Đam Mỹ [Edit] Khúc Ca - Dao Dao

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi 24082003trangnhung, 29 Tháng mười 2021.

  1. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Chung Quốc bước lên tầng trên biệt thự, ném đại áo khoác bên ngoài chân liêu xiêu bước vào phòng lớn.

    Gương mặt có chút đo đỏ vì rượu, áo trắng bên trong đã nới lỏng cravat bung ra hai ba cúc áo.

    Bước chân say khướt nhưng vẫn vững vàng như một đại ca.

    Bước đến ngồi bên giường, Tuấn Chung Quốc nhìn gương mặt đang nhắm mắt đều đặn ngủ.

    Một người khí thế cao ngạo, cao lớn nhìn qua như sóng gió thăng trầm đứng cạnh ngắm một người đang an nhàn bình yên ngủ như bức tranh tĩnh mặc.

    Tuấn Chung Quốc nhìn làn da có lẽ vì anh nên hơi xanh trắng nhìn đến chỉ muốn vươn tay lên véo.

    Trịnh Hạo Thạc như ngửi thấy mùi hương nồng đậm mày liền nheo lại xoay mặt qua. Tuấn Chung Quốc bất chợt nhìn bên mặt nọ lộ ra má trái từng bị anh thô bạo lột miếng dán vết thương ra. Hiện tại bị phô bày nhìn không chướng mắt lại thấy rất đặc biệt.

    Má trái Trịnh Hạo Thạc có hình xăm nhỏ, mà hình xăm này là kí hiệu của Trịnh gia. Vẽ bằng loại mực đen đặc biệt không thể xóa, nếu xóa không phải là sẽ hủy cả một bên mặt sao.

    Thời ông già Trịnh Hưng oanh liệt, ai có hình xăm này đều khoe khoang khẳng định vị trí là thành viên họ Trịnh. Hiện tại thì sao, kết quả ông ta làm khiến cho đứa con duy nhất phải ngày ngày che giấu.

    Tuấn Chung Quốc nhìn đến thẫn thờ. Hình xăm trên mặt không xấu mà lại rất đặc biệt, đối với Trịnh Hạo Thạc có thể dùng từ đáng yêu.

    Xăm ngay trên má, quả thực ông già Trịnh Hưng này lúc đó muốn phô trương thế lực, sợ người khác không nhìn thấy sao?

    Nghĩ đến đây Tuấn Chung Quốc bật cười, tay mơn trớn bên má trắng trượt xuống cổ vuốt ve đến xương quai xanh.

    Lại nhìn lên đôi môi, Tuấn Chung Quốc cảm thán Trịnh Hạo Thạc mang gương mặt nữ tính. Ngay lần đầu gặp cậu ta giả gái, anh đã không phân biệt được đến khi nhận ra là nam nhân ý nghĩ trong đầu ngoài khúc hát hay kia chính là muốn khi dễ chà đạp cậu ta.

    Trịnh Hạo Thạc ngày càng nghe thấy mùi nồng áp bức khó chịu mở mắt ra liền bị dọa cho giật mình. Gương mặt Tuấn Chung Quốc phóng đại, môi hắn còn đang áp hôn trên môi cậu.

    "Um.."

    Biết Trịnh Hạo Thạc đã tỉnh Tuấn Chung Quốc không buông tha ngược lại còn tăng lực đạo. Dịch hẳn người đè lên thân Trịnh Hạo Thạc tay bóp cằm cậu vói lưỡi vào trong.

    Thật ngọt!

    Trịnh Hạo Thạc vừa mới tỉnh đã gặp phải khổ sở này mắt trợn to cố gắng né tránh. Cằm vừa mới hết đau hiện tại lại bị anh ta bóp lấy lần nữa.

    Trịnh Hạo Thạc bi thương nức nở lưỡi bị rượt đuổi lại bị quấn lấy. Còn cảm nhận thấy môi dưới bị anh ta cắn lấy day dưa. Thoáng chốc hít thở không thông nước bọt chảy xuống khóe môi câu dẫn.

    Thiếu dưỡng khí mặt đỏ lên gần như sắp ngất Tuấn Chung Quốc mới buông tha rời khỏi môi ngọt.

    Trịnh Hạo Thạc được giải thoát cố gắng hít lấy hít để, tay che mặt tức giận.

    Tuấn Chung Quốc im lặng đáy mắt cứ mơ hồ, mặt vẫn ửng đỏ. Trịnh Hạo Thạc biết anh ta uống rượu lại uống rất nhiều nên sinh ra hoảng sợ lui người về sau.

    Tuấn Chung Quốc nắm vai cậu lại gương mặt vẫn ngây dại hôm nay cư nhiên nói ít chỉ nhìn cậu khó hiểu bất quá càng làm cho Trịnh Hạo Thạc run sợ.

    "Anh.. anh làm gì vậy.. dừng lại!"

    Trịnh Hạo Thạc giật mình giãy giụa, cậu thấy Tuấn Chung Quốc chậm chạp cởi cravat bộ dáng phong trần say mê nhất thời ngẩn ra đã thấy anh ta nắm cổ tay cậu trói lại trên đầu giường.

    Tuấn Chung Quốc hôm nay ngắm cậu ngủ trong lòng nổi lên ham muốn liền nhanh tay giải quyết cho nhanh gọn, tốt nhất là trói lại.

    "Ưm.."

    Khoái cảm ở đâu nổi lên như dòng điện chạy khắp người đến tê dại. Trịnh Hạo Thạc cong người nức nở nhận lấy.

    Cắn môi cầu xin.

    "Chung Quốc dừng lại. Xin anh dừng lại, tôi không muốn.."

    Tuấn Chung Quốc bỏ ngoài tay lời này, chỉ thấy trước mắt là thân thể khiêu gợi câu dẫn anh chiếm lấy.

    Ánh mắt cả hai đều câu tình, người phía dưới vì kích thích người phía trên vì rượu mà hoang lạc ra sức quấn quýt.

    Tuấn Chung Quốc chân quỳ hai bên eo Trịnh Hạo Thạc tay cởi bỏ cúc áo ném áo quăng xuống nền gạch.

    Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ, anh ta lại muốn cường bạo cậu. Cố gắng giãy giụa nhưng hai tay bị trói chặt, càng ngày càng sinh ra hoảng sợ to lớn.

    Hiện tại Trịnh Hạo Thạc càng lắc đầu chống đối.

    "Dừng lại. Tôi không muốn. Cầu xin anh.. hức.. tôi không muốn.."

    "Ồn ào!"

    Lúc này Tuấn Chung Quốc mới nhăn mặt lên tiếng, một tay vươn lên lấy khăn tay trên tủ nhét vào miệng Trịnh Hạo Thạc. Âm thanh khẩn cầu la hét đột dưng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở vì tình.

    Trịnh Hạo Thạc bị đùa đến mơ màng đầu óc trống rỗng, lực không đủ chơi với Tuấn Chung Quốc đến cùng nên ngất đi.

    Cậu thầm bi thương cho số phận của mình. Đang yên lành lại phải chịu biến cố này..

    "Bác Ngô con thực muốn chết đ i.."

    * * *

    "Đây, tài liệu cậu cần"

    Kim Tại Hưởng đem ra xấp giấy bao bởi bìa cứng đẩy qua cho Tuấn Chung Quốc. Mẫn Doãn Khởi đứng kế bên theo thói quen cằm lên xem rồi mới gật đầu biểu thị chính xác.

    "Chuyện này cũng chỉ tin tưởng cậu tìm giúp.."

    Tuấn Chung Quốc nâng ly lên với Kim Tại Hưởng nói.

    Hai người ngồi trong phòng riêng ở Lạc Giang bàn chuyện, nơi này cả hai hay lui đến, mặc dù với tính cách Kim Tại Hưởng không thích hợp lắm nhưng nghĩ đến Tuấn Chung Quốc cùng với loại chuyện này không thích bàn bạc chốn bên ngoài nên chỉ có ở địa bàn này là tốt nhất.

    "Tại sao lại muốn điều tra hắn.."

    Kim Tại Hưởng cũng nâng ly nhấp rượu nhìn Mẫn Doãn Khởi bên cạnh tay cất xấp giấy vào trong áo khoác dày bèn thắc mắc.

    "Có hợp tác một chút, cộng thêm ngoài buôn chợ đen hắn ta còn có bảo lãnh kinh doanh cho các côngty khác nên nhờ cậu để ý giúp, giao cho cậu vẫn là thích hợp."

    Mẫn Doãn Khởi nói thêm vài câu thấy Kim Tại Hưởng đem ra laptop làm việc liền thở dài một hơi. Thật là, đã đến đây cậu ta còn công với việc.

    Tuấn Chung Quốc cũng không quan tâm mắt nhìn hướng khác.

    Hai người quả thật rất đối lập. Kim Tại Hưởng là giám đốc côngty danh tiếng làm ăn hợp pháp đứng dưới ánh dương. Còn Tuấn Chung Quốc lại là ông trùm tổ chức tội phạm, bản tính quyết đoán, bạo lực, chỉ nhìn khẩu súng lưỡi dao mà ra tay dứt khoát, không hề giống với Kim Tại Hưởng tốt bụng nhân từ có chút bệnh công tử.

    Đối lập như thế nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ say mê nhìn đến dáng vẻ nét đẹp nam tính của hai người.

    Tuấn Chung Quốc ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn mắt nhìn hình xăm trên đốt ngón tay lại thâm trầm suy nghĩ vu vơ.

    Kim Tại Hưởng anh tuấn sống trong sạch lại biết đối tốt đương nhiên có rất nhiều người nguyện yêu cậu ta thật lòng.

    Còn anh? Anh thừa biết bọn họ nghe lời anh say mê anh nếu không vì tiền hay sắc đẹp thì là sợ hãi anh. Rốt cuộc sẽ có ai chấp nhận bản tính ác liệt giang hồ này.

    Nhớ đến một người ở nhà. Không thể, nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc anh thừa biết cậu ta vừa ghét vừa hận anh. Nhưng thâm tâm nhìn thấy gương mặt kia chỉ muốn chà đạp vũ nhục nói quá đáng nhưng chính là muốn thấy bộ dáng cậu ta khóc, bộ dáng rơi nước mắt.. Ở cậu có thứ mà Tuấn Chung Quốc rất thích!

    * * *

    Trịnh Hạo Thạc mặc mỗi áo thun rộng, quần đùi sọc đen ngắn. Trang phục mát mẻ có lộ chân thon cậu cũng không để ý đến. Ngồi trên bệ cửa sổ tay ôm chân nhịp nhịp lắc lư..

    Đung đưa, đung đưa, đung đưa theo nhịp sóng biển.

    Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng một màu

    Giọng nói của họ dần trôi vào dĩ vãng..

    Con sứa trong giấc mộng của tôi khẽ cất tiếng hát

    Chúng ngủ trong sự êm đềm ven bờ..

    Giọng hát êm nhẹ lả lướt, bài này cậu đã từng nghe đâu đó, khi nghe liền ca theo hiện tại đã thuộc hết.

    Mỗi khi hát lên, âm điệu cùng ca từ kia làm tâm xao động, hầu như day dứt gì đó cộng thêm giọng hát trong sáng tựa như bài hát ru.

    Tuấn Chung Quốc đứng cạnh cửa nghe cậu cất giọng bất chợt đứng lại thưởng thức, khung cảnh âm thanh đến yên bình.

    Không ngờ có ngày anh chứng kiến một người bị nhốt trong phòng anh vẫn có thể an nhiên hát lên bài hát nọ. Nghe giai điệu kia như bị thôi miên cuốn hút.

    Trịnh Hạo Thạc hát xong mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa, chân đung đưa nhưng gương mặt một chút tươi cười cũng chẳng có, hiện tại không khác gì chim bị nhốt trong lòng.

    Tuấn Chung Quốc bước vào trong Trịnh Hạo Thạc không cảm thấy, đến khi anh vươn tay chạm vào mái tóc đen cậu mới giật mình xoay, gặp Tuấn Chung Quốc cậu hốt hoảng bò xuống bệ cửa sổ, tay ôm mặt lắc đầu.

    "Đừng.. đừng lại đây.. đừng chạm vào tôi.."

    Nhìn cậu sợ hãi, người lùi về góc tường, mặt vẫn thống khổ van xin.. Tuấn Chung Quốc có chút xao động.

    Sợ anh đến như thế.

    Cậu ta bị Tuấn Chung Quốc khiến cho vừa gặp liền sinh ra bài xích, phản kháng. Nhưng quả thực mỗi lần gặp anh ta cậu không bị khi dễ thì vũ nhục nếu chọc tức thì bị đánh đập, anh em trong bang phái còn né tránh nói chi là một Trịnh Hạo Thạc hiền lành, yếu đuối.

    Nhìn cậu như thế Tuấn Chung Quốc có chút không bằng lòng. Anh bước đến nắm hai tay Trịnh Hạo Thạc bắt cậu nhìn mình.

    "Hạo Thạc.. sao vậy. Đừng hoảng tôi không đánh cậu đâu.. đừng hoảng.."

    Trịnh Hạo Thạc lúc này mới bớt hoảng sợ ngưng vùng vãy, đến khi ngẩng đầu nhìn ánh mắt băng lãnh sắc bén kia cậu lại sinh ra né tránh lui lại về sau.

    "Tôi đã nói hôm nay không chạm vào cậu rồi. Đừng sợ nữa.."

    "Có.. có thật không?"

    Tuấn Chung Quốc gật đầu, tay vươn lên xoa đầu trấn an Trịnh Hạo Thạc. Mĩm cười nhìn cậu.

    Ánh mắt có đáng sợ thế nào nhưng khi anh ta cười rất giống thiên thần, vì thế Trịnh Hạo Thạc mới có chút an tâm.

    "Chỉ tại cậu cứng đầu thích chọc giận tôi nên mới như thế.."

    "Tôi.. vậy.. vậy khi nào tôi được về. Anh tha tôi đi.. xin anh.."

    Tuấn Chung Quốc nghe lời cầu xin thoáng chút trầm mặc. Nhưng tay vẫn duy trì xoa đầu cậu lại mĩm cười lần nữa.

    "Đừng đề cập chuyện này. Sao? Muốn ra ngoài? Được hôm nay tôi dẫn cậu ra ngoài.."

    Trịnh Hạo Thạc không mấy vui vẻ nhưng dù sao đỡ hơn ở đây như chim trong lòng, mà cho dù có muốn hay không đây chính là lệnh, Tuấn Chung Quốc anh ta nói là làm ngay còn không đợi cậu đồng ý.
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2021
  2. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Chung Quốc bước lên tầng trên biệt thự, ném đại áo khoác bên ngoài chân liêu xiêu bước vào phòng lớn.

    Gương mặt có chút đo đỏ vì rượu, áo trắng bên trong đã nới lỏng cravat bung ra hai ba cúc áo.

    Bước chân say khướt nhưng vẫn vững vàng như một đại ca.

    Bước đến ngồi bên giường, Tuấn Chung Quốc nhìn gương mặt đang nhắm mắt đều đặn ngủ.

    Một người khí thế cao ngạo, cao lớn nhìn qua như sóng gió thăng trầm đứng cạnh ngắm một người đang an nhàn bình yên ngủ như bức tranh tĩnh mặc.

    Tuấn Chung Quốc nhìn làn da có lẽ vì anh nên hơi xanh trắng nhìn đến chỉ muốn vươn tay lên véo.

    Trịnh Hạo Thạc như ngửi thấy mùi hương nồng đậm mày liền nheo lại xoay mặt qua. Tuấn Chung Quốc bất chợt nhìn bên mặt nọ lộ ra má trái từng bị anh thô bạo lột miếng dán vết thương ra. Hiện tại bị phô bày nhìn không chướng mắt lại thấy rất đặc biệt.

    Má trái Trịnh Hạo Thạc có hình xăm nhỏ, mà hình xăm này là kí hiệu của Trịnh gia. Vẽ bằng loại mực đen đặc biệt không thể xóa, nếu xóa không phải là sẽ hủy cả một bên mặt sao.

    Thời ông già Trịnh Hưng oanh liệt, ai có hình xăm này đều khoe khoang khẳng định vị trí là thành viên họ Trịnh. Hiện tại thì sao, kết quả ông ta làm khiến cho đứa con duy nhất phải ngày ngày che giấu.

    Tuấn Chung Quốc nhìn đến thẫn thờ. Hình xăm trên mặt không xấu mà lại rất đặc biệt, đối với Trịnh Hạo Thạc có thể dùng từ đáng yêu.

    Xăm ngay trên má, quả thực ông già Trịnh Hưng này lúc đó muốn phô trương thế lực, sợ người khác không nhìn thấy sao?

    Nghĩ đến đây Tuấn Chung Quốc bật cười, tay mơn trớn bên má trắng trượt xuống cổ vuốt ve đến xương quai xanh.

    Lại nhìn lên đôi môi, Tuấn Chung Quốc cảm thán Trịnh Hạo Thạc mang gương mặt nữ tính. Ngay lần đầu gặp cậu ta giả gái, anh đã không phân biệt được đến khi nhận ra là nam nhân ý nghĩ trong đầu ngoài khúc hát hay kia chính là muốn khi dễ chà đạp cậu ta.

    Trịnh Hạo Thạc ngày càng nghe thấy mùi nồng áp bức khó chịu mở mắt ra liền bị dọa cho giật mình. Gương mặt Tuấn Chung Quốc phóng đại, môi hắn còn đang áp hôn trên môi cậu.

    "Um.."

    Biết Trịnh Hạo Thạc đã tỉnh Tuấn Chung Quốc không buông tha ngược lại còn tăng lực đạo. Dịch hẳn người đè lên thân Trịnh Hạo Thạc tay bóp cằm cậu vói lưỡi vào trong.

    Thật ngọt!

    Trịnh Hạo Thạc vừa mới tỉnh đã gặp phải khổ sở này mắt trợn to cố gắng né tránh. Cằm vừa mới hết đau hiện tại lại bị anh ta bóp lấy lần nữa.

    Trịnh Hạo Thạc bi thương nức nở lưỡi bị rượt đuổi lại bị quấn lấy. Còn cảm nhận thấy môi dưới bị anh ta cắn lấy day dưa. Thoáng chốc hít thở không thông nước bọt chảy xuống khóe môi câu dẫn.

    Thiếu dưỡng khí mặt đỏ lên gần như sắp ngất Tuấn Chung Quốc mới buông tha rời khỏi môi ngọt.

    Trịnh Hạo Thạc được giải thoát cố gắng hít lấy hít để, tay che mặt tức giận.

    Tuấn Chung Quốc im lặng đáy mắt cứ mơ hồ, mặt vẫn ửng đỏ. Trịnh Hạo Thạc biết anh ta uống rượu lại uống rất nhiều nên sinh ra hoảng sợ lui người về sau.

    Tuấn Chung Quốc nắm vai cậu lại gương mặt vẫn ngây dại hôm nay cư nhiên nói ít chỉ nhìn cậu khó hiểu bất quá càng làm cho Trịnh Hạo Thạc run sợ.

    "Anh.. anh làm gì vậy.. dừng lại!"

    Trịnh Hạo Thạc giật mình giãy giụa, cậu thấy Tuấn Chung Quốc chậm chạp cởi cravat bộ dáng phong trần say mê nhất thời ngẩn ra đã thấy anh ta nắm cổ tay cậu trói lại trên đầu giường.

    Tuấn Chung Quốc hôm nay ngắm cậu ngủ trong lòng nổi lên ham muốn liền nhanh tay giải quyết cho nhanh gọn, tốt nhất là trói lại.

    "Chung Quốc dừng lại. Xin anh dừng lại, tôi không muốn.."

    Tuấn Chung Quốc bỏ ngoài tay lời này, chỉ thấy trước mắt là thân thể khiêu gợi câu dẫn anh chiếm lấy.

    Ánh mắt cả hai đều câu tình, người phía dưới vì kích thích người phía trên vì rượu mà hoang lạc ra sức quấn quýt.

    Tuấn Chung Quốc chân quỳ hai bên eo Trịnh Hạo Thạc tay cởi bỏ cúc áo ném áo quăng xuống nền gạch.

    Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ, anh ta lại muốn cường bạo cậu. Cố gắng giãy giụa nhưng hai tay bị trói chặt, càng ngày càng sinh ra hoảng sợ to lớn.

    Hiện tại Trịnh Hạo Thạc càng lắc đầu chống đối.

    "Dừng lại. Tôi không muốn. Cầu xin anh.. hức.. tôi không muốn.."

    "Ồn ào!"

    Lúc này Tuấn Chung Quốc mới nhăn mặt lên tiếng, một tay vươn lên lấy khăn tay trên tủ nhét vào miệng Trịnh Hạo Thạc. Âm thanh khẩn cầu la hét đột dưng biến mất, chỉ còn lại tiếng thở vì tình.

    Dày vò cậu khi dễ cậu đến ngất lên ngất xuống.

    Trịnh Hạo Thạc bị đùa đến mơ màng đầu óc trống rỗng

    Cậu thầm bi thương cho số phận của mình. Đang yên lành lại phải chịu biến cố này..

    "Bác Ngô con thực muốn chết đ i.."

    * * *

    "Đây, tài liệu cậu cần"

    Kim Tại Hưởng đem ra xấp giấy bao bởi bìa cứng đẩy qua cho Tuấn Chung Quốc. Mẫn Doãn Khởi đứng kế bên theo thói quen cằm lên xem rồi mới gật đầu biểu thị chính xác.

    "Chuyện này cũng chỉ tin tưởng cậu tìm giúp.."

    Tuấn Chung Quốc nâng ly lên với Kim Tại Hưởng nói.

    Hai người ngồi trong phòng riêng ở Lạc Giang bàn chuyện, nơi này cả hai hay lui đến, mặc dù với tính cách Kim Tại Hưởng không thích hợp lắm nhưng nghĩ đến Tuấn Chung Quốc cùng với loại chuyện này không thích bàn bạc chốn bên ngoài nên chỉ có ở địa bàn này là tốt nhất.

    "Tại sao lại muốn điều tra hắn.."

    Kim Tại Hưởng cũng nâng ly nhấp rượu nhìn Mẫn Doãn Khởi bên cạnh tay cất xấp giấy vào trong áo khoác dày bèn thắc mắc.

    "Có hợp tác một chút, cộng thêm ngoài buôn chợ đen hắn ta còn có bảo lãnh kinh doanh cho các côngty khác nên nhờ cậu để ý giúp, giao cho cậu vẫn là thích hợp."

    Mẫn Doãn Khởi nói thêm vài câu thấy Kim Tại Hưởng đem ra laptop làm việc liền thở dài một hơi. Thật là, đã đến đây cậu ta còn công với việc.

    Tuấn Chung Quốc cũng không quan tâm mắt nhìn hướng khác.

    Hai người quả thật rất đối lập. Kim Tại Hưởng là giám đốc côngty danh tiếng làm ăn hợp pháp đứng dưới ánh dương. Còn Tuấn Chung Quốc lại là ông trùm tổ chức tội phạm, bản tính quyết đoán, bạo lực, chỉ nhìn khẩu súng lưỡi dao mà ra tay dứt khoát, không hề giống với Kim Tại Hưởng tốt bụng nhân từ có chút bệnh công tử.

    Đối lập như thế nhưng bên ngoài nhìn vào chỉ say mê nhìn đến dáng vẻ nét đẹp nam tính của hai người.

    Tuấn Chung Quốc ngón trỏ gõ gõ trên mặt bàn mắt nhìn hình xăm trên đốt ngón tay lại thâm trầm suy nghĩ vu vơ.

    Kim Tại Hưởng anh tuấn sống trong sạch lại biết đối tốt đương nhiên có rất nhiều người nguyện yêu cậu ta thật lòng.

    Còn anh? Anh thừa biết bọn họ nghe lời anh say mê anh nếu không vì tiền hay sắc đẹp thì là sợ hãi anh. Rốt cuộc sẽ có ai chấp nhận bản tính ác liệt giang hồ này.

    Nhớ đến một người ở nhà. Không thể, nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc anh thừa biết cậu ta vừa ghét vừa hận anh. Nhưng thâm tâm nhìn thấy gương mặt kia chỉ muốn chà đạp vũ nhục nói quá đáng nhưng chính là muốn thấy bộ dáng cậu ta khóc, bộ dáng rơi nước mắt.. Ở cậu có thứ mà Tuấn Chung Quốc rất thích!

    * * *

    Trịnh Hạo Thạc mặc mỗi áo thun rộng, quần đùi sọc đen ngắn. Trang phục mát mẻ có lộ chân thon cậu cũng không để ý đến. Ngồi trên bệ cửa sổ tay ôm chân nhịp nhịp lắc lư..

    Đung đưa, đung đưa, đung đưa theo nhịp sóng biển.

    Lấp lánh, lấp lánh, lấp lánh tỏa sáng một màu

    Giọng nói của họ dần trôi vào dĩ vãng..

    Con sứa trong giấc mộng của tôi khẽ cất tiếng hát

    Chúng ngủ trong sự êm đềm ven bờ..

    Giọng hát êm nhẹ lả lướt, bài này cậu đã từng nghe đâu đó, khi nghe liền ca theo hiện tại đã thuộc hết.

    Mỗi khi hát lên, âm điệu cùng ca từ kia làm tâm xao động, hầu như day dứt gì đó cộng thêm giọng hát trong sáng tựa như bài hát ru.

    Tuấn Chung Quốc đứng cạnh cửa nghe cậu cất giọng bất chợt đứng lại thưởng thức, khung cảnh âm thanh đến yên bình.

    Không ngờ có ngày anh chứng kiến một người bị nhốt trong phòng anh vẫn có thể an nhiên hát lên bài hát nọ. Nghe giai điệu kia như bị thôi miên cuốn hút.

    Trịnh Hạo Thạc hát xong mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa, chân đung đưa nhưng gương mặt một chút tươi cười cũng chẳng có, hiện tại không khác gì chim bị nhốt trong lòng.

    Tuấn Chung Quốc bước vào trong Trịnh Hạo Thạc không cảm thấy, đến khi anh vươn tay chạm vào mái tóc đen cậu mới giật mình xoay, gặp Tuấn Chung Quốc cậu hốt hoảng bò xuống bệ cửa sổ, tay ôm mặt lắc đầu.

    "Đừng.. đừng lại đây.. đừng chạm vào tôi.."

    Nhìn cậu sợ hãi, người lùi về góc tường, mặt vẫn thống khổ van xin.. Tuấn Chung Quốc có chút xao động.

    Sợ anh đến như thế.

    Cậu ta bị Tuấn Chung Quốc khiến cho vừa gặp liền sinh ra bài xích, phản kháng. Nhưng quả thực mỗi lần gặp anh ta cậu không bị khi dễ thì vũ nhục nếu chọc tức thì bị đánh đập, anh em trong bang phái còn né tránh nói chi là một Trịnh Hạo Thạc hiền lành, yếu đuối.

    Nhìn cậu như thế Tuấn Chung Quốc có chút không bằng lòng. Anh bước đến nắm hai tay Trịnh Hạo Thạc bắt cậu nhìn mình.

    "Hạo Thạc.. sao vậy. Đừng hoảng tôi không đánh cậu đâu.. đừng hoảng.."

    Trịnh Hạo Thạc lúc này mới bớt hoảng sợ ngưng vùng vãy, đến khi ngẩng đầu nhìn ánh mắt băng lãnh sắc bén kia cậu lại sinh ra né tránh lui lại về sau.

    "Tôi đã nói hôm nay không chạm vào cậu rồi. Đừng sợ nữa.."

    "Có.. có thật không?"

    Tuấn Chung Quốc gật đầu, tay vươn lên xoa đầu trấn an Trịnh Hạo Thạc. Mĩm cười nhìn cậu.

    Ánh mắt có đáng sợ thế nào nhưng khi anh ta cười rất giống thiên thần, vì thế Trịnh Hạo Thạc mới có chút an tâm.

    "Chỉ tại cậu cứng đầu thích chọc giận tôi nên mới như thế.."

    "Tôi.. vậy.. vậy khi nào tôi được về. Anh tha tôi đi.. xin anh.."

    Tuấn Chung Quốc nghe lời cầu xin thoáng chút trầm mặc. Nhưng tay vẫn duy trì xoa đầu cậu lại mĩm cười lần nữa.

    "Đừng đề cập chuyện này. Sao? Muốn ra ngoài? Được hôm nay tôi dẫn cậu ra ngoài.."

    Trịnh Hạo Thạc không mấy vui vẻ nhưng dù sao đỡ hơn ở đây như chim trong lòng, mà cho dù có muốn hay không đây chính là lệnh, Tuấn Chung Quốc anh ta nói là làm ngay còn không đợi cậu đồng ý.
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2021
  3. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Chung Quốc vẫn như cũ mặt băng lãnh chẳng có tí cảm xúc lái xe, bên cạnh ghế lái là Trịnh Hạo Thạc ngồi ngay ngắn nhìn con đường phía trước kéo vụt lại đằng sau.

    Thoáng chốc nhìn sang Tuấn Chung Quốc lại thấy anh ta trầm ngâm Trịnh Hạo Thạc ngậm ngùi lại nhìn ra bên ngoài, con đường ngày càng vắng..

    Tuấn Chung Quốc không hiểu sao hiện tại lại thấy rối bời, cảm giác này anh chưa bao giờ trải, nhìn sang Trịnh Hạo Thạc thấy cậu ta mặt áp cửa kính ngắm hàng cây ven đường.

    Phải thừa nhận vừa nãy lúc nghe cậu hát bên cửa sổ liền dâng lên cảm giác vừa xót vừa quen thuộc lại vừa dễ gần. Chưa có ai, chưa có ai khiến anh như thế. Người bên cạnh cũng quá đặc biệt đi.

    Nhớ lại gì đó Tuấn Chung Quốc lôi ra miếng dán nhỏ đưa qua cho Trịnh Hạo Thạc.

    "Dán cái này vào"

    Trịnh Hạo Thạc nhận lấy mới nhớ lại hình xăm trên má, mấy ngày nay ở với Tuấn Chung Quốc không cần che nên nhất thời quên đi.

    Xe Tuấn Chung Quốc rẻ vào một cái cổng lớn, Trịnh Hạo Thạc nhìn thứ trước mắt mà mắt mở to kinh ngạc.

    Thật giống một tòa thành.

    Nơi đây là pháo đài loại nhỏ được xây từ lúc còn chiến tranh được cha Tuấn Chung Quốc mua lại với mục đích riêng, thời gian sau khi Tuấn Chung Quốc thay mặt ông ấy đứng đầu tổ chức đã tu sửa lại nơi này, hiện tại pháo đài này to lớn vững chắc, nó như thứ hiện diện càng khẳng định uy lực của tổ chức Hồng Ngọc.

    Trịnh Hạo Thạc xuống xe đành đi theo sau Tuấn Chung Quốc, ngắm nhìn ngẩng đầu ngạc nhiên. Thấy biểu hiện mới lạ của Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc có chút thích thú.

    Cậu thắc mắc bên rìa thành phố có tồn tại một nơi như này sao. Lại còn thuộc sở hữu của anh ta, có nhiều thứ thật đáng sợ đi.

    Lối vào pháo đài nằm ở hướng tây đối diện chính là núi xanh nhỏ thấp thoáng. Tuấn Chung Quốc dùng nơi này để trữ hàng quan trọng cùng tập hợp thuộc hạ.

    Qua cửa đá hai thuộc hạ to lớn vắt súng trên thắt lưng đứng canh thấy Tuấn Chung Quốc liền cúi đầu chào.

    Trịnh Hạo Thạc đứng nép đằng sau không dám ngẩng đầu.

    "Thấy nơi này thế nào?" - Tuấn Chung Quốc bất ngờ hỏi

    "Rất.. rất to.."

    "Chỉ to?"

    "Còn.. còn làm người khác sợ.."

    "Cậu sợ?"

    Trịnh Hạo Thạc lắc đầu, mắt đảo xung quanh quả thực có rất nhiều đàn em canh gác.

    Tuấn Chung Quốc nhìn ra cậu sợ nhếch môi nắm tay Trịnh Hạo Thạc dẫn cậu tiến sâu vào trong men theo cầu thang đá lên một tầng trong pháo đài.

    Vừa bước chân lên gió bên ngoài thi nhau thổi vào mạnh đến khiến mái tóc Trịnh Hạo Thạc phất phơi. Thật mát.

    Đứng đây có thể nhìn thấy phong cảnh rộng lớn phía trước, xung quanh vẫn là rất hẻo lánh nhìn phía dưới ngoài thuộc hạ của Tuấn Chung Quốc cũng chẳng có ai khác.

    Đây quả thực là lâu đài riêng của ma vương Tuấn Chung Quốc.

    Trịnh Hạo Thạc lúc đầu còn sợ hãi nhưng đứng trên cao đón gió còn ngắm cảnh, mà vẻ đẹp thiên nhiên có thể làm tan đi nổi ưu tư trong lòng nên Trịnh Hạo Thạc hưởng thụ bất chợt nở nụ cười. Nụ cười này Tuấn Chung Quốc đều thu vào mắt.

    Sao người này lúc nào cũng có thể tạo cho người khác cảm giác yên bình xa xưa như thế.

    Tuấn Chung Quốc ngắm nhìn chốc lát lại di chuyển đến cạnh bên Trịnh Hạo Thạc.

    "Nơi này dùng để trữ hàng, tập luyện bắn súng, giam giữ con tin hoặc xử lí nhau, đáng sợ như thế nhưng vẫn có chổ cho cậu ngắm thiên nhiên đến say mê nhỉ?"

    Trịnh Hạo Thạc giật mình xoay qua nhìn thấy Tuấn Chung Quốc vừa nói vừa phóng tầm mắt ra xa. Ngắm anh ta gần thế này nhất là khi mái tóc phất phơi trong gió rất anh tuấn, ngũ quan thật đẹp đi cùng với khí chất cao ngạo vương giả lại thật phong trần cuốn hút.

    Trịnh Hạo Thạc nhận xét rất nhanh rồi xoay trở lại không trả lời. Dù có đẹp thế nào người này vẫn là kẻ vô lương tính. Hoặc là ác thú, chẳng hơn.

    "Cho cậu ở đây chơi, không được đi lung tung.. tôi đến gặp Mẫn Doãn Khởi nói ít chuyện.."

    Trịnh Hạo Thạc nhìn anh một cái cũng im lặng nhưng ngầm hiểu là biết rồi. Tuấn Chung Quốc hôm nay tâm tình tốt cũng không chấp nhất sự thờ ơ của cậu xoay ngang nói với thuộc hạ vài tiếng.

    "Canh chừng cậu ta.. nên nhớ cậu ta là người của tôi.."

    "Vâng, em biết rồi.."

    Tuấn Chung Quốc gật đầu một cái rồi tiêu soái bỏ đi. Trịnh Hạo Thạc vẫn đứng đó hóng gió mát.

    Tên thuộc hạ có chút không hiểu. Người của đại ca chính là người thế nào. Bạn, người nhà, đối tác hay tình nhân.. quái lạ tình nhân thì mang đến đây làm gì?

    Nhưng dù thế nào chính miệng Tuấn Chung Quốc đã nói thế tên thuộc hạ liền cẩn trọng hơn.

    Trịnh Hạo Thạc ngắm ngắm đến chán con mắt, xoay người đi lại vài bước tên thuộc hạ lại nhìn ngó. Như thế quá chán đi. Mà mỗi lúc rãnh rỗi Trịnh Hạo Thạc liền ngồi ở đâu đó một mình, ngồi ngân câu hát nhẩm.

    Cậu ngồi lên trên bệ thành thầm thì hát vu vơ, gió lớn nên áp cả giọng hát ngọt.

    Đã hơi lâu rồi Tuấn Chung Quốc chưa trở lại, Trịnh Hạo Thạc vẫn như cũ ngồi ngân nga, mắt nhìn ra đồi núi.

    Chán! Tên thuộc hạ canh chừng Trịnh Hạo Thạc bắt đầu thấy nản. Suốt nãy giờ cứ ngồi một chổ hát gì đó chẳng có gì thú vị, đáng lẽ hiện tại đã thay ca đổi sang người khác canh trên đây nhưng mắc phải Trịnh Hạo Thạc tên thuộc hạ thở dài lấy điện thoại ra nghịch giết thời gian tâm suy nghĩ cậu ta không biết chán sao.

    Trịnh Hạo Thạc bản tính cậu thích hòa hợp vô tư thực ra cũng muốn bắt chuyện với người hay nhìn cậu xem chừng nhưng nhìn lại bộ dáng dữ dằn, súng vắt trên thắt lưng, vẻ mặt nhìn qua thấy bực dọc khó gần nên thôi. Bài hát kia hát đi hát lại hơn năm lần rồi, có phải tên Tuấn Chung Quốc đã bỏ quên cậu ở đây không. Rất muốn trốn về nhà nhưng để ra khỏi đây chắc chắn rất khó, cậu cũng chẳng quen thuộc đường đi.

    Theo đó Trịnh Hạo Thạc đảo mắt lại nhìn xung quanh, liền nhíu mày nhìn phía khuất cuối hành lang đá đằng kia có một đường cầu thang nhỏ.. hiếu kì lại nhìn sang tên thuộc hạ kia đang say mê nói chuyện điện thoại, Trịnh Hạo Thạc bước chân đến đó.

    Men theo cầu thang thô sơ Trịnh Hạo Thạc lấy can đảm cùng chút tò mò bước xuống, cũng may là ban ngày nên từ phía cửa sổ nhỏ hắt vào chút ánh sáng yếu ớt.

    Đi sâu xuống rất nhanh liền thấy vài căn phòng bằng đá. Trịnh Hạo Thạc ngạc nhiên nhìn nó giống lao tù hơn, vẫn là tính hiếu kì cậu bước đến sâu vào trong thêm vài bước.

    Mắt đảo một vòng lại dừng ngay trụ đá lớn phía dưới có một nam nhân bị trói lại bằng dây thừng.

    Trịnh Hạo Thạc hoảng hốt thấy người kia mặt gục xuống trên người lớn nhỏ đầy vết thương, lần đầu bị dọa thế này.

    "Này, này.. anh có sao không?"

    Nam nhân bị trói nghe tiếng nói chuyện ngước mặt lên nhìn cứ tưởng bọn thuộc hạ lại đến hỏi cung không ngờ trước mắt là một thanh niên dễ nhìn.

    "Cậu là ai?"

    "Tôi.. tôi là Trịnh Hạo Thạc, tại sao anh bị trói ở đây vậy?"

    Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta có vẻ đau đớn, mày nhíu lại còn bị kìm hãm tự do nên có chút đáng thương.

    "Tôi.. tôi bị người của Tuấn Chung Quốc bắt nhốt.."

    Trịnh Hạo Thạc không rành mấy chuyện xã hội đen cho lắm, nhưng Tuấn Chung Quốc hắn bắt được người lại còn đánh đập người ta như thế thật độc ác đi.

    "Chung Quốc.. anh ta rất tàn nhẫn.. anh.. anh thật xui xẻo đi"

    "Không.. không phải.. tôi là đàn em của Lim Bân, nhưng tôi chỉ là chân lính canh nhỏ nhặt, chuyện của Lim Bân tôi hoàn toàn không biết gì. Thế nhưng người của Tuấn Chung Quốc bắt tôi, hành hạ tôi nhưng quả thực chuyện ông ta tôi không hề biết gì hết.."

    Trịnh Hạo Thạc hiện tại mới hiểu ra, càng nghe càng đáng thương.

    "Anh đừng kích động, máu chảy rồi.."

    Trịnh Hạo Thạc thấy máu nhỏ giọt nhất thời hoảng sợ, lấy ra khăn nhỏ chấm chấm nơi vết thương.

    "Bọn họ không tin anh sao? Nếu không hỏi được gì, Chung Quốc anh ta sẽ thả anh thôi.."

    "Cậu quá ngây thơ rồi. Có chuyện hắn ta sẽ thả tôi sao? Một chút thông tin tôi cũng không biết nên thế nào cũng bị hành hạ đến tàn phế.."

    Nam nhân tay vẫn bị trói, nói đến đây tuyệt vọng gục mặt xuống.

    Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta vừa xui xẻo lại vừa đáng thương.

    Quả thực nhận ra chuyện giang hồ rất đáng sợ. Lại nhìn vết thương trên người nam nhân cậu tin anh ta nói sự thật. Anh ta vô tội lại oan uổng bị hành hạ thế này, nếu cậu đặt mình vào bản thân anh ta thì chắc chắn không dám tưởng tượng nổi.

    "Để.. để tôi giúp anh.."

    "Cậu giúp tôi? Nhưng cậu là ai lại vào được đây?"

    Nam nhân này lần đầu nói chuyện với Trịnh Hạo Thạc đã có nghi ngờ, nghĩ cậu là người của Tuấn Chung được sai đến dùng cách này bắt anh khai chuyện, nghe đến chuyện giúp anh lại càng nghi hoặc.

    "Là họ bắt nhầm người, đây là lần đầu tôi đến đây nên hiện tại chỉ có thể giúp anh cởi trói thôi.."

    Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa loay hoay thân thể, nam nhân kia nhíu mày thuận theo. Thế nào nếu còn ở đây thì cũng chết, không biết ý đồ Trịnh Hạo Thạc là gì nhưng nếu thoát khỏi ngục thì có cơ hội sống còn.

    Trịnh Hạo Thạc khó khăn cởi trói, loay hoay đến đầu ngón tay đỏ ửng, ẩn đau.

    "Trong túi áo trước có một con dao, vì bị trói nên lấy không được, hiện tại giúp tôi đi.."

    Trịnh Hạo Thạc nghe thấy mới chuyển tay từ túi áo trước lấy ra con dao nhỏ chuyền ra phía sau cho nam nhân. Khoảnh khắc thấy cậu khẩn trương không biết mục đích có thực sự là giúp anh không nhưng hiện tại người này không khác gì một thiên thần.

    Khoảng cách hai người rất gần, nam nhân cũng là lần đầu gần kề người lạ lại khiến tâm tư an tâm kì lạ.

    "Cậu giúp tôi sẽ rất nguy hiểm.."

    Nam nhân hai tay đã cởi trói, nhìn Trịnh Hạo Thạc nói.

    "Nhưng nếu tôi không giúp anh sẽ chết, tôi hiện tại sống chết tôi không quan tâm nhưng anh có cơ hội.."

    Đúng, sống chết không quan tâm. Kể từ ngày rơi vào tay Tuấn Chung Quốc cậu sống chẳng khác gì ở địa ngục, anh ta muốn là đều phát tiết lên người cậu. Bây giờ nếu giúp nam nhân này có lẽ người này sẽ có cuộc sống mới vui vẻ hơn. Tốt nhất đừng như mình!

    "Cậu thực sự không có gì chứ?"

    "Không sao, anh đi đi"

    Nam nhân này quả thực muốn dẫn Trịnh Hạo Thạc đi, nhưng có thế nào lai lịch cậu anh vẫn chưa rõ, nếu dẫn theo bị phát hiện không chừng lại khiến Trịnh Hạo Thạc nguy hiểm. Lại nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc một mình xuống được dưới đây chắc chắn là người Tuấn Chung Quốc có quan hệ đến.

    "Vậy, tôi đi đây.. nếu tôi có bị bắt lại thì yên tâm đi, tôi sẽ không khai ra cậu đâu.."

    Trịnh Hạo Thạc mĩm cười thoáng chốc nhìn anh ta tay quấn vết thương rồi men theo cầu thang trèo qua bệ cửa đá biến mất. Kĩ thuật rất nhanh gọn..

    Trịnh Hạo Thạc không biết việc mình làm sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng bây giờ cần phải trở lại nếu Tuấn Chung Quốc không thấy thì lại rắc rối.

    "Cuối cùng cũng tìm được, cậu bị gì à, sao lại chạy xuống đây. Nếu tìm không thấy chắc chắn tôi bị đại ca hành quyết.."

    Tên thuộc hạ tìm thấy Trịnh Hạo Thạc thở phào một cái rất muốn mắng nhưng cố gắng kìm lại còn giục cậu mau trở lại chổ cũ.

    "Mà khoan đã! Tên Lục Tân đâu?"

    "Người vừa nãy sao.. Ah"

    Cái miệng chết tiệt, Trịnh Hạo Thạc vừa thốt ra liền vội bịt miệng lại. Tên thuộc hạ ngày càng nghi ngờ, tiến lại hỏi.

    "Cậu biết hắn sao? Nói! Hắn đâu rồi?"

    "Tôi.. tôi không biết.."

    Nhìn dây thừng bị cắt còn nằm dưới đất, nhìn ra rắc rối tên thuộc hạ lấy điện thoại ra gọi cho Mẫn Doãn Khởi báo cáo, trán cũng chảy ra không ít mồ hôi.

    Trịnh Hạo Thạc biết người này muốn báo tin liền ngăn cản.

    "Đừng. Người đó vô dụng các anh có giết anh ta cũng không biết gì đâu. Xin anh đừng báo.. đừng mà"

    Trịnh Hạo Thạc bắt đầu hoảng sợ cầm tay lắc cố sức cầu xin lại bị người này hất ra.

    "Cậu bị điên rồi, lần này lại kéo thôi tôi xuống đường chết sao. Nếu không báo cáo sớm hắn sẽ chạy mất.. Alo.."

    Trịnh Hạo Thạc biết không ngăn cản được lại thấy trong lòng như vừa làm việc gì đó rất tội lỗi. Cậu vừa giúp người lại vừa liên lụy người khác, hiện tại chỉ muốn chết đi cho xong.
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng mười hai 2021
  4. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Chát*

    Tuấn Chung Quốc không nhẹ nhàng xuống tay cho cậu một cái tát.

    Trịnh Hạo Thạc đau đớn tay theo đó ôm bên mặt lệch về một bên, mặt nhăn lại.

    "Tôi không dặn cậu là không được đi lại lung tung sao? Giờ thì sao, lại cả gan thả người.."

    "Tôi.. tôi.."

    "Tôi thế nào? Bị nam nhân đó dụ dỗ sao? Bình thường cũng không nghe lời tôi như thế, thả một con mồi quan trọng như vậy.."

    "Không.. không phải. Anh ta nói các người bắt nhầm, anh ta chỉ là lính canh rõ ràng không biết gì hết.."

    *chát*

    Bên mặt còn lại của Trịnh Hạo Thạc đáng thương nhận thêm một cái tát. Lần này không trụ được cậu ngã quỳ xuống nền, mắt bắt đầu đỏ ửng. Tuấn Chung Quốc càng nghĩ càng tức, cái gì mà là lính canh, gạt người.

    Nhìn Trịnh Hạo Thạc ngây thơ bị hắn dụ dổ càng tức hơn quát lớn.

    "Cậu tin? Biết rơi vào tay tôi không có đường sống nên tìm mọi cách nói như thế, cậu lại không nghĩ mình đang ở đâu lại tùy tiện thả người.. cậu rảnh rỗi lắm mới như thế phải không. Hay là bị nam nhân đó mê hoặc. HẢ?"

    Bị hét lớn Trịnh Hạo Thạc giật mình, đầu chỉ cúi gầm xuống im lặng không nói gì nữa.

    Cậu thả người có sai đi nữa nhưng mục đích việc làm của bọn họ đều phạm pháp. Nghĩ lại cũng chỉ tại Trịnh Hạo Thạc quá hiền lành tốt bụng. Dù thật sự có biết lai lịch người kia, cậu cũng không trơ mắt đứng nhìn.

    Nên bây giờ cãi lại chỉ thêm nguy hiểm Trịnh Hạo Thạc cúi đầu tay nắm chặt chịu đựng.

    Thấy biểu hiện như thế, Tuấn Chung Quốc nghĩ cậu cứng đầu không cam tâm liền tức giận một tay thả xuống bóp lấy cái cổ nhỏ Trịnh Hạo Thạc nắm lên.

    Nhất thời cổ bị bóp nghẽn hô hấp khó khăn, đau đớn Trịnh Hạo Thạc trợn mắt giãy giụa.

    "Buông.."

    "Biết sai? Lần sau còn dám tùy tiện hành động ngu ngốc nữa không?"

    Trịnh Hạo Thạc bị bóp chặt hai tay yếu ớt nắm cổ tay Tuấn Chung Quốc cào cấu, miệng vẫn im lặng, môi mím chặt.

    Thấy thế Tuấn Chung Quốc một tay bóp chặt nâng cậu lên, thoáng chút mũi chân đã xấp xỉ mặt đất.

    Nếu còn cứng đầu thì liền nguy hiểm. Lần trước cằm bị bóp có thể gãy nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn phản kháng, hiện tại nơi bị hành hạ là cổ nếu cậu còn cứng đầu có lẽ sẽ bị bóp chết. Bản năng sống còn không cho phép, tuy không cam tâm nhưng vẫn phải mở miệng.

    Trịnh Hạo Thạc khó chịu gần rơi nước mắt cầu xin.

    "Xin.. xin lỗi. Tôi.. tôi sẽ không làm thế nữa.."

    *phịch*

    Tuấn Chung Quốc hài lòng tay buông lỏng thả Trịnh Hạo Thạc rớt xuống nền nhà.

    Nhìn cậu nằm rạp phía dưới, lấy sức ho khan hô hấp trở lại, Tuấn Chung Quốc nhếch môi ngồi xuống tay xoa xoa chổ hiện lên những vết lằn đỏ đẹp mắt.

    "Ngay từ đầu cậu ngoan ngoãn, biết cầu xin thì tôi đã không mạnh tay như thế rồi."

    Tuấn Chung Quốc trầm thấp nói.

    Nhớ lại buổi trưa đứng cạnh người này ngắm cậu đứng trước gió nhìn phong cảnh thấy đẹp đến lạ thường. Rất muốn nói có lẽ anh sẽ ôn nhu, sẽ đối xử tốt một chút không ngờ ngay sau đó lại nghe lời một nam nhân xa lạ không nghĩ đến đây là địa bàn anh mà dám thả một người quan trọng, nghĩ đến Tuấn Chung Quốc thấy hụt hẫng.

    Tuấn Chung Quốc bước đến bên giường ngồi xuống, tâm trạng đương nhiên không tốt rất muốn phát tiết. Nhìn Trịnh Hạo Thạc vẫn ngồi ở đó đầu cúi xuống mày nhíu lại như đang chịu đựng, Tuấn Chung Quốc lên tiếng tay phất phất.

    "Mau, lại đây.. tôi bảo cậu lại đây.."

    Trịnh Hạo Thạc mơ hồ nghe lệnh chân tê dại cố gắng đứng dậy, đầu óc lại thấy ong ong quay cuồng.

    Đứng không mấy vững vàng nhưng cậu vẫn gắng sức chân bước đến, cả cơ thể lan man như bị rút cạn năng lượng.

    "Này, cậu bị gì thế.. Trịnh Hạo Thạc!"

    Đi được đến gần giường Tuấn Chung Quốc bất ngờ trợn mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc té xuống rồi ngất đi.

    Bước đến đỡ lấy cậu, Tuấn Chung Quốc hoảng hốt nhìn khóe môi Trịnh Hạo Thạc chảy ra dòng máu đỏ, mặt trắng bệch như sắp chết.

    "Chết tiệt!"
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2021
  5. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi bên giường nhìn Trịnh Hạo Thạc nhắm mắt ngủ, hơi thở đều đặn liền thấy an tâm một chút.

    Nghe bác sĩ nói tình hình cậu ta Tuấn Chung Quốc thấy bản thân có lẽ hơi mạnh tay, lại không nghĩ tát hai cái lại ngất đi.

    Đem tay vươn lên xoa xoa hai bên má Trịnh Hạo Thạc, còn nhẹ nhàng hiếm thấy day day thái dương cho cậu.

    Tuấn Chung Quốc ngắm cậu ngủ mà không thấy chán.

    Vừa ngắm lại vừa trầm ngâm suy nghĩ..

    Có lẽ nên ôn nhu, nên thay đổi cách cư xử.

    Tuấn Chung Quốc anh trước giờ bản tính ác ma luôn thế để thay đổi ôn nhu với một người có lẽ hơi kì lạ.

    Hoặc là tập cách yêu thương Trịnh Hạo Thạc. Yêu thương?

    Anh biết yêu thương sao?

    Nhớ lại quá khứ, có lẽ đúng. Vừa gặp cậu ta đã bị thu hút, đã bị giọng hát ngọt ngào kia xâm nhập vào trí óc đến mấy ngày sau cũng không quên được. Đã thế lại còn tốn sức bắt cậu ta về chủ động cường bạo. Đối với Tuấn Chung Quốc chưa từng có chuyện này chưa có ai ba lần bảy lượt khiến anh hứng thú đến như thế.

    Cộng thêm việc mắng anh, xem thường anh, thờ ơ anh còn quá đáng lớn gan thả người bấy nhiêu đó Tuấn Chung Quốc đã cầm súng bắn chết nhưng đối mặt là Trịnh Hạo Thạc nhìn gương mặt chịu đựng kiên cường lại không cam tâm bấy nhiêu cảm xúc đều hiện lên, Tuấn Chung Quốc chỉ biết dạy dổ cùng cậu ta đối kháng chứ chưa nghĩ đến sẽ tận tay giết cậu, tận tay đá đuổi cậu.

    Đó là sự yêu thương sao? Xuất hiện trên người anh?

    Tuấn Chung Quốc nghĩ đến từ này liền bật cười. Có lẽ ông trời cũng biết cho anh yêu thương, là yêu thương không phải hứng thú.

    Có ngày nào đó ông trời sẽ cho anh gặp một người vừa xướng lên khúc ca liền lấy đó làm định mệnh, người đó liền là người quan trọng khiến Tuấn Chung Quốc yêu thương.

    Nhìn sang bên giường Trịnh Hạo Thạc vẫn đang ngủ mơ màng, Tuấn Chung Quốc vươn tay lần nữa khẽ vuốt ve mu bàn tay đang truyền dịch.

    Lần đó cưỡng hiếp cậu có dùng cravat trói cậu lại, nơi cổ tay này đã từng vì anh mà in dấu lằn đỏ của dây trói.

    Tâm bất chợt khựng lại, Tuấn Chung Quốc nhìn hàng mi dài buông lơi.

    Cậu ta. Cậu ta đáng lẽ sẽ sống yên lành hằng ngày đến quán càphê nhỏ ca hát nhưng từ khi gặp mình đã phải chịu cảnh thống khổ, bị mình vũ nhục hành hạ như thế.

    Tuấn Chung Quốc nghĩ đến nhất thời ngón tay đang di chuyển cũng khựng lại.

    Có thật nhiều vấn đề đau đầu đi!

    Tâm tư theo suy nghĩ nhất thời thay đổi mà Tuấn Chung Quốc không nhận thấy!

    * * *

    Sau khi Trịnh Hạo Thạc khỏe lại, ngày ngày đến giờ thì người làm sẽ mang thức ăn lên, ăn rồi ngủ khi chán thì đi xung quanh biệt thự nhìn ngắm bên ngoài.

    Không khác gì bị giam lỏng, cậu thực muốn trốn ra ngoài muốn thăm bác Ngô ra sao.

    Nghĩ đến lại thôi, từ khi tỉnh lại Tuấn Chung Quốc đối xử nhẹ nhàng với cậu, nói chuyện cũng dễ nghe lại rất ít khi ném cậu lên giường khi dễ nhưng Trịnh Hạo Thạc không mấy vui ngược lại suốt ngày chỉ bày ra bộ mặt chán chường không đoái hoài tới. Khi anh ta hỏi cậu, Trịnh Hạo Thạc chỉ im lặng mắt nhìn hướng khác. Cứ như đã phong bế bản thân với thế giới bên ngoài.

    Tuấn Chung Quốc có tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén, Trịnh Hạo Thạc thấy lạ nghi hoặc nhưng hiện tại nhớ lại những gì anh ta làm cậu chỉ kiên cường ngồi một chỗ trên ghế, không biểu cảm, không cảm xúc.

    Hôm nay cũng thế Trịnh Hạo Thạc ngồi trên ghế đặt gần cửa sổ mắt nhìn xa xăm, mặt buồn rầu chẳng có gì là xúc cảm.

    Đứng đã lâu vẫn thấy Trịnh Hạo Thạc không nhúc nhích Tuấn Chung Quốc bước vào đến gần chổ cậu, tay còn thân thiện vươn lên xoa tóc rối. Hành động thân mật khiêu khích như thế nào đi nữa Trịnh Hạo Thạc vẫn mảy may không quan tâm, tiêu cự vẫn hướng ra bên ngoài.

    "Sao cậu không nói chuyện. Sao lại làm bộ mặt này?"

    Tuấn Chung Quốc tâm tư thấy bị Trịnh Hạo Thạc bài xích khinh thường có chút tức giận gằn giọng hỏi. Đối lại Trịnh Hạo Thạc vẫn im lặng, mặt vẫn không biểu cảm.

    "Tôi hỏi cậu.."

    Tuấn Chung Quốc gần như tức giận lại giáng xuống một cái tát nhưng bất ngờ khựng lại trên không trung không đáp xuống.

    Giận dữ không muốn nói nữa, anh bước ra ngoài mạnh tay đóng sầm cửa lại.

    Ngày qua ngày chính là như thế. Có lần cố ý làm cậu đau rằng muốn cậu ta sẽ mở miệng cầu xin nhưng thái độ chính là thà chết.

    Con người Tuấn Chung Quốc ghét nhất chính là điều này.

    Bị kẻ khác thờ ơ, lạnh nhạt không quan tâm đến, đâu đó còn lẫn sự khinh thường.

    Gần như việc này đã chọc tức anh.

    * * *

    "Cạch"

    Đặt mạnh ly rượu xuống, lại rót vào đầy ly Tuấn Chung Quốc chán nản tu hết một lượt.

    Anh em bên cạnh thấy biểu hiện đó cũng không dám hỏi han chính Mẫn Doãn Khởi cũng như thế.

    Tuấn Chung Quốc người đầy tâm sự không hiểu sao chán ghét khó chịu. Không lẽ là chuyện đó. Nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc ở nhà thẫn thờ ngồi, thà là hát vu vơ chứ không nhìn ngó đến anh. Điều này mấy ngày qua đối mặt anh cư nhiên khó chịu.

    Khó chịu có thể tìm người khác phát tiết nhưng kết quả lại càng nhiều hơn.

    Muốn nghe người kia nói chuyện.

    Nghĩ lại có hành hạ Trịnh Hạo Thạc ra sao, anh cũng không thấy người này cầu xin hay mắng chửi, tâm tư cảm thấy mình bị khinh miệt. Lại tức giận uống hết một ly, Tuấn Chung Quốc chán nản mặc vào áo khoác rộng cầm chìa khóa rời khỏi quán bar.

    Lái xe trên đường lại chẳng biết đi đâu, về nhà lại đối mặt với vẻ mặt thờ ơ chán sống kia, hiện tại lại cảm thấy bản thân lạc lối.

    Sống hai mươi mấy năm chưa thấy bản thân lại tệ hại như bây giờ.

    Vừa suy nghĩ Tuấn Chung Quốc hạ tốc độ xuống nhìn ngắm cảnh đêm, nhìn nhà cao tầng bỗng chốc thấy xa lạ.

    Cuộc sống trước khi gặp Trịnh Hạo Thạc chính là ngày ngày làm việc, khi nào muốn thì đến Lạc Giang ăn chơi cuộc sống cứng cỏi, không mấy cảm xúc đến khi gặp cậu ta thì khác đi dường như có chút màu sắc mặc dù khi hai người đối mặt đều xảy ra chuyện, hiện tại lại vướng phải cái tình hình kia.

    Muốn ghé qua con hẻm nhỏ đến quán cà phê kia nhìn lại ven đường bất chợt gặp thân ảnh quen thuộc, Tuấn Chung Quốc nhau mày nhìn kỹ lần nữa chuyển vô lăng lái xe chặn ngay trước mặt người đó.

    Tuấn Chung Quốc nhanh chân bước xuống nắm cổ tay người nọ quát lớn.

    "Cậu đi đâu. Định bỏ trốn sao?"

    Trịnh Hạo Thạc hoảng hốt bị Tuấn Chung Quốc chặn lại, cổ tay còn bị siết chặt. Lòng nghĩ cậu quả thật rất đáng thương đã bỏ ra ngoài còn bị anh ta bắt lại.

    "Nói"

    Tuấn Chung Quốc hét lớn nhưng Trịnh Hạo Thạc vẫn là bộ mặt chán ghét không quan tâm. Nhìn đến Tuấn Chung Quốc càng thêm tức giận. Thật muốn xe nát bộ mặt kia. Vậy hôm nay giải quyết một thể đi.

    Tuấn Chung Quốc mạnh tay nhét Trịnh Hạo Thạc vào xe, chân nhấn ga lái xe.

    "Hiện tại cầu xin tôi vẫn kịp đấy.."

    Trịnh Hạo Thạc không biết anh ta muốn làm gì nhưng môi vẫn là mím chặt, ngồi yên một chổ không ngó đến.

    "Cứng đầu. Hay lắm, để lát nữa xem cậu nhìn tôi bằng ánh mắt gì?"

    Trịnh Hạo Thạc không hiểu cho lắm định mở miệng nhưng là thấy chiếc xe ngày càng nhanh lao vụt trên đường lộ, nhất thời tim đập mạnh cảm thấy nguy hiểm.

    Cuối cùng cũng dừng lại. Xe đổ trước Lạc Giang, Tuấn Chung Quốc nắm tay lôi thẳng Trịnh Hạo Thạc vào trong, hướng căn phòng lớn ném cậu vào.

    Mọi người trong phòng nhất thời hoảng hốt, nhưng nhìn thấy Tuấn Chung Quốc liền đứng lên cúi đầu không hiểu chuyện gì.

    "Đang chơi vui sao. Tôi cũng muốn gia nhập"

    Tuấn Chung Quốc thốt lên một câu ngồi xuống sofa vắt chân nhìn xung quanh, mắt đảo tới nhìn Trịnh Hạo Thạc bị anh xô dưới nền nhà.

    Bọn người trong phòng bị dọa sợ, nhưng cũng không ai dám đi ra.

    "Đơn.. đương nhiên là được rồi. Đại ca em mời anh"

    Một tên đàn em cao lớn tranh thủ rót rượu mời Tuấn Chung Quốc.

    Tuấn Chung Quốc nhận lấy không uống chỉ nhìn đến Trịnh Hạo Thạc đang đứng dậy, vẻ mặt vẫn thế.

    "À. Hôm nay có quà cho các cậu.. nhìn xem cậu ta thế nào?"

    Mọi người trong phòng ai nấy cũng giật mình nhìn Trịnh Hạo Thạc trong một góc kia, không hiểu lắm.

    "Không hiểu ý tôi sao. Hôm nay cậu ta đến phục vụ mọi người đấy, còn nhìn gì nữa lại chơi đi"
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng mười hai 2021
  6. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàn em đi theo Tuấn Chung Quốc lâu nay đương nhiên biết ý anh là gì. Chắc chắn người này đã đắc tội với đại ca mới như thế. Điều anh ta muốn chính là bọn họ trước mặt anh vũ nhục người này.

    "Cảm.. cảm ơn đại ca.."

    Tên thuộc hạ kia cảm ơn một tiếng, xoay ngang nhìn đàn em nháy mắt ra hiệu, thoáng chốc cả đám hiểu ý từ từ bước lại phía Trịnh Hạo Thạc.

    Trịnh Hạo Thạc nghe Tuấn Chung Quốc nói mới biết hiện tại anh ta muốn làm gì. Muốn cậu bị bọn người này khi dễ. Nên run sợ chân muốn tìm đường thoát liền bị một cánh tay giữ lại.

    "Thật tốt quá. Xem ra rất dễ nhìn"

    Có thế nào thì bọn người ở đây cũng là đám đàn ông trăng hoa thích động dục, được đại ca ban tặng vật này đương nhiên thức thời mà hưởng thụ, có vài tên bắt đầu đụng chạm.

    "Đừng chạm vào tôi.. đừng"

    Trịnh Hạo Thạc ngày càng hoảng sợ lùi về sau, bị mấy bàn tay kia sờ mó, vuốt ve.

    Thấy cậu sợ hãi y như rằng làm bùng lên ngọn lửa dục vọng, cả đám hầu như bỏ qua Tuấn Chung Quốc một bên bắt đầu đè Trịnh Hạo Thạc xuống.

    Chơi tập thể thú vị đi. Vài tên đã bắt đầu thoát y.

    "Không dừng lại.."

    Trịnh Hạo Thạc hốt hoảng nghiêng mặt nhìn Tuấn Chung Quốc đang cầm ly rượu nhếch môi cười. Đây là khiêu khích cậu, muốn cậu cầu xin anh ta.

    Trịnh Hạo Thạc nhất thời như rơi vào địa ngục không đường chạy, mắt nhắm lại tuyệt vọng.

    Xung quanh cậu bọn đàn ông thoáng chút đã cởi áo Trịnh Hạo Thạc ném qua một bên, tay còn vuốt ve sờ nắn ngực.

    Những tên đứng bên ngoài nhìn đến rơi nước bọt.

    "Không. Dừng lại.. đừng.."

    La hét còn né tránh vùng vẫy nhưng bọn họ càng ngày cành lấn tới tay vuốt xuống hạ thân trêu đùa.

    Tuấn Chung Quốc tay cầm ly rượu chân gác trên bàn nhìn Trịnh Hạo Thạc bị trêu đùa, thân thể nghiêng tránh mặt cũng ửng đỏ câu tình không hiểu sao thấy khó chịu, không phải do mình làm thế sao.

    Chỉ cần cậu ta lên tiếng, chỉ cần cậu ta cầu xin, anh sẽ cứu cậu. Chỉ cần cậu ta khẩn cầu.

    Quay lại, Trịnh Hạo Thạc vẫn giãy giụa la hét, còn cắn môi chịu đựng.

    Cảm nhận thấy quần đã bị kéo xuống đầu gối, cậu nhắm mắt bi phẫn chân khép chặt lại bị bọn họ nắm chặt kéo ra phô bày hạ thể.

    Bên kia Tuấn Chung Quốc càng nhìn trên mặt càng nổi nhiều hắc tuyến. Đúng là cứng đầu. Tay nắm chặt ly rượu cơ hồ muốn bóp nát nó.

    Nhìn vẻ mặt đáng thương câu tình Trịnh Hạo Thạc bao nhiêu thú tính lại tăng bấy nhiêu. Trịnh Hạo Thạc mở miệng ra đến khi ngón tay của một tên nào đó đang tiến vào chạm đầu lưỡi liền cắn mạnh lại, tên kia đau đớn rụt lại tức giận cho cậu một cái tát.

    "Mẹ nó! Dám cắn ông, đã sắp bị chơi hỏng còn phản kháng"

    Trịnh Hạo Thạc đau đớn tựa hồ bi thương đến rơi nước mắt. Cậu sẽ bị chơi đến hỏng sao. Cuộc đời cậu sẽ thế sao.

    Lần cuối Trịnh Hạo Thạc cố lay động con ngươi nhìn qua Tuấn Chung Quốc rồi xoay mặt lại nhắm chặt mắt. Cứ như người chờ đợi cái chết.

    Tuấn Chung Quốc thấy tên kia tát Trịnh Hạo Thạc một cái, tâm tư tựa hồ bị chọc đến nổi lửa lại còn thấy Trịnh Hạo Thạc xoay qua nhìn mình đến tuyệt vọng, như tăng thêm lửa giận Tuấn Chung Quốc đập ly rượu xuống vỡ toang.

    Cả phòng bất chợt im lặng, cả đám người bên kia cũng thế đều khựng lại.

    "Cậu nói cái gì?"

    Giọng nói băng trầm đặc trưng vang lên.

    Tuấn Chung Quốc gương mặt so sánh với ác ma hắc tuyến dày đặc bước đến chổ đám người hai tay nắm cổ áo tên đàn em vừa tát Trịnh Hạo Thạc lôi ra giữa phòng.

    "Tôi có cho cậu đánh cậu ta không. Hả?"

    Vừa dứt lời cả bọn hoảng hốt nhìn Tuấn Chung Quốc giáng thẳng một đấm vào mặt tên xấu số. Tên kia máu mặt chảy ra không hiểu chuyện gì theo bản năng quỳ xuống ôm chân Tuấn Chung Quốc cầu xin.

    "Tôi có cho cậu chơi hỏng cậu ta sao? Chơi hỏng là thế nào. Hả?"

    Không nhân từ lại đá thêm một cước vào bụng tên phía dưới.

    Bất chợt hít lấy ngụm khí lạnh, tên đàn em ôm bụng co rúp rên đau nói chuyện cũng chẳng nổi.

    Cả đám người trong phòng nín thở tim đập thình thịch, không ai dám động vào Trịnh Hạo Thạc nữa.

    Duy chỉ có Trịnh Hạo Thạc nằm trên sàn không biết chuyện gì thấy bọn họ nhích ra liền từ từ khép chân lại.

    Tuấn Chung Quốc thấy thế cởi bỏ áo khoác cuốn người Trịnh Hạo Thạc bế cậu lên rời khỏi Lạc Giang.

    Rốt cuộc đại ca cậu muốn gì, ai nấy trong phòng không hiểu rõ.

    * * *

    "Tại sao không cầu xin tôi. Cậu rốt cuộc muốn gì?"

    Đáng lẽ anh muốn gì thì đúng. Trịnh Hạo Thạc nghiêng mặt qua một bên bị Tuấn Chung Quốc bế vào phòng tắm.

    Đặt cậu trong bồn, Tuấn Chung Quốc đứng lên gỡ vòi nước cầm trước mặt Trịnh Hạo Thạc hỏi cậu lần nữa.

    "Cậu thà để bọn họ cưỡng hiếp chứ không thèm cầu tôi một tiếng. Trịnh Hạo Thạc tôi quả thực xem thường cậu rồi.."

    Thấy cậu ta vẫn mím môi, mặt né tránh. Như chọc tức Tuấn Chung Quốc anh bóp cằm cậu tay kia dùng vòi nước phun vào mặt Trịnh Hạo Thạc.

    Bị nước phun vào khó khăn hô hấp, Trịnh Hạo Thạc giãy giụa lại bị anh nắm chặt đối mặt.

    Đến khi nghe Trịnh Hạo Thạc ho sặc sụa, Tuấn Chung Quốc mới dừng lại.

    "Anh ghét tôi đến thế sao?"

    Tuấn Chung Quốc nhướn mày bất chợt nghe Trịnh Hạo Thạc lên tiếng, bây giờ mới nghe âm thanh êm dịu này nói với mình. Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc tay vươn lên vén tóc mái ướt về sau.

    Tự dưng lại lúng túng, không biết nên làm gì. Bất chợt nhìn khuôn mặt phía trước bị nước thấm ướt, Trịnh Hạo Thạc hai mắt long lanh da mặt trơn nhụi phút chốc Tuấn Chung Quốc bị cuốn vào đôi mắt xanh đó.

    "Tôi.. tôi không ghét cậu.. đều là do cậu tránh né, vô cảm với tôi.. cậu mới là ghét tôi sao?"

    "Anh làm tôi thống khổ, anh khi dễ bức hiếp tôi, tôi ghét anh..

    Anh.. anh còn để đàn em của anh khi dễ tôi, tôi càng ghét anh.."

    Trịnh Hạo Thạc chậm chạp nói, nước mắt ở đâu chảy xuống nhất thời làm Tuấn Chung Quốc xót xa, tim nhói lên.

    Anh khẩn trương nắm tay cậu xoa nhẹ.

    "Không. Sẽ không có lần sau. Nếu được từ nay tôi sẽ ôn nhu, đối xử tốt với cậu.."

    Trịnh Hạo Thạc nghi hoặc ngẩng đầu khó tin nhìn Tuấn Chung Quốc. Có ngày anh ta sẽ nói những lời này sao.

    "Thật.. thật không?"

    Tuấn Chung Quốc biết cậu không tin, đến chính anh còn không ngờ chính mình sẽ nói ra những lời này trước mặt cậu.

    Nhưng hiện tại đối mặt với Trịnh Hạo Thạc tâm tư lại rối bời.

    Anh thừa nhận mình khó chịu khi thấy bọn người kia đụng chạm cậu ấy, khi bế Trịnh Hạo Thạc vào đây thấy cậu ủy khuất nói ra lời kia cư nhiên tâm trạng càng thêm xót xa, xao động.

    Tuấn Chung Quốc không nói bất chợt đem môi áp vào môi cậu, hôn say đắm.

    Trịnh Hạo Thạc lúc đầu còn hoảng hốt né tránh nhưng bị Tuấn Chung Quốc hai tay kìm lại chốc lát bị kéo theo nụ hôn đó, mặt mày đỏ ửng giao triền cùng Tuấn Chung Quốc day dưa ngấu nghiến đôi môi.

    Đến khi hơi thở gấp gáp khó khăn Trịnh Hạo Thạc mới dồn hết sức đẩy Tuấn Chung Quốc ra, mặt nghiêng hướng khác xấu hổ.

    Nhìn trên khuôn ngực Trịnh Hạo Thạc có vài vệt hôn nhỏ, Tuấn Chung Quốc đả kích chút ít, đem vòi nước tưới trên người cậu. Trịnh Hạo Thạc hơi lạnh rụt người về sau. Biết anh ta sẽ không từ bỏ, mắt nhìn thân thể cậu mà mặt vương hắc tuyến mày nhíu lại như trút giận. Tay cầm khăn tắm ma sát khắp thân thể Trịnh Hạo Thạc.

    Những chổ có vết hôn bị anh lau chùi đến ửng đỏ.

    "Bọn chúng có chạm đằng sau không?"

    Đương nhiên là có nhưng nhìn vẻ mặt Tuấn Chung Quốc như thế, Trịnh Hạo Thạc lắc đầu.

    Tuấn Chung Quốc biết cậu nói dối, khi nãy nhìn bọn đàn em tay vân vê ngoài đũng quần anh chỉ muốn một đường rút súng bắn chết bọn chúng chỉ tại Trịnh Hạo Thạc quá mức cứng đầu.

    "Anh.. Anh làm gì vậy?"

    Trịnh Hạo Thạc nhích người, né tránh bàn tay đang cởi quần lót cậu ra, sức lực chống đối không đủ cuối cùng thấy chiếc quần lót còn lại bị ném ra xa.

    "Tôi giúp cậu tắm.."

    "Không.. không cần"

    Nhìn lên ánh mắt băng lãnh Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc nhất thời dừng lại chống cự, cậu lại sợ anh ta dùng bạo lực..

    "Tôi đã nói sẽ ôn nhu với cậu. Không muốn?"

    Trịnh Hạo Thạc không trả lời, thấy thế Tuấn Chung Quốc mới hài lòng cằm khăn tắm giúp Trịnh Hạo Thạc tắm.

    Lau chùi nhìn ngó một chút mà phía dưới đã rục rịch.

    Tuấn Chung Quốc không nói nhiều, tự tay cởi quần áo bản thân thản nhiên bước vào bồn tắm trước ánh mắt ngạc nhiên của Trịnh Hạo Thạc.

    Cậu bất chợt thấy nguy hiểm.

    Xoay qua đã thấy Tuấn Chung Quốc vươn người mở vòi nước. Không muốn khen nhưng cơ thể anh ta tráng kiện lại rất đẹp. Đúng là xã hội đen, cơ bắp thật đẹp đi. Những lần kia đều bị anh ta cường bạo trên giường lúc đó cậu chỉ lo chống đối, vùng vẫy cuối cùng ngất đi. Hiện tại lại có thể ngắm Tuấn Chung Quốc trần trụi lại gần kề thế này.

    Từng hình xăm trên thân thể hiện ra ngay trước mắt, khí chất lại được tôn lên vời vợi.

    "Bị tôi mê hoặc?"

    Trịnh Hạo Thạc bị nói trúng tim đen xấu hổ xoay hướng khác, rõ ràng tâm tư vẫn còn tức giận chán ghét người này nên chân vươn lên muốn bước ra ngoài.

    "Đi đâu?"

    Mới ló ra một chân đã bị Tuấn Chung Quốc nắm kéo trở lại làm Trịnh Hạo Thạc té nhào vào lồng ngực anh, mặt mày theo đó ửng hồng không biết chui vào đâu.

    Tuấn Chung Quốc từ sau hai tay ôm eo cậu.

    Trịnh Hạo Thạc biết ý đồ xấu muốn giãy ra những tình trạng hiện nay là cả hai lõa thể, cậu còn cảm nhận dục vọng phía sau của Tuấn Chung Quốc đang rục rịch.

    "Tôi.. tôi muốn ra ngoài.. tôi tắm xong rồi.."

    "Nhưng tôi thì chưa!"

    Tuấn Chung Quốc giữ chặt eo nhỏ Trịnh Hạo Thạc không cho cậu nhúc nhích

    Trịnh Hạo Thạc xấu hổ, nhưng thầm may là cậu ở phía trước nên biểu cảm đáng thương này Tuấn Chung Quốc không thấy được.

    Lại nói đây chính là lần đầu tiên Tuấn Chung Quốc ôn nhu với cậu như thế. Hoàn toàn không có đánh đập, hay thô bạo xâm chiếm nên nhất thời không thích ứng được.

    Trịnh Hạo Thạc xụi lơ vừa giải quyết xong liền bị Tuấn Chung Quốc đem hai tay cậu nắm lại trên thành bồn tắm,

    Trịnh Hạo Thạc biết dù anh ta có thay đổi cách đối xử kia thế nào nhưng kết quả đều là cậu bị dày vò. Không biết hôm nay lại có bị làm đến ngất đi không.

    Nói thế nào nhưng thâm tâm trẻ con của Trịnh Hạo Thạc vẫn nghĩ rằng, có bị anh ta cường bạo chà đạp thế nào nhưng đừng đem cậu ra cho bọn người ngoài đụng chạm là được. Thà là bị mình anh vũ nhục!
     
    Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng hai 2022
  7. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuấn Chung Quốc vừa từ pháo đài bàn chuyện về, vào nhà theo thói quen bước thẳng lên phòng Trịnh Hạo y.

    Từ đêm đồi bại với cậu trong phòng tắm xong, tuy bản tính Tuấn Chung Quốc vẫn dữ dằn quyết liệt nhưng ít nhiều không động chút là sử dụng bạo lực nên Trịnh Hạo Thạc gần đây an tâm hơn.

    Mở nhẹ cửa phòng lại thấy khung cảnh quen thuộc kia, Trịnh Hạo Thạc ngồi lắc lư miệng ngân ngân khúc hát nhỏ.

    Ngày nào cũng nghe cậu hát bài này, tựa hồ Tuấn Chung Quốc đã có thể thuộc được vài câu. Nhưng quả thật giai điệu nhẹ nhàng như hát ru.

    Trịnh Hạo Thạc mở cửa sổ để tóc bay bay phấp phơi trong gió miệng hát mãi một bài không chán.

    Gần đây dù rất ít bị tát hay đánh đập nhưng Trịnh Hạo Thạc chính là vẫn lo sợ người kia, dù gì thì bản tính rất khó đổi. Anh ta nói sẽ ôn nhu, Trịnh Hạo Thạc cậu chỉ sợ hai từ này anh ta có hay không hiểu sai nghĩa hay thậm chí không biết nó là gì.

    Cậu nghĩ đến tương lai sẽ thế nào.

    Sẽ ở cạnh người này mãi mãi hoặc là ngày nào đó trốn đi thành công không gặp lại anh ta nữa hoặc là có khi anh ta đã đùa chán một súng giết cậu hay nhân từ buông tha cho cậu.

    Kết quả thế nào Trịnh Hạo Thạc vẫn không lo sợ, nhiều lúc thật khâm phục bản thân có thể đón nhận mọi chuyện thản nhiên đến vậy.

    Cậu là người như thế luôn để mọi chuyện chảy qua đời như dòng nước.

    Tuấn Chung Quốc bước vào phòng đến cạnh Trịnh Hạo Thạc, mắt nhìn dấu hôn trên cổ tâm liền xao động tự thấy bản thân có chút thích thú, thích thú ngắm người này..

    Trịnh Hạo Thạc xoay người thấy Tuấn Chung Quốc cao lớn nhìn cậu, cũng không mấy ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi trở lại mắt nhìn ra cửa sổ.

    Tuấn Chung Quốc không nói gì cũng chỉ đứng đó mắt nhìn cậu.

    Nghĩ lại từ lần đầu gặp Trịnh Hạo Thạc tự biết mình vô lí bắt cậu lên giường với mình chẳng những thế còn hiên ngang bắt cậu về hành hạ cưỡng ép, còn mạnh bạo đánh cậu nếu là người khác nếu yếu đuối đã nghĩ đến chuyện tự tử còn bạo dạn hơn thì đáng lẽ Trịnh Hạo Thạc phải hận anh thừa lúc anh không đề phòng mà hãm hại anh.

    Điều này đến Mẫn Doãn Khởi bên cạnh cũng nhắc nhở, tuy nhìn Trịnh Hạo Thạc hiền lành tốt bụng lại có chút ngây thơ nhưng đâu biết rằng tức nước vỡ bờ chịu không nổi sự hành hạ của Tuấn Chung Quốc hận, Tuấn Chung Quốc đến ban đêm giấu dao đem ra đâm anh một nhát. Tuấn Chung Quốc có chuyện gì thực sự sẽ nguy to.

    Mà chuyện này Trịnh Hạo Thạc cũng đã nghĩ qua, bản tính cậu thiện lương như thế có thể cầm dao đâm Tuấn Chung Quốc sao, cậu là người muỗi có chích cũng không dám đập chỉ dùng miệng thổi một cái rồi thôi.

    Có thể sao?

    Nhưng chuyện tức nước vỡ bờ là có thật, cậu không dám chắc rằng sự nhẫn nhục kiên trì của mình ngày nào đó bị đánh bại liền nổi điên làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng với anh ta.

    Hiện tại thái độ của cậu chính dựa theo bản tính của Tuấn Chung Quốc.

    Hắn nhẹ nhàng cậu sẽ nhẫn.

    Hắn bạo lực cậu sẽ kiên cường mắng lại hoặc bày ra bộ mặt không cam tâm.

    Cho dù suy cho cùng hắn luôn là kẻ vô lý.

    "Em không thấy chán à?"

    Ngắm trời đón gió cũng hơn mười mấy phút rồi, mà Trịnh Hạo Thạc vẫn không nhúc nhích nhưng đối với Tuấn Chung Quốc thì quá chán ngấy rồi.

    Trịnh Hạo Thạc nghe anh phàn nàn chỉ xoay lại cố gắng giương đường cong cực nhỏ lắc đầu..

    Đương nhiên tôi cũng biết chán nhưng không phải do anh tập cho tôi sao. Ở đây còn có gì để chơi sao?

    Tuấn Chung Quốc hừ một tiếng nắm tay Trịnh Hạo Thạc lên kéo đến giữa phòng.

    "Thay quần áo đi, tôi chở em ra ngoài.."

    "Đến pháo đài sao?"

    Sau cái chuyện thả người kia rồi bị Tuấn Chung Quốc trừng phạt Trịnh Hạo Thạc đối với nơi đó không mấy thích thú cho lắm.

    Nhìn ra biểu hiện bài trừ kia Tuấn Chung Quốc nhếch môi

    "Không. Có thể xem là đi hẹn hò"

    Hẹn hò-hai từ này đối với Tuấn Chung Quốc hay Trịnh Hạo Thạc đều chưa nghĩ đến..

    Vừa xa lạ lại vừa kì cục, khó nói.
     
    Dương2301Yvonne Hạ Linh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 18 Tháng hai 2022
  8. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tiên là Tuấn Chung Quốc lấy xe hơi chở Trịnh Hạo Thạc đến nhà hàng.

    Đối với Tuấn Chung Quốc bắt đầu đi chơi với tình nhân là chưa bao giờ, anh chỉ khi nào cần thì gọi người ở Lạc Giang đến phục vụ, còn đối với mấy chuyện hẹn hò cùng người khác thì chưa bao giờ.

    Là ông trùm Hồng Ngọc anh không rảnh rỗi đến như thế nhưng hiện tại bỏ ra một ngày cùng Trịnh Hạo Thạc anh cảm thấy không có gì là quá đáng.

    Còn đối với Trịnh Hạo Thạc, lúc trước chỉ lo học hành, sống an nhàn cùng bác Ngô, đến khi đi làm việc ca hát ở quán cà phê đương nhiên có nhiều người đến làm quen mời cậu đi chơi nhưng Trịnh Hạo Thạc đều từ chối, nhiều lắm thì chỉ nói chuyện vài câu.

    Cho đến khi gặp tên Tuấn Chung Quốc.

    Chưa lần nào yêu nên đối với hành động của Tuấn Chung Quốc cậu vừa cảm thấy kì lạ lại nghi hoặc.

    Thật nực cười khi thứ Tuấn Chung Quốc giấu giếm thì lại làm cho Trịnh Hạo Thạc nghi ngờ muốn tìm hiểu, nói ra quả thật mất mặt lão đại đi.

    "Ngon không?"

    "Ưm"

    "Muốn uống rượu không?"

    "Không. Anh còn lái xe nữa mà!'

    " Tôi quên chúng ta đi hai người, bình thường đều có Mẫn Doãn Khởi.. "

    Cuộc đối thoại không mấy hay ho nhưng thấy anh ta thế này Trịnh Hạo Thạc sinh ra chút hoảng sợ, chỉ cố gắng mong rằng Tuấn Chung Quốc hắn đừng phát tiết tại nơi đông người là được.

    Tuấn Chung Quốc ăn không nhiều mà Trịnh Hạo Thạc cũng như thế, mà món ăn lại gọi ra rất nhiều.

    Trịnh Hạo Thạc bụng cảm thấy no nhìn qua thấy Tuấn Chung Quốc cũng không ăn tiếp bỗng thấy rất lãng phí chợt nhớ đến một điều.

    " Ưm.. Tuấn.. Chung Quốc thức ăn thừa vẫn còn nhiều, tôi đem cho những người ăn xin bên kia được không? "

    Nhìn sang bên kia quả thực có mấy người ăn xin ngồi ngay trên nền lộ, Tuấn Chung Quốc nhìn nhìn một hồi cũng để mặc cho Trịnh Hạo Thạc làm gì thì làm. Tính tốt Trịnh Hạo Thạc như thế đương nhiên anh không ngăn cản nó phát huy.

    Cuối cùng Tuấn Chung Quốc đi lấy xe, Trịnh Hạo Thạc thì đem thức ăn gói lại cho bọn người ăn xin, cậu ấy còn ngồi đó nói vài lời hỏi thăm. Tuấn Chung Quốc ngồi chờ trên xe đến chán nản nhấn còi vài cái đến khi nhìn ra thấy ánh mắt xanh của Trịnh Hạo Thạc bỗng dưng đáng thương bất ngờ, Tuấn Chung Quốc mới thở dài ném bóp tiền cho Trịnh Hạo Thạc.

    Việc từ thiện Tuấn Chung Quốc chưa bao giờ làm, nhưng nhìn Trịnh Hạo Thạc đem tiền cho họ tâm tư lại thấy cậu ta thật nhân từ, nếu nói hơi quá thì xung quanh Trịnh Hạo Thạc như tỏa ra luồn hào quang sáng chói. Đúng, sáng đến làm Tuấn Chung Quốc nheo mắt lại.

    Bước vào xe Trịnh Hạo Thạc trả lại bóp cho Tuấn Chung Quốc còn mĩm cười với anh một cái. Tuấn Chung Quốc hiện tại chỉ thấy, mấy trăm ngàn kia thật nhỏ nhoi cùng dễ dàng để đổi lấy nụ cười này.

    Tuấn Chung Quốc nhấn ga tiến sâu vào lòng thành phố chạy đến khu trung tâm.

    Trịnh Hạo Thạc bị ép mua quần áo thế là sau khi xoay qua xoay lại đến chóng mặt trên tay đã có túi to túi nhỏ.

    Trong tủ kính có trưng bày một bộ vest, Trịnh Hạo Thạc nhìn nó thấy rất đẹp. Bản thân mặc loại này không hợp nhưng thâm tâm chính là thích nhất ngắm đàn ông mặc loại đồ này vừa lịch lãm lại sang trọng.

    " Em thích? "

    " Um.. ah không.. không phải. Chỉ thấy nếu anh mặc nó chắc sẽ.. "

    " Vậy tôi sẽ thử.. "

    Tuấn Chung Quốc bảo nhân viên lấy ra, nhưng anh chỉ nhận mỗi áo khoác vest vì hiện tại mặc cả bộ thế này hơi công sở quá.

    Đến khi anh ta đi ra từ phòng thay đồ Trịnh Hạo Thạc nhìn đến thơ thẫn.

    Tuy chỉ mặc mỗi áo khoác vest nhưng hiện tại Tuấn Chung Quốc mặc áo thun trắng bên trong quần jean đen rách gối nói chung phong cách này không quá cứng nhắc nhưng nhờ cái áo khoác đó làm Tuấn Chung Quốc nổi bật lên nét điển trai phong trần có chút lịch lãm lại cộng thêm mái tóc bạch kim cá tính..

    Nói chung phong cách này rất thích hợp với Tuấn Chung Quốc _ một ông trùm sang trọng.

    Đến cả cô nhân viên còn ngạc nhiên, chỉ thay áo khoác jean rộng bằng áo khoác vest mà có thể thay đổi khí chất này. Lúc đầu từ tay ăn chơi đâu đó trên bàn tay còn có hình xăm hiện tại đã thành như thế. Cô ta thắc mắc người này mặc âu phục thì chẳng phải trở thành một ông chủ cá tính rồi sao.

    Trịnh Hạo Thạc hôm nay mới có dịp ngắm người này kỹ càng thế này.

    " Thế nào? "

    " Đẹp.. rất.. rất đẹp. "

    " Thật sao? "- Tuấn Chung Quốc ngắm vài cái cũng không hỏi nữa, nắm tay Trịnh Hạo Thạc đi thanh toán. Cái áo khoác jean kia cũng không màng đến.

    " Tiếp theo muốn đi đâu? "

    Đứng trong thang máy chỉ có hai người Tuấn Chung Quốc bất ngờ hỏi. Trịnh Hạo Thạc giật mình tay nắm chặt dây túi im lặng hồi lâu mới thầm thì nói.

    " Tôi.. tôi không thể về nhà sao.. tôi cũng đã ở nhà anh lâu rồi? "

    Thoáng chút không khí trầm mặc, Trịnh Hạo Thạc tay nắm chặt hơn cúi mặt xuống. Thế này anh ta có giận không? Nhưng cậu thực sự muốn làm rõ mọi chuyện nên cố lấy dũng khí nói tiếp.

    " Tôi thực sự không biết anh muốn gì ở tôi, không biết có phải là do anh hận Trịnh gia hay không nhưng những điều anh làm với tôi rất độc ác, rất.. kì lạ. Tôi vừa hận vừa ghét anh nhưng tôi lại hoang mang không hiểu mục đích thực sự của anh đối tôi là gì? Tôi.. "

    Chưa hết câu Trịnh Hạo Thạc thấy Tuấn Chung Quốc xoay người bắt cậu đứng đối diện, Trịnh Hạo Thạc theo cảm tính nhắm mắt lại, tâm nghĩ người này có khi nào lại dùng bạo lực phải hay không lại tát cậu nhưng không có gì, Tuấn Chung Quốc chỉ nắm vai Trịnh Hạo Thạc nhìn cậu hồi lâu cúi xuống đem môi cậu hôn lấy.

    Trịnh Hạo Thạc không vùng vãy, không chống đối chỉ đứng yên như thế.

    Nụ hôn lần này rất lạ rất nhanh Tuấn Chung Quốc đã buông ra.

    Trịnh Hạo Thạc mắt không dám nhìn Tuấn Chung Quốc nhưng vẫn cảm nhận ánh mắt anh ta nhìn mình rất mãnh liệt nên nhất thời cơ thể đứng im phăng phắc miệng cũng chẳng dám hé lời.

    Tuấn Chung Quốc dùng ngón tay lau quệt ngang đôi môi Trịnh Hạo Thạc thật nhẹ nhàng.

    " Em là người đầu tiên khiến tôi bận tâm như thế.. "

    Cửa thang máy mở ra, khoảnh khắc nghe anh ta nói câu này Trịnh Hạo Thạc không kịp phân tích hết.

    Thấy Tuấn Chung Quốc bước ra thong dong đi như không có gì xảy ra Trịnh Hạo Thạc mím chặt môi bước theo.

    Vừa đi vừa suy nghĩ đến rối bời, đầu chỉ cúi gằm xuống tâm tư bỗng chốc lan man không biết làm gì.

    " Đừng suy nghĩ nữa.. đưa túi cho tôi.. "

    Trịnh Hạo Thạc giật mình, thấy bộ dạng cậu thẹn Tuấn Chung Quốc bật cười tay nhận lấy túi giấy nhét vào xe.

    " Mau.. lên.. "

    Chưa nói xong câu một mũi dao từ đâu đã ghim ngay mui xe của Tuấn Chung Quốc, Trịnh Hạo Thạc bị làm cho giật mình hét lên.

    Kéo Trịnh Hạo Thạc vào, Tuấn Chung Quốc nhíu mày nhìn xung quanh đã thấy hai ba tên áo đen phục kích đang từ từ tiến lại.

    Lại nhìn lên trên camera đã bị che đi, tình huống này hôm nay Tuấn Chung Quốc biết mình đã quá bất cẩn.

    " Các người là thuộc hạ của ai? "

    Tuấn Chung Quốc đứng chắn trước mặt Trịnh Hạo Thạc mở miệng thăm dò nhưng bọn người phía trước không nói một tiếng mà xông tới, nhất thời lo lắng cho Trịnh Hạo Thạc, Tuấn Chung Quốc chỉ còn cách lao ra cùng bọn họ chiến.

    Chỉ có ba người thì tên cầm đầu đã xem thường Tuấn Chung Quốc rồi.

    Anh lăn lộn bao năm trong giang hồ, loại tình huống này đương nhiên đã gặp qua nhiều. Tay chân nhanh gọn có thể chặn quyền bọn chúng, Tuấn Chung Quốc phản công mỗi cước tung ra đều rất nhanh và dứt khoát đúng hệt bản chất của anh.

    Trịnh Hạo Thạc đứng nép cạnh xe mà rơi mồ hôi hoảng sợ, muốn tìm người giúp nhưng lo lắng cho Tuấn Chung Quốc mà hai chân đã tê rần, hai tay còn ma sát sợ hãi.

    Nghĩ lại từ lúc đến đây cậu đã có cảm giác bất an như có ai đó theo dõi nhưng lại nghĩ là do sống với Tuấn Chung Quốc nên sinh ra như thế, cuối cùng lần đầu trong đời gặp cảnh này không khác gì phim truyền hình chỉ có điều bọn người kia tay cầm dao thật.

    Cậu đang lo lắng cho anh ta sao?

    Tuấn Chung Quốc đánh gục được hai tên, vũ khí của bọn chúng cũng bị rơi vung vãi trên mặt đất rồi bị anh đá ra xa, trong đó có một tên tay chân nhanh lẹ thấy đánh không lại từ trong túi áo lôi ra con dao nhỏ phóng tới, lúc này Trịnh Hạo Thạc thực sự hoang mang hét to nhào đến.

    " Chung Quốc, anh coi chừng.. "

    " Hạo Thạc, em.. "

    Tuấn Chung Quốc đỡ lấy Trịnh Hạo Thạc tay nhặt con dao khác trên mặt đất một đường theo bản năng phóng ngay trán tên kia.

    Nhìn lại hoảng hốt thấy Trịnh Hạo Thạc từ bụng tuôn ra máu đỏ loang lổ, nơi này.. bị dao ghim trúng.

    " Trịnh Hạo Thạc, cố chịu một chút tôi đưa em đến bệnh viện.. "

    Tuấn Chung Quốc tâm tư sợ hãi tay lôi ra điện thoại, anh gọi cho Mẫn Doãn Khởi nói một chút tình hình bảo cậu đến dọn dẹp rồi cấp tốc đưa Trịnh Hạo Thạc đến bệnh viện.

    " Hạo Thạc ráng chịu đựng một chút.. Trịnh Hạo Thạc.. "

    Con dao găm ngay một bên bụng, máu đỏ tuôn ra rất nhiều.

    Tuấn Chung Quốc thầm may bọn chúng không dùng súng, nếu không hiện tại cả hai đã gặp nguy hiểm, hôm nay anh cũng không ngờ sẽ có người ám sát mình như thế càng không ngờ đến Trịnh Hạo Thạc sẽ lao ra nhận giúp anh một dao.

    Nhìn mặt cậu trắng bệch bị đẩy vào phòng cấp cứu, Tuấn Chung Quốc lần đầu hoảng hốt thấy bản thân như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.

    " Cậu tra ra là người của ai chưa? "

    Tuấn Chung Quốc đưa Trịnh Hạo Thạc vào bệnh viện thì lúc sau đã thấy Mẫn Doãn Khởi chạy đến.

    " Vẫn đang điều tra, anh Quốc không sao chứ? "

    Tuấn Chung Quốc lắc đầu ngồi xuống hàng ghế, tay nắm chặt.

    " Nhất định phải tra cho bằng được ai làm chuyện này? "

    " Người chúng ta vẫn đang dọn dẹp.. chỉ cần nhờ người trong cục cảnh sát tìm thông tin bọn chúng là sẽ biết thuộc bang nào? "

    " Giao cho cậu"

    Tuấn Chung Quốc nói rồi gục mặt xuống, hai tay nắm chặt đến nổi thấy gân xanh.

    Tại sao em ấy lại làm thế?
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng hai 2022
  9. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    CHƯƠNG 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Hạo Thạc ngồi trên giường bệnh, miệng quen thuộc lại ngân ngân câu hát nhỏ.

    Chổ bụng vẫn hơi ẩn ẩn đau nhưng qua mấy tuần nay đã ổn hơn nhiều không chừng mai được xuất viện.

    "Đã đỡ hơn chưa?"

    Tuấn Chung Quốc tay xách thức ăn bước vào phòng, thấy Trịnh Hạo Thạc ngồi hát vu vơ tâm tư mới thấy an tâm hơn một chút.

    "Ưm.."

    Trịnh Hạo Thạc gật gật đầu, miệng ngưng hát, mắt nhìn Tuấn Chung Quốc xắn tay áo đổ cháo vào tô còn khuấy khuấy cho bớt nóng, bộ dáng rất buồn cười.

    "Mau ăn.."

    Tuấn Chung Quốc ép Trịnh Hạo Thạc ăn no, sau đó còn ngồi đó nhìn cậu, chỉ nhìn cậu.

    "Trịnh Hạo Thạc.. sao hôm đó lại nhảy ra, thật ngu ngốc. Em không biết rất nguy hiểm sao?"

    Rốt cuộc cũng lên tiếng.

    Trịnh Hạo Thạc nhướn mày, câu này anh ta đã hỏi ba bốn lần rồi.

    "Không biết! Có lẽ mạng anh quý hơn tôi. Tôi có chết cũng không đang tiếc gì nhưng anh thì khác.."

    Câu trả lời này Tuấn Chung Quốc đương nhiên đã đoán được cũng không nói gì thêm, nhích mông lên giường ngồi gần cậu.

    Trịnh Hạo Thạc quả thực là một người tốt, mà theo quan niệm của Tuấn Chung Quốc thì người tốt chính là kẻ ngốc..

    Chỉ là không biết kẻ ngốc sau này có cảm hóa được anh không.

    Trịnh Hạo Thạc nghĩ lại khi đó cũng không biết dũng khí ở đâu ra mà dũng cảm như thế. Hoặc anh ta nói đúng, cậu rất ngốc.

    Lại đối với một người chuyên khi dễ cậu, bức hiếp cậu, thích đánh cậu lại đi xả thân đở cho hắn một dao. Tuy như thế vẫn không thấy tiếc, cư nhiên không hối hận.

    Sâu xa hơn có lẽ là lời anh ta nói trong thang máy. Thật hận bản thân không kiên định.

    "Chuyện.. chuyện.. anh nói trong thang máy hôm đó, Chung Quốc anh.."

    "Em muốn về nhà sao?"

    Trịnh Hạo Thạc tim đập mạnh, cái cậu muốn nói là lời của anh ai ngờ Tuấn Chung Quốc lại nghĩ cậu đề cập đến chuyện về nhà. Nhưng chuyện này cũng quan trọng, Trịnh Hạo Thạc im lặng nhìn anh.

    "Hiện tại em chỉ ở một mình, sống chung với tôi không tốt sao?"

    "Nhưng.."

    "Tôi sẽ không làm em sợ hãi nữa đâu.."

    Ngay lúc anh nói ra câu này, Trịnh Hạo Thạc có chút bất ngờ.. nhưng bản tính đó cậu vẫn không thể tin được nó sẽ thay đổi.

    "Anh hứa chứ?"

    Tuấn Chung Quốc không nói mà trước mặt Trịnh Hạo Thạc gật đầu một cái, tuy vậy Trịnh Hạo Thạc vẫn an tâm hơn chút ít.

    Chuyện ba kẻ đã ám sát Tuấn Chung Quốc được Mẫn Doãn Khởi điều tra ra là thuộc bang phái nhỏ nhoi suy nghĩ nông cạn, họ nghĩ chỉ cần giết được kẻ đứng đầu là Tuấn Chung Quốc liền có thể tung hoành được các tổ chức lớn nể mặt.. kết quả hiện tại bang phái này bị Tuấn Chung Quốc diệt gọn không còn một người, đặc biệt là tên cầm đầu bị hành hạ đến thê thảm.

    * * *

    Đến khi vết thương của Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn bình phục Tuấn Chung Quốc bèn tổ chức tiệc ở pháo đài anh em đều đến vui chơi. Trịnh Hạo Thạc thực sự không muốn đi nhưng là bị Tuấn Chung Quốc ép.

    Buổi tiệc này đương nhiên chỉ mỗi Hồng Ngọc biết, ngoài pháo đài vẫn cho người canh gác.

    Trịnh Hạo Thạc bước vào, lại bị nơi này làm cho bất ngờ lần nữa.

    Lần đầu đến chính là không khí u trầm, lạnh lẽo còn ngửi thấy mùi thuốc súng, hiện tại xung quanh còn trang trí hoa tươi phía trên có đèn chùm cổ điển khổng lồ.

    Nhìn thứ này không chỉ riêng Trịnh Hạo Thạc mà thuộc hạ ở đây còn phải bật cười.

    Có thể nói bọn xã hội đen ở đây suốt ngày chỉ lo làm việc đấu súng chém giết nhưng bây giờ lại bị đại ca bắt ăn mặc lịch sự đã thế còn phải trang trí pháo đài sao cho ngọt ngào lãng mạn một chút. Cho xin đi, bọn họ là giang hồ a!

    Phía xa còn thấy Kim Nam Tuấn đang cõng Thạc Trần để treo một chùm bong bóng, vừa treo lên liền bị tên áo đen đằng sau dùng súng bắn không khác gì đang tập luyện lại bị Thạc Trần chửi đến than khóc cuối cùng đám lộn xộn đó dừng lại bởi ánh mắt đáng sợ của Mẫn Doãn Khởi.

    Trịnh Hạo Thạc thấy hôm nay đến đây cũng không uổng phí, không còn đáng sợ như lúc đầu.

    Ngắm ngắm một chút bỗng thấy mọi người tập trung về một hướng, Trịnh Hạo Thạc theo đó nhìn theo thì thấy Tuấn Chung Quốc anh tuấn tay cầm ly rượu nói gì đó như kiểu chúc mừng công việc làm ăn của tổ chức, chúc mừng anh em đã cống hiến gì đó.

    Nói một hơi mọi người lại nâng ly lên uống cạn.

    Nhưng mục đích tổ chức tiệc của Tuấn Chung Quốc không chỉ đơn thuần thế này. Tuấn Chung Quốc ra hiệu bỗng có hai đàn em đẩy một chiếc bánh kem rất to ra, mà nhìn nó giống như bánh cưới hơn. Mọi người đã bắt đầu ngạc nhiên. Lão đại đang muốn làm trò gì.

    Trịnh Hạo Thạc phía dưới thấy xôn xao chưa hiểu gì thì đã bị Mẫn Doãn Khởi dẫn lên bục đá đứng đối mặt với Tuấn Chung Quốc.

    "Chung Quốc.. chuyện gì vậy?"

    Tuấn Chung Quốc mĩm cười từ trong túi quần móc ra chiếc nhẫn màu bạc đem tay Trịnh Hạo Thạc nâng lên đeo vào.

    Đám người phía dưới hiện tại đã hiểu ra vấn đề, mắt xoe tròn không dám tin mà Trịnh Hạo Thạc cũng thế.

    "Từ đây Trịnh Hạo Thạc em sẽ là vợ tôi"

    Có vài người nghĩ mình uống rượu say, có vài người tự vỗ mặt.

    "Tuấn Chung Quốc anh.."

    "Sao? Em đồng ý không? Trở thành vợ tôi"

    Tuấn Chung Quốc nhướn mày chờ Trịnh Hạo Thạc trả lời, Trịnh Hạo Thạc nhất thời bối rối cậu nhìn Tuấn Chung Quốc mắt đảo xung quanh nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mọi người. Không khí bỗng chốc im lặng, thật hồi hợp đi. Trịnh Hạo Thạc cuối cùng dừng lại trên ngón áp út đeo nhẫn của mình nói.

    "Nhưng tôi không có nhẫn đeo cho anh.."

    Hơi nhỏ, đám người phía dưới nghe không rõ lắm nhưng có phải là đồng ý rồi không, Tuấn thì nghe thấy nên hiểu ra vì thế hai tay chúc mừng vỗ bộp bộp làm cả đám người phía dưới vỗ tay theo.

    Tuấn Chung Quốc nghe cậu nói không giống câu trả lời lắm nhưng nhìn vẻ mặt e thẹn của cậu cùng tiếng vỗ tay chúc mừng anh khẽ hôn lên trán Trịnh Hạo Thạc rồi nói nhỏ.

    "Nhẫn trong túi áo em đấy!"

    Trịnh Hạo Thạc giật mình cho tay vào túi bất ngờ lôi ra chiếc nhẫn y hệt nhưng to hơn một chút. Rõ ràng đâu chừa đường cho cậu từ chối, Trịnh Hạo Thạc thở một cái đem nhẫn đó đeo cho Tuấn Chung Quốc.

    Nam Tuấn hứng khởi lần nữa vừa vổ tay vừa hô hào "hôn đi" làm bọn người hùa theo hô lên. Thực sự rất lâu rồi Nam Tuấn cậu mới có dịp khuấy động đám đông thế này, chắc đại ca rất thích đi.

    Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt đầu cúi xuống, cằm lại bị Tuấn Chung Quốc nâng nhẹ lên anh cúi xuống tặng cậu nụ hôn.

    Cả đám vỗ tay hứng khởi, ai nấy đều thích thú mơ ước cho mình có ngày nào đó sẽ được như đại ca.

    Nói thế duy chỉ có Mẫn Doãn Khởi là vẻ mặt bình thường thản nhiên nhất, Thạc Trần chấp tay mơ mộng đến khi nhìn sang Mẫn Doãn Khởi liền nhíu mày.

    Anh Khởi của cậu khi nào mới hiểu tình yêu là gì chứ?

    Lại nhìn qua tên Nam Tuấn hớn hở, Thạc Trần xì một cái uống hết một ly rượu đỏ.

    Buổi tiệc sau đó diễn ra nhộn nhịp, ai nấy đều chúc mừng còn thi uống rượu với nhau. Tuy vẫn còn vài người chưa thích ứng được lần đầu tận mắt thấy đại ca sẽ đứng trước một nam nhân rồi đeo nhẫn cặp nữa. Đối với họ đấy chính là thắc mắc lớn nhất, họ không biết đại ca vui đùa thích phát tiết sẽ có ngày nghiêm túc thế này, tuy không biết đó có phải tình cảm thực sự không. Còn người kia bọn họ nhìn Trịnh Hạo Thạc lại còn thắc mắc hơn, đây là thần thánh nào có thể để đại ca Tuấn Chung Quốc tuyên bố là vợ chứ. Đến Mẫn Doãn Khởi còn có chút bất ngờ.

    Trịnh Hạo Thạc tâm trạng chính là rối bời vẫn còn hoang mang suốt. Tay không biết làm gì nên nhấp nhấp thử rượu rốt cuộc nhăn mặt chê rượu cay.

    Tuấn Chung Quốc tay vòng qua eo Trịnh Hạo Thạc cười từ một bên mặt cúi hôn cậu một cái. Đối với ngày hôm nay Trịnh Hạo Thạc hoàn toàn chưa làm quen được..

    Không phải là quá nhanh đi.

    Đúng là sau khi ra viện Tuấn Chung Quốc đối xử với cậu rất tốt nhưng hôm nay một mạch tuyên bố cậu là vợ ở đây thì hơi bất ngờ ngoài suy đoán của cậu. Anh ta không phải đùa giỡn cậu sao? Còn nghĩ anh ta hận mình là con của Trịnh gia nhưng kết quả lại..

    "Em mệt sao? Chúng ta về phòng"

    Trịnh Hạo Thạc nhìn Tuấn Chung Quốc nắm tay cậu dẫn lên cầu thang giữa phòng rồi dẫn cậu vào một căn phòng lớn. Tuy xung quanh cũng đều làm bằng đá nhưng vật dụng vẫn đầy đủ như những căn phòng bình thường, còn có cả một cái giường rất to. Cái giường!

    "Anh dẫn tôi vào đây làm gì?"

    "Không phải em mệt sao. Tôi phục vụ em"

    "Anh.."

    Trịnh Hạo Thạc hoảng sợ nhìn anh ta đè cậu xuống giường tay còn sờ mó khắp nơi.

    "Tôi giúp em cởi.."

    "Không.. tôi không muốn, dừng lại.."

    Sau một hồi la hét, phản kháng..

    Trịnh Hạo Thạc trầm tư mắt nhìn hướng khác tiếc thương cho số phận yếu đuối bị người này bức.

    Trịnh Hạo Thạc đỏ mặt nghe anh ta nói lời dâm dục

    Chuyện này rốt cuộc là thế nào đây..

    Anh ta thực sự yêu cậu sao?

    Nghĩ lại thấy thật bồi hồi, mới đây đùng một cái trở thành vợ của Tuấn Chung Quốc còn.. còn bị anh ta đè ở đây.

    Không phải riêng hôm nay mà mấy ngày sau Trịnh Hạo Thạc vẫn cứ như thế đầu óc lan man, rối bời.
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng hai 2022
  10. 24082003trangnhung moon

    Bài viết:
    24
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trịnh Hạo Thạc ngồi trên sofa nhưng không bật TV mà mắt nhìn ra bên ngoài trầm ngâm.

    Cậu chỉ có mình bác Ngô mà ngày kia cậu được Tuấn Chung Quốc chở đến thăm, bác Ngô tuy có chút không tin nổi nhưng nhìn cậu an toàn khỏe mạnh bác ấy yên tâm hơn nhiều hơn là trước mặt Tuấn Chung Quốc bác có thể khuyên ngăn gì sao. Trịnh Hạo Thạc cũng không nói gì thêm, không đề cập đến chuyện cậu sống bên Tuấn Chung Quốc là hạnh phúc hay không cam tâm, chỉ nói cậu vẫn ổn vẫn khỏe mạnh.

    Nhìn bác Ngô sống ở đó an nhàn cùng gia đình, cậu cũng an tâm hơn không lo lắng nữa.

    Trịnh Hạo Thạc ngồi ôm gối, miệng theo thói quen sẽ ngân nga nhưng hôm nay chính là không hứng.

    Nghĩ lại mấy ngày qua Tuấn Chung Quốc đối với cậu rất chiều chuộng nhưng đâu đó bên trong còn có sự độc chiếm quyết liệt.

    Những lúc bình thường Tuấn Chung Quốc cười nói với cậu thì vui vẻ. Nhưng khi tâm trạng anh ta không được tốt hay Trịnh Hạo Thạc nói gì đó khiến anh ta thất vọng, lúc đó Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy bản tính lúc trước của Tuấn Chung Quốc.

    Có hôm anh dẫn cậu đến pháo đài kiểm hàng, khi đó Trịnh Hạo Thạc buồn chán gặp ai cũng bắt chuyện chào hỏi. Ngày kia Tuấn Chung Quốc bắt gặp cậu nói chuyện vui vẻ với tên đàn em, tên kia còn nhìn Trịnh Hạo Thạc đắm đuối vẻ mặt hớn hở miệng nói chuyện xôn xao nhất thời Tuấn Chung Quốc khó chịu tâm tư rất không vừa ý. Khi đó Tuấn Chung Quốc đi đến dạy dỗ tên đàn em còn dắt tay Trịnh Hạo Thạc về nhà cảnh cáo cậu không được nói chuyện với người khác.

    "Hạo Thạc không được cười nói với tên đàn ông khác, không được đến gần bọn họ.."

    Khi đó mặt Tuấn Chung Quốc rất nghiêm túc Trịnh Hạo Thạc tuy khó chịu nhưng nhất thời phải gật đầu.

    Qua ngày sau cậu cũng không muốn đến đó nữa.

    Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

    Chẳng những thế những lúc ra ngoài với anh ta Trịnh Hạo Thạc không khác gì bị giám sát cả. Chỉ được nhìn mỗi Tuấn Chung Quốc, chỉ nói chuyện với Tuấn Chung Quốc, chỉ nắm tay Tuấn Chung Quốc..

    Rất khó chịu, cậu có thể chấp nhận anh ta yêu cậu nhưng chuyện này quá mức đi.

    Đây không hề giống yêu mà là độc chiếm một thứ. Cậu nhận ra bản thân không hề giống người yêu Tuấn Chung Quốc mà là một thứ đồ bị anh ta bảo hộ giữ kỹ..

    Nói thế nào đi nữa Trịnh Hạo Thạc vẫn rất sợ hãi anh ta. Ác ma vẫn là ác ma.

    Tuấn Chung Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc suy tư, thật nhiều tâm sự tay cởi áo khoác ném trên ghế chân bước lại ngồi xuống cạnh cậu.

    "Suy nghĩ gì?"

    "Không.. không có"

    Vừa nghĩ đến người này đã xuất hiện, Trịnh Hạo Thạc nhích mông ra lại bị người này ôm trở lại.

    "Em vẫn còn sợ tôi sao?"

    "Không.. không có"

    "Hỏi gì cũng không. Dạo này em rất lạ.."

    Trịnh Hạo Thạc không hiểu cho lắm, không phải do khí chất anh ta quá ác liệt cùng tàn bạo sao.

    "Ah. Tôi.. tôi ra ngoài được không?"

    "Đi đâu, tôi sai người đưa em đi"

    "Tôi muốn đến thăm bác Ngô"

    "Ừ"

    Trịnh Hạo Thạc biết anh ta sẽ sai người chở cậu đi, mấy hôm trước chỉ cần cước bộ vài chục mét ra đầu phố Tuấn Chung Quốc còn sai người theo nên chuyện này Trịnh Hạo Thạc thấy mình chẳng khác gì là tù nhân mấy.

    Trịnh Hạo Thạc thay quần áo rồi bước vào xe, nhìn phía trong còn thấy Tuấn Chung Quốc nói vài câu với tài xế.

    Trong lúc chờ cậu gọi điện cho bác Ngô báo trước lại bất ngờ nghe bác ấy bảo không có nhà. Trịnh Hạo Thạc định thôi nhưng vẫn ngồi y trong xe nếu bác Ngô không có nhà vậy hôm nay cậu muốn tự do đi chơi một chút.

    Tuấn Chung Quốc nói gì đó với tài xế rồi nhìn Trịnh Hạo Thạc mĩm cười bước vào trong nhà. Hôm nay Trịnh Hạo Thạc bất ngờ vì chỉ có mỗi tài xế đưa cậu đi không có thuộc hạ theo bảo vệ. Thật hiếm đi, xem ra hôm nay nên đi chơi lâu một chút.

    Vì bác Ngô không có nhà nên Trịnh Hạo Thạc bảo tài xế đưa mình đến siêu thị mua ít thức ăn, còn mua vài vật dụng nhỏ. Cậu rất ngán thức ăn người làm chế biến rồi!

    Sau đó Trịnh Hạo Thạc bảo tài xế chở cậu đến quán cà phê cũ ngày ấy.

    Ông chủ gặp lại Trịnh Hạo Thạc rất mừng còn hỏi thăm cậu đủ điều.

    Ông còn hứng khởi bảo Trịnh Hạo Thạc lên hát, Trịnh Hạo Thạc định từ chối nhưng tâm tư xôn xao không kìm được lên sân khấu cất tiếng hát.

    Đã lâu rồi không hát nhưng vẫn không ảnh hưởng đến nhịp điệu, Trịnh Hạo Thạc lần nữa khiến mọi người thích thú hưởng thụ. Người ta yêu chết giọng hát lưỡng tính này của cậu, Tuấn Chung Quốc cũng thế.

    Được hát trở lại thế này Trịnh Hạo Thạc rất vui, tâm trạng phấn chấn hơn rất nhiều.

    "Hạo Thạc, em làm ở đây sao?"

    "Hoành.. Hoành Kha"

    Thấy phía sau kêu tên cậu Trịnh Hạo Thạc quay lại bị nam nhân này làm cho bất ngờ.

    "Anh làm gì ở đây vậy?"

    Người này chính là Hoành Kha ông trùm vùng trên đã từng hợp tác với Tuấn Chung Quốc nhưng cũng là người quen với Trịnh Hạo Thạc.

    Nhớ lại lúc Trịnh Hạo Thạc còn nhỏ, khi đó cha cậu chỉ lo chém giết củng cố bang hội đến cả Trịnh Hạo Thạc gặp nguy hiểm cũng không hay biết, nhưng may mắn khi đó được Hoành Kha giải cứu. Trịnh Hạo Thạc rất biết ơn người này khi đó còn giữ liên lạc trò chuyện nhưng sau khi cậu tốt nghiệp hai người đã mất liên lạc mà hôm nay lại trùng hợp gặp nhau.

    "Lúc nãy thấy em ghé vào đây nên anh vào theo thì thấy em hát trên kia, không ngờ em hát hay như thế"

    Trịnh Hạo Thạc cười trừ tay phất phất.

    "Em đã nghĩ làm ở đây rồi, còn anh đã lâu không gặp vẫn khỏe chứ, công việc thế nào?"

    "Tất cả đều ổn. Đi, anh mời em đi ăn"

    Trịnh Hạo Thạc lâu ngày gặp lại tâm trạng cũng đang phấn khởi nên đồng ý nhận lời.

    Hoành Kha dẫn cậu vào một nhà hàng đặc biệt, ở đây phòng óc đều ngăn ra riêng biệt trang trí cổ điển còn có tiếng nhạc ballad xưa du dương, sở thích này Hoành Kha vẫn còn nhớ.

    "Em hiện tại vẫn sống với bác Ngô à?"

    "Không.. bác Ngô về với gia đình rồi"

    Trịnh Hạo Thạc không dám nói cậu sống chung với Tuấn Chung Quốc, vì cậu biết Hoành Kha cũng là người làm việc trong thế giới ngầm như Tuấn Chung Quốc nên tâm nghĩ dù sao vẫn cẩn thận. Mà chuyện tự dưng sống với anh ta nói ra không phải càng rắc rối hơn sao, cậu phải giải thích thế nào.

    "Vậy sao? Haha lâu ngày gặp lại Trịnh Hạo Thạc của anh đã lớn rồi còn xinh đẹp hơn nữa đấy.."

    Được khen Trịnh Hạo Thạc xấu hổ nhìn xuống.

    "Anh nói thật mà, em đừng ngại. Nào mau ăn thôi kẻo nguội mất"

    Trịnh Hạo Thạc hỏi thăm thêm vài câu thấy không được tự nhiên mới cúi đầu xuống chú tâm ăn. Nhìn bộ dáng cậu như thế Hoành Kha rất hưởng thụ.

    "Chuyện là người họ Trịnh em vẫn che giấu nhỉ?"

    Hoành Kha nhìn bên mặt Trịnh Hạo Thạc vẫn che hình xăm kia, chua xót hỏi. Trịnh Hạo Thạc sờ sờ má trái gật đầu. Chuyện này đương nhiên cũng có thêm một người biết nhưng không phải Tuấn Chung Quốc cũng giữ bí mật cho cậu sao. Nói lại đã bao năm như vậy chắc chắn mối thù ngày xưa không ai còn nhớ đến, chỉ là do Trịnh Hạo Thạc theo thói quen cùng không muốn người khác nhìn cậu kì lạ nên che đi hình xăm trên mặt. Nói gì thì để bộ mặt này ra đường không phải gây chú ý quá sao.

    "Thời gian qua không liên lạc với em, anh rất nhớ Hạo Thạc.. hiện tại thì tốt rồi, anh có thể ngày ngày gặp em.."

    Hoành Kha hứng khởi nói, tay gấp thức ăn bỏ vào bát cậu, Trịnh Hạo Thạc khi đó cũng chỉ biết cười trừ. Hôm nay đi chơi không có ai theo canh cậu đã là may mắn rồi, ngày ngày đều gặp mặt nói cười vui vẻ với anh ấy chuyện này Tuấn Chung Quốc biết được không phải là sẽ đi kiếm chyện với Hoành Kha đi chứ.

    "Em rất ít khi ra ngoài.."

    "Vậy sao. Em hiện tại làm công việc gì?"

    "Không có"

    "Không có sao. Này Hạo Thạc"

    Trịnh Hạo Thạc bất ngờ bàn tay bị Hoành Kha nắm lấy giơ trên bàn ăn, mắt anh ta nhìn cậu trìu mến nói.

    "Em đã không có người thân, bác Ngô cũng về với gia đình. Hiện tại không ai bên cạnh.. vậy.. vậy Hạo Thạc để anh chăm sóc cho em.. để Hoành Kha anh lo cho tương lai của em.."

    "Anh.."

    Trịnh Hạo Thạc nghe lời thổ lộ kia, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Cậu quý anh ấy nhưng chuyện này lại bất ngờ đi.

    "Không.. không cần đâu, em thực sự ổn mà. Em sống thế đã quen rồi.."

    Trịnh Hạo Thạc từ chối còn cười cười với anh rồi rụt tay lại.

    Hoành Kha hơi thất vọng nhưng nghĩ bản thân có lẽ hành động hơi sớm nên đem tay trở về tiếp tục gắp thức ăn cho cậu.

    "Em thực sự ổn sao? Nhưng có chuyện gì khó khăn thì nhớ đến anh, anh sẽ tận lực giúp em"

    "Em.. em biết rồi, cảm ơn anh Hoành Kha!"

    Trịnh Hạo Thạc mĩm cười như đã hiểu, tay gắp thức ăn. Nhìn ra bên ngoài lại thấy bầu trời hắt ánh vàng mới ngồi một chút mà đã trễ rồi. Cậu nói thêm vài câu rồi đứng dậy.

    "Trễ rồi. Em phải về thôi.."

    "Em phải về sao. Đúng rồi, cho anh số điện thoại để liên lạc chứ.."

    Nhìn anh ta cầm điện thoại hướng phía mình, Trịnh Hạo Thạc bất đắc dĩ bấm một dãy số. Điện thoại cùng sim đều là Tuấn Chung Quốc đổi mới cho cậu, trong danh bạ cũng chỉ có mỗi tên anh ta cùng bác Ngô..

    "Được rồi. Tạm biệt em"

    Hoành Kha nhét điện thoại vào túi trước khi chào cậu, còn bất ngờ hôn lên bên má Trịnh

    Hạo Thạc. Hành động thân mật này dọa cậu sợ đến cứng ngắt mặt đơ đi. Người này vẫn trẻ con như thế.

    Trịnh Hạo Thạc cố gắng quên đi bước nhanh chân ra ngoài.

    "Chúng ta về thôi"

    Tên lái xe gật đầu, cất điện thoại vào túi tay lái xe chở Trịnh Hạo Thạc về nhà.

    Mắt hắn nhìn Trịnh Hạo Thạc trong lòng lại thở dài tiếc thương.

    * * *

    "Tôi.. tôi về rồi.."

    Trong phòng khách chỉ có mỗi Tuấn Chung Quốc đang ngồi bấm điện thoại trên sofa, đáy mắt âm trầm băng lãnh.

    Bộ dạng này làm cho Trịnh Hạo Thạc nhớ lại trước đây phía sau lưng liền lành lạnh một chút.

    "Hôm nay em đến thăm bác Ngô à?"

    "Không.. bác Ngô không có nhà nên tôi đi siêu thị"

    "Vậy à? Chỉ siêu thị thôi sao?"

    Trịnh Hạo Thạc nghe anh hỏi thấy có chút kì lạ. Chuyện này cũng cần báo cáo sao nhưng nhìn đến dáng vẻ kia cậu có chút bất an.

    "Còn.. còn đến quán cà phê nữa.."

    Lúc này Tuấn Chung Quốc mặt vẫn không biểu cảm mày nhướn lên hỏi tiếp.

    "Có gặp ai không?"

    "Gặp.. gặp ai.. Không có"

    Trịnh Hạo Thạc thấy anh ta hỏi tới ngày càng nghiêm trọng. Chuyện cậu gặp Hoành Kha nhất thời không muốn nói, với tính cách của Tuấn Chung Quốc, nhất định lại hỏi tới tấp còn bắt cậu giải thích thì phiền phức nên Trịnh Hạo Thạc lắc đầu bảo không có.

    Nghe câu trả lời kia Tuấn Chung Quốc nhíu mày mới đứng lên nhìn vào mắt Trịnh Hạo Thạc.

    "Thật sao? Không phải gặp một tên nam nhân ở quán cà phê rồi còn cùng đến nhà hàng ăn uống nói chuyện đến vui vẻ sao?"

    "Anh.. anh lại điều tra tôi sao? Tuấn Chung Quốc.. anh"

    "Bị tôi nói đúng. Trịnh Hạo Thạc cho em một ngày đi chơi lại dám cùng tên đàn ông khác vui vẻ"

    "Không phải, anh ta là người quen đã lâu không gặp thôi, anh đừng nói bậy.."

    "Vậy ư! Đã lâu không gặp nên cùng nhau đến nhà hàng bồi đắp tình cảm. Em quên mình là người của ai rồi sao Trịnh Hạo Thạc.."

    "Ý của anh. Ý anh nói là tôi là người của anh nên tôi không được gặp mặt, nói chuyện, ăn uống với người khác sao? Kể cả người quen lúc trước?"

    "Đúng"

    Tuấn Chung Quốc gằn một tiếng, Trịnh Hạo Thạc nhếch môi bi ai. Người này có phải bị điên hay không, cậu đi chơi còn âm thầm phái người theo dõi thì thôi, anh ta còn có quyền gì kìm hãm cậu chứ. Trịnh Hạo Thạc nhất thời thấy tôn nghiêm tự do của bản thân y như rằng đều là của người này cho.

    "Tuấn Chung Quốc anh đừng quá đáng. Tại sao tôi làm gì cũng phải được anh cho phép chứ?"

    "Vì em là người của tôi!"

    Tuấn Chung Quốc lớn giọng gầm lên từng chữ, Trịnh Hạo Thạc thực sự nổi giận, không chịu nổi bản tính độc chiếm người này ngày càng quá đáng nhất thời nóng giận hét lớn.

    "Tôi có đồng ý sao?"

    Nghe câu này Tuấn Chung Quốc ngạc nhiên bước lại gần kề đối mặt với Trịnh Hạo Thạc. Mày nhíu lại cố tiếp thu lời vừa rồi là gì.

    "Em nói vậy là sao? Lúc ở buổi tiệc không phải em đã đồng ý làm vợ tôi sao? Em nói thế là như thế nào?"

    "Anh nhớ cho kỹ lại tôi chưa chính miệng nói tôi đồng ý làm vợ anh. Mà cho dù có như thế anh cũng không có quyền kìm hãm tôi, đi đâu cũng có người theo canh chừng, đến cả ra ngoài nói chuyện với ai anh cũng phía sau điều tra. Tôi không muốn.. Anh là đồ ích kỉ.. tôi không muốn"

    *chát*
     
    Last edited by a moderator: 21 Tháng tư 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...