CHƯƠNG 20
Tuấn Chung Quốc mặt tức giận đến trán nổi cả gân, tay không kìm được tát Trịnh Hạo Thạc một cái.
Anh không quan tâm vế sau Trịnh Hạo Thạc nói gì. Điều anh tức giận nhất chính là cậu ta nói chưa chính miệng nói không đồng ý, ra là vậy.. cậu ta chỉ nói không có nhẫn đeo cho anh chứ không nói rằng cậu ta đồng ý làm vợ anh.
Trịnh Hạo Thạc ôm bên mặt cái tát này của Tuấn Chung Quốc mạnh đến khiến cậu té xuống nền nhà nhìn lên lại bị bộ mặt hung tàn sát khí dày đặc kia dọa sợ. Trịnh Hạo Thạc biết cậu đã thực sự chọc giận Tuấn Chung Quốc.
Chuyện cậu đồng ý hay không ở buổi tiệc đối với cậu chính là không quan trọng, dù gì lúc Hoành Kha thổ lộ với cậu, cậu liền nghĩ đến Tuấn Chung Quốc đầu tiên nên ngay lập tức từ chối, nhưng không ngờ về đây bị anh ta tra khảo còn hiểu lầm tệ hại thế này.
"Được. Vậy tôi sẽ bức em chính miệng nói đồng ý"
Tuấn Chung Quốc ném lại một câu, nện một cước vào bụng cậu. Lần này anh tức giận đến mù cả óc. Trịnh Hạo Thạc tay ôm bụng đau nhói co lại một đoàn mặt nhăn lại thống khổ đáng thương.
"Anh là ác ma. Đang lẽ tôi không nên tin anh.."
Tuấn Chung Quốc giờ này bỏ mặc mọi lời nói, hắc tuyến dày đặc đến phẫn nộ. Nhìn Trịnh Hạo Thạc nằm kế sofa anh nhớ lại những lời vừa rồi chân bước đến đè cậu lại muốn cường bạo..
"Buông.. buông tôi ra.."
Trịnh Hạo Thạc cố sức giãy giụa, thực lần này không muốn bị Tuấn Chung Quốc khi dể nữa nên dốc hết toàn lực phản kháng hết mức.
Tay quơ loạn Tuấn Chung Quốc nhíu mày thấy phiền phức liền một tay nắm cánh tay Trịnh Hạo Thạc tay kia nhấc bổng sofa đè lên chổ cổ tay cậu.
Có vật nặng đè lên cản trở, Trịnh Hạo Thạc vừa đau vừa mất sức liền bớt đi vùng vẫy chống cự.
Tuấn Chung Quốc mặt mày vẫn hắc tuyến giận dữ, trước mặt chỉ muốn cường bạo Trịnh Hạo Thạc mà trút giận.
Thực sự rất giận. Nam nhân kia không ai khác chính là Hoành Kha, người này ngay từ đầu anh đã không để vào mắt, chẳng những thế người của mình lại để cho hắn có thể cười nói vui vẻ còn đụng chạm. Nhớ lại bức ảnh chụp hắn ta hôn Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc càng như người điên ra sức dày vò.
"Hạo Thạc em là người của Tuấn Chung Quốc tôi, không cho phép em cười nói, đụng chạm với người khác, em nghe rõ chưa.."
"Chung Quốc dừng lại. Anh bị điên rồi sao.. ah.. ưm.."
Cuối cùng vẫn là hành hạ, dày vò cùng vũ nhục. Trịnh Hạo Thạc nghĩ cuộc đời cậu ở bên cạnh Tuấn Chung Quốc chỉ có thế này sao, bị chà đạp..
Có ôn nhu thế nào bản tính anh ta vẫn là thú dữ..
Tuấn Chung Quốc hôm nay thực sự bị lời nói cùng những bức ảnh kia chọc cho phát điên, nên hiện tại ra sức đâm loạn, thục mạnh hành hạ nội bích Trịnh Hạo Thạc.
Anh muốn khẳng định Trịnh Hạo Thạc là của mình, ai cũng không thể chạm đến.
"Ưm.. đau.. đau quá. Dừng lại.. xin anh.. dừng lại. Tôi chết mất.."
Có cầu xin thế nào thì Tuấn Chung Quốc như bị mất trí trước mặt chỉ biết phát tiết dục vọng
Bị hành hạ như thế Trịnh Hạo Thạc chịu không nổi nên ngất đi, mấy lời yếu ớt cuối cùng chính là mắng Tuấn Chung Quốc không phải người.
Tuấn Chung Quốc thì cứ mặc mọi thứ, đem Trịnh Hạo Thạc phát tiết cho đến khi hừ mạnh phóng bạch dịch vào nhìn lại đã thấy Trịnh Hạo Thạc ngất đi, môi bị cắn đến ra máu đỏ.
Nhận ra bản thân nhất thời hồ đồ, Tuấn Chung Quốc rời khỏi người Trịnh Hạo Thạc cứ mặc như thế ngồi dịch qua một bên hai tay chống phía sau mắt nheo lại lạnh băng nhìn cậu.
Thật sự thất vọng. Anh hiện tại nhận ra mình yêu người này thế nào, chiếm hữu người này thế nào. Tình cảm lớn đến nổi mặc dù Trịnh Hạo Thạc có yêu hay hận anh nhưng anh vẫn sẽ làm mọi cách để người này bên mình, mãi mãi bên mình.
Khoảnh khắc tên Hoành Kha nắm tay cậu ấy, hôn bên má cậu ấy chuyện này chẳng khác gì châm ngòi cho quả bom bên trong Tuấn Chung Quốc phát nổ.
Anh ghét nhất chính là người của mình, người mà anh tuyên bố làm vợ lại bị tên đàn ông khác chạm vào. Chẳng khác gì người mất hết tiền đồ.
Ngồi đó nhìn Trịnh Hạo Thạc hồi lâu Tuấn Chung Quốc mới bước lại, nâng sofa lên đem tay cậu gỡ ra. Còn xoa xoa chổ cổ tay gần như rướm máu ửng đỏ vết lằn.
Hôn lên trán cậu một cái, Tuấn Chung Quốc bế Trịnh Hạo Thạc lên phòng, trực tiếp bế vào bồn tắm tẩy rửa cho cậu còn gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Bên má của cậu bị tát đến giờ vẫn ửng đỏ còn sưng lên, phía dưới bụng nhận một cước kia cũng thế.
Tuấn Chung Quốc xoa xoa chổ bụng Trịnh Hạo Thạc nhất thời nhìn vết sẹo do dao đâm kia, tim có chút nhói lại.
Cậu quên Trịnh Hạo Thạc chính là một người tốt bụng, thiện lương như một thiên thần hôm đó đỡ dao cho Tuấn Chung Quốc có lẽ do bản tính thấy nguy liền không ngần ngại giúp đỡ của Trịnh Hạo Thạc.
Vậy.. không phải ở buổi tiệc do không muốn làm anh ta mất mặt cậu mới âm thầm xem như chấp nhận sao?
Càng nghĩ càng rối mù, Tuấn Chung Quốc thực sự không hiểu nổi tâm tư Trịnh Hạo Thạc thế nào.
Từ ngày kia, Trịnh Hạo Thạc cùng Tuấn Chung Quốc cứ như trở lại bản tính ban đầu.
Trịnh Hạo Thạc như đóng chặt tâm hồn, suốt ngày im lặng, vẻ mặt như không đoái hoài đến thế giới.
Còn Tuấn Chung Quốc đến bắt chuyện với cậu lại bị vẻ mặt kia làm cho tức giận.
Trịnh Hạo Thạc cũng không còn muốn ra ngoài nữa, cậu nghĩ cuộc đời mình chỉ cần ngồi yên thế này sống mà không hề có tí cảm xúc, đến người làm cậu cũng không muốn bắt chuyện đến.
Chỉ là không hiểu tình cảm của Tuấn Chung Quốc chính là thứ tình cảm gì?
Anh ta không giống người thường!
Chuyện này cũng không giống như vượt tầm kiểm soát mà là đã bế tắc rồi đi.
Bây giờ chắc chỉ ngồi đây ôm gối nhìn ra bên ngoài mà để mặc tương lai tự đến. Trịnh Hạo Thạc cậu đương nhiên có thể mạnh mẽ phản kháng lại ánh mắt băng lãnh của Tuấn Chung Quốc nhưng cậu tuyệt nhu nhược trong việc sẽ suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chỉ biết thẩn thờ chờ đợi.
Chấp nhận! Cư nhiên chấp nhận sống thế này không lẽ..
Trịnh Hạo Thạc nhìn cổ tay còn ẩn vết lằn đỏ bầm, nếu đây là vết cắt thì tốt rồi, tự kết liễu.
Từ lúc Tuấn Chung Quốc bức hiếp cậu đến tuyệt vọng, chuyện này Trịnh Hạo Thạc đã nghĩ đến nhưng khi đó tay cầm dao lại nhớ đến lời bác Ngô.
Người khác ngược đãi mình nhưng đừng để tự bản thân ngược đãi mình, miễn là giây phút nào đó còn sống thì tương lai có thể lần nữa có cơ hội thay đổi. Như thế nào cũng đừng nghĩ đến việc tự tử.
Trịnh Hạo Thạc suy tư, vậy cậu muốn thay đổi thế nào. Giá như người kia thay đổi..
Người kia là một con quỷ dữ một ma vương lại mang dòng máu Hoạn Thư..
* * *
Anh không quan tâm vế sau Trịnh Hạo Thạc nói gì. Điều anh tức giận nhất chính là cậu ta nói chưa chính miệng nói không đồng ý, ra là vậy.. cậu ta chỉ nói không có nhẫn đeo cho anh chứ không nói rằng cậu ta đồng ý làm vợ anh.
Trịnh Hạo Thạc ôm bên mặt cái tát này của Tuấn Chung Quốc mạnh đến khiến cậu té xuống nền nhà nhìn lên lại bị bộ mặt hung tàn sát khí dày đặc kia dọa sợ. Trịnh Hạo Thạc biết cậu đã thực sự chọc giận Tuấn Chung Quốc.
Chuyện cậu đồng ý hay không ở buổi tiệc đối với cậu chính là không quan trọng, dù gì lúc Hoành Kha thổ lộ với cậu, cậu liền nghĩ đến Tuấn Chung Quốc đầu tiên nên ngay lập tức từ chối, nhưng không ngờ về đây bị anh ta tra khảo còn hiểu lầm tệ hại thế này.
"Được. Vậy tôi sẽ bức em chính miệng nói đồng ý"
Tuấn Chung Quốc ném lại một câu, nện một cước vào bụng cậu. Lần này anh tức giận đến mù cả óc. Trịnh Hạo Thạc tay ôm bụng đau nhói co lại một đoàn mặt nhăn lại thống khổ đáng thương.
"Anh là ác ma. Đang lẽ tôi không nên tin anh.."
Tuấn Chung Quốc giờ này bỏ mặc mọi lời nói, hắc tuyến dày đặc đến phẫn nộ. Nhìn Trịnh Hạo Thạc nằm kế sofa anh nhớ lại những lời vừa rồi chân bước đến đè cậu lại muốn cường bạo..
"Buông.. buông tôi ra.."
Trịnh Hạo Thạc cố sức giãy giụa, thực lần này không muốn bị Tuấn Chung Quốc khi dể nữa nên dốc hết toàn lực phản kháng hết mức.
Tay quơ loạn Tuấn Chung Quốc nhíu mày thấy phiền phức liền một tay nắm cánh tay Trịnh Hạo Thạc tay kia nhấc bổng sofa đè lên chổ cổ tay cậu.
Có vật nặng đè lên cản trở, Trịnh Hạo Thạc vừa đau vừa mất sức liền bớt đi vùng vẫy chống cự.
Tuấn Chung Quốc mặt mày vẫn hắc tuyến giận dữ, trước mặt chỉ muốn cường bạo Trịnh Hạo Thạc mà trút giận.
Thực sự rất giận. Nam nhân kia không ai khác chính là Hoành Kha, người này ngay từ đầu anh đã không để vào mắt, chẳng những thế người của mình lại để cho hắn có thể cười nói vui vẻ còn đụng chạm. Nhớ lại bức ảnh chụp hắn ta hôn Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc càng như người điên ra sức dày vò.
"Hạo Thạc em là người của Tuấn Chung Quốc tôi, không cho phép em cười nói, đụng chạm với người khác, em nghe rõ chưa.."
"Chung Quốc dừng lại. Anh bị điên rồi sao.. ah.. ưm.."
Cuối cùng vẫn là hành hạ, dày vò cùng vũ nhục. Trịnh Hạo Thạc nghĩ cuộc đời cậu ở bên cạnh Tuấn Chung Quốc chỉ có thế này sao, bị chà đạp..
Có ôn nhu thế nào bản tính anh ta vẫn là thú dữ..
Tuấn Chung Quốc hôm nay thực sự bị lời nói cùng những bức ảnh kia chọc cho phát điên, nên hiện tại ra sức đâm loạn, thục mạnh hành hạ nội bích Trịnh Hạo Thạc.
Anh muốn khẳng định Trịnh Hạo Thạc là của mình, ai cũng không thể chạm đến.
"Ưm.. đau.. đau quá. Dừng lại.. xin anh.. dừng lại. Tôi chết mất.."
Có cầu xin thế nào thì Tuấn Chung Quốc như bị mất trí trước mặt chỉ biết phát tiết dục vọng
Bị hành hạ như thế Trịnh Hạo Thạc chịu không nổi nên ngất đi, mấy lời yếu ớt cuối cùng chính là mắng Tuấn Chung Quốc không phải người.
Tuấn Chung Quốc thì cứ mặc mọi thứ, đem Trịnh Hạo Thạc phát tiết cho đến khi hừ mạnh phóng bạch dịch vào nhìn lại đã thấy Trịnh Hạo Thạc ngất đi, môi bị cắn đến ra máu đỏ.
Nhận ra bản thân nhất thời hồ đồ, Tuấn Chung Quốc rời khỏi người Trịnh Hạo Thạc cứ mặc như thế ngồi dịch qua một bên hai tay chống phía sau mắt nheo lại lạnh băng nhìn cậu.
Thật sự thất vọng. Anh hiện tại nhận ra mình yêu người này thế nào, chiếm hữu người này thế nào. Tình cảm lớn đến nổi mặc dù Trịnh Hạo Thạc có yêu hay hận anh nhưng anh vẫn sẽ làm mọi cách để người này bên mình, mãi mãi bên mình.
Khoảnh khắc tên Hoành Kha nắm tay cậu ấy, hôn bên má cậu ấy chuyện này chẳng khác gì châm ngòi cho quả bom bên trong Tuấn Chung Quốc phát nổ.
Anh ghét nhất chính là người của mình, người mà anh tuyên bố làm vợ lại bị tên đàn ông khác chạm vào. Chẳng khác gì người mất hết tiền đồ.
Ngồi đó nhìn Trịnh Hạo Thạc hồi lâu Tuấn Chung Quốc mới bước lại, nâng sofa lên đem tay cậu gỡ ra. Còn xoa xoa chổ cổ tay gần như rướm máu ửng đỏ vết lằn.
Hôn lên trán cậu một cái, Tuấn Chung Quốc bế Trịnh Hạo Thạc lên phòng, trực tiếp bế vào bồn tắm tẩy rửa cho cậu còn gọi bác sĩ đến kiểm tra.
Bên má của cậu bị tát đến giờ vẫn ửng đỏ còn sưng lên, phía dưới bụng nhận một cước kia cũng thế.
Tuấn Chung Quốc xoa xoa chổ bụng Trịnh Hạo Thạc nhất thời nhìn vết sẹo do dao đâm kia, tim có chút nhói lại.
Cậu quên Trịnh Hạo Thạc chính là một người tốt bụng, thiện lương như một thiên thần hôm đó đỡ dao cho Tuấn Chung Quốc có lẽ do bản tính thấy nguy liền không ngần ngại giúp đỡ của Trịnh Hạo Thạc.
Vậy.. không phải ở buổi tiệc do không muốn làm anh ta mất mặt cậu mới âm thầm xem như chấp nhận sao?
Càng nghĩ càng rối mù, Tuấn Chung Quốc thực sự không hiểu nổi tâm tư Trịnh Hạo Thạc thế nào.
Từ ngày kia, Trịnh Hạo Thạc cùng Tuấn Chung Quốc cứ như trở lại bản tính ban đầu.
Trịnh Hạo Thạc như đóng chặt tâm hồn, suốt ngày im lặng, vẻ mặt như không đoái hoài đến thế giới.
Còn Tuấn Chung Quốc đến bắt chuyện với cậu lại bị vẻ mặt kia làm cho tức giận.
Trịnh Hạo Thạc cũng không còn muốn ra ngoài nữa, cậu nghĩ cuộc đời mình chỉ cần ngồi yên thế này sống mà không hề có tí cảm xúc, đến người làm cậu cũng không muốn bắt chuyện đến.
Chỉ là không hiểu tình cảm của Tuấn Chung Quốc chính là thứ tình cảm gì?
Anh ta không giống người thường!
Chuyện này cũng không giống như vượt tầm kiểm soát mà là đã bế tắc rồi đi.
Bây giờ chắc chỉ ngồi đây ôm gối nhìn ra bên ngoài mà để mặc tương lai tự đến. Trịnh Hạo Thạc cậu đương nhiên có thể mạnh mẽ phản kháng lại ánh mắt băng lãnh của Tuấn Chung Quốc nhưng cậu tuyệt nhu nhược trong việc sẽ suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chỉ biết thẩn thờ chờ đợi.
Chấp nhận! Cư nhiên chấp nhận sống thế này không lẽ..
Trịnh Hạo Thạc nhìn cổ tay còn ẩn vết lằn đỏ bầm, nếu đây là vết cắt thì tốt rồi, tự kết liễu.
Từ lúc Tuấn Chung Quốc bức hiếp cậu đến tuyệt vọng, chuyện này Trịnh Hạo Thạc đã nghĩ đến nhưng khi đó tay cầm dao lại nhớ đến lời bác Ngô.
Người khác ngược đãi mình nhưng đừng để tự bản thân ngược đãi mình, miễn là giây phút nào đó còn sống thì tương lai có thể lần nữa có cơ hội thay đổi. Như thế nào cũng đừng nghĩ đến việc tự tử.
Trịnh Hạo Thạc suy tư, vậy cậu muốn thay đổi thế nào. Giá như người kia thay đổi..
Người kia là một con quỷ dữ một ma vương lại mang dòng máu Hoạn Thư..
* * *
Last edited by a moderator: