Chương 10
"Ái khanh một đường bôn ba mệt nhọc vất vả, đêm nay trẫm và hoàng thúc thết đãi yến tiệc ở trong cung, đón gió tẩy trần cho người." Tạ Nguyên Gia ghi nhớ vài lời kịch ngày hôm qua Phó Cảnh Hồng dạy mình, lại nói: "Lần này đại thắng Tây Vực, trẫm nhất định trọng thưởng cho các binh lính tướng sĩ!"
Quý Thiếu Viêm ôm quyền khom mình hành lễ cảm tạ, "Đa tạ Hoàng Thượng."
"Thời gian hãy còn sớm, ái khanh về trước nghỉ ngơi thật tốt đi thôi." Tạ Nguyên Gia nhìn hắn phong trần mệt mỏi, cho rằng hắn bôn ba hơn một năm lại hối hả chạy về hơn nửa tháng đường xá, chắc hẳn đã kiệt sức, tri kỷ bảo hắn sớm về nhà.
Vốn tưởng mình phải bị ép nghe một tràng sáo rỗng, Quý Thiếu Viêm hơi kinh ngạc. Năm trước, hắn từ tuyền tiến trở về là lập tức đi báo cáo tình hình trước mặt tiên đế, lần nào cũng phải nửa ngày, không ngờ tiểu hoàng đế còn rất hiểu chuyện.
"Vậy thần cáo lui trước." Quý Thiếu Viêm cũng không dây dưa, sau khi hành đại lễ mới xoay người đi, áo choàng đen vẽ một vòng tiêu sát phóng khoáng trong không trung. Trong cái nhìn của Tạ Nguyên Gia, hắn sải bước rời cung.
"Đại tướng quân cũng thật là, chưa nói được mấy câu đã đi, quả thực không đặt Hoàng Thượng ngài ở trong mắt!" Chờ sau khi bóng dáng của hoàn toàn biến mất, Thiến Bích đứng ở phía sau tức giận bất bình nói, giống như đang cảm thấy không vừa lòng thay cho cậu.
Tạ Nguyên Gia tò mò quay đầu lại nhìn hắn, không rõ vì sao hắn tức giận như vậy: "Tướng quân thế nào?"
"Hoàng Thượng ngài không thấy sao?" Thiến Bích thở phì phì nói, "Vừa rồi đại tướng quân kia dám dùng ánh mắt bất kính có nhìn ngài! Phải nói cho Vương gia, nghiêm khắc trị tội hắn! Hoàng Thượng cũng không thể tha cho hắn!"
Nội tâm Tạ Nguyên Gia thở dài, Thiến Bích không hổ là nằm vùng số một của vai chính, chỉ xét mỗi trình độ châm ngòi ly gián cấp ảnh đế này, nếu không phải cậu biết trước tình tiết thì chắc đã tưởng hắn một lòng vì mình thật.
"Đại tướng quân chiến công hiển hách, lần này lại đánh thắng trận, uy phong một chút cũng coi như dễ hiểu." Tạ Nguyên Gia trấn an hắn, "Vả lại cũng do trẫm lệnh hắn trở về nghỉ ngơi, hắn tuân mệnh hành sự, không đại bất kính gì cả."
Thiến Bích thấy hắn khăng khăng không cắn câu, đành phải ngậm miệng, nói thầm tính nết của Hoàng Thượng thật sự quá tốt, người nào cũng chịu đựng.
Không chịu cũng không được, người ta là nam hay đó cưng ơi.
Tạ Nguyên Gia nén nước mắt vào lòng, suất diễn của nam hai một thì bia đỡ đạn như cậu có thể địch nổi sao? Hắn là nhân vật nam giới có danh tiếng cao nhất ngoại trừ nam chính đó trời ơi! Một đám độc giả fan nữ mỗi ngày tranh nhau bình luận nói hắn là chó săn ngạo kiều, cậu dám đối địch với người như vậy?
Thôi bỏ đi, dù sao trong quyển sách này ngoại trừ cậu thì mọi người đều có nhóm fans của mình, ngay cả Thất hoàng tử Tạ Nguyên Kỳ đoạn sau bộ truyện luôn tự tìm đường chết cũng có người thích, thôi không nói nữa, nói nữa là khóc bảy ngày bảy đêm khỏi ngủ.
Đến tối, toàn cung đều treo đèn màu, Ngự Hoa Viên dọn khoảng một trăm cái bàn, trên bàn đặt đầy trái cây trà bánh, tổ chức yến tiệc ăn mừng với các tướng sĩ nơi tiền tuyến.
Tạ Nguyên Gia đúng giờ tới nơi, ngồi ở vị trí của mình, sau khi cầm chén rượu nói vài câu tượng trưng rồi kêu bọn họ cứ ăn ăn uống uống thỏa thuê, không hề rườm rà dài dòng.
Những tướng sĩ đó ngược lại vui vẻ, mẹ ơi cuối cùng cũng có một vị hoàng đế không lắm lời. Trước đây, mỗi khi lão hoàng đế tổ chức mấy buổi yến tiệc ăn mừng rác rưởi đó, thường cầm chén rượu nói liên tục một canh giờ. Mấy tên đàn ông không câu nệ tiểu tiết, quen sống trên chiến trường như bọn họ không chỉ phiền chán mà còn sắp chết đói.
"Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng." Quý Thiếu Viêm bưng chén rượu đứng dậy, lanh lẹ kính rượu Tạ Nguyên Gia. Chuyến trở về này, những thủ hạ của hắn đều được không ít thứ tốt, ai cũng được tăng quan tiến chức. Tuy rằng sau lưng nhất định là ý muốn của tên vô lại Phó Cảnh Hồng kia, nhưng theo tình cảnh hiện tại, hắn cũng nên cảm ơn tiểu hoàng đế.
Tạ Nguyên Gia cũng vội bưng chén rượu của mình, muốn đứng dậy lại bị Lam Khấu đứng bên cạnh lanh lẹ ấn xuống, lúc này cậu mới nhớ ra đây không phải liên hoan của phòng khám, thiết lập tính cách của nhân vật hoàng đế không thể vỡ.
"Ái khanh không cần đa lễ, là các ngươi nên nhận được." Nói xong, Tạ Nguyên Gia trộm nhìn Phó Cảnh Hồng đang ngồi thoải mái ở cách đó không xa một cái, lòng nghĩ nịnh đầm cũng phải nịnh tới bến.
"Trẫm chỉ ban thánh chỉ thôi, đều do hoàng thúc có tâm gợi ý giúp trẫm, hoàng thúc vất vả."
Ý định vốn dĩ của cậu là đẩy hết chỗ tốt này lên người Phó Cảnh Hồng, để vai chính biết mình không có tư tâm. Nhưng không ngờ người nói vô tình người nghe có tâm, hai người đang ngồi kia đều có tâm tư khác.
Phó Cảnh Hồng đang uống rượu một mình tự dưng bị điểm tên cũng hơi kinh ngạc, hắn rất hứng thú nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế, thấy đối phương đang dùng một đôi mắt ngoan ngoãn nhìn mình, trong lòng không hiểu sao bỗng buồn cười.
Vật nhỏ thú vị, còn biết cầu cứu Thiếu Viêm, nắm được tính tình cương trực của Thiếu Viên để dễ bề mượn sức, ngược lại cũng không phải quá ngu ngốc.
Suy nghĩ của Quý Thiếu Viêm lại khác, hắn ngược lại không giống kiểu người lòng dạ hiểm độc như Phó Cảnh Hồng, võ nhân chỉ lo đánh giặc, không thích âm mưu quỷ kế nhiều như vậy. Từ góc độ của hắn lại nhìn ra, tiểu hoàng đế quá đáng thương, rõ ràng hắn mới là hoàng đế của vương triều này, nhưng ngay cả quyền ban thưởng cho thần tử cũng không có, còn phải bị Phó Cảnh Hồng khống chế, quá thảm.
Hắn không khỏi sinh ra một hai phần đồng tính với tiểu hoàng đế: "Tuy là ý tưởng của Hoài Nam Vương, nhưng cũng do Hoàng Thượng nhân từ, thần lấy chén rượu này thay cho lòng thành kính với Hoàng Thượng."
Dứt lời, hắn sảng khoái ngửa đầu đưa chén rượu lên uống cạn, nâng tay áo lưu loát xoa miệng, tác phong hào sảng khiến mọi người toàn trường nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn chén rượu của mình, do dự một lát vẫn cúi đầu uống. Cậu tửu lượng hồi kiếp trước của cậu cũng không tốt lắm, kể từ khi xuyên qua đến bây giờ cũng không dính giọt rượu nào, mong là đừng uống say.
Quý Thiếu Viêm kính rượu xong thì yến hội chính thức bắt đầu, theo một tiếng "Nhạc lên", một đoàn vũ nữ trang điểm xinh đẹp nối đuôi nhau vào bàn, đứng ở giữa nhẹ nhàng ca múa, lụa mỏng váy mềm tung bay, đệm nhạc đàn sáo, đúng là một loại hưởng thụ.
Tạ Nguyên Gia lại không có tâm tư gì với tiết mục ca múa này, cậu chỉ lo ăn phần cơm của mình, trước kia mỗi tối 6 giờ là lúc ăn cơm, hôm nay vì dạ yến đón tiếp này mà bị kéo căng tới 7 giờ, cậu đói bụng không chịu nổi. Ngoại trừ cậu, những người còn lại đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hoặc là hứng thú dạt dào xem vũ nữ múa hát, không khí rất náo nhiệt, từ khi lão hoàng đế sinh bệnh đến băng hà, trong cung đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Nhưng mấy thứ náo nhiệt này dường như không có quan hệ gì với Tạ Nguyên Gia, người khác tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện cùng nhau, chỉ mỗi cậu một mình cô độc ngồi trên đại điện, tự ăn tự uống, ngay cả người tán dóc cùng cũng không có.
Thuần Vu Nhã và lão hữu Đại Lý Tự Khanh thỉnh thoảng giao lưu vài câu, vừa ngẩng đầu đã thấy tiểu hoàng đế cô đơn ăn trái cây, trong lòng hơi xúc động.
Haiz, mới mười sáu tuổi thôi.
"Hoàng Thượng, thần kính ngài một ly."
Tạ Nguyên Gia đang ăn đến kích động tràn trề, không có thái giám bên cạnh liên tục ghi chép, nhắc nhở cậu ăn ít cái này ăn ít cái kia đúng là quá thoải mái. Cậu giật thót nghe lão sư muốn uống một chén với mình, đành phải thả đôi tay đang duỗi tới chỗ đậu phộng, đổi thành cầm lấy chén rượu.
"Là trẫm kính lão sư mới phải." Tạ Nguyên Gia khiêm tốn nói, "Nhờ lão sư không chê trẫm ngu dốt, cần cù chăm chỉ dạy bài vở cho trẫm."
Không ai không thích người khiêm tốn, Thuần Vu Nhã tự nhiên cũng cười: "Hoàng Thượng cũng không ngu dốt, nếu có thời gian, ngài nhất định có thể đạt được nhiều thành tựu."
Dứt lời, hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu của mình. Tạ Nguyên Gia vô cùng bối rối, cậu không thích uống rượu, vừa đắng vừa cay, nhưng rượu do lão sư kính thì không thể không uống, đành cắn răng uống cạn chén.
"Tửu lượng của Hoàng Thượng tốt thật đấy."
Thuần Vu Nhã còn chưa kịp ngồi xuống, Phó Cảnh Hồng ngồi bên kia liền mở miệng, hắn cười như không cười nhìn Tạ Nguyên Gia, vuốt ve cốc dạ quang trong tay, trong cặp mắt sắc bén lạnh lẽo kia lộ ra vài thứ khác, dường như muốn chọc ra một cái lỗ trên người Tạ Nguyên Gia.
"Nếu thừa tướng đại nhân và đại tướng quân đều kính rượu, vậy thần cũng nên kính một chén mới phải." Phó Cảnh Hồng cũng không đứng lên như những người khác, chỉ lười biếng ngồi ở chỗ của mình, giơ chén trong tay từ xa mà kính Tạ Nguyên Gia.
Mặt Tạ Nguyên Gia lúc này đã hồng rực, đương nhiên không phải bởi vì thẹn thùng, cậu hơi uống chút rượu thì mặt sẽ đỏ, càng miễn bàn mới hơn mười phút ngắn ngủn đã làm hai ly liên tục, cảm giác hiện tại rất không tốt, đầu óc hơi loạn.
"Hoàng, hoàng thúc cũng, cũng muốn, muốn uống?" Tạ Nguyên Gia nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh, không ngừng mà trộm véo chính mình đùi nhắc nhở chính mình đây là ở trong yến hội, ngàn vạn không thể xấu mặt, càng không thể nói cái gì không nên lời nói.
Phó Cảnh Hồng nhướng mày, "Người khác ai cũng được, chỉ có rượu của thần, Hoàng Thượng không thích sao?"
Lời này quả thật giống như đang ném bom, mọi người đều nhìn lại, Phó Cảnh Hồng vốn dĩ cường thế bá đạo, việc tiểu hoàng đế là con rối trong tay hắn người sáng suốt đều biết, nhưng uy hiếp trắng trợn và táo bạo như bây giờ, toàn trường thế nhưng không ai dám nói gì.
Quý Thiếu Viêm nhíu mày, hắn không thích nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của thằng nhãi Phó Cảnh Hồng này, vừa định lên tiếng chặn hắn vài câu đã bị phụ thân kéo lại, "Viêm nhi, đừng làm bậy."
"Cha?" Quý Thiếu Viêm quay đầu nhìn ông.
"Đừng xen vào việc của người khác." Quý lão tướng quân thẳng thừng cảnh cáo hắn, "Thế cục ở trong triều hiện tại ngươi còn không rõ? Đừng làm chuyện liên lụy đến gia tộc."
Quý Thiếu Viêm mím môi, giương mắt nhìn bóng dáng gầy yếu nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế trên đài cao, rốt cuộc không nói chuyện.
"Vậy trẫm kính, kính hoàng thúc một ly." Tạ Nguyên Gia nỗ lực giữ mình tỉnh táo, bảo Thiến Bích rót một chén rượu.
Khoé miệng Phó Cảnh Hồng khẽ nhếch, trong mắt cũng không có ý cười: "Thần uống trước."
Tại sao mọi người đều thích cạn chén vậy trời? Tạ Nguyên Gia muốn khóc, cậu cúi đầu nhìn chất lỏng trong chén rượu, hạ quyết tâm ngửa đầu uống hết.
Phó Cảnh Hồng vừa lòng buông chén rượu, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên thấy ánh mắt tiểu hoàng đế dại ra ngồi tại chỗ không nhúc nhích, còn đang nghi hoặc đứa nhỏ này làm sao vậy, liền thấy Thiến Bích nhỏ giọng kinh hô: "Hoàng Thượng!"
Ngay sau đó, Tạ Nguyên Gia ngã xuống.
Không đợi Lam Khấu đi lên xem xét, Phó Cảnh Hồng đã đến trước người cậu, hắn cong lưng trầm giọng nói: "Hoàng Thượng? Hoàng Thượng?"
Tạ Nguyên Gia say xỉn không nhận rõ ai, biệt danh trước kia của cậu là "Tạ một ly", không ngờ sau khi xuyên qua tửu lượng vậy mà tăng tới ba ly, thật đáng mừng.
Cậu liều mạng mắt nhìn người trước mắt, tích đủ dũng khí lẩm bẩm một câu:
"Hoàng thúc? Tại, tại sao ngươi lại mọc ra ba cái đầu?"
"Một, một cái đã, đã dọa chết người, còn, còn ba cái." Tạ Nguyên Gia muốn khóc, "Ba vị hoàng, hoàng thúc, phải, phải viết sáu, sáu mươi trang chữ to."
"Hức."
Mặt Phó Cảnh Hồng tối sầm.
Quý Thiếu Viêm ôm quyền khom mình hành lễ cảm tạ, "Đa tạ Hoàng Thượng."
"Thời gian hãy còn sớm, ái khanh về trước nghỉ ngơi thật tốt đi thôi." Tạ Nguyên Gia nhìn hắn phong trần mệt mỏi, cho rằng hắn bôn ba hơn một năm lại hối hả chạy về hơn nửa tháng đường xá, chắc hẳn đã kiệt sức, tri kỷ bảo hắn sớm về nhà.
Vốn tưởng mình phải bị ép nghe một tràng sáo rỗng, Quý Thiếu Viêm hơi kinh ngạc. Năm trước, hắn từ tuyền tiến trở về là lập tức đi báo cáo tình hình trước mặt tiên đế, lần nào cũng phải nửa ngày, không ngờ tiểu hoàng đế còn rất hiểu chuyện.
"Vậy thần cáo lui trước." Quý Thiếu Viêm cũng không dây dưa, sau khi hành đại lễ mới xoay người đi, áo choàng đen vẽ một vòng tiêu sát phóng khoáng trong không trung. Trong cái nhìn của Tạ Nguyên Gia, hắn sải bước rời cung.
"Đại tướng quân cũng thật là, chưa nói được mấy câu đã đi, quả thực không đặt Hoàng Thượng ngài ở trong mắt!" Chờ sau khi bóng dáng của hoàn toàn biến mất, Thiến Bích đứng ở phía sau tức giận bất bình nói, giống như đang cảm thấy không vừa lòng thay cho cậu.
Tạ Nguyên Gia tò mò quay đầu lại nhìn hắn, không rõ vì sao hắn tức giận như vậy: "Tướng quân thế nào?"
"Hoàng Thượng ngài không thấy sao?" Thiến Bích thở phì phì nói, "Vừa rồi đại tướng quân kia dám dùng ánh mắt bất kính có nhìn ngài! Phải nói cho Vương gia, nghiêm khắc trị tội hắn! Hoàng Thượng cũng không thể tha cho hắn!"
Nội tâm Tạ Nguyên Gia thở dài, Thiến Bích không hổ là nằm vùng số một của vai chính, chỉ xét mỗi trình độ châm ngòi ly gián cấp ảnh đế này, nếu không phải cậu biết trước tình tiết thì chắc đã tưởng hắn một lòng vì mình thật.
"Đại tướng quân chiến công hiển hách, lần này lại đánh thắng trận, uy phong một chút cũng coi như dễ hiểu." Tạ Nguyên Gia trấn an hắn, "Vả lại cũng do trẫm lệnh hắn trở về nghỉ ngơi, hắn tuân mệnh hành sự, không đại bất kính gì cả."
Thiến Bích thấy hắn khăng khăng không cắn câu, đành phải ngậm miệng, nói thầm tính nết của Hoàng Thượng thật sự quá tốt, người nào cũng chịu đựng.
Không chịu cũng không được, người ta là nam hay đó cưng ơi.
Tạ Nguyên Gia nén nước mắt vào lòng, suất diễn của nam hai một thì bia đỡ đạn như cậu có thể địch nổi sao? Hắn là nhân vật nam giới có danh tiếng cao nhất ngoại trừ nam chính đó trời ơi! Một đám độc giả fan nữ mỗi ngày tranh nhau bình luận nói hắn là chó săn ngạo kiều, cậu dám đối địch với người như vậy?
Thôi bỏ đi, dù sao trong quyển sách này ngoại trừ cậu thì mọi người đều có nhóm fans của mình, ngay cả Thất hoàng tử Tạ Nguyên Kỳ đoạn sau bộ truyện luôn tự tìm đường chết cũng có người thích, thôi không nói nữa, nói nữa là khóc bảy ngày bảy đêm khỏi ngủ.
Đến tối, toàn cung đều treo đèn màu, Ngự Hoa Viên dọn khoảng một trăm cái bàn, trên bàn đặt đầy trái cây trà bánh, tổ chức yến tiệc ăn mừng với các tướng sĩ nơi tiền tuyến.
Tạ Nguyên Gia đúng giờ tới nơi, ngồi ở vị trí của mình, sau khi cầm chén rượu nói vài câu tượng trưng rồi kêu bọn họ cứ ăn ăn uống uống thỏa thuê, không hề rườm rà dài dòng.
Những tướng sĩ đó ngược lại vui vẻ, mẹ ơi cuối cùng cũng có một vị hoàng đế không lắm lời. Trước đây, mỗi khi lão hoàng đế tổ chức mấy buổi yến tiệc ăn mừng rác rưởi đó, thường cầm chén rượu nói liên tục một canh giờ. Mấy tên đàn ông không câu nệ tiểu tiết, quen sống trên chiến trường như bọn họ không chỉ phiền chán mà còn sắp chết đói.
"Đa tạ Hoàng Thượng ban thưởng." Quý Thiếu Viêm bưng chén rượu đứng dậy, lanh lẹ kính rượu Tạ Nguyên Gia. Chuyến trở về này, những thủ hạ của hắn đều được không ít thứ tốt, ai cũng được tăng quan tiến chức. Tuy rằng sau lưng nhất định là ý muốn của tên vô lại Phó Cảnh Hồng kia, nhưng theo tình cảnh hiện tại, hắn cũng nên cảm ơn tiểu hoàng đế.
Tạ Nguyên Gia cũng vội bưng chén rượu của mình, muốn đứng dậy lại bị Lam Khấu đứng bên cạnh lanh lẹ ấn xuống, lúc này cậu mới nhớ ra đây không phải liên hoan của phòng khám, thiết lập tính cách của nhân vật hoàng đế không thể vỡ.
"Ái khanh không cần đa lễ, là các ngươi nên nhận được." Nói xong, Tạ Nguyên Gia trộm nhìn Phó Cảnh Hồng đang ngồi thoải mái ở cách đó không xa một cái, lòng nghĩ nịnh đầm cũng phải nịnh tới bến.
"Trẫm chỉ ban thánh chỉ thôi, đều do hoàng thúc có tâm gợi ý giúp trẫm, hoàng thúc vất vả."
Ý định vốn dĩ của cậu là đẩy hết chỗ tốt này lên người Phó Cảnh Hồng, để vai chính biết mình không có tư tâm. Nhưng không ngờ người nói vô tình người nghe có tâm, hai người đang ngồi kia đều có tâm tư khác.
Phó Cảnh Hồng đang uống rượu một mình tự dưng bị điểm tên cũng hơi kinh ngạc, hắn rất hứng thú nhìn thoáng qua tiểu hoàng đế, thấy đối phương đang dùng một đôi mắt ngoan ngoãn nhìn mình, trong lòng không hiểu sao bỗng buồn cười.
Vật nhỏ thú vị, còn biết cầu cứu Thiếu Viêm, nắm được tính tình cương trực của Thiếu Viên để dễ bề mượn sức, ngược lại cũng không phải quá ngu ngốc.
Suy nghĩ của Quý Thiếu Viêm lại khác, hắn ngược lại không giống kiểu người lòng dạ hiểm độc như Phó Cảnh Hồng, võ nhân chỉ lo đánh giặc, không thích âm mưu quỷ kế nhiều như vậy. Từ góc độ của hắn lại nhìn ra, tiểu hoàng đế quá đáng thương, rõ ràng hắn mới là hoàng đế của vương triều này, nhưng ngay cả quyền ban thưởng cho thần tử cũng không có, còn phải bị Phó Cảnh Hồng khống chế, quá thảm.
Hắn không khỏi sinh ra một hai phần đồng tính với tiểu hoàng đế: "Tuy là ý tưởng của Hoài Nam Vương, nhưng cũng do Hoàng Thượng nhân từ, thần lấy chén rượu này thay cho lòng thành kính với Hoàng Thượng."
Dứt lời, hắn sảng khoái ngửa đầu đưa chén rượu lên uống cạn, nâng tay áo lưu loát xoa miệng, tác phong hào sảng khiến mọi người toàn trường nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn chén rượu của mình, do dự một lát vẫn cúi đầu uống. Cậu tửu lượng hồi kiếp trước của cậu cũng không tốt lắm, kể từ khi xuyên qua đến bây giờ cũng không dính giọt rượu nào, mong là đừng uống say.
Quý Thiếu Viêm kính rượu xong thì yến hội chính thức bắt đầu, theo một tiếng "Nhạc lên", một đoàn vũ nữ trang điểm xinh đẹp nối đuôi nhau vào bàn, đứng ở giữa nhẹ nhàng ca múa, lụa mỏng váy mềm tung bay, đệm nhạc đàn sáo, đúng là một loại hưởng thụ.
Tạ Nguyên Gia lại không có tâm tư gì với tiết mục ca múa này, cậu chỉ lo ăn phần cơm của mình, trước kia mỗi tối 6 giờ là lúc ăn cơm, hôm nay vì dạ yến đón tiếp này mà bị kéo căng tới 7 giờ, cậu đói bụng không chịu nổi. Ngoại trừ cậu, những người còn lại đều nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hoặc là hứng thú dạt dào xem vũ nữ múa hát, không khí rất náo nhiệt, từ khi lão hoàng đế sinh bệnh đến băng hà, trong cung đã lâu rồi không vui vẻ như vậy.
Nhưng mấy thứ náo nhiệt này dường như không có quan hệ gì với Tạ Nguyên Gia, người khác tốp năm tốp ba ghé vào nói chuyện cùng nhau, chỉ mỗi cậu một mình cô độc ngồi trên đại điện, tự ăn tự uống, ngay cả người tán dóc cùng cũng không có.
Thuần Vu Nhã và lão hữu Đại Lý Tự Khanh thỉnh thoảng giao lưu vài câu, vừa ngẩng đầu đã thấy tiểu hoàng đế cô đơn ăn trái cây, trong lòng hơi xúc động.
Haiz, mới mười sáu tuổi thôi.
"Hoàng Thượng, thần kính ngài một ly."
Tạ Nguyên Gia đang ăn đến kích động tràn trề, không có thái giám bên cạnh liên tục ghi chép, nhắc nhở cậu ăn ít cái này ăn ít cái kia đúng là quá thoải mái. Cậu giật thót nghe lão sư muốn uống một chén với mình, đành phải thả đôi tay đang duỗi tới chỗ đậu phộng, đổi thành cầm lấy chén rượu.
"Là trẫm kính lão sư mới phải." Tạ Nguyên Gia khiêm tốn nói, "Nhờ lão sư không chê trẫm ngu dốt, cần cù chăm chỉ dạy bài vở cho trẫm."
Không ai không thích người khiêm tốn, Thuần Vu Nhã tự nhiên cũng cười: "Hoàng Thượng cũng không ngu dốt, nếu có thời gian, ngài nhất định có thể đạt được nhiều thành tựu."
Dứt lời, hắn cũng ngửa đầu uống hết chén rượu của mình. Tạ Nguyên Gia vô cùng bối rối, cậu không thích uống rượu, vừa đắng vừa cay, nhưng rượu do lão sư kính thì không thể không uống, đành cắn răng uống cạn chén.
"Tửu lượng của Hoàng Thượng tốt thật đấy."
Thuần Vu Nhã còn chưa kịp ngồi xuống, Phó Cảnh Hồng ngồi bên kia liền mở miệng, hắn cười như không cười nhìn Tạ Nguyên Gia, vuốt ve cốc dạ quang trong tay, trong cặp mắt sắc bén lạnh lẽo kia lộ ra vài thứ khác, dường như muốn chọc ra một cái lỗ trên người Tạ Nguyên Gia.
"Nếu thừa tướng đại nhân và đại tướng quân đều kính rượu, vậy thần cũng nên kính một chén mới phải." Phó Cảnh Hồng cũng không đứng lên như những người khác, chỉ lười biếng ngồi ở chỗ của mình, giơ chén trong tay từ xa mà kính Tạ Nguyên Gia.
Mặt Tạ Nguyên Gia lúc này đã hồng rực, đương nhiên không phải bởi vì thẹn thùng, cậu hơi uống chút rượu thì mặt sẽ đỏ, càng miễn bàn mới hơn mười phút ngắn ngủn đã làm hai ly liên tục, cảm giác hiện tại rất không tốt, đầu óc hơi loạn.
"Hoàng, hoàng thúc cũng, cũng muốn, muốn uống?" Tạ Nguyên Gia nỗ lực làm chính mình thanh tỉnh, không ngừng mà trộm véo chính mình đùi nhắc nhở chính mình đây là ở trong yến hội, ngàn vạn không thể xấu mặt, càng không thể nói cái gì không nên lời nói.
Phó Cảnh Hồng nhướng mày, "Người khác ai cũng được, chỉ có rượu của thần, Hoàng Thượng không thích sao?"
Lời này quả thật giống như đang ném bom, mọi người đều nhìn lại, Phó Cảnh Hồng vốn dĩ cường thế bá đạo, việc tiểu hoàng đế là con rối trong tay hắn người sáng suốt đều biết, nhưng uy hiếp trắng trợn và táo bạo như bây giờ, toàn trường thế nhưng không ai dám nói gì.
Quý Thiếu Viêm nhíu mày, hắn không thích nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của thằng nhãi Phó Cảnh Hồng này, vừa định lên tiếng chặn hắn vài câu đã bị phụ thân kéo lại, "Viêm nhi, đừng làm bậy."
"Cha?" Quý Thiếu Viêm quay đầu nhìn ông.
"Đừng xen vào việc của người khác." Quý lão tướng quân thẳng thừng cảnh cáo hắn, "Thế cục ở trong triều hiện tại ngươi còn không rõ? Đừng làm chuyện liên lụy đến gia tộc."
Quý Thiếu Viêm mím môi, giương mắt nhìn bóng dáng gầy yếu nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế trên đài cao, rốt cuộc không nói chuyện.
"Vậy trẫm kính, kính hoàng thúc một ly." Tạ Nguyên Gia nỗ lực giữ mình tỉnh táo, bảo Thiến Bích rót một chén rượu.
Khoé miệng Phó Cảnh Hồng khẽ nhếch, trong mắt cũng không có ý cười: "Thần uống trước."
Tại sao mọi người đều thích cạn chén vậy trời? Tạ Nguyên Gia muốn khóc, cậu cúi đầu nhìn chất lỏng trong chén rượu, hạ quyết tâm ngửa đầu uống hết.
Phó Cảnh Hồng vừa lòng buông chén rượu, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên thấy ánh mắt tiểu hoàng đế dại ra ngồi tại chỗ không nhúc nhích, còn đang nghi hoặc đứa nhỏ này làm sao vậy, liền thấy Thiến Bích nhỏ giọng kinh hô: "Hoàng Thượng!"
Ngay sau đó, Tạ Nguyên Gia ngã xuống.
Không đợi Lam Khấu đi lên xem xét, Phó Cảnh Hồng đã đến trước người cậu, hắn cong lưng trầm giọng nói: "Hoàng Thượng? Hoàng Thượng?"
Tạ Nguyên Gia say xỉn không nhận rõ ai, biệt danh trước kia của cậu là "Tạ một ly", không ngờ sau khi xuyên qua tửu lượng vậy mà tăng tới ba ly, thật đáng mừng.
Cậu liều mạng mắt nhìn người trước mắt, tích đủ dũng khí lẩm bẩm một câu:
"Hoàng thúc? Tại, tại sao ngươi lại mọc ra ba cái đầu?"
"Một, một cái đã, đã dọa chết người, còn, còn ba cái." Tạ Nguyên Gia muốn khóc, "Ba vị hoàng, hoàng thúc, phải, phải viết sáu, sáu mươi trang chữ to."
"Hức."
Mặt Phó Cảnh Hồng tối sầm.