[Edit] Kinh Thế Độc Hậu - Thích Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi vuvu57649195, 8 Tháng mười 2020.

  1. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 30: Cái gì gọi là ám hại? Cái gì gọi là ái muội?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạch Chỉ, là cái gì vậy?" Giọng nói cố tình mềm mại của Phan Cẩm Thụy sao với bình thường lại to hơn mấy phần.

    "Khởi bẩm quý phi nương nương, là con rối vu cổ!" Bạch Chỉ cầm con rối đến trước mặt Phan Cẩm Thụy.

    Chỉ thấy con rối kia dùng tơ lụa màu trắng bao quanh, trên mặt viết ngày sinh tháng đẻ của Yến Hàn Thu, sau đó có rất nhiều ngân châm cắm khắp người.

    Phan Cẩm Thụy biến sắc, đem con rối đưa cho Yến Hàn Thu, nói: "Hoàng thượng, đây đúng là thuật vu cổ, có người muốn mưu hại Hoàng thượng a!"

    "Nô tài to gan, ngươi dám mưu hại Hoàng thượng?" Phan Cẩm Thụy nổi giận hung tợn nói.

    Tiểu nha hoàn vội vàng dập đầu, khóc to: "Không phải nô tì, thật sự không liên quan đến nô tì, thật sự, nô tì, nô tì, chỉ là đi lấy quần áo của các chủ tử để giặt thôi ạ.."

    "Vậy đây là quần áo của ai?" Phan Cẩm Thụy lại truy hỏi.

    "Là của bản cung." Giọng nói lười biếng của Quý Huyền Ca vang lên, giống như không có chuyện gì quan trọng. Nàng còn cùng Yến Hàn Thu cẩn thận nghiên cứu con rối màu trắng kia.

    Tùy ý như vậy, lại thêm thái độ không thay đổi của Yến Hàn Thu, làm cho mọi người không biết nói tiếp thế nào.

    Quý Huyền Ca không biết Yến Hàn Thu đã nhìn ra chuyện gì, khi nàng nhìn thấy con rối màu trắng này, một tia sáng chợt lóe mà qua.

    "Hoàng thượng, ta nghĩ nô tài này chắc là bởi vì bị bắt, mới vu oan cho Hoàng hậu nương nương.." Tần Mộng Tuyết im lặng nãy giờ, lúc này mới nói chuyện.

    "Nô tì, nô tì.." Tiểu nha hoàn nghe thấy vậy, run rẩy quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng, "Nô tì vô tội, thật sự không liên quan đến nô tì."

    Yến Hàn Thu nhìn Quý Huyền Ca, lạnh như băng.

    Quý Huyền Ca bất đắc dĩ, ngẩng đầu nói: "Thuật vu cổ sao? Hình như từ trước đến giờ hậu cũng lúc nào cũng có a?"

    Giọng nói của cô gái này vang lên trong đêm, trở nên mờ mịt xa xưa, sau đó đột nhiên lạnh lẽo dọa người: "Bất quá, nếu như bản cung muốn hại Hoàng thượng, chắc chắn sẽ không dùng phương pháp không hề có tác dụng này!"

    Quý Huyền Ca muốn lất búp bê vải trong tay Yến Hàn Thu, nhưng bàn tay lạnh lẽo của Yến Hàn Thu lại cầm chặt không buông.

    "Không phải nói con rối này là của nô ti sao? Vậy trả lại cho nô tì được không? Hoàng thương?" Quý Huyền Ca ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Yến Hàn Thu.

    Tay của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca nắm cùng một chỗ, từ góc nhìn của Tần Mộng Tuyết, hai người như vậy trông vô cùng khăng khít thân mật.

    Quý Huyền Ca lúc thì phản bác lúc lại thừa nhận, làm cho đầu óc mọi người rối loạn, không biết Hoàng hậu nương nương này, đến tột cùng là có ý gì?

    "Theo ta thấy, chỉ là hạ nhân vu oan lung tung, Hoàng thượng Hoàng hậu cũng không cần nghĩ nhiều.." Tần Mộng Tuyết nói, trong lời nói mang theo ý cười khiêm tốn, có ý cho qua chuyện này. Nhưng ánh mắt lại híp lại, nhìn chằm chằm hai tay đang nắm cùng một chỗ của Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca.

    Chỉ là Yến Hàn Thu và Quý Huyền Ca đều không có ý định buông tay.

    "Hoàng thượng, nha hoàn này là hạ nhân của Quý phủ, dám vô lễ với Hoàng hậu nương nương, vậy cứ giao cho Thư nhi xử lý đi.." Quý Vân Thư mềm yếu nói.

    "Xin hãy tha cho nô tì, tha cho nô tì.." Nha hoàn vẫn dập đầu không ngừng, trên trán đã bắt đầu chảy máu.

    Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca, không có chút ý định buông con rối trong tay, lạnh lùng ra lệnh: "Viên Hoa, áp giải người vào đại lao cho trẫm, dựa theo luật mà xử lý!"

    "Tuân lệnh!" Viên Hoa tiến lên, nhanh chóng mang tì nữ còn đang không ngừng dập đầu kia đi.

    Quý Huyền Ca cả kinh, một tì nữ nho nhỏ, thế nhưng lại áp cho tội danh lớn như thế, còn để thiết kích quân thị vệ trưởng tự mình dẫn đi, Yến Hàn Thu đang muốn làm cái gì vậy?

    "Hoàng thượng.." Quý Huyền Ca hô.

    Yến Hàn Thu lại dùng tay kia đặt lên tay Quý Huyền Ca, độ mạnh yếu chỉ có đương sự mới biết, người ngoài nhìn vào chỉ thấy ân ái mười phần.

    "Hoàng hậu, còn có việc gì sao?" Yến Hàn Thu luôn luôn tích chữ như vàng.

    "Hoàng thượng, ta nghĩ có phải chúng ta đã quên mất mục đích ban đầu rồi không?" Tần Mộng Tuyết chuyển động thiết phiến trong tay, nói.

    Thế này mọi người mới nhớ tới mục đích đi ra, rõ ràng là đi tìm người đánh đàn kia, lại bị một màn kịch vừa rồi làm quên mất.

    "Hoàng hậu, nhạc công đâu?" Yến Hàn Thu hỏi, tay vẫn không buông.

    Quý Huyền Ca nhìn Yến Hàn Thu, Hoàng thượng này, giống như không có đặt chuyện con rối vào trong mắt, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.

    "Hoàng thượng, nô tì cũng muốn nhìn thấy vị nhạc công này nha.." Phan Cẩm Thụy nhìn tay hai người thân mật nắm cùng một chỗ, cơ hồ cắn răng nói ra. Vốn định tiến lên tách bọn họ ra, lại bị đại cung nữ Bạch Chỉ giữ chặt, ý bảo không thể.

    "Hoàng thượng, người đưa búp bê vải này cho nô tì, nô tì sẽ dẫn người đi gặp nhạc công được không?" Quý Huyền Ca tay cũng nắm chặt con rối, không có ý định buông ra.

    "Nói điều kiện?" Khí lạnh quanh người Yến Hàn Thu đột nhiên tăng lên, lực ở tay cũng lớn hơn chút.

    "Nô tì sao dám?" Quý Huyền Ca nói.

    "Hoàng thượng.." Tần Mộng Tuyết híp mắt nhìn tay hai người, "Nếu Hoàng hậu nương nương quan tâm như vậy, không bằng đem chứng cớ này giao cho Hoàng hậu nương nương đi. Ta tin tưởng Hoàng hậu nương nương cũng muốn tra ra người đứng sau chuyện này.."

    Yến Hàn Thu đột nhiên buông lỏng, con rối màu trắng rơi xuống tay Quý Huyền Ca, nói: "Tần minh chủ nói rất đúng, sắc trời cũng không còn sớm, yến hội hôm nay đến đây thôi.."

    Yến Hàn Thu lạnh lùng nói một câu như vậy, không ai dám phản bác.

    Một câu nói, yến hội cứ như vậy chấm dứt.

    Một câu nói, chuyện gặp nhạc công cũng phải quên đi.

    Trên mặt Yến Hàn Thu là khối băng ngàn năm, không biết vị tân đế này có tức giận hay không?

    "Khởi giá hồi cung." Yến Hàn Thu lạnh lùng nói.

    "Hoàng thượng, nô tì có chút mệt mỏi, đêm nay muốn ở lại, có được không?" Quý Huyền Ca nói, trong ánh mắt tràn đầy mê hoặc.

    Yến Hàn Thu lạnh lùng nhìn Quý Huyền Ca nói: "Không phải Hoàng hậu mới lại mặt xong sao?"

    "Lời này của Hoàng thượng là có ý gì a? Từ khi tỷ tỷ tiến cung, chưa từng trở lại Quý phủ a?" Giọng nói mềm yếu của Quý Vân Thư vang lên.
     
    Pickle không chua thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười một 2020
  2. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 31: Bức tranh thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa nghe thấy thế, một tia lạnh lùng chợt lóe trong mắt Quý Huyền Ca. Bầu không khí như đông lại.

    Yến Hàn Thu nhìn Quý Huyền Ca, cũng không nói gì. Nhưng Quý Huyền Ca lại cảm thấy đêm hè oi bức bỗng chốc trở nên rét lạnh.

    "Khởi bẩm Hoàng thượng, thân thể tiểu nữ không tốt, luôn ở trong khuê phòng. Tỷ tỷ trở về cũng không biết. Mong Hoàng thượng không trách tội.." Cơ thể mập mạp của Quý Khâu tiến lên, kéo Quý Vân Thư ra phía sau.

    Quý Vân Thư còn muốn nói gì nhưng lại bị Quý Khâu ngăn cản.

    Yến Hàn Thu nhìn Quý Huyền Ca, không khí xung quanh hai người như sắp kết thành băng.

    Nửa ngày, Yến Hàn Thu nói: "Cứ theo ý Hoàng hậu đi."

    Lại quay sang gật đầu với Tần Mộng Tuyết: "Tần minh chủ vừa tới kinh thành. Trước tiên cứ nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ sắp xếp thời gian nói chuyện."

    Muốn nói chuyện gì a?

    Quý Huyền Ca ngẩng đầu nhìn Tần Mộng Tuyết. Lại thấy Tần Mộng Tuyết khiêm tốn gật đầu với Yến Hàn Thu.

    Yến Hàn Thu dẫn theo đoàn người rời đi, cũng không lại nhìn Quý Huyền Ca một cái. Người nam nhân này không có biểu hiện gì, làm cho Quý Huyền Ca nhất thời đoán không ra, Yến Hàn Thu rốt cuộc có mấy phần tin tưởng lời giải thích vừa rồi của Quý Khâu?

    Lại thêm chuyện con rối vu cổ, Yến Hàn Thu có phải hay không giống nàng, đã đoán được bảy tám phần?

    Quý Huyền Ca còn đang suy tư, đã cảm giác được một đôi bàn tay đặt lên vai nàng. Thế này mới phát hiện tất cả mọi người đã đi rồi. Nàng suy nghĩ thất thần, ngay cả mọi người hành lễ với nàng cũng không nhận ra.

    "Ca nhi, phụ thân có chuyện muốn nói.." Quý Khâu nhìn Quý Huyền Ca. Ánh mắt mờ mịt, giống như muốn thông qua nàng nhìn một người khác.

    "Vâng."

    Thư phòng của Quý Khâu rất đơn giản, không có đồ vật gì quý giá cả. Tất cả đều đơn giản, không xa hoa, giống như thư phòng của gia đình bình thường mà thôi.

    Sauk hi Quý Khâu và Quý Huyền Ca vào phòng, rất lâu không ai nói chuyện.

    Quý Huyền Ca quan sát thư phòng của Quý Khâu, khắp nơi đều là tranh thủy mặc, khóe miệng có nụ cười mơ hồ.

    "Ca nhi, mấy ngày nữa chính là ngày giỗ của mẹ con.." Quý Khâu đột nhiên nói. Sau đó cố ý vô tình mà mở ra bức tranh ở trên bàn.

    "Phụ thân, trước lúc lâm chung, mẹ con cũng không nói gì với con.." Quý Huyền Ca thản nhiên nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tranh.

    Quý Khâu bị Quý Huyền Ca đoạt trước lời nói, cũng không nói gì thêm. Chỉ là cười mở bức tranh, phơi bày trước mặt Quý Huyền Ca.

    Núi song xanh biếc, chỉ là hình dạng ngọn núi hơi kỳ quái, có chút giống hình yên ngựa. Ở chỗ đáng lẽ nên nổi lên thì lại lõm xuống, làm cho người ta có cảm giác như ngọn núi sắp sụp đổ.

    "Phụ thân có ý gì?" Quý Huyền Ca nhìn bức tranh này, nói.

    "Ca nhi có cảm thấy bức tranh này rất quen không?" Quý Khâu hỏi. Tuy rằng hắn cố gắng che dấu, nhưng vẫn không dấu được vội vàng trong ánh mắt.

    Quý Huyền Ca nhận lấy bức tranh, cẩn thận quan sát một lúc, nói: "Màu sắc hoa lệ, bút pháp tinh thế, có thể coi như một tác phẩm xuất sắc. Nhưng mà, Ca nhi, chưa từng nhìn thấy.."

    Bộ dáng Quý Huyền Ca thản nhiên, làm cho Quý Khâu nhíu mày. Hắn thấy Quý Huyền Ca nhìn chằm chằm bức tranh không nói gì, cuối cùng không nhịn được lên tiếng: "Ca nhi, mẹ con trước khi lâm chung, có nói với con về Bích dao sơn thủy đồ không?"

    Ánh mắt Quý Huyền Ca chợt tối sầm lại, sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Khâu.

    "Phụ thân, lúc mẹ con sắp chết, ngài còn ở chỗ người phụ nữ khác. Bây giờ sao lại quan tâm đến lời mẹ con nói như vậy?"

    Quý Khâu hơi thở dài, nói: "Ca nhi, phụ thân biết con trách phụ thân. Nhưng mà Bích dao sơn thủy đồ này liên quan đến long mạch của toàn bộ Đại Yến. Cho nên, con cẩn thận nghĩ lại, trước khi mẹ con qua đời, thật sự không nói gì đến bức tranh này sao?"

    "Không có." Quý Huyền Ca nhẹ nhàng vỗ về bức tranh trên tay. Nụ cười nơi khóe miệng có chút mơ hồ.

    "Ca nhi, con có biết vì sao Hoàng thượng lại phải mở tiệc tiếp đón minh chủ võ lâm không?" Quý Khâu hỏi.

    "Không biết. Ca nhi cũng rất ngạc nhiên. Vì sao Tần minh chủ này lại đến kinh thành a?" Quý Huyền Ca lầm bầm.

    "Ca nhi, nhất cử nhất động của Hoàng thượng, con cần phải cẩn thận quan sát.." Quý Khâu phân phó.

    Quý Huyền Ca đặt bức tranh lại trên bàn, bàn tay sờ từng chỗ, nói: "Phụ thân, chắc ngài biết, Ca nhi không được sủng ái.."

    "Phụ thân có thể nhận ra, Hoàng thượng rất quan tâm đến con.." Quý Khâu lấy bức tranh trong tay Quý Huyền Ca, cuộn lại.

    Con mắt nào của ông nhìn thấy vậy?

    Quý Huyền Ca không nói gì. Dọc theo đường đi về phòng, Quý Huyền Ca đều suy nghĩ đến bức tranh vừa rồi. Dù là kết cấu bức tranh, hay là màu sắc, đều có vài phần tương tự Bích dao sơn thủy đồ. Người vẽ bức tranh này chắc chắn đã nhìn thấy Bích dao sơn thủy đô thật.

    Chẳng lẽ trên đời này còn có người đã nhìn thấy Bích dao sơn thủy đồ sao?

    Lúc mở cửa phòng mình, bên trong cũng không thắp đèn. Quý Huyền Ca đang nghi hoặc thì bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng.
     
    Pickle không chua thích bài này.
  3. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 32: Thiên hạ, ta có thể đưa cho nàng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đêm mông lung, trong phòng rất tối. Dưới ánh trăng mờ ảo, Quý Huyền Ca ở trong lòng người nọ rất lâu không cử động.

    "Tần minh chủ, nam nữ có khác.." Giọng nói lười nhác của Quý Huyền Ca mang theo một tia hung tợn.

    Nhưng người đàn ông ôm nàng lại không có ý định buông tay.

    Quý Huyền Ca nhấc chân đạp lên chân hắn. Lúc này nam tử mới buông tay, đôi mắt híp lại, trên mặt mang theo nụ cười hồ ly đi tới bên cạnh bàn, nhấc khăn lên.

    Trên bàn có một chiếc hộp hình bông hoa tám cánh tinh xảo, mà trong hộp nằm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con, chiếu sáng cả căn phòng.

    Lúc này mới nhìn thấy, Tần Mộng Tuyết một thân quần áo màu xanh nước biển, đứng ở bên cạnh dạ minh châu trông càng gầy yếu. Hắn híp mắt nhìn Quý Huyền Ca, khóe miệng có nụ cười hồ lý không đổi.

    Nếu như vậy mà còn có người nói Tần Mộng Tuyết là công tử văn nhã, nhất định người đó bị mù.

    Tần Mộng Tuyết chỉ đứng ở đó, phía sau có chín cái đuôi phe phẩy, trông rất đắc ý.

    "Dạ minh châu tốt như vậy, toàn bộ Đại Yến không có mấy viên đi? Âm thanh từ tính của Tần Mộng Tuyết mang theo ý cười nồng đậm.

    " Sai.. "Quý Huyền Ca đi đến bên dạ minh châu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, vòng tay ngọc lưu ly bảy màu trên cổ tay như hòa làm một với dạ minh châu.

    Quý Huyền Ca cười nói:" Đây chỉ là hàng lỗi, mị hải dạ minh châu tốt nhất Đại Yến sớm đã bị ta khảm trên váy rồi.. "

    Tần Mộng Tuyết nói:" Nói như vậy, ngươi rất thích viên dạ minh châu này đúng không? "

    " Ta là Hoàng hậu, nếu không thoải mái tiêu xài, đợi đến lúc bị phế, không phải chịu thiệt sao? "Quý Huyền Ca dùng móng tay vẽ lên trên viên dạ minh châu.

    " Nếu ngươi muốn, ta có thể lấy thiên hạ đến cho ngươi tiêu xài.. "Tần Mộng Tuyết đi đến sau lưng Quý Huyền Ca, ôm thắt lưng của nàng.

    Kết quả, lại bị Quý Huyền Ca không lưu tình dẫm một cái.

    " Đừng nói thiên hạ này không phải của người. Cho dù thiên hạ này là của ngươi, ngươi có thể từ bỏ đưa cho ta sao? "Quý Huyền Ca nhìn Tần Mộng Tuyết, trong mắt tràn đầy ghét bỏ.

    Tần Mộng Tuyết cầm cổ tay Quý Huyền Ca, làm cho Quý Huyền Ca giãy dụa thế nào cũng không buông, đành phải nhìn chằm chằm Tần Mộng Tuyết, không rõ ý hắn.

    " Tần Mộng Tuyết, ngươi vì sao lại đến kinh thành? Muốn kết đồng minh với triều đình sao? "Quý Huyền Ca nói.

    Tần Mộng Tuyết lại như không nghe thấy gì, ngón tay đặt lên mạch đập của Quý Huyền Ca.

    " Sức khỏe của ngươi khôi phục khá nhanh.. "Giọng nói của Tần Mộng Tuyết mang theo ý cười:" Xem ra ngươi đã tìm được đại phu tốt, có cơ hội ta phải gặp một lần mới được! "

    Quý Huyền Ca hất tay Tần Mộng Tuyết ra, một quyền đánh lên ngực hắn, bởi vì không có võ công nên phải dùng hết sức lực để đánh.

    Tần Mộng Tuyết lui về sau vài bước, ôm ngực, ho khan hai tiếng. Cho dù cách xa ánh sáng của dạ minh châu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của hắn.

    " Tần Mộng Tuyết, ngươi có ý gì? "Quý Huyền Ca nhìn bộ dáng này của Tần Mộng Tuyết, suy nghĩ hoảng hốt chợt lóe mà qua trong đầu.

    " Tất nhiên là để cho ngươi đau lòng.. "Giọng nói trầm thấp của Tần Mộng Tuyết đầy ý cười, ánh sáng của dạ mình châu phản chiếu lên thiết phiến bên hông Tần Mộng Tuyết.

    " Tần Mộng Tuyết.. "Đột nhiên Quý Huyền Ca nở nụ cười, con bướm ở bên mắt trái cũng trở nên sinh động," Ta hận không thể giết chết ngươi, làm sao có thể đau lòng được? "

    Tần Mộng Tuyết đang muốn nói cái gì, lại ôm ngực, nhẫn nhịn ho khan.

    " Tần Mộng Tuyết, ngươi không ở Hương Sơn làm minh chủ võ lâm của ngươi, lại chạy đến kinh thành, đến cùng là muốn làm cái gì? "Quý Huyền Ca cố gắng không quan tâm đến nghi vấn hiện lên trong đầu.

    " Nếu ta nói, ta đến vì ngươi, ngươi tin sao? "Tần Mộng Tuyết híp mắt, khuôn mặt tái nhợt, làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

    Quý Huyền Ca hơi hoảng hốt, lập tức lắc đầu nói:" Không tin! Đến cửa giết ta sao? "

    Tần Mộng Tuyết lấy thiết phiến ra, xoay tròn trong tay, ánh mắt híp lại, khóe miệng hơi nâng lên, giống như sẽ biến thành hồ ly.

    Nửa ngày, Tần Mộng Tuyết mới nói:" Nha đầu, ngươi luôn không tin ta.. "

    " Là ngươi tự tay hủy đi sự tín nhiệm của ta.. "Quý Huyền Ca lập tức tiếp lời.

    Tần Mộng Tuyết vừa định mở miệng, lại phải áp chế ho khan, một lúc lâu sau mới bình phục.

    " Tần Mộng Tuyết, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? "Quý Huyền Ca muốn tiến lên, nhưng nửa đường lại dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Mộng Tuyết.

    Tần Mộng Tuyết nhìn Quý Huyền Ca muốn đi lại dừng lại, khuôn mặt tái nhợt hiện lên chút ý cười, nói:" Nha đầu, ngươi đã từng nghe thấy Bích dao sơn thủy đồ chưa?"

    Quý Huyền Ca giật mình, lại là Bích dao sơn thủy đồ?
     
    Pickle không chua thích bài này.
  4. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 33: Hận ta như thế sao?

    Trả chương mấy hôm mất tích cho mọi người =))


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kinh đô, thành Triêu Dương, tháng bảy làm thời điểm nóng nhất trong năm.

    Cuộc sống hằng ngày ở Quý phủ luôn đơn giản. Quý Huyền Ca ở trong phòng không có đá lạnh hạ nhiệt độ, rất nóng bức. Hơn nữa, thân thể Quý Huyền Ca rất hấp dẫn muỗi, làm nàng ngủ không ngon.

    Quý Huyền Ca trằn trọc không ngủ được, đứng dậy khoác một cái áo, đi ra khỏi phòng.

    Bên người thỉnh thoảng có con muỗi bay qua, Quý Huyền Ca sẽ nhớ tới mùi thảo dược trên người Thương Lam.

    Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm nay, không có trăng, không có sao, bầu trời đen kịt. Quý Huyền Ca nhìn đằng trước liền thấy được Nguyệt Cầm.

    "Nguyệt Cầm.." Quý Huyền Ca nhẹ giọng kêu.

    Nguyệt Cầm phi thân xuống, vết sẹo trên má dưới ánh sáng mỏng manh trông dữ tợn lạ thường.

    "Tiểu thư.."

    "Sao ngươi không vào phòng ngủ đi? Hay là cũng nóng không chịu nổi?" Quý Huyền Ca sờ quạt nhỏ bên hông, lúc này mới phát hiện nàng mang theo cả con rối màu trắng kia.

    "Bây giờ tiểu thư đang mất hết võ công, Nguyệt Cầm lo lắng.." Nguyệt Cầm nói, âm thanh ôn nhu, giống như một người tỷ tỷ đau lòng muội muội.

    Quý Huyền Ca ngồi xuống bậc thềm, nhìn ngôi sao lúc sáng lúc tối trên bầu trời, nói: "Không sao, đây là nhà ta a.."

    Nguyệt Cầm chỉ cười không nói.

    "Nhưng mà, Tần Mộng Tuyết vào phòng của ta, sao ngươi không ngăn cản?" Quý Huyền Ca nói.

    "..."

    Nguyệt Cầm không nói.

    "Thôi, ngươi cũng không phải đối thủ của hắn!"

    Quý Huyền Ca nâng con rối màu trắng trong tay lên, tơ lụa màu trắng dưới ánh sáng có phần rạng rỡ.

    "Nguyệt Cầm, ngươi còn nhớ lần trước chúng ta nói chuyện băng tàm không?" Quý Huyền Ca nhổ từng cây châm trên người con rối xuống. Sau đó bỏ bông bên trong, chỉ còn lại tơ lụa màu trắng trong suốt.

    "Tiểu thư.." Nguyệt Cầm nhìn tơ lụa trong tay Quý Huyền Ca, nói: "Chẳng lẽ đây là.. Bằng tàm ti?"

    "Nguyệt Cầm a.. Chuyện lần này, ngươi thấy thế nào?" Quý Huyền Ca hỏi.

    "Tiểu thư, là quý phi nương nương muốn giá họa cho người, nhưng mà.." Nguyệt Cầm hơi do dự.

    "Nhưng mà, rõ ràng quá có phải hay không?" Quý Huyền Ca cười châm biếm, "Không giống như muốn giá họa cho ta.. Càng giống như muốn hãm hại quý phi nương nương kia thì đúng hơn.."

    "Hãm hại quý phi?"

    "Yến Hàn Thu giết huynh giết cha, dẫm lên bao nhiêu mạng người mới có thể đi tới vị trí hôm này. Hắn sẽ để ý thuật vu cổ nhỏ bé này hay sao? Nếu thật sự vu cổ có tác dụng, vậy không phải sẽ lo sợ suốt ngày sao?" Quý Huyền Ca nói.

    "Nhưng mà, không biết Yến Hàn Thu có âm mưu gì, lại lấy một hạ nhân để kết thức chuyện này.."

    "Nguyệt Cầm nghĩ, có phải Hoàng thượng muốn che chở cho quý phi nương nương không? Dù sao, phụ thân của quý phi nương nương cũng là Phan đại tướng quân.." Nguyệt Cầm nói.

    "Ta cũng cảm thấy, lần này Phan đại tướng quân trở về không phải chuyện đơn giản.." Quý Huyền Ca nói.

    "Về chuyện băng tàm ti, Nguyệt Cầm, ngươi sắp xếp một chút, ta muốn gặp tỳ nữ trong nhà lao kia.." Quý Huyền Ca phân phó.

    "Vâng."

    Quý Huyền Ca ngồi trước cửa, trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, cứ thế dựa vào cửa mà ngủ trong gió đêm.

    Lúc tỉnh lại đã là sáng sớm, Quý Huyền Ca theo bản năng gãi gãi cánh tay bị muỗi cắn của mình, mới phát hiện trên người có thêm một cái áo khoác.

    Mông lung mở mắt, nhìn thấy Tần Mộng Tuyết ngồi bên cạnh mình, mà trên người nàng chính là áo khoác màu xanh của hắn.

    Trong lúc mơ màng, nàng thấy hắn khiêm tốn nhu hòa, giống như tuyết trắng ảo mộng.

    Vẻ mặt Quý Huyền Ca hoảng hốt, lúc này trong đầu lại hiện lên hình ảnh hắn cầm trường kiếm không chút do dự đâm vào ngực sư phụ, máu chảy thành song.

    Quý Huyền Ca nghĩ đến đây, lập tức đứng lên, áo khoác màu xanh rơi xuống đất, giống như trái tim tan vỡ.

    "Nha đầu, ngươi không thay đổi gì cả.." Tần Mộng Tuyết nhặt áo của mình lên, nói.

    Quý Huyền Ca: "Là ngươi thay đổi. Ngươi ở đây làm cái gì? Nguyệt Cầm đâu?"

    "Tiểu thư.." Đang nói liền nghe thấy âm thanh của Nguyệt Cầm vang lên phía sau. Quay đầu nhìn thấy nàng bê một bát thuốc đến, "Công tử bào ta đi hầm thuốc cho người.."

    "Ai biết có phải thuốc độc hay không?" Quý Huyền Ca lạnh lùng nói, "Đổ đi!"

    Tần Mộng Tuyết híp mắt lại, khóe miệng nâng lên một chút, nhưng một con hồ ly đang săn mồi. Hắn đón lấy bát thuốc trong tay Nguyệt Cầm, đi từng bước đến gần Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca lui về sau, ánh mắt lạnh lùng.

    "Ngươi hận ta như vậy sao? Không thể thay đổi?" Tần Mộng Tuyết hỏi, giọng nói có một tia bi thương không thể nhận ra.

    "Thay đổi? Ngươi có thể làm cho sư phụ ta sống lại sao?" Quý Huyền Ca gắn từng tiếng nói, từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng.

    Tần Mộng Tuyết không nói lời nào, chỉ tự mình uống một ngụm thuốc, mùi vị khó chịu, làm cho Quý Huyền Ca lại lùi về sau vài bước.

    Lúc này, Quý Huyền Ca rất nhớ thuốc của Thương Lam, luôn luôn có chút vị ngọt.

    Đến khi nàng phục hồi tinh thần, Tần Mộng Tuyết đã đến rất gần rất gần. Một tay bê chén thuốc, mùi thuốc đông y nồng nặc ập vào mặt.

    Quý Huyền Ca cứ nhìn Tần Mộng Tuyết ngậm thuốc trong miệng, từng bước tới gần. Mà ở trong mắt hắn, bóng hình nàng càng ngày càng rõ ràng.
     
    Pickle không chua thích bài này.
  5. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 34: Ta phải làm sao với nàng mới được đây?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ba.." một tiếng, Quý Huyền Ca vung tay lên hất chén thuốc trên tay Tần Mộng Tuyết xuống đất. Nước thuốc màu đen theo mảnh vỡ chảy xuống bậc thang.

    Tần Mộng Tuyết híp mắt lại, một tay kéo Quý Huyền Ca ôm vào ngực. Hắn nuốt ngụm thuốc khó uống kia xuống, nói: "Nha đầu, ta phải làm sao với ngươi mới được đây?"

    Những lời này làm cho Quý Huyền Ca chấn động, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tần Mộng Tuyết, lúc này, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có nỗi khổ gì sao?"

    Khóe miệng Tần Mộng Tuyết là nụ cười hồ ly như cũ, nghiêm túc nói: "Không cần quá thân thiết với Yến Hàn Thu. Nếu không, ta sẽ diệt trừ hắn.."

    "Hừ.." Quý Huyền Ca tránh thoát khỏi cái ôm của Tần Mộng Tuyết, cười lạnh.

    "Hai người các ngươi đánh nhau càng tốt a.. Nhưng mà, Tần Mộng Tuyết, diệt trừ đương kim Hoàng thượng, dã tâm của ngươi không nhỏ a.."

    "Hoàng đế của Đại Yến này, ta còn không để vào mắt.." Lời nói của Tần Mộng Tuyết đầy ý cười.

    Chợt thấy Quý Huyền Ca ra tay, hai ngón tay giữ chặt cổ Tần Mộng Tuyết.

    "Tần Mộng Tuyết, ngươi cuối cùng còn lừa ta bao nhiêu việc nữa?" Quý Huyền Ca hung hăng nói.

    Giọng nói trầm ấm của Tần Mộng Tuyết quanh quẩn bên tai thật lâu. Rõ ràng chỉ có hai chữ, lại như một chiếc bàn ủi, lưu lại dấu vết rất sâu trong lòng nàng.

    Hắn nói: "Rất nhiều.."

    "Nhị tiểu thư, người đã tới, ta đi thông báo cho tiểu thư.."

    "Làm phiền Nguyệt Cầm."

    Giọng nói của Nguyệt Cầm vang lên bên ngoài. Trong lúc Quý Huyền Ca thất thần, Tần Mộng Tuyết nhanh chóng kéo tay Quý Huyền Ca, ôm nàng vào trong ngực, nói: "Đừng quên, hiện tại ngươi không có võ công.."

    "Tiểu thư, nhị tiểu thư đến.." Nguyệt Cầm đứng ở giữa sân nói.

    "Để cho nàng vào.." Quý Huyền Ca nói xong, quay đầu, nhìn chằm chằm Tần Mộng Tuyết, vẻ mặt nghi ngờ.

    "Ngươi muốn làm quen với muội muội tốt kia của ta một chút không?" Quý Huyền Ca hỏi.

    Tần Mộng Tuyết buông Quý Huyền Ca ra, cười nói: "Được.."

    Quý Huyền Ca quay đầu bước đi, đến giữa sân liền thấy Quý Vân Thư bước từng bước nhỏ đi đến, nhìn mà thấy thương.

    Mà Quý Huyền Ca cũng muốn đi lên ôm nàng ta. Không phải vì cái gì khác, chỉ là bởi vì nàng ta đi quá chậm, làm cho người ta sốt ruột a.

    Đột nhiên nhớ tới cái gì, Quý Huyền Ca quay đầu nhìn lại, đằng sau đã không còn bóng người. Trong lòng thầm nghĩ, chạy đúng là nhanh a!

    "Tỷ tỷ, đang nhìn gì vậy?" Quý Vân Thư tao nhã bước tới, chậm rì rì đi đến bên người Quý Huyền Ca.

    Cho dù cùng cha khác mẹ, Quý Huyền Ca cũng không nhìn thấy nàng và muội muội ôn nhu yếu đuối này có điểm gì giống nhau.

    "Không có gì. Sức khỏe của muội không tốt, sao lại đi xa như vậy mà đến đây.." Quý Huyền Ca nói, dẫn Quý Vân Thư vào phòng.

    Quý Vân Thư vừa vào cửa liền nhìn thấy trong phòng trang trí xa hoa tỉ mỉ, ánh mắt nhu hòa chợt lóe, nói: "Phụ thân đúng là rất yêu thương tỷ tỷ. Trong phòng này đều là đồ tốt nhất Quý phủ.."

    "Muội muội nói đùa. Chắc là bởi vì ta là Hoàng hậu, không thể quá đơn giản, cho nên phụ thân mới dung túng như vậy.." Quý Huyền Ca nói.

    "Phụ thân luôn đối xử đặc biệt với tỷ tỷ.." Quý Vân Thư nhẹ giọng nói, trong giọng nói không dấu được hâm mộ.

    "Muội muội vẫn còn để ý chuyện tỷ tỷ được gả vào hoàng cung sao?"

    "Tỷ tỷ.. Thư nhi không dám vọng tượng thiên nhan.."

    Quý Huyền Ca không nói gì, chỉ rót cho Quý Vân Thư một chén trà. Trong lòng thầm nghĩ: Muội muội tốt của ta, sao phụ thân có thể để ngươi bước vào hang sói miệng hổ như hoàng cung được a. Huống chi người kia là người hắn muốn đối phó.

    "Tỷ tỷ, Thư nhi có thể tâm sự với người một chút không?" Quý Vân Thư xoa chiếc khăn trong tay, do dự nói.

    "Thư nhu muốn tiến cung sao?" Quý Huyền Ca nói.

    Quý Vân Thư đỏ mặt gật gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thêm đỏ ửng ngượng ngùng đúng là mê người vô cùng.

    Quý Huyền Ca cười yếu ớt, nói: "Nếu phụ thân đồng ý, ta có thể thuyết phục Hoàng thượng cho muội tiến cung.."

    "Tỷ tỷ nói thật sao?" Quý Vân Thư vui mừng.

    "Đương nhiên.. Muội là muội muội của ta mà.." Quý Huyền Ca nói.

    Nếu ngươi vào cung, không biết phụ thân sẽ làm như thế nào a? Mọi chuyện sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều..

    Quý Vân Thư nói: "Cảm ơn tỷ tỷ. Muội có chút không thoải mái, bây giờ về trước."

    "Được, Nguyệt Cầm, đưa nhị tiểu thư trở về, ra ngoài sao lại không dẫn theo nha hoàn a." Quý Huyền Ca cười nói.

    "Muội muốn đến gặp tỷ tỷ, không cần nhiều người đi theo như vậy.." Quý Vân Thư nói, "Nguyệt Cầm, không cần đưa, ta còn muốn đi gặp phụ thân.."

    Quý Vân Thư từng bước rời đi, không ai biết dưới ống tay áo là đôi tay nắm rất chặt.

    "Tiểu thư, người của Huyết Phượng các đến tột cùng có phải là nhị tiểu thư thuê không?" Nguyệt Cầm nhìn nữ tử mảnh mai yếu đuối kia, nghi hoặc hỏi.

    "Nếu ta nói, một đứa bé tám tuổi, cố tình đưa ngươi vào chỗ chết, ngươi tin sao? Nguyệt Cầm?" Quý Huyền Ca đột nhiên nói một câu như vậy.

    Nguyệt Cầm có chút không rõ, vừa định mở miệng hỏi, lại nghe thấy Quý Huyền Ca nói: "Nhà lao đã sắp xếp ổn thỏa chưa? Nếu được, hôm nay ta muốn đi gặp tỳ nữ kia.."
     
    Pickle không chua thích bài này.
  6. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 35: Ở đây có một tên yêu nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời giữa trưa nắng chói chang, Quý Huyền Ca mặc váy dài màu trắng, không có trang điểm kinh diễm, lúc này vẻ đẹp của nàng thanh nhã làm cho người ta cảm thấy không chân thực.

    Trên đường nhỏ đi đến nhà lao, ở lối rẽ, nàng bị một trường hợp chặn lại.

    Hai nam tử dồn một nữ tử ở trên tường, tóc dài của nữ tử xõa xuống không nhìn rõ mặt. Quý Huyền Ca thầm nghĩ, nàng không nóng sao?

    Trong miệng hai nam tử phun ra lời nói tục tĩu. Bởi vì bị chặn đường nên Quý Huyền Ca đành phải tìm một chỗ râm mát đứng chờ.

    "Gia, không cần.." Giọng nói uyển chuyển triền miên của nàng kia truyền đến, không giống như cự tuyệt, làm người ta cảm thấy vô cùng mê người.

    Giọng nói này làm Quý Huyền Ca run rẩy, nhưng hai nam tử kia lại rất hưởng thụ, thay nhau sờ soạng nàng kia, tiếng rên rỉ của ba người xen kẽ hỗn loạn.

    Quý Huyền Ca nhắm mắt lại, yên lặng tính toán sẽ trì hoãn bao nhiêu thời gian.

    Chợt nghe tiếng hét thảm thiết, nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy nàng kia một thân quần áo màu xanh, dáng người xinh đẹp động lòng người. Dưới chân là hai nam tử, a, đã chết rồi.

    "Cô nương thật ác độc, thấy ta bị người khinh bạc, cũng không đến cứu giúp.." Nàng kia cúi đầu nói, trong giọng nói có chút tức giận, âm thanh mềm mại ngọt nào như bánh mật.

    "Cho dù là bị khinh bạc, ngươi cũng không chịu thiệt, không phải sao? Công tử?" Quý Huyền Ca sâu kín nói, nâng tay che ánh mặt trời.

    "Tiểu thư, lại có thể nhìn ra thân phận của ta.." Nàng kia, không, nam tử kia ngẩng đầu, nhìn Quý Huyền Ca. Lúc này thật ra làm cho Quý Huyền Ca sửng sốt.

    Nam tử mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, bên trong là áo lót màu trắng, cổ tay áo thêu chỉ vàng tinh xảo, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Mái tóc dài màu rám nắng, như tơ lụa xõa đến thắt lưng, dưới ánh mặt trời như được trải thêm một tầng ánh sáng màu vàng.

    Đôi mắt hoa đào tà mị tràn đầu ý cười nhìn Quý Huyền Ca, hắn tựa trên tường, mềm mại đáng yêu, đôi môi mỏng thổ khi như lan. So với cô nương đẹp nhất Tầm Mỹ các còn đẹp hơn trăm ngàn lần.

    Vẻ đẹp này có thể làm cho người ta xem nhẹ giới tính, sống mái đừng biện. Chỉ vì một nụ cười của hắn, cuộc đời này liền đủ rồi.

    Nam tử cứ đứng ở đó, giống như một gốc cây mạn đà la, sau đó biến thành yêu tinh. Nhìn thế nào cũng thấy giống một tên yêu nghiệt, tu luyện ngàn năm hóa thành hình người, làm hại nhân gian.

    Chỉ thấy tên yêu nghiệt kia lắc lắc eo nhỏ, đi đến trước mặt Quý Huyền Ca. Quý Huyền Ca đột nhiên cảm thấy trước mặt có một lớp mạng nhện, dính chặt lấy nàng, làm sao cũng không thoát được.

    Nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nam tử kia, Quý Huyền Ca nói: "Mỹ nhân, đến Tầm Mỹ các của ta được không? Ta sẽ cho ngươi làm người đứng đầu bảng.."

    "Ta chỉ muốn ở lại bên cạnh cô nương.." Yêu nghiệt kia trực tiếp cọ lên người Quý Huyền Ca, nhào vào trong ngực nàng.

    Làn da của hắn mềm mại nhẵn nhụi làm cho nữ nhân ghen tị. Nhưng mà mặt trời nóng bức, Quý Huyền Ca không có tâm trạng ngắm mỹ nhân a.

    "Ta nói a, mỹ nhân, ngươi hiểu nhầm rồi.." Quý Huyền Ca buồn cười nói, "Lời này ngươi nên nói với anh hùng cưới mỹ nhân a, ta không cứu ngươi, cũng không muốn cứu ngươi.."

    "Cô nương thật ác độc a.." Nam tử yêu nghiệt nói xong, lại cọ đến bên người Quý Huyền Ca. Quần áo vốn đã bị hai nam tử lúc này kéo xuống, bây giờ lại cọ xát như vậy làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, vô cùng mịn màng.

    Xuống một chút nữa, có một vết màu đỏ ở trên dạ thịt, như ẩn như hiện.

    Cảnh xuân mê người như vậy, nhưng thời tiết lại nóng vô cùng, tên yêu nghiệt này còn không ngừng cọ xát làm Quý Huyền Ca toát hết mồ hôi.

    Quý Huyền Ca vội đẩy hắn ra, nói: "Công tử không thấy nóng sao.."

    Chỉ thấy yêu nghiệt kia một chút mồ hôi cũng không có, đôi môi mỏng khẽ mở.

    "Ở bên cạnh cô nương, sao ta có thể cảm thấy nóng được, là ấm áp a.." Những lời này làm cho Quý Huyền Ca cạn lời.

    "Nhưng mà, ta cảm thấy rất nóng a.." Quý Huyền Ca lạnh lùng nói.

    Nam tử yêu nghiệt kia ngẩng đầu nhìn Quý Huyền Ca, môi mỏng mím lại, đôi mắt hoa đào dâng lên hơi nước, như hoa đào sáng sớm đẫm sương.

    Quý Huyền Ca có chút phòng bị với tên yêu nghiệt này. Hơn nữa trên người hắn có dấu vết màu đỏ rất đáng nghi. Nàng định tìm hiểu thật kỹ, nhưng không có thời gian, còn có việc cần làm.

    "Ngươi tên gì vậy? Mỹ nhân?" Quý Huyền Ca nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía ngực của hắn, muốn nhìn rõ xem ấn ký màu đỏ kia là cái gì?

    Nam tử yêu nghiệt kia không biết cố ý hay vô tình, sửa sang lại quần áo, ngăn chặn tầm mắt của Quý Huyền Ca.

    "Ta tên là Tây Lâu, Hoa Tây Lâu.." Giọng nói mềm mại nỉ non rơi vào trong tai Quý Huyền Ca.

    "Ngươi cầm cái này đến Tầm Mỹ các, sẽ có người cho ngươi một cái giá thật tốt.." Quý Huyền Ca lấy một ngọc bội màu đỏ như máu đưa cho hắn.

    "Tiểu thư muốn mua ta sao?" Nam tử yêu nghiệt nhận lấy huyết ngọc, nói.

    "Là tự ngươi muốn bán a.." Quý Huyền Ca trêu đùa nói.

    "Tiểu thư, ngươi xấu lắm.." Nam tử yêu nghiệt lại bò lên người Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca thở dài một hơi, vươn tay đến trước ngực hắn, chuẩn bị cởi bỏ quần áo đã mặc tốt..
     
    Pickle không chua thích bài này.
  7. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 36: Chủ nhân của con rối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng đúng lúc da thịt trắng như tuyết của hắn chuẩn bị lộ ra thì tay của Quý Huyền Ca lại bị hắn nắm lấy.

    Tay của hắn rất mềm, có cảm giác chạm vào sẽ không muốn buông ra nữa.

    "Hoa Tây Lâu.." Quý Huyền Ca nhìn tay nàng bị cầm chặt, lại nhìn cảnh xuân lấp ló trước mặt, lãnh ý chợt lóe trong ánh mắt.

    "Tiểu thư.." Đôi mắt hoa đào ngập nước của Hoa Tây Lâu đáng thương nhìn Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca tính giờ, bất đắc dĩ nói: "Ngươi đi trước đi. Tiểu thư ta còn có chút việc. Ngươi ngoan ngoãn buông ra, đên Tầm Mỹ các chờ ta.."

    "Tiểu thư sẽ đến gặp ta sao?" Hai tay hắn nắm chặt quần áo, thấp giọng nói. Bộ dáng kia so với nữ nhân còn mềm yếu nhu nhược hơn ngàn lần.

    "Tất nhiên a.." Quý Huyền Ca cũng không quên nhìn kỹ ngực hắn.

    Hoa Tây Lâu mặc lại quần áo, vẻ mặt ủy khuất đứng bên cạnh Quý Huyền Ca, nhìn mà thấy thương.

    "Được, ta chờ tiểu thư.."

    Quý Huyền Ca vuốt vuốt quần áo bị hắn làm nhăn nhúm, bước đi. Trước khi đi vẫn không quên nhìn lồng ngực đã được hắn mặc kín quần áo một cái.

    Yêu nghiệt nam tử, Hoa Tây Lâu tựa vào tường nhìn Quý Huyền Ca rời đi, mái tóc màu rám nắng, dưới ánh mặt trời càng thêm rạng rỡ, lại thêm nụ cười tà mị trên khuôn mặt kia, cực kỳ giống yêu tinh trong truyền thuyết.

    Quý Huyền Ca đi dưới trời nắng chang chang đến cửa đại lao, nhìn thấy Nguyệt Cầm đứng ở đó, đang lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, chắc là đã đợi một lúc lâu.

    "Tiểu thư, sao bây giờ người mới đến? Trên đường xảy ra chuyện gì sao?" Nguyệt Cầm hỏi.

    "Gặp phải một tên yêu nghiệt!" Quý Huyền Ca nhớ tới nam tử yêu nghiệt, thuận miệng nói.

    "Yêu nghiệt?"

    "Không có gì. Sao vậy, bây giờ ta có thể gặp tỳ nữ kia không?" Quý Huyền Ca nói.

    "Được ạ. Đại lao đã chuẩn bị tốt, trong vòng 2 canh giờ, sẽ không có người quấy rầy.." Nguyệt Cầm nói.

    "Tốt, ngươi về cung trước đi, không cần chờ ta. Ta còn muốn đi Tầm Mỹ các một chuyến!"

    Quý Huyền Ca phân phó xong liền đi về phía đạo lao, trong đầu lại nhớ đến nam tử yêu nghiệt kia.

    Cho đến khi bị mùi máu tươi ập đến, Quý Huyền Ca mới phục hồi tinh thần.

    Đây là tử lao, vừa đi vào Quý Huyền Ca liền cảm nhận được hơi thở chết chóc. Bên trong không có tiếng người kêu to khóc nhào, mỗi người đều giống như bị hút hết sinh lực, ngây ngốc như rối gỗ.

    Mỗi người ở đây đều đang chờ đợi cái chết, ngay cả ý chí sinh tồn cũng bị tiêu diệt không còn.

    Quý Huyền Ca rất dễ dàng tìm được tỳ nữ kia, vì ở trong không khí trầm lặng của tử lao, tiếng khóc nức nở của tỳ nữ trở nên rất rõ ràng, lại thêm ánh sáng u ám có vẻ vô cùng quỷ dị.

    Quý Huyền Ca quần áo bạch y, mỗi khi đi qua một gian nhà lao, luôn có thể làm cho những tù nhân đã sớm không còn quan tâm bất cứ chuyện gì phải ngẩng đầu nhìn nàng.

    Nàng đi đường rất nhẹ, bước chân ma sát với cỏ khô dưới đất tạo lên âm thanh loạt xoạt loạt xoạt..

    Quý Huyền Ca đi đến nơi phát ra tiếng khóc, tỳ nữ kia chật vật dựa vào cửa sắt, cơ thể cuộn tròn bởi vì tiếng khóc mà run rẩy.

    "Ngươi tên là gì?" Giọng nói của Quý Huyền Ca quanh quẩn vang vọng trong không gian.

    Trong khoảng thời gian ngắn Quý Huyền Ca cũng không đoán được suy nghĩ của Yến Hàn Thu, một tỳ nữ nho nhỏ, lại trực tiếp bị đày vào tử lao, hắn muốn bảo vệ ai a? Hoặc là, hắn muốn che dấu cái gì?

    Quý Huyền Ca chắc chắn sẽ không tự mình đa tình cho rằng Yến Hàn Thu muốn bảo vệ nàng. Nếu như có chứng cứ đầy đủ, người bị kéo vào đại lao chính là nàng a.

    Tỳ nữ kia ngẩng đầu, khuôn mặt bởi vì ở lâu trong đại lao mà trở nên bẩn thỉu. Nhưng mái tóc khô xơ buộc lại đằng sau lại làm lộ ra đôi tai kỳ lạ của tỳ nữ.

    "Người là.." Tỳ nữ khóc nức nở nhìn Quý Huyền Ca, nửa ngày mới phản ứng lại, nhớ tới sự việc ở bữa tiệc. Tuy rằng quần áo lúc này Quý Huyền Ca khác biệt với hôm đó, nhưng tỳ nữ vẫn có thể nhận ra ràng: "Hoàng hậu nương nương?"

    "Ừ."

    "Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương, nô tỳ thật sự vô tội, nô tỳ không muốn hại Hoàng thượng, cũng không muốn giá họa cho ngài.." Tỳ nữ kia quỳ xuống bên cửa sắt, nước mắt ướt đẫm làm cho khuôn mặt càng thêm bẩn thỉu.

    Quý Huyền Ca ngồi xổm xuống, nhìn thẳng tỳ nữ kia, nói: "Ta biết ngươi bị oan.."

    "Nương nương biết?" Tỳ nữ kia vội vàng lau nước mắt, ngạc nhiên hỏi.

    "Tất nhiên là biết.." Quý Huyền Ca cười yếu ớt.

    "Nương nương, cứu ta! Nếu nương nương biết nô tỳ bị oan, vậy ngài cứu nô tỳ, cứu nô tỳ đi! Cầu ngài!" Tỳ nữ giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, vươn tay túm lấy góc áo của Quý Huyền Ca, tạo thành dấu tay màu đen trên quần áo trắng như tuyết của Quý Huyền Ca.

    "Ngươi tên là gì?" Quý Huyền Ca nhìn quần áo của mình, cười khổ.

    "Nô tỳ tên là Lê Hoa.." Tỳ nữ kia nức nở nói.

    "Lê Hoa.." Quý Huyền Ca nói nhỏ. Sau đó lấy ra tấm vải màu trắng bên ngoài con rối hôm trước, đưa đến trước mặt tỳ nữ Lê Hoa, hỏi: "Nói cho bản cung, là ai đưa cho ngươi con rối đó?"
     
    Pickle không chua thích bài này.
  8. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 37: Không thiếu nhất chính là tiền!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tay của Lê Hoa từ từ trượt xuống khỏi người Quý Huyền Ca, tiếng khóc nức nở như trước, cũng không nói nữa, chỉ là cả người không nhìn được run rẩy.

    "Lo lắng cho người nhà của ngươi sao? Thế thì bản cung có thể nói cho ngươi biết, nếu người nọ uy hiếp ngươi, sẽ làm người nhà ngươi bị thương, thì uy hiếp của bản cung sẽ là giết chết người nhà của ngươi. Nếu người nọ uy hết ngươi, sẽ giết chết người nhà của ngươi, thì uy hiếp của bản cung sẽ là làm cho người nhà của ngươi chết không toàn thây.." Giọng nói của Quý Huyền Ca rất nhẹ, quanh quẩn vang vọng trong đại lao âm u một lúc lâu, giống như lưỡi hái tử thần, làm cho những tử tù kia đều run sợ.

    Lê Hoa ngẩng đầu đúng lúc đối diện với đôi mắt của Quý Huyền Ca, không có giết chóc, không có huyết tinh, có chăng chỉ là bóng đêm vô tận, vĩnh viễn cũng không thấy ánh sáng, không phân biệt được thật giả.

    Lê Hoa quên cả run rẩy khóc lóc, cứ ngơ ngác nhìn ánh mắt của nàng.

    "Nhưng, chỉ cần ngươi nói ra, bản cung cam đoan, nếu có người làm tổn thương người nhà của ngươi một phần, bản cũng sẽ làm cho bọn họ lấy mạng để trả!" Quý Huyền Ca nói, âm thanh tiếp tục vang vọng khắp không gian.

    Lê Hoa nhìn Quý Huyền Ca, một lúc sau vừa khóc vừa nói: "Là, là một vị cô nương bảo nô tỳ để con rối vào trong quần áo của nương nương.."

    Quý Huyền Ca bất đắc dĩ thở dài nói: "Vấn đề này sẽ nói sau, bây giờ bản cung không muốn hỏi cái này.."

    Đôi mắt ngập nước của Lê Hoa tràn đầy hoang mang.

    "Bản cung muốn hỏi là.." Quý Huyền Ca giơ tấm vải đến trước mặt Lê Hoa, hỏi: "Ngươi có biết băng tàm ti này không?"

    "Nương nương biết đây là băng tàm ti?" Giọng nói của Lê Hoa không giấu được kinh ngạc cùng vui sướng.

    Quý Huyền Ca gật đầu.

    "Băng tàm ti này là nô tỳ tự nuôi. Lúc đầu còn muốn bán ở Đại Yến, nhưng bởi vì nuôi dưỡng băng tàm ti cần rất nhiều tiền, mà băng tàm này lại rất khó sống ở Đại Yến.. Không ai đồng ý trả tiền, sau đó cuộc sống khổ cực, nên mới vào Quý phủ.." Lê Hoa nói.

    Quý Huyền Ca nói: "Muốn bán ở Đại Yến.. Ngươi không phải người của Đại Yến?"

    "Đúng vậy, nhà nô tỳ ở Đại Trần, đến Đại Yến tìm họ hàng giúp đỡ. Không nghĩ tới, họ hàng đã qua đời, nô tỳ liền cùng mẫu thân và các đệ đệ ở lại Đại Yến." Lê Hoa vừa nói vừa nhìn chằm chằm Quý Huyền Ca, nhưng từ đầu đến cuối đều không đoán được suy nghĩ của nữ tử trước mặt.

    "Quốc gia mạnh nhất trên Cửu Hàn đại lục chính là Đại Trần, Đại Yến chỉ ở tầm trung mà thôi. Nghề tơ lụa ở Đại Trần là nổi tiếng nhất, kinh nghiệm nuôi dưỡng tàm cũng nhiều hơn so với Đại Yến.." Quý Huyền Ca lầm bẩm, sau đó cười thong dong, nhìn Lê Hoa nói: "Ngươi ở lại bên cạnh bản cung, nuôi dưỡng băng tàm được không?"

    "..."

    Lê Hoa bất ngờ không phản ứng kịp.

    "Sao vậy? Không muốn? Nếu ngươi đồng ý ở lại bên cạnh bản cung, bản cung không chỉ cứu được ngươi, còn có thể cho ngươi cùng người nhà của người, một đời vinh hoa!" Quý Huyền Ca nói.

    Lê Hoa ngây ngẩn cả người.

    "Thật sự không muốn sao?" Quý Huyền Ca nhíu mày.

    "Đồng ý, Lê Hoa đồng ý! Lê Hoa đồng ý! Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương!" Lê Hoa nói xong, không ngừng dập đầu với Quý Huyền Ca.

    "Lát nữa sẽ có người dẫn ngươi ra ngoài. Về sau, ngoài việc nuôi dưỡng băng tàm, cái gì ngươi cũng không cần lo lắng.." Quý Huyền Ca nói xong liền xoay người muốn đi, lại bị đôi tay nhỏ màu đen túm lấy vạt áo màu trắng của nàng.

    Lê Hoa hít hít mũi, nức nở nói: "Nhưng mà, đây là Đại Yến, không giống hoàn cảnh ở Đại Trần. Nếu muốn nuôi dưỡng băng tàm, sẽ tiêu phí rất nhiều tiền, hơn nữa số lượng sống sót cũng rất ít.."

    "Việc này ngươi yên tâm.." Quý Huyền Ca nói, "Bản cung là Hoàng hậu, trước khi ta bị phế, không thiếu nhất chính là tiền. Còn chuyện sống sót nhiều hay ít, thì phải xem bản lĩnh của ngươi.."

    Thấy Lê Hoa còn nhìn mình, Quý Huyền Ca lại nói: "Cho nên ngươi có yên tâm làm việc.."

    Lê Hoa nhìn cô gái mặc quần áo màu trắng bị tay mình làm bẩn, chậm rãi đi ra cửa. Ánh mặt trời ngoài cửa chiếu lên người nàng, tạo thành một vầng sáng chói mắt.

    Lúc Quý Huyền Ca ra ngoài, ánh mặt trời không còn chói chang nữa, nhưng vẫn theo thói quen giơ tay lên che mặt, xuyên qua ngón tay nhìn trộm mặt trời.

    Quý Huyền Ca thở dài, lẩm bẩm với mặt trời: "Không biết, có thể sắp xếp tốt tất cả trước khi âm mưu của bọn họ bắt đầu hay không.."

    Quý Huyền Ca mặc quần áo trắng, khuôn mặt cũng không trang điểm nhiều, cực kỳ mộc mạc, thiếu đi mấy phần khí chất cao quý xa hoa, lại nhiều hơn mấy phần thanh mát thoát tục. Quý Huyền Ca lúc này, cùng Hoàng hậu cao quý kia, tựa như hai người.

    Hơn nữa, không có khăn che mặt, không có trang điểm tinh xảo cùng quần áo quý giá, ngẫu nhiên mới hấp dẫn ánh mắt của người qua đường, còn lại đều rất bình thường.

    Con phố thanh lâu ban ngày rất im lặng, Tầm Mỹ các cũng chỉ mở một cái cửa nhỏ, cho người trong đó ra vào.

    Lúc Quý Huyền Ca đi vào đại sảnh, phát hiện không khí ở Tầm Mỹ các có chút khác lạ. Bình thường cũng chỉ có mấy người quét dọn, nhưng hôm nay lại tụ tập rất nhiều người.

    Quý Huyền Ca cảm thấy kỳ quái, đang muốn theo ánh mắt mọi người để xem rốt cuộc có chuyện gì, liền nghe thấy tiếng bước chân cùng mùi hoa hồng phảng phất. Một bóng người xanh biếc đã nhào vào trong ngực nàng.

    "Tiểu thư.." Giọng nói này, ngoài yêu nghiệt còn có thể là ai a?

    Không cần nghĩ cũng biết những người này, chắc chắn là bị yêu nghiệt này mê hoặc rồi.

    Làn da của hắn tinh tế non mịn, cọ cọ ở cổ của nàng làm cho Quý Huyền Ca nhớ đến Tuyết Cầu. Tiểu súc sinh kia, không biết đã chạy đi chơi ở nơi nào rồi?

    "Tiểu thư a.. Ta đang thắc mắc sao lại có vưu vật đến chỗ chúng ta, thì ra là vì người mà đến a.." Giọng nói tùy tiện của Hoan Vũ từ trên lầu truyền đến. Chỉ thấy hai tay nàng chống nạnh, đôi mắt to tròn buồn cười nhìn xuống dưới lầu.

    Dưới lầu, nữ tử áo trắng đang bị nam tử như rắn nước cuốn chặt.

    "Ngươi muốn bóp chết ta sao?" Quý Huyền Ca trừng mắt nhìn Hoan Vũ, gắn từng tiếng nói với nam tử yêu nghiệt kia.

    "Tiểu thư, vưu vật như vậy, ở lại Tầm Mỹ các chắc chắn sẽ giúp chúng ta kiếm nội tiền!" Hoan Vũ hai tay chống nạnh, lớn tiếng nói, "Nhưng ta ra giá cao như vậy, hắn lại không đồng ý.."

    "Rất nóng, ngươi đứng lên đi.." Quý Huyền Ca nói với nam tử yêu nghiệt.

    Nhưng mà yêu nghiệt kia không chỉ không đứng dậy, còn cọ xát trên người Quý Huyền Ca, đôi tay ôm sau lưng nàng chậm rãi di chuyển về phía trước.

    Đột nhiên Quý Huyền Ca nhìn chằm chằm đôi tay của hắn, từ sau lưng nàng từng chút từng chút hướng tới trước ngực nàng tuần tra..
     
    Pickle không chuadtthuy55 thích bài này.
  9. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 38: Phải chịu trách nhiệm với ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Meo meo.." Chợt nghe thấy tiếng mèo kêu bén nhọn, một cái bóng màu đen hiện lên, trực tiếp tách hai người ra, nam tử yêu nghiệt lui về phía sau vài bước.

    Con mèo đen dừng lại bên chân Quý Huyền Ca, chậm rãi liếm láp móng vuốt của nó, không chút bận tâm đến ánh mắt oán hận của người nào đó.

    "Ha ha ha, tiểu súc sinh này, ánh mắt thật chuẩn a!" Hoan Vũ dựa vào lan can lầu hai, cười phá lên.

    "Tiểu thư.." Giọng nói của yêu nghiệt nam mang theo tiếng nức nở, nói: "Người lại để cho một con súc sinh bắt nạt a.. Ta rất đau lòng.."

    "Meo meo.." Con mèo đen dựa vào chân Quý Huyền Ca kêu một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm yêu nghiệt nam, tư thế cảnh giác làm cho Quý Huyền Ca cạn lời.

    "Nếu không, các ngươi đánh một trận a?" Quý Huyền Ca nhíu mày hỏi.

    "Tiểu thư, thật xấu a.." Âm thanh kéo dài nũng nịu của hắn làm người run lên.

    "Hoa.."

    "Tên ta là Tây Lâu, người gọi ta Tây Lâu là được rồi.." Yêu nghiệt nam ngọt ngấy nói.

    "Nếu không ta gọi ngươi là Hoa Hoa đi, chỉ là cái họ này rất hiếm.." Quý Huyền Ca nói.

    Yêu nghiệt nam Hoa Tây Lâu nghe vậy, đôi mắt hoa đàu chợt lóe sáng, sau đó làm nũng nói: "Hay gọi ta là Lâu Lâu đi.."

    Quý Huyền Ca cười yếu ớt, nhìn Hoa Tây Lâu không nói gì, nửa ngày, Hoa Tây Lâu quệt miệng đáng thương nói: "Được rồi, Hoa Hoa thì Hoa Hoa vậy, chỉ cần tiểu thư thích.."

    "Ta nói a, ngươi cứ ở lại Tầm Mỹ các của chúng ta đi, sẽ không để ngươi chịu thiệt nha.." Quý Huyền Ca cười, ngữ khí có chút đùa giỡn, nhưng ánh mắt lại không có rời ngực Hoa Tây Lâu.

    Đôi môi mỏng của Hoa Tây Lâu mím lại, hai tay nắm chặt quần áo, đáng thương nói: "Ta không bán thân.."

    "Hi hi hi.." Đầu tiên truyền đến tiếng cười nhỏ của Hoan Vũ, sau đó nàng chống nạnh cười to nói: "Ha ha ha ha ha ha, tiểu thư bị nghĩ thành tú bà! Ha ha ha ha ha!"

    "..."

    Quý Huyền Ca nhất thời bị lời này của Hoa Tây Lâu làm cho sửng sốt, không kịp phản ứng.

    Yêu nghiệt Hoa Tây Lâu thấy Quý Huyền Ca không nói lời nào, ủy khuất nói: "Nếu tiểu thư thật sự muốn ta, thì phải chịu trách nhiệm với ta.."

    Quý Huyền Ca cười bất đắc dĩ nói: "Ngươi yên tâm, Tầm Mỹ các sẽ không để ngươi bán thân. Nhưng nếu ngươi tự nguyện, ta cũng không phản đối. Đến lúc đó nhớ phải ra giá cao một chút.."

    "Nếu tiểu thư muốn, ta có thể miễn phí a.." Đôi mắt hoa đào quyến rũ của Hoa Tây Lâu nheo lại, vô cùng mê người, yêu khí lan tràn.

    Hoa Tây Lâu lại muốn tiến lên, nhưng lại bị con mèo đen bên chân Quý Huyền Ca cản trở, dựng lông, hung dữ nhìn Hoa Tây Lâu.

    Hoa Tây Lâu đột nhiên ngồi xổm xuống, nhìn con mèo nhỏ. Không ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy hắn nói: "Tiểu tử kia, ngươi là muốn tranh giành tiểu thư với ta sao?"

    Không biết mèo nhỏ bị làm sao, đột nhiên "meo meo" hét thảm một tiếng, nhanh như chớp không thấy bóng dáng.

    "Nhìn đi, ngươi dọa đến Tuyết Cầu nhà ta rồi.." Quý Huyền Ca có chút nghiền ngẫm nói.

    "Tiểu thư, làm sao có thể.. Ta không có a.." Hoa Tây Lâu lại lắc lắc thân hình như rắn nước, đi về phía Quý Huyền Ca.

    Ống tay áo màu trắng vung lên, Quý Huyền Ca vòng qua Hoa Tây Lâu đi lên trên lầu, vừa đi vừa nói: "Ngươi cứ ở lại Tầm Mỹ các đi. Còn chuyện giá cả, Hoan Vũ sẽ từ từ thương lượng.."

    "Ta muốn ở cùng một phòng với tiểu thư.." Hoa Tây Lâu đi theo Quý Huyền Ca lên lầu, lại bị Hoan Vũ chặn lại ở cửa.

    "Đợi đến khi ngươi giúp ta kiếm được tiền, có sẽ ta sẽ suy nghĩ một chút.." Quý Huyền Ca cười nói. Nàng nhìn quần áo màu trắng của mình đã mấy đi màu sắc ban đầu, cười bất đắc dĩ.

    "Ta sẽ kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền cho tiểu thư.." Hoa Tây Lâu bị Hoan Vũ ngăn lại, không thể đi lên. Cứ thế tựa vào lan can cầu thang, mị nhãn như tơ, bất kể nam nữ đều bị mê hoặc.

    "Ngươi tốt nhất nói được làm được, tiền, ta luôn chê ít." Quý Huyền Ca nói xong, bóng dáng liền biến mất ở lối rẽ.

    Qua buổi trưa, mặt trời cũng trốn đi, bầu trời âm u. Quý Huyền Ca đổi một bộ váy dài mỏng màu trắng xám.

    Hoan Vũ mang đến rất nhiều quần áo, nhưng Quý Huyền Ca chỉ chọn chiếc vày này. Nếu không phải kiểu dáng không đúng, thì thật sự rất giống quần áo Thương Lam hay mặc.

    Ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy một người hầu bê một bộ quần áo mới màu xanh nhạt đi qua trước mặt. Quý Huyền Ca gọi lại: "Quần áo này là đưa cho vị công tử vừa rồi đúng không?"

    Người hầu nghe thấy vị công tử kia, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.

    Quý Huyền Ca thầm mắng trong lòng, đúng là yêu tinh gây họa nhân gian, lại nhớ đến ấn ký màu đỏ trên ngực hắn, nói với người hầu: "Quần áo đưa cho ta, ta mang đến."

    "A.. Đưa cho ngươi?" Xem ra người hầu không nhận ra Quý Huyền Ca.

    "Yên tâm, ta sẽ nói với Hoan Vũ, nàng sẽ không trách ngươi!" Quý Huyền Ca nhận lấy quần áo, nói.

    "Được." Người hầu không nói gì thêm, chỉ nhìn Quý Huyền Ca một cái, do dự bước đi.

    Quý Huyền Ca nhìn quần áo trong tay, lắc lắc đầu, đi về phía phòng của nàng. Yêu nghiệt này, thế mà lại dám đến phòng của nàng!

    Nhưng mà, ai nói cho hắn biết, phòng của nàng ở đâu?

    Vừa đến cửa, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nước chảy, đang tắm sao?

    Khóe miệng Quý Huyền Ca nâng lên một nụ cười đắc ý. Không gõ cửa liền bước vào.

    Chỉ thấy phía sau bình phong, bóng dáng nam tử mông lung mơ hồ, mỗi một động tác tắm rửa, chiếu lên bình phong đều vô cùng mê người.

    "Ai?" Hoa Tây Lâu đột nhiên lớn tiếng hô lên, cùng giọng nói bình thường có chút khác nhau.

    Chỉ thấy một cây trâm bay ra từ bên cạnh bình phong, đúng lúc Quý Huyền Ca không chút hoang mang nói: "Ta mang quần áo.."

    Giọng nói vừa vang lên, bình phong liền bị đạp đổ, một dòng nước bay thẳng về phía Quý Huyền Ca, ngăn chặn cây trâm đâm tới, rơi xuống đất, vỡ thanh hai mảnh.
     
    Pickle không chua thích bài này.
  10. vuvu57649195 Nếu gặp người ấy cho tôi gửi lời chào...!

    Bài viết:
    159
    Chương 39: Kẻ lôi người kéo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư, người muốn dọa chết ta sao?" Chỉ thấy toàn bộ thân thể Hoa Tây Lâu ngâm trong bồn nước, hơi nước mờ mịt, chỉ lộ ra cái cổ trắng nõn.

    "Ngươi muốn giết người sao?" Quý Huyền Ca ôm quần áo đi lên phía trước.

    "Tiểu thư, người để quần áo ở đó là được rồi. Người đến gần, ta rất ngại a.." Mái tóc màu rám nắng của Hoa Tây Lâu nổi trên mặt nước, mắt hoa đào dẹp dài, ở trong màn hơi nước càng thêm xinh đẹp, phong tình.

    Quý Huyền Ca cũng nhìn thấy thân thể như ẩn như hiện trong làn nước của hắn.

    Đôi mắt nàng chợt lóe, lại cầm quần áo đi lên trước vài bước, nói: "Để ở xa, sao ngươi có thể với tay đến, vẫn nên để gần một chút a.."

    Quý Huyền Ca đi qua, đến khi đứng bên thùng gỗ, lòng bàn chân như bị trơn trượt, ôm quần áo ngã về phía thùng gỗ. Nhưng Hoa Tây Lâu đã ôm được nàng, cười duyên: "Tiểu thư cẩn thận.."

    Quý Huyền Ca nhìn Hoa Tây Lâu vẫn ở nguyên trong thùng nước, chỉ là dùng một cánh tay mềm mại đỡ lấy nàng, rất là buồn rầu, thả quần áo lại liền muốn đi ra ngoài. Nhưng, trong nháy mắt xoay người, vì đi vội vàng nên lại bị nước trong bồn chảy ra làm trơn mà ngã về phía trước..

    Chỉ nghe thấy tiếng nước phía sau, một đôi tay ướt nước ôm ngang người Quý Huyền Ca khi nàng cách mặt đất rất gần.

    Khóe miệng Quý Huyền Ca giơ lên nụ cười đắc ý. Quý Huyền Ca xoay người, thuận tay ôm thắt lưng Hoa Tây Lâu. Nhưng khi nhìn đến áo lót mỏng màu trắng trên người hắn, cả người liền như quả bóng xì hơi.

    Chiếc áo lót kia vừa vặn che lại thân thể của Hoa Tây Lâu. Quý Huyền Ca không cam lòng, luôn cảm thấy dấu vết màu đỏ trên người Hoa Tây Lâu rất quỷ dị, nàng muốn tìm hiểu đến cùng.

    "Tiểu thư, người muốn làm gì vậy?" Mắt hoa đào của Hoa Tây Lâu híp lại, khuôn mặt hoàn mỹ không chê vào đâu được có một nụ cười trêu đùa.

    Quý Huyền Ca cười một chút, vươn tay kéo quần áo trên người Hoa Tây Lâu. Một tay Hoa Tây Lâu ôm lấy thắt lưng Quý Huyền Ca, một tay bắt lấy đôi tay xấu xa của nàng, hơi nước trong phòng bởi vì tư thế ái muội của hai người mà trở nên vô cùng kiều diễm.

    "Tiểu thư, bây giờ còn là ban ngày a.. Buổi tối, ta sẽ hầu hạ người thật tốt, được không?" Tay Hoa Tây Lâu nhẹ nhàng vuốt lưng Quý Huyền Ca, lại bị câu nói đầu tiên của Quý Huyền Ca làm cho động tác này dừng lại.

    Chỉ nghe thấy cô gái trong ngực lạnh lùng nói: "Ngươi có phải đã hầu hạ không ít người rồi không?"

    Ánh mắt Hoa Tây Lâu lạnh lùng trong nháy mắt, lập tức biến thành ánh mắt oan ức, lại mạnh mẽ kéo Quý Huyền Ca vào trong ngực mình, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiểu thư không thể đổ oan cho ta như vậy, ta chỉ có một mình tiểu thư.."

    Quý Huyền Ca cười miễn cưỡng, nói: "Tiểu thư ta chính là không đợi được đến buổi tối. Nếu không bây giờ ngươi hầu hạ tiểu thư ta đi?"

    Quý Huyền Ca vừa nói xong đã bắt đầy động tay muốn cởi bỏ quần áo trên người Hoa Tây Lâu. Nhưng rõ ràng chỉ có lớp quần áo mòng mà làm thế nào cũng không cởi được.

    Quý Huyền Ca có chút sốt ruột, chỉ còn một bước nữa là có thể nhìn thấy trong ngực hắn là cái gì..

    "Tiểu thư, đừng vội, ta giúp người.." Mùi hoa hồng nhàn nhạt trên người Hoa Tây Lâu ập đến. Quý Huyền Ca sửng sốt, chỉ thấy Hoa Tây Lâu chậm rãi cởi quần áo trên người xuống. Quý Huyền Ca nhìn chằm chằm ngực hắn, chờ đợi..

    Thời khắc quan trọng, giọng nói của Hoan Vũ vang lên ngoài cửa, khác với tiếng ồn ào bình thường, lúc này có chút cung kính: "Công tử.."

    "Hoan Vũ, ngươi ngăn cản ta làm cái gì? Ban ngày ban mặt, không phải là trong phòng nha đầu có chuyện gì không thể để người biết chứ?" Giọng nói nhu hòa mang theo ý cười từ bên ngoài truyền đến.

    "Tần Mộng Tuyết.." Quý Huyền Ca thầm nghĩ, vội vàng muốn thoát khỏi Hoa Tây Lâu. Nhưng Hoa Tây Lâu vừa rồi có bộ dáng bị bắt nạt, bây giờ lại dùng hai tay ôm chặt Quý Huyền Ca, không chịu buông ra.

    "Hoa Hoa, ngươi làm cái gì vậy?" Quý Huyền Ca cắn răng hỏi.

    Khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoa Tây Lâu tràn đầy ủy khuất, tóc dài rám nắng còn ướt, dính lên trước ngực, xinh đẹp vô cùng. Nếu hắn là nữ, sẽ có bao nhiêu nam tử tình nguyện vì hắn mà chết a?

    Lại nghe thấy Hoa Tây Lâu cao giọng nói: "Tiểu thư, người không phải nói, bây giờ muốn ta hầu hạ người sao?"

    Lúc này Quý Huyền Ca không có tâm tư chơi đùa với Hoa Tây Lâu, thầm mắng Tần Mộng Tuyết phá hỏng chuyện của nàng. Chỉ còn một chút nữa là có thể nhìn thấy trên ngực Hoa Tây Lâu đến cùng là cái gì?

    Quý Huyền Ca muốn giãy khỏi Hoa Tây Lâu nhưng hắn không chịu buông tay. Có lẽ bởi vì hai người giằng co quá mãnh liệt, cũng có lẽ bởi vì nước vương trên mặt đất, lại cũng có thể vì nguyên nhân khác?

    Hoa Tây Lâu không đứng vững, kéo theo Quý Huyền Ca ngã xuống đất.

    Cho dù ngã trên mặt đất, Hoa Tây Lâu vẫn như cũ ôm chặt thắt lưng Quý Huyền Ca.

    Quý Huyền Ca ngã lên người Hoa Tây Lâu, tay còn nắm lấy quần áo hắn, hương hoa hồng thoang thoảng tràn ngập toàn bộ căn phòng. Dưới màn hơi nước mông lung, khuôn mặt Hoa Tây Lâu hiện ra ngay trước mắt, xinh đẹp đến mức làm cho Quý Huyền Ca ngây người.

    Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra, cảnh tượng trong phòng vừa vặn rơi vào trong mắt của nam tử mặc áo dài màu xanh đang bước vào..
     
    Pickle không chua thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...