Ngôn Tình [Edit] Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá - Quyển Thành Đoàn Tử

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi nguyethatuyen, 21 Tháng chín 2020.

  1. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 610: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (60)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc Trầm Mộc Bạch ăn bánh ngọt, chè trôi nước lại nhún nhún thân thể lông mềm như nhung của nó, hướng bàn công tác bên kia bò đi.

    Nó nâng lên con mắt tròn xoe, ngước mắt nhìn thoáng qua nam nhân đang lật xem tài liệu, sau đó bất động thanh sắc tiếp tục đi tới.

    Ai cũng không có chú ý tới một viên mèo nhỏ lặng lẽ meo meo chui vào dưới mặt bàn, sau đó bốn phía nhìn quanh trong chốc lát, cuối cùng chậm rãi tiếp tục leo đến phía dưới ghế ngồi.

    Thẳng đến bên chân có đồ vật gì đang cọ, Lục Lệ Bắc mới phát hiện cái vật nhỏ này tồn tại.

    Hắn cúi người, đem mèo con bế lên.

    Chè trôi nước vùng vẫy một hồi, sau đó nhìn chằm chằm Lục Lệ Bắc.

    Lục Lệ Bắc đưa nó tới trong ngực, sau đó tiếp tục lật xem tài liệu trên bàn.

    Chè trôi nước im lặng ở lại một hồi, sau đó lại không an phận muốn leo lên.

    Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu nó, đưa nó một lần nữa thả lại chỗ cũ.

    Chè trôi nước không chịu cô đơn tiếp tục trèo lên trên, cứ thế mà suy ra mấy lần, Lục Lệ Bắc dứt khoát nhìn theo nó, ánh mắt phóng tới trên văn kiện.

    Trầm Mộc Bạch thời điểm phát hiện, chè trôi nước đã bò lên trên đầu vai Lục Lệ Bắc, mềm nhũn nằm sấp thành một cục.

    Cô đi nhanh qua, "Anh."

    Lục Lệ Bắc ngẩng đầu nhìn cô, ngữ khí ôn hòa nói, "Không nghĩ tới nó vẫn rất nghịch ngợm."

    Trầm Mộc Bạch ngại ngùng muốn đưa tay đi bắt chè trôi nước.

    Chè trôi nước không nguyện ý, chết sống cũng không muốn xuống dưới.

    Trầm Mộc Bạch vì chậm trễ đến đối phương làm việc cảm thấy càng áy náy, thấy chè trôi nước tựa hồ còn muốn dời đến đằng sau, đi chỗ nào đó, nghiêng thân liền muốn đi bắt.

    Không nghĩ tới, một cái sơ sẩy, cả người đụng ngã trên người Lục Lệ Bắc.

    Xấu hổ là, cô ngồi ở trên đùi đối phương.

    Tràng diện một lần mập mờ.

    "Lục tổng.." Theo cửa bị mở ra, thanh âm thuộc về Tiểu Lý có chút cấp thiết vang lên theo.

    Sau đó im bặt mà dừng.

    Tiểu Lý có chút trợn mắt hốc mồm nhìn xem tư thế cực kỳ mập mờ của hai người, ngữ khí rung động nói, "Xin lỗi, quấy rầy."

    Sau đó chết lặng quay người, đóng cửa, một mạch mà làm.

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Ta không phải, ta không có.

    Cô xấu hổ đến mặt triệt triệt để để thành thịt kho tàu tôm hùm nhỏ, nghĩ đến Tiểu Lý sau này sẽ dùng cái ánh mắt dạng gì nhìn cô, lập tức muốn chui vào bên trong kẽ đất.

    Một tiếng cười khẽ trầm thấp vang lên, Lục Lệ Bắc có chút cong lên khóe môi, trong đôi mắt hẹp dài dưới mắt kiếng gọng vàng mang theo chút ý cười.

    Khuôn mặt tuấn tú Gần trong gang tấc, cùng khí tức như có như không kém chút làm cho Trầm Mộc Bạch cả người sắp bạo tạc, cô vội vàng thấp giọng nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, anh." Sau đó chuẩn bị từ trên người đối phương đi xuống.

    Lục Lệ Bắc lại dùng hai tay ôm cả người cô, khiến cho hai người khoảng cách vô hạn rút ngắn, cuối cùng tiếng nói trầm thấp nhìn chăm chú lên cô nói, "Chủ động ôm ấp yêu thương, thật coi anh là Liễu Hạ Huệ? Hả?"

    Hai tay còn lại đẩy hắn ra, như vậy một lần, thân mật tiếp xúc như vậy càng thêm lộ ra tư thế hai người mập mờ.

    Chè trôi nước còn chăm chú lay ở sau vai Lục Lệ Bắc, mở to con mắt trơn bóng hiếu kỳ nhìn bọn hắn chằm chằm.

    Trầm Mộc Bạch không khỏi thấp giọng cầu khẩn nói, "Anh, để cho em đi xuống đi."

    Thiếu nữ thân thể mềm mại dán chặt lấy bản thân, trong cặp con ngươi ướt sũng là ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, bởi vì xấu hổ giận dữ, khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên một tầng nhàn nhạt ửng đỏ, đẹp vô phương nhận biết. Nhất là đối phương còn nhẹ cắn môi, phát ra một tia thủy sắc xinh đẹp.

    Lục Lệ Bắc ở tại chỗ liền bắt đầu phản ứng.

    Hắn hầu kết có chút lăn cuống, nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong con ngươi dần dần trở nên thâm thúy, thanh âm trầm thấp mà tối mịt, "Chớ lộn xộn."
     
  2. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 611: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (61)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch vốn dĩ còn đang giãy dụa biên độ nhỏ, lúc cảm thụ đến một cái vật thể cứng rắn dữ tợn, cả người đều ngẩn ra.

    Lục Lệ Bắc nhịn không được ngược lại hít một hơi lạnh, nhìn đối phương nói, "Thiến Thiến."

    Trầm Mộc Bạch có chút bị giật mình, hơi có chút không biết làm sao nhìn đối phương.

    Thiếu nữ trong mắt mờ mịt cùng kinh hãi làm cho Lục Lệ Bắc tình cảm dị dạng trong lồng ngực càng ngày càng nồng đậm, lại suy nghĩ đến con mèo nhỏ sau lưng, hắn ẩn nhẫn nói, "Hôn anh, liền thả em xuống dưới."

    Trầm Mộc Bạch có chút do dự.

    Lục Lệ Bắc nhìn chằm chằm cô, dùng ngữ khí dụ dỗ cộng lừa gạt trầm giọng nói, "Thiến Thiến ngoan."

    Đối phương động tác cùng ngữ khí không được trái lại làm cho Trầm Mộc Bạch tâm tình dao động, sau đó nói, "Chỉ hôn một chút."

    Trong mắt hiện lên một chút ý cười, Lục Lệ Bắc gật đầu nói, "Ừ, một chút."

    Trầm Mộc Bạch nhanh chóng hôn một chút gương mặt hắn, khuôn mặt đỏ lên nói, "Thả em xuống dưới."

    Lục Lệ Bắc lại là cười khẽ một tiếng, thanh âm khàn khàn nhìn cô nói, "Thiến Thiến hôn không đúng chỗ."

    Trầm Mộc Bạch nhịn không được trợn tròn con ngươi.

    Thiếu nữ có chút xù lông bộ dáng vô cùng khả ái, Lục Lệ Bắc chỉ cảm thấy càng ngày càng trướng đau nhức, hít một hơi thật sâu, ẩn nhẫn kêu tên đối phương một tiếng.

    Vật kia hình dạng càng lúc càng lớn, Trầm Mộc Bạch có chút sợ, cắn răng, ngoan ngoãn hạ tâm tiến tới trên môi đối phương hôn một cái.

    Không nghĩ tới Lục Lệ Bắc lại dùng một cái tay đè xuống cái ót cô, sau đó điên cuồng quét sạch một phen, mới chậm rãi buông ra.

    Trầm Mộc Bạch không nghĩ tới anh trai bình thường ôn ôn quân tử cũng có một mặt chơi xấu, tức giận đến không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng chỉ có thể nhìn hắn chằm chằm, "Thả em xuống dưới."

    Lục Lệ Bắc mắt lộ ý cười nhìn cô, tiếng nói trầm thấp trả lời, "Được."

    Một tiếng này đã bao hàm vô hạn cưng chiều, nếu có người khác ở bên người, chỉ sợ ngọt rơi răng.

    Trầm Mộc Bạch sau khi hắn buông ra, lập tức liền tránh ra khỏi, nhảy xuống.

    Lục Lệ Bắc vội vàng nắm tay cô.

    Trầm Mộc Bạch không muốn để ý đến hắn, nhưng vẫn là không tình nguyện quay đầu lại.

    Lục Lệ Bắc con ngươi hẹp dài giấu ở dưới mắt kiếng gọng vàng nhìn cô chăm chú, ngữ khí ôn hòa nói, "Thiến Thiến, đừng để anh chờ quá lâu."

    Hắn cầm mèo con qua bả vai, đưa tới trên tay thiếu nữ, đưa tay vuốt vuốt đầu cô.

    Chè trôi nước mềm nhũn ngẩng cái cổ hướng về Trầm Mộc Bạch meo một tiếng, con mắt trơn bóng không có một tia tạp chất.

    Thế nhưng Trầm Mộc Bạch chính là không hiểu sao cảm nhận được một cỗ xấu hổ, cô nhịn không được xoay người sang chỗ khác, sau đó co đến trong góc ngồi xổm xuống.

    Lục Lệ Bắc lúc nào đi ra ngoài cô không biết, chỉ biết là Tiểu Lý đi mà quay lại tiếng nói rõ ràng, sau đó lễ phép tính gõ cửa một cái nói, "Lục tổng, ngài bận rộn xong chưa?"

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    Không được đáp lại, Tiểu Lý tiếp tục nói, "Tôi có thể vào không? Lục tổng."

    Trầm Mộc Bạch làm sao lại lên tiếng, cho nên cô làm bộ không có người ở đây.

    Lại không nghĩ rằng, không qua mấy giây, Tiểu Lý liền đẩy cửa vào được, "A? Tại sao không ai ở đây?"

    Hắn cầm trong tay tài liệu đưa tới trên bàn làm việc, dư quang cùng Trầm Mộc Bạch trong góc ánh mắt đối diện nhau.

    Tiểu Lý vội vàng che mắt nói, "Lục tiểu thư, tôi trước đó cái gì cũng không trông thấy, cái gì cũng không nghe thấy."

    Trầm Mộc Bạch, "..."

    "Tôi còn có việc, liền đi trước." Tiểu Lý một bên che mắt một bên lui ra ngoài.

    Thẳng đến sau khi đóng cửa, Tiểu Lý mới chậm rãi thở phào một hơi.

    Nghĩ thầm, trước đó tình huống thoạt nhìn kịch liệt như vậy, nếu là nhìn thấy cái không nên nhìn, trừ tiền lương là việc nhỏ, mất việc đó thật đúng là không chỗ nào khóc.

    Ai, Lục tiểu thư dáng dấp giống như tiểu yêu tinh vậy, ngay cả trong loại chuyện này.. Khó trách Lục tổng bị cô mê hoặc đến chết đi sống lại.

    * * *

    Ta đã trở lại rồi đây.

    Dạo này ta có chút bận, hôm nay mới tranh thủ ngoi lên cập nhật truyện cho các nàng được nà.

    Ta sẽ cố gắng cho xong vị diện này đi nè.

    Cơ mà vị diện này dài lắm luôn ý.
     
  3. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 612: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (62)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn dĩ còn tưởng rằng nhiều hơn một bên thứ ba, bầu không khí giữa hai người chí ít sẽ tốt hơn nhiều, không nghĩ tới ở giữa lại nhảy ra một cái tiểu phản đồ.

    Trầm Mộc Bạch quả thực buồn rầu muốn chết, hết lần này tới lần khác Chè Trôi Nước chính là thích hướng Lục Lệ Bắc bên kia chạy tới, cản cũng cản không được.

    Thả ra Chè Trôi Nước trong tay ra, nó giống ở trong nhà, quen việc dễ làm đi tới đi lui, cuối cùng hít hà bát đựng thức ăn của bản thân, miệng nhỏ cắn một chút.

    Lục Lệ Bắc lúc này đang mở cuộc họp, sau khi thư ký đưa tới trà bánh không lâu, Tiểu Lý liền đi vào.

    Đang ăn bánh ngọt Trầm Mộc Bạch kém chút bị sặc, vội vàng uống một hớp nước trà.

    Tiểu Lý đi tới "Lục tiểu thư, cô đã đến."

    Từ lần trước bị hiểu lầm, Trầm Mộc Bạch trông thấy Tiểu Lý liền không nhịn được một trận xấu hổ cùng quẫn bách, hắng giọng một cái nói, "Ừ."

    Tiểu Lý "Cô có thể hỗ trợ khuyên nhủ Lục tổng hay không?"

    Tiểu Lý trong giọng nói có chút lo lắng, không có bất kỳ cái thần sắc chế nhạo gì.

    Trầm Mộc Bạch ý thức được tính nghiêm trọng trong chuyện này, liền vội vàng hỏi, "Thế nào? Anh trai tôi đã xảy ra chuyện gì?"

    Tiểu Lý "Cô cũng biết tôi ở bên người Lục tổng ngốc cũng đã mấy năm, cho nên ít nhiều cũng có chút quen thuộc cảm xúc của Lý tổng." Tiểu Lý ngừng một chút nói, "Hôm nay Lục tổng giống như ngã bệnh, cô có lẽ không biết, từ khi sáng lập công ty mới, Lục tổng liền không có một ngày nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không phải là thấy Lục tổng sắc mặt thực sự không dễ nhìn, tôi còn thực sự nhìn không ra. Cái này còn không phải sao, Lục tổng không nguyện ý nghỉ ngơi, tôi mua thuốc cho Lục tổng, giống như cũng không có hiệu quả gì, cho nên muốn để cho Lục tiểu thư khuyên nhủ Lục tổng."

    Trầm Mộc Bạch cũng hiểu anh trai nhà mình là người cuồng công việc, cho nên mang bệnh làm việc thật đúng là rất có thể, thế là gật đầu nói, "Được."

    Tiểu Lý vội vàng nói, "Lục tiểu thư, cô có thể tuyệt đối đừng nói là tôi nói, bằng không thì Lục tổng lại muốn trách tôi lắm mồm."

    Đại khái khoảng chừng hai mươi phút, Lục Lệ Bắc mở cuộc họp đã trở về, nhìn thấy thiếu nữ trên ghế sa lon, trong mắt nhiễm lên một vòng nhu hòa nhàn nhạt, "Ăn cơm trưa không?"

    Trầm Mộc Bạch thả ra bánh ngọt trong tay, vỗ nhẹ lên tay nói, "Ăn rồi." Cô muốn nói lại thôi nói, "Anh.."

    Lục Lệ Bắc đem tài liệu bỏ lên bàn, ngồi xuống nói, "Ừ?"

    Thanh âm hắn so bình thường càng thêm trầm thấp một chút, nếu không lắng nghe mà nói, thật đúng là nghe không ra.

    Trầm Mộc Bạch đi tới, ngồi vào đối diện hắn, mở to hai mắt quan sát thần sắc trên mặt hắn.

    Nam nhân trên mặt tuấn mỹ ôn tồn lễ độ quả thật có chút trắng bệch, trong con ngươi hẹp dài dưới mắt kiếng gọng vàng vẫn là thần sắc ôn hòa, bên môi mang theo nụ cười lạnh nhạt.

    "Làm sao nhìn anh như vậy?" Tiếng nói trầm thấp vang lên, ánh mắt ôn nhu.

    Trầm Mộc Bạch đột nhiên đưa tay, kề sát ở trên trán đối phương, thời điểm cảm thụ đến một mảnh nóng rực, có chút giật nảy mình, "Anh phát sốt?"

    Thiếu nữ bàn tay hơi lạnh kề sát ở trên da chính mình, Lục Lệ Bắc ngẩn người, ngay sau đó đưa tay cô cầm xuống "Anh không có việc gì."

    Trầm Mộc Bạch nhìn hắn chằm chằm, "Cái này còn kêu không có việc gì? Trên tay của em vẫn còn nóng đây."

    Lục Lệ Bắc vuốt vuốt tay nhỏ của cô, ngữ khí cưng chiều nói, "Là anh không đúng, để cho Thiến Thiến bị nóng."

    Trầm Mộc Bạch há to miệng, sắc mặt đỏ lên không nói ra được một câu, chỉ có thể trừng mắt trước nam nhân kéo xuống lớp da ngụy trang, ".. Đi bệnh viện."

    Trong đôi mắt tràn lên nhàn nhạt ý cười, Lục Lệ Bắc ngữ khí ôn nhu nói, "Anh đã uống thuốc rồi, đừng lo lắng."

    Trầm Mộc Bạch nhịn không được nói, "Uống qua thuốc còn nóng như vậy, chẳng lẽ anh không làm việc một ngày công ty sẽ còn đóng cửa hay sao?"
     
  4. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 613: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (63)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng cười trầm thấp vang lên, Lục Lệ Bắc đưa tay vuốt vuốt tóc thiếu nữ, "Thiến Thiến quan tâm anh như vậy, anh thật cao hứng."

    Chuyển tới bên người đối phương, Trầm Mộc Bạch kéo tay hắn qua, "Đi bệnh viện."

    Không nhúc nhích tí nào.

    Cô quay đầu nhìn Lục Lệ Bắc, "Anh không muốn sống nữa sao?"

    Đối phương vươn tay.

    Trầm Mộc Bạch đã có kinh nghiệm, quay đầu qua nói, "Muốn lừa gạt em, không có cửa đâu."

    Thiếu nữ ngữ khí hơi xù lông làm cho Lục Lệ Bắc có chút bật cười, chỉ cảm thấy trong lồng ngực nơi nào đó đã hóa thành một vũng nước, "Anh còn có một ít chuyện còn chưa xử lý xong."

    Hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Trầm Mộc Bạch thỏa hiệp nói, "Nửa giờ."

    Lục Lệ Bắc giọng mang ý cười "Ừ, nửa giờ."

    Sau đó Trầm Mộc Bạch liền ngồi đối diện hắn, chống cái cằm nhìn hắn làm những văn kiện kia.

    Đối phương cho dù là bị bệnh, hiệu suất làm việc cùng bình thường thoạt nhìn không có gì khác biệt, khó trách người khác rất khó phát giác ra hắn không thích hợp.

    Thẳng đến khép lại một phần văn kiện cuối cùng, Lục Lệ Bắc mới ngẩng đầu lên.

    Trầm Mộc Bạch liền vội vàng hỏi, "Hiện tại cảm thấy thế nào?"

    Đối phương cười cười "Còn tốt, Thiến Thiến đừng lo lắng."

    Nói xong hắn đứng lên, sau một khắc vậy mà ẩn ẩn có dấu hiệu ngã xuống.

    Trầm Mộc Bạch tranh thủ thời gian đỡ lấy hắn, chỉ là một nam nhân thân thể một mét tám mấy hiển nhiên là rất nặng, cô kém chút không chèo chống nổi cùng ngã xuống.

    Lục Lệ Bắc ổn định thân thể, con ngươi hẹp dài giấu ở dưới kính mắt gọng vàng giống như là đặt lên một tầng đồ vật mơ hồ.

    Trầm Mộc Bạch đưa tay sờ sờ cái trán hắn, bị bỏng đến kém chút rút tay trở về.

    Ngay lúc cô có chút không biết làm sao, Tiểu Lý vào đến.

    "Lục tổng thế nào?" Tiểu Lý hỏi vội.

    Trầm Mộc Bạch "Anh giống như phát sốt cao, chúng ta nhanh đưa anh ấy đi bệnh viện."

    Lục Lệ Bắc vốn dĩ thân thể lung lay sắp đổ triệt để ngã xuống, nếu không phải là Tiểu Lý tay mắt lanh lẹ, Trầm Mộc Bạch cái thân hình này đoán chừng cũng muốn bị ép.

    "Không thể đi bệnh viện." Tiểu Lý chần chờ nói.

    Trầm Mộc Bạch lo lắng "Anh ấy đã sốt thành như vậy, sao không thể bệnh viện."

    Tiểu Lý thở dài một hơi "Lục tiểu thư, là Lục tổng không muốn đi." Tiểu Lý dừng một chút tiếp tục nói, "Cô cũng đừng hỏi tôi nguyên nhân, tôi cũng không biết vì sao."

    Trầm Mộc Bạch nhìn Lục Lệ Bắc một chút, đè xuống nghi ngờ trong lòng, mở miệng nói, "Trước tiên đem anh ấy đưa về nhà."

    Chỗ Lục Lệ Bắc ở là một cái biệt thự, đây là sau khi đối phương rời khỏi Lục gia, cô là lần đầu tiên tới.

    Đem Lục Lệ Bắc dìu vào phòng ngủ xong, Tiểu Lý thở một hơi nói, "Tôi đã gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, đợi lát nữa ông ấy tới." Tiểu Lý nhìn thoáng qua thiếu nữ, muốn nói lại thôi.

    Trầm Mộc Bạch chú ý tới ánh mắt Tiểu Lý, lại nhìn Lục Lệ Bắc trên giường, mở miệng nói, "Tôi ở lại chiếu cố anh ấy."

    Tiểu Lý vội vàng "Cảm ơn Lục tiểu thư."

    Bác sĩ tư nhân rất nhanh liền tới, kiểm tra tình trạng cơ thể cho Lục Lệ Bắc một hồi, làm một chút công việc, sau đó kê đơn thuốc, dặn dò Trầm Mộc Bạch phải chú ý những gì, liền rời đi.

    Đối phương nằm ở trên giường, tháo xuống kính mắt gọng vàng bình thường mang theo, lộ ra hình dáng hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

    Khuôn mặt ôn tồn lễ độ vẫn là tuấn mỹ, môi mỏng cho dù là đang say ngủ, tựa hồ cũng có chút cong lên, cả người khí tức so bình thường còn muốn càng thêm ôn hòa.

    Trên trán tóc rối lộn xộn tán lạc trên mặt, Trầm Mộc Bạch nhịn không được vươn tay vén ra, cảm thụ đến nhiệt độ đã hơi lui xuống, chậm rãi thở phào một hơi.
     
  5. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 614: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (64)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện tại đã là năm giờ chiều, Trầm Mộc Bạch vốn dĩ thần kinh căng cứng dần dần buông lỏng xuống, ngáp một cái, khóe mắt tràn ra nước mắt buồn ngủ.

    Chè Trôi Nước cô để cho Tiểu Lý đưa về Lục gia, nhìn chằm chằm Lục Lệ Bắc một hồi, mí mắt càng ngày càng kéo xuống, cuối cùng ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

    Trời tối xuống, Lục Lệ Bắc còn chưa có tỉnh lại.

    Trầm Mộc Bạch có chút bận tâm tình huống của hắn, đưa thay sờ sờ cái trán, không nghĩ tới sờ ra một ít mồ hôi.

    Nhìn nhìn lại khuôn mặt hắn hơi tái nhợt, vội vàng vén chăn lên, phát hiện trên người đối phương cũng ra rất nhiều mồ hôi.

    Nghĩ nghĩ, vẫn là hỏi thăm một chút ý kiến bác sĩ tư nhân.

    "Ra rất nhiều đổ mồ hôi sao?" Bác sĩ tư nhân ở trong điện thoại nói.

    Trầm Mộc Bạch gật đầu, "Đúng, tôi thấy quần áo đều có chút ẩm ướt."

    Bác sĩ tư nhân yên lặng trong một cái chớp mắt, nói, "Cô dùng khăn nóng lau thân thể cho Lục tổng một cái, sau đó thay đổi quần áo sạch."

    Mặc dù có chút khó chịu, nhưng bây giờ là thời khắc mấu chốt, Trầm Mộc Bạch vội vàng đáp ứng.

    Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn Lục Lệ Bắc vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, do dự một chút, vẫn là tuân theo bác sĩ dặn dò đi làm.

    Trước dùng khăn nóng lau cái trán hắn một lần, sau đó là mặt, cuối cùng cởi xuống nút thắt quần áo trên người hắn.

    Lục Lệ Bắc dáng người rất tốt, bình thường mặc quần áo đều có thể nhìn ra được, cởi quần áo ra, liền càng thêm rõ ràng.

    Hắn đường cong nửa người trên mười điểm trôi chảy, mặc dù có cơ bắp ẩn ẩn, nhưng lại vừa đúng, đường nét nhân ngư ưu mỹ còn có cơ bụng đều rất hoàn mỹ.

    Trầm Mộc Bạch theo cái cổ hắn một đường lau, có lẽ là bởi vì đã làm xong chuẩn bị tâm lý, lại hoặc là bởi vì Lục Lệ Bắc đang ngủ say, trên mặt cô nhiệt ý dần dần tiêu tán, cuối cùng nội tâm không có chút nào chấn động.

    Thẳng đến dư quang thoáng qua một nốt ruồi, cô đột nhiên dừng lại.

    Sau đó tim đập loạn lên, tựa hồ muốn từ bên trong bay ra ngoài vậy.

    Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chặp cái nốt ruồi kia, nuốt một ngụm nước bọt nói, "Hệ thống, ngươi ra đây!"

    Hệ thống, "?"

    Trầm Mộc Bạch chỉ cái nốt ruồi nhạt cơ hồ không thấy rõ của Lục Lệ Bắc, "Cho ta một lời giải thích."

    Hệ thống "Giải thích cai gì?"

    Thấy nó ngữ khí không giống làm bộ, Trầm Mộc Bạch vốn dĩ bối rối tâm lại trấn định lại, "Ngươi không biết?"

    Hệ thống tràn đầy mơ hồ nói, "Biết cái gì?"

    Trầm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm "Không có gì."

    Hệ thống, "..."

    Chỉ là nghi hoặc trong lòng to lớn vẫn vung đi không được, cái nốt ruồi trên người Lục Lệ Bắc kia, Trầm Mộc Bạch ở thế giới trước đã thấy qua trên người Yến Dung.

    Hai người không biết song tu qua bao nhiêu lần, đối với thân thể lẫn nhau nhất thanh nhị sở.

    Trầm Mộc Bạch coi như không muốn biết cũng phải biết, cho nên cô khi nhìn đến nốt ruồi trên người Lục Lệ Bắc cùng Yến Dung ở cùng một vị trí, kém chút hù đến trái tim đình chỉ.

    Thế nhưng hệ thống rõ ràng không có bất kỳ nhắc nhở gì, Trầm Mộc Bạch trong lòng mặc dù yên tâm một chút, nhưng vẫn ngăn không được bối rối.

    Cô trấn định quyết tâm, dự định trước tiên đem chuyện này đè xuống dưới.

    Vốn dĩ khăn nóng đã lạnh xuống, Trầm Mộc Bạch lại lần nữa vặn một lần, sau đó tiếp tục lau thân thể đối phương.

    Đến nửa thân dưới, mang theo một cỗ nồng đậm xấu hổ, kéo xuống khóa kéo, sau đó cởi ra.

    Bốn góc trong quần lót bao vây lấy đồ vật đang ở trạng thái ẩn núp, nhưng vẫn có thể nhìn ra cái kia hình dáng to lớn kinh người.

    Trầm Mộc Bạch vội vàng dời ánh mắt, nhưng là trong đầu không nhịn được bắt đầu nghĩ ngoài ý muốn ngày đó ở văn phòng, sau đó mặt đỏ lên.
     
  6. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 615: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (65)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô hít một hơi thật sâu, ý đồ bình phục tâm tình lần nữa bị kích thích đến, sau đó dùng khăn nóng đơn giản lau lau một lần, liền cho Lục Lệ Bắc mặc quần áo vào.

    Đây là một hạng công trình vĩ đại, bởi vì bệnh nhân còn đang mê man không thể phối hợp, Trầm Mộc Bạch rất là cố hết sức nâng lên hai tay cùng hai chân của hắn.

    Cuối cùng là mặc vào.

    Trầm Mộc Bạch mệt mỏi thở hồng hộc, ghé vào bên giường bình phục hô hấp một hồi.

    Trên tóc một cái tay che bên trên, cô lấy làm kinh hãi, sau đó vội vàng ngẩng đầu nói, "Anh, anh cảm giác thế nào?"

    Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, "Vẫn luôn là em chiếu cố anh?"

    Trầm Mộc Bạch vốn dĩ trong lòng còn có chút xấu hổ đang suy nghĩ đối phương có thể đã sớm tỉnh hay không, nghe được câu này vội vàng thở phào nhẹ nhõm nói, "Đúng."

    Nhưng cô vẫn là cao hứng quá sớm.

    Lục Lệ Bắc có chút cong lên khóe môi nói, "Quần áo trên người anh cũng là em đổi?"

    Ánh mắt của hắn không hề chớp mắt nhìn sang, nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch.

    Trên mặt vốn dĩ nhiệt ý hạ xuống lại nâng lên, Trầm Mộc Bạch trợn mắt nhìn sang, vậy mà không nói ra được lời gì phản bác.

    Tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên, Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, ngữ khí ôn hòa nói, "Được rồi, anh không đùa em."

    Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, cô trước kia rốt cuộc là thấy thế nào mà nhìn lầm, vậy mà cảm thấy tên này ôn ôn quân tử, rõ ràng chính là cái đại lưu manh.

    Đại lưu manh tâm tình rất là vui vẻ, ánh mắt nhìn thiếu nữ đều tràn lên tầng tầng ôn nhu.

    Mặc dù trong lòng rất là phiền muộn, nhưng Trầm Mộc Bạch vẫn đưa tay sờ lên cái trán đối phương, mặc dù còn có chút nóng, nhưng đã tốt hơn nhiều.

    "Em đi nấu cháo." Côđứng lên nói.

    Lục Lệ Bắc nhìn bóng lưng cô, trong mắt đầy tràn ý cười.

    Trong tủ lạnh đồ vật lác đác không có mấy, lại thêm trong biệt thự không có người nào, Trầm Mộc Bạch một bên nấu lấy cháo một bên nghĩ, hắn sẽ không phải bình thường gọi cũng là thức ăn ngoài đi.

    Nấu phần hai người, bận rộn đến bây giờ, Trầm Mộc Bạch cũng đã đói bụng.

    Cô ăn chén cháo không có mùi vị gì, thình lình nghe được một câu, "Cháo này rất ngọt."

    Trầm Mộc Bạch nhìn sang, sau đó duỗi ra một cái tay sờ lên cái trán hắn, "Không sốt lên mà."

    Trên mặt thiếu nữ thần sắc có chút sững sờ lấy lòng Lục Lệ Bắc, hắn câu lên khóe môi, bắt lấy tay cô hướng nơi trung tâm trái tim dán tới, trong mắt tràn đầy ý cười nói, "Nơi này cũng cảm thấy rất ngọt."

    Trầm Mộc Bạch vội vàng rút trở về, lập tức có chút á khẩu không trả lời được.

    Mặc dù Lục Lệ Bắc sốt đã lui xuống đi một nửa, nhưng chỉ cần không có hoàn toàn lui xuống, thì có khả năng tăng lên.

    Hai người rất ăn ý không có nói về chuyện vừa nãy.

    Cuối cùng Trầm Mộc Bạch nói, "Em đi phòng khách ngủ."

    Lục Lệ Bắc giữ tay cô lại, "Thiến Thiến."

    Trầm Mộc Bạch quay đầu lại, đã nhìn thấy đối phương ngữ khí ôn hòa "Em cảm thấy anh phát bệnh còn có thể làm gì em sao?"

    "..."

    Cuối cùng cô vẫn là nửa bị ép bị đối phương ôm đến trên giường.

    Vòng eo ở nhiều hơn một cánh tay hữu lực, đối phương mang theo nhiệt độ cơ thể, thân thể kề sát qua, kèm theo một đường tiếng nói trầm thấp nhu hòa, "Ngủ ngon."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Ngủ ngon."

    Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được hai tay đối phương càng thu càng chặt, buồn bực nói, "Anh, em sắp không thở được."

    Lục Lệ Bắc cọ xát tóc thiếu nữ, thấp giọng nói, "Anh chỉ là muốn cùng Thiến Thiến thân cận nhiều hơn một chút."

    "..."

    ahihi chứ thân cận.

    Trầm Mộc Bạch nếu không phải cố kỵ hắn là bệnh nhân, quả thực muốn đạp hắn xuống.

    Mặc dù rất có thể đạp không xuống chính là..

    Cuối cùng chỉ có thể biệt khuất nhắm mắt lại, ép buộc bản thân đi ngủ.
     
  7. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 616: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (66)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm đều bị người sau lưng dùng cánh tay ôm chặt vòng eo, Trầm Mộc Bạch mơ mơ màng màng ngủ, còn gặp ác mộng.

    Trong mộng cô bị một đầu đại mãng xà cuốn lấy, kém chút không thở được.

    Thẳng đến trời sắp sáng, mới có hơi chưa tỉnh hồn tỉnh lại.

    Lau mồ hôi lạnh, trên trán Trầm Mộc Bạch lúc này mới phát hiện Lục Lệ Bắc đưa cả người cô vòng ở trong ngực, mà mặt cô là dán ở trên lồng ngực hắn, hai tay mạnh mẽ có lực ôm cô, nửa phần không thể động đậy.

    Có chút buồn bực đẩy tay Lục Lệ Bắc ra, lại phát hiện không có chút tác dụng nào, Trầm Mộc Bạch dứt khoát từ bỏ giãy dụa, sau đó gian nan duỗi ra một cái tay hướng trên trán hắn sờ.

    Sốt đã lui đến không sai biệt lắm, hắn hai con ngươi vẫn đóng lại, có lẽ là bởi vì không có bộ kính mắt gọng vàng kia, trên mặt ôn tồn lễ độ nhiều hơn một tia thần sắc nhu hòa, lông mi rủ xuống ở trên mí mắt tập trung hạ một đường nhàn nhạt bóng tối, toàn bộ hình dáng đường cong mười điểm ưu mỹ.

    Nhưng hắn một khi khi mở mắt ra, quanh thân khí tràng liền sẽ phát sinh biến hóa, đôi mắt hẹp dài mang theo thần sắc thanh minh cơ trí.

    Trầm Mộc Bạch nhìn thoáng qua sắc trời ngoài cửa sổ, phỏng đoán bây giờ đại khái cũng là chừng sáu giờ, nhưng là bởi vì ra một thân đổ mồ hôi, cứ cảm thấy trên người dính dính cực kì, không có chút buồn ngủ nào.

    Nhưng hết lần này tới lần khác Lục Lệ Bắc còn đem cô ôm chặt như vậy, cảm xúc phiền muộn biệt khuất làm cho Trầm Mộc Bạch không khỏi nhìn chằm chằm khối thịt kia, hận không thể một hơi cắn xuống.

    Cô không an phận giật giật, ý đồ để cho mình dễ chịu một chút.

    Trong lúc ngủ mơ Lục Lệ Bắc có chút nhăn đầu lông mày, ngay sau đó cánh tay lần nữa nắm chặt, không chỉ như vậy, còn đem cái cằm chống đỡ đến trên tóc cô.

    "..."

    Lần nữa từ bỏ giãy dụa Trầm Mộc Bạch sống không còn gì luyến tiếc ngoan ngoãn nằm ở trong ngực đối phương, sau đó cầu nguyện Lục Lệ Bắc nhanh tỉnh lại.

    Cũng may cô cũng không có chờ quá lâu, đại khái chừng mười phút đồng hồ, phía trên rốt cục vang lên một đường tiếng nói trầm thấp.

    Có lẽ là bởi vì nguyên nhân mới vừa rời giường, còn mang theo một chút khàn khàn.

    "Tỉnh bao lâu?"

    Trầm Mộc Bạch bị buông ra, có thể nói là chậm thở ra một hơi, mau từ trong lồng ngực hắn tránh thoát ra, sau đó nói, "Cũng không bao lâu."

    Cô động tác quá nhanh, Lục Lệ Bắc muốn vớt người cũng không kịp, trong mắt tràn lên một chút ý cười, thấp giọng nói, "Không ngủ thêm chút nữa?"

    Trầm Mộc Bạch lắc đầu.

    Lục Lệ Bắc vén chăn lên, cái kia phồng lên đến một đoàn thình lình xuất hiện ở trong tầm mắt.

    Dư quang thoáng nhìn một màn này, Trầm Mộc Bạch vội vàng dời ánh mắt, trong lòng phiền muộn càng thêm mãnh liệt, bất quá suy nghĩ một chút đây là hiện tượng bình thường, lại cảm thấy có chút bình thường trở lại.

    Lục Lệ Bắc lại điềm nhiên như không có việc gì đứng lên, sau đó vuốt vuốt đầu cô nói, "Anh đi tắm trước."

    Trầm Mộc Bạch thế nhưng là ước gì hắn tranh thủ thời gian cách mình xa một chút, gật đầu lên tiếng.

    Đối phương vừa đi vào khoảng chừng hơn nửa giờ, Trầm Mộc Bạch dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra đối phương ở bên trong làm cái gì, chỉ có thể làm như cái gì cũng không biết, đem bữa sáng chuẩn bị kỹ càng.

    Làm một hồi, vốn dĩ thân thể dinh dính càng thêm khó chịu, Trầm Mộc Bạch muốn tận lực coi nhẹ nó, thẳng đến ngửi thấy mùi thối trên người mình.

    Mang theo hơi nước lạnh đi ra, Lục Lệ Bắc mặc đồ ở nhà đi ra, bộ dáng nhẹ nhàng khoan khoái để làm hình dáng hắn tuấn mỹ càng ngày càng rõ ràng, cả người phảng phất đắm chìm trong xuân phong.

    Hai người mặt đối mặt ăn bữa sáng, Trầm Mộc Bạch nhưng có chút không quan tâm.

    Bởi vì trong tâm cứ luôn nhớ một việc, liền càng thêm ngủ không ngon.
     
  8. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 617: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (67)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nghĩ đến cái nốt ruồi trên lồng ngực hắn kia, trong lòng có chút táo bạo bất an.

    Có lẽ là đã nhận ra cô cảm xúc không thích hợp, Lục Lệ Bắc mở miệng hỏi thăm, "Sao vậy?"

    Trầm Mộc Bạch do dự một chút, chần chờ nhìn hắn nói, "Anh, anh nghe qua cái tên Yến Dung chưa?"

    Con ngươi hẹp dài giấu ở dưới mắt kiếng gọng vàng nhiễm lên một tia sắc thái ảm đạm, Lục Lệ Bắc lặng lẽ nói, "Không có." Hắn nhìn chằm chằm thiếu nữ bộ dáng chậm rãi thở phào một hơi, dùng giọng nói ý vị không rõ, "Yến Dung, nghe như cái tên của nam nhân."

    Đối phương đã dừng lại động tác ăn, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.

    Trầm Mộc Bạch mặt mày nhảy một cái, muốn cho qua, "Em cũng không biết hắn, chỉ là có người muốn em nghe ngóng mà thôi, cho nên liền hỏi anh."

    Cô nói xong, trong lòng yên lặng vì chính mình cơ trí khen một cái.

    Nhưng là nhìn sắc mặt Lục Lệ Bắc nơi đó hình như là không dễ gạt như vậy, hắn không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Trầm Mộc Bạch.

    Trầm Mộc Bạch có chút chống đỡ không được, thấy cháo trong chén hắn uống đến không sai biệt lắm, vội vàng nói, "Anh, em lại đi lấy một bát cho anh."

    Đợi vào trong phòng bếp, trong tay đã tràn ra một chút mồ hôi lạnh.

    Trầm Mộc Bạch yên lặng vuốt mồ hôi một cái, thấp thỏm bất an trong lòng nghĩ, đối phương sẽ không phải đi thăm dò Yến Dung đi.

    Bất quá suy nghĩ một chút cũng tra không ra cái gì, ngay sau đó lại yên lòng.

    Trong đầu hệ thống đột nhiên lên tiếng nói, "Cô làm sao đột nhiên nhắc đến Yến Dung?"

    Trầm Mộc Bạch đem toàn bộ lí do chuyện này nói ra.

    Hệ thống trầm tư một cái chớp mắt, phủ định nói, "Bọn họ không thể nào là cùng là một người."

    Trầm Mộc Bạch "Ngươi làm sao khẳng định bọn họ không phải là cùng một người?"

    Hệ thống khinh bỉ "Hệ thống chúng tôi nếu như phạm sai lầm, sớm đã bị cầm đi nấu lại trùng tạo."

    Trầm Mộc Bạch không khách khí chút nào nói, "Có đúng không? Lần trước là ai nói kém chút bị cầm đi nấu lại trùng tạo."

    Hệ thống, ".. Đó là ngoài ý muốn." Nó dùng giọng nói khẳng định, "Bọn họ không thể nào là cùng một người, nhiều lắm thì trùng hợp."

    Trầm Mộc Bạch thiếu chút nữa thì bị tẩy não thành công, cô miễn cưỡng giữ gìn một chút lý trí cuối cùng nói, "Trên thế giới làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?"

    Hệ thống "Cái này có gì kỳ quái, có kí chủ của hệ thống kia, ở mỗi thế giới nhiệm vụ mục tiêu đều lớn lên giống nhau như đúc, nhưng bọn họ cũng không phải là một người."

    Trầm Mộc Bạch, ".. Bỏ đi bỏ đi."

    Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy hệ thống nói đến cũng rất có đạo lý, nếu như đối phương là Yến Dung mà nói, tại sao không có ký ức thế giới trước.

    Trong lòng phảng phất như được đặt xuống thuốc an thần, Trầm Mộc Bạch trong lòng uất khí lập tức tiêu tán.

    Thời điểm lại trở lại trên bàn cơm, Lục Lệ Bắc không nhắc lại chuyện này, chỉ là Trầm Mộc Bạch vẫn phát giác được, tâm tình của hắn không thế nào tốt.

    Cô lập tức có chút sợ, cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, "Anh, cái kia em liền đi về trước?"

    Chủ yếu là thật sự chịu không được một thân mùi thối này.

    Lục Lệ Bắc dừng động tác trong tay một chút, nâng lên mắt nói, "Đợi lát nữa không cùng anh đi công ty?"

    Hôm nay là cuối tuần, Trầm Mộc Bạch không có lớp, nhìn đối phương như cũ khuôn mặt có chút tái nhợt, cô không khỏi mở miệng nói, "Anh không nghỉ ngơi nhiều một chút sao?"

    Mặc dù đã bớt sốt, nhưng cũng khó bảo đảm không có khả năng tái phát, ai cũng không biết là nhiệm vụ lần này có thể sẽ xảy ra bất trắc ở đâu.

    Lục Lệ Bắc thả ra bát đũa trong tay, đứng lên nói, "Công ty còn có một đống việc chờ anh đi xử lý."

    Hắn ngữ khí ấm ôn nhu hòa, nhưng là thái độ đã biểu lộ tất cả.
     
  9. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 618: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (68)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch biết rõ tính tình hắn về công việc, sợ hắn bận bịu cũng không uống thuốc đàng hoàng, chần chờ một chút nói, "Em gọi điện thoại cho Tiểu Lý, để cho Tiểu Lý tới đón anh, em về trước một chuyến."

    Lục Lệ Bắc nhìn cô nói, "Là muốn trở về cùng Chè Trôi Nước? Cứ sợ ở cùng anh một chỗ như vậy sao?"

    Trầm Mộc Bạch trợn tròn con ngươi, hơi kinh ngạc nhìn hắn.

    Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô, ngữ khí bất đắc dĩ nói, "Thật coi anh không biết tiểu tâm tư của em?"

    Bị người ở trước mặt vạch trần dụng ý, Trầm Mộc Bạch nhất thời quẫn bách, mặt đỏ lên, nói không ra lời.

    Qua trong một giây, cô nhịn không được giải thích nói, "Không phải trở về ở cùng Chè Trôi Nước."

    Lục Lệ Bắc nhìn cô, "Ừ?"

    Trầm Mộc Bạch ngước mắt, lấy dũng khí nói, "Em muốn trở về tắm rửa."

    Có chút nhấc lên vành môi, Lục Lệ Bắc mắt lộ ý cười nói, "Nơi này không phải có phòng tắm sao?"

    Trầm Mộc Bạch nghẹn lời, thấy hắn tựa như là thật không rõ, nhắm mắt nói, "Còn không có quần áo."

    Lục Lệ Bắc giả bộ kinh ngạc, thản nhiên nói, "Thì ra Thiến Thiến lo lắng là cái này." Hắn dùng ngữ khí đơn giản như hôm nay ăn cơm chưa tiếp tục nói, "Ở chỗ này của anh vừa vặn có một bộ."

    Trầm Mộc Bạch nhịn không được trợn tròn con ngươi, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

    Lục Lệ Bắc tại sao có thể có quần áo nữ nhân, chẳng lẽ đối phương.. Đã từng mang nữ nhân khác trở về..

    Nghĩ như thế, hắn đã từ bên trong tủ đem quần áo ra, đưa tới trước mặt cô, vuốt vuốt đầu cô nói, "Nhanh đi tắm rửa đi."

    Trầm Mộc Bạch nhìn chằm chằm váy trắng trước mắt này, càng xem càng cảm thấy quen mắt.

    Cuối cùng đột nhiên nhớ lại đây không phải là cái váy cô mấy tháng trước đột nhiên không thấy sao?

    Trầm Mộc Bạch không biết làm sao hình dung tâm tình mình, da đầu cô quả thực muốn nổ tung ra, trừng mắt nhìn nam nhân ôn tồn lễ độ trước mặt nói không ra lời.

    Lục Lệ Bắc ngữ khí ôn hòa "Sao vậy?"

    Còn không biết xấu hổ hỏi ra lời, Trầm Mộc Bạch lại là xấu hổ lại là tức giận, cô sợ cô hỏi một chút, hắn sẽ nói ra lời nói gì đáng sợ, vội vàng cầm quần áo tiến vào.

    Khi cô phát hiện gấp ở bên trong là quần áo nhỏ, cũng nhịn không được trầm thấp thóa mạ một câu, đại biến thái.

    Trầm Mộc Bạch tâm tình rất là vi diệu, anh trai vốn dĩ ôn ôn quân tử phía sau chính là một người mơ ước chính mình nhã nhặn bại hoại cùng cầm thú, không chừng bình thường ở trong đầu làm sao nghĩ muốn cô, nghĩ như vậy, cảm giác tê cả da đầu lại xông tới.

    Nhưng từ bỏ nhiệm vụ cũng chỉ có một con đường chết.

    Tiểu Lý lái xe tới đón bọn họ, đến công ty, Lục Lệ Bắc liền tiến vào bận rộn trong công việc.

    Trầm Mộc Bạch lại không thể giúp cái gì, chỉ có thể ăn trà bánh thư ký đưa tới, Chè Trôi Nước không có ở đây, chỉ có thể tự mình kiếm chuyện làm.

    Liên tiếp vài ngày, thẳng đến Lục Lệ Bắc thân thể hoàn toàn tốt rồi, cô mới hoàn toàn yên lòng.

    Ngày nghỉ sắp tới gần, công ty Lục Lệ Bắc mở tiệc cuối năm, Trầm Mộc Bạch cũng cùng đi theo.

    Bởi vì không phải nhân viên công ty, một ít công nhân viên mới dùng ánh mắt khác nhau nhìn cô.

    Trầm Mộc Bạch làm như không nhìn thấy, cô chủ yếu vẫn là lo lắng Lục Lệ Bắc không cẩn thận uống say, dù sao tiệc cuối năm nha, nhất định sẽ có rất nhiều người đến mời rượu.

    Mặc dù nói sẽ có tài xế, nhưng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất đâu.

    Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình vì cái nhiệm vụ này đúng là lao tâm vô lực, có đôi khi thật muốn quăng thúng không làm.

    Nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

    Trừ bỏ ăn ngon, còn có chơi vui, Lục Lệ Bắc không giống những lão tổng công ty khác, trong suy nghĩ của nhân viên ấn tượng đặc biệt tốt, nhưng bởi vì khí tràng quanh thân, làm cho người ta cũng không dám thân cận quá nhiều.
     
  10. nguyethatuyen Nguyệt Hạ Tử Yên

    Bài viết:
    2,916
    Chương 619: Em gái ta không thể nhận hoan nghênh như vậy (69)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Mộc Bạch ăn lửng dạ, thấy bên cạnh có một chén đồ uống màu vàng, đưa tay lấy ra uống vào mấy ngụm.

    Ngay sau đó có chút nhíu mày, cảm thấy cái đồ uống này mùi vị có chút lạ, không có suy nghĩ nhiều, lại uống vào mấy ngụm liền để xuống.

    Công ty bên kia đang chơi trò nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm, có lẽ là bởi vì Lục Lệ Bắc đêm nay nụ cười quá mức ôn hòa, mấy người lá gan lớn, ồn ào nói, "Lục tổng cùng chúng ta chơi một ván đi."

    Lục Lệ Bắc gật đầu nói được, làm cho mấy người hơi lấy làm kinh hãi, trong lòng hảo cảm càng đậm.

    Có lẽ là bởi vì vận khí không tốt, Lục Lệ Bắc một cái liền thua.

    Mọi người chơi là hình thức rút thăm trừng phạt, mấy người nhân viên thấy thế, cũng không nghĩ đến Lục tổng nhà mình vận khí sẽ không tốt như vậy, ồn ào là một chuyện, trừng phạt lại là một chuyện khác.

    Lục Lệ Bắc tốt tính cười cười, "Là muốn từ trong cái rương nhỏ này rút thăm sao?"

    Trong đó một nhân viên nói, "Tôi thấy Lục tổng giống như không chơi cái này bao giờ, nếu không lại đến làm một lần."

    Chủ yếu là bọn họ mang tâm tư đùa giỡn, thật đúng là lo lắng đối phương sẽ rút đến cái gì trong đó, sợ mình sẽ bị cấp trên ghi nhớ.

    Lục Lệ Bắc ôn hòa nói, "Có chơi có chịu." Hắn nói xong, liền đưa tay duỗi vào.

    Lúc nhìn thấy chữ ở trên tờ thăm, hơi kinh ngạc, ngay sau đó trong mắt lướt qua một chút ý cười.

    Mấy người nhân viên thấy Lục tổng không những không tức giận tâm tình còn rất tốt, nhịn không được dò hỏi, "Lục tổng, ngài rút được cái gì?"

    Lục Lệ Bắc trong tay nắm cái thăm kia, nhìn bọn họ nói, "Hôn một vị nữ nhân ở đây, lần này nội dung trừng phạt là ai chuẩn bị?"

    Nhân viên trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ, trong đó có ba người đứng dậy, tâm thần bất định bất an trả lời, "Lục tổng, là mấy người chúng tôi."

    Lục Lệ Bắc ngữ khí thản nhiên nói, "Mặc dù hiểu mọi người tâm tình muốn vui đùa, nhưng như này vẫn là không thể làm, phải học được tôn trọng nữ nhân."

    Các công nhân viên vội vàng cùng nhau nhận sai, thời điểm bọn họ cho rằng hoạt động lần này phải bỏ, ngay sau đó liền nghe được Lục tổng bọn họ nói, "Bất quá lần này coi như xong."

    Ngay lúc mấy người hai mặt cùng nhìn nhau không rõ ràng cho lắm, bọn họ liền nhìn thấy Lục tổng hướng về một vị thiếu nữ hết sức xinh đẹp đi tới.

    Sau đó nghiêng thân hôn lấy cái trán cô ấy, thần sắc mười điểm thân mật.

    Cơ hồ là trợn mắt há mồm nhìn một màn phía xa kia, "Lục tổng câu nói mới vừa rồi kia là có ý gì?"

    "Hẳn là nội dung trừng phạt hữu hiệu đi." Một người khác không xác định nói.

    "Vị kia là bạn gái Lục tổng sao?"

    "Không biết.. Hẳn là vậ."

    Cho nên nói bọn họ lần này không những không làm hỏng tâm tình Lục tổng, còn bị đối phương có cơ hội nhét thức ăn cho chó, mấy người trong lòng yên lặng nghĩ đến.

    Trầm Mộc Bạch có chút chóng mặt, Lục Lệ Bắc đến trước mặt cô, vừa muốn mở miệng nói chút gì, đối phương liền rơi xuống trên trán mình một cái hôn.

    Cô có chút bị kinh sợ nhìn chung quanh một chút, "Anh, anh lại làm gì?"

    Lục Lệ Bắc vuốt vuốt đầu cô nói, "Nói thật hay đại mạo hiểm, anh thua."

    Trầm Mộc Bạch mới không tin hắn nói chuyện ma quỷ, hắn một cái lão tổng công ty, nếu là không nguyện ý tiếp nhận trừng phạt, chẳng lẽ còn có người sẽ ép buộc sao.

    Bạch Bạch lại bị chiếm tiện nghi, Trầm Mộc Bạch tâm tình rất là phiền muộn.

    Lục Lệ Bắc thấy thiếu nữ ngẩn người không nói lời nào, lại thấy trên mặt cô nổi lên một chút ửng đỏ, nhịn không được có chút cau mày nói, "Em uống rượu?"

    Trầm Mộc Bạch vừa định nói không có, liền nhịn không được đánh một cái nấc.

    Cô che miệng lại, có chút chóng mặt nghĩ.

    Mẹ nó! Cô lại uống đồ uống có nồng độ cồn!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...