Chương 80: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (2) Bấm để xem Hạ Diệc Sơ nhìn thoáng qua Mặc Thiên Trần còn ôm chặt lấy cô, đồng thời thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy, mày nhíu lại, nói: "Buông ra." Cả người Mặc Thiên Trần còn đang run rẩy, sau khi nghe Hạ Diệc Sơ nói, thân thể càng run rẩy đến lợi hại. Hắn cũng không buông Hạ Diệc Sơ ra, thậm chí còn vùi đầu vào ngực Hạ Diệc Sơ thêm sâu, âm thanh sợ hãi và nghẹn ngào truyền vào tai Hạ Diệc Sơ: "Không, không cần đánh ta, Trần Nhi sẽ ngoan, Trần Nhi sẽ ngoan." Hạ Diệc Sơ bị Mặc Thiên Trần làm cho sửng sốt, ngay sau đó nháy mắt liền nhớ lại. Thời điểm Mặc Thiên Trần năm tuổi, vì tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình chết, sau đó đại não đã chịu kích thích, biến thành một người ngốc nghếch, hiện giờ hắn còn chưa trọng sinh, tất nhiên vẫn là một đứa ngốc. Mà nguyên chủ Tô Nhiễm, gả tới đây một tháng, nhưng số lần đánh đập hắn có thể nói là chất thành núi. Hạ Diệc Sơ giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Mặc Thiên Trần, ngữ khí mềm nhẹ: "Thiên Trần ngoan, đừng sợ, chúng ta vừa mới rơi vào trong nước, bây giờ thiếp mang Trần Nhi trở về thay quần áo." Mặc Thiên Trần run lên, Hạ Diệc Sơ cũng đủ kiên nhẫn, mãi cho đến lúc Mặc Thiên Trần dần dần buông cô ra, ngẩng đầu nhìn cô, mới nở rộ một nụ cười. "Đi thôi, chúng ta trở về thay quần áo, nếu không đợi lát nữa cảm lạnh sẽ phải uống thuốc." Hạ Diệc Sơ đưa hắn trở về, vừa đi còn một bên dùng ngữ khí mềm mại nói với Mặc Thiên Trần: "Thiên Trần muốn uống thuốc hay bị đau sao?" "Không, Thiên Trần không uống." Thanh âm đối phương trong trẻo, tuy là thiếu niên, lại mang theo mười phần trẻ con. Hạ Diệc Sơ mang Mặc Thiên Trần vào phòng, hai người được hầu hạ tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ. Lúc Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần được người hầu hạ lau tóc, có nha hoàn bưng hai chén canh gừng đi lên, đưa hai vị chủ tử uống. Đồng thời, Hạ Diệc Sơ cũng thấy rõ người Mặc Thiên Trần ngồi cách đó không xa, mắt ngọc mày ngài, tướng mạo phi phàm, mặc dù thần sắc có hơi mờ mịt, nhưng khuôn mặt thật quen thuộc, Hạ Diệc Sơ cũng không rõ vì sao lòng cô tự nhiên lại nhẹ nhõm. Ở thế giới này, hắn lại có thể đến đây. Mặc Thiên Trần ngồi một bên, tay cầm chén canh gừng uống một ngụm, nha hoàn phía sau đang cẩn thận lau người ướt dầm dề của Mặc Thiên Trần, một ngụm canh gừng nóng đi vào, cảm giác ấm áp dòa dạt từ trong miệng dọc theo khắp người chảy khắp toàn thân hắn. Cảm giác lạnh băng vừa nãy tan đi hết, cảm giác thoải mái cực kỳ. Nhưng mà để cho Mặc Thiên Trần để ý, lại là thái độ của Hạ Diệc Sơ đối với hắn. Nương tử của mình lần đầu tiên không đánh chửi hắn, không chỉ có không đánh chửi hắn, còn cho nha hoàn hầu hạ hắn, cho hắn canh gừng uống. Nương tử thật là tốt! Trong lòng Mặc Thiên Trần nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Hạ Diệc Sơ cũng sáng lấp lánh. Nhưng Hạ Diệc Sơ lại không để ý đến Mặc Thiên Trần, cô vừa mới xuyên qua thân thể này, tuy rằng hệ thống đã đem tin tức nhiệm vụ của thế giới cho cô, nhưng cô cũng chỉ mới đọc qua sơ sơ, kết cục ra sao cô còn không biết. Hơn nữa Hạ Diệc Sơ còn cảm thấy trong thân thể này đang mệt mỏi. Bây giờ là buổi sáng, không sai biệt lắm thì là 10 giờ.
Chương 81: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (3) Bấm để xem Hạ Diệc Sơ chờ nha hoàn lau khô tóc cho mình xong, cô không để cho nha hoàn vấn tóc mà ra lệnh cho toàn bộ người trong phòng lui ra ngoài, thậm chí cả Mặc Thiên Trần. Nhưng có hai người đang dọn dẹp chăm màn của Hạ Diệc Sơ, một người trong lúc đi ra ngoài đã lén lút ngoái lại nháy mắt với Hạ Diệc Sơ, sau đó lại bí ẩn ấn tờ giấy nhỏ vào tay cô. Hạ Diệc Sơ sửng sốt, vẻ mặt không thay đổi cầm tờ giấy kia, nắm chặt ở lòng bàn tay. Hạ Diệc Sơ nhớ rõ nha hoàn này tên là Bích Ngọc, tuy rằng nàng ta là nha hoàn nhất đẳng, nhưng ngày thường lại rất ít nói, từ trước đến nay đều chăm chỉ làm việc, nhưng Hồng Nguyệt lại nói xấu Bích Ngọc rất nhiều, cho nên nguyên chủ đối Bích Ngọc tuy rằng hơi vừa lòng, chỉ là cũng không thích mấy. Chờ mọi người lui ra rồi, Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên mép giường mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trong, đáy mắt xẹt qua tầng lạnh lẽo, môi đỏ nhếch lên, thần sắc hơi mang một tia nhẹ trào. Hạ Diệc Sơ nằm trên giường nặng nề ngủ. Lúc tỉnh lại thì đã là buổi chiều. Hạ Diệc Sơ vừa mở miệng, thì có bọn tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào, trang điểm chải chuốt cho cô. "Thất hoàng tử đâu?" Hạ Diệc Sơ hỏi Hồng Nguyệt. "Bẩm chủ tử, Thất hoàng tử sau khi ra khỏi phòng này, cũng đi vào trong phòng của mình ngủ một giấc, hiện tại thần thái sáng láng, ở trong hoa viên bắt chuồn chuồn." Thần sắc Hồng Nguyệt tôn kính đáp lời, trong lòng lại cảm thấy Hạ Diệc Sơ hơi khác lạ. Làm đại nha hoàn được sủng ái nhất bên cạnh phi tử của Thất hoàng tử, nàng ta biết chủ tử của mình rất hận Mặc Thiên Trần, nói trắng ra là hận không thể giết chết hắn. Nhưng hành động hôm nay của Hạ Diệc Sơ nằm ngoài dự kiến của Hồng Nguyệt, không nói đến lúc Mặc Thiên Trần rơi xuống nước, Hạ Diệc Sơ không tiếc bản thân mà nhảy xuống nước lạnh băng lôi Mặc Thiên Trần lên, ngay cả hiện tại, nói đến Mặc Thiên Trần, trên mặt Hạ Diệc Sơ cũng không mang theo chán ghét. Lại phải nói, trên người Hạ Diệc Sơ mang theo loại cảm giác khiến người ta nhìn không thấu, trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Nguyệt đi theo nguyên chủ bao nhiêu năm cũng không nắm được. "Ừ, ta đã biết." Hạ Diệc Sơ hơi ngẩng đầu, sau khi tỳ nữ trang điểm xong, ánh mắt dừng ở gương đồng. Không thể không nói, hệ thống mỗi lần lựa thân thể cho cô đều chọn người có dung mạo nhất đẳng, ví dụ như vị này đây, tuy rằng là thứ nữ trong gia tộc, nhưng mẫu thân nàng ta mười mấy năm trước là đệ nhất mỹ nữ trong hồng lâu bảng, nguyên chủ kế thừa tướng mạo của mẫu thân nàng. Tuy rằng gương đồng không thể nhìn rõ, nhưng Hạ Diệc Sơ cũng thấy rõ gương mặt của thân thể này. Thiếu nữ trong gương nhìn như mới mười sau, mười bảy tuổi, da trắng nõn nà, tướng mạo ôn nhu, nhan sắc diễm lệ, kiều mỹ vô cùng. Thời điểm Hạ Diệc Sơ đang thưởng thức dung mạo này, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc: - - Đinh! Chúc mừng ký chủ kích phát thuộc tính hỗ trợ bạn bè tốt, vì để ký chủ có thêm động lực hoàn thành nhiệm vụ, bổn hệ thống tặng cho ký chủ "Tinh vi vũ lực" và "Mỹ mạo mê người", thỉnh ký chủ lại tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ!" * * * Lời tác giả: 【 Ha ha, đừng hỏi ngày hôm qua vì sao không đăng chương mới, Quân Bảo ngày hôm qua đi chơi, thấy thích một vị soái ca trên đường, hôm nay đi hẹn họ cùng người ta, ha ha ha ha, đừng có bảo ta trọng sắc mà đánh đập, coi như để ta có thêm hai ngày nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu đăng tiếp. 】 =: =: =: =: =: =: Hiện giờ dịch đang bùng phát, mn ra ngoài nhớ đeo khẩu trang, giữ gìn sức khỏe để tiếp tục ủng hộ Sa Sa nha~
Chương 82: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (4) Bấm để xem Sau khi Hệ thống 233 dứt lời, người ở trong gương, nhanh chóng trở nên xinh đẹp với tốc độ mắt thường không thể thấy rõ, nhưng Hạ Diệc Sơ vẫn cảm giác được biến hóa trên mặt. Hai đại nha hoàn, Hồng Nguyệt đang đứng ở Hạ Diệc Sơ phía sau trang điểm cho Hạ Diệc Sơ, đôi tay linh hoạt, vô cùng nhanh nhẹn tạo ra một búi tóc phu nhân đơn giản. Bích Ngọc hạ thấp người xuống giúp Hạ Diệc Sơ sửa sang lại vạt áo, bọn nha hoàn còn lại đứng ở trong phòng đều thần sắc cung kính đứng ở một bên, Hạ Diệc Sơ không lên tiếng, tất cả mọi người đều là mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên tĩnh. Không ai phát hiện ra biến hóa trên mặt Hạ Diệc Sơ, chỉ ngoại trừ Hạ Diệc Sơ. Nữ tử trong gương, da thịt kiều nộn, thần sắc nhàn nhã, vẻ ngoài thanh nhã, khí chất như u lan, trên người mang theo vẻ nhẹ nhàng, hai mắt vẫn còn long lanh nước, nhìn vô cùng động lòng ngừoi, một vẻ đẹp thanh cao quyền quý, làm cho người khác sợ hãi, tự biết xấu hổ, không dám khinh nhờn. Nhưng, trong con ngươi lạnh lẽo linh lại mang theo một tia câu hồn nhiếp phách, nhan sắc sáng như ngọc, ánh mắt tinh xảo, lạnh lùng và vũ mị - hai loại khí chất dung hợp lại, không khiến cho người khác sinh ra cảm giác quái dị, mà ngược lại cho người ta có một loại cảm giác hung hăng chinh phục. Hạ Diệc Sơ trầm mặc nhìn vị hoàng tử phi mới lên chức kia vài lần ở trong gương, ở trong đầu nghiến răng nghiến lợi nói với hệ thống: "233, ngươi hãy nói rõ cho tôi biết về kỹ năng" Mỹ mạo câu nhân ", tôi như vậy thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo chứ? Đây rõ ràng là một thế hệ hồng nhan họa thủy mới mà, không phải sao?" "Thực xin lỗi, ký chủ, hàng đã gửi, miễn trả lại." Hệ thống 233 nhanh chóng ở trong đầu Hạ Diệc Sơ đáp lời. Hạ Diệc Sơ mắt trợn trắng, lại gọi Hệ thống 233 vài lần, Hệ thống 233 không chỉ có không có thu lại kỹ năng "Mỹ mạo câu nhân", mà ngược lại, lẳng lặng nằm ở trong đầu giả chết. Hệ thống nãy giờ không nói gì, cũng làm Hạ Diệc Sơ cảm giác được mệt mỏi. Không có biện pháp, Hạ Diệc Sơ đành phải vác cái khuôn mặt hồng nhan họa thủy, vũ mị như tiểu yêu tinh này ra ngoài cho cả thiên hạ xem. Tâm nguyện của nguyên chủ, hơi phức tạp, nhưng trong lúc ngủ Hạ Diệc Sơ cũng đã nghĩ kỹ phải làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ. Tuy rằng sắp tới thời gian Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần trọng sinh trở về, bản thân cô cần xoát đủ hảo cảm để về sau có thể sống sót, nhưng Hạ Diệc Sơ lại không nghĩ đến việc đột nhiên đối xử nhiệt tình với hắn, miễn cho sau khi Mặc Thiên Trần trọng sinh sẽ cảm thấy khả nghi. Hạ Diệc Sơ đi tới thư phòng, không thể không nói, chủ nhân phủ Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần này là một tên ngốc nhưng mọi việc trong phủ đệ lại được Thất hoàng tử phi Tô Nhiễm xử rất gọn gàng ngăn nắp. Nếu không phải Tô Nhiễm thích một người khác, hơn nữa còn mưu sát phu quân Mặc Thiên Trần của chính mình, thì tại một cái triều đại tài đức của một người nữ tử không được xem trọng mà có thể quản lý phủ đệ một cách hoàn hảo đến như vậy, thì Tô Nhiễm đúng là một người rất có năng lực. Hạ Diệc Sơ ngồi ở trong thư phòng, bắt đầu xử lý mọi chuyện của ngày hôm nay. Hạ Diệc Sơ lấy điểm tích phân mà cô thu thập được trong lúc làm nhiệm vụ, dưới sự đề cử của hệ thống, tiêu phí 100 điểm tích phân đổi lấy một cuốn trục ngôn ngữ giúp cô có thể hiểu rõ mọi văn tự cổ đại, đạt tới trình độ có cảm giác như vô cùng quen thuộc giống như đã biết đến những thứ này từ lâu. Hạ Diệc Sơ cầm chặt bút lông thử viết vài chữ, phát hiện mình làm vô cùng thông thuận tự nhiên, quả thực giống như là cô đã được học những thứ này từ bé vậy!
Chương 83: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (5) Bấm để xem Thẳng đến lúc mặt trời xuống núi, Hạ Diệc Sơ mới từ trong một đống sổ sách lớn ngẩng đầu lên. Buông bút, trong ánh mắt Hạ Diệc Sơ xẹt qua một tia mệt mỏi, cô giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi Hồng Nguyệt đứng ở một bên: "Thất hoàng tử đâu?" "Hồi chủ tử, lúc nô tỳ vừa mới đi phòng bếp, nhìn thấy Thất hoàng tử đang ngồi ở sảnh ngoài ăn điểm tâm, muốn nô tỳ mang ngài ấy qua đây sao?" Thần sắc Hồng Nguyệt thật cẩn thận trả lời với Hạ Diệc Sơ. Cũng không thể trách nàng có thái dộ cận thận như thế được, mà là nàng cảm giác được từ Thất hoàng tử rơi xuống nước cho tới hôm nay, thái độ chủ tử đối đãi với Thất hoàng tử giống như thay đổi nhiều vô cùng, nếu là dựa theo thái độ lúc trước của Thất hoàng tử phi đối xử với Thất hoàng tử, thì khẳng định sẽ là mặc kệ Thất hoàng tử ở bên hồ nước tự sinh tự diệt, nếu không nữa thì cũng là kêu bọn hạ nhân khác nghĩ cách cứu viện, cũng tuyệt đối sẽ không giống hôm nay vậy, không màng sinh mệnh an nguy của bản thân mà nhảy xuống đi cứu ngài ấy. Nhưng hôm nay, Hạ Diệc Sơ không chỉ làm như vậy, mà còn để hạ nhân chuẩn bị nước tắm và canh hỏi qua ý kiến của Thất hoàng tử, trong ánh mắt cũng không còn vẻ chán ghét như dĩ vãng. "À, không cần, vẫn là ta đi qua nhìn xem đi." Hạ Diệc Sơ từ trên chỗ ngồi đứng dậy, thuận miệng phân phó Hồng Nguyệt: "Ngươi đi trong phòng bếp nhìn xem, các nàng ấy đã làm đồ ăn xong chưa, nếu được rồi thì đem bữa tối lên đi. Còn ta ăn ở trong phòng." "Vâng, nô tỳ đi ngay." Trong mắt Hồng Nguyệt xẹt thần sắc quả nhiên như thế, mặt mày hạ xuống, thần sắc tôn kính hành lễ với Hạ Diệc Sơ, xoay người nện bước nhanh chóng đi ra ngoài. Hạ Diệc Sơ cũng ra khỏi thư phòng, đám nha hoàn Bích Ngọc đứng ở ngoài cửa cũng đi theo, đi đến sảnh ngoài. Vừa đi, Hạ Diệc Sơ còn nhân cơ hội ở dưới ánh mặt trời lặn buổi chiều tà, thưởng thức cảnh đẹp phủ đệ một phen. Không thể không nói, dù Mặc Thiên Trần là một tên ngốc, không được Hoàng Thượng yêu thích. Nhưng Hoàng Thượng lại không có bỏ qua đứa con trai này, tuy rằng hiếm khi tuyên hắn vào cung, nhưng cái cần có thì nên có, một chút cũng không cắt xén. Dù chỉ số thông minh của Mặc Thiên Trần bằng đứa trẻ năm tuổi, nhưng này tòa phủ Thất hoàng tử này trang hoàng xa hoa đại khí, lấy ngọc điêu lan để xây, hành lang đình nhà thuỷ tạ, hoa viên núi giả, cái gì cần có đều có. Hạ Diệc Sơ xuyên qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, rất xa, thì nhìn thấy Mặc Thiên Trần đang đưa lưng về phía cô, ngồi xổm ở trên mặt đất nghịch cái gì đó. Bên người Mặc Thiên Trần cũng có hai nha hoàn đứng yên tĩnh cách đó không xa. Đây cũng là Hạ Diệc Sơ phân phó, vì tránh cho Mặc Thiên Trần giống như hôm nay làm ra loại hành vi nguy hiểm như hái hoa sen. Lúc hai nha hoàn kia nhìn thấy Hạ Diệc Sơ, vội vàng uốn gối hành lễ với cô, Hạ Diệc Sơ từ bên người các nàng đi qua, để cho đám người Bích Ngọc không cần đi theo, còn mình đi bước một đi tới trước người Mặc Thiên Trần. Mặc Thiên Trần tuy rằng nghe được động tĩnh phía sau, nhưng cũng không có quay đầu lại, vẫn tiếp tục động tác trong tay. Mãi đến một lúc sau đó, Hạ Diệc Sơ mới phát hiện, hóa ra Mặc Thiên Trần ngồi xổm ở chỗ đó, là chơi bùn. Bên ngoài hành lang dài này, là một chỗ mọc đầy cỏ dại nhỏ và một vườn hoa, rất nhiều chỗ đất xốp, nên hoa và cỏ mọc lung tung ở đó. Mà Mặc Thiên Trần bắt chước ngồi xổm ở một chỗ trong đó, không biết từ chỗ nào nghịch đống bùn mềm mại, tạo thành một cái lại một cái khối bùn có các hình dạng khác nhau, cuối cùng từ trong vườn hoa rút ra một ít hoa dại cắm ở phía trên. * * * Đây thật sự là chuyện mà chỉ có tiểu hài tử mới có thể làm. Trong lòng Hạ Diệc Sơ chậm rãi và nhẹ nhàng thở ra, cô nhìn đôi tay vốn trắng nõn thon dài giờ phút này vì dính đầy bùn trên tay nên trực tiếp bắt lấy nó.
Chương 84: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (6) Bấm để xem "Thất hoàng tử, hiện tại đã tới thời gian dùng bữa tối rồi, chúng ta đi rửa tay trước sau đó ăn cơm nước, được không?" Hạ Diệc Sơ ngồi xổm ở đối diện Mặc Thiên Trần, thần sắc tuy rằng không đến mức ôn nhu như nước, nhưng trong đuôi lông mày lại mang theo một tia ôn hòa hiếm thấy, hai tròng mắt trong trẻo, vẻ mặt bình thản. Không có sự sợ hãi và tôn kính khi gặp một người hoàng tử, nhưng cũng không có thần sắc thương hại khi đối đãi với một tên ngốc tử (đứa ngốc). Mặc Thiên Trần tuy rằng là một tên ngốc bị thiếu khuyết chỉ số thông minh, nhưng cũng cảm nhận được rõ ràng Hạ Diệc Sơ vốn hay ở bên cạnh hắn hôm nay trở nên khác thường. Lúc bị Hạ Diệc Sơ cầm lấy tay, thân thể Mặc Thiên Trần cứng đờ, ánh mắt hắn dừng ở trên bàn tay Hạ Diệc Sơ đang cầm. Bàn tay đối phương vốn trắng nõn sạch sẽ, giờ phút này cũng bởi vì bắt lấy tay hắn, mà tở nên ô uế (bẩn). "Thất hoàng tử?" Hạ Diệc Sơ thấy hắn không phản ứng, nên nhẹ giọng mở miệng kêu lại một tiếng. "Ân." Mặc Thiên Trần sau một hồi lâu, giống như mới bắt đầu phản ứng lại, vội vàng đem tay mình từ trong tay Hạ Diệc Sơ rút ra, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên tay Hạ Diệc Sơ, có chút lắp bắp nói: "Dơ, ô uế." "Không có việc gì, đi, chúng ta đi rửa tay, sau đó ăn cơm." Hạ Diệc Sơ cười cười, lại tiếp tục bắt lấy tay hắn, lôi kéo hắn hướng tới phương hướng phòng mình mà đi đến. Trong phòng, Hồng Nguyệt đã sớm đem bữa tối phòng bếp chuẩn bị tốt bưng lên, còn đem nước ấm và khăn lông chuẩn bị sẵn sàng. Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, rửa sạch tay cho hắn, dùng khăn lông lau khô nước trên tay hắn, rồi kéo hắn cùng ngồi xuống ăn cơm. Đây là lần đầu tiên từ lúc Tỗ Nhiễm gả vào phủ, Mặc Thiên Trần được ngồi cùng bàn cơm với cô. Tô Nhiễm trước kia, tuy là người có năng lực, nhưng đối với Mặc Thiên Trần thì vô cùng chán ghét. Nếu không phải bởi vì ngại đối phương vẫn là phu quân trên danh nghĩa của mình, chỉ sợ nàng ta cũng không phải là tùy ý hắn ở trong phủ đệ tự sinh tự diệt, mà là trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nơi đây. Mặc Thiên Trần cúi đầu, vẫn luôn bới hạt cơm trong chén, thường thường ngước mắt thật cẩn thận liếc mắt nhìn Hạ Diệc Sơ một cái, sau đó lại nỗ lực bới cơm, giống như là đem Hạ Diệc Sơ trở thành cơm và đồ ăn của hắn. Mặc Thiên Trần cho rằng hành động thỉnh thoảng nhìn lén của hắn vô cùng bí ẩn nhưng lại không biết tất cả đã rơi vào trong đáy mắt Diệc Sơ. Cảm giác này giống như là một tiểu hài tử (đứa nhỏ), đối với tính cách một người đột nhiên thay đổi mà sinh ra tò mò. Hạ Diệc Sơ cũng mặc kệ hắn, tùy tiện hắn nhìn. Mãi đến khi ăn xong, hai người ăn no, Hạ Diệc Sơ mới để người hầu đưa Mặc Thiên Trần dẫn đi tắm gội linh tinh. Lúc trước Tô Nhiễm và Mặc Thiên Trần bất hòa về vấn đề chỗ ngủ nên hai người vẫn luôn tách ra ngủ riêng, hơn nữa phòng hai người cách nhau khá xa. Hạ Diệc Sơ muốn ở trong khoảng thời gian Mặc Thiên Trần chưa trọng sinh mà bồi dưỡng tình cảm giữa hai người, thì tất nhiên sẽ không để khoảng cách giữa hai người xa như vậy, nhưng muốn cô và Mặc Thiên Trần ngủ chung một phòng, chuyện đó trong lòng Hạ Diệc Sơ tuy không ngại, nhưng cô biết hiện tại không phải lúc thích hợp. Vì thế, Hạ Diệc Sơ để Hồng Nguyệt thu dọn phòng bên cạnh, dưa Mặc Thiên Trần dọn tới phòng cách vách. Thời gian kế tiếp, thời điểm Hạ Diệc Sơ đối đãi với Mặc Thiên Trần, đều vô cùng có kiên nhẫn, hơn nữa chỉ cần cô có thời gian thì mọi chuyện liên quan tới Mặc Thiên Trần, cô đều sẽ tự tay làm lấy, hơn nữa, còn bồi Mặc Thiên Trần cùng nhau chơi đùa. Ngẫu nhiên cũng có thời gian, Hạ Diệc Sơ còn tự tay dùng một ít cỏ non bện thành một số món đồ tinh tế nhỏ đẹp đưa cho Mặc Thiên Trần. Toàn bộ phủ Thất hoàng tử cũng được Hạ Diệc Sơ xử lý cực kỳ gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa sau khi Hạ Diệc Sơ lạnh giọng phân phó, hạ nhân trên dưới phủ đệ, trong lúc chăm sóc Mặc Thiên Trần, chỉ có tôn kính và kính sợ, không còn thái độ làm cho có và khinh miệt lúc trước.
Chương 85: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (7) Bấm để xem "Nhiễm Nhiễm, cao thêm một chút, cao thêm một chút nữa!" Mặc Thiên Trần đứng trên mặt đất ngửa đầu nhìn Hạ Diệc Sơ đang bám người trên cây, thần sắc hớn hở nói. Hạ Diệc Sơ hơi bò sang phía bên cạnh, cuối cùng cũng lấy được cánh diều bị mắc vào cành cây đặt ở trong tay. "A, Nhiễm Nhiễm giỏi quá!" Mặc Thiên Trần vui sướng tại chỗ, nhảy tới nhảy lui, một bên nhảy còn một bên vỗ tay. Lúc nhìn Hạ Diệc Sơ từ trên cây bò xuống, Mặc Thiên Trần chạy nhanh tới gốc cây, giơ hai tay ra đỡ Hạ Diệc Sơ. Mặc Thiên Trần tuy rằng là tên thiếu niên tiêu sái, nhưng hắn lại chỉ có chỉ số thông minh năm tuổi, dù Tô Nhiễm từng thường xuyên dùng lời nói tổn thương hắn, làm trong lòng hắn đối với Tô Nhiễm sinh ra một tia kinh sợ, nhưng trong khoảng thời gian này, Hạ Diệc Sơ đối xử thật lòng với hắn khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp. Cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Hạ Diệc Sơ đã thành công làm cho ấn tượng của Mặc Thiên Trần đối với cô tốt lên, cho tới bây giờ, dù hai người ở một chỗ, trên trán Mặc Thiên Trần cũng không còn lộ ra vẻ sợ hãi Hạ Diệc Sơ. Ngược lại là đem Hạ Diệc Sơ trở thành tiểu đồng bọn thân mật nhất với mình, một câu rồi lại một câu "Nhiễm Nhiễm", gọi vô cùng vui vẻ. "Nhiễm Nhiễm, ngươi thật là lợi hại!" Mặc Thiên Trần từ trong tay Hạ Diệc Sơ tiếp nhận con diều ong mật, trong miệng là những lời tán thưởng từ đáy lòng. Hắn sẽ không leo cây, nhưng Nhiễm Nhiễm chỉ cần làm một chút là xong rồi, lúc xuống dưới còn mang theo cả con diều của hắn nữa. "Ân hừ, Thất hoàng tử hôm nay chơi diều vui vẻ lắm hay sao?" Hạ Diệc Sơ cười cười, lôi kéo hắn đi về phía rừng cây nhỏ. Cô nhìn thời tiết hôm nay sáng sủa, gió và mặt trời rực sáng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, đưa Mặc Thiên Trần đến vùng ngoại ô chơi thả diều. Mới vừa rồi diều bị mắc kẹt trên cây, cho nên Hạ Diệc Sơ mới phải bò lên trên để lấy. Mà hiện tại sao, đã tới buổi trưa, cô tất nhiên là muốn đưa Mặc Thiên Trần lên trên xe ngựa, đi ăn cơm trưa. "Vui vẻ, chỉ cần ở bên Nhiễm Nhiễm, chơi cái gì cũng đều có cảm giác rất vui vẻ." Mặc Thiên Trần cao hứng đáp lời, trên khuôn mặt tuấn lãng treo tươi cười sáng lạn. Hạ Diệc Sơ cười cười, không nói chuyện nữa. Hai người đi vào xe ngựa, lúc tới đây thả diều, chỉ do Hạ Diệc Sơ tâm huyết dâng trào, hơn nữa cô cũng không muốn một lần được ra ngoại ô chơi mà lại còn phải dẫn theo rất nhiều người phá hỏng không khí, cho nên trừ bỏ xa phu đánh xe ở ngoài, cô ai cũng không có mang theo. Xa phu kia vẫn luôn trông xe ngựa, nhìn thấy Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần tới cùng lúc, nhanh chóng đem thức ăn đã sớm được chuẩn bị tốt, bày biện lên trên bàn tứ phương. "Hoa mai bánh, tôm bóc vỏ cuốn.. Đều là món ta thích ăn!" Mặc Thiên Trần cao hứng vòng quanh cái bàn một vòng rồi, thấy đồ ăn trên mặt bàn, hai mắt sáng lấp lánh, nước miếng sắp chảy ra. Hạ Diệc Sơ nhìn bộ dáng trẻ con của hắn, theo bản năng liền lộ ra một cười, cô vừa mở miệng định nói cái gì đó, thân thể lại là nháy mắt dừng lại, thần sắc ngưng trọng. Gió nhẹ phất quá, bất quá chỉ trong nháy mắt, mấy chục hắc y nhân xuất hiện ở trong tầm mắt Hạ Diệc Sơ. Những hắc y nhân đó đều là mặc một bộ đồ đen, mặt che khăn đen, tay cầm hàn kiếm, mắt mang sát ý, nhanh chóng lại gần hai người. "Chủ tử, mau lên đây, chúng ta đi mau!" Xa phu kia cũng phát hiện đám hắc y nhân đó, quay đầu nói với Hạ Diệc Sơ, còn bản thân thì chạy nhanh đến gốc cây để tháo sợi dây cương. "Thiên Trần, mau, chúng ta đi mau." Hạ Diệc Sơ lôi kéo Mặc Thiên Trần, hai người chạy nhanh bò lên trên xe ngựa, xa phu cũng nhanh chóng nhảy lên, trong miệng kêu cao một tiếng, roi da trong tay đánh thật mạnh vào mông ngựa vốn đang cúi đầu ăn cỏ, ngay lập tức chạy nhanh như bay.
Chương 86: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (8) Bấm để xem Con ngựa chạy như bay ở trong rừng cây, đong đưa lúc lắc, vô cùng không ổn định. Hạ Diệc Sơ duỗi tay, gắt gao bắt lấy mép gỗ trong xe ngựa, Mặc Thiên Trần ngồi im bên người Hạ Diệc Sơ, cũng giống cô duỗi tay nắm chặt lấy đồ vật trong xe ngựa, nỗ lực làm bản thân không bị ngã trái ngã phải theo xe ngựa. "Nhiễm Nhiễm, những người đó là ai vậy? Cảm giác thật là khủng khiếp." Mặc Thiên Trần co rút thân thể của mình lại, ngồi sát bên Hạ Diệc Sơ, thần sắc thấp thỏm, trong thanh âm mang theo kinh sợ một cách rõ ràng. "Thiên Trần ngoan, đó là đều là người xấu, nếu như bị bọn họ bắt thì chúng ta chắc chắn sẽ bị ăn thịt, cho nên chúng ta nhất định không để bọn họ bắt lấy." Hạ Diệc Sơ mở miệng nói, lại cảm giác được thân hình người bên cạnh phát run, cô dừng một chút, thử hạ giọng mình xuống, mở miệng tiếp tục nói: "Bất quá, có ta ở đây, Thiên Trần không cần sợ, dù là lát nữa bọn họ đuổi kịp, Thiên Trần cũng chỉ cần liên tục chạy về phía trước, chạy là đến nơi an toàn thôi." "Ân ân." Mặc Thiên Trần gật gật đầu thật mạnh, xe ngựa đột nhiên ở ngay lúc này xóc nảy thật mạnh một lúc, cả người Mặc Thiên Trần nghiêng ra bên ngoài, đầu và cổ trực tiếp từ cửa sổ xe ngựa chui ra. Những tên hắc y nhân tuy rằng là đi bộ, nhưng bởi vì dùng tới khinh công, nên rất nhanh đã đuổi tới. Mắt thấy khoảng cách giữa bọn họ và xe ngựa càng ngày càng ngắn, Mặc Thiên Trần bị hoảng sợ, chạy nhanh đem thân thể rụt trở về, tiến đến bên người Hạ Diệc Sơ. Mà một bên Hạ Diệc Sơ, tuy rằng trên mặt thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, nhưng cảm xúc trong lòng cô có cùng tĩnh là hoàn toàn không liên quan gì. "Hệ thống, đây là có chuyện gì? Lúc trước ở trong cốt truyện, rõ ràng không có một đoạn ám sát này?" Hạ Diệc Sơ ở trong đầu không ngừng kêu gọi Hệ thống 233. Cũng bởi vì cốt truyện không có một đoạn này, cho nên cô hôm nay, trừ bỏ mang theo một phu xe có chút võ công phòng thân thì những người còn lại, ai cũng không mang. Mà không có nghĩ đến, không ngờ sẽ xảy ra một chuyện đáng sợ như vậy! Hạ Diệc Sơ nhìn Mặc Thiên Trần đang buồn rầu, cảm xúc trong lòng khó phân biệt, trong khoảng thời gian này, cô tuy rằng vì hảo cảm mới đối xử tốt với Mặc Thiên Trần, nhưng khi ở chung, cảm giác trong lòng sẽ không lừa được người. Trong khoảng thời gian này, ở trong lòng cô đã sớm đem Mặc Thiên Trần trở thành thân đệ đệ (em trai ruột) mà đối đãi, nếu là Mặc Thiên Trần hôm nay bởi vì cô mà mệnh tang đương trường (chết), trong lòng cô chỉ sợ cũng sẽ áy náy vạn phần. "Ký chủ, cô tuy rằng là tới thế giới này tiến hành nhiệm vụ, nhưng từ ngày cô bắt đầu tiến vào thế giới này, thế giới này cũng đã không phải cái thế giới tiểu thuyết cũ, ký chủ không chỉ phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, mà cũng phải đem các tình tiết quan trọng ở đây tiếp tục phát triển mới được." Vậy nói cách khác, cô hiện tại nếu là không nghĩ ra biện pháp, không chỉ có Mặc Thiên Trần sẽ chết, nhiệm vụ của cô cũng sẽ thất bại? Hạ Diệc Sơ mặt mày hơi trầm xuống, ở trong lòng suy tư, hiện giờ rốt cuộc là phải làm như thế nào mang Mặc Thiên Trần từ trong đám hắc y nhân chạy trốn. Cốt truyện của thế giới cũ, khúc dạo đầu chính là viết Mặc Thiên Trần khôi phục thần trí, còn chưa kịp làm cái gì, đã bị thê tử của hắn - Tô Nhiễm và Đại hoàng tử sắp đăng cơ hại chết, sau đó Mặc Thiên Trần trở về thời thiếu niên ngu ngơ dại khờ của mình. Trong những năm ngu ngơ đó của hắn, toàn bộ đều là sơ lược, chỉ là nói đơn giản là mẫu phi Mặc Thiên Trần sớm chết, Hoàng Thượng chán ghét, thê tử không yêu, trong đó cũng không có một đoạn bị ám sát như ngày hôm nay. Thế giới này tuy rằng có thể dùng võ lực, nhưng lại không bao gồm Hạ Diệc Sơ, lúc cô tiến vào thân thể này, và đã kiểm tra sơ lược qua, Tô Nhiễm không có võ công, cho nên Hạ Diệc Sơ cũng không có. Phía sau xe ngựa, những hắc y nhân cầm kiếm đó tới gần. "Chủ tử, phía trước là vực sâu!" Bên ngoài đánh xe Tiểu Ngũ nói một tiếng, chạy nhanh kéo lại dây cương trong tay, xe ngựa chấn động thật mạnh, cuối cùng ở bên cạnh vực sâu dừng lại. Hạ Diệc Sơ duỗi tay xốc màn xe lên, nhìn xe ngựa chỉ còn mấy mét nữa là đến vực sâu mênh mông vô bờ, tâm tức khắc trầm xuống đáy cốc. Bên cạnh, Tiểu Ngũ nắm chặt hàn kiếm trong tay, nói với Hạ Diệc Sơ: "Chủ tử, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Ngũ vừa nói chuyện như vậy, một lát sau, hắc y nhân đã đuổi tới, hơn nữa còn bao vây quanh xe ngựa. "Xuống xe trước." Hạ Diệc Sơ nói với Tiểu Ngũ, sau khi Tiểu Ngũ đi xuống, cô lôi kéo Mặc Thiên Trần xuống xe ngựa theo. Tiểu Ngũ cầm hàn kiếm trong tay che ở trước người Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần, ánh mắt Hạ Diệc Sơ nhanh chóng nhìn quét qua đám hắc y nhân, thoạt nhìn có hơn hai mươi người, trên người toàn tản ra sát ý nồng đậm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh băng, vừa nhìn là đã hiểu đây là sát thủ được huấn luyện chuyên môn. Hạ Diệc Sơ trái lo phải nghĩ, vô số biện pháp chạy trốn ở trong đầu cô xuất hiện, cuối cùng lại bị cô loại bỏ tất cả. Nếu là nàng con rết còn hảo, chính là nàng cố tình sẽ không! (Câu này Sa SA chịu thua, cầu cao nhân chỉ giáo) Hơn nữa, cô là một nữ tử yếu đuối, lại mang theo tên ngốc Mặc Thiên Trần, ở trước mặt đám sát thủ này mà muốn bỏ chạy, đúng là khó như lên trời! Tiểu Ngũ nắm chặt trường kiếm trong tay, lạnh giọng mở miệng nói với những hắc y nhân đó: "Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới? Có gì âm mưu?" "Ha hả, chúng ta người" Sát Thủ Đường ", chỉ lấy tiền làm việc, có người đưa tiền muốn mua tánh mạng của các ngươi, chúng ta đã tới đây rồi, thì cố chủ là người nào, điều này các ngươi không cần biết!" Hắc y nhân đứng ở vị trí cầm đầu trả lời, ánh mắt dừng ở trên người ba người Hạ Diệc Sơ, đáy mắt còn hiện vẻ trào phúng. Một tên phế vật, một nữ tử nhu nhược, không ngờ Đường chủ lại để cho hắn phải tự mình ra tay, điều đó cũng không tránh khỏi chuyện bé xé ra to rồi. "Lên! Giết bọn họ cho ta!" Vị thủ lĩnh hắc y nhân kia quay đầu phân phó với hắc y nhân khác. Nháy mắt, bốn phương tám hướng, hắc y nhân vây quanh Hạ Diệc Sơ đều toàn bộ cầm hàn kiếm trong tay, như thủy triều mạnh mẽ đi lên. Ánh mắt Hạ Diệc Sơ lạnh lẽo nhìn những người này, nắm chặt tay Mặc Thiên Trần, một đôi con ngươi đen bóng dị thường trở nên đen bóng và sâu thẳm, đáy mắt tản ra ánh sáng được ăn cả ngã về không (đánh cược tất cả). Cô trong khoảng thời gian này, tuy rằng nhìn như ngoại trừ việc xoát hảo cảm của Mặc Thiên Trần thì chuyện gì cũng không làm, nhưng kỳ thật lúc biết thế giới này, có những người có thể tu luyện nội lực và khinh công, cô đã bắt đầu vì an nguy của mình mà tạo nên một tầng đảm bảo. Hạ Diệc Sơ dùng lưu huỳnh và ka-li ni-trát để chế tạo ra mấy loại hỏa dược nhỏ, hiện giờ đặt ở trong tay áo cô. Chỉ là, loại hỏa dược nhỏ này, đừng nói cô dùng đến có thể khiến chính cô bị thương hay không, chỉ cần nói đến chuyện, nếu như người bên ngoài biết được chuyện này, hoặc là về sau khi Mặc Thiên Trần trọng sinh trở về biết được, thì đó quả là cái phiền toái lớn vô cùng. Bất quá, so với tương lai phiền toái, thì hiện tại tánh mạng mới là quan trọng nhất đi! Đáy mắt Hạ Diệc Sơ xẹt qua một vẻ kiên nghị, ở thời điểm cô muốn lấy hỏa dược trong tay áo ra, lại đột nhiên cảm thấy trong thân thể mình có một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng và nhiều vô kể lưu chuyển khắp toàn thân cô. Cùng lúc đó, thanh âm hệ thống cũng ở trong đầu cô vang lên: "Đinh! Kiểm tra thấy trên người ký chủ có nội lực cường đại, bắt đầu thử giải khóa, giải khóa thành công!"
Chương 87: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (9) Bấm để xem Hạ Diệc Sơ sửng sốt, hệ thống ở trong đầu cô nói cái gì cô cũng không nghe rõ. Chỉ là, nhìn thấy hắc y nhân trước mặt đã gần trong gang tấc, trong tay cầm trường kiếm đâm tới chỗ cô, thì thân hình cô linh hoạt di chuyển hướng tới bên cạnh, phản ứng cực kỳ nhanh chóng, ngay lúc hắc y nhân y kia còn chưa thu hồi kiếm lại, duỗi tay cho hắn một kích, sau đó nhanh chóng và quỷ dị sử dụng một chiêu thức, không chỉ đánh bay đối phương ra ngoài, còn đoạt luôn trường kiếm trong tay tên đó. Những hắc y nhân xung quanh sửng sốt, theo tin tức bọn họ thu được, đã chứng minh rõ ràng rằng Thất hoàng tử phi là nữ tử yếu đuối không biết võ công, vậy chuyện này là như thế nào, một kích đã đánh bay người của bọn họ ra ngoài! Bất quá, bọn họ chỉ ngây người trong khoảng thời gian mấy giây ngắn ngủi, sau khi biết được Hạ Diệc Sơ sẽ con rết (lại gặp lại từ này lần nữa, và Sa Sa vẫn không hiểu, cầu cao nhân chỉ giáo), những tên hắc y nhân vốn đang vây công (bao vây + tấn công) tiểu Ngũ và mấy tên hắc y nhân đang công kích Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần cùng liên kết lại với nhau, đồng thời xông lên. Hạ Diệc Sơ không kịp nghĩ ra cô đây là có chuyện gì, chỉ là cảm giác bản thân mình sau khi cầm thanh kiếm, cả người tức khắc tựa như bị thay đổi, trong đầu, không ngừng cuộn trào những chiêu thức võ công ảo diệu. Người cầm kiếm, từ một thân ảnh tiểu nữ hài nhi (bé gái) cuối cùng biến thành một dáng người thiếu nữ ảo diệu, người ấy vẫn luôn mang bộ dáng của Tô Nhiễm. Rõ ràng là ký ức Tô Nhiễm, cũng rõ ràng đây là lần đầu tiên Hạ Diệc Sơ cầm kiếm, nhưng cô không hề cảm thấy mới lạ, khi những hắc y nhân đó công kích thì cô nhanh chóng duỗi tay phản ứng, một bên phòng thủ, một bên tấn công. Mặc Thiên Trần vẫn luôn bị Hạ Diệc Sơ giữ sát bên người, dù cho chính cô có đôi khi tránh không khỏi bị thương cũng không có để Mặc Thiên Trần bị thương dù chỉ một chút. Mặc Thiên Trần bị Hạ Diệc Sơ giữ chặt lấy mình, trơ mắt nhìn một cái lại một cái miệng vết thương xuất hiện trên người Hạ Diệc Sơ, đỏ tươi máu trào ra, đáy mắt hắn tràn ra vẻ đau lòng tột cùng, há miệng thở dốc, trong đầu lại đột nhiên đau đến mức sắc mặt hắn thống khổ, nói không ra lời. Đầu rất đau, nhưng Mặc Thiên Trần lại gắt gao cắn cánh môi mình, không dám ở ngay lúc này kêu lên đau đớn. Hắn tuy rằng chưa khôi phục thần trí, nhưng cũng biết không nên ở ngay lúc này, quấy rầy đến Hạ Diệc Sơ. Hạ Diệc Sơ chuyên tâm đối phó với hắc y nhân ở trước mặt, từ lúc biết cô biết võ công, hơn nữa võ công cũng không thấp, thì hắc y nhân xung quanh cô càng ngày càng nhiều. Hạ Diệc Sơ không biết vì cái gì mà thân thể này đột nhiên có võ công, hơn nữa so với mấy tên hắc y nhân đó còn lợi hại hơn. Nhưng, con kiến còn có thể cắn chết voi. Dù võ công của Hạ Diệc Sơ lợi hại hơn so với hắc y nhân, nhưng cô không thể đơn phương độc mã địch lại tất cả mọi người ở đây, ở dưới sự vây công càng ngày càng nhiều của hắc y nhân, Hạ Diệc Sơ lại phải bảo vệ một người Mặc Thiên Trần ở phía sau, có đôi khi dù có thể tránh né công kích mà cô cũng chỉ vì cố kị Mặc Thiên Trần ở phía sau nên chỉ có thể cứng rắn đối mặt, chấp nhận bị thương. Vết chém trên người Hạ Diệc Sơ càng lúc càng nhiều, cô cũng dần dần trơi vào thế hạ phong. Mặc Thiên Trần nhíu chặt mày, bị Hạ Diệc Sơ lôi kéo đong đưa lúc lắc, đầu vốn đang khó chịu giờ giống như là muốn nứt toạc ra. Hạ Diệc Sơ cũng không có chú ý tới thần sắc biến hóa trên khuôn mặt Mặc Thiên Trần, Hạ Diệc Sơ vốn đang yếu thế mà có chút tuyệt vọng, đột nhiên giống như là ăn linh đan diệu dược (thuốc tiên), lực công kích trở nên cường hãn vô cùng. Bởi vì Hạ Diệc Sơ từ Hệ thống 233 ở trong đầu biết được, đã có một đội quân tiếp viện lớn đang đi về phía bên này, chỉ cần cô kiên trì thêm một lúc nữa thôi, bọn họ sẽ tới. Cũng không có làm Hạ Diệc Sơ phải chờ đợi lâu, quân tiếp viện chỉ chốc lát sau đã đến, không chỉ có Hạ Diệc Sơ và Tiểu Ngũ mà ngay cả đám hắc y nhân đó cũng nghe thấy từng tiếng vó ngựa dồn dập. Phía sau dần dần xuất hiện từng mảng người đen kịt, đều mặc một bộ giáp nhẹ, dưới thân cưỡi ngựa, động tác huấn luyện có tố chất tinh binh! Hắc y nhân thủ lĩnh quay đầu nhìn đám người đông nghịt, cắn chặt răng, nói với hắc y nhân khác nói: "Chúng ta lui trước!" Đám hắc y nhân nghe vậy, không hề ham chiến, một đám tung áo choàng trên người mình ra, giống như là từng con dơi màu đen, từng đợt từng đợt nhảy từ trên vách núi xuống. Toàn thân Hạ Diệc Sơ đã là máu tươi, có máu của cô, cũng có máu của hắc y nhân. Cô như vứt bỏ được gánh nặng, ném hàn kiếm trong tay đi, muốn quay đầu lại nhìn Mặc Thiên Trần ở phía sau, vừa nhìn thoáng qua thì ngay một giây sau đó đã rơi vào bóng tối. Hạ Diệc Sơ không biết, lúc cô té xỉu, cũng không có ngã trực tiếp trên mặt đất, mà là được Mặc Thiên Trần ôm ở trong lòng ngực. Lúc này, đầu Mặc Thiên Trần tuy rằng vẫn ẩn đau như cũ, nhưng không đau đớn kịch liệt giống như vừa rồi. Mà ánh mắt hắn vốn luôn thanh triệt như thanh tuyền (suối) trong núi cao, lúc này lại giống như giếng cổ thâm u, mang theo hàn ý vô tận. "Mạt Diệp tới muộn, thỉnh Thất hoàng tử trách phạt." Quân tiếp viện đến, dẫn đầu là một người nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, toàn thân tỏa ra chính khí và trung trực. Hắn tên là Mạt Diệp, là thống lĩnh thị vệ bảo hộ an nguy của toàn bộ kinh thành. Bởi vì biết vị Thất hoàng tử này chỉ số thông minh có khuyết điểm (thiếu), cho nên Mạt Diệp cũng không chờ Mặc Thiên Trần trả lời, sau khi nói những lời này, trực tiếp xoay người phân phó những người hắn mang đến, để bọn họ đưa xác những hắc y nhân đầy đất này mang về. Ánh mắt trong lúc lơ đãng bay tới chỗ Hạ Diệc Sơ cả người là máu ở trong lòng ngực Mặc Thiên Trần, Mạt Diệp tiến lên vài bước, nói với Mặc Thiên Trần: "Thất hoàng tử, vẫn nên để thuộc hạ đưa Thất hoàng tử phi lên xe để trị liệu đi?" Nói xong, Mạt Diệp duỗi tay muốn bắt lấy Hạ Diệc Sơ. Nhưng, lúc Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, tay Mạt Diệp đang ở giữa không trung bỗng dưng dừng lại, mãi cho đến lúc Mặc Thiên Trần ôm Hạ Diệc Sơ trong lòng ngực đưa lên xe ngựa, Tiểu Ngũ đánh xe rời khỏi, hắn mới hồi phục tinh thần. "Thống lĩnh, mọi chuyện đã làm thỏa đáng, còn phân phó khác sao?" Bên cạnh có binh lính tiến lên xin chỉ thị. Mạt Diệp lúc này mới bừng tỉnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua cát vàng nhiễm đầy máu tươi, phân phó nói: "Đi thôi, trở lại kinh thành." Ở trên đường trở về, Mạt Diệp lại lần nữa hồi tưởng lại cảm giác lúc hắn vừa mới cùng Mặc Thiên Trần tiếp xúc đối diện, nghĩ thầm nói, cái loại cảm giác giống như lưỡi hái Tử Thần đặt trên cổ mình, hắn đời này tuyệt đối không muốn gặp lại. Mà, không phải ai cũng nói Thất hoàng tử là tên ngốc tử sao? Hắn nhìn, chưa chắc. Mới vừa rồi, Mặc Thiên Trần phát ra cỗ khí thế cường đại và uy lực lạnh lẽo như huyền băng vạn năm, ở trên người Đại hoàng tử và mấy vị hoàng tử khác, hắn còn chưa gặp qua bao giờ. * * * Lời tác giả: 【 Bốn ngàn chữ mới đánh xong, cám ơn các bảo bối đã thưởng nga. Quân Bảo viết quyển sách này, một phân tiền nhuận bút cũng chưa nhận, cái này cũng không thể trách tôi được, mọi người thích thì đọc, không đọc thì thỉnh yên lặng đi, không cần cố ý tới nói cho tôi biết mấy thứ không hay, hắc hắc, mấy người tới xem tôi nè, tôi luôn nhiệt liệt hoan nghênh mấy người, và dù đi rồi tôi cũng không khổ sở, dù sao tôi thích viết tiểu thuyết, tôi muốn viết gì thì viết gì, tôi viết tôi vui vẻ, tôi chính là Quân Bảo tùy hứng như vậy, mấy người có thích tôi hay không tôi không biết, nhưng là tôi rất thích chính mình, yêu quá đi (づ ̄3 ̄) づ】
Chương 88: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (10) Bấm để xem Thời điểm Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là bức màn màu đỏ quen thuộc, trên bức màn thêu hoa văn tinh xảo. Đây là cái giường ngủ trong phòng Thất hoàng tử phi mà cô sống trong suốt quãng thời gian qua. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Hạ Diệc Sơ quay đầu nhìn nhìn, trong phòng trừ cô ra thì cũng không có người khác. Từng màn ánh đao huyết ảnh trước chậm rãi hiện ra ở trong đầu, Hạ Diệc Sơ vội vàng cúi người ghé vào mép giường nôn khan. Chỉ là, thời điểm cô hôn mê, cái gì cũng chưa ăn, dù muốn phun cũng không có cái gì để phun. "Ký chủ, cô còn khỏe không?" Thanh âm hơi lo lắng của hệ thống 233 vang lên trong đầu Hạ Diệc Sơ. "Tôi không có việc gì." Hạ Diệc Sơ lấy khăn tay bên cạnh xoa xoa miệng mình, cô chỉ cảm thấy trường hợp lúc đó quá mức huyết tinh (máu tanh), sinh tử chỉ ở trong nháy mắt, điều này đối với Hạ Diệc Sơ sống từ nhỏ trong xã hội pháp trị, trong khoảng thời gian ngắn đúng là thích ứng không được. Lúc đó là bởi vì tình huống khẩn cấp, cho nên cô cũng không có nghĩ quá nhiều, cả đầu đều chỉ có một từ, đó chính là giết! Chỉ cần giết đối phương, chính mình có thể an toàn. Nhưng hiện giờ hồi tưởng lại lần nữa, Hạ Diệc Sơ phảng phất còn có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong từng hơi thở, làm người ta cảm thấy ghê tởm đến không thể chịu được. Hạ Diệc Sơ run rẩy hạ tay xuống, nắm chặt quần áo trước ngực, nhắm mắt lại, một hồi lâu mới có thể làm tâm tình của mình dần dần bình tĩnh trở lại. Mới vừa rồi cô ở trong phòng nôn khan, cũng coi như là làm ra một ít động tĩnh nhưng bên ngoài cũng không có ai tiến vào xem xét, hơi suy nghĩ là biết, chỉ sợ ở bên ngoài căn bản là không có người đứng trông coi. Cho nên Hạ Diệc Sơ cũng không tính toán gọi người, cô nằm xuống, nhìn đỉnh đầu màn trướng, ở trong đầu cùng hệ thống đối thoại: "Hệ thống, hiện tại là khi nào? Tôi ngất xỉu đã bao lâu?" "Hiện tại ký chủ đã ngất xỉu ngày thứ năm, giờ cũng là buổi chiều hơn ba giờ rồi." "Lâu như vậy." Hạ Diệc Sơ giật giật thân thể của mình, cô nhớ rất kỹ lúc ấy trên người cô tuy không có vết thương gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng trừ bỏ những vô số vết chém nhỏ ở ngoài ra thì một bên vai trái của cô bị đâm một nhát kiếm thật sâu. Nhưng hiện tại, cô xốc quần áo của mình lên nhìn, trên người cô ngoại trừ vết thương trên vai trái hơi đau đớn đã được băng bó cẩn thận thì còn lại trên người đều rất tốt, chỉ có một vết sẹo duy nhất, cũng không biết Mặc Thiên Trần tìm đại phu này ở đâu ra, không ngờ thuốc có hiệu quả nhanh chóng như vậy, quả thực là so với y học hiện đại cũng không kém bao nhiêu. Khi Hạ Diệc Sơ muốn mở miệng dò hỏi tin tức mấy ngày nay về Mặc Thiên Trần, Hệ thống 233 lại mở miệng trước cô: "Ký chủ, lúc trước tôi xin phép tổng bộ được bảo trì và đã được chấp thuận nên tôi muốn trở về tổng bộ, rời khỏi cô một đoạn thời gian." "Cũng được." Hạ Diệc Sơ im lặng trong chốc lát sau đó đáp: "Vậy ngươi đi nhanh về nhanh." "Được, ký chủ, về chuyện võ công trong thân thể cô, tôi đã gửi cho cô, cô có thể từ từ mà xem, tôi đi trước." Lời của hệ thống 233 vừa dứt, trong đầu Hạ Diệc Sơ vang lên liên tiếp vài âm thanh, giống với tiếng đô đô khi điện thoại bị cắt đứt. Sau đó, chính là một mảnh yên tĩnh vô tận. Hạ Diệc Sơ biết, 233 chắc chắc là đã đi rồi. Hạ Diệc Sơ nằm trên giường trầm mặc trong chốc lát, thật ra dù lúc 233 còn ở trong đầu cô, đối với cô mà nói cũng không hề có bất kỳ một cảm giác gì, nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên cảm giác trong đầu trống rỗng, đột nhiên có loại cảm giác không quen thuộc. Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, để bản thân không quan tâm tới chuyện 233 tạm thời rời đi, bắt đầu nhắm mắt, lật xem các đồ vật ở trong đầu. Đồ 233 để lại, giống như là đám sương mù, phiêu đãng ở trong ý thức của cô, cô vừa suy nghĩ tới nó, cái đám sương mù kia liền lộ ra, đồ vật bên trong cũng hiện ra rõ ràng. Hạ Diệc Sơ sau khi xem xong nó, mới phát hiện, hóa ra, đời trước Tô Nhiễm sở dĩ phản bội Mặc Thiên Trần, kỳ thật là bởi vì nàng ấy vốn dĩ chính là gián điệp được phái tới đây nằm vùng. Bất quá, cũng không phải do Đại hoàng tử phái tới, mà là một tổ chức sát thủ nổi danh lững lẫy trong chốn giang hồ phái lại đây. Mà Tô Nhiễm, lúc còn lại ở trong tổ chức đó đã được huấn luyện từ nhỏ thành một người nằm vùng hoàn mỹ. Chẳng qua, vì làm nàng ấy phù hợp với thân phận Thất hoàng tử phi, tổ chức không chỉ dùng loại thuốc tắm độc đáo để tiêu hủy toàn bộ cái vết kén và vết thương trên người nàng ấy do tập võ mà thành, thậm chí còn phong ấn toàn bộ nội lực trên người nàng ấy. Mới vừa rồi, vào thời điểm cuối cùng khi những hắc y nhân đó vây công, Hạ Diệc Sơ đột nhiên cảm giác được một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn không ngừng trong thân thể, chính là bởi vì phong ấn được mở ra, đó là toàn bộ nội lực trước đây của nàng ấy xuất hiện. Hơn nữa, đời trước Tô Nhiễm, không chỉ là người nằm vùng, mà lại còn thích Đại hoàng tử. Mà Đại hoàng tử chỉ lợi dụng nàng ấy để đối phó Thất hoàng tử. Cũng được, đây cũng là một nữ nhân ngốc nghếch. Hạ Diệc Sơ tiêu hóa xong đoạn tin tức này, cảm thán vài câu về vận mệnh nguyên chủ, rồi toàn bộ lực chú ý đều bị nội lực trên người hấp dẫn. Người ta nói, lúc còn nhỏ, mỗi một đứa trẻ đều có giấc mộng anh hùng, và cũng chính vì vậy, khi còn sống và lớn lên ở nước ngoài như một tiểu công chúa, trong lòng cô, cũng có một giấc mộng như vậy. Ước mơ là có vượt nóc nhà băng tường rào, có khinh công bay trên mặt nước, có thể mặc đồ dạ hành đi xuyên đêm, bước chân qua bao nhiêu gia đình, rồi mượn gió bẻ măng lấy một ít đồ, làm một vị đại hiệp đầy soái khí. Có thể nhảy ngàn dặm, hơi chuyển động là có thể nhảy xa vạn dặm.. Khụ khụ, cực xa. Tóm lại, một câu, Hạ Diệc Sơ đối với nội lực trên người cô, vẫn là rất hiếu kì. Cô dựa theo phương pháp trước kia trong kí ức của Tô Nhiễm, bắt đầu nếm thử một chút, bắt đầu từ chỗ đan điền của cô, một cỗ nhiệt lưu quen thuộc dần dần tràn ra, theo kinh mạch của cô chậm rãi du tẩu khắp toàn thân. Toàn thân đều nóng hầm hập, vô cùng thoải mái. Mặt mày Hạ Diệc Sơ hớn hở cảm thụ cảm giác kỳ lạ này, ánh mắt cô vừa chuyển, đáy mắt đột nhiên sinh ra vẻ tò mò. Hạ Diệc Sơ vốn đang nằm chuyển thành ngồi, cô ngồi ở trên giường, ánh mắt đặt ở trên chén trà cách đó không xa, chậm rãi giơ tay, ánh mắt chuyên chú, chén trà trên bàn hơi chấn động một chút, nhanh chóng bay nhanh tới chỗ Hạ Diệc Sơ, cuối cùng bị Hạ Diệc Sơ nắm chặt trong tay. Trong chén trà không biết là ai đã rót sẵn nước, Hạ Diệc Sơ nhìn nhìn, cúi đầu uống một ngụm. Thì ở ngay lúc này, cửa phòng đang đóng chặt bị người khác mở ra từ bên ngoài, Hạ Diệc Sơ quay đầu là vừa thấy, Mặc Thiên Trần mặc một bộ trường bào cẩm sắc, đạp ánh mặt trời, từ bên ngoài đi vào. Khí thế lãnh lệ và thâm trầm trên người đối phương làm Hạ Diệc Sơ sửng sốt, ngay sau đó, lúc Hạ Diệc Sơ còn chưa kịp phản ứng lại, Mặc Thiên Trần đã thấy được cô ngồi ở trên giường, khuôn mặt tuấn lãng phi phàm tức khắc nở rộ một nụ nười sán lạn tươi tắn. "Nhiễm Nhiễm, ngươi rốt cuộc tỉnh, ngươi đã ngủ thật nhiều ngày!" Thời gian một cái chớp mắt, Mặc Thiên Trần rất nhanh chân chạy tới trước giường Hạ Diệc Sơ, khom lưng đem cô ôm vào trong ngực.
Chương 89: Công lược hoàng tử bị hắc hóa (11) Bấm để xem Thanh âm Mặc Thiên Trần nói chuyện cực kỳ ủy khuất, giống như là trung khuyển đã mấy ngày không thấy chủ nhân về nhà. Hắn một bên gắt gao ôm Hạ Diệc Sơ vào trong ngực, một bên giống như là làm nũng, ở trên người Hạ Diệc Sơ cọ cọ. Nhưng Hạ Diệc Sơ lại biết, lúc này, không phải hắn đang làm nũng, chỉ vì trong lòng hắn cảm thấy không an toàn thôi. "Ta không có việc gì đâu, Thiên Trần đừng sợ." Hạ Diệc Sơ giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ giọng trấn an. Hệ thống 233 đi rồi, Hạ Diệc Sơ hiện tại cũng không có biện pháp xem Mặc Thiên Trần giá trị hảo cảm của hắn đối với cô, kế tiếp chuyện không có hệ thống 233 ở đây, vì thế cô phải tự thân vận động tìm cách xử lí mọi chuyện. "Máu, thật nhiều máu." Mặc Thiên Trần không hề thả lỏng khi được Hạ Diệc Sơ trấn an, ngược lại còn nghĩ tới lúc ấy Hạ Diệc Sơ ở trước mặt hắn, ngay cả thân thể đều hơi phát run. Hạ Diệc Sơ đành phải để một tay ở phía sau lưng hắn, vỗ nhè nhẹ, còn một bên nhỏ giọng khuyên nhủ. Chỉ là, Hạ Diệc Sơ lại không có nhìn thấy, Mặc Thiên Trần vốn đang ôm cô gắt gao vào trong ngực, giờ phút này, ánh mắt thâm thúy yên lặng đến đáng sợ, không hề giống với ánh mắt của một tên ngốc tử nên có. Mặc Thiên Trần ở dưới sự trấn an thân thiết của Hạ Diệc Sơ, dần dần trở nên bình tĩnh, hai người cứ như ôm vậy lẫn nhau, ai cũng không có mở miệng nói buông đối phương ra. Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lạc bước tiến vào, ánh vàng rực rỡ, Mặc Thiên Trần có chút lười biếng để đầu mình trên vai Hạ Diệc Sơ, thân mật cọ cọ, hai mắt híp lại, giống một con mèo ba tư cao quý. Có một loại cảm giác năm tháng tĩnh lặng chảy xuôi ở đầu quả tim hai người. Mãi đến lúc, bụng Hạ Diệc Sơ hát vang lên tiếng, mới đánh vỡ mảnh yên lặng này. "Thiên Trần," Hạ Diệc Sơ giật giật tay, thần sắc có chút xấu hổ. Bất quá Mặc Thiên Trần không có chú ý tới thần sắc Hạ Diệc Sơ, mà thấy bụng Hạ Diệc Sơ vẫn hát vang, thần sắc buồn rầu nói: "Đều do ta, Nhiễm Nhiễm ngủ nhiều ngày như vậy, khẳng định là đói bụng. Nhiễm Nhiễm ngươi chờ, ta lập tức đi gọi người, cho mang đồ ăn lên." Nói xong, Mặc Thiên Trần không đợi Hạ Diệc Sơ trả lời, tự mình đứng dậy chạy nhanh đi ra ngoài. Hạ Diệc Sơ ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ vội vàng của hắn, vừa cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng còn có một dòng nước ấm nhàn nhạt xẹt qua. Chỉ là, sau khi ra khỏi phòng, thần sắc trên mặt Mặc Thiên Trần tức khắc bắt đầu dần dần lạnh xuống. Ở chỗ sân cửa chính, từng hàng người đứng nghiêm chỉnh, tất cả đều là hạ nhân trong viện của Hạ Diệc Sơ, từ hai đại nha hoàn bên người Hạ Diệc Sơ, cho tới cả bà tử thô sử. Mọi người xếp thành từng hàng, lúc nhìn thấy thân ảnh Mặc Thiên Trần, nhanh chóng cúi đầu, giống như đối phương là một con quái thú vô cùng đáng sợ. Trên mặt mọi người chỉ có sợ hãi và tôn kính, không còn kiểu đối xử giống như trước kia với Mặc Thiên Trần, chẳng còn gì gọi là thần sắc cho có lệ. "Lời ta nói lúc trước với các ngươi, đều nhớ kỹ rồi sao?" Ánh mắt Mặc Thiên Trần lãnh lệ băng hàn, ở trên đám người hạ nhân đó đảo qua. Cố tình hạ nhẹ giọng xuống, tuy rằng trầm thấp dễ nghe, nhưng lại làm đám hạ nhân cảm giác được sát ý mười phần. "Vâng, nô tài (nô tỳ) minh bạch." Đứng ở trước mặt Mặc Thiên Trần, những hạ nhân đó trăm miệng một lời. Bọn hạ đã từng ở trước mặt Mặc Thiên Trần vênh váo tự đắc, hiện giờ ở trước mặt Mặc Thiên Trần, lại nhát gan như chim cút. E sợ làm hắn không vui khiến cho bản thân bị mất mạng nhỏ. "Nhiệm vụ của ai thì trở về chỗ cũ mà làm đi." Mặc Thiên Trần lãnh đạm nói, ánh mắt dừng ở trên người đại nha hoàn Hồng Nguyệt bên người Hạ Diệc Sơ, tiếp tục nói: "Hồng Nguyệt, ngươi tới trong phòng bếp bưng đồ ăn tới đây." "Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Hồng Nguyệt hành lễ đáp lời, trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi mà người thường nghe không hiểu. Mặc Thiên Trần xoay người lại, trở về phòng Hạ Diệc Sơ. Ở hắn phía sau, những hạ nhân đó thấy Mặc Thiên Trần đi vào phòng, nháy mắt, giống như được đại xá, cảm xúc căng chặt và thân thể cứng ngắc của họ dần dần được thả lỏng xuống. Ngày đó, Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần đi ra ngoài ngoại thành dạo chơi, bởi vì bọn họ không nhận được phân phó của Hạ Diệc Sơ đi theo hầu hạ, cho nên ở trong phủ đệ, các chức vụ này vốn cũng rất bình thường, không khác gì những công việc khác ở ngoài kia, thời điểm nhàm chán rảnh rỗi, còn có thể thừa dịp Hạ Diệc Sơ không ở trong phủ đệ mà trộm lười biếng. Chỉ là, chỉ sợ cả đời này, trong lòng mọi người đều sẽ không quên được, lúc ấy hoàng hôn, mặt trời lặn, vẻ mặt Mặc Thiên Trần đầy sát ý ôm một người đầy máu, ánh mắt lạnh băng kia, và toàn thân tỏa ra khí thế tĩnh mĩnh cường đại. Cái loại uy áp nồng đậm ập vào trước mặt, so với Hạ Diệc Sơ ở trong ngực hắn cả người nhuốm máu còn khiến mọi người chấn động hơn. Ngày đó, tất cả mọi người đều đã biết một tin tức. Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần và Thất hoàng tử phi Tô Nhiễm ra bên ngoài dạo chơi ở ngoại thành, lúc bị đâm, do Mặc Thiên Trần tận mắt nhìn thấy Thất hoàng tử phi vì hắn chắn kiếm, khiến thần trí khôi phục bình thường! Mang Hạ Diệc Sơ về phủ đệ xong, Mặc Thiên Trần phân phó hạ nhân, đi mời đại phu có danh vọng nhất kinh thành về. Cùng lúc đó, nghe được đại phu chuẩn đoán, kết luận Hạ Diệc Sơ chỉ là ngoại thương nghiêm trọng, phía bên trong không có việc gì, sau đó, Mặc Thiên Trần canh giữ bên cạnh Hạ Diệc Sơ trong chốc lát, lúc nhìn miệng vết thương trên người Hạ Diệc Sơ được băng bó cẩn thận, rồi lẻ loi một mình, đến cả quần áo cũng không thay tiến vào hoàng cung. Mấy năm nay, Hoàng Thượng tuy rằng không có bạc đãi đứa con thứ bảy này của mình bao giờ, nhưng cũng không thể nói quan tâm cái gì, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem như trạng thái nuôi thả. Lúc nghe được hạ nhân báo tin tức đứa con thứ bảy này khôi phục thần trí, ông rất là kinh ngạc, cho nên khi nghe Mặc Thiên Trần cầu kiến, ông không suy nghĩ nhiều, thì đồng ý triệu kiến Mặc Thiên Trần. Chiều hôm đó, ai cũng không biết rốt cuộc Mặc Thiên Trần ở thư phòng cùng Hoàng Thượng nói cái gì, chỉ là tất cả mọi người đều nhìn thấy, Mặc Thiên Trần và Hoàng Thượng ở thư phòng ngây người một canh giờ, sau đó Mặc Thiên Trần tuy không được Hoàng Thượng lưu lại cùng nhau hưởng dụng bữa tối. Nhưng, Hoàng Thượng lại ban thưởng cho Mặc Thiên Trần không ít thứ tốt, đồng thời, còn tuyên chỉ để Vương Thái Y có y thuật tốt nhất ở trong cung, tiến đến xem bệnh cho Hạ Diệc Sơ. Hơn nữa, mấy ngày sau đó, Mặc Thiên Trần tuy rằng không giống như những vị hoàng tử khác và các văn võ bá quan, đi lên triều từ sớm nhưng sau khi mọi người người lâm triều, Mặc Thiên Trần sẽ đơn độc tiến cung, tiến đến thư phòng Hoàng Thượng, hai người cho hạ nhân lui xuống hết, mỗi lần đều ở lại bên trong ít nhất nửa canh giờ. Không có người nào biết, hai người này ở thư phòng rốt cuộc đàm luận cái gì, chỉ là, tất cả mọi người đều biết, Hoàng Thượng trong khoảng thời gian này tâm tình vô cùng tốt, thậm chí ban thưởng cho Thất hoàng tử Mặc Thiên Trần không ít thứ tốt, dù Thất hoàng tử không vào triều sớm, nhưng trong triều đình, số lần Hoàng Thượng nhắc tới hắn càng lúc càng nhiều lên. Rất nhiều văn võ bá quan muốn tới bái kiến Thất hoàng tử một chút, chỉ là những cái bái thiếp đó, Mặc Thiên Trần nhìn cũng chưa từng nhìn một lần, trực tiếp để hạ nhân xử lý. =: =: =: =: = Sa Sa quay lại rùi đây, mn có còn nhớ Sa Sa hong nè, chắc là mn quên Sa Sa lun rùi chứ giề Bữa nay Sa Sa đăng trước 1 chương, mai full nha~