Ngôn Tình [Edit] Cô Ấy Ngọt Như Vậy - Khúc Tiểu Khúc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi minhnguyet171005, 28 Tháng mười 2021.

  1. minhnguyet171005 ~ bright moon~

    Bài viết:
    44
    [​IMG]

    Cô ấy ngọt như vậy

    Tác giả: Khúc Tiểu Khúc.

    Editer: Minhnguyet.

    Thể loại: Ngôn tình.

    Văn án:

    Cô ấy như thế rất ngọt, khiến anh nhiều năm thương nhớ. Vườn trường đến đô thị, hệ chữa lành [ nhân vật nam chính có bệnh, nhân vật nữ chính là "thuốc".]

    "Em từng là ánh sáng duy nhất trong anh, cũng là tâm can của anh cả đời này". Hoàng tử cùng hoa hồng, truyện cổ tích nơi đô thị.

    Đại thần với con thỏ mềm mại đi dỏm.

    Đội trưởng đội đặc công giàu lòng hy sinh với bác sĩ thực tập ngoài mềm trong cứng.​

    Nhắc nhở bạn đọc:

    1. Nam nữ chính không có quan hệ huyết thống hoặc quan hệ trái pháp luật.
    2. Một số trường hợp không có cơ sở, chớ khảo chứng.

    Mục lục:


    Đóng góp ý kiến mọi người vô đây nha:

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Minhnguyet171005 - Việt Nam Overnight

    Theo dõi để cập nhập chương mới nhất nhé!
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười hai 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. minhnguyet171005 ~ bright moon~

    Bài viết:
    44
    Chương 1: Đại bảo bối.

    Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

    Editer: Minhnguyet

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa biệt thự "tinh" một tiếng, cửa mật mã được mở.

    Cánh cửa được người bên ngoài mở ra một khe hở nhỏ. Im lặng vài giây, của dần dần mở ra, sau đó một cái đầu thì vào dò xét.

    Đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng mang theo sự khẩn trương. Chủ nhân của con mắt rất nhanh đem mục tiêu ở nơi này quét một lượt.

    Cửa trước, phòng khách, phòng trà, nhà bếp, phòng ngủ..

    Không có người.

    Thì Dược khẽ buông lỏng mím môi, hỏi hấp cũng khôi phục lại.

    Khá tốt, khá tốt..

    Xem ra bọn họ còn chưa trở lại.

    Trong tay xách cái túi tiến đến, Thì Dược mở tủ giày, lấy ra một đôi dép màu xám phấn để dưới chân.

    Cô khom lưng xuống, vừa cởi xong dây của chiếc giày màu trắng, liền nghe thấy âm thanh vang lên.

    "Là Dao Dao trở về sao?'

    "!'

    Thì Dược sợ tới mức nhảy dựng tại chỗ.

    Cô theo bản năng vèo một cái giấu cái túi ra đằng sau, eo thẳng tắp nhìn về phía âm thanh truyền đến.

    Dì Đường mặc tạp dề đi đến phòng khách thì thấy, cô gái vóc dáng không cao ngẩng đầu ưỡn ngực trước cửa, biểu tình nghiêm túc như chuẩn bị tiếp nhận kiểm tra hình dáng.

    Liền thấy cặp mắt xinh đẹp sáng ngời lộ ra sự chột dạ, khẩn trương.

    Dì Đường "phì" một tiếng bật cười:

    "Dao Dao cháu làm cái gì vậy? Đứng oét cửa luyện quân tư sao?"

    Nhìn người vừa tới, mặt Thì Dược liền suy sụp.

    "Dì Đường, dì suýt chút nữa dọa cháu tái phát bệnh tim.."

    "Như thế nào? Dọa đến nỗi như gặp phải ba mẹ?" Dì Đường cười hỏi: "Sợ đến như vậy, có phải cháu lại giấu mang điểm tâm ngọt về?"

    Nói xong, ánh mắt dì Đường liền nhìn về phía cái túi trong tay Thù Dược..

    "Làm gì có."

    Thì Dược nghe vậy liền cười cười, như không có việc gì, đôi mắt giảo hoạt chớp chớp.

    Dì Đường đi đến cạnh cô, kéo miệng túi, đồ vật bên trong lộ ra.

    "Đây là.. túi zip đựng đồ ăn?"

    Dì Đường sợ run lên, bất đắc dĩ ngẩng đầu, "cháu muốn tự mình làm đồ ngọt?"

    Thì Dược gật gật đầu.

    "Cháu muốn học tự cấp tự túc, như vậy ba mẹ cháu cũng không như lần trước, từ giấy tờ thẻ tín dụng phát hiện cháu vụng trọng mua đồ ngọt."

    "Cháu chỉ biết thông minh, nhiệt tình với mấy đồ ăn được, lại không sợ đau răng đúng không?"

    Nhắc tới cái này, Thì Dược lập tức ỉu xìu.

    "Cháu.. thỉnh thoảng làm một lần.." cô ngẩng đầu, tiến đến ôm cánh tay dì Đường: "Dì Đường, cháu biết rõ dì hiểu cháu nhất, cháu cảm đón về sau cái gì cũng nghe dì, lần này dì ngẩng vạn lần đừng nói cho mẹ cháu đấy."

    "Cháu đấy"

    Dì Đường bất đắc dĩ điểm cô một cái, quay người vào nhà bếp.

    "Dì cái gì cũng không biết, cháu có bị phát hiện, cũng không thể trách dì đấy?"

    "Vâng" cô lên tiếng.

    Cô xách cái túi chuẩn bị lên tầng hai, nghĩ tới cái gì, hỏi người dì đang trong nhà bếp.

    "Dì Đường, ba mẹ cháu có nói lần xuất ngoại này để làm gì không? Hôm nay còn chưa trở về sao?"

    "Thấy ba cháu chỉ nói có chút chuyện trọng yếu, cụ thể thì không nói. Tối hôm qua đã gọi điện, tối nay mới về."

    "Sự tình gì mà như vậy, còn gạt cháu nữa? Chỉ có điều, buổi tối mới về thì.."

    Thì Dược cúi xuống khoé mắt nhìn cái túi trong tay, cười một tiếng:

    "Đì Đường, vậy cháu không thể như thế này xuống làm ăn."

    Nửa giờ sau, Thì Dược tóc ẩm ướt mặc áo tắm dài đứng trên cầu thang ngó xuống lộ ra khôn mặt Hồng hào như được phủ một lớp phấn do vừa tắm xong, lại đang câu mày.

    "Dì Đường.."

    "A" Dì Đường từ nhà bếp đi ra đáp lời: "Làm sao vậy?"

    "..."

    Thì Dược chậm chạp lôi từ sau lưng một bộ quần áo màu trắng phấn.

    Cô đưa tay lật qua lật lại bộ quần áo một lượt, sau đó mười phần đời không còn gì luyến tiếc nhìn xuống tầng một.

    "Dì Đường, cái này là dì giúp cháu mua sao?"

    "Đúng vậy, mặc không vừa sao?"

    ".. không phải là không vừa."

    Thì Dược ước lượng người mình, sau đó lấy ra hai cái tai thỏ dài ở mũ áo.

    "Dì, mặc bộ này mà bị trông thấy thì người ta cười rụng răng."

    "Ôi, quần áo ở nhà, người ngoài làm sao nhìn thấy."

    Dì Đường dường như nhớ lại cái gì, đột nhiên vui vẻ, cười: "Hơn nữa không phải dì không muốn mua cho cháu đồ trưởng thành, mà là người ta nói một mét sáu không đến tốt nhất mua đồ cỡ lớn ở khu thời trang trẻ em."

    Thì Dược: "?"

    Ở khu thời trang trẻ em?

    Thế Giới tràn đầy ác ý.

    Vẫy tay chào tạm biệt.

    Nhìn dì Đường muốn đi, Thì Dược ' vùng vẫy giãy chết' nói: "Cháu nhớ là ngoại trừ cái này, có lẽ còn có hai bộ––"

    Dì Đường cười cười, đưa tay chỉ lên trên: "Tại phòng giặt quần áo."

    Thì Dược: "..."

    Mệt mỏi.

    "Nếu cháu thật sự không thích, hôm nào dì đi mua cho cháu, hôm nay mặc tạm bộ này trước."

    ".. vâng."

    Nói đến đây Thì Dược chỉ có thể ỉu xìu vào thay quần áo.

    Thì Dược chuẩn bị cho đồ ngọt vào miệng đẻ cứu vớt tâm tình.

    Mũ tai thỏ rũ xuống, lại không cẩn thận để lộ tóc dài đen nhánh, Thì Dược vui vẻ ôm dụng cụ làm đồ ngọt, xuống thẳng nhà bếp.

    "Hôm nay muốn làm cái gì?"

    Dì Đường hỏi.

    Thì Dược hơi gấp suy nghĩ cười: "Lòng trắng trứng đường màu Hồng nhạt và xanh trời, cho vào miệng liền tan, thế nào?"

    Đi Đường gật gật đầu: "Nghe không sai. Cần nguyên liệu gì? Xem trong nhà đủ nguyên liệu?"

    Thì Dược để cái túi xuống, bắt đầu lựa nguyên liệu nấu ăn.

    Hai phút sau, Thì Dược đem trứng gà, nước chanh, đường cát nhỏ, màu thực phẩm cùng tinh bột mang lên bàn xử lí, sau đó liền gặp khó khăn.

    "Dì Đường, trong nhà không có hạnh nhân vụn sao?"

    "Trong nhà vừa sử dụng hết" Dì Đường nghe xong ngẩng đầu, đến chỗ bồn nước rửa tay: "Dì vốn là chuẩn bị buổi tối mua một chút, nếu như cháu muốn dùng thì chờ một chút, đi lái xe đi, nhanh thôi."

    "Dì Đường thật tốt."

    Dì Đường đùa vui nói: "Đối với người khác không tốt, nhưng cũng không thể không đối tốt với Dao Dao đại bảo bối không phải sao?"

    Nghe xong cái xưng hô như dành cho trẻ 10 tuổi, Thì Dược túng quẫn nói.

    "Dì, cháu cũng đã 16.."

    "16 sẽ không chịu làm đại bảo bối của dì Đường sao?"

    Thì Được nói không lại, đành phải tước vũ khí đầu hàng, "dì nói vậy, 60 cũng là dì, đi vui sao?"

    "Cái này cũng không khác lắm."

    "..."

    Dì Đường ra ngoài mua lúc rảnh rỗi, Thù Dược cũng không nhàn rỗi.

    Cô lấy trứng gà, đục một lỗ nhỏ, đem lòng trắng trứng để vào chén. Trước tiên đổ nước chanh vào trước, lấy máy đánh trứng bằng điện đánh chi trứng bông lên, sau đó chia nhiều lần cho đường cát nhỏ.

    Lòng trắng trứng cơ bản hoàn thành, chỉ cần thêm chút tinh bột là được.

    Thì Dược đem chén thủy tinh đặt lên bàn, xoay người đi lấy hộp tinh bột.

    Cô vừa cầm cái hộp, chợt nghe thấy âm thanh đóng cửa.

    Đang tập trung tinh thần, Thì Dược bị tiếng động đột ngột vang lên làm cô sợ tới mức tay run lên, hộp tinh bột lạch cạch rơi xuống đất.

    Dưới chân khói bột bốc lên.

    Thì Dược vô ta thức ngồi xổm xuống mò cái hộp mà không thấy lại gặp không may.

    "Phốc.. khụ khụ khụ.."

    Thì Dược ho đến mức tê tâm liệt phế.

    Tinh bột bay vào mắt khiến cô nhắm lại. Cô một bên phủi bột một bên hướng về dì Đường cầu cứu.

    "Dì Đường, dì Đường, nhanh nhanh, cấp cứu cấp cứu.."

    Một chuỗi tiếng bước chân từ phòng khách truyền tới, đã đến cửa phòng bếp nhưng lại dừng lại.

    Thì Được không quan tâm đến, vội vàng đưa tay về phía âm thanh.

    "Cháu bị âm bột bay vào mắt không nhìn rõ, dì Đường mau đỡ cháu đến chỗ bồn nước, cháu muốn rửa mắt."

    Người đứng ở cửa phòng bếp không biết như thế nào động cũng không động.

    "Khụ khụ.. dì Đường?" Thì Dược ho khan, âm thanh vì bị khó chịu mà thúc giục.

    Người nọ hồi phục lại sau khi thất thần, bước chân tới, khom người đỡ lấy cánh tay Thì Dược, kéo cô lên.

    Thì DƯợc được người nọ cách lớp áo cầm cổ tay đến bồn nước.

    Không biết có phải ảo giác hay không, lực trên cổ tay rất lớn, mơ hồ mang theo sự run sợ nào đó.

    Mò tới bồn nước Thì Dược có chút đau đầu.

    Chẳng lẽ dì Đường bị mình chọc tức?

    Cô do dự, lời nghĩ đến miệng lại nuốt trở về, tự mình đưa tay mở chốt vòi nước.

    Vừa mới vươn tay ra, đầu ngón tay của cô chợt chạm đến mũ bàn tay của người nọ, cảm giác hơi lạnh truyền qua đại não.

    Thì Dược dừng lại không trung.

    Nháy mắt, chốt được mở, tiếng nước chảy xuống.

    Thì Dược nhanh chóng không chú ta đến cảm giác kì quái vừa rồi, vội vàng cúi xuống rửa mặt.

    Cô gái khẽ cong eo, phía sau phút xuống mũ tai thỏ cùng tóc dài từ vai trượt xuống.

    Động tác bị cản trở, Thù Dược không còn tay, chỉ có thể mềm giọng nói:

    "Dì Đường, dì đừng giận.. có thể giúp cháu vén tóc cùng đôi tai thỏ? Có chút vướng víu."

    "..."

    Lúc này vẫn là không có hồi đáp một lúc lâu.

    Vừa gây họa làm hỏng đồ ngọt mất công chuẩn bị, hơn nữa lúc này còn sặc tinh bột, thấy không có phản ứng Thì Dược nhịn không được có chút ủy khuất.

    Cô nửa là vui đùa nửa là khó chịu mà mở miệng:

    "Dì Đường, dì mới vừa rồi còn nói cháu là đại bảo bối.. Nhưng bây giờ đến cái này cũng không giúp cháu."

    Tựa hồ là bị khuất phục, người đứng bên cạnh cuối cùng cũng chuyển động.

    Thì Dược cảm giác tóc bên tai cùng đôi tai thỏ được vén ra.

    Trong lòng cô mềm nhũn, như được vỗ về mà tiếp tục rửa mặt.

    Sau khi rửa xong, đang lúc cô muốn tắt vòi nước, đột nhiên cảm giác tóc cùng đôi tai thỏ bị kéo nhỏ.

    Một giọng nam lạ lẫm khẽ vang lên trong không khí.

    "Có sao không?"

    Giọng nói kia sạch sẽ trầm ngâm, âm cuối lãnh đạm mạng ý cười.

    ".. Đại bảo bối?"

    Thì Dược: "?"

    * * *

    * * *

    Nam?

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Minhnguyet171005 - Việt Nam Overnight
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2021
  4. minhnguyet171005 ~ bright moon~

    Bài viết:
    44
    Chương 2: Con thỏ

    Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

    Editer: Minhnguyet​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thì Dược cơ thể căng cứng đứng trước bồn nước, một hồi lâu mới hoàn hồn tâm trí.

    Bọt trôi trên mặt nước, cô chần chờ rời ánh mắt nhìn xuống chân phía đối diện.

    Đập vào mắt là một đôi giày Debby màu đen sáng bóng.

    * * * Người đàn ông có tri thức, không thể nghĩ ngờ.

    Nhưng dù là giọng nói êm tai hay là đôi giày này, Thì Dược đều không có cảm giác quen thuộc.

    Ánh mắt cô tiếp tục hướng lên nhìn đến quần phẳng lì.

    Chân rất dài, đây là ấn tượng đầu tiên của cô đối với người xa lạ này. Không phải là chỉ đơn giản dài, mà là một loại thon dài đẹp đẽ, rất thưởng thức.

    Chiếc quần hoàn mĩ đến tận eo, lại hướng lên trên là áo sơ mi trắng. Áo sơ mi sách không có nếp nhăn, cẩn thận tỉ mỉ, trên đó không có bất kì trang sức gì.

    Ít nhất.. Từ ngực trở xuống không có.

    Đứng thẳng ra sau, Thì Dược mới kịp phát hiện người này vai cao thật sự.

    "..."

    Độ cao so với bình thường chênh lệch đến cô cũng phải kinh sợ.

    Cô không ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng, cố gắng bình tĩnh mở miệng: "Anh.. là ai?"

    Thì Dược cho là mình biểu hiện rất khá, lại không biết được âm thanh này rơi vào tai người kia so với vừa rồi nhẹ hơn rất nhiều, hình như còn có phần run.

    Nghe như.. rất dễ khi dễ.

    Đồng tử màu nâu đậm của người kia đè xuống cảm giác u ám.

    ".. Cô là đang cùng cái áo sơ mi của tôi giao lưu?"

    Thanh âm vang lên lần nữa so với ban đầu có phần bớt đi ý cười, nghe giọng mỏng mà lạnh, lộ ra điệu bộ hờ hững.

    Thì Dược bị đối phương nói đến gì má nóng lên, vô thức ngẩng mặt lên.

    Ánh mắt một cao một thấp đụng nhau, Thì Dược giật mình.

    Cô phân tích tính toán, đại khái người trước mắt là người khác phái đẹp nhất cô từng thấy.

    Khuôn mặt đường cong sắc bén, môi mỏng mím chặt, mũi cao thẳng.

    Nhất là cặp mắt kia. Khoé mắt nhọn thâm thúy, mí mắt bên trên nửa uốn lên nửa rủ xuống, đến đuôi mắt lại rất cong, không nói không cười nhìn như say mà không phải say.

    Thì Dược trên mặt còn sững sờ, trong lòng không nhịn được cảm khái: Sống mười sáu năm, cô thế mà lại thấy cặp mắt đào hoa như trong sách nói.

    * * *

    Đợi một chút.

    "Lại?"

    Từ này đồng thời xoẹt qua sóng não hai dây liền bị Thì Dược bắt lấy cái đuôi kéo trở về.

    Ánh mắt cùng hô hấp của cô đồng thời ngừng lại.

    Đại não tự động nhớ lại chuyện rất nhiều năm về trước, mơ hồ chỉ còn lại hình ảnh một tấm ngũ quan.

    Trong lúc này đồng thời nhớ đến cặp mắt đào hoa của thiếu niên, từ trước đến nay Thì Dược đều coi là chỉ sống trong mộng của mình.. "Anh".

    Cho đến không lâu trước đó có hỏi bố mẹ, Thì Dược mới kinh ngạc biết được khi mình còn nhỏ lại thật sự có một người anh như thế.

    Nhưng nghe nói thân thể đối phương không khỏe, nhiều năm qua đều ở nước ngoài dưỡng bệnh..

    Lại nghĩ đến bố mẹ mấy ngày nay có việc ra nước ngoài, Thì Dược lập tức mở to con mắt.

    "Anh, anh là.. Thích Thần?"

    Đối phương hình như có chút ngoài ý muốn.

    Con ngươi màu nâu đậm khẽ run, đuôi lông mày hất lên.

    "Cô còn nhớ tôi?"

    Bốn chữ này nghe ra hàm ý nào đó, trực giác Thì Dược cho thấy có chút nguy hiểm.

    Cô theo bản năng lắc đầu: "Tôi có nghe mẹ nói qua."

    "A", người kia thu đuôi mắt vào, đồng từ dưới đáy cảm xúc cũng thu liễm lại, "Quả nhiên đã quên."

    * * *

    Thì Dược không hiểu sao có cảm giác lành lạnh từ lúc âm thanh này phát ra.

    Thích Thần không nói thêm gì nữa, hơi nghiêng người qua.

    "Đi, con thỏ nhỏ."

    Thì Dược: "..."

    Thì Dược: "Con thỏ nhỏ?"

    "Ừm". Anh không cảm xúc đáp lại.

    Tay phải anh nhấc.

    Thì Dược cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện cái đuôi dài cùng hai cái tai thỏ đều ở trong tay người bên cạnh.

    Lúc này cái tay thon dài theo từng đốt ngón tay co lại, nhéo nhéo cái tai lông xù.

    "Cái này còn không phải con thỏ?"

    Âm cuối anh nói khàn khàn. Vừa nói vừa cụp đuôi mắt, ánh mắt lãnh đạm quét qua dừng trên người Thì Dược.

    * * *

    Âm thanh lạnh nhạt không cảm xúc ở bên tai, Thì Dược cảm thấy một trận nhiệt độ như là thuận theo cái tai thỏ xông lên mặt.

    Không đến hai giây, vành tai cô gái đã nhuộm đỏ.

    Thì Dược mơ hồ cảm giác bị đối phương bóp nhẹ một chút, như là cái tai thỏ sống sở trên người mình.

    May mà người kia không tiếp tục làm cô khó xử, buông lỏng tay đi ra phòng bếp.

    Thì Dược thở phào nhẹ nhõm phía sau cậu.

    Sau đó cô cúi đầu xuống, khóc không ra nước mắt mà nhìn bột mì trắng xóa đầy trên mặt đất, chấp nhận số mệnh ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc.

    Còn phải nhải nhân dịp bố mẹ chưa về mà giải quyết hết, không phải nghĩ cũng biết cả hai tội cùng bị phạt, số phận thẻ thảm.

    Một bên khác.

    Thích Thần khẽ nâng cằm ngồi trên ghế salon trong phòng khách, ánh mắt lười nhác nhìn cô bận bịu thu dọn họa do chính mình gây ra.

    Gần mười năm không thấy, lúc trước là bé gái nhỏ nhỏ, hiện giờ..

    Trông thấy hai cái tai thỏ phía sau cô gái hất lên rồi hất lên, đáy mắt Thích Thần xoẹt qua ý cười nhàn nhạt.

    - -Hiện tại, như cũ vẫn là một con nhóc nhỏ nhỏ.

    Về phần khác biệt duy nhất..

    Em sao.

    Anh rủ mắt xuống, khàn giọng câu môi cười.

    Con ngươi màu nâu đậm hiện lên vẻ ảm đạm.

    Dì Đường lúc vừa về đến nhà cũng là lúc Thì Dược

    Kết thúc công việc.

    Vừa nghe thấy âm thanh mở mật mã, một giây trước còn cầm máy hút bụi điều chỉnh độ hút, một giây sau liền nhấn vào chốt tắt, trong nháy mắt thân eo thẳng tắp.

    Thích Thần ngồi trên salon thoáng thấy một màn này, ánh mắt loé lên.

    * * *Nếu có hai cái tai thỏ thật, hiện tại có phải sẽ xù lông dựng thẳng lên đi?

    Khóe môi anh cong lên không rõ lắm, ánh mắt chuyển đến trước cửa.

    Dì Đường đi vào rồi dừng lại đổi giày, đang mang khuôn mặt cười chẳng biết tại sao có chút cứng lại.

    "Dao Dao, dì vừa nghe điện thoại của Thì tiên sinh, ông nói ông từ nước ngoài trở về cùng Thích.."

    Chưa nói hết dì Đường đã thấy một chàng trai từ ghế salon đứng lên, âm thanh đang nói dở tan biến.

    Sắc mặt biến đổi.

    ".. Thích Thần?"

    "Dì Đường."

    Con ngươi màu nâu đậm như đắp lên tầng băng mỏng, sâu trong mắt là một mảnh đen như mực.

    Nhìn qua thần sắc câm như hến của dì Đường, Thích Thần hơi câu môi, đáy mắt lại không có nửa điểm cười.

    ".. Đã lâu không gặp."

    Dì Đường cứng người đứng tại chỗ.

    Đến lúc Thì Dược đẩy máy hút bụi về chỗ cũ rồi chạy ra từ sau phòng khách.

    "Dì Đường, dì.." Cô dừng lại, kì quái nhìn hai người, "Sao vậy?"

    Không biết có phải ảo giác hay không, Thì Dược có cảm giác trong nháy mắt dì Đường có điểm.. sợ hãi?

    Thì Dược không hiểu nhìn về phía dì Đường.

    "Dì Đường, anh ấy là Thích Thần mà bố mẹ cháu nhắc tới, họ xuất ngoại lần này chắc là đi đón anh ấy."

    Đường Ôn lúc này mới lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười: "A, ta lúc trên đường trở về thì có nhận được điện thoại của ba cháu, đã có nghe nói qua. Thấy ba cháu còn nói có chút thủ tục cần Thích Thần đến xử lý.."

    Cô nhìn về phía Thích Thần "Hành lý chờ một lúc lái xe lần trước đón anh đến sẽ đem lên."

    Thích Thần gật đầu.

    Đường Ôn thu tầm mắt lại, đưa tay giữ chặt Thì Dược hướng đi vào phía bên trong phòng khách.

    "Dao Dao, cháu xem đi mua hạnh nhân nát này, xem có thích hợp cho cháu làm đồ ngọt không."

    "..."

    Thì Dược còn chưa kịp phản ứng đã bị Đường Ôn nắm chặt tay kéo đi vào.

    Phía sau hai người, nhìn hai thân ảnh vội vàng đi vào, Thích Thần rũ mắt xuống.

    * * *

    Thì Dược mơ màng bị kéo qua hai đoạn rẽ hành lang, đến phía ngoài phòng bếp mới ngừng lại.

    Cô không hiểu nhìn về phía dì Đường: "Dì Đường, dì làm gì vậy?"

    Đường Ôn hít thở sâu hai cái, quay người lại, thần sắc nghiêm túc hiếm thấy.

    "Dao Dao, cháu có ấn tượng với Thích Thần sao?"

    ".. Giống như có một chút." Thì Dược nghĩ nghĩ.

    Sau đó khoé miệng cô cười lên, đưa tay lên sờ đuôi

    Mắt ước lượng, "chỉ nhớ rõ cặp mắt đào hoa rất đẹp, giống như.. nói không quá có tình yêu?"

    Đường Ôn biểu lộ có chút phức tạp, há miệng như muốn nói điều gì, nhưng do dự một chút, vẫn là không nói ra miệng.

    Thì Được tò mò đặt câu hỏi: "Ba cháu nói thế nào? Ông về sau sẽ ở nhà lâu sao?"

    "Ừ" Dì Đường tâm tư có chút nặng nề mà gật gật đầu, "Ba cháu nói trị liệu tại Mỹ của Thích Thần đã kết thúc. Về sau thích Thần chỉ ở trong nước."

    "Trị liệu cái gì mà nhiều năm như vậy? Mà nhìn anh ấy rất khỏe mạnh", Thì Dược đưa tay lên đỉnh đầu mình độ cao đi lên lại xuống ước lượng, "Rõ ràng cao hơn cháu nhiều như vậy."

    Ngữ khí giấu không được hối hận thân là thằng lùn.

    Đường Ôn lại không có tâm tư cùng cô nói đùa.

    "Dao Dao, cháu nghe dì Đường-- Về sau mặc kệ lúc nào, nhất định cách cậu ta xa một chút, được không?"

    ".. A?"

    Thì Dược giật mình. "Nhưng anh ta không phải anh của cháu sao?"

    Đường Ôn có chút xoắn xuýt siết chặt tay, cuối cùng chỉ lắc đầu.

    "Dì đã đáp ứng với ba cháu là không thể nói.. Nhưng cháu chỉ cần nhớ kĩ, Thích Thần cùng cháu, cùng những người bình thường không có giống.. Cậu ta rất ngủ hiểm, cháu nhất định phải cách xa cậu ta một chút, cậu ta rất có thể sẽ làm cháu bị thương. Có nghe không, hử?"

    Thì Dược không hiểu trầm mặc xuống.

    Người kia số với cô chỉ lớn hơn hai tuổi, tướng mạo anh sạch sẽ đẹp mắt, đối với cô mà nói.. Sẽ nguy hiểm sao?

    Trong lòng có âm thanh đang phủ định.

    Nhưng nhìn đi Đường ở gần đang mang vẻ mặt lo lắng, cô không thể nói câu cự tuyệt. Dù sao dì Đường cũng ở bên cạnh cô từ nhỏ, cơ hồ giống như người thân trong nhà.

    Thế là tại lúc Đường Ôn lại nói thêm một tiếng thúc giục, Thì Dược đành chậm rãi gật đầu.

    "Um.. Dì Đường, cháu sẽ nhớ kĩ."

    Đường Ôn nới lỏng sự lo lắng và đề phòng, vỗ vỗ mu bàn tay cô gái.

    "Ngoan, đêm nay muốn ăn gì, dì Đường làm cho cháu."

    * * *

    Chờ ứng phó với dì Đường xong, đưa mắt nhìn đối phương tiến vào phòng bếp, Thì Dược im lặng thở dài.

    Coi như Thích Thần lần trước rời đi.. Hẳn là vẫn chưa đến mười tuổi, cũng không biết dì Đường vì cái gì đối với anh ta có địch ý lớn như vậy.

    Không nghĩ được gì, Thì Dược chỉ có thể bất đắc dĩ quay người trở về.

    Vòng qua phòng bếp trước đó là một cái cầu thang, Thì Dược mới đi qua chỗ rẽ, còn chưa đi được mấy bước đã cứng đờ.

    Chàng trai áo sơ mi trắng dường như là nghe được âm thanh cô bước tới, liền dựa nửa người lên tường, nghiêng người giương mắt nhìn.

    Một mảnh đen kịt trong con ngươi màu nâu đậm giống như là ánh sáng cũng không tiến vào được.

    Hỏi hấp Thì Dược ngừng lại.

    Anh ta sẽ không.. nghe thấy được đi?

    Không chờ cô kịp phản ứng, cậu đút tay vào túi rồi đứng dậy.

    Ngừng giây lát, cậu bước chân đi tới.

    Đối diện với cặp mắt đào hoa, Thì Dược chần chờ 0.1 giây.

    Sau đó ánh mắt cô khẽ run rẩy, xoay người chạy.

    "Dì dì dì dì Đường, cháu giúp dì làm.."

    Chỉ tiếc âm lượng không đợi vang lên, Thì Dược liền cảm giác cổ áo bị siết chặt.

    Thân hình cô bị ép dừng lại.

    Cứng đờ hai giây, Thì Dược không còn cách nào, đành phải cẩn thận từng li từng tí quay người ngẩng đầu lên.

    Trong tay người kia cầm lấy cái cái tai thỏ ở mũ cô, cặp mắt đào hoa vểnh lên đuôi mắt nửa rủ nửa ép xuống, con ngươi màu nâu đậm không hề chớp mắt nhìn nàng.

    Thì Dược thậm chí có thể nhìn thấy bóng hình mình ở trong đó.

    "A, anh.."

    Ước chừng là theo bản năng cầu sinh, thanh âm cô nàng mềm đến đáng thương, giống như một giây sau liền có thể khóc lên.

    Cũng phá lệ để cho người ta nghĩ.. Dùng sức khi dễ.

    Đáy lòng Thích Thần đè nén một loại cảm xúc nào đó, lúc một tiếng này lọt vào tai càng thêm sôi trào kêu gào, muốn xông lên đến đỉnh điểm. Nhưng cuối cùng cũng bị Thích Thần hung hăng đè ép trở về.

    Cậu khắc chế buông ngón tay thon dài nắm lấy đôi tai thỏ.

    Giây lát sau, Thích Thần rũ tay xuống, thanh âm khàn khàn, tựa hồ còn mang điểm hơi lạnh.

    "Dì nói đúng."

    "Cô tốt nhất cách tôi xa một chút."

    Tác giả có lời muốn nói: Thích Thần, một câu miệng là (ao) Tâm không phải là (jiao) đàn ông.

     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười hai 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...