[Edit] Ma Tôn Hối Bất Đương Sơ - Cá Muổi Biết Lật Thân

Thảo luận trong 'Bài Sưu Tầm' bắt đầu bởi Hàn Thiên Vy, 30 Tháng tám 2022.

  1. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Tên truyện: Ma tôn hối bất đương sơ

    Tên tiếng Trung của truyện: 魔尊他悔不当初

    Tên tác giả :(Hán Việt) Cá Muổi Biết Lật Thân

    Editor: Hàn Thien Vy

    Thể loại: Đam mỹ, gương vỡ lại lành, ngược trước ngọt sau, ma tôn, huyền huyễn

    Độ dài: 140 chương

    Văn án: Hắn và y yêu nhau thắm thiết quấn bên nhau suốt ngày. Nhưng đến một ngày tính mạng hắn dần nguy hiểm âm chướng quá nặng khiến hồn phi phách tán không thể luân hồi. Y vì quá yêu hắn nguyện dùng bạn thân tu dưỡng linh chi của hắn, mặc kệ hắn hiểu lầm chán ghét y, sau này y chết hắn sẽ không đau lòng vì y.

    Ma tôn tàn nhẫn hiểu lầm người yêu phản bội, tàn khốc báo thù lệnh kỳ thân tử. Không ngờ lúc người yêu bị thiêu cháy vẫn gọi tên của ma tôn. Hóa ra tất cả đều có ẩn tình, ma tôn ân hận từ đấy như phát điên tìm kiếm người yêu đã chuyển thế, nâng niu bảo vệ từng chút từng chút chỉ mong bù đắp những tổn thương khắc cốt ghi tâm.

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch/edit Của Thiên Vy
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng chín 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thánh Quân, đã tìm được người kia, y đang bị giam ở Tọa Hồn Cốc hiện tại chỉ chờ lệnh của Thánh Quân!"

    Người vội vàng nói trước mắt chính là ám vệ của Lục Thần điện - Kiến Tà, mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng gã lại đang lo lắng không yên

    "Dễ dàng sa lưới như thế? Sợ rằng lại không có âm mưu quỷ kế gì chứ?"

    Nam nhân chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, giọng điệu hắn rất bình thản, rõ ràng không phải là chất vấn nhưng lại làm cho Kiến Tà hoảng hốt quên mất phải giải thích.

    "..."

    Kiến Tà tiếp tục quỳ ở đó, không có lệnh của Dạ Quân Ly, gã thậm chí ngay cả đầu cũng không dám nâng lên.

    "Ta sẽ tới gặp y!"

    Dạ Quân Ly thu lại độ cong ở bên khóe miệng khiến nó trở lại như ban đầu, không đợi gã nói gì liền lập tức tiến về phía trước. Hắn không thể nào nghĩ được đối với việc mà Kiến Tà vừa bẩm báo với hắn, là chuyện mà hắn nên vui hay nên buồn. Hắn chạy như bay, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, đi ngang qua hồ Thực Cốt sâu không thấy đáy kia. Xung quanh hồ Thực Cốt ngày đêm đều có sương mù vây kín, quanh năm ở đây nước nóng đều cuồn cuộn, nếu như vô ý rơi xuống thì đến hài cốt cũng không còn. Do đó, nếu không có sự cho phép của Dạ Quân Ly, "Người kia" ở trong miệng Kiến Tà - Vân Thiển, sẽ không có cách nào dựa vào sức mạnh của mình mà trốn khỏi đây.

    Dạ Quân Ly chống đỡ cho tới khi tới Tọa Hồn Cốc, sương mù đen liền từ bốn phương tám hướng tràn tới, phiêu đãng đến trước người Vân Thiển. Vân Thiển thậm chí không cần ngẩng đầu, cũng biết hắn tới.

    "Một vạn năm không gặp, liền lấy thái độ như vậy đối đãi với người tình cũ của ngươi sao?"

    Dạ Quân Ly đứng ở nơi đó, kiêu căng lạnh lùng. Trong đôi mắt vẫn như lúc xưa kia lại xuất hiện nhiều cảm xúc phức tạp. Vân Thiển cúi thấp đầu, mái tóc đen của y rối tung, trên mặt không có chút huyết sắc nào, trên người bị xiềng xích trói chặt, nhìn kỹ còn có vết hằn lờ mờ, nhưng Dạ Quân Ly lại làm như không thấy. Thái độ coi nhẹ này của y lại chọc giận Dạ Quân Ly, hắn cất bước tiến lại gần Vân Thiển, dùng sức nâng cằm của y lên, cưỡng ép Vân Thiển phải nhìn hắn.

    "Làm sao? Câm rồi? Nhìn thấy ta không chết, có phải rất ngạc nhiên hay không? Cảm thấy rất thất vọng?"

    Dạ Quân Ly cắn răng, mỗi câu mỗi chữ đều hung tợn mà truyền vào tai Vân Thiển.

    "Muốn chém muốn giết hay róc thịt gì đó đều tùy ngươi, không cần lãng phí thời gian ở trên người ta, ta sẽ không trả Hỏa Viêm Châu lại cho ngươi!"

    Ánh mắt Vân Thiển đờ đẫn, không có tiêu cự mà nhìn qua nơi nào đó, tiếng nói như luồng gió nhẹ thổi trong đêm đen, không có chút sức lực nào. Dạ Quân Ly hình như đã đoán trước được việc này, không có vẻ gì là chuyện ngoài ý muốn, lòng bàn tay lại chầm chậm vuốt ve gò má của Vân Thiển.

    "Giết ngươi? Chẳng phải như thế là quá dễ dàng cho ngươi rồi sao?"

    "Ngươi đã quên, là ai đã khiến ta rơi vào Ác Ngục! Bị tra tấn trừng phạt vạn năm ở đây! Ngày qua ngày đều không được yên ổn! Sống không bằng chết!"

    Từng câu từng chữ, đều lộ rõ sự hận thù, vẻ phẫn nộ của Dạ Quân Ly trong nháy mắt trào ra như mưa đang trút nước, ngón tay nắm lấy hai má của Vân Thiển càng siết chặt hơn, lúc thả ra liền để lại hai vết tím nhàn nhạt, ánh mắt hắn giống như muốn nghiền nát Vân Thiển ra thành tro. Vạn năm trước, Vân Thiển thừa dịp thời điểm lúc Dạ Quân Ly đang hôn mê, liền cưỡng ép trộm Châu Viêm Hỏa ở trong cơ thể của hắn đi, khiến Dạ Quân Ly trong vòng một đêm đó từ một thánh thần cao cao tại thượng rơi vào ác ngục, sống lại trở thành một con giun đầy thấp hèn ở Ma giới. Bất quá, bây giờ hắn cũng nên cảm ơn Vân Thiển, nhưng nếu hắn không hận y đến tận xương tủy, Dạ Quân Ly làm sao có thể tiếp tục chống đỡ, từ một con kiến thấp bé từng bước một bò lên vị trí tôn quý của Ma giới. Trở thành người một tay che trời, vạn người kính ngưỡng Thánh Quân của Ma giới. Nhưng vô luận sự giận dữ của Dạ Quân Ly có lớn tới cỡ nào, cũng mảy may không có cách nào khiến Vân Thiển sợ hãi, y cười khẩy:

    "A, thế thì sao?"

    "Như thế nào? Ta sẽ tự làm mình cảm thấy khổ sở, đều trả tất cả lại cho ngươi."

    Giọng nói y vừa nhẹ lại trầm thấp, so với những tiếng hét chói tai của những tù nô bị bắt trong điện thì câu nói này lại càng chói tai hơn.
     
  4. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phút chốc, xiềng xích quấn quanh thân Vân Thiển thêm siết chặt, y muốn giãy ra, ngược lại khiến chúng càng siết mạnh, gần như không thể hô hấp.

    Nhưng vẻ mặt y vẫn không hề mảy may muốn cầu xin tha thứ, tựa hồ không hề kinh sợ trước hình phạt này, chỉ là sắc mặt y có chút trắng bệch, vì quá chật vật mà khoé miệng cong lên vô lực.

    Y cười, nụ cười như một loại châm chọc.

    Dạ Quân Ly đứng đó, ngay cả con ngươi cũng không hề chuyển động, nét mặt hắn lạnh lùng nhìn Vân Thiển, đây là người trước đây hắn từng sủng ái mà đặt ở đầu quả tim, hiện tại một chút tình cảm cũng không còn.

    Bởi vì, một chút trừng phạt nhỏ nhặt đó không bằng một phần vạn những gì hắn đã phải chịu.

    "Nếu ngươi giao Hỏa Viêm Châu ra đây, ta sẽ suy xét cho ngươi được chết thoải mái một chút."

    Dạ Quân Ly đứng khuất sau tấm chắn, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lời nói của hắn như cách cả sơn hải.

    Vân Thiển không muốn chết, y không thể chết được, ít nhất là lúc này, lợi thế duy nhất của y là Hỏa Viêm Châu, y nhất định phải sống sót.

    "Đừng uổng phí sức lực."

    Vừa dứt lời, xiềng xích trên người y bắt đầu thiêu đốt, hỏa quang phát ra lóa mắt, làn da Vân Thiển chậm rãi bị lửa ăn mòn, bắt đầu hư nát, nhưng chớp mắt lại khôi phục bình thường, cứ thế tiếp tục vòng lặp, bị ăn mòn rồi lành lại, thống khổ chỉ có tăng mà không giảm.

    Nhưng bất luận là cực hình gì, cũng đều không so được với nỗi bi thương trong lòng Vân Thiển, y đờ đẫn nhìn theo đôi tay đang chỉ thị mệnh lệnh kia, đập vào mắt vẫn là sự hung ác nguội lạnh.

    Quyết tiệt, không một tia thương xót.

    Đau thương tràn ngập trong đôi mắt Vân Thiển, y không nhìn cặp mắt xa lạ kia nữa, câu trả lời vẫn không thay đổi: "Ta sẽ không.. đưa cho ngươi.."

    Bởi vì đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, câu trả lời của y rõ ràng rất suy yếu, nhưng nội tâm vẫn vô cùng kiên định.

    "Sao trước đây ta chưa từng phát hiện ngươi mạnh mẽ như thế nhỉ, được thôi, ta có thời gian, có thể chậm rãi chơi đùa cùng ngươi!"

    Dạ Quân Ly búng nhẹ ngón tay, trước mắt liền xuất hiện một kết giới màu lam, gắt gao khóa chặt Vân Thiển ở bên trong, hô hấp của y càng gian nan dồn dập.

    Cả người y rất đau, cổ họng như bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy, thậm chí khi nói cũng vô cùng đau đớn, không thể mở miệng phát ra bất kì âm thanh gì.

    Kết giới màu lam nhanh chóng biến thành đỏ rực, hai tai Vân Thiển kêu ong ong, màng nhĩ bị chấn động gần như thủng nát.

    Y không thở được, trong tai liên tục kêu ù ù, khớp hàm cắn chặt, nhưng không hề có một chút nhượng bộ nào, chấp nhận cam chịu sự tra tấn không thuộc về bản thân y.

    "Ngươi sẽ không thực hiện được."

    Dạ Quân Ly nhìn khẩu hình của y đoán được ý tứ này, hắn lại phất tay, thu hồi kết giới, Vân Thiển mới gấp gáp hít thở từng ngụm lớn.

    "Ta nhớ rõ lúc trước ngươi rất sợ đau? Cảm thấy mùi vị này thế nào?"

    Dạ Quân Ly thản nhiên nhìn Vân Thiển, chờ mong lời cầu xin tha thứ của y.

    Nhưng Vân Thiển vẫn không có động tĩnh, ánh mắt y cứng cỏi xa cách mà nhìn Dạ Quân Ly, nhếch miệng cười: "Đột nhiên phát hiện, đau thì có gì phải sợ? Chết mới đáng sợ! Nhưng.. ta biết, ngươi sẽ không giết ta!"

    Hiện tại, Dạ Quân Ly đã mất đi Hỏa Viêm Châu, sau vạn năm, hắn sẽ lại rơi vào ác ngục, trải qua đày đọa một lần nữa, sau đó sẽ tiến nhập phàm trần, trở thành phàm nhân, trải qua luân hồi thống khổ.

    Nhưng nếu hắn hạ sát thủ với Vân Thiển, cưỡng chế đoạt lấy Hỏa Viêm Châu, Dạ Quân Ly sẽ lập tức hồn phi phách tán, không được luân hồi, Hỏa Viêm Châu phải do Vân Thiển tự nguyện giao ra.

    Rõ ràng, Dạ Quân Ly chắc chắn sẽ không lựa chọn cách sau.

    Vân Thiển tỏ vẻ đắc ý, y chịu đau đớn mà bật cười hả hê, dường như đang cố ý ra sức chọc giận Dạ Quân Ly.

    Hắn vậy mà thực hiện được.

    Năm ngón tay Dạ Quân Ly dùng sức kéo mạnh vạt áo của Vân Thiển, đầu ngón tay hắn lạnh thấu xương, nương theo ánh trăng, có thể thấy đôi mắt kia đang tỏa ra mùi máu tanh.

    "Được, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể kiên trì đến khi nào?"

    Giọng nói trầm thấp lạnh lùng dội xuống như đang tuyên cáo một kết cục vô cùng thê thảm cho Vân Thiển.
     
  5. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Quân Ly thiết lập hình phạt xong, sau đó quyết tiệt nghênh ngang mà rời đi.

    Trong Tỏa Hồn Cốc, ngoài tiếng kêu gào thảm thiết của những ma quỷ tù nô ra, còn có tiếng rên rỉ cố kìm nén của Vân Thiển.

    Trái tim y vô cùng khổ sở, lúc mới bắt đầu còn muốn kìm nén, nhưng nước mắt cứ không ngừng lã chã lăn xuống, cuối cùng không thể gắng gượng nổi mà nức nở thành tiếng.

    Nhưng gian khổ vẫn không vì y khổ tâm mà sinh ra chút thương hại, sự đau đớn khi bị giam cầm càng được cảm thụ sâu sắc, lại lần nữa mạnh bạo kéo Vân Thiển từ trong hoảng loạn trở về.

    Màn trả thù chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng Vân Thiển lại có chút không chịu nổi, y càng giãy dụa tìm sự giải thoát, xiềng xích trên người y lại càng siết chặt, thiêu đốt làn da non mịn của y đến huyết nhục mơ hồ.

    * * *

    Dạ Quân Ly triệu Kiến Tà tới, lộ ra vẻ mặt không vui: "Các ngươi tìm thấy hắn ở đâu?"

    Vân Thiển của hiện tại, Dạ Quân Ly đã không thể nhìn thấu được quỷ kế của y nữa.

    Kiến Tà chi tiết bẩm báo: "Hồi Thánh quân, ngay tại vùng phụ cận của ác ngục."

    Câu trả lời này vốn khiến cho Dạ Quân Ly lâm vào trầm tư, nhưng khi hắn nghe tới nửa câu sau thì không khỏi tức giận.

    "Lúc ấy đi theo hắn còn có Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt, nhưng lại để nàng ta chạy mất!"

    Vừa nghe đến cái tên "Ẩn Khiên Nguyệt", ánh mắt Dạ Quân Ly híp lại đầy nguy hiểm.

    Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt vốn được định hôn ước từ nhỏ với Vân Thiển, nhưng sau này Vân Thiển nhất mực không chịu nên cuối cùng cũng thôi.

    Thì ra, bọn họ vẫn ở bên nhau! Dạ Quân Ly tự mình suy đoán.

    Kiến Tà vô ý liếc nhìn vẻ mặt của Dạ Quân Ly, gã liền có thể đoán được người trong Tỏa Hồn Cốc kia sẽ chẳng được sống thoải mái.

    * * *

    Vân Thiển chịu đựng sự tra tấn của khổ hình, ước chừng trải qua bảy ngày bảy đêm, tận cho đến khi Dạ Quân Ly xuất hiện lần thứ hai mới tạm thời kết thúc. Truyện BJYX

    Vân Thiển được giải thoát khỏi xiềng xích, y tựa vào góc tường lạnh như băng mà ra sức hô hấp.

    "Nghĩ thông suốt rồi sao? Có muốn giao Hỏa Viêm Châu ra đây không?"

    Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển từ trên cao xuống, những vết thương hư thối trên người y đã sớm lành lại, không mảy may chút tổn thương nào, hệt như chưa từng có trận hành hình tra khảo nào diễn ra ở đây cả.

    "Ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ." Vân Thiển điều chỉnh hô hấp, con ngươi đen như mực, khoé miệng nhếch lên, hòa cùng với nỗi căng thẳng chợt loé trên gương mặt y.

    Tuy làn da đã khôi phục nguyên dạng, nhưng đau đớn trên người vẫn chưa hề tiêu tán, y có lúc thất thần, nhưng lại cố nén không chịu thỏa hiệp trước mặt Dạ Quân Ly, không hề có ý định nhận thua.

    Dạ Quân Ly nghiêng người nhìn y, khoé miệng hắn hơi cong lên, toát ra sự lạnh lẽo khó tả.

    "Vân Thiển, ta nói cho ngươi biết, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu ngươi không giao nó ra đây, thì đừng trách ta không niệm tình cũ."

    Vân Thiển vẫn không chịu yếu thế, trong mắt y chưa từng xuất hiện sự sợ hãi, ánh lửa rực sáng trong Tỏa Hồn Cốc ánh lên trong đôi mắt cố chấp của y, đối diện với Dạ Quân Ly: "Ta không cần ngươi niệm tình cũ! Ngươi cho rằng chỉ bằng chút hình phạt là có thể hù dọa ta? Khiến ngươi thất vọng rồi.."

    "Không ngờ hiện tại ngươi lại có bản lĩnh như vậy." Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển thêm vài phần hứng thú, ánh mắt hắn lạnh buốt thấu xương, ngón tay chậm rãi vuốt ve sườn mặt y, thong thả cảm thụ thân thể ấm áp của y.

    Giây tiếp theo, hắn bất ngờ nâng tay vung ra roi Cốt Linh, trực tiếp quất thẳng vào ngực Vân Thiển.

    Miệng vết thương bị roi Cốt Linh quất trúng không ngừng chảy máu, lưu lại vết roi vĩnh viễn không bao giờ tan.

    Một roi này quất xuống, cơ hồ sắp đánh tan nửa cái mạng của Vân Thiển, linh lực của y vốn yếu ớt, xương cốt cũng không tốt, nếu như không phải còn có Hỏa Viêm Châu trong cơ thể chống đỡ, chỉ sợ tính mạng của y khó bảo toàn.

    Y đau đến run rẩy, đầu óc bắt đầu mê man, muốn há miệng thở dốc nhưng lại không có sức, mỗi lần hít thở ngực đều đau đớn khó nhịn.

    Y gắt gao bám sát vào vách tường, hi vọng tìm được chút độ ấm để giảm bớt đau đớn trên thân thể.
     
  6. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Quân Ly cho rằng Vân Thiển có Hỏa Viêm Châu chống đỡ sẽ không dễ dàng chết đi, nên hắn càng ra tay tàn nhẫn, roi tiếp theo quất vào cổ y, lại vừa vặn trúng vào động mạch, máu tươi tràn ra như suối, bất luận Vân Thiển có dùng tay chặn lại như thế nào cũng đều vô ích.

    Lúc này Dạ Quân Ly mới thu hồi roi Cốt Linh, nỗi kinh hoảng trong đáy mắt hắn chớt loé, hắn cúi người lướt nhẹ qua vị trí mạch cổ, máu mới miễn cưỡng ngừng chảy.

    "Yên tâm, chính như lời ngươi nói, ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi."

    "Nhưng nếu ngươi lại khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!" Dạ Quân Ly tăng lớn âm lượng, cả người toát ra lãnh ý.

    "Ta cũng lặp lại một lần nữa, ta sẽ không dễ dàng trả lại Hỏa Viêm Châu cho ngươi!"

    Không ai biết, tại sao Vân Thiển lại cố chấp như thế, y thà chết chứ không buông Hỏa Viêm Châu, đối với y mà nói, Hỏa Viêm Châu có thể gia tăng một ít thần lực cho y.

    Vì vậy, điều này càng khiến Dạ Quân Ly cho rằng, năm đó Vân Thiển là có chuẩn bị mà đến, y tiếp cận hắn là có mục đích, chính là cướp đi Hỏa Viêm Châu trên người hắn.

    Vân Thiển từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu hắn.

    Hắn tiện đà vươn tay hướng về giữa mi tâm Vân Thiển, lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy đen, không ngừng hấp thu thần lực của y.

    Lát sau, Dạ Quân Ly mới vừa lòng thu tay lại, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Vân Thiển: "Ngày ấy gặp ngươi, cảm thấy thần lực trên người ngươi không bằng hiện tại, Hỏa Viêm Châu quả thực rất hữu dụng, đúng không?"

    Dường như hắn đã nghĩ ra cách chơi thú vị hơn, môi mỏng cong lên, giọng điệu quỷ dị: "Xem ra thần lực của ngươi còn có chỗ dùng được, tạm thời ta đem ngươi về Dạ Thương Cung, hầu hạ ta ngày đêm, được không?"

    Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'hầu hạ', nghe có vẻ gần gũi nhưng lại khiến kẻ khác không rét mà run.

    Vân Thiển biết, ác niệm lớn hơn đang sắp kéo đến, nhưng y vẫn sẽ chống cự, sẽ không giao Hỏa Viêm Châu ra.

    Bởi vì vừa mất đi vài phần thần lực, hơn nữa còn bị tra tấn một trận, Vân Thiển cơ hồ không thể đứng nổi nữa, y quỳ gối, hô hấp dồn dập.

    Nhưng Dạ Quân Ly không hề mảy may thương tiếc, trực tiếp dùng roi Cốt Linh trói y lại, cưỡng chế đưa về Dạ Thương Cung.

    Trên mặt đất rất nhanh liền xuất hiện hai vệt máu chói mắt, kéo dài từ Tỏa Hồn Cốc đến Dạ Thương Cung.

    Không ai phát hiện, nước mắt của Vân Thiển cũng chảy cùng với máu, nước mắt trong suốt hòa cùng một thể với vệt máu đỏ thẫm, hóa thành mùi vị chua xót..

    "Liếm sạch sẽ máu cho ta!" Dạ Quân Ly khinh thường phun ra mệnh lệnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo bắn về phía Vân Thiển đang quỳ trên mặt đất.

    Một trận gió quét qua thổi bật song cửa, Vân Thiển đột nhiên cảm giác được một trận ác hàn, giống như có rất nhiều mảnh vụn băng giá đang thấm nhập vào máu, chảy dọc tứ chi xương cốt.

    Nhưng y vẫn nhận mệnh, cúi thấp đầu chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của Dạ Quân Ly.

    Lại bất ngờ không kịp phòng bị mà bị người nọ hung hăng đạp phía sau lưng, y nặng nề té ra đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.

    Tiếp đó lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ siết cổ, bức ép y nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt chán ghét như đang nhìn một món đồ rách nát sắp bị vứt bỏ.

    "Ngươi thà làm con chó bị ta đùa bỡn cũng không nguyện ý giao Hỏa Viêm Châu ra! Ta thật sự sẽ giết ngươi!" Dạ Quân Ly bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, hắn nghiến răng nghiến lợi mà rít lên với Vân Thiển.

    Vân Thiển lại như thấy chết không sờn, không hề có ý khuất phục, y khiêu khích nói: "Có bản lĩnh thì tự lấy, nó đang ở ngay trong cơ thể ta, ngươi trực tiếp khoét trái tim ta ra là có thể lấy được.."

    Dường như bị đâm trúng chỗ đau, bàn tay nắm Vân Thiển buông lỏng, Dạ Quân Ly trầm giọng nói: "Ngươi không cần dùng phép khích tướng bức ta, ta sẽ không mắc mưu."

    Hỏa Viêm Châu cần người giữ tự nguyện giao ra mới có thể phát huy uy lực của nó, cưỡng chế đoạt đi sẽ khiến nó trở thành phế thạch.

    Vân Thiển chợt cười lạnh, phía sau lưng bị Dạ Quân Ly đạp trúng vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, y cố nén đau đớn, cố hết sức nói: "Thứ cực khổ lấy được há lại đem trả về.."

    Dạ Quân Ly hiện giờ hận Vân Thiển thấu xương, nếu y không còn Hỏa Viêm Châu, liền mất đi tư cách đàm phán..

    Y nhất định phải sống sót..
     
  7. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Dạ Quân Ly hung ác nham hiểm, con ngươi hắn càng thêm đỏ thẫm.

    "Năm đó ngươi trăm phương ngàn kế ẩn náu bên người ta, chính là vì một ngày nào đó sẽ uy hiếp ta thế này?"

    Hắn vẫn không rõ, Vân Thiển rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với hắn mà lại đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy.

    Vân Thiển gian nan bò trên mặt đất, y nửa quỳ, hai gò má đỏ lên, hai tay nắm chặt, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tức giận khiến lời nói trở nên dứt khoát, đáy mắt y lại phiếm ánh quang.

    "Vậy thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự yêu ngươi? Ngươi không phải làm Ma quân đến đầu óc choáng váng rồi đấy chứ, ta đường đường là thái tử Thiên tộc, thèm muốn ngươi làm cái gì?"

    "Nếu ta nói với ngươi, năm đó ta chỉ muốn chơi đùa, muốn nhìn bộ dạng sa đọa của chiến thần khi mất đi Hỏa Viêm Châu, ngươi tin không?"

    Nếu là trước đây Dạ Quân Ly sẽ không tin, nhưng hiện tại hắn lại không thể không tin.

    Trước thái độ giải thích rõ hết thảy của Vân Thiển, hóa ra chơi đùa là ngọn nguồn của hết thảy.

    Yên lặng một lát, Dạ Quân Ly lại chỉ cười mà không giận, hắn chậm rãi áp sát vào Vân Thiển.

    Vân Thiển theo phản xạ muốn tránh né, nhưng thân thể như bị đóng băng, luống cuống không có đường lui.

    Khuôn mặt bị năm ngón tay sắc nhọn dùng sức chế trụ, ngay sau đó bất ngờ áp xuống một nụ hôn.

    Đầu lưỡi nóng bỏng thô bạo bắt đầu tấn công Vân Thiển, y vô lực phản kháng trong ngực Dạ Quân Ly, miệng mơ hồ phát ra tiếng nức nở không rõ.

    Vùng vẫy không tiếng động chỉ đổi lấy sự đối xử càng thêm thô bạo, Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển mà trêu tức: "Vậy cho ngươi nếm thử mùi vị bị người ngươi không yêu xâm chiếm!"

    Hắn trút bỏ toàn bộ quần áo trên người Vân Thiển, tiện đà dùng roi Cốt Linh trói chặt, thô bạo ném y lên giường, bất luận Vân Thiển kêu rên cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể khiến Dạ Quân Ly dừng lại.

    Không gian yên lặng bỗng chốc như hóa thành nước sôi ùng ục, bắt đầu quay cuồng chuyển động.

    Một lần lại một lần bị xâm chiếm một cách tàn bạo, Vân Thiển không còn chống cự nữa, y mặc cho hắn chà đạp mình, ánh mắt tan rã nhìn đăm đăm vào khoảng không, nhiều lần bị ép đến nghẹt thở.

    Trên thân Dạ Quân Ly vẫn còn lưu lại đầy rẫy dấu vết bị tra tấn khi còn ở ác ngục.

    Vân Thiển khóc, chỉ có chính y rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mà khổ sở..

    * * *

    "Nếu ngươi có ý đồ làm nhục ta, thì chúc mừng ngươi đã thực hiện được."

    Sau khi hành sự xong, Vân Thiển vô thần nhìn tấm màn đỏ phía trên, trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi vị phóng túng dâm loạn của sự việc khi nãy.

    "Tự lăn xuống mặc quần áo vào đi!" Dạ Quân Ly chậm rãi chỉnh lý lại y phục, không thèm nhìn đến Vân Thiển, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

    Vân Thiển chậm chạp ngồi dậy, một trận đau đớn như bị khoan thủng từ phía sau truyền đến, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát.

    Y quỳ gối lần mò đống y phục đã bị xé rách, chuyện đã tới nước này, tất cả lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của y đã hoàn toàn bị giết chết, tôn nghiêm gì đó sớm đã không còn.

    Trong lúc y đang cố sức mặc lại y phục, ngoài phòng chợt có người gõ cửa, là y sư của Lục Thần Điện Nhiễm Trầm.

    "Thánh Quân, bữa trưa đã chuẩn bị xong."

    "Đem vào đi."

    Nhiễm Trầm đẩy cửa ra, đập vô mắt hắn chính là khuôn mặt tiều tuỵ bất kham của Vân Thiển, Nhiễm Trầm hít một ngụm khí lạnh, đồng tử hắn hơi phóng đại.

    Sao lại là y? Trái tim Nhiễm Trầm nhảy loạn trong lồng ngực, hai tay bưng bàn ăn không khống chế được mà run nhẹ.

    Hắn vô tình nhìn lướt qua vết thương rỉ máu trước ngực cùng hai đầu gối của y, trong lòng không khỏi co rút đau đớn.

    Nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế không kinh hoảng, hắn đặt đồ ăn lên bàn chỉnh tề, cung kính nhắc nhở: "Thánh quân dùng bữa nhân lúc còn nóng, để nguội lạnh sẽ tổn hại dạ dày."

    Không biết câu nào lại chọc cho Dạ Quân Ly nhíu mày, hắn ác ý xách Vân Thiển lên, ấn ngồi xuống bàn ăn, ngay bên cạnh hắn, trầm thấp gằn từng tiếng: "Ăn hết toàn bộ cho ta!"

    Nhiễm Trầm nhìn thấy hết toàn bộ hành động của Dạ Quân Ly, hô hấp hắn cơ hồ đình trệ, cố nén sự phẫn hận trong ngực, cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh.

    Vân Thiển thuận theo cầm cái chén lên, sau đó ăn ngấu nghiến như hổ đói.

    Vẻ mặt lo lắng của Nhiễm Trầm có hơi dãn ra, chỉ là giữa chân mày lại chất đầy tâm sự nặng nề.

    "Ăn chậm một chút.." Giữa lúc suy nghĩ mơ hồ, Nhiễm Trầm đột ngột thốt ra một câu nhắc nhở.

    Câu này khiến Dạ Quân Ly nhíu mày, sát khí trong mắt hắn bắt đầu tràn ra.
     
  8. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vân Thiển lo lắng sẽ liên luỵ Nhiễm Trầm, 'keng' một tiếng, chiếc đũa bị y làm rơi xuống đất, dời đi sự chú ý của Dạ Quân Ly.

    "Hẳn là không đủ ăn? Không còn bao nhiêu sức lực?"

    "Thánh quân vẫn là nên quan tâm bản thân một chút? Bắt ép người khác làm những chuyện.."

    Nói tới đây, dạ dày Vân Thiển bỗng quặn lên, khiến y khó chịu mà nôn khan.

    Hành động này lọt vô mắt Dạ Quân Ly lại giống như y đang ghê tởm việc giao hợp cùng hắn.

    Một bàn tay đặt vô cần cổ của Vân Thiển, đem tất cả những khó chịu sản sinh trong cơ thể y tụ lại ở cổ họng.

    Trước mắt lại chợt mơ hồ, một ngụm tanh ngọt dâng lên trong cổ họng Vân Thiển, y hơi hé miệng, một ngụm máu tươi lập tức trào ra.

    Khoé miệng tươi cười của Dạ Quân Ly phút chốc cứng đờ, hắn buông tay ra, trong mắt tràn ra một tia bỡn cợt.

    Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng, ngón tay bỗng nhiên bị người bên cạnh cầm lấy, truyền vào lòng bàn tay y một cỗ linh lực ấm áp, cả người lạnh như băng nháy mắt đã giảm bớt rất nhiều.

    "Nhiễm Trầm! Giám sát y chặt chẽ, đừng để y chết!" Dạ Quân Ly thu hồi biểu tình trên mặt, nhìn không ra cảm xúc gì, hắn vội vã rời khỏi Dạ Thương Cung, bỏ lại Vân Thiển gầy yếu cùng với y sư y thuật cao minh Nhiễm Trầm.

    Vân Thiển biết, Dạ Quân Ly lo y chết rồi sẽ không lấy lại được Hỏa Viêm Châu.

    Nhiễm Trầm đỡ Vân Thiển ngồi xuống đàng hoàng, thuần thục bắt mạch cho y, hắn bỗng dưng nhíu chặt mày, lên tiếng hỏi: "Sao nội thương của ngươi lại nghiêm trọng như vậy?"

    Hắn không nhịn được muốn quở trách vài tiếng, nhưng khi bắt gặp sắc mặt trắng bệch của Vân Thiển thì lại không đành lòng, giọng hắn dịu dàng đi một chút: "Có đau không?"

    Nhiễm Trầm vừa hỏi vừa dùng một chiếc khăn tay trắng mà lau đi vết máu bên môi Vân Thiển.

    Chỉ nghe thấy hơi thở mong manh của Vân Thiển, y miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng đáp: "Ta ăn uống không tốt lắm, lại vừa mới bị đau.. Hiện tại không sao.."

    Chút đau đớn xác thịt này có là gì so với nỗi thống thổ trong lòng.

    "Ngươi là y sư sao?" Vân Thiển nhướng mày nhìn chăm chú Nhiễm Trầm.

    Đôi con ngươi y màu hổ phách, sạch sẽ trong sáng như ánh trăng non, đẹp đẽ hơn bất cứ phàm nhân nào.

    Đầu óc Nhiễm Trầm giống như bị mê loạn, hắn gật gật đầu: "Ừm, về sau ngươi không thoải mái chỗ nào đều có thể nói với ta."

    Hắn cẩn thận giúp Vân Thiển bôi thuốc lên mỗi một vết thương trên người, còn đút cho y một viên thuốc giảm đau.

    Sắc mặt Vân Thiển đã khôi phục được một chút, tầm mắt y lướt nhìn bốn phía, thuận miệng nói một câu: "Nơi này thật lạnh lẽo.."

    Không biết vì sao từ lần đầu nhìn thấy Nhiễm Trầm, từ sâu trong nội tâm y đã tin tưởng hắn, tin tưởng người trước mặt này sẽ không tổn thương y, đem đến cho Vân Thiển cảm giác được thả lỏng trước đây chưa từng có.

    Vân Thiển nói xong liền thấy Nhiễm Trầm định cởi áo ngoài của mình, y vội vàng ngăn lại: "Không cần, ta sẽ liên luỵ đến ngươi.."

    Hai mắt Nhiễm Trầm dần trở nên ảm đạm.

    Tiếng thở dài tản ra trong căn phòng trống vắng, rất nhanh liền tiêu tán trong không gian u ám.

    "Bảo hộ thật tốt bản thân, đừng làm Thánh quân tức giận nữa, được không?"

    Vân Thiển nhu thuận gật đầu, mỉm cười với Nhiễm Trầm, nhưng trong mắt y lại lộ vẻ bi thương.

    Y hao phí hết tâm tư để khiến Dạ Quân Ly hận y, hiện tại mục đích đã đạt được, nhưng sự chua sót trong lòng lại lên men mỗi lúc một lớn, y tựa hồ sắp thất bại trong gang tấc.

    "Ta ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.."

    Nhiễm Trầm để lại cho Vân Thiển một lọ thuốc, dặn y nếu đau quá thì dùng một viên.

    Hắn nói xong thì dọn dẹp các thứ trên bàn, cũng không nhìn đến Vân Thiển nữa, thấy y buồn ngủ mà ghé lên bàn nhắm mắt, Nhiễm Trầm lại không nỡ bỏ ra ngoài.

    Vân Thiển ngủ một giấc đến tận trưa, lúc này vẫn chưa thấy Dạ Quân Ly đến kiếm chuyện với y, vậy hẳn là hắn đang bị chuyện quan trọng nào đó quấn lấy
     
  9. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng ban trưa chiếu qua khung cửa sổ, ấm áp tựa như một chiếc chăn bông mới được phơi nắng.

    Từng ngóc ngách trong Lục Thần Điện đều vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ có Dạ Thương Cung thỉnh thoảng còn thấy được ánh mặt trời.

    Khó chịu trên người Vân Thiển đã giảm bớt rất nhiều, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, không khỏi co rúc thân thể.

    Dường như y đang có một giấc mộng thật đẹp, không muốn tỉnh lại.

    Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi bị Dạ Quân Ly tàn nhẫn phá vỡ.

    Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to lớn quen thuộc mạnh mẽ túm lấy, hung hăng ném ra đất, tiếng rống giận dữ tràn ngập cả Dạ Thương Cung.

    "Ta để Nhiễm Trầm trông chừng ngươi! Là sợ ngươi chết, không lấy được Hỏa Viêm Châu! Ngươi đừng cho rằng ta mềm lòng với ngươi!"

    Dạ Quân Ly vừa ra ngoài một chuyến, dường như gặp phải chuyện gì phiền lòng, hiện tại hắn liền trút hết giận dữ lên người Vân Thiển.

    Có lẽ do chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lúc này hốc mắt Vân Thiển đỏ lên, y khó chịu mà ôm lấy ngực, vô cùng gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cố gắng đè ép nỗi chua xót đang không ngừng sinh sôi ứ đọng nơi lồng ngực.

    Hắn dùng thái độ đó mà nhìn y, mới đầu y có chút giật mình không dám tin, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng chỉ chậm rãi cúi đầu.

    Y muốn đứng dậy, nhưng vì không còn sức lực mà lại té xuống đất.

    "Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Đừng có ý đồ khiến ta thương hại ngươi!"

    Ánh mắt kia tràn đầy ác ý, giống như thuỷ triều lạnh giá dâng lên nhấn chìm Vân Thiển không thể thoát.

    Y còn chưa kịp tiêu hóa, Dạ Quân Ly đã sai hai tên ma tướng vào, quát lớn: "Ném y vào đi! Thần lực của y đủ ngăn cản!"

    Vân Thiển mơ hồ, bị hai gã ma tướng mặt mũi hung ác không chút lưu tình kéo ra ngoài.

    Y bị đưa tới Hư Không Trì, dòng nước trong Hư Không Trì chảy rất siết, mùi máu tươi nồng nặc xộc vô mũi Vân Thiển, hai tên ma tướng lần lượt bị cuốn xuống dòng nước chảy siết.

    Hóa ra sự tức giận của Dạ Quân Ly khi nãy là vì khốn cảnh trước mắt này.

    Vân Thiển còn chưa kịp tự trấn an bản thân đã bị tên ma tướng kia lôi xuống Hư Không Trì.

    Dòng nước cuộn trào lập tức nuốt chửng y, y theo bản năng mà níu, cào cấu vào khoảng không, liều mạng giãy giụa lại phát hiện càng lún càng sâu.

    Ý thức mỗi lúc một suy yếu, cho đến lúc gần như sắp ngất đi, Hỏa Viêm Châu trong cơ thể y phát ra ánh sáng xanh biếc chói lóa, hòa loãng máu trong hồ, thế nước dần dần dịu đi.

    Dù đã sóng yên biển lặng, nhưng Vân Thiển đã mất đi năng lực tự cứu, cho dù y đạp nước thế nào thì vẫn đang từ từ chìm xuống đáy hồ..

    Ma tướng không dám tự tiện quyết định, lập tức trở về bẩm báo với Dạ Quân Ly.

    Người nọ vừa nghe tin thì chợt kinh hãi, vẻ mặt không còn trầm tĩnh như trước, hắn nhanh như chớp chạy tới Hư Không Trì.

    Nhiễm Trầm đã đến đáy hồ trước một bước, hắn tìm được Vân Thiển rồi đưa lên bờ.

    Hắn ôm Vân Thiển vào lòng, ra sức hô lớn bên tai y: "Tỉnh tỉnh! Tỉnh lại!"

    Vẻ mặt của hắn ngoài đau lòng còn có thêm một tia phẫn nộ.

    Ngay sau đó, hắn bị một cỗ ma lực cường đại không kịp phòng bị đẩy ra, một mệnh lệnh nảy sinh oán giận cùng lúc vang lên: "Cút ngay!"

    Nhiễm Trầm đè nén lửa giận trong lòng, hắn kinh ngạc nhìn màu đỏ thẫm trong mắt Dạ Quân Ly, thanh âm cứng nhắc đầy sự khắc chế: "Ngươi đừng diễn trò! Tỉnh lại cho ta!"

    Vân Thiển bơi rất giỏi, bất chấp mực nước sâu bao nhiêu y cũng đều thành thạo vượt qua, hiện tại thành ra như vậy, tất cả đều là tại Dạ Quân Ly.

    Người trong lòng giống như bị ngộp nước mà hít thở không thông.

    "Vân Thiển! Vân Thiển! Ngươi tỉnh lại cho ta! Lập tức tỉnh lại cho ta!"
     
  10. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong trí nhớ của Nhiễm Trầm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dạ Quân Ly mất khống chế, ánh sáng loang lổ rơi trên mặt hắn, kì lạ hơn còn có thêm vài phần nhu hòa chưa từng thấy.

    Sâu trong tiềm thức của Vân Thiển, dường như y nghe được hắn gọi tên mình, tâm hồn y giống như bị ai gõ vang, lông mi dài khẽ động, đôi mắt quyến luyến mở ra.

    Thấy Vân Thiển không sao, lý trí Dạ Quân Ly mới dần khôi phục, hắn đẩy Vân Thiển ra khỏi người mình, thái độ lạnh lùng như trước: "Ta khuyên ngươi, đừng có dùng cái chết để uy hiếp ta!"

    Một dòng chất lỏng ấm nóng từ khoé mắt Vân Thiển chảy xuống, vừa hay hòa cùng với bọt nước hỗn loạn trên mặt, nên không ai nhận ra được sự buồn bã của y.

    Y đã mất đi khả năng tự bơi, vừa rồi suýt chút nữa thì bị đuối nước, không ai biết lúc ấy y đã khủng hoảng và sợ hãi cái chết thế nào.

    "Nhiễm Trầm, đưa y về, nhìn xem Hỏa Viêm Châu có vấn đề gì không!" Ánh mắt Dạ Quân Ly lạnh lẽo, nói xong thì nhanh chóng rời đi.

    Nhiễm Trầm được hắn cho phép, nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thiển, ánh mắt nhu hòa cùng đau lòng, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái?"

    Khoé miệng Vân Thiển giương nhẹ, nụ cười này ngoại trừ một chút an ủi, còn có một tia tự giễu.

    "Còn sống là tốt rồi, ta không sao.."

    "Ngươi không biết bơi sao?" Nhiễm Trầm hỏi.

    Hắn không dám nhìn kỹ cảm xúc trên gương mặt y, tựa như nếu nhìn nhiều thêm một chút, trái tim hắn sẽ bị bóp nghẹn thêm một phần.

    "Ta cũng.. không biết.. Đột nhiên không thể bơi.."

    Nhiễm Trầm cũng không hỏi nhiều, thân thể Vân Thiển vẫn là quan trọng nhất.

    Hắn dùng Thuỷ Linh Châu thăm dò tình huống của Vân Thiển, may mắn là ngoại trừ nội thương ban đầu còn chưa khỏi ra thì không có thêm vết thương nào mới nữa.

    "Không phải ta đã dặn ngươi đừng chọc giận Thánh quân nữa sao? Sao ngươi lại không nghe lời?" Khuôn mặt Nhiễm Trầm hơi trầm xuống, tay hắn vuốt nhẹ trán Vân Thiển.

    Trong ánh mắt hắn nhìn Vân Thiển, tựa hồ mang theo thứ tình cảm hoài niệm nào đó, nhưng giây tiếp theo liền dời tầm mắt.

    "Ta.. về sau ta sẽ không.." Vân Thiển chật vật không nghĩ ra được lời giải thích nào, y không cố ý chọc giận Dạ Quân Ly, là Dạ Quân Ly không chịu buông tha cho y.

    "Ngươi có thể đỡ ta đi được không, ta có hơi lạnh.." Sao có thể không lạnh chứ, Hư Không Trì hàng năm đều kết băng, hôm nay không biết vì sao kết giới đột nhiên bị phá vỡ, băng tan khiến mạch nước phía dưới trào dâng.

    Nhiễm Trầm áp chế ánh mắt có chút bất đắc dĩ, hắn nâng Vân Thiển dậy, người nọ cơ hồ rất nhẹ, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện tại đã trắng bệch không chút huyết sắc.

    "Ta đưa ngươi về Dạ Thương Cung nghỉ ngơi.. Ngươi đừng sợ, Thánh quân cũng lo ngươi sẽ mất mạng.."

    Vân Thiển gật gật đầu, y cười lên như một thiếu niên chưa trải sự đời.

    Dạ Thương Cung cách Hư Không Trì rất gần, Nhiễm Trầm và Vân Thiển lại đi rất lâu mới đến..

    Nhiễm Trầm kéo cái ghế qua cho Vân Thiển ngồi xuống cạnh bàn, rót cho y một chén nước, nhìn y phục trên người y vẫn còn nhỏ nước ẩm ướt, đáy lòng hắn lại ẩn ẩn đau, không có mệnh lệnh của Dạ Quân Ly, hắn không dám đem quần áo sạch sẽ đến cho y thay.

    Tự ý làm bậy sẽ chỉ khiến cho Vân Thiển lại lâm vào nguy hiểm.

    Lâm Thiển đã ngồi xuống yên ổn.

    "Ngươi đi làm việc của mình đi.. ta có chút mệt mỏi.. Ngươi xem ta này, cả ngày ham ngủ." Vân Thiển cười yếu ớt nói với Nhiễm Trầm.

    Nhiễm Trầm nhiều lần xác nhận tình trạng thân thể của Vân Thiển, Vân Thiển kiên trì nói chính mình không sao thì hắn mới bán tín bán nghi rời đi.

    Vân Thiển kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi xuống góc tường, lần này, y không dám nằm úp sấp ngủ trên bàn nữa.

    Thân thể y rất lạnh, mí mắt nặng trĩu, một lúc sau liền lâm vào ngủ sâu
     
  11. Hàn Thiên Vy Đam mỹ là chân ái

    Bài viết:
    25
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài trời mây đen phủ kín dày đặc nứt ra một kẽ hở, ánh trăng lạnh lẽo len lỏi rọi sáng Huyết Chủng Đài, chiếu lên bóng dáng cô tịch của Dạ Quân Ly.

    Trong tay hắn đang nắm lấy một chiếc khóa Đồng Tâm màu sắc rực rỡ, phía trên một mặt khóa khắc họa một đôi uyên ương, mặt còn lại khắc dòng chữ nho nhỏ: Muôn đời đồng tâm cùng Quân.

    Đây là chữ viết của Vân Thiển.

    Khóa Đồng Tâm vốn dĩ có một cặp, một chiếc khác đang ở trong tay Vân Thiển, dòng chữ xinh đẹp kia là do chính y khắc cho Dạ Quân Ly.

    Vạn năm trước tình cảm mặn nồng, phu thê hòa hợp, hóa ra đều là giả dối.

    Thế nhưng vừa rồi, khi hắn nhìn thấy trên mặt Vân Thiển phủ kín một tầng u ám, đôi mắt kia thiếu chút nữa không mở lại được, Dạ Quân Ly suýt nữa đã sụp đổ..

    Hắn ở ác ngục chịu khổ hình vạn năm, vô số lần tưởng như không thể chống đỡ được nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến những lời hứa hẹn với Vân Thiển, hắn nghĩ đến Vân Thiển một thân một mình khổ sở, hắn sẽ lại cắn răng tiếp tục kiên trì.

    Nào ngờ sau khi hắn ra khỏi ác ngục, Vân Thiển liền thay đổi, ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn.

    Khi đó Dạ Quân Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

    Nhưng hắn chỉ cho rằng là do Vân Thiển ghét bỏ con đường ma đạo sau khi ra tù của hắn, ghét bỏ thân phận thấp kém của hắn, không xứng với y, cho đến sau này hắn vô tình biết được, Hỏa Viêm Châu trong cơ thể hắn là do Vân Thiển cướp mất, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, hóa ra từ đầu đến cuối đều là một âm mưu.

    Dạ Quân Ly thu hồi khóa Đồng Tâm, lệ khí trên người thu liễm bớt một ít, cả người phong trần mỏi mệt trở lại Dạ Thương Cung.

    Vân Thiển đang co người ngủ gục trong góc tường, thoạt nhìn vô cùng mệt nhọc.

    Không biết y đang mơ thấy cái gì, đôi lông mày nhíu chặt, miệng nỉ non mấy tiếng không rõ lời.

    Dạ Quân Ly ngồi xổm xuống trước mặt y, mặt hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ của Vân Thiển, y thoạt nhìn thiên chân vô tà như vậy, ai mà ngờ được, đằng sau gương mặt thiên thần vô hại này là một tâm địa tàn độc.

    "Quân Ly ca ca.." Vân Thiển bỗng nhiên thốt ra, cho dù đang ngủ, cũng có thể cảm nhận được sự bi ai cùng thê lương lộ ra trong giọng nói kia.

    Dạ Quân Ly cho rằng bản thân hắn sinh ảo giác, hàng mi run rẩy, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự hoảng loạn: "Ngươi, gọi ta là gì.."

    "Quân Ly ca ca.." Vân Thiển thì thào lẩm bẩm, thanh âm rất nhẹ, tựa như xuyên qua khoảng thời gian rất lâu mới đến được tai của Dạ Quân Ly, nhưng lại rõ ràng từng chữ.

    Vân Thiển nói mê một tiếng, liền khiến cho Ma giới Chí tôn luôn luôn trầm tĩnh vứt bỏ lớp giáp cứng rắn, thành luỹ tan rã..

    Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt mở to không dám tin, suýt chút nữa hắn đã ôm lấy người nọ mà khảm sâu vào lòng, hai cánh tay khắc chế không ngừng run rẩy cùng trái tim đang kịch liệt nhảy nhót trong lồng ngực.

    Cuối cùng hắn vẫn là bỏ chạy mất dạng.

    Từ nhỏ Vân Thiển vẫn luôn bám theo sau Dạ Quân Ly, trái một câu Quân Ly ca ca phải một câu Quân Ly ca ca, tận cho đến lúc bọn họ yêu nhau, xưng hô này cũng chưa từng thay đổi.

    Dạ Quân Ly cũng thích được y gọi như vậy, thậm chí còn rất hưởng thụ, tiếng gọi kia mềm mại tràn đầy sự ỷ lại.

    Trước đây chỉ cần y gọi hắn như vậy, Dạ Quân Ly sẽ dốc hết tâm tư để hoàn thành yêu cầu của y mà không thể cự tuyệt.

    Giờ khắc này, hắn càng không thể không thuyết phục chính mình, hắn không thể lại mắc mưu người kia, hắn không cho phép.

    * * *

    Qua một lúc lâu, Kiến Tà đi tới bẩm báo: "Thánh quân, Hư Không Trì đã khôi phục hiện trạng ban đầu."

    "Vì sao như vậy?" Dạ Quân Ly lời ít ý nhiều, vẻ mặt nghiêm trọng.

    Hư Không Trì chưa từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, ngoại trừ có kẻ động tay, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

    "Là bị người thiết lập Phong Ma Ảo Thuật, nhưng không tra ra được ngọn nguồn." Kiến Tà thấp thỏm lo sợ đáp, nếu truy ra Lục Thần Điện có phản đồ, dù là ai cũng không thoát khỏi liên can.

    Mà thủ đoạn của Dạ Quân Ly, trên dưới Lục Thần Điện đều biết rõ.

    Kiến Tà nói tiếp: "May mắn có Hỏa Viêm Châu che chở, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng."

    Phong Ma Ảo Thuật, một khi bị cuốn vào đó, linh hồn sẽ bị nhốt vào chốn nước sôi lửa bỏng, mãi mãi không được luân hồi.

    Dạ Quân Ly cũng không truy cứu quá nhiều, hắn phân phó Kiến Tà: "Lưu ý đám người sắp tới ra vào Hư Không Trì, trước mắt không cần làm lớn chuyện."

    "Đã rõ, Thánh quân!"

    Yên tĩnh lại một chút, Dạ Quân Ly trở lại Dạ Thương Cung, khi vừa nhìn thấy Vân Thiển, sự gai góc âm hiểm trên người hắn hơn phân nửa đều tan biến.

    Hắn bước nhanh đến ôm Vân Thiển lên giường, mỹ nhân bé nhỏ có lẽ ngủ rất sâu, chỉ hơi nhíu nhíu mày mà không tỉnh lại.

    Hắn tiện đà thay đi bộ y phục ướt đẫm trên người y, tầm mắt di chuyển dọc từ mắt cá chân hướng dần lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ, hắn không khỏi thất thần.

    "Vì sao ngươi phải đối xử với ta.." Rõ ràng đã từng tốt đẹp như thế, rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy.

    Vì sao hết thảy đều là giả dối.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...