Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 178: Anh trai, máu của anh thật ngọt 37

[HIDE-THANKS]
Một lát qua đi --

"Chúng ta nói chuyện." Vưu Tư bình tĩnh lại, hừ nhẹ một tiếng.

Mộ Ngôn dáng ngồi đoan chính, một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt ở đầu gối, "Cậu nói."

"Anh không thích tôi?"

Vấn đề này hỏi khiến Mộ Ngôn --

Vấn đề này là phải trả lời thật tốt, thật nghiêm túc, nếu không Mộ Ngôn cảm thấy --

Cô dừng một hồi lâu, sau đó nói, "Xin thứ cho tôi nói thẳng."

"Trước khi gặp được cậu, bên trong sinh mệnh của tôi không ai có thể làm cho tôi dung túng hắn như đối với cậu." Chỉ có thể nói, này không phải là yêu mà là duyên phận, trời giết duyên phận.

Cô sâu kín nhìn hắn một lát, sau đó nói, "Sau khi gặp được ngài, tôi không hề là chính tôi nữa."

Này câu nói có điểm liêu¹ người.

¹: Cách nói như kiểu quyến rũ trêu ghẹo người gần giống như tán tỉnh

Nhưng mà Vưu Tư cũng không có bị liêu đến, bởi vì hắn cũng không thể lý giải những cái mà Mộ Ngôn nói đó.

Dựa theo đạo lý tới nói, căn cứ theo trình độ mạnh yếu, người bị dung túng kia hẳn là Mộ Ngôn mới đúng.

Vì thế hắn mặt vô biểu tình, "Anh đang nói tôi vô cớ gây rối?"

"..."

Nhất châm kiến huyết.

Mộ Ngôn trầm mặc, tái nhợt nhìn hắn một cái, "Không có."

"Anh có từng thích tôi hay không." Vưu Tư cũng không có dễ tống cổ như vậy, lời ngon tiếng ngọt, mấy câu ái muội ai mà chẳng biết nói.

Không có hứa hẹn, liền quang minh chính đại tán người đó chính là tra.

Vưu Tư nhìn cô, phảng phất như đang nhìn một cái tra nam.

Mộ · tra nam · Ngôn: "..."

Vấn đề này không thể trả lời, vì thế Mộ Ngôn thay đổi loại phương thức khác.

"Cậu thực thích tôi?"

Cái khế ước kia, Vưu Tư không biết tình, vẫn luôn trong trạng thái bị động, Mộ Ngôn chưa bao giờ có hỏi qua cảm thụ của Vưu Tư.

Vưu Tư giật giật miệng, vừa định nói chuyện, nhưng mà hai chữ thích lại nghẹn ở trong cổ họng.

Thích khẳng định là thích.

Nhưng là, thanh âm hắn giống như tạp ở trong cổ họng, giống như không dám nói.

Đầu hắn có một lát trống rỗng --

Mất chút thời gian ngây người như vậy, Mộ Ngôn đã lại hỏi cái vấn đề tiếp theo.

"Tôi chết cậu sẽ đi theo cùng tôi sao?"

"Sẽ."

Vưu Tư cơ hồ không có bất luận cái gì ngập ngừng, trực tiếp nói một câu như vậy, giống như là một lời hứa hẹn.

Chính là, Mộ Ngôn lại nguy hiểm híp híp mắt, hai chân giao điệp, "Vì cái gì, bởi vì tình yêu?"

Liền tính nói sẽ không, thì trước khi cô chết, cũng sẽ giải quyết rớt Vưu Tư.

Vưu Tư hoàn hồn, không có trả lời vấn đề này, "Quỷ hút máu thọ mệnh rất dài."

"Nhân loại thọ mệnh thực đoản." Mộ Ngôn lập trường thực rõ ràng, sẽ không thay đổi thành huyết tộc.

"Tôi không có thích cậu đến nỗi muốn cùng cậu cùng đi chết."

Nhưng là --

"Tôi sẽ."

Biến tướng thổ lộ.

Mộ Ngôn đạm đạm cười, "Tốt, tôi tiếp thu lời thổ lộ của cậu."

"..."

Vưu Tư: !

Này mẹ nó cùng ngươi thổ lộ!

"Hỗn đản, mau cút!" Cái này Vưu Tư thật sự bực, làm Mộ Ngôn lăn rất xa.

Mộ Ngôn khóe miệng ức chế không được giơ lên, "Tốt."

Cô xoay người, dáng vẻ đi đường có điểm mê người, là trang.

"Đụng.. vào.."

Vưu Tư trơ mắt nhìn Mộ Ngôn lại một lần nữa tông vào cửa.

"..."

Mộ Ngôn ăn đau che lại đầu, cười xin lỗi nhìn về phía Vưu Tư, thời điểm đang muốn quay đầu đi trở về, cô động tác hơi dừng.

Dưới chân chuyển một cái, tránh khỏi bức tường vừa mới đâm vào kia, nhưng lúc này đây cửa không mở, cô lại tông vào cửa.

"..."

Hai người không ai nói gì.

Vưu Tư: "Anh trở về."

Mộ Ngôn che lại cái trán, lại đi trở về, nhưng là tầm mắt cũng không phải nhìn thẳng, mà là mơ hồ.

Này đã không phải là lần đầu tiên.

"Anh thẹn thùng?"

Vưu Tư vẻ mặt mới lạ nhìn Mộ Ngôn, lại thấy trên mặt cô là dáng vẻ vân đạm phong khinh, nhưng là dưới tai, lại ửng đỏ một cách khả nghi.

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Không có, không có khả năng."

Cô như thế nào sẽ thẹn thùng, còn không phải chỉ là được thổ lộ một câu thôi sao, cô sao có thể không dám nhìn Vưu Tư.

Vưu Tư: "Vậy anh vì cái gì nhìn cửa sổ."

"Nhìn tôi."

Vì thế Mộ Ngôn nhìn thẳng trán Vưu Tư, "Xem cậu."

*

Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ thẹn thùng đều là sau khi cô bị liêu, qua thật lâu, có đôi khi mau một chút, có đôi khi chậm một chút.

Cung phản xạ dài ngắn có vấn đề.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 179: Anh trai máu của anh thật ngọt 38 (xong)

[HIDE-THANKS]
Vưu Tư: "..."

Giằng co thật lâu.

Vưu Tư cảm thấy có chút vô lực, hắn dùng sức tránh thoát khỏi xiềng xích, tránh không được, vì thế liền dứt khoát ngã vào trên giường, đắp chăn lên, vươn một bàn tay chỉ ra phía ngoài cửa.

"Get, out (đi ra ngoài) !"

Mộ Ngôn ưu nhã cười cười, đạm thanh nói, "Tốt, tôi liền ra ngoài cửa đứng."

"Có chuyện gì thỉnh cậu kêu tôi."

Cầm tù rốt cuộc cũng không phải là cái sự tình quang vinh gì, dựa theo đạo lý mà nói, mạnh mẽ cầm tù còn tính là phạm pháp.

Nhưng là, ở cái thế giới pháp luật mơ hồ này, chúa tể hệ thống cũng không để ý như thế nào.

Nhưng nó cảm thấy, Mộ Ngôn thật sự rất là thần kỳ, tỷ như sau khi đem Vưu Tư cầm tù, cứ như vậy đứng ở cửa bồi Vưu Tư nói chuyện chơi chơi.

Tùy kêu tùy đến.

Ý nghĩa đâu?

Mộ Ngôn: "Thoát thân."

【.. 】

Tiểu tỷ tỷ có phải cô đối với mấy lời nói trước kia của nó có hiểu lầm gì hay không?

Cũng không biết Mộ Ngôn đã hạ cái độc gì vào máu của chính hắn mà suốt ba năm qua Vưu Tư cũng không thể động đậy.

Vưu Tư đã từng thử qua các loại biện pháp làm Mộ Ngôn đem hắn thả ra, nhưng mà đương nhiên là không có hiệu quả.

Bên trong căn phòng tràn ngập sự ấm áp, một bức tường nở rộ đầy hoa tường vi, những bông tường vi màu tím dần dần quay chung quanh mép giường, trên dây xích cũng nở rộ từng đóa tường vi.

Người trên giường, tóc bạc trải ở phía trên hoa tường vi, một thân hắc y trường bào, quần áo rộng mở, bên trong xuân sắc trêu người.

Nhưng mà, ánh mắt phẫn nộ của mỹ nhân lại trợn lên, trừng mắt nhìn Mộ Ngôn, "Anh rốt cuộc có tháo dây xích thả tôi đi ra ngoài hay không?"

Mộ Ngôn nhàn nhạt lắc đầu, "Không tháo."

Vưu Tư chỉ chỉ chính mình, "Tôi, ba năm, không tắm rửa!"

Rốt cuộc, Vưu Tư rống ra lời mà chính mình nghẹn ba năm nay.

Mộ Ngôn chỉ chỉ một phòng hoa tường vi, "Vương, này đó không đủ?"

Vưu Tư: "..."

Tường vi có thể làm quỷ hút máu vĩnh trú thanh xuân, Vưu Tư dung mạo không có gì thay đổi, nhưng là Mộ Ngôn lại một năm một năm biến hóa.

Thành thục, trung niên..

Vưu Tư trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, hắn che dấu thật tốt.

"Tôi mặc kệ, mau thả tôi ra, tôi muốn.."

Hắn lời nói còn chưa có nói xong, chỉ nghe được một tiếng va chạm, cửa mở ra rồi lại đóng lại.

Vưu Tư: "..."

Thao, mẹ nó!

Nhưng mà không được bao lâu, Mộ Ngôn lại quay trở lại, mang theo một thùng nước ấm lại đây.

Nam nhân ống tay áo xắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay tinh xảo trắng nõn, thần thái ôn nhuận, tầm mắt lại dao động, "Tôi có thể giúp cậu."

Vưu Tư: "..."

Một giây sau, toàn bộ lâu đài cổ vang lên một tiếng rống giận thật lớn, dọa chạy rất nhiều con dơi đang đậu bên trong đình viện.

"Lăn!" Vưu Tư gương mặt bạo hồng.

- -

Thời gian một chút một chút trôi qua, Vưu Tư lại nhìn Mộ Ngôn một chút một chút già đi, mà hắn lại như cũ tuấn mỹ thanh xuân.

Vưu Tư đáy lòng càng ngày càng hoảng, "Đường Kha, thả tôi ra."

"Anh tình nguyện chết cũng không muốn sơ ủng¹?"

¹: Là một phương thức truyền thừa năng lực của quỷ hút máu cho con người, hút khô huyết dịch của đối phương, đến khi chỉ còn lại giọt cuối cùng thì dừng lại, đem máu trong tim mình truyền vào trong thân thể đối phương, kích hoạt trái tim của họ. Sơ ủng thành công thì người được sơ ủng sẽ có toàn bộ năng lực và đặc điểm của huyết tộc.

Lúc này lão nhân một đầu tóc trắng xóa đạm nhiên ngồi ở bên người hắn, đưa cho hắn mấy cái ánh mắt đầy ý vị.

Độ cung khóe môi vạn năm bất biến, "Sống lâu cũng rất mệt a."

Thanh âm tang thương mang theo một tia ôn hòa, trong cặp mắt vẩn đục kia hiện lên một tia ý cười.

Vưu Tư bị cầm tù, Mộ Ngôn tự nhiên cũng sẽ không rời đi quá xa.

Thậm chí chưa bao giờ ra khỏi lâu đài cổ.

Đại đa số phạm vi hoạt động, đều là bán kính trong vòng mười mét nơi Vưu Tư bị nhốt kia.

Gần là vì, thoát thân.

Chúa tể hệ thống không thể lý giải cách làm của Mộ Ngôn.

Cầm tù vốn không phải ý nguyện của bản thân Vưu Tư, nếu không phải tình huống đặc thù Mộ Ngôn đương nhiên sẽ không làm.

Mười năm sau, Vưu Tư thấy sinh mệnh Mộ Ngôn sắp hết, thời điểm gấp đến độ muốn chảy ra nước mắt.

Lại nghe thanh âm già nua kia nhàn nhạt nói.

"Đừng khóc, cậu chết so với tôi còn sớm hơn."

Vưu Tư: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 180: Nữ nhân này rất xấu

[HIDE-THANKS]
Vưu Tư trước khi chết, vẫn luôn không thể hiểu nổi vì cái gì chính mình sẽ GO DIE.

Nhưng hắn thật sự chết trước khi Mộ Ngôn tắt thở, cứ như vậy mà chết, nhưng việc càng đáng giận hơn là, Mộ Ngôn thế nhưng không có vì hắn rơi một giọt nước mắt.

*

Kéo dài thời gian xuyên qua, từng mảnh hình ảnh loé lên như vận tốc ánh sáng, đem tất cả hình ảnh này đó đều hóa thành một đạo ánh sáng, bị hút vào bên trong một cái động.

Ngay sau đó, chính là một mảnh hắc ám.

Áp lực nặng nề đột nhiên sinh ra, làm người muốn động cũng đều không động đậy nổi.

Trong đầu, vang lên thanh âm đạm nhiên ôn nhuận của một nam nhân.

"Cô thích tôi bao nhiêu?"

Thích! Thực thích!

Cái ý niệm này ở trong đầu chợt lóe mà qua, thời điểm đang muốn buột miệng thốt ra là lúc.

Trong đầu lại vang lên một thanh âm âm lãnh quỷ mị, mang theo dục chiếm hữu vô hạn cùng với lực khống chế mãnh liệt, "Không cho đi! Cô là của tôi!"

"Không được đi!"

Thanh âm này vẫn luôn vang vọng ở trong đầu Mộ Ngôn, tiếng vọng trong đầu, dần trở nên linh hoạt kỳ ảo.

Hai loại thanh âm đan chéo ở bên nhau --

"Cô thích tôi nhiều hay ít?"

"Không được trốn!"

Dần dần, hai đạo thanh âm âm sắc bất đồng thế nhưng đan chéo ở bên nhau --

Trên đỉnh Vân sơn, sương trắng lượn lờ, nắng sớm mông lung mang theo tia nhu hòa chiết xạ trên khung cửa sổ.

Cuối cùng chiếu lên mép giường cổ hương cổ sắc, lộ ra thân ảnh bên trong màn che.

Trên giường nằm một nam tử tuyệt mỹ.

Nam tử thần sắc tái nhợt, trên cái trán rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, lông mi tinh xảo như họa, mày đẹp nhăn lại, cánh môi phấn mím lại gắt gao.

Tóc dài màu đen xõa tung trên giường chăn màu trắng, đen trắng giao nhau, tựa như một bức tranh thủy mặc.

Một lát qua đi, lông mi cong dài của nam nhân nhẹ nhàng rung động, hai mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở lớn, giật mình bừng tỉnh.

Mười đầu ngón tay ngọc rõ ràng như trúc gắt gao nắm chặt khăn trải giường, một đầu tóc đen trút xuống, xõa tung ở sau lưng mảnh khảnh.

Mang một tia lười biếng tái nhợt lại dụ hoặc đến trí mạng.

"Công tử!"

Lúc này, một quả cầu trắng nhỏ từ trong phòng hiện lên, nhảy đến trong lòng ngực nam tử.

Chỉ là một con thú nhỏ toàn thân lông màu trắng, lông xù xù che mặt của tiểu thú, chỉ có thể nhìn thấy móng vuốt bụ bẫm của nó.

Nam tử nhẹ nhàng thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt.

"Công tử, làm sao vậy?" Tiểu thú bò đến trên vai nam tử, nhẹ giọng hỏi.

"Lại mơ thấy ác mộng?"

Nam tử mím môi, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Quả thật là như vậy.

Tiểu thú lấy ra móng vuốt nhỏ bụ bẫm của bản thân, vỗ vỗ vai nam tử, "Đừng sợ đừng sợ, kia chẳng qua chỉ là ác mộng."

"Công tử lại mơ thấy nữ nhân kia?"

Nam tử nghe vậy, chỉ hơi hơi cúi đầu, đầu ngón tay lại nắm khăn trải giường thật chặt.

"Nữ nhân kia đã chết sao?" Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp thanh lãnh như tiếng nước suối róc rách tràn ra.

Vấn đề này --

Tiểu thú chậm rãi lắc đầu, "Nghe ngoại giới nói, vị kia của Mộ gia chỉ là bị mất tích, hẳn là không có chết dễ dàng như vậy được."

Một đầu lông xù xù của tiểu thú cọ cọ nam tử, nhẹ giọng nói, "Nữ nhân đó nếu đã mất tích, công tử, ngài cũng nên đem những chuyện cũ đó quên đi."

"Ngài gần đây, thích ngủ, thân thể còn tốt?"

Nam tử thu thu mắt, suy nghĩ một lát sau, chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt một mảnh đạm mạc.

Hắn nhàn nhạt lắc đầu, xốc chăn lên đứng dậy.

Tiểu thú ở trên vai hắn, lười nhác lăn lăn, sau đó trêu đùa nói, "Vị kia của Mộ gia hiện tại không rõ tung tích, còn lại tam đại gia tộc như hổ rình mồi."

"Liền tính nữ nhân kia trở về, cũng không có thời gian lại đây dây dưa với ngài. Chúng ta thu được tin tức, lại trốn là được."

Tiểu thú lải nhải nói, công tử nó gia thế vô song, tựa như trích tiên, nhưng cố tình bị một cái ma quỷ coi trọng, thật bi ai.

Tiểu thú nhớ tới những việc mà nữ nhân kia làm đối với công tử của nó, nhịn không được cả người lạnh lạnh, cũng khó trách công tử ngày đêm gặp ác mộng.

Nữ nhân này rất xấu.

- -

Đây là thế giới hiện thực của nam chủ, bản thể của nam chủ sẽ xuất hiện ở mấy vị diện sau chứ không chờ đến kết cục mới xuất hiện, sau mấy cái vị diện nữa tôi liền sẽ viết thế giới hiện thực của nam chủ.

Lấy góc độ của nam chủ viết những sự tình hắn đã trải qua.

Cái này chỉ là đoạn ngắn ngắn ngủi, mọi người đã nhìn ra nam nữ chủ là như thế nào bị dây dưa chưa?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 181: Thứ hồn tính là gì, chủ hồn mới là vương giả

[HIDE-THANKS]
Nam nhân đi đến trước cửa, nghe mấy lời nói của tiểu thú, ngẫm nghĩ, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua, tóc đen ở phía sau nhẹ phẩy một chút.

Hắn vươn tay, da thịt tuyết trắng nõn nà, bên trong đầu ngón tay khớp xương rõ ràng quấn lên một sợi quang mang.

"Trốn được sao?" Nam tử thanh âm cực nhẹ, theo gió thổi tan, ngữ khí bình đạm, lại tựa như đang hỗn loạn cái gì.

Tiểu thú nhìn nhìn ánh sáng trên người nam tử, hừ lạnh một tiếng, "Nữ nhân kia cũng thật là bừa bãi, căn nguyên chi lực đặt ở trên người công tử lại là vì cầm tù ngài."

"Đợi ta trưởng thành, công tử ta nhất định sẽ phá nó cho ngài!"

Tiểu thú hào ngôn chí khí.

Nghe vậy, nam tử chỉ là thu hồi tay, ánh mắt như băng tuyết, thanh lãnh lại không chứa bất luận cảm xúc gì.

"Đi thôi."

* * *

【 ký chủ! Nghiêm túc mà nói, mấy cái mảnh nhỏ linh hồn này vì cái gì mà cô còn không đi thu thập đi! 】

Lúc này, bên trong không gian, thanh âm bán manh bắt đầu lải nhải oán giận đối với cái người một thân khí lạnh đang phiêu ở trong không gian, một thân thủy lam đạo phục, nữ tử tựa như trích tiên kia.

Nữ tử nhẹ giương đôi mắt, nốt chu sa giữa mày càng hiện lên sự thanh lãnh tuyệt mỹ.

Cô liếc liếc mắt nhìn ma kính một cái, bên trong ma kính hiện ra một cái nữ tử cẩm y mặc bào, cùng Mộ Ngôn giống nhau như đúc.

Thần thái kiêu ngạo, bễ nghễ lãnh khốc, người trong gương nghe vậy, chỉ là nhếch miệng cười lạnh, "Cầu mà không được."

Lại nói tiếp, vẫn là có chút không cam lòng, chính mình cư nhiên là cái thứ nhất bị bắt được.

Mộ Ngôn phất tay lau sạch, Thẩm Bạch liền biến mất trước mắt Mộ Ngôn.

Bên trong ma kính hiện ra bộ dạng của bảy cái linh hồn, cái thứ nhất là nữ tử mị lực vô hạn, một nụ cười, một cái nhăn mày cũng đủ để câu hồn người, cử chỉ hoàn mỹ lãnh mị, nụ cười đạm mạc thờ ơ.

Cái thứ hai là một nữ tử mặc cung trang, cử chỉ đều có lễ, ưu nhã như quý phi nơi hoàng cung, ôn nhu hiền thục.

Cái thứ ba chính là Thẩm Bạch, cao ngạo tà mị lãnh khốc nhất, một bộ dáng khắp thiên hạ lão tử là nhất, sát khí bức người vừa thấy liền biết chính là nhân vật nguy hiểm.

Cái thứ tư là thiếu nữ mặc váy dài màu vàng nhạt, đúng là Hứa Thanh mà vị diện thứ hai Mộ Ngôn gặp được, tràn đầy hơi thở thanh xuân ngây thơ, tinh thần phấn chấn bồng bột.

Cái thứ năm thoạt nhìn như là một tiến sĩ, nghiên cứu giả, dáng vẻ cũ kỹ lại là cái người chỉ số thông minh bùng nổ.

Cái thứ sáu là người có khí tràng đế vương, phất tay đàm tiếu quyền sinh sát nhân gian, một cái còn lại cuối cùng là cái nam nhân đẹp tựa thần.

Thẩm Bạch đã tìm được, dư lại còn có sáu cái.

Mỗi cái vị diện không nhất định có thể gặp được mấy cái mảnh nhỏ linh hồn này đó, ví dụ như vị diện trước, không có.

Mấy cái mảnh nhỏ linh hồn kia đều có ý thức của chính mình, nếu một cái không cẩn thận, bị chiếm mất ý thức, thì ý thức của Mộ Ngôn sẽ bị hủy diệt, vị trí chủ hồn sẽ bị thay thế.

Tất cả ý thức còn lại đều sẽ theo ý thức chủ hồn mà đi, đây gọi là dung hợp.

Mộ Ngôn hiện tại tính cách không hoàn chỉnh, đợi sau khi mấy cái linh hồn này đó dung hợp cùng nhau, tính cách tự nhiên sẽ biến trở về như cũ.

Chúa tể hệ thống biết rõ, nhưng là ở cái phương diện này, nhiều lắm chỉ có ba cái mảnh nhỏ linh hồn là thuộc tính nguy hiểm, ví dụ như Thẩm Bạch.

Lại ví như cái thứ nhất, cái mảnh nhỏ chớp mắt một cái là có thể đem người hồn câu đi, còn có cái khí tràng đế vương kia.

Như vậy dung hợp một chút, chúa tể hệ thống nghĩ, ký chủ chính mình tính cách hẳn là cũng sẽ không quá quỷ súc đáng sợ đi?

Không --

Chúa tể hệ thống hồi tưởng lại bộ dáng ngày đó Mộ Ngôn hắc hóa, tức khắc sởn tóc gáy.

Không không không!

Mấy cái thứ hồn này thì tính là gì a, chủ hồn mới là mẹ nó đáng sợ.

Con mẹ nó, bình thường một bộ tính tình không tốt không muốn, ôn nhu muốn chết.

Hắc hóa lên liền không khác gì cầm thú.

Hoàn toàn điên đảo nhận thức của chúa tể hệ thống đối với Mộ Ngôn.

Hơn nữa --

Chúa tể hệ thống nhớ tới lời kịch lúc ấy của Mộ Ngôn.

"Gia thật vất vả ra tới một lần."

Ký chủ không phải là bị ý thức của lực lượng tà ác kia khống chế đó chứ?

Nghĩ cái biện pháp làm rớt cái trò kia a, quá dọa người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 182: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 1

[HIDE-THANKS]
"Đông, đông.."

Bên tai là tiếng nhạc ồn ào, còn có tiếng thét chói tai.

Nhạc tiếng Anh ở bên tai vang lên, chung quanh đều là một ít tiếng bước chân qua lại.

Mộ Ngôn mới vừa mở mắt, trước mắt chính là ánh đèn ám trầm đủ mọi màu sắc, chung quanh bóng người đong đưa khiến người choáng váng.

Tứ chi theo bản năng mà cử động theo tiếng nhạc.

Động tác của Mộ Ngôn trong nháy mắt dại ra, còn chưa có kịp phản ứng lại, trên người trầm xuống, Mộ Ngôn theo bản năng xoay người đem tay dắt lấy, tùy cơ ứng biến, hơi hơi vung, người nọ ở không trung xoay tròn một vòng, cuối cùng thân thể vừa đảo, Mộ Ngôn liền thuận thế duỗi tay đỡ.

Ôm eo người nọ, một tay nắm bàn tay lạnh lẽo của người nọ.

Người nọ thân thể dừng ở giữa không trung, bốn mắt đối diện.

Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, ánh đèn ngũ sắc chiếu lên trên mặt hắn, càng lộ vẻ thần bí tuyệt luân.

Hắn mặc một chiếc áo hoodie to rộng màu đen, phía dưới lớp quần áo là cơ bắp mạnh mẽ hữu lực, Mộ Ngôn sửng sốt một chút.

Tay nhéo một chút, cứng bang bang.

"Oa nga!"

Người dưới đài một mảnh ồn ào.

"Trời ạ, đó là Lục gia a!"

"Ngọa tào! Lục gia của chúng ta hôm nay bị người ôm theo kiểu công chúa a!"

Thiếu niên trong lòng ngực sắc mặt lạnh lùng, thời điểm đang muốn đứng dậy, ánh đèn đột nhiên tối sầm xuống.

"Kế tiếp, xin mời Thời Nhiễm năm hai, Lục Dã năm hai, mang đến cho chúng ta một tiết mục solo ngẫu hứng!"

"Aaaaaa.."

Ánh đèn ấm màu cam chiếu vào trên người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn: "..."

"Còn muốn ôm tới khi nào?" Thiếu niên ngữ khí không tốt lắm, thực lãnh, thậm chí còn mang theo một tia kiệt ngạo tức giận.

Nhưng mà, những lời này của hắn, bao phủ ở bên trong tiếng nhạc như nước.

Solo? Solo cái quỷ gì? Cô đã đồng ý sao?

Mộ Ngôn theo bản năng buông tay, thiếu niên ngã xuống, nhưng là hắn lại dùng một tay chống xuống mặt đất.

Động tác nhanh chóng lại khốc huyễn xoay người đứng thẳng lên.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào hai người bọn họ, Mộ Ngôn thu tay, nhìn thoáng qua chính mình, lại kéo kéo cà vạt chính mình.

Tiết tấu lới lỏng cà vạt bắt nhịp cùng tiếng nhạc, âm nhạc đinh tai vang lên ở trên khấu.

Thiếu niên bên cạnh lại lãnh khốc nhảy lên, động tác dẫm nhịp, mặt mày cử chỉ mặc dù là vẻ không kiên nhẫn, nhưng dưới ánh đèn lại lóa mắt vô cùng.

Huyễn khốc.

"..."

Các thiếu nữ phía dưới hét lên, giơ đèn flash trong tay.

Toàn hội trường vang vọng tiếng vỗ tay kịch liệt.

Freestyle?

Mộ Ngôn nhìn thiếu niên đang nhảy kia trong chốc lát, nhìn lại chính mình, bộ trang phục này thực rõ ràng chính là chuẩn bị để khiêu vũ.

Không hiểu được.

Ánh sáng đều bị thiếu niên bên cạnh đoạt đi, Mộ Ngôn đứng ở một bên, tạm dừng trong chốc lát.

Sau đó bắt đầu bày xong tư thế.

Lúc này âm nhạc tới đoạn cao trào, Mộ Ngôn thích ứng một chút, đem cà vạt kéo xuống dưới.

Ngẫu hứng liền ngẫu hứng.

Một trận xôn xao, ánh đèn chiếu vào trên người cô.

Tức khắc, lực chú ý của mọi người tất cả đều bị Mộ Ngôn hút đi.

"Thật!"

"Mẹ nó.."

Nữ sinh trên sân khấu như là đổi thành một người khác, một thân chế phục nam trang, cà vạt bị kéo ra, cúc áo cũng tháo bỏ một nút.

Chỉ thấy cô thần thái lãnh khốc tà bĩ, theo tiếng nhạc mà vũ động thân thể, khốc huyễn vô cùng.

Toàn trường chỉ là dại ra một lát, rồi sau đó tiếng vỗ tay càng thêm kịch liệt.

"Trời ạ, nhìn không ra Thời Nhiễm khiêu vũ cư nhiên như vậy khốc như vậy!"

"Thật kích thích a!"

Chúa tể hệ thống: 【.. Ta bội phục, ký chủ nhìn không ra a! 】

Đây là không phải khiêu vũ? Ký chủ nhân thiết đâu?

Ba phút nhảy, chấn động toàn trường, thẳng đến khi ánh đèn tắt đi, phía dưới vẫn ồn ào kêu tên Lục Dã.

"Dã ca! Dã ca!"

"Soái a!"

Thiếu niên nhảy xong, liền đút tay vào túi, nhấc lên chân thon dài, từ bên người Mộ Ngôn đi qua.

Mộ Ngôn bên người thổi qua một trận gió lạnh.

Đại lão khí tràng thật đủ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 183: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 2

[HIDE-THANKS]
Mộ Ngôn xuống sân khấu, liền có một đám muội tử vây quanh đi lên.

"Trời ạ! Thời Nhiễm, mau nói! Cậu chừng nào thì cùng Lục Dã thông đồng."

"Lục Dã là ai a! Giáo bá a!"

"Trời ạ, thật không thể tin nổi!"

Mộ Ngôn mặt mang nụ cười mỉm không nói lời nào, tranh thoát khỏi những người này, chuẩn bị đi đến một cái địa phương u tĩnh không người.

Vừa lúc đụng phải một màn không nên xem --

Khi dễ nơi vườn trường, này cũng không đúng..

"Con mẹ nó, còn không mau nói, là ai hãm hại Lục ca của bọn tao?"

"Không nói lão tử liền kéo giày trượt ván đánh chết mày!"

Thanh âm hung ác âm âm trầm trầm vang lên ở chỗ ngoặt.

Chỉ nghe được một thanh âm khác run bần bật nói, "Hoàng, Hoàng ca, tôi không biết a, không, không phải là tôi làm!"

"Không phải mày làm?"

"Chẳng lẽ Lục ca còn tự mình báo tiết mục lên?"

"Con mẹ nó, nói nữa lão tử đập bẹp mày, bẹp đến bốc khói!"

Mộ Ngôn: "..."

Loại thời điểm này, cô hẳn là nên tránh đi một chút.

Mộ Ngôn bước chân vừa mới dịch về phía sau một chút, liền nghe được thanh âm tuyên bố nhiệm vụ của chúa tể hệ thống vang lên.

【 đinh, nhiệm vụ chủ tuyến, làm sứ giả hộ vệ vườn trường, thỉnh ngăn chặn bạo lực học đường. 】

【 nhiệm vụ chủ tuyến tuyên bố: Bạo lực học đường thành nỗi sợ của mọi người, ngăn chặn bạo lực học đường là nhiệm vụ của mỗi chúng ta, tiểu tỷ tỷ, cố lên nha! 】

Nhiệm vụ này làm Mộ Ngôn trầm mặc thật lâu, cô đi qua nhìn thoáng qua bên trong.

Vài người đang đứng ở trong góc, trong đó có một tên đang hung thần ác sát lôi kéo cổ áo một người trong số đó, trong tay thật đúng là đang cầm dép lê, dựng mi hoành mục, "Nói hay không, không nói lão tử đánh mày."

Bên trong, thiếu niên dựa vào trên vách tường, tầm mắt không chút để ý, đặt ở trên thân người chuẩn bị đánh hắn kia.

Thật lâu sau, thiếu niên lột vỏ kẹo, ném vào trong miệng, đôi tay đút ở túi quần, "Không nói lại đánh một trận."

Rồi sau đó liền cất bước đi về phía Mộ Ngôn.

Cũng không phải hắn thấy được Mộ Ngôn, mà là vì nơi mà Mộ Ngôn đang đứng chính là lối ra.

Thanh âm thiếu niên rơi xuống, trong ngõ nhỏ liền truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng đấm đá.

Mộ Ngôn: "Nga."

Sau đó cô xoay người liền đi.

Chúa tể hệ thống: 【.. Bên trong đang có người bị khi dễ! 】

"Không dám đi."

Chúa tể hệ thống: 【 tôi tin cô mới có quỷ! 】

【 có phải hay không bởi vì nam nhân thối kia.. 】 chúa tể hệ thống còn chưa có kịp nói hết câu, liền nhìn thấy nam nhân thúi trong miệng nó sắp đi đến chỗ Mộ Ngôn.

Thời điểm Mộ Ngôn đang chuẩn bị rời đi, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm mang theo vẻ lười nhác.

"Từ từ."

Trên vai Mộ Ngôn liền nhiều thêm một bàn tay.

Thiếu niên phía sau hơi hơi cúi người, hương bạc hà thanh đạm truyền đến.

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, tới gần Mộ Ngôn, tư thế có vẻ có chút ái muội, hắn nhướng mày, ngữ khí lạnh băng, "Mới vừa rồi nhìn thấy cái gì?"

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình: "Cái gì đều không có nhìn thấy."

Bả vai được buông lỏng, người phía sau dần dần đi xa.

Chúa tể hệ thống: 【.. 】 sóng uy hiếp này cũng có thể?

【 tiểu tỷ tỷ, cứu vớt đối tượng bị bạo lực học đường a, hành động này có vẻ không đúng.. 】

Kia không phải đối tượng tức phụ nhi của tiểu tỷ tỷ sao?

Chúa tể hệ thống chính là đã gặp qua sự dung túng đến quỷ dị của Mộ Ngôn đối với tức phụ nhi, đang suy nghĩ này nếu không thì đem bạo lực học đường gì gì đó, điều tiết một chút.

Sau đó, liền nhìn thấy Mộ Ngôn nhìn nhìn thân ảnh Lục Dã dần dần đi xa.

Đứng tại chỗ, chân vừa mới chuẩn bị nhấc lên bước đi đột nhiên dừng lại.

Sau đó mặt vô biểu tình đến gần cái góc.

Mười phút qua đi --

Trong góc một tiểu đệ của Lục Dã tay cầm danh sách, ánh mắt quỷ dị nhìn Mộ Ngôn.

Người trên mặt đất càng là sợ hãi run bần bật, "Tôi, tôi đều đã nói xong, liền, cũng chỉ có này đó."

Ánh đèn tối tăm chiếu vào gương mặt mỉm cười ôn nhuận của thiếu nữ, chỉ thấy thiếu nữ thanh âm ôn hòa lại không mang theo bất luận cảm xúc gì vang lên, "Bạo lực học đường là không đúng, đi nhanh đi."

Tiểu đệ Lục Dã: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 184: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 3

[HIDE-THANKS]
Chỉ thấy người vừa mới bị đánh đến bò cũng đều bò không nổi, nghe được những lời này của Mộ Ngôn xong, nhấc chân lên liền chạy giống như được bôi dầu vậy.

Mấy tiểu đệ: "..."

Trên dưới nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, cô mới từ trên sân khấu xuống, mấy tiểu đệ này vừa liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Mộ Ngôn.

"Cô, cô chính là người vừa mới solo vũ đạo cùng với Lục ca của bọn tôi?"

"Ân."

Đám tiểu đệ quay lại nhìn nhìn, sau đó nhìn nhau cười, lắc lắc danh sách trong tay, "Vậy được rồi, cảm ơn em gái."

"Ân."

Chờ những người này đi rồi, ký ức cùng cốt truyện ùa vào trong óc Mộ Ngôn như nước lũ tràn đê.

Nữ chủ là trọng sinh, kiếp trước cùng nam chủ kết hôn, nhưng là sinh hoạt ngọt ngào giữa vợ chồng còn chưa có trải qua đâu, nữ chủ đã bị xe đâm chết.

Trọng sinh sau, nữ chủ liền bắt đầu bước lên con đường đi tìm lão công, cô chuyển trường tới đây học, tìm được lão công khi còn niên thiếu.

Vì thế bắt đầu một hồi sinh hoạt không biết xấu hổ, nơi nơi rải cẩu lương.

Thân thể này của Mộ Ngôn, Thời Nhiễm, chỉ là một cái học bá pháo hôi, báo một cái tiết mục tham gia vào tiết văn nghệ hôm nay mà thôi.

Nhưng trăm triệu không nghĩ tới chính là, không biết vì cái gì, tiết mục cá nhân của cô lại biến thành hai người solo.

Nguyên bản Thời Nhiễm nhảy xong một đoạn múa, nhưng giữa đường lại bị một nam sinh chen ngang.

Thời Nhiễm không có phản ứng mau giống như Mộ Ngôn, một cú va chạm, hai người liền trực tiếp té ngã trên mặt đất.

Nhưng người chủ trì lại coi như là không có nhìn thấy, đem tiết mục đơn của Thời Nhiễm đổi thành hai người solo.

Nhưng là Thời Nhiễm nơi nào có thể solo, kỳ thuật khiêu vũ của cô còn chưa tới đẳng cấp freestyle, vì thế liền mộng bức tại chỗ.

Mà thiếu niên bị rơi xuống cũng không phải ai khác, chính là giáo thảo hiện tại được các fangirl thích nhất, Lục Dã.

Thực lực thu hút fan của Lục Dã cũng không kém, lại là người của ban trọng điểm, nên fan cũng là cả một đám điên cuồng.

Không chỉ có như thế, tiểu đệ bên người lại còn nhiều, nhiều còn chưa tính, thành tích người ta lại còn tốt.

Lại không có đồng tính, hormone giống đực mà tiểu nam sinh nên có đều có, không đánh nữ nhân, tuy rằng thật cao lãnh.

Này quả thực chính là hút fan bằng thực lực.

Biết đánh nhau lại biết nhảy thành tích còn tốt, đánh cầu cũng đặc biệt giỏi, hơn nữa quan trọng nhất chính là, còn đặc biệt có thể hỗn.

Ai dám chọc Lục Dã?

Không, không ai dám chọc.

Nữ sinh không ai dám chọc, Lục ca của bọn họ không đánh nữ nhân, nhưng là Lục Dã lại đánh nữ nhân.

Nam sinh liền càng không dám chọc, trước không nói đánh không đánh thắng được, liền tính có đánh thắng được, nhưng phía sau người ta vẫn còn có một đám fan hâm mộ a.

Mỗi người một ngụm nước miếng là có thể dìm chết ngươi.

Này thần ahihi ưu tú.

Vì thế, Thời Nhiễm liền mộng bức nghe tiết mục múa đơn của chính mình bị đổi thành không solo vũ khúc chưa từng học qua.

Mấu chốt là, Lục Dã vẫn là bị người hãm hại mà lên.

Chuyện Lục Dã bị hãm hại phải lên biểu diễn quả thực như thủy triều từng vòng từng vòng khuếch tán.

Thực mau liền có người cảm thấy là Thời Nhiễm động tay chân, nhưng cũng không biết là từ nơi nào truyền đến.

Vì thế liền bắt đầu xa lánh, bái người, bái thân phận bái địa vị.

Nhưng mà, xét đến tận cùng, không một lí do nào có thể làm mọi người đều cô lập Thời Nhiễm.

Ai bảo điều kiện gia đình Thời Nhiễm tốt, người lớn lên còn không xấu, thành tích lại còn là học bá, thân thế bối cảnh lại sạch sẽ đâu?

Thời Nhiễm chẳng qua chỉ là một cái pháo hôi, kia đám tiểu các fangirl chuẩn bị xa lánh Thời Nhiễm cũng không có xa lánh thành công.

Cuối cùng chỉ có thể mặc kệ.

Màn ảnh của Lục Dã ở bên trong cốt truyện cũng không nhiều lắm, bởi vì đại đa số cốt truyện đều miêu tả việc giữa nữ chủ cùng nam chủ.

Nhiều lắm thì cũng chỉ là thời điểm Lục Dã cùng nam chủ đi ra ngoài chơi, ngẫu nhiên Lục Dã sẽ xuất hiện một chút.

- -

Tiết văn nghệ hai ngày, Mộ Ngôn tới chính là ngày đầu tiên.

Nhưng mà, sau ngày đó, Mộ Ngôn cùng Lục Dã liền lên hotsearch.

# tiểu tỷ tỷ soái nhất vườn trường #@ xứng đồ @@# xứng đồ @

Trên trang báo nhà trường, dán mấy bức ảnh chụp Mộ Ngôn tháo cà vạt, còn có mấy bức ảnh lúc Mộ Ngôn nhảy.

Ánh đèn tăng thêm tư thái.

Ảnh chụp so với bản thân Mộ Ngôn soái mười phần.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 185: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 4

[HIDE-THANKS]
Lúc đó, hai tay Mộ Ngôn đang đút vào trong túi áo khoác đồng phục, nhìn người trên ảnh chụp.

Chỉ có thể nói, kĩ thuật photoshop của những người này là quá cường đại, Mộ Ngôn vẫn là Mộ Ngôn kia, chỉ là hình ảnh phía sau lăng kính kia, rồi sau đó là khung cảnh xung quanh, tư thế, mạnh mẽ sửa bọn cô sang khung cảnh khác, mang đến cảm giác rất khác.

Cực kỳ giống minh tinh đi diễn.

【 Kí chủ tiểu tỷ tỷ, cô còn biết nhảy nha? 】

"Nên học đều học qua." Sống lâu như vậy, nhàm chán như vậy, sinh hoạt quan trọng là làm chính mình vui vẻ một chút, biết nhiều hơn chút.

【 không, kí chủ, làm ruộng cô còn chưa có học. 】

"..."

Mộ Ngôn dừng một chút, "Đại học báo ngành nông nghiệp."

Chúa tể hệ thống không nói, cô suýt nữa thì quên.

【.. 】 không không không! Nó chỉ tới nói bừa một câu, không nghĩ tới kí chủ tiểu tỷ tỷ của nó thật đúng coi như là sự thật.

"Đó chính là Thời Nhiễm ban năm."

(P/s: Ban ở đây như kiểu tên lớp của nước mình ý)

"Nhìn không ra a, không ngờ ở trên sân khấu lại soái khí như vậy a."

"Ngầu hơn nam sinh rất nhiều."

"Mấu chốt là, còn dám solo cùng Lục gia của chúng ta a."

"Có gan có gan, nghe nói còn thắng đâu.."

Hai nữ sinh vừa nói vừa đi ngang qua bên người Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn thân thể cứng đờ, thắng..

"Tôi thắng?" Mộ Ngôn biểu tình dị thường phức tạp.

【 không có, bọn họ nói bừa, là hòa. 】

Chúa tể hệ thống mới vừa nói xong, không biết vì cái gì liền cảm thấy Mộ Ngôn giống như đang thở dài nhẹ nhõm một hơi.

【.. 】 cái tật xấu gì, còn không thể thắng được?

Mộ Ngôn đứng ở chỗ này chưa được bao lâu, liền có mấy nữ sinh mặc giáo phục lại đây tìm Mộ Ngôn.

"Thời Nhiễm, cậu như thế nào lại ở chỗ này nha, đi đi đi, chúng ta đi xem Tống Lam!"

Nói xong, Mộ Ngôn đã bị người lôi đi.

Đều là bằng hữu của Thời Nhiễm, Mộ Ngôn đi theo phía sau mấy người.

Đại hội thể thao tổ chức ở sân thể dục, vậy nên có rất nhiều người ở đó, trên đài phát ra mấy ca khúc hiện đại.

Tràn đầy hơi thở niên thiếu thanh xuân.

"Tống Lam! Tống Lam!"

"Mẹ ơi! Tống Lam như thế nào có thể soái như vậy a!"

Tống Lam chính là nam chủ thế giới này, giáo thảo.

Bình thường đều là ba người một tổ, thường xuyên mang Lục Dã cùng đi làm một vài sự tình, Lục Dã là các phương diện đều ưu tú.

Nhưng Tống Lam lại khác a, hắn không muốn học tập, chơi nhạc rock and roll, cũng có dàn nhạc của chính mình, âm nhạc, trò chơi, các loại phóng túng.

Ngày hôm qua Lục Dã bị người tính kế, vô tình bị người đẩy vào giữa sân khấu, muốn xem Lục Dã xấu mặt.

Lại không có nghĩ đến Lục Dã người này, thật đúng là chính là người toàn năng, cũng sẽ biết nhảy.

Chính là Thời Nhiễm tiểu đáng thương bị đẩy ra làm pháo hôi.

Buổi tối hôm nay, mới chân chính là tiết mục của Lục Dã cùng Tống Lam.

Đương nhiên, nhóm nhạc thuộc về nam chủ, ánh sáng tự nhiên sẽ thuộc về một mình nam chủ.

"A! Tống Lam!"

Muội tử bên cạnh thanh âm phá lệ cao, kêu khiến Mộ Ngôn đinh tai nhức óc, cả người thiếu chút nữa liền băng.

Đường chạy to như vậy, nhanh chóng có mấy thiếu niên chạy vội qua.

Tống Lam chạy nhanh nhất, bỏ rơi người ở vị trí số hai một quãng lớn.

"Tống Lam Tống Lam, Tống Lam soái nhất!"

"Ban sáu ban sáu, thiên hạ vô địch!"

"Tống Lam ban sáu, không ai có thể cản!"

"Mau! Bảo hộ tiếng của bên ta, kêu lên, Tống Lam! Tống Lam! Cố lên!"

Mộ Ngôn đứng ở trên cỏ, đôi mắt bình đạm nhìn thiếu niên từ bên người mình chạy qua.

Mà lúc này, dưới đài chủ tịch, thiếu niên ôm ngực dựa vào một cây cột màu đen bóng, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, đầu ngón thon dài tay xoa xoa giấy trong tay.

"Lục ca, chính là muội tử kia."

Tiểu đệ chỉ chỉ Mộ Ngôn đứng cách đó không xa.

Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa, giữa trán là tóc mái thưa thớt, da thịt tuyết trắng, tay tùy ý đút ở trong túi áo đồng phục.

An tĩnh nhìn sân chạy.

Lục Dã chỉ là nhìn thoáng qua, liền thu hồi tầm mắt.

Hắn cười nhạo một tiếng, đem giấy trong tay ném cho tiểu đệ, "Những người này, xem mà làm."

"Được rồi!"

"Lục ca, vậy tiệc văn nghệ tối hôm nay, vẫn đi sao?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 186: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 5

[HIDE-THANKS]
"Đi a."

Lục Dã nhấc chân, chậm rãi đi về phía đường chạy.

Lúc này Tống Lam đã lấy được giải nhất, mệt đến thở hồng hộc, nhưng lại trẻ trung tiêu sái dị thường.

Hấp dẫn một đám nữ sinh thét chói tai.

Nữ chủ An Duyệt thật cẩn thận đem nước đưa qua, tươi cười như ánh mặt trời, "Cậu thật lợi hại."

Tống Lam xoa xoa đầu An Duyệt, một ngụm đem nước uống cạn.

"Cô gái này là ai nha, quan hệ với Tống Lam của chúng ta có vẻ rất tốt."

Muội tử bên cạnh nhìn về phía Mộ Ngôn, ngữ khí chua lòm nói, "Thời Nhiễm, cậu quen biết Lục Dã, người này cậu biết sao?"

Lục Dã cùng Tống Lam là bằng hữu tốt, cùng một người khác lập thành một tổ giáo thảo ba người.

Mộ Ngôn từ từ nhìn thoáng qua muội tử đang đứng bên người, khóe môi cong cong, "Tôi có nói là tôi rất thân với Lục Dã sao?"

"Không thân sao?" Muội tử kinh ngạc.

"Không thân."

".. Hừ, vậy tiết văn nghệ ngày hôm đó, cậu còn ôm Lục gia."

Mộ Ngôn mặt vô biểu tình, "Không phải tôi, tôi không ôm."

Muội tử: ".. Mọi người đều nhìn thấy a, còn chối."

Rốt cuộc trong mắt mọi người, Thời Nhiễm cùng Lục Dã dùng một loại tư thế quỷ dị như vậy lên sân khấu, nếu như không quen biết dựa theo tính cách kia của Lục Dã, sao có thể cùng Mộ Ngôn cùng nhau biểu diễn.

"Không thân không quen cũng không biết."

Thanh âm thiếu nữ ôn hòa như gió xuân truyền vào trong tai Lục Dã.

Lục Dã động tác hơi dừng, khuôn mặt dưới vành nón khẽ nâng, không chút để ý liếc mắt nhìn Mộ Ngôn một cái.

Sau đó thích một tiếng, từ bên người Mộ Ngôn đi qua.

Mấy nữ sinh bên người Mộ Ngôn tức khắc cứng đờ, không nghĩ tới lời này thế mà lại bị Lục Dã nghe được.

Muội tử nhìn thoáng qua Mộ Ngôn, người sau mắt không nhìn thẳng, biểu tình bình tĩnh vô cùng.

Đồng học: Không hổ là Thời Nhiễm, người đẹp bình tĩnh.

【 ký chủ, thỉnh cô trong vòng ba phút giải cứu nữ chủ thoát ra khỏi cuộc chiến như nước với lửa bên kia. 】

【 nữ chủ thân ái của chúng ta bị ám toán. 】

Lúc này, thanh âm của chúa tể hệ thống đột nhiên vang lên.

Mộ Ngôn: "Nữ chủ cùng tôi có cái quan hệ gì?"

【 bạo lực học đường có quan hệ cùng với cô. 】

Mộ Ngôn: "..."

Ngẩng đầu bốn mươi lăm độ ưu thương nhìn lên trời, "Này thật đúng là một cái nhiệm vụ vĩ đại, vì cái gì tôi phải tự ra tay?"

【 hay là, ký chủ tiểu tỷ tỷ cô có phương pháp càng tốt hơn để xử lí bạo lực học đường? 】 giống như vụ cảnh sát mạng đó?

Cái chủ ý này có điểm kích thích nha.

Mộ Ngôn thu hồi vẻ ưu thương, cất bước rời khỏi chỗ này, "Không có."

Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, chúa tể hệ thống thiếu chút nữa liền không phản ứng kịp.

Gần nhất chúa tể hệ thống đang cùng Thẩm Bạch tương ái tương sát, các loại lời nói hành vi bị Thẩm Bạch độc miệng trao phúng chế giễu.

Trào phúng thiếu chút nữa bạo tẩu.

Nhưng là chúa tể hệ thống tự nhận tính tình tốt, vừa so sánh như vậy, cảm thấy chính mình không nói tục không chế giễu người so với ký chủ của nó quả thực tốt không gì so sánh nổi.

Vì thế nhịn không được hỏi nhiều vài câu.

【 cô biết nữ chủ ở đâu? 】

Mộ Ngôn không có phản ứng nó, mà là lo chính mình tự đi.

Dưới đài chủ tịch có một cái phòng thay đồ, An Duyệt hôm nay là cổ động viên đội nữ, phải thay quần áo.

Đưa quần áo cho Tống Lam xong liền đi rồi, cho nên Mộ Ngôn thực dễ dàng mà tìm thấy An Duyệt.

Cô một gian lại một gian đá cửa kiểm tra.

Cuối cùng đá đến một gian cuối cùng, bên trong truyền đến một thanh âm khinh thanh tế ngữ, "Bên ngoài có người sao?"

"Ân."

Mộ Ngôn lên tiếng, thanh âm bên trong kia tức khắc lộ ra một ít kinh hỉ, "Kia, cậu.. cậu có thể giúp mình mở khóa cửa ra sao? Khả năng cửa phòng của mình bị khóa ở bên ngoài."

"Được."

Mộ Ngôn nhìn thoáng qua cánh cửa bị khóa lại kia, nhìn quét qua mặt đất một vòng, cuối cùng từ trên mặt đất nhặt lên một sợi dây thép, vặn hai cái.

Rắc một tiếng, cửa mở ra.

Bởi vì phòng thay quần áo không bắt đèn, bên trong tối om.

Thiếu nữ mặc một cái áo váy ngắn màu hồng nhạt, dáng người nóng bỏng, đứng ở trong phòng thay đồ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 97 Tìm chủ đề
Chương 187: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 6

[HIDE-THANKS]
An Duyệt nhìn thấy có ánh sáng chiếu vào, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy ra.

"Cảm ơn cậu, cậu có chìa khóa sao?" An Duyệt nhìn thoáng qua khóa cửa, lại phát hiện trên ổ khóa cắm một đoạn dây thép.

An Duyệt: ".. Cậu, cậu dùng dây thép để mở khóa?"

Mộ Ngôn vươn tay đem dây thép rút ra, tùy tay ném ra chỗ khác, "Không có, cậu nhìn lầm rồi."

"..."

An Duyệt hiện tại đang vội lên sân khấu, nhìn thoáng qua đài chủ tịch, sau đó thè lưỡi nói với Mộ Ngôn, "Đợi lát nữa mình lại đến tìm cậu, thật là cảm ơn cậu rất nhiều."

"Mình là An Duyệt ban sáu, hẹn gặp lại."

An Duyệt vội vội vàng vàng chạy đi, Mộ Ngôn nhìn theo bóng dáng An Duyệt, trầm mặc trong chốc lát.

"An Duyệt trọng sinh để làm gì?"

【học tập thật tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, sau đó trải qua một cuộc tình tốt đẹp, cuối cùng cùng nam chủ đi vào phần mộ hôn nhân. 】

"..."

Có cái ý nghĩa gì sao?

Mộ Ngôn đứng ở dưới đài chủ tịch, đang đứng, ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng dưng bị che mất.

Ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với một đôi đôi mắt sâu thẳm.

Nam sinh dựa vào trên lan can, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu ngăn trở ánh mặt trời, ở trên mặt tạo ra một mảnh tối tăm.

Một đôi tay tùy ý để vào lan can, mắt lạnh nhìn Mộ Ngôn.

Bốn mắt đối diện.

"Hừ."

Mộ Ngôn nghe được một tiếng hừ lạnh khinh thường từ chóp mũi thiếu niên phát ra, sau đó người liền đi rồi.

Nữ nhân dối trá.

"..."

Cô nhìn theo bóng dáng của Lục Dã, đôi mắt mị mị, cuối cùng hai tay ôm ngực giống như không có việc gì quay người rời đi.

Không thể nghi ngờ, Lục Dã là thấy được toàn bộ quá trình Mộ Ngôn cứu An Duyệt.

Hắn vốn là đi ra ngoài giải sầu, lại không có nghĩ đến sẽ đụng vào một màn như này, thời điểm nữ sinh này cạy khóa, dáng vẻ không chút để ý, động tác thành thạo, cùng bộ dáng của cô giống nhau.

Hai tròng mắt bình đạm như sóng, giống như nhìn thấu hết thảy mọi thứ.

Giống như đêm qua..

Lục Dã nheo nheo mắt lại, khóe miệng đột nhiên gợi lên một ý cười ác liệt, móng heo cũng dám niết hắn.

Bởi vì lúc trước Mộ Ngôn vô tình nhéo, hiện tại Lục Dã còn cảm thấy hơi lạnh giữa bụng còn chưa có tiêu tan.

Cách đó không xa, Mộ Ngôn: "..."

Khi tiếng nhạc phấn chấn dõng dạc hùng hồn làm dậy lên tinh thần thanh xuân được mở ra, An Duyệt cũng theo đó mà đi ra.

An Duyệt đứng ở vị trí C, trong tay cầm hai quả cầu rực rỡ sắc màu.

Dáng vẻ của An Duyệt thiên về hình tượng nữ thần thanh thuần, cười rộ lên giống như mối tình đầu của thiếu nam, một vài người nhìn thấy An Duyệt đứng ở phía trên, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Buổi sáng ngày hôm nay, An Duyệt cũng trở thành đề tài đàm luận của toàn trường.

Mà chủ đề của Mộ Ngôn giống như cũng chỉ hot lên trong buổi tối ngày hôm kia, tới buổi sáng ngày hôm sau, mọi chuyện liền quay quanh nam nữ chủ.

Thời niên thiếu, chính là kích thích như thế.

Đương nhiên, trừ bỏ chuyện bạo lực học đường đó ra.

Một trường học đâu ra lắm vụ bạo lực học đường như vậy?

Nhưng là, cũng không biết có phải cố ý hay không, Mộ Ngôn đi WC đều có thể gặp được loại sự tình này.

"Ai bảo mày không chép bài tập cho bọn tao, lột quần áo của nó."

"Tiện nhân, còn dám cò kè mặc cả với bọn tao."

"Đánh!"

"..."

Bên trong truyền đến thanh âm giãy giụa khóc thút thít của nữ sinh.

Mộ Ngôn sắc mặt bình đạm, rửa tay xong liền chuẩn bị đi.

【 tiểu tỷ tỷ, cô định đi nơi nào a? 】

【 nơi này có bạo lực học đường a! Mau! Dũng sĩ, lên đi! 】

Mộ Ngôn: "Xin lỗi, tôi muốn báo cho giáo viên."

【.. 】

Báo, báo giáo viên..

【 ký chủ, có phải cô cảm thấy cô đánh không lại bọn họ hay không a? Đừng sợ, cái thân phận giả thiết này đã từng học Tae Kwon Do a. 】

【 lại còn là đai đen, đừng sợ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, cứ việc lên! 】

Báo giáo viên..

Tuy rằng cái ý kiến này rất hay, nhưng lại cảm giác có điểm thiếu đạo đức.

Đứng ở góc độ học sinh mà nói, báo giáo viên cái loại thao tác này, là có điểm thiếu đạo đức.

Nhưng mà, bản thân Mộ Ngôn một chút tự giác đang chuẩn bị làm việc thiếu đạo đức đều không có, giống như không thấy được chuyện gì đang xảy ra, đi ra khỏi toilet.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back