Chương 9: Mạt Thế Băng Hà (9)
Editor: EC. Bacha
Cũng có vài người trong thành phố Cẩm An biết gia thế của hắn, nhưng tuyệt đối không bao gồm cô bé tuổi vị thành niên trước mặt.
Bây giờ trong đầu Bùi Nghĩa Xương chỉ có một câu hỏi -- Đến cùng tại sao cô có thể biết được?
Môi Bùi Nghĩa Xương mím chặt, trán nhăn thành chữ xuyên, hắn nhìn thật sâu vào mắt Tinh Vân, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cất tiếng hỏi lần nữa:
"Đến cùng là từ đâu mà cháu biết được những tin tức này thế?"
"Không phải trước đó cháu đã nói à? Cháu nói cho chú biết tin tức này, nhưng chú không nên hỏi cháu có được tin tức từ đâu, cũng không được nói ra ngoài chuyện của cháu. Không lẽ chú muốn chơi xấu hả? Người lớn các chú không có danh dự và uy tín như vậy sao?"
Bùi Nghĩa Xương nghẹn lời, hắn thật sự muốn nói "Chú chính là muốn lừa cháu đó", nhưng nhìn vào hai con ngươi sáng ngời như ánh sao của cô bé, hắn lại yên lặng nuốt xuống lời sắp nói.
Dù là người lớn hay là cảnh sát cũng cần giữ gìn danh dự và uy tín.
"Nhưng bạn học Tô Tuyết này, chú hy vọng cháu biết rằng, nếu như những lời của cháu là sự thật thì với tư cách một công dân của đất nước, cháu có nghĩa vụ và trách nhiệm nói toàn bộ những gì cháu biết với cảnh sát."
"Chẳng lẽ không phải bây giờ cháu đang thông báo à?"
"Thế nhưng.."
"Thế nhưng cháu cũng chỉ là người bình thường, cháu cũng biết sợ.."
Tinh Vân đổi xưng hô, mềm giọng nói:
"Chú Bùi, chắc chắn chú biết nếu như cháu bị lộ ra thì tự do của cháu sẽ bị hạn chế."
"Việc đó là điều hiển nhiên, nhưng đổi cách nhìn khác, cảnh sát cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho cháu và người nhà."
Bùi Nghĩa Xương hy vọng Tinh Vân thấu hiểu, đôi khi đứng trước chuyện hệ trọng của quốc gia, có hi sinh cũng là điều hiển nhiên.
"Trước đó cháu đã nói qua, sẽ chỉ nói những chuyện này cho một mình chú biết. Nếu như chú nói ra ngoài thì cháu sẽ không nói chi tiết những chuyện còn lại nữa."
Đối mặt với sự kiên quyết của Tinh Vân, Bùi Nghĩa Xương rất muốn quát lớn để cô cân nhắc vấn đề này dựa trên lợi ích của quốc gia, dân tộc, và nói với cô rằng bọn họ có rất nhiều phương pháp khiến cho cô ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng nhìn cô bé trước mặt không lớn hơn con gái hắn bao nhiêu tuổi cả, Bùi Nghĩa Xương lại mềm lòng do dự.
Cô bé này cùng lắm mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn là một đứa trẻ chưa từng va chạm xã hội. Cô đã cần rất nhiều dũng khí để có thể đứng ở đây nói tất cả cho hắn biết, chẳng lẽ hắn thật sự còn muốn cô đối mặt với những nhà chính trị gia đó sao?
Không phải lý do khiến hắn rời khỏi đội hình sự ở thủ đô đến thành phố Cẩm An cũng là những chuyện đấy à?
Nếu như cô bé này bị họ biết được thì hắn không dám chắc những chuyện cô sẽ gặp, hắn cũng không chắc chắn có thể bảo vệ cô..
Cuối cùng Bùi Nghĩa Xương đồng ý, tuy rằng có khả năng sẽ gây phiền toái nhỏ cho hắn nhưng mà vấn đề không lớn.
Sau khi Bùi Nghĩa Xương đi về, ba Tô còn chưa kịp hỏi nội dung cuộc trò chuyện thì đã nghe Tinh Vân nói:
"Ba mẹ, chúng ta thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi."
"Hả? Rời đi? Đi đâu chứ?"
Nghe Tinh Vân nói phải lập tức rời đi, mẹ Tô luống cuống:
"Tiểu Tuyết à, không phải người cảnh sát vừa rồi đã phát hiện cái gì chứ? Bây giờ nguy hiểm nên chúng ta phải bỏ trốn sao?"
"Không phải thế."
Tinh Vân bận rộn trấn an nói:
"Vị trí địa lý của thành phố Cẩm An ở hướng Bắc là một trong những nơi chịu ảnh hưởng nặng nề do bão tuyết. Mặc dù luồng không khí lạnh tác động đến toàn cầu, nhưng khu vực cận xích đạo tốt hơn rất nhiều. Bây giờ chúng ta thừa dịp còn thời gian nên tranh thủ đến phía Nam."
"Ồ, ra là vậy, ừm.. chúng ta đến đảo Quỳnh à?"
Mẹ Tô biết rất nhiều người thích đi đảo Quỳnh tránh rét vào mùa đông. Bởi vì quanh năm nơi đó luôn giống mùa xuân, phản ứng đầu tiên của bà cũng là nơi này.
"Không, chúng ta không đi tới đó, chúng ta sẽ về quê."
Quê quán ba Tô ở vùng núi phía nam của tỉnh Vân, phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu ấm áp.
Trước đây Tinh Vân quyết định dẫn ba mẹ Tô rời thành phố Cẩm An đến tỉnh Vân, nhưng mà Bùi Nghĩa Xương đến đã đẩy nhanh thời gian.
Mặc dù Bùi Nghĩa Xương đồng ý với Tinh Vân sẽ không nói ra cô, những điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không phái người theo dõi với lý do bảo vệ cô, vì vậy Tinh Vân quyết định nhân cơ hội tối nay mà rời đi.
Qua đêm nay, sáng mai sẽ liên tục xảy ra các trận tai nạn khí hậu các nơi, thành phố Cẩm An cũng sẽ có bão lớn, đến lúc đó hắn sẽ không lo nổi cô.
Quan trọng là nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ, bây giờ người hại chết mẹ con cô ấy đang ở đấy.
"Về nhà cũng tốt, ông bà nội và bác cả của con đều ở nhà cũ."
Đã quyết định muốn đi thì ba mẹ Tô cũng nghiêm túc, dùng valy chỉ để đựng nhu yếu phẩm và quần áo mùa đông, đồ dùng khác tới đó họ mua sau.
Tay Tinh Vân cầm điện thoại được ba mẹ Tô mới mua cho hôm nay, đặt vé tàu hỏa, đúng rạng sáng ngày hôm sau sẽ tới nơi.
Tuy rằng máy bay nhanh hơn, nhưng Tinh Vân lo lắng thời tiết sẽ thình lình thay đổi trong hoàn cảnh bây giờ, đi tàu hỏa vẫn an toàn hơn.
"Ài, giá như dư thêm chút thời gian thì tốt, tôi có thể bán căn hộ này, sẽ có thêm không ít tiền để mua đồ."
Ba Tô vừa mới gọi vài cuộc điện thoại quay lại, nghe mẹ Tô nói thế thì khoát tay.
"Được rồi, bà đừng ước ao, những thứ này đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất là cả nhà chúng ta có thể sống thật tốt! Thu dọn đồ đạc xong chưa? Sắp xếp xong thì đi sớm chút."
"Đã chuẩn bị xong, vừa rồi ông đi gọi điện thoại đúng không? Họ nói sao?"
Ba Tô lắc đầu, thở dài.
Ông gọi điện thoại nhắc nhở vài câu với ông bạn mình, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói là thời tiết gần đây khá kì lạ, có khả năng sẽ xảy ra trận bão tuyết lớn, bọn họ nên dự trữ đồ ăn và vật phẩm chống rét.
Đáng tiếc hoàn toàn không có người nào tin lời ông, vài người bạn nói sẽ chú ý, nhưng mà phần lớn bạn bè hỏi ông có phải bị chuyện gì kích thích không, lại tin mấy lời đồn đại này.
Ba Tô nói xong, liếc nhìn mẹ Tô,
"Bà còn nói muốn đăng bài viết, bà nhìn xem, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không tin lời chúng ta, nói gì là người khác, không chừng họ sẽ nghĩ mình đang nói tin giật gân đấy."
"Chuyện này có cách nào chứ? Dù sao chuyện gì nên làm, chúng ta cũng đã làm, tin hay không cũng là chuyện của họ, tôi chỉ cần làm hết sức để không thẹn với lương tâm."
Ba Tô im lặng gật đầu, hoàn toàn chính xác, bọn họ chỉ có thể làm những chuyện này thôi.
Nhìn lông mày ba Tô luôn nhíu chặt, biểu cảm lo lắng, Tinh Vân an ủi ông:
"Ba đừng lo lắng, nói không chừng cục khí tượng sẽ phát hiện điều bất thường rồi đưa tin cảnh báo, đến lúc đó ba lại gọi điện thoại nhắc nhở là được."
"Con chắc chứ? Không phải trước đó con nói quốc gia cũng không nghĩ đến thiên tai xảy ra nhanh như vậy sao? Cho nên mới có nhiều người thiệt mạng đến thế."
"Lần này có lẽ không giống vậy."
Nếu như Bùi Nghĩa Xương tin lời cô và thực hiện các biện pháp phòng chống thì kết quả lần này sẽ có thay đổi.
Không chắc cứu vớt được toàn nhân loại, ít ra số người chết sẽ giảm xuống.
"Hy vọng là như thế."
Người một nhà họ Tô sắp xếp đồ đạc, sau đó xuống lầu đón xe. Trong lúc ấy, mẹ Tô cũng gọi điện thoại cho bạn bè của bà, mặc dù giọng điệu của họ giống như không tin tưởng lắm, nhưng cũng nói sẽ chú ý, chuẩn bị thêm đồ dự trữ trong nhà.
Mà bên kia, Bùi Nghĩa Xương đã về cục cảnh sát, hoàn toàn không biết cả nhà Tinh Vân chuẩn bị rời đi thành phố Cẩm An.
Việc đầu tiên, hắn dùng máy vi tính trong phòng để tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan về thiên tai dạo gần đây.
Càng tìm hiểu càng hoảng sợ, Bùi Nghĩa Xương ý thức được thông tin Tinh Vân nói cho hắn, liên quan đến kỉ nguyên băng hà rất có khả năng là sự thật.
Cũng có vài người trong thành phố Cẩm An biết gia thế của hắn, nhưng tuyệt đối không bao gồm cô bé tuổi vị thành niên trước mặt.
Bây giờ trong đầu Bùi Nghĩa Xương chỉ có một câu hỏi -- Đến cùng tại sao cô có thể biết được?
Môi Bùi Nghĩa Xương mím chặt, trán nhăn thành chữ xuyên, hắn nhìn thật sâu vào mắt Tinh Vân, không thừa nhận cũng không phủ nhận, cất tiếng hỏi lần nữa:
"Đến cùng là từ đâu mà cháu biết được những tin tức này thế?"
"Không phải trước đó cháu đã nói à? Cháu nói cho chú biết tin tức này, nhưng chú không nên hỏi cháu có được tin tức từ đâu, cũng không được nói ra ngoài chuyện của cháu. Không lẽ chú muốn chơi xấu hả? Người lớn các chú không có danh dự và uy tín như vậy sao?"
Bùi Nghĩa Xương nghẹn lời, hắn thật sự muốn nói "Chú chính là muốn lừa cháu đó", nhưng nhìn vào hai con ngươi sáng ngời như ánh sao của cô bé, hắn lại yên lặng nuốt xuống lời sắp nói.
Dù là người lớn hay là cảnh sát cũng cần giữ gìn danh dự và uy tín.
"Nhưng bạn học Tô Tuyết này, chú hy vọng cháu biết rằng, nếu như những lời của cháu là sự thật thì với tư cách một công dân của đất nước, cháu có nghĩa vụ và trách nhiệm nói toàn bộ những gì cháu biết với cảnh sát."
"Chẳng lẽ không phải bây giờ cháu đang thông báo à?"
"Thế nhưng.."
"Thế nhưng cháu cũng chỉ là người bình thường, cháu cũng biết sợ.."
Tinh Vân đổi xưng hô, mềm giọng nói:
"Chú Bùi, chắc chắn chú biết nếu như cháu bị lộ ra thì tự do của cháu sẽ bị hạn chế."
"Việc đó là điều hiển nhiên, nhưng đổi cách nhìn khác, cảnh sát cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ an toàn cho cháu và người nhà."
Bùi Nghĩa Xương hy vọng Tinh Vân thấu hiểu, đôi khi đứng trước chuyện hệ trọng của quốc gia, có hi sinh cũng là điều hiển nhiên.
"Trước đó cháu đã nói qua, sẽ chỉ nói những chuyện này cho một mình chú biết. Nếu như chú nói ra ngoài thì cháu sẽ không nói chi tiết những chuyện còn lại nữa."
Đối mặt với sự kiên quyết của Tinh Vân, Bùi Nghĩa Xương rất muốn quát lớn để cô cân nhắc vấn đề này dựa trên lợi ích của quốc gia, dân tộc, và nói với cô rằng bọn họ có rất nhiều phương pháp khiến cho cô ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng nhìn cô bé trước mặt không lớn hơn con gái hắn bao nhiêu tuổi cả, Bùi Nghĩa Xương lại mềm lòng do dự.
Cô bé này cùng lắm mới mười sáu, mười bảy tuổi, còn là một đứa trẻ chưa từng va chạm xã hội. Cô đã cần rất nhiều dũng khí để có thể đứng ở đây nói tất cả cho hắn biết, chẳng lẽ hắn thật sự còn muốn cô đối mặt với những nhà chính trị gia đó sao?
Không phải lý do khiến hắn rời khỏi đội hình sự ở thủ đô đến thành phố Cẩm An cũng là những chuyện đấy à?
Nếu như cô bé này bị họ biết được thì hắn không dám chắc những chuyện cô sẽ gặp, hắn cũng không chắc chắn có thể bảo vệ cô..
Cuối cùng Bùi Nghĩa Xương đồng ý, tuy rằng có khả năng sẽ gây phiền toái nhỏ cho hắn nhưng mà vấn đề không lớn.
Sau khi Bùi Nghĩa Xương đi về, ba Tô còn chưa kịp hỏi nội dung cuộc trò chuyện thì đã nghe Tinh Vân nói:
"Ba mẹ, chúng ta thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời đi."
"Hả? Rời đi? Đi đâu chứ?"
Nghe Tinh Vân nói phải lập tức rời đi, mẹ Tô luống cuống:
"Tiểu Tuyết à, không phải người cảnh sát vừa rồi đã phát hiện cái gì chứ? Bây giờ nguy hiểm nên chúng ta phải bỏ trốn sao?"
"Không phải thế."
Tinh Vân bận rộn trấn an nói:
"Vị trí địa lý của thành phố Cẩm An ở hướng Bắc là một trong những nơi chịu ảnh hưởng nặng nề do bão tuyết. Mặc dù luồng không khí lạnh tác động đến toàn cầu, nhưng khu vực cận xích đạo tốt hơn rất nhiều. Bây giờ chúng ta thừa dịp còn thời gian nên tranh thủ đến phía Nam."
"Ồ, ra là vậy, ừm.. chúng ta đến đảo Quỳnh à?"
Mẹ Tô biết rất nhiều người thích đi đảo Quỳnh tránh rét vào mùa đông. Bởi vì quanh năm nơi đó luôn giống mùa xuân, phản ứng đầu tiên của bà cũng là nơi này.
"Không, chúng ta không đi tới đó, chúng ta sẽ về quê."
Quê quán ba Tô ở vùng núi phía nam của tỉnh Vân, phong cảnh đẹp đẽ, khí hậu ấm áp.
Trước đây Tinh Vân quyết định dẫn ba mẹ Tô rời thành phố Cẩm An đến tỉnh Vân, nhưng mà Bùi Nghĩa Xương đến đã đẩy nhanh thời gian.
Mặc dù Bùi Nghĩa Xương đồng ý với Tinh Vân sẽ không nói ra cô, những điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ không phái người theo dõi với lý do bảo vệ cô, vì vậy Tinh Vân quyết định nhân cơ hội tối nay mà rời đi.
Qua đêm nay, sáng mai sẽ liên tục xảy ra các trận tai nạn khí hậu các nơi, thành phố Cẩm An cũng sẽ có bão lớn, đến lúc đó hắn sẽ không lo nổi cô.
Quan trọng là nguyện vọng thứ hai của nguyên chủ, bây giờ người hại chết mẹ con cô ấy đang ở đấy.
"Về nhà cũng tốt, ông bà nội và bác cả của con đều ở nhà cũ."
Đã quyết định muốn đi thì ba mẹ Tô cũng nghiêm túc, dùng valy chỉ để đựng nhu yếu phẩm và quần áo mùa đông, đồ dùng khác tới đó họ mua sau.
Tay Tinh Vân cầm điện thoại được ba mẹ Tô mới mua cho hôm nay, đặt vé tàu hỏa, đúng rạng sáng ngày hôm sau sẽ tới nơi.
Tuy rằng máy bay nhanh hơn, nhưng Tinh Vân lo lắng thời tiết sẽ thình lình thay đổi trong hoàn cảnh bây giờ, đi tàu hỏa vẫn an toàn hơn.
"Ài, giá như dư thêm chút thời gian thì tốt, tôi có thể bán căn hộ này, sẽ có thêm không ít tiền để mua đồ."
Ba Tô vừa mới gọi vài cuộc điện thoại quay lại, nghe mẹ Tô nói thế thì khoát tay.
"Được rồi, bà đừng ước ao, những thứ này đều là vật ngoài thân, quan trọng nhất là cả nhà chúng ta có thể sống thật tốt! Thu dọn đồ đạc xong chưa? Sắp xếp xong thì đi sớm chút."
"Đã chuẩn bị xong, vừa rồi ông đi gọi điện thoại đúng không? Họ nói sao?"
Ba Tô lắc đầu, thở dài.
Ông gọi điện thoại nhắc nhở vài câu với ông bạn mình, cũng không nói quá nhiều, chỉ nói là thời tiết gần đây khá kì lạ, có khả năng sẽ xảy ra trận bão tuyết lớn, bọn họ nên dự trữ đồ ăn và vật phẩm chống rét.
Đáng tiếc hoàn toàn không có người nào tin lời ông, vài người bạn nói sẽ chú ý, nhưng mà phần lớn bạn bè hỏi ông có phải bị chuyện gì kích thích không, lại tin mấy lời đồn đại này.
Ba Tô nói xong, liếc nhìn mẹ Tô,
"Bà còn nói muốn đăng bài viết, bà nhìn xem, ngay cả bạn bè chúng ta cũng không tin lời chúng ta, nói gì là người khác, không chừng họ sẽ nghĩ mình đang nói tin giật gân đấy."
"Chuyện này có cách nào chứ? Dù sao chuyện gì nên làm, chúng ta cũng đã làm, tin hay không cũng là chuyện của họ, tôi chỉ cần làm hết sức để không thẹn với lương tâm."
Ba Tô im lặng gật đầu, hoàn toàn chính xác, bọn họ chỉ có thể làm những chuyện này thôi.
Nhìn lông mày ba Tô luôn nhíu chặt, biểu cảm lo lắng, Tinh Vân an ủi ông:
"Ba đừng lo lắng, nói không chừng cục khí tượng sẽ phát hiện điều bất thường rồi đưa tin cảnh báo, đến lúc đó ba lại gọi điện thoại nhắc nhở là được."
"Con chắc chứ? Không phải trước đó con nói quốc gia cũng không nghĩ đến thiên tai xảy ra nhanh như vậy sao? Cho nên mới có nhiều người thiệt mạng đến thế."
"Lần này có lẽ không giống vậy."
Nếu như Bùi Nghĩa Xương tin lời cô và thực hiện các biện pháp phòng chống thì kết quả lần này sẽ có thay đổi.
Không chắc cứu vớt được toàn nhân loại, ít ra số người chết sẽ giảm xuống.
"Hy vọng là như thế."
Người một nhà họ Tô sắp xếp đồ đạc, sau đó xuống lầu đón xe. Trong lúc ấy, mẹ Tô cũng gọi điện thoại cho bạn bè của bà, mặc dù giọng điệu của họ giống như không tin tưởng lắm, nhưng cũng nói sẽ chú ý, chuẩn bị thêm đồ dự trữ trong nhà.
Mà bên kia, Bùi Nghĩa Xương đã về cục cảnh sát, hoàn toàn không biết cả nhà Tinh Vân chuẩn bị rời đi thành phố Cẩm An.
Việc đầu tiên, hắn dùng máy vi tính trong phòng để tìm hiểu toàn bộ thông tin liên quan về thiên tai dạo gần đây.
Càng tìm hiểu càng hoảng sợ, Bùi Nghĩa Xương ý thức được thông tin Tinh Vân nói cho hắn, liên quan đến kỉ nguyên băng hà rất có khả năng là sự thật.