Bạn được người từng trải mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 272:

Phương Mặc mới đem người ôm đến cửa thang lầu, liền nhìn thấy Lục Cảnh Cường chạy xuống, hắn nhìn thấy em trai bị ôm sắc mặt lập tức liền trắng bệch, khẩn trương hỏi:

- Xảy.. Xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Đường nằm trong lòng Phương Mặc, nghiêng đầu hướng bọn họ mở trừng hai mắt. Sợ hai người bị dọa hỏng, còn dùng một bàn tay ôm ngực không khỏe nói:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ ở trước cửa nhà vệ sinh cởi quần áo, muốn đùa giỡn lưu manh với em. Em liền đột phát bệnh tim. Ai u, Dương Dương, em thật khó chịu a.

Lục Cảnh Cường ngây người tại chỗ, gì? Đường Đường bị bệnh tim hồi nào? Sao mình không biết!

Sắc mặt Phương Mặc cũng khó xem, nhưng hắn biết nếu hôm nay không phải Đường Đường đùa giỡn chiêu thức lừa dối này, nói không chuẩn thật sự sẽ bị bò lên. Tuy nói hiện tại đại vận động kết thúc, nhưng với việc xử trí tội lưu manh vẫn thực nghiêm trọng.

Hắn ra dấu bằng mắt cho Lục Cảnh Cường, lại xốc nhẹ thân thể người trong lòng lên một chút:

- Tứ ca, Lý Phán Đệ còn ở nhà vệ sinh. Anh đi trói cô ta lại, đừng cho cô ta chạy trốn.

Nói xong nhân lúc nơi này không ai, từ không gian xuất ra sợi dây thừng ném cho Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường tiếp nhận dây thừng nói:

- Yên tâm đi, cho ai chạy cũng sẽ không để cô ta chạy trốn. Cậu nhanh mang Đường Đường đi phòng y tế, tôi lập tức tới.

Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường đi phòng y tế, trên đường gặp được bạn học còn nhờ bọn họ đi tìm giúp Trình bà. Dù sao trong trường học có người quen vẫn dễ làm việc.

Lúc sắp đến phòng y tế, Phương Mặc từ không gian xuất ra bệnh án của Đường Đường mà năm xưa nhờ mẹ hắn làm giúp vì không muốn để Đường Đường phải đi ra ngoài làm việc.

Hắn biết bác sĩ trong phòng y tế trường học vẫn không thể kiểm tra được Đường Đường rốt cục có thật sự sinh bệnh hay không, cho nên mới dám làm như vậy.

Lục Cảnh Cường đi tới nhà vệ sinh, liền phát hiện Lý Phán Đệ đang kéo quần áo che thân thể, đứng chỗ đó không nhúc nhích, không ngừng run rẩy đôi môi.

Lý Phán Đệ nhìn thấy Lục Cảnh Cường, hoảng sợ khiến tim muốn ngừng đập. Nước mắt nước mũi không thể khống chế tràn ra:

- Ô ô, tôi không có giết người. Tôi chỉ muốn làm đối tượng với hắn, tôi không giết người.

Lục Cảnh Cường đương nhiên biết em trai không có chuyện gì, nhưng đối diện với kẻ vô sỉ như vậy, hắn cũng không muốn bỏ qua, liền cầm dây thừng đem Lý Phán Đệ trói tại nhà vệ sinh.

Xong việc còn không quên cảnh cáo cô ta một phen:

- Nếu em trai tôi xảy ra chuyện gì, cô đợi dùng mạng của mình đền bù đi.

Người bao quanh càng ngày càng nhiều.

Lý Phán Đệ thực không nghĩ đến sẽ biến thành như vậy, nhất là nghĩ tới sắc mặt trắng bệch của Lục Cảnh Đường, cô ta nằm dưới đất cầu xin tha thứ:

- Ô ô ô.. Tôi nhầm, tôi không biết hắn có bệnh.

Lục Cảnh Cường chỉ cô ta mắng to:

- Cô mới có bệnh, cả nhà cô đều có bệnh!

Lúc này đã có giáo viên nghe tin tức chạy tới, nhìn thấy nữ sinh bị trói dưới đất liền vô thức hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Cường đen mặt nói:

- Thầy muốn biết là chuyện gì sao? Hỏi cô ta đi, cô ta đem bệnh tim của em trai em đều dọa phát bệnh rồi.

Chỉ mới chốc lát Lục Cảnh Cường đã biết Lý Phán Đệ là một cô nàng không đầu óc. Phàm là cô ta có chút can đảm, trong miệng cũng sẽ không luôn miệng hô mình không có giết người.

Hắn hoàn toàn không lo lắng Lý Phán Đệ sẽ đem lỗi lầm đổ lên người bảo bối nhà hắn. Chỉ đứng nguyên tại chỗ đen mặt nhìn chằm chằm cô ta.

Lý Phán Đệ nước mắt nước mũi nói:

- Lão sư, em không giết người, em.. Em chỉ là muốn làm đối tượng với Lục Cảnh Đường, em mới cởi quần áo hắn liền ngất xỉu, em không có đụng vào hắn.

Bạn học cùng giáo viên đứng bao quanh nghe xong lời này liền lộ ra biểu tình chán ghét.

Nguyên lai là muốn cởi ra để người ta gánh tội danh rồi bị ép cưới cô ta đâu, cô nàng này thật sự là buồn nôn.

Sở dĩ Lý Phán Đệ sợ hãi như vậy, hoàn toàn là bởi vì năm thiên tai trong thôn bọn hắn có người trộm lương thực không cẩn thận đem người đẩy ngã, vừa lúc đem đầu đập lên hòn đá, lập tức chết ngay tại chỗ.

Kẻ trộm là một tên lưu manh, sau khi bị bắt trực tiếp phán quyết tội chết, là xử quyết ngay trong trấn của bọn hắn.

Ngày đó cô ta vốn không muốn đi, là em trai nhao nhao đòi đi xem nhiệt náo. Kết quả làm cho cô ta nhìn thấy một màn kia.

Hiện tại Lý Phán Đệ nghĩ đến việc Lục Cảnh Đường ngất xỉu, lập tức nhớ tới người chết trong thôn. Hoảng sợ mình cũng trở thành kẻ giết người, nghĩ cũng không kịp suy nghĩ, đem toàn bộ sự tình đều nói ra.

Lục Cảnh Cường hừ lạnh một tiếng:

- Lão sư, em muốn báo cảnh. Phiền toái thầy giúp em báo cảnh, em muốn đi phòng y tế xem em trai của em.

Lục Cảnh Cường nói xong cũng không quay đầu rời đi, nhà vệ sinh có nhiều người bao quanh như vậy, hắn tin tưởng giáo viên nhất định sẽ không mặc kệ chuyện này, hiện tại vẫn là Đường Đường quan trọng.

Lúc này Lục Cảnh Đường đang kiểm tra trong phòng y tế, cũng luôn ôm ngực nói đau. Dù sao trong bệnh án của hắn chính là viết có bệnh tim.

Tuy nói như vậy chính là lừa thầy cô cùng bác sĩ, nhưng vì tuyệt hậu hoạn, hắn chỉ có thể ra hạ sách này.

Bởi vì nếu hắn có bệnh tim, sau này dự đoán sẽ không còn ai muốn làm đối tượng với hắn. Vốn thân thể hắn đã nhỏ gầy hơn những người khác, hơn nữa còn mang theo một thân bệnh.

Cho dù có thích hắn, cũng không dám tìm hắn thổ lộ.

Một mũi tên hai con chim, chủ ý thật tốt quá!

Bác sĩ phòng y tế nhìn thấy sinh viên bị đưa tới vừa mới bắt đầu cũng hoảng sợ. Nhất là sau khi nhìn thấy bệnh án, nếu quả thật đứa bé này xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong trường học, sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt.

Cũng may Lục Cảnh Đường nghỉ ngơi một lát nhỏ giọng nói:

- Hiện tại không còn khó chịu như vậy, có lẽ vừa rồi là em bị hù sợ.

Bác sĩ phòng y tế xử lý vết thương bên ngoài thì sở trường, nhưng xem bệnh án bệnh tim thì không hiểu bao nhiêu, cũng không dám khám bệnh, đang định nhắc nhở học sinh đi bệnh viện.

Cửa phòng bị đẩy ra, nhìn thấy là Trình giảng dạy, hắn vội vàng đứng dậy hỏi:

- Giảng dạy, đây là học sinh của ngài sao?

Khuôn mặt Trình bà lo lắng hỏi:

- Đây là cháu trai của tôi, tình huống của hắn làm sao vậy?

Lục Cảnh Đường kéo tay bà an ủi:

- Bà nội, hiện tại con không sao, bà đừng lo lắng.

Trình bà không biết là Lục Cảnh Đường giả bệnh, nhưng bà nghe lão Vương đầu nói qua Đường Đường sinh non. Thân thể không tốt lắm, còn không thể làm việc. Có chút bụi trần đều làm cho hắn phải nằm viện thật lâu.

Năm ấy ở tây bắc, nhóm người già như bọn họ toàn bộ đều dựa vào Lục gia mang đến lương thực cùng bông, còn có thuốc men tiếp tế mới có thể tiếp tục sống sót.

Hiện tại ngày trôi qua tốt lắm, sao có thể nhẫn tâm trơ mắt nhìn nhi đồng của ân nhân cứu mạng xảy ra sự cố, càng huống chi là cháu ngoan bảo bối mà bọn họ chứng kiến hắn lớn lên.

Phương Mặc đem sự tình trải qua giảng lại cho Trình bà nghe, cũng ý muốn nói cho bác sĩ nghe được.

Trình bà nghe được nhíu mày tức giận nói:

- Đúng là làm càn, người này lại có thể cũng thi đậu đại học. Trong đầu óc chỉ chứa phân sao? Không biết liêm sỉ bốn chữ này không biết cô ta có học hiểu được hay không.

Nói xong kéo tay Lục Cảnh Đường an ủi:

- Cháu ngoan, đừng sợ. Bà nội tuyệt đối không cho phép trường học lưu trữ u ác tính như vậy tiếp tục vào học.

Nói xong ánh mắt của bà xoay chuyển, xem ra về nhà cần cùng lão Lý đầu bọn họ gọi điện thoại.

Kể từ sau khi bọn họ trở lại J thị, trừ bỏ tặng đồ cho Lục gia, còn thật chưa từng giúp gì được cho Đường Đường.

Ngược lại Đường Đường liên tục bị khi dễ trong J thị, bà chỉ là giáo viên, không có bao nhiêu bổn sự, nhưng lão Lý đầu bọn họ thì khác.
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 273:

Lục gia không cần báo đáp, nhưng bọn họ không thể làm như chưa từng có việc gì phát sinh.

Suốt vài năm nay, tuy nói bọn họ luôn tặng quà cho Lục gia, nhưng người ta trả lễ cũng chưa từng ngừng qua. Phía trước ở huyện thành xa xôi thì cũng thôi, nhưng đến J thị rồi mà còn để Đường Đường bị ủy khuất, đây là bọn họ không đúng rồi.

Hai người Lục Cảnh Đường cũng không biết Trình bà nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy hôm nay không thích hợp tiếp tục lưu lại trong trường học.

Phương Mặc nói:

- Trình bà, phiền ngài nói giúp với thầy cô dùm tụi con một tiếng, chiều nay tụi con sẽ không tiếp tục ở lại học. Con mang Đường Đường về nhà nghỉ ngơi một ngày.

Trình bà cũng là nghĩ như vậy, vội vàng đáp ứng:

- Được, chuyện trong trường hai đứa không cần lo lắng. Đi về nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối bà với Lý ông bọn họ qua nhà thăm tụi con.

Phương Mặc như hiểu được ý tứ của bà, gật đầu nói:

- Dạ, vậy con mang Đường Đường về nhà trước. Có việc gì, buổi tối chúng ta gặp mặt tiếp tục nói. Vừa lúc Trần mẹ cùng cô hai cũng đến J thị, mọi người đã có đoạn thời gian không gặp, có thể ôn chuyện.

Trình bà cười nói:

- Được, buổi tối gặp. Trên đường tụi con nhất định phải chú ý an toàn. Bà đi tìm thầy cô của tụi con nói rõ sự tình hôm nay.

Phương Mặc ôm Đường Đường rời khỏi phòng y tế, gặp phía sau không ai mới đem người ôm trong lòng nói:

- Đường Đường, lần sau nếu tiếp tục xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, em nhất định phải trước tiên nói với anh một tiếng, vừa rồi anh đều bị hù chết.

Lục Cảnh Đường rúc vào trong lòng hắn, vỗ sau lưng hắn:

- Hôm nay không kịp, anh không biết Lý Phán Đệ cầm chặt tay em không cho em đi, em còn chưa kịp kêu lên đâu, cô ta đã tự cởi quần áo của mình, ngô..

Hắn vươn tay đỡ mặt Phương Mặc, quyệt miệng rầm rì:

- Quá cay đôi mắt, em phải nhìn kỹ bạn trai của em. Bằng không buổi tối em sẽ thấy ác mộng.

Trước kia trên màn ảnh, Lục Cảnh Đường cũng nhìn thấy nhiều cô gái mặc áo tắm hai mảnh.

Nhưng hôm nay lúc Lý Phán Đệ tự cởi áo của mình, lộ ra bộ ngực lớn đen tuyền, làm cho hắn buồn nôn không dứt.

Chẳng thể trách lúc trước hắn luôn cảm thấy trên người Lý Phán Đệ có mùi vị, hiện tại rốt cục hiểu được mùi vị kia từ đâu mà có.

Cô nàng này không có tắm rửa!

Hắn lắc đầu, trong miệng than thở:

- Ngô, không thể nghĩ tiếp, không thể nghĩ tiếp. Nếu còn nhớ tới tối nay ăn cơm cũng không vô.

Phương Mặc nhìn thấy hắn như vậy, bật cười, kéo tay hắn đi lên phía trước:

- Được rồi, đừng nghĩ cô ta nữa. Trình bà hẳn sẽ không để cho em tiếp tục nhìn thấy cô ta nữa.

Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi:

- Sẽ sao? Em chỉ sợ kết quả xử lý không dứt khoát. Dù sao hiện tại có thể thi đậu đại học thật không dễ dàng.

Phương Mặc im lặng không lên tiếng, thi đậu không dễ thì thế nào, cũng không phải bọn họ đi trêu chọc cô ta.

Lý Phán Đệ ngu ngốc như vậy, thật sự là cố ý chạy tới tặng đầu người.

Hai người không đi bao xa, liền gặp Lục Cảnh Cường.

Lục Cảnh Cường biết Trình bà sẽ xử lý, cũng biết Đường Đường giả bệnh, liền đi theo bọn họ cùng nhau về nhà.

Trên đường Lục Cảnh Đường còn lo lắng Lý Phán Đệ sẽ chạy trốn, hỏi:

- Tứ ca, anh xác định Lý Phán Đệ sẽ không chạy trốn đi? Thầy giáo kia có đáng tin không?

Lục Cảnh Cường nhướng mày:

- Chạy? Anh buộc nút thắt dây thừng là học từ đồ tể giết heo trong thôn. Nếu không phải người ngoài giúp cô ta tháo ra, chính cô ta giãy dụa càng giãy càng buộc chặt.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói:

- Quả nhiên, luận làm chuyện xấu không ai so được với tứ ca.

Lục Cảnh Cường giận mà cười, hừ một tiếng:

- Luận khen người, ai cũng kém hơn bảo bối nhà chúng ta.

Lục Cảnh Đường cười kéo cánh tay Phương Mặc:

- Chúng ta về nhà đi, em nghĩ tắm rửa. Vừa nghĩ tới Lý Phán Đệ thiếu chút nữa cọ vào em, toàn thân em liền không thoải mái.

Phương Mặc nghĩ tới bảo bối của mình bị người đàn bà khác bò lên dính líu, nhất thời đen mặt.

Lục Cảnh Cường nhìn ra được sắc mặt của Phương Mặc, cũng không lo lắng vì chuyện Lý Phán Đệ mà hắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn với Đường Đường.

Đổi thành ai dự đoán trong lòng cũng không chịu nổi đi. Cho dù là mình, cũng sẽ cảm thấy Lý Phán Đệ làm như vậy chính là vũ nhục bảo bối nhà bọn họ.

Nghĩ đến lúc mình dùng dây thừng trói người, nhìn thấy vùng cổ đen tuyền của Lý Phán Đệ, có thể biết được người đàn bà này nếu chịu đi tắm rửa kỳ cọ cũng sẽ gầy được hai cân!

Lục Cảnh Cường đưa tay ngửi ngửi, chợt rùng mình, đi càng nhanh hơn:

- Nhanh nhanh nhanh lên, về nhà! Anh cũng muốn tắm rửa! Kháo! Người đàn bà kia rốt cục có phải là phụ nữ hay không, sao dơ bẩn tới như vậy!

Lục Cảnh Đường vừa nghe lời này, đột nhiên nhớ lại vòng đen tuyền.. Lập tức chạy đuổi theo Lục Cảnh Cường.

Giống như chậm một bước bản thân cũng sẽ bị ô nhiễm.

Lục Cảnh Đường vừa chạy vừa cười, nhìn thấy tứ ca luôn vung vẩy tay, càng cười không cách nào ngừng lại.

Tốt xấu hắn chỉ bị Lý Phán Đệ làm cay mắt, tứ ca liền thảm, hắn thật sự không nhịn được liền cười ha ha.

Lục Cảnh Cường liếc hắn:

- Em lại còn cười được, trong chúng ta em không lương tâm nhất.

Lục Cảnh Đường hừ nói:

- Em cũng không muốn cười, ai bảo tứ ca luôn trêu chọc em. Anh chạy thì chạy nha, còn vung tay làm gì. Người không biết còn tưởng anh bị điện giật rồi sao.

Lục Cảnh Cường vừa mở miệng, sợ nếu mình nói ra Đường Đường còn chưa có gì bản thân mình liền ói ra trước, lập tức ngậm miệng đi nhanh về phía trước.

Chờ bọn họ về tới trong nhà, Lục Cảnh Đường chỉ kịp chào mẹ cùng cô hai một tiếng liền vội vàng chạy về phòng, Lục Cảnh Cường cũng thế.

Trần Quế Hoa nghi hoặc hỏi:

- Xảy.. Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hai đứa nó lại cãi nhau?

Phương Mặc đem chuyện phát sinh trong trường học hôm nay thuật lại một lần cho hai người nghe qua. Trần Quế Hoa giậnh dữ vỗ bàn bật dậy:

- Con nhỏ chết tiệt, thím vốn biết nó không phải thứ gì. Lại còn dám đem chủ ý đánh lên người con ngoan của tôi!

Lục Tú Phân cũng giận mà cười:

- Chỉ với thủ đoạn này của nó, cho dù ở trong thôn làm thành công, thật sự buộc người ta cưới về, tới nhà chồng cũng là thứ chịu mẹ chồng tha mài mà thôi. Thật sự dám làm như vậy, nhà chồng còn chịu để ý cô ta sao, còn ở trong thôn. Chị cũng không tin cô ta không hiểu đạo lý này.

Trần Quế Hoa nói:

- Còn không phải sao, thật có can đảm làm như vậy, đừng nói ở nhà chồng bị coi thường, cột sống nhà mẹ đẻ cũng bị người trạc gãy.

Ngay lúc hai nàng còn đang mắng Lý Phán Đệ, Lục Cảnh Hoa đi vào nhà.

Thấy hắn nhăn mày, Trần Quế Hoa hỏi:

- Xảy ra chuyện gì? Là chuyện gì sao?

Lục Cảnh Hoa híp mắt nói:

- Vừa rồi con ở ngoài cửa nhìn thấy có người lén lút, còn chưa thấy rõ mặt hắn thì hắn thấy con liền bỏ chạy.

Trần Quế Hoa hoảng sợ ôm ngực:

- Sẽ là ai? Nhà chúng ta sẽ không bị người theo dõi đi. Chẳng lẽ là người nhà trong bệnh viện?

Lục Cảnh Hoa lắc đầu, hôm nay hắn đi ra ngoài là vì xử lý chuyện trong bệnh viện, chủ nhiệm xưởng sắt thép vì tham ô nhận hối lộ đã bị bắt.

Nhà bọn hắn hiện tại đã loạn thành một nồi cháo nấu nhừ, càng huống chi với thực lực gia đình bọn họ cũng không tra được địa chỉ nhà mình ở đâu, cho nên không thể nào là bọn hắn.
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 275:

Buổi tối Trình bà cùng Lý lão đầu bọn họ đi tới trong nhà, Trần Quế Hoa dùng lý do từng tính qua mạng cho Đường Đường, từ chối lão Lý đầu bọn họ nhận hắn làm cháu nuôi.

Hôm nay Trần Quế Hoa nghe Phương Mặc nói qua, vẫn có chút lo lắng. Người có thể đi lên vị trí của Lý lão đầu bọn họ hiện tại, gia đình có tiền lại có quyền, khẳng định tương đối phức tạp.

Nàng không muốn đứa con xen vào vũng nước đục kia, lại càng không nguyện ý đứa con tìm phiền toái. Tuy nói lão Lý đầu bọn họ bảo chứng sẽ không ai tìm phiền toái, nhưng chuyện sau này ai có năng lực bảo chứng đâu.

Cũng may bọn họ nhận thức đã lâu, cho dù không có quan hệ nhận làm cháu nuôi nếu Đường Đường cần giúp đỡ, bọn họ sẽ không trơ mắt mà nhìn.

Cho nên dù bị cự tuyệt, bọn họ cũng không vì chuyện này mà tức giận.

Hơn nữa chuyện hiện tại một mình Lục Cảnh Hoa là có thể giải quyết. Mấy người lão Lý đầu ăn xong bữa cơm liền rời đi. Trần Quế Hoa còn hẹn Trình bà, sáng mai đi nhà nàng ngồi một chút.

Buổi tối lúc đi ngủ, Phương Mặc lại lâm vào ác mộng. Nội dung trong mộng đều là cảnh tượng Đường Đường lâm vào nguy hiểm bao năm nay.

Chờ hắn giật mình tỉnh lại, nhìn thấy người trong lòng vẫn bình yên vô sự ngủ bên cạnh mình. Hắn thở ra một hơi, đem người ôm chặt.

Có lẽ do hôm nay Đường Đường giả ngất dọa hỏng Phương Mặc, sau nửa đêm hắn lại bắt đầu phát sốt.

Lục Cảnh Đường ngủ được mơ màng, cả người giống như ôm bếp lò, làm cho hắn nóng nực muốn đẩy cũng đẩy không ra. Thật vất vả tỉnh lại, chợt phát hiện bên người có chút không phù hợp.

Bình thường mặc kệ hắn tỉnh dậy lúc nào, hoặc là rầm rì vài tiếng, Phương Mặc đều sẽ tỉnh trước hắn, xem xét tình huống của hắn.

Nhưng hôm nay sau khi Lục Cảnh Đường tỉnh lại, cho dù mở ra cánh tay Phương Mặc đang ôm mình, Phương Mặc vẫn chưa tỉnh.

Ân? Là sao vậy?

Lục Cảnh Đường cảm giác được nhiệt độ trên người Phương Mặc không đúng, vươn tay khoát lên trán hắn, không sờ không biết. Kháo, Dương Dương phát sốt.

Chẳng thể trách vừa rồi mình ở trong mộng giống như ôm một bếp lò, ý thức Lục Cảnh Đường bay vào trong thương trường, tìm được tiệm thuốc, cầm nhiệt kế cùng thuốc hạ sốt.

Cũng may trong thương trường có nhiệt kế, bằng không hắn cũng không biết phải làm sao.

Kiểm tra xong, Lục Cảnh Đường khẩn trương, Dương Dương quả nhiên phát sốt. Nếu mình đừng ngủ say như vậy thì tốt rồi, cũng không biết hắn phát sốt từ lúc nào.

Lục Cảnh Đường nhìn chỉ dẫn dùng thuốc, lấy hai viên, đem người đánh thức, chậm rãi nâng hắn dậy đau lòng nói:

- Dương Dương, anh uống thuốc đi, anh phát sốt.

Phương Mặc nhíu mày, sờ trán của mình, cổ họng thật đau, chẳng thể trách lúc ngủ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng hắn vẫn an ủi:

- Anh không sao, em đừng lo lắng.

Lục Cảnh Đường để hắn dựa lên vai của mình, bưng chén nước:

- Anh uống thuốc trước đã.

Thấy Phương Mặc uống cạn ly nước, hắn đỏ mắt:

- Dương Dương, anh còn muốn uống nước hay không?

Phương Mặc lắc đầu, hắn thật khó chịu, nằm xuống vỗ giường:

- Đừng lo lắng, hẳn là nhanh hạ sốt thôi. Hiện tại còn sớm, em cũng ngủ một lát.

Nói xong nhắm mắt lại.

Lục Cảnh Đường nằm xuống nhìn hắn.

Cho tới bây giờ đều là Phương Mặc chiếu cố mình, chưa từng bỏ lỡ ngày nào.

Lục Cảnh Đường mím môi, liên tục dùng nhiệt kế kiểm tra, cũng may chừng nửa giờ sau, nhiệt độ dần giảm xuống, Lục Cảnh Đường xem như thở ra một hơi.

Nhưng hắn cũng không cách nào ngủ được, cũng không dám ngủ. Sợ bởi vì chính mình ngủ, Dương Dương lại phát sốt.

Vùi dập nửa đêm, Phương Mặc rốt cục không còn sốt. Trái tim Lục Cảnh Đường có thể thả lỏng, nghe trong phòng khách có thanh âm, hắn lén lút xuống giường.

Trần Quế Hoa bọn họ nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc. Hôm nay chính là thứ bảy, bình thường vào thời gian này, mỗi lần Đường Đường đều muốn ngủ tới giữa trưa.

Lục Cảnh Đường nhu mắt, hỏi:

- Mẹ, mẹ thức sớm vậy định đi đâu?

Trần Quế Hoa cười nói:

- Đêm qua không phải đã hẹn với Trình bà qua nhà ngồi chơi rồi sao. Trình bà chắc chắn sẽ lưu mẹ ở lại ăn cơm. Còn không bằng để cho mẹ trực tiếp mua nguyên liệu đi qua, hôm nay bảo bối sao thức sớm như vậy?

Lục Cảnh Đường bĩu môi:

- Đêm qua Dương Dương phát sốt.

- Phát sốt? Uống thuốc chưa, hiện tại sao rồi, có cần đi bệnh viện không.

Trần Quế Hoa khẩn trương hỏi.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha lắc đầu:

- Uống rồi, hiện tại không còn sốt nữa.

Trần Quế Hoa lo lắng nhìn hướng trong phòng:

- Hôm nay tụi con không cần đi học, vậy để cho hắn ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi. Tiểu Mặc hẳn là bị mệt nhọc.

Lục Cảnh Đường xua tay:

- Mẹ cùng cô hai đi thôi, con sẽ trông chừng Dương Dương.

Trần Quế Hoa quan tâm nói:

- Thật không sao chứ? Bằng không kêu đại ca con qua đây giúp đỡ.

- Không cần, mẹ đi thôi, bằng không trễ giờ người ta đóng cửa chợ sáng.

Trần Quế Hoa nghe vậy cùng Lục Tú Phân đi ra ngoài. Nhưng nàng đặc biệt đi qua nhà Lục Cảnh Cường, kêu hắn qua nhà chiếu cố.

Lục Cảnh Đường quay về phòng ngủ, cầm nhiệt kế lại kiểm tra nhiệt độ cho Phương Mặc.

Không sai! Bình thường, không tiếp tục phát sốt.

Hắn dựa bên giường trông chừng Phương Mặc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lông mày của hắn.

- Ngô, bạn trai của mình thật sự là đẹp mắt..

Mũi cao thẳng, dáng mày đều đẹp.

Nếu Phương Mặc tỉnh nghe được lời khen ngợi này, hẳn sẽ rất vui vẻ.

Lục Cảnh Đường chợt nghe trong phòng khách truyền vào thanh âm, nhíu mày than thở:

- Chẳng lẽ mẹ lại trở về sao?

Mới đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lục Cảnh Cường đang bận rộn trong bếp.

Lục Cảnh Cường quay đầu, nhìn thấy hắn cười hỏi:

- Nghe nói tiểu Mặc phát sốt? Thân thể hắn còn khỏe mạnh hơn anh đâu, sao lại sinh bệnh chứ?

Lục Cảnh Đường nghe lời này, mất hứng:

- Người ăn ngũ cốc lương thực khó tránh sẽ sinh bệnh a. Dương Dương cũng không phải thần tiên, khẳng định cũng sẽ có lúc không thoải mái thôi.

Lục Cảnh Cường tiện hề hề cười:

- Ai, cũng vì tiểu Mặc sinh bệnh, để cho trù thần không dễ dàng ra tay như anh lại đứng trước mặt ông Táo. Chờ, tứ ca lập tức làm ra một phần bữa sáng tình yêu cho hắn.
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 276:

Khóe môi Lục Cảnh Đường co quắp, muốn ngăn cản hắn:

- Tứ ca, anh xác định là bữa sáng tình yêu? Không phải vì đầu độc Dương Dương sao?

Lục Cảnh Cường xoay người không trả lời, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Lục Cảnh Đường.

Ánh mắt kia, trành Lục Cảnh Đường có chút nổi da gà, lần đầu tiên hắn nhìn thấy tứ ca nghiêm túc như vậy, khẩn trương hỏi:

- Sao vậy.. Xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Cường tặc lưỡi:

- Đường Đường, em thật tổn thương lòng của tứ ca. Em lo lắng tài nấu ăn của tứ ca, hay là nghi ngờ tứ ca!

Lục Cảnh Đường ngây ngẩn cả người, chém xéo mắt nhìn hắn:

- Em nên tin tưởng sao? Tứ ca, có phải anh đã quên trước kia anh nấu cháo rau cải còn bỏ quýt hộp không? Cho gà ăn làm chết một con..

Lục Cảnh Cường:

-!

Hắn không quên.. Hắn còn nhớ kỹ sau lần đó, cả nhà liền cấm hắn vào phòng bếp. Nhất là mẹ, nàng từng nói ăn một bữa cơm do hắn làm, giảm thọ hai mươi năm..

Hắn che miệng ho khan một tiếng:

- Em yên tâm, mấy năm nay tài nấu nướng của tứ ca cũng đã tăng lên rồi. Khẳng định sẽ không còn giống như trước kia, em xem, anh còn đặc biệt lấy gà đặt trong tủ lạnh, chuẩn bị nấu cháo gà cho tiểu Mặc bồi bổ, tứ ca làm được.

Nói xong lời này, biểu tình Lục Cảnh Cường kiêu ngạo nhìn chằm chằm Lục Cảnh Đường, diễn cảm đắc sắt ý bảo "em ngồi chờ rồi khen ngợi đi".

Khóe môi Lục Cảnh Đường co quắp, đôi mắt xoay chuyển: Hắn nên làm sao khuyên bảo Dương Dương từ chối uống canh gà của tứ ca nấu đây? Hay là nên ngăn cản tứ ca đừng làm uổng phí lương thực.

Làm không tốt Dương Dương hết sốt, ăn cháo gà xong lại bị bệnh bao tử thì làm sao bây giờ? Không thì bị ngộ độc thức ăn, đây không phải càng thảm!

Không được, không được, hắn phải bảo hộ bạn trai của mình.

Lục Cảnh Cường nhìn thấy phản ứng của em trai, chỉ muốn lập tức chạy vào phòng kéo người bên trong đi ra đánh cho một trận.

Lục Cảnh Đường thử nhỏ giọng nói:

- Tứ ca, hay là đừng nấu cháo, Dương Dương mới hạ sốt, hẳn là không thích hợp uống cháo gà. Ăn nhẹ một chút tốt hơn.

Lục Cảnh Cường nghi hoặc:

- Thật sao?

Lục Cảnh Đường nghiêm túc gật đầu:

- Hẳn là như thế, tứ ca nghĩ xem, Dương Dương mới hạ sốt, khẳng định không thèm ăn cái gì, nếu ăn thịt càng không ổn. Hay là nấu cháo trắng đi!

Nói xong chột dạ cúi đầu nhìn chân của mình.

- Được rồi, vậy nấu cháo.

Lục Cảnh Đường vội vàng gật đầu:

- Nấu cháo trắng là tốt rồi, ngoài ra tứ ca không cần bỏ thêm cái gì.

Lục Cảnh Cường nghe lời này thiếu chút giận ngất, cầm muỗng chỉ vào Lục Cảnh Đường hồi lâu cũng nói không nên lời:

- Em.. Em chọc anh tức chết!

Lời này không phải ý nói sợ hắn hại người ta sao! Hắn không đáng tin tưởng như vậy?

Đêm qua hắn chơi trò chơi cả đêm, thật vất vả mới ngủ lại bị mẹ kêu dậy tới giúp đỡ, kết quả đâu!

Em trai thúi của hắn lại nghi ngờ tài nấu bếp của hắn, hắn có thể cảm động ông trời, cảm động mặt đất, lại không cảm động được em trai của hắn!

Thương tâm!

Lục Cảnh Đường nhìn thấy tứ ca tức giận, lập tức hóa thân thành cún con làm nũng, ôm cánh tay của hắn giải thích:

- Ai nha, tứ ca nghĩ nhiều rồi, em thật sự không có hoài nghi tài nấu bếp của anh. Anh xem lúc đại ca bọn họ đi phía nam, không phải em vẫn còn ăn cơm anh nấu sao. Khi đó em có nói gì đâu? Không có đi, vậy nói rõ em vô cùng tin tưởng tứ ca. Sao có thể nghi ngờ anh chứ!

Lục Cảnh Cường bị hắn lừa dối có chút nhẹ nhàng, miệng đều ngây ngốc:

- Thật.. Thật không phải nghi ngờ anh?

Lục Cảnh Đường gật đầu, kéo hắn đi ra phòng khách ngồi xuống sô pha, lại vào thương trường cầm ra không ít ăn vặt:

- Tứ ca, cho anh! Toàn bộ đều là ăn vặt mà anh thích ăn nhất.

- Đều cho anh? Vậy thật ngượng ngùng a.

Ngoài miệng Lục Cảnh Cường nói ngượng ngùng, nhưng động tác thật thành thực, đem toàn bộ ăn vặt ôm trong lòng. Sợ chậm một giây Đường Đường liền đổi ý.

Lục Cảnh Đường thấy hắn xác thực không còn tức giận, đứng lên nói:

- Tứ ca anh trước tiên ở đây ăn đồ, em đi rửa mặt thay bộ quần áo.

Lục Cảnh Cường xé mở một bao tăm cay, xua xua tay, nhẹ nhàng ngồi trên sô pha ăn vặt.

Nhưng vừa ăn lại cảm thấy có gì không phù hợp, kháo, nghĩ ra rồi. Tiểu hỗn đản vừa lừa dối mình đâu.

Lúc đại ca đi vắng, bọn họ ăn cơm không phải đều là đồ ăn đại ca làm trước khi đi sao? Bằng không thì ăn ăn vặt của Đường Đường biến ra, có khi nào ăn đồ ăn hắn nấu ra!

Tiểu vô lương tâm lại học lừa dối người.

Không được, hôm nay hắn phải chứng tỏ một chút chính mình. Làm cho bọn họ phải có cái nhìn khác về tài nấu bếp của mình! Hắn ném ăn vặt, xoay người chui vào trong phòng bếp.

Lục Cảnh Đường vào phòng định tắm rửa, liền nhìn thấy Phương Mặc tỉnh lại. Hắn cười chạy qua, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ thêm một lần, ok, hoàn toàn không tiếp tục phát sốt.

Hắn bổ nhào vào lòng Phương Mặc tranh công:

- Hôm nay em cứu mạng của anh đâu, anh làm sao cảm tạ em?

Phương Mặc mơ màng nhớ tình cảnh đêm qua Đường Đường dỗ hắn uống thuốc, cười nhẹ một tiếng, cố ý hỏi:

- Làm sao cứu anh đây?

Lục Cảnh Đường hôn môi hắn, đắc sắt nói:

- Đêm qua anh phát sốt, là em đút thuốc cho anh uống. Em còn trông nửa đêm đâu. Đây là một mạng đi?

Phương Mặc nhếch môi gật gật đầu:

- Vậy mạng còn lại là thế nào?

Lục Cảnh Đường suỵt một tiếng, chỉ ra cửa ghé bên tai hắn nói:

- Tứ ca muốn nấu canh thập toàn đại bổ cho anh, bị em ngăn cản. Em sợ anh uống xong canh tứ ca làm, em không còn chồng nữa.

Phương Mặc bật cười, vuốt nhẹ vành tai của hắn, hôn môi hắn:

- Không đến nỗi không chồng, tối đa ngộ độc thức ăn.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường híp lại:

- Anh đúng là không lương tâm a, anh nói lời này tứ ca sẽ thương tâm!

Cái nồi này súy thật hoàn mỹ!

Lục Cảnh Đường ngồi dạng chân trên đùi Phương Mặc, cúi đầu nhìn hắn:

- Còn khó chịu không?

Phương Mặc ôm hắn trong lòng, vỗ nhẹ sau lưng hắn dỗ dành:

- Không khó chịu, hẳn không còn việc gì.

Lục Cảnh Đường dựa trên cổ hắn, rầm rì:

- Dương Dương đừng sinh bệnh nữa, em thật đau lòng.

Phương Mặc cười ứng:

- Được, sau này sẽ không tiếp tục sinh bệnh làm cho bảo bối lo lắng. Em có muốn ngủ tiếp một lát hay không? Tối hôm qua chẳng phải ngủ không ngon sao.

Lục Cảnh Đường ngáp dài, muốn ngủ một giấc nhưng lại lo lắng cho Dương Dương. Càng không yên lòng tứ ca, nếu tứ ca thừa dịp hắn đang ngủ lại họa hại Dương Dương phải làm sao bây giờ?

Phương Mặc đem người ôm lấy kéo lên giường, an ủi:

- Ngủ đi, đừng lo lắng. Anh đi tắm một chút hẳn không có việc gì.

Lục Cảnh Đường nghe xong lời này, cọ nhẹ ngực hắn than thở:

- Vậy em đi nằm ngủ một lát, nếu anh không thoải mái lập tức đánh thức em. Đừng tự mình miễn cưỡng cố sức.

Phương Mặc cúi đầu hôn trán hắn:

- Ngoan, ngủ đi.

Quả nhiên còn chưa qua vài phút, người trong lòng bắt đầu cất tiếng ngáy khẽ.

Phương Mặc cười cười, chậm rãi thu tay đứng dậy vào phòng tắm.

Chờ hắn tắm rửa xong đi vào phòng bếp, liền nhìn thấy Lục Cảnh Cường tay cầm muỗng nếm thử còn chép miệng:

- Sao canh này có cỗ vị chua đây?

Phương Mặc đi qua nhìn nồi cháo đen thui, khóe môi co quắp.

Xem ra bảo bối nhà hắn lo lắng không sai!
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 277:

Khóe môi Phương Mặc co quắp, hỏi:

- Tứ ca, cháo gà sao biến thành màu đen?

Lục Cảnh Cường nhíu mày thở dài:

- Đường Đường nói cậu cần ăn nhẹ một chút, tôi nghĩ bỏ ít muối là được. Nhưng tôi nếm thử một ngụm, thật quá nhạt nhẽo. Nghĩ nghĩ không thể bỏ nhiều muối, tôi bỏ chút tương mỡ cũng được thôi. Tốt xấu thêm chút mùi vị, nào biết tôi chỉ thả một ít lại biến thành hình dạng này, nhưng hương vị vẫn nhạt như thế, rất kỳ quái.

Phương Mặc cúi đầu nhìn chai gia vị.. Rồi lâm vào trong trầm tư.

Lục Cảnh Cường múc một muỗng cháo đưa tới trước mặt Phương Mặc:

- Cậu nếm thử, tôi luôn cảm thấy hương vị có chút không đúng đâu. Luôn cảm giác thiếu chút gì đó.

Phương Mặc lắc đầu cự tuyệt:

- Tứ ca, có lẽ do nấu thời gian quá ngắn. Bằng không anh nấu thêm một lát, dù sao trước kia mỗi lần thím nấu canh đều phải dùng mấy giờ mới ăn được. Anh chỉ mới nấu có một lát mà thôi đâu.

Lục Cảnh Cường sờ cằm, cảm thấy Phương Mặc nói không sai. Nhất định do mình nấu thời gian quá ngắn.

Hắn buông muỗng, vỗ vai Phương Mặc:

- Không sao, vậy cậu đợi thêm một hồi. Chờ nấu xong rồi, uống nhiều một chút bồi bổ thân mình.

Khóe môi Phương Mặc lại co rút, hắn rất muốn cự tuyệt! Hắn hoàn toàn không cần bổ! Nhưng sợ nói ra làm tổn thương lòng của tứ ca, chỉ có thể kiếm cớ bỏ chạy:

- Tứ ca chậm rãi nấu a, em trở về ngủ tiếp một lát, còn có chút chóng mặt.

Lục Cảnh Cường xua tay:

- Mau đi đi, tôi ở nhà bếp trông chừng, làm xong đi gọi cậu.

Phương Mặc thoát đi còn nhanh hơn con thỏ, nghe còn cần gọi mình, rất muốn nói một câu đại khái không cần!

Nhưng sợ nói xong sẽ bị đánh, người thức thời là tuấn kiệt! Hắn vẫn biết! Nhưng trọng yếu chính là Đường Đường có thể đắc tội tứ ca, hắn không thể a.

Chờ Phương Mặc trở lại phòng ngủ, nhìn thấy người trên giường, khóe môi nhếch lên. Bé ngoan của hắn lớn lên rồi, cũng biết chiếu cố người.

Phương Mặc nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Đường thật lâu, sau đó thản nhiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không bao lâu Lục Cảnh Đường tự động chui vào trong lòng hắn, thật quen thuộc ôm lấy hắn.

Hai người vừa ngủ, Trần Quế Hoa cùng Lục Tú Phân trở về.

Trần Quế Hoa cười đắc ý:

- Đi chợ còn phải đi sớm mới được, chị xem chúng ta mua cá tươi thế nào. Sau khi đi một vòng nhìn lại, cá không được rồi.

Lục Tú Phân gật đầu:

- Còn không phải sao, nhưng thành phố lớn đúng là tốt hơn tiểu huyện thành của chúng ta. Chủng loại đồ ăn nhiều, tuy nói ban ngày không cho lén bày hàng, nhưng buổi sáng có chợ như vậy thật sự rất phương tiện. Huyện thành chúng ta khi nào cũng biến thành như vậy thì tốt rồi.

Hai người vừa cười vừa nói đi vào nhà, Trần Quế Hoa nhìn thấy Lục Cảnh Cường trong bếp thì giật mình, vội vàng đi vào xem xét tình huống.

Còn không đợi Lục Cảnh Cường khoe ra, nàng nhìn thấy nồi cháo gà đen tuyền liền nhíu mày:

- Con đang làm gì vậy? Con lại muốn gây họa cho ai?

Lục Cảnh Cường nghe lời này không vui nói:

- Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy! Không phải mẹ kêu con qua đây giúp đỡ, con cực khổ nấu cháo cho tiểu Mặc, sao đến trong miệng mẹ thì biến thành con muốn gây họa cho ai. Mẹ thật làm tổn thương lòng con.

Nói xong còn ôm ngực, làm ra biểu tình ủy khuất.

Trần Quế Hoa vỗ cho hắn một cái:

- Nhà ai nấu cháo bỏ tương mỡ! Con nhìn xem đen tuyền như vậy làm sao mà ăn a. Mẹ nhờ con qua đây giúp đỡ, là sợ tiểu Mặc bị nóng không thể lui sốt được, một mình Đường Đường không giúp được gì, không phải kêu con qua đây nấu cơm.

Nói xong chán ghét cầm muỗng múc cháo nếm thử, còn chưa nuốt vào nàng liền phun ra:

- Trời ạ, con bỏ cái gì trong nồi? Sao đắng như vậy?

Lục Cảnh Cường không tin, cầm muỗng tự nếm, lập tức nhăn mặt:

- Sao lại như vậy, ban đầu còn chưa đắng, sao hiện tại biến thành đắng rồi.

Lục Tú Phân nhìn nhìn, xoay đầu hỏi:

- Cháo gà không nhiều mỡ như vậy, hôm qua chúng ta không phải đều cắt phần mỡ bỏ ra hết rồi mới bỏ tủ lạnh sao? Lão tứ, con lấy gà ở đâu ra?

Trần Quế Hoa híp mắt hỏi:

- Làm sao vậy? Con còn bỏ thêm mỡ sao?

Lục Cảnh Cường gãi đầu:

- Con không phải thấy màu đen tuyền thật khó xem, nghĩ sao chút nước màu. Ai biết lửa lớn, nên sao khét. Nhưng con nghĩ dù sao đều là đường, cũng bỏ vào. Kết quả cháo càng lúc càng đen..

Trần Quế Hoa nghe thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, tức giận muốn dùng chày gỗ đánh người, vẫn là Lục Cảnh Cường chạy nhanh mới không bị nàng đánh tới.

Nàng cầm chày gỗ chỉ vào hắn mắng:

- Lần sau còn dám vào phòng bếp họa hại lương thực, lão nương trước cho con biết tay.

Lục Tú Phân cười cười:

- Trước tiên vớt thịt gà ra xào ăn đi. Màu như vậy còn tiếp tục nấu cháo thì không được.

Trần Quế Hoa thở dài:

- Cũng không biết lão tứ giống ai? Trong nhà cũng không ai làm cơm giống kiểu như hắn vậy.

Lục Cảnh Cường thầm nhủ:

- Nếu không đắng, cháo gà hẳn cũng không tệ nha? Không phải là màu sắc tối một chút, nào có mơ hồ như mẹ đã nói.

Trần Quế Hoa cùng chị chồng bận rộn một trận, rốt cục cứu lại con gà mái bị Lục Cảnh Cường gây họa.

Sau đó hai người đi thay quần áo, mang theo đồ đạc mua ở chợ chuẩn bị đi qua nhà Trình bà.

Trước khi ra cửa, nàng cảnh cáo nói:

- Lão tứ không được tiếp tục vào phòng bếp. Cháo cùng thịt gà mẹ làm xong rồi, chờ Đường Đường bọn họ tỉnh là có thể ăn.

Lục Cảnh Cường tùy ý gật đầu, đợi mẹ đi rồi thì trộm lật mắt.

Ai, Lục đại đầu bếp từ nay trở đi đều bị vắng vẻ.

Không bao lâu Lục Cảnh Đường tỉnh ngủ, lập tức vươn tay đặt lên trán Phương Mặc, thấy không tiếp tục bị nóng liền thở ra một hơi.

Phương Mặc cũng tỉnh lại, cười ôm hắn hôn nhẹ:

- Ngoan, anh không có việc gì, không cần lo lắng.

Lục Cảnh Đường hôn lên môi hắn, cười híp mắt:

- Anh không muốn em lo lắng, không cho tiếp tục bị bệnh.

Phương Mặc ôn nhu dỗ:

- Được, sau này anh sẽ tăng thêm rèn luyện. Tận lực không làm cho mình bị bệnh, không tiếp tục làm cho bảo bối lo lắng.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt, kéo tóc hắn:

- Không được gọi em bảo bối.

Phương Mặc tê một tiếng:

- Nếu không phải tóc anh nhiều, sớm muộn gì bị em nắm trọc. Phải rồi.. Tứ ca nấu cháo gà.. Cháo gà đen tuyền.

Lục Cảnh Đường vừa nghe liền bật dậy:

- Em không phải kêu hắn nấu cháo trắng sao? Sao lại nấu cháo gà. Xong rồi, hai chúng ta có cần trước tiên gọi 120 không nha, bằng không trúng độc làm sao bây giờ?

Phương Mặc bật cười, tứ ca làm cơm bọn họ thật sự sợ!
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 278:

Hai người Lục Cảnh Đường đi ra phòng khách, nhìn thấy tứ ca ngồi trên sô pha cầm khoai tây chiên hự hự ăn trút giận, hắn xoay đầu nhìn Phương Mặc: Tình huống gì?

Phương Mặc cười nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng không biết là chuyện gì.

Không đường chọn lựa, Lục Cảnh Đường đi qua hỏi:

- Tứ ca, xảy ra chuyện gì? Sao ăn khoai tây chiên như ăn kẻ thù vậy?

Lục Cảnh Cường liếc mắt cười lạnh một tiếng:

- A, em thật không biết là chuyện gì?

Đôi mắt Lục Cảnh Đường xoay chuyển, nghiêng đầu hỏi:

- Chẳng lẽ cháo gà bị anh nấu khét rồi?

Lục Cảnh Cường nghe vậy liền co quắp trên sô pha:

- Thế thì không có, nhưng mẹ cùng cô hai đem gà mái làm lại một lần. Hai đứa có đói hay không, chúng ta ăn cơm đi.

Lục Cảnh Đường cười gật đầu:

- Ăn đi, em cũng đói.

Nói xong hướng Phương Mặc trừng mắt: Chúng ta được cứu trợ!

Ba người ăn được nửa bữa cơm, Lục Cảnh Hoa trở về.

Lục Cảnh Cường nhìn thời gian, hỏi:

- Đại ca ăn cơm chưa? Sao giờ này lại về.

Lục Cảnh Hoa đi vào bếp rửa tay, nói:

- Còn chưa ăn, mới từ đồn công an trở lại.

Lục Cảnh Đường hỏi:

- Đại ca đi đồn công an làm gì? Chẳng lẽ chuyện của Lý Phán Đệ, trường học giao cho đồn công an sao?

- Nàng còn ở trường học, nhưng em trai của cô ta bị bắt vào đồn công an. Hôm nay hắn lại chạy tới chuyển quanh nhà chúng ta.

Lục Cảnh Hoa giải thích.

Lục Cảnh Đường nhíu mày, người này rốt cục muốn làm gì?

Phương Mặc hỏi:

- Vậy có hỏi ra gì không, hắn nói như thế nào.

Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

- Hắn nói đến tìm chị của hắn, bởi vì đã hai ngày chị hắn không đi thăm hắn. Đi trường học cũng không tìm được người, hơn nữa hắn tưởng Lý Phán Đệ đã thành công. Hiện tại nói không chuẩn đang ở trong nhà chúng ta, cho nên hai ngày nay hắn mới bồi hồi quanh nhà mình.

- Nếu như vậy chuyện Lý Phán Đệ chặn đường Đường Đường ngay trong nhà vệ sinh, người này nhất định cũng biết.

Phương Mặc trầm giọng nói:

- Nói không chuẩn Lý Phán Đệ dám làm như vậy, đều do em trai cô ta dạy cho. Tiếp xúc với cô ta vài lần, cảm giác cô ta không phải là người nghĩ ra được loại biện pháp này, đầu óc cô ta có chút chui rúc sừng trâu.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Dương Dương nói đúng, bản thân Lý Phán Đệ cũng thừa nhận qua. Đi đại học là vì em trai của cô ta có cuộc sống tốt hơn.

Nói xong hỏi anh trai:

- Đại ca, chỗ Trình bà nói thế nào? Chúng ta có thể gặp Lý Phán Đệ sao?

Hôm nay Lục Cảnh Hoa đặc biệt chạy tới trường học một chuyến, Trình bà nói hành vi của Lý Phán Đệ rất tồi tệ, trường học sẽ khai trừ học tịch của cô ta. Nhưng thực tế Đường Đường cũng không bị tổn thương gì, cho nên sẽ không truy cứu trách nhiệm gì khác.

Lục Cảnh Đường thấy đại ca không nói gì, đang định hỏi thêm thì Lục Cảnh Hoa gật đầu:

- Có thể gặp, nhưng anh muốn hỏi Đường Đường muốn gặp cô ta làm gì?

Phương Mặc cũng không tán thành Đường Đường đi gặp Lý Phán Đệ, ai biết cô ta sẽ tiếp tục nói ra chuyện gì ngu xuẩn, làm cho Đường Đường khổ sở.

- Ngày hôm qua cô hai nói Lý Phán Đệ làm như vậy, khẳng định cũng biết cho dù cô ta quấn lên được em, nhà chúng ta cũng sẽ không cho cô ta sắc mặt xem, em chỉ muốn biết nếu cô ta đã rõ ràng việc này, vì sao còn muốn làm như vậy. Chẳng lẽ nhân sinh của cô ta chỉ sống vì em trai của mình sao?

Lục Cảnh Đường giải thích.

Thấy bọn họ không nói chuyện, hắn nói tiếp:

- Hôm qua em suy nghĩ thật lâu, đều không nghĩ cẩn thận. Nhà chúng ta, các anh đều sủng ái em, em biết rõ. Nhưng đối diện một ít vấn đề, cho dù các anh thương em, cũng sẽ không thỏa hiệp chiều theo vô điều kiện. Chẳng lẽ Lý Phán Đệ không biết đạo lý này sao?

Phương Mặc nghe hắn nói như vậy, thần sắc hòa hoãn hơn không ít.

- Cho nên ý tứ của Đường Đường là?

Lục Cảnh Hoa nghĩ nghĩ, lại nói:

- Ý của em là, Lý Phán Đệ cũng không thật sự yêu thương em trai mình như ngoài miệng nàng kêu gào sao?

Lục Cảnh Đường cười cười:

- Đúng vậy, không điều kiện dung túng một người, đó tuyệt đối không phải yêu thương. Không nói người trong nhà chúng ta, cho dù là Dương Dương, lúc em làm chuyện gì hắn có khi cũng sẽ cự tuyệt. Lý Phán Đệ khẳng định cũng hiểu được đạo lý này, em không tin một người thi đậu được đại học không có trí óc như vậy.

Lục Cảnh Hoa xoa nhẹ đầu hắn cười:

- Đường Đường chúng ta thật sự đã lớn lên, suy nghĩ chuyện tình còn nhiều hơn chúng ta.

Lục Cảnh Đường có chút ngượng ngùng, đỏ mặt nói:

- Nguyên nhân chính là vì em được các anh sủng ái lớn lên, cho nên mới càng hiểu được thân tình chân chính sẽ là như thế nào.

Nói xong giảo hoạt cười:

- Nhưng đại ca hỏi thăm bạn của anh, có thể an bài Lý Phán Đệ đi gặp em trai của cô ta không? Em nghĩ muốn xem tuồng kịch, chó tranh mồi hẳn sẽ thật phấn khích đi?

Lục Cảnh Hoa bọn họ vừa nghe liền cười ha ha, quả nhiên không phải ai cũng có thể trêu chọc Đường Đường.

Lục Cảnh Cường nhếch môi, từ trên người Đường Đường làm cho hắn thấy được ảnh tử của tam ca. Không, còn có ảnh tử của nhị ca.

Ăn cơm xong bọn họ đi tới trường học, cũng không sốt ruột đi gặp Lý Phán Đệ.

Chỉ hỏi thăm hai ngày nay Lý Phán Đệ nói với giáo viên như thế nào.

Quả nhiên, khi bọn họ nói muốn đi gặp Lý Phán Đệ, giáo viên còn cảm thấy đáng tiếc:

- Ai, nếu không phải vì em trai của nàng, nàng nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nhưu vậy. Đều là gia đình bọn họ quá trọng nam khinh nữ, hại nàng a. Tưởng trong nhà chỉ có em trai đối xử tốt với nàng.

Cô giáo nói xong còn thở dài:

- Chỉ có thể nói nàng rất choáng váng. Vì em trai đáp lên cả đời của mình, rất đáng tiếc.

Lục Cảnh Đường nghe xong lời này hướng mấy anh trai nhướng nhướng mày.

Lục Cảnh Cường không nhịn được hỏi:

- Đường Đường vì sao cảm thấy Lý Phán Đệ không phải thật sự yêu thương em trai của mình đây? Vừa rồi cô giáo không phải đã nói sao. Khi đó nàng mượn tiền đều vì em trai của nàng, hoàn toàn không có cân nhắc cuộc sống tiếp theo của mình sẽ như thế nào?

Lục Cảnh Đường hỏi lại:

- Tứ ca, nếu anh là Lý Phán Đệ, anh sẽ vì em mà đi mượn tiền sao?

Lục Cảnh Cường không hề nghĩ ngợi gật đầu:

- Sẽ, nhưng anh sẽ không đi mượn tiền. Nếu anh muốn em có cuộc sống tốt, hẳn sẽ đi tìm việc làm, vừa đi học vừa làm công nuôi em.

Lục Cảnh Đường lại hỏi:

- Vậy tứ ca đi đâu cũng sẽ tuyên truyền, anh vì em làm những chuyện gì sao?

Lục Cảnh Đường nhíu mày:

- Tại sao cần nói, nói ra chẳng phải sẽ mang tới phiền toái cho em sao? Làm cho người khác đều biết em trai của anh..

Còn chưa nói xong, hắn quay phắt nhìn Lục Cảnh Đường, ấp úng:

- Cho nên? Cho nên Lý Phán Đệ cố tình làm cho người khác biết, nàng mượn tiền đều là vì em trai của nàng?

Lục Cảnh Đường cười híp mắt, tiếp tục đi về phía trước.
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 279:

Lục Cảnh Hoa mang theo vẻ thâm sâu vỗ vai lão tư, xoay đầu đi ra khỏi trường học.

Chỉ có Lục Cảnh Cường đứng yên tại chỗ thật lâu.

Lúc Lý Phán Đệ mượn tiền, nói là em trai mình ở nhà thật thảm bao nhiêu. Sau này ở trong lớp học bị vạch trần, cô ta vẫn dùng em trai làm cái cớ.

Chính bởi vì như vậy, Lý Phán Đệ lưu lại ấn tượng cho mọi người chính là cô ta rất yêu thương em trai của mình, cô ta vì em trai mà sống.

Nhưng hiện tại đột nhiên bị Đường Đường nhắc tỉnh, đột nhiên hắn phát giác Lý Phán Đệ nhìn bề ngoài giống như một nữ sinh vô tội không đầu óc, tâm tư lại đáng sợ như thế.

Không nói người khác, chỉ nói chính Lục gia. Dù họ yêu thương Đường Đường cũng không kém gì Lý Phán Đệ thương em trai, bọn họ cũng không chấp nhận được người ngoài nói xấu em trai một câu nào.

Làm sao chấp nhận sẽ lưu lại nhược điểm cho người khác đi nghị luận, hủy cuộc đời của Đường Đường đâu.

Tuy nói Lý Phán Đệ không có nói một câu nói xấu gì về em trai của mình, nhưng mở miệng đều chôn cái hố cho hắn.

Nghĩ tới điều này, Lục Cảnh Cường không khỏi rùng mình.

Hắn chà xát cánh tay, đuổi theo Lục Cảnh Đường bọn họ.

Chờ bọn họ đi vào trong phòng của giáo viên, nhìn thấy Lý Phán Đệ đang ung dung tự tại xem sách.

Lý Phán Đệ nghe thanh âm, còn tưởng là giáo viên đến, mang theo vẻ tươi cười quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy là mấy người Lục Cảnh Đường, lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất, cầm lấy góc áo nói:

- Lục Cảnh Đường, anh không có việc gì sao? Vậy có thể thả tôi đi ra ngoài không? Đã vài ngày tôi không liên hệ được em trai tôi, không biết mấy ngày nay hắn sống như thế nào, trên người còn có tiền hay không.

Nói xong thấy Lục Cảnh Đường không nói chuyện, lại tiếp tục ra vẻ nói:

- Em trai của tôi lần đầu tiên đến J thị, chưa quen cuộc sống nơi đây. Tôi mượn tiền cũng không nhiều, hắn khẳng định đã xài hết rồi. Lục Cảnh Đường, nếu thân thể anh đã không sao, vậy có thể nói với giáo viên thả tôi đi ra ngoài được không?

Đổi thành trước kia, Lục Cảnh Đường có lẽ sẽ ở trong lòng giận mắng em trai Lý Phán Đệ. Cảm thấy cô ta bị em trai mình làm hại. Nhưng sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ sự tình, dù sao cảm thấy Lý Phán Đệ thật biết cách diễn trò a.

Hắn tìm ghế ngồi xuống, liền như vậy nhìn chằm chằm Lý Phán Đệ.

Lý Phán Đệ bị hắn nhìn có chút chột dạ, thậm chí trong lòng cũng lạnh lẽo, nhưng nghĩ lại cảm thấy mình cũng không có lộ ra sơ hở, tiếp tục cầu xin:

- Lục Cảnh Đường bạn học, tôi nhầm. Ngày đó tôi không nên làm như vậy, tôi chỉ muốn nói đối tượng với anh. Có thể làm cho em trai của tôi ở lại J thị sinh sống.

Lục Cảnh Đường lắc lắc đầu, cảm thấy người này thật buồn cười. Thật sự là mỗi câu nói đều không quên nhắc tới em trai của cô ta.

Hiện tại hắn ước gì đem sự tình xử lý xong xuôi, không thích nói chuyện với loại người như vậy. Nhưng đại ca còn chưa trở về, nháo lên ngược lại không nhìn thấy được cảnh tượng phấn khích.

Hắn hỏi:

- Cô có thể nói với chúng tôi chuyện gia đình cô không?

Lý Phán Đệ không cảm giác được bọn họ có gì khác thường, liền đem tình huống trong nhà nói lại một lần.

Lục Cảnh Đường nghe một nửa, nhìn qua Phương Mặc ra dấu bằng mắt. Toàn bộ lời nói của Lý Phán Đệ đều là đang bán thảm, nhưng thật nhiều lời chỉ là ý bảo em trai đối đãi tốt với mình.

Cô ta cấp cho người ta một loại cảm giác chính là cô ta vô hạn phóng đại chút tiểu ân tiểu huệ của em trai đối với mình. Nếu không phải hôm nay bọn họ suy nghĩ cẩn thận cách làm của Lý Phán Đệ, tin tưởng bọn họ cũng sẽ bị cô nàng chụp vào.

Lúc Lý Phán Đệ sắp nói xong, Lục Cảnh Đường nhìn thấy ngoài cửa sổ đại ca mang theo hai người đi tới gần. Hắn nhếch môi trực tiếp hỏi:

- Lý Phán Đệ, cô diễn trò xong rồi sao?

Lý Phán Đệ khó hiểu, mím môi nói:

- Lục Cảnh Đường bạn học, tôi không rõ ý của anh, tôi nói đều là sự thật, cũng không có diễn trò.

Lục Cảnh Đường sách một tiếng:

- Cô luôn miệng nói em trai của cô đối với cô thật tốt, cô thật thương hắn. Kỳ thật cô hoàn toàn không thương hắn một chút nào, thậm chí cô còn muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, em trai của cô chỉ là một con đỉa bám lên người cô hút máu.

Lý Phán Đệ nghe lời này, đồng tử đột nhiên co rút lại, siết chặt nắm tay nói:

- Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì. Em trai của tôi tốt như vậy, tôi làm sao lại không thương hắn. Có phải anh đã hiểu lầm gì hay không.

Lục Cảnh Đường chớp ánh mắt vô tội:

- Không có hiểu lầm a, những lời này không phải là cô nói cho chúng tôi biết sao? Cho dù trong tay cô không có tiền, cô đều muốn mượn tiền đưa cho em cô xài.

Ánh mắt Lý Phán Đệ không dám nhìn bọn họ, né tránh nói:

- Thì đúng.. Đúng vậy thôi, cho nên tôi rất thương em trai của tôi đâu.

Lục Cảnh Đường hừ một tiếng:

- Em trai của cô không phải người tốt, cô cũng không phải. Cô dùng danh nghĩa là đối tốt với hắn, làm cho toàn bộ mọi người đều biết em trai cô là quỷ hút máu. Làm cho mọi người biết cô đáng thương bao nhiêu. Không nhìn thấy cô làm vậy là thương yêu gì hắn.

Lý Phán Đệ còn muốn đôi chối, nhưng vừa nghĩ tới dù sao mình cần rời khỏi trường học, cũng không muốn tiếp tục ngụy trang chính mình, cô ta nghiêng đầu âm sâm nhìn chằm chằm Lục Cảnh Đường, thu lại vẻ đáng thương trước kia:

- A, chẳng thể trách anh còn nhỏ như vậy đã có thể tiến đại học, đúng thật là người thông minh.

- Đúng vậy, tôi chính là muốn làm cho tất cả mọi người biết hắn có thể sống tốt như vậy, đều là bởi vì hắn hút máu của tôi. Nếu hắn dám làm như vậy, còn sợ bị người ta nói sao?

Mấy người Lục Cảnh Đường cũng không rõ, cô cũng biết hắn đang hút máu, vì sao còn tiếp tục làm như vậy đây? Đều có thể thi vào đại học, còn sợ không cởi ra được gia đình kia sao?

Lý Phán Đệ cười khổ:

- Có phải muốn hỏi tôi tại sao không cởi rụng bọn hắn, tại sao tôi cần cởi bỏ bọn hắn chứ. Mặc kệ tôi đi đâu, bọn hắn vẫn sẽ quấn quýt lên. Tôi bị khổ nhiều năm như vậy, bằng cái gì phải cởi bỏ bọn hắn.

Lục Cảnh Đường nhíu chặt mày, hoàn toàn không hiểu nổi đầu óc của người này nghĩ như thế nào. Rõ ràng tương lai có thể sống tốt hơn, vì sao phải làm như vậy.

Lý Phán Đệ buông sách, nói:

- Đều nói thi vào đại học, con đường sau này sẽ càng đi tốt hơn. Nhưng tôi lại không muốn đi. Tôi muốn cùng bọn hắn hao tổn cả đời. Bọn hắn cũng đừng tưởng dính chút điều tốt ở tôi.

Lý Triêu Dương mở cửa chỉ vào cô ta mắng:

- Được lắm, nguyên lai cô đang luôn luôn lừa tôi? Tôi là em trai của cô, cô đối tốt với tôi, sau này chẳng lẽ không cần tôi chống lưng cho cô sao?

Lý Phán Đệ nhìn thấy hắn, cũng không biểu hiện vẻ kinh ngạc, ngược lại như thở ra một hơi, nhiều năm như vậy cô ta rốt cục không cần tiếp tục diễn trò:

- Chống lưng cho tôi? Với cậu? Trừ bỏ cậu đi ngang trong nhà, cậu còn có bổn sự nào khác sao? Người bị người đánh không dám phóng cái rắm, còn muốn nói sẽ chống lưng cho tôi, thật không sợ người khác chê cười.

Lý Triêu Dương tức tối:

- Cô làm như vậy có chỗ tốt gì cho cô?

Ánh mắt Lý Phán Đệ biến lạnh, bộ dáng vò đã mẻ lại sứt:

- Không có chỗ tốt, tôi chính là không muốn bị hút máu cả đời. Tôi chính là muốn tiêu hao với các người, tôi không tốt, các người cũng đừng muốn sống tốt.

Mấy người Lục Cảnh Đường nghe tới đây, chỉ cảm thấy người này thật đáng buồn. Vì người nhà như vậy đáp lên cả đời của mình, thật sự đáng giá sao.

Hơn nữa sau khi lên đại học, hộ khẩu cũng sẽ dời qua. Cho dù thật sự không học tiếp, đổi địa phương đi làm công, nuôi sống chính mình còn không dễ dàng, càng đừng nói Hoa quốc lớn như vậy, tìm một người sao dễ dàng như thế.

Có cần đáp lên cả đời của chính mình hay không chứ?
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 280:

Chuyện của Lý Phán Đệ xử lý xong, nàng khăng khăng lui học mang theo em trai quay về trong thôn. Cuộc sống ngày sau sẽ như thế nào, ai cũng không biết rõ ràng.

Nhưng duy nhất biết được chính là, trong nhà Lý Phán Đệ còn muốn dùng Lý Triêu Dương vẽ bánh lớn cho nàng, là chuyện không thể nào.

Nhưng trước khi rời đi, Lý Phán Đệ đi tìm Lục Cảnh Đường.

Mấy người Lục Cảnh Đường còn tưởng nàng ghi hận trong lòng, đối với nàng còn có chút cảnh giác. Nhưng nàng không trách mắng, cũng không có hận ý. Chỉ hỏi một câu, chuyện của nàng ngày sau có ảnh hưởng đến việc đi học của em gái nàng hay không.

Biết được sẽ không có ảnh hưởng, Lý Phán Đệ lộ vẻ tươi cười, vẫy tay từ giã.

Sau khi việc này kết thúc, Trần Quế Hoa cùng Lục Tú Phân chuẩn bị quay về huyện thành. Vốn nghĩ đi J thị chỉ dùng vài ngày mà thôi, ai biết bởi vì chuyện của Lý Phán Đệ, bỏ lỡ lâu như vậy.

Trước một ngày Trần Quế Hoa rời đi, Lục Cảnh Cường làm cho mẹ nhìn tài nấu bếp của mình với cặp mắt khác xưa.

Hắn mua hai con gà mái, chuẩn bị nướng gà ngay trong sân cho người nhà ăn.

Hắn từng nhìn thấy Phương Mặc nướng gà vài lần, nhất là không cần dùng nồi. Đối với hắn mà nói là việc vô cùng đơn giản.

Vì thế Lục Cảnh Cường còn ý đặc biệt hỏi Đường Đường lấy không ít giấy bạc, chính là vì đêm nay lộ một tay trước mặt mọi người.

Nhưng hắn lại quên một bước trọng yếu nhất, chính là quấn thêm lá chuối cùng chà bùn lên bên ngoài giấy bạc.

Mà hắn chỉ làm đúng ba bước, nêm nếm gia vị, bao bọc giấy bạc, trực tiếp ném vào trong đống lửa. Đáng tiếc thịt gà bị hắn bọc kín kẽ không ngửi được chút hương vị nào.

Chờ Lục Cảnh Cường cảm thấy có thể, kẹp gà nướng mang ra ngoài, bỏ vào trong chậu thật cao hứng đi tìm Phương Mặc.

Trần Quế Hoa nhìn thấy hình dạng đắc ý của hắn, Lục Cảnh Đường không nhịn được trêu chọc:

- Tứ ca cao hứng như vậy, là nhặt được tiền sao?

Lục Cảnh Cường huênh hoang đi tới, đem chậu đặt lên bàn, hất cằm:

- Đến nếm thử anh làm gà nướng! Khẳng định ăn ngon làm mọi người rớt cằm!

- Gì? Lão tứ con lại họa hại lương thực sao?

Trần Quế Hoa không dám tin hỏi.

Lục Cảnh Cường không vui:

- Vì sao kêu họa hại, mẹ đây là coi khinh con. Chờ xem, một hồi mẹ ăn thịt gà con nướng sẽ biết ăn ngon bao nhiêu. Tay nghề của Lục đại trù con đây cũng không phải là hư.

Trần Quế Hoa bĩu môi, nhưng nhìn thấy hắn tự tin như vậy, cũng không tiện đả kích hắn, nghĩ thầm nói không chuẩn lần này còn thật để cho hắn làm thành công đâu.

Lục Cảnh Hoa cười đi tới:

- Vậy tối nay chúng ta nếm thử tay nghề của lão tứ xem sao.

Lục Cảnh Cường nhẫn nhịn cười, ho nhẹ một tiếng:

- Vậy mở ra đi, hiện tại nhiệt độ vừa lúc rồi. Nhất định ăn ngon đến rớt cả lông mi mọi người.

Lục Cảnh Hoa tiếp nhận bao tay Phương Mặc đưa qua, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, mở ra giấy bạc.

Khi cởi ra lớp giấy bạc cuối cùng, một luồng khói bay ra, đập vào tầm mắt là nguyên một con gà mái bị nướng cháy khét lẹt..

Dù là móng vuốt gà cũng chỉ còn lại lớp xương mà thôi.

Lục Cảnh Cường không tin tà, đẩy đại ca qua một bên, lại đem con gà còn lại mở ra..

Được, con gà này khét lẹt càng thêm dữ dội, toàn bộ bụng gà còn bốc lên đốm lửa đâu..

Lục Tú Phân cả kinh há hốc miệng, tay nghề nấu bếp của lão tứ rốt cục giống ai a? Cháu nội của nàng nướng khoai lang còn tốt hơn lão tứ đâu.

Mọi người chứng kiến một màn này, đều sững sờ ngay tại chỗ, thật lâu sau mới ôm bụng cười to.

Lục Cảnh Đường cười chảy cả nước mắt, tay còn không ngừng vỗ sàn nhà.

Cho dù là Trần Quế Hoa đau lòng lương thực cũng bị chọc giận mà cười, trong lòng cân nhắc sau này nếu tìm con dâu phải tìm người có thân thể khỏe mạnh, bằng không ai chịu được tài nấu bếp của lão tứ.

Lục Cảnh Cường nhìn gà mái cháy đen, nhất thời ủ rũ, tháo bao tay co quắp trên ghế:

- Sau này con sẽ không bao giờ tiếp tục đụng vào thực vật.

Phương Mặc an ủi hắn:

- Không sao tứ ca, chúng ta nói không chuẩn sau này sẽ phát quang chiếu sáng ở địa phương khác.

Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu:

- Dương Dương nói đúng, sau này nếu mọi người muốn dùng than củi thiêu nướng có thể tìm anh đốt than là được.

Lục Cảnh Cường chém xéo mắt nhìn hắn:

- Cảm ơn! Có được an ủi đến!

Lục Cảnh Hoa vỗ vai hắn:

- Được rồi, không có hai con gà nướng của em, chúng ta cũng nên ăn cơm. Lão tứ, em trước tiên đem hai con gà nướng thành than này mang ra ngoài đi, bằng không một hồi trong phòng đều là khói, không ở được.

Lục Cảnh Cường xem như hiểu được, luận làm giận nhà của bọn họ ai cũng lợi hại. Nhưng nghĩ tới ngày mai mẹ cần rời đi, hắn cũng không dám tranh cãi. Ngoan ngoãn bưng chậu đi ra sân.

Lục Cảnh Đường bưng chậu nước đi theo hắn, chờ xối một chậu nước, một cỗ sương khói dày đặc bay lên.

Hai người ho khan không ngừng, Lục Cảnh Đường quyệt miệng:

- Tứ ca, sau này anh đừng làm cơm. Làm không tốt 120 còn chưa đến, 119 đến trước rồi.

Lục Cảnh Cường lại bị đả kích, nhưng xác thực là hắn dọa người, đành nói:

- Ngang, sau này không đụng vào, chúng ta vào phòng đi.

Trên bàn cơm, Trần Quế Hoa gắp cá cho đứa con, hỏi:

- Hơn một tháng nữa là tụi con được nghỉ hè rồi đi? Đến lúc đó quay về huyện thành sao?

Phương Mặc lắc đầu:

- Thím, lần này chỉ sợ không thường xuyên quay về được. Tụi con muốn nhân lúc nghỉ hè chạy phía nam nhiều một chút. Nhưng chắc chắn sẽ trở về thăm thím cùng chú.

Lần trước Trần Quế Hoa đến, Phương Mặc đã đem những việc sắp phải làm nói cho bọn họ nghe qua một chút. Nàng cũng không cảm thấy có gì, tuổi trẻ cũng nên giao tranh. Nếu lão đại còn ở bộ đội, nàng không cần phải lo lắng.

Nhưng hiện tại lão đại giải ngũ về nhà thời gian không ngắn, bên thông gia tuy không thúc giục cái gì, nhưng thời gian lâu khó tránh sẽ lo lắng.

Dù sao có gia đình nào nguyện ý nhìn con gái của mình gả cho một người không có việc làm đâu.

Trần Quế Hoa gật đầu:

- Trong nhà không cần lo lắng, có thời gian thì hãy về. Thời gian gấp, đến lúc đó cha mẹ tự ngồi xe lửa đi thăm tụi con.

Nói xong ôn nhu nhìn con út, tiếp theo mấy đứa con cần học tập, tới nghỉ hè còn phải bận rộn hơn.

Nói không chuẩn lần này về phải mấy tháng không gặp người. Nghĩ tới đây trong lòng nàng bắt đầu luyến tiếc. Có lẽ tuổi ngày càng lớn, mỗi lần chia ly đều làm cho nàng thấy áp lực suốt vài ngày.

Lục Cảnh Đường ôm cánh tay nàng làm nũng:

- Mẹ, mẹ đừng khổ sở. Tụi con tranh thủ nghỉ hè làm xong toàn bộ mọi sự, rồi quay về huyện thành bồi cha mẹ.

Trần Quế Hoa cười sờ đầu hắn:

- Không cần, lớn lên thì cần làm việc mình muốn làm, sao có thể luôn bồi bên người cha mẹ. Chờ một chút, chờ cha con về hưu, đến lúc đó chúng ta mỗi ngày cùng một chỗ.

Lục Cảnh Đường lắc đầu làm nũng:

- Con mặc kệ, dù sao con còn chưa lớn lên. Con muốn bồi bên cạnh cha mẹ, bồi cha mẹ cả đời.
 
6,540 ❤︎ Bài viết: 784 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 281:

Đưa mẹ ra xe lửa về lại huyện thành, Lục Cảnh Đường bọn họ lại khôi phục cuộc sống thường ngày.

Nhưng cuộc sống bình tĩnh không vài ngày lại bị một trương danh sách từ phía nam gởi tới đánh gãy.

Lúc đó Phương Mặc lưu lại số ti vi bên kia toàn bộ bán hết không nói, dù là nhẫn đá quý cũng tiêu thụ sạch sẽ.

Không nói tới xe đạp cùng đồ dùng rửa mặt giá cả cũng không rẻ tiền.

Hiện tại trong tay Phương Mặc bọn họ đã có gần một trăm ngàn đồng, nhưng còn xa không đủ mua cả con phố thương mại kia.

Không biện pháp, thời gian kế tiếp Phương Mặc cùng Lục Cảnh Hoa một mực chạy tiền mua cửa hàng. Lục Cảnh Đường đi theo Lục Cảnh Cường ngoan ngoãn đến trường học.

Khí trời rất nóng, hiện tại ngoại trừ tự đi xe đạp, bằng không phải chen chúc xe bus. Lục Cảnh Đường đi theo bọn họ chạy một ngày, thân thể liền không chịu nổi.

Cho nên hắn chỉ có thể đi theo Lục Cảnh Cường vào trường đi học, chuyện khác giao cho Phương Mặc hai người tự giải quyết.

Hôm nay thứ bảy không có lớp, rốt cục Lục Cảnh Đường có cơ hội ngủ nướng. Sau khi rời giường phát hiện trong nhà không có ai, ngay cả tứ ca cũng không thấy.

Hắn cũng không nghĩ nhiều, tưởng tứ ca đi ra ngoài mua đồ. Mắt nhìn đã hơn 11h, nghĩ đêm qua Dương Dương nói sẽ không về nhà ăn cơm trưa.

Hắn nằm trên sô pha cầm bao khoai tây chiên ăn, không bao lâu Lục Cảnh Cường khiêng một thùng nước trở về cười khoe:

- Đường Đường mau đến, nhìn xem đều có gì nè.

Lục Cảnh Đường chậm rãi ngồi dậy, nhìn vào thùng nước, đôi mắt chợt sáng:

- Tôm sông, tứ ca bắt được ở đâu vậy?

Lục Cảnh Cường chột dạ nói:

- Mua.. Mua, không phải bắt.

Lục Cảnh Đường híp mắt theo dõi hắn, biểu tình của tứ ca rõ ràng là nói dối. Hắn bĩu môi:

- Ánh mắt của tứ ca còn đỏ đâu, đầu tóc mặc dù khô nhưng có mùi bùn đất. Căn bản không có mùi sữa tắm, anh nói dối!

Lục Cảnh Cường bị vạch trần, bĩu môi:

- Lục Cảnh Đường, hiện tại em càng lúc càng không thú vị. Nhìn giống tam ca như đúc. Bất cứ cái gì cũng không trốn qua được ánh mắt của em.

Lục Cảnh Đường hừ một tiếng:

- Vậy anh đi đâu bắt được tôm, là con sông phía sau nhà chúng ta sao?

Lục Cảnh Cường cười nói:

- Con sông kia làm gì có tôm, đây là chỗ anh mới tìm được. Đạp xe đi chừng 40 phút, bên kia có vài đập nước, nghe nói bên đó có nhiều cá lớn.

Lục Cảnh Đường nghe vậy nhíu mày:

- Tứ ca, đập chứa nước không an toàn. Lần sau anh đừng đi, anh muốn ăn cái gì chỗ em đều có.

Đập chứa nước luôn xảy ra sự cố, đời sau nghe nhiều nên quen. Càng đừng nói ở niên đại tin tức còn chưa linh thông.

Nếu quả thật phát sinh ngoài ý muốn, không có di động, muốn cứu người cũng không phải chuyện dễ dàng. Hắn không hi vọng bất luận người thân nào trong nhà phát sinh nguy hiểm.

Lục Cảnh Cường đành phải đáp ứng:

- Em đừng lo lắng, anh sẽ không đi đập chứa nước. Anh vẫn biết tiếc mạng. Bao quanh mấy đập chứa nước có một con sông nhỏ, nước không sâu, chỉ chừng một thước. Anh bắt tôm chỗ đó, bằng không đi đập chứa nước anh làm sao mà bắt được?

- Thật sao? Anh không lừa em?

Lục Cảnh Đường híp mắt hỏi.

Lục Cảnh Cường giơ hai tay đầu hàng:

- Thật sự, anh còn định một hồi mang theo em đi chơi đâu. Em không phải sợ nóng nực sao, đi nơi đó chơi nước khẳng định càng thoải mái hơn ở trong nhà.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, đi theo gật đầu:

- Tốt, vậy một hồi chúng ta cùng đi.

Hai người ăn xong cơm trưa, đạp xe chạy ra ngoài.

Chiều cao của Lục Cảnh Đường là vết thương trong lòng hắn. Xe đạp thời này còn khá cao, vì thế hắn tự hiểu chính mình luôn đạp loại xe dành cho nữ sĩ.

Nghĩ tới trước kia tứ ca chiều cao không đủ, còn phải chui nửa người dưới đòn dông đạp xe.

Hắn không nhịn được bật cười thành tiếng, khiến Lục Cảnh Cường nhíu mày hỏi:

- Sao vậy, đi ra ngoài chơi vui vẻ như vậy sao?

Lục Cảnh Đường cười lắc đầu nói:

- Không phải, chỉ là nhìn thấy tứ ca đạp xe, nghĩ đến trước kia anh không ngồi được trên yên xe, nghiêng thân mình đạp xe buồn cười thôi.

Lục Cảnh Cường đỏ mặt, khi đó mẹ vì anh em bọn họ đi học phương tiện, đem xe đạp của gia đình đưa cho đại ca dùng.

Lúc đó mẹ đi ra ngoài mua đồ không có xe đạp, đều đi bộ, vẫn là cha đau lòng mẹ, để dành tiền lại mua một chiếc xe đạp khác.

Khi đó nhà ai có được xe đạp cũng đã tột cùng, càng đừng nói có xe mới. Hắn cũng vậy, nhân lúc mẹ vắng nhà, đạp xe chạy ra ngoài khoe khoang.

Đáng tiếc khi đó hắn còn nhỏ, thân cao không đủ, chỉ đành chui qua đòn dông đạp xe, nhưng vẫn có một mảnh nhi đồng chạy đuổi theo phía sau xe.

Làm cho hắn chạy suốt một buổi trưa, sau khi xuống xe thắt lưng đều căng gân, hơn nửa ngày cũng không thể đứng thẳng.

Lục Cảnh Cường nhìn em trai, thời gian qua thật nhanh, vừa chớp mắt Đường Đường đã lớn như vậy.

Nghĩ lúc đó, hắn muốn mang Đường Đường đạp xe chơi, Đường Đường nhát gan sợ té, chết sống không chịu lên xe.

Còn nước mắt rưng rưng vung tay hô:

- Tế ca, em không lên. Tế ca, em không lên!

Lục Cảnh Cường tặc lưỡi, hắn vẫn ưa thích nhất nghe Đường Đường kêu hắn "tế ca" a.

Chờ đi tới gần đập chứa nước, chân Lục Cảnh Đường phát mềm, càng đừng nói muốn đến gần nhìn xem.

Không biết có phải từng bị đuối nước lưu lại bóng ma, hay bản thân hắn sợ địa phương có nước sâu. Nhìn thấy sông nhỏ nông cạn thì hắn không sợ hãi.

Nhưng đối diện đập chứa nước sâu thẳm, nội tâm của hắn không cách nào yên ổn. Hắn nắm chặt áo Lục Cảnh Cường không chịu buông tay:

- Tứ ca đừng đi, em sợ hãi.

Lục Cảnh Cường nắm tay hắn an ủi:

- Đừng sợ, chúng ta không đi bên này. Nhìn thấy con đường kia không, chúng ta đi bên đó, có thể nhìn thấy được con sông.

Tuy nói không phải đi đập chứa nước, nhưng nhịp tim Lục Cảnh Đường vẫn đập thật nhanh, phanh phanh phanh như muốn nhảy ra ngoài.

Đi không bao lâu hai người đi tới con sông nhỏ.

Lục Cảnh Cường nhướng mày:

- Thế nào, đến trong này có phải không còn sợ nữa hay không.

Lục Cảnh Đường liếc mắt nhìn phía sau, cũng may xung quanh đập nước đều có xây tường bao bọc kín, bằng không hắn thật sự hoảng sợ.

Lục Cảnh Cường cởi áo nhảy xuống nước, vươn tay:

- Đến, tứ ca nắm tay em đi bên kia, bên kia nước cạn.

Lục Cảnh Đường a một tiếng, thật cẩn thận đi tới.

Lục Cảnh Đường bắt hồi lâu, chỉ bắt được ba con cá. Cũng không biết hồi sáng tứ ca bắt thùng tôm kia bao lâu.

Ngay lúc này một thanh âm non nớt từ phía sau bọn họ truyền tới.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back