Đam Mỹ [Edit] Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới - Quân Hậu Hữu Thiên

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 13 Tháng một 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 63 :(a)

    Y Lộ Thước nhìn thần sắc khác lạ của bốn người, không biết mình có nên tin tưởng hay không.

    - Đinh! Mời ký chủ trong vòng hai giây đem diễn cảm điều chỉnh thành ảm đạm mất mát, đem cách nhìn của ngài đối với sự biến tâm của nam nhân bày tỏ ra ngoài.

    Y Lộ Thước điều chỉnh diễn cảm, điều chỉnh nửa ngày nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ:

    - Cho dù các ngươi là hồng nhan tri kỷ của hắn cũng không sao, nam nhân thay lòng là chuyện thật bình thường.

    Vẫn là nam nhân của Tấu Địch Khách gia tộc chưa bao giờ thay lòng, Sở Lưu Hương thật là tốt số.

    Tô Dung Dung nhìn chằm chằm Sở Lưu Hương, ánh mắt như hung thần ác sát.

    Nhìn xem ngươi hoa tâm, đứa nhỏ này dùng một mảnh thật tình nếu ngươi dám lãng phí, lão nương là người thứ nhất không tha được cho ngươi.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Vì cái gì hắn đọc hiểu ý tứ của Dung Dung cô nương!

    Ở nhà nhiều bồi bồi lão bà mới là lẽ phải.

    Ngoài ra ba năm này còn phát sinh chuyện thú vị khác.

    Bị Cao Á Nam kiên trì không lơ là truy phu, Hồ Thiết Hoa cuối cùng chịu lập gia đình.

    Vì thế Y Lộ Thước đưa lên lễ pháo cùng quan tài.

    Hồ Thiết Hoa chứng kiến quan tài làm bằng vàng được đặt tên là "phần mộ hôn nhân", nhất thời mắt hổ hàm lệ.

    Nhân sinh hắc ám, hắn nếu tuyển chọn thì rốt cục không còn cách nào quay đầu.

    Ngao ô ô..

    Huynh đệ tốt cuối cùng nghĩ thông, Sở Lưu Hương tỏ vẻ thật vui mừng.

    Đồng thời thập phần đỏ mắt, tính toán trở về cùng Y Lộ Thước thương lượng chuyện thành thân.

    Phải biết rằng mặc dù bọn họ đã trải qua một lần hôn lễ, nhưng đó là ở thợ săn thế giới.

    Nghĩ lại danh phận "trang chủ phu nhân" của hắn làm được danh bất chính ngôn bất thuận.

    Sao có thể!

    Sở Lưu Hương lập tức đưa Y Lộ Thước quay về Tấu Địch Khách sơn trang, một khắc cũng không đợi được.

    Hắn sớm chuẩn bị xong sính lễ (quà cưới).

    Vội vã chọn ngày lành, nhanh chóng thành thân, đem danh phận tọa thực.

    Một tháng sau, trên giang hồ phát sinh một đại sự cực kỳ oanh động.

    Sở hương soái phong lưu đa tình, thiện lương cơ trí, ưu nhã tuấn mỹ trong truyền thuyết lập gia đình.

    Đúng vậy!

    Đại anh hùng Sở hương soái gả, cho, người!

    Thật giận bọn họ không thu được thiệp cưới, không thể tận mắt chứng kiến Sở hương soái mặc mũ phượng khăn quàng vai là quýnh dạng bực nào.

    Đương nhiên các vị hiệp sĩ hiệp nữ thu được thiệp cưới cũng không cách nào tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.

    Phải biết rằng nam nhân Tấu Địch Khách gia tộc tôn trọng nàng dâu của mình như thế nào.

    Sở Lưu Hương không muốn mặc trang phục của tân nương, Y Lộ Thước chẳng lẽ còn bức bách hắn hay sao?

    Nhưng nếu Sở Lưu Hương thích mặc nữ trang, hắn cũng sẽ không phản đối.

    Hệ thống lặng lẽ đem ý nghĩ trong lòng của Y Lộ Thước lộ cho Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương còn đang rối rắm có nên mặc áo cô dâu hay không nghe vậy liền thở ra một hơi, vẻ mặt tuấn mỹ lộ nụ cười ôn nhu, ôm mặt nhỏ của Y Lộ Thước dịu dàng hôn hắn.

    Hôn lễ của hai người thật nhiệt náo.

    Xa ở đại sa mạc Tỳ Bà công chúa cũng đến chúc mừng, dẫn theo người yêu của mình.

    Đó là một nam nhân dáng người khôi ngô tướng mạo to cuồng, không có chút diễn cảm, ngây ngốc, giống như một người gỗ.

    Cũng may người này nhìn mặc dù ngu ngơ, nhưng mỗi khi ánh mắt nhìn Tỳ Bà công chúa lại mang theo thần thái.

    Giữa hai người quanh quẩn không khí hạnh phúc, mọi người nhìn thấy không khỏi có chút hâm mộ.

    Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi sớm thu thập xong tâm tình, đưa lên chúc phúc cho Y Lộ Thước cùng Sở Lưu Hương.

    Tống Điềm Nhi kéo tay Sở Lưu Hương, nức nở nói:

    - Sở đại ca, huynh..

    Lý Hồng Tự xen lời:

    - Huynh cuối cùng đã gả ra ngoài.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Tô Dung Dung than thở:

    - Tâm tình gả con trai thật sự là.. mùi vị khó tả!
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 63 :(b)

    Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi thần sắc phức tạp gật đầu.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Sở Lưu Hương khụ một tiếng, cười nói:

    - Cảm ơn.

    Các muội chúc phúc ta nhận được, về phần tâm tình làm mẹ..

    Không cách nào lý giải, cũng không muốn lý giải.

    Một bên khác, Vô Hoa ý xấu trộm đem nước trà của Y Lộ Thước đổi thành rượu.

    Y Lộ Thước uống hai hớp, chép miệng, luôn cảm thấy hương vị là lạ, đôi mắt nhìn chằm chằm Vô Hoa.

    Vô Hoa cười nhạt nói:

    - Hôm nay ngày vui, sao có thể không uống rượu.

    Đúng nha!

    Ngày vui sao có thể không uống rượu.

    Về phần tố chất sau khi uống rượu..

    Có Sở Lưu Hương, không sợ!

    Ở chỗ Sở Lưu Hương không chú ý, Y Lộ Thước một ly tiếp một ly, càng uống càng tinh thần.

    Hồ Thiết Hoa vừa nhìn, lập tức đi lên cùng Y Lộ Thước đấu rượu.

    Chờ Sở Lưu Hương phát hiện tình huống bên này, muốn ngăn cản đã không kịp rồi.

    Y Lộ Thước một chân giẫm lên ghế, xăn tay áo, hào khí vạn ngàn trực tiếp ôm vò rượu ừng ực uống.

    Người xung quanh nhân cơ hội hạ chú đánh cuộc, các thị nữ sơn trang áp trang chủ của mình.

    Nhìn Hồ Thiết Hoa nằm phịch trên bàn, Y Lộ Thước leo lên bàn, khoanh tay trước ngực ngửa mặt lên trời cười to:

    - Ha ha ha..

    Tiếng cười dũng cảm lại vô cùng rầm rĩ.

    Mọi người:

    -!

    Trong lòng Tô Dung Dung ngứa ngáy, thật muốn đem con mèo lớn đứng trên bàn ôm đi.

    Tỳ Bà công chúa thật hứng khởi nhéo cánh tay của đầu gỗ nhà mình, nàng thật sự bị mỹ nhân đại ca manh lật ra có được không!

    Đầu gỗ nhíu mày, cánh tay vừa động thay vị trí khác tiếp tục đưa cho người yêu kháp.

    Người không có ý tốt thật quá nhiều, Sở Lưu Hương dứt khoát đem lão bà còn đang cười to mang đi.

    Về phần những tiếng trêu ghẹo, tiếng hoan hô, hắn toàn bộ không nghe thấy.

    Trong phòng cưới.

    Y Lộ Thước ngơ ngác ngồi trên giường, ánh mắt có chút mê ly.

    Sở Lưu Hương động tác nhẹ nhàng giúp hắn cởi dây lưng.

    Y Lộ Thước nhìn nam nhân trước mắt, đột nhiên nói:

    - Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương mắt cười nhìn hắn.

    - Trung thực công đạo, huynh ở bên ngoài có bao nhiêu nữ nhân.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Hắn không đường chọn lựa nói:

    - Không có người nào.

    Y Lộ Thước vươn hai ngón tay, lạnh lùng nói:

    - Rõ ràng có liên quan với nhiều nữ nhân như vậy, huynh còn muốn lừa ta.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Hít sâu một hơi, hắn nói:

    - Tiểu Y, đệ uống say.

    Y Lộ Thước khinh thường nói:

    - Ta mới không say, huynh đừng di chuyển đề tài.

    Sở Lưu Hương trầm mặc một lúc lâu, diễn cảm nghiêm chỉnh sám hối nói:

    - Năm xưa trẻ người non dạ.. ai, ta nhầm, sai rất lớn.

    Y Lộ Thước nhíu mày, bỗng nhiên cười, tươi cười tà tứ nói không nên lời. Hắn đưa tay kéo Sở Lưu Hương lên giường, vỗ về mặt của hắn, nói:

    - Nếu là trước kia phạm lỗi, bỏ đi, nhưng vẫn phải bị trừng phạt.

    Bàn tay chậm rãi sờ soạng xuống bụng dưới của hắn, sức lực vừa đủ biến thành tra tấn ngọt ngào lại khó chịu đựng.

    Lão bà chợt bá khí trắc lậu làm áp lực Sở Lưu Hương thật lớn.

    Gian nan nuốt nước bọt, hắn đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

    Khố Lạc Lạc từng cho hắn một lời khuyên bảo, nhất định đừng để cho Y Lộ Thước uống rượu.

    Hiện tại hắn cuối cùng hiểu được nguyên nhân đối phương muốn nói lại thôi, liền sản sinh ghen tỵ cùng tức giận.

    - Suy nghĩ cái gì?

    Ngón tay thon dài vuốt phẳng môi mỏng khêu gợi của đối phương, Y Lộ Thước hơi nheo mắt lại, trong mắt mang theo cỗ nguy hiểm.

    Trên trán Sở Lưu Hương nháy mắt chảy ra mồ hôi lạnh, chợt cười nói:

    - Đương nhiên là động phòng hoa chúc.

    Chậm rãi nghiêng về phía trước, Y Lộ Thước nói:

    - Huynh thật chờ mong?

    Sở Lưu Hương ôn nhu cười:

    - Là thật chờ mong.

    Chưa từng nhìn thấy qua một mặt như vậy của Y Lộ Thước.

    Nguy hiểm, mê người.

    Nhịp tim Sở Lưu Hương gia tốc.

    Một đêm này khiến cho người chờ mong.

    Đêm sâu hơn, nến đỏ đã diệt, người chưa ngủ.

    Trong phòng truyền ra thanh âm khe khẽ, mãi tới khi không trung dần biến trắng.

    Thời tiết mưa phùn, thành Lạc Dương tràn đầy người.

    Từ Dương khách sạn là khách điếm nổi danh nhất thành Lạc Dương. Vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, có một nam một nữ đang ngồi.

    Nam tử mày kiếm mắt sáng, thiếu niên anh tuấn, nữ dáng người phong lưu, sắc mặt lại có chút tái nhợt như bị bệnh.

    Trong khách sạn có không thiếu nam nhân trộm nhìn bệnh mỹ nhân, chứng kiến thiếu niên ngồi cùng một bàn với nàng, không khỏi sinh lòng ghen tỵ.

    Cũng có chút nữ nhân lặng lẽ nhìn thiếu niên anh tuấn, hành vi tự nhiên càng thêm bí ẩn.

    Không khí giữa hai người rất kỳ quái, không ai lên tiếng nói chuyện chỉ trầm mặc ăn cơm.

    Tùy ý ăn vài miếng, nữ nhân buông đũa đứng dậy rời khỏi.

    Vẻ mỉm cười trên mặt thiếu niên không thay đổi, trong mắt lại thêm vẻ không đường chọn lựa.

    Ở bàn bên cạnh có hai nam tử trẻ tuổi cùng ngồi.

    Hai người này chính là Y Lộ Thước cùng Sở Lưu Hương sau khi dịch dung.

    Y Lộ Thước rì rì nói:

    - Người kia có chút nhìn quen mắt.

    Sở Lưu Hương vẫn tiếp tục lựa xương cá, bỏ vào trong chén của Y Lộ Thước, nói:

    - Trầm Lãng.

    Y Lộ Thước cũng không để ý hệ thống leng keng không ngừng, rất nhanh lật xem bộ tiểu thuyết "Võ Lâm Ngoại Sử", phát hiện kịch tình không đúng, kỳ quái nói:

    - Sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?

    Sở Lưu Hương ôm cằm trầm tư, nói:

    - Đang truy lão bà.

    Y Lộ Thước nói:

    - Chu Thất Thất?

    Sở Lưu Hương lại trầm tư, nói:

    - Hẳn không phải là nàng.

    Y Lộ Thước nghĩ nghĩ, nói:

    - Nữ nhân vừa rồi?

    Sở Lưu Hương nói:

    - Hắn là nam nhân.

    Y Lộ Thước mở trừng hai mắt, chợt hiểu:

    - Biến trang thích.

    Sở Lưu Hương cười cười, xem như tán đồng.

    Y Lộ Thước lại nói:

    - Trầm Lãng không phải thích Chu Thất Thất sao?

    Sở Lưu Hương như có suy nghĩ gì nói:

    - Đại khái bởi vì có người sống lại.

    Đêm tiến đến, trong phòng cách vách truyền ra tiếng tranh cãi.

    Y Lộ Thước cắn xong một đĩa điểm tâm ngọt, tiếp trà uống vài hớp.

    - Trầm Lãng, ngươi rốt cục muốn cái gì!

    Chỉ nghe thanh âm có thể tưởng tượng ra hình dạng nghiến răng nghiến lợi của đối phương.

    Trầm Lãng hạ giọng cười:

    - Ta nghĩ muốn gì, chẳng lẽ ngươi không biết?

    - Ngươi..

    Cách vách đột nhiên an tĩnh xuống, một lát lại vang lên thanh âm bàn ghế ngã xuống đất.

    Y Lộ Thước khó hiểu:

    - Bọn hắn đang đánh nhau?
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 64 :(a)

    -?

    Sở Lưu Hương sửng sốt, cười nhẹ thành tiếng:

    - Đúng.

    Nghe thanh âm thở gấp mập mờ, Y Lộ Thước nói:

    - Bọn hắn..

    Cách vách lại truyền tới vài câu nói chuyện, hắn nghi hoặc hỏi:

    - Trầm Lãng cũng sống lại sao?

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

    - Đúng vậy.

    Bỗng nhiên một tiếng rên rỉ du dương truyền vào bên tai.

    Có chút lười nhác, có chút lẳng lơ, giống như thừa nhận thống khổ không thể chịu được, lại có chút run nhẹ.

    Thanh âm mị hoặc vạch người, chỉ làm hồn phách người mê say.

    Diễn cảm Y Lộ Thước chợt ngẩn ra, quay đầu nhìn Sở Lưu Hương nói:

    - Bọn hắn đang.. hoan ái?

    - Tiểu Y.

    Ánh mắt Sở Lưu Hương híp lại, mỉm cười nói:

    - Hiện tại cũng không phải lúc cần quan tâm người khác.

    Giọng rơi xuống, cũng bắt đầu hưởng thụ "bữa ăn ngon" thuộc về chính mình.

    Trăm năm sau, Sở Lưu Hương sớm trở thành truyền kỳ.

    Hiện tại lại có một người viết lên truyền kỳ của chính hắn.

    Gần đây, trên giang hồ xuất hiện một vị đại hiệp, đại hiệp có bốn cái lông mày.

    Cho dù người không nhận thức hắn, chỉ cần nhìn thấy tiêu chí kia liền biết chính là hắn.

    Cùng là nhân vật truyền kỳ, Sở Lưu Hương cùng Lục Tiểu Phụng có nhiều điểm tương tự như nhau.

    Tỷ như là chuyện phiền toái vĩnh viễn giải quyết không xong.

    Lục Tiểu Phụng là gia hỏa thích tự tìm phiền toái, gần đây lại dính dáng vào trong một chuyện phiền toái.

    Trường sinh bất lão là chuyện mà mỗi người mộng mị dĩ cầu, Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông, Vũ Tắc Thiên, Đường Huyền Tông..

    Đều từng muốn suốt đời bất diệt, đáng tiếc không ai thực hiện được.

    Gần đây giang hồ bởi vì một quyển bí tịch võ công mà lâm vào phân tranh.

    Quyển bí tịch võ công này thật thần bí, truyền thuyết sau khi tu luyện sẽ đắc đạo thành tiên.

    Vì tranh đoạt quyển bí tịch này, người trong võ lâm đều tự tàn sát lẫn nhau.

    Lần này phiền toái quá lớn, Lục Tiểu Phụng động viên toàn bộ bằng hữu.

    Trải qua chín chín tám mươi mốt tai nạn, cuối cùng mới có thể bãi bình.

    Đợi khi tìm được hung phạm sau lưng, trợn tròn mắt.

    Hoa Mãn Lâu, Tư Không Trích Tinh bọn họ cũng trợn tròn mắt.

    Nhân vật truyền kỳ trăm năm trước, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, bất luận là ai đều sẽ há hốc mồm.

    Ngay cả Tây Môn Xuy Tuyết cũng không ngoại lệ.

    Sở Lưu Hương chỉ thản nhiên cười nói:

    - Mời ngồi.

    Đoàn người Lục Tiểu Phụng theo lời ngồi xuống, thần sắc thật hạn chế.

    Sở Lưu Hương nói chuyện khôi hài, bác học uyên bác, cùng hắn trò chuyện là một việc thật khoái trá.

    Còn nữa, nhân cách mị lực của Sở Lưu Hương đương nhiên không thể bày tỏ nên lời.

    Đoàn người Lục Tiểu Phụng hiện tại đã là nhân vật trung tâm của thế giới võ hiệp này, cũng không kém hơn bao nhiêu.

    Trò chuyện thật vui vẻ, kết quả chỉ chốc lát sau đã trở thành bạn tốt.

    Lục Tiểu Phụng đưa tay muốn sờ râu, thật giận vì hắn muốn mời kiếm thần đại nhân giúp việc, cho nên đã bị cạo sạch sẽ!

    Hắn than thở một hơi, nhìn nhân vật truyền kỳ tươi cười ưu nhã, nói:

    - Hương soái, còn mời ngài nói ra nguyên nhân của việc này.

    Biểu tình Sở Lưu Hương đột nhiên có chút kỳ quái, giống như ngượng ngùng giống như khổ não, còn có vài phần xin lỗi.

    Hết thảy đều là lỗi ăn dấm chua quá nhiều!

    Kể từ lần thăng cấp cuối cùng của hệ thống, Sở Lưu Hương cũng có thể nghe được hệ thống kêu leng keng, cũng có thể tự do ra vào không gian của Y Lộ Thước.

    Đối với Y Lộ Thước, Sở Lưu Hương tràn đầy phong phạm của một nhân thê.

    Đoạn thời gian trước nhàn rỗi chạy vào không gian sửa sang lại đồ vật.

    Làm cho hắn phát hiện một ít đồ vật nguy hiểm, tỷ như hơn một ngàn chữ cảm nhận sau khi quan sát trực tiếp hiện trường.

    Sở Lưu Hương vừa đọc vừa đoán, thấy thập phần cố hết sức.

    Hệ thống luôn hiểu lòng người, được Sở Lưu Hương cảm tạ liền đem chữ giản thể biến thành chữ phồn thể.

    Vừa xem liền hiểu.

    Phốc!

    Nếu không phải cần duy trì hình tượng của chính mình, hắn nhất định cười đến lăn lộn.

    Đột nhiên nụ cười của hắn cứng đờ, nghĩ tới một sự kiện.

    Có thể miêu tả cảm nhận, chẳng phải cũng ý nghĩa tận mắt chứng kiến?

    Kết quả mặt Sở Lưu Hương đen thấu, suýt nữa bị tắc nghẽn cơ tim.

    Thạch Quan Âm thật vô sỉ! Sao có thể khẩu vị nặng như vậy!

    Thật đáng chết, làm ô nhiễm ánh mắt tiểu Y!

    Sau đó hắn bay nhanh tìm được con đường phát tiết – rửa sạch không gian.

    Những đồ vật lẻ tẻ vô dụng, toàn bộ ném xuống.

    Nhưng quyển bí tịch làm cho giang hồ hỗn loạn bởi vì tên của nó có chút nghĩa khác, còn có bức tranh.. có chút hài hòa..

    Tóm lại bị hắn xem thành quyển sách bất lương vô tình ném xuống.

    Chân tướng sự thật thật quá quýnh người, Sở Lưu Hương đành bịa đặt chút lời nói dối.

    - Sở hương soái.

    Lục Tiểu Phụng chợt hỏi:

    - Có thể hỏi ngài một vấn đề không?

    Sở Lưu Hương:

    - Ngươi nói.

    Thần sắc Lục Tiểu Phụng vừa tò mò lại rối rắm hỏi:

    - Ngươi thật sự cùng Tấu Địch Khách trang chủ ở chung một chỗ sao?

    Sở Lưu Hương cười nói:

    - Đúng.

    Trong tươi cười cũng không che giấu vẻ ôn nhu, làm người động dung.

    Tư Không Trích Tinh tò mò:

    - Tấu Địch Khách trang chủ rốt cục là nam hay nữ nhân?

    Sở Lưu Hương nghi hoặc:

    - Tại sao lại hỏi như vậy?

    Con mắt Tư Không Trích Tinh vừa chuyển, nói:

    - Đồn đãi.

    Sở Lưu Hương nhíu mày nhìn hắn.

    Tư Không Trích Tinh nói tiếp:

    - Đồn đãi Tấu Địch Khách trang chủ kỳ thật là nữ nhân, Sở hương soái chỉ là ở rể mà thôi.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 64 :(b)

    -!

    Sở Lưu Hương kinh ngạc nói:

    - Thật quá mức!

    Thấy phản ứng của đối phương, Tư Không Trích Tinh than thở:

    - Lời đồn đãi không thể tin a!

    - Đích xác.

    Sở Lưu Hương tán đồng nói:

    - Tiểu Y là nam nhân.

    Lục Tiểu Phụng:

    -!

    Tư Không Trích Tinh:

    -!

    Tư Không Trích Tinh chậm chạp nói:

    - Lời đồn đãi nói ngươi gả cho hắn..

    Sở Lưu Hương:

    - Xác thực như thế.

    Tư Không Trích Tinh, Lục Tiểu Phụng, Hoa Mãn Lâu, Tây Môn Xuy Tuyết:

    -!

    Giờ phút này tâm tình Tư Không Trích Tinh thật phức tạp.

    Thật có một loại nam thần biến cơ lão, cảm giác tuyệt vọng thương tang thiên hôn địa ám.

    Hắn luôn tưởng là Sở Lưu Hương lập gia đình gì đó, là vì có người ác ý đả kích cùng bôi đen hình tượng của hắn mà thôi.

    Ai ngờ lại là thật sự!

    Sở hương soái, sao ngươi lại có thể nghĩ không thông suốt như vậy.

    Tư Không Trích Tinh bát quái nói:

    - Vậy Hương soái cùng Hắc Trân Châu..

    Sinh hoạt cá nhân bị bát quái, Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

    - Ta cùng nàng không có chút quan hệ nào.

    Lục Tiểu Phụng:

    - Vậy Tỳ Bà công chúa..

    Sở Lưu Hương ngắt lời nói:

    - Nàng là muội muội của tiểu Y.

    Tư Không Trích Tinh:

    - Thạch Tú Vân?

    Sở Lưu Hương nghĩ một hồi nói:

    - Thật có lỗi, đã quên là ai rồi.

    Tư Không Trích Tinh:

    -!

    Lục Tiểu Phụng:

    - Ngọc Kiếm công chúa?

    Sở Lưu Hương mỉm cười:

    - Hoàn toàn không quan hệ.

    Hoa Mãn Lâu xen lời:

    - Vậy Trương Khiết Khiết đây?

    Sở Lưu Hương:

    - Hình như cũng không quá quen.

    Hoa Mãn Lâu chấn kinh:

    - Nàng không phải sinh hài tử cho ngươi sao?

    Sở Lưu Hương càng thêm chấn kinh:

    - Đứa bé kia tuyệt đối không là của ta!

    Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng, Tư Không Trích Tinh, Tây Môn Xuy Tuyết:

    -!

    Ý thức được mình phản ứng quá lớn, Sở Lưu Hương sờ sờ mũi, khôi phục bình tĩnh nói:

    - Ta có thể dùng nhân cách phát thệ.

    Lục Tiểu Phụng:

    - Lời đồn đãi quả nhiên không thể tin.

    Lúc Y Lộ Thước trở về, gặp được bốn người đang định rời khỏi.

    Hắn nhìn chằm chằm bốn người, sau đó lại thu hồi ánh mắt.

    Dung mạo Y Lộ Thước thật sự kinh diễm, làm cho người ta không thể dời ánh mắt, lại không dám nhìn thẳng.

    Tư Không Trích Tinh đẩy Lục Tiểu Phụng, thì thầm nói:

    - Hắn chính là Tấu Địch Khách trang chủ.

    Lục Tiểu Phụng:

    - Chỉ có thể là hắn.

    * * *

    Hai năm sau, phong lưu tiêu sái Lục đại hiệp lâm vào lưới tình, sầu não thiếu chút nữa vặt sạch hàm râu bảo bối của mình.

    Mình đúng là vô sỉ vô cùng, phong lưu hoa tâm thì cũng thôi, thế nhưng lại đối với bằng hữu tốt nhất sản sinh tâm tư bẩn thỉu.

    Mặc dù đối phương ôn nhuận nho nhã, tuấn tú ung dung, bình dị gần gũi, nhân cách tốt đẹp..

    Kháo!

    Không thể nghĩ tiếp, càng nghĩ càng tâm động.

    Chính mình không cách nào cứu được! Thật sự không cách nào cứu được!

    Đột nhiên hắn nghĩ tới một người, có lẽ có thể lấy chút kinh nghiệm từ đối phương.

    Thế là Lục đại hiệp suốt đêm gấp rút lên đường, thẳng tới Tấu Địch Khách sơn trang.

    Trên giang hồ, nhân vật truyền kỳ thần thoại thật nhiều, mà nhân vật truyền kỳ như Sở Lưu Hương lại càng thiếu.

    « Tiểu Lý phi đao thành tuyệt hưởng, nhân gian bất kiến Sở Lưu Hương », đối với Lý thám hoa lang, Y Lộ Thước sản sinh hứng thú.

    Sở Lưu Hương không thẹn danh hiệu mà hệ thống phong tặng « Vũ trụ vô địch thủ đại hũ dấm chua », thiếu chút nữa chết đuối trong hũ dấm chua.

    Lần đầu tiên Sở Lưu Hương mang theo ánh mắt có thành kiến xem người.

    Gia hỏa họ Lý tên Tầm Hoan cũng bình thường thôi!

    Có gì mà đẹp!

    Thế nào lại đáng giá cho tiểu Y ngàn dặm xa xôi đi Hưng Vân trang nhất đổ phong thái hiệp sĩ.

    Người dù có phong thái bao nhiêu lại lợi hại được như Sở Lưu Hương hắn sao!

    Không phải hắn tự luyến, nam nhân hoàn mỹ như hắn thế gian đã tuyệt.

    Tiểu Y xem một mình hắn là tốt rồi, vì sao phải chạy đi xem nam nhân khác!

    Y Lộ Thước chỉ là cảm thấy Lý Tầm Hoan thật vĩ đại, con mẹ hắn vô cùng vĩ đại.

    Giao người yêu của mình nhường lại cho người khác, tinh thần như vậy đã siêu việt cực hạn, thăng hoa tới độ cao mà không ai sánh bằng.

    Lực sát thương mỹ nhân kế của Lâm Tiên Nhi thật cường đại như vậy sao?

    Nhẫn nhịn Sở hũ dấm chua Lưu Hương trên trăm năm, đột nhiên toát ra một nam nhân có tinh thần cao thượng như vậy, Y Lộ Thước rất là ngạc nhiên.

    Phải tiến đến chiêm ngưỡng một chút Tiểu Lý thám hoa, đem ý tưởng cổ vũ của mình mang đến, thuận tiện nhìn xem phong thái của võ lâm đệ nhất mỹ nhân Lâm Tiên Nhi.

    Đơn giản thu thập xong hành lý, Y Lộ Thước bị hũ dấm chua quấn quýt phiền người, đành đem hắn cùng nhau đóng gói mang đi.

    Lúc Y Lộ Thước gặp được Lý Tầm Hoan, ước chừng nhìn đối phương suốt thời gian một nén nhang, như muốn đem đối phương khắc sâu trong lòng.

    Dù là Lý Tầm Hoan, bị ánh mắt trống rỗng xem xét nhìn chăm chú, cũng nhịn không được có chút nổi da gà.

    Lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, Y Lộ Thước vỗ vai Sở Lưu Hương, nói:

    - Huynh xem mà học tập.

    Bị lưu lại Sở Lưu Hương cùng Lý Tầm Hoan trừng mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu sờ mũi mỉm cười chạy lấy người.

    Học tập?

    Học cái gì?

    Đem lão bà nhường cho người khác?

    Đừng nói giỡn, tuyệt không có khả năng này!

    Gặp lại Lý Tầm Hoan cũng đã qua nhiều năm, lúc này Lý Tầm Hoan đã đạm ra giang hồ.

    Trong quán rượu nhỏ, một nam nhân khí chất trác tuyệt đang im lặng uống rượu.

    Dung mạo của hắn thập phần anh tuấn, thoạt nhìn còn thật trẻ tuổi, lại dẫn theo thần sắc có bệnh.

    Ánh mắt của hắn rất thâm thúy, trong mắt mang theo vẻ ưu sầu, phảng phất trong lòng có uất ức.

    Rượu liên tục không ngừng, nam nhân thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, xem dáng vẻ bệnh nguy kịch.

    Y Lộ Thước nhìn hắn thì thầm nói:

    - Ta nghĩ hắn nhất định đang hối hận thu Diệp Khai làm đồ đệ.

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

    - Vậy sao?

    Y Lộ Thước:

    - Đồ đệ đều là nợ.

    Sở Lưu Hương cười nói:

    - Đệ lại nghe được tin tức gì?

    Y Lộ Thước ăn bánh ngọt, uống hớp trà nói:

    - Diệp Khai thích sư phụ của hắn.

    Sở Lưu Hương nói:

    - Đồ đệ thích sư phụ là chuyện thật bình thường.

    Y Lộ Thước:

    - Hắn thổ lộ với Lý Tầm Hoan.

    Sở Lưu Hương thiếu chút nữa phun rượu ra ngoài.

    Ở cổ đại, sư phụ cùng đồ đệ yêu nhau, phạm phải cương thường luân lý.

    Diệp Khai dám thổ lộ với Lý Tầm Hoan, dũng khí đáng khen, nhưng không cổ vũ.

    Sở Lưu Hương:

    - Vậy hiện tại..

    - Lý Tầm Hoan bị dọa nạt chạy.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    - Cũng không trách hắn.

    Y Lộ Thước:

    - Cho dù thích đối phương, cũng phải có mạng để thích.

    Lý Tầm Hoan mặc dù thoạt nhìn thật trẻ tuổi, nhưng cũng không còn vài năm để sống.

    Mà Diệp Khai, lại thật sự trẻ tuổi.

    Sở Lưu Hương có chút không đành lòng, lại muốn ra tay giúp đỡ.

    Dùng lời hệ thống mà nói, ở trong thế giới võ hiệp, thật vất vả chứng kiến một đôi cơ lão, cũng nên làm nguyệt lão kéo tơ hồng.

    Tựa như lúc đó truyền thụ kinh nghiệm cho Lục Tiểu Phụng, làm mối hắn cùng Hoa Mãn Lâu ở chung một chỗ.

    Đối với yêu thích kỳ quái dưỡng thành mấy năm nay của Sở Lưu Hương, Y Lộ Thước cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

    Cân nhắc đi làm bà mối cũng có tiền kiếm, hắn cũng vui vẻ chứng kiến.
     
    Lãnh Băng Sơn thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 65 :(a)

    Lúc đó Lục Tiểu Phụng lấy kinh nghiệm từ Hương soái, đã nộp lên một bút học phí lớn.

    Sau khi được chuyện, Hoa Mãn Lâu cũng cấp cho bọn họ một siêu đại hồng bao, cảm tạ bọn họ giúp hắn cưới được "Mỹ kiều nương".

    Nghĩ tới quan hệ giữa Diệp Khai cùng ma giáo, Y Lộ Thước giống như lại chứng kiến một hồng bao vẫy tay chào mình, liền nói:

    - Chúng ta đi tìm Diệp Khai. Đến lúc đó đem thuốc bán cho Diệp Khai, còn có "đại bí tịch sư phụ nhanh đến trong bát của ta" mà hệ thống cung cấp, "làm sao nhanh chóng bắt sư phụ"..

    Sở Lưu Hương sờ cằm, lộ ra mỉm cười, trong lòng lại bị hình dạng khả ái của Y Lộ Thước làm manh muốn kêu to.

    Y Lộ Thước nói:

    - Kỳ thật so sánh với Diệp Khai, ta luôn nghĩ a Phi mới là cp của Lý Tầm Hoan.

    Trải qua hệ thống thông dụng tri thức, Sở Lưu Hương hiểu biết nói:

    - Lý Tầm Hoan cùng Diệp Khai còn may, Long Tiểu Vân mới tính.. đệ cũng biết.

    - Ta biết.

    Y Lộ Thước gật đầu nói:

    - Tựa như huynh cùng Vô Hoa, Nam Cung Linh, Nhất Điểm Hồng cũng là cp.

    Sở Lưu Hương:

    -!

    Tuyệt đối không phải ý tứ này!

    Sở Lưu Hương đột nhiên nghĩ tới thợ săn đồng nhân, tự tiểu Y cùng các lộ nhân mã cp, trong lòng chợt dâng lên cảm giác nguy cơ.

    Diệp Khai rất rộng rãi, vừa nghe nói bệnh của sư phụ có thể trị liệu, không nói hai lời lập tức đem tài sản của mình đưa ra. Chứng kiến biểu tình kỳ quái của Y Lộ Thước, còn tưởng đối phương chán ghét không đủ nhiều, lại viết thêm tờ giấy nợ.

    Đúng là đứa bé tốt!

    Y Lộ Thước phát ra tiếng cảm khái tự đáy lòng.

    Quyết định giúp đỡ đứa nhỏ này.

    Lý Tầm Hoan cũng không dễ bị đánh động.

    Cảm tình của hắn đối với Lâm Thi Âm quá sâu, bằng không cũng sẽ không đem mình tra tấn thành dáng vẻ quái quỷ như thế.

    Diệp Khai muốn bắt sư phụ của mình, cần phải nghĩ kỹ đối sách.

    Cuối cùng hắn lựa chọn nghe theo lời của Tấu Địch Khách trang chủ thần bí khó lường, trình diễn khổ nhục kế.

    Con mẹ nó thật đúng là khổ nhục kế, thiếu chút nữa đã chết.

    Đã nói là giả vờ truy sát!

    Đã nói là độc dược dược tính không nặng!

    Gia hỏa tự xưng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng thật sự chỉ là một tiểu sát thủ vô danh sao?

    Hái hoa tặc xưng Hùng nương tử con mẹ nó vì sao lại xuất hiện trong khách sạn mà hắn dưỡng thương, đó là nam nhân a!

    Tung ra mê dược lại chạy trốn rốt cục hắn đến làm cái gì!

    Kháo!

    Không phải mê dược, là xuân dược.

    Nếu không.. sẽ nổ tung mà chết!

    Khổ nhục kế thật sự là ngoan độc hiểm ác.

    Khi toàn thân Diệp Khai đều mang theo vết thương, Lý Tầm Hoan nhất thời mềm lòng, cuối cùng rơi cạm bẫy.

    Y Lộ Thước còn định chuẩn bị hỏi thăm hệ thống hai thầy trò này ai trên ai dưới, nhưng khi nhìn thấy Diệp Khai thương càng thêm thương, giống như hiểu được gì đó, lại giống như đều không biết.

    Lão bà khi dễ người thái quá, Sở Lưu Hương đem hắn lôi đi trong ánh mắt cảm kích của Diệp Khai.

    * * *

    Lý Tầm Hoan có nhà không thể quay về, dẫn đồ đệ có nhà lại không muốn về, ở Tấu Địch Khách sơn trang tìm được hai công tác.

    Thẳng tới lúc này bọn hắn mới biết được giúp bọn họ kéo tơ hồng chính là đạo soái Sở Lưu Hương trong truyền thuyết.

    Tâm tình thật khó mà hình dung, còn có cảm giác vinh dự.

    Trong lòng chỉ thầm nhủ một câu, nguyên lai chuyện trường sinh bất lão không chỉ là truyền thuyết.

    Phút chốc Diệp Khai nghĩ tới một sự kiện, nói:

    - Trầm Lãng tiền bối bọn họ thật sự đi tiên sơn ở hải ngoại sao?

    - Tìm tiên sơn?

    Y Lộ Thước kỳ quái nói:

    - Không phải là hưởng tuần trăng mật sao?

    Diệp Khai:

    -!

    Sở Lưu Hương mỉm cười nói:

    - Đúng là hưởng tuần trăng mật.

    Diệp Khai:

    -!

    Lý Tầm Hoan:

    -!

    Năm tháng vô tình, chớp mắt đã qua trăm năm, từ giã cổ đại, cuộc sống hiện đại oanh oanh liệt liệt triển khai.

    Ở lại khu nhà cấp cao, lái xe đua, mặc quần áo hàng hiệu nổi tiếng..

    Có tiền mới có hưởng thụ.

    Ngày mùa hè chói chang, toàn bộ nhân viên Tấu Địch Thủ sơn trang tập thể đi đảo Phuket du lịch.

    Y Lộ Thước say máy bay, rúc trong nhà xem phim truyền hình.

    Sở Lưu Hương bồi hắn, nhưng bị lôi không chịu nổi, đi ra ngoài thoáng khí.

    Hôm nay Y Lộ Thước lại đang nghiêm túc nhận chân xem phim đầy kịch tình thiên lôi cẩu huyết.

    Sở Lưu Hương hiếu kỳ ngồi xuống bên cạnh hắn.

    Trong màn hình xuất hiện một nam nhân mặc cổ trang, thân mặc phục trang truyền thống Tây Vực, có phong cách Ả Rập mãnh liệt.

    Bộ phim này không thiếu mỹ nữ, được, một mỹ nữ xuất hiện, kêu nam nhân kia..

    Sở, Lưu, Hương!

    Cuối cùng Sở Lưu Hương mới chú ý tới tên bộ phim này.

    Kháo!

    Diễn thật sự là hắn.

    Nói tới cái bụng dưới là sao vậy!

    Đạo diễn giỡn sao!

    Sở Lưu Hương sao có thể trường như vậy!

    Nếu trường như vậy còn có thể mê đảo nhiều nữ nhân cùng cưới được tiểu Y nhà hắn sao!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

    Tác giả: Quân Hậu Hữu Thiên

    Editor: GiangNgan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chương 65 :(b)

    Sở Lưu Hương ôm máy tính tìm kiếm, chứng kiến phim truyền hình bị sửa chữa hoàn toàn, lòng chua xót muốn chảy nước mắt.

    Hai ngày trước hắn còn cười Lý Tầm Hoan, để hắn xem "Tiểu Lý phi đao", chủ yếu là xem tạo hình mái tóc mì ăn liền.

    Hôm nay, liền tao báo ứng.

    Lại nhìn người khác bình luận.

    Phim không tệ, chỉ cần xem nhẹ hai diễn viên là tốt rồi!

    Thần thoại hoàn mỹ, tiêu sái tuấn dật, khinh công cùng kỹ năng tán gái trên đời không có địch thủ bị tao đạp!

    Diễn viên nhanh đi giảm béo đem thắt lưng thùng nước gầy đi một nửa tuyệt đối sẽ thành một đại soái ca!

    XXX Sở hương soái, nỗi đau vĩnh viễn trong lòng ta.

    Đạo soái cũng không phải là ai đều có thể diễn được a a a a!

    Sở Lưu Hương hoàn toàn không xứng với Thạch nữ thần!

    Bị buồn nôn tới!

    Làm cho tôi nhìn thấy thật muốn phun! Ụa..

    * * *

    Sở Lưu Hương sờ mũi, thật hứng thú lật xem bình luận.

    Trong lúc vô ý điểm mở một trang web, tiêu đề "Sở Lưu Hương cùng Lục Tiểu Phụng ai càng soái ai càng lợi hại".

    Lục Tiểu Phụng hoàn bạo!

    Không thể nghi ngờ Sở hương soái!

    Sở Lưu Hương cơ trí võ công xa xa siêu việt Lục tiểu kê!

    Sở Lưu Hương hoàn mỹ, Lục Tiểu Phụng càng có tình vị, hai người đều thật soái, tôi càng thích Lục tiểu kê!

    * * *

    Người ủng hộ Lục Tiểu Phụng hiển nhiên rất nhiều, số người bỏ phiếu lại nhiều hơn của hắn mấy chục!

    Trời nắng sét đánh vang! Không thể tin!

    Sở Lưu Hương dựa theo công bình công chính nguyên tắc, ném cho chính mình một phiếu.

    Rồi mới trong ánh mắt xem thường của Y Lộ Thước, thật nhàm chán mở mười mấy nick ảo, ném cho chính mình một phiếu lại một phiếu.

    Lại đi vào trong đàn của Tấu Địch Khách sơn trang, kêu gọi các vị tỷ muội nhượng các nàng bỏ phiếu cho hắn.

    Chờ chứng kiến số phiếu của mình nhiều hơn Lục Tiểu Phụng một mảng lớn, khuôn mặt nghiêm túc mới lộ ra mỉm cười.

    Sở Lưu Hương lại làm vẻ mặt nghiêm túc phân tích về ưu khuyết điểm của mình cùng Lục Tiểu Phụng.

    Cuối cùng còn ps một câu, Lục Tiểu Phụng như thế nào cũng không bằng Sở Lưu Hương, dù cưới lão bà cũng là lấy kinh nghiệm từ hắn.

    Lập tức có người hỏi, Lục Tiểu Phụng ở đâu ra lão bà.

    Sở Lưu Hương đáp lại, Hoa Mãn Lâu.

    Một giây sau mấy chục người cùng phun Sở Lưu Hương, ngươi là chết cơ lão cút ngay!

    Trong tiếng mắng Sở Lưu Hương lắc đầu rời khỏi internet.

    Y Lộ Thước nói:

    - Huynh thật là nhàm chán.

    Sở Lưu Hương sờ mũi mỉm cười nói:

    - Ta nói chính là sự thật.

    Y Lộ Thước:

    - Ta nhớ được có một bộ phim nói về chuyện xưa của huynh.

    - Chuyện xưa gì vậy?

    Một tay ôm Y Lộ Thước, một tay vuốt ve dọc theo hông của hắn.

    - Vô Hoa cùng Nhất Điểm Hồng đều là nữ nhân, huynh thích Vô Hoa..

    Chỗ kia bị nặng nề nắm một chút, Y Lộ Thước thở gấp một hơi, trừng mắt nhìn Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương vô tội trừng mắt nhìn:

    - Ta chỉ là rất kinh ngạc.

    Bộ phim kia sau khi xem xong, hắn thiếu chút nữa bị lôi hộc máu.

    Ăn mừng chính là, biên kịch không đem giới tính của hắn cũng bỏ qua.

    Phải biết rằng còn có một bộ « Tuyệt đại song kiêu », Hoa Vô Khuyết bị biến thành nữ nhân đâu.

    Sở Lưu Hương hôn lên đôi môi mềm mại, chậm rãi tiến vào đối phương.

    - Huynh có thể tự mình đầu tư quay phim..

    Thân thể bị dị vật xâm lấn, Y Lộ Thước khẽ nhíu mày, hơi có chút không khỏe.

    - Thật sự là chủ ý không tệ.

    Sở Lưu Hương hôn lên trán hắn, cười nói:

    - Đến lúc đó chúng ta dùng bản sắc diễn xuất.

    Ánh mắt Y Lộ Thước chợt sáng lên:

    - Như vậy có thể tiết kiệm được thật nhiều tiền.

    * * *

    Sáng sớm, ánh mặt trời mới lên.

    THE END!
     
    Alissa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng hai 2024
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...