Bạn được Kanade mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,428 ❤︎ Bài viết: 159 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 272:

Phương Mặc mới đem người ôm đến cửa thang lầu, liền nhìn thấy Lục Cảnh Cường chạy xuống, hắn nhìn thấy em trai bị ôm sắc mặt lập tức liền trắng bệch, khẩn trương hỏi:

- Xảy.. Xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Đường nằm trong lòng Phương Mặc, nghiêng đầu hướng bọn họ mở trừng hai mắt. Sợ hai người bị dọa hỏng, còn dùng một bàn tay ôm ngực không khỏe nói:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ ở trước cửa nhà vệ sinh cởi quần áo, muốn đùa giỡn lưu manh với em. Em liền đột phát bệnh tim. Ai u, Dương Dương, em thật khó chịu a.

Lục Cảnh Cường ngây người tại chỗ, gì? Đường Đường bị bệnh tim hồi nào? Sao mình không biết!

Sắc mặt Phương Mặc cũng khó xem, nhưng hắn biết nếu hôm nay không phải Đường Đường đùa giỡn chiêu thức lừa dối này, nói không chuẩn thật sự sẽ bị bò lên. Tuy nói hiện tại đại vận động kết thúc, nhưng với việc xử trí tội lưu manh vẫn thực nghiêm trọng.

Hắn ra dấu bằng mắt cho Lục Cảnh Cường, lại xốc nhẹ thân thể người trong lòng lên một chút:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ còn ở nhà vệ sinh. Anh đi trói cô ta lại, đừng cho cô ta chạy trốn.

Nói xong nhân lúc nơi này không ai, từ không gian xuất ra sợi dây thừng ném cho Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường tiếp nhận dây thừng nói:

- Yên tâm đi, cho ai chạy cũng sẽ không để cô ta chạy trốn. Cậu nhanh mang Đường Đường đi phòng y tế, tôi lập tức tới.

Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường đi phòng y tế, trên đường gặp được bạn học còn nhờ bọn họ đi tìm giúp Trình bà. Dù sao trong trường học có người quen vẫn dễ làm việc.

Lúc sắp đến phòng y tế, Phương Mặc từ không gian xuất ra bệnh án của Đường Đường mà năm xưa nhờ mẹ hắn làm giúp vì không muốn để Đường Đường phải đi ra ngoài làm việc.

Hắn biết bác sĩ trong phòng y tế trường học vẫn không thể kiểm tra được Đường Đường rốt cục có thật sự sinh bệnh hay không, cho nên mới dám làm như vậy.

Lục Cảnh Cường đi tới nhà vệ sinh, liền phát hiện Lý Phán Đệ đang kéo quần áo che thân thể, đứng chỗ đó không nhúc nhích, không ngừng run rẩy đôi môi.

Lý Phán Đệ nhìn thấy Lục Cảnh Cường, hoảng sợ khiến tim muốn ngừng đập. Nước mắt nước mũi không thể khống chế tràn ra:

- Ô ô, tôi không có giết người. Tôi chỉ muốn làm đối tượng với hắn, tôi không giết người.

Lục Cảnh Cường đương nhiên biết em trai không có chuyện gì, nhưng đối diện với kẻ vô sỉ như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua, liền cầm dây thừng đem Lý Phán Đệ trói tại nhà vệ sinh.

Xong việc còn không quên cảnh cáo cô ta một phen:

- Nếu em trai tôi xảy ra chuyện gì, cô đợi dùng mạng của mình đền bù đi.

Người bao quanh càng ngày càng nhiều.

Lý Phán Đệ thực không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy, nhất là nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của Lục Cảnh Đường, cô ta nằm dưới đất cầu xin tha thứ:

- Ô ô ô.. Tôi nhầm, tôi không biết hắn có bệnh.

Lục Cảnh Cường chỉ cô ta mắng to:

- Cô mới có bệnh, cả nhà cô đều có bệnh!

Lúc này đã có giáo viên nghe tin tức chạy tới, nhìn thấy nữ sinh bị trói dưới đất liền vô thức hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Cường đen mặt nói:

- Thầy muốn biết là chuyện gì sao? Hỏi cô ta đi, cô ta đem bệnh tim của em trai em đều dọa phát bệnh rồi.

Chỉ mới chốc lát Lục Cảnh Cường đã biết Lý Phán Đệ là một cô nàng không đầu óc. Phàm là cô ta có chút can đảm, trong miệng cũng sẽ không luôn miệng hô mình không có giết người.

Hắn hoàn toàn không lo lắng Lý Phán Đệ sẽ đem lỗi lầm đổ lên người bảo bối nhà hắn. Chỉ đứng nguyên tại chỗ đen mặt nhìn chằm chằm cô ta.

Lý Phán Đệ nước mắt nước mũi nói:

- Lão sư, em không giết người, em.. Em chỉ là muốn làm đối tượng với Lục Cảnh Đường, em mới cởi quần áo hắn liền ngất xỉu, em không có đụng vào hắn.

Bạn học cùng giáo viên đứng bao quanh nghe xong lời này liền lộ ra biểu tình chán ghét.

Nguyên lai là muốn cởi ra để người ta gánh tội danh rồi bị ép cưới cô ta đâu, cô nàng này thật sự là buồn nôn.

Sở dĩ Lý Phán Đệ sợ hãi như vậy, hoàn toàn là bởi vì năm thiên tai trong thôn bọn hắn có người trộm lương thực không cẩn thận đem người đẩy ngã, vừa lúc đem đầu đập lên hòn đá, lập tức chết ngay tại chỗ.

Kẻ trộm là một tên lưu manh, sau khi bị bắt trực tiếp phán quyết tội chết, là xử quyết ngay trong trấn của bọn hắn.

Ngày đó cô ta vốn không muốn đi, là em trai nhao nhao đòi đi xem nhiệt náo. Kết quả làm cho cô ta nhìn thấy một màn kia.

Hiện tại Lý Phán Đệ nghĩ đến việc Lục Cảnh Đường ngất xỉu, lập tức nhớ tới người chết trong thôn. Hoảng sợ mình cũng trở thành kẻ giết người, nghĩ cũng không kịp suy nghĩ, đem toàn bộ sự tình đều nói ra.

Lục Cảnh Cường hừ lạnh một tiếng:

- Lão sư, em muốn báo cảnh. Phiền toái thầy giúp em báo cảnh, em muốn đi phòng y tế xem em trai của em.

Lục Cảnh Cường nói xong cũng không quay đầu rời đi, nhà vệ sinh có nhiều người bao quanh như vậy, hắn tin tưởng giáo viên nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này, hiện tại vẫn là Đường Đường quan trọng.

Lúc này Lục Cảnh Đường đang kiểm tra trong phòng y tế, cũng luôn ôm ngực nói đau. Dù sao trong bệnh án của hắn chính là viết có bệnh tim.

Tuy nói như vậy chính là lừa thầy cô cùng bác sĩ, nhưng vì tuyệt hậu hoạn, hắn chỉ có thể ra hạ sách này.

Bởi vì nếu hắn có bệnh tim, sau này dự đoán sẽ không còn ai muốn làm đối tượng với hắn. Vốn thân thể hắn đã nhỏ gầy hơn những người khác, hơn nữa còn mang theo một thân bệnh.

Cho dù có thích hắn, cũng không dám tìm hắn thổ lộ.

Một mũi tên hai con chim, chủ ý thật tốt quá!

Bác sĩ phòng y tế nhìn thấy sinh viên bị đưa tới vừa mới bắt đầu cũng hoảng sợ. Nhất là sau khi nhìn thấy bệnh án, nếu quả thật đứa bé này xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong trường học, sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Cũng may Lục Cảnh Đường nghỉ ngơi một lát nhỏ giọng nói:

- Hiện tại không còn khó chịu như vậy, có lẽ vừa rồi là em bị hù sợ.

Bác sĩ phòng y tế xử lý vết thương bên ngoài thì sở trường, nhưng xem bệnh án bệnh tim thì không hiểu bao nhiêu, cũng không dám khám bệnh, đang định nhắc nhở học sinh đi bệnh viện.

Cửa phòng bị đẩy ra, nhìn thấy là Trình giảng dạy, hắn vội vàng đứng dậy hỏi:

- Giảng dạy, đây là học sinh của ngài sao?

Khuôn mặt Trình bà lo lắng hỏi:

- Đây là cháu trai của tôi, tình huống của hắn làm sao vậy?

Lục Cảnh Đường kéo tay bà an ủi:

- Bà nội, hiện tại con không sao, bà đừng lo lắng.

Trình bà không biết là Lục Cảnh Đường giả bệnh, nhưng bà nghe lão Vương đầu nói qua Đường Đường sinh non. Thân thể không tốt lắm, còn không thể làm việc. Có chút bụi trần đều làm cho hắn phải nằm viện thật lâu.

Năm ấy ở tây bắc, nhóm người già như bọn họ toàn bộ đều dựa vào Lục gia mang đến lương thực cùng bông, còn có thuốc men tiếp tế mới có thể tiếp tục sống sót.

Hiện tại ngày trôi qua tốt lắm, sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn nhi đồng của ân nhân cứu mạng xảy ra sự cố, càng huống chi là cháu ngoan bảo bối mà bọn họ chứng kiến hắn lớn lên.

Phương Mặc đem sự tình trải qua giảng lại cho Trình bà nghe, cũng ý muốn nói cho bác sĩ nghe được.

Trình bà nghe được nhíu mày tức giận nói:

- Đúng là làm càn, người này lại có thể cũng thi đậu đại học. Trong đầu óc chỉ chứa phân sao? Không biết liêm sỉ bốn chữ này không biết cô ta có học hiểu được hay không.

Nói xong kéo tay Lục Cảnh Đường an ủi:

- Cháu ngoan, đừng sợ. Bà nội tuyệt đối không cho phép trường học lưu trữ u ác tính như vậy tiếp tục vào học.

Nói xong ánh mắt của bà xoay chuyển, xem ra về nhà cần cùng lão Lý đầu bọn họ gọi điện thoại.

Kể từ sau khi bọn họ trở lại J thị, trừ bỏ tặng đồ cho Lục gia, còn thật chưa từng giúp gì được cho Đường Đường.

Ngược lại Đường Đường liên tục bị khi dễ trong J thị, bà chỉ là giáo viên, không có bao nhiêu bổn sự, nhưng lão Lý đầu bọn họ thì khác.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back