Bài viết: 61 

CHƯƠNG 27.1
Cả hai đều không có kinh nghiệm loại hôn môi thâm nhập này, hoàn toàn là theo bản năng, có chút vụng về, lại mới mẻ.. Đầu lưỡi quấn quýt, hay là nam nhân từ lúc sinh ra đã có thiên phú về loại chuyện này, dần dần, Hoắc Tư Diễn nắm quyền chủ động, đầu tiên là vội vã ở trong miệng cô càn quét tới lui, sau lại nhẹ nhàng, ôn nhu, từ từ gặm nhấm..
Thân thể Miểu Miểu như nhũn ra, cảm giác toàn bộ khí lực đều bị hút cạn, liền quên cả hít thở, tròng mắt cô hiện lên một tầng ướt át, hai tay nắm chặt cổ tay áo anh, âm thanh yêu kiều: "Hoắc, Hoắc Tư Diễn."
Dừng.. A!
Nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ không thở nổi.
Hoắc Tư Diễn cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng anh cũng dừng lại, hô hấp trầm mà loạn, bên gò má cô quẹt qua vài sợi tóc, trái tim tựa hồ như lông chim nhẹ nhàng chộn rộn.
Trong lúc nhất thời, không gian an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của hai người.
Miểu Miểu không biết làm sao có chút muốn cười, có ai lại.. Hôn môi hai người lại không thở? Đây cũng coi như trải nghiệm mới mẻ.
Nhờ cây nến chiếu sáng một góc bên trong, Miểu Miểu mặt đã biến thành quả cà chua, đỏ đến triệt để, đều giống nhau, cô không biết là nam nhân đối diện gương mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng hồng nhạt.
Một hồi sau, Hoắc Tư Diễn bình ổn nhịp thở, ho nhẹ một tiếng, Miểu Miểu cho là anh muốn nói gì, lưng không chủ động ngồi thẳng dậy, ai biết được anh chỉ nhìn cô, mặt nữa sáng nửa tối, không nhìn ra được vẻ mặt gì.
Anh đang âm thầm ảo não, vốn định lướt qua liền thôi, không nghĩ rằng khi đã hôn, lại căn bản không khống chế được, thêm nữa lại là lần đầu, biểu hiện không tốt, không biết cô có cảm thấy đường đột?
Hai người mấy phút trước còn vô cùng thân mật, ngồi đối diện nhau, yên tĩnh không nói.
Cây nến màu hồng nhạt vẫn đang cháy, hơi rung nhẹ, chiếu hình bóng hai người lên vách tường.
Sắp tới mười giờ, Miểu Miểu nhanh chóng trở lại phòng sát vách, chạy vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương cười ngây ngô, tựa như không quen, cô khẽ vuốt bờ môi, dường như nhiệt độ cùng cảm xúc vẫn còn lưu lại.
Lần trước không tính, lần này mới là nụ hôn đầu.
Lúc cấp ba, cô đã từng tưởng tượng qua.
Trí tưởng tượng có hạn, cứ nghĩ môi dán môi chính là hôn, sau đó ở sau vườn trường thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, cô dường như mở ra thế giới mới.
Có điều chỉ lén lút nghĩ, hiện thực không dám, nói như vậy cũng không chính xác, chủ yếu là, không có cơ hội.
Miểu Miểu lại bật cười.
Tắm rửa xong, dùng máy sấy sấy khô tóc, cô nằm trên giường, tóc dài đổ xuống như thác nước, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Tiểu Kiều.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tớ thật không chống đỡ được rồi."
Tiểu Kiều đang chơi game cũng không buồn chơi nữa, chỉ hận mài sắt không thành thép, muốn chém cho cô một dao [hình ảnh], vô cùng đau đớn: "Lúc này mới một ngày một ngày!"
Miểu Miểu đính chính lại: "Hai ngày."
Tiểu Kiều: "Excuse me, có khác nhau sao? [khinh bỉ]"
Miểu Miểu: "Anh ấy tối nay bù đắp cho tớ bữa tối dưới nến."
Tiểu Kiều: "Hôn?"
Hôn. Hơn nữa còn hôn lưỡi.
Tiểu Kiều: "Kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?"
Miểu Miểu: "..."
Tiểu Kiều: "Vì lẽ đó cậu bị mê đến tâm chao đảo, đầu óc choáng váng rồi hả?"
Hình như chính là như vậy.
Tiểu Kiều: "Sắc đẹp làm lu mờ suy nghĩ a!"
Tiểu Kiều: "Tớ nghĩ cậu có thể chống đỡ được một tháng, ít nhất cũng nữa tháng."
Miểu Miểu: "Tớ hiện tại vẫn chưa đáp ứng anh ấy."
Tiểu Kiều: "Kỳ thực chuyện tình cảm như vậy, như người nóng lạnh tự biết, theo lý tớ không nên nhúng tay vào, có điều, tớ hiểu rất rõ cậu, cậu quá mức trọng tình, tớ là sợ cậu bị tổn thương."
Cô ấy lại đưa ra ví dụ: "Cậu xem, tớ cùng Đồng Phóng ở bên nhau năm năm, nếu như, tớ nói là nếu như, tương lai một ngày nào đó, chúng tớ có chia tay, tớ cũng sẽ đau khổ, tuy nhiên chỉ đau khổ một thời gian, đến khi cảm xúc qua đi, tớ lại đi tìm mùa xuân mới."
"Còn cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu cho tớ cảm giác, một khi đã hãm sâu vào thì không thể tự kiềm chế, chỉ cần nhận định, liền không phải người kia thì không thể. Dù là cách trở âm dương.. Phi tớ đang nói cái gì! Câu này xui quá, tớ thu hồi."
"Có lẽ cậu sinh ra trong gia đình hoàn cảnh đơn thuần, chú dì lại ân ái, hòa thuận vui vẻ, quan điểm tình yêu của cậu cùng phần lớn phụ nữ không giống nhau, cậu có một cái bánh mỳ, điều còn lại là, ừm, nói thế nào nhỉ? Hai bên tình nguyện, một đời một kiếp với nhau, chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết ngôn tình."
"Tớ cũng không nói như vậy không được, nếu như có thể, loại này hiếm như tình cảm mùa thu, có cô gái nào không muốn? Tớ chỉ lo là, anh ta.. Có thể có tình yêu như cậu sao?"
Cấp ba, sách giáo khoa ngữ văn có một đoạn cảnh giác viết cho thế hệ các cô gái mê đắm sau này: Nếu bạn là một cô gái, bạn không thể nói về nó! Bạn có thể nói về nó nếu bạn là một chàng trai. Bạn không thể nói về nó nếu bạn là một cô gái.
Thật không hổ là khuê mật tốt a, thật hiểu nhau.
Miểu Miểu bị lời phân tích thật lòng của Tiểu Kiều làm sáng tỏ, cô nhìn trần nhà, nghĩ đến đôi mắt sâu và mềm mại kia, trên môi chậm rãi nở một nụ cười: "Tớ tin tưởng anh ấy."
Nếu không thử, làm sao biết kết quả?
Tiểu Kiều: "Ha ha ha ha tớ cũng biết là đáp án này."
Nếu như chần chờ, lưỡng lự không quyết, như vậy không phải là Tạ An Miểu Miểu rồi.
Tiểu Kiều: "Như vậy, vẫn là câu nói kia, làm theo trái tim của cậu đi."
Miểu Miểu: "Khà khà khà, tớ sẽ để anh ấy theo đuổi lâu một chút."
Sau đó, nếu có con, nói đến chuyện này, chỉ có thể nói: Lúc trước baba con dùng hai ngày theo đuổi được mẹ.
Cô sẽ mất mặt cỡ nào a.
Dưới sự khai sáng của Tiểu Kiều, Miểu Miểu đã có điều lệ trong lòng mà chìm vào giấc ngủ yên bình, ngày hôm sau là thứ 7. Cô ngủ đến bảy giờ sáng thì bị điện thoại của mẹ đánh thức.
An Dung Trinh biết con gái ngày hôm nay nghỉ, hỏi cô có muốn về nhà không.
Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi liền nói: "Về a."
"Vậy con nói anh con một tiếng, nói nó buổi trưa tới nhà ăn cơm."
"Đã biết."
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Miểu Miểu nhắn tin cho Tạ Nam Trưng, hắn trả lời lại "Được."
Cô đem điện thoại vứt sang một bên, bò dậy rửa mặt.
Hai lát bánh mì nướng với mứt dâu và một cốc sữa nóng đã được dùng cho bữa sáng. Cô ra ban công tưới cây, nghe ngóng động tĩnh sát vách. Cô đoán chắc Hoắc Tư Diễn vẫn còn ngủ, Miểu Miểu sẽ không quấy rối, cô cầm lấy chìa khóa xe và đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm.
Thời gian này trên đường ùn tắc đến rối mù, Miểu Miểu bật radio giao thông, nghe được phía trước ùn tắc do xảy ra tai nạn xe cộ, cô ỷ vào quen thuộc địa hình, qua đầu, thành công tránh được đoạn đường tắc, đồng hành còn có một ông chú trung tuổi tài xế taxi, nhìn cô như tiểu cô nương lão luyện, liền giơ ngón tay cái về phía cô.
Miểu Miểu đắc ý đến bím tóc cũng nhếch lên rồi, cô một đường thông suốt, dùng nữa giờ để về đến nhà.
Tạ Nam Trưng lại không may mắn như vậy.
Tối hôm qua hắn trực đêm, thấy tin nhắn của Miểu Miểu, định về nhà trọ tắm rửa, thay bộ áo quần, không ngờ đi được nữa đường xảy ra chút chuyện bất ngờ.
Thân thể Miểu Miểu như nhũn ra, cảm giác toàn bộ khí lực đều bị hút cạn, liền quên cả hít thở, tròng mắt cô hiện lên một tầng ướt át, hai tay nắm chặt cổ tay áo anh, âm thanh yêu kiều: "Hoắc, Hoắc Tư Diễn."
Dừng.. A!
Nếu còn tiếp tục, cô thật sự sẽ không thở nổi.
Hoắc Tư Diễn cũng không khá hơn chút nào, cuối cùng anh cũng dừng lại, hô hấp trầm mà loạn, bên gò má cô quẹt qua vài sợi tóc, trái tim tựa hồ như lông chim nhẹ nhàng chộn rộn.
Trong lúc nhất thời, không gian an tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng thở của hai người.
Miểu Miểu không biết làm sao có chút muốn cười, có ai lại.. Hôn môi hai người lại không thở? Đây cũng coi như trải nghiệm mới mẻ.
Nhờ cây nến chiếu sáng một góc bên trong, Miểu Miểu mặt đã biến thành quả cà chua, đỏ đến triệt để, đều giống nhau, cô không biết là nam nhân đối diện gương mặt tuấn tú cũng nhiễm một tầng hồng nhạt.
Một hồi sau, Hoắc Tư Diễn bình ổn nhịp thở, ho nhẹ một tiếng, Miểu Miểu cho là anh muốn nói gì, lưng không chủ động ngồi thẳng dậy, ai biết được anh chỉ nhìn cô, mặt nữa sáng nửa tối, không nhìn ra được vẻ mặt gì.
Anh đang âm thầm ảo não, vốn định lướt qua liền thôi, không nghĩ rằng khi đã hôn, lại căn bản không khống chế được, thêm nữa lại là lần đầu, biểu hiện không tốt, không biết cô có cảm thấy đường đột?
Hai người mấy phút trước còn vô cùng thân mật, ngồi đối diện nhau, yên tĩnh không nói.
Cây nến màu hồng nhạt vẫn đang cháy, hơi rung nhẹ, chiếu hình bóng hai người lên vách tường.
Sắp tới mười giờ, Miểu Miểu nhanh chóng trở lại phòng sát vách, chạy vào phòng tắm, nhìn chính mình trong gương cười ngây ngô, tựa như không quen, cô khẽ vuốt bờ môi, dường như nhiệt độ cùng cảm xúc vẫn còn lưu lại.
Lần trước không tính, lần này mới là nụ hôn đầu.
Lúc cấp ba, cô đã từng tưởng tượng qua.
Trí tưởng tượng có hạn, cứ nghĩ môi dán môi chính là hôn, sau đó ở sau vườn trường thấy một đôi tình nhân đang ôm hôn thắm thiết, cô dường như mở ra thế giới mới.
Có điều chỉ lén lút nghĩ, hiện thực không dám, nói như vậy cũng không chính xác, chủ yếu là, không có cơ hội.
Miểu Miểu lại bật cười.
Tắm rửa xong, dùng máy sấy sấy khô tóc, cô nằm trên giường, tóc dài đổ xuống như thác nước, cầm điện thoại di động nhắn tin cho Tiểu Kiều.
"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tớ thật không chống đỡ được rồi."
Tiểu Kiều đang chơi game cũng không buồn chơi nữa, chỉ hận mài sắt không thành thép, muốn chém cho cô một dao [hình ảnh], vô cùng đau đớn: "Lúc này mới một ngày một ngày!"
Miểu Miểu đính chính lại: "Hai ngày."
Tiểu Kiều: "Excuse me, có khác nhau sao? [khinh bỉ]"
Miểu Miểu: "Anh ấy tối nay bù đắp cho tớ bữa tối dưới nến."
Tiểu Kiều: "Hôn?"
Hôn. Hơn nữa còn hôn lưỡi.
Tiểu Kiều: "Kỹ thuật hôn của anh ta thế nào?"
Miểu Miểu: "..."
Tiểu Kiều: "Vì lẽ đó cậu bị mê đến tâm chao đảo, đầu óc choáng váng rồi hả?"
Hình như chính là như vậy.
Tiểu Kiều: "Sắc đẹp làm lu mờ suy nghĩ a!"
Tiểu Kiều: "Tớ nghĩ cậu có thể chống đỡ được một tháng, ít nhất cũng nữa tháng."
Miểu Miểu: "Tớ hiện tại vẫn chưa đáp ứng anh ấy."
Tiểu Kiều: "Kỳ thực chuyện tình cảm như vậy, như người nóng lạnh tự biết, theo lý tớ không nên nhúng tay vào, có điều, tớ hiểu rất rõ cậu, cậu quá mức trọng tình, tớ là sợ cậu bị tổn thương."
Cô ấy lại đưa ra ví dụ: "Cậu xem, tớ cùng Đồng Phóng ở bên nhau năm năm, nếu như, tớ nói là nếu như, tương lai một ngày nào đó, chúng tớ có chia tay, tớ cũng sẽ đau khổ, tuy nhiên chỉ đau khổ một thời gian, đến khi cảm xúc qua đi, tớ lại đi tìm mùa xuân mới."
"Còn cậu thì sao? Miểu Miểu, cậu cho tớ cảm giác, một khi đã hãm sâu vào thì không thể tự kiềm chế, chỉ cần nhận định, liền không phải người kia thì không thể. Dù là cách trở âm dương.. Phi tớ đang nói cái gì! Câu này xui quá, tớ thu hồi."
"Có lẽ cậu sinh ra trong gia đình hoàn cảnh đơn thuần, chú dì lại ân ái, hòa thuận vui vẻ, quan điểm tình yêu của cậu cùng phần lớn phụ nữ không giống nhau, cậu có một cái bánh mỳ, điều còn lại là, ừm, nói thế nào nhỉ? Hai bên tình nguyện, một đời một kiếp với nhau, chỉ tồn tại trong phim truyền hình hoặc là tiểu thuyết ngôn tình."
"Tớ cũng không nói như vậy không được, nếu như có thể, loại này hiếm như tình cảm mùa thu, có cô gái nào không muốn? Tớ chỉ lo là, anh ta.. Có thể có tình yêu như cậu sao?"
Cấp ba, sách giáo khoa ngữ văn có một đoạn cảnh giác viết cho thế hệ các cô gái mê đắm sau này: Nếu bạn là một cô gái, bạn không thể nói về nó! Bạn có thể nói về nó nếu bạn là một chàng trai. Bạn không thể nói về nó nếu bạn là một cô gái.
Thật không hổ là khuê mật tốt a, thật hiểu nhau.
Miểu Miểu bị lời phân tích thật lòng của Tiểu Kiều làm sáng tỏ, cô nhìn trần nhà, nghĩ đến đôi mắt sâu và mềm mại kia, trên môi chậm rãi nở một nụ cười: "Tớ tin tưởng anh ấy."
Nếu không thử, làm sao biết kết quả?
Tiểu Kiều: "Ha ha ha ha tớ cũng biết là đáp án này."
Nếu như chần chờ, lưỡng lự không quyết, như vậy không phải là Tạ An Miểu Miểu rồi.
Tiểu Kiều: "Như vậy, vẫn là câu nói kia, làm theo trái tim của cậu đi."
Miểu Miểu: "Khà khà khà, tớ sẽ để anh ấy theo đuổi lâu một chút."
Sau đó, nếu có con, nói đến chuyện này, chỉ có thể nói: Lúc trước baba con dùng hai ngày theo đuổi được mẹ.
Cô sẽ mất mặt cỡ nào a.
Dưới sự khai sáng của Tiểu Kiều, Miểu Miểu đã có điều lệ trong lòng mà chìm vào giấc ngủ yên bình, ngày hôm sau là thứ 7. Cô ngủ đến bảy giờ sáng thì bị điện thoại của mẹ đánh thức.
An Dung Trinh biết con gái ngày hôm nay nghỉ, hỏi cô có muốn về nhà không.
Miểu Miểu không chút nghĩ ngợi liền nói: "Về a."
"Vậy con nói anh con một tiếng, nói nó buổi trưa tới nhà ăn cơm."
"Đã biết."
Kết thúc cuộc trò chuyện với mẹ, Miểu Miểu nhắn tin cho Tạ Nam Trưng, hắn trả lời lại "Được."
Cô đem điện thoại vứt sang một bên, bò dậy rửa mặt.
Hai lát bánh mì nướng với mứt dâu và một cốc sữa nóng đã được dùng cho bữa sáng. Cô ra ban công tưới cây, nghe ngóng động tĩnh sát vách. Cô đoán chắc Hoắc Tư Diễn vẫn còn ngủ, Miểu Miểu sẽ không quấy rối, cô cầm lấy chìa khóa xe và đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm.
Thời gian này trên đường ùn tắc đến rối mù, Miểu Miểu bật radio giao thông, nghe được phía trước ùn tắc do xảy ra tai nạn xe cộ, cô ỷ vào quen thuộc địa hình, qua đầu, thành công tránh được đoạn đường tắc, đồng hành còn có một ông chú trung tuổi tài xế taxi, nhìn cô như tiểu cô nương lão luyện, liền giơ ngón tay cái về phía cô.
Miểu Miểu đắc ý đến bím tóc cũng nhếch lên rồi, cô một đường thông suốt, dùng nữa giờ để về đến nhà.
Tạ Nam Trưng lại không may mắn như vậy.
Tối hôm qua hắn trực đêm, thấy tin nhắn của Miểu Miểu, định về nhà trọ tắm rửa, thay bộ áo quần, không ngờ đi được nữa đường xảy ra chút chuyện bất ngờ.