42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2379: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (159)

Hoài thai mười tháng, tiểu gia hỏa bên trong bụng oa oa rơi xuống đất.

Hoắc Nhị mộng con trai được như nguyện.

Hắn lấy một cái tên cho Bảo Bảo, gọi Hoắc bảo bối.

Đây là bảo bối ông trời ban cho hắn.

Hoắc Nhị thường xuyên lên án Hoắc Tiêu ngược đãi con trai hắn, nguyên nhân là luôn dùng gương mặt lạnh lùng, dọa khóc con của hắn.

Hoắc Tam tiểu thiên sứ rất là thích đứa bé này, thay tã cho người ta so cha ruột còn muốn tới chịu khó.

Hoắc Tư mặc dù không tình nguyện, nhưng chỉ cần Tô Tô một cái mắt ngang mắt dọc, hắn bảo đảm ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng là người chỉ cần một khi không có ở đây, là hắn có thể hướng về phía Bảo Bảo mấy tháng đe dọa uy hiếp, "Ha ha, mi lại khóc một lần cho ta xem một chút."

Hoắc Tiên Lâm trong lúc đó đến xem cháu trai mình một lần.

Mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vẫn anh tuấn như cũ.

Ôm hài nhi choai choai, bên môi nhịn không được lộ ra vẻ mỉm cười.

Sau đó ông liền không cười được.

Nguyên nhân là tiểu tôn tử mới vừa gặp mặt cho ông một bãi nước tiểu, dính đầy một tay.

Hoắc Tiên Lâm nhịn không được lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Đây có phải là báo ứng trả thù mình năm đó không có đối với con trai thật tốt hay không.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hoắc bảo bối từ số tuổi điếu núm vú cao su rất nhanh tới bò đầy đất.

Trầm Mộc Bạch sinh xong con, dáng người cũng giống như trước thon thả.

Cô gần đây đang cuồng ăn, đem đồ ăn trong lúc mang thai không được ăn một khối ăn trở về.

Hoắc bảo bối khóc.

Cô cũng rất là đau đầu.

Hoắc Nhị lập tức ôm con trai đứng lên, dỗ dành, "Con trai không khóc, không khóc không khóc nha."

Trầm Mộc Bạch tại trên mạng mua thêm đồ dùng hàng ngày, 11/11 là cơ hội tốt một năm một lần.

Nam nhân ôm con trai mình dỗ đã hơn nửa ngày, đều vô dụng, thế là chỉ có thể nhắm mắt nói, "Vợ, bảo bối có phải đói bụng hay không."

Trầm Mộc Bạch, "Mới vừa ăn no đây, đợi lát nữa, anh lại ôm một chút."

Hoắc bảo bối nghe được thanh âm của ẹm, thanh âm càng ngày càng to rõ.

Hoắc Nhị đành phải tiếp tục ôm dỗ dành.

Trầm Mộc Bạch mua xong, lúc này mới duỗi lưng mỏi, suy nghĩ một chút nói, "Em có phải quên cái gì hay không?"

Hoắc Nhị ở một bên u oán nói, "Con trai đều khóc chừng mười phút đồng hồ."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô đưa tay ôm lấy tiểu gia hỏa.

Hoắc bảo bối lập tức liền không khóc.

Hoắc Nhị lập tức có một cỗ cảm giác nguy cơ.

Kết thúc rồi, vợ hắn có phải sinh cho hắn một cái tiểu tình địch đi ra hay không.

Hoắc bảo bối thời điểm hơn một tuổi, đã cảm thấy ba của bé rất kỳ quái.

Hoắc Tiêu tan việc, ôm người hôn một cái, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua hài tử, lại thu hồi ánh mắt, "Hôm nay công ty có chút bận bịu, cho nên đã về trễ rồi."

Trầm Mộc Bạch gật đầu, "Ăn cơm chưa, em phân phó phòng bếp làm cho anh vài món thức ăn."

Từ khi tốt nghiệp dọn vào biệt thự, Hoắc Tiêu mời mấy cái đầu bếp, mang thai về sau, càng là thêm nhiều mấy cái.

"Ăn rồi." Hoắc Tiêu thản nhiên nói, nhìn người một hồi lâu, tiếng nói trầm thấp nói, "Dì Trần, tiểu thiếu gia đêm nay dì chiếu cố."

Bên cạnh dì Trần nghe xong, tiến lên phía trước nói, "Vâng, Hoắc tổng."

Trầm Mộc Bạch mặt nóng lên.

Hoắc bảo bối mở to hai mắt nhìn, bị dì Trần ôm, móp méo miệng, muốn khóc.

Ba xấu, từ khi vào cửa liền không liếc bé một cái.

Còn muốn cướp mẹ đi.

Hoắc bảo bối càng nghĩ càng thấy đến ủy khuất, oa oa oa khóc.

Sau đó tiếp thu được ba ba lãnh đạm một chút, lập tức im miệng không khóc.

Hôm nay ba ba rất ôn nhu.

Hoắc bảo bối bị ôm vào trong ngực hôn gương mặt một chút, có chút thụ sủng nhược kinh, bé ngửa mặt lên, mềm nhu lại gian nan nói, "Ba ba!"

Hoắc Tam mím môi cười nói, "Bảo bối thế nào?"

Hoắc bảo bối có chút vui vẻ, bé ôm cổ ba ba, "Con còn tưởng rằng ba ba không thích con."
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2380: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (160)

Hoắc Tam sửng sốt một chút, "Ba ba làm sao sẽ không thích con."

Lúc này mẹ thì sẽ một mặt cổ quái, lại muốn nói lại thôi.

Hoắc bảo bối ngốc nị, liền hướng về mẹ đưa tay muốn ôm một cái, sau đó vui vẻ nghĩ, hôm nay ba mẹ đều rất thích.

"Này, tiểu quỷ."

Hoắc Tư tính tình có chút táo bạo.

Hoắc Nhị ôm cái oa oa này ra ngoài một lần, nửa đường lại đột nhiên chuyển đổi.

Hắn muốn ném mặc kệ, nghĩ đến Tô Tô lại chuyển trở về.

Hoắc bảo bối có chút đứng không vững, bé nhìn xem ba ba, sững sờ, "Ba ba."

Sau đó muốn khóc không khóc.

Dư quang đã nhìn thấy tiểu bằng hữu cầm trong tay kem ly, móp méo miệng, "Ba ba, con muốn cái kia."

Hoắc Tư có chút không cao hứng, hắn trong nhà phải nhịn cái tiểu thí hài này, bây giờ đang ở bên ngoài cũng phải nhìn lấy.

Theo ánh mắt người nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cười, "Được, ba ba mua cho con."

Hoắc bảo bối cầm tới kem ly, liếm một cái.

"Ăn ngon không?" Nam nhân hỏi.

Hoắc bảo bối nhẹ gật đầu, chân thành nói, "Ăn ngon."

Hoắc Tư ác liệt cười, "Cho ba cũng ăn một miếng có được hay không?"

Bé chần chừ một lúc, vẫn gật đầu.

Nam nhân cúi đầu xuống, cắn xuống một cái.

Hơn phân nửa kem ly, cũng bị mất.

Hoắc bảo bối, "..."

Bé sững sờ nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu, oa oa oa khóc.

Ba ba là đại phôi đản!

Hoắc Nhị ngốc.

Con của hắn không biết vì sao không muốn hắn ôm một cái.

Hoắc Nhị dỗ người nửa ngày.

Cũng không thể dỗ trở về.

Tiểu gia hỏa đỏ hồng mắt, ủy ủy khuất khuất nói, "Ba ba là bại hoại!"

Hoắc Nhị lập tức hiểu, hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó hung hăng cười lạnh một tiếng.

Mẹ, dám khi dễ con của hắn.

Hoắc Tiêu, Hoắc Tư, hắn nhớ kỹ.

Trầm Mộc Bạch đến cùng vẫn không thể nào trôi qua cái ải kia.

Mặc dù mấy nhân cách ngoài miệng không sao cả nhắc, nhưng cô vẫn là tránh không được mềm lòng.

Thế là đứa bé thứ hai sinh xuống dưới.

Tên là Hoắc Lâm, là con của Hoắc Tiêu.

Trầm Mộc Bạch nhìn Hoắc Tam thần sắc cô đơn, khẽ cắn môi, lại sinh ra một đứa.

Hoắc Tư ghen ghét đến đỏ ngầu cả mắt.

Tiểu Công Chúa làm trời làm đất ủy khuất lại sinh ra khí, còn bỏ nhà ra đi.

Cô kiên trì đem người dỗ trở về.

Liên tiếp ba đứa cũng là con trai.

Trầm Mộc Bạch biểu thị muốn một thai cuối cùng sinh con gái.

Hoắc bảo bối cùng con trai thứ hai chỉ là chênh lệch hơn một tuổi, cùng cái thứ ba chênh lệch ba tuổi.

Hoắc bảo bối thời điểm lớn hơn một chút, mới biết được thì ra ba của bé cùng ba khác cũng không giống nhau.

Bé có bốn người ba, đại ba ba tính cách lạnh lùng, nhị ba ba mới là ba ruột của bé, tam ba ba đối với bé rất tốt, tứ ba ba.. rất không thích bé.

Hoắc bảo bối thời gian đến lúc năm sáu tuổi, hay là cái thích khóc.

Lá gan lại nhỏ.

Cùng cha của bé không hề giống.

Hoắc Lâm lại là trước mặt giả vờ bé ngoan, người sau dữ dằn, một lời không hợp liền khi dễ.

Nhưng là bé rất sợ đại ba ba, đại ba ba vừa ra tới, bé liền ngoan vô cùng.

Hoắc Tử Minh cùng tam ba ba tính cách có điểm giống, rồi lại không giống.

Bé rất yên tĩnh, lại rất lịch sự, thích nhất chính là ở tại bên người mẹ, liền xem như không nói lời nào, cũng có thể ngốc hơn nửa ngày.

Ba đứa bé thích nhất chính là mẹ mình.

Đại khái là.. bởi vì mẹ đối xử như nhau.

Nhưng mà thời điểm em trai Tứ đi ra, bọn họ liền không nghĩ như vậy.

Trầm Mộc Bạch cuối cùng một thai lại là cái con trai.

Cô thở dài một hơi.

Thực mẹ nó thao đản.

Em trai Tứ thân thể không thật là tốt, sắc mặt có chút trắng bệch.

Ba người anh trai cũng rất vui với chiếu cố bé.

Em trai Tứ hoàn mỹ kế thừa gen tốt của mẹ, rất xinh đẹp.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2381: Chào anh thiếu gia, tạm biệt thiếu gia (Xong)

Ba người anh trai rất là thích người em trai này.

Mãi cho đến một ngày..

Em trai Tứ biến thành Em gái Tứ.

Ừm, không nên hoài nghi.

Đây là kiệt tác của Trầm Mộc Bạch ngẫu nhiên một lần ngoài ý muốn.

Cô trên mạng thời điểm mua đồ, không cẩn thận đem một kiện váy nhỏ mua trở về.

Lúc đầu suy nghĩ muốn trả hàng.

Sau đó liếc thấy con thứ tư vụng trộm nằm sấp tại cửa ra vào nhìn cô.

Đối phương nhìn cô một cái, hồn nhiên lại nhu thuận kêu một tiếng, "Mẹ."

Trầm Mộc Bạch nhìn váy nhỏ trong tay một chút, lại nhìn con trai mình một chút, "Hiên Hiên, tới."

Con thứ tư đi tới, đưa tay ôm lấy mẹ mình.

Trầm Mộc Bạch cười tủm tỉm giương lấy váy trong tay, "Có đẹp hay không?"

Con thứ tư nhìn một chút, chần chờ nhẹ gật đầu.

Mặc dù bé không thích màu hồng.

"Có muốn mặc hay không?" Trầm Mộc Bạch lại hỏi, "Hiên Hiên mặc vào nhất định sẽ nhìn rất đẹp."

Bé ngước mắt nhìn mẹ mình, chần chờ nhẹ gật đầu.

* * *

"Em trai Tứ đi nơi nào?" Hoắc Lâm hỏi.

Hoắc bảo bối hít mũi một cái, "Không biết."

Hoắc Lâm xem thường nhìn anh trai của mình một chút, "Khóc cái gì khóc, không phải liền là hơn nửa đêm bị ba mình ôm trở về phòng mà thôi sao?"

Hoắc bảo bối khóc ủy khuất nói, "Anh đã thật lâu không cùng mẹ ngủ chung."

"Lão tam, em nói em trai Tứ có phải đi mẹ nơi đó hay không?" Hoắc Lâm nói.

Hoắc Tử Minh nhìn Hoắc Lâm một cái, khe khẽ lắc đầu, "Không biết."

"Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết?" Hoắc Lâm ra lệnh nói.

Thế là ba cái bánh bao liền chen đến cửa phòng ngủ nơi đó đi.

Sau đó bọn họ sợ ngây người.

Mẹ vì sao ôm một cái em gái nhỏ?

Hoắc Lâm ánh mắt lạnh lẽo, "Đây là tiểu thí hài nơi nào đến?"

Hoắc bảo bối ngốc, sau đó lại muốn khóc, bị em trai thứ hai bản thân kịp thời che miệng lại.

Hoắc Tử Minh nói, "Chúng ta lại quan sát một hồi."

Trầm Mộc Bạch hoàn thành kiệt tác của bản thân, trời ạ.

Thực sự là quá đẹp.

"Mẹ, cái này tựa như là quần áo của nữ hài tử." Con thứ tư có chút kỳ quái nói.

Cô nghiêm túc nghiêm mặt nói, "Hiên Hiên không vui sao? Mẹ cảm thấy rất xinh đẹp."

Con thứ tư ngẩn người, "Rất.. rất đẹp sao?"

Trong mắt bé, xinh đẹp chính là đẹp mắt, được mẹ khen ngợi, thật là có chút thẹn thùng cùng vui vẻ.

Trầm Mộc Bạch dùng sức nhẹ gật đầu, càng xem càng cảm thấy đẹp mắt.

Nhịn không được hôn gò má mặt người một cái.

Lại hôn một cái.

Lại lại hôn một cái.

Lại lại lại hôn một cái.

Ngoài cửa mấy cái không ngồi yên được rồi, vội vàng nhảy vào, "Mẹ, bé là ai!"

Trầm Mộc Bạch sững sờ, nhìn sang.

Con thứ tư cũng nhìn sang.

Hoắc bảo bối + Hoắc Lâm+ Hoắc Tử Minh, "..."

Vì sao nữ hài tử này dáng dấp cùng em trai Tứ giống như đúc?

Hoắc Tư tại biết con trai mình nữ trang về sau, trầm ngâm chốc lát, "Bảo Bảo, lần sau mẹ bảo con mặc cái gì con liền mặc cái đó, biết không?"

Bé không hiểu hỏi, "Tại sao vậy?"

Hoắc Tư cười nói, "Chẳng lẽ con không muốn trở thành đứa bé mẹ thích nhất sao?"

Em trai Tứ nắm quyền một cái, "Đương nhiên!"

Trầm Mộc Bạch mê luyến đem nhi tử nhỏ nhất của mình mặc đồ con gái.

Hoắc bảo bối bọn họ trơ mắt nhìn mình sủng ái bị phân đi.

Nguyên một đám về đến phòng tối mà hạ quyết tâm.

Hôm sau.

Mấy cửa phòng mở ra.

Hoắc bảo bối, ".. Hai đứa.."

Làm sao bây giờ? Bé chọn váy nhỏ có phải quá mộc mạc một chút hay không.. mẹ sẽ thích sao?

Hoắc Lâm gương mặt đỏ bừng, hung hăng lườm hai người một cái, "Nhìn cái gì vậy!"

Hoắc Tử Minh gương mặt ửng đỏ, đến cùng vẫn là không có thay đổi váy nhỏ trên người.

Sau khi biết hành vi của con trai mình.

Hoắc Tiêu tâm tình mấy người rất là phức tạp.

Ngay cả Hoắc Tam tiểu thiên sứ cũng bắt đầu có chút do dự.

Cho nên nói.

Chính bọn hắn tranh thủ tình cảm đã đủ phiền.

Tại sao còn muốn sinh cái tiểu tình địch đi ra?

Trầm Mộc Bạch biểu thị, lập tức nhiều bốn cô con gái.

Thực sự là rất vui vẻ.

* * *

Chời má ơi ta nói cái thế giới này nó dài nhất quả đất luôn á. Ta làm mãi mới xong.

Cơ mà làm xong cái thế giới này ta cũng muốn đa nhân cách theo luôn L((

Lúc đầu bởi vì xưng hô của mỗi người mà ta loạn cả lên..

Thế là còn khoảng hơn 500 chương nữa là xong rồi, không biết ta có thể xong trước tết không đây.

Nhưng mà càng về cuối lại càng không nỡ mọi người ạ. Ta phải làm sao bây giờ. Oa oa L((

Thế giới thứ 30.

2021/05/01
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2382: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (1)

Trình Đại Đào cầm lấy một miếng thịt heo ước lượng, lại nhìn màu sắc xúc cảm một chút, "Đại nương, thịt heo này của ngài tươi không?"

Đại nương ăn đậu phộng, nghe lời này một cái khoát tay nói, "Sao có thể không tươi, liền cái này trên sạp hàng, thịt heo thuộc nhà ta nóng hổi nhất."

Trình Đại Đào cười ha ha một tiếng, "Ngài giúp tôi cân xem bao nhiêu tiền."

Đại nương lưu loát tiếp nhận, "Được." Sau đó đem thịt heo thả lên.

"Đại Đào, Đại Đào, toang rồi." Dì nhà cách vách bận rộn lo lắng chạy đến, thở phì phò, "Vợ cậu muốn sinh!"

"Cái gì?" Ông nghe xong nhưng rất khó lường, bận bịu cùng đại nương nói, "Lần sau tôi lại đến mua, hôm nay thật sự là thật ngại quá."

Đại nương hô một tiếng, "Chúc vợ nhà cậu thay cậu sinh cái thằng nhóc mập mạp."

Thằng nhóc mập mạp không sinh đến, sinh một cái khuê nữ.

Trình Đại Đào là cái quân nhân giải ngũ, bây giờ đang ở trong nhà xưởng đi làm, xem như xen lẫn trong đống xí nghiệp nhà nước. Vợ trình độ văn hóa không tính thấp cũng không tính là cao, tại trong xưởng chế y làm việc, một nhà ba người trôi qua coi như có thể.

Bây giờ thêm một cái khuê nữ, cao hứng nhất không ai qua được hai vợ chồng.

Trình Đại Đào xin hai ngày nghỉ, hai bên chạy, dù sao trong nhà còn có một cái em bé, không có người chiếu cố không được.

Vương Tố Đình xuất viện ngày đó, ở tại trong sân nơi này các bạn hàng xóm nhao nhao đến chúc, không thể thiếu muốn xách chút trứng gà gạo a bột a cái gì.

Niên đại này có chút phân lượng đồ chơi giá hàng cao, mua chút cái khác không giàu nhân ái, còn không bằng dùng những vật này thay thế.

"Khuê nữ này của em lớn lên giống em, về sau khẳng định xinh đẹp vô cùng." Ở tại bên cạnh thím mập cười nói.

Vương Tố Đình lúc này thổi không được gió, cho nên trong phòng ở lại, ôm đứa bé trong ngực, mặt mày là ngăn không được ý cười. Bên ngoài Trình Đại Đào đang mài đao, muốn giết cá hoa vàng vừa mua, tẩm bổ thân thể cho vợ.

"Đúng vậy, nhi nữ song toàn, chồng lại chịu khó lại có tiền đồ." Một cái thím khác cũng nói, thở dài một hơi, "Nào giống tôi à, trong nhà người kia cả ngày liền biết ra ngoài uống rượu, quanh năm suốt tháng cũng liền thích hợp qua."

"Cái này ngày vui chị nói cái gì." Thím mập nói, vừa định nói chút gì, đã nhìn thấy cậu bé tại cửa ra vào, không khỏi vẫy vẫy tay, "Tiểu Dã, tới."

Đứa bé trai trai mặt mày tuấn tú kêu một tiếng di, giữ cửa đóng kỹ.

Vương Tố Đình cười hỏi, "Cha cháu tại bên ngoài làm cái gì?"

Trình Dã nhu thuận nói một câu, "Cha đang giết cá." Hắn nhìn thoáng qua em bé trong ngực phụ nhân, trong mắt tràn đầy là tò mò.

Rốt cuộc là đứa bé ba tuổi, kìm nén không được nói, "Đây là em gái sao?"

"Đúng vậy nha." Thím mập nói, "Cháu có muốn nhìn một chút hay không?"

Vương Tố Đình không khỏi cúi người xuống, để cho người ta nhìn rõ ràng.

Trình Dã nhìn thoáng qua em gái.

Em bé mặt ửng hồng, con mắt vẫn là nhắm, miệng cũng nho nhỏ.

Còn có chút xấu xí.

Hắn muốn đưa tay sờ sờ, nhưng lại sợ làm người khóc, chỉ thật là thành thật đứng tại chỗ.

Vương Tố Đình cười nói, "Em gái đáng yêu sao?"

Trình Dã không dám ăn ngay nói thật, trái lương tâm nói một câu, "Đáng yêu."

Trong phòng nhỏ đám thím rất nhanh đi trở về, không lưu lại ăn cơm, dù sao em bé nhà mình đều đang gào khóc đòi ăn.

Vương Tố Đình đem con gái đặt ở bên trong xe đẩy trẻ con trước đó Trình Đại Đào làm tốt, thêm quần áo, đi nhà xí bên ngoài.

Cửa phòng bị vụng trộm mở ra.

Trình Dã đi đến, giống tên trộm ăn trộm gà, đến bên cạnh giường cho trẻ con.

Cứ như vậy nhìn chằm chằm cô em gái này.

Tâm hắn nghĩ, em gái rõ ràng không đáng yêu nha, vì sao những người lớn kia đều nói bé đáng yêu.

Thực sự là kỳ quái.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2383: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (2)

Trình Dã sợ mẹ mình rất nhanh liền trở về, nhịn không được duỗi ra ma trảo, chọc chọc mặt em bé.

Sau đó hắn ngốc.

Nguyên nhân là, tiểu gia hỏa này tựa hồ là ủy khuất, một giây sau oa oa oa khóc rống lên.

Hắn hoảng, cũng không biết làm sao làm, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng.

Trình Dã tại trong một đoạn thời gian thật lâu, cũng không dám động cô em gái này.

Thẳng đến mấy tháng về sau, em bé nẩy nở chút.

Hắn kinh hỉ phát hiện.

Thì ra các người lớn nói cũng là thực.

Em gái còn thật đáng yêu.

Trầm Mộc Bạch đi tới cái thế giới này đại khái hơn chín tháng, cái thế giới này có chút cùng niên đại 90 bọn họ nơi đó giống nhau, lúc này còn không phải làm sao phát triển, giá hàng cùng tiền lương đều không khác mấy.

Cô bây giờ không phải là ăn uống ngủ nghỉ chính là ăn uống ngủ nghỉ.

Ôm bình sữa liền có thể ôm hơn nửa ngày.

Lúc ăn cơm, cũng chỉ có thể ngửi mùi đồ ăn, thèm đầy đất nước miếng.

"Mẹ, mẹ ăn cơm, con tới trông em gái." Trình Dã để chén đũa xuống, nhanh chóng nói.

Vương Tố Đình cười nói được.

Trầm Mộc Bạch lúc này còn không biết nói chuyện, cô bị anh trai hôn một cái, liền ngửi thấy vị đùi gà.

Thế là thẳng thắn nhìn người không nói lời nào.

Trình Dã nói, "Tâm Tâm, em có phải muốn anh trai ôm hay không?"

Hắn đưa tới.

Một giây sau, liền bị cắn gương mặt một cái.

Cũng là mơ màng đến không được.

Tiểu gia hỏa lúc này mới mọc ra mấy cái răng, cắn người không đau, chính là lưu dấu nước miếng.

Trình Dã trên mặt lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.

Trầm Mộc Bạch thời điểm hơn một tuổi, chính đang học tập nói chuyện.

Lúc này Trình Dã là tuổi chơi vui, mỗi ngày đều có đứa bé trong nội viện tới gọi hắn chơi bóng da ná cao su cái gì.

Hắn ngay từ đầu sẽ còn đi, về sau thì không đi được.

"Tôi phải cùng em gái tôi chơi."

Trong nội viện mấy đứa bé đã cảm thấy rất vô vị, em gái có cái gì tốt chơi, không tốt đẹp gì chơi.

Trình Dã thời điểm năm tuổi, đã ôm được em gái bốn phía đi vòng vo.

Bé gái dáng dấp mở, lại càng ngày càng trắng nõn đáng yêu.

Vương Tố Đình cũng là ở đây một mảnh này nói lên được mỹ nhân, dáng người thon thả, lúc trước liền có không ít người đuổi theo lấy.

Đám thím đã cảm thấy rất hâm mộ, "Con trai nhà em dáng dấp cũng anh tuấn, con gái cũng đẹp mắt, chỗ nào giống con cái nhà chúng ta, cùng một bùn khỉ tựa như."

"Đúng vậy, Trình Dã cũng coi như đứa bé ngoan, mỗi ngày đều dọn dẹp thật chỉnh tề, cũng sẽ giúp trong nhà lao động, về sau nhất định là một đứa bé tốt."

"Trình Dã còn đau em gái của hắn, nào giống nhà ta hai cái hai anh em này, cả ngày liền để trần cãi nhau đánh nhau."

Vương Tố Đình cái này trong lòng bị thổi phồng đến mức rất là dễ chịu, ngoài miệng nói xong đâu có đâu có, trong mắt tràn đầy cũng là ý cười.

Trầm Mộc Bạch liền thích chính là đùi gà, cô mỗi lần đều muốn gặm hai cái.

Trình Dã cũng đau em gái, đừng nói là hai cái đùi gà, chính là toàn bộ hắn cũng bỏ được cho.

Nhưng là Trình Đại Đào đã cảm thấy cô không tưởng nổi, "An Tâm, anh trai của con cũng ở đây thân thể cao lớn đây, lưu một cái cho anh trai con."

Trầm Mộc Bạch nhếch miệng, "..."

Sau đó đem một cái đùi gà đang gặm đưa tới, "Cho."

"Con đứa nhỏ này." Vương Tố Đình bị chọc giận quá mà cười lên.

Trình Dã nói, "Cha mẹ, con không thích ăn đùi gà, cho Tâm Tâm ăn đi."

Hắn gắp thức ăn, nói, "Đừng chỉ ăn thịt không dùng bữa, cẩn thận muốn lớn lên sâu răng."

Trầm Mộc Bạch vậy mới không tin đâu.

Sau đó cô liền bị thật.

"Ca, em đau răng."

Vương Tố Đình cùng Trình Đại Đào đi làm, dù sao hai đứa bé, cũng không là nhà người có tiền gì, kinh tế khẩn trương, có thể nhiều kiếm chút vẫn là muốn kiếm chút.

Trầm Mộc Bạch đau đến chịu không được, đành phải bụm mặt nước mắt lưng tròng đi tìm ca ca nhà mình.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2384: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (3)

Trình Dã đang chiên màn thầu trong chảo nóng, nghe lời này một cái xoay người lại, "Há mồm."

Cô há to miệng.

"Mọc sâu răng." Cậu bé đối diện chân thành nói, "Trình An Tâm, em kết thúc rồi."

Trầm Mộc Bạch choáng tại chỗ.

Về sau cô liền ngoan ngoãn ăn cải xanh.

Trình Dã thời điểm sáu tuổi, bắt đầu lên tiểu học.

Mỗi ngày rất sớm liền rời giường.

Lúc này Trầm Mộc Bạch thì là nằm trong chăn, cần Vương Tố Đình đánh đòn, mới miễn cưỡng rời giường.

"Sân nhỏ trong góc trong chút củ cải, con đi tưới chút nước cho mẹ."

Cô hấp tấp đi.

Trông thấy phát điểm mầm, đã cảm thấy rất là mới lạ.

Trầm Mộc Bạch không có trồng qua củ cải, cô chỉ ăn qua củ cải.

Trình Dã thời điểm tan học, đã nhìn thấy em gái nhà mình ngồi xổm ở bên trong xó xỉnh, hắn đi qua hỏi, "Tâm Tâm, em đang làm gì?"

Trầm Mộc Bạch nói, "Ca, anh có thích ăn củ cải hay không?"

Trình Dã không tính là thích ăn củ cải, nhưng là hắn nghĩ, vạn nhất nếu là em gái thích, thế là nhẹ gật đầu, "Thích."

Trầm Mộc Bạch nắm chặt lại nắm tay nhỏ, "Ca, qua mấy tháng em nhổ củ cải cho anh ăn."

Trình Dã nín cười, "Được."

Cô liền mỗi ngày tưới nước cho củ cải, đợi đến thời điểm củ cải thật dài ra, mừng rỡ chạy đến trong phòng nói, "Ca, ca, củ cải lớn lên!"

Trình Dã đang làm bài tập đây, hắn một cái tiếp nhận đứa bé, nhìn đối phương con mắt sáng lóng lánh, ra vẻ kinh ngạc nói, "Củ cải thật lớn lên? Cái này cũng quá nhanh?"

Trầm Mộc Bạch dùng sức nhẹ gật đầu, lấy tay khoa tay lấy, "Như vậy ----- lớn."

Trình Dã muốn cười phun.

Nhưng là tiệc vui chóng tàn, củ cải trong góc không biết bị ai nhổ mất.

Vương Tố Đình bị chọc giận gần chết, nhưng cũng không biết là cái hùng hài tử nào làm, cùng chồng lải nhải đã hơn nửa ngày, "Sớm nói cho anh đất kia phải vây quanh, nhưng anh vẫn không nghe lời, hiện tại tốt đi."

Trình Đại Đào cũng buồn bực, "Cái củ cải này đều không mọc tốt, có cái gì tốt nhổ."

Nhưng vẫn là nói, "Đã biết, qua mấy ngày liền làm bên trên cho nó."

Trầm Mộc Bạch có thể thương tâm, cô mỗi ngày đều tưới nước cho củ cải, so với chính mình ăn cơm còn muốn chịu khó, cái củ cải này còn không có ăn một miếng đây, liền không có.

Trình Dã đem thần sắc em gái nhìn ở trong mắt, trong mắt lướt qua một tia vẻ ấm ức.

Hắn ăn cơm xong, liền buông chén đũa xuống nói, "Mẹ, con đi ra ngoài."

Vương Tố Đình hỏi, "Bầu trời này đều muộn, đi đâu?"

Trình Dã ngoan ngoãn nói, "Đi nhà Cương Tử chơi một hồi."

"Đi đi, đừng trở về quá muộn." Vương Tố Đình nói.

Trầm Mộc Bạch đang bới cơm đây, ngửa mặt lên nói, "Ca, mang em một chỗ được hay không?"

Không đợi đối phương nói chuyện, Vương Tố Đình cho cô một cái ót, "Con đi làm gì, đợi lát nữa tắm rửa xong liền ngoan ngoãn đi ngủ."

Cô móp méo miệng, có còn là mẹ ruột hay không.

Trình Dã nở nụ cười, "Anh trở về đến mang kẹo đường cho em ăn."

"Yeah." Trầm Mộc Bạch reo hò nói.

Quen việc dễ làm rẽ ngoặt một cái.

Trình Dã đi vào trong nội viện, hỏi, "Cương Tử ở nhà không?"

Thím mập nói, "Tiểu Dã tới rồi, Cương Tử ở bên trong đây, coni đi vào ngồi một chút, ăn cơm chưa?"

Trình Dã nói, "Ăn rồi thẩm."

Hắn đi vào, Cương Tử mới vừa rồi bị lão đại Từ gia đánh mấy lần trong lòng bàn tay, lúc này còn đau đâu.

Nhìn thấy người tới, lập tức cao hứng nói, "Trình Dã, cậu có phải tới tìm tôi chơi hay không."

Phụ thân Cương Tử trầm giọng nói, "Tiểu Dã, con thành tích có phải rất tốt hay không?"

Cương Tử làm cái nháy mắt cho người ta.

Trình Dã cười cười nói, "Thúc, thúc chỗ nào nghe tới, con thành tích cũng liền đồng dạng, cái số học ngữ văn này thật đúng là thật khó học."
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2385: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (4)

Cha Cương Tử đứng người lên, để bọn hắn hai tiểu tử bản thân chơi.

Cương Tử lập tức nói, "Trình Dã, cậu đem bài tập của cậu cho tôi mượn chép chép."

Trình Dã nói, "Mượn cũng được, bất quá cậu phải giúp tôi một chuyện."

"Gấp cái gì?" Cương Tử vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, "Cậu nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi khẳng định làm cho cậu."

"Cậu không phải đối với vài miếng sân nhỏ này quen thuộc nhất sao?" Hắn không nhanh không chậm nói, "Tôi muốn để cậu nghe ngóng chuyện này, thành không?"

"Dễ nói dễ nói." Cương Tử không chút nghĩ ngợi nói, "Chuyện gì?"

Trình Dã chậm rãi đem ý đồ đến nói ra.

Hôm sau.

Phạm Tiểu Vĩ bị chặn.

Hắn ta mắt liếc thấy người, "Trình Dã, cậu có ý tứ gì?"

Người tới nói, "Em gái tôi trồng những cái củ cải kia có phải là cậu nhổ hay không?"

Phạm Tiểu Vĩ lập tức hoảng, "Cậu lại nói cái gì? Tôi nghe không hiểu."

Hắn ta chen vào, lại bị ngăn lại, sót ruột, "Cậu thả tôi trở về!"

Trình Dã nói, "Tôi chỉ hỏi cậu một câu, củ cải có phải là cậu nhổ hay không?"

Phạm Tiểu Vĩ lập tức bất động, cười lạnh nói, "Là tôi thì thế nào? Tôi nhổ thì thế nào? Cậu có thể bắt tôi sao?"

Hắn ta học tập vốn là không tốt, tính tình cũng kém, cả ngày liền biết đi ra ngoài chơi.

Trong nhà cha mẹ luôn là lấy đối phương đến cùng mình so sánh, nói tốt như vậy tốt như vậy.

Phạm Tiểu Vĩ trong lòng sao có thể chịu phục, có ngày thời điểm chơi bóng đi ngang qua, đã nhìn thấy bên trong góc sân nhỏ có củ cải mọc ra. Trong lòng của hắn ta liền đến trả thù, tại thời điểm đứa bé đi vào, nhón gót chân lên, đem củ cải nhổ, sau đó lén lút ra ngoài.

Hắn ta làm xong những cái này, cũng đừng xách nhiều hả giận.

Mặc dù ngay từ đầu sẽ có chút chột dạ, nhưng không quá hai ngày liền quên.

Nào biết được, Trình Dã vậy mà lại biết rõ củ cải là hắn ta nhổ.

Phạm Tiểu Vĩ hoảng một cái chớp mắt, rất nhanh liền tĩnh táo lại.

Trò cười, hắn ta sợ Trình Dã làm cái gì.

Ở tại thời điểm bọn họ một đám đứa bé chơi, gia hỏa này liền trong nhà cùng em gái mình chơi, hoặc chính là làm bài tập, nghiễm nhiên chính là những đứa con ngoan điển hình bên trong lòng của cha mẹ.

Không có ý nghĩa.

"Em gái tôi rất khổ sở." Trình Dã nói.

Phạm Tiểu Vĩ, "Có bệnh, khổ sở liền khổ sở, liên quan tôi cái rắm."

Hắn ta vừa nói, liền muốn vượt qua đi.

Một giây sau, liền bị bắt cổ áo.

Mặt đều đỏ lên vì tức, "Trình Dã, cậu làm cái gì?"

Trình Dã nói, "Giáo huấn cậu."

Sau đó hắn ta liền bị đánh cho một trận.

Phạm Tiểu Vĩ ngốc.

Hắn ta làm sao cho tới bây giờ cũng không biết Trình Dã biết đánh võ.

Bên miệng trầy chút da, còn chân thấp chân cao về nhà.

Rất tức tối cùng cha mẹ nhà mình cáo trạng.

"Trình Dã đánh con!"

Phạm cha hung hãn cầm cây gậy đi ra, "Mày lặp lại lần nữa, là ai đánh?"

Phạm Tiểu Vĩ khóc nói, "Là thật, chính là Trình Dã, hắn đem con đánh một trận liền về nhà."

Phạm mẫu cười lạnh từ trong nhà lấy ra cây trúc, "Không cả ngày học tập thật tốt, liền biết đi ra ngoài chơi, bây giờ còn học được nói láo. Mẹ xem mày qua không được mấy ngày, đoán chừng đều có thể nhảy lên đầu lật ngói."

Phạm Tiểu Vĩ bị cha mẹ tới hai người lăn lộn đánh.

Vô luận giải thích thế nào, đều vô dụng.

Cuối cùng chỉ có thể biệt khuất nói là chính mình cùng người đánh nhau.

Sau đó một bên nức nở vừa ăn cơm, oán hận nghĩ thầm.

Trình Dã mày một cái ô quy vương bát đản.

Không phải liền là nhổ chút củ cải sao.

Cần thiết hay không.

Sân nhỏ trong góc vườn rau vây quanh về sau, nhiều trồng mấy thứ đồ.

Trầm Mộc Bạch thiên tân vạn khổ trông mong, cuối cùng đem củ cải cùng cà chua cho trông mong chín.

Cô lập tức lấy xuống hai trái đến phòng bếp đi rửa, sau đó chạy vào cửa phòng bên trong.

"Ca, cà chua!"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2386: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (5)

Trình Dã thả bút trong tay ra, cúi đầu cắn một cái, "Ăn ngon, nước nhiều."

Trầm Mộc Bạch cũng cắn một cái, cười tủm tỉm nói, "Ca, anh bắt mấy con dế cho em chơi đi."

Cái trước nhíu nhíu mày, "Dế?"

Cô nhẹ gật đầu, "Em nhìn thấy trong sân có mấy đứa trẻ chơi, chơi cũng vui."

Trình Dã nhíu mày, "Dế có cái gì tốt chơi, cũng là đồ vật bé trai chơi."

Trầm Mộc Bạch nũng nịu, "Không nha không nha, em cũng muốn chơi dế, ca, anh giúp em bắt nha."

Cô cảm thấy thế giới này thực chơi thật vui.

Mặc dù Trình gia không giàu có, nhưng là loại mà thời niên thiếu đơn giản vui vẻ là dùng tiền tài cũng đổi không đến kia.

Trình Dã vẫn là không đáp ứng, "Dế cũng là trong đất bùn đi ra, vô cùng bẩn, đợi chút nữa đem quần áo mới của em đều làm cho dơ."

Em gái của hắn đáng yêu như thế, sao có thể chơi đồ vật những đám con trai kia chơi.

Trầm Mộc Bạch cũng rất phiền muộn, "Anh không giúp em bắt coi như xong, chính em bắt."

Sau đó chạy ra ngoài.

Không cách một giờ, Trình Dã nhận mệnh đi bắt dế.

Tiểu gia hỏa ôm hắn hôn một cái, "Ca, anh quá tốt rồi!"

Trình Dã dừng một chút, đột nhiên cảm thấy ngẫu nhiên chơi dế cũng là rất tốt.

Trầm Mộc Bạch ôm bình chứa dế, nhìn thoáng qua cậu bé tuấn tú.

Trong lòng lại khổ sở lại cao hứng.

Cao hứng là, kỳ thật hai người là anh em cũng không có gì không tốt.

Khổ sở là bởi vì là anh em.

Cái thế giới này bởi vì thế giới tuyến sụp đổ, nam chính vận mệnh quỹ tích phát sinh thay đổi, mà cô nhiệm vụ chính là bảo đảm đối phương nhân sinh không lo hạnh phúc một đời.

Lúc trước thời điểm Trầm Mộc Bạch biết mình cùng đối phương không phải anh em ruột, còn rất là cao hứng một trận, nhưng là hệ thống rất nhanh liền tưới cô nước lạnh.

Không chỉ có là bởi vì phải hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng bởi vì Trình Dã thân thế đã đủ đáng thương, hắn hiện tại sống được tốt như vậy, Trầm Mộc Bạch cũng không nguyện ý đi tự tay phá hư.

Nghĩ tới đây, cô nhỏ không thể thấy thở dài một hơi.

"Nhỏ như vậy, liền ông cụ non làm cái gì?" Trình Dã nhéo nhéo mặt cô.

Trầm Mộc Bạch nói, "Ca, đến trường cảm thụ là dạng gì?"

Đối phương nhìn cô một cái, "Không có dạng gì, chờ em lên về sau sẽ biết."

Trầm Mộc Bạch hừ hừ.

Cô đã sớm biết, chính là nói sang chuyện khác mà thôi.

Củ cải trắng trắng mập mập về sau, liền có thể rút ra ăn.

Vương Tố Đình làm canh củ cải, củ cải xào, một bữa đều ăn củ cải.

Trầm Mộc Bạch vốn đến hào hứng vang dội, lần này cũng là ỉu xìu.

"Chọn cái gì, có ăn cũng không tệ rồi." Vương Tố Đình gắp một miếng củ cải bỏ vào trong chén cô, khiển trách.

Cô đem củ cải nhanh chóng gắp đến trong chén anh trai nhà mình, "Anh trai ăn."

Vương Tố Đình, "..."

Bà nhìn thoáng qua con trai mình, "Con đừng cứ mãi nuông chiều con bé, trưởng thành khẳng định cho quen ra bệnh công chúa."

Trầm Mộc Bạch giả bộ như nghe không hiểu, "Bệnh công chúa là cái gì?"

Trình Dã ăn củ cải, chậm rãi nói, "Bệnh công chúa chính là, mỗi người nữ sinh đều là công chúa, nếu như kén ăn, liền sẽ sinh bệnh."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Bởi vì củ cải trồng cũng không ít, ăn muộn liền già. Vương Tố Đình liền đem còn lại ướp, giòn cót ca cót két.

Cô ăn một miếng, mặt đều cho nhăn không thấy.

Nguyên nhân là, quá chua, còn rất cay.

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm không thể ta một người thụ thương, thế là liền chạy tới người trong phòng.

Trình Dã đang làm bài tập.

Hắn nhìn thoáng qua người, "Làm cái gì?"

Trầm Mộc Bạch đi tới, nói, "Ca, anh nhắm mắt lại, em cho anh ăn một vật, ăn rất ngon đấy."

Trình Dã hỏi, "Thứ gì?"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2387: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (6)

Trầm Mộc Bạch nói, "Anh nhắm mắt lại, chờ chút sẽ biết."

Trình Dã nghe theo lời nói, đem con mắt nhắm lại.

Sau đó hắn liền cắn một cái đồ vật vừa chua vừa cay.

Đột nhiên mở mắt.

Một khuôn mặt xinh đẹp rất là xoắn xuýt, "Thứ đồ chơi gì?"

Bé gái cười tủm tỉm nói, "Ca, anh không phải rất thích ăn củ cải sao? Ăn nhiều một chút."

Trình Dã, "Được, còn nói giỡn với anh."

Hắn vừa nói, liền đưa tay ôm lấy người cù lét.

Trầm Mộc Bạch bị chọc cho dát dát cười, "Ca, em sai rồi em sai rồi."

Vương Tố Đình mở ra cửa phòng ngủ, "An Tâm, Tiểu Dã, đại bá các con từ nông thôn đến rồi."

Hai đứa bé đi ra, liền thấy một cái nam nhân xoa mồ hôi đổ, đang ở nơi đó phiến cây quạt, nhìn thấy bọn họ, cười nói, "Đây là An Tâm cùng Tiểu Dã sao."

Vương Tố Đình nói, "Cũng không phải, An Tâm, Tiểu Dã, gọi người đi."

Trình Dã khi còn bé muốn đi qua quê quán một chuyến, hắn vụng trộm cùng em gái nói mấy câu, kêu một tiếng, "Đại bá."

Trầm Mộc Bạch tại phía sau cũng đi theo gọi.

Nam nhân nói, "Đứa nhỏ này dáng dấp càng lớn lại càng anh tuấn, An Tâm lớn lên giống em, cùng em bé bên trong tranh tết một dạng đẹp mắt."

Vương Tố Đình một bên thu xếp đồ vật, vừa nói, "Cái này cả ngày liền chiếu cố chơi, còn không biết về sau làm sao đâu."

Trình Đại Đào từ trong nhà xưởng vội vàng chạy về, liền ra ngoài mua thức ăn.

Trưa hôm nay cơm rất là phong phú, có cá có thịt heo, còn có mấy cái rau xanh cùng một tô canh.

Đại bá có vẻ hơi câu nệ, "Đại Đào, không cần thu xếp nhiều đồ như vậy, đơn giản làm làm là được rồi."

Đại bá n là nông dân, cái này quanh năm suốt tháng cũng chưa từng ăn mấy lần, nghĩ tới đây, nhỏ không thể thấy thở dài.

Nếu là đại bá lúc trước đi làm lính, hiện tại sinh hoạt có phải cũng không giống nhau hay không.

Trình Đại Đào rót một chén rượu cho người ta, "Anh, khách khí cái gì, cũng là người trong nhà."

Đại bá cười cười nói, "Tôi cũng không mang vật gì tốt, năm nay trồng chút khoai lang, vừa vặn gặp phải thời gian thu hoạch ngô, liền một khối đã lấy tới cho mấy đứa."

Vương Tố Đình đối với người anh cả này vẫn là trong lòng rất vui vẻ, tâm nhãn thành thật, gặp bọn họ trong thành trôi qua tốt, cũng không có trong lòng bất bình hoặc là cái gì.

Một bên gắp thức ăn cho người ta vừa nói, "Cái con gà mái kia anh liền mang về đi, em bé nhà anh hiện tại cũng đang thân thể cao lớn, chị dâu lại mang thai, bồi bổ thân thể nhiều mới được."

Đại bá liền vội khoát khoát tay, "Nông thôn còn có mấy con đây, con gà mái này mấy đứa nấu canh uống, cũng là thổ sinh thổ nuôi, so trong thành lấy lòng, mùi vị có thể hương liệt."

Trầm Mộc Bạch một bên vừa nghe, vừa ăn cơm.

Hóa ra nông thôn giống như có rất nhiều thứ ăn ngon.

"Tâm Tâm, ăn thịt cá." Trình Dã chọn xong xương, bỏ vào trong chén người.

Đại bá nhìn thoáng qua, cười nói, "Là cái anh trai sẽ em gái."

Vương Tố Đình cười cười, "Cũng không phải, nha đầu này bây giờ bị sủng đến vô pháp vô thiên đâu."

Mấy người lại trò chuyện một hồi lâu, đại bá không hề lưu lại, liền chạy về nhà.

Gà mái bị nuôi béo béo mập mập, Trình Đại Đào nghĩ trước lưu một đoạn thời gian lại giết.

Trong nồi nấu bắp ngô.

Vương Tố Đình vớt ra, liền đi bận rộn lấy rửa chén.

Trầm Mộc Bạch ngửi mùi thơm, liền cầm lấy ghế đệm đi lên, đưa tay muốn cầm.

Còn tham lam cầm hai cái.

Nóng người vô cùng.

Cô mắng nhiếc, lập tức chuồn mất đến bên trong phòng.

"Ca, ca, ăn bắp ngô."

Trầm Mộc Bạch nói.

Trình Dã dựa vào ghế, nghe vậy nhìn lại, thấy cái bắp ngô kia còn bốc hơi nóng, nhíu nhíu mày, đưa tay đi lấy.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2388: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (7)

"Nóng như vậy em cũng dám đi cầm?"

Cô ngẩn người, hơi mở tay ra, phát hiện đều đỏ một mảnh, lúc này mới vô ý thức cảm thấy đau.

Trình Dã thấy, lập tức ôm người đi bên ngoài viện hướng nước, sau đó trở về phòng bôi thuốc.

Vừa mới chuẩn bị mắng chửi người, trông thấy bé gái mắt có hơi hồng đỏ, mềm lòng.

"Được rồi, Trình An Tâm, em có phải ngốc hay không?"

Trầm Mộc Bạch hầm hừ nói, "Lần sau có cái gì tốt ăn em liền không lấy cho anh, cho tên mập sát vách tốt rồi."

Trình Dã dừng một chút, nhìn bé gái một chút, "Em nói cho ai?"

Trầm Mộc Bạch, ".. Cho chính em, chính em độc chiếm."

Cô mới không nguyện ý thừa nhận là bản thân sợ.

Khoai lang có thể chưng cũng có thể nướng, cũng có thể dùng đến làm khoai lang nấu.

Đặt ở trên lò nướng, Trầm Mộc Bạch vui sướng hài lòng chờ lấy.

Trình Dã đang xem sách, hắn cơ bản vừa về đến không phải đọc sách chính là làm bài tập.

Trầm Mộc Bạch đều có điểm hoài nghi hắn có phải muốn biến thành con mọt sách hay không.

"Ca, anh cố gắng đọc sách như vậy làm cái gì?"

Cô khuấy động lấy khoai lang, mở miệng hỏi thăm.

Trình Dã cũng không ngẩng đầu lên nói, "Dù sao em về sau cũng không phải đọc sách sao?"

Trầm Mộc Bạch đã cảm thấy kỳ quái, "Điều này cùng em đọc sách có quan hệ gì?"

Trình Dã chậm rãi nói, "Nếu là em kiểm tra thi không được khá, đến lúc đó còn không phải anh tới giúp em ôn tập bài học."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cảm giác được bản thân IQ bị vũ nhục, cô rất phẫn nộ đem khoai lang mình nướng khét cùng đối phương đổi.

Trình Dã thời điểm để quyển sách xuống, liền thấy khoai lang bản thân đen thui.

Bé gái giả bộ như một mặt giật mình, "Ca, khoai lang của anh làm sao cháy?"

Trình Dã, "..."

Trầm Mộc Bạch ăn đến say sưa ngon lành, bên trong cũng là màu vàng kim, khoai lang dạng này ngọt nhất.

"Tiểu hoa miêu." Người đối diện nhìn cô một cái.

Trầm Mộc Bạch nhìn chung quanh một chút, "Làm sao? Nhà chúng ta nuôi mèo sao?"

Trình Dã trầm thấp cười ra tiếng.

Cô lúc này mới phản ứng được, giận, "Anh mới là tiểu hoa miêu."

Trình Dã cúi đầu, dùng tay áo lau lau vết bẩn trên mặt cho bé gái, "Nhìn, không phải mèo hoa là cái gì?"

Trầm Mộc Bạch thuận thế tại bên trên thân người xoa xoa, "Hiện tại thì không phải."

Trình Dã nướng cái khoai lang kia bên trong là màu tím.

Cô mới vừa ăn xong một cái, nhìn thấy trước mắt một màn này, liền lập tức trợn tròn đôi mắt, "Màu tím!"

"Ca! Ca! Cho em ăn!"

Trầm Mộc Bạch lập tức nhào tới.

Trình Dã nhíu nhíu mày, vững vàng tiếp được bé gái, "Em cẩn thận một chút được hay không? Nếu là bổ nhào vào bếp lửa làm sao bây giờ?"

Cô chỉ thấy khoai lang, "Em muốn ăn cái này, ca, cho em ăn một nửa được hay không?"

Trình Dã nói, "Cho em ăn cũng không phải không được, nhưng là em đến hôn anh một cái."

Em gái khi còn bé còn thích hôn người, càng lớn lên một tuổi, liền không sao cả hôn người.

Hắn thật đúng là hơi nhớ.

Trầm Mộc Bạch không chút do dự, "Cái này có gì, em lập tức liền hôn anh." Thế là ôm người, hôn mặt một cái, "Được rồi."

Trình Dã sờ sờ mặt, cứ như vậy ngây người một lúc công phu, bé gái đem khoai lang của hắn cầm đi, còn cho mình phân một phần nhiều nhất.

Hắn lập tức có chút dở khóc dở cười.

Nhưng là nghĩ đến cái gì, liền không hiểu có chút không quá là mùi vị, "Trình An Tâm."

Trầm Mộc Bạch ăn khoai lang, "Cái gì?"

Trình Dã nhìn người, "Em liền dễ dàng bị lừa như vậy sao? Nếu là người khác cho em kẹo đường, để em hôn hắn một cái, em có phải cũng hôn hay không?"

Cô lơ đễnh, cảm giác đối phương thực sự là ca ca tâm mù thao, "Cái này không phải là bởi vì anh là anh trai em sao?"

Trình Dã lúc này mới thư thái một chút, hắn ăn một miếng khoai lang, nói nhiều một câu nói, "Chớ ăn nhiều như vậy, bằng không thì có em mà chịu đựng thật tốt."
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2389: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (8)

Trầm Mộc Bạch liền căn bản không để trong lòng thả.

Kết quả cô đến buổi tối, liền thả rất nhiều rất nhiều cái rắm, bụng còn lộc cộc lộc cộc gọi.

Còn liên tiếp đi hai chuyến nhà vệ sinh, kém chút táo bón.

Trầm Mộc Bạch nước mắt lưng tròng.

Lúc sáng sớm, cô liền bị Vương Tố Đình từ trong chăn đẩy ra ngoài ăn điểm tâm.

Trầm Mộc Bạch dụi dụi con mắt, "Mẹ, mẹ để cho con ngủ thêm một hồi nha."

Vương Tố Đình nói, "Con đều năm tuổi, còn nằm ỳ như thế, sang năm nếu là đi học, làm sao bây giờ? Có thể học ca của con chút hay không, cô nương gia lười như vậy."

Cô ủy khuất móp méo miệng.

Cuối cùng hiểu rõ thời điểm mấy đứa bé trong sân bị nói tới Trình Dã, thần tình nghiến răng nghiến lợi.

Trầm Mộc Bạch gặm bánh bao, uống chút cháo loãng.

Hôm nay là cuối tuần, Trình Dã sáng sớm liền đi ra ngoài, cũng không biết chạy tới nhà ai chơi.

Cô súc miệng, liền nghe được gà mái đang khanh khách gọi.

Trầm Mộc Bạch hiếu kỳ, liền đi nhìn thoáng qua.

Phát hiện trong ổ nhiều hơn một quả trứng.

Cô sợ ngây người.

"Mẹ, gà mái đẻ trứng!"

Trầm Mộc Bạch giống như là phát hiện một cái tiểu lục địa, một dạng kinh hỉ, cô cầm cái trứng gà kia, giống hiến vật quý một dạng, "Mẹ, mẹ xem, trứng gà."

Đang lau bàn Vương Tố Đình nhìn thoáng qua, "Không phải liền là một quả trứng gà, cái này có gì thật ly kỳ?"

Cô cầm trứng gà, cùng cái bảo bối tựa như, "Mẹ, chúng ta hôm nay ăn trứng gà luộc có được hay không?"

Vương Tố Đình đem khăn mặt vặn một cái, vặn ra nước bẩn, "Trong phòng bếp nhiều trứng gà như vậy, cũng không thấy con thích ăn."

Trầm Mộc Bạch nghĩ thầm, cái kia có thể giống nhau sao?

Mua được trứng gà, và gà mái nhà mình đẻ trứng, tâm tình đó nhất định là không giống nhau.

"Con không quản, con hôm nay muốn ăn cái trứng gà này luộc."

Cô nói.

Trình Dã lúc trở về, không thấy thân ảnh em gái.

Hắn vào phòng bếp, hỏi, "Mẹ, Tâm Tâm đâu?"

Vương Tố Đình nói, "Tại một bên khác bên ngoài sân nhỏ."

Trình Dã đi nhìn thoáng qua.

Phát hiện em gái của hắn chính ngồi xổm tại đó, cho gà mái ăn.

"Em đang làm gì?"

Trình Dã đi tới, đi theo một chỗ ngồi xuống.

Trầm Mộc Bạch chân thành nói, "Ca, em đang đút đồ đâu, con gà mái này biết đẻ trứng tới."

Trình Dã nín cười, "Gà mái nhà ai sẽ không đẻ trứng."

Cô quay đầu nhìn người một chút, "Ca, con gà mái này không giết được hay không?"

Trình Dã hỏi, "Vì sao?"

Trầm Mộc Bạch nói, "Giữ lại đẻ trứng nha."

Trình Dã nhìn gà mái một chút, suy nghĩ một chút nói, "Cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đẻ trứng."

Hắn không sao cả đem lời em gái nói để ở trong lòng, dù sao đứa bé hứng thú cũng là đến nhanh, đi cũng nhanh.

Vương Tố Đình đem trứng gà nấu.

Phân phó hai đứa bé nhanh ăn.

Trầm Mộc Bạch sợ ngây người, "Mẹ, trứng của con đâu!"

Vương Tố Đình đem một cái bát lấy ra, "Cái này đâu."

Trình Dã lấy trứng gà, hiếu kỳ nhìn thoáng qua, "Cái trứng gà này có cái gì khác biệt?"

Trầm Mộc Bạch đắc ý nói, "Đây là gà mái hôm nay đẻ, có thể tươi."

Trình Dã nói, "Trứng cũng là giống nhau."

Cô không phục, "Gà mái đẻ, khẳng định rất thơm."

Thế là đem vỏ trứng lấy xuống dưới, thừa dịp nóng hổi cắn một cái.

Không biết là có phải tác dụng tâm lý không, Trầm Mộc Bạch cứ cảm thấy cái trứng gà này so bình thường muốn ăn ngon nhiều.

"Thật có ăn ngon như vậy sao?" Trình Dã hỏi.

Cô nhìn anh trai nhà mình một chút, nhịn đau đưa tới, "Không tin anh nếm thử."

Trình Dã nín cười, "Anh thực sự nếm?"

Trầm Mộc Bạch không đành lòng nhìn, "Ăn nhanh lên, dài dòng cái gì."

Trình Dã cắn một cái, nuốt xuống, "Cũng không có cái gì không giống nhau."
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2390: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (9)

Cô tức giận phải đem trứng gà còn lại một hơi nhét vào trong mồm, "Về sau lại cũng không cho anh ăn."

Trình Dã cho là em gái mình chính là chợt có linh cảm.

Nhưng là rất nhanh hắn liền phát hiện mình sai.

Đối phương mỗi ngày đều đi đút gà, còn cùng gà nói chuyện một hồi lâu.

Có một lần Trình Dã đi nghe lén.

Đại khái chính là phía dưới bộ dạng này.

"Gà ơi gà, mi ăn nhiều một chút, mỗi ngày đẻ một quả trứng cho ta, ta cam đoan mi sẽ không bị cha ta giết chết, mi biết giết chết là có ý gì sao? Chính là đưa mi hầm thành canh uống, mùi vị đó có thể ngon."

Nói xong câu đó, còn muốn nuốt nước miếng một lần.

Trình Dã, "..."

Trầm Mộc Bạch cảm thấy mình cùng con gà này đại khái bồi dưỡng được tình cảm, gà mái mỗi ngày đều sẽ đẻ một quả trứng, cô hận không thể đem gà một chỗ ôm trở về ổ đi ngủ được.

Người đều là không dễ dàng thỏa mãn.

Có một quả trứng, liền sẽ muốn quả trứng thứ hai.

Trầm Mộc Bạch suy nghĩ, con gà này có thể là ăn không tốt lắm.

Thế là cô nghe được anh trai nhà mình, nói phải đào con giun cho gà mái ăn.

Trình Dã trong lòng có chút không cao hứng, những ngày này, em gái mình liền chiếu cố nhìn gà mái, đều không sao cả phản ứng hắn qua.

Hắn bất động thanh sắc nói, "Nó mỗi ngày đẻ một quả trứng liền đã đủ nhiều, hai quả trứng chỉ sợ không phải được."

Trầm Mộc Bạch nói, "Không thử một chút làm sao biết."

Thế là cô lôi kéo người đi cùng với cô đào con giun.

Còn làm dơ quần áo.

Vương Tố Đình cùng Trình Đại Đào biết, cũng là dở khóc dở cười.

Cái trước nói, "Con gà mái kia mẹ thấy liền giết đi, một ngày mới một quả trứng gà, phí lương thực nhưng lại thực."

Trầm Mộc Bạch không cho phép.

Trình Dã mở miệng nói, "Mẹ, tất nhiên em gái thích, vậy trước tiên giữ đi."

Tại thời điểm bé gái trong phòng ngủ nằm ngáy o o.

Hắn liền cùng mẹ mình nói, "Con gà mái kia không có khả năng hàng ngày đẻ trứng, đợi con bé hăng hái qua, con gà này liền có thể làm thịt."

Trầm Mộc Bạch làm sao biết chủ ý của anh trai cô, cô ăn trứng gà luộc mấy ngày về sau, phát hiện gà mái không đẻ trứng.

Thế là lại kiên nhẫn nuôi mấy ngày, vẫn là không có đẻ trứng.

Sau đó cô liền chạy trong phòng, "Ca, con gà mái kia không đẻ trứng."

Trình Dã làm lấy bài tập, trong lòng cũng đừng nói có bao nhiêu cao hứng, trên mặt lại nói, "Có thể là gà mái mệt mỏi, em chờ một chút hai ngày."

Trầm Mộc Bạch cũng không hiểu cái này, cô nhẹ gật đầu, lại đi cùng gà mái nói chuyện.

Sau đó hai ngày về sau, gà mái lại đẻ trứng.

Cái này cô có thể vui như điên.

Trình Dã liền không cười được.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, hắn đã ra khỏi giường.

Trình Đại Đào đứng lên đi nhà xí, nhìn thấy bóng người, giật nảy mình, "Tiểu Dã, con dậy sớm như thế làm cái gì? Cái này còn chưa tới thời gian đến trường đâu."

Trình Dã mặt không đổi sắc nói, "Cha, con tới đi nhà xí mà thôi."

Trình Đại Đào ngáp một cái, "Lên xong liền đi ngủ sớm một chút đi, đến trường cũng không thể không có tinh lực." Vừa nói, liền vào trong phòng.

Trình Dã vụng trộm ra sân nhỏ, trông thấy trong ổ gà mái, hắn đưa thay sờ sờ, quả nhiên mò tới một quả trứng.

Sau đó lặng lẽ trở về bên trong phòng.

Trầm Mộc Bạch phát hiện gà mái lại không đẻ trứng, trong lòng rất là phiền muộn.

Mà Cương Tử lại là mỗi ngày đều có thể thu đến một quả trứng gà.

Ngay từ đầu khỏi phải nói cao hứng biết bao.

Nhưng phát hiện trứng là sống về sau, liền trợn tròn mắt, "Trình Dã, cậu cho tôi một quả trứng gà sống làm cái gì?"

Trình Dã nói, "Không muốn sao, cái kia tôi cho Đại Bằng đưa đi."

Cương Tử lập tức che trứng gà, "Cậu cho chính là của tôi." Nhưng là Cương Tử liên tiếp vài ngày đều thu đến, liền lập tức hơi nghi ngờ, "Không đúng, cậu đột nhiên đối với tôi tốt như vậy làm cái gì?"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2391: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (10)

Trình Dã nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có phải làm có chút thua thiệt hay không, thế là mắt liếc thấy người, đưa tay ra nói, "Có kẹo đường sao?"

Cương Tử, ".. Tôi liền biết cậu không có lòng tốt."

Trầm Mộc Bạch gần đây luôn luôn có thể ăn được đường kẹo, đương nhiên cô không biết đây là anh trai nhà mình trộm cầm trứng gà đi đổi, mặc dù trong lòng thật cao hứng.

Nhưng cô chính là buồn bực, vì sao gà mái lại cũng không có đẻ trứng gà.

Vương Tố Đình liền suy nghĩ, "Con gà mái này cũng nên giết, dù sao cũng có chút tuổi rồi, nấu canh uống liền rất tốt."

Trầm Mộc Bạch lập tức buông chén đũa xuống, cấp bách.

Trình Đại Đào cũng nói, "An Tâm, con gà mái này cũng không thụ thai, có thể có cái gì dùng, vẫn là ăn đi."

Cô suy nghĩ một chút nói, "Nó còn có thể ấp gà con."

Đúng!

Trầm Mộc Bạch bị bản thân xảy ra cơ trí bất ngờ cho khiếp sợ đến.

"Mẹ, chúng ta ấp trứng nhỏ đi." Cô tách tách ngón tay ra, "Con gà con sinh con gà con, ăn tết chúng ta liền có rất nhiều gà ăn."

Vương Tố Đình, ".. Con nghĩ rằng chúng ta liền cái điểm địa phương này, thực nuôi được sao."

Ở một bên Trình Dã kém chút không cười tiếp được, ".. Tâm Tâm, cái trứng gà này không phải dễ ấp trứng như vậy."

Trầm Mộc Bạch hạ quyết tâm, mười đầu trâu đều kéo không trở về.

Thế là Vương Tố Đình bọn họ cũng liền mặc cô đi.

Cái trứng gà này sao có thể nói ấp trứng liền có thể ấp trứng.

Trầm Mộc Bạch cầm lên đại nghiệp, đó là bắt đầu so gà còn sớm, ngủ so heo trễ hơn.

Cô hàng ngày liền canh giữ ở bên cạnh ổ gà mái.

Nhìn con gà con có bị ấp ra đến hay không.

Kéo dài không bao lâu, Trầm Mộc Bạch kiên nhẫn liền bị sạch sẽ.

Rất là thất vọng.

Không thể lại thất vọng.

Thế là gà mái bị làm thịt.

Cùng ngày Trầm Mộc Bạch nhanh muốn khóc, nhưng mà thời điểm ăn đùi gà, lại đem nước mắt nén trở về.

Ừm, đùi gà ăn ngon thật nha.

Trình Dã cuối cùng là thở dài một hơi, đến, bản thân cuối cùng là không cần cùng một con gà mái tranh đoạt em gái chú ý.

Nhưng là mỗi hồi tưởng lại gà mái, Trầm Mộc Bạch cũng không khỏi có điểm tâm tình trầm cảm.

Thẳng đến nhà cô mua TV, loại tâm tình này lập tức không cánh mà bay.

Vương Tố Đình thời điểm nhắc tới chuyện này, Trình Đại Đào vẫn còn do dự.

"Hai đứa bé cũng mau đi học, mặc dù kinh tế khẩn trương chút, nhưng là có cái tivi, chúng ta cũng có thể để bọn chúng đi mở mang chút tầm mắt.."

Trình Đại Đào hít một hơi thuốc, "TV truyền hình này đắt, mua một cái, liền có thể tiêu anh không ít tiền tiết kiệm, hơn nữa muốn mua cũng phải mua màu sắc rực rỡ, bọn nhỏ liền thích xanh xanh đỏ đỏ."

Vương Tố Đình hừ một tiếng, "Tiền này lại không phải là không thể kiếm lại, anh có mua hay không?"

Trình Đại Đào hung ác nhẫn tâm, "Mua."

Lúc này ti vi màu đắt vô cùng, hơn mấy ngàn tệ, đắt, đó là muốn đi lên vạn tệ.

Trình Đại Đào là tại trong xưởng quen biết người, lúc này mới mua về một cái

TV trở về ngày đầu tiên, sân nhỏ bọn họ liền đầy ắp người.

Lúc này trong nhà có một chút tiền nhỏ, cũng là mua đen trắng.

Ti vi màu, đó là có tiền cũng không nỡ dốc hết vốn liếng.

Trình Đại Đào cũng là cười khổ, "Đây không phải là vì bọn nhỏ sao?"

Tất cả mọi người rất là hâm mộ, những đứa trẻ càng là nháo cũng muốn đi theo mua, sau đó bị các người lớn níu lấy lỗ tai trở về.

Trầm Mộc Bạch cũng là cảm thấy kinh ngạc không được.

Mặc dù cha mẹ nhà cô cũng là có công việc đàng hoàng, cha càng là bát sắt, nhưng TV cô thật đúng là cho tới bây giờ không tơ tưởng qua.

Tại là cao hứng vội vàng ôm lấy cha nhà mình, "Cha, con yêu cha chết mất!"

Trình Đại Đào vui tươi hớn hở.

Vương Tố Đình nói, "Nha, yêu chết cha con, máy truyền hình này vẫn là mẹ bảo cha con mua đâu."

Trầm Mộc Bạch lập tức gió chiều nào theo chiều đấy, "Mẹ, con yêu thảm mẹ!"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2392: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (11)

Trình Dã hết giờ học, liền nghe được trong sân có người tự nhủ, "Tiểu Dã, ghê gớm, hôm nay cha con mang một cái tivi lớn trở về, vẫn là màu."

Hắn giật mình nói, "Thúc, thúc nói là thật sao?"

Nam nhân vui tươi hớn hở nói, "Sao có thể lừa con, mấy đứa nhỏ đều vây tại đó xem tivi đâu."

Trình Dã trở về xem xét, phát hiện trong nhà thật đúng là nhiều hơn một cái TV, em gái của hắn liền ngồi ở chỗ đó, không chuyển mắt nhìn người bên trong, bên cạnh mấy đứa nhỏ chen tới chen lui, vô cùng náo nhiệt.

"Tới ăn chút đậu phộng." Vương Tố Đình hô.

"Mẹ." Trình Dã kêu một tiếng, đi tới.

Vương Tố Đình ai một tiếng, "Đã trở về, con nhìn em con, mới vừa mua tivi, cái này đều xem một giờ."

Hắn nở nụ cười, đem túi sách thả lại trong ổ.

Sau đó đến phòng bếp nơi đó hỏi, "Cha, đem cái trứng gà kia xào rồi sao?"

Trình Đại Đào vỗ đầu một cái, "Đúng, lần trước trứng gà mua hơi nhiều, lại không ăn liền lãng phí."

Dù sao hai đứa bé mỗi sáng sớm ăn hai quả trứng gà, cũng ăn không đến.

Những đứa trẻ ngoan ngoãn kêu một tiếng Tiểu Dã ca, liền tiếp tục nắm lấy đậu phộng xem ti vi.

Trình Dã nhíu nhíu mày, hắn trở về đến lâu như vậy, bé gái giống như liền không có phát hiện.

Thế là cất giọng nói, "Tâm Tâm, nhìn anh trai mang cho em cái gì?"

Từ khi lên trên tiểu học, Vương Tố Đình mỗi ngày đều sẽ cho hắn chút tiền tiêu vặt.

Trình Dã không thế nào bản thân dùng, nhưng lại thời điểm tan học, đi ngang qua cửa hàng thường xuyên mua chút đồ ăn đồ chơi nhỏ, trở về đưa cho em gái hắn.

Nếu là thường ngày, tiểu gia hỏa này đã sớm nhào lên.

Nhưng là ngày hôm nay, Trình An Tâm liền ánh sáng xem tivi, đừng nói là gọi hắn một tiếng, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một chút.

Trình Dã trong lòng có chút không thoải mái.

Trầm Mộc Bạch sống hơn năm năm, đã sớm thụ đủ thời gian không internet giải trí, có một cái TV như vậy, đó là con mắt đều không bỏ được dời một lần.

Nghe nói như thế, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Ca, anh cầm trước, em tối nay lại theo anh cầm."

Trình Dã mí mắt nhảy lên.

Khóe môi chau lên, "Thực không muốn sao, cái kia anh ăn vậy."

Bé gái lúc này mới hoặc quay đầu, vội vàng nói, "Ca, anh trai ruột của em, liền một lát, anh đi làm bài tập đi." Vừa nói, giống như là sợ sẽ bỏ lỡ địa phương đặc sắc, lập tức đem đầu lần nữa chuyển trở về.

Trình Dã, "..."

Hắn nhìn người một chút, một giây sau liền vào phòng.

Sau đó ngồi ở trước bàn, cầm bút đi vòng vo, có chút không yên lòng.

Bên ngoài thanh âm tiểu hài tử cười toe toét truyền đến, tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ.

Trình Dã cảm thấy có chút phiền, bất quá hắn tính tình vẫn rất tốt.

Hơn nữa cũng là hài tử trong sân, thế là nhịn một chút.

Tiểu hài nhìn một hồi về sau, liền riêng phần mình về nhà, dù sao không sai biệt lắm đến giờ ăn cơm đi, lúc muộn không cho phép, cũng sẽ bị người trong nhà mắng một trận.

Trong phòng khách còn truyền đến thanh âm nhân vật.

Trình Dã viết mấy đạo đề, liền ngừng bút, kêu một tiếng, "Trình An Tâm."

Không người để ý hắn.

Trình Dã nói, "Em không tới nữa anh liền ăn, đợi chút nữa em đừng khóc cái mũi."

Loáng thoáng thanh âm truyền đến, "Ca! Không cho phép ăn!"

Nhưng chờ một hồi lâu, vẫn là không có người tới.

Trình Dã từ trong quần áo lấy ra đồ chơi, "Em thích nhất đại bạch thỏ, anh thực sự ăn."

Cái này vừa mới nói xong, phòng khách liền truyền đến một trận tiếng cộc cộc.

Một giây sau, bé gái liền nhào tới trong ngực hắn, "Kẹo đường đâu, anh không phải thật sự ăn đi."

Trình Dã mặt mày nhiễm lên điểm đắc ý, "Em cứ nói đi?"

Hắn vụng trộm đem kẹo đường giấu đi.

Trầm Mộc Bạch bắt đầu hướng bên trên thân người động thủ động cước, "Kẹo đường đâu, kẹo đường của em."
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2393: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (12)

Trình Dã ôm chặt lấy người, "Đừng nhúc nhích, đợi chút nữa liền nên té xuống."

Cô ngửa mặt lên, làm nũng nói, "Ca, anh đối với em tốt nhất rồi, đem kẹo đường cho em đi."

"Em không phải là thích xem tivi sao?" Trình Dã không nhanh không chậm nói.

Trầm Mộc Bạch nhanh chóng nói, "Hiện tại không thích."

Cô cả người ôm, "Ca ca, đem kẹo đường cho em đi."

Trình Dã trong lòng lần này mới thư thái, giống ảo thuật một dạng đem kẹo đường lấy ra, "Cái này thì sao."

Trầm Mộc Bạch lấy kẹo đường qua, cười tủm tỉm nói, "Liền biết anh trai tốt nhất rồi."

Trình Dã nhìn thoáng qua người, "Nếu biết anh tốt, tan học không thấy anh trở về?"

Cô khoát tay áo, "Em biết đây, đều nghe, cũng không phải kẻ điếc."

Sau đó đem kẹo đường bỏ vào trong miệng, tan ra liền ngọt ngào.

Trình Dã nhẹ gảy cái trán người một cái, "Trình An Tâm, em có năng lực, lần sau còn như vậy, anh tiền tiêu vặt tự bản thân tiêu."

Trầm Mộc Bạch liền vội vàng lắc đầu, ôm người, "Em sai rồi em sai rồi ca, về sau nhất định sẽ không quên anh."

Hắn lúc này mới câu môi cười một cái, "Cái này cũng không tệ lắm."

Trong nhà chỉ có một cái TV, nhìn thì có bốn người.

Trầm Mộc Bạch ngay từ đầu còn có thể bá chiếm,

Nhưng cô phát hiện, anh trai nhà mình cũng sẽ cùng với cô đoạt ti vi.

Không chỉ có là đối phương, ngay cả Vương Tố Đình đến Trình Đại Đào cũng bắt đầu nhìn.

Ngẫu nhiên người một nhà thời điểm buổi tối, sẽ ăn hạt dưa xem, nhưng là một khi tiết mục không đúng đài, Trầm Mộc Bạch cảm thấy, cũng đừng xách có bao nhiêu phiền muộn.

Hơn nữa Vương Tố Đình không biết vì sao những ngày này bắt đầu quản cô thời gian giải trí.

Trầm Mộc Bạch hoàn toàn không biết, đây hết thảy cũng là công lao của anh trai nhà mình.

"Em gái của con gần đây coi tivi lâu, mẹ cũng không biết vật này là mua đúng rồi hay là mua lầm." Vương Tố Đình tại bên ngoài cầm lấy hành tây, một bên giận dữ nói.

Đi ra Trình Đại Đào vừa lúc nghe được câu này, lơ đễnh, "Đứa bé đều là như thế này, lại nói, cái tivi này mua về không con, chẳng lẽ còn muốn thả bụi."

Trình Dã đang làm chậu hoa, nghe nói như thế lặng lẽ nói, "Cha, kỳ thật xem tivi có tốt có xấu, cũng thời gian xem tivi không thể nhiều."

Vương Tố Đình nghe xong, "Tiểu Dã, lời này nói thế nào?"

Trình Dã cười cười nói, "Trường học gần đây vừa vặn nói đến chỗ này, nói mặc dù bây giờ khoa học kỹ thuật chính đang phát triển, có tivi về sau, trẻ nhỏ có thể mở rộng tầm mắt. Nhưng là cũng phải có cái quy luật, bằng không thì con mắt này liền dễ dàng mệt nhọc, có nguy cơ mắt cận thị."

Thì còn đến đâu.

Vương Tố Đình cùng Trình Đại Đào giờ mới hiểu được tầm quan trọng chuyện này.

Dù sao con gái sang năm liền phải đến trường, dáng dấp đoan đoan chính chính, ai sẽ vui lòng cô mang kính mắt nha.

Thế là chuyện đằng sau cũng không cần nói.

Trầm Mộc Bạch vẫn là rất lâu về sau mới hiểu được chân tướng sự tình.

Lúc này cô thiếu niềm vui thú cả ngày xem tivi, thảm hại hơn là, còn không sao cả kịp phản ứng, thời gian liền chạy tặc nhanh, đảo mắt liền tới tuổi tác muốn lên tiểu học.

Khai giảng ngày đó, Trầm Mộc Bạch bị Vương Tố Đình lôi kéo đi trường học.

Trình Dã lúc này mới vừa lên lớp bốn.

Cô đối mặt với một đám đầu củ cải kia, nội tâm thực sự là khóc không ra nước mắt.

"Về sau con liền cùng ca của con một chỗ đến trường." Vương Tố Đình nói.

Trầm Mộc Bạch ỉu xìu, "A, đã biết."

Buổi tối thời gian lúc ăn cơm, Trình Đại Đào nói đến chuyện phòng chứa đồ lặt vặt.

Vương Tố Đình nói, "Liền bên ngoài cái khoảng cách kia cùng một chỗ chất đống chứ."

Trình Đại Đào lắc đầu, "Quá nhiều thứ, hơn nữa cũng khó nhìn, tháng sau quản đốc phân xưởng chúng ta muốn tới dùng cơm, không thể được."

Vương Tố Đình nghe xong, cũng cảm thấy không ổn.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2394: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (13)

Cô nghĩ nghĩ, "Hay đem Tâm Tâm gian phòng kia cho để trống không."

Trầm Mộc Bạch đang ăn đậu hũ, hơi trợn tròn đôi mắt, "Mẹ, cái kia con ngủ chỗ nào?"

Vương Tố Đình nhìn cô một cái, "Trước cùng anh trai con ngủ chung."

Trầm Mộc Bạch, "..."

Trình Đại Đào hỏi, "Dạng này được không?"

Trình Dã trong lòng khỏi phải nói cao hứng biết bao, buông chén đũa xuống nói, "Cha, đương nhiên được, phòng con cũng không nhỏ, đủ con và em gái ở."

"Vậy cứ như vậy đi, An Tâm, con cũng đừng cho ca con thêm phiền." Trình Đại Đào nói.

Trầm Mộc Bạch nhếch miệng, "Đã biết."

Buổi tối sau khi tắm xong, cô thói quen trở về phòng, liền phát hiện bên trong nhiều hơn một chồng tạp vật.

Kém chút không phản ứng kịp.

"Tâm Tâm, đến ca nơi này." Trình Dã mở cửa phòng, kêu lên.

Cô lầm bầm một câu, liền ngoan ngoãn đi qua.

Trình Dã gian phòng là nhắm hướng đông, có cái cửa sổ, phía dưới chính là địa phương làm bài tập.

Một nhìn ra ngoài, liền có thể nhìn thấy mấy cái cây, còn có hoa hoa thảo thảo trong sân.

Trình Dã giường không tính quá lớn, nhưng là ngủ hai người không có vấn đề.

Vương Tố Đình lúc đầu định đem giường con gái cũng chuyển tới, nhưng là phát hiện quá chiếm diện tích, căn bản không dễ hoạt động, thế là cũng chỉ đành bỏ đi.

Trầm Mộc Bạch bò tới trên giường, "Ca, anh tối ngủ sẽ ngáy ngủ sao?"

Trình Dã phá cái mũi nhỏ người, "Em mới có thể ngáy ngủ."

Cô hừ một tiếng, "Em mới sẽ không ngáy ngủ, cũng sẽ không lý sự, càng sẽ không đá chăn mền."

Trình Dã đem người ôm vào, "Được được được, em nói cái gì chính là cái đó, nhanh đi ngủ, ngày mai còn phải đến trường."

Trầm Mộc Bạch ngay từ đầu còn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng là nghĩ lại, tiểu hài, có cái gì.

Thế là cũng không để ý, chậm rãi ngáp một cái.

"Thơm quá." Trình Dã ngửi ngửi.

Trầm Mộc Bạch nhìn sang, cũng đi theo ngửi ngửi, "Thứ gì, ăn?"

Trình Dã cười cười, đem mặt hướng trên người bé gái góp đi, "Anh nói là em, Trình An Tâm, em thật là thơm."

Cô, "..."

Bị người ôm vào trong ngực, Trầm Mộc Bạch buồn ngủ quá, cũng không có đi để ý, "Ca, anh ngày mai muộn chút lại kêu em rời giường."

Trình Dã nín cười, "Được."

Bé gái ngủ thiếp đi về sau.

Hắn lại là có chút không ngủ được.

Trình Dã cũng không rõ ràng bản thân là chuyện gì xảy ra, có chút hưng phấn, còn có chút cảm giác không thể nói.

Hắn không khỏi kêu một tiếng, "Tâm Tâm."

"An Tâm."

"Trình An Tâm."

Có chút chỉ là bé gái hô hấp rõ ràng cạn.

Trình Dã nói, "Em còn không có nói cho ca ca ngủ ngon đâu."

"Anh hôn em một cái, được không?"

"Em không nói lời nào, anh trai liền hôn nha."

Hắn đưa tới, hướng bên trên mặt em gái hôn một cái, "Ngủ ngon, Trình An Tâm."

Trời mới ẩn ẩn sáng lên, Trình Dã đã rời giường.

Hắn thời điểm ra ngoài, Vương Tố Đình đang làm điểm tâm, "Dậy? Tâm Tâm đâu?"

Trình Dã đi lấy kem đánh răng, "Còn đang ngủ."

Vương Tố Đình nói, "Mẹ chờ một lúc đi làm, con mang theo em gái một chỗ đến trường, trên đường cẩn thận."

Vương Tố Đình trước đó bởi vì chuyện của con, nghỉ công việc, hiện tại hai đứa đều đi học, lại lần nữa tìm công việc, loại mà có thể sớm chút tan tầm trở về làm cơm kia.

Trình Dã lên tiếng, liền đi đánh răng rửa mặt.

Trầm Mộc Bạch ngủ được mơ mơ màng màng, liền bị người kêu rời giường.

Cô lẩm bẩm, "Ngủ một hồi nữa, chỉ một chốc lát."

Trình Dã nhìn đồng hồ, "Nhanh đến muộn, em mau dậy."

Trầm Mộc Bạch, ".. Ừ.. Đã biết."

Nhưng người vẫn là nằm lỳ ở trên giường không dậy.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2395: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (14)

"Trình An Tâm, em thật đúng là con heo." Trình Dã thở dài một hơi, nhận mệnh từ trong chăn ôm bé gái ra, "Lại không dậy anh đánh cái mông em."

Trầm Mộc Bạch mở to mắt, vuốt vuốt.

Cậu bé tuấn tú giúp cô xỏ vớ và giày, vỗ vỗ cô mông đít nhỏ, "Nhanh lên đi đánh răng, thực sự là lười nhác không có thuốc nào cứu nổi."

Trầm Mộc Bạch nhảy, "Ca, anh đánh cái mông em làm cái gì?"

Trình Dã nhíu mày, "Đánh cái mông em thế nào? Khi còn bé vẫn là anh giúp em tắm."

Cô, "..."

Còn giống như thực có chuyện này tới.

Trên bàn bánh quẩy đều nhanh lạnh, cũng chỉ có cháo trong nồi là nóng.

Trầm Mộc Bạch dậy trễ chút, lúc này vội vội vàng vàng ăn.

"Cẩn thận một chút, chớ mắc nghẹn." Trình Dã không nhanh không chậm ăn, cũng không biết hắn cái tốc độ này vì sao lại nhanh hơn chính mình.

Cô lau miệng, "Em ăn chạy, ca, chúng ta đi nhanh lên đi."

Trình Dã, "Hiện tại biết rõ cấp bách rồi sao."

Trầm Mộc Bạch lên trên tiểu học, tiền tiêu vặt cũng so trước kia nhiều hơn một chút.

Nhưng là vẫn không đủ xài, cho nên cô thường xuyên sẽ bám lấy túi ca ca nhà mình.

Phạm Tiểu Vĩ từ lần trước gây Trình Dã về sau, liền lại cũng không dám trêu chọc.

Hắn ta hiện tại học lớp ba, so với đối phương nhỏ một cấp.

Thình lình nhìn thấy Trình Dã mang theo một cái bé gái đến trường, cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó liền nhìn theo.

Phạm Tiểu Vĩ phát hiện, Trình Dã đối với cái bé gái này khỏi phải nói tốt bao nhiêu.

Thế là tại thời điểm người vào quầy bán quà vặt, hắn ta hướng về đứa bé bên trong ngoắc ngoắc đầu ngón tay.

Trầm Mộc Bạch đeo bọc sách, trông thấy có tên tiểu hài kỳ quái bảo cô, nhìn chung quanh một chút, sau đó đi qua.

"Trình Dã là gì của em?" Phạm Tiểu Vĩ hỏi.

Trầm Mộc Bạch nói, "Em đã nói với anh, em có chỗ tốt gì?"

Phạm Tiểu Vĩ, "..."

Hắn ta sợ Trình Dã sẽ lập tức đi ra, từ trên người lấy ra một khối kẹo đường, đưa tới, "Cho em, em bây giờ có thể nói rồi đi."

Trầm Mộc Bạch cầm kẹo đường qua, cười tủm tỉm nói, "Anh đoán."

Phạm Tiểu Vĩ giận, "Anh đều cho em kẹo đường, em còn chơi xấu."

Hắn ta thật đúng là quá tức.

Nhưng là bé gái này lớn lên là thật là dễ nhìn, thế là nhịn một chút.

Trình Dã vừa ra tới, đã nhìn thấy Phạm Tiểu Vĩ giống người con buôn một dạng cùng em gái mình nói chuyện, chân dài một bước, đem bé gái ngăn ở phía sau, "Cậu muốn làm gì?"

Phạm Tiểu Vĩ đề phòng lui về sau một bước, dùng lỗ mũi nhìn người, "Làm sao, còn sợ tôi khi dễ cô ấy sao."

"Cậu dám không?" Trình Dã nhìn hắn ta một cái.

Phạm Tiểu Vĩ lập tức như cái con nhím một dạng, "Anh anh anh đừng tới đây, tôi lại không đối với cô ấy thế nào, tôi còn cho cô ấy kẹo đường ăn đó. Không tin anh hỏi cô ấy đi."

Trình Dã nhíu nhíu mày, nhìn sang.

Bé gái giả bộ như một bộ vô tội, chớp mắt to.

Hắn đưa tay ra, "Đưa anh."

Trầm Mộc Bạch nói, "Em không cầm kẹo đường của hắn."

Phạm Tiểu Vĩ thật đúng là quá tức, chỉ người, "Anh vừa rồi rõ ràng cho em, em cái đứa bé này làm sao thích gạt người đâu."

Trình Dã nói, "Hắn kẹo đường cũng là trong đường cống ngầm đến, ăn sẽ đau bụng, Tâm Tâm, trả trở về, ca ca mua cho em một hộp."

Trầm Mộc Bạch, "Thực?"

"Thực."

Cô lập tức đem kẹo đường trong túi ra, "Cho anh."

Phạm Tiểu Vĩ không dám đi cầm, cũng không muốn cầm.

Chính là một viên kẹo đường mà thôi, đưa ra ngoài nào có đạo lý cầm về.

Trình Dã nhận lấy, đem kẹo đường nhét vào trong túi đối phương, sau đó đi kéo tay em gái, "Đi thôi."

Trầm Mộc Bạch nói, "Ca, anh không phải nói phải mua cho em một hộp sao?"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2396: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (15)

Trình Dã, "Ngày mai mua cho em."

Chờ đi một đoạn đường, hắn ngồi xổm xuống, sắc mặt nghiêm túc, "Trình An Tâm, em có biết người khác cho đồ vật không thể loạn cầm hay không."

Trầm Mộc Bạch tròng mắt đảo lia lịa, ấp úng nói, "Em đã biết, lần sau sẽ không."

Đối diện nhỏ không thể thấy thở dài một hơi.

Sau đó nói, "Về sau để cho anh nhìn thấy một lần, em liền đừng hy vọng dùng tiền tiêu vặt của anh mua đồ."

Trình Dã biết rõ chiêu này là hữu dụng nhất, hắn đứng lên nói, "Nghe được không? Anh không phải đùa giỡn với em."

Trầm Mộc Bạch đối đối ngón tay, "Người quen biết cho dm có thể cầm sao?"

"Phải trước báo cáo chuẩn bị cho anh." Trình Dã nói.

Cô ồ một tiếng, có chút rầu rĩ không vui.

Thực sự là, lúc này mới mấy tuổi đây, mới lớp bốn, liền quan tâm cô quản được nghiêm như vậy.

Tức giận.

"Biết không?" Trình Dã nhéo nhéo mặt người.

Trầm Mộc Bạch lớn tiếng nói, "Đã biết!"

Phạm Tiểu Vĩ về sau mới biết được thì ra ngày đó nhìn thấy bé gái chính là em gáiTrình Dã Trình An Tâm.

Hắn ta cảm thấy hai anh em dáng dấp không hề giống.

Nhưng là Trình An Tâm, thật đúng là quá đẹp mắt.

So với nữ hài hắn ta gặp qua đẹp hơn, liền xem như trong trường học, đều không có bé gái đẹp mắt như vậy, khó trách mẹ của mình thời điểm nói lên, liền sẽ khen dì Vương sinh một đứa con gái giống như trong tranh tết.

Phạm Tiểu Vĩ cảm thấy trong lòng có chút cảm giác khó chịu, hắn ta tại sao không có một cái em gái đẹp mắt như vậy.

Thế là hắn ta cùng mẹ mình nói.

Phạm mẫu tiện tay chính là quơ lấy một cái nhánh trúc, "Nuôi con đều sắp bị tức chết, tới một cái nữa mẹ con ta liền nên thăng thiên."

Phạm Tiểu Vĩ lập tức nhảy dựng lên, "Mẹ! Mẹ! Con chính là nói một chút mà thôi!"

"Lại nói, dung mạo con rất khó coi, còn trông cậy vào em gái của con có thể đẹp mắt đi nơi nào." Phạm mẫu nâng thanh âm lên, "Cái kia cũng là con nhà người ta."

Phạm Tiểu Vĩ không phục nói, "Con dung mạo không đẹp mắt có thể trách con sao?"

Phạm mẫu, ".. Con tới đây cho mẹ!"

"Ô hô! Mẹ! Đừng đánh nữa!"

"Lại đánh liền chết!"

"Cha! Cha! Cứu con!"

"Làm sao liền cha đều phải đánh con?"

Phạm Tiểu Vĩ chịu một trận đánh, liền không dám nhắc tới chuyện sinh em gái.

Hắn ta suy nghĩ biện pháp.

Đột nhiên có một ngày, hắn ta nghĩ tới một biện pháp tốt.

Cái kia chính là sau khi lớn lên đem Trình An Tâm cưới, làm vợ mình.

Sau đó sinh một đứa con gái đẹp mắt cho mìn không được sao.

Phạm Tiểu Vĩ tâm thần khẽ động, liền bắt đầu hướng Trình Dã trước mặt góp.

"Tôi thương lượng với anh chuyện này được hay không?"

Trình Dã mới từ trong văn phòng giáo viên đi ra, xuống lầu liền bắt gặp đối phương, nghe nói như thế ngừng lại, "Chuyện gì?"

Phạm Tiểu Vĩ mặt đỏ hồng, dù sao về sau người này là đại cữu tử của mình, "Chúng ta cùng hảo bái."

Trình Dã nhìn hắn ta một cái, "Hai ta lúc nào tốt hơn?"

Phạm Tiểu Vĩ, "..."

Hắn ta thấy người đi rồi, vội vàng đi theo, "Này, Trình Dã, Trình An Tâm có phải là em gái anh hay không?"

"Đúng thì sao, không đúng thì sao." Người phía trước cũng không quay đầu lại nói.

Phạm Tiểu Vĩ gãi gãi đầu, "Trình Dã, anh về sau trưởng thành, đem em gái của anh gả cho tôi chứ."

Đối phương ngừng lại, xoay người, "Cậu nói cái gì?"

Phạm Tiểu Vĩ giật nảy mình.

Trình Dã đang híp mắt mắt nhìn mình, so thời gian lúc tức giận còn đáng sợ hơn.

Hắn ta lắp bắp, "Anh xem, nhà tôi cũng không tính là nghèo, về sau nhà chúng ta kết thân tốt bao nhiêu."

Trình Dã cười lạnh một tiếng, "Cậu lặp lại lần nữa."

Phạm Tiểu Vĩ cảm thấy đại cữu có chút làm người ta sợ hãi, lập tức cùng hỏa thiêu cái mông một dạng chạy, "Anh không muốn nói, vậy chúng ta sau này hãy nói, không vội."

Hắn ta cảm thấy thật là đáng sợ.

Trình Dã liền cùng vợ của mình bị cướp một dạng, sắc mặt không chỉ có khó coi, còn muốn đánh mình.
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2397: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (16)

Trầm Mộc Bạch đang ở trong góc sân nhỏ tưới nước cho cải ngọt, lúc này đã đã nảy mầm thành hình, không lâu sau nữa liền có thể vào nồi.

Cô ngồi xổm ở chỗ kia, xới xới đất, liền nghe được bên ngoài có người nhỏ giọng gọi cô, "Trình An Tâm."

Không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, đối phương lén lút sợ hãi rụt rè nhìn thoáng qua bốn phía, hướng cô vẫy vẫy tay, "Tới."

Trầm Mộc Bạch vốn là không muốn để ý tới, nhưng là tiểu hài này một mực gọi một mực gọi, trong phòng Vương Tố Đình hỏi, "An Tâm, ai đấy."

"Không có đâu, mẹ."

Cô đi tới, "Anh muốn làm gì?"

Phạm Tiểu Vĩ tự giới thiệu mình một lần, "Anh gọi Phạm Tiểu Vĩ, nhà liền ở tại một khối sân nhỏ khác, em ngoặt hai cái ngoặt liền đến, cửa ra vào còn có khối đá lớn."

Trầm Mộc Bạch, "?"

Phạm Tiểu Vĩ gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, "Em có thể lên nhà anh chơi, mẹ anh bình thường không có việc gì đều sẽ mua chút đậu phộng đỏ hạt dưa, em đi tùy tiện ăn."

Cô một mặt kỳ quái nói, "Chúng ta lại không quen." Dừng một chút, "Lại nói, ca tôi không cho tôi theo người xa lạ chơi."

Phạm Tiểu Vĩ cấp bách, "Anh lại không là người xa lạ, chúng ta khắp nơi liền quen."

Hắn ta nhìn bên trong một chút, hạ giọng nói, "Trên người của anh có năm khối tiền mừng tuổi, trong phòng còn có một bịch bánh bích quy, Trình An Tâm, em sau khi lớn lên muốn làm vợ anh hay không?"

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô kém chút bị nước miếng bản thân cho sặc chết.

Không nói trước hai cái đều là tiểu thí hài, năm khối tiền cùng một bịch bánh bích quy đã cảm thấy có thể cưới cô?

Lại là giả vờ nghe không hiểu nói, "Vợ là cái gì?"

Phạm Tiểu Vĩ nghẹn một cái, nhưng ngay sau đó nghĩ đến Trình An Tâm năm cũng bất quá mới sáu tuổi, lại hiểu, "Vợ chính là anh về sau cho em ăn ngon, anh đều là của em, em chính là của em, em cảm thấy thế nào?"

Không đợi bé gái trước mặt trả lời, gáy cổ áo liền bị một cái tay nắm chặt tới, sau lưng truyền đến một đường thanh âm lành lạnh, "Tôi cảm thấy cậu là ăn gan hùm mật gấu, dám đánh chủ ý lên em gái tôi."

Trầm Mộc Bạch lập tức ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Ca."

Trình Dã đem người kéo đi qua, "Phạm Tiểu Vĩ, tôi xem cậu là chưa thấy quan tài không rơi lệ đúng không."

Phạm Tiểu Vĩ vội vàng ôm lấy đầu, "Đừng đánh đừng đánh, tôi sai rồi còn không được sao?"

"Cậu đều cùng em gái tôi nói cái gì?" Trình Dã níu lấy người, ở trên cao nhìn xuống nói.

Hắn cái tuổi này đã so người đồng lứa cao hơn, Phạm Tiểu Vĩ lập tức có cảm giác áp bách, làm bộ muốn cắn người.

Trình Dã tay có chút buông lỏng, liền bị đối phương tránh thoát ra ngoài, sau đó chạy như một làn khói.

Mẹ nha, cái Trình Dã này là con mắt của Trình An Tâm sao? Làm sao hắn ta vừa ra tới, đối phương lập tức liền cùng con ruồi ngửi thấy máu một dạng tới.

Trầm Mộc Bạch thấy người vừa xuất hiện, lập tức thuần thục đi qua cà nhắc đào miệng túi người, "Ca, ca, đồ ăn vặt của em đâu."

Trình Dã vỗ nhè nhẹ mở tay cô, "Nói cho ca ca, cái Phạm Tiểu Vĩ kia đều đã nói gì với em?"

Cô ủy khuất ồ một tiếng, thành thành thật thật đem lời nói.

Trình Dã híp híp mắt, "Hắn gọi em đi qua em liền đi qua?"

Trầm Mộc Bạch yếu ớt nói, "Đây không phải hắn quá ồn sao?"

"Về sau không cho phép nói chuyện với Phạm Tiểu Vĩ." Trình Dã cảnh cáo nói, "Hắn tìm em em liền nói cho anh biết, nghe thấy được không?"

Cô ồ một tiếng, trông mong nhìn, "Đồ ăn vặt của em đâu?"

Trình Dã từ trong túi lấu ra, dừng một chút, "Trình An Tâm, có phải anh không có tới, em liền đáp ứng Phạm Tiểu Vĩ hay không?"

Trầm Mộc Bạch chớp mắt một cái, lắc đầu, "Ca, vợ là cái gì nha, nói với hắn ý nghĩa giống nhau sao?"
 
42,544 ❤︎ Bài viết: 2916 Tìm chủ đề
Chương 2398: Anh trai ta không cho phép ta yêu đương (17)

Trình Dã mặt không hiểu nóng lên, một hồi lâu mới nói, "Vợ ý nghĩa chính là người một nhà."

Dù sao các người lớn kết hôn về sau không phải là người một nhà sao? Hắn không có nói sai.

Trầm Mộc Bạch, "..."

Cô nhìn người một chút, cảm thấy người này luôn luôn thích ở trước mặt cô xuyên tạc ý nghĩa như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Thế là không chút nghĩ ngợi nói, "Cái kia ca, em chính là vợ của anh?"

Nói xong, Trầm Mộc Bạch liền có chút hối hận.

Cùng một đứa bé tương đối cái gì thực.

Trình Dã ngốc ngây tại chỗ, hắn hơi trợn trợn mắt, nhìn lên bé gái trước mặt, nửa ngày không nói ra được một chữ.

Sau đó bưng kín miệng bé gái, "Lời này không cho em cùng mẹ nói, cũng không cho cùng cha nói."

Trầm Mộc Bạch vẫn là lần đầu nhìn thấy ca ca của mình thần sắc thất kinh, không khỏi trong lòng có chút đắc ý và buồn cười.

Giả bộ như một mặt mờ mịt nhẹ gật đầu.

Trình Dã thở dài một hơi, "Đi thôi, mẹ nên chờ chúng ta đi ăn cơm."

Chờ vào phòng, Vương Tố Đình quả nhiên bưng món ăn lên bàn, thấy bọn họ tiến đến, mở miệng hỏi thăm, "Tại bên ngoài làm cái gì? Gọi các con một tiếng cũng không thấy."

Trình Dã không hiểu cảm thấy có chột dạ, kéo ghế ra nói, "Chính là cùng Tâm Tâm chơi trong chốc lát, mẹ, mẹ hôm nay làm thức ăn thật là thơm."

Vương Tố Đình cảm thấy con trai mình có điểm là lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

Phạm Tiểu Vĩ gần đây có thể thảm.

Hắn ta đi trên đường, đều bị hòn đá nhỏ cho đánh bể đầu.

Không khỏi bưng bít lấy, nhìn bốn phía, ồn ào kêu to, "Cái quy tôn tử nào, đi ra cho tôi!"

Một cục đá chuẩn xác không sai đập trúng trên trán hắn ta.

Phạm Tiểu Vĩ kinh hãi, "Trình Dã! Có phải là anh hay không!"

Một trận yên tĩnh.

Hắn ta không khỏi phẫn nộ, "Nhất định là anh! Anh đi ra cho tôi!"

Trả lời hắn ta là một hòn đá nhỏ.

Phạm Tiểu Vĩ chống đỡ không được, liền vội vàng che đầu, vội vàng chạy về nhà.

"Làm gì vậy, làm gì vậy." Phạm cha ngậm lấy điếu thuốc, dùng ngón tay cầm xuống, nhíu nhíu mày, "Đuổi chết có phải hay không?"

Hắn ta ủy ủy khuất khuất ngừng lại, chỉ chỉ đầu mình, "Cha, con bị người đánh."

Phạm cha nhìn một chút, thật là có điểm đỏ, "Ai đánh?"

Phạm Tiểu Vĩ nói, "Trình Dã!"

Phạm cha, ".. Con lặp lại lần nữa?"

Phạm Tiểu Vĩ khóc, "Thực sự là Trình Dã đánh!"

Lúc này Phạm mẫu thay quần áo khác, vừa mới chuẩn bị ra ngoài đánh bài, liền nghe được câu này, cất cao tiếng nói, "Trình Dã, lại là Trình Dã người ta! Cpn liền không thể đổi một người vu có phải hay không!"

Phạm Tiểu Vĩ rất là ủy khuất, càng khóc càng hung, "Là thật! Con dám khẳng định! Chính là hắn!"

Phạm cha liếc nhìn, "Muốn đi nhìn một chút không?"

Phạm mẫu cũng có ý tứ này, dù sao đều hai lần, có lẽ.. Con trai mình nói là thực?

Thế là hai vợ chồng liền mang theo con trai lên cửa.

Vương Tố Đình nghe xong ý đồ đến, sắc mặt cũng không tốt lắm, "Chị có ý tứ gì, Tiểu Dã nhà tôi hôm nay tan học vẫn tại trong phòng làm bài tập, cùng những cái hài tử ham chơi kia cũng không đồng dạng."

Phạm mẫu có chút mặt mũi không nhịn được, nhà ai đều biết con trai của mình chính là một đục, đập nát cửa sổ thủy tinh người khác cũng là chuyện thường, thế là miễn cưỡng cười cười, "Tố Đình, tiểu Vĩ nhà tôi cũng không khả năng vô duyên vô cớ oan uổng người, chị kêu Trình Dã đi ra ở trước mặt giằng co một lần, chẳng phải chân tướng rõ ràng sao?"

Vương Tố Đình đem con kêu lên.

Trầm Mộc Bạch bám tại ghế sô pha nơi đó, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.

Trình Dã từ trong nhà đi ra, "Mẹ, thế nào?"

Vương Tố Đình kéo hắn tới, nói, "Phạm thẩm nói con đem con trai nhà thẩm ấy đánh, đây là thật sao?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back