Ngôn Tình [Edit] Tổng Tài Sủng Vợ Có Chút Ngọt Ngào - Khúc Nhất Nhất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi penhi1412, 22 Tháng tư 2020.

  1. penhi1412

    Bài viết:
    7
    TỔNG TÀI SỦNG VỢ CÓ CHÚT NGỌT NGÀO

    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Thể loại: Ngôn tình, sủng, HE

    Editor: Penhi1412


    Trạng thái: Đang ra

    Lịch đăng: 1 chương 1 tuần

    Số chương: 677 chương


    [​IMG]

    link: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Penhi

     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng ba 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 1: Tôi muốn anh kết hôn với tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Giang Diệc Sâm quay trở lại đã là ban đêm.

    Lúc đó Cố Niệm đang ngủ, một trận sấm sét kéo đến bên ngoài cửa sổ, cô trong nháy mắt liền tỉnh dậy, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn bên ngoài phòng ngủ.

    Trong lòng bất chợt rùng mình, Cố Niệm không kịp phản ứng, và có một tiếng "tách", công tắc đèn đã được bật lên.

    Căn phòng được bật sáng lên, Cố Niệm liền lập tức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra, liền thấy người đàn ông đi đến bên giường của cô.

    Giang Diệc Sâm từ trên cao nhìn xuống, lãnh đạm nhìn Cố Niệm, đôi mắt kia để lộ ra sự phiền não và chán ghét như thế nào cũng không thể che dấu được.

    Anh như thế nào lại trở về vào lúc này, không phải anh là cùng ngôi sao Hạ Vãn Vãn ở nước ngoài nghỉ phép sao?

    Cố Niệm nhận thấy đôi mắt của anh không hề có độ ấm, giọng nói có hơi chút khẩn trương: "Anh.. như thế nào đã trở lại?".

    "A..". Vừa dứt lời chợt nghe thấy tiếng hừ lạnh của người đàn ông, khi anh tiến lên liền trực tiếp đem Cố Niệm áp đảo, ở khoảng cách gần, trên người anh nồng nặc mùi rượu hòa cùng với khí lạnh làm cho Cố Niệm hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy anh ra ngoài.

    Rất nhanh hai tay của cô liền bị Giang Diệc Sâm cố trụ, anh vươn tay ra nắm cái cằm của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

    Cố Niệm có thể khẳng định là Giang Diệc Sâm uống rượu say và ý chí rất không rõ ràng, cặp lông mày hơi nheo lại, đôi mắt đỏ bừng nóng rực, thoạt nhìn là đang nhìn nàng nhưng kỳ thực ánh mắt lại trống rỗng.

    Mặt đối mặt như thế này ước chừng mười giây, Giang Diệc Sâm nhắm mắt lại, khóe môi gợi lên, tựa như đang cười rồi bật thốt lên: "Hân Vi".

    Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh uống rượu say rồi ở trước mặt cô kêu tên của nữ nhân khác, bất quá cũng không quan trọng, một người chồng có tiền như vậy có thể giúp cô trả tiền viện phí cho mẹ đi đâu mà tìm được đây? Cho nên ở trong nháy mắt hô hấp của cô trở nên ứ đọng, sau đó khôi phục lại thần săc bình tĩnh và mở miệng nói: "Tôi là Cố Niệm".

    Hai chữ Cố Niệm rơi vào tai của Giang Diệc Sâm, hắn giật mình, trong nháy mắt anh nhớ lại ngày đó nàng lõa thể đứng trước mặt anh nói: "Tôi không cần tiền, tôi muốn anh kết hôn với tôi, nếu không.. tôi sẽ kiện anh vì tội hiếp dâm".

    Cười nhạt một tiếng rồi anh đưa tay nắm lấy cái cằm của cô: "Cố Niệm tôi mới mấy tháng không trở về, cô liền không chịu nỗi cô đơn một cuộc điện thoại lại nối tiếp một cuộc điện thoại nữa, lại đây không phải cô muốn tôi trở về ngủ với cô sao?"

    Động tác của anh lưu loát cởi bỏ quần áo của chính mình một cách thô bạo. Nhìn thấy đôi mắt của cô không có chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo như mặt hồ lạnh lẽ, Có Niệm dường như sợ hãi, cô theo bản năng liền giãy dụa: "Đừng như vậy, anh uống say, tỉnh lại lại chút đi".

    Giang Diệc Sâm uống say cô biết nó đáng sợ như thế nào, trong đầu bỗng nhiên hồi tưởng lại đêm hôm đó, người đàn ông này đặt cô ở dưới thân, một lần lại một lần giày vò cô, khi anh dừng lại giữa chừng hỏi cô có khó chịu không, anh buộc cô phải rên ra tiếng.

    Nghĩ đến đây, Cố Niệm sợ run cả người.

    "Tôi rất tỉnh táo". Giọng nói của anh khàn khàn, anh lạnh lùng cùng với bên môi là nụ cười châm biếm: "Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, tôi thỏa mãn cô".

    "Á.. đau quá"

    Trong nháy mắt Cố Niệm trợn to đôi mắtmắt, bên trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, thanh âm nàng nghẹn ngào: "Đau.. nhẹ.. nhẹ một chút".

    "Đau". Giang Diệc Sâm như là nghe được câu chuyện hài và giọng điệu mỉa mai: "Đây không phải là điều cô muốn sao, tại sao không hét đau lúc hạ thuốc và trèo lên giường của tôi?".
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  4. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 2: Cô thích anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm che lại cái trán đau đến toát mồ hôi hột, ngón tay gắt gao nắm chặt ga trải giường dưới thân, sau khi nghe anh nói xong, khóe môi giật giật, muốn giải thích rõ ràng nhưng lại phát hiện chính mình kiệt sức đến nói không ra lời.

    Ngày đó sai lầm không phải do cô hiến kế, mà cô cũng bị người hại, chẳng qua sau khi xảy ra sự việc cô uy hiếp Giang Diệc Sâm khiến anh phải lấy mình, một là mẹ cô nằm trong icu đang cần tiền, hai là bởi vì.. cô thích anh.

    Đây là bí mật cô giấu ở sâu trong nội tâm, bởi vì tự ti, chưa từng nói qua với bất kì ai.

    Nhưng mà ở trong mắt Giang Diệc Sâm, cô chính là vì tiền mà không từ một thủ đoạn nào, anh là một người không thể nào bị người khác uy hiếp thế nhưng lại đáp ứng cô, anh muốn nhìn xem Cố Niệm làm ra những trò bịp bợm gì.

    Người đàn ông trên người quyết tâm giày vò nàng, tận lực dùng hết sức, trong lời nói một câu so với một câu lại càng cay nghiệt hơn, Cố Niệm cắn răng chịu đựng không cho chính mình phát ra tiếng động.

    Không biết qua bao lâu, trận giày vò cùng phát tiết mới chấm dứt. Sau khi chấm dứt, Cố Niệm đã muốn rã rời hoàn toàn không còn hơi sức nhúc nhích, nàng nghe tiếng nước mưa bên ngoài rơi tí tách, có cái gì từ khóe mắt rơi xuống.

    * * *

    Ánh sáng xuyên qua tấm rèm màu xanh nhạt, Cố Niệm cử động liền truyền đến một trận đau nhức như muốn nứt ra từng mảnh, đủ để chứng minh Giang Diệc Sâm tối hôm qua dùng bao nhiêu sức lực, cô cố gắng đứng lên, phần eo mỏi nhừ, sau đó đi vào phòng tắm.

    Thời điểm cô làm xong tất cả bước xuống lầu, phát hiện người đàn ông đang tao nhã dùng bữa sáng tại phòng bếp.

    Mặc dù không muốn đối mặt với người đàn ông này, nhưng nàng vẫn phải ăn sáng. Cho nên mặt không thay đổi đi qua anh, nhẹ nhàng đẩy chiếc ghế tựa, cầm lấy một mẩu bánh mì chậm rãi bỏ mứt hoa quả lên trên.

    Hai người im lặng, bầu không khí yên tĩnh mà có chút kỳ dị.

    Một tiếng "Đinh Đong", thanh âm báo tin nhắn xuất hiện có chút đột ngột trong bầu không khí.

    Giang Diệc Sâm đối diện vẻ mặt không hờn giận liếc nhìn nàng, đại khái là ghét bỏ nàng làm ồn ào đến anh.

    Cố Niệm vội vàng cầm lấy điện thoại ở trên bàn, "Thật xin lỗi, tôi quên tắt âm thanh".

    Cô mở Wechat, là bạn thân Mật Tần gửi tới: "Niệm niệm, tối nay liên hoan đừng quên, ăn mặc xinh đẹp, dẫn theo bạn trai đến quán bar R".

    Cố Niệm nhìn thoáng qua người đàn ông tao nhã đối diện, mím môi, soạn tin nhắn: "Giang Diệc Sâm đã trở lại, có thể đêm nay đi không được".

    Cô vừa rời khỏi Wechat, bỗng nhiên một tin tức xuất hiện trên giao diện.

    Tiêu đề cực bắt mắt.

    "Diễn viên Hạ Vãn Vãn lộ bạn trai bí ẩn, nghi là người trong giới kinh doanh".

    Cố Niệm nắm chặt di động, cảm thấy lòng bàn tay của mình bỗng chốc nóng bừng.

    Nhưng mà cô vẫn không kiềm chế được mà nhấn vào.

    Hạ Vãn Vãn chỉ vừa mới ra mắt vào một buổi tối mùa hè năm trước, ban đầu là một người không có tiếng tăm, thế nhưng năm nay đã gây được tiếng vang lớn tại liên hoan phim nước ngoài nổi tiếng.

    Cái này cô thoáng chút phát hỏa, có người nói cô được kẻ có tiền bao nuôi, có người nói cô được đạo diễn lén quy tắc.


    Nhưng mà cũng không thay đổi được chuyện cô là diễn viên.

    Trong số những bức ảnh được chụp bởi J Zhang T, không ai trong số họ chụp được khuôn mặt trước của người đàn ông, chỉ có một tấm lưng thẳng để lại một bóng dáng mơ hồ.

    Tuy nhiên, Cố Niệm vẫn nhận ra người đàn ông này là Giang Diệc Sâm trong nháy mắt, không nói đến tấm lưng kia rất quen thuộc, chính là họ đã phóng đại chiếc đồng hộ có tạo hình rất đặc biệt, toàn thế giới chỉ có một cái duy nhất, chính là cái ở trên tay của Giang Diệc Sâm.

    Cố Niệm ngẩng đầu và liếc nhìn người đàn ông đối diện đang uống cà phê, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị, hơi khẽ nhíu mắt cảm thấy chói mắt.

    Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tin tức có chút mê hoặc.

    "Cô nhìn cái gì vậy?" Thanh âm của người đàn ông vang lên bất chợt.

    Cố Niệm ngẩng đầu, giả vờ điềm tĩnh hướng anh cười cười, đặt điện thoại xuống và cầm cốc sữa lên uống. Bất chợt nghe thấy anh nói: "Chụp như vậy, hiếm khi cô còn có thể nhận ra".
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  5. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 3: Chuyện của tôi cô không cần quản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm thiếu chút nữa đem sữa phun ra hết.

    Ánh mắt của người đàn ông này là ý gì hay đọc được suy nghĩ của người khác?


    Trên mặt của cô lộ ra sự chột dạ, đỏ mặt xấu hổ vô cùng.

    Giang Diệc Sâm buông cái thìa trong tay xuống, bên môi thản nhiên cười: "Như thế nào? Cô mất hứng".

    Cố Niệm nhất thời sửng sốt, vội vàng ngẩng đầu cười vẻ mặt chân thành: "Không không có, Hạ Vãn Vãn rất xinh đẹp, diễn rất tốt, lần sau có cơ hội giúp tôi xin chữ ký".

    Giang Diệc Sâm hừ lạnh một tiếng không nói gì.

    Đúng lúc này, điện thoại của anh ở trên bàn trà đổ chuông.

    Giang Diệc Sâm ra hiệu, Cố Niệm vội vàng đứng lên giúp anh lấy điện thoại ở bên đó.

    Điện thoại hiện rõ ba chữ "Hạ Vãn Vãn" làm cho bước chân của cô có chút ngừng trệ, buổi sáng liền gọi điện cho anh. Thế nhưng cô giả vờ bộ dạng rất bình tĩnh, vẻ mặt mỉm cười: "Hạ tiểu thư gọi tới".

    Giang Diệc Sâm thản nhiên lên tiếng, tiếp nhận điện thoại từ trong tay cô, ấn nút nghe.

    Thanh âm Hạ Vãn Vãn kiều mỹ lại vừa điềm đạm: "Diệc Sâm, anh có đến buổi liên hoan tối không?".

    "Ân, tôi đến sau".

    Giang Diệc Sâm tắt điện thoại, tầm mắt hướng qua cô thản nhiên nói: "Đêm nay tôi ra ngoài".

    Cố Niệm trong lòng nghĩ thật tốt quá, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn cố gắng kiềm chế, cô cắn chặt môi, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đêm nay có quay lại không?".

    Ánh mắt của Giang Diệc Sâm cực kỳ sắc bén di chuyển trên người cô một hồi, không hề nói tiếp, đưa cho Cố Niệm chi phiếu: "Bên trong có mười vạn, coi như là bồi thường tối hôm qua, còn nữa, chuyện của tôi cô không cần quản".

    Điều này có nghĩa là gì, đây là xem cô như công cụ làm ấm giường sao, cảm giác được chính mình bị làm nhục, nhưng mà tiền ở trước mặt, tự tôn và vân vân, cô cũng không thể xem xét, cho nên nàng mím môi, nói lời cảm ơn, đưa tay tiếp nhận.

    Giang Diệc Sâm ghét bỏ nhìn cô một cái, giơ tay ném tờ chi phiếu xuống đất rồi rời đi.

    Cố Niệm tức giận đến phát run, sửng sốt đứng tại chỗ rất lâu, thẳng cho đến khi nghe tiếng đóng cửa truyền đến, bản thân mới bình phục lại tinh thần rồi ngồi chồm hổm xuống nhặt tờ chi phiếu trên mặt đất lên, Giang Diệc Sâm đúng là không cần tốn chút sức lực nào để nhục nhã cô, lúc trước anh đáp ứng yêu cầu của cô, lấy cô cũng vì để nhục nhã cô sao.

    Ngồi chồm hổm thẳng đến khi cô cảm thấy hai chân tê rần, một giọt mắt chảy xuống, nếu có thể cô cũng không muốn như vậy, cho dù Giang Diệc Sâm đối với cô như thế nào, cô cũng phải nhịn.

    Có lẽ một ngày nào đó, anh chán ghét vì không còn hứng thú, hoặc là người anh muốn sống trọn đời quay trở về thì có lẽ cuộc hôn nhân này sẽ kết thúc.

    Tới kúc trời gần tối, Cố Niệm quay lại phòng thay đồ tìm một chiếc váy dài màu xanh lam, che đậy khá cao, đem mấy vết xanh tím trên người cô che đi, còn mấy dấu vết màu đỏ thì cứ coi như là bị muỗi đốt.

    Khi cô đem cái váy cất vào túi xách, Tần Khả Ngộ cũng đem xe tới dưới lầu.

    Tần Khả Ngộ lái chiếc xe Infiniti màu đỏ phiên bản giới hạn đến trước khu nhà Cố Niệm, nhìn thấy Cố Niệm nhịn không được mà phun trào: "Bảo an tiểu khu kia cũng thật là nghiêm khắc, như thế nào cũng bắt em dừng xe lại xuất trình giấy tờ rồi mới cho em tiến vào".

    Tinh Hà Nhã Uyển là tiểu khu có giá cao nhất, nó được tập đoàn Giang thị phát triển, mà tổng tài của Giang thị cũng chính là Giang Diệc Sâm.


    Giang Diệc Sâm như là một nhân vật thần thoại trong suy nghĩ của Cố Niệm, anh ấy hơn cô năm tuổi, hai người từng học cùng một trường học, Cố Niệm đã thích anh từ lâu. Cho đến bây giờ đã mười năm.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  6. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 4: Cô ấy mưu tính cái gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Vào thời điểm đó Giang Diệc Sâm bên ngoài có một cô bạn thanh mai trúc mã đang học tại trường quốc tế Độc Thư, tên là Mộ Hân Vy tiểu thư tập đoàn Phục Tinh, cha của Giang Diệc Sâm có quyền cao chức trọng, hai người môn đăng hộ đối, đây cũng là nguyên nhân khiến Cố Niệm tự ti, dù sao cô cũng hai bàn tay trắng.


    Thế nhưng vào năm ấy Giang Diệc Sâm mười tám tuổi, bởi vì tham ô mà cha anh bị bắt vào tù và phán tử hình, anh biến mất trong thời gian rất lâu, sau đó một lần nữa xuất hiện trở lại trước dân chúng vào thời điểm A thị đã là giới kinh doanh cao quý.

    Cô cho rằng cả đời này hai người sẽ không gặp lại, chính là đêm đó cô tỉnh lại ở khách sạn liền phát hiện người đàn ông trên giường là Giang Diệc Sâm, thời điểm đó cô mới hiểu như thế nào là số phận trêu đùa.

    Cố Niệm đắm chìm vào trong những suy nghĩ về quá khứ, Tần Khả Ngộ thấy cô thất thần, nhíu mày hỏi: "Giang tổng như thế nào vừa trở về lại đi ra ngoài?".

    "Anh ấy bận nhiều việc".

    "A, vậy chị cũng không quản thời gian, thói quen của hắn".

    Cố Niệm cười cười: "Tần đại tiểu thư, em cũng thật coi trọng chị, chị có tư cách để quản sao?".

    Giang Diệc Sâm có thể cho cô tiền trả viện phí đã là nhân từ rồi, cô chưa bao giờ hy vọng xa vời về những cái khác.

    "Vậy chị cứ như vậy chịu đựng sao?".

    "Nếu không thì chị làm gì?". Cố Niệm hỏi ngược lại.

    "Cũng là". Tần Khả Ngộ lắc đầu: "Mối quan hệ của chị không công bằng, chị không dám quản anh ta, ai.. nên chị vẫn kiếm một công việc sao?".

    "Vẫn còn đang phỏng vấn".

    Tần Khả Ngộ lái xe tới bãi đỗ xe của khách sạn Lệ Cung, dẫn Cố Niệm tới phòng F để thay đồ, hai người đi thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất.

    Cố Niệm mặc y phục trên mặt chưa trang điểm, chỉ có lớp son đỏ nhạt trên môi, cô chỉ nghĩ là muốn làm nền cho Tần Khả Ngộ, nhưng cũng không thể che được khí chất điềm đạm của cô.

    Tần Khả Ngộ vỗ vỗ tay cô dặn dò: "Như thế này vào bên trong đi sát em, đừng để bị lạc".

    Cô nhìn Cố Niệm khuôn mặt tinh xảo, cười cười: "Không biết chị hấp dẫn được bao nhiêu ánh mắt của đàn ông rồi".

    Cố Niệm nhìn Tần Khả Ngộ, mím môi cười: "Tần đại tiểu thư, điều này nên là chị nói với em".

    Từ nhỏ đến lớn, Tần Khả Ngộ là người phát ngôn xinh đẹp động lòng người và hấp dẫn bởi vẻ đẹp, đi đến đâu cũng đều có đàn ông người trước ngã trước, người sau kế tục săn đón, nhưng mà ánh mắt của cô ấy cực cao, dù sao ở Tần gia thì A thị cũng là danh môn vọng tộc.

    Nam nhân yêu thích Tần Khả Ngộ không phải là số ít, nhưng không một ai ôm được mỹ nhân về.

    Ánh mắt Tần Khả Ngộ nhất thời ảm đạm xuống.


    Bốn năm trước, trận ngoài ý muốn kia ở Mỹ khiến cô ấy mất hứng thú với đàn ông.

    Sau khi hai người họ tiến vào sảnh, bữa tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, phỏng chừng những nhân vật quan trọng còn chưa đến.

    Tần Khả Ngộ nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy tiểu tiên R Ngôn Phi Trạch siêu nóng bỏng ở phía trước, cô vội vàng nắm tay Cố Niệm: "Hãy nhìn xem, tiểu tiên R yêu thích của chị ở phía trước kìa, mau qua xin chữ ký và chụp ảnh cùng nhau".

    Bữa tiệc này là bữa tiệc cho bộ phim mới nổi tiếng của đạo diễn Lữ Đồ.

    Ngôn Phi Trạch là nam diễn viên có triển vọng với nét diễn xuất tự nhiên, ở gốc độ riêng nào đó, anh rất giống với người bạn cũ của Cố Niệm. Người duy nhất nói chuyện với cô trong những năm tháng bối rối và mờ mịt thậm chí còn vượt xa cả tình bạn để đạt được tình cảm trong trái tim cô. Tồn tại, nhưng cuối cùng anh rời đi mà không nói lời từ biệt, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô.

    Được Tần Khả Ngộ khích lệ, Cố Niệm cố gắng lấy lại can đảm, giẫm trên đôi giày cao gót bước nhanh đến chỗ Ngôn Phi Trạch, lấy điện thoại ra và nở nụ cười rạng rỡ: "Đại minh tinh, chúng ta có thể chụp cùng một bức ảnh không, tôi tuyệt đối không lộ ra ngoài?".

    Những người có thể đến đây phải được kiểm tra nghiêm ngặt và có một nền tảng nhận dạng nhất định, cho nên Ngôn Phi Trạch cũng không từ chối. Hơn nữa vị cô nương trẻ tuổi trước mặt có mái tóc dài vén lên, con ngươi đen trong suốt, tinh tế và xinh đẹp.

    Thật khó để từ chối một yêu cầu đến từ mỹ nhân.

    Ngôn Phi Trạch mỉm cười: "Có thể".

    Ngay lúc Cố Niệm ấn nút chụp hình, cô nghe thấy tiếng thổn thức của đám người, giống như là nhân vật khủng khiếp nào đó xuất hiện.

    Tầm mắt của mọi người đều nâng lên, hướng về phía cổng chính của đại sảnh.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  7. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 5 : Bị vấy nước hoa quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm đưa tay lấy điện thoại bỏ vào trong túi xách, đem tầm mắt hướng tới đầu S.

    Đi vào là người đàn ông có dáng người cao ngất, khí chất lạnh lùng cùng với kiêu ngạo, toàn thân là âu phục Hermes, ngũ quan như được điêu khắc, tinh tế mà hoàn mỹ.


    Bên cạnh anh là nữ minh tinh điện ảnh Hạ Vãn Vãn.

    Trong nháy mắt, đồng tử của Cố Niệm co rút nhanh, tâm cũng nhấc lên theo.

    Giang Diệc Sâm, anh như thế nào lại đến?

    Hơn nữa, còn cùng Hạ Vãn Vãn tới.

    Hóa ra Hạ Vãn Vãn gọi điện cho anh cũng vì chuyện này.

    Cố Niệm hối hận vì sao trong lúc đó lại không hỏi một câu, như vậy hiện tại cũng sẽ không kích động mà xấu hổ.

    Không kịp nghĩ nhiều, Cố Niệm nhanh chóng cúi đầu, hướng về phía ngược lại đi qua.

    Cô không thể để cho Giang Diệc Sâm nhìn thấy mình, bằng không Giang Diệc Sâm sẽ nghĩ là cô cố tình theo dõi anh, như vậy sẽ không có lý do để giải thích.

    Nhân viên F bưng đồ uống lui tới, bỗng nhiên có người giữ chặt cô: "Cẩn thận".

    Không đợi Cố Niệm phản ứng lại, phía sau có cái gì đó đánh tới: "Bịch" một tiếng đụng vào sau lưng của cô.

    Một ly nước trái cây ướp lạnh cứ như vậy mà ở trên người cô.

    Cảm giác lạnh buốt ngay tức khắc xâm lấn vào cơ thể.

    Cố Niệm sụp đỗ hít một hơi, nghĩ thầm càng hoảng loạn càng gặp chuyện không may.

    Nhân viên F nhất thời sợ hãi, cô ban nãy bị phân tâm, bởi vì đám người bên trong rất đẹp trai, không chú ý liền đụng vào người phía trước.

    "Thực xin lỗi.. thực xin lỗi".


    Cô vội vàng xin lỗi, nắm tay Cố Niệm là muốn đưa khăn tay cho cô.

    Cố Niệm hiện tại trong lòng bối rối, náo loạn như vậy vừa rồi Giang Diệc Sâm nếu như chú ý đến..

    Vừa nghĩ đếnaaa phương thức này, cô đột nhiên bỏ tay nhân viên F ra, đẩy đám người sang hai bên hướng ra bên ngoài chạy đi.

    Cô bất chấp phía sau một trận bàn luận sôi nổi, hiện tại thầm nghĩ tìm một chỗ trốn đi không xuất hiện mới tốt.

    Chỉ là một bước, trong đám người không biết làm sao lại có một chân chìa ra, Cố Niệm không chú ý, lập tức bị vấp té trên mặt đất, khủy tay hung hăng va chạm với đá cẩm thạch ở trê n sàn, đau đến nỗi nước mắt cô rơi ra.


    Không biết là ai rất nhanh mà nói nói lớn tiếng một câu, thanh âm mang theo trào phúng và vui sướng khi thấy người gặp nạn: "Mau nhìn, cô ấy mang chiếc váy F giống y hệt với Hạ Vãn Vãn".

    "Cô ấy là ai, trông giống như cô ấy đang mặc hàng nhái, quá nhục nhã!".

    Một trận tiếng cười nhạo xung quanh, đến khi tinh thần Cố Niệm hoảng sợ, có một thanh âm vang lên trên đỉnh đầu cô: "Cô không sao chứ?"

    Giữa hoảng loạn, Cố Niệm ngẩng đầu, nhìn thấy chính là Hạ Vãn Vãn kia gương mặt tinh xảo mang theo biểu cảm quan tâm.

    Trên người cô đúng là bộ váy F màu trắng, quả thực cùng với bộ trên người Cố Niệm là cùng một kiểu dáng. Đều nói đụng hàng không thể không xấu hổ, hiện tại Cố Niệm té ngã trên mặt đất, phía sau lưng lại bị vấy nước hoa quả, ai xấu hổ liếc mắt một cái liền biết.

    Thời điểm Hạ Vãn Vãn nhìn thấy rõ khuôn mặt của Cố Niệm, trong nháy mắt ánh mắt thay đổi, dường như nhớ tới cái gì đó, sau đó tầm mắt chuyển tởi người đàn ông bên cạnh.

    Giang Diệc Sâm khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn vẻ mặt chật vật của người trước mắt.

    Ánh mắt sâu xa của anh khó chịu, nặng nề giống như là dãy ngân hàng mênh mông bát ngát, chính là cặp mắt dừng lại ở trên gương mặt của cô.

    Nơi này không ai biết Giang Diệc Sâm cùng với Cố Niệm có quan hệ, ngay cả Hạ Vãn Vãn cũng không biết, cô chỉ biết là Giang Diệc Sâm đã kết hôn, dạng người gì cô cũng chưa thấy qua, nhưng mà khuôn mặt của Cố Niệm dù sao vẫn cảm thấy quen thuộc.

    Vẻ mặt Cố Niệm nhất thời đỏ bừng, cô cảm thấy ánh mắt của mọi người hiện tại đều tụ họp về ở trên người của anh, cho nên vành mắt anh cũng thuận tiện đỏ lên.

    Giang Diệc Sâm ngay lập tức ngồi xổm xuống, đôi lông mày có hơi nhăn lại, xem ra người ở bên ngoài tựa hồ là quan tâm, thế nhưng trong mắt không có một chút độ ấm.

    "Có hay không té bị thương?". Anh mở miệng hỏi.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  8. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 6: Anh buông tôi ra đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Cố Niệm cúi mặt xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Diệc Sâm, cô biết rằng thoạt nhìn giống như hòa nhã nhưng ẩn sâu trong đôi mắt là nhất định là u tối không nhận ra được, vành mắt đỏ ửng giọng nói vừa lo lắng vừa nhanh: "Tôi không sao".

    Nói xong cô cũng không để ý đến ánh mắt của mọi người, cắn răng đứng dậy, lập tức vội vàng rời đi.

    Vào gian phòng thay đổi, Cố Niệm dựa vào cánh cửa, thở một hơi một dài nhẹ nhõm. Nhịp tim rất nhanh, như thể muốn bay ra khỏi lồng ngực, lòng của cô mới bình tĩnh lại được một chút.

    Nước hoa quả ở trên người vừa dính lại vừa nhớt, Cố Niệm cởi lễ phục ra, rồi bước vào phòng tắm để rửa sạch vết dơ trên người, thay một bộ quần áo sạch sẽ và gọn gàng.

    Cố Niệm ngàn vạn lần cũng không đoán được Giang Diệc Sâm cùng Hạ Vãn Vãn liên hoan đêm tại đây, Hạ Vãn Vãn là tân diễn viên, lại là người phát ngôn dưới sự quản lý của tập đoàn Giang thị, không biết là nhu cầu thương mại hay là nguyên nhân khác. Giang Diệc Sâm bất luận tham gia yến tiệc nào, thế nào cũng là Hạ Vãn Vãn.

    Cô ngồi ở trên giường trong chốc lát, gửi lời nhắn cho Tần Khả Ngộ: "Thật xin lỗi, Khả Ngộ, chị có việc phải về trước". Đứng dậy, mở của phòng, liền nhìn thấy người đàn ông đứng bên ngoài.

    Giang Diệc Sâm một tay chống cánh cửa, ánh mắt sắc bén nhìn cô.


    Đường ra vào tất cả đều bị anh chặn hết, Cố Niệm muốn đi cũng không được, chống lại khuôn mặt của người đàn ông, giả vờ bình tĩnh mà mở miệng nói: "Tôi hiện tại phải đi về".

    Giang Diệc Sâm cười lạnh một tiếng, đưa tay cố trụ bả vai Cố Niệm, trực tiếp đem Cố Niệm đẩy vào bên trong.

    Đóng mạnh cánh cửa, Cố Niệm còn không có kịp giãy dụa, đã bị Giang Diệc Sâm đè trên cánh cửa.

    Một tay Giang Diệc Sâm chặn trên cánh cửa, trên cao nhìn xuống cô, trên môi có nụ cười nhạt: "Tới nơi này làm cái gì?".

    Hơi thở mát lạnh của anh vuong vấn trên chóp mũi Cố Niệm, cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập nhanh của mình, nhưng mà cô vẫn phải giả vờ giữ bình tĩnh mạnh mẽ mà nói: "Đến đây để chơi".

    Cho phép anh cùng Hạ Vãn Vãn đến, không lẽ cô không được đến sao?

    Nào có đạo lý này.

    Giang Diệc Sâm nhàn nhạt nhìn, nhẹ nhàng nâng cằm của cô, bờ môi bạc mỉa mai: "Đến chơi hay là.. theo dõi tôi?".

    Theo dõi?

    Cố Niệm thề cô tuyệt đối không có nghĩ cái này.

    Cô thật sự chỉ là bị Tần Khả Ngộ kéo tới, chỉ là không nghĩ tới đúng lúc bắt gặp Giang Diệc Sâm như thế này.

    Thấy cô không nói lời nào, Giang Diệc Sâm tới gần cô, môi bạc kề sát bên tai của cô: "Không nói lời nào, ngầm thừa nhận".

    Dường như cảm nhận được Cố Niệm run rẩy, nụ cười của Giang Diệc Sâm càng sâu thêm, môi của anh dọc theo vành tai của cô xuống phía dưới, cuối cùng rơi vào bên môi của cô, thanh âm khàn khàn thâm trầm: "Lời nói của tôi đối với cô đã quên rồi sao?".

    Giang Diệc Sâm cùng cô nói qua trong lời nói không phải quá nhiều, cho nên những gì anh nói qua chính mình vẫn còn nhớ rõ, đơn giản chính là không cần quản chuyện của anh, không cần mưu toan điều tra nắm trong tay hành vi của anh, thật lòng chỉ là một bà Lăng vô hình, cô cũng không muốn nói gì về cô ấy.

    Bởi vì vừa mới tắm rửa qua, trên người Cố Niệm có loại mùi hương mát lạnh, thêm làn da trắng nõn, bóng loáng và mềm mại của cô, nắm lấy trái tim của Giang Diệc Sâm, anh nhắm mắt lại và nghĩ đến bộ dáng của người dưới thân tối qua.

    Đôi mắt Giang Diệc Sâm ngay lập tức liền u tối, há miệng cắn đôi môi mềm mại của cô.

    Đại não của Cố Niệm đột nhiên trống rỗng. Sau khi cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, toàn thân cô cương cứng, cô vừa giận lại vừa sợ hãi, đưa tay và đẩy anh ra: "Anh buông tôi ra đi".

    "Buông cô ra?". Giang Diệc Sâm nhướng mày và cười xấu xa: "Nếu tôi nói không thì sao?".


    Môi anh ở trên mặt cô, cảm giác lạnh lẽo và mềm mại khiến Cố Niệm cảm thấy lo lắng.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  9. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 7: Cô cho tôi một chút thời gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Trong thời điểm sắp chịu không nổi, Cố Niệm đột nhiên đẩy anh ra, không quan tâm đến mà hô lên: "Hạ Vãn Vãn ở bên ngoài đấy, anh như thế nào lại bỏ cô ấy ở bên ngoài một mình?"

    Giờ phút này, trên đỉnh đầu của cô cần phải nhẹ nhàng
    xoay quanh tiếp xúc với khẽ hở, vòng Đạo Quang kia tên gọi thánh mẫu.

    Đúng vậy, đẩy chồng đến cho người phụ nữ khác, không ai ngoài cô ấy.

    Cố Niệm mím môi và nhìn vào khuôn mặt hờ hững và lạnh lùng của Giang Diệc Sâm, gằn từng tiếng: "Tôi cùng Tần Khả Ngộ đến nơi này, chưa từng có ý định muốn theo dõi anh."

    Giang Diệc Sâm cười lạnh: "Phải không?"

    Cố Niệm trong nháy mắt không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Diệc Sâm một lúc nữa, mới mở miệng: "Tôi hiện tại trở về."

    Nói xong cô đẩy cửa ra bước đi nhanh ra ngoài, chỉ là vừa mới bước một bước ra ngoài, đã bị người đàn ông bắt lấy cổ tay.

    Giọng nói của Giang Diệc Sâm lạnh nhạt: "Tôi cho phép cô tặng."

    Cố Niệm lắc đầu, muốn thoát khỏi anh, thế nhưng tay lại bị anh cầm thật chặt.


    "Cố Niệm". Thanh âm nặng nề vang lên trên đỉnh đầu, nhuộm màu với sự bất mãn sâu sắc: "Cô cho tôi một chút thời gian."

    Thời gian nghĩa là muốn nói cho cô nghe, tổng tài nói cái gì thì chính là cái đó.

    Cô ngẩng đầu, đụng vào ánh mắt sâu thẳm không lối ra của Giang Diệc Sâm.

    Sau đó, cô thừa nhận cô sợ hãi.

    Giang Diệc Sâm buông tay cô ra, đi qua hành lang dài đi đến thang máy bên cạnh, mới vừa ấn vào cái nút, chợt nghe thấy một hồi thanh âm kiều mị vang lên: "Diệc Sâm, Tiệc liên hoan tối đã bắt đầu rồi, anh đi đâu vậy?"

    Cố Niệm nghe được thanh âm phía sau cũng lập tức quay đầu lại, nhìn thấy chính là khuôn mặt đẹp long lanh.

    Ánh mắt Hạ Vãn Vãn dừng lại ở trên người Giang Diệc Sâm, với nụ cười dịu dàng có chủ ý: "Vừa rồi đạo diễn còn đang tìm anh mà?"

    Giang Diệc Sâm gật đầu: "Tôi có chút chuyện phải xử lý, cần phải đi qua."

    Cửa thang máy "leng keng" một tiếng mở ra, anh nhấc chân bước vào bên trong, đồng thời ánh mắt sắc bén nhìn thoáng qua Cố Niệm.

    Cố Niệm vội vàng đem tầm mắt thu về lại trên người mình, cuống cả lên vội vàng đi theo vào thang máy.

    Cửa thang máy đóng lại, một tia khẽ hở nhỏ bé cuối cùng, Cố Niệm nhìn thấy rõ ràng Hạ Vãn Vãn vô cùng căm phẫn, vẻ mặt không cam lòng.

    Cô bĩu môi, nhìn thoáng qua người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Không tốt khi anh để Hạ tiểu thư ở lại như thếthế?"

    Giang Diệc Sâm rất lạnh lùng, khong phản ứng.

    Cố Niệm cắn cắn môi: "Cô ấy giống như không vui vẻ, nếu không thì anh.."

    Còn chưa nói hết, đột nhiên liền chống lại khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, Giang Diệc Sâm nắm tay thành quả đấm phía bên phải cô, hơi nheo con mắt lại.

    "Mở miệng ngậm miệng đều là cô, cô thực sự yêu thích cô ta?"

    Cố Niệm: "..."

    * * *

    Thang máy xuống tới lầu một, rất nhanh nơi đó đã có người chạy đến, nhìn thấy Giang Diệc Sâm liền cung kính: "Tổng tài."

    Giang Diệc Sâm chỉ chỉ Cố Niệm: "Đưa cô ấy trở về." Sau đó anh không quên dặn dò Cố Niệm: "Ngoan ngoãn về nhà đợi, dám chạy loạn tôi liền không tha cho cô."

    Người đến là trợ lý của Giang Diệc Sâm trong yến tiệc, cùng Cố Niệm trước kia gặp qua một lần, anh ta biết rõ bà chủ Giang đến từ đâu, đó cũng là lý do đối với cô anh ta chưa từng hòa nhã.

    Anh ta gật gật đầu: "Vâng, tổng tài."

    Nói xong tầm mắt của anh ta chuyển sang Cố Niệm, mặc dù trong lòng không thích bà chủ Giang, nhưng mà anh còn muốn làm việc, cho nên, anh ta cũng chỉ mỉm cười: "Phu nhân, lên xe đi, tôi đưa người trở về."

    Cố Niệm nhìn thoáng qua anh ta, sau đó lại nhìn sang Giang Diệc Sâm.

    Vốn muốn hỏi một câu anh khi nào thì trở lại.


    Nhưng nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông thờ ơ hòa quyện trong đêm vô biên, anh không chú ý đến cô và dường như cô không tồn tại trong mắt của anh.

    Cho nên cuối cùng, đôi mắt cô buông xuống, đem lời nói nuốt vào bên trong, miễn cho chính mình làm điều thừa lại bị người chán ghét.

    Trong nháy mắt Cố Niệm nhìn thấy bóng lung của người đàn ông, cô độc và kiêu ngạo.

    Trong lòng cô bất chợt xuất hiện một loạt suy nghĩ khó chịu không nói nên lời, đại não một trận nóng lên, sau đó mở miệng như ma xui quỷ khiến: "Chờ.. chờ một chút."
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  10. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 8: Có phải hay không đối với tôi bất mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Giang Diệc Sâm xoay người lại, lông mày rậm có hơi nhăn lại: "Còn có việc?".

    Cố Niệm cắn cắn môi, tươi cười dẫn theo chút ý tứ lấy lòng: "Có thể.. Có thể giúp tôi hỏi xin chữ ký của Hạ Vãn Vãn được không?".

    Biểu cảm trên mặt người đàn ông lập tức có chút kỳ lạ, anh phất phất tay có chút không kiên nhẫn: "Đưa cô ấy trở về".

    Sau đó bước đi cũng không quay đầu lại.

    Biểu cảm của Cố Niệm nhất thời có chút mất mát, muốn ký tên thôi mà, lại không mất bao nhiêu thời gian của nữ thần, thế nào cũng không sẵn lòng chứ!

    Yến Tây có hơi bĩu môi, biểu cảm có chút khinh thường: "Cố tiểu thư, xin mời".

    Chắc là cố ý cấp cho Cố Niệm một người xinh đẹp, cho nên Yến Tây lái xe có lúc nhanh lúc chậm, khi đến gần cột đèn giao thông anh ta đột nhiên đạp phanh, Cố Niệm liền bị đập về phía trước, cô xoa cái trán, khóe miệng gợi lên ý cười thản nhiên: "Trợ lý Yến có phải hay không đối với tôi bất mãn?".

    "Không có".

    Cố Niệm nói: "Phiền lòng lái xe ổn định một chút, tôi có chút váng đầu".

    Yến Tây cảm thấy rằng nữ nhân này thật là khác người, cũng không phải là thiên kim Đại tiểu thư gì, nhẫn nhịn cuối cùng vẫn nói: "Cố tiểu thư, tổng tài của tôi đã cho cô những gì cô muốn, về phần anh ấy muốn cùng ai lui tới, đó là chuyện của anh ấy, hy vọng cô đừng can thiệp quá mức, cô nên tự mình biết mình một chút!".

    "Anh hiểu lầm!". Cố Niệm thản nhiên nói: "Tôi là theo bạn bè tới, chưa từng muốn đi theo dõi Giang tổng".

    Yến Tây hừ lạnh: "Không từ một thủ đoạn nào cuối cùng là chột dạ!".

    "Trợ lý Yến, không cần cảm thấy bất bình giùm cho tổng tài nhà anh, anh ấy cũng không mệt, ít nhất tôi đã khiến mẹ Giang vui, đã cứu anh ấy rất nhiều lần".

    Yến Tây: "..."

    Anh ta thật sự chưa thấy qua nữ nhân nào không biết xấu hổ như vậy! Anh ta trong một khoảng thời gian không nói tiếp được liền đạp mạnh chân ga, nhìn nữ nhân phía sau không phòng bị bật ngửa ra sau, mới lạnh lùng mở miệng: "Ngồi vững, để tránh cho nhổ ra như thế này".

    Ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng của Giang Diệc Sâm, chiều hôm nay Cố Niệm có một cái phỏng vấn, đến từ công ty thiết kế An Hòa.

    Chuyên ngành đại học của cô là thiết kế công trình kiến trúc, ao ước chính là được đi UCL đào tạo chuyên sâu.

    Thế nhưng nó cũng chỉ ao ước, sự thật là gia đình cô nghèo khó, cùng với mẹ sống nương tựa lẫn nhau, mà mẹ lại gặp phải tai nạn giao thông, cả ngày nằm ở trong ICU.

    Vì thế, cô thiếu Giang Diệc Sâm rất nhiều tiền.

    Kết quả phỏng vấn coi như là thuận lợi, cô tốt nghiệp khối A chuyên ngành kiến trúc, á khoa của chuyên ngành danh tiếng, thành tích xuất sắc trong trường, thành tích tốt nghiệp hệ GPA hạng nhất, lại có nhiều sản phẩm đạt không ít giải thưởng.

    Cho nên chỉ cần kế tiếp là ứng xử thật tốt, trúng tuyển hẳn là không có vấn đề gì.

    Hiện tại Cố Niệm rất là thiếu tiền, Giang Diệc Sâm giúp mẹ cô chữa bệnh, từ đầu đến cuối có hơn mười vạn, dù số tiền ít ỏi đó đối với anh chẳng là gì, nhưng đối với Cố Niệm mà nói, quả thực đó là một số tiền lớn, nhưng về sau cô sẽ cố trả lại.

    Thời điểm phỏng vấn xong, Cố Niệm nhận được điện thoại của Tần Khả Ngộ, hỏi cô tối hôm qua vì sao rời đi sớm?

    Cố Niệm tùy tiện lấy đại lý do giải thích một phen, chờ ở thang máy phía trước, phía sau đột nhiên lại có người gọi tên cô.

    Cô nhìn lại, là người vừa mới phỏng vấn cô.

    "Cố tiểu thư, cô khỏe, chủ tịch của chúng tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của cô, rất là yêu thích, muốn cùng cô nói chuyện, cô có sẵn lòng không?".

    Cố Niệm sửng sốt, điều này.. đứng lên nghe hình như cũng ghi lại?

    Cô gật đầu: "Được".

    Thực là cùng chủ tịch công ty thiết kế An Hòa, Cố Niệm còn chưa từng nghe thấy, người phỏng vấn đưa cô đên văn phòng của chủ tịch công ty: "Đúng lúc Mộ đổng đến công ty con thị sát, thấy được sơ yếu lý lịch của cô, cô thật may mắn!".

    Có thể tránh được hai vòng phỏng vấn tiếp theo.

    Cố Niệm có hơi chóng mặt, cô ngẩng mặt lên và hỏi: "Mộ đổng hả?".

    "Ân, đi vào thôi".

    Cố Niệm đi vào, nghe được người bên cạnh nói: "Mộ đổng, người đến".

    "Tốt".

    Người đàn ông ở chỗ bàn làm việc đứng lên, ước chừng bốn đến năm mươi tuổi, bảo dưỡng vô cùng tốt, ngũ quan nho nhã đứng đắn, thần thái bên trong lộ ra một chút uy nghiêm, trông thấy thời điểm Cố Niệm đến, không có nhiều cảm xúc trong đôi mắt, ông ta mở miệng, với sự kiêu ngạo nhất quán của cấp trên: "Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, thực xuất sắc, nếu cô muốn, tôi có thể giới thiệu cho cô làm việc tại trụ sở chính của tập đoàn Phục Tinh, nơi đó càng phù hợp hơn cho cô phát triển".

    Cố Niệm ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói, trong nháy mắt thấy rõ ràng biểu cảm kia, cô bỗng nhiên muốn cười.

    Suy nghĩ này xuất hiện, cô bỗng nhiên châm chọc mà bật cười: "Mộ đổng, ngài ngang nhiên cho tôi đi cửa sau như thế này, không sợ Mộ phu nhân biết rồi, lại muốn náo loạn một hồi?".
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
  11. penhi1412

    Bài viết:
    7
    Chương 9: Ôm chặt đùi Giang Diệc Sâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Khúc Nhất Nhất

    Đồng tử Mộ Thiên Kiều hung hăng co rụt lại, sửng sốt một lúc lâu không sợ hãi mà lên tiếng: "Mới vừa tốt nghiệp đi tìm công việc thật không dễ dàng, nếu như cô không muốn trước tiên có thể ở bên này thực tập rèn luyện, sau này lại đi sang trụ sợ chính".

    "Không cần". Cố Niệm xua tay: "Bây giờ tooi cũng không nghĩ, Mộ đổng vẫn là nên nhượng lại cơ hội này cho người khác đi, tôi không thể chịu đựng được".


    Cuối cùng Mộ Thiên Kiều tức giận: "Cố Niệm!".

    Cố Niệm nhướng mày để nhìn ông ta: "Như thế nào, ông còn muốn giáo huấn tôi?".

    Tại sao, ông ta đến từ đâu?

    Cuối cùng thì Mộ Thiên Kiều bình tĩnh lại, ân cần chỉ bảo: "Cô không cần kháng cự như vậy, tôi chỉ là muốn đền bù mà thôi".

    "Miễn". Cố Niệm nói chuyện rất không khách khí, giọng nói vô cùng châm chọc: "Ông có thể bồi thường như thế nào, mẹ tôi đã không chịu khổ vô ích trong nhiều năm như vậy, cho nên không cần ở chỗ này giả bộ làm người tốt, sói đuôi to!".

    Nói xong cô cũng không quay đầu lại mở cửa bước đi.

    Vừa rồi ở trước mặt Mộ Thiên Kiều đùa giỡn một phen, Cố Niệm cảm thấy rất thư thái, nhưng giá phải trả chính là, cô bị mất việc, thế nhưng không sao cả, cho dù chết đói cô cũng sẽ không tiếp nhận cái gọi là bồi thường của Mộ Thiên Kiều.

    Lúc trước mẹ sinh bệnh, cô đi tìm Mộ Thiên Kiều vay tiền, cuối cùng lại nhận được một sự sỉ nhục, Mộ phu nhân cầm một sấp tiền ném vào mặt cô: "Đủ rồi chứ?".

    Mộ phu nhân còn nói một cách khinh thường: "Cầm tiền liền cút đi, thật không biết dạy con cái kiểu gì, không có gương mặt".

    Rõ ràng năm đó Mộ phu nhân mới là tiểu tam, Mộ Thiên Kiều bám lấy kẻ quyền quý và thay lòng đổi dạ, cưa lại bạn gái cũ, nhưng vì cái gì cuối cùng hai người lại là vợ chồng mẫu mực, vợ chồng tình thâm.

    Thời điểm đứng ở cửa công ty, đột nhiên Cố Niệm cảm thấy trong lòng ngực vô cùng hận.

    Nếu như lúc trước Mộ Thiên Kiều cho cô mượn tiền, mẹ sẽ không chậm trễ việc điều trị dẫn đến việc oxy cung cấp lên não không đủ trở thành người sống thực vật, cô cũng sẽ không đánh mất sự trong trắng cùng với tôn nghiêm biểu cảm cũng không phải muốn chết muốn sống ôm lấy đùi Giang Diệc Sâm, sau đó sống cuộc sống tạm bợ, nhận hết sự thờ ơ.

    Trong hai mươi năm đầu đời, cô có mẹ cùng, cuộc sống ngày trước tuy không giàu có, nhưng nguyện vọng của cô mẹ đều cố gắng thỏa mãn.

    Hiện tại cô hai bàn tay trắng, chẳng qua chỉ là món đồ chơi của Giang Diệc Sâm mà thôi.

    Bảy tháng này, nói đổi sắc mặt liền đổi sắc mặt.

    Trong nháy mắt mưa xối xả liền tới, nhanh chóng cuốn gói cả thành phố.

    Cố Niệm không mang theo ô, cô cứ như vậy không chút sợ hãi đi vào bên trong làn mưa, họ nói rằng ngày mưa là ngày tốt nhất để khóc, cho nên hiện tại cô không kiêng nệ gì mà chảy nước mắt, vừa đi vừa khóc, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của người đi trên đường.

    Nước mưa hòa cùng nước mắt rơi xuống, cuối cùng cô cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống ghế dài ở trên phố.


    * * *..

    Bên trong xe Bently màu đen tràn đầy hơi lạnh, Giang Diệc Sâm bắt chéo hai chân, các ngón tay hơi uốn cong, phân phó tài xế: "Như thế này đưa tôi đi Minh Kính đài, buổi tối có một buổi tiệc tối, sáng mai sáu giờ đi vào trong đó chờ tôi".

    Tài xế gật đầu: "Được, Giang tiên sinh".

    Giang Diệc Sâm đem tầm mắt hướng ra bên ngoài, mưa bụi dày đặc rơi xuống, cả thế giới chìm trong sương mù.

    Với một cái nhìn vô tình như vậy, anh chợt nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, chìm trong suy nghĩ.

    Mới đầu anh còn không nhận ra, nhưng Cố Niệm đưa tay lên lau mắt rồi hít một cái thật mạnh.

    Giang Diệc Sâm nhíu mày thật sâu, ánh mắt lướt qua một hồi, nhớ lại chuyện dường như đã lâu lắm rồi, vào một buổi trưa nóng bức của mùa hè, một cô gái nhỏ ngồi khóc dưới gốc cây si trong khuôn viên trường mà không quan tâm đến hình ảnh của mình.

    Cố Niệm lau nước mưa trên mặt, chuẩn bị đứng dậy tìm một chỗ trốn thì đột nhiên đôi giày da đen xuất hiện trước mặt, những hạt mưa rớt xuống biến mất ngay lập tức.

    Cô hoảng hốt ngẩng đầu.

    Người đàn ông dưới chiếc ô lớn có khuôn mặt đẹp trai và biểu cảm lạnh lùng.
     
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...