Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 168: Anh trai, máu của anh thật ngọt 27

[HIDE-THANKS]
"Lão đại thằng nhóc này, là.."

"Con của tôi?"

Hàn Húc cả kinh đến nỗi làm rơi luôn cả mắt kính, kinh ngạc nhìn Mộ Ngôn cùng với.. thằng nhóc bên chân Mộ Ngôn kia.

Nhóc con mặt vô biểu tình, gắt gao ôm chân Mộ Ngôn, lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Húc một cái.

Hàn Húc bị trừng cả người đều cảm thấy không thoải mái, vội vàng dời mắt ra chỗ khác.

"Thật sự là con của anh?"

Mộ Ngôn cúi đầu xuống, đối diện với ánh mắt lãnh khốc của Vưu Tư, đạm cười một tiếng, "Ngươi đoán a."

"Này, khẳng định không phải là con ruột." Lăng Tư mắt trợn trắng, "Ngay cả bạn gái cũng không có, lấy đâu ra con."

"Tuổi còn trẻ.." Lăng Tư biểu tình đột nhiên biến đổi, ghé sát vào người Mộ Ngôn, "Không phải là ở bên ngoài tìm bậy một người mà có chứ?"

"..."

Khóe miệng cô treo ý cười nhàn nhạt, "Tới, đoán a."

Vưu Tư ôm lấy chân Mộ Ngôn, sau đó một chút một chút bò lên, thẳng tắp ngồi ở trên vai Mộ Ngôn.

Mấy tầm mắt cũng theo động tác của tiểu bánh bao một chút một chút mà bay lên, cuối cùng..

Nhìn thấy tiểu bao tử thất tha thất thểu đứng ở trên vai Mộ Ngôn, lại còn thực bình ổn nhìn xuống bọn họ.

Mấy người trầm mặc một chút.

Con trai, được.

Mộ Ngôn không quản Vưu Tư, Hàn Húc thấy Mộ Ngôn không nói cái gì, cũng không hỏi nhiều.

"Tổ chức trên kia cho người đi do thám đám huyết tộc truyền tin về, mấy ngày hôm trước còn thực loạn, mấy ngày nay đột nhiên liền yên tĩnh hơn nhiều."

Hàn Húc cắn hạt dưa, "Mấy ngày hôm trước lão nhân còn lời thề son sắt muốn tiêu diệt huyết tộc, hiện tại liền không nói lấy một câu."

Lăng Tư cũng nắm một nắm hạt dưa cắn ăn, "Lão đại, anh thấy thế nào?"

Tầm mắt bốn người hướng về phía Mộ Ngôn, thấy đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng kia của Mộ Ngôn đang cầm một trái tiểu cà chua đưa cho tiểu nhân nhi trên vai.

Hình ảnh thật yên tĩnh, dưới ánh đèn ấm áp, vô cùng đẹp mắt.

Nam nhân chậm rì rì quay đầu, dùng khăn giấy thong thả ung dung xoa xoa ngón tay, "Nhìn mà làm."

Lăng Tư nghẹn, "Lão nhân kia còn lấy tên của ngươi quảng cáo rùm beng ở trong đám huyết săn, chúng ta có phải là nên đi vào hỏi thăm một chút?"

"Ngô." Mộ Ngôn lười nhác lên tiếng, "Thân là nhân vật được quảng cáo rùm beng, tôi hẳn là nên đi xem một chút."

Vưu Tư cắn cà chua, nhìn thoáng qua Mộ Ngôn.

Từ sau ngày hôm đó, cỗ lực lượng thần bí trên người Vưu Tư kia liền không dùng được, khi đó hắn cùng vương một thế hệ kia giao thủ, bị trọng thương, trở về ngủ một đêm sau khi tỉnh dậy liền phát hiện bản thân mạnh mẽ thu nhỏ lại, nhược một đám.

Bằng không hiện tại cũng sẽ không ở đây ôm chân Mộ Ngôn.

"Chúng ta nhận mấy cái nhiệm vụ, lão đại, anh đi sao?"

Lăng Tư nhìn nhìn thời gian, đứng dậy hỏi Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn vẫy vẫy tay, "Không đi."

Huân chương đều đã lấy được tới tay.

Làm một huyết săn ưu tú đủ tư cách, Mộ Ngôn muốn đi làm một chuyện lớn.

*

"Vưu Tư không có chết?"

Lúc này, trong gia tộc của một thân vương, lão thân vương cau mày, bộ dáng lo lắng.

Trì Mộ quơ quơ ly đựng máu, "Sợ cái gì, liền tính hắn bất tử, hắn cũng bị trọng thương."

Thân vương nhàn nhạt nhìn thoáng qua Trì Mộ đang ưu nhã uống máu, "Ngươi thì biết cái gì."

"Nhân loại bên người Vưu Tư kia, nhưng là một tên khó đối phó."

Thân vương trước kia từng bị Mộ Ngôn uy hiếp qua, giận mà không dám nói gì.

Nếu nói Vưu Tư đã chết còn tốt, kia cái tên quản gia bên người hắn kia, nhất định sẽ phải chết.

Nhưng là, Vưu Tư không có chết, liền tính là bị trọng thương, cũng như cũ là huyết tộc vương.

Không chỉ có như thế, một khi tra ra được vụ này là hắn làm!

Hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Thân vương sau lưng một trận sâm hàn, hắn vốn tưởng rằng Vưu Tư nhất định sẽ bị một thế hệ vương vừa mới thức tỉnh kia giết chết.

Lại không có nghĩ đến, một thế hệ vương kia lại bị giết chết, Vưu Tư chỉ là bị trọng thương?

Trì Mộ thật không thể hiểu nổi hắn thân là một thân vương, một tên quỷ hút máu đang bị trọng thương như vậy, hắn có cái gì mà phải kiêng kị đến như vậy.

"Lấy năng lực của ngài, đối phó với thằng nhóc Vưu Tư bị trọng thương kia, hẳn là dễ như trở bàn tay đi."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 169: Anh trai, máu của anh thật ngọt 28

[HIDE-THANKS]
Thân vương lành lạnh a một tiếng, "Ngươi cho rằng huyết vương dễ đối phó như vậy, liền cả nhân loại bên người hắn kia cũng đã khó đối phó rồi."

Thân vương đau đầu vẫy vẫy tay, "Đi đi đi, về sau làm chuyện xấu đừng tìm ta."

Trì Mộ: "..."

Trì Mộ lộ ra nụ cười ưu nhã, "Thân vương đại nhân, chuyện xấu cũng không phải là ta tìm ngài làm, ta chỉ là bị bắt."

"Bạch bạch bạch."

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến một trận vỗ tay.

Ngoài cửa đi vào một người, mặt mang ý cười, một thân áo bành tô màu đen cao quý tinh xảo, mấy sợi tóc vụn vặt rơi ở trên trán.

Cử chỉ ưu nhã.

Phía sau hắn là từng hàng huyết tộc đang đứng thật nghiêm chỉnh, "Được bá tước đại nhân mật báo, ngài có mưu đồ phản nghịch."

"Ngài có cái gì muốn nói?"

Thân vương khiếp sợ nhìn Mộ Ngôn, quả thực chính là nói Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nhưng mà càng khiếp sợ chính là.

Thân vương nhìn về phía Trì Mộ.

Trì Mộ ưu nhã cười, thời điểm lui về phía sau vài bước đang chuẩn bị thối lui đến bên người Mộ Ngôn, lại bị Mộ Ngôn sai người bắt lấy.

"Xin lỗi bá tước tiên sinh, thân vương đại nhân mật báo, ngài có ý đồ mưu phản."

"..."

Ý cười trên mặt Trì Mộ cứng đờ, không thể tin tưởng nhìn thân vương.

Trì Mộ: ?

Hắn nhìn về phía Mộ Ngôn, người sau vẻ mặt như tắm mình trong gió xuân, thấy hắn nhìn qua, còn thập phần vô tội mà chớp chớp mắt, "Như thế nào, bá tước tiên sinh, ngài dị nghị gì sao?"

"..."

Này rốt cuộc là cái thao tác gì?

Nói đến cùng, vẫn là thân vương quá túng, lại bởi vì Mộ Ngôn nắm lấy bím tóc hắn, biết được sự tình đã bại lộ, liền chạy tới xin tha.

Thân vương nào biết huyết vương biến thành tiểu hài tử, đem tất cả khả năng mình có ra mà nói, nhân tiện ném nồi.

Đến nỗi Trì Mộ a..

Trì Mộ hắn tự cho là mình thông minh muốn thành công ném nồi, lại không có nghĩ đến thân vương đã sớm phản bội hắn.

Lúc ấy, Vưu Tư đang hút cà chua liếc liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái, thanh âm trẻ con mang theo khí lạnh nói, "Anh trai, anh ở huyết tộc trôi qua cũng thật thoải mái?"

Mộ Ngôn lúc ấy cắn một miếng sandwich, "Còn tốt, nhưng cũng không có thoải mái lắm."

Vưu Tư: "..."

Còn muốn tạo phản?

Hắn trước kia hẳn là bị một con sói dưỡng?

Hồi tưởng lại, thân vương mặt dần dần biến thành màu đen, sát ý đầy mặt nhìn chằm chằm Vưu Tư.

Thời điểm đang muốn đi lên cho Trì Mộ một đạp, lại bị Mộ Ngôn ngăn lại, "Thân vương đại nhân, thỉnh ngài tốt nhất vẫn là đừng cử động."

Bị một nhân loại ngăn lại, thân vương sắc mặt thật sự không được tốt lắm, nhưng là lại càng kiêng kị mà nhìn thoáng qua cái vòng cổ màu đen trên cổ Mộ Ngôn kia.

Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không có động.

Trái lại Trì Mộ, bị bắt tất nhiên là một cái tử lộ, Trì Mộ cũng không biết là dùng cái pháp khí gì.

Giết chết huyết tộc đang kiềm chế bên người hắn, nhanh như chớp liền chạy.

Dư lại huyết tộc muốn đuổi theo lại bị Mộ Ngôn ngăn lại.

"Được rồi, mang thân vương đại nhân đi xuống trước đi."

Trì Mộ thì thôi bỏ đi.

Dù sao cũng là nam chủ, cẩu hệ thống không cho động.

Nhưng là..

Mộ Ngôn trong mắt hiện lên một tia quang mang đen tối, còn có một loại thao tác sống không bằng chết không phải sao?

Một ngày này, toàn bộ huyết tộc đều bị chỉnh đốn, sau khi tứ đại thân vương tất cả đều bị quản gia bên người vương mang đi, liền vĩnh viễn đều không có trở về qua.

*

Bên trong cung điện ngập tràn hoa tường vi.

Tứ đại thân vương nhìn về phía cái quan tài lớn nằm ở giữa sân kia, phía trên quan tài, giữa đống huyền phù là một cái giá chữ thập thật lớn.

Mà chung quanh quan tài, dựa theo các vị trí, đặt bốn cái quan tài khác.

Tứ đại thân vương trừng mắt nhìn cái tên nhân loại nho nhã tuấn mỹ đứng ở ngoài cửa kia.

Đang muốn dị nghị, lại thấy nhân loại kia kéo vòng cổ trên cổ xuống.

Mấy cái thân vương tức khắc im tiếng.

Mộ Ngôn nhướng mày, ưu nhã khom lưng, "Chúng thân vương thỉnh lấy tội lập công."

Thanh âm trầm thấp vang lên.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 170: Anh trai, máu của anh thật ngọt 29

[HIDE-THANKS]
Bốn vị thân vương ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, tưởng được sống, không ngờ chỉ có thể nằm mà trở về.

Huyền phù ở trên giá chữ thập giữa nắp quan tài sáng lên, áp lực cường đại như muốn ép bọn họ nằm vào quan tài hợp bế.

Bốn thân vương: "..."

Mộ Ngôn lắc lắc vòng cổ trong tay, chậm rãi đi đến chiếc quan tài được đặt ở giữa, nơi Vưu Tư đang nằm.

Vưu Tư nhìn Mộ Ngôn, nhấp nhấp cánh môi không nói lời nào.

Mộ Ngôn duỗi tay ra chạm chạm vào cái trán hắn, mềm mại, cô lại chọc thêm một cái.

"Ngủ ngon." Mộ Ngôn thấp giọng nói, thanh âm lười biếng an ổn quanh quẩn trong tai.

Mộ Ngôn đem vòng cổ đặt ở trên lồng ngực nho nhỏ của Vưu Tư.

Lại nói, vòng cổ này, là thứ mà huyết tộc thập phần sợ hãi, chạm tay là bỏng.

Đây là pháp khí áp chế huyết vương của huyết tộc, bên trong ẩn chứa lực lượng cường đại, có thể so với thủy tổ Cain.

Đương nhiên, cũng không trâu bò đến như vậy, nhưng cũng chỉ là yếu hơn một chút mà thôi.

Thứ này, là lúc Mộ Ngôn vừa mới xuyên đến đây, thời điểm hiến tế, sau khi Vưu Tư đánh gục cô, cô đã kéo xuống.

Tổng cộng có hai thứ, một cái là huyền phù ở giữa không trung kia, một cái là chiếc vòng cổ bị Mộ Ngôn kéo xuống này.

Vưu Tư mí mắt dần dần sụp xuống, hắn vô lực quốc quơ tay nhỏ, muốn đi lôi kéo Mộ Ngôn.

Chỉ là, cuối cùng lại hoàn toàn lâm vào ngủ say.

Mộ Ngôn lui về phía sau một bước, nhìn cỗ quan tài chậm rãi đóng lại kia.

Giá chữ thập trên đỉnh đầu tản ra quang mang.

Mộ Ngôn dùng chủy thủ cắt hơn phân nửa máu, dòng máu sinh động như là một vật sống, dần dần bò lên trên quan tài.

Mộ Ngôn hơi che lại miệng vết thương, "Này có tính là cầm tù hay không?"

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 tính cái đầu ngươi!

Nó nói cầm tù là ý tứ này sao?

Đây căn bản là bảo hộ có được không!

【 ký chủ tiểu tỷ tỷ, cô có cần phải sủng phu như vậy không? Chơi ngược một chút sẽ chết sao? 】

Nó cho rằng, thao tác bình thường sẽ là --

Tiểu tỷ tỷ lợi dụng cảm tình của Vưu Tư khống chế huyết tộc, sau đó ở trước mặt Vưu Tư tiêu diệt toàn bộ huyết tộc dưới trướng của Vưu Tư.

Vưu Tư thất vọng đến cực điểm, nhất định phải rời khỏi Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, lại bị Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ cường thế cầm tù.

Vừa lúc đã không có năng lượng Vưu Tư đánh không thắng Mộ Ngôn, bị ngược thân lại ngược tâm.

Này thật tốt!

Giả thiết thật cao trào a.

Vì cái giả thiết này, chúa tể hệ thống còn cố ý tuyên bố nhiệm vụ này, cố ý cho cái thân phận này.

Kết quả kí chủ tiểu tỷ tỷ lại chơi cho nó một màn như vậy--

Làm đám huyết tộc năng lực cường đại suy yếu, dư lại đều là mấy cái bá tước linh tinh, thân vương tất cả đều bị mạnh mẽ cưỡng chế ngủ say.

Để Vưu Tư lâm vào ngủ say tu dưỡng, còn làm cái trận tụ linh vì hắn.

Được rồi, cầm tù này theo một nghĩa nào đó mà nói, thì việc Vưu Tư bị nhốt ở bên trong quan tài cũng coi như là cầm tù.

Nhưng là --

Cầm tù là chơi như thế này sao?

Mộ Ngôn ngước 45 độ nhìn trời, sờ sờ ngực, "Ngược hắn chính là ngược ta."

Cô muốn yêu thương, sủng ái chính mình, sủng chính mình liền càng phải sủng Vưu Tư.

Hơn nữa, chuyện nhỏ không tốn sức gì, trừ bỏ chuyện lực lượng bị khóa ở trong cơ thể người khác có điểm trát tâm ra.

Còn lại Mộ Ngôn cảm thấy vẫn tốt.

Chỉ cần không tính là quá phiền, mọi sự ở trong mắt cô đều được coi như là nhàm chán quá mức dẫn đến hoảng, làm nhiều một ít cũng không mất cái gì.

Cô vừa nhàn lại còn rất nhàm chán.

Làm một người sống đủ lâu, vậy nên, bất luận cái gì ở trong mắt cô, bất quá cũng chỉ là mây khói thoảng qua, thậm chí xốc không dậy nổi một chút gợn sóng nào.

·

Sau khi Trì Mộ chạy đi, chuyện thứ nhất làm chính là đi tìm nữ chủ.

Nhưng mà, Trì Mộ cùng nữ chủ đi chính là hai con đường ngược nhau.

Nữ chủ lúc này hận không thể giết chết Trì Mộ, thấy Trì Mộ nghèo túng, càng muốn giết Trì Mộ.

Nhưng mà, Trì Mộ mặc dù là nghèo túng, cũng vẫn là một bá tước, nữ chủ kia tay ngắn chân nhỏ căn bản là đánh không lại Trì Mộ.

Vì thế lại bị Trì Mộ đè nặng lăn lăn lộn lộn một lần.

Nữ chủ lúc này mới an phận một chút.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 171: Anh trai, máu của anh thật ngọt 30

[HIDE-THANKS]
Nhưng mà, Trì Mộ như thế nào cũng đều không nghĩ đến, ngày thứ hai, toàn bộ huyết tộc cùng huyết săn đều dán bảng truy nã hắn.

Huyết săn truy nã hắn, là bởi vì hắn là huyết tộc.

Huyết tộc truy nã hắn, là bởi vì hắn là phản đồ.

Trì Mộ liền tính lợi hại hơn nữa, cũng ngăn không được hai phe đuổi giết, vẫn luôn lẩn trốn, sinh hoạt một cách lén lút.

Thập phần khó chịu.

Trì Mộ đã khi nào chật vật như vậy, nhưng thời điểm hắn muốn đi tìm nữ chủ.

Bên người nữ chủ lại nhiều thêm một Mộ Ngôn.

Trì Mộ: "..."

Hết rồi!

Sau trận thanh trừng kia, huyết vương một lần nữa lâm vào ngủ say, mà vị quản gia bên người huyết vương kia, lại biến mất không thấy bóng dáng.

Theo như lời bàn tán nói, trở lại huyết săn.

Vì thế, huyết tộc quỷ hút máu quỷ dị mà thấy được quản gia đại nhân ở bên trong nhóm huyết săn.

Đặc biệt là thời điểm ra ngoài kiếm ăn, trong đám huyết săn đáng ghét kia, luôn có thể nhìn thấy nụ cười mỉm mê người của quản gia đại nhân ở trong tầm mắt.

Huyết tộc: Da mặt dày như tường thành, đã phản bội huyết tộc cư nhiên còn dám xuất hiện ở trước mặt huyết tộc?

Nhưng mà, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trốn thì vẫn là phải trốn.

Hơn nữa còn phải là trốn thật nhanh.

Dưới cái nhìn chăm chú mê người của quản gia huyết tộc.

Cuộc sống cứ như vậy qua đi, đến tận mười năm sau, Mộ Ngôn 38 tuổi.

Nam nhân 31 chi hoa.

Lộ ra mị lực thành thục của nam nhân, càng là dụ dỗ trí mạng.

Thời gian giống như không lưu lại trên người hắn bất cứ một dấu vết gì, trừ bỏ vẻ ngoài lớn lên càng soái càng có mị lực, thì hầu như chẳng có gì thay đổi hết.

Một thân áo sơmi màu trắng mặc ở trên người, khuy áo đóng đến nút cao nhất, tây trang màu đen treo ở khuỷu tay.

Hầu kết hơi hơi lăn lộn, càng tràn ngập vẻ tuấn mỹ cấm dục.

Làm người hận không thể lột ra lớp áo sơmi của hắn tìm tòi xem đến tột cùng bên trong là cái gì.

Kia khuôn mặt tuấn mỹ có vẻ càng thêm thâm thúy, đuôi mắt híp lại, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm, cứ như vậy mà lười nhác dựa vào bàn pha chế bên trong quán bar.

Tầm mắt nhìn chằm chằm những người đang vũ động kia.

Cuối cùng, tầm mắt dừng ở trên người một mỹ nữ tóc vàng mắt xanh.

Cô nhẹ nhấp một ngụm rượu, môi mỏng càng thêm yêu mị.

Lăng Tư đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn cô một cái, nuốt nuốt nước miếng, dỗi dỗi, "Đại ca, còn muốn nhìn quỷ hút máu phía trước kia bao lâu."

"Dáng người còn tạm được." Mộ Ngôn đạm thanh nói.

"Ta phi." Lăng Tư phun trào một tiếng nhìn Mộ Ngôn, "Đại ca, anh không phải là.."

Này đều được?

Mộ Ngôn đem rượu buông, cầm lên áo khoác, "Đi thôi."

Kia mỹ nữ tóc vàng mắt xanh thực mau liền theo một nam nhân đi ra ngoài.

Mộ Ngôn cùng Lăng Tư liền đi theo phía sau hai người, chậm rì rì mà đi.

Kia hai người vào một hẻm nhỏ xong, liền bắt đầu hôn nồng nhiệt.

Hai người ở một bên mắt lạnh nhìn.

Qua một hồi lâu, nhân gia máu cũng đã bị hút chỉ còn có một nửa, cũng không nghe thấy mệnh lệnh của Mộ Ngôn.

Lăng Tư nhịn không được nhìn nhìn Mộ Ngôn, "Làm gì đâu?"

Mộ Ngôn tầm mắt dời qua, vừa thấy, tầm mắt liền ngưng, "Lên!"

Lăng Tư gật gật đầu, ném đạo cụ trong tay, uống lên một lọ kích thích tố sau đó chạy như bay mà vào.

Tiến vào trạng thái chiến đấu.

Kia huyết tộc thấy có huyết săn, lại thấy người này là cái muội tử, trong lòng khinh miệt, cùng Lăng Tư giao chiến, càng mạnh mẽ vô cùng.

Vĩnh viễn không cần xem thường một con huyết tộc, hơn nữa lại còn là một con huyết tộc ăn uống no đủ.

Ít nhất Mộ Ngôn liền một con huyết tộc cũng đánh không lại.

Kia nữ quỷ hút máu dần dần rơi vào thế hạ phong, cuối cùng bị Lăng Tư đánh bại.

Lăng Tư lắc lắc tóc dài chính mình, "Thế nào."

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình: "Lợi hại."

Hai người rời khỏi hẻm nhỏ, mang theo gió lạnh ban đêm, không ai nói chuyện.

Mộ Ngôn cùng Lăng Tư đi không được bao lâu, hẻm nhỏ lại nhiều thêm thân ảnh của một người.

Người nọ cúi đầu, áo choàng màu đen trên người che đậy mặt mũi cùng tóc của hắn.

Ánh trăng sáng ngời chiếu vào trên người hắn, in ra một đạo bóng dáng cao dài trên mặt đất.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 172: Anh trai, máu của anh thật ngọt 31

[HIDE-THANKS]
"Đại ca, anh nói xem anh đều đã hơn ba mươi, sắp bốn mươi tuổi rồi, vậy mà còn không chịu đi tìm bạn gái?"

Trên đường, Lăng Tư cùng Mộ Ngôn nói chuyện phiếm.

Nam nhân bên cạnh nhàn nhã đút tay vào túi, ánh đèn vụn vặt chiếu vào trên mặt hắn, dung nhan tuấn mỹ càng thêm thâm thúy.

Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Lăng Tư một cái, "Nghĩ cái gì vậy?"

Lăng Tư dừng một chút, sờ sờ cái mũi của mình.

Lúc này, lại thấy động tác của Mộ Ngôn hơi hơi dừng lại.

Theo tầm mắt Mộ Ngôn nhìn lại, liền thấy xung quanh đèn đường có mấy con dơi đang bay, ngô một tiếng, "Xem ra còn chưa có xong việc."

Vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có thân ảnh hướng Lăng Tư chạy tới, tốc độ mau kinh người, Mộ Ngôn đem Lăng Tư bên người lôi sang bên cạnh.

Tránh né công kích của quỷ hút máu.

"Bá."

Quỷ hút máu mặc một thân áo choàng màu đen, sắc mặt tái nhợt, một đôi huyết đồng gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Tư, răng nanh nhọn hoắt lộ ra.

Lăng Tư nhíu nhíu mày, "Này quỷ hút máu là tới tìm chết đi?"

Cô móc ra thủy ngân thương bên hông đang muốn đối quỷ hút máu kia đâm tới một thương, lại bị một bàn tay như ngọc tay ngăn lại.

Mộ Ngôn nhẹ nhàng cầm lấy tay Lăng Tư, hơi hơi nhướng mày, lại thấy phía sau quỷ hút máu kia, xuất hiện càng ngày càng nhiều quỷ hút máu.

Một con rồi lại một con, nhiều không kể xiết.

Lăng Tư trừng mắt, nhịn không được lui về phía sau hai bước.

Này liền có điểm dọa người.

Đám quỷ hút máu bộ mặt dữ tợn, cả một đám đều nhìn chằm chằm vào Lăng Tư, một bộ dáng vận sức chờ mệnh lệnh.

Mộ Ngôn đôi mắt lóe lóe, rồi sau đó ghé sát vào tai Lăng Tư, cúi người nhẹ giọng nói, "Như vậy đi, muội chạy trước, ta theo sau."

Hắn thanh âm có điểm trầm, Lăng Tư lỗ tai đỏ hồng, cách Mộ Ngôn xa một chút, "Vậy còn anh?"

"Nghẹn đại chiêu."

Lăng Tư: ?

Còn chưa kịp nói cái gì, Mộ Ngôn đã vỗ vỗ bả vai cô, "Chạy đi."

Lăng Tư có chút cảm động, "Lão đại, chờ tôi chạy được sẽ gọi người tới cứu anh."

Mộ Ngôn khẽ ừ một tiếng.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lăng Tư bay nhanh mà chạy ra ngoài, chỉ lóe một cái thân ảnh liền biến mất không có dấu vết.

Mà đám quỷ hút máu này, nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Mộ Ngôn lấy một cái, tất cả đều biến thành con dơi vẫy vẫy cái cánh đuổi theo hướng Lăng Tư.

Lưu lại một mình Mộ Ngôn.

Ánh đèn đem bóng dáng của hắn kéo dài, động tác chuẩn bị ra tay của Mộ Ngôn dừng một chút, nhìn thoáng qua chỗ đất trống vừa nãy còn đứng đầy người.

Nhưng chỉ là nhìn một chút, rồi sau đó liền thu tay, xoay người, lại thấy dưới ánh đèn đứng một nam nhân một thân áo choàng màu đen, thân hình mảnh khảnh.

Nam nhân ngẩng đầu, sợi tóc theo cử động của hắn trút xuống vai, dung mạo ngây ngô lúc trước giờ đã nẩy nở.

Mị mắt, ánh mắt không chút để ý xẹt qua người Mộ Ngôn, dựa lưng vào lan can bên cạnh, hai tay ôm ngực, khuôn mặt tái nhợt tuấn mỹ, lộ ra một cỗ mỹ cảm bệnh trạng.

Môi mỏng hơi câu, đáy mắt thâm thúy âm quỷ, "Buổi tối vui vẻ, quản gia thân ái của tôi."

Thanh âm u lạnh truyền đến.

Vưu Tư chỉ là nhẹ nhàng chợt lóe, liền tới trước mặt Mộ Ngôn.

Hơi thở lạnh lẽo đánh vào trên mặt cô, Vưu Tư hiện tại cùng Mộ Ngôn cao ngang nhau, hơi thở cường đại áp lại đây, tựa như là muốn đóng băng mạch máu của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn cứng đờ, đôi mắt rũ rũ, nhìn thoáng qua chính mình, thân thể không động đậy nổi.

Cặp mị đồng sâu thẳm đối diện với đôi mắt đen nhánh của Mộ Ngôn.

Giống như trước kia, sâu thẳm nhìn không thấy đáy.

Vưu Tư hừ lạnh một tiếng, tay vòng qua ôm lấy eo Mộ Ngôn, nhẹ nhàng mà ôm, phía sau, đôi cánh to màu đen xuất hiện.

Chỉ là nhẹ nhàng nhảy, hai người liền biến mất tại chỗ.

*

Lâu đài cổ.

Vưu Tư lười biếng nằm ở trên giường trước kia Mộ Ngôn nằm, đầu ngón tay tái nhợt sâu kín lướt qua giường chăn.

Vẫn là sạch sẽ.

Hắn nhìn nam nhân đứng cách đó không xa, thanh âm lười biếng dễ nghe vang lên, "Quản gia tiên sinh, tôi ngủ bao lâu?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 173: Anh trai, máu của anh thật ngọt 32

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn nhướng mày nhìn Vưu Tư, so với trước kia lớn hơn một chút, chung quanh mang theo một cỗ hơi thở nguy hiểm, đôi mắt nhẹ buông, mũi thẳng, mắt hẹp dài mị hoặc, môi mỏng màu đỏ.

Tóc dài màu bạc phủ trước người, làm người hô hấp cứng lại.

Mộ Ngôn ngữ điệu không mặn không nhạt, "Mười năm."

Nam nhân thân hình cao lớn thon dài, đứng ở mép giường nhìn Vưu Tư.

Vưu Tư nhớ tới hành động thân mật của Mộ Ngôn cùng với nữ nhân vừa nãy.

Môi mỏng nhẹ mở, nhàn nhạt cười, "Lâu như vậy a."

Ngữ điệu hàm chứa ý cười, môi mỏng khẽ nhếch.

Ánh mắt hắn đột nhiên chuyển lãnh, tầm mắt u lạnh âm quỷ nhìn nhìn Mộ Ngôn, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Mộ Ngôn.

Ngón tay lạnh lẽo tái nhợt lướt qua khuôn mặt cô, ánh mắt mị mị, ghé lại nhìn cô.

"Quản gia có phải hay không đem tôi quên luôn a?"

Nam nhân trong mắt mang theo âm trầm quỷ quyệt, huyết đồng hồng muốn lấy máu.

Mộ Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua Vưu Tư, duỗi tay cầm lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn, không cho hắn lộn xộn, mắt không nhìn thẳng, "Không có, thiếu gia, cậu nghĩ nhiều."

Vưu Tư cách Mộ Ngôn cực gần, mùi hương nhàn nhạt trên người hắn tràn ngập xung quanh Mộ Ngôn, cố tình người này còn không có chút tự giác nào, một đôi tay ở trên người cô lui lui tới tới đi vòng quanh.

"Có phải hay không?" Vưu Tư tránh khỏi tay Mộ Ngôn, nhẹ giọng nói.

Mộ Ngôn ánh mắt bình đạm, mắt không nhìn thẳng, "Không có"

"Đúng không?"

Vưu Tư hơi hơi ngẩng đầu, khẽ liếm khóe môi cô một chút, mặt dán ở trên người cô, "Tôi không tin đâu."

Mộ Ngôn: "..."

Cô duỗi tay sờ sờ khóe môi, ánh mắt lóe lóe, cúi đầu nhìn Vưu Tư, "Làm thế nào thiếu gia mới tin?"

Mộ Ngôn chậm rãi kéo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó mắt không nhìn thẳng, cơ bản đều không xem Vưu Tư.

Vưu Tư nhìn phản ứng của Mộ Ngôn, rũ mi mắt, "Trở thành nô bộc của tôi."

Này chắc chắn là không được!

Mộ Ngôn dừng trong chốc lát, rồi sau đó đạm thanh cự tuyệt, "Xin lỗi."

Cự tuyệt là bên trong dự kiến, chỉ là Vưu Tư không nghĩ tới hắn sẽ cự tuyệt nhanh như vậy.

Ý cười trên mặt Vưu Tư một chút một chút biến mất, âm âm trầm trầm nhìn Mộ Ngôn, đến gần một bước, Mộ Ngôn liền lui về phía sau một bước.

Mộ Ngôn cảm thấy hiện tại cùng Vưu Tư bảo trì chút khoảng cách tương đối tốt.

Cho đến khi phía sau lưng chạm vào tường, Vưu Tư lại càng ngày càng tiến gần.

Nhưng mà một lát qua đi --

Vưu Tư chớp chớp mắt, thu liễm đi vẻ âm hàn chỗ sâu trong đáy mắt, trên mặt biểu tình sạch sẽ vô tội, cắn cắn môi dưới, thanh âm dị thường mềm, "Thật sự không cần sao?"

"Anh trai quản gia?"

Người trước mắt khẽ cắn môi dưới, tựa hồ như nhận hết thảy ủy khuất, cổ khẽ nhếch, da thịt tái nhợt tinh tế, cực hạn dụ hoặc.

Đôi mắt thanh triệt nhìn chằm chằm Mộ Ngôn, dáng vẻ trông mong nhìn cô.

Trong mắt thủy quang liễm diễm.

Mộ Ngôn: "..."

Này, chuyển biến quá nhanh, cô có điểm ăn không tiêu.

Đối với Vưu Tư làm nũng, Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Không cần."

Vưu Tư dán đến trước ngực Mộ Ngôn, đôi tay dần dần leo lên giữa cổ Mộ Ngôn, nghiêng đầu dựa vào trên người cô, đầu ngón tay thon dài lưu luyến vuốt ve ở trước ngực cô.

"Kia làm sao bây giờ a, tôi muốn ăn luôn anh nha."

Mộ Ngôn duỗi tay cầm bàn tay

Dần dần muốn trượt xuống của Vưu Tư, bình ổn hô hấp, cô cảm thấy Vưu Tư quả thực là ma quỷ.

Hầu kết lăn lộn, Mộ Ngôn thanh âm có chút hơi khàn, giống như rượu hoa điêu thuần hậu từ tính, "Đừng nháo."

Nhưng mà, Vưu Tư hiển nhiên tính toán tiếp tục lăn lộn Mộ Ngôn.

Bị Mộ Ngôn chế trụ đôi tay, hắn liền ngẩng đầu liếm liếm hầu kết Mộ Ngôn, mềm mại thẳng đánh vào linh hồn Mộ Ngôn.

"..."

Lý trí ở một giây kia trực tiếp gặp quỷ, nhưng cũng may Mộ Ngôn mạnh mẽ đem lý trí kéo lại.

Đôi mắt càng là không chịu nhìn Vưu Tư, trở tay liền đem Vưu Tư để ở sau người.

Sau đó không biết từ nơi nào móc ra cái cà chua hướng trong miệng Vưu Tư nhét vào.

"Ngô."

Vưu Tư bị lấp kín miệng, đôi mắt trừng thật lớn, mới vừa ăn hết quả cà chua, kết quả giây tiếp theo lại bị Mộ Ngôn nhét thêm một quả nữa.

Hắn cả người thân thể bay lên không, đôi tay còn bị Mộ Ngôn chế trụ.

Chỉ nghe được thanh âm nhàn nhạt thuần hậu từ tính của Mộ Ngôn vang lên, "Vương ngài còn đang ở trong mộng, lại đi nghỉ ngơi một chút đi."

Vưu Tư: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 174: Anh trai, máu của anh thật ngọt 33

[HIDE-THANKS]
Sau ngày hôm ấy, Mộ Ngôn bị cầm tù.

Nhưng là biện pháp cầm tù của Vưu Tư thập phần..

Mê người.

Sáng sớm.

Mộ Ngôn mở to mắt, liền đối diện với một đôi con ngươi màu hổ phách, Mộ Ngôn còn có chút mờ mịt, nhắm mắt lại, lúc sau, đột nhiên mở mắt ra.

Vưu Tư đè ở trên người cô, thấy Mộ Ngôn tỉnh, nhẹ rũ mắt, hướng chỗ cổ Mộ Ngôn dựa vào.

Hơi thở lạnh lẽo đánh vào cổ Mộ Ngôn, Mộ Ngôn đột nhiên duỗi tay đẩy bờ vai của hắn.

Cô híp mắt, "Làm gì?"

Đùi thon dài của thiếu niên gác ở bên hông Mộ Ngôn, thuận thế ngã vào bên người cô, "Bữa sáng."

Liếm liếm khóe môi, ánh mắt liễm diễm nhìn chằm chằm Mộ Ngôn.

Hắn mặc một cái áo sơmi rộng thùng thình, lấy của Mộ Ngôn, Mộ Ngôn dáng người cao lớn hơn so với hắn, áo sơmi mặc ở trên người hắn vì thế mà cũng rộng hơn một ít.

Theo động tác của hắn, cổ áo hơi hơi rộng mở, bên trong xuân sắc lộ ra một chút, cần cổ thon dài tiêm bạch, ẩn ẩn còn có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh lá.

Sợi tóc thật dài trút xuống, cả người lười biếng không có xương, dựa vào trên người Mộ Ngôn.

Tay còn không an phận nơi nơi đốt lửa.

Khóe môi gợi lên một nụ cười yêu nghiệt, "Quản gia tiên sinh, ngày đầu tiên, muốn ăn anh."

Mắt thấy tay hắn liền sắp hướng bên trong mò vào, Mộ Ngôn đạm nhiên nằm ở một bên, cầm tay Vưu Tư.

"Có phải hay không một hai phải uống?"

Vưu Tư gật gật đầu.

"Dùng miệng hút?"

Vưu Tư không biết nghĩ tới cái gì, gương mặt tái nhợt nổi lên một tia ửng đỏ, gật gật đầu.

"Muốn uống."

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, nhìn Vưu Tư cả người đều treo ở trên người mình, không phải lần đầu tiên nhìn thấy hắn mặc quần áo tương đối hiện đại.

Chỉ là thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, non nớt biến thành lười biếng thành thục, lại càng trêu chọc người.

Mộ Ngôn giơ tay từ bên cạnh nhặt lấy áo khoác, ném ở trên người Vưu Tư, "Đi ra ngoài."

Mộ Ngôn giơ giơ lên cằm, nhướng mày nhìn Vưu Tư.

Vưu Tư mị mị đôi mắt, chợt đứng dậy, thân hình cao gầy, áo sơ-mi lỏng lẻo treo ở trên người, quần ở nhà màu đen rộng thùng thình, tóc bạc lỏng lẻo buộc sau lưng.

Rất có cảm giác quý công tử cổ điển.

Hắn chậm rãi đi ra ngoài, xoay người nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, cuối cùng liếc mắt một cái ý vị thâm trường.

Thẳng đến khi Vưu Tư ra khỏi cửa một hồi lâu, Mộ Ngôn mới thở nhẹ một hơi.

Cô cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, "Cái đồ chơi này như thế nào cắt rớt?"

【 a? 】

Đề tài chuyển biến quá nhanh, chúa tể hệ thống nhất thời không ý thức được Mộ Ngôn muốn cắt cái gì.

Thấy Mộ Ngôn mặt vô biểu tình chỉ vào tiểu kê kê của chính mình, thanh âm mất tiếng, "Cái này như thế nào cắt rớt."

Cô lại lặp lại một tiếng.

【.. Cũng liền, một đao đi xuống, mau chuẩn tàn nhẫn một chút.. 】 chúa tể hệ thống vẻ mặt mộng bức phổ cập kiến thức khoa học, 【 kiến nghị đi bệnh viện sẽ tốt hơn, bệnh viện chuyên nghiệp.. Từ từ, ký chủ cô muốn cắt? 】

Mộ Ngôn đi đến phòng tắm, mở vòi nước ra xối lên người, nước lạnh làm cô đánh cái hắt xì, biểu tình thập phần lạnh nhạt, nếu không phải vành tai có một mạt hồng hồng khả nghi, thật đúng khiến người ta cho rằng người này thật bình tĩnh.

"Nó không chịu khống chế." Mộ Ngôn từ từ nhìn thoáng qua thứ này.

Cô còn nhớ rõ, Đường Kha ở trong trí nhớ đối Vưu Tư có ý tưởng không an phận.

Thứ này..

Mộ Ngôn híp híp mắt, "Cắt rớt đi."

Chúa tể hệ thống: 【.. 】

【 ký chủ, cô.. cô.. cô thật sự muốn cắt, cắt? 】

Ta sát!

Thật mẹ nó men.. A không phải!

Thật tàn nhẫn!

Nước lạnh đem cỗ tà dục khô nóng trong thân thể cùng cái kia áp xuống, làm đầu óc Mộ Ngôn bình tĩnh một chút, vì thế càng bình tĩnh nói, "Cắt đi."

【.. Ký chủ, cô nghe tôi nói. 】 chúa tể hệ thống đón gió hỗn độn một hồi lâu, lúc này mới nói, 【 kỳ thật cắt rớt cũng không phải chuyện gì lớn, liền.. 】

【 chính là, bị Vưu Tư thượng. 】

【 vĩnh viễn phản công không được. 】
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 175: Anh trai, máu của anh thật ngọt 34

[HIDE-THANKS]
Chúa tể hệ thống thấy kí chủ tiểu tỷ tỷ của nó dạo gần đây nghẹn đến khó chịu, mắt thấy liền muốn phản công, không nghĩ tới tiểu tỷ tỷ cự nhiên còn cấm dục như vậy.

Mộ Ngôn nhíu nhíu mày, "Bị hắn thượng?"

Chúa tể hệ thống thấy EQ của Mộ Ngôn thật sự là quá thấp, cũng không biết nguyên nhân có phải hay không là do bị thiếu mất bảy hồn gây ra.

Chúa tể hệ thống cười hắc hắc, nó không ngại làm một kẻ trợ công.

Xem một hồi nam nữ (nam) đông cung sống cũng được nha.

【 tiểu tỷ tỷ, Vưu Tư bò giường cô biểu hiện thực rõ ràng chính là muốn cho cô thượng hắn. 】

【 nhưng là cô không thượng, Vưu Tư khả năng liền sẽ phản thượng cô. 】

【 đã không có công cụ gây án, cô còn phản công như thế nào? 】

Chúa tể hệ thống cảm thấy này cũng không phải là tật xấu nha, kí khế ước cùng với Mộ Ngôn, cũng chỉ có chỗ này tốt, cũng chính là mỹ nam Mộ Ngôn tự mang bên thân này nha.

Mà mỹ nam còn là nửa đường nhặt được, lại còn không cần phải phụ trách.

Hết thảy tất cả nhiệm vụ bên trong vị diện, đối với người ta mà nói bất quá chỉ là một giấc mộng hoàng lương.

Ai nha!

Nó như thế nào thông minh như vậy đâu.

Vừa không phải lo lắng ký chủ sẽ có tình yêu sâu đậm, yêu đương xong liền không đi làm nhiệm vụ, lại không cần lo lắng đi tìm mỹ nam thỏa mãn nhu cầu của ký chủ.

Mấy cái lời hứa chúa tể hệ thống đã từng nói đó cũng không phải là nói giỡn.

Thời điểm mới vừa kí khế ước, lời kịch của chúa tể hệ thống --

【 muốn mỹ nam như mây sao. 】

An bài của chúa tể hệ thống trong tương lai chính là chờ Mộ Ngôn hoàn thành mấy cái nhiệm vụ, sau đó giúp Mộ Ngôn tìm mấy mỹ nam giải buồn.

Xuyên qua hàng tỉ vị diện cũng không phải là nói giỡn, hàng tỉ năm thời gian, rất nhiều người sẽ chịu không nổi, cảm thấy nhàm chán, sau đó tự sát.

Chúa tể hệ thống xem qua quá nhiều người như vậy, đương nhiên không nghĩ làm tiểu ký chủ của chính mình biến thành như vậy.

Thích hợp thì nói chuyện tình yêu, tăng thêm lạc thú tồn tại.

Làm một hệ thống thì phải chiếu cố tam quan của ký chủ, còn muốn thời thời khắc khắc chú ý xem ký chủ có phạm tội hay không, lại còn phải xen vào chuyện tình ái của ký chủ, ngẫu nhiên còn phải làm trò tiêu khiển cho ký chủ giải buồn..

Quả thực không cần quá tuyệt vọng.

Nhưng mà, chúa tể hệ thống hoàn toàn không có ý thức được, đại bộ phận thời gian, đều là nó mạnh mẽ đường dây bận, Mộ Ngôn cũng không thèm để ý đến nó.

Hệ thống đại khái không biết ký chủ của chính mình có bao nhiêu tự hạn chế.

Nghe hệ thống nói, Mộ Ngôn chỉ là hai mắt sâu thẳm, híp híp mắt.

Bỗng nhiên, khóe miệng Mộ Ngôn nhếch lên lộ một tia cười ý vị, "Như vậy a, vậy được rồi."

·

"Rầm rầm."

Vưu Tư ngốc lăng nhìn người trước mắt đang dựa sát vào người hắn, theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.

Người trước mắt một thân áo bành tô chỉnh tề tinh xảo, thân hình cao lớn thon dài, khóe môi treo lên ý cười nhàn nhạt.

Mà lúc này, Vưu Tư dựa vào sô pha phía sau lưng, ngốc lăng nhìn "hắn".

Nam nhân một tay tùy ý đáp ở sô pha bên cạnh hắn, hơi hơi cúi người, thanh hương trên người nhàn nhạt cùng với mạch đập lưu động làm khát vọng trong người hắn trỗi dậy.

Thập phần muốn cắn phá lớp da thịt kia.

Cằm bị Mộ Ngôn nhẹ nâng, nam nhân trước mắt mang theo nụ cười ôn hòa nho nhã, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Quỳ một gối xuống đất, hơi hơi nghiêng đầu, tiếng nói thuần hậu có vẻ từ tính vô cùng.

"Thỉnh ngài hưởng dụng."

Vưu Tư không nói thêm gì, nháy mắt bổ nhào vào trên người Mộ Ngôn, nghiêng đầu, răng nanh thật dài vươn ra.

Tóc bạc thật dài buông xuống ở đầu vai Mộ Ngôn, Vưu Tư đôi tay bám vào Mộ Ngôn, nhẹ nhàng cắn phá da thịt.

Thanh âm nam nhân nhẹ nhàng kêu rên, mùi máu tươi tanh ngọt tức khắc tràn ngập khoang miệng, đôi mắt Vưu Tư lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng chuyển hồng.

Mộ Ngôn đuôi lông mày hơi hơi nhăn lại, bên trong thân thể truyền đến từng đợt tê dại, một chút một chút khuếch tán đến toàn thân.

Chỉ là một lát, trên gương mặt tái nhợt dần dần hiện lên một trận ửng đỏ.

Cô thậm chí có thể nghe được thanh âm nhẹ nhàng nuốt vào của Vưu Tư.

Bên trong đôi mắt Mộ Ngôn lướt qua một tia quang mang, khóe môi nhẹ nhàng giơ lên.

Duỗi tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gảy gảy sợi tóc của Vưu Tư.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 176: Anh trai, máu của anh thật ngọt 35

[HIDE-THANKS]
Ba..

Hai..

Một!

Đảo.

Đầu Vưu Tư bỗng nhiên nặng nề ngã xuống, gác ở trên hõm vai Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn nhắm mắt, điều chỉnh hô hấp của chính mình một chút, bị hút máu quá nhiều, đầu có chút choáng.

Cô đem đầu Vưu Tư từ giữa cổ dời đi, máu đỏ thắm từ trên khóe môi lưu lại, đôi môi dính máu trở nên dị thường yêu dị.

Mộ Ngôn thong thả đem khăn tay chính mình từ trong túi cầm ra, một chút một chút đem máu ở bên môi Vưu Tư lau đi.

Chúa tể hệ thống: 【 ký chủ, cô đang làm cái gì nha? 】

Nó còn đang chờ xem diễn, sao đột nhiên lại hết rồi.

Chúa tể hệ thống xoay đã lâu, đột nhiên quay lại, 【 ký chủ! Không phải là cô nên có suy nghĩ muốn làm chuyện bậy bạ gì đó chứ! 】

Mộ Ngôn giật giật tay có chút nhũn ra của chính mình, "Muốn làm chuyện bậy bạ?"

Cô thử đứng dậy, sau đó đem Vưu Tư ôm về phòng, đem hắn đặt ở trên giường.

Rồi sau đó chậm rì rì đi ra ngoài, tùy ý vẫy tay gọi tới một con dơi.

Con dơi hóa thành quỷ hút máu, nghi hoặc nhìn Mộ Ngôn.

Chỉ thấy quản gia tiên sinh lười nhác dựa vào bên cạnh cửa lâu đài, nhẹ nhàng nhướng mày, "Tìm cho tôi một dây xích thật dài tới."

Huyết tộc nghi hoặc, sau đó hỏi, "Xin hỏi ngài cần cái đó là muốn làm cái gì sao?"

"Vương yêu cầu."

Vương yêu cầu?

Vừa nghe thấy là vương yêu cầu, huyết tộc kia một lời vô nghĩa cũng không nói, xoay người lập tức đi tìm.

Chỉ trong chốc lát, huyết tộc liền mang tới một dây xích dày nặng màu đen, "Quản gia tiên sinh."

Thời điểm dây xích đưa tới trong tay Mộ Ngôn, bả vai cô liền trầm xuống, dưới chân lảo đảo một cái.

"Rầm."

Dây xích rớt xuống đất..

Mộ Ngôn cùng huyết tộc liếc mắt nhìn nhau một cái, trường hợp thập phần xấu hổ.

Huyết tộc thập phần lễ phép hỏi, "Tiên sinh, cần hỗ trợ sao?"

Mộ Ngôn thu tay, tự phụ đặt ở sau người, lễ nghi mười phần, nhàn nhạt nói, "Cảm ơn."

Vì thế huyết tộc liền đem dây xích đưa tới phòng khách, lâu đài cổ của huyết vương từ trước đến nay có rất ít huyết phó dám đi vào, tất cả huyết phó đều là đứng ở bên ngoài đợi mệnh lệnh.

Tình huống bên trong như thế nào huyết phó cũng không dám xem loạn, đem đồ vật buông liền xoay người đi luôn.

Mộ Ngôn nhìn dày xích dày nặng, cân nhắc một chút.

Đem dây xích kéo tới trong phòng, nhìn nhìn Vưu Tư trên giường, trước thử khóa một tay của Vưu Tư.

Đợi vài giây, Mộ Ngôn lại nhìn thoáng qua chính mình, không có bất luận cái gì phản ứng.

Vì thế cô dứt khoát lưu loát khóa một cái tay khác của Vưu Tư.

Chúa tể hệ thống: 【.. Cô định làm gì? 】

"Cầm tù."

Mộ Ngôn đứng tại chỗ trầm tư trong chốc lát, mới từ từ nói ra.

Trong mắt lướt qua một tia nghi hoặc, nghi hoặc chính mình vì cái gì có thể khóa Vưu Tư.

Có thể khóa, có phải hay không liền đại biểu..

Mộ Ngôn mới vừa lướt qua ý niệm như vậy, tức khắc tay chân cứng đờ, thân thể cứng đờ không thể động.

Cô rũ mắt nhìn thoáng qua, dưới lòng bàn chân lướt qua một tia kim quang, dường như là đang cảnh cáo cô không được làm bừa.

"..."

Không thể a.

Mộ Ngôn trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

Yên lặng nhìn trộm Mộ Ngôn chúa tể hệ thống: 【.. 】 tư tưởng của tiểu tỷ tỷ có phải hay không có điểm nguy hiểm a.

Nó vốn dĩ cho rằng sóng trợ công kia làm tiểu tỷ tỷ khai ngộ hoàn toàn a.

Tại sao lại như vậy?

Chúa tể hệ thống có chút tò mò hỏi một chút, liền nghe được kí chủ tiểu tỷ tỷ của nó trả lời một cách đương nhiên, "Khóa lên, không phải là không thể thượng được tôi rồi sao."

Chính là --

Người ta là huyết vương a, tiểu tỷ tỷ nhược kê như cô có thể sao?

*

Ngày hôm sau.

Vưu Tư hôn hôn trầm trầm tỉnh lại, ánh đèn nhu hòa đánh vào mi mắt hắn, hắn có chút chói mắt híp híp mắt lại.

Quơ quơ đầu, một tay chống giường ngồi lên.

Chân thon dài gác ở một bên, áo sơmi mở mấy viên, da thịt tái nhợt bên trong phiếm huyết sắc.

Ở dưới ánh đèn, như là muốn trêu người hình ảnh.

Nhưng mà, ánh mắt Vưu Tư trầm xuống, nâng tay lên nhìn nhìn xiềng xích khóa trên tay mình..

*

Muốn thịt sao?

Đừng nóng vội nha, nếu là bản thể của Vưu Tư, Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ của chúng ta tuyệt đối sẽ đem hắn làm.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 177: Anh trai, máu của anh thật ngọt 36

[HIDE-THANKS]
"Đường, Kha!"

Tiếng rống giận trầm thấp vang vọng trong lâu đài cổ.

Nhóm huyết tộc ngồi xổm bên ngoài nghe xong, sợ tới mức một đám cúi người xuống, run bần bật.

Này, đây là làm sao vậy?

*

Trong phòng, ánh đèn có chút tối tăm, Vưu Tư lười nhác nằm nghiêng trên giường, duỗi duỗi tay, tiếng xích va vào nhau vang lên đó xôn xao.

Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Quản gia thân ái của tôi, giải thích một chút?"

Vưu Tư không phải không nghĩ tới việc thoát ra.

Nhưng là hắn hiện tại tứ chi mềm mại vô lực, căn bản là không thể cử động, đôi mắt Vưu Tư dần dần chuyển lãnh, âm u nhìn Mộ Ngôn.

Hắn thế nhưng bị lừa!

Mộ Ngôn đi qua, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt, "Tôi sẽ không thương tổn thiếu gia."

Vưu Tư: "..."

Cười đến vẻ mặt như là cúc hoa khai, không phải thương tổn hắn chính là có quỷ!

Vưu Tư trừng mắt nhìn cô, "Anh hạ dược vào trong máu của chính mình."

Mộ Ngôn cười gật gật đầu.

"Vì cái gì? Tôi không đủ tốt để anh thích?"

Mộ Ngôn cười gật gật đầu..

Từ từ, không phải --

Thời điểm ý thức được chính mình gật đầu sai lúc sau, Mộ Ngôn biểu tình giống như chính mình vừa mới không có gật đầu, bình tĩnh lắc đầu, "Này không phải vấn đề thích hay không thích, đừng nháo."

"Vậy là vấn đề gì?"

"..."

Mộ Ngôn trầm mặc thật lâu sau, rồi sau đó nhàn nhạt cúi đầu, chỉ chỉ dưới thân, mặt vô biểu tình, "Vấn đề là nó."

Vưu Tư theo phương hướng ngón tay cô vừa chỉ mà nhìn theo, vừa thấy --

"..."

Không biết gió lạnh từ đâu ra thổi qua, tầm mắt đang dại ra của Vưu Tư mới trở về.

Nhìn chằm chằm Mộ Ngôn thật lâu sau, nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một tiếng, "Hỗn đản!"

Mộ Ngôn chỉ là đạm nhiên cười, "Còn tốt, cũng liền hỗn đản giống nhau."

Chuyện Vưu Tư muốn chậm rãi trêu Mộ Ngôn là không sai, bởi vì hắn cảm thấy hắn sớm hay muộn cũng có thể ngủ đến chỗ của Mộ Ngôn, này chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng là --

Ai biết hỗn đản này cư nhiên đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, còn hạ dược đối với hắn!

Thay Vưu Tư bảo vệ thân thể Mộ Ngôn thập phần vui vẻ.

Khóe miệng không ức chế được mà giơ lên.

Nhưng mà, Vưu Tư bản thân tỏ vẻ cũng không cần cô giúp hắn thoát thân.

Vưu Tư bị tức không nhẹ, giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa, "Lăn."

Mộ Ngôn tính tình tốt, đối với việc này, chỉ là nhẹ nhàng cười, khom lưng cúi người, "Tốt vương thân ái của tôi."

"..."

Thật đúng là mẹ nó nói đi là đi?

Mộ Ngôn hơi dừng, xoay người, chớp chớp ánh mắt hòa ái dễ gần nhìn Vưu Tư, "Tôi không ngại bồi cậu, vương."

Vưu Tư trừng cô, "Không cần, lăn!" Dám đi thử xem.

Mộ Ngôn: "..."

Cô trầm mặc một chút, rồi sau đó dọn cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh Vưu Tư, "Được rồi, bồi cậu."

Này dây xích là thật sự ngắn, trừ phi Mộ Ngôn đến gần, nếu không Vưu Tư căn bản là với không tới cô.

Vưu Tư có chút bực bội giật quần áo chính mình.

Sau đó, bị Mộ Ngôn một viên một viên đóng lại.

Hắn trừng mắt, lại kéo.

Mộ Ngôn lại đóng vào, kiên nhẫn mười phần.

Vưu Tư lại kéo.

Mộ Ngôn lại đóng vào.

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Vưu Tư đột nhiên cầm tay Mộ Ngôn.

"Anh có ý tứ gì?" Hắn đem người hướng hắn bên này kéo kéo, nhưng mà không có động một chút.

Mộ Ngôn cùng hắn còn có chút khoảng cách, sờ không được thân không đến.

"Nghĩ thượng tôi cứ việc nói thẳng."

Vưu Tư khả năng thật sự bực, bị khóa còn chưa tính, còn không cho tháo cúc áo.

Mộ Ngôn: "Không, tôi không nghĩ." Cô căn bản không có một chút ý tứ nào về việc này.

"Vậy anh cút cho tôi!"

Mộ Ngôn hồ nghi nhìn hắn một cái, "Nếu đây là ý tứ của cậu, vương, thân là quản gia của cậu, tôi sẽ vâng theo."

Nhưng mà --

Hiện tại tâm linh Mộ Ngôn bị Vưu Tư hoạt động các loại spam, dám đi liền giết chết ngươi.

Xé đi xé đi cái loại này.

Hỗn đản, cầm thú, xấu xa..

Mộ Ngôn trong óc hiện tại đang bị các loại làn đạn xoát qua, oanh tạc bùm bùm.

Nhưng mà bản thân cô lại thập phần bình tĩnh mỉm cười nhìn Vưu Tư.

"Tôi vẫn nên là ở đây bồi cậu."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back