Bạn được hương mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,561 ❤︎ Bài viết: 1369 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 293:

Lục Cảnh Đường nằm trên giường buồn ngủ xem phim chiếu trong laptop cho qua thời gian, những bộ phim này đều do Phương Mặc trước khi tiến vào thế giới này bỏ tiền tìm người giúp download xuống.

Trừ bỏ phim trong máy, cũng download không ít tiểu thuyết, còn có những ca khúc được yêu thích gần hai mươi năm.

Chính là vì muốn làm cho hắn đừng cảm thấy nhàm chán khi sống trong thế giới này. Lục Cảnh Đường nhớ được khi Phương Mặc lấy máy tính đi ra, hắn từng hỏi qua Dương Dương vì sao lại nhớ tới cần download những thứ này.

Phương Mặc trả lời, là vì sợ gia đình mà hắn sống không tốt như trong tiểu thuyết đã viết. Hắn chỉ nghĩ nếu là như vậy thì hắn sẽ mang theo Đường Đường ra ngoài ở, như vậy Dương Dương có thể đi chợ đen kiếm tiền nuôi sống Đường Đường.

Như vậy lúc đó có thể để Đường Đường ở nhà xem phim xem truyện, sẽ không sợ bị nhàm chán.

Lục Cảnh Đường nghĩ tới việc này, khóe miệng không thể khép lại. Hắn nằm trên giường lăn tới lăn lui, trong miệng còn than thở lên:

- Sao Dương Dương còn chưa về vậy!

Ngay lúc hắn trông mòn con mắt..

Dương Dương đi vào, nhìn thấy tóc hắn còn ướt, Lục Cảnh Đường vội vàng đứng dậy nghênh đón:

- Sao lâu vậy mới đi về, anh nhanh đi tắm rửa. Cứ ném quần áo dưới đất, một hồi em bỏ vào máy giặt.

Trên người Phương Mặc bị mưa tuyết làm ẩm ướt, sợ làm lạnh Đường Đường, liền không cho hắn tiến lại gần mình:

- Có chút chuyện bỏ lỡ, em đừng qua đây, trên người anh lạnh, anh đi tắm rửa trước.

Thấy hắn đi vào phòng tắm, Lục Cảnh Đường tiện tay ôm quần áo ướt bỏ vào trong máy giặt, lại tìm bộ quần áo sạch đặt trước cửa phòng tắm. Sau đó hắn xoay người đi rót ly nước nóng mở cửa phòng tắm vươn tay đưa vào:

- Dương Dương, anh trước tiên uống chút nước nóng.

Ai biết lúc này hắn bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ kéo vào trong phòng tắm.

Thân thể Phương Mặc trần truồng, tiến tới gần hắn. Khuôn mặt Lục Cảnh Đường nóng bỏng, cả người đều cảm giác được trên người Dương Dương phát ra khí thế cường lớn, làm chân hắn có chút mềm nhũn.

Phương Mặc hôn nhẹ bảo bối, nói:

- Không muốn uống nước..

Lục Cảnh Đường nhỏ giọng than thở:

- Anh không muốn uống, cũng phải uống một chút. Như vậy bụng sẽ thoải mái hơn.

Phương Mặc cười nhẹ:

- Đường Đường tắm chung với anh đi.

Nói xong hắn đưa tay cởi nút thắt áo ngủ trên người Lục Cảnh Đường.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt, không dám ngẩng đầu:

- Em.. Giữa trưa ăn cơm xong, đã tắm qua.

Phương Mặc nói:

- Vậy sao? Vậy anh kiểm tra một chút tắm có sạch hay không.

Lục Cảnh Đường muốn né tránh, nghĩ đến cha mẹ còn đang ngủ trưa, lắc đầu cự tuyệt:

- Ngô, cha mẹ còn ở trong phòng, cửa phòng còn chưa đóng đâu.

Phương Mặc ôm hông của hắn, trầm thấp dỗ dành:

- Ngoan, bảo bảo nhỏ tiếng một chút thì tốt rồi.

Nói xong không đợi người cự tuyệt, liền hôn lên môi hồng.

Lục Cảnh Đường bị hôn muốn ngạt thở, nếu không phải bị Phương Mặc ôm chặt, hắn đã mềm nhũn té xuống.

Hơn một giờ sau, Phương Mặc lau khô tóc cho Lục Cảnh Đường, trùm khăn tắm đem người ôm đi ra đặt lên giường.

Rồi mới đi tìm áo ngủ, mặc vào cho bảo bối của hắn. Đường Đường bị nước nóng chưng toàn thân biến thành phấn hồng tươi mát.

Phương Mặc nhẫn nhịn không tiếp tục ăn người vào bụng lần nữa, ôm Đường Đường hôn nhẹ vài cái.

Lục Cảnh Đường bị hôn tỉnh lại, hoảng sợ nhéo tóc Phương Mặc e thẹn nói:

- Không được, lại đến một lần em sẽ ngất. Cẩn thận ba ba tấu chết anh!

Phương Mặc khẽ cười ôm hắn ngồi lên đùi, hôn lên môi hắn:

- Không làm, em có muốn ngủ một lát hay không?

Lục Cảnh Đường thả lỏng gật đầu:

- Muốn ngủ, đợi tới giờ cơm chiều anh nhớ phải gọi em, bằng không cha mẹ chắc chắn nghĩ lung tung.

Lời này làm Phương Mặc cười nhẹ, xoa đầu hắn nói:

- Được, anh biết rồi, ngủ đi.

Lục Cảnh Đường ngáp dài, chui vào mền vỗ vỗ:

- Anh cũng nằm ngủ một lát.

Phương Mặc ôn nhu nói:

- Em ngủ trước, anh đi giặt quần áo.

Chủ yếu là hắn muốn thu thập một chút, vừa rồi phòng tắm bị hai người bọn họ làm hỗn loạn.

Tuy nói Trần mẹ bọn họ cũng sẽ không tùy tiện vào phòng của họ, nhưng nói không chuẩn tứ ca sẽ vào phòng mượn phòng tắm rửa tay.

Phòng tắm kịch liệt như vậy, hắn không có ý định để cho người khác nhìn thấy.

Lục Cảnh Đường híp mắt nhìn theo Phương Mặc đi vào phòng tắm.

Ô ô ô, Dương Dương thật hư hỏng, lại biết trong thương trường của hắn còn có cửa hàng bán đồ dùng dành cho tình nhân.

Mặc kệ, dù sao ngoại trừ Dương Dương người khác cũng không biết. Vậy.. Cũng không tính là dọa người. Lục Cảnh Đường trùm mền ngủ thiếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại thì trời đã tối đen.

Phương Mặc mỉm cười mặc lại áo ngủ cho hắn, ôm hắn vào phòng tắm, còn nói giỡn:

- Có cần anh giúp đỡ bảo bảo hay không?

Lục Cảnh Đường đẩy hắn ra ngoài:

- Dương Dương, anh thay đổi! Hiện tại anh thật đúng là một đại lưu manh!

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng đi ra ngoài đổi ra giường.

Đây là vì cẩn thận với bệnh mẫn cảm của Đường Đường.

Hắn cầm ra giường hỏi:

- Đường Đường, em muốn thay bộ ra giường nào?

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ chỉ vào ra giường có hình con thỏ:

- Này đi, lần sau đổi thành gấu mèo.
 
6,561 ❤︎ Bài viết: 1369 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 294:

Từ khi Trần Quế Hoa đến J thị, chẳng những cùng hàng xóm thân quen, còn đi lại thân thiết với Trình bà.

Vì vậy nhân ngày nghỉ thứ bảy của Trình bà, bà mời Trần Quế Hoa cùng mình đi chùa gần nhà một chuyến.

Hiện tại chính sách thay đổi, chùa miểu lại có thể đón tiếp khách hành hương đến thăm cảnh chùa.

Trong lòng Trần Quế Hoa vẫn tin tưởng chuyện tâm linh, hơn nữa còn có lai lịch của Đường Đường, làm cho nàng càng không bài xích chuyện quỷ thần.

Nàng an bài xong chuyện trong nhà, cùng Trình bà xuất phát. Vốn Lục Gia Bình cũng muốn đi theo, nhưng chuyến đi này chỉ có nữ sĩ hẹn ước với nhau, Trần Quế Hoa cảm thấy để chồng cùng đi không tốt lắm, dứt khoát kêu hắn lưu lại trong nhà nấu cơm cho bọn nhỏ. Dù sao đi nữa nàng chỉ đi một ngày rưỡi là sẽ về, chỗ chùa miểu kia cũng không quá xa.

Lục Gia Bình thấy vậy cũng không có ý kiến.

Trần Quế Hoa vừa rời nhà không bao lâu, Lục Cảnh Cường quấn quýt Đường Đường đòi ăn thịt dê nướng.

Lần trước Phương Mặc xuất ra nguyên con dê mua ở tây bắc, kết quả Trần Quế Hoa luyến tiếc ăn hết, chỉ kêu chồng nướng đùi dê ăn.

Làm sao nghĩ tới Lục Cảnh Cường luôn thèm món ăn này đâu, nhân lúc mẹ đi vắng, còn không đòi ăn đã ghiền!

- Đường Đường có muốn ăn thịt dê nướng hay không, không cần cắt xuống từng khối ăn. Nướng nguyên khối thịt, nướng xong để cho cha cắt thành từng khối là được.

Hắn nhìn Lục Cảnh Đường dỗ dành nói.

Lục Cảnh Đường nghe hắn nói liền bắt đầu không nhịn được nuốt nước bọt, kỳ thật hắn cũng rất thèm, nhưng trong nhà chủ yếu đều nghe theo lời mẹ dặn, rõ ràng mới ăn xong cơm sáng không bao lâu, hiện tại lại bị tứ ca làm thèm ăn.

Hắn cùng Lục Cảnh Cường đi tìm Lục Gia Bình.

Nếu chỉ có một mình Lục Cảnh Cường, Lục Gia Bình cũng không thèm ngó ngàng gì hắn. Nhưng hiện tại con út cũng lên tiếng, dù thế nào cũng không nói được lời cự tuyệt.

Dứt khoát mở tủ lạnh lấy ra một nửa con dê, ánh mắt Lục Cảnh Cường lóe sáng nói:

- Cha, cắt miếng thịt này, buổi tối chúng ta ăn lẩu. Một hồi nướng xong, có thể trực tiếp cầm cục xương cắn.

Khóe môi Lục Gia Bình co quắp, luận ăn, thật sự không có ai sánh bằng lão tứ.

Nhưng hắn cũng không phản đối, dựa theo lời lão tứ cắt thịt dê.

Bởi vì Phương Mặc cùng Lục Cảnh Hoa đi phía nam, trong nhà chỉ còn lại ba cha con bọn họ.

Giữa trưa ăn bữa thịt dê nướng, buổi tối lại ăn lẩu dê.

Ba người ăn hết cũng không có gì, nhưng sáng hôm sau thức dậy miệng đều nổi bọt nước.

Lục Cảnh Đường nghiêm trọng nhất, cổ họng còn bị khàn tiếng nói không nên lời, có chút sốt lên.

Lục Gia Bình hoảng sợ, cùng Lục Cảnh Cường dùng khăn ướt liên tục hạ sốt cho hắn. Đáng tiếc hôm qua ăn thịt dê quá nhiều, cho nên bị nóng người có chút nghiêm trọng.

Nhiệt độ mãi không hạ xuống, cổ họng đau cũng không thể uống nổi nước. Trong lúc Lục Gia Bình còn đang do dự có nên đưa nhi đồng vào bệnh viện hay không..

Trần Quế Hoa về tới nhà nhìn thấy cảnh tượng này, hỏi thăm rõ ràng liền tức giận vỗ cho hai cha con một cái tát.

Sau đó nàng tức giận đi nhanh vào trong bếp, bắt đầu tìm đồ. Phương Mặc cẩn thận có lưu lại trà lạnh phía nam trong nhà chuẩn bị sẵn, chỉ cần pha trà uống là có thể hạ nóng.

Trần Quế Hoa nhanh chóng tìm được trà, nàng nhìn thấy Phương Mặc cẩn thận viết cách dùng thì mỉm cười.

Nàng khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Hai nhi đồng thì cũng thôi, vì sao người làm cha cũng không đáng tin cậy đây?

Nếu Lục Gia Bình nghe được lời này, nhất định sẽ phản đối nói, lão tứ có đòi hỏi ăn thịt không cho phép là được rồi, nhưng ai bảo con ngoan cũng muốn ăn đây?

Đổi thành vợ ở nhà, nếu bị Đường Đường làm nũng nàng khẳng định cũng sẽ không chịu nổi, trực tiếp thỏa hiệp.

Trần Quế Hoa nấu xong nồi trà lạnh, đổ ra ba bát đưa cho hai người, lại dỗ con út uống vào.

Kết quả Lục Cảnh Đường uống một ngụm, khuôn mặt tuấn mỹ nhăn lại:

- Ngô, đắng quá!

Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn:

- Đắng cũng phải uống, bằng không con không thể hạ nóng được. Phải luôn luôn phát sốt lặp đi lặp lại.

Tuy nàng ra vẻ hung dữ, nhưng vẫn đau lòng dỗ dành:

- Con ngoan nghe lời, chúng ta uống xong sẽ không còn việc gì. Bằng không con khó chịu, mẹ cũng đi theo đau lòng.

Lục Cảnh Đường nhăn mặt nói:

- Thật là quá đắng. Còn một chén lớn như vậy, mẹ cho chút đường vào đi?

Trần Quế Hoa lạnh lùng nói:

- Phóng cái rắm, con thấy mẹ có giống đường không? Lục Cảnh Cường mẹ nói cho con biết, hôm nay nếu Đường Đường có thể lui sốt, việc này xem như bỏ qua, nếu không thể lui, con chờ lão nương đi!

Ý thức được mẹ tức giận, Lục Cảnh Cường cũng không dám nói thêm, vội vàng uống cạn chén trà lạnh.

Trần Quế Hoa thấy hắn uống xong, hừ một tiếng:

- Chính mình lại đi lấy một chén, qua một lát uống.

Lục Cảnh Cường nghe còn phải uống, nhịn không được muốn tranh luận vài câu. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình của mẹ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Ô ô ô, rất thảm, rõ ràng là ba người cùng nhau ăn, vì sao chỉ có một mình hắn bị mắng. Nhưng hắn lại không dám tranh cãi, ngoan ngoãn chạy vào bếp rót chén trà.

Lục Gia Bình làm bộ như không có việc gì, uống xong chén trà đi tới lấy lòng nói:

- Vợ, em nghỉ ngơi một chút đi. Để anh đút cho Đường Đường uống.

Trần Quế Hoa đang định mắng hắn, Lục Gia Bình vội vàng nói:

- Vợ, bớt giận đi, em mắng qua lão tứ, không thể mắng anh! Bằng không chính em cũng bị nóng làm sao bây giờ? Nhà chúng ta còn cần em.

Lúc Lục Cảnh Cường bưng chén đi vào, vừa lúc nghe được câu nói này của cha. Hắn tức giận đều trắng mặt, nhìn một cái, nhìn một cái, đây là lời mà cha ruột có thể nói ra được sao?
 
6,561 ❤︎ Bài viết: 1369 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 295:

Cũng may Lục Cảnh Đường uống xong thuốc hạ sốt cùng trà lạnh, cũng không tiếp tục bị sốt. Điều này làm Trần Quế Hoa thả lỏng một hơi.

Nhìn bọt nước trên khóe miệng ba cha con, nàng vừa đau lòng vừa tức giận, chỉ mới quay đầu không trông chừng, liền gây ra phiền toái cho nàng.

Hai người lớn thì không có gì, nhưng bảo bối của nàng liền thảm. Khóe môi nổi lên thật nhiều bọt nước, đau tới bao nhiêu a.

Cũng may trong nhà thuốc gì cũng có, nàng cầm thuốc thật cẩn thận bôi lên cho Lục Cảnh Đường.

Chờ bôi xong rồi, Lục Cảnh Cường cũng tiện hề hề nhích lại gần:

- Mẹ, bôi cho con với.

Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, đổi tăm bông lập tức trạc lên bọt nước trên miệng hắn. Lục Cảnh Cường đau nhảy vọt lên:

- Oa, mẹ đây là muốn mưu sát con ruột của mình!

Lục Gia Bình nhìn thấy, yên lặng xoay người. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Đứa con, có gan dạ! Lúc này còn dám trêu chọc mẹ của con! Cha cũng phải bội phục con rồi.

Hắn cũng biết trong lòng vợ nghẹn một cỗ khí, đang lo không có chỗ phát tác. Được, có người tặng lên đầu người.

Trần Quế Hoa chống nạnh mắng:

- Lần trước lúc nướng đùi dê mẹ đã nói gì? Mẹ có nói khí trời bên này rất khô, nếu không rơi tuyết hoặc không quá lạnh thì đừng ăn thịt dê. Bằng không ăn sẽ nổi nhiệt. Đây là đem lời của mẹ xem như gió thổi bên tai sao? Ba cha con đều nghe không vào sao?

Thấy ba người không lên tiếng, nàng nói tiếp:

- Nhìn xem khóe miệng của mình, bọt nước lớn như vậy, đau bao nhiêu a.

Nói xong nàng trừng mắt nhìn bọn họ.

Lục Cảnh Đường không đành lòng nhìn mẹ tức giận, vội vàng hóa thân áo bông nhỏ, ôm nàng làm nũng:

- Mẹ, mẹ đừng tức giận. Lần này tụi con đều nhớ kỹ, sau này khẳng định nghe theo lời của mẹ, mẹ nói cái gì, tụi con liền nghe đó, tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngỗ ngược mẹ.

Lục Cảnh Cường đi theo gật đầu:

- Đúng rồi, sau này mẹ muốn tụi con đi ném con chó tụi con tuyệt đối không đi ném con gà, bảo chứng nghe lời!

Trần Quế Hoa trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường, trạc lên trán hắn:

- Người khác mẹ đều tin, không tin nổi con. Chuyện hôm nay hứa hẹn, ngày mai con đã quên sạch sẽ.

Lục Cảnh Cường còn muốn ngụy biện, nhưng sợ bị đánh đành ôm nàng lấy lòng nói:

- Không thể nào, nói gì con cũng là con ngoan của mẹ. Con sao có thể làm như vậy chứ, khẳng định không thể. Bằng không hiện tại mẹ bảo con đi ném con chó, nhìn xem con có thể đi ném con gà hay không.

Trần Quế Hoa bị hắn chọc cười, mím chặt môi nói:

- Sữa lưu trong nhà cô hai tụi con không chịu rời đi, mẹ xem nếu nó cùng đến J thị con có ném nó hay không.

Nói xong chán ghét nhìn hắn, xoay đầu nói với chồng:

- Khi đó chúng ta thật không ôm sai lão tứ sao? Bảy tám tuổi bị chó ghét thì cũng thôi, vì sao hơn hai mươi rồi vẫn làm người chán ghét đâu.

Lục Gia Bình cười cười:

- Nói không chuẩn còn thật ôm sai.

Lục Cảnh Cường cũng không để ý, lúc nhỏ hắn đã nghe nói, mẹ sinh hắn ngay trong nhà, còn là thím Thải Hà bồi nàng sinh. Nói hắn sinh ra còn xấu như con khỉ.. Tam ca cũng giống con khỉ, nhưng mà hắn là con khỉ vừa đen lại xấu.. Không nói, nói ra đều là nước mắt a.

Lục Cảnh Đường suốt vài ngày miệng nổi bọt nước, vùi dập cũng không nhẹ. Buổi sáng rửa mặt cũng phải cẩn thận, sợ không chú ý sẽ bị đụng tới, đúng là sẽ đau gần chết.

Cho dù mỗi ngày mẹ dùng thuốc bôi cho hắn, nhưng cũng không khỏe nhanh hơn. Ai bảo cha con hắn miệng tham, còn một ngày dám ăn hai bữa.

Không chỉ riêng thịt dê, phàm là mẹ nói ăn gì dễ nổi nhiệt, Lục Cảnh Đường đều sẽ ghi nhớ kỹ trong lòng, dứt khoát không tiếp tục xuất hiện tình huống như vậy.

Trước ngày tết đến, Phương Mặc từ phía nam trở về. Hai anh em Lục Cảnh Quốc cũng nghỉ phép.

Không riêng vui vẻ vì cả nhà đoàn viên, quan trọng nhất là chính sách hộ cá thể cũng sớm ra trước mấy tháng so với trong lịch sử.

Lục Cảnh Đường nhân cơ hội này đem toàn bộ máy móc của cửa hàng món ăn bình dân dời ra khỏi thương trường.

Đem máy móc cài đặt trong mặt tiền cửa hàng, cửa hàng trà sữa, hambuger cùng gà chiên khoai chiên, còn có một cửa hàng gắp thú nhồi bông.

Nhưng với cửa hàng gắp thú nhồi bông, bọn họ quyết định mời cha của Nha Nha đến giúp việc. Chỉ cần mỗi ngày ngồi sau quầy thu tiền mặt đổi thành tiền xu chơi trò chơi là tốt rồi, không cần hắn thường xuyên đi đứng làm việc, cũng không cần thường xuyên đi tới đi lui chuyển động.

Đối với cha của Nha Nha mà nói, đây là một công việc rất thích hợp với hắn.

Nguyên nhân chủ yếu là hai đứa bé còn quá nhỏ, cho dù Lục Cảnh Đường bọn họ thỉnh thoảng đi thăm ba cha con, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy Lục gia nên làm như thế.

Mỗi lần tìm được đồ gì tốt trong thôn, cho dù là ốc đồng mà người trong thôn cũng chướng mắt, Nha Nha đều mang theo em trai đi bắt một túi lớn, lại đi bộ suốt vài giờ mang tới đưa cho Lục gia.

Còn có hạt dẻ cùng hạt điều, Nha Nha cũng lựa chọn quả lớn lưu lại cho bọn họ.

Gia đình như vậy, Lục Cảnh Đường cam tâm tình nguyện trợ giúp nhà bọn hắn.

Về phần cửa hàng đồ nướng, Lục Cảnh Đường quyết định để cha mẹ đi quản lý. Có ba máy nướng, hai bộ dùng nướng xúc xích, một bộ dùng nướng cá viên.

Những loại cửa hàng nhỏ này trong thương trường nhiều lắm, càng huống chi mỗi ngày còn nảy sinh ra thức ăn mới, không cần lo lắng sẽ có một ngày đứt đoạn nguồn nguyên liệu. Toàn bộ cửa hàng ngoại trừ trả tiền điện nước, mặt khác nguyên vật liệu đều là miễn phí.

Cửa hàng bán hambuger gà chiên, Phương Mặc quyết định dùng hai mặt tiền cửa hàng liên thông lẫn nhau, còn có chỗ cho khách ngồi ăn. Tin tưởng nơi này nằm gần cảnh điểm, nhất định khai trương náo nhiệt.

Chỉ có thể nói bàn tay vàng của Lục Cảnh Đường quá lớn, mỗi cửa hàng đều có một bút ký. Không riêng ghi chép sổ sách trong ngày, còn có cách thực hiện cùng thời gian nấu nướng món ăn, viết thật rõ ràng.

Ngay cả cửa hàng trà sữa cũng vậy, đều viết rõ trong bút ký, đây là giúp Lục gia rất nhiều.

Dù là bầu không khí ăn tết đến gần, cũng không áp được cỗ hưng phấn khai trương cửa hàng.

Trần Quế Hoa thậm chí còn trông mong ngày tết qua mau, cho nàng lập tức mở cửa hàng buôn bán.

Phương Mặc cũng không sốt ruột, máy móc vào chỗ xong, chỉ còn vấn đề kéo đường dây điện buôn bán, nhưng việc này cũng không làm khó được hắn.

Bởi vì hắn biết, bọn họ sẽ trở thành cửa hàng cá thể đầu tiên xin phép được kinh doanh với chính phủ.

Đối với bọn họ, chính phủ cũng mạnh mẽ ủng hộ. Vấn đề kéo điện toàn bộ do chính phủ tìm người sửa chữa, cho dù điện áp không ổn, cũng không ảnh hưởng buôn bán.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha nghe cả nhà bàn bạc, không ngừng cười híp mắt.

Kế tiếp nhà bọn họ chỉ cần nghĩ nên làm sao kiếm được càng nhiều tiền!

Bá tổng tương lai của Lục gia sinh ra, đáng được chúc mừng mới được!
 
6,561 ❤︎ Bài viết: 1369 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 296:

Người một nhà ngồi cùng một chỗ ăn cơm, Lục Cảnh Hoa nghiêng đầu nói:

- Qua vài ngày gia đình của những chiến hữu giải ngũ sẽ qua đây, đến lúc đó cần mẹ đi qua giúp đỡ nhìn xem. Cũng nhắc nhở một chút những nữ sĩ không nên có ý tưởng linh tinh, có vài lời tụi con là đàn ông nên khó lên tiếng, còn cần mẹ giúp nói chuyện.

Trần Quế Hoa xua tay:

- Mẹ biết, tụi con yên tâm đi. Những người kia đến cũng cần luyện tập, có chút lời khẳng định phải nói rõ.

Nàng cũng không hi vọng có chút nữ nhân đầu óc không rõ ràng làm phiền mấy đứa con trai.

Nghĩ đến cửa hàng sắp khai trương, nhìn qua Phương Mặc hỏi:

- Tiểu Mặc, bà nội con thật sự không qua được bên này sao?

Kể từ năm trước hai bên gia đình gặp mặt nhau, cũng không quen biết như những gia đình thông gia bình thường, dù sao quen biết như vậy thật không thoải mái. Vẫn là Lục Gia Bình ra chủ ý, hai nhà xem như nhận nhi đồng hai bên làm con nuôi là được.

Quen biết như vậy còn dễ dàng hơn là làm thông gia với nhau.

Phương Mặc cười cười:

- Dạ phải, bọn họ sẽ không đi qua. Ông nội con tuy nói đã về hưu, nhưng ông vẫn thích sống trong đại viện bộ đội. Mẹ con cùng chị dâu cũng thích làm ở bệnh viện hơn, hiện tại còn không muốn về hưu.

Những người khác, mẹ của Phương Mặc cũng vì cân nhắc chị dâu cả cùng chị dâu thứ hai, không muốn đem người dời qua J thị ở lại.

Tuy nói kết hôn cũng là người một nhà, nhưng ai biết ý tưởng của những người khác. Nói lại Phương mẹ cảm thấy bao nhiêu năm nay chiếm không ít tiện nghi của Phương Mặc.

Ăn uống chi phí trong nhà tốt hơn những gia đình khác nhiều lắm, bao năm nay đều dính quang của Phương Mặc. Thậm chí con dâu thứ hai còn cảm thấy Phương Mặc không ở bên cạnh tận hiếu, cho nên hắn cung cấp đồ vật cho nhà họ là việc cần làm.

Nghĩ đến chút toan tính trong lòng con dâu, mẹ của Phương Mặc cũng không cao hứng, đây là luôn cung cấp đồ vật cho người ta chiều chuộng người ta quá mức biến thành đó là việc đương nhiên.

Chuyện Phương Mặc cần mở cửa hàng, Phương mẹ hoàn toàn không bại lộ một câu với người trong nhà. Tuy nói đứa con nghĩ muốn giúp trong nhà một phen, nhưng ai biết mấy con dâu sẽ nháo sự tới nông nỗi nào. Nói không chuẩn cảm tình của mấy đứa con vì mấy con dâu mà biến thành trở mặt rồi sao.

Cho nên khi Phương Mặc nhắc tới việc này, Phương mẹ nói thẳng cự tuyệt. Cũng dặn Phương Mặc tự mở cửa hàng với Lục gia, thỉnh thoảng về nhà thăm bọn họ thì tốt rồi.

Trần Quế Hoa nghe xong cũng không nói thêm lời gì, dù sao đây là chuyện của Phương gia, nàng cũng không nên hỏi nhiều.

Trong lòng nàng kỳ thật cũng không muốn xen lẫn với trong nhà Phương Mặc, Phương chị dâu cùng mẹ của Phương Mặc còn dễ nói, nàng cũng thường xuyên tiếp xúc qua với họ.

Nhưng mấy con dâu của Phương gia cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, năm trước hai gia đình gặp mặt, nhìn thấy nhà ở J thị cũng có chút nói mỉa mai châm chọc. Nếu cùng nhau buôn bán, không nhất định sẽ nảy sinh ra bao nhiêu mâu thuẫn.

Nếu không phải nàng hiểu rõ con người của Phương Mặc, nàng thật không muốn cho phép Đường Đường ở cùng một chỗ với hắn. Không nói gì khác, mấy con dâu kia cũng không phải dễ chọc.

Con ngoan của nhà nàng nhất định sẽ bị mấy con dâu kia tha mài không yên ổn.

Nhưng nghĩ tới Phương Mặc bảo hộ Đường Đường như vậy, tin tưởng thật sự phải đi Phương gia hắn cũng sẽ không để cho con ngoan bị ủy khuất. Vì vậy Trần Quế Hoa mới nhịn xuống cảm xúc không cằn nhằn nhiều lời.

Lục Cảnh Đường ở trên bàn cao hứng nói:

- Không còn bao nhiêu ngày cần khai trương cửa hàng, đến lúc đó con nghỉ sẽ đến trong tiệm giúp việc, đại ca đừng quên phát tiền lương cho em đó.

Lục Cảnh Hoa cười cười:

- Còn cần cấp tiền lương cho em sao, em chính là tiểu cổ đông của tiệm nha. Chờ cuối năm chia hoa hồng, nói không chuẩn em kiếm được tiền còn nhiều hơn mọi người.

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ cũng phải, cười híp mắt gật đầu:

- Vậy.. Vậy tới lúc đó em phát lì xì cho mọi người!

Lục Cảnh Quốc cảm thán nói:

- Thật vui vẻ a, mới qua không bao lâu, mọi người vừa chớp mắt đã thành ông chủ.

- Thật hâm mộ, nói rồi đó. Nhị ca giải ngũ về thì cũng phải theo cả nhà làm chung mới được.

Lục Cảnh Cường nhíu mày nói.

Lục Cảnh Quốc cười lắc đầu:

- Thôi đi, so sánh với kiếm tiền, đầu óc của anh càng thích hợp sống trong bộ đội.

So sánh với việc đấu lòng dạ với người khác trong thương trường, Lục Cảnh Quốc càng thích cuộc sống trong bộ đội. Tuy nói không phải hắn đấu không lại người khác, nhưng cách sống thương đấu như vậy làm cho hắn có chút ăn không tiêu.

Lục Cảnh Phú càng không cần phải nói, hắn càng thích hợp phát triển trong bộ đội hơn cả Lục Cảnh Quốc.

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ, nói:

- Các anh đều định xong giá cả rồi sao? Trà sữa cùng xúc xích nướng cần bán bao nhiêu mới thích hợp.

Phương Mặc suy nghĩ nói:

- Xúc xích bình thường thì năm hào một cây, nếu là lạp xưởng thì một xu. Cá viên chiên thì một xu bốn viên. Trà sữa cần dùng ly lớn, cho nên một xu một ly. Về phần hambuger, phải mắc một chút. Chủ yếu là hai xu một cái, chân gà thì một xu năm cái.

Lục Cảnh Đường nghe xong cau mày:

- Mẹ ơi, chỉ kiếm một xu một xu.. Chúng ta phải bán tới bao giờ mới kiếm được tiền nha.

Hắn hoàn toàn xem nhẹ vật giá hiện tại, còn nghĩ hambuger cần báo một đồng. Kết quả! Chỉ hai xu, phải bán bao nhiêu mới kiếm được một trăm đây.

Trần Quế Hoa thì sợ giá có chút mắc, không ai mua:

- Đường Đường con đừng xem thường một xu hai xu. Con có biết hiện tại thịt bò bao nhiêu một cân không? Một đồng bảy xu đó. Thịt heo càng rẻ hơn, chỉ có hơn bảy xu. Chỉ bán một lạp xưởng thì tính một xu rồi, thật sự mắc. Mẹ còn sợ người ta ngại mắc không chịu mua đâu.

Phương Mặc cười cười:

- Vậy thì không tới mức, chủ yếu một loạt món ăn bình dân của chúng ta đều là hàng độc quyền. Cho dù bọn họ ngại mắc, cũng sẽ muốn thử xem hương vị. Nói lại, chỗ cửa hàng nhiều cảnh điểm, cách trạm xe còn gần. Một người mua thì sẽ có người thứ hai đến, hoàn toàn không cần lo lắng không có nguồn khách hàng.

Đồ vật mới mẻ, sẽ không thiếu người đi thăm dò, càng đừng nói hiện tại khắp nơi trên đất đều có vàng như J thị.

Nói xong hắn xoa nhẹ đầu Lục Cảnh Đường, ôn nhu nói:

- Đến nỗi việc em lo lắng, chúng ta cũng không phải dựa vào cửa hàng kiếm tiền. Hiện tại chủ yếu là đem chợ mở ra, đợi bên kia bị di dời là có thể xây lên thương trường, đến lúc đó kiếm tiền không chỉ là một xu hai xu.

Phương Mặc cần chính là bầu không khí náo nhiệt.

Đợi đến lúc dỡ bỏ, bọn họ càng có lý do bàn điều kiện với phía chính phủ.

Chỉ cần thương trường nằm trong tay bọn họ, cửa hàng trang sức, cửa hàng xe đạp, còn có cửa hàng điện gia dụng, những cửa hàng này kiếm tiền cũng không phải con số nhỏ.

Càng huống chi hiện tại nhà bọn họ còn đang tuyển vị trí chuẩn bị mở một nhà hàng lẩu trong J thị, loại cửa hàng nồi lầu bằng đồng, nơi này đã có không ít rồi.

Tin tưởng bọn họ có sẵn nguyên liệu nấu lẩu, mở nhà hàng lẩu chua cay nhất định sẽ càng được hoan nghênh.

Ở niên đại này ăn lẩu, cũng không chỉ kiếm một hai xu. Hơn nữa toàn bộ nguyên liệu nấu ăn cũng không cần tiền vốn, cũng không sợ thiệt thòi.

Hơn nữa hắn cùng Đường Đường còn biết thật nhiều sách lược quảng cáo đời sau, còn sợ không có nguồn khách ghé thăm sao.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back