Cổ Đại [Edit] Khuynh Thành Tuyết - Yểu Dư Chiết

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Jasmine92, 9 Tháng mười một 2020.

  1. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 20: Rối rắm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong doanh trướng Văn Khúc, Mục Khuynh Tuyết ngồi ở bên giường Thiên Hựu, nhìn dung nhan Thiên Hựu ngủ say.

    Mà trong đầu lại toàn đều là tư thế oai hùng ngạo nghễ trên sân đang luyện tiễn hôm nay của Thiên Hựu, khiêm tốn mà nói, quả thực cùng năm đó giống như đúc chính mình!

    Kỳ thực nói thật hôm nay thấy được Thiên Hựu một mặt bất khuất như thế, trong nháy mắt như vậy, Khuynh Tuyết trong lòng đối với người giáo dục Thiên Hựu tràn ngập cảm kích, nhưng mà khi cô ý thức được người kia là An Lương, một chút xíu cảm kích, cũng không còn sót lại chút gì.

    Vốn dĩ, dựa theo suy nghĩ của cô, đem Thiên Hựu ném đến trong quân doanh luyện thêm mấy ngày, đứa trẻ từ nhỏ chưa từng chịu khổ nhiều, không cần dùng một ngày thì phải sụp đổ, chịu thua, chính mình lại nhân cơ hội đem những thứ An Lương dạy nàng toàn bộ bác bỏ, tự mình giáo dục một phen.

    Nhưng mà chính mình còn đánh giá thấp Thiên Hựu, cũng đánh giá thấp An Lương, không nghĩ tới huấn luyện của quân doanh, lại để Thiên Hựu như cá gặp nước, ngược lại đại triển quyền cước cho mình một một kích phủ đầu.

    Suy nghĩ như vậy, Mục Khuynh Tuyết lại không giận ngược lại cười, âm thầm chính mình lớn tuổi rồi, bị tiểu quỷ này xếp đặt một phen.

    Nhưng mà An Lương này, cũng xác thực không thể khinh thường a..

    Mục Khuynh Tuyết ở bên cạnh Thiên Hựu ngồi một lát, Thiên Hựu cũng không có phản ứng, vẫn ngủ thật say, nhìn dáng dấp hôm nay là thật sự mệt muốn chết rồi.

    Lại ngồi chốc lát, Mục Khuynh Tuyết đưa tay xốc lên chăn của Thiên Hựu, cẩn thận từng li từng tí một cởi đi quần áo của Thiên Hựu, chỉ chừ một cái yếm màu bạc trắng.

    Đây vốn là nhuyễn giáp thiếp thân từ sợi tơ vô cực chế tạo, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, năm đó khi mang thai Thiên Hựu, vẫn là đồ vật phòng thân của Mục Khuynh Tuyết.

    Mãi đến tận có Thiên Hựu, Mục Khuynh Tuyết liền tìm đến người giỏi tay nghề, đem nhuyễn giáp này đổi thành cái yếm.

    Cái này cũng là quà duy nhất thân làm mẹ tặng cho con trẻ, không nghĩ tới, Thiên Hựu vẫn mặc cạnh người.

    "Aiz." Khẽ thở dài, Mục Khuynh Tuyết cầm lấy rượu thuốc đổ vào trên tay, lại nhìn Thiên Hựu, nhẹ nhàng kéo qua cánh tay phải thật nhỏ của nàng đánh giá một chút, đem rượu thuốc cẩn thận bôi lên ở cánh tay nhỏ, bắp tay và bả vai, sau đó bắt đầu chậm rãi xoa nắn lên.

    Cũng may mà Thiên Hựu ngủ như chết, nếu không nếu như nàng tỉnh lại, thấy được mình bị Mục Khuynh Tuyết lột đi quần áo, phỏng chừng lại muốn ồn ào đến mặt đỏ thẫm.

    Trong lều, Mục Khuynh Tuyết đang một mặt nhu tình bôi rượu thuốc cho con gái, ngoài liều, Văn Khúc và Hồng Nhạn hai người một bộ vẻ mặt xem kịch vui.

    "Ngươi xem ngươi xem, ta thì nói, tướng quân vẫn là rất quan tâm Thiên Hựu, nếu không có thể hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới thoa thuốc cho nàng à!" Hồng Nhạn che miệng, nhẹ giọng nói với Văn Khúc phía sau.

    "Đúng rồi đúng rồi, con gái của chính mình, không quan tâm mới là lạ" Văn Khúc không nói gì lắc lắc đầu.

    Trong lều Mục Khuynh Tuyết đang xoa bóp bả vai cho Thiên Hựu, không ngờ Thiên Hựu lí nhí một tiếng, Mục Khuynh Tuyết lập tức nhíu mày lại, động tác trên tay vừa chậm.

    "Mau nhìn mau nhìn, đau lòng rồi!" Hồng Nhạn kéo lấy ống tay áo của Văn Khúc, một mặt kích động kéo lấy nàng cùng xem.

    "Xuỵt! Ngươi nhỏ giọng một chút!" Văn Khúc vọi che miệng của Hồng Nhạn.

    Mục Khuynh Tuyết vô tình hay cố ý hướng về ngoài liều liếc nhìn một chút, từ lâu phát hiện hai người đến.

    Lưu loát lau xong thuốc cho Thiên Hựu, giúp nàng mặc quần áo tử tế, đắp kín mền, đứng dậy ra ngoài liều.

    "Nguy rồi nguy rồi, chạy mau!" Hồng Nhạn gào to một tiếng, quay đầu liền muốn chạy, nhưng mà Văn Khúc còn không có ý thức được nguy hiểm, vẫn chưa hoạt động, hai người cứ như vậy đương nhiên đụng vào nhau.

    "Tốt a hai người các ngươi, còn biết học áp chân tường rồi?" Mục Khuynh Tuyết tức giận nhìn hai người một chút, sau đó mỗi một tay, xách lỗ tai của hai người, liên tục mắng đạp, xem như là đem hai người này đạp vào liều chính.

    Trong lều, Ô Thước từ lâu đã chờ đợi, trong tay đang cầm một nhánh mũi tên thưởng thức, thấy đám người Mục Khuynh Tuyết đi vào, vội thả xuống mũi tên, đối với Mục Khuynh Tuyết chào một cái.

    "Tướng quân."

    "Ừ, không cần đa lễ." Mục Khuynh Tuyết tùy ý vẩy vẩy tay.

    "Tướng quân kêu chúng tôi đến là có chuyện gì quan trọng?" Ô Thước một mặt nghiêm nghị, không dám thất lễ.

    "Chuyện quan trọng đúng là không có, ta thì muốn hỏi một chút, các ngươi cảm thấy đứa bé Thiên Hựu này thế nào?" Mục Khuynh Tuyết xua tay để ba người ngồi xuống, ba người nghe nói vấn đề của Mục Khuynh Tuyết, mắt to trừng mắt nhỏ, không rõ nội tình.

    Mục Khuynh Tuyết lúc này đem chuyện phát sinh ngày hôm trước ở trước cửa phủ tướng quân, cùng với ngụy biện sau đó của Thiên Hựu nói cho mình nói cho ba người nghe.

    Ba người nghe vậy, phản ứng lại là rất khác nhau.

    "Tướng quân, ta cảm thấy cách làm cách nói của Thiên Hựu, cũng không có cái gì sai." Hồng Nhạn cau mày trả lời.

    "Hơn nữa ngài nói cắn chó một cái cắn được thịt chó.. Ngài đó là đem chó cắn chết chứ?" Giờ khắc này nàng rốt cuộc hiểu Thiên Hựu ban ngày đến trong doanh trại, một mặt căm ghét nói 'ta không muốn cắn chó' là có ý gì rồi..

    Mục Khuynh Tuyết lúc này trợn ngược mắt, ánh mắt lại tìm đến phía Ô Thước.

    Ô Thước gương mặt khó xử, "Tướng quân, ta hiện tại thì muốn hỏi ngài một vấn đề."

    "Ngài đem Thiên Hựu mang tới trong quân doanh, rốt cuộc là để huấn luyện nàng, hay là để huấn luyện chúng ta? Ngài là không biết, ta hiện tại đều thành trò cười trong doanh trại rồi! Hiện tại ai nhìn thấy ta đều nói, 'Hắc Ô Thước, nghe nói ngươi để một đứa nhỏ 14 tuổi hạ thấp rồi?'.."

    Ô Thước một mặt ủy khuất, nhìn Mục Khuynh Tuyết cũng trực tiếp che đầu, âm thầm tính sai.. tính sai..

    "Tướng quân, ngài chẳng qua là cảm thấy, tính tình Thiên Hựu mềm, không giống ngài rất thích tranh đấu như vậy."

    "Huh? Chờ chút, rất thích tranh đấu? Ngươi đây là đang khen nó, hay là đang chê ta?" Mục Khuynh Tuyết mặt già đỏ ửng, vốn đang cảm thấy lời nói này của Văn Khúc nói trúng tử nguyệt..

    "Ạch.." Văn Khúc lúng túng vò đầu, tiếp tục nói, "Có thể thông qua biểu hiện hôm nay của nàng, chúng ta không nhìn ra nàng tính tình nơi nào mềm yếu, ngược lại, ta hiện tại trái lại cảm thấy sức lực không chịu thua của nàng, cùng ngài giống y như nhau!" Văn Khúc tự đáy lòng than thở một câu.

    "Ừm, đó ngược lại." Mục Khuynh Tuyết vui vẻ tiếp nhận khen ngợi của Văn Khúc.

    "Nhưng ta vẫn cảm thấy trong lòng có cái rễ, thấy được nó bị người bắt nạt, ta tất nhiên không thoải mái, nhưng ta thấy được nó bị khi dễ không chỉ không trả đòn, còn trốn tránh, ta lại càng không thoải mái. Aiz'" Mục Khuynh Tuyết thở dài một tiếng, bên trong mấy câu nói này, từ tâm tính mẹ hiền lộ rõ không thể nghi ngờ.

    Mấy người nhìn nhau nở nụ cười.

    "Tướng quân, ta ngược lại thật ra cảm thấy, nếu như Thiên Hựu đúng như ngài suy nghĩ, bởi vì một ít tranh luận vô vị mà cùng người ra tay đánh nhau, đến lúc đó, ngài có thể sẽ không quá vui.." Văn Khúc trầm tư một lúc lâu mới lên tiếng.

    "Vì sao?" Mục Khuynh Tuyết không rõ, âm thầm đây chẳng phải là dáng vẻ mình muốn Thiên Hựu biến thành sao?

    "Mẫu thân bình thường, nghe được con trẻ đánh nhau với người khác, phản ứng trước hết là lo lắng con trẻ có bị thương hay không.."

    "Ta thì không lo lắng, nó thân thủ kia, ai tổn thương nó?" Mục Khuynh Tuyết lòng ngược lại là thật to lớn.

    Văn Khúc một mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Thứ hai, sẽ tức giận.."

    "Vì sao lại tức giận?" Mục Khuynh Tuyết càng là không rõ.

    "Bởi vì đánh nhau tuy đơn giản, nhưng cũng là phương thức giải quyết thô bạo nhất, chỉ có thể dùng đánh nhau để giải quyết vấn đề, nói rõ ngươi không có đầu óc!"

    "Ngươi!" Mục Khuynh Tuyết giơ tay chỉ vào Văn Khúc.

    "Tướng quân bớt giận tướng quân bớt giận, ta cũng không có ý nhục mạ tướng quân.."

    Mắt thấy cuộc trò chuyện này sắp nói sập rồi, Văn Khúc vội vàng mở miệng, "Ta cảm thấy Tướng quân hiện tại có ý tưởng này, có lẽ là còn không hiểu Thiên Hựu, vậy không ngại liền để Thiên Hựu ở trong doanh trại chờ thêm mấy ngày, cùng mọi người huấn luyện một chút, cũng để Tướng quân hiểu nàng thêm."

    "Phương pháp này có thể, nhưng thần xạ doanh ta có thể không dung nổi vị phật to này rồi!" Ô Thước gật đầu tán thành, nhưng mà liều mạng đem Thiên Hựu ra bên ngoài, Mục Khuynh Tuyết quay về nàng liên tục mắt trợn trắng.

    "Vậy.." Mục Khuynh Tuyết tìm hiểu một chút.

    "Hồng Nhạn, ngày mai đem nó ném đi kỵ binh doanh của ngươi, cố gắng kích nó cho ta!" Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, tuyên bố tan họp, mấy người cười trên sự đau khổ của người khác chạy ra lều trại.

    "A.. Trời không thương ta!" Hồng Nhạn một tiếng kêu rên..

    Hết chương 20
     
    Zanikwas, niiiiii, Du3que2 người khác thích bài này.
  2. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 21: Chọn ngựa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiên Hựu, Thiên Hựu." Sáng sớm hôm nay, trời mới vừa tờ mờ sáng, Văn Khúc liền kêu tỉnh Thiên Hựu.

    "Ừm.." Thiên Hựu lừ hừ một tiếng, mở mắt ra, nhìn chằm chằm Văn Khúc một hồi lâu, mới phản ứng được nơi ở cũng không phải phủ tướng quân.

    "Văn Khúc di nương." Thiên Hựu ngồi dậy chậm rãi xoay người, xoa xoa cánh tay đau nhức, chẳng biết vì sao, vốn là cho rằng cánh tay hôm nay sẽ đau hơn, không nghĩ tới lại là nhẹ nhõm không ít.

    "Thiên Hựu, cánh tay khá hơn chút nào không?" Văn Khúc thân thiết hỏi dò.

    "Tốt nhiều rồi, đa tạ di nương quan tâm."

    "Ân, nè, trước tiên lau mặt." Văn Khúc nói qua, từ bên chậu nước cầm cái khăn lông qua.

    Thiên Hựu thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng dậy hai tay tiếp nhận, "Đa tạ di nương."

    Văn Khúc ở bên cười tủm tỉm nhìn Thiên Hựu rửa mặt xong xuôi, ở chung chỉ là một ngày, nàng liền thích đứa bé này.

    "Cơm nước đã giúp ngươi chuẩn bị xong rồi, nhân lúc nóng ăn đi." Văn Khúc chỉ chỉ cơm sáng trên bàn, thúc giục Thiên Hựu ăn uống.

    "Đa tạ di nương." Thiên Hựu lại hướng về Văn Khúc nói tạ ơn, ngồi ở bên cạnh bàn liếc mắt nhìn, ăn một ít khoai tây, cắn nửa cái bánh màn thầu, uống một bát cháo trắng.

    "Thiên Hựu, ăn nhiều một chút, ta sợ ngươi buổi trưa lại không có mà ăn.." Văn Khúc ở một bên thân thiết nói.

    Thiên Hựu sững sờ, trái lại cười cười, "Hôm nay lại luyện tài bắn cung sao?"

    "Đó ngược lại không phải."

    "Thiên Hựu có biết cưỡi ngựa?" Văn Khúc một mặt chờ mong nhìn Thiên Hựu.

    "Sư phụ đã dạy một chút." Văn Khúc gật gật đầu, thầm nghĩ hôm qua nàng cũng nói chỉ biết bắn tên, kết quả.. Nghĩ như thế, vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác nhất thời hiện lên ở trên mặt.

    "Di nương muốn dạy Thiên Hựu cưỡi ngựa sao?" Nhìn Văn Khúc một mặt cười xấu xa, Thiên Hựu cười hỏi dò.

    "Không không không, không phải ta, là Hồng Nhạn di nương của ngươi" Văn Khúc cười càng vui vẻ hơn.

    Sau khi ăn cơm xong, Thiên Hựu cố ý muốn đi liều chính vấn an Mục Khuynh Tuyết, sau đó mới để cho Văn Khúc dẫn nàng đi sân thuần ngựa.

    "Thiên Hựu, Hồng Nhạn di nương ngươi rất thích ngươi, chắc là sẽ không làm khó dễ ngươi, chỉ là kỹ thuật cởi ngựa này, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó cũng khó, tự có một môn học ở trong đó, ngươi cần phải cố gắng học, đừng làm cho mẹ ngươi và di nương chúng ta thất vọng thì được." Văn Khúc hảo ý nhắc nhở.

    "Di nương, lời người nói, ngược lại giống sư phụ ta đến mấy phần." Thiên Hựu nhìn Văn Khúc đến nửa ngày, nói như vậy.

    Văn Khúc sững sờ, vừa định truy hỏi, liền nhìn sự chú ý của Thiên Hựu đã chuyển đến lên sân ngựa, cười cười, liền dẫn Thiên Hựu tìm đến Hồng Nhạn.

    "Giao cho ngươi, tự cầu phúc." Câu tự cầu phúc này là nói với Hồng Nhạn, Hồng Nhạn nghe vậy lúc này đáp lại một cái lườm.

    "Thiên Hựu, biết cưỡi ngựa không?" Hồng Nhạn nắm vật cưỡi của chính mình đi tới trước mặt Thiên Hựu.

    "Sư phụ đã dạy một chút." Thiên Hựu khiêm tốn trả lời.

    "Được, nè, cởi cho di nương xem thử." Nói qua, Hồng Nhạn đem dây cương cầm trong tay đưa cho Thiên Hựu.

    Thiên Hựu tiếp nhận, đánh giá một hồi tuấn mã trước mắt, con ngựa này toàn thân đỏ đậm, trên trán lại có một chùm lông trắng.

    Con mắt nhìn chằm chằm con ngựa hồi lâu, con ngựa này trong mắt tràn đầy dịu ngoan, nhìn qua cực dễ ở chung.

    Thiên Hựu cười sờ sờ đầu ngựa, quay đầu gật gật đầu với Hồng Nhạn, đi tới bên hông ngựa, vỗ vỗ con ngựa còn cao hơn chính mình nữa cái đầu, dậm lên bàn đạp, xoay người lên ngựa.

    Vừa mới lên ngựa, con ngựa không an phận giật giật, Thiên Hựu lôi kéo dây cương, ở trên bụng ngựa đá hai cái.

    "Cha, cha" Trong miệng hô khẩu hiệu.

    Con ngựa này cực kỳ ngoan ngoãn, nghe lệnh của Thiên Hựu, nhấc chân liền chạy.

    "Cha.." Thiên Hựu lại ở trên bụng ngựa đá một cước, con ngựa liền tự giác nhanh hơn mấy phần bước chân.

    Không một hồi, Thiên Hựu liền ở bên trong sân ngựa luồn hai vòng.

    "Chuya." Trở lại bên người Hồng Nhạn, Thiên Hựu kêu ngựa dừng, vươn mình xuống.

    "Ân, không tệ." Hồng Nhạn đưa tay vỗ vỗ đầu ngựa, nhìn Thiên Hựu gật gật đầu.

    "Thiên Hựu, đối với kỵ binh chúng ta mà nói, ở trên chiến trường, con ngựa chính là chân của chúng ta, điều động tụi nó, thì phải giống như điều động chân của mình, nhất định phải làm đến ngươi nói đông, con ngựa không dám đi tây, ngươi nói xông lên, con ngựa không dám lùi về sau!"

    "Ân." Thiên Hựu gật gật đầu.

    "Con ngựa là chiến hữu thân mật nhất của chúng ta, đối xử tụi nó thì giống như đối xử người, bọn nó cũng là có cảm tình, có tâm tình, nhất định không thể chỉ coi tụi nó là công cụ thay đi bộ. Con ngựa nếu theo ngươi, vậy ngươi chính là tất cả của nó, vạn không thể coi tụi nó là súc vật, càng không thể tùy ý đánh chửi, ngươi có thể nhớ rồi?"

    Hồng Nhạn một mặt nghiêm nghị, nói xong còn yêu quý sờ sờ đầu ngựa của mình.

    "Vâng, Thiên Hựu nhớ rồi." Thiên Hựu quay về Hồng Nhạn liền ôm quyền.

    "Được, đi trong chuồng ngựa chọn một con ngựa ngươi thích, ta đi xem thử những binh lính khác trước." Hồng Nhạn nói qua, chỉ chỉ chuồng một bên cách đó không xa, Thiên Hựu gật gật đầu, liền hướng về chuồng mà đi.

    Mới vừa đến chuồng, con ngựa màu màu sắc sắc liền để Thiên Hựu chọn hoa mắt.

    Không thể không nói, những giống ngựa này, hình thái đều là thượng thượng, cả Thiên Hựu trong lúc nhất thời cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.

    Ở trong chuồng ngựa chạy hết vài vòng, Thiên Hựu phát hiện một địa phương kỳ quái.

    Con ngựa này ở bên trong chuồng tùy ý đi lại vốn là không có kỳ quái gì, nhưng Thiên Hựu tỉ mỉ phát hiện, những con ngựa này tứ tán ở các góc, chỉ có một góc, không có một con ngựa, hơn nữa, cũng không có bất kỳ một con ngựa nào đi tới cái góc kia.

    Mặc dù là muốn đi ngang qua, con ngựa cũng sẽ cố ý tránh khỏi chỗ đó.

    Điều này làm cho Thiên Hựu hết sức hiếu kỳ, lúc này không chút nghĩ ngợi, hướng về cái góc kỳ quái kia đi đến.

    Thì ra, đây là một chuồng ngựa đơn độc, cửa chống đỡ lấy một hàng rào cửa gỗ, bên trong đen kịt một màu, Thiên Hựu đi vào trong nhìn xung quanh một hồi, cũng không có thấy vật kỳ quái gì, nhưng mà nàng lại luôn cảm giác trước mặt có một trận tiếng hít thở.

    Hơi ngẩng đầu, cách mình đại khái cự ly ba thước, lại có hai cục đồ vật màu đỏ.

    Lúc này vừa đánh giá không quan trọng lắm, Thiên Hựu nhưng trong lòng thì run lên bần bật, hai cục màu đỏ này, mới nhìn qua, lại giống như con mắt.

    Con mắt!

    Nghĩ như vậy, Thiên Hựu bỗng nhiên lui về phía sau hai bước, mà lúc này hai cục màu đỏ đó cũng theo Thiên Hựu lùi về sau, mà đến gần.

    Đúng là con mắt!

    Chờ vật kia nhô đầu ra, Thiên Hựu kinh ngạc đến không kềm chế được.

    Đây.. lại là một con ngựa!

    Bên trong chuồng ngựa tia sáng quá mờ, không nhìn thấy con ngựa này dài bao nhiêu, nhưng Thiên Hựu lại có thể nhìn ra con ngựa này cao bao nhiêu! Cao hơn chính mình đến tận hai cái đầu, nhìn dáng dấp, cao gần hai mét!

    Hơn nữa càng làm cho Thiên Hựu khiếp sợ, là hình dạng của con ngựa này! Xung quanh mắt, hai móng trước, còn có lông bờm trên trán, tựa như cùng được máu tươi đúc qua, dùng màu đỏ đã không đủ để hình dung, rõ ràng chính là màu sắc của máu.

    "Ồ!" Thiên Hựu phát ra một tiếng thán phục tự đáy lòng, quỷ thần xui khiến giơ tay giải mở xích sắt quấn vào trên cửa gỗ hàng rào.

    Cửa gỗ mở ra, con ngựa cúi đầu nhìn Thiên Hựu một chút, Thiên Hựu sững sờ, ánh mắt kia càng tràn đầy miệt thị, thật giống như đang nói, ngươi cái phàm nhân vô tri này..

    Con ngựa phớt lờ Thiên Hựu ở bên, từng bước từng bước đi ra chuồng ngựa.

    Chờ khi con ngựa thân hình hoàn toàn hiện ra ở trước mặt mình, Thiên Hựu lại khiếp sợ rồi!

    Con ngựa này, toàn thân đen kịt như mực, con mắt cùng xung quanh, bốn móng, lông bờm và trên đuôi, lại đều là hoàn toàn đỏ ngầu, trên lưng từng đạo từng đạo hoa văn máu đỏ, nếu không nhìn kỹ lại, còn tưởng rằng nó bị đánh rách da chảy máu đó!

    "Ồ ồ!" Thiên Hựu lại là một tiếng than thở! Một đôi mắt nhìn chằm chằm con ngựa này, xem như là không rời khỏi.

    Mãi đến tận con ngựa này phát ra một tiếng hơi thở nặng nề, Thiên Hựu mới kinh ngạc phát hiện, những con ngựa khác bên trong chuồng dồn dập núp ở bên trong góc không dám tới gần, thậm chí ngay cả tùy ý đi lại cũng không dám.

    "Thì ra, ngươi còn là một mã vương a." Thiên Hựu khẽ cười một tiếng, một tay kéo lên dây cương con ngựa.

    Hết chương 21
     
    Zanikwas, Du3que, HyHyHyHy1 người nữa thích bài này.
  3. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 22: Bá Hồng Trần.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một phen nài ép lôi kéo, rốt cục đem vị 'Mã vương' này mời ra chuồng.

    Nhưng mà, sân ngựa vốn đang ngay ngắn có thứ tự, ở sau khi vị mã vương này xuất hiện, trở nên rối loạn lên.

    Con ngựa của tất cả mọi người đang chạy đến trong phạm vi bên cạnh mã vương này mười thước liền không nhúc nhích nữa, cho dù chủ nhân làm sao kéo, chính là không dám động.

    "Phó tướng phó tướng, không tốt rồi!" Hồng Nhạn vốn là đang dạy dỗ binh lính kĩ thuật cưỡi ngựa, không ngờ một tiếng bẩm báo, sợ đến nàng vội vàng lên tiếng hỏi dò.

    "Làm sao vậy?"

    Bá bá bá.. Bá.. Bá Hồng Trần, ra ra ra ra ngoài rồi! "Người bẩm báo cũng là sốt ruột, đầu lưỡi đều đánh gúc.

    " Cái gì? "Hồng Nhạn kinh hãi, vội vàng hướng về chuồng chạy đi.

    " Ai thả ra! "Hồng Nhạn nghiêm nghị quát hỏi, nhưng mà người kia chưa kịp trả lời, Hồng Nhạn liền đã thấy được tên đầu xỏ đứng phía sau của con Bá Hồng Trần kia..

    " Thảm rồi, ta làm sao thì quên nhắc nhở nàng con ngựa này không thể chạm vào chứ! "Hồng Nhạn vỗ trán một cái, âm thầm chính mình hồ đồ

    " Thiên Hựu! "

    Thiên Hựu vốn là đang quan sát con ngựa trước mắt, không nghĩ đột nhiên bị người kêu một tiếng.

    "... "

    Thiên Hựu cao giọng trả lời, một tiếng này lại đưa tới Bá Hồng Trần bất mãn, lúc này giơ lên móng sau, quay về Thiên Hựu chính là một cước.

    " Thiên Hựu cẩn thận! "Hồng Nhạn một tiếng thét kinh hãi.

    Thiên Hựu thầm nghĩ không tốt, để cái tên này đá trúng một cước, không chết cũng nửa tàn phế! Nghĩ như vậy, Thiên Hựu quả đoán ngã xuống đất đánh cái lăn, trốn ra phạm vi cái 'đá' của con ngựa.

    " Thiên Hựu, ngươi không sao chứ? "Hồng Nhạn chạy nhanh đến đỡ lấy Thiên Hựu, từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, nếu như làm bị thương, nàng cũng không cách giao phó với Mục Khuynh Tuyết a!

    " Ta không sao. "Thiên Hựu nói qua, ánh mắt đi khắp ở trên người Bá Hồng Trần.

    " Cái tên này, tính khí so với tướng quân nhà ngươi đều lớn a. "

    Hồng Nhạn vừa nghe lời này, đột nhiên cảm thấy không nói gì, âm thầm đây thật sự là con gái ruột sao..

    " Ngươi làm sao đem nó thả ra ngoài. "Hồng Nhạn nhìn Bá Hồng Trần, cảm thấy gay go.

    " Làm sao vậy? "Thiên Hựu không rõ.

    " Ngươi là không biết, con ngựa tên là Bá Hồng Trần này, tính tình bạo, tính khí lớn, dây cương nó là mười mấy người lôi kéo mới đè lên, ta thuần nó rất lâu, không hề khởi sắc. "

    " Bá Hồng Trần.. Vậy nó lai lịch ra sao? "Thiên Hựu đọc thầm danh tự này, nghiễm nhiên là thích con ngựa này.

    " Chiến lợi phẩm mẹ ngươi tịch thu được, nhưng mà con ngựa này từ khi sinh ra thì không bị người thuần phục qua, bằng không lấy tính cách của Bá Hồng Trần một đời chỉ nhận một chủ mà nói, chủ nhân của nó nếu như chết trận, nó cũng sẽ chết theo chủ nhân. "

    " Người đâu, đi kêu thêm mấy người đến, đem Bá Hồng Trần này nhốt về trong lều ngựa. "Hồng Nhạn tiện tay phân phó, chính mình thì là canh giữ ở bên cạnh Bá Hồng Trần, chỉ lo người ta tính khí không tốt, đạp lên hai người vui đùa một chút..

    " Không cần, con ngựa này ta thích. "Thiên Hựu đưa tay ngăn cản, sau đó không để ý Hồng Nhạn lôi kéo, đi tới bên cạnh Bá Hồng Trần.

    " Ai ya tiểu tổ tông này của ta! "Hồng Nhạn nhanh chóng nhảy chân lên, lúc này quay người chạy đến lều trại của Mục Khuynh Tuyết.

    Thiên Hựu ở bên người Bá Hồng Trần xoay chuyển hai vòng, không ngừng gật đầu khen ngợi, đi tới chính diện Bá Hồng Trần, Thiên Hựu ngửa đầu nhìn con mắt của nó, nhưng mà Bá Hồng Trần lại cả nhìn cũng không nhìn Thiên Hựu, phát ra một tiếng thở trầm trọng.

    Thiên Hựu cười hì hì, đi tới bên cạnh Bá Hồng Trần, cầm lấy dây cương, giẫm bàn đạp, xoay người lên ngựa.

    Con ngựa này so với con ngựa của Hồng Nhạn cao to không ít, lúc lên ngựa cũng không có dễ dàng như vậy.

    Nhưng mà Thiên Hựu mới vừa ngồi lên ngựa còn không có ngồi vững vàng, Bá Hồng Trần đột nhiên vặn vẹo thân thể hai cái.

    " Ai ya! "Thiên Hựu phốc một cái rơi xuống đất, một tiếng gào lên đau đớn.

    Ném đi Thiên Hựu, Bá Hồng Trần còn không thỏa mãn, cúi đầu liếc nhìn vị trí của Thiên Hựu, Bá Hồng Trần hướng lên thân thể giơ lên hai móng trước, quay về vị trí Thiên Hựu đạp xuống.

    " Thiên Hựu cẩn thận! "Mục Khuynh Tuyết nghe tin lúc đuổi tới đúng lúc thấy được một màn mạo hiểm như thế, sợ đến tim cô đều dừng nhảy nửa nhịp.

    Nguy hiểm như vậy, Thiên Hựu làm sao không ý thức được, mắt thấy Bá Hồng Trần quay đầu nhìn chính mình, Thiên Hựu trong lòng biết chính xác không chuyện tốt, thừa dịp công phu của Bá Hồng Trần nhấc chân, Thiên Hựu lộn một cái đã lăn tới một bên khác của Bá Hồng Trần.

    Bá Hồng Trần một cước thất bại thật là không cam lòng, liếc nhìn vị trí của Thiên Hựu, nhấc móng lại là một cước, Thiên Hựu cơ trí từ dưới thân Bá Hồng Trần chui qua, như vậy tới lui mấy lần, Bá Hồng Trần thấy giẫm không tới Thiên Hựu, liền cũng từ bỏ rồi.

    " Phù.. "Mục Khuynh Tuyết một bên quan sát còn không có như thế nào, Văn Khúc đúng là thở dài một cái, giơ tay lau lau mồ hôi lạnh trên trán," Còn không tìm người đem nó nhốt về lều ngựa! "Quay về phía Hồng Nhạn chính là một tiếng oán giận.

    " Ta cũng muốn a, nhưng mà Thiên Hựu nàng.. "Hồng Nhạn gương mặt khó xử.

    " Đừng ầm ĩ, các ngươi xem, nó một mặt dáng vẻ hưng phấn kia, lúc này đem ngựa nhốt về, há chẳng phải quét nhã hứng của nó. Đi chuyển cái ghế đến cho ta, ta ngược lại muốn xem thử, nó có thể thuần phục Bá Hồng Trần này hay không. "

    Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, ánh mắt nhìn về phía Thiên Hựu, tràn đầy chờ mong.

    Vừa nghe lời này của Mục Khuynh Tuyết, Văn Khúc liền biết, náo nhiệt này, cô là muốn nhìn đến cùng.

    Lại nói Thiên Hựu, bị Bá Hồng Trần trêu đùa một phen như thế, con lừa nhỏ này tính bướng bỉnh cũng nổi lên.

    Thừa dịp Bá Hồng Trần chưa sẵn sàng, Thiên Hựu nhanh nhẹn đạp lên bàn đạp xoay người lên ngựa, lần này nàng là học tinh rồi, thật chặt cầm lấy dây cương.

    Bá Hồng Trần mãnh liệt vặn vẹo thân thể mấy lần, Thiên Hựu gắt gao cầm lấy dây cương, Bá Hồng Trần vừa nhìn không đem nàng ném xuống, dứt khoác một ngửa người đứng thẳng lên.

    " Ai ai ai.. ai ya! "Thiên Hựu trên đùi không kẹp ổn, lại bị con ngựa ném xuống.

    " Ha ha.. "Nhìn Thiên Hựu bị Bá Hồng Trần chọc đến xoay tròn tròn, Mục Khuynh Tuyết vô liêm sỉ bật cười lên..

    " Ai ya.. "Thiên Hựu xoa lấy cái mông bị té đau, lần nữa đi tới bên cạnh Bá Hồng Trần.

    " Ta vẫn không tin! "Lại một lần xoay người lên ngựa, lần này không chỉ có dây cương trên tay cầm thật chặt, cả hai chân cũng dùng sức kẹp lấy cái bụng, cũng không tin lần này còn có thể bị ném xuống.

    Quả nhiên, đã làm xong chuẩn bị vẹn toàn, lần này mặc kệ Bá Hồng Trần làm sao bay nhảy, Thiên Hựu đều gắt gao kẹp lấy nó, cũng không có bị ném xuống ngựa.

    Nhưng mà vốn tưởng rằng cũng là bay nhảy mấy lần thì xong việc, nào ngờ tổ tông này bay nhảy có tới một phút!

    Thiên Hựu bị Bá Hồng Trần này dằn vặt một phút, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều sắp từ trong bụng nhảy ra ngoài, rất khó chịu.

    Nghĩ như thế, Thiên Hựu trên tay buông lỏng, thẳng thắn chủ động nhảy xuống ngựa, chạy đến góc một trận nôn khan.

    " Khụ khụ.."Nôn một hồi, cũng không có phun ra thứ gì, tuy xuống ngựa, Thiên Hựu vẫn còn cảm giác trong thân thể mình một trận quay cuồng, cố nén khó chịu trong người, Thiên Hựu đi trở về đến trước mặt Bá Hồng Trần, đối diện nhau.

    Ánh mắt của con ngựa này vẫn cứ miệt thị, thậm chí lúc nhìn mình cũng không nguyện hạ thấp đầu cao ngạo kia của nó, chỉ là hơi vứt mắt xuống.

    Thiên Hựu một trận giận dữ, thầm nói, chính mình thường ngày bị người bắt nạt cũng là nhịn, bị súc sinh lông đỏ ngươi khi dễ, truyền đi làm sao gặp người?

    Ngươi đã xem thường ta như thế, vậy ta liền muốn rút một thân lông đỏ của ngươi!

    Hết chương 22
     
    Zanikwas, Du3que, HyHyHyHy1 người nữa thích bài này.
  4. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 23: Thuần phục.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay ở Thiên Hựu chấn chỉnh lại, kéo lấy dây cương, lúc chuẩn bị lần nữa xoay người lên ngựa, Bá Hồng Trần lại một bước giơ lên móng trước với nàng trước, ngẩng lên thân thể, không cho Thiên Hựu cởi đến trên người mình.

    Thiên Hựu dở khóc dở cười, thầm nghĩ hai tiếng tốt..

    Cúi đầu xuống, nhìn hai móng sau dùng sức của Bá Hồng Trần, Thiên Hựu cười xấu xa một tiếng, lập tức lấy toàn lực, một cái quét đường chân, mang theo tiếng gió, trực tiếp đạp lên hai móng sau của Bá Hồng Trần.

    "Phốc." một tiếng, Bá Hồng Trần dùng sức bất ổn, ngã xuống đất, nhấc lên tảng lớn tro bụi.

    "Ai ya!" Hồng Nhạn một bên quan sát không nhịn được đau lòng ai ya một câu, nàng luôn luôn yêu ngựa như mạng, thấy được một bảo mã lương câu cứ như vậy bị Thiên Hựu gạt ngã như thế, khỏi nói đau lòng biết bao.

    Sau khi Bá Hồng Trần Ngã chổng vó lập tức vươn mình đứng lên, hoạt động một chút móng sau, trong mũi phát ra một tiếng hơi thở ồ ồ, nhìn về phía trong ánh mắt của Thiên Hựu cũng nhiều thêm một tia tàn nhẫn.

    Thiên Hựu thật là không để ý lắm, làm sao, ngươi cũng đạp được ta, ta thì không thể trả lại ngươi một cước?

    Lại một lần xoay người lên ngựa, Bá Hồng Trần bay nhảy hai lần không ném nàng xuống, dứt khoác một bước xa xông ra ngoài, tựa như mũi tên cùng ra chung, tốc độ kia, làm cho Thiên Hựu cảm thấy trước mắt hoa mắt.

    "Ai ya, không tốt!" Mắt thấy Bá Hồng Trần tốc độ này đều phải bay lên rồi, Hồng Nhạn đột nhiên hú lên quái dị.

    Thiên Hựu vốn là gắt gao lôi lấy Bá Hồng Trần, không biết làm sao tốc độ này quá nhanh để nàng không thấy rõ vật bên cạnh, không ngờ dưới thân Bá Hồng Trần chuyển hướng, Thiên Hựu chỉ cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, theo tác dụng của quán tính, trực tiếp bị quật bay ra ngoài.

    Nhưng mà vạn hạnh chính là, trong tay còn nắm thật chặc dây cương.

    Bị Bá Hồng Trần ở trên đất kéo được mấy bước, Thiên Hựu chỉ cảm thấy dưới thân dường như bén lửa, cắn răng một cái, hai chân hơi chạm đất, chỉ phải tạm thời tận lực để thân thể và mặt đất duy trì mức độ.

    Nhưng mà đau nhức trên cánh tay lại làm cho Thiên Hựu không cách nào kiên trì quá lâu, hơi suy nghĩ một chút, đem một cái chân ôm lấy yên ngựa, hơi nghiêng người, cùng thân ngựa duy trì song song, mà sau đó bàn tay đột nhiên đánh về mặt đất mượn lực, cuối cùng lại lật trở lại trên lưng ngựa.

    "Phù.." Thiên Hựu không ngừng thở phào nhẹ nhõm, mọi người vây xem cũng dồn dập thở phào nhẹ nhõm.

    Con ngựa một đường lao nhanh, vây quanh sân ngựa chạy bảy, tám vòng, dùng lời của Hồng Nhạn mà nói, nó đây là đang nghĩ đối sách..

    Trong lúc tay của Thiên Hựu cầm lấy dây cương bủn rủn vô lực, mấy lần lại suýt chút nữa bị quăng xuống ngựa, liền dứt khoác sấp người xuống, dùng tay vây quanh cái cổ ngựa.

    Cứ như vậy lại chạy hai vòng, Bá Hồng Trần hí lên một tiếng, đột nhiên dừng bước lại, ngẩng thân thể, giữa lúc Thiên Hựu không rõ, Bá Hồng Trần này đột nhiên hướng về phía bên phải ngã xuống.

    Nguy rồi! Nếu như cứ như vậy ngã xuống, đùi phải của chính mình chắc phải bị nó đè gãy, nghĩ như thế, Thiên Hựu vội thu chân, nhưng mà phải không cùng tốc độ Bá Hồng Trần ngã xuống đất, đầu gối phải nặng nề nện xuống đất.

    "Ạch a!" Thiên Hựu một tiếng gào lên đau đớn, bưng đầu gối phải trên đất lăn hai cái, trong nháy mắt chính là một thân mồ hôi lạnh.

    "Có phải là té bị thương rồi?" Văn Khúc một mặt lo âu, thấy được vẻ mặt thống khổ của Thiên Hựu, nhỏ giọng nhắc nhở Mục Khuynh Tuyết.

    Mục Khuynh Tuyết vốn là cũng là có chút lo lắng, mà sau khi cô thấy được Thiên Hựu đứng lên lần nữa, vẻ mặt khi nhìn về phía Bá Hồng Trần, lại là cười ha ha, "Mau nhìn, tên gia hỏa này tức rồi!"

    Không sai, Thiên Hựu tức rồi, hơn nữa là giận không nhịn nổi!

    Con ngựa đáng chết này, chính mình lại không có đối với nó sinh ác ý, nhưng nó lại muốn đưa mình vào tử địa! Không thể nhẫn nhịn!

    Thiên Hựu âm thầm cắn răng, nhìn về phía trong ánh mắt của Bá Hồng Trần, cũng nhiều thêm một tia tàn nhẫn!

    Bá Hồng Trần một bên thấy cái ngã này không thành, tự mình đứng lên run run lông bờm trên người.

    Nhưng mà chưa kịp đợi Bá Hồng Trần hơi nghỉ ngơi, Thiên Hựu liền bay người lên trên lưng ngựa.

    Bá Hồng Trần một tiếng táo bạo hí lên, bay nhảy hai lần, lại không ngờ đỉnh đầu đau xót, thấy Thiên Hựu một cái trọng quyền.

    Không đợi Bá Hồng Trần phản ứng lại, Thiên Hựu giơ tay lại là một cái trọng quyền.

    "Ầm.'Ầm.'

    Trọng quyền liên tiếp nện ở trên đầu Bá Hồng Trần, 'Mã vương' này hiển nhiên có chút không chịu nổi, lại là lao nhanh lại là bay nhảy, nhưng mà mặc kệ nó chạy qua chạy lại, Thiên Hựu chính là nắm chặc dây cương không xuống, ra tay thì thưởng nó một cái trọng quyền.

    " Ai ya ai ya.. "Hồng Nhạn ở một bên đau lòng kêu ai ya.

    Thiên Hựu làm sao biết, nàng từng cú đấm này, hoàn toàn giống như là đánh vào buồng tim của Hồng Nhạn..

    Liên tiếp thì trúng mười mấy quyền, Bá Hồng Trần hiển nhiên có chút choáng váng, càng phát nóng nảy lên, Thiên Hựu lại là một tiếng cười gằn, nhấc chân mạnh mẽ một cước, đá vào trên bụng của Bá Hồng Trần.

    " Hí.. "Hồng Trần Hồng Trần hí lên một tiếng, ngẩng thân thể, Thiên Hựu ngầm thêm cẩn thận.

    Ở trong nháy mắt Bá Hồng Trần đứng dậy, Thiên Hựu một cước đạp ở trên yên ngựa, quay người bay vòng chân, hung hăng đá vào trên cổ ngựa.

    " Ầm "Bá Hồng Trần theo tiếng ngã xuống đất, Thiên Hựu thì là vững vàng rơi xuống đất.

    Không giống trước đó, lần này Bá Hồng Trần ngã xuống đất, nhưng không có bò lên lại, trái lại cứ như vậy nằm trên đất, hồng hộc thở hổn hển.

    Thiên Hựu ổn định thân hình, nhìn con ngựa từ từ an tĩnh, cất bước đi tới trước người nó.

    Học lấy dáng dấp của Bá Hồng Trần nhìn nàng, cứ như vậy từ trên cao nhìn nó.

    Bá Hồng Trần hiển nhiên không muốn cứ như vậy khuất phục, nhưng mà khi bên trong ánh mắt của nó lộ ra một tia không phục, Thiên Hựu một cái trọng quyền thẳng đến mặt nó mà tới.

    Bá Hồng Trần tuyệt vọng nhắm mắt lại, đợi một lát lại không đợi được nắm đấm, mở mắt vừa nhìn, nắm đấm vững vàng dừng ở trước mặt, vẫn chưa hạ xuống.

    " Ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngựa cũng giống như vậy, chờ ngươi ăn uống no đủ có sức lực, chúng ta lại chiến. "Thiên Hựu nói qua đưa tay muốn đem con ngựa này nâng dậy, nhưng mà nàng lại không biết nên dắt chân nào..

    Bá Hồng Trần lại tựa như nghe hiểu câu nói này của nàng, nhìn về phía ánh mắt của nàng cũng không có thô bạo vừa rồi.

    " Hí.. Hí.. Hí.. "Bá Hồng Trần quay về bầu trời ba tiếng hí lên.

    " Nó.. Nó đây là.. Nhận chủ rồi! "Hồng Nhạn quen thuộc con ngựa nghe được thanh âm này, một mặt không thể tin nói ra.

    " Thiên Hựu.. Nàng thật sự thuần phục Bá Hồng Trần? "Văn Khúc cũng kinh ngạc há to mồm.

    Mục Khuynh Tuyết hài lòng gật đầu, nhìn về phía trong ánh mắt của Thiên Hựu, có thêm một tia yêu thương không dễ phát giác.

    Nhưng mà Thiên Hựu còn không rõ nội tình, nghe gào thét của Bá Hồng Trần, còn tưởng rằng chính mình đánh đau nó, ngồi xổm người xuống giúp nó xoa đầu.

    " Không phải đánh ngươi mấy quyền sao.. Da dày như thế, không đến nỗi đau thành như vậy chứ.. "

    " Thiên Hựu, ngươi thật cừ! "Văn Khúc và Hồng Nhạn chạy tới kiểm tra Thiên Hựu có bị thương không.

    " Văn Khúc di nương, Hồng Nhạn di nương, ta hình như, đánh bị thương nó rồi.. "Thiên Hựu một mặt áy náy nhìn Hồng Nhạn.

    Người sau cười lắc đầu một cái," Nó đây không phải đau, mà là đang nhận chủ, hiện tại nó đã nhận thức ngươi là chủ rồi. "

    " Hả "Thiên Hựu một mặt kinh dị, lần nữa nhìn về phía ánh mắt của Bá Hồng Trần, cũng biến thành khác thường, hai bên đối diện, ánh mắt của Bá Hồng Trần lại trở nên dịu ngoan, đúng là đem Thiên Hựu nhìn sửng sốt rồi.

    " Thiên Hựu, Bá Hồng Trần một đời chỉ nhận một chủ nhân, ngươi sau này phải đối xử nó tốt chút, không thể lại giống như hôm nay đánh nó như vậy! "Trong lời nói của Hồng Nhạn có chút oán trách, Thiên Hựu gãi gãi đầu, mang theo áy náy làm cái lạy xin lỗi Hồng Nhạn.

    " Thiên Hựu biết rồi."

    Hồng Nhạn yêu quý sờ sờ đầu của Bá Hồng Trần, thầm nghĩ, sớm biết thời điểm ta thuần cũng thưởng ngươi mấy quyền tốt rồi..

    Hết chương 23
     
    Zanikwas, Du3queka1234 thích bài này.
  5. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 24: Giết người.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một buổi trưa, Thiên Hựu đều đang chơi đùa với Bá Hồng Trần, con ngựa này dường như có thể nghe hiểu tiếng người, để Thiên Hựu cảm thấy kinh dị.

    Buổi tối, chờ sau khi Thiên Hựu nghỉ ngơi, Mục đại tướng quân lại triệu đến mấy tâm phúc của mình, chuẩn bị mở họp nhỏ..

    "Aiz." Mục Khuynh Tuyết ngồi cao chủ vị, thở dài một tiếng, ba người ngồi phía dưới một mặt không rõ.

    "Tướng quân, Thiên Hựu biểu hiện hôm nay, còn không có để ngài hài lòng sao?" Hồng Nhạn vẻ mặt đưa đám dò hỏi.

    "Chậc.. Thỏa mãn.. Đúng là vẫn khác thỏa mãn.." Mục Khuynh Tuyết nói qua, khóe miệng khẽ nhếch, mà lời sau xoay chuyển.

    "Chỉ là ta còn cảm thấy, trên người nó thiếu một chút gì.." Lập tức cau mày trở nên trầm tư.

    "Thiếu đi cái gì?" Mấy người mắt to trừng mắt nhỏ.

    Mục Khuynh Tuyết lắc lắc đầu, trầm ngâm hồi lâu, "Tựa hồ là thiếu một loại, khí độ của quân nhân nên có.."

    "Nhưng tướng quân, Thiên Hựu vốn là cũng không phải quân nhân a.." Mấy người nghe vậy dồn dập đỡ trán.

    "Ân.. Nếu không nữa thì, giống Bạch Phượng như vậy.. yi, Bạch Phượng đi đâu rồi?" Mục Khuynh Tuyết sáng mắt lên, đột nhiên nhớ tới mình còn có một thành viên đại tướng như thế.

    "Ngày hôm trước nàng mới tới tay một cái xích tiêu nhuyễn kiếm, yêu thích vô cùng, mấy ngày nay không biết trốn chỗ nào đi luyện kiếm rồi." Ô Thước bận bịu lên tiếng trả lời.

    "Đi đem nàng tìm đến!" Mục Khuynh Tuyết vung tay lên, ba người vội vàng lĩnh mệnh mà đi.

    Không cần thiết chốc lát, Bạch Phượng liền theo ba người đi tới trong lều chính.

    "Tham kiến tướng quân." Cúi chào với Mục Khuynh Tuyết.

    "Ừm, Bạch Phượng, kêu ngươi tới là chuyện gì, họ có nói với ngươi?"

    "Nói rồi." Bạch Phượng gật gật đầu.

    "Được, vậy ngươi đến nói cho ta biết, làm sao có thể để Thiên Hựu trở nên giống như ngươi vậy?" Mục Khuynh Tuyết một mặt chờ mong nhìn Bạch Phượng.

    "Tướng quân, cái này không được đâu, Bạch Phượng tất nhiên có cái tốt của Bạch Phượng, nhưng Thiên Hựu cũng có chỗ tốt của chính mình, cần gì phải để Thiên Hựu giống như Bạch Phượng chứ?" Văn Khúc mang theo lo lắng nói đến.

    "Ta nghĩ, tướng quân cũng không phải là muốn để thiếu tướng quân biến thành ta như vậy." Bạch Phượng quét mắt mọi người một chút.

    "Tướng quân chẳng qua là cảm thấy trên người thiếu tướng quân dáng vẻ thư sinh quá nồng, không có một tia huyết tính, sát khí trên người chúng ta." Bạch Phượng nói qua, mắt lộ ra hàn quang, một cái ánh mắt này lại để cho thêm tán thưởng.

    "Ừm, chính là cái ý tứ này."

    "Ở lúc ta nhỏ, đã từng giống như thiếu tướng quân, bị người bắt nạt không dám đánh trả, một mực nhường nhịn tránh lui."

    Mấy người nghe nói, âm thầm trố mắt, không nghĩ tới Bạch Phượng khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, cũng có một mặt mềm yếu?

    "Vậy ngươi là làm sao biến thành như bây giờ?" Mục Khuynh Tuyết cảm thấy hứng thú, mơ hồ cảm thấy đã tìm được cách thức thay đổi Thiên Hựu.

    "Mãi đến tận ta ý thức được, ta nhường nhịn, đổi lấy là bọn hắn làm trầm trọng thêm. Ta ôm quyết tâm quyết tử, đem những người từng bắt nạt ta.." Nói đến đây, khóe miệng Bạch Phượng lộ ra một tia mỉm cười tàn nhẫn.

    "Đều.. Giết!"

    Mấy người nghe xong nhất thời cảm giác tóc gáy trên lưng bị dựng lên.

    "Ngươi là nói, để Thiên Hựu.. Giết người?" Mục Khuynh Tuyết hơi nhướng mày, hiển nhiên có chút khó xử.

    "Giết người? Dùng phương pháp như vậy đi kích thích Thiên Hựu? Ta cảm thấy không thích hợp." Văn khúc vội vã mở miệng.

    "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy không thích hợp, dù sao Thiên Hựu vẫn là đứa nhỏ.." Hồng Nhạn vội phụ hoạ.

    "Ha, đứa trẻ? Ta lần đầu tiên lúc giết người, cũng chẳng qua mới mười hai tuổi.." Bạch Phượng quét nhìn hai người một chút, ngược lại nhìn Mục Khuynh Tuyết, không nhiều lời nữa.

    "Giết người.." Mục Khuynh Tuyết chỉ hơi trầm ngâm, nhìn dáng vẻ, đề nghị này là thật làm cho cô có chút khó xử rồi.

    "Tướng quân, ta phản đối, lại không nói Thiên Hựu có như ngài mong muốn không, vạn nhất không được, trong lòng lưu lại ám ảnh, vậy chính là cả đời khua đi không được ác mộng a! Ngay cả ta hiện tại, cũng vĩnh viễn không thể quên được lần đầu tiên giết người hoảng sợ thật sâu sắc kia."

    Văn Khúc vội vàng mở miệng, nỗ lực ở trước khi Mục Khuynh Tuyết chưa quyết định để cô bỏ đi cái ý niệm này.

    "Đúng vậy a tướng quân, ta cũng phản đối, ngài đốt cháy giai đoạn như thế, đối với Thiên Hựu mà nói, quá tàn nhẫn!" Hồng Nhạn cũng gấp mở miệng.

    Mục Khuynh Tuyết nghe hai người kiến nghị, âm thầm có lý, ngón tay đánh ở trên mặt bàn, suy nghĩ nên làm thế nào cho phải.

    "Tướng quân, ta thấy chi bằng, thử xem.." Ô Thước một bên nửa ngày không lên tiếng đột nhiên nói chuyện, Văn Khúc đột nhiên quay đầu lại trừng nàng một chút.

    "Ý của ta cũng không phải thật sự để Thiên Hựu giết người, chúng ta có thể trước tiên thử một chút xem nàng có phải có can đảm đi giết người không." Ô Thước suy tư một chút.

    "Cách thăm dò làm sao?" Mục Khuynh Tuyết nghe vậy đúng là có chút tâm động.

    "Tìm một tên tử tù, sau đó nói cho Thiên Hựu biết, cấp trên hạ lệnh để nàng tự mình hành hình, nàng nếu như giết, là liền như vậy thay đổi hay không, xem hết tạo hóa của nàng, nếu là không dám giết, chúng ta cũng không cần quá mức bức bách."

    "Ừm, đây ngược lại là biện pháp vẹn toàn đôi bên." Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, tâm trạng đã là dao động.

    "Tướng quân, ta còn là cảm thấy không thích hợp, mẹ ruột buộc nữ nhi mình giết người, cái này truyền đi.." Văn Khúc còn muốn khuyên ngăn nữa.

    "Không sao, việc muôn vàn khó khăn này, thuộc hạ nguyện làm giúp." Bạch Phượng lên trước một bước, quay về Mục Khuynh Tuyết khom lưng.

    "Ngươi!" Văn Khúc chỉ vào Bạch Phượng, trong lúc nhất thời lại không thể nói gì.

    "Nhưng mà tướng quân.." Văn Khúc muốn lại mở miệng.

    "Ý ta đã quyết, chẳng qua là thăm dò một hồi, không lo lắng." Mục Khuynh Tuyết khoát tay áo một cái, ngăn lại Văn Khúc.

    Văn Khúc nhanh chóng tức giậm chân, mơ hồ cảm thấy sự tình muốn hướng về phương hướng không tốt phát triển..

    "Ô Thước, ngươi tức khắc cầm lệnh bài của ta đi trong cung tìm Lạc Tử Y, hỏi nàng đòi một tên tử tù sắp xử tử đến, nhớ kỹ đừng nhiều lời."

    "Vâng!" Ô thước khom lưng khom lưng, lĩnh mệnh mà đi.

    "Tướng quân.." Văn Khúc còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa chạm đến ánh mắt bất thiện của Mục Khuynh Tuyết, vẫn là ngậm miệng.

    "Hai người các ngươi còn không đi kiểm tra phòng sao?" Mục Khuynh Tuyết liếc nhìn Văn Khúc và Hồng Nhạn, hai người liếc mắt nhìn nhau, vội theo tiếng mà đi.

    "Aiz." Chờ hai người sau khi rời đi, Mục Khuynh Tuyết ở trong lều tản bộ bước chân, trong lòng tất nhiên là phiền muộn.

    "Tướng quân, ngài không cần lo lắng như vậy." Bạch Phượng nhìn Mục Khuynh Tuyết, chậm rãi mở miệng.

    "Thiếu tướng quân đã là cốt nhục của ngài, chiến trường như vậy, mới là nơi về duy nhất của nàng. Ngài bây giờ đối với nàng tàn nhẫn một chút, ngày sau thật sự đến trên chiến trường, nàng tất nhiên là sẽ cảm kích ngài."

    "Aiz, chỉ hy vọng như thế đi." Mục Khuynh Tuyết thở dài một tiếng.

    "Văn Khúc, ngươi không cần lo lắng như vậy, Thiên Hựu không có yếu ớt như chúng ta tưởng tượng như vậy, giết người đối với nàng mà nói, có lẽ cũng không phải việc khó gì, có thể là chúng ta lo xa rồi."

    Ngoài lều, nhìn Văn Khúc một mặt lo lắng, Hồng Nhạn lên tiếng an ủi.

    "Ta cũng biết rõ Thiên Hựu không yếu đuối, nhưng ta lo lắng là, Thiên Hựu có oán hận tướng quân hay không? Dù sao, Thiên Hựu mới mười bốn tuổi, lại phải bị mẫu thân thân sinh của mình bức bách đi giết người.."

    "Ngươi nói cũng không phải không đạo lý.. nhưng chuyện tướng quân quyết định, ai có thể thay đổi đây? Hiện tại cũng chỉ có thể chờ mong Thiên Hựu, chờ mong nàng đối với giết người cũng không phản cảm.."

    "Dù là ngươi và ta, trên tay dính vô số máu tươi, nhưng bây giờ cho ngươi giết người, ngươi sẽ không phản cảm sao?"

    "Đó ngược lại cũng phải, chúng ta giết người, cũng bất quá là vì giữ mạng thôi.. nhưng Thiên Hựu.. aiz.."

    "Tướng quân đối với Thiên Hựu, không khỏi cũng quá quá nghiêm khắc chút" Hồng Nhạn lắc đầu thở dài một tiếng, "Muốn trách, thì trách Thiên Hựu là con gái của tướng quân.."

    Hết chương 24
     
    Zanikwas, hoathiencot, LaanLi5 người khác thích bài này.
  6. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 25: Thà chết.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    ka1234, Zanikwas, MiuDaiHiep39 người khác thích bài này.
  7. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 26: Đau trách.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 27: Tiến cung.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 28: Tức giận.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Jasmine92

    Bài viết:
    1,288
    Chương 29: Chữa thương.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...