Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 149: Anh trai, máu của anh thật ngọt 8

[HIDE-THANKS]
Hôm nay Vưu Tư không dây dưa Mộ Ngôn, mà vừa về đến nhà đã ngủ, mặt ngoài trông như hắn không có việc gì.

Nhưng mà Mộ Ngôn vẫn phát hiện.

Tiểu yêu tinh trở nên bình thường?

Tuyệt không có khả năng.

Ngày hôm sau.

Vưu Tư bị mùi máu tươi huân tỉnh.

Hắn từ trong quan tài ngồi dậy, chân trần bước xuống đất, mái tóc bạc xõa dài ngang hông, thiếu niên vừa tỉnh giấc, đôi mắt màu hổ phách gập gờn sóng nước mông lung.

Hắn tìm theo mùi vị ngọt ngào đó, thì thấy một ly máu đỏ tươi ở trên bàn ăn, kèm theo một quả cà chua.

Miệng Vưu Tư giật giật, răng nanh hắn đã hơi ngứa ngáy, dần trồi lên.

Vưu Tư đi qua đó, thì thấy trên bàn cơm đặt một tờ giấy, nét chữ trên đó mỏng manh và thanh tú, rất đẹp.

Nhưng mà..

Đồng tử của thiếu niên sâu thẩm, một tiếng hừ lạnh từ trong xoang mũi phát ra.

·

Đại bộ phận huyết săn đều biết, Đường Kha có một team nhỏ.

Ở trong team không một ai không phải nhân tài ưu tú, tỷ lệ vampire chạy thoát khỏi bàn tay của họ chỉ là con số nhỏ nhoi.

Tất nhiên, trừ bỏ những gã đủ lợi hại ra đi.

Mà trong đó, đội trưởng của team, Đường Kha, là lợi hại nhất.

Tất nhiên, đó đều là tin đồn.

Trong team tổng cộng năm người, chưa ai từng nhìn thấy Mộ Ngôn ra tay cả.

Nhưng, một khi Đường Kha đã ra tay, thì anh còn chưa động thủ, huyết tộc đều đã chạy mất dép.

Lần này, cũng như thế.

Bốn người trong team mặt không cảm xúc nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn lắc lắc thập tự giá trong tay, ném nồi trong một nốt nhạc, "Chuyện không liên quan tôi."

Thành viên trong team hết sức bất đắc dĩ.

Cuối cùng, một thanh niên bước ra, đỡ đỡ gọng kính mạ vàng, "Đường Kha, về sau anh vẫn đừng ra tay đi."

"Đúng đúng đúng, anh coi như tham mưu đi."

Huyết tộc thấy Đường Kha đều như thấy ma hay sao đó, chạy nhanh còn hơn chóa.

Mộ Ngôn nho nhã cười, "Lương tâm tôi sẽ ngại ngùng mất."

Bốn đội viên: "..."

Cũng chả thấy lương tâm anh ngại ngùng bao giờ.

"Được rồi." Mộ Ngôn tung hứng quả cà chua trong tay, "Còn có chuyện, ngày mai gặp lại."

Thanh niên cười như tắm gió xuân, mấy đồng đội nhìn mà cứ ngẩn ngơ mãi.

Người này, khuôn mặt sắc xảo yêu nghiệt còn chưa tính, lúc cười lên càng là để người hold hổng nổi.

Người này nơi nào tới làm thợ săn chứ, ông trời ơi, phái người xuống bảo vệ con đi.

Bốn đồng đội trợn trắng mắt ra nhìn Mộ Ngôn.

Thì thấy bóng người cao ráo đó đã đi xa dần.

Cái người lai lịch thần bí, không chỉ có tiền, còn mạnh đến nổi chưa ra tay mà huyết tộc đối phương đã bỏ chạy này.

Rốt cuộc là ai?

-

"Cậu ấy đẹp trai quá a."

"Má ơi, soái như nam chính từ trong truyện tranh bước ra luôn."

"Nhìn kìa, cậu ta nhìn sang đây."

"Là lớp nào nha."

Ở trung tâm thành phố, trước cổng một ngôi trường trung học, các nữ sinh đứng cách thiếu niên nọ không xa, thẹn thùng nhìn ngắm thiếu niên.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục hơi rộng, thân hình mảnh dẻ, đội chiếc mũ lưỡi trai đen, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt dưới của hắn.

Nghiêng đầu nhìn, có thể thấy làn da thiếu niên trắng nhợt tinh tế, những mạch máu nhợt nhạt màu xanh nổi rõ trên cần cổ trắng nõn.

Môi đỏ mím hờ, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng thấy khá cao lãnh.

Thiếu niên trên cổ đeo một thập tự giá màu đen, rất bình thường nhưng đi kèm với khí chất thanh lãnh của hắn, nhìn rất đậm phong cách.

Hắn cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, cụp mi, ẩn đi sự rét lạnh trong mắt.

Không quá lâu sau, trước mặt thiếu niên xuất hiện một chiếc xe thể thao màu đen.

Chiếc xe thể thao này vừa nhìn thấy đã biết giá cả trên mây rồi.

Các thiếu nữ nhìn thấy thiếu niên tự động chặn đi mọi ồn ào chung quanh mình rốt cuộc ngẩn mặt lên.

"Tê."

Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng hít sâu vào.

Ban nãy thiếu niên cúi đầu, cho nên nhìn không rõ dung mạo hắn lắm, nhưng lúc này đây vừa mới ngước lên.

Đã khiến người quên cả hô hấp.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 150: Anh trai, máu của anh thật ngọt 9

[HIDE-THANKS]
Dung nhan của thiếu niên hiện ra, đó là một gương mặt kinh diễm kiểu gì.

Chỉ nhìn thôi mà trái tim đã muốn nhảy loạn.

"Cậu ta là Vưu Tư!"

Lúc này, trong đám đông có tiếng người bật thốt.

"Vưu Tư! Đúng đúng đúng, mình biết, giáo thảo ban 5!"

"Thì ra là cậu ta."

"Mami ơi, cậu ta đẹp trai không còn thiên lý luôn a."

"Xi xi xi."

"Cậu nhưng chờ đi, có càng soái hơn nữa!"

Người nào đó vừa mới nói xong, thiếu niên vốn đang ngẩn đầu nhìn chiếc xe thể thao bỗng dời mắt qua, liếc nhìn về phía người nọ.

Đôi mắt màu hổ phách không mang theo bất cứ cảm xúc gì, nhưng vừa bị hắn nhìn đã thấy mình thoắt cái như đặt thân trong địa ngục.

"..."

Đám đông vang lên một chuỗi tiếng thét dài chói tai.

Đồng tử của thiếu niên dần sâu hút, âm lãnh vô cùng.

Lúc này, trên đỉnh đầu thiếu niên phủ xuống một tầng bóng râm.

Thiếu niên ngước nhìn lên, thì thấy một thanh niên cử chỉ ưu nhã đang đứng trước mặt.

Môi anh ta vểnh lên một độ cong hoàn mỹ không tì vết, tự phụ ưu nhã như quý tộc ở thế kỷ trước, người này làm gì cũng hết sức ưu tú.

Anh ta vừa xuất hiện, tức khắc ánh mắt của một nữa số người đã bị cuốn theo, thời gian như thể lắng đọng chung quanh anh.

Mộ Ngôn liếc nhìn Vưu Tư một cái, thấy cậu ta mặt không cảm xúc, trông thấy cô ánh mắt cũng vẫn bình tĩnh chẳng thay đổi gì.

Cô nhướng mày, đây là làm sao vậy?

Tính cách của Vưu Tư âm tình bất định, có thể có nét đáng yêu ở tuổi hắn, nhưng cũng có sự nguy hiểm và cường đại không thuộc về độ tuổi này.

Lãnh khốc là thế.

Chỉ là một mặt ấy, chưa bao giờ biểu hiện ở trước mặt của Mộ Ngôn mà thôi.

Bất quá --

Mộ Ngôn lấy ra một quả cà chua hình dáng xinh đẹp, màu sắc đỏ au.

"Thiếu gia, đi thôi."

Giọng nói đặc biệt trầm bỗng từ tính của thanh niên vang lên, để người nghe mà như tắm mình trong gió xuân.

Một quả cà chua lớn đặt ở trước mặt của Vưu Tư.

Quả nhiên, lập tức thấy thiếu niên ánh mắt lấp lánh, nhìn chằm chằm không dời mắt khỏi quả cà chua.

Quả cà chua bị huơ huơ ở trước mặt, ánh mắt của thiếu niên cũng xoay chuyển theo quả cà chua.

Là vampire thì không thể ngăn trở niềm yêu thích với cà chua.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 nó cũng chưa từng thấy ký chủ nào dùng quả cà chua đùa giỡn nam nhân nhà mình như thế!

Vừa lúc thiếu niên muốn duỗi tay đến lấy, thì Mộ Ngôn đột nhiên thu hồi quả cà chua, đi qua đứng sau lưng Vưu Tư.

Một tay đặt lên ngực trái, khom người, xem như lễ phép hành lễ.

Vưu Tư rời mắt đi, nhìn người đứng ở trước mặt.

Người này không phải ai khác, chính là nam chính, Trì Mộ.

Lại nói tiếp, xuất diễn tình cảm của nam và nữ chính còn là diễn ra ở trong trường học nữa.

Mà không khéo, ngôi trường mà Vưu Tư đang đi học này, hết sức phức tạp.

Huyết tộc cùng huyết săn đều có đủ.

Tuy nhiên, bình thường chỉ có huyết tộc thực lực hùng mạnh mới dám quang minh chính đại đứng ở trước mặt huyết săn.

Tỷ như Trì Mộ, tỷ như Vưu Tư.

Tự nhiên, cấp bậc của Vưu Tư cao hơn Trì Mộ không biết gấp bao nhiêu lần.

Trì Mộ là một huyết tộc ưu nhã, ngôn ngữ và hành vi hơi giống với khí chất hồ ly của Mộ Ngôn.

Nếu lấy phong cách mà nói, thì đại khái là chung một phong cách với Mộ Ngôn, ôn nhu phúc hắc.

Trì Mộ trước là bày tỏ sự tôn kính với Vưu Tư, nói chuyện cũng không thể bắt bẻ được một chút.

Nội dung đại loại là mời Vưu Tư đến tham dự yến hội của hắn.

"Đây sẽ là một buổi tiệc rất kích thích."

Trì Mộ cười như không cười mà nói.

Ánh mắt lia nhanh qua người của Mộ Ngôn, nụ cười trên khuôn mặt càng không rõ ý vị.

Quản gia bên cạnh Vương đây, cũng không biết là Vương nghĩ thế nào.

Đặt một huyết săn quang minh chính đại bên người, còn cho hắn địa vị dưới một người, trên vạn người trong huyết tộc.

Ở trong huyết săn, mức độ nổi tiếng của Đường Kha có thể nói là, chỉ cần là huyết săn thì không ai không biết đến Đường Kha.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 151: Anh trai, máu của anh thật ngọt 10

[HIDE-THANKS]
Tất nhiên, ở trong huyết tộc Mộ Ngôn cũng siêu nổi.

Chỉ cần là huyết tộc, tức sẽ hận Mộ Ngôn.

Nhân loại này dựa vào Vương chống lưng, cứ tùy ý làm bậy, muốn gì là làm đó!

Hơn nữa!

Rõ ràng đã là huyết tộc quản gia, vậy mà còn dám trà trộn vào trong huyết săn của nhân loại?

Có phải tìm chết hay không?

Nhóm huyết tộc muốn đi diss con người âm hiểm xảo trá này.

Kết quả..

Cái đuôi nhỏ bị người này túm gọn.

Một số huyết tộc quyền quý thiếu chút nữa không bùng nổ, mẹ nói nhân loại này từ nơi nào bắt được cái đuôi nhỏ của bọn họ.

Thế nên, nhóm huyết tộc bị quản gia của Vương túm cái đuôi nhỏ, nghẹn khuất không thôi, rồi lại giận mà chẳng dám nói gì.

Rõ ràng là con chíp hôi, vậy mà không có huyết tộc nào dám chân chính đi giết con hàng này.

Một nhân loại sống so với huyết tộc quyền quý còn muốn quyền quý hơn nữa, bảo huyết tộc làm sao có mặt mũi nói ra bên ngoài?

Thiếu niên lãnh đạm uhm một tiếng, cũng không biết có phải đáp ứng hay không, thái độ không tỏ rõ.

Trì Mộ cũng không dám hỏi thêm, chỉ gật đầu, nhưng không nói thêm gì.

·

Bầu không khí quỷ dị lẩn quẩn bên trong xe.

Mộ Ngôn một bên lái xe, một bên thông qua kính chiếu hậu nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ăn cà chua.

Lúc này Vưu Tư đã tháo mũ xuống, mái tóc bạc xõa trên lưng ghế, trải xuống trường bào tôn quý màu đen có hoa văn phục cổ, trên vai trái, đeo một ghim cài áo màu bạc.

Ghim cài áo thoắt ẩn thoắt hiện.

Qua một lát, thiếu niên tùy tay bóp nát quả cà chua đã khô, quả cà chua trong tay liền hóa thành tro bụi.

Thiếu niên cơ hồ không có dao động nội tâm gì.

Dù có cảm ứng tâm linh, nhưng chỉ khi cảm xúc có dao động rõ ràng, Mộ Ngôn mới có thể cảm giác được trong lòng Vưu Tư suy nghĩ gì.

Tâm cơ boy này, lòng dạ sâu thâm như biển, cơ bản chẳng có độc thoại nội tâm gì cả.

Tới lâu đài, thiếu niên sãi chân dài, đi ở đằng trước Mộ Ngôn.

Không nói tiếng nào, quẩn quanh người là một luồng áp suất thấp, để người toàn thân run rẩy.

Đây là lại làm sao nữa?

Mộ Ngôn hiểu không nổi tâm tư thâm trầm của Vưu Tư, cũng lười đi hiểu, thế nên đưa Vưu Tư đến trước cửa phòng thì định đi ngay.

Nhưng thiếu niên thân hình bỗng dừng lại ở trước cửa.

Mộ Ngôn đang muốn hỏi, bất thình lình, một luồng hơi thở lạnh lẽo xâm nhập vào bên trong da thịt, còn chưa kịp có phản ứng.

Cô đã bị người chặn ở trước tường.

Thiếu niên trước mặt, đồng tử không biết đã đổi sang màu huyết bao giờ, trong mắt lấp loé vẻ tà ác và yêu dị.

Ánh mắt thiếu niên có sự cố chấp và tính chiếm hữu.

Chiều cao của Vưu Tư so ra kém Mộ Ngôn một tý, hắn cơ hồ là ghì xuống cà vạt của Mộ Ngôn để Mộ Ngôn cong người xuống.

Đột nhiên không phòng bị bị chặn vách tường.

Chỉ một thoáng sửng sờ, thiếu niên đã sát lại gần Mộ Ngôn hơn.

Đôi mắt đỏ tươi màu máu phủ đầy nét âm trầm và chiếm hữu.

Chạm phải ánh nhìn khó hiểu của Mộ Ngôn, thiếu niên nghiêng đầu, chợt nở rộ một nụ cười ngây thơ.

"Anh trai quản gia, tôi đói bụng."

Giọng hắn khàn khàn lười biếng, đôi huyết đồng như đá quý dần trở nên thâm thúy và yêu dị hẳn.

Như một cơn lốc xoáy muốn cuốn trôi người ta vào trong đó.

Không biết có phải do con mắt của Mộ Ngôn có vấn đề hay không, cô vậy mà cảm thấy, Vưu Tư hiện tại có thể sắc đẹp thay cơm rồi.

Nhìn môi hắn đỏ một màu như nhuộm máu, diễm lệ mà mị hoặc.

Trong đầu Mộ Ngôn bỗng dưng hiện ra hình ảnh nụ hôn, ở vị diện trước..

Quý Lan Âm đỏ mặt, đôi mắt long lanh, hơi thẹn thùng giống như đang ăn khớp với dáng vẻ của thiếu niên hiện giờ.

Đồng tử của Vưu Tư sâu thẩm, khóe môi nhoẻn một nụ cười thực hiện được mưu đồ, hắn nhón chân muốn kê sát vào Mộ Ngôn.

Đầu nghiêng nghiêng, tới gần cổ của Mộ Ngôn.

Hắn há miệng nhe răng, hai chiếc răng nanh trắng bóng, sắc nhọn trồi ra.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 152: Anh trai, máu của anh thật ngọt 11

[HIDE-THANKS]
Nhưng mà, khi hàm răng sắp sửa chạm đến động mạch, Vưu Tư đột nhiên bị người đẩy ra.

Bất ngờ không phòng bị bị đẩy ra, Vưu Tư: "..."

Hắn ngạc nhiên nhìn Mộ Ngôn, vừa rồi Vưu Tư đã sử dụng mị đồng riêng của vampire, nhìn thẳng vào hắn lâu rồi, trong đầu sẽ liên tưởng đến những chuyện không thể miêu tả.

Người trước mặt lại không có biểu hiện gì khác thường, khụ một tiếng, "Vương, tôi đi giúp ngài chuẩn bị."

Nói xong, Vưu Tư còn chưa kịp nói gì, Mộ Ngôn đã rời đi.

Vưu Tư híp mắt dõi theo Mộ Ngôn, thì thấy bước chân cô đã mất đi sự thong dong và thản nhiên như ngày thường, thậm chí bắt đầu đi nghiêng dần..

Giây tiếp theo --

"Rầm!"

Vưu Tư trợn to mắt, ngẩn ra nhìn người nọ, thế nhưng đã tông thẳng vào cột trụ.

"..."

Người nọ ôm đầu, quay lại nhìn Vưu Tư cười xin lỗi, rồi xoay đi, lại bị tông thêm cái nữa.

"Rầm."

Cơn đau trên trán truyền lại khiến nụ cười nơi khoé môi của Mộ Ngôn cứng đờ.

【.. 】

Vưu Tư đứng trơ mắt ra nhìn Mộ Ngôn, hình tượng hoàn mỹ của Mộ Ngôn trong lòng hắn đã sụp đổ.

Bước ngoặt tâm lý này tự động truyền vào não bộ của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "..."

Cuối cùng, Mộ Ngôn thoạt nhìn có thể nói là chạy trối chết, đi cùng với những tiếng động linh binh lầm rầm.

Vưu Tư đứng sững sờ ra đó.

Miệng há hếch, hắn bị sét đánh không nhẹ đâu, ở chung với Mộ Ngôn mười năm rồi, hắn chưa từng thấy Mộ Ngôn có chuyện sơ suất bao giờ.

Càng đừng nói --

Vưu Tư cũng bị sét đánh không ngưng, nên lúc xoay đầu lại, nhất thời không chú ý đến sau lưng chính là cửa phòng, thế nên hắn đụng đầu vô cửa.

"Rầm" một tiếng.

Cửa hỏng rồi.

"..."

·

【 ha ha ha.. 】

【 thật không phải tôi nhạy cười đâu ha ha! 】

Chúa tể hệ thống cười đến lăn lộn bò trườn ở một góc trong không gian hệ thống của nó.

【 ha ha ha ha! 】

【 tiểu tỷ tỷ, hiện tại tôi phát hiện tôi có lẽ đã hiểu lầm cô gì đó thật rồi. 】

Mộ Ngôn: "..."

Cười nhạo Mộ Ngôn suốt nửa tiếng, mãi đến khi nụ cười của Mộ Ngôn đã dần biến thái hẳn.

Chúa tể hệ thống mới bình tĩnh trở lại, 【 ký chủ, đừng xúc động, tôi không cười nữa. 】 ha ha, ngu xuẩn nhà ai, nhanh thu về đi.

Mộ Ngôn cụp mắt, một lời không hợp chặn ngay chúa tể hệ thống.

Muốn nói Mộ Ngôn vì sao thất thố, vậy thì phải bắt đầu kể từ sau lần Mộ Ngôn và Quý Lan Âm hôn nhau ở vị diện trước --

Mộ Ngôn vòng phản xạ có hơi dài, sau ngày hôn nhau, Mộ Ngôn nhìn Quý Lan Âm cứ cảm thấy không ổn.

Không phải Quý Lan Âm không ổn, mà là cô không ổn.

Bởi vì ánh mắt cô sẽ không ngừng đảo quanh môi của Quý Lan Âm, rồi những hình ảnh luẩn quẩn trong đầu, không phải là làm sao để hôn đến Quý Lan Âm hít thở không thông, mà là, đè hắn ở trên giường quẹt quẹt.

Đủ loại tà niệm không sao khống chế nổi.

Nhưng mà --

Nụ cười của Mộ Ngôn biến thái dần, bản thân cô một chút cũng không muốn đè Quý Lan Âm ở trên giường quẹt quẹt đâu.

Đương nhiên, ý niệm đó, lúc Mộ Ngôn sang vị diện này, gặp Vưu Tư, cũng không còn duy trì nữa.

Thế nhưng, vừa rồi --

Những hình ảnh đó bỗng cứ xuất hiện ở trong đầu của Mộ Ngôn, nhiễu đến Mộ Ngôn tâm thần hoang mang.

Ở phương diện tình dục, Mộ Ngôn vẫn hơi ngây thơ, sau khi bị sét đánh cho ngoài khét trong nộn xong, mới phản ứng lại đó là Vưu Tư muốn hút máu cô.

Bị huyết tộc hút máu là một quá trình hưởng thụ, hơn nữa Vưu Tư đã đầy 18, ít nhất mặt ngoài là đầy 18.

Trời biết cô sẽ làm ra chuyện gì mất.

Chúa tể hệ thống chỉ lo cười, cũng không phát hiện vành tai ký chủ thân ái của nó lúc này đã hồng muốn rỉ máu.

Nếu không, nó nhất định sẽ bắt chộp được nhược điểm của ký chủ mình.

Đó quả thực là nhược điểm để người không sao tin nổi, đó là không chịu nổi thính.

*

Lời t. G: Khụ khụ, không biết các ngươi có thích cách nam nữ chính ở chung với nhau hay không, dù sao ta rất thích.

Cứ viết như vậy!

Mộ Ngôn: Bản thân ta không hề muốn mi mi đâu.

Chúa tể hệ thống: Tin cô mới quỷ.

Mộ Ngôn: Bản thân ta không hề muốn quẹt quẹt đâu.

Chúa tể hệ thống: Tôi tin cô mới có quỷ.

Xin ngàn vạn không cần tin tưởng hai câu trên của Mộ Ngôn, giả đó.

Bản thân cô ta rất rất muốn mi mi và quẹt quẹt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 153: Anh trai, máu của anh thật ngọt 12

[HIDE-THANKS]
Rạng sáng hôm sau.

Vưu Tư thấy Mộ Ngôn vẻ mặt thản nhiên, thì nhìn chăm chú vào cô.

Mộ Ngôn chạm phải ánh nhìn của Vưu Tư, ưu nhã cười, tay trái dán lên ngực phải, khom lưng, "Mời dùng."

Nét mặt cô nhàn nhã, giống như kẻ xấu mặt ngày hôm qua không phải là cô vậy.

Vì hôm qua Vưu Tư cũng bị đụng đầu, nên mặt hắn không cảm xúc, không nhắc đến chuyện đó nữa.

Chẳng qua, Mộ Ngôn cũng sẽ xuất hiện loại phản ứng luống cuống chân tay như thế làm Vưu Tư cảm thấy có hơi kích thích.

Ánh sáng loé ngang qua mắt hắn, đột nhiên sáp đến gần Mộ Ngôn, "Anh trai quản gia, hôm qua anh đã chạy, tôi muốn uống máu anh mà."

Máu của hắn, uống mà nghiện, hoàn toàn chẳng thể dừng.

Nhưng Vưu Tư lại rất hiếm khi uống máu của Mộ Ngôn, chỉ đôi lần chống cự không nổi sức dụ hoặc, mới có thể hút máu của Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn nhàn nhạt cười, "Không, Vương, tôi không chạy."

Vưu Tư chớp chớp mắt, "Tốt thôi, anh đi chứ chẳng chạy."

"Vậy thì, anh trai quản gia thân ái, tôi muốn uống máu rồi."

Thiếu niên rung rung rèm mi mảnh dài, đôi mắt trong veo màu hổ phách liếc nhìn Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn và Vưu Tư đưa mắt nhìn nhau. Lại nói tiếp, cũng không biết cái gã bị cưỡng chế ký khế ước với cô đây là ai, mỗi vị diện nhan sắc đều không đỡ nổi.

Ánh mắt của thiếu niên dính chặt Mộ Ngôn, lại thấy người này rất ư là điềm tĩnh, nhìn hắn như thể có phép thuật từ sau lưng lấy ra quả cà chua.

Ánh mắt của Vưu Tư nháy mắt dính chặt quả cà chua.

Chỉ nghe thấy người đàn ông nho nhã đó nói bằng chất giọng ôn hòa, "Xin lỗi, Vương tôn quý, hôm nay tôi hơi mệt."

"..."

Vưu Tư nhìn Mộ Ngôn mặt không đổi sắc, lần đầu tiên hắn phải đổi mới nhận tri về Mộ Ngôn.

Quá mức điềm tĩnh, giống như ngày hôm qua thấy Mộ Ngôn đụng cột chỉ là hắn nhìn thấy ở trong mộng vậy.

Vưu Tư lấy quả cà chua, mắt chậm rãi liếc nhìn Mộ Ngôn một cái.

Hắn hồi tưởng ngày hôm qua, ngày hôm qua Mộ Ngôn bởi vì trúng mị đồng của hắn, nên mới luống cuống chân tay.

Nghĩ như vậy..

Vưu Tư cười một tiếng âm u và tỏa hơi lạnh.

*

Trì Mộ tổ chức buổi dạ tiệc, huyết tộc và nhân loại đều ở đó.

Vưu Tư cũng đi.

Lâu đài của Trì Mộ không mang cảm giác thời trung cổ, lắng đọng nhiều niên kỷ như của Vưu Tư.

Huyết tộc và nhân loại xen lẫn vào nhau.

Khó trách Trì Mộ sẽ nói đây là một đêm tối kích thích.

Lúc này, bên trong nhốn nháo tiếng người.

"Oa, nơi này thật đẹp quá đi."

"Là nhà của thầy sao?"

"Nhìn rất giàu a!"

"Ta ta ta! Ta muốn yêu thầy rồi, đẹp trai lại nhiều tiền nữa!"

"Ha ha ha ha, bạn nằm mơ đi."

Tiếng các nữ sinh kinh diễm vang lên.

Tòa lâu đài quý tộc cổ điển, quả thực viên tròn giấc mộng công trúa cho các nữ sinh.

"Trời ạ, rốt cuộc thầy giáo là ai a, bạn nhìn bên kia người đó đi, soái quá a!"

"Mami ơi, còn có người kia người kia nữa."

Phần đông huyết tộc đều hết sức tuấn mỹ, nam tuấn mỹ, nữ vũ mị lãnh diễm.

Trì Mộ không chỉ mang học sinh của mình đến, còn mời cả một số vampire quý tộc cũng cùng đến.

Lúc này --

Mộ Ngôn đang ở bên trong lâu đài, cô đứng bên khung cửa, trên sô pha đang nằm mấy gã huyết tộc với dáng vẻ phóng đãng.

Mấy huyết tộc đó đều nhìn Mộ Ngôn bằng cặp mắt thèm thuồng, chỉ là sâu trong đáy mắt lại cất giấu nổi sợ hãi.

Nhân loại này, là kẻ mà bọn hắn không thể trêu vào.

Anh chỉ tựa cửa sổ mà nhịp chân, chiếc quần tây phác thảo đôi chân thon dài nghịch thiên của anh, bàn tay trắng nõn thon thả đang cầm hờ một chiếc cốc chân dài.

Bên trong đựng rượu vang đỏ.

Còn những huyết tộc ở đối diện thì không giống, những huyết tộc này uống là máu chân chính.

Đây đều là một ít huyết tộc có thân phận cao, tự giữ nét cao ngạo của huyết tộc, cũng không muốn đi xuống dưới chu toàn cùng nhân loại.

Mà Mộ Ngôn, chỉ bởi vì thân phận của mình, độ nổi tiếng của Đường Kha quá cao.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 154: Anh trai, máu của anh thật ngọt 13

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn xuyên qua khung cửa nhìn xuống bên dưới.

Phía dưới đang thả những giai điệu uyển chuyển, bánh trái và những món ăn ngon được bày biện một cách hoàn mỹ.

Mộ Ngôn trước là nhìn qua phía Vưu Tư bên đó.

Thiếu niên mặc áo thun đen, đội chiếc mũ đen, làn da lộ ra bên ngoài trắng nõn, nếu đến gần có thể trông thấy những mạch máu tinh tế ẩn dưới lớp da.

Xung quanh hắn như bị ngăn riêng thành một thế giới nhỏ, cao lãnh không ai dám lại gần.

Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Mộ Ngôn, Vưu Tư ngẩng đầu nhìn sang phía Mộ Ngôn.

Ánh mắt chạm nhau, Vưu Tư bỗng nở rộ một nụ cười.

Trên mặt nổi lên hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Đối mặt với nụ cười của Vưu Tư, Mộ Ngôn chỉ theo phương thức của quản gia bày tỏ sự tôn kính của mình.

Vưu Tư nhìn thấy còn có những huyết tộc khác đứng ở phía sau Mộ Ngôn, chúng không thể che giấu nổi khát vọng với máu của Mộ Ngôn.

Ánh mắt hắn tối sầm lại, ngón tay thon thon gõ nhẹ trên lưng một bàn tay khác.

Một lát sau, thiếu niên đứng dậy, hắn vừa bước ra ngoài, đã hấp dẫn tất cả ánh nhìn.

Thiếu niên dáng người thon thả, bóng râm của vành nón che khuất khuôn mặt trơn bóng như ngọc của hắn, chỉ nhìn thấy chiếc cằm.

Một vài huyết tộc trông thấy Vưu Tư, cầm chiếc cốc chân dài mà suýt nữa đã muốn quỳ xuống nghênh đón Vương của bọn họ.

*

Bên này, Mộ Ngôn đã sớm rời khỏi căn phòng đó, bởi vì chúa tể hệ thống lại vừa tuyên bố nhiệm vụ mới.

【 làm một thợ săn đủ tư cách, đã là đồng loại, thì đừng thấy chết mà không cứu, đến đây đi, baby, cứu nữ chính ra đi. 】

Lúc này, Mộ Ngôn đã ở trên hành lang phía ngoài của lâu đài, càng đi càng vào sâu.

Trong cốt truyện, Trì Mộ sở dĩ tổ chức buổi dạ tiệc này, hoàn toàn chỉ để giết người, không còn gì khác..

Lúc này, Trì Mộ đã cùng nữ chính tiến hành đến bước ngược thân và ngược tâm.

Nhưng mà --

"Bọn họ ve vãn đánh yêu, tôi đi làm gì?"

Mộ Ngôn không quá đồng ý với đề nghị này.

Chúa tể hệ thống: 【 anh hùng cứu mỹ nhân có thể quét giá trị hắc hóa của Vưu Tư, vậy thì cô có thể cầm tù Vưu Tư rồi. 】

Logic có vẻ sai sai.

Mộ Ngôn cười như không cười hỏi một câu, "Cậu dùng logic gì nói ra những lời ấy?"

Chúa tể hệ thống: 【 logic của cô. 】

Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ hẳn không phải là loại người thích bị người khác khống chế, cố tình Vưu Tư lại phải.

Kích thích Vưu Tư một tý, sau đó Vưu Tư sẽ làm ra việc gì đó khiến Mộ Ngôn hắc hóa, vậy cuối cùng còn không phải trở thành, Mộ Ngôn cầm tù Vưu Tư sao?

Hoàn mỹ!

Chúa tể hệ thống cảm thấy logic này hoàn toàn không sai vào đâu được.

Mộ Ngôn lạnh lùng a một tiếng.

Mộ Ngôn đứng yên trên hành lang trước cửa một căn phòng.

Nhìn sơ, cửa phòng đã khóa, không có tay nắm cửa, cũng không biết làm sao mà vào.

Mộ Ngôn kề sát cửa, nhưng thật ra nghe góc tường được một ít.

"Trì Mộ! Anh thả tôi ra! Anh tên ma quỷ này!"

"Tôi như thế nào sẽ thả em?"

Bên trong vang lên tiếng nam sinh cười khẽ.

Cũng không biết trong đó đang làm gì, nữ sinh hít thở dần dồn dập, Mộ Ngôn nghe được một hồi.

Lui ra sau một bước.

"Quấy rầy người khác không tốt lắm đâu."

Mộ Ngôn thản nhiên nói xong một câu, thì xoay người rời khỏi, như thể mình chưa từng đi đến đó.

【 tiểu tỷ tỷ, đừng nhút nhát a, người bên trong chỉ đang làm một ít chuyện xấu hổ xấu hổ thôi, nếu không cô đá một chân vào thử xem sao. 】

Chúa tể hệ thống tròn xoe mắt nói dối, đã vậy còn nói rất là nghiêm trang.

Nhưng rất hiển nhiên, Mộ Ngôn cũng no care chúa tể hệ thống.

Cô thản nhiên đi ra ngoài, đang định xuống lầu, lại lia mắt thấy một bóng người quen thuộc.

Chân Mộ Ngôn khựng lại, mắt nhìn sang bên đó.

Lại thấy Vưu Tư đưa lưng về phía Mộ Ngôn, đối diện hắn đang đứng một người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 155: Anh trai, máu của anh thật ngọt 14

[HIDE-THANKS]
Nữ sinh ngượng ngùng giao phong thư trong tay cho Vưu Tư, rồi chạy đi mất.

Vưu Tư cúi đầu nhìn phong thư trong tay, cũng không mở ra xem, đầu ngón tay chỉ bóp nhẹ, phong thư đã hóa thành tro tàn.

Thiếu niên xoay người đi, vừa lúc cũng nhìn thấy Mộ Ngôn đứng ở chỗ ngoặt trên thang lầu.

*

Bên ngoài lâu đài.

Trên một chạc cây bí ẩn nào đó, đang ẩn núp bốn người.

Một thanh niên đeo mắt kính gọng vàng trong đó đang nói chuyện điện thoại.

"Nơi này phát hiện có huyết tộc tụ tập, hơn nữa, hình như.." Giọng thanh niên hạ thấp xuống, "Có một bá tước."

"Đúng rồi, tôi biết." Tiếng nói trầm thấp từ phía bên kia truyền qua.

"Làm sao anh biết?" Thanh niên kinh ngạc.

Giọng nói bên đó bình thản, "Tôi đang ở trong này."

"Vậy tình hình ra sao rồi?"

Thanh niên hỏi ra lời này, liền khiến đội viên chú ý, mấy người kê sát lại gần.

Tập trung tinh thần lắng nghe.

Tín hiệu phía bên Mộ Ngôn có vẻ không ổn cho lắm, loáng thoáng nghe người nọ lơ đãng a một tiếng.

Mộ Ngôn hơi quay qua nhìn tình hình, cực độ hỗn loạn.

Nhưng --

"Cũng còn ổn."

"Sao mà ổn cho được?"

"Bá tước có ba bốn người, thân vương có một.."

Mộ Ngôn còn chưa nói xong, thanh niên đã mặt không cảm xúc ngắt lời Mộ Ngôn.

"Được rồi, anh đừng nói nữa, chúng tôi đã trên đường chạy trốn, tự giải quyết cho tốt đi nha, lão đại!"

Nói xong, thanh niên liền mặt không cảm xúc cúp điện thoại.

Tiếng di động tít tít làm cho Mộ Ngôn câm nín nhìn điện thoại.

Trong lâu đài, bắt đầu phát hiện từng khối thi thể vừa bị hút khô.

Đa số đều là xác nữ, không khí dần trở nên quỷ dị.

Mà những tên huyết tộc đã ăn uống no say đó thì đang hài hước nhìn những người này.

Ở trong mắt của huyết tộc, các thiếu nữ hoa quý này, đã trở thành thức ăn của bọn chúng.

Huyết tộc tự mình bắt lại các thiếu nữ.

Vốn đang còn hoa dung nguyệt mạo, các thiếu nữ hoa quý sợ tới mức mất sạch sắc máu, nét mặt trắng nhợt.

Vampire?

Không phải chỉ có trong tiểu thuyết và phim truyền hình sao?

Những gã đàn ông nhìn điển trai này, ánh mắt toát ra vẻ tà ác, vẻ mặt họ đã tham lam lại hưởng thụ.

Há miệng nhe răng, răng nanh sắc nhọn hung tàn trồi ra, đâm thủng mạch máu của thiếu nữ.

Không bao lâu sau, mùi máu tanh lan ra trong không khí.

Thiếu nữ mới đầu còn giãy giụa, nhưng về sau, trên mặt cô ta đỏ au một cách quỷ dị, xụi lơ trong lòng ngực tên vampire, hai chân cọ cọ.

Miệng còn thốt ra những âm thanh động lòng người.

Cô ta như vậy, dẫn đến một đám huyết tộc ở nơi đó đều ngo ngoe rục rịch hẳn.

Các thiếu nữ loài người: "..."

Ta sát, giáp mặt tuyên dâm, đây là thao tác gì?

Chúng thiếu nữ dại ra, cả một đám sợ tới mức không dám nhúc nhích.

Những gã đàn ông mới nhìn rất phong độ và tuấn mỹ này, hiện giờ lột đi lớp da tuấn mỹ bên ngoài, để lộ ra lớp thịt dơ bẩn và thối nát bên trong.

Bộ dạng tham lam, để người cảm thấy ghê tởm.

Hết thảy đây, Mộ Ngôn đứng sau lưng Vưu Tư nhìn thấy rõ rành mạch.

Mộ Ngôn đối với chuyện này thật ra chả có cảm xúc gì cả, chỉ liếc mắt một cái, đang định thu hồi ánh mắt.

Thì chúa tể hệ thống trồi lên.

【 làm người nối nghiệp sự ưu tú của chúa tể hệ thống, ký chủ, đối mặt với cảnh tượng này, cô sao có thể thờ ơ chứ? 】

【 phải biết rằng, chúng ta là một huyết săn có đủ tư cách! 】

Liền tính không có năng lực để cứu giúp, cũng không nên biểu hiện lạnh nhạt như thế a uy!

【ký chủ thân ái, chúng ta phải xây dựng tam quan đúng đắn, đối mặt với cảnh tượng như vậy, cô ít ra cũng phải có cảm xúc. 】

"Ví dụ?"

【 không đành lòng. 】

Chúa tể hệ thống thật không có bắt Mộ Ngôn hiện tại xông lên cứu những người này, rốt cuộc ký chủ của nó cũng chỉ sợi bún thiu sức chiến đấu bằng 5 mà thôi.

Nhưng mà --

Lương thiện một chút cũng không sai.

Chúa tể hệ thống thề tất phải khiến ký chủ của mình tốt đẹp và thiện lương hơn một chút.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 156: Anh trai, máu của anh thật ngọt 15

[HIDE-THANKS]
Không đành lòng.

Mộ Ngôn thoáng nhìn qua bên đó, xác thật có hơi chướng mắt.

Cô "Không đành lòng" nhìn thẳng nên xoay mặt đi.

"Như vậy thiện lương chưa?"

Chúa tể hệ thống: 【.. Thiện lương thiện lương. 】 không ai thiện lương hơn cô!

Chúa tể hệ thống nháy mắt liền tắt đài.

Vốn dĩ lúc trước chúa tể hệ thống là muốn tìm một tục tưng thiện lương, là Mary Sue ngốc bạch ngọt càng tốt.

Nhiệm vụ của nó chính là giữ gìn hòa bình, an toàn và chính nghĩa!

Kết quả..

Chúa tể hệ thống im lặng quên đi hình ảnh lúc trước Mộ Ngôn hắc hóa giết vô số người.

Thôi quên đi, quên đi, nó không thấy điều đó.

Vưu Tư biết hết những chuyện của Mộ Ngôn, chỉ là Mộ Ngôn ra ngoài đều không mang theo hắn, nên đa số thời gian đều là hắn lén lút theo dõi Mộ Ngôn.

Hiện tại nghe Mộ Ngôn và người con trai khác nói điện thoại, cũng biết là mấy người đi theo anh bên ngoài.

Vưu Tư quay mặt qua, cười như không cười nhìn Mộ Ngôn.

"Thất vọng không? Anh trai."

Vưu Tư đặc biệt thích gọi Mộ Ngôn là anh trai, giọng nói thanh lãnh hơi ngân cao, cào đến tim gan người ngứa ngáy.

Hắn xích lại gần Mộ Ngôn, "Đồng đội của anh sẽ không đến cứu anh, ở bên cạnh tôi, không tốt hơn sao?"

Nếu không có Vưu Tư, Mộ Ngôn hẳn có lẽ sẽ còn chịu đám vampire hoan nghênh hơn cả nhóm thiếu nữ đó.

Thiếu niên trên mặt mang nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng trong, chẳng qua, ở trong đó lại không có cảm xúc gì dao động.

"Tốt hơn." Chỉ cần không làm tình làm tội, vẫn khá tốt.

Mộ Ngôn ừ một tiếng, nhét vào tay Vưu Tư quả cà chua, đẩy hắn ra sau lưng.

Huyết tộc bên đó đã bắt đầu làm chuyện không thể miêu tả.

Bị quả cà chua thu hút lực chú ý, Vưu Tư: "..."

Hắn là đang nói chuyện nghiêm chỉnh.

Đám huyết tộc thả bay chính mình, thế nhưng bắt đầu tuyên dâm ở ngay trong đình viện.

Thay vì nói, đây là buổi dạ tiệc kích thích, chi bằng nói..

Đây là đêm cuồng hoan của lũ vampire.

Vưu Tư còn chưa kịp phản ứng, một chiếc mũ đã đội lên đầu, ngăn trở cả dung mạo lẫn tầm nhìn của hắn.

Mộ Ngôn đang chuẩn bị mang Vưu Tư đi, trước mặt bỗng xuất hiện thân ảnh một người.

Là Trì Mộ.

Người này mặc một thân tây trang cao quý, tóc chải chuốt tỉ mỉ, mặt mang nụ cười, dung mạo anh tuấn.

Tay trái Trì Mộ áp lên ngực, khom lưng, nói giọng khàn khàn, "Vương tôn quý của ta, đây chính là kinh hỉ mà ta giành tặng ngài, máu của đám nhân loại đó, tuy không sánh bằng vị bên cạnh ngài.."

Ánh mắt của Trì Mộ đảo ngang người Mộ Ngôn, rồi ưu nhã nói, "Nhưng lại mang hương thơm thiếu nữ, Trì Mộ nghĩ, chắc Vương ngài còn chưa từng nếm qua đâu?"

Hắn vừa dứt lời, trên người đã đính chặt một ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ngước lên, thì thấy người đàn ông nhân loại với diện mạo tinh xảo đó đang chậm rãi nhìn hắn.

Trì Mộ mỉm cười nhìn trả.

Một nhân loại mà thôi, nếu không nhờ Vưu Tư, hắn ta làm sao có thể sống nổi đến bây giờ.

"Vương, ngài đã không phải đứa trẻ, nô bộc chỉ là nô bộc, không thể chắn ở trước mặt ngài." Trì Mộ lại ưu nhã nói một câu.

Vưu Tư đang muốn ngẩng đầu lên, thì bị Mộ Ngôn ấn xuống.

"Bá tước tiên sinh.." Đôi tròng mắt cô bình đạm, con ngươi tựa hồ còn ẩn ý cười.

"Đường Kha đã từng nghĩ, Trì Mộ tiên sinh là người thông minh."

Mộ Ngôn hơi cúi đầu, trên cao nhìn xuống, Trì Mộ chỉ có thể thấy khoé môi Mộ Ngôn nhoẻn cong, "Sự khiêu khích vô vị thật quá ư buồn cười."

"Bá tước tiên sinh dùng thân phận gì, lập trường gì để vô lễ với Vương như thế?"

Cả thân vương còn chưa đến.

Mộ Ngôn ngẩng đầu, thập tự giá đong đưa nơi cổ, Trì Mộ thoáng như nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ đó đang mỉm cười châm chọc hắn.

Không sai, chỉ một bá tước nho nhỏ vậy mà còn dám khiêu khích một thế hệ Vương sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 157: Anh trai, máu của anh thật ngọt 16

[HIDE-THANKS]
Trong mắt mọi người, cử chỉ lời nói của hắn đều lộ ra vẻ ưu nhã, nói chuyện ôn nhu, làm người nghe thập phần thoải mái, giống như không phải là uy hiếp mà chỉ như đang nói chuyện rất bình bình thường.

Cái vòng cổ..

Trì Mộ thân hình cứng đờ, hắn nhìn người trước mắt, lại cảm thấy, cứ việc người này thoạt nhìn ôn nhuận vô hại, lại vô cùng nguy hiểm.

Tầm mắt Trì Mộ nhìn chằm chằm vào cái vòng cổ kia.

Sao có thể?

Theo như lời Mộ Ngôn nói, Trì Mộ bất quá cũng chỉ là một cái bá tước nho nhỏ, mà hiện tại Mộ Ngôn, lại là thân vương người người đều kiêng kị.

Huống chi là bá tước.

Trì Mộ không nói, nhấp nhấp môi âm nhu nhìn nam nhân ôn nhuận như ngọc trước mắt này.

Một bộ dáng công tử nhẹ nhàng.

Như là thiếu gia quý tộc thời trung cổ, cử chỉ lời nói đều không chê vào đâu được.

Trì Mộ biết, hắn bị một nô bộc châm chọc.

Châm chọc hắn chỉ là một cái bá tước nho nhỏ!

Từ đầu đến cuối Vưu Tư đều không có nói chuyện, vành nón thật dài che đi thần sắc của hắn.

Chỉ là đạm nhiên mà đứng.

Trì Mộ khom lưng, làm ra bộ dáng cung tiễn hai người.

Mộ Ngôn đi đến trước mặt Trì Mộ, dừng lại, hơi hơi cúi người, ở bên tai Trì Mộ nói mấy câu.

Thanh âm trầm thấp vang lên, lại làm Trì Mộ thân hình cứng đờ, chỉ là thời gian một cái chớp mắt, cả người hắn bộc phát ra một cỗ sát ý mãnh liệt.

Chỉ là, thời điểm ý tưởng trong đầu còn chưa có hình thành, một cỗ uy áp cường đại đã ập đến mạnh đến nỗi một chân hắn trực tiếp quỳ xuống.

Trì Mộ ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách thanh triệt sâu thẳm, quỷ quyệt mà lại bình tĩnh nhìn hắn.

Trong lòng Trì Mộ lộp bộp một cái.

Một lát sau, lại thấy thiếu niên kia cúi đầu đi xuống, kia cỗ áp bách nguy hiểm này mắt liền biến mất.

Chẳng qua..

Lại thấy một gương mặt tuyệt mỹ nghiêng nghiêng, cặp môi màu hồng nhạt nhẹ cong, âm quỷ đến cực điểm.

Thời điểm hắn phản ứng lại, Vưu Tư đã đi theo Mộ Ngôn đi rồi.

Trì Mộ nhìn theo bóng dáng hai người biến mất, trong mắt phát ra ra một cỗ sát ý mãnh liệt.

Nhân loại này, thật sự chỉ đơn giản là quản gia bên người huyết vương như vậy sao?

*

Tuy rằng thanh niên đeo mắt kính ở trong điện thoại nói với Mộ Ngôn như vậy, nhưng là mấy người lại không có chạy.

Mà là phát tín hiệu cho mấy huyết săn khác ở xung quanh đây.

Thanh niên mắt kính gọng mạ vàng bình tĩnh đẩy đẩy mắt kính, "Tín hiệu đã phát ra, huyết săn chung quanh nếu thấy được sẽ có người lại đây."

"Chúng ta đi vào trước."

Mấy khác thành viên khác cùng gật đầu.

Lúc này, một cái muội tử ngự tỷ mới chợt nhớ ra: "Lão đại ở bên trong, có thể có việc gì hay không a."

Thanh niên mắt kính tựa hồ giờ mới nhớ tới Mộ Ngôn, hắn có chút chột dạ đẩy mắt kính, "Hẳn là, không có vấn đề gì đi.."

Nhiều quỷ hút máu cấp cao như vậy, giống như..

Thanh niên tựa hồ nghĩ tới cái gì, hừ lạnh một tiếng, "Trước kia Đường Kha vẫn luôn giấu tài, lần này hắn nhất định sẽ ra tay."

"Đi, chúng ta chạy nhanh đi vào, nhìn xem Đường Kha làm như thế nào."

Tổng không có khả năng thấy chết mà không cứu đi?

Là huyết săn liền không thể dung túng đối với quỷ hút máu.

Huống chi, tổ huyết săn của Mộ Ngôn vẫn là tổ mạnh nhất trong đám huyết săn.

Vì thế, vài người liền nhẹ nhàng liền mà đi vào.

Này lâu đài không phải lớn bình thường, hơn nữa lúc này lại là buổi tối, trăng tròn nhô lên cao, âm khí trầm trầm.

Ngẫu nhiên còn có mấy con dơi bay qua bay lại.

Thời điểm bốn người tiến vào đại sảnh, lại thấy một màn như vậy..

Có mấy huyết tộc mặc áo choàng màu đen đang run bần bật quỳ trên mặt đất, mà một bên, lại có mấy thiếu nữ quần áo hỗn độn đang ôm nhau thành một đoàn.

Một bên khóc thút thít.

Bốn người vừa ngẩng đầu liền thấy, lão đại của bọn họ đang đứng ở phía trên, trên mặt mang theo một nụ cười mỉm nhàn nhạt.

Nụ cười này, thân là đồng đội bọn họ tự nhiên hiểu rõ.

Đó là nụ cười khi gian kế đã được thực hiện.

Đương nhiên, cứ việc Mộ Ngôn không có sử dụng gian kế, thì hắn vẫn luôn duy trì nụ cười đạm nhạt này, hiểu rõ như vậy cũng tại bọn họ đã bị Mộ Ngôn hố quá nhiều.

Tươi cười ôn tồn lễ độ hiền lành liền biến thành nụ cười âm hiểm xảo trá đầy gian kế.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 158: Anh trai, máu của anh thật ngọt 17

[HIDE-THANKS]
Mộ · âm hiểm xảo trá · Ngôn ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy người, ngữ khí nhàn nhạt, "Không phải chạy?"

Cô vừa nói xong, bốn đội viên mới phản ứng lại đây, bên người Mộ Ngôn hình như nhiều thêm một cái thiếu niên thoạt nhìn cũng không lớn lắm.

Thiếu niên trên đầu đội mũ lưỡi trai, thân cao chỉ tới vai Mộ Ngôn, hơi cúi đầu, thấy không rõ khuôn mặt.

Nhưng là --

Nhìn khí chất thân hình, liền biết thiếu niên này dung mạo bất phàm.

Thanh niên đeo mắt kính tên gọi là Hàn Húc, thực lực mạnh mẽ, am hiểu thăm dò trình độ mạnh yếu cùng cấp bậc của quỷ hút máu.

Mà muội tử ngự tỷ duy nhất trong đội kêu Lăng Tư.

Còn lại hai cái người không có cảm giác tồn tại kia, giống nhau đều chỉ làm mà không nói, đảm đương nhiệm vụ phông nền.

Hàn Húc liếc mắt một cái liền nhận ra cấp bậc của quỷ hút máu này, không có lợi hại như bá tước, nhưng là cũng không thấp.

Vừa thấy liền biết ở trong đám huyết tộc hắn thuộc về tầng lớp quý tộc.

Quỷ hút máu quý tộc giống nhau đều thập phần kiêu ngạo, không có giống sự kiêu ngạo hoang dại cùng điên cuồng của đám quỷ hút máu bình thường, bởi vì bọn họ đều có gia tộc quản lý.

Nhưng là, hiện tại này mấy cái quý tộc này thế nhưng liền cứ như vậy mà quỳ gối ở trước mặt Mộ Ngôn.

Cái này làm cho Hàn Húc lại một lần đổi mới cách nhìn về trình độ mạnh yếu của Mộ Ngôn ở trong lòng hắn.

Nhưng mà, Hàn Húc cũng không biết đám quý tộc này đó chỉ là sợ hãi Vưu Tư bên người Mộ Ngôn mà thôi.

Cũng không biết Trì Mộ có phải hay không đã nhận ra cái gì, mang theo nữ chủ liền đi rồi.

Lâu đài này chỉ là Trì Mộ ở thế giới nhân loại mua một cái làm địa phương cư trú, nói ném liền ném.

Thấy có người tới, Vưu Tư nâng nâng mắt, nhẹ nhàng bâng quơ quét qua đám quỷ hút máu ở phía dưới.

Mấy cái huyết tộc hiểu ý, nhân lúc bọn Hàn Húc không chú ý, biến thành con dơi chạy thoát đi ra ngoài.

Thiếu chút nữa bị con dơi cánh phiến đến Hàn Húc: "..."

Sát, chạy nhanh như vậy!

Đối thượng Hàn Húc ý vị mạc danh tầm mắt, Mộ Ngôn chỉ là đạm nhiên vỗ vỗ tay, "Người đã được cứu, dư lại mấy người tự nhìn mà làm đi."

Mộ Ngôn đang định hỏi Vưu Tư muốn hay không trở về.

Lăng Tư lại đem Mộ Ngôn kêu xuống dưới.

"Từ từ."

Lăng Tư có chút lo lắng nhìn Mộ Ngôn liếc mắt một cái, "Không có việc gì đi."

Nghe được Lăng Tư thanh âm, Vưu Tư đột nhiên ngẩng đầu, nhìn đến Lăng Tư xem Mộ Ngôn trong mắt cất giấu lo lắng trần trụi.

Vưu Tư rũ mi mắt, đáy mắt lướt qua một tia âm trầm.

Vưu Tư lớn lên quá đẹp, Lăng Tư không chờ Mộ Ngôn trả lời, cũng đã xem Vưu Tư xem ngây người qua đi.

Thân phận huyết vương đương nhiên không có khả năng tùy tùy tiện tiện liền bị phát hiện.

Nhưng là xem nhiều, cũng sẽ hoài nghi Vưu Tư.

Mộ Ngôn ấn ấn cái đầu Vưu Tư xuống, khẽ cười một tiếng, "Tôi thoạt nhìn giống như có việc gì sao?"

Lăng Tư hồ nghi nhìn nhìn Mộ Ngôn, sau đó cười, "Nếu không có bị thương, đi tụ họp một chầu đi."

"Vừa lúc chúng ta có tin tức."

Hàn Húc gật gật đầu.

Mộ Ngôn dừng một chút, đang muốn cự tuyệt, quần áo lại bị người lôi kéo.

Vưu Tư ngẩng đầu, lông mi nhỏ dài rung động vài phần, lấy góc độ này của Mộ Ngôn, chỉ có thể nhìn thấy lông mi hắn.

"Đi thôi anh trai." Môi mỏng nhẹ xả, nói ra mấy chữ không nặng không nhẹ.

Vưu Tư lời vừa nói ra, đám người Hàn Húc đều là vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn hai người.

Đường Kha có em trai?

*

Kỳ thật cái tin tức này cũng không phải một cái tin tức gì đặc biệt.

Chỉ là tổ chức bên kia muốn tụ tập huyết săn ưu tú khắp nơi.

Huyết săn có một tổ chức, mà đại bản doanh của huyết săn, liền cùng huyết tộc giống nhau.

Vưu Tư ở một bên nghe, mi mắt theo bản năng rũ xuống, cánh tay thon dài gác ở bên chân Mộ Ngôn vô ý thức gõ gõ.

Mấy người ăn lẩu đang nói về sự tình nội bộ của huyết tộc.

"Nghe nói huyết tộc bên kia, có người muốn tạo phản."

Lăng Tư ăn một miếng mì, nhìn Mộ Ngôn, "Huyết tộc vương bên kia rất là vội."

"Bên trên tính toán.."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back