Editor: Mi Tesoro
Mới văn gồm! : 《 trò chơi thực vật liên (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) 》
Văn án mới:
Đứng đắn văn án:
Kết giới thần bí đem đại học bao phủ, hơn vạn sinh viên bị cuốn vào một trò chơi tàn khốc thực vật liên (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên).
Cuốn vào trò chơi người chơi sẽ tùy cơ hội biến thành các loại động vật hoặc mạnh mẽ hoặc yếu, giãy giụa để sống.
Chuột nhảy cùng ác điểu, hải báo cùng Tuyết Hồ, Sói cùng chim tùng kê, mèo lớn cùng mèo nhỏ, còn có thêm nữa tổ hợp động vật thần kỳ mới nghe lần đầu.
Đoán một chút khi bọn hắn bị nhốt sẽ biến thành động vật gì đây?
Nhắc nhở thân thiện, biến thành tiểu khả ái cũng có thể là thành một kẻ tấn công đáng sợ~~~
* * *
Văn án thần bí:
Ta là chuột nhảy ngươi là ưng, ta là Sói ngươi biến gà; Loan Linh cùng Cung Triêu bị cuốn vào tàn khốc thực vật liên (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) trò chơi, nhưng Cung Triêu cảm giác, cảm thấy bên người vị này đồng đội Kỳ Kỳ gaygay đấy.
Loan Linh: Mùa xuân đã đến, vạn vật sống lại, lại đến ngày động vật giao.. Mùa sinh sôi nẩy nở. Lão cung a, ngươi biết không? Ốc sên nhưng thật ra là song tính cùng tồn tại a.
Cung Triêu: .
Loan Linh: Ngươi không biết sao? Cá hề (1) cũng có thể có thể biến tính a~
Cung Triêu: .
Loan Linh: Còn có còn có, kỳ thật rất nhiều động vật đặc biệt ưa thích làm nền móng..
Cung Triêu một trảo con đem Loan Linh đá trên đồng cỏ: Trong đầu óc ngươi có không thể nghĩ những thứ khác sao?
Loan Linh: Ngươi phải biết rằng, với động vật mục tiêu cuối cùng chính là phồn diễn sinh sống a!
Bị biến thành các loại động vật nhét vào thực vật liên (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) đấu võ làm sao bây giờ?
Không biết làm thế nào? Phải sống thật tốt, sau đó nói yêu thương nha~~~
Nhiệt tình với khoa học thông minh thụ x nhìn như táo bạo thực tế đứng đắn ôn nhu công
* * * phía dưới bài này bắt đầu chính văn! Quấy rầy mọi người a! -------------------
Khi Kiều Nguyên từ nơi không gian kim chúc (2) quỷ dị này tỉnh lại, ước chừng đã qua hai giờ.
Mất trí nhớ, bị giam trong khối lập phương kim chúc ngay cả khe hở đều không có. Không biết mình là như thế nào đến cái địa phương quỷ dị này, trí nhớ trong đầu bị bịt kín một tầng sương trắng giống nhau, như thế nào đều thấy không rõ nhớ không ra, cậu chỉ có thể nhớ tới bản thân tựa hồ tên là Kiều Nguyên.
Mà trừ cậu ra, cái khối lập phương quỷ dị này bên trong còn nằm ba người.
Hai người nam nhân trưởng thành, một nữ nhân. Ngổn ngang lộn xộn ngủ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Kiều Nguyên lần lượt đi lên đẩy, phát hiện bọn hắn đều hô hấp đều đặn, chỉ là không biết vì sao không có tỉnh táo lại một mực vẫn mê man.
Trừ mình ra cùng với ba người trên mặt đất, cái chỗ này cũng không có những vật khác. Không chỉ là vật, tựa hồ ngay cả bụi bặm cũng không có.
Mà vách tường sàn nhà trần nhà của khối lập phương đều là làm cho người hoa mắt vì hoàn toàn là màu trắng, không có bất kỳ tạp chất, làm cho người ta khủng bố.
Kiều Nguyên mờ mịt mà bò lên, lảo đảo đi đến bên cạnh vách tường khối lập phương gõ, có thanh âm kim loại trầm trọng truyền đến, tựa hồ là kim loại chế thành, không cách nào dung sức phá vỡ.
Kế tiếp, sau khi đem trọn cái khối lập phương mỗi hẻo lánh đều lục lọi. Cậu kinh hãi phát hiện, cái khối lập phương này thậm chí ngay cả một đạo khe hở đều không có, toàn bộ khối lập phương tựa hồ chính là một cái tổng thể.
Vậy cậu cùng ba người này là vào bằng cách nào? Xuất hiện từ không khí?
Nếu như là toàn bộ đều bị đóng kín lại, không khí lại từ đâu vào đến? Cậu có thể hay không bị ngộp mà chết?
Kiều Nguyên có chút nóng nảy. Cậu cau mày thử gõ vách tường cùng lớn tiếng la lên, thế nhưng là vách tường kim loại trầm trọng tựa hồ ngăn cản thanh âm của cậu.
Liên tục la lên nhiều lần sau đó, cũng không có bất cứ động tĩnh gì truyền đến. Thoạt nhìn kêu cứu cũng là không thể dung được, tốt nhất hay là trước bảo trì trấn tĩnh.
Cậu đến chỗ góc tường ngồi xuống, chăm chú mà nhìn chằm chằm vào chung quanh.
Cậu không dám buông lỏng, bất kể là người bình thường động, đột nhiên không biết nguyên do mà bị bỏ vào một không gian lạ lẫm đều cảm thấy bất an. Huống chi còn là cái địa phương quỷ dị này thì một cái, mà trí nhớ của mình cũng toàn bộ bị mất.
Ngồi ở góc tường, sau lưng vách tường kim loại kiên cố làm cho Kiều Nguyên có chút cảm giác an toàn. Ở cái địa phương có thể nhìn thấy toàn bộ căn phòng, chỉ có thể phòng ngừa sau lưng mình đột nhiên xuất hiện tình huống nguy hiểm.
Dù sao cậu không biết ba người nằm trên mặt đất này là ai, là địch nhân hay là bằng hữu. Vạn nhất đột nhiên bị từ phía sau lưng tập kích, cậu chắc chắn không thể kịp phản ứng.
Cứ ngồi chờ đợi lo lắng như vậy thật lâu, Kiều Nguyên phát hiện so với việc có thể sẽ phát sinh nguy hiểm, cái hoàn cảnh này mang đến cho người khác sợ hãi càng lớn.
Không có bất kỳ âm thanh, từ sàn nhà đến trần nhà toàn bộ đều là một màu trắng không đổi, ngoại trừ ba cái người giống thi thể kia, không có bất kỳ vật khác. Loại này chỉ nhìn sắc điệu đơn thuần hoàn cảnh yên tĩnh có thể làm cho người ta dị thường áp lực, nếu như một người bình thường trường kỳ ngốc ở loại địa phương này, tuyệt đối sẽ bị ép điên.
Nội tâm Kiều Nguyên yên lặng tính thời gian, phát hiện mình vẻn vẹn chờ ở cái địa phương này hai giờ mà đã bắt đầu nôn nóng bất an.
Trong đầu không ngừng nghĩ đến các loại cảnh tượng đáng sợ.
Vì cái gì mình và ba người này lại bị nhốt ở cái địa phương này? Là người làm hay là thần?
Hơn nữa bản thân tựa hồ mất đi chỉ là một phần trí nhớ, những trải nghiệm và cảm xúc của bản thân đều biến mất. Lời nói trí nhớ cùng hình ảnh trí nhớ tựa hồ vẫn còn.
Dù sao cậu biết mình là người, biết rõ nơi này tựa hồ là không gian kim chúc, có thể độc lập suy nghĩ cùng phán đoán. Kiến thức đã từng đã học cũng còn, suy nghĩ một chút là có thể dễ dàng nhớ lại.
Có những kiến thức này, cậu cơ bản có thể phán đoán cái chỗ này dị thường quỷ dị, thậm chí không giống như là nơi con người có thể làm được.
Vậy là cái gì mang cậu vào, đối phương lại muốn làm cái gì? Cậu có thể hay không có biện pháp chạy đi? Mà ba cái người trên mặt đất này có hay không cùng tình huống của cậu giống nhau? Nếu không đánh thức thử xem?
Kiều Nguyên suy nghĩ một chút, vẫn là đứng lên, quyết định nghĩ biện pháp làm thức tỉnh ba người.
Cậu đi đến bên người một nam nhân trong đó ngồi xổm xuống, cẩn thận kỹ lưỡng nhìn tướng mạo người này.
Mày kiếm hơi nhếch lên ở cuối, thẳng mũi, môi hồng răng trắng, lớn lên cực kỳ không tệ. Làm cho người ta nhìn qua liền có thể sinh ra hảo cảm, cảm thấy cái người này đại khái là một vị chính nhân quân tử.
Cảm giác cũng không tệ lắm, vậy trước tiên đánh thức hắn đi.
Kiều Nguyên thò tay vỗ vỗ mặt chính nhân quân tử vị này, thế mà đối phương vẫn không nhúc nhích.
Cậu nhíu nhíu mày, đột nhiên cúi người tiến đến bên tai đối phương hô lớn: "Này! Rời giường!"
Nhưng mà cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Kiều Nguyên thở dài một tiếng, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong liền vén tay áo lên, giang hai tay chưởng, một cái tát vỗ vào phương trên cánh tay của đối. Ra tay lực đạo có chút lớn, làn da bị cậu vỗ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà đỏ lên.
Ngay tại tiếng vỗ tay thanh thúy đồng thời vang lên, người nằm trên đất đột nhiên nhúc nhích một cái.
Kiều Nguyên cả kinh, liền nhìn thấy ánh mắt đối phương mãnh liệt mở ra nhìn về phía cậu, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn không có vừa thanh tỉnh mê mang.
Tốt một đôi mày kiếm mắt sáng.
Trong đầu của cậu hiện lên những lời này, ngay sau đó liền cảm thấy bên cạnh có một đạo kình phong kéo tới.
Kiều Nguyên vô thức giơ cánh tay lên ngăn ở phía trước. Sau một khắc chân thon dài của đối phương liền quét tới, cậu vội vàng hướng về phía sau ngã người, chân gió chùi cánh tay gào thét mà qua.
"Làm cái gì a, vừa tỉnh liền đánh người?"
Né tránh một lần công kích, Kiều Nguyên nhanh chóng lui về phía sau, cùng nam nhân vừa tỉnh lại kéo dãn khoảng cách.
Nam nhân cũng theo từ mặt đất dứng lên, hắn hơi mang địch ý nhìn thoáng qua Kiều Nguyên, lại quan sát chung quanh. Phát hiện mình ở trong một cái địa phương hoàn toàn xa lạ, lạnh giọng chất vấn: "Đây là nơi nào?"
Kiều Nguyên nhún vai buông tay: "Tôi còn muốn đem anh đánh thức hỏi một chút."
"Cậu cũng không biết?"
"Không biết, tôi vừa tỉnh lại chính là đang ở chỗ này. Hơn nữa tôi cái gì đều nghĩ không ra, như thế nào đến nơi này, thậm chí mình là ai cũng đã quên. A, chỉ nhớ rõ một cái tên. Xin chào, tôi là Kiều Nguyên." Cậu cười nói, hướng nam nhân đưa bàn tay ra, bộ dạng giống như là muốn nắm tay.
Bất quá động tác này của cậu thập phần không có thành ý, dù cho đưa tay ra, cũng không có tới gần đối phương, như cũ đứng ở ba thước có hơn.
Nam nhân rủ mắt xuống nhìn tay cậu duỗi ra một chút, lại cẩn thận đánh giá một lần nét mặt của cậu. Tựa hồ đang tự hỏi người trước mắt này có nên tin tưởng không.
"Tôi cùng tình huống của cậu tựa hồ giống nhau." Nam nhân trầm tư một chút mới nói.
Kiều Nguyên nghiêng đầu hỏi: "Anh cũng mất ký ức?"
"Ừ, chỉ nhớ rõ bản thân kêu Vu Tử Triết."
"A, thật sự là đáng tiếc. Tôi còn tưởng rằng có thể biết mình một chút như thế nào tiến tới chỗ này đây này." Kiều Nguyên gõ đầu mình, sau đó tiếp tục nói: "Cái kia Vu Tử Triết tiên sinh, xem ra chúng ta nên hợp tác một chút để tìm được phương pháp như thế nào từ nơi này mà đi ra ngoài."
Vu Tử Triết tựa hồ cũng đồng ý lời cậu nói, gật đầu một cái.
Nhưng mà sau đó vài giây, hai người như trước đứng ở vị trí cũ lẫn nhau nhìn đối phương, không có bất kỳ động tác.
Kiều Nguyên cười nói: "Ai nha, anh như thế nào bất động a?"
"Cậu cũng không không nhúc nhích sao?" Vu Tử Triết lạnh mặt nói.
"Ngại quá, tôi khả năng có chút vô cùng khẩn trương. Bất quá giằng co như vậy nữa cũng là lãng phí thời gian, hay là đừng so tài." Cậu nói xong, một đường đi tới trước mặt Vu Tử Triết, một phát bắt được tay của hắn nắm chặt lại.
"Tốt rồi, lại đem gian phòng này xem một lần đi. Tuy rằng tôi vừa mới kiểm tra qua, nhưng vết nứt khe hở đều không có."
Kiều Nguyên đem tất cả nói hết, lại lần nữa ở chung quanh gian phòng điều tra nhìn lại. Cậu cơ hồ là đưa lưng về phía Vu Tử Triết, giải quyết địch ý bằng cách để lộ một chút nhược điểm.
Cái hành động này tựa hồ thành công, Vu Tử Triết liếc qua bốn phía trong phòng lại chuyển qua Kiều Nguyên, cũng quay người đi tra xét rõ ràng cái chỗ này.
"Cái chỗ này, tựa hồ là dùng một loại hợp kim phòng ngừa bạo lực làm ra." Vu Tử Triết gõ vách tường dày đặc, nhíu lông mày nói.
"Phòng ngừa bạo lực? Không phải chứ, chúng ta đây đem mình tự đụng vỡ cũng không thể phá hả?" Kiều Nguyên giơ chân lên, một cước đá vào trên tường.
Nhưng mà vách tường không chút sứt mẻ thậm chí không có chút nào vết sâu, chân của cậu ngược lại phải chịu đau nhức.
"Thật sự ngay cả khe hở cũng không có.. Nóc phòng cũng thế." Vu Tử Triết ở bên trong cả gian phòng dạo qua một vòng, trăm mối vẫn không có cách giải: "Nếu như cái không gian này không có bất kỳ khe hở, vậy chúng ta là như thế nào bị dẫn dụ đến đây?"
"Oh, nói không chừng chúng ta chính là cho tới nay luôn bị nhốt tại trong này làm chuột bạch, cho tới nay bị người nuôi dưỡng quan sát tìm niềm vui. Để cho chúng ta mất trí nhớ nói không chừng chính là muốn xem chút." Kiều Nguyên nói xong, ngữ khí mang theo ý vị vui đùa.
"Cậu là đang tự giải trí sao?" Vu Tử Triết không rõ Kiều Nguyên vì cái gì ở loại tình huống này còn có thể nói giỡn, coi như là là chính bản thân hắn cũng chỉ có thể tận lực gắng giữ tỉnh táo.
"Tại loại không gian bịt kín, không điều tiết tốt tinh thần là bị điên mất đó a." Kiều Nguyên nói xong chỉ chỉ hai người khác nằm trên đất: "Có muốn hay không đem bọn họ cũng gọi là tỉnh? Mọi người cùng nhau càng đông vui."
Vu Tử Triết nhẹ gật đầu.
Kiều Nguyên đi tới bên cạnh nam nhân như cũ nằm trên mặt đất, vị này lớn lên rất cao rất khỏe mạnh, nhìn qua cũng có chút cảm giákhông dễ chọc c. Nhưng mà mặt của hắn nhưng có chút tròn, bộ dáng thoạt nhìn có chút đáng yêu.
Cảm giác tổng thể giống như một kẻ cơ bắp với cái đầu kute, bất quá may mắn vị nhân huynh này tình trạng cơ bắp không có khoa trương như vậy, bằng không thì nhìn xem quả thực quá không cân đối rồi.
"Huynh đệ? Tỉnh vừa tỉnh?" Kiều Nguyên thò tay vỗ vỗ mặt của hắn, làn da rõ ràng cũng không tệ.
Nghĩ như vậy, tay của cậu đột nhiên quay lại bấm, trực tiếp nắm mặt má thịt của đối phương.
Tráng nam đáng yêu bị nắm mặt nhếch miệng, bất mãn lầm bầm một tiếng sau đó trở mình tiếp tục ngủ.
Kiều Nguyên có chút bó tay rồi, lực đạo trên tay tăng thêm một chút.
Thật lâu, vị tráng nam đáng yêu này mới ngao mà kêu rên một tiếng, trong nháy mắt ngồi dậy.
Hắn ngồi xuống sau bụm mặt còn có chút mộng, nhìn Kiều Nguyên trước mắt hỏi: "Đại huynh đệ, cậu là vị nào?"
Kiều Nguyên vươn tay nói: "Tôi là Kiều Nguyên, anh họ gì?"
Đối với trên mặt chữ điền lập tức lộ ra một cái dáng tươi cười, thậm chí còn có hai cái lúm đồng tiền nhỏ trên má, hắn vươn tay cầm chặt tay Kiều Nguyên, mở miệng nói: "Kiều huynh đệ ngươi mạnh khỏe a! Tôi họ.. Hả? Tôi họ gì nhỉ?"
Kiều Nguyên nhìn xem trên mặt hắn vẻ mặt mê mang, vỗ vỗ tay đứng lên tổng kết nói: "Tốt, xem ra cũng mất ký ức."
Tráng nam lâm vào mê mang lập tức lộ ra biểu lộ khiếp sợ, nói: "Thật sự! Tôi đầu óc trống rỗng!"
"Nhớ kỹ tên bản thân được không?" Kiều Nguyên hỏi.
"Không thể nhớ.. Ai! Nghĩ ra! Ta là Diêu Hướng Minh! Bất quá ngoại trừ tên cái gì đều không nghĩ ra.."
Ngay tại thời điểm Kiều Nguyên cùng Diêu Hướng Minh đối thoại, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nữ chói tai.
"Các ngươi là ai? Đây là đâu?"
Ba người hướng nơi phát ra thanh âm nhìn sang, chỉ thấy nữ tử vừa mới còn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh tỉnh lại.
Nàng mặc trên người một thân áo khoác trắng, có chút kinh hoảng mà cuộn mình.. mà bắt đầu.
"A, cô khỏe." Kiều Nguyên hướng nàng nhích tới gần hai bước.
Nhưng mà còn không có tiếp cận, nữ tử lại đột nhiên từ trong áo khoác trắng lấy ra, chỉ hướng Kiều Nguyên, lớn tiếng nói: "Đứng lại! Không cho phép tới đây!"
Kiều Nguyên tập trung nhìn vào, nàng móc ra lại là một nhọn đao giải phẫu cóchút bén, mũi đao lóe hàn quang, chính hướng ngay cậu.
"Như thế nào còn có thể mang vũ khí vào." Toàn thân Kiều Nguyên cao thấp chính là một bộ đồ ngủ bất mãn nhăn lại lông mày.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đề cử một bài viết Vô Hạn Lưu Văn Văn siêu đẹp cho những người bạn mới! Nàng rất đẹp! Văn cũng rất tốt! Từ không kém không cách nào thổi cầu vòng, tóm lại mọi người nhanh đi xem nha!
《Nâng cao đối thủ trong các trò chơi trốn thoát》by: Lâm Thược
Văn án:
Sauk hi chết bị kéo vào trò chơi khủng bố? Nhất định phải không ngừng chạy trốn mới có thể đạt được thời gian hồi sinh?
Ghi nhớ không vui mừng tỏ vẻ tuyệt không sợ, không chỉ có không hoảng hốt, hắn cũng cần da, gãy chân tốt nhất!
Địch nhân vốn muốn cùng ta cùng nhau chơi đùa trò chơi?
Ghi nhớ không vui mừng tỏ vẻ vậy lại càng không luống cuống, lúc báo thù đã đến!
Loại này đối thủ gà cay, hắn lựa chọn hắn!
Mỗi ngày đều bị chọc tức giận công x chịu đựng r biên giới không ngừng thăm dò thụ
(1) Cá hề: Cá hề hay còn được gọi là cá hải quỳ (tiếng Anh:
Amphiprioninae hay
Clownfish ) là loài
cá biển sống ở các
dải đá ngầm và
rạn san hô, nằm trong nhánh cá hề thuộc gia đình
họ Cá thia . Cho đến nay ba mươi
loài đã được nhận biết: Một số thuộc chi
Premnas, trong khi số còn lại thuộc chi
Amphiprion . Trong tự nhiên, chúng thường sống
cộng sinh với
hải quỳ . Tùy thuộc mỗi loài, cá hề có màu vàng, cam, đỏ nhạt, đen nhạt xen bởi các sọc trắng. Những cá thể lớn nhất có thể dài tới 18 xentimét (7, 1 in), trong khi loài nhỏ nhất chỉ cỡ 10 xentimét (3, 9 in).
Hầu hết cá hề là loài
lưỡng tính tuần tự, nghĩa là chúng luân phiên giữa giới tính đực và cái ở một số thời điểm trong cuộc đời. Bầy cá hề thường bao gồm con đực sinh sản, con cái và một vài con tuổi vị thành niên giúp trông nom đàn. Mặc dù nhiều con đực cùng sinh sống trong một môi trường với một con cái duy nhất, chế độ đa phu lại không diễn ra và chỉ có cặp trưởng thành biểu hiện hành vi sinh sản. Tuy nhiên, nếu con cái đầu đàn của cả nhóm chết, con đực đầu đàn sẽ thay đổi giới tính và trở thành con cái gây giống. Trong khi đó, một con thường dân khác lớn nhất lại được nâng cấp lên trở thành con đực gây giống. Sự tồn tại của tính đực chín trước trong cá hề có thể ngừng lại trong trường hợp không con gây giống nào điều chỉnh kiểu hình theo cách khiến những con gây giống chịu đựng chúng. Chiến lược này nhằm ngăn chặn sự xung đột bằng việc giảm sự cạnh tranh giữa những con đực với một con cái. (nguồn: Wikipedia)
(2) Kim chúc: Kim loại, kim khí.
T. Nguyêt: Haizzz đây là lần đầu tiên mik edit truyện kinh dị từ ngữ trong truyện có những chỗ rát khó hiểu. Và với trình độ tiếng Hoa ít ỏi của mik và app thì chỉ có thể edit như vậy thôi T^T. Mong mn thông cảm và ủng hộ mik.