Chương 20: So với huynh muội ruột còn thân hơn
Khi Lăng Hạo Nhiên trở về, nhìn Tử Khuynh có chút không giống lúc trước, ánh mắt Lăng Hạo Nhiên hơi hơi lóe lên, nhưng cũng không lên tiếng hỏi.
"Khuynh Nhi, ăn một chút đi!" Lăng Hạo Nhiên đem bánh bao vừa mua đưa cho Tử Khuynh, trong chuyến đi này, tiền Đinh y sư cho bọn họ, cũng coi như là hoàn toàn dùng hết.
"Ca ca, cũng ăn đi!" Tử Khuynh nhìn tay nải trong ngực Lăng Hạo Nhiên, nở nụ cười rạng rỡ, lập tức làm cho tâm tình Lăng Hạo Nhiên biến tốt, đối với Tử Khuynh mỉm cười.
Huynh muội hai người nhìn nhau cười, đều không có nói gì!
Hôm sau, mưa dầm kéo dài, cho thấy, hôm nay không giống với bình thường.
Tử Khuynh mang theo Lăng Hạo Nhiên đến khách điếm mà hai người Lạc Thiên Khuyết đang ở.
"Thùng thùng thùng." Tử Khuynh gõ cửa phòng Lạc Thiên Khuyết, nếu buổi hôm nay không phải là, Lăng Hạo Nhiên giúp Tử Khuynh thay đổi một thân xiêm y, chỉ sợ lúc này, hai người bọn họ hai người sẽ bị chắn ở bên ngoài khách điếm.
Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang, không phải đây sao, nếu như là bộ dáng khất cái như ngày hôm qua, Tử Khuynh nhất định sẽ không cơ hội đứng đây gõ cửa phòng Lạc Thiên Khuyết.
"Ngươi đến rồi!" Khi Lạc Thiên Khuyết mở cửa phòng nhìn thấy Tử Khuynh trong nháy mắt, đôi mắt liền mở to thêm chút.
Tuy nói ngày hôm qua hắn đã biết Tử Khuynh có dáng vẻ khuynh thành, bất quá, phía dưới một thân quần áo rách nát kia, lại là một dung mạo tuyệt sắc, mà hôm nay, liền không giống nhau, tuy nói quần áo không quý giá đẹp đẽ, nhưng mà ít nhất thật sạch sẽ, cho người ta một loại mới mẻ cảm giác.
Lăng Hạo Nhiên trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Thiên Khuyết, thân thể khẽ chấn động một chút, trong mắt lóe lên một mạt biểu tình khó tin.
Mà sau khi thấy Dạ Vô Song từ trong một gian phòng khác đi ra, khiếp sợ trong mắt hắn cũng đã không còn thu liễm.
Ngày hôm qua, Tử Khuynh cũng chưa nói cho hắn biết, nàng muốn mang theo người nào tiến vào đến Mộng Huyễn rừng rậm, cho nên, trong nhất thời, hắn hoàn toàn bị chấn động.
Ở trên Lăng Thiên đại lục Lạc Thiên Khuyết và Dạ Vô Song, chính là nhân vật phong vân vốn là cao cao tại thượng, không thể với tới, nhưng mà hiện tại, bọn họ lại xuất hiện trước mặt bản thân, khiến hắn có cảm giác hai mắt của mình có vấn đề.
Thiên phú tu luyện của Lăng Hạo Nhiên chính là rất tốt, nhưng mà so với hai người bọn họ mà nói, vẫn là thiếu sót một chút.
"Đây là ca ca ngươi?" Dạ Vô Song liếc nhìn Lăng Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ hoài nghi, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chính là bộ dáng của hai người bọn họ đều không có điểm nào giống nhau.
"Đúng!" Tử Khuynh gật đầu, cho dù hắn không cùng quan hệ huyết thống với nàng, nhưng mà so với huynh muội ruột, bọn họ còn thân thiết hơn.
"Tiểu nha đầu, ngươi còn chưa có nói cho chúng ta biết ngươi tên là gì?" Bỗng nhiên, Lạc Thiên Khuyết giống như nghĩ tới bọn họ đến tên của Tử Khuynh là gì cũng đều không biết.
"Trước khi ngươi hỏi tên của người khác, chẳng lẽ không nên tự giới thiệu trước sao?" Tuy nói nàng đã biết bọn họ thân phận của hai người kia, cũng biết tên bọn họ, nhưng mà nàng bây giờ, chính là một tiểu cô nương yếu đuối, làm sao có khả năng sẽ biết tên bọn họ.
"Ha ha." Biết rõ Tử Khuynh là một người không chịu thua kẻ khác, Lạc Thiên Khuyết vì vậy vẫn là không thể so với nàng, "Ta là Lạc Thiên Khuyết, hắn là Dạ Vô Song!"
"Ta Tử Khuynh, hắn Lăng Hạo Nhiên!" Chỉ cần một cái tên, như vậy là đủ rồi!
"Các ngươi không phải là huynh muội sao?" Tử Khuynh giới thiệu, làm cho Dạ Vô Song lần nữa lên tiếng, quả nhiên, trực giác của hắn vẫn là không sai.
"Ừm!" Tử Khuynh như cũ gật đầu, không có ai quy định, bọn họ không thể là huynh muội.
Lăng Hạo Nhiên nắm lấy tay Tử Khuynh, "Chúng ta là huynh muội, huynh muội còn thân thiết hơn cả huynh muội ruột!" Cổ tay hơi hơi dùng sức, giọng nói đầy hữu lực!
Chẳng biết tại sao, nhìn hai bàn tay đan vào nhau kia, Dạ Vô Song đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.
"Khuynh Nhi, ăn một chút đi!" Lăng Hạo Nhiên đem bánh bao vừa mua đưa cho Tử Khuynh, trong chuyến đi này, tiền Đinh y sư cho bọn họ, cũng coi như là hoàn toàn dùng hết.
"Ca ca, cũng ăn đi!" Tử Khuynh nhìn tay nải trong ngực Lăng Hạo Nhiên, nở nụ cười rạng rỡ, lập tức làm cho tâm tình Lăng Hạo Nhiên biến tốt, đối với Tử Khuynh mỉm cười.
Huynh muội hai người nhìn nhau cười, đều không có nói gì!
Hôm sau, mưa dầm kéo dài, cho thấy, hôm nay không giống với bình thường.
Tử Khuynh mang theo Lăng Hạo Nhiên đến khách điếm mà hai người Lạc Thiên Khuyết đang ở.
"Thùng thùng thùng." Tử Khuynh gõ cửa phòng Lạc Thiên Khuyết, nếu buổi hôm nay không phải là, Lăng Hạo Nhiên giúp Tử Khuynh thay đổi một thân xiêm y, chỉ sợ lúc này, hai người bọn họ hai người sẽ bị chắn ở bên ngoài khách điếm.
Cái gọi là người dựa vào ăn mặc, Phật dựa vào kim trang, không phải đây sao, nếu như là bộ dáng khất cái như ngày hôm qua, Tử Khuynh nhất định sẽ không cơ hội đứng đây gõ cửa phòng Lạc Thiên Khuyết.
"Ngươi đến rồi!" Khi Lạc Thiên Khuyết mở cửa phòng nhìn thấy Tử Khuynh trong nháy mắt, đôi mắt liền mở to thêm chút.
Tuy nói ngày hôm qua hắn đã biết Tử Khuynh có dáng vẻ khuynh thành, bất quá, phía dưới một thân quần áo rách nát kia, lại là một dung mạo tuyệt sắc, mà hôm nay, liền không giống nhau, tuy nói quần áo không quý giá đẹp đẽ, nhưng mà ít nhất thật sạch sẽ, cho người ta một loại mới mẻ cảm giác.
Lăng Hạo Nhiên trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Thiên Khuyết, thân thể khẽ chấn động một chút, trong mắt lóe lên một mạt biểu tình khó tin.
Mà sau khi thấy Dạ Vô Song từ trong một gian phòng khác đi ra, khiếp sợ trong mắt hắn cũng đã không còn thu liễm.
Ngày hôm qua, Tử Khuynh cũng chưa nói cho hắn biết, nàng muốn mang theo người nào tiến vào đến Mộng Huyễn rừng rậm, cho nên, trong nhất thời, hắn hoàn toàn bị chấn động.
Ở trên Lăng Thiên đại lục Lạc Thiên Khuyết và Dạ Vô Song, chính là nhân vật phong vân vốn là cao cao tại thượng, không thể với tới, nhưng mà hiện tại, bọn họ lại xuất hiện trước mặt bản thân, khiến hắn có cảm giác hai mắt của mình có vấn đề.
Thiên phú tu luyện của Lăng Hạo Nhiên chính là rất tốt, nhưng mà so với hai người bọn họ mà nói, vẫn là thiếu sót một chút.
"Đây là ca ca ngươi?" Dạ Vô Song liếc nhìn Lăng Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ hoài nghi, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, chính là bộ dáng của hai người bọn họ đều không có điểm nào giống nhau.
"Đúng!" Tử Khuynh gật đầu, cho dù hắn không cùng quan hệ huyết thống với nàng, nhưng mà so với huynh muội ruột, bọn họ còn thân thiết hơn.
"Tiểu nha đầu, ngươi còn chưa có nói cho chúng ta biết ngươi tên là gì?" Bỗng nhiên, Lạc Thiên Khuyết giống như nghĩ tới bọn họ đến tên của Tử Khuynh là gì cũng đều không biết.
"Trước khi ngươi hỏi tên của người khác, chẳng lẽ không nên tự giới thiệu trước sao?" Tuy nói nàng đã biết bọn họ thân phận của hai người kia, cũng biết tên bọn họ, nhưng mà nàng bây giờ, chính là một tiểu cô nương yếu đuối, làm sao có khả năng sẽ biết tên bọn họ.
"Ha ha." Biết rõ Tử Khuynh là một người không chịu thua kẻ khác, Lạc Thiên Khuyết vì vậy vẫn là không thể so với nàng, "Ta là Lạc Thiên Khuyết, hắn là Dạ Vô Song!"
"Ta Tử Khuynh, hắn Lăng Hạo Nhiên!" Chỉ cần một cái tên, như vậy là đủ rồi!
"Các ngươi không phải là huynh muội sao?" Tử Khuynh giới thiệu, làm cho Dạ Vô Song lần nữa lên tiếng, quả nhiên, trực giác của hắn vẫn là không sai.
"Ừm!" Tử Khuynh như cũ gật đầu, không có ai quy định, bọn họ không thể là huynh muội.
Lăng Hạo Nhiên nắm lấy tay Tử Khuynh, "Chúng ta là huynh muội, huynh muội còn thân thiết hơn cả huynh muội ruột!" Cổ tay hơi hơi dùng sức, giọng nói đầy hữu lực!
Chẳng biết tại sao, nhìn hai bàn tay đan vào nhau kia, Dạ Vô Song đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.