Thời gian không biết trôi qua đã bao lâu, không gian mới dịu lại. Lúc này, Trương Tử Thanh đã kiệt sức, người nặng trĩu, xụi lơ trên đệm mệt đến không nhúc nhích được.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của Tiểu Khúc và Thúy Chi. Trương Tử Thanh gian nan mở mắt nhìn về hướng cửa sổ, hóa ra đã trôi qua 6 tiếng đồng hồ, bầu trời đã sầm tối, thời gian bữa tối cũng đã qua. Khó trách bọn họ chờ đến nóng lòng.
Liều mạng cắn răng chui vào trong chăn làm bộ buồn ngủ, kêu Thúy Chi tiến vào giúp cô dọn bữa tối ra ngoài, phân phó hôm nay cô muốn ngủ sớm một chút.
Trong phòng không có ánh nến, Thúy Chi đi vào chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ và giọng nói rất nhỏ yếu, mang theo chút âm mũi của Trương Tử Thanh. Thúy Chi đoán chủ nhân mới tỉnh ngủ còn mơ màng, nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Chủ nhân, mặc dù đồ ăn đã nguội, nhưng để bụng rỗng mà ngủ sẽ hại thân thể. Nếu không thì, ngài dùng chút bánh ngọt, rồi ngủ tiếp?"
Thúy Chi nghe thấy giọng nói yếu nhẹ vang lên: "Không cần, nhanh dọn đi, rồi khóa cửa lại. Còn nữa, tối hôm nay cũng không cần người gác đêm."
Mặc dù Thúy Chi muốn khuyên nhủ thêm, nhưng nghe thấy mệnh lệnh trong lời nói của chủ nhân, Thúy Chi chỉ có thể lui ra.
Chờ mọi tiếng động xung quanh hòa vào màn đêm yên tĩnh, Trương Tử Thanh hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, tay tự động nắm chặt.. Phụt, bằng mắt thường có thể thấy được thân thể co rút lại, trong màn đêm tĩnh mịch, hô hấp Trương Tử Thanh trở nên dồn dập, trong khoảnh khắc lóe lên một tia sáng, vị trí Trương Tử Thanh nằm bỗng trống rỗng chỉ còn sót lại vệt mồ hôi..
Không gian xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất!
Loại biến hóa này hoàn toàn lật đổ tất cả nhận thức trong dĩ vãng của cô!
Không gian của cô đã không còn là một kho chứa đồ. Không gian rộng hàng trăm mẫu mênh mông vô tận, những ngọn cỏ xanh rì, vi vu trong gió và tỏa ra mùi thơm của cuộc sống, một dòng suối trong vắt chảy ngang nam bắc. Tiếng nước chảy dễ nghe và trong trẻo, như đang hát và nói với thế gian rằng vạn vật đang hồi sinh và sự sống là vô tận! Ở một góc suối bị ngăn cách bởi đá cẩm thạch trắng là suối nước nóng. Suối nước nóng không lớn nhưng tinh xảo. Nhìn từ xa, hơi nước lượn lờ giống như chốn xa hoa tiên cảnh. Điều khiến cô đặc biệt chú ý là vùng đất cách suối nước nóng không xa, lớn khoảng 10 mẩu đất rất màu mỡ phì nhiêu, cầm trên tay có thể cảm nhận độ mềm ẩm của đất, lại ngửi được mùi thơm tươi mát độc đáo của đất, khóe mắt cô ướt đẫm. Từ sau tận thế, cô đã bao lâu không nhìn thấy một mảnh đất có thể cho người ta hy vọng như vầy?
Trời cao trong xanh, mây trắng tự do lang thang dưới bầu trời bao la, mặt trời cũng rất ấm, ấm vào lòng người, đứng dưới ánh nắng ấm áp như vậy, chắc chắn ai cũng biết đây là thời tiết mùa xuân, không khí tươi mát, mùi thơm của đất, của cỏ, làm người ta muốn ôm vào lòng.
Có nắng, có mây trắng, có không khí, có đất, có suối, có hoa, có cỏ, có sự sống.. Không gian của cô thực sự không còn là vật chết nữa, mà là thiên đường nơi sinh sôi nảy nở của sự sống!
Theo tâm trí, dưới chân liền tự dịch chuyển, Trương Tử Thanh đang vô cùng kinh ngạc, đương nhiên không có phát hiện ra dị thường của bản thân. Cho dù phát hiện, chỉ sợ cũng không rảnh bận tâm.
Xuyên qua con suối sang phía đối diện, điều bất ngờ lớn hơn vẫn đang chờ đợi cô, không gian đối diện được chia làm hai phần, một phần là nhà kho, kho hàng này rõ ràng là kho cô tích góp vật tư trong 10 năm ở tận thế! Thực phẩm, thuốc men, nhu yếu phẩm hàng ngày, vũ khí nóng, vũ khí lạnh, thây ma và tinh thể của động vật đột biến, còn cả đồ lưu niệm bóc ra từ động vật đột biến trong nhiều năm, tất cả đều được phân loại theo từng loại hạng mục. Tràn đầy bảy kho hàng! Niềm vui sướng tưởng chừng đã mất lại trở về không thể diễn tả thành lời. Ai có thể hiểu rằng những vật liệu này đối với cô không chỉ là một loại vật chất, mà mang theo một ý nghĩa tinh thần nào đó..
Cô nán lại rất lâu trong nhà kho, chiếc xe tăng hạng nặng, một thanh sôcôla nhỏ, cô đều hoài niệm vuốt ve thật lâu, thật lâu.. Mọi thứ ở đây đều do cô liều chết đánh đổi, cho nên mỗi thứ cô đều đọc thuộc làu làu xuất xứ của chúng. Cô nhớ đến những tình huống nguy hiểm đã trải qua, bất giác suy nghĩ của cô trôi đi rất xa, đến tận nơi ấm áp đẹp đẽ trước ngày tận thế, trôi nổi về ngày tận thế, những khoảnh khắc kinh hoàng rồi bàng hoàng, trôi về những cuộc đấu tranh sinh tồn sau ngày tận thế.. Cô nhớ rất nhiều thứ, nhớ rất nhiều người, nhớ những khuôn mặt cô từng gặp, đau đớn có, bàng hoàng có, vật lộn, mạnh mẽ, hung dữ, khích lệ, tin tưởng, và.. Khuôn mặt không đáng nhớ tới.
Bước ra khỏi nhà kho, nhưng trên mặt Trương Tử Thanh vẫn còn sót lại sự phiền muộn, cô ngoảnh lại nhìn thật sâu, cái nhìn này như muốn đem tất cả khắc vào trong mắt, ăn vào trong lòng.
Bên cạnh nhà kho là một ngôi đền cổ kính, diện tích hơn 10 mẫu đất, có cửa ra vào và cửa sổ, gạch xanh, tường đỏ bao quanh. Sau khi bước vào, ngôi đền được bao bọc bởi sương mù, Trương Tử Thanh ngạc nhiên phát hiện linh khí ở đây rất nồng đậm, gấp hơn mười lần so với bình thường! Càng đi vào, tầm nhìn càng rộng. Ngôi đền không có Bồ tát và bàn cắm hương như cô nghĩ mà rất thoáng đãng, và điều làm cô kinh ngạc là cái lò đồng khổng lồ nằm ngay giữa ngôi đền, cửa lò đồng mở toang, bên trong có lửa cháy rực, một màu đỏ rực, một màu đỏ trông rất quen thuộc. Làm cô nhớ đến nhiệt độ kỳ lạ và cái yêu cầu đòi ăn kim loại của không gian mấy ngày trước. Trương Tử Thanh đột nhiên hiểu ra, thảo nào trong thời gian đó cô luôn cảm thấy không gian của mình bị nén lại và nhỏ hơn, thì ra để tạo cái lò này!
Trương Tử Thanh không khỏi hứng thú, cô muốn biết đây là loại lò quý giá gì, mà khiến không gian lăn lộn cô mấy ngày nay. Đi dạo quanh cái lò, đường kính khoảng mười người ôm, chiều cao tương đương ba người. Bề mặt lò ánh lên một màu xanh vàng mờ nhạt, trông giống cái lò Đồng thời cổ, nhưng lại lẫn chút màu tím nên cô không chắc, có lẽ cái bếp này được tạo ra bởi đống vàng, bạc, sắt vụn cô ném vào, những kim loại này được nung chảy và tôi luyện ra cái lò này. Về thành phần tổng hợp, e rằng chỉ có các vị thần mới biết. Nhắc đến các vị thần, khiến cô nhớ đến lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, nhưng cái lò này hình dạng hơi kỳ quái. Chân lò có hình chiếc lá, trên đó có khắc những hoa văn phức tạp giống giun màu đen. Cô nhìn không giống hoa văn lắm, nó trông giống như một loại bùa chú nào đó hơn. Kì lạ nữa là, mặc dù cửa lò mở rộng nhưng cô không cảm nhận được sức nóng khi lại gần. Ngọn lửa bên trong dường như có thể nấu chảy vàng và sắt, nhiệt độ ít nhất khoảng 1.000 độ C. Theo lẽ thường, nếu tiếp cận nhiệt độ cao như vậy sẽ đổ mồ hôi như mưa rồi, nhưng bây giờ cô thậm chí chạm vào cửa lò cũng không cảm thấy nóng.
Cô đang nghĩ nếu có sách hướng dẫn thì tốt rồi, chợt nghe thấy tiếng 'răng rắc' như tiếng mở hộp sắt, Trương Tử Thanh giật mình, nhìn xuống nơi phát ra tiếng động, cô nhìn thấy phần chân lò hình lá cây co lại, nhưng cái lò không di chuyển một chút nào, vậy đây không phải là cái đế lò như cô nghĩ, mà giống như một ngăn tối bị che khuất.
Cái đế chuyển động, bộ phận bị che dần dần hiện ra trước mặt Trương Tử Thanh, chiếc lá làm bằng chất liệu gì không rõ ở giữa trũng sâu, rộng chừng một mét vuông, ở vị trí trũng sâu, một cuốn sách ố vàng như qua nhiều niên đại hiện ra. Không chờ cô đưa tay cầm lấy, thì cuốn sách nhanh như cát bay đến chui vào đầu Trương Tử Thanh. Tốc độ nhanh làm cô không kịp trở tay.
Đồng thời, trong đầu cô hiện lên nguồn gốc và mục đích của cái lò này. Nói đơn giản, cái lò này đã có từ xa xưa, nhưng nó đã bị tan vỡ vì một lý do nào đó, và bây giờ sau khi tổng hợp lại đủ nguyên tố kim loại nó lại hợp thành. Điều kỳ diệu là nó thực sự đa chức năng, không chỉ để chế tạo bảo vật mà còn dùng luyện đan, thậm chí nếu có đủ nguyên liệu, còn có thể tạo ra khế ước. Thật là một cái lò thần kì!
Trương Tử Thanh mắt sáng lên khi nghe đến tinh luyện binh khí. Trong kho của cô có rất nhiều thứ tốt, như da của rắn hổ mang cấp bốn, tơ của nhện cấp năm, và móng vuốt của một con bọ ngựa cấp 6, vân.. vân.. Cô thu thập những thứ đó chỉ để làm chiến lợi phẩm và kỷ niệm của riêng mình, nhưng bây giờ với lò tinh luyện này, những thứ này chẳng phải có thể sử dụng sao? Những con vật đột biến kia có da dày như thép, móng vuốt của chúng sắc nhọn, có thể so sánh với gươm và súng đạn. Nếu được chế tạo thành áo giáp thì nó sẽ đao thương bất nhập. Nếu được chế tạo thành vũ khí, có thể trở thành bất khả chiến bại! Mặc áo giáp với vũ khí sắc bén này, cho dù không có dị năng thì đi đánh zombie vẫn quá dễ dàng!
Sau một phút hứng thú, nhiệt huyết bay bổng của cô như bị dội một gáo nước lạnh, cô thở dài, bởi vì cô chợt nhớ ra, hiện tại cô đang ở thời đại Khang Hy thịnh thế, không phải ở tận thế có zombie, cho nên áo giáp, vũ khí có tác dụng gì? Lẽ nào cô đứng lên đánh đuổi
nhà Thanh phục hồi nhà Minh? Nực cười!
Bất giác một giờ đã trôi qua, Trương Tử Thanh bắt đầu cảm thấy tức ngực, khó thở và dần dần không thở được. Cô liền ra khỏi không gian, cảm giác ngột ngạt quả nhiên biến mất. Vậy là không gian có giới hạn về thời gian, thời gian hạn chế chỉ trong một giờ thì cô phải rời khỏi không gian. Còn về khoảng cách để đi vào lại là vài phút, vài giờ hay vài ngày, cái này còn cần thử mới biết được.
Có thể là do linh khí trong không gian nồng đậm nên cảm giác mệt mỏi trước đó đã được quét sạch sành sanh.
Ôm theo con gấu teddy được mang ra từ không gian, cô nhanh chóng bắt đầu tìm cách tận dụng tối đa kho báu trời ban này. Việc tinh luyện bảo khí tạm thời bỏ qua. Đối với luyện đan, trước tiên cô nên tạo thử viên tẩy tủy để loại bỏ hoàn toàn các chất độc còn sót lại trong cơ thể ra trước. Cơ thể khỏe mạnh là nền tảng đầu tiên cho công cuộc thay đổi. Để tạo ra viên tẩy tủy tốt nhất cô phải luyện mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, nhưng cô không ngại phiền phức, cô muốn tạo ra viên thuốc thánh phẩm, cô không muốn có sản phẩm khuyết điểm. Chưa kể trong kho của cô có một lượng lớn dược liệu sẵn có, còn thêm lò luyện do ông trời ban tặng này. Mọi thứ đã sẵn sàng, thơi gian dư thừa, không có lý nào cô phải vội vàng làm một sản phẩm bị lỗi cả.
Đối với khế ước.. Trương Tử Thanh vô thức nắm chặt lấy đôi tai con gấu teddy, không phải cô định huấn luyện con rối hay gì, mà là sau này cô phải thường xuyên tiến vào không gian, cho nên cô muốn bồi dưỡng ra vài người hoàn toàn trung thành với cô. Bây giờ Tiểu Khúc, Thúy Chi có vẻ như rất trung thành tận tâm, nhưng lòng người dễ thay đổi, tương lai khó nói trước, vẫn nên tạo thêm một lớp bảo vệ cho chắc chắn.