Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss - Quân Sanh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hỏa Lạt Lạt, 1 Tháng mười một 2020.

  1. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Tên truyện: Mau Xuyên Hệ Thống: Công Lược Lang Tính Boss

    Tác giả: Quân Sanh

    Thể loại: Ngôn tình, Hệ thống 1v1

    Số chương: 1872 chương

    Tính trạng: Bản conver đã hoàn thành

    Bản edit chưa hoàn thành

    Editor:
    Meg Burton (1-121), Mi Mặt Mèo + LongThanh984601 (122 -521), Hỏa Lạt Lạt (522 trở đi).

    Link thảo luận góp ý:

    Mau xuyên hệ thống: Công lược lang tính Boss có 2 phần:

    Phần I [852 chương] và Phần II [1020 chương]

    ~~~~~

    Vì tìm ra hung thủ sát hại mình, Hạ Diệc Sơ cùng Hệ thống 233 làm hiệp nghị, cô xuyên qua các thế giới đi hoàn thành nhiệm vụ, mà Hệ thống 233 sẽ trợ giúp cô trở lại thế giới của mình.

    Chỉ là, Hạ Diệc Sơ ở trên đường làm nhiệm vụ, thường xuyên sẽ đụng tới một vài Boss bị hắc hóa, một lời không hợp liền đông lạnh không khác gì một tảng băng di động, còn nói tốt thì nắm tay cười nói vui vẻ.

    Hệ thống: Thỉnh dùng một từ hình dung ấn tượng trong lòng mình về đối phương

    Hạ Diệc Sơ: Tốt.

    Thẩm Già Diệp: Tôi.

    ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    Lời editor: (Lời của bạn Meg Burton nha)

    Truyện theo tại hạ đánh giá là hay.

    Mọi người tuyệt đối không hối hận khi nhảy hố

    Hoan nghênh tới hố của tại hạ

    Mà truyện thái giám cũng ráng chịu nha

    Chào mừng những người lọt hố.

    Lời editor: (Bây giờ mới là lời của em nè)

    Đây là bộ truyện đầu tiên em edit nên chắc em chỉ dịch đúng khoảng 60-70% bản gốc thôi ạ.

    Có gì sai sót hay không đúng mong mọi người đóng góp ý kiến và bỏ qua cho em ạ!

    Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ạ~~

    * * *Lịch đăng chương của em: Em còn bận đi học nên không dám hứa ngày nào cũng đăng, nhưng em dám đảm bảo tuần nào cũng có chương cho mọi người đọc và hứa lúc nào rảnh em sẽ đăng; những ngày lễ, ngày Tết, hay ngày em bận em sẽ đăng trước cho mọi người nha~~.

    Bình thường sẽ 2 chương/ngày nha, trừ những dịp đặc biệt (như hôm sau bận, hôm sau không đăng được, ngày lễ nên tặng chương)

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Hỏa Lạt Lạt

    #Nguồn conver: Giáp Dã.
     
    NgoTieuKiHạ Miêu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    _______ Vị diện 1 _ _____

    Chương 1
    :
    Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, ngài nhanh chóng ăn thứ này đi, dạ dày ngài không tốt, giờ không ăn, buổi tối sẽ ngủ không yên, ông chủ cũng sẽ lo lắng."

    Hạ Diệc Sơ vừa mở mắt, liền nhìn thấy trước mắt một người mặc trang phục người hầu, hình như là gia phó vẻ mặt hòa ái cùng cô nói chuyện.

    Hạ Diệc Sơ chớp chớp mắt, đáy mắt một mảnh mê mang chợt lóe rồi biến mất. Ánh mắt cô nhìn về phía bàn tròn, đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng, thần sắc không thay đổi, ngẩng đầu đối mặt với nét lo lắng nhìn mình của phó gia nói: "Ngươi trước đi ra ngoài đi, ta muốn yên tĩnh một mình."

    Giờ cô đã không còn là Hạ Quỳ chân chính nữa.

    "Vâng, tiểu thư." Trương Thẩm thở dài, vừa định lại mở miệng khuyên bảo đại tiểu thư một chút, chính là nhìn lông mi buông xuống, thần sắc Hạ Diệc Sơ lộ ra tia một mệt mỏi, cuối cùng vẫn là xoay người đi ra ngoài. Hơn nữa sau khi đi ra còn thuận tay đem cửa phòng đóng lại.

    Hàn Diệc Sơ ngồi trên giường lớn mềm mại, đánh giá căn phòng tràn ngập hơi thở hiện đại cùng xa hoa vài lần, giơ tay xoa xoa ấn đường có chút mệt mỏi, ở trong đầu đối với hệ thống nói: "Hệ thống, đem tin tức nhiệm vụ thế giới này đưa ta."

    "Tốt." thanh âm hệ thống nhân tính hóa ở trong đầu Hạ Diệc Sơ lên tiếng, ngay sau đó, một trận tin tức xa lạ giống như sóng biển mãnh liệt ở trong đầu cô xuất hiện.

    Cảm giác này giống như là trong óc bị người ta cưỡng chế nhét vào thứ gì đó, làm cả người thập phần không thoải mái.

    Một hồi lâu, Hạ Diệc Sơ mới thích ứng loại cảm giác này, cùng lúc đó, cô cũng từ cỗ tin tức xa lạ này giúp bản thân hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình.

    Cô hiện giờ chiếm cứ thân thể này, tên là Hạ Quỳ, là con gái của Hạ Chính Minh - nhà giàu có nhất N thị. Hạ Quỳ năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, trên cô còn có một anh trai Thẩm Già Diệp hơn cô sáu tuổi.

    Từ thông tin vừa mới nhận được, Hạ Diệc Sơ biết, Hạ Quỳ đời này quả thực chính là đáng thương tới mức không thể đáng thương hơn, trực tiếp chính là một nữ phụ pháo hôi.

    Hạ Quỳ từ nhỏ là chúng tinh phủng nguyệt* mà lớn lên, lúc mười bảy tuổi thích cao lãnh tài tử Chu Thanh trong trường. Chỉ là mặc kệ cô ấy đưa hoa tươi, thư tình hay là bữa ăn sáng, đan khăn quàng cổ, dùng tất cả mọi phương thức đều không chiếm được cảm tình của hắn.

    (*Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ, ý là người luôn được sống trong sự yêu thương)

    Mà Hạ Quỳ thấy Chu Thanh mặt lạnh từ chối như vậy thì lại càng hăng. Thậm chí vì cùng Chu Thanh học cùng một đại học, liền trực tiếp báo danh vào trường điện ảnh mà hắn đăng kí. Lúc sau càng lợi dụng quyền thế trong nhà, trực tiếp đem mình cùng hắn phân tới chung một lớp, phàm là Chu Thanh chọn môn học nào thì Hạ Quỳ một cái cũng không bỏ.

    Nơi đâu có Chu Thanh nơi đó tất có Hạ Quỳ, Hạ Quỳ chân chính là một cái đuôi nhỏ của Chu Thanh, hơn nữa cái đuôi nhỏ này trời nóng thì mang chè đậu xanh, mùa đông tự mang nước ấm cho hắn, có thể nói là tri kỉ đến cực điểm.

    Chẳng qua, cho dù là như vậy, Hạ Quỳ cũng chưa bao giờ đổi lấy được một chút ưu ái của hắn, ngược lại là hắn càng ngày càng chán ghét Hạ Quỳ.

    Chu Thanh vốn là cô nhi, từ nhỏ ở trong cô nhi viện mà lớn lên, đối với loại kiều nữ nhà giàu như Hạ Quỳ liền không có cảm tình, đặc biệt là cái loại kiều nữ nhà giàu còn bám dính hắn.

    Hơn nữa, trong lòng Chu Thanh còn có một cái minh nguyệt quang*, đó chính là thanh mai Du Tuyết cùng lớn lên với hắn trong cô nhi viện.

    (* minh nguyệt quang có nghĩa là ánh trăng sáng, ý chỉ người trong lòng của một người nào đó. ---Nếu mình giải thích không đúng vậy mong mọi người góp ý kiến ạ)

    Du Tuyết không chỉ có người lớn lên xinh đẹp, hơn nữa tâm địa thiện lương, càng quan trọng là, bọn họ không chỉ là thanh mai trúc mã mà còn có cùng ước mơ, là trở thành đại minh tinh.

    Thời điểm cùng Du Tuyết ở bên nhau, Chu Thanh căn bản không cần nói nhiều, hơn nữa hai người chính là ăn ý mười phần, căn bản không phải là bạch hoa si Hạ Quỳ có thể so sánh.

    Chu Thanh thậm chí từng có ý trực tiếp nói thẳng ý niệm với Hạ Quỳ, chỉ là lại bị Du Tuyết kéo lại.

    Du Tuyết nói, thân thế của Hạ Quỳ không phải loại cô nhi giống như họ có thể đắc tội được, mà làm không tốt có thể liên lụy đến cô nhi viện. Nếu Hạ Quỳ là chính mình tự động đưa tới cửa, không bằng liền cầm tài nguyên của Hạ Quỳ tiến vào giới giải trí trước.

    Vì thế, trải qua một hồi khuyên bảo của Du Tuyết, Chu Thanh ở một số thời điểm thái độ đối với Hạ Quỳ rốt cuộc cũng tốt lên. Càng là lợi dụng lòng yêu thích của Hạ Quỳ đối với hắn, muốn đủ loại con đường tiến tới điện ảnh.

    Hạ Quỳ vì thái độ Chu Thanh đối với cô mà vui sướng không thôi, nào có nghĩ đến Chu Thanh kia bề ngoài tuấn lãng bên trong lại che dấu tâm tư đen tối. Nghe được là Chu Thanh muốn đồ vật, lập tức dùng chính thân phận đại tiểu thư Hạ gia, gọi điện cấp Chu Thanh tài nguyên.

    Có chút người sẽ xem thân phận Hạ Quỳ đem tài nguyên cấp cho Chu Thanh, mà có chút người không cho, Hạ Quỳ liền gọi điện thoại cho Hạ baba, làm nũng cầu Hạ baba hỗ trợ.

    Hạ Chính Minh đã ở tuổi trung niên mà có hai đứa con một nam một nữ, hơn nữa nhi tử kia lúc nào cũng cả ngày mặt lạnh, khí áp cường đại đến mức làm chính mình đều có chút kinh sợ, hai cha con căn bản là không thể nói nhiều với nhau.

    Cho nên đối với con gái yêu Hạ Quỳ hay làm nũng, Hạ Chính Minh chính là sủng đến tận xương tủy, tuy rằng đối với Hạ Quỳ giúp đỡ người ngoài có chút bất mãn, chính lại không chịu được Hạ Quỳ năn nỉ ỉ ôi, mỗi lần đều vui tươi hớn hở đáp ứng mất.

    Thế cho nên, Chu Thanh dưới sự trợ giúp của Hạ Quỳ, sự nghiệp như mặt trời ban trưa, ở giới giải trí hỗn độn hô mưa gọi gió. Hơn nữa bản thân Chu Thanh không phải là tên ngốc, hoặc có thể nói, trong lúc sự nghiệp chính mình đang rực rỡ đồng thời không quên âm thầm lôi kéo Du Tuyết một phen.

    Mà chờ đến khi Hạ Quỳ phát hiện hai người này không thích hợp, Du Tuyết lúc đó đã có chút danh tiếng.

    Hạ Quỳ tuy rằng được người ta phủng đến tự cao tự đại nhưng lại không có những tư tưởng âm ngoan, thậm chí còn mang theo một tia thiên chân. Liền đối với Chu Thanh trợ giúp Du Tuyết mà cảm thấy tức giận, chính là trước sau đều không nghĩ tới muốn dùng thân phận của mình để ngáng chân Du Tuyết. Mà bản thân cũng gia nhập giới giải trí, tính toán cùng cô ta phân cao thấp.

    Chẳng qua, Hạ Quỳ đã quen thói đại tiểu thư kiêu ngạo thì làm sao có thể so với Du Tuyết tâm cơ thâm trầm ở trong cô nhi viện từ nhỏ. Cơ hồ mỗi lần hai người tranh đấu đều là cô bị Du Tuyết dùng kế làm thất bại đến thảm hại.

    Đặc biệt là nhìn Du Tuyết lần nào cũng bộ dáng đáng thương hề hề, bên ngoài đối với cô nhận sai nhưng lại làm ấn tượng của tất cả mọi người đối với cô ngày càng không tốt, khiến Hạ Quỳ lúc nào cũng tức giận đến mức mất đi lí trí.

    Hơn nữa bộ dáng Hạ Quỳ tức giận bị người khác chụp lại phát lên trên mạng. Cấp Hạ Quỳ không ít hắc phấn*. Chẳng những vậy, Du Tuyết không lúc nào là không hướng mọi người "giải thích" Hạ Quỳ trong sạch. Đã thế có sự trợ giúp của Hạ gia Chu Thanh đã trở thành ảnh đế cũng chen một tay giúp Du Tuyết.

    (* là antifan đó mọi người)

    Chu Thanh chỉ là nói mấy câu không ngứa không đau, liền lập tức làm cho trận doanh fan khủng lồ của hắn đối với Hạ Quỳ đủ các loại phun.

    "Hấp độc*"

    (*hút thuốc phiện nha)

    "****"

    "Tức giận mắng đạo diễn"

    "Bắt nạt người mới"

    Các loại tin tức như vậy che lấp cả trời mà truyền đi.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Muộn rùi, hôm nay đến đây thui nha, mai em đền 1 chương nha mọi người~~*boni 15*

    Chúc mọi người ngủ ngon, mơ đẹp nè~~*boni 38*
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười hai 2020
  4. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy tin tức này xuất hiện nhanh chóng, liền tính Hạ gia áp chế xuống cũng không thể được.

    Mà còn có một tin tức khác gây chấn động hơn cùng thời điểm được cho ra ánh sáng: Hạ Quỳ căn bản không phải con gái của Hạ Chính Minh, Du Tuyết mới chân chính là con gái ruột của Hạ Chí Minh!

    Tin tức này vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người liền chờ xem kịch vui.

    Lúc biết được, Hạ phụ đã đối với Hạ Quỳ thất vọng, lập tức phái bác sĩ gia đình đem hai người Hạ Quỳ cùng Du Tuyết đi làm xét nghiệm DNA.

    Mà kết quả cho thấy, Hạ Quỳ đích xác không phải con gái Hạ ba ba, Du Tuyết mới là con gái ruột của ông.

    Cuối cùng, Hạ Quỳ bị đuổi ra khỏi nhà, còn Du Tuyết được Hạ ba ba đón trở về Hạ gia.

    Nguyên bản, mọi chuyện tới đây là hết. Rốt cuộc, Hạ Quỳ hàng giả trở thành kẻ vô gia cư và Du Tuyết làm đại tiểu thư cao quý, giữa họ sẽ không còn liên quan gì tới nhau nữa.

    Chính là, Du Tuyết và Chu Thanh hai người bắt cóc Hạ Quỳ, còn thu mua vài tên lưu manh rồi nhốt Hạ Quỳ ở chung với bọn chúng, trơ mắt nhìn Hạ Quỳ bị nhóm người này cưỡng gian đến chết.

    Chu Thanh và Du Tuyết còn mỹ danh nói rằng, là vì bọn hắn nhẫn nhục mấy năm giờ báo thù. Nếu Hạ Quỳ khát vọng nam nhân như vậy, kia họ liền giúp cô ấy hoàn thành ý nguyện.

    "Này cũng quá không phải người!" Hạ Diệc Sơ đọc xong những tin tức trong đầu, một cỗ phẫn nộ mãnh liệt từ trong lòng cô dâng lên.

    "Ký chủ, thỉnh bình tĩnh. Mục tiêu nhiệm vụ lần này của ngươi là muốn Chu Thanh và Du Tuyết gặp báo ứng. Cùng lúc đó, còn muốn ngươi bằng chính thực lực của bản thân đoạt được danh hiệu ảnh hậu." Âm thanh hệ thống không nhanh không chậm ở trong đầu Hạ Diệc Sơ vang lên.

    "Ân, ta đã biết." Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, ý chí chiến đấu tràn đầy.

    Cô là Hạ Diệc Sơ, nguyên bản là một tiểu thư nhà giàu hiện đại bình thường, chính là xuất ngoại du học tám năm, lần đầu trở về nước liền ở cửa sân bay bị xe đụng phải, chết ngay tại chỗ.

    Nếu không phải hệ thống phát hiện cô, đem linh hồn của cô giữ lại, chỉ sợ cô đã sớm hôi phi yến diệt, không còn tồn tại trên thế giới này.

    Mà hệ thống cũng muốn cô làm các sự tình đơn giản. Đó là đi tới các thế giới hoàn thành tâm nguyện, hoặc là đi tới các thế giới tiểu thuyết bị tan vỡ tiến hành cứu vớt hoặc là thúc đẩy nhiệm vụ.

    Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ đưa cô đồ khen thưởng, có công đức lượng, có tích phân, còn sẽ có các loại đồ vật khác..

    Trong đó, công đức lượng cùng tích phân là Hạ Diệc Sơ trước mắt nhìn trúng.

    Tích phân có thể cùng hệ thống tiến hành trao đổi, mà công đức lượng có thể kiếm cho tới khi đủ số lượng liền có thể chính mình lựa chọn thế giới tiếp theo.

    Mà Hạ Diệc Sơ lúc trước lựa chọn cung hệ thống kí kế ước chính là nhìn trúng giá trị của công đức lượng. Hiện giờ tâm nguyện duy nhất của Hạ Diệc Sơ là muốn trở về thế giới của mình, tìm ra kẻ giết hại cô!

    Hạ Diệc Sơ tuy rằng không có bất kì một bằng chứng nào, nhưng năng lực trực giác lại nói cho cô biết, cô chết tuyệt đối không phài ngoài ý muốn..

    Ánh mắt cô âm u, chớp chớp mắt, đem đáy mắt một mảng hoang tàn cùng thâm trầm áp chế xuống.

    Tương lai còn dài, cô chỉ cần lấy đủ công đức thì sớm muộn gì cũng trở lại nơi đó.

    Hiện tại quan trọng nhất chính là ngẫm xem như thế nào hoàn thành nhiệm vụ này.

    Hạ Diệc Sơ hiện tại xuyên đến đúng thời điểm Chu Thanh hô mưa gọi gió trong giới showbiz, lập tức đoạt được danh hiệu ảnh đế, và lúc này Hạ Quỳ đã phát hiện ra sự tồn tại của Du Tuyết.

    Hạ Quỳ thở phì phì đi tìm Chu Thanh chất vấn một chút thì hắn chỉ trả lời cho có lệ.

    Ánh mắt có chút đắc ý của Du Tuyết của trong lòng Hạ Quỳ không tiêu tan cho nên Hạ Quỳ chỉ có thể chạy về nhà tuyệt thực, không chịu ăn cơm.

    Mà người phụ nữ vừa mới khuyên cô ăn cơm là Hạ gia - gia phó, Trương Thẩm.

    Hạ Diệc Sơ ở trong lòng cẩn thận suy tư một chút về tình trạng hiện giờ cùng tâm nguyện của nguyên chủ.

    Nguyên chủ Hạ Quỳ có hai cái tâm nguyện, một cái là muốn Chu Thanh cùng Du Tuyết hai người gặp báo ứng, một cái là muốn đi vào giới giải trí, lên làm ảnh hậu. Đối với Hạ Diệc Sơ mà nói, tâm nguyện thứ nhất kì thật rất đơn giản, rốt cuộc, hiện tại Hạ Quỳ con chưa có bị bôi đen, thân phận Du Tuyết còn chưa được đưa ra ánh sáng, chỉ cần hiện tại cô không trợ giúp Chu Thanh cùng Du Tuyết, thuận tiện lợi dụng vị trí Hạ gia đại tiểu thư chế tạo ra ít phiền toái cho tra nam tiện nữ, tại nơi ngư long hỗn tạo như giới giải trí, hai người kia lại không có bối cảnh thì khẳng định sớm muộn gì cũng đi xuống.

    Chính là, khó liền khó ở tâm nguyện thứ hai.

    Rốt cuộc, Hạ Diệc Sơ cô không có học qua biểu diễn a. Cô đối với đóng phim căn bản là dốt đặc cán mai chứ càng đừng nói muốn nương thực lực của mình lên làm ảnh hậu.

    Mà tại thời điểm Hạ Diệc Sơ buồn bực, âm thanh hệ thống vang lên: "Đinh! Bởi vì cốt truyện cần, vì làm ký chủ càng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đặc biệt ban cho ký chủ 3 loại kỹ năng" Đã gặp qua là không quên được "," Kĩ thuật diễn xuất không gì sáng được "," Dung mạo thiên thành ", thỉnh ký chủ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống nói xong, dừng một chút, tiếp tục nói: "Cố lên, yêu yêu đát*."

    (* cái này em cũng không biết có nghĩa là gì nữa nên để nguyên, các anh chị ai biết chỉ em zới ạ~~)

    Hệ thống nói xong liền biến mất, lưu lại Hạ Diệc Sơ một mình ngồi trên giường lớn mềm mại, được hệ thống hỗ trợ tâm trạng Hạ Diệc Sơ rất tốt, trùng hợp bụng phát ra tiếng "ục ục", Hạ Diệc Sơ nhìn bàn thức ăn nóng hổi, trực tiếp liền xuống giường cảm thấy mĩ mãn ăn cơm.

    Lúc sau Hạ Diệc Sơ đánh giá căn phòng vừa xa lạ vừa quen thuộc này lại lần nữa, sau đem ánh mắt đặt ở trên mặt gương.

    Trong gương, thiếu nữ ước chừng mới hai mươi tuổi, một khuôn mặt tròn tròn như trứng ngỗng, tròng mắt đen như mực, hơi mang vô thần, da thịt trắng nõ đến không tì vết, mái tóc dài tới eo có chút hỗn độn giống như thác nước.

    Người thiếu nữ tuy mỹ nhưng lại thiếu khuyết một tia sức sống.

    Hạ Diệc Sơ dùng tay vỗ vỗ mặt, lại mở mắt hướng gương trang điểm, trong gương vẫn là khuôn mặt kia, gương mặt đỏ ửng, rõ rang có một khuôn mặt tựa như trứng ngỗng, lại có một đôi con ngươi cực kì mỹ mà câu nhân.

    Từ khóe mắt đến đuôi mắt, hai mắt cong cong hình bán nguyệt giống như bức tranh thủy mặc được vẽ tỉ mỉ, mềm dẻo uyển chuyển.

    Hai mắt hắc bạch phân minh rõ rang không tạp sắc.

    Đôi mắt tuy lớn lại lúc nào cũng thủy quang ướt át diễm lệ nhưng thật ra đen nhánh không giống bình thường, quả thực muốn đem hồn người hút vào.

    Trong thanh thuần lại có một tia vũ mị, này quả thực chính là cái vưu vật làm người ta muốn ngừng cũng không được. (><)

    Hạ diệc Sơ nhìn chính mình trong gương, cô tuy không phải là người quá quan trọng vẻ ngoài nhưng cũng bị vẻ đẹp câu nhân này hấp dẫn.

    Ở trong trí nhớ của cô, Hạ Quỳ tuy rằng thanh thuần, hoàn toàn là một tiểu thịt tươi thuần khiết nhưng không hề có vũ mị như vậy, cũng không có cảm giác mang theo một tia yêu khí câu nhân. Chẳng lẽ đây là hiệu quả của dung mạo thêm thành thục lúc nãy?

    Hạ Diệc Sơ nhịn không được yên lặng che mặt.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Chào mọi người, trưa an ạ. *qobe 32*

    Chúc mọi người tuần mới zui zẻ nha~~*qobe 93*
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng mười một 2020
  5. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ tin tức hệ thống đưa cho cô, Hạ Diệc Sơ biết cha nguyên chủ Hạ Chính Minh trong khoảng thời gian này bởi vì công ty có hạng mục đầu tư rất lớn cho nên ông phải đi thành phố A công tác, ít nhất nửa tháng nữa mới trở về.

    Cái này làm cho Hạ Diệc Sơ trong lòng thở dài nhẹ nhõng, ruốt cuộc, cô còn chưa có chuẩn bị tốt để gặp người nhà. Nguyên chủ Hạ Quỳ từ nhỏ chính là lớn lên bên người Hạ ba ba, hơn nữa quản lí cả một cái công ti lớn, khẳng định là người khôn khéo, nói không chừng chỉ trong thời gian ngắn ngủi nói mấy câu liền sẽ bị lộ mất a.

    Giờ Hạ Chính Minh đi ra ngoài công tác cũng vừa đúng lúc cho Hạ Diệc Sơ cơ hội ổn định.

    Chỉ là, Hạ Diệc Sơ không nghĩ tới, cô còn chưa kịp cảm thấy may mắn nửa tháng này chỉ có mình cô ở nhà, bên ngoài đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh phanh xe, ngay sau đó, liền thấy gia phó trong nhà thần sắc cung kính mang theo một tia đón chào đi lên, trực tiếp làm lơ Hạ Diệc Sơ đang ngồi trên ghế sopha ăn bánh kem.

    Nhìn phản ứng của mọi người, làm Hạ Diệc Sơ biết trong nhà chỉ sợ là có ai trở về, cô đem bánh kem đặt trên bàn trà, tò mò quay đầu hướng cửa nhìn. Đồng thời, Hạ Diệc Sơ cũng ở trong lòng hỏi hệ thống: "Hệ thống 233, là ai tới?"

    "Anh trai ngươi, Thẩm Già Diệp" hệ thống chậm rì rì đáp lại.

    Âm thanh hệ thống vừa dứt, thân ảnh Thẩm Già Diệp đã xuất hiện trước cửa.

    Hạ Diệc Sơ hướng hắn nhìn tới, đồng thời cũng ở trong lòng đánh giá người được mọi người xưng là "Thương nghiệp chi tử nam nhân".

    Thẩm Già Diệp trên người mặc bộ tây trang màu đen cắt vừa người, màu đen quần dài bao lấy đôi chân thon dài, anh khí bức người, ngũ quan rõ ràng, thần sắc lạnh lùng, môi mỏng gợi cảm gắt gao nhấp, mười phần tản ra hơi thở cấm dục.

    Cặp mắt kia như hắc diệu thạch tỏa ra màu đen lóa mắt, lóe ra nghiêm nghị anh duệ chi khí*, ánh mắt kia nhìn qua thấy bình tĩnh nhưng lại dấu diếm sắc bén như ưng, Hạ Diệc Sơ với hắn nhìn nhau, nhịn không được trong lòng giật mình, trong đầu cơ hồ là nháy mắt liền nghĩ tới ánh mắt con hổ vùng nhiệt đới thảo nguyên đang rình mồi, tràn ngập nguy hiểm.

    (* nghĩa đại khái là khí chất của người tinh anh nhưng nghiêm túc --- Mọi người thấy thế nào ạ? Đúng hay sai nha? Nếu sai anh chị nói với em 1 tiếng để em sửa nha ^^)


    Mà cô, chính là con mồi kia.

    Từ lúc Thẩm Già Diệp bước vào cửa giống như đem thời gian ngưng đọng lại, làm mọi người ngơ ngác.

    "Anh trai." Hạ Diệc Sơ mở miệng, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

    "Hoan nghênh đại thiếu gia trở về." Một loạt gia phó lúc này mới phục hồi tình thần vội vàng khom lưng hành lễ với Thẩm Già Diệp, mà người hầu gái đứng ngay hàng đầu trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, hầu hạ Thẩm Già Diệp thay giày.

    Thẩm Già Diệp nhàn nhạt ừ một tiếng, đem ánh mắt vẫn luôn ở trên người Hạ Diệc Sơ rời đi, cái này làm cho trong lòng Hạ Diệc Sơ yên lặng thở nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi trong chốc lát, cô còn cho rằng Thẩm Già Diệp phát hiện ra cô không phải Hạ Quỳ.


    Quản gia lấy bao công văn cùng rương hành lí từ tay Thẩm Già Diệp mang lên lầu hai.

    Hạ Diệc Sơ thấy thế, liền mở miệng hỏi: "Anh trai, anh đây là muốn về đây ở sao?"

    "Ân." Thẩm Già Diệp đã đổi giày tốt, bước vài liền đã đi tới ngồi bên cạnh Hạ Diệc Sơ, nhàn nhạt nói: "Nghe ba nói em gần đây tuyệt thực không chịu ăn cơm?"

    "..."

    Hạ Diệc Sơ thần sắc khinh hách, đôi mắt xoay chuyển, ở trong lòng suy tư, khó trách, Thẩm Già Diệp vốn đã rời nhà đi mấy năm sao lại đột nhiên trở về, khẳng định là ở bên ngoài công tác Hạ ba ba đã biết tin tức này (chị ấy tuyệt thực) cho nên mới gọi cho Thẩm Già Diệp trở lại nhà.

    Từ trong trí nhớ nguyên chủ, Hạ Quỳ sợ nhất chính là anh trai mặt lạnh này, mỗi lần nhìn thấy Thẩm Già Diệp đều là thái độ tránh không kịp.

    "Đinh! Hiện tại cấp ký chủ nhiệm vụ thứ nhất: Giành được hảo cảm của anh trai Thẩm Già Diệp" Đột nhiên âm thanh hệ thống trong đầu Hạ Diệc Sơ vang lên.

    Hạ Diệc Sơ nhìn Thẩm Già Diệp ngồi bên cạnh, cũng không biết có phải hay không cô cùng nguyên chủ không có quan hệ nên cô đối với Thẩm Già Diệp một chút sợ hãi cũng không có. Hơn nữa từ lúc cô mở miệng kêu Thẩm Già Diệp liền phát hiện cái loại cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.

    Trong lòng Hạ Diệc Sơ nổi lên một cái ý niệm nho nhỏ, cô xê dịch tiểu pp* của mình tới gần Thẩm Già Diệp, sau đó thuận thế trượt xuống sopha, nửa ngồi xổm trước mặt Thẩm Già Diệp, còn lớn mật duỗi tay gãi gãi ống tay áo của hắn, mang theo một tia làm nũng thân mật "Ca, có phải hay không baba nói với anh chuyện của em? Kỳ thật kia đều là em đùa giỡn, em đã bắt đầu ăn cơm. Không chỉ có ăn cơm, ngay cả đồ ăn vặt cũng ăn rất nhiều. Đến lúc đó anh cần phải ở trước mặt baba nói cho em nhiều lời tốt đẹp nha, bằng không ông ấy sẽ không mang quà về cho em đâu."

    (* là cái mông ý mọi người)

    Nói xong, vì muốn giành được sự đồng tình của Thẩm GÌa Diệp, Hạ Diệc Sơ còn cố ý làm cái biểu tình cầu xin, chắp tay trước ngực nhìn Thẩm Già Diệp.

    Chỉ là Hạ Diệc Sơ không biết, cô hiện có dung mạo vừa thanh thuần vừa yêu mị lại thêm khả năng diễn xuất, hiện giờ cô trong mắt nam nhân nhìn thoạt có biết bao câu nhân..

    Thẩm Già Diệp từ lúc vừa mới bước vào cửa liền phát hiện người em gái mấy năm không thấy đã trưởng thành.

    Không chỉ có trưởng thành, còn trở nên thập phần xinh đẹp.

    Mà cô đối với chính mình không còn sợ hãi tránh không kịp nữa, không chỉ chủ động tiến lên nhờ vả hắn, ngữ khí còn mang theo ý làm nũng.

    Thẩm Già Diệp nửa rũ mắt, nhìn người ngồi xổm trước mặt, yêu cầu mình nói tốt cho cô trước mặt baba, rõ ràng vẫn còn là thiếu nữ ngây thơ sao lại có thể có đôi mắt to vũ mị câu nhân đến vậy.

    Cặp mắt kia gợp hơi nước không chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt tỏ vẻ đáng thương hề hề, cô cứ như vậy quỳ gối phía trước hắn, cổ áo to rộng làm cặp tuyết trắng bị lộ hơn phân nửa thu vào đáy mắt hắn.

    Thẩm Già Diệp không biết làm như thế nào nhìn nữ hài nhi trước mắt này, một cỗ nhiệt nóng hướng nơi hạ bộ hắn hùng dũng, chỉ nghĩ đem nữ hài trước mắt ôm vào trong lồng ngực hoặc là áp chế ở dưới thân mình, dùng sức hôn môi, hung hăng chiếm hữu cô

    Bất quá ý niệm này vừa mới từ trong lòng dân lên, Thẩm Già Diệp liền biết đây là không đúng, lập tức chặt đứt niệm tưởng này.

    Hầu kết hắn giật giật, thân thể thoáng dựa ra phía sau, thay đổi cách ngồi, đem một chân chồng lên chân còn lại, che dấu hạ thân mình khác thường.

    "Ân." Thẩm Già Diệp lạnh nhạt mở miệng, trong âm thanh mang theo chút ẩn nhẫn.

    Cùng lúc đó, hệ thống cũng thông báo cho Hạ Diệc Sơ: "Thẩm Già Diệp hảo cảm tăng 10, xoát hảo cảm anh trai hoàn thành, khen thưởng ký chủ mười điểm tích phân, mười công đức lượng."

    "Ye! Cảm ơn anh trai!" Hạ Diệc Sơ cao hứng ra tiếng, trực tiếp từ dưới đất nhảy dựng lên.

    Quả nhiên cô nghĩ đúng, Thẩm Già Diệp đối với người em gái này vẫn còn tình cảm.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Chương này tặng cho Suni Thanh Huyền nha~~

    *boni 102*


    Chúc tam tỷ snvv, chúc tỷ mọi điều tốt nhứt trên thế giới ^^

    *yoci 45* Mãi yêu tỷ~~

    * * *

    Còn 2 chương chiều em đăng nốt nha mọi người

    *yoci 5*
     
  6. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Già Diệp không hề có nuốt lời, lúc xem Hạ Diệc Sơ ăn cơm chiều là một cơm một canh, lượng ăn hoàn toàn là của người bình thường, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ ba ba đang công tác tại thành phố A.

    Hạ Diệc Sơ đứng đằng sau bức tường nhìn Thẩm Già Diệp gọi điện, bước chân nhẹ nhàng không một tiếng động trở về phòng mình.

    "233." Hạ Diệc Sơ sau khi tắm gội, ngồi trên giường lớn gọi hệ thống.

    "Xin hỏi ký chủ có chuyện gì?"

    "Nguyên chủ Hạ Quỳ có hai cái tâm nguyện nhưng lại không có chút liên quan nào tới anh trai, vì cái gì còn phát sinh một ít tiểu nhiệm vụ có liên quan tới hắn?" Hạ Diệc Sơ nghi hoặc.

    Tuy rằng cô rất thích có thêm tích phân cùng công đức lượng nhưng không có nghĩa là cái gì cũng không minh bạch.

    "Nga, chuyện này hả, lúc trước ta quên không nói với ngươi, là ngươi đồng thời phải hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ mà còn phải đảm bảo cuộc sống về sau của nguyên chủ tại thế giới này. Mà theo số liệu của bổn hệ thống, thân phận Thẩm Già Diệp chính là chỗ dựa phù hợp nhất được chọn."

    "Nguyên lai là như thế à, ta đã biết." Hạ Diệc Sơ gật đầu hiểu rõ, ngay sau đó nhờ hệ thống 233 đưa tư liệu về Thẩm Già Diệp.

    Nếu cô về sau muốn ôm đùi vàng Thẩm Già Diệp thì hiểu biết về kim chủ của mình cũng rất quan trọng.

    "Là, ký chủ." hệ thống lên tiếng, lập tức đưa gần hết tư liệu về nửa cuộc đời hắn cho cô, so với bách khoa Baidu thì càng đầy đủ.

    Mà Hạ Diệc Sơ đọc xong tất cả thì cũng minh bạch vì sao mọi người đối với hắn tán thưởng

    Bất đồng với nguyên chủ hàng giả, Thẩm Già Diệp chính là con ruột của Hạ ba ba.

    Đến nỗi vì cái gì Thẩm Già Diệp họ Thẩm mà không phải họ Hạ thì chuyện này chỉ có mình Hạ baba biết.

    Lúc còn là tiểu hài tử chơi bùn đất, Thẩm Già Diệp đã sớm ôm sách giáo khoa sơ trung gặm.

    Lúc mọi người đang gặp áp lực thi đại học, thì hắn đã tốt nghiệp văn bằng loại ưu, hơn nữa còn thành lập công ty riêng.

    Một thời gian sau khi ra thị trường, chỉ ngắn ngủi trong mười năm, Thẩm Già Diệp liền đem cái công ty mới này bước lên thị trường thế giới, trở thành năm mươi nhãn hiệu nổi tiếng toàn cầu.

    Từ hai năm trước, Thẩm Già Diệp cũng đã dọn ra ngoài ở riêng, trừ phi ăn tết hoặc lúc cần thiết. Hắn đều rất ít khi trở về.

    Nguyên chủ Hạ Quỳ lúc thấy Thẩm Già Diệp như chuột thấy mèo, tránh không kịp, nên đối với Thẩm Già Diệp không có ấn tượng bao nhiêu, không có cái tin tức nào đáng tin cậy.

    Hạ Diệc Sơ thở dài một tiếng, chỉ có thể là đi một bước tính một bước. Bất quá Hạ Diệc Sơ nghĩ mình vừa rồi ở trước mặt Thẩm Già Diệp làm hành động xoát hảo cảm, nghĩ chắc cũng không quá khó nhỉ.

    Bên ngoài ban công, Thẩm Già Diệp cúp điện thoại cùng Hạ Chính Minh, nghĩ nghĩ, hắn lại gọi điện thoại. Được một lúc, bên kia giọng nam mang theo nghiểm cẩn (nghiêm túc + cẩn thận) vang lên: "Tổng tài."

    "Lục Diễn, đi điều tra một chút xem Hạ Quỳ mấy năm nay sống như thế nào, tôi muốn nhanh một chút." biểu tình Thẩm già Diệp lãnh ngạnh đối với người bên kia phân phó.

    "Dạ, sau khi xong tôi sẽ gửi vào hòm thư của ngài."

    Ngắt điện thoại, Thẩm Già Diệp thu hồi di động, xoay người về phòng mình. Lúc đi ngang qua phòng Hạ Diệc Sơ, nghĩ hôm nay người thiếu nữ kia tới gần khiến cơ thể hắn cơ hồ không kiềm chế được cơn động tình. Ánh mắt Thẩm Già Diệp âm trầm, bước chân về phòng mình.

    Hạ Diệc Sơ nguyên bản cho rằng Thẩm Già Diệp về nhà ở một buổi tối liền đi, bởi thời gian hắn về nhà xưa nay không bao giờ dài.

    Chính là không có nghĩ đến, Thẩm già Diệp dường như lần này thật giống như thay đổi cách nghĩ, cũng không chỉ cho quản gia mỗi ngày thu dọn phòng mình, lại còn tan tầm đều về nhà nghỉ ngơi. Thậm chí trợ lí Lục Diễn của hắn đem rất nhiều văn kiện cùng tư liệu dọn đến thư phòng lầu hai.

    Đây rất có thể là muốn ở đây lâu dài. Điều này làm Hạ Diệc Sơ mừng thầm trong lòng nghĩ đây là công lao của Hạ baba.

    Nói Hạ Diệc Sơ gần đây cũng không có rảnh rỗi, tuy rằng nàng không có ra cửa nhưng không có nghĩa là cô không có việc gì làm.

    Ban ngày, thời điểm Thẩm Già Diệp đi làm, cô liền ở trong phòng vũ đạo tôi luyện kỹ năng diễn xuất và bổ sung rất nhiều kiến thức điện ảnh nữa.

    Tuy rằng hệ thống cho cô kĩ năng "Kĩ thuật diễn xuất không gì sáng được." nhưng phòng ngừa đến lúc nào đó mình phạm lỗi, Hạ Diệc Sơ quyết định vẫn là tập luyện một phen.

    Một buổi tối, Hạ Diệc Sơ liền bắt đầu cân nhắc làm như thế nào để xoát hảo cảm của Thẩm Già Diệp.

    Chỉ là, Thẩm Già Diệp mấy ngày nay tựa hồ rất bận, mỗi lần hắn trở về đều là đêm khuya, cô đã ở trong phòng ngủ mất rồi.

    Bất quá, đồ ăn tối nay có điểm khô, Hạ Diệc Sơ ngủ tới nửa đêm liền tỉnh lại muốn uống nước.

    Đêm khuya, tất cả mọi người đều đi ngủ, Hạ Diệc Sơ cầm đèn di động chiếu sáng bước ra khỏi phòng.

    Đột nhiên, Hạ Diệc Sơ đi đến một chỗ liền đứng yên, đối diện là thư phòng, ánh đèn vẫn còn sáng.

    Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, rón rén đi qua, ghé vào khe hở của cửa nhìn thoáng qua phía trong.

    Thẩm Già Diệp đang ngồi ở trước bàn xử lí văn kiện, hắn hơi cúi đầu, thần sắc chuyên chú, nguyên bản khuôn mặt lạnh lùng ở dưới ánh đèn có chút nhu hòa.

    Hạ Diệc Sơ trầm tư rồi tay chân nhẹ nhàng xuống lầu, chờ lúc Hạ Diệc Sơ uống nước xong lúc lên còn cầm theo một ly sữa bò ấm nóng.

    Thẩm già Dệp đang xoay người xử lí công văn, bỗng nhiên, trong bóng đêm yên tĩnh một đạo bước chân vang lên, thanh âm tuy nhỏ nhưng Thẩm Già Diệp vẫn cảm nhận được.

    Hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Diệc Sơ mặc áo ngủ, chân đi dép hình con mèo tới gần hắn, trên tay còn bưng một ly nước màu chất ngà như là sữa bò.

    "Anh trai." Hạ Diệc Sơ cười sáng lạn, bước nhanh tiến lên, vòng qua cái bàn, đi đến bên Thẩm Già Diệp, đem ly cà phê đã lạnh đẩy sang một bên, đặt ly sữa bò xuống, ngọt ngào nói: "Anh trai, nghỉ ngơi chút đi, luôn uống cà phê đối với thân thể không tốt."

    "Như thế nào còn chưa ngủ?" Thẩm Già Diệp nhìn thoáng qua ly sữa bò một lúc lại đem ánh mặt đặt trên người Hạ Diệc Sơ.

    "Em vốn là ngủ rồi, vừa mới đi uống nước, nhìn anh vẫn còn thức nên mang cho anh một ly sữa." Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút xấu hổ, gãi gãi tóc.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editer:

    Chúc mọi người tối vui vẻ nha~~

    Chương của em có chỗ nào lỗi mọi người nhất định phải nói với em đấy nhớ!
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2020
  7. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Già Diệp nhìn thiếu nữ đứng trước mặt mình, đáy mắt một mảnh ý cười dâng lên.

    "Mau đi ngủ đi." Thẩm Già Diệp xưa nay đạm mạc xa cách giờ trong giọng nói lại mang theo một tia ôn hòa khó có được.

    "Ân." Hạ Diệc Sơ ngoan ngoãn gật đầu, thời điểm đi ra còn không quên dặn dò: "Sữa còn nóng, anh trai nhớ uống đó."

    "Ân." Thảm Già Diệp cong cong môi, nhìn bóng dáng thiếu nữ xoay người bước đi, tâm tình càng trở nên sung sướng.

    Chỉ là nguyên bản Hạ Diệc Sơ đã đi đến cửa phòng lại dường như nghĩ tới cái gì, cô dừng bước quay đầu nhìn Thẩm Già Diệp nói: "Anh trai, công ty trên danh nghĩa của anh có phải hay không là có liên quan tới điện ảnh?"

    "Em hỏi cái này làm gì?" Thẩm Già Diệp nhìn Hạ Diệp Sơ, ánh mắt lạnh lùng, trong đầu lại nghĩ tới tư liệu sinh hoạt của cô mà Lục Diễn đưa hắn ngày hôm qua.

    Hắn chính là nhớ kỹ, em gái hắn mấy năm nay đều yêu một người mà không được, mà người nọ tiến vào giới giải trí, vẫn là nương nhờ tên tuổi và tài nguyên Hạ gia trà trộn đi vào.

    "Em.." Hạ Diệc Sơ há miệng thở dốc, chính là dưới ánh mắt Thẩm Già Diệp đột nhiên trở nên lãnh đạm, thì lời đến miệng lại nuốt vào.

    Hạ Diệc Sơ có chút không rõ mới vừa rồi Thẩm Già Diệp vẫn còn vui vẻ, như thế nào giờ lại trở mặt.

    "Hệ thống, hệ thống, đây là có chuyện gì?" Hạ Diệc Sơ ở trong đầu nhanh chóng cầu xin hệ thống giúp đỡ.

    "Theo bổn hệ thống rà quét, hảo cảm của Thẩm già Diệp đối với ký chủ cũng không có giảm xuống, ký chủ đừng sợ, yên tâm lớn mật lên đi! Sau khi thành công liền có hai mươi điểm công đức lượng!" Hệ thống 233 ở trong đầu Hạ Diệc Sơ hóa thành một cái Q bản tiểu nhân nhi nửa trong suốt, trên trán cột một cái khăn trùm đầu có khắc hai chữ "Cố lên", một tay cầm gậy cổ vũ, một tay cầm loa nhỏ, hùng hổ khí phách trợ uy cho Hạ Diệc Sơ tiến lên.

    Hạ Diệc Sơ thập phần câm nín nhìn hệ thống 233 hóa thành bộ dáng ấy, vẻ mặt khinh thường, ta thế nhưng không nghĩ tới ngươi cư nhiên là loại hệ thống như vậy.

    Bất quá hai mươi điểm công đức lượng lời trong lời hệ thống thực hấp dẫn Hạ Diệc Sơ, nhiệm vụ lần trước là xoát hảo cảm của Thẩm Già Diệp, nay hệ thống cấp nhiệm vụ mới là tiến vào công ty M. R.

    M. R chính là công ty của Thẩm Già Diệp, vô cùng có vị trí trong ngành điện ảnh.

    Hạ Diệc Sơ ở trong đầu nói chuyện phiếm với hệ thống, Thẩm Già Diệp nhìn thiếu nữ trầm mặc đứng ở cửa, còn mang theo bộ dáng sai hách, làm như mình đã dọa tới cô rồi, đáy mắt xẹt qua tia ảo não, Thẩm Già Diệp điều chỉnh biểu tình, lần nữa hỏi hạ Diệc Sơ: "Hạ Quỳ, anh trai đúng là có một công ty điện ảnh, em muốn sao?"

    "Không, không phải." Hạ Diệc Sơ phục hồi tinh thần, vẫy vẫy tay.

    Một lời không hợp liền đưa công ty, gần đây lưu hành phong cách tổng tài báo đạo sao?

    Bất quá nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Hạ Diệc Sơ vội vàng bổ sung: "Anh trai, em là muốn đi đóng phim, muốn làm minh tinh."

    "Vì cái gì?" Thẩm Già Diệp dời đi ánh mắt, không hề đặt ánh mắt trên người Hạ Diệc Sơ mà là nhìn về phía ngoài cửa sổ mênh mang bóng đêm, "Hạ gia gia nghiệp lớn, liền tính em không đi ra ngoài làm việc, cũng có thể nuôi em đủ tiêu xài cả đời."

    Nói xong lời này, Thẩm Già Diệp giống như là đột nhiên hiểu ra vấn đề, hắn đem ánh mắt đặt trên người thiếu nữ, ánh mắt ám trầm, mang theo dục vọng chiếm hữu cùng cố chấp.

    Đúng vậy, chỉ cần đem cô ấy nhốt tại trong nhà, không cho cô đi ra ngoài, không cho cô đi gả chồng.. Làm cô chỉ có thể ỷ lại Hạ gia.. Ỷ lại chính mình.

    Cái ý tưởng này thật đáng sợ.

    Thẩm Già Diệp rõ ràng biết như vậy là không đúng, chính là nhịn không được mà muốn vậy.

    Hạ Diệc Sơ bị ánh mắt Thẩm Già Diệp nhìn đến toàn thân sởn tóc gáy, thậm chí còn sinh ra cảm giác nguy cơ lớn trong lòng, trong thời gian ngắn không lo ý tưởng làm minh tinh, cô trực tiếp ném xuống một câu: "Anh trai, em mệt nhọc, đi ngủ trước." Rồi vội vàng chạy về phòng mình.

    Thẳng tới khi vào phòng mình, oa một tiếng ở trong ổ chăn mềm mại ấm áp, Hạ Diệc Sơ mới cảm giác lạnh lẽo trên người dần tiêu tán.

    "233" Hạ Diệc Sơ lại nhịn không được lôi hệ thống ra cùng thương lượng: "Ngươi nói Thẩm Già Diệp vừa rồi là như thế nào? Ánh mắt kia, thật là muốn đem ta hù chết."

    "Cái này, người ta cũng không biết." Hệ thống 233 biến ảo thành Q bản tiểu nhân nhi ngồi ở trong đầu Hạ Diệc Sơ mở miệng: "Có phải hay không, ngươi nói phải điều gì đó hắn không thích?"

    "Không có khả năng đi." Hạ Diệc Sơ tuy rằng trả lời vậy, lại nghiêm túc hồi tưởng những gì mình vừa nói, chính là đâu có sai cái gì đâu.

    Đột nhiên, Hạ Diệc Sơ như nghĩ tới cái gì, cô há mồm nói: "Ta biết rồi!"

    "A? Ký chủ biết cái gì?" Vẻ mặt hệ thống 233 ngây thơ.

    "Từ xưa đến nay, ở trước mặt các phú hào, minh tinh tương đương với con hát, giống như ở cổ đại bán rẻ tiếng cười, bán những cái đó **** nói không chừng Thẩm Già Diệp cũng là vì cái này, cho nên mới tức giận." Bằng không thật đúng là không tìm thấy lí do tức giận.

    "Ân, có đạo lí, cho nên ký chủ tính toán như thế nào vượt qua ải khó khăn này?" Hệ thống vẻ mặt âm trầm gật đầu, cực kì đồng ý với điều cô vừa nói.

    "Tạm thời còn không có, nhưng trước ngủ một giấc đi, không chừng ngày mai liền có." Hạ Diệc Sơ nói, ngáp một cái, ôm chăn trở mình, nhắm mắt ngủ.

    Hệ thống 233: "..."

    Ngày hôm sau, Hạ Diệc Sơ không hề dự liệu được thời điểm cô đi xuống đã là mặt trời lên cao, Thẩm Già Diệp đã sớm đi làm.

    Cũng không biết có phải hay không nguyên nhân do thân thể này, lúc cô vẫn còn là Hạ Diệc Sơ, rõ ràng là dù có thức đêm vẫn có thể dậy sớm. Chính là hiện tại ở trong thân thể Hạ Quỳ, liền trở nên đi ngủ sớm, kể cả không tới lớp học vẫn là hoàn toàn suy sút sức sống a.

    Hạ Diệc Sơ ăn bữa sáng xong lên lầu thay quần áo.

    Cô không thể cứ thiếu sức sống như vậy, chuẩn bị đi ra ngoài một chút, nhìn xem có cơ hội vào M. R hay không.

    "Ký chủ, ta tra được, M. R là một trong ba công ty điện ảnh hàng đầu, rất ít nhận người, chính là ngươi nếu là thể hiện bản thân một phen, xuất ra kỹ năng diễn xuất không gì sánh kịp, lại bằng mỹ mạo của ngươi, tiến vào M. R tuyệt đối không vấn đề! Căn bản không cần sự đồng ý của Thẩm Già Diệp!"

    Hệ thống cao hứng thông báo cho Hạ Diệc Sơ biết, đúng vào lúc cô định trả lời liền vang lên một tiếng chuông dễ nghe, đánh gãy lời định nói.

    Hạ Diệc Sơ cầm lấy di động ở đầu giường, cư nhiên là người nguyên chủ yêu mà không được, cuối cùng lại cùng với Du Tuyết đem nguyên chủ chết không nhắm mắt, Chu Thanh.

    Tra nam.

    Hạ Diệc Sơ ở trong lòng thầm mắng một câu, ngón tay di chuyển, bắt máy.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Mọi người bỏ phiếu cho em đi nà~~*boni 15*
     
  8. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Uy?" Hạ Diệc Sơ bắt điện thoại được một lúc, đặt di động cạnh tai, nhàn nhạt mở miệng.

    Bên kia hô hấp một hơi, tự báo danh họ: 'Hạ Quỳ, là tôi, Chu Thanh. "

    Ta đương nhiên biết ngươi là Chu Thanh.

    Hạ Diệc Sơ mắt trợn trắng, cô không phải nguyên chủ, đối với kẻ tra nam ăn mềm không ăn cứng lại còn lấy oán trả ơn chút hảo cảm đều không có, cô lạnh lùng mở miệng:" Tôi đương nhiên biết ngươi là Chu Thanh, ngươi đây gọi điện là có chuyện gì sao? Không có gì thì tôi cúp máy. "

    Bên kia, Chu Thanh nghe được ngữ khí bình đạm của Hạ Diệc Sơ hơi sửng sốt, ngày xưa hắn gọi điện thoại, Hạ Quỳ não tàn bạch hoa si không phải lúc nào cũng thập phần vui sướng, đối với hắn các loại lấy lòng sao? Như thế nào hôm nay lại trở nên lãnh đạm?

    Cái nghi vấn này ở trong đáy lòng Chu Thanh chợt lóe rồi biến mất, nghĩ đến mục đích mình gọi điện thoại cho Hạ Diệc Sơ, Chu Thanh thở nhẹ ra một hơi, đối với Hạ Diệc Sơ nói:" Hạ Quỳ, gần đây trong tay Chu Hiểu Hoành đạo diễn có một cái kịch bản "Nhất Thế Trường An" muốn khởi quay, tôi muốn nhân vật nam chính trong đó, ngươi lấy về cho tôi. "

    Chu Thanh nói cho Hạ Diệc Sơ, thậm chí lơ đãng mang theo ngữ khí ra lệnh cùng thản nhiên.

    Hạ Diệc Sơ cười nhạo một tiếng, khóe miệng nhẹ kéo ra ra độ cung khinh miệt:" Chính ngươi muốn liền tự đi diễn thử a, tìm tôi làm cái gì? Không có việc gì tôi tắt máy. "

    Hạ Diệc Sơ trực tiếp ngắt điện thoại.

    Một lúc sau, nghĩ tới phản ứng của Chu Thanh bên kia, Hạ Diệc Sơ đáy mắt một mảnh đùa bỡn chợt lóe rồi biến mất, ngón tay di chuyển trên điện thoại vài cái, trực tiếp đem số điện thoại Chu Thanh vào danh sách đen.

    Làm xong, Hạ Diệc Sơ thay đổi một thân quần áo, đeo ba lô đi ra cửa.

    Bên kia, không ngờ tới phản ứng của Hạ Diệc Sơ, bị Hạ Diệc Sơ ngắt điện thoại, Chu Thanh nghe di động truyền đến âm thanh đô đô, cả người thần sắc không thể tin như con robot bị ấn nút dừng, bất động không nhúc nhích.

    " Chu ca ca, thế nào? Hạ Quỳ đồng ý sao? "Âm thanh dịu dàng từ phía sau truyền đến, cùng lúc đó, một nữ tử nhìn thoạt khoảng hai mươi tuổi mặc đồ ở nhà đi ra.

    Nữ tử diện mạo thanh tú, thần sắc đơn thuần yếu đuối, vừa nhìn thấy đã làm nam nhân sinh ra cảm giác muốn bảo hộ. Mà nhìn kỹ, sẽ phát hiện ngay bộ quần áo mặc trên người nữ tử này cùng với bộ đồ Chu Thanh đang mặc là giống nhau, tình lữ trang.

    Vị nữ tử này, cùng với Chu Thanh lớn lên trong cô nhi viện, cũng là minh nguyệt quang trong lòng hắn, Du Tuyết.

    " Không có, cô ta cự tuyệt. "Chu Thanh lắc đầu, đưa điện thoại thả vào túi quần.

    " Như thế nào có thể? Cô ta trước nay đều sẽ không cự tuyệt bất kì yêu cầu nào của Chu ca ca.. "Du Tuyết không thể tin mở to hai mắt, bỗng nhiên, Du Tuyết như nhớ tới cái gì, hướng Chu Thanh nói:" Chu ca ca, anh nói, có phải hay không lần trước cô ta đến phòng anh nhìn thấy em, biết được quan hệ giữa em và anh, cho nên mới.. "

    Chu Thanh đã tốt nghiệp hai năm, vẫn luôn sống trong chung cư công ty phân cho, thỉnh thoảng Hạ Quỳ sẽ tới đây xem Chu Thanh.

    Chỉ là, một lần Hạ Quỳ muốn cấp Chu Thanh kinh hỉ, không có gọi điện thông báo trước, cho nên lúc thấy được Du Tuyết đang nấu cơm trong nhà hắn, sau đó Hạ Quỳ giận dữ muốn đem Du Tuyết đuổi ra.

    Du Tuyết vốn là thanh mai trúc mã của hắn, sống bên nhau nhiều năm vậy, vốn đã là quan hệ ngầm nhiều năm. Du Tuyết tuy rằng ngoài miệng không nói, chính là trong lòng vẫn có chút ghen ghét cùng căm giận Hạ Quỳ, cho nên ngày đó nhịn không được đối với Hạ Quỳ nói nặng lời, tuy không có nói thẳng quan hệ của hai người ra nhưng cũng đủ để Hạ Quỳ hiểu lầm.

    Cho nên mới có Hạ Quỳ nổi giận đùng gọi điện chất vấn Chu Thanh, lại bị Chu Thanh nói dăm ba câu cho có lệ rồi cúp điện thoại, Hạ Quỳ liền chạy về nhà nháo tuyệt thực, sau đó.. Trên thế giới này liền không còn Hạ Quỳ yêu Chu Thanh nữa Chu Thanh nhíu nhíu mày, dịu dàng hỏi Du Tuyết:" Em lần trước cùng nói nói rõ quan hệ hai ta sao? "

    " Không đâu, kể cả lúc cô ta tức giận muốn đuổi em ra khỏi nhà cũng nói em là học muội của ngươi "Du Tuyết sùi sụt khóc, thập phần ủy khuất.

    Chu Thanh đáy mắt đau lòng, lập tức đem Du Tuyết ôm trong ngực, ôn nhu an ủi:" Tuyết nhi, mấy năm nay vất vả em rồi, chờ anh nỗ lực đạt đến địa vị cao, nhất định tuyên bố ra ngoài cho mọi người biết, em mới là người con gái Chu Thanh yêu nhất. "

    " Ân. "Du Tuyết cảm động liên tục gật đầu, lại có chút thấp thỏm hỏi:" Chính là Hạ Quỳ, không có việc gì sao? Cái kịch bản đối với anh rất quan trọng.. "

    " Không có việc gì hết, cô ta là cái dạng này, bị người trong nhà sủng hư thành tính đại tiểu thư. Chờ thêm mấy ngày, cô ta sẽ tự động gọi điện thoại cầu xin anh tha thứ. "Chu Thanh thần sắc có chút không cho là đúng, liền hung hăng áp chế tia dự cảm xấu về việc này xuống.

    * * *

    Hạ Quỳ ngồi trong xe nhà mình, để tài xế chở cô tới quán cà phê.

    " Tiểu thư, vài giờ nữa tôi tới đón ngài? "Tài xế cung kính hướng Hạ Diệc Sơ xin ý kiến.

    " Không cần, đợt lát nữa tôi tự bắt xe trở về. "Hạ Diệc Sơ mở miệng cự tuyệt, mang ba lô đi xuống xe.

    " 233, chính là nơi này sao? "Hạ Diệc Sơ đứng trên đường cái, nhìn quán cà phê xa hoa trước mắt, tiến hành xác nhận với hệ thống.

    " Đúng rồi đúng rồi, theo bổn hệ thống rà quét xác nhận, mục tiêu đã ở bên trong, ngồi ở vị trí 26, ký chủ không phải sợ, có bổn hệ thống vì ngươi hộ tống, ngươi cứ yên tâm mà làm đi. "Âm thanh hệ thống oai vệ trong đầu Hạ Diệc Sơ vang lên.

    " Hảo, ta đi vào."Hạ Diệc Sơ gật gật đầu.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Hôm nay hơi bận nên ra chương muộn

    Sorry mọi người nha~~

    Mong mọi người tha lỗi. *boni 11*

    Iu mọi người nhìu~~*boni 15*
     
    Trang Lê nè, NgoTieuKiHạ Miêu thích bài này.
  9. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàn cảnh tuyệt đẹp, không khí quán cà phê yên lặng du dương.

    Có thể hiện tại là sáng sớm, tất cả mọi người đều vội vàng đi học cùng đi làm nên bên trong quán tương đối vắng vẻ.

    Ở bàn 26 có một nam tử trung niên hơi mập đang ngồi.

    Hắn mặc một kiện áo sơ mi tối màu và một chiếc quần vận động màu đen, trên đầu mang một chiếu mũ lưỡi trai.

    Khác với những người xung quanh thần sắc nhàn nhã uống cà phê, thả lỏng người. Nam tử trung niên này dù là tới quán nhưng cả người mang bộ mặt ủ ê chau mày.

    Hắn tên Chu Hiểu Hoành, là đạo diễn nổi danh trong giới điện ảnh. Lúc đầu hắn đầu tư một tác phẩm điện ảnh nhỏ khá nổi, về sau liền sở hữu các tác phẩm phòng bán vé đều cao chứ chưa bao giờ thấp, có mỹ danh trong giới, hoàn toàn xứng làm "Quỷ tài".

    Chu Hiểu Hoành quay các tác phẩm điện ảnh, doanh thu phòng bán vé luôn cao, trừ bỏ kịch bản và thủ pháp quay phim độc đáo cùng với tiền đầu tư khổng lồ, càng quan trọng là ánh mắt lựa chọn diễn viên của hắn.

    Hắn mỗi lần cho ra bộ tác phẩm cơ hồ đều là tự mình viết kịch bản, chọn lựa diễn viên.

    Hơn nữa danh tiếng phòng bán vé của hắn ở đó, chỉ cần hắn thả ra ý muốn khởi quay tác phẩm mới thì người đầu tư tới chính là cuồn cuộn không ngừng.

    Chỉ là gần đây Chu Hiểu Hoành gặp phải một vấn đề nan giải trọng yếu.

    Nguyên nhân chính là, hắn hơn một năm nay đi ra ngoài ngắm cảnh, lại hơn một năm nữa để viết ra kịch bản, hiện giờ đầu tư đã đủ, cũng lập tức muốn tiến hành khởi quay nhưng lại xuất hiện vấn đề lựa diễn viên!

    Bên trong có một vai nam phụ rất quan trọng, hắn cư nhiên tìm mãi cũng không thấy người thích hợp!

    Cái này làm cho tâm tình hắn thập phần trầm trọng, mặt khác vài người phụ trách cũng đề cử không ít nam minh tinh giúp hắn tạm chấp nhận, chính là Chu Hiểu Hoành nhất định không chịu, hắn thậm chí đều làm tốt tư tưởng đem vai diễn đó cắt bỏ, cũng không cần tạm chấp nhận đóng phim này.

    Nghĩ đến chính mình ngày đêm mất ăn mất ngủ ghé vào bàn mà viết cái kịch bản này khi nảy ra ý tưởng, Chu Hiểu Hoành thở dài, giương mắt nhìn quán cà phê, tính gọi gọi phục vụ tính tiền.

    Chỉ là, vừa nhấc mắt, Chu Hiểu Hoành cả người tức khắc như bị nhấn nút tạm ngừng.

    Chu Hiểu Hoành ánh mắt bình bĩnh nhìn cánh cửa quán chậm rãi đẩy vào, cuối cùng dừng lại trên người mở cửa

    Thiếu nữ đẩy cửa tuổi còn trẻ, bộ dáng hình như bất quá 20, một khuôn mặt trứng ngỗng, da thịt trắng nõn như trẻ con, đôi mắt to trong trẻo câu nhân giống như là đá quý lấp lánh phát sáng, vô cùng dụ hoặc người.

    Cô ấy ăn mặc thâp phần gọn gàng, một áo sơ mi đi với chiếc quần jean lam nhạt, bước đi trầm ổn, toàn thân tỏa ra sức sống thanh xuân.

    Điều làm Chu Hiểu Hoành đối với cô không rời mắt, là cảm giác cô cho người khác, rõ ràng vốn nên cách trang điểm dào dạt tươi mát, chính là cô lại không hề cho người ta cảm giác hơi thở thiếu nữ nóng bỏng, ngược lại tỏa ra khí chất nội liễm trầm ổn lại không mất đi khí chất ngoan cường.

    Nếu chỉ là xem khuôn mặt cùng khí chất của cô, tuyệt đối cho rằng cô là người thanh thuần đầy sức sống mười phần, là tiểu cô nương hay mơ mộng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia cùng dáng người cao gầy lại cho người ta cảm giác vũ mị thành thục.

    Mà hai loại khí chất này rõ ràng tương phản, xuất hiện trên người cô, cư nhiên không có một tia không ổn mà ngược lại thập phần hòa hợp.

    Chu Hiểu Hoành nhìn hồi lâu, thẳng tới khi cô ngồi ở vị trí đối diện mình, nghiêng người nói chuyện với phụ vụ, mới lưu luyến đem ánh mắt trở về.

    Chu Hiểu Hoành ở trong lòng tiếc hận, nếu như là nam thì tốt rồi, nhân vật bên trong kịch bản không phải là vừa vũ mị câu nhân lại vừa ẩn nhẫn ngoan cường kiên nghị sao.

    Làm Chu Hiểu Hoành nhìn đến không chớp mắt tự nhiên chính là Hạ Diệc Sơ.

    Ngồi chờ người phụ vụ đem điểm tâm và cà phê lên, Hạ Diệc Sơ ở trong đầu hỏi hệ thống: "Hệ thống, vừa rồi ta biểu hiện thế nào?"

    "Ký chủ thể hiện vô cùng tốt à! Cực kì tốt!" Hệ thống vui sướng ở trong đầu Hạ Diệc Sơ khua tay múa chân: "Ngươi nhìn kìa, lúc đạo diễn thu hồi ánh mắt, đúng là bộ dáng tiếc hận muốn chết, tưởng như là cùng lão bà ly hôn."

    "233, ngươi nên đổi mới một chút cách dùng từ." Hạ Diệc Sơ ha hả cười một tiếng.

    "Ân? Chính đêm qua lúc ngươi ngủ đã đổi mới rồi mà, hiện tại chính là phiên bản mới nhất." Bị Hạ Diệc Sơ cười nhạo, hệ thống biểu tình ngây thơ vô tội.

    Hạ Diệc Sơ không hề cùng hệ thống tiếp lời, mà bắt đầu nhấm nháp cà phê cùng điểm tâm.

    Nếu là trước kia, Hạ Diệc Sơ là tuyệt đối sẽ không bao giờ ăn loại điểm tâm ngọt lịm này, nhưng giờ đã chết một lần, linh hồn từng phiêu đãng trong không trung, cảm nhận được bản thân không nóng không lạnh, không hề biết tới đói bụng là gì, tâm tính cô nháy mắt liền thay đổi.

    Cái tư vị còn sống thật khiến cho con người ta mê muội.

    Chu Hiểu Hoành vẫn luôn không có tới tìm Hạ Diệc Sơ nói chuyện, Hạ Diệc Sơ cũng không sốt ruột, đem ăn miếng điểm tâm cuối cùng và uống cà phê, tĩnh tọa trong chốc lát, cô phất phất tay, tính tiền, ra cửa.

    Mà ngồi đối diện bàn của Hạ Diệc Sơ, Chu Hiểu Hoành vẫn đều không nhịn được đem ánh mắt của mình đặt trên người Hạ Diệc Sơ, quan sát nhất cử nhất động của cô, xem người này càng lâu, trong lòng càng cảm thấy tiếc hận.

    Hắn tuy rằng chưa cùng Hạ Diệc Sơ tiếp xúc, chính là cảm giác của hắn thập phần nhanh nhạy, gần như chỉ cần thông qua quan sát nhất cử nhất động cửa người này hoặc là cùng người này lần đầu tiên gặp mặt, Chu Hiểu Hoành liền biết rằng cô có phải hay không là người mình muốn tìm.

    Mà hiện tại, trải qua thời gian ngắn ngủi nhìn, hắn phát hiện cái người con gái này quả thực là 100% phù hợp với nhân vật Trường An trong tưởng tượng lúc ban đầu hắn viết kịch bản.

    Chỉ là đáng tiếc, tại sao lại là con gái a?

    Chu Hiểu Hoành lắc lắc đầu, bỗng nhiên, Chu Hiểu Hoành như nghĩ tới điều gì, hắn gõ đầu mình một cái, vì cái gì Trường An nhất định phải là nam nhân đâu! Cũng có thể đem giới tính của hắn thành nữ nhân a!

    Chu Hiểu Hoành giương mắt nhìn thiếu nữ đã đi ra, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, nhấc chân muốn đuổi theo.

    "Vị tiên sinh này, ngài còn chưa có tính tiền." Người phục vụ một bên thấy được động tác muốn rời đi của Chu Hiểu Hoành, chạy nhanh tới nhắc nhở.

    "Không cần thối lại." Chu Hiểu Hoành móc tiền trong ví ra, cầm vài tờ trăm ngàn đặt trong tay người phụ vụ, nhìn thân ảnh Hạ Diệc Sơ sắp biến mất trong biển người, thần sắc nôn nóng, nhấc chân chạy ra ngoài.
     
  10. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Diệc Sơ kì thật cũng không có đi bao xa, cô vẫn luôn ở trong lòng kêu hệ thống chú ý hướng đi của Chu Hiểu Hoành.

    Mà hệ thống cũng không phụ kì mong của Hạ Diệc Sơ, thời thời khắc khắc báo cho cô biết hướng đi mới nhất của hắn.

    Nghe hệ thống trong đầu kích động kêu to, Chu Hiểu Hoành thần sắc vội vàng từ quán cà phê ra ngoài, vốn Hạ Diệc Sơ vẫn còn đứng khá gần quán, ngay lập tức thấy bóng dáng mảnh khảnh của Chu Hiểu Hoành trong biển người xuất hiện.

    "Đồng học phía trước, xin chờ một lát!" Chu Hiểu Hoành hai mắt sáng ngời, đi nhanh đuổi theo thân ảnh Hạ Diệc Sơ, mở miệng gọi cô lại.

    "Ân! Ngài kêu tôi?" Hạ Diệc Sơ quay đầu, tỏ ra nghi hoặc hỏi lại.

    "Đúng vậy, đồng học, tôi là một vị đạo diễn, gần đây nhất có một cái nhân vật thực thích hợp với cô, cô có hứng thú sao?"

    "..."

    Hạ Diệc Sơ thần sắc có chút câm nín nhìn Chu Hiểu Hoành vẻ mặt kích động ở trước mặt, cái lời nói như vậy, vừa nghe.. giống như là tên lừa đảo.

    "Tôi có thể xem danh thiếp của ngài được không?" Hạ Diệc Sơ mở miệng

    "Có thể, có thể" Chu Hiểu Hoành trả lời, lập tức từ trong túi tiền lấy ra một xấp danh thiếp đưa cho Hạ Diệc Sơ.

    Hạ Diệc Sơ tiếp nhận nhìn nhìn, đây thật là.. tiết kiệm giấy! Danh thiếp màu trắng kiểu dáng cực kì ngắn gọn nổi bật lên hai dòng chữ màu đen.

    Tên họ: Chu Hiểu Hoành

    Điện thoại: 130xxxxxxx

    Hạ Diệc Sơ đem danh thiếp trong tay lật tới lật lui nhìn, phát hiện danh thiếp này cũng chỉ có hai chữ như vậy, ngay cả một cái giới thiệu thân phận cùng công ty cũng không có..

    Chẳng lẽ gần đây lưu hành phong cách danh thiếp như vậy sao..

    Thoạt nhìn tưởng kẻ lừa đảo nha..

    Hạ Diệc Sơ trừu rút khóe miệng, đem danh thiếp bỏ vào người, trên mặt treo ý cười nhẹ nhàng, đối với hắn nói: "Như vậy chúng ta khi nào bắt đầu?"

    "..."

    Chu Hiểu Hoành hơi hơi sửng sốt, có chút phản ứng không kịp, thẳng đến kia nhìn đôi mắt tràn ngập ý cười mới nghe hiểu ý tứ của Hạ Diệc Sơ, thần sắc kích động: "Đi một chút, xe tôi ở bên kia, cô nếu là có hứng thú, tôi hiện tại liền mang cô đi coi kịch bản!" "Ân" Hạ Diệc Sơ gật gật đầu, đi phía sau Chu Hiểu Hoành.

    Hai người ngồi trong chiếc xe hơi màu đen, Chu Hiểu Hoành mới nhớ hắn hiện tại vẫn chưa biết tên người ngồi bên cạnh, vì thế nhìn Hạ Diệc Sơ hỏi: "Còn chưa biết tên cô đâu, xem tuổi của cô, hẳn là vẫn còn học đại học đi."

    "Không có." Hạ Diệc Sơ lắc lắc đầu, đem thân thế của mình nói cho hắn biết: "Tôi kêu Hạ Quỳ, năm nay 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp Bắc Ảnh."

    "Cô là Bắc Ảnh à! Vậy không thành vấn đề!" Chu Hiểu Hoành quả thực đã cao hứng đến không biết làm thế nào mới tốt, bất quá hắn vẫn còn nhớ mình hiện đang lái xe, không thể có cảm xúc dao động quá lớn. (vì Bắc Ảnh là đại học điện ảnh nên Chu Hiểu Hoành mới cao hứng như vậy đó mọi người)

    Chu Hiểu Hoành trực tiếp mang Hạ Diệc Sơ tới nhà mình, đem kịch bản giao cho cô, để cô biểu diễn một đoạn ngắn về nhân vật Trường An.

    Cái kịch bản này, Hạ Diệc Sơ đã sớm thông qua hệ thống 233 xem qua.

    Hơn nữa cô còn biết, gần đây Chu Hiểu Hoành phát sầu vì không tìm thấy nhân vật Trường An thích hợp.

    Thậm chí, Hạ Diệc Sơ trước khi ra cửa (nhà), cũng đã đem nhân vật này tập diễn vài lần, đến khi hệ thống cảm thấy hoàn hảo rồi mới đi ra (khỏi nhà).

    Quả nhiên, Hạ Diệc Sơ nhìn kịch bản trên tay, liền ngay trước mặt Chu Hiểu Hoành biểu diễn mà không cần người phối hợp, làm hắn xem vừa lòng tới mức ngồi cười không khép miệng được.

    Hôm nay nhìn diễn xuất của Hạ Diệc Sơ thật sự làm cho Chu Hiểu Hoành quá nhiều kinh hỉ, cơ hồ làm cho hắn tưởng rằng đây là ngày may mắn nhất của mình. Không nói hai lời, Chu Hiểu Hoành trực tiếp đem kịch bản sửa lại giới tính của Trường An đưa cho Hạ Diệc Sơ, để cô về nhà nghiêm túc nghiên cứu kịch bản mới, còn lấy thêm phương thức liên lạc của Hạ Diệc Sơ lưu lại, nói Hạ Diệc Sơ trở về chờ đoàn phim thông tri*.

    (* là thông báo đó ạ)

    Hạ Diệc Sơ đã được mục đích liền đối với Chu Hiểu Hoành nói lời cảm tạ, ngay sau đó tỏ ý muốn rời đi trước.

    Chu Hiểu Hoành lúc này hắn mới nhớ tới, hắn từ quán cà phê đem người ta tới nhà mình, cái này làm cho Chu Hiểu Hoành nháy mắt liền ngượng ngùng, liên tục hỏi cô muốn đi đâu, hắn lái xe đưa cô qua.

    Chu Hiểu Hoành ở tại nơi này thuộc tiểu khu xa hoa, rất khó bắt xe tới, Hạ Diệc Sơ nghĩ nghĩ, liền cũng không hề từ chối, tùy tiện nói với Chu Hiểu Hoành tới một cao ốc.

    Chu Hiểu Hoành lái xe thật mau đưa cô đến địa chỉ mà cô vừa đọc.

    Hạ Diệc Sơ xuống xe, đứng tại chỗ, nhìn xe Chu Hiểu Hoành rời đi, liền tính toán tùy tiện bắt xe trở về.

    Dù sao lần này ra ngoài mục đích chính là vì nhân vật của Chu Hiểu Hoành, mặt khác cũng không có việc gì.

    "Hạ, Hạ Quỳ?"

    Cách đó không xa truyền đến một đạo âm thanh không xác định, chính là nghe được tiếng trả lời, xoay người đối diện nhìn hắn, thì nguyên bản trong lòng chỉ xác định 80% nháy mắt đạt 100%.

    Hạ Diệc Sơ yên lặng nhìn nam tử đeo kính râm, mặc một bộ Tây trắng hướng mình đi tới, cũng không có mở miệng nói chuyện.

    Nam tử mặc tây trang cách Hạ Diệc Sơ cũng không xa, nhìn nàng đứng nơi đó bất động, vài bước liền đi tới trước mặt Hạ Diệc Sơ.

    Người mặc tây trang thân hình thon dài, anh tuấn tiêu sái, cả tỏa ra khí chất hòa hoa phong nhã, đúng là người mà nguyên chủ yêu tới tận xương tủy, tra nam, Chu Thanh.

    Chu Thanh nước đến trước mặt Hạ Diệc Sơ, nhìn bốn phía không có người, liền lấy mắt kính trên mặt mình xuống, lộ ra khuôn mặt soái khí, chỉ là cái tướng mạo ấy nhìn thấy Hạ Diệc Sơ thì lại mang theo một tia chán ghét cùng không kiên nhẫn.

    Chu Thanh đối với Hạ Diệc Sơ nói: "Hạ Quỳ, sao cô lại tới đây? Tôi không phải đã nói rồi, tôi hiện giờ là nhân vật công chúng, phải luôn thời khắc duy trì hình tượng bên ngoài, hai ta không thể ở gần công ty như vậy mà gặp mặt. Nếu như để ai chụp được thì sẽ không biết đem cô và tôi nói thành cái gì đâu."

    Bỗng nhiên, Chu Thanh ánh mắt lơ đãng đảo qua cái kịch bản Hạ Diệc Sơ cầm trên tay, đôi mắt hơi nheo lại làm hắn thấy rõ cái tựa đề trên trang bìa kịch bản.

    Chu Thanh trong lòng cả kinh, nguyên bản thần sắc với Hạ Diệc Sơ có chút không kiên nhẫn cùng chán ghét chớp mắt một cái liền biến mất, trở thành vô tận vui sướng: "Hạ Quỳ! Kịch bản <<Nhất Thế Trường An>>, không nghĩ tới cô đã thay tôi lấy được nhân vật Hàn Liệt! Thật cảm ơn cô!"

    =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Hôm nay tâm trạng em hơi tệ nên đăng 1 chương thui nha, mai em bù.

    Chương nay có lỗi chỗ nào thì cho em xin lỗi, mai em sẽ sửa lại ạ.

    Chúc mọi người ngủ ngon, mơ đẹp.
     
    Trang Lê nè, NgoTieuKiHạ Miêu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2020
  11. Hỏa Lạt Lạt Đường là mình chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết@@

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Ca ca mặt lạnh cấm dục bá đạo (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Thanh cao hứng nói, duỗi tay phải tới bắt tay đang cầm kịch bản của Hạ Diệc Sơ, cô hơi nghiêng người tránh đi động tác của hắn.

    "Cái này không phải cho ngươi." Hạ Diệc Sơ thần sắc nhàn nhạt mở miệng.

    "Cái gì?" Chu Thanh hơi sửng sốt, nhìn Hạ Diệc Sơ trước mắt không đem kịch bản cho mình, ngược lại còn lui về sau vài bước, giống như là đang ghét bỏ hắn.

    Chu Thanh nhíu nhíu mày, ngước mắt nhìn Hạ Diệc Sơ, lúc này mới phát hiện bạch si hoa vạn phần quen thuộc giờ mang theo biểu tình cực kì xa lạ lạnh nhạt.

    Nếu là Hạ Quỳ trước kia, ở đây gặp được hắn, ánh mắt sớm nóng bỏng, mặt đầy mê luyến, đối với mọi loại yêu cầu của hắn cũng không chớp mắt một cái liền đồng ý.

    Chu Thanh đột nhiên nghĩ tới cuộc gọi hôm trước, tựa hồ bắt đầu từ sáng hôm ấy Hạ Quỳ cũng đã thay đổi.

    Hạ Quỳ lúc trước sẽ tuyệt đối không chủ động cúp điện thoại của hắn, cũng tuyệt đối không cự tuyệt yêu cầu của hắn.

    "Chu Thanh, nguyên bản tôi còn đang suy nghĩ khi nào tìm thời gian tới gặp ngươi nói chuyện một chút, chính là nếu hiện tại ở chỗ này gặp phải ngươi, tôi đây liền đem mọi chuyện nói rõ đi. Tôi, Hạ Quỳ, chơi chán ngươi rồi, về sau nếu gặp phải tôi, nhớ rõ đi đường vòng, bằng không tôi làm ngươi đẹp mặt!" Hạ Diệc Sơ lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người nhấc chân rời đi.

    Chu Thanh sửng sốt vài giây tại chỗ mới nhanh chóng phản ứng lại.

    Phản ứng đầu tiên của hắn chính là cao hứng được giải thoát, hắn nhiều năm như vậy, rốt cục cũng thoát khỏi đồ kẹo mạch nha dính người nhà giàu này, nhưng là ngay sau đó, Chu Thanh liền nghĩ tới kịch bản <Nhất Thế Trường An> trong tay Hạ Diệc Sơ.

    Lần trước Chu Thanh lơ đãng nghe được hai vị trong ngành đã lâu nói trong lúc say, nghe được tin tức "Quỷ tài" muốn quay bộ <Nhất Thế Trường An>, từ trong miệng họ biết được kịch bản này cư nhiên là tâm huyết nhiều năm của Chu Hiểu Hoành, đến lúc đó ra mắt, khẳng định sẽ giành được cái giải thưởng lớn đi.

    Chu Thanh lặng lẽ trốn ở chỗ tối, nghe xong lời bọn họ nói liền nảy sinh tâm tư.

    Chu Hiểu Hoành đại danh đỉnh đỉnh tự nhiên là hắn có nghe qua, nếu có thể lấy được nam chính của bộ phim này.. Thì giá trị con người của hắn muốn cao hơn hiện tại ít nhất là phải gấp đôi đi!

    Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng Chu Thanh hiện lên muôn vàn suy nghĩ, cuối cùng, nhìn Hạ Diệc Sơ sắp rời đi, hắn nắm chặt hai tay, vẫn là nhanh chóng đuổi theo.

    "Hạ Quỳ, cô đừng nóng giận, mấy ngày trước cô nhìn thấy nữ sinh ở trong phòng tôi, thật ra là tôi và cô ấy là cùng trường, cô không tin liền có thể đi tra, hơn nữa cô ấy còn cùng tôi lớn lên trong cô nhi viện, ngày trước còn ở trong cô nhi viện, cô ấy thường xuyên bị người ta khinh dễ, vẫn luôn là tôi bảo hộ cô ấy, cho nên tôi ở trong lòng cô ấy, tôi giống như anh trai của cô ấy vậy, còn trong lòng tôi, cũng luôn đem cô ấy thành em gái mà chăm sóc." Chu Thanh bước nhanh đuổi theo, vừa đi một bên đối với Hạ Diệc Sơ giải thích.

    Vẻ mặt chân tình, thật không hổ danh là tra nam, đến như vậy còn diễn được.

    "Không cần, không có liên quan đến cô ta, ngươi về sau nhớ kĩ đừng xuất hiện trước mặt tôi là được." Hạ Diệc Sơ lạnh lùng mở miệng, duỗi tay bắt xe trên đường.

    "Hạ Quỳ, cô rốt cuộc muốn như thế nào? Tôi không phải đã cùng cô giải thích rõ ràng rồi sao? Cô cuối cùng muốn gì?" Trước nay cũng chỉ có Chu Thanh hắn mặt lạnh chứ bao giờ đến lượt Hạ Diệc Sơ ném sắc mặt lạnh lùng này cho hắn, nhìn chính mình giải thích như vậy, Hạ Quỳ vẫn là một bộ dáng thờ ơ thì không nhịn được tức giận.

    Hắn bát lấy cánh tay Hạ Diệc Sơ, đem cô kéo lại gần.

    "Chu Thanh, ngươi làm gì! Buông ta ra!" Hạ Diệc Sơ nhíu mày, duỗi tay giãy giụa, lại không thoát khỏi cái tay của hắn.

    Còn tài xế kia nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, tưởng là cặp đôi giận dỗi, thầm mắng một câu, trực tiếp nhấn chân ga rời đi.

    "Hạ Quỳ, cô không phải là muốn tôi làm bạn trai cô sao? Tôi hiện tại đồng ý, cô mau đem cái kịch bản trong tay cô cho tôi." Chu Thanh dùng sức nắm chặt lấy cổ tay Hạ Diệc Sơ, cau mày, đối với Hạ Diệc Sơ mở miệng, thần sắc còn vẻ không tình nguyện, lại mang theo một tia đắc ý cùng cao ngạo, quả thực giống như là hắn đáp ứng cùng Hạ Quỳ ở bên nhau chính là thiên đại ban thưởng dành cho cô.

    "Ha hả." Hạ Diệc Sơ nghe hắn nói xong, đột nhiên yêu mị cười với hắn một tiếng, tiếng cười câu nhân kia quả thực làm trái tim Chu Thanh nhịn không được run rẩy, ngước nhìn khuôn mặt Hạ Quỳ, hình như cùng Hạ Quỳ ở bên nhau, cũng không hẳn là khó có thể chịu được..

    Chu Thanh trong lòng mơ màng nghĩ tới ý niệm này, chỉ là trong nháy mắt, một trận đau nhức từ chân truyền đến, Chu Thanh theo bản năng muốn hét chói tai, nhưng ngay lập tức lấy tay gắt gao bưng miệng mình, cái tay đang cầm tay Hạ Diệc Sơ cũng buông ra.

    Chu Thanh đau đến thân thể run run, nhìn thần sắc Hạ Diệc Sơ, kêu một tiếng phẫn nộ.

    Chính là Hạ Diệc Sơ không sợ nhìn hắn, khí áp mạnh mẽ trừng mắt với hắn.

    Hạ Diệc Sơ thu hồi chân đạp lên hắn, thần sắc bình đạm mang theo một tia hàn ý: "Tôi lần cuối cùng cảnh cáo ngươi, về sau thấy tôi, nhớ rõ đi đường vòng, còn có cả tiểu thanh mai nhà ngươi nữa!"

    Hùng hổ nói xong câu đó, Hạ Diệc Sơ trực tiếp xoay người đi mất, chỉ còn Chu Thanh bị cô đạp cho một phát đứng tại chỗ giương mắt nhìn bóng dáng cô biến mất.

    Hạ Diệc Sơ kêu một chiếu xe về nhà, lại không có nghĩ đến, Thẩm Già Diệp mấy ngày nay vẫn luôn đi sớm về trễ cư nhiên cũng ở nhà.

    "Anh." Hạ Diệc Sơ thay giày xong, có chút chột dạ đem kịch bản giấu ở phía sau, nhìn Thẩm Già Diệp ngồi trên ghế sopha, giọng có chút khô khốc hỏi: "Anh trai, anh hôm nay thế nào, sớm như vậy đã trở lại?"

    "Trở về bồi em ăn cơm trưa, thế nào? Không cao hứng sao?" Nguyên bản Thẩm Già Diệp đang cúi nhìn điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu lên, cặp mắt kia thập phần có uy lực chấn áp cùng chiếm hữu nhìn về phía Hạ Diệc Sơ.

    "Không, anh trở về, em đương nhiên cao hứng, rốt cuộc không phải ăn cơm một mình." Hạ Diệc Sơ câu môi, tươi cười sáng lạn, ngay sau đó đi vài bước, vòng qua Thẩm Già Diệp đi đến trước cầu thang, hướng Thẩm Già Diệp nói: "Anh trai, em lên lầu trước, đợi lát nữa lại xuống cùng anh ăn cơm."

    Giọng nói vừa dứt, Hạ Diệc Sơ liền chạy nhanh ôm kịch bản chạy lên lầu.

    Thẩm Già Diệp nhìn thân ảnh Hạ Diệc Sơ biến mất, lại đem ánh mắt đặt trên màn hình di động.

    Trên di động đang chạy một đoạn video, chính là cảnh Hạ Diệc Sơ cùng Chu Thanh hai người lôi lôi kéo kéo.

    =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =: =:

    Lời editor:

    Bù chương cho hôm qua nè mọi người~~
     
    Trang Lê nèHạ Miêu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...