Bạn được HahuongHD mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 261:

Lục Cảnh Đường bĩu môi, vừa rồi đang ngủ không chú ý, liền động tới kim truyền dịch.

Cần một lần nữa truyền thêm một lần không nói, còn bị giày vò. Chủ yếu hiện tại bệnh viện còn chưa có lưu trình truyền dịch lưu động, bằng không chỉ cần vào truyền dịch một lát thì xong rồi. Hiện tại được lắm, còn không biết phải ở lại bệnh viện truyền dịch thêm bao nhiêu ngày.

Hắn ngồi dựa trong lòng Phương Mặc rầm rì lên, nghe Phương Mặc nhỏ giọng dỗ dành hắn. Không bao lâu trên mặt hắn lại lộ vẻ tươi cười.

Khi Trần Quế Hoa bọn họ đi vào phòng bệnh, nàng nhìn thấy đứa con đang cười híp mắt gật đầu đâu. Cũng không biết hai đứa đang thì thầm việc gì, còn biết dỗ đứa con vui vẻ như vậy.

Nàng đầy mặt đau lòng đi qua hỏi:

- Ai u, con ngoan của mẹ chịu khổ rồi.

Nói xong còn sờ sờ tóc của hắn.

Lục Cảnh Đường ngây ngẩn cả người, còn tưởng chính mình hoa mắt. Hắn dụi mắt, lập tức bổ nhào vào trong lòng Trần Quế Hoa:

- Ngô, mẹ, sao mẹ đến đây?

Trần Quế Hoa hừ một tiếng:

- Mẹ đi với cô hai của con, mẹ không đến còn không biết đâu. Sao sinh bệnh cũng không báo cho mẹ biết một tiếng, mẹ nhìn xem xem, con ngoan lại gầy rồi.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt nhìn Lục Tú Phân cười nói:

- Cô hai đến rồi, mau ngồi bên kia.

Lục Tú Phân đau lòng, xua tay:

- Con ngồi yên truyền dịch đi, có đói hay không vậy. Mẹ con nấu cháo rau cần cho con ăn đó.

Lục Cảnh Đường ủy khuất dựa vào vai mẹ cáo trạng:

- Mẹ, vừa rồi con ngủ không yên ổn, làm cho phải truyền dịch lại thêm một lần.

Trần Quế Hoa đau lòng ôm con trai an ủi:

- Không sợ, đêm nay mẹ ở đây với con. Có mẹ khẳng định sẽ không xuất hiện vấn đề này.

Nói xong hô:

- Lão tứ nhanh đi hứng chậu nước nóng, lau mặt cho bảo bối nhà chúng ta a. Đứa nhỏ này khẳng định đã đói. Mẹ nấu cháo rau cần cho con, không bỏ lá rau cần đâu, chỉ dùng cọng rau non nấu thôi.

Lục Cảnh Đường dựa vào trong lòng nàng làm nũng, giống như bị bệnh một trận làm hắn càng yêu thích được người nhà quan tâm sủng ái.

Hắn luôn cho rằng mình đã lớn, ngại ngùng làm nũng với cha mẹ, cảm thấy làm vậy sẽ bị người khác cười nhạo.

Nhưng một khắc này hắn chỉ muốn chui vào lòng mẹ, nghe nàng không ngừng cằn nhằn quan tâm.

- Sao ba ba không đến a? Chỉ có mẹ với cô hai thôi sao?

Trần Quế Hoa giặt khăn mặt nói:

- Cha của con không đi được, mẹ lại rảnh rỗi. Cho nên cùng cô hai con cùng nhau qua đây.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng:

- Vậy chỉ đành chờ tụi con nghỉ, tiếp tục trở về thăm cha. Mẹ, mẹ ngồi xe lửa có mệt không vậy? Một hồi mẹ cùng cô hai về nghỉ ngơi đi. Không cần ở lại bệnh viện bồi con đâu.

Trần Quế Hoa lau mặt cho hắn, nói:

- Con ngoan, hiện tại chúng ta trước tiên chiếu cố thân thể của con, chỉ cần con không sinh bệnh, mẹ cũng không cần đi theo lo lắng.

Lục Cảnh Đường ôm eo nàng làm nũng:

- Mẹ của con là người mẹ tốt nhất trên thế giới này, tốt nhất thiên hạ!

Trần Quế Hoa cười không thể khép miệng:

- Nào, chúng ta ăn chút đồ trước.

Trần Quế Hoa đút hai muỗng, vẫn lo lắng đưa chén cho Phương Mặc nói:

- Tiểu Mặc đút cho Đường Đường, lão đại, mẹ con mình đi tìm bác sĩ hỏi thăm một chút.

Trần Quế Hoa mới mang theo Lục Cảnh Hoa rời khỏi, bà già gần bên đi tới hỏi Lục Tú Phân:

- Cô em gái, cô vừa mới nói ngồi xe lửa đến. Sao vậy, nhà cô không ở trong này?

Lục Tú Phân không rõ ý tứ của bà già, gật đầu đáp:

- Phải, chúng tôi ở huyện thành. Đêm qua ngồi xe lửa đến thăm bọn nhỏ.

Bà già nghe vậy lập tức bĩu môi:

- Cũng không phải J thị, các người còn chọn ba lấy bốn. Tôi nói cho cô nghe, nhà chúng tôi ở đại viện tử, có thể ở lại nhiều người.

Lại chỉ Lục Cảnh Cường:

- Các người tìm đối tượng cũng không thể chỉ xem mặt, còn là sinh viên đại học đâu. Sao cả việc này cũng không hiểu, nếu cậu ở chung một chỗ với cháu gái của tôi, sau này không cần thuê nhà.

Khóe môi Lục Cảnh Cường co quắp, nhất là nhìn thấy cháu gái của bà già, nhịn không được lật mắt xem thường:

- Bà vẫn lưu trữ cháu gái đưa cho người khác hưởng phúc đi, tôi chính là nông cạn như vậy đó, chỉ thích cô nương xinh đẹp.

Bà già thấy hắn không biết điều, chỉ vào hắn mắng:

- Đẹp có cái rắm dùng, có thể cấp nhà cho cậu ở sao? Một đám người quê mùa còn chọn lựa lên.

Trần Quế Hoa trở về vừa lúc nghe được lời này, đi tới ngăn trước mặt Lục Cảnh Cường, mắt nhìn hai bà cháu, khóe môi cố ý co giật một cái:

- Mẹ tôi ơi, đây là cháu gái của bà sao?

Bà già còn tưởng nàng nghe nhà mình có nhà còn có thế lực, đắc ý hất cằm:

- Còn không phải sao, cô nhìn cháu gái của tôi nhìn thật tốt, thân thể tráng, nhất định có thể sinh con trai.

Trần Quế Hoa tặc lưỡi:

- Nhìn vóc dáng đúng là có thể sinh con trai, nhưng nhà tôi không thiếu con trai. Bà nhìn một chút, chỉ nói ở đây đã có bốn. Trong bộ đội còn có hai đâu.

Nói xong thở dài.

Tiếp theo làm ra hình dạng thương tâm:

- Nhà của tôi luôn nghĩ cần đứa con gái, kết quả sinh một dãy con trai. Ai nha, cháu gái của bà mệt nhọc sao? Ánh mắt đều nhanh không mở được.

Bà già xem xét cháu gái bên người mình, tức giận chỉ vào Trần Quế Hoa nói:

- Ánh mắt gì a, làm sao là mệt nhọc, cháu gái tôi chính là như vậy.

Trong lòng giận mắng: Nha đầu đáng chết này giống ai không tốt, cố tình lại giống ánh mắt nhỏ xíu như là hạt vừng của mẹ nàng.

Trần Quế Hoa không ý tốt nói:

- Nga, tôi còn tưởng là bị mệt nhọc đâu. Nguyên lai ánh mắt chỉ lớn cỡ hạt đậu nành thôi, nếu buổi tối đi ra ngoài, có thể thấy rõ đường đi sao?

Nói xong mặc kệ bà già có phản ứng gì, kêu Lục Cảnh Cường:

- Gọi điện thoại cho nhị ca cùng tam ca của con đi, con ngoan đều nhập viện rồi, bọn họ đều ở gần không đến thăm em trai nhìn giống ai sao?

Lục Cảnh Cường sửng sốt, thấy mẹ không phải nói giỡn, vội vàng chạy xuống lầu gọi điện thoại.

Bà già lôi kéo cháu gái đẩy qua:

- Cha của đứa nhỏ này chính là chủ nhiệm xưởng sắt thép, nhi đồng nhà cô đi học trong này, chẳng lẽ sau này không có ý định ở lại J thị sao? Tôi nói cho cô biết, nhà ở nơi này cũng không dễ mua. Chỉ cần ở cùng một chỗ với cháu gái của tôi, việc này cũng không phải là vấn đề.

Lục Cảnh Đường thật sự không muốn tiếp tục nghe bà già này lảm nhảm, hắn nhíu mày nói:

- Mẹ, con muốn đi ngủ, đầu đau quá a.

Trần Quế Hoa bật dậy:

- Còn không mau cút, nhiễu con ngoan của tôi đi ngủ, xem tôi có tha cho bà hay không.

Bà già một bộ tức giận chỉ vào Trần Quế Hoa hồi lâu nói không nên lời. Sau đó tức giận lôi kéo cháu gái quay về chỗ giường bệnh, mặc kệ con dâu thế nào, đặt mông ngồi trên giường thở hổn hển vì tức.

Hai anh em nhận được điện thoại, xế chiều liền chạy tới bệnh viện.

Người trong phòng bệnh nhìn thấy hai thanh niên mặc quân trang khác nhau, lại hâm mộ gia đình kia không ít.

Nguyên lai giữa trưa người phụ nữ kia cũng không phải nói giỡn, nhà bọn họ đều sinh con trai, mỗi người đều rất có tiền đồ!
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 262:

Lục Cảnh Quốc đến bệnh viện sớm hơn Lục Cảnh Phú, nhưng vì lưu chỗ hộ sĩ trực ban hỏi thăm rõ về tình huống của Đường Đường, vừa lúc gặp được lão tam vừa đến bệnh viện.

Hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Trần Quế Hoa nhìn thấy hai anh em, trừng mắt liếc bọn họ, không vui nói:

- Hai con ở gần như vậy, sao không đến thăm Đường Đường. Nếu mẹ không bảo lão tứ gọi điện kêu hai đứa, tụi con còn chưa chịu tới đi?

Lục Cảnh Quốc vội vàng đi qua dỗ dành:

- Thật không phải, hôm nay con mới kết thúc huấn luyện, con đã chuẩn bị ngày mai đến thăm Đường Đường, mẹ xem con đều mua đồ xong rồi đây.

Lục Cảnh Phú đi theo nói:

- Mẹ, con cũng vậy. Con mới làm xong nhiệm vụ trở về, cũng đã xin phép nghỉ hai ngày đến thăm Đường Đường.

Lúc này Trần Quế Hoa mới hài lòng hừ một tiếng:

- Tốt nhất là như vậy.

Lục Cảnh Đường cười híp mắt vẫy tay:

- Nhị ca, tam ca mau ngồi bên này.

Hôm nay hắn cũng tiêm thuốc xong rồi, hiện tại đang ngồi trên giường nghỉ ngơi. Hơn nữa Phương Mặc còn mang theo ghế, dù mấy anh em đều đông đủ cũng có chỗ ngồi.

Lục Cảnh Quốc đau lòng nói:

- Sao lại bị viêm dạ dày, có phải em lại ăn bậy nữa không vậy.

Lục Cảnh Phú khẩn trương sờ trán của hắn.

Trần Quế Hoa chỉ vào lão tứ mắng:

- Còn không tại thằng nhóc này, chờ ngoan bảo ra viện rồi tính sổ.

Lục Cảnh Cường chột dạ đứng lui ra sau, có chút muốn khóc. Hắn thà rằng người sinh bệnh là chính mình, cũng không muốn nhìn thấy là em trai của mình nằm bệnh viện.

Lục Cảnh Phú lấy ra một hộp trái vải, hỏi:

- Đường Đường muốn ăn không?

Lục Cảnh Đường gật đầu, nhưng còn chưa cầm thì đã bị Phương Mặc cầm đi:

- Tam ca, hiện tại Đường Đường còn chưa thể ăn lạnh. Đợi khi nào hoàn toàn không còn việc gì mới có thể ăn đồ vật này.

Lục Cảnh Đường quyệt miệng, cũng không nhiều lời. Dù sao hai ngày nay hắn nôn mửa vẫn rất khó chịu, vậy nhịn một chút đi.

Lục Cảnh Quốc ôn nhu sờ đầu của hắn:

- Không sao, đến lúc đó nhị ca mua nhiều một chút đặt trong nhà cho em. Chờ em hoàn toàn khỏe mạnh, muốn ăn thì ăn.

Lão thái thái ở giường bệnh bên cạnh nhịn không được khen ngợi:

- Ai u, nhi đồng nhà cô cũng thật có tiền đồ. Có vài sinh viên đại học không nói, còn có hai người làm lính. Đều là ăn ngũ cốc tạp lương, nhi đồng nhà cô nuôi thế nào mà tốt vậy a.

Trần Quế Hoa khiêm tốn nói:

- Aizzz, trước kia tôi cũng không quản bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ này đều thật nghe lời.

Lão thái thái ngắt lời nói:

- Nhi đồng có tiền đồ như vậy, cô có thể chờ hưởng phúc rồi.

Trần Quế Hoa còn không nói chuyện, bà già muốn mấy anh em làm cháu rể bĩu môi nói:

- Cũng chỉ lợi hại chỗ tiểu huyện thành các người, ở J thị còn không có nhà, hưởng phúc cái gì chứ.

Trần Quế Hoa hừ lạnh một tiếng, hôm nay nàng ý đặc biệt kêu lão nhị lão tam đến chính là vì đánh mặt bà già này, nàng trừng mắt nói:

- Ai nói chúng tôi không có nhà trong J thị. Không nói mấy đứa con của tôi lợi hại, chồng tôi làm lính vài chục năm lúc còn chưa chuyển nghiệp chính là đoàn trưởng, còn không để dành được tiền sao?

Nói xong nàng hừ một tiếng:

- Chồng tôi dù chuyển nghiệp, hiện tại cũng là cục trưởng cục công an đâu. Tôi thì làm việc trong cung tiêu xã. Làm sao không mua nổi căn nhà.

Trần Quế Hoa vỗ vai Lục Cảnh Hoa:

- Lão đại nhà tôi lúc 17 tuổi đã được bộ đội đặc biệt chiêu mộ, lão nhị là phi công, bà biết cái gì là phi công không? Phi, chỉ là chủ nhiệm một xưởng sắt thép, bà khoe khoang gì chứ.

Bà già bị Trần Quế Hoa nói không mặt mũi, tức giận toàn thân phát run. Hận không thể xông tới đánh với nàng một trận, nhưng vừa nhìn nàng có nhiều con trai cao lớn như vậy..

Cũng không dám tìm đánh, chỉ có thể trừng mắt biểu đạt cơn giận của mình. Dù là cháu gái béo phì của bà ta cũng chỉ dám tránh phía sau bà già, sợ bà nội mình gây chuyện chính mình sẽ bị liên lụy bị đánh.

Mấy anh em Lục Cảnh Hoa thật phối hợp đứng phía sau Trần Quế Hoa. Bình thường mẹ luôn giáo dục bọn họ, đi ra ngoài cần điệu thấp, tiền tài không nên lộ ra ngoài vân vân.

Nhưng hôm nay mẹ lại cố ý khoe ra thân phận của bọn họ, khẳng định có lý do của nàng.

Mấy anh em không hỏi nhiều, chỉ cần đứng bên cạnh mẹ thì được rồi..

Trần Quế Hoa nhìn thấy bà già không lên tiếng, lúc này mới ngồi xuống ghế, cùng mấy đứa con cười cười nói nói.

Buổi tối trong bệnh viện chỉ lưu lại Phương Mặc cùng Lục Cảnh Cường hai người. Những người khác đều bị khuyên về nhà nghỉ ngơi.

Cũng may buổi tối Lục Cảnh Đường cũng không tiếp tục bị sốt trở lại. Ngày hôm sau truyền dịch xong, bác sĩ kiểm tra một phen, phân phối thuốc sau đó thông tri bọn họ có thể xuất viện về nhà.

Không riêng Lục Cảnh Đường vui vẻ, Trần Quế Hoa cũng yên tâm.

Trần Quế Hoa thu thập đồ, Phương Mặc đi ra ngoài lấy thuốc. Chỉ có Lục Cảnh Đường ngồi trên giường bệnh ngoan ngoãn đợi.

Hôm nay đứa con của bà già gần bên cũng đi qua, bà ta thêm mắm dặm muối nói hôm qua mình bị ủy khuất với đứa con một lần, còn giả trang ôm mặt khóc ròng nói:

- Mẹ cũng chỉ là có lòng tốt, muốn đem Tuyết nhi giới thiệu cho nhà nàng. Ai biết bọn hắn chướng mắt nhi đồng nhà chúng ta không nói, nói chuyện còn thật khó nghe a.

Người đàn ông nghe nói mẹ mình bị ủy khuất làm sao nhẫn nại, hắn nghiêng người nhìn qua người đàn bà cùng một thiếu niên ngồi trên giường bên cạnh.

Từ khi hắn lên làm chủ nhiệm, có người muốn đưa nhi đồng vào trong xưởng học nghề, còn phải cầu hắn đi quan hệ. Chỉ thu lễ cũng thu vài ngàn, hơn nữa còn tặng đồ cho hắn. Làm cho hắn ăn uống cũng biến thành béo mập to lớn, hiện tại dù cần đánh người hắn cũng không sợ.

Ai biết hắn vừa đi tới vài bước, nơi cửa có vài người đàn ông tiến vào phòng, đi tới bên giường giúp đỡ cầm hành lý.

Bước chân hắn dừng lại, không nói gì khác, chỉ nhìn thân hình của thai song sinh cũng làm cho hắn có chút sợ.

Lục gia ngoại trừ Lục Cảnh Đường, những người khác đều cao hơn 1m85, càng đừng nói Lục Cảnh Phú là người của bộ đội đặc chủng. Trên cánh tay nổi lên cơ bắp, lúc cầm giường xếp nổi gân xanh, khiến người đàn ông nhìn thấy không khỏi rút lui ra sau vài bước.

Hắn nhịn không được nhủ thầm:

- Còn may vừa rồi không đi qua, bằng không hiện tại người bị đánh chính là hắn.

Lục Cảnh Cường đi vào phòng, nhìn thấy người đàn ông lên tiếng hỏi:

- Có việc sao?

Nghe thanh âm mọi người đưa mắt nhìn qua, người đàn ông cũng không dám tiếp xúc ánh mắt với bọn họ, run run xua tay:

- Không, không có gì.

Nói xong chạy trở về trước mặt bà già.

Sắc mặt Lục Cảnh Phú lạnh lùng, gắt gao theo dõi bọn hắn hồi lâu, xuy một tiếng:

- Nguyên lai đều là kẻ hèn nhát!
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 263:

Bà già bị lời này của Lục Cảnh Phú làm tức giận muốn ngất xỉu, lại nhìn đứa con không tiền đồ nhà mình ngay cả cái rắm cũng không dám phóng, nhất thời trong lòng tức nghẹn, vì sao bà ta lại sinh ra một đứa con trai yếu đuối như vậy a.

Vài năm nay sau khi đứa con lên làm chủ nhiệm, tính tình cũng lớn lên. Không còn là người vâng vâng dạ dạ nhát gan sợ phiền phức như trước kia. Bà ta còn tưởng đứa con thay đổi, nào biết một màn hôm nay lại đem hắn đánh về nguyên hình.

Làm cho bà ta tức giận hung hăng kháp cánh tay đứa con một cái.

Trần Quế Hoa bọn họ thu thập đồ đạc xong, cùng người trong phòng bệnh chào từ giã, liền cầm đồ về nhà.

Lục Cảnh Đường ở trên đường nhìn sắc mặt tam ca không tốt, đi tới bên cạnh hỏi:

- Tam ca, xảy ra chuyện gì? Sao nhìn dáng vẻ của anh như không được cao hứng.

Lục Cảnh Phú nhu đầu của hắn, xoay người nhìn Lục Cảnh Hoa:

- Đại ca, anh có thể tìm người điều tra người của gia đình vừa rồi không? Nếu vừa rồi không phải chúng ta kịp quay trở lại, người đàn ông kia có vẻ như muốn tìm mẹ cùng Đường Đường phiền toái.

Lục Cảnh Hoa gật đầu:

- Được, em không nói anh cũng tìm người điều tra.

Trần Quế Hoa cũng không ngăn cản:

- Lão tam nói đúng, nếu hôm nay không phải tụi con đều ở, mẹ xem gia đình lão yêu bà khẳng định sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi.

Nói xong nàng còn giật mình, xoay đầu hỏi:

- Vừa rồi người đàn ông kia có phải thấy mẹ cùng Đường Đường dễ bắt nạt, muốn đến gây sự? Phi, ngay cả phụ nữ cũng muốn khi dễ, người này vừa nhìn cũng biết là thứ hèn nhát.

Lục Cảnh Hoa vỗ vai nàng an ủi:

- Không sao đâu mẹ, cho dù hắn gây sự, con cũng bảo hộ được mẹ cùng Đường Đường, đừng quên con cũng từng đi lính vài năm.

Lục Cảnh Đường gật đầu:

- Con cũng sẽ bảo hộ mẹ!

Lục Cảnh Hoa bọn họ bật cười nhu tóc của hắn.

Nhất là Trần Quế Hoa, nàng nhìn tiểu thân thể của đứa con, bảo hộ nàng thì không cần. Nói không chuẩn nếu đánh nhau, đứa con còn không lợi hại bằng nàng đâu.

Chờ mọi người về tới trong nhà, Lục Tú Phân nhìn thấy Đường Đường kinh ngạc:

- Đây là không việc gì? Có thể xuất viện rồi sao.

Lục Cảnh Đường cười gật đầu:

- Cô hai con khỏe rồi, đã không việc gì.

Lục Tú Phân vỗ vai hắn:

- Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Cô mới thu thập xong phòng ở, còn nghĩ đi bệnh viện thăm con đâu.

Lục Cảnh Đường ngồi trên sô pha, làm nũng:

- Mẹ, buổi tối con muốn ăn sủi cảo mẹ làm.

Trần Quế Hoa có chút khó xử, đứa con vừa mới ra viện, khẳng định không thể ăn thịt, làm sủi cảo chỉ sợ không dễ tiêu hóa.

Lục Cảnh Hoa cười nói:

- Mẹ, làm sủi cảo nhân rau dưa cũng được, bao bột mỏng một chút không thành vấn đề. Đường Đường chỉ là thích ăn cơm mẹ làm, cho dù mẹ làm gì hắn đều vui vẻ.

Lục Cảnh Đường đi theo gật đầu.

Trần Quế Hoa thấy vậy cười gật đầu:

- Được rồi, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo. Hôm nay còn có cô hai tụi con ở, để cô hai trộn thịt bằm, mẹ làm nhân rau dưa cho Đường Đường.

Lục Cảnh Đường ở bệnh viện hai ngày, cảm giác mình sắp thiu, hắn đứng dậy về phòng đi tắm rửa.

Phương Mặc sau đó cũng về phòng.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, hắn mở tủ lấy ra quần áo cho Đường Đường, lại chuẩn bị khăn tắm.

- Đường Đường, anh đặt quần áo cho em thay trên ghế ngay cửa phòng tắm, em khẳng định lại quên lấy đồ thay rồi.

Lục Cảnh Đường mở cửa phòng tắm, lộ ra đầu nhỏ, hướng Phương Mặc quyệt miệng:

- Cảm ơn chồng, thưởng cho anh một nụ hôn.

Phương Mặc biết hiện tại không thể làm loạn, bằng không với tính tình nổ bạo của tam ca một hồi chắc chắn sẽ xông vào phòng. Hắn rướn người qua hôn lên môi Đường Đường:

- Được rồi, em trước tiên đi tắm rửa, buổi tối tiếp tục cấp cho em.

Lục Cảnh Đường đỏ mặt trừng hắn:

- Cái gì kêu là cấp cho em! Em không cần!

Nói xong sầm một tiếng đóng cửa lại.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng đi ra ngoài.

Lục Cảnh Phú cảnh giác liếc nhìn hắn, còn tính tiểu tử này trung thực.

Lục Cảnh Cường tiếp tục hỏi:

- Đại ca, lần này đi phía nam như thế nào?

Mấy hôm nay bởi vì Đường Đường nằm viện, chuyện đi phía nam cũng không có dịp hỏi qua, đều nhanh làm hắn mắc nghẹn.

- Phía nam đã có rất nhiều người buôn bán, hơn nữa không có ai đi quản. Anh cảm thấy dựa theo xu thế này, phương bắc cũng đã sắp bắt đầu.

Lục Cảnh Hoa nói lên ý kiến của mình.

Lục Cảnh Quốc nghi hoặc:

- Vậy sau này anh còn muốn chạy chợ phía nam sao?

Phương Mặc gật đầu:

- Vẫn sẽ lấy bên này làm chủ yếu, nhưng bên phía nam cũng sẽ không chậm trễ. Càng huống chi hiện tại chúng ta còn cần kiếm tiền bên phía nam.

Nói xong hắn xuất ra bản vẽ thiết kế thương trường đưa cho mọi người nhìn xem.

- Bốn tầng lầu, cần lớn như vậy sao?

Lục Cảnh Cường hỏi.

Phương Mặc buông bản thiết kế, cầm ly nước uống một hớp:

- Bốn tầng vẫn là ý tưởng bảo thủ, chủ yếu thật sự bán được, tiếp tục xây lên thêm cũng không phải số tiền nhỏ.

- Có việc gì cần anh cùng lão tam giúp đỡ không?

Lục Cảnh Cường hỏi.

Phương Mặc nghĩ nghĩ, nói:

- Hiện tại còn không cần các anh giúp việc. Chờ chúng ta chuẩn bị xong tài chính, còn thật có việc muốn mời nhị ca cùng đại ca giúp đỡ.

Lục Cảnh Hoa cười nói:

- Đều là người một nhà, nói gì mà giúp đỡ. Hơn nữa anh không phải cũng muốn đi theo cùng làm sao.

- Các anh cũng nhìn thấy, nhiều nhất chỉ thêm một năm thời gian cần xây xong khung xương cho thương trường. Đến lúc đó bên khối tiêu thụ cần không ít người, trọng yếu nhất là thương trường cần dùng bảo an. Tố chất thân thể của những người này khẳng định phải tốt một chút. Cho nên khi đó cần đại ca các anh liên hệ một chút nhân viên giải ngũ, xem bọn họ có muốn đến chỗ chúng ta công tác hay không.

Phương Mặc giải thích nói.

Lời này vừa nói ra, không chỉ riêng Lục Cảnh Hoa cảm thấy chủ ý này tốt lắm, ngay cả Lục Cảnh Phú cũng kích động lên, từ khi hắn tiến vào bộ đội, mỗi lần làm nhiệm vụ đều có nhân viên bởi vì bị thương mà giải ngũ, bộ đội không phải sẽ không quản, nhưng đại bộ phận chiến hữu đều quay về quê nhà làm nghề nông.

Những người này nhiều ít đều biến thành có chút tàn tật. Nhưng bọn họ bởi vì quốc gia mới biến thành như vậy, Lục Cảnh Phú cũng không cảm thấy có gì dọa người, ngược lại còn lấy họ là vinh. Hắn hỏi:

- Nếu người có thân thể không tốt cũng có thể tới sao?

Phương Mặc lắc đầu, Lục Cảnh Phú trầm xuống, người bởi vì công mà bị thương, mặc kệ đi đâu đều gặp kết quả như vậy.

Lúc hắn vừa cảm thấy thất vọng, Phương Mặc nói:

- Tam ca, nếu giải ngũ là bởi vì làm nhiệm vụ bị tàn tật, có thể đến chỗ chúng ta, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể khỏe mạnh, không thể ba ngày hai ngày thì lại trở bệnh.

Lục Cảnh Phú cười gật đầu:

- Vậy cũng đúng. Nếu bọn họ thật sự có thể đến J thị công tác, nhất định vẫn tốt hơn lưu lại quê nhà trồng trọt.

- Không chỉ riêng chỗ tam ca, đại ca cùng nhị ca cũng có thể liên hệ một số người đến đây. Đến lúc đó chúng ta cần không ít người, khẳng định phải trước ưu tiên cho quân nhân giải ngũ.

Phương Mặc nói.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 264:

Lục Cảnh Hoa xem đi xem lại đồ án thiết kế cùng kế hoạch thư trong tay, thật bất ngờ cũng rất kinh ngạc.

Ý tưởng thật là tốt, chỉ bốn tầng lầu mà diện tích còn lớn như vậy. Cũng không phải nói lập tức liền làm, hắn nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Mặc, cho dù trong một năm chúng ta để dành đủ mấy trăm ngàn mà cậu nói, nhưng số tiền này muốn mở một thương trường vẫn xa xa không đủ.

Phương Mặc cười cười, chỉ vào nội dung trong kế hoạch thư nói:

- Đại ca có nhìn thấy chỗ em đánh dấu hay không, trong này ba năm sau sẽ tiến hành dỡ bỏ. Năm nay chúng ta cố gắng kiếm tiền, chính là vì mua xuống khu vực này. Chờ chính phủ dỡ bỏ, trong này lập tức sẽ xuất hiện một thương trường cỡ lớn.

- Cho nên ý của cậu là?

Lục Cảnh Hoa nghi hoặc hỏi.

Phương Mặc nhướng mày:

- Chờ đến lúc đó, chúng ta không cần tiền đền bù. Chúng ta dùng thương trường cùng chính phủ bàn điều kiện, em tin tưởng lấy đồ án thiết kế cùng kế hoạch thư của chúng ta, bọn họ thật sự khó thể không động tâm.

Hắn biết đồ án thiết kế của mình hấp dẫn người bao nhiêu, dù sao chỉ cần xây dựng lên tòa thương trường này, đợi thêm mười mấy hai mươi năm hủy đi xây dựng lại, bốn tầng vẫn là thiết kế bảo thủ nhất, nếu chờ đến lúc đó chính phủ đồng ý, như vậy Phương Mặc còn muốn xây dựng thêm một tầng hầm đỗ xe, còn có một tầng giải trí chơi đùa trên tầng cao nhất.

Phương Mặc lấy ra một nhóm ảnh chụp phân phát cho mọi người:

- Khu phố này ít nhất có mười cửa hàng. Chúng ta đều phải bắt hết, hơn nữa sang năm hộ cá thể thịnh hành, chúng ta có thể trước tiên mở cửa buôn bán món ăn bình dân, hoặc làm chút gì đó.

Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, nhấc tay nói:

- Em tán thành bán món ăn bình dân, trong này chỉ cách cảnh điểm nổi tiếng không xa. Nếu ở trong này mở khu phố món ăn bình dân, khẳng định kiếm nhiều tiền.

Phương Mặc nhu đầu hắn cười cười:

- Đúng rồi, cho nên mua lại cửa hàng, chúng ta còn hai năm thời gian kiếm tiền. Hơn nữa em bảo chứng, chỉ kiếm chớ không lỗ vốn.

Phương Mặc tự tin cùng thong dong hấp dẫn mấy anh em Lục Cảnh Hoa.

Lục Cảnh Cường hỏi:

- Mười cửa hàng toàn bộ bán món ăn bình dân sao? Nhân công của chúng ta cũng không đủ a.

Lục Cảnh Đường nói:

- Tứ ca ngu ngốc sao, chúng ta có thể thuê người làm việc thôi.

Phương Mặc nhếch môi nói:

- Đúng rồi, đến lúc đó còn có thể thuê người. Hơn nữa cho thuê cũng không có lợi nhiều, không bằng chúng ta tự mình làm. Chờ bàn bạc xong thương trường, toàn bộ cửa hàng bán món ăn bình dân có thể trực tiếp nhập trú vào trong thương trường. Đối với chúng ta mà nói là một chuyện tốt.

Lục Cảnh Cường bị kích thích đấu chí:

- Mọi người có chủ ý thì tốt rồi, dù sao tôi chỉ cần đi theo mọi người kiếm tiền là được.

- Tứ ca cho dù muốn nghỉ ngơi cũng không có thời gian. Em không phải đã mua thêm được mấy tiểu viện sao, tiếp theo cần dỡ bỏ sửa chữa lại lần nữa. Em chuẩn bị đem hai tiểu tiện đổi thành ký túc xá. Một gian cho nữ sinh một gian cho nam sinh.

Phương Mặc nói.

Lục Cảnh Quốc hỏi:

- Hiện tại có phải hơi sớm một chút hay không, không phải cần thêm ba năm mới làm thương trường sao?

Phương Mặc lắc đầu:

- Không còn sớm, cần mở cửa hàng bán món ăn bình dân. Đến lúc đó nhất định cần thuê người làm việc, chờ mở cửa việc tìm nơi ở chính là vấn đề lớn, phải trước tiên chuẩn bị sẵn.

Lục Cảnh Quốc cười cười:

- Mọi người làm buôn bán, chúng tôi cũng không giúp được cái gì.

Lục Cảnh Đường kéo tay hắn nói:

- Nhị ca còn có thể giúp việc, chỉ cần mua được cửa hàng, đến lúc đó thuê nhân viên trước tiên ưu tiên người nhà của quân nhân, khi đó phải nhờ anh cùng tam ca tìm người.

Lục Cảnh Phú vỗ tay:

- Chủ ý tốt lắm, hiện tại có rất nhiều người nhà quân nhân đều dựa vào một mình quân nhân nuôi sống cả nhà đâu. Nếu tới lúc đó cần ưu tiên thuê người nhà của họ, như vậy họ cũng được thả lỏng không ít, anh tán đồng!

Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ lại tự bật cười. Đời trước hắn chỉ có thể đi làm công cho từng cửa hàng, đời này thì khác, hắn không cần đi làm công, có thể chính mình làm ông chủ.

Hiện tại chỉ ngẫm lại liền kích động!

Hơn nữa tính số tiệm món ăn bình dân trong thương trường của hắn, không chỉ mở mười tiệm. Hiện tại không có ai bắt chước được những món ăn hắn muốn bán, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ có người học trộm.

Đến sau này, hắn còn có thể học theo kiếp trước, cần làm gia nhập liên minh! Đem những mỹ thực món ăn vặt, mở khắp các nơi trong toàn quốc.

Muốn gia nhập cửa hàng mắt xích liên minh, Lục Cảnh Đường trước tiên cần cân nhắc người nhà cùng gia đình bạn bè của mình.

Nhà của cô hai cùng cô ba, cũng sẽ không ở trong J thị. Dù sao trong nhà họ còn có trưởng bối, anh họ chị họ cũng đều lập gia đình trong huyện thành.

Cho dù lúc tin tức khôi phục thi đại học truyền tới, anh chị họ cũng không có ý tưởng muốn báo danh. Họ luôn cảm thấy nếu đã kết hôn, cần chăm sóc gia đình của mình mới là chủ yếu.

Nếu vậy chờ hộ cá thể ra đời, Lục Cảnh Đường sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ bọn họ.

Trong vài năm ở lại trong huyện thành, chỉ cần trong nhà có sự tình gì cô hai cùng cô ba đều chưa từng có lần nào né tránh từ chối, họ luôn lập tức chạy tới giúp đỡ trong nhà.

Lúc hắn còn nhỏ đã là như vậy, cho dù là năm thiên tai, cô hai cũng chưa từng gián đoạn việc mua sữa bột cho hắn. Ân tình này, hắn đều ghi nhớ trong lòng đâu, chỉ chờ có cơ hội báo đáp.

Lúc ăn cơm chiều, Trần Quế Hoa cười nói:

- Tụi con không biết thôi, lúc mẹ bắt đầu giới thiệu bán cuộn len, còn có chút do dự, cảm thấy khẳng định không dễ bán. Nào biết căn bản không cần chúng ta giới thiệu quảng cáo, lúc tan tầm bọn họ đã tìm tới tận trong nhà. Nhìn thấy một đống cuộn len tự bản thân bọn họ đã động tâm muốn mua.

Lục Tú Phân cũng cười:

- Còn không phải sao, không nói khu vực quanh nhà tụi con. Hàng xóm khu nhà của cô nhìn thấy cô mang cuộn len về nhà, đều tranh giành đòi mua đâu, hoàn toàn không cần lo lắng không ai mua.

Lục Cảnh Đường đắc ý nói:

- Con đã nói rồi mà, chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nhưng màu sắc nào đã hết vậy?

- Là màu đỏ cùng màu lam bán nhanh hơn. Màu sáng bán cũng không sai, nhưng không nhanh bằng hai màu kia, dù sao hai màu kia chịu dơ bẩn.

Trần Quế Hoa nói.

Lục Tú Phân:

- Đúng vậy, hiện tại tuy nói điều kiện mỗi gia đình chậm rãi tốt hơn nhiều, nhưng cũng không phải nhà nào cũng mua nổi cuộn len, có thể một nhà chỉ mua cho một người. Chỉ cấp cho nhi đồng hoặc là chủ nhà một cái áo len đan. Nhưng chúng ta cũng không cần sầu, loại cuộn len này để lâu cũng không cần sợ bị hư hỏng.

Lục Cảnh Đường nghĩ lại cũng phải, thời trang áo len đan còn nổi tiếng khá lâu. Hắn hoàn toàn không cần lo lắng sẽ không ai mua, nhưng không nghĩ tới màu sáng ngược lại khó bán hơn màu sẫm.

Vốn hắn còn lo lắng màu sáng không đủ bán, kết quả xác thực hắn đã suy nghĩ nhiều. Một áo len đan giá 30 – 40, mua về khẳng định không muốn liên tục giặt giũ, màu sáng tuy nhìn đẹp, nhưng không chịu nổi dễ dơ bẩn.

Phương Mặc thấy hắn nhíu mày, cầm tay hắn an ủi:

- Không cần lo lắng, hiện tại vẫn là mùa hè. Số cuộn len nhiều như vậy cũng đã bán hết, em còn sầu mùa đông không bán được sao?

Lục Cảnh Đường bật cười, lắc đầu nói:

- Em không sầu, chỉ cảm thấy áo len đan màu sáng thật xinh đẹp a, nhưng không chịu nổi dơ bẩn, rất ít người sẽ mua đâu.

Trần Quế Hoa vỗ nhẹ hắn nói:

- Vậy thì con ngoan nghĩ sai rồi, con không biết đâu. Lần này đến, màu vàng nhạt cùng màu hồng phấn mẹ còn muốn lấy thêm hàng trở về. Đừng nghĩ màu sáng chịu dơ không tốt, nhưng nó được các cô gái trẻ tuổi rất yêu thích.
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 265:

Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

- Không cần lo lắng bán không được thì tốt rồi, cô hai cũng đừng quá mệt mỏi. Rảnh rỗi thì đan áo len, không cần cố sức đuổi thời gian mà đan áo đâu. Nếu phải làm việc cố sức thì có khác gì đi làm bên ngoài, như vậy mẹ cùng cô hai từ chức cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Trần Quế Hoa ôn nhu sờ đầu của hắn:

- Cảm ơn con ngoan cấp chủ ý cho mẹ, làm cho mẹ mỗi ngày không cần quá mệt mỏi cũng kiếm được tiền.

Lục Tú Phân đầy mặt tươi cười nói:

- Phải đó, cảm ơn cháu ngoan của cô. Lần này cô ba của con bởi vì nhà chồng có việc nên không thể đi cùng qua đây, bằng không nàng cũng phải cảm ơn con.

Lục Cảnh Đường ngượng ngùng, đỏ mặt nói:

- Không cần nói cảm ơn với con, chúng ta là người một nhà thôi. Nói cảm ơn thì thật xa lạ, ách? Cô ba cũng từ chức sao?

Trần Quế Hoa cười nói:

- Cô ba của con không từ chức, nhưng nàng cầm cuộn len đi Kiều Tây bán. Chị chồng của nàng làm việc trong xưởng xi măng, vừa lúc ở Kiều Tây. Bên nhà có mẹ cùng cô hai của con, nàng cầm cuộn len đi Kiều Tây nhờ chị chồng của nàng giúp đỡ bán. Kết quả hiệu quả rất tốt, nàng không cần từ chức, một tuần chạy Kiều Tây hai lần cũng kiếm được tiền.

Nói xong nàng mở túi lấy ra một xấp tiền, nhét vào trong tay Lục Cảnh Đường:

- Tiền này con không được từ chối, đây là con đáng được.

Lục Cảnh Đường nhìn xấp tiền trong tay, có chút không biết phải làm sao. Vốn số cuộn len kia là đồ vật lấy từ trong thương trường, căn bản không tốn tiền. Hắn sao có thể thu tiền của mẹ mình đâu, hắn xoay đầu nhìn Phương Mặc, thấy Phương Mặc gật gật đầu, hắn mới mím chặt môi nhận tiền.

Trần Quế Hoa cười vỗ vai hắn:

- Như vậy mới đúng thôi. Tụi con không biết, hơn một tháng nay mẹ cùng cô hai tụi con kiếm tiền, sắp nhiều hơn nửa năm tiền lương trong cung tiêu xã. Quan trọng nhất là thời gian dư dả, người lại tự do. Hiện tại mẹ muốn về trong thôn thì về, muốn ở lại huyện thành thì ở. Hoàn toàn không cần lo lắng không thể xin phép nghỉ.

Mấy anh em Lục Cảnh Hoa nghe lời này đều bật cười. Nguyên lai bọn họ từng nghĩ qua muốn mẹ từ chức nghỉ ngơi trong nhà, có mấy anh em bọn họ, nhất định có thể nuôi dưỡng cha mẹ. Nhưng mẹ chết sống không đồng ý, cảm thấy ở trong nhà thật nhàm chán.

Cho dù bọn họ không ngừng khuyên bảo, cũng không làm cho mẹ thay đổi chủ ý. Kết quả hiện tại do em trai ngoan giúp bọn họ giải quyết vấn đề này.

Trong lòng mấy anh em thật cảm tạ, kể từ khi Đường Đường đến trong nhà, mang tới thật nhiều giúp đỡ, cả đời anh em bọn họ cũng không thể trả lại ân tình này.

Chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, cần bảo hộ Đường Đường cả đời, thương yêu hắn cả đời.

Buổi tối Lục Cảnh Đường chui vào trong lòng Phương Mặc cảm thán nói:

- Thật tốt, Dương Dương có chú ý trạng thái của mẹ không? Em cảm giác nàng càng thêm thả lỏng so với trước kia.

Phương Mặc hôn nhẹ lên trán hắn:

- Thấy được, đều là công lao của bảo bối. Mới có thể giúp cho thím không phải chịu đựng quá nhiều mệt mỏi.

Lục Cảnh Đường nghe được khen ngợi, thẹn thùng vùi mặt vào lòng Phương Mặc, khóe môi luôn nhếch cao:

- Em thật vui vẻ, thật thỏa mãn cuộc sống hiện tại a. Có cha mẹ, có người nhà, có anh đang ở đây.

Phương Mặc cười nhẹ một tiếng, đem người ôm chặt hơn.

Hắn làm sao cũng không phải như vậy đâu, cuộc sống hiện tại chính là hình dạng mà hắn chờ mong ở kiếp trước. Nhưng còn chưa tới mức hoàn chỉnh nhất, hắn còn cần cố gắng kiếm tiền.

Chờ chính phủ hoàn toàn mở ra, hắn muốn mang theo bảo bối của hắn đi ra ngoài du lịch. Đợi tới lúc đó, cuộc sống hạnh phúc chỉ thuộc về hai người bọn họ mới thật sự bắt đầu.

Lục Cảnh Đường ghé sát người Phương Mặc ngửi tới ngửi lui, Phương Mặc bật cười:

- Đường Đường đang ngửi cái gì?

Lục Cảnh Đường liên tục hôn Phương Mặc, mới ủy khuất nói:

- Ngửi hương vị của anh a, anh đi vắng mười mấy ngày, em luôn ôm gối của anh ngủ, rất nhớ anh rất nhớ anh a.

Trái tim Phương Mặc lập tức liền mềm xuống:

- Anh cũng rất nhớ em, mỗi ngày đều nhớ. Thậm chí đều hoài nghi chính mình vì sao cần ném em ở lại bản thân đi về phía nam. Cho dù luyến tiếc em bị giày vò, nhưng có em bên cạnh so với cái gì đều trọng yếu hơn.

Lục Cảnh Đường hừ một tiếng, siết nắm tay đập nhẹ vào đầu Phương Mặc:

- Nhìn anh sau này còn dám tiếp tục ném lại em nữa hay không. Hừ, lần sau nếu anh tiếp tục ném em ở lại, em sẽ tiếp tục mang theo tứ ca tùy tiện ăn uống, làm cho anh đau lòng chết!

Phương Mặc nghe lời này, cánh tay siết chặt, nghiêm túc nói:

- Em dám! Mặc kệ bất cứ lúc nào, em đều không thể lấy thân thể mình ra nói giỡn. Bàng không em nghĩ muốn anh đau lòng sao? Hay nghĩ muốn anh tự trách tới chết? Lần sau tiếp tục để cho anh biết em làm như vậy, Lục Cảnh Đường, em xong rồi!

- Ngô, anh hung dữ với em, còn nữa, anh bảo anh chỉ mặt gọi thẳng tên họ của em.

Lục Cảnh Đường trừng to mắt, đưa tay nắm tóc Phương Mặc giật xuống, uy hiếp nói:

- Còn có dám hung dữ với em không? Cẩn thận làm cho anh biến thành kẻ ngốc đầu trọc!

Phương Mặc giận quá thành cười, đem người áp dưới thân thể, đè lại tay hắn:

- Anh không sao cả, chỉ cần em không chán ghét anh biến thành đầu trọc là được rồi.

Chân Lục Cảnh Đường luôn vung lên, không phục rầm rì:

- Vì sao em lại không chán ghét, anh đều biến thành đầu trọc. Em khẳng định phải chán ghét, đến lúc đó em có tiền lại có khuôn mựt, còn sợ tìm không thấy tiểu bạch.. Ngô?

Nhưng lời còn chưa nói xong, Phương Mặc đã khóa kín môi của hắn.

Thật lâu sau, Phương Mặc ôm chặt hông của hắn, trầm giọng nói:

- Bảo bảo, có nhớ anh hay không?

- Nhớ.

Lục Cảnh Đường thành khẩn nói.

- Ngoan, thả lỏng một chút, bảo bảo em đừng banh quá chặt.

Lục Cảnh Đường run rẩy:

- Ngô, đau..

Chờ Phương Mặc ôm Lục Cảnh Đường đi ra phòng tắm, hắn mệt không nhúc nhích nổi ngón tay, rầm rì chui vào lòng Phương Mặc.

Phương Mặc hôn trán của hắn, ôm hắn dỗ dành:

- Ngoan, ngủ đi.

Hôm sau tỉnh lại, trong nhà chỉ còn Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc.

Bởi vì biết đứa con còn chưa khỏe hoàn toàn, lúc đi ra ngoài Trần Quế Hoa cũng không cho mấy đứa con kêu Đường Đường rời giường.

Vì thế Phương Mặc lưu lại trông chừng hắn, Lục Cảnh Hoa bọn họ mang theo Trần Quế Hoa cùng Lục Tú Phân ra ngoài đi dạo quanh J thị.

Lúc Phương Mặc bưng cháo vào phòng, nhìn thấy biểu tình phong phú trên mặt Đường Đường, bật cười thành tiếng.

Lục Cảnh Đường nghe thanh âm nghiêng đầu nhìn qua.

Ngô, bạn trai của hắn thật là đẹp mắt! Chỗ nào cũng đẹp!
 
6,410 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

Tác giả: Nhuyễn Ngữ

Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

Editor: GiangNgan

Chương 266:

Phương Mặc cười đi qua, khom người hôn nhẹ lên trán Lục Cảnh Đường:

- Sao lại nhìn anh như vậy?

Lục Cảnh Đường vùi mặt vào mền, nhỏ giọng than thở nói:

- Xem bạn trai của em đẹp!

Phương Mặc cười thành tiếng:

- Ngoan, ngồi dậy ăn chút đồ. Giữa trưa thím hẳn sẽ chưa về đâu. Chỉ có hai chúng ta ở nhà, buổi chiều em còn muốn làm gì?

Lục Cảnh Đường kéo mền lộ mặt, suy nghĩ nói:

- Xem phim đi, nhưng hai chúng ta có phải nên chuẩn bị sẵn cuộn len cho mẹ hay không vậy. Bằng không cô hai ở nhà chúng ta lại phải làm việc lén lút mà thôi.

Nói xong còn bò lên sau lưng Phương Mặc, nhìn sau gáy hắn than thở:

- Ngô, có mẹ ở, em đều ngượng ngùng thân thiết với anh, nắm tay cũng không dám.

Phương Mặc nhu đầu của hắn:

- Không sao, đợi thời gian lâu một chút thì tốt rồi. Khi đó thím hẳn sẽ không nói gì nữa, em không thấy tứ ca hiện tại đều thành thói quen sao?

Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, phốc xuy bật cười. Hắn cố ý dùng trán đụng nhẹ vào gáy Phương Mặc:

- Mới không phải thói quen, ở trong mắt tứ ca là em mỗi ngày khi dễ anh. Em đoán vừa ban đầu bọn họ khẳng định chuyện gì cũng là do anh chủ động, kết quả mỗi lần nhìn thấy người chủ động đều là con ngoan em trai ngoan của bọn họ, ha ha, kinh ngạc đó thôi.

Phương Mặc nghĩ lại, vài lần ánh mắt tứ ca nhìn hắn, có vẻ thật sự giống như lời Đường Đường đã nói.

Lục Cảnh Đường ngáp dài, vỗ vỗ vai của hắn:

- Ngô, cõng em đi phòng vệ sinh.

Rất lâu sau, Phương Mặc mới cõng người rời khỏi phòng tắm. Mà Lục Cảnh Đường đôi mắt đỏ hồng, bò lên giường ngủ thêm một giấc mới rời giường.

Phương Mặc nhân lúc hắn đi ngủ, chuẩn bị cuộn len sẵn sàng. Đều đổ trong phòng khách, hắn ngồi dưới đất chậm rãi thu hồi lại.

Trong không gian của hắn có không ít đồ vật Lục Cảnh Đường lấy ra từ trong thương trường. Ngoại trừ lần này đi phía nam giúp Đường Đường bán dầu gội cùng sữa tắm, hắn còn mang theo không ít nhẫn cùng đá quý đi theo.

Nhưng hiện tại còn chưa bán ra ngoài, nên còn chưa lấy được tiền. Lần này hắn còn bán không ít ti vi, đáng tiếc còn chưa đủ tiền mua con phố kia, phải tiếp tục bán thêm mới được.

Mỗi ngày Phương Mặc đều cầu nguyện có thể nhanh chóng tiêu thụ ra ngoài, như vậy có thể nhanh chóng mua được mặt tiền cửa hàng tới tay. Bằng không mỗi ngày một giá, chậm một ngày phải tốn thêm không ít tiền.

Cho dù không tốn tiền mua hàng hóa, hắn cũng không nguyện ý giam tiền như vậy.

Phương Mặc nghe được trong phòng truyền ra thanh âm, khẽ cười đứng dậy quay về phòng. Nào biết vừa mở cửa thì nhìn thấy Đường Đường lăn tới lăn lui trên giường, trong miệng còn đang lầm bầm ca hát:

- Tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn, tôi muốn mua xe xe. Tôi muốn mang theo tứ ca cát điêu của tôi đi tìm tiểu ca ca. Có chút..

Hát được một nửa hắn chợt cảm thấy sau lưng phát lạnh, vô ý thức quay đầu liền nhìn thấy Phương Mặc dựa vào cửa, trên mặt mỉm cười theo dõi hắn.

? Nụ cười kia sao làm trong lòng hắn lạnh run đâu, chẳng lẽ Dương Dương cũng nghe được lời ca của hắn!

Lục Cảnh Đường vội vàng quỳ ngồi trên giường, chột dạ nghiêng đầu nhìn trần nhà, cúi đầu nhìn giường, không dám nhìn Phương Mặc.

Chờ hắn lặng lẽ nghiêng đầu nhìn lại Phương Mặc, thấy diễn cảm của Dương Dương vẫn như vậy. Hắn hoảng hốt lập tức tuyển chọn nhận lỗi, chạy xuống giường đi chân trần bổ nhào vào lòng Phương Mặc:

- Chồng, em sai rồi!

Phương Mặc hừ một tiếng, đem người ôm lấy:

- Tìm ca ca? Đường Đường tính toán tìm ca ca nào đây?

Lục Cảnh Đường ôm chặt hắn, ậm ừ nói:

- Đây.. Đây không phải chỉ là ca hát sao. Cũng không phải thật sự, anh cũng không thể nhỏ mọn ghen tuông như vậy a.

Phương Mặc giận mà cười, dựa theo ý tứ của tiểu không lương tâm, mình ghen tuông còn là sai lầm sao?

Bỏ đi, nể tình thân thể hắn còn chưa khỏe hẳn đành buông tha cho hắn.

Phương Mặc đem người đặt lên giường, đi tủ quần áo lấy ra bộ quần áo:

- Bộ quần áo này như thế nào?

Lục Cảnh Đường nằm trên giường nghiêng đầu nhìn, gật gật đầu:

- Quần dài không muốn mặc dài, hôm nay không phải không cần đi ra ngoài? Lấy quần sọt đi.

Chờ lúc thay quần áo, hai người lại quấn quýt cùng nhau, chỉ là lần này cũng chỉ hôn nhau.

Lúc đi ra phòng khách Lục Cảnh Đường nhìn đống len nằm dưới sàn, ồn ào đòi giúp đỡ, bằng không chỉ giao cho một mình Phương Mặc không biết phải thu thập tới khi nào.

Hai người còn chưa thu thập xong thì Trần Quế Hoa bọn họ trở lại.

Nghe tiếng cười, Lục Cảnh Đường đi ra mở cửa:

- Mẹ, mọi người đi đâu chơi?

Trần Quế Hoa cười nói:

- Không đi đâu chơi, chỉ mang theo cô hai con nhìn xem nhà cùng trường học của tụi con.

Lục Tú Phân khen ngợi:

- Ai, nếu không đi ra ngoài chuyển quanh một chút, còn thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Chỉ xem trường học của tụi con cũng đã làm cho cô chóng mặt rồi, càng đừng nói địa phương khác. Trước kia còn ở trong thôn, luôn cảm thấy chỉ đi huyện thành cũng đã giỏi lắm. Ai biết hiện tại sau khi vào thành phố lớn, huyện thành của chúng ta cũng không thể so sánh.

Trần Quế Hoa đi theo nói:

- Còn không phải sao, xe đạp cũng nhiều hơn trong huyện thành. Theo em nghĩ, chị cũng đến bên này cho xong. Qua hai năm Gia Bình về hưu, tụi em khẳng định sẽ qua đây. Đến lúc đó không phải lại chia tách nhau sao?

- Cách nhau cũng không bao xa, nếu muốn đi qua ngồi xe lửa một đêm thì đã tới rồi. Hiện tại chị cũng đã biết nhà, muốn qua thăm còn không đơn giản sao. Hơn nữa anh rể em năm nay mới thăng phó xưởng trưởng, làm sao bỏ được rời đi đâu. Càng đừng nói trong nhà còn có lão thái thái, tuổi lớn lại càng không nguyện ý rời khỏi nhà.

Lục Tú Phân cười nói.

Lục Cảnh Đường thấy vậy đành nhún vai, trước đó lúc bọn họ cần tham dự thi đại học, không phải không có nhắc nhở nhà cô hai cô ba, nhưng khi đó bọn họ luôn cho rằng lưu lại dưới quê tốt hơn.

Cho dù xảy ra chuyện gì, người trong nhà nói đến liền đến được. Nếu dời qua J thị, nhà ai ra chút chuyện, nhất thời không kịp quay về, đó mới làm người gấp gáp đâu.

Nhưng Lục Cảnh Đường không lo lắng, trong tay hắn còn vài căn nhà, nếu sau này cô hai cô ba còn muốn đến J thị, có thể đem nhà dựa theo giá cả lúc mua bán lại cho bọn họ.

Nếu họ không đến, hắn cũng không có ý định cho thuê. Đời trước lúc hắn học trung học phổ thông cũng ở phòng thuê, nếm mệt không ít. Nhà thuê ở, không phải ai cũng biết trân trọng giữ gìn.

Có lần hắn thuê nhà rất dơ bẩn, dưới sàn đều là rác rưởi. Chủ nhà còn không chịu dọn dẹp sạch sẽ cứ như vậy liền đem cho thuê.

Hắn không muốn phòng ốc của mình sau này sẽ biến thành như vậy, dù sao cần lập tức mở cửa hàng. Cửa hàng có thể kiếm không ít tiền, cũng không cần tiền thuê nhà làm gì.

Lục Tú Phân đau lòng nói:

- Ai u, nhiều cuộn len như vậy, mua về từ lúc nào? Sớm biết chúng ta cũng không đi ra ngoài, chỉ giao cho Đường Đường hai người làm, phải làm bao lâu chứ. Đường Đường có mệt hay không? Lần sau kêu họ bỏ trong sân là được, chờ cả nhà về rồi tiếp tục làm.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back