Chương 30: Thử thách kỵ sĩ
"Được." Lãnh Nhược mỉm cười.
Ánh trăng rải rác trên nhánh cây, mỗi cây to như được phủ thêm một tấm lụa bạc, ánh sáng nhu hòa của vầng trăng chiếu xuống trần gian, để lại vô số điều tuyệt diệu mơ màng, vầng trăng làm ánh sáng mát lạnh hòa tan vào ánh mắt người.
Tô Kỳ không biết đôi mắt màu hổ phách trước mặt cô đang suy nghĩ những gì, nhưng cô biết, tất cả đều liên quan đến Thiên Sóc Nhất.
Cũng có thể nói, đồ vật mà Thiên Sóc Nhất muốn, Lãnh Nhược nhất định phải có được, thứ mà Thiên Sóc muốn muốn lấy, Lãnh Nhược sẽ càng muốn muốn lấy được trước anh, Lãnh Nhược luôn tồn tại như vậy.
Tô Kỳ nhớ rất rõ, thật ra khi còn bé bọn họ là bạn bè của nhau. Nhưng càng lớn thì mối quan hệ bạn bè cũng không thể hình dung chính xác nữa. Khi đó, Tô Kỳ còn cười trêu ghẹo, hai người giống như một cặp vợ chồng già, không muốn kiêu ngạo. Tất nhiên, những lời này không thể nói ra trước mặt bọn họ, cô chỉ nói những lời như vậy với Hàn Vi Y.
Thiên Sóc Nhất và cô định ra hôn ước. Vì vậy, Tô Kỳ cũng nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của Lãnh Nhược, cô thật sự rất ghét cảm giác bị kẹt ở giữa, đặc biệt là giữa Thiên Sóc Nhất và Lãnh Nhược, thật là khó chịu muốn phát điên!
"Tôi không quan tâm mục đích anh xuất hiện ở chỗ này là gì, tôi cũng không phải là mục tiêu của anh!" Tô Kỳ bình tĩnh nói.
Lãnh Nhược không nghe theo lời cô, mà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhìn về phía cô gái đối diện, mặc dù chiếc váy đã che đi dung mạo của cô, nhưng lại không che được khí chất nhu hòa của cơ thể đó, Anh ta nói: "Em biết không, Hồ Bán Nguyệt trong trường Trọng Vũ có một truyền thuyết.."
"Đi với Thiên Sóc Nhất của anh mà thực hiện đi!" Tô Kỳ hung tợn cắt ngang lời nói của anh ta.
Khóe miệng Lãnh Nhược nở một nụ cười, dáng vẻ cô tức giận giống như một con mèo hoang nhỏ, anh ta vô cùng hưởng thụ.
"Được được.. Một tháng nữa Trọng Vũ và Hoàng Gia sẽ cùng tham gia thử thách kỵ sĩ, ba hạng mục thật đúng là rất vất vả.. Đến lúc đó mong chỉ giáo nhiều hơn.." Anh ta nhìn về phía cô, nói từng chữ, "Tô.. Kỳ.."
Cảnh tượng đêm đó vẫn còn in đậm trong đầu cô, tuyết lớn bay tán loạn, khắp nơi đều là một mảnh mê mang, ánh trăng mờ ảo, đứng đối diện với cô là Lãnh Nhược, giống một con sói khát máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Vẫn là câu nói kia..
"Trọng Vũ và Hoàng Gia tham gia thử thách kỵ sĩ.."
Nói dễ nghe một chút thì là thử thách kỵ sĩ, nói khó nghe hơn là nợ máu phải trả bằng máu.. Đương nhiên, lời nói như vậy có phần khoa trương.. Nên xem đây là quy định tồn tại bất thành danh của hai trường đại học mấy trăm năm qua.
Giữa Trọng Vũ và Hoàng Gia, bốn năm nhất định sẽ có một cuộc ác chiến một lần, hai trường đại học tiến hành thi đấu vào tháng hai. Trong thời gian một tháng, sẽ có nhiều cuộc thi khác nhau, nếu bên nào thua thì ở bốn năm tiếp theo chỉ có thể đứng sau bên thắng. Trong bốn năm đó, bên thua phải chịu đủ tranh cãi về bảng xếp hạng, việc này cũng ảnh hưởng tới sự phát triển của trường, như tình hình tuyển sinh và dư luận xã hội.
Theo như cô biết, trường giành chiến thắng trong cuộc thi bốn năm trước là Trọng Vũ.. Hơn nữa khó trách sau buổi tối hôm đó, cô liền phát hiện mọi người trong trường đều cảm thấy bất an và đè nén một thứ cảm xúc không tên, thì ra là chuẩn bị tâm lý trước. Lần này nếu Hoàng Gia lại không giành được giải nhất, đoán chừng lần sau sẽ khó làm nên chuyện.
Trận ác chiến khốc liệt nhất trước đó là việc hai trường thay phiên nhau ngồi lên chiếc ghế hạng nhất, dẫn tới giới truyền thông bên ngoài tuyên bố rằng hai trường cố ý hợp tác để tạo dư luận. Nhưng những ai nắm rõ sự thật đều biết không phải là nguyên nhân này.
Trong vòng một tháng, hai trường đại học sẽ tham gia các hạng mục, không kể cầm kỳ thư họa, vì đó đều là cơ bản. Ngoài ra, còn có các hạng mục thi đấu như golf, đấu kiếm, cưỡi ngựa, ngoài ra còn có đua xe, bida, nấu ăn..
Tóm lại, không phải là bạn không nghĩ đến, mà tất cả là do bạn không nghĩ ra được.
Đương nhiên, cũng có người gọi tháng hai là tháng hai đen hoặc kỵ sĩ tháng hai, cũng đều là vì những điều này..
Ánh trăng rải rác trên nhánh cây, mỗi cây to như được phủ thêm một tấm lụa bạc, ánh sáng nhu hòa của vầng trăng chiếu xuống trần gian, để lại vô số điều tuyệt diệu mơ màng, vầng trăng làm ánh sáng mát lạnh hòa tan vào ánh mắt người.
Tô Kỳ không biết đôi mắt màu hổ phách trước mặt cô đang suy nghĩ những gì, nhưng cô biết, tất cả đều liên quan đến Thiên Sóc Nhất.
Cũng có thể nói, đồ vật mà Thiên Sóc Nhất muốn, Lãnh Nhược nhất định phải có được, thứ mà Thiên Sóc muốn muốn lấy, Lãnh Nhược sẽ càng muốn muốn lấy được trước anh, Lãnh Nhược luôn tồn tại như vậy.
Tô Kỳ nhớ rất rõ, thật ra khi còn bé bọn họ là bạn bè của nhau. Nhưng càng lớn thì mối quan hệ bạn bè cũng không thể hình dung chính xác nữa. Khi đó, Tô Kỳ còn cười trêu ghẹo, hai người giống như một cặp vợ chồng già, không muốn kiêu ngạo. Tất nhiên, những lời này không thể nói ra trước mặt bọn họ, cô chỉ nói những lời như vậy với Hàn Vi Y.
Thiên Sóc Nhất và cô định ra hôn ước. Vì vậy, Tô Kỳ cũng nghiễm nhiên trở thành mục tiêu của Lãnh Nhược, cô thật sự rất ghét cảm giác bị kẹt ở giữa, đặc biệt là giữa Thiên Sóc Nhất và Lãnh Nhược, thật là khó chịu muốn phát điên!
"Tôi không quan tâm mục đích anh xuất hiện ở chỗ này là gì, tôi cũng không phải là mục tiêu của anh!" Tô Kỳ bình tĩnh nói.
Lãnh Nhược không nghe theo lời cô, mà đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta nhìn về phía cô gái đối diện, mặc dù chiếc váy đã che đi dung mạo của cô, nhưng lại không che được khí chất nhu hòa của cơ thể đó, Anh ta nói: "Em biết không, Hồ Bán Nguyệt trong trường Trọng Vũ có một truyền thuyết.."
"Đi với Thiên Sóc Nhất của anh mà thực hiện đi!" Tô Kỳ hung tợn cắt ngang lời nói của anh ta.
Khóe miệng Lãnh Nhược nở một nụ cười, dáng vẻ cô tức giận giống như một con mèo hoang nhỏ, anh ta vô cùng hưởng thụ.
"Được được.. Một tháng nữa Trọng Vũ và Hoàng Gia sẽ cùng tham gia thử thách kỵ sĩ, ba hạng mục thật đúng là rất vất vả.. Đến lúc đó mong chỉ giáo nhiều hơn.." Anh ta nhìn về phía cô, nói từng chữ, "Tô.. Kỳ.."
Cảnh tượng đêm đó vẫn còn in đậm trong đầu cô, tuyết lớn bay tán loạn, khắp nơi đều là một mảnh mê mang, ánh trăng mờ ảo, đứng đối diện với cô là Lãnh Nhược, giống một con sói khát máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
Vẫn là câu nói kia..
"Trọng Vũ và Hoàng Gia tham gia thử thách kỵ sĩ.."
Nói dễ nghe một chút thì là thử thách kỵ sĩ, nói khó nghe hơn là nợ máu phải trả bằng máu.. Đương nhiên, lời nói như vậy có phần khoa trương.. Nên xem đây là quy định tồn tại bất thành danh của hai trường đại học mấy trăm năm qua.
Giữa Trọng Vũ và Hoàng Gia, bốn năm nhất định sẽ có một cuộc ác chiến một lần, hai trường đại học tiến hành thi đấu vào tháng hai. Trong thời gian một tháng, sẽ có nhiều cuộc thi khác nhau, nếu bên nào thua thì ở bốn năm tiếp theo chỉ có thể đứng sau bên thắng. Trong bốn năm đó, bên thua phải chịu đủ tranh cãi về bảng xếp hạng, việc này cũng ảnh hưởng tới sự phát triển của trường, như tình hình tuyển sinh và dư luận xã hội.
Theo như cô biết, trường giành chiến thắng trong cuộc thi bốn năm trước là Trọng Vũ.. Hơn nữa khó trách sau buổi tối hôm đó, cô liền phát hiện mọi người trong trường đều cảm thấy bất an và đè nén một thứ cảm xúc không tên, thì ra là chuẩn bị tâm lý trước. Lần này nếu Hoàng Gia lại không giành được giải nhất, đoán chừng lần sau sẽ khó làm nên chuyện.
Trận ác chiến khốc liệt nhất trước đó là việc hai trường thay phiên nhau ngồi lên chiếc ghế hạng nhất, dẫn tới giới truyền thông bên ngoài tuyên bố rằng hai trường cố ý hợp tác để tạo dư luận. Nhưng những ai nắm rõ sự thật đều biết không phải là nguyên nhân này.
Trong vòng một tháng, hai trường đại học sẽ tham gia các hạng mục, không kể cầm kỳ thư họa, vì đó đều là cơ bản. Ngoài ra, còn có các hạng mục thi đấu như golf, đấu kiếm, cưỡi ngựa, ngoài ra còn có đua xe, bida, nấu ăn..
Tóm lại, không phải là bạn không nghĩ đến, mà tất cả là do bạn không nghĩ ra được.
Đương nhiên, cũng có người gọi tháng hai là tháng hai đen hoặc kỵ sĩ tháng hai, cũng đều là vì những điều này..
Last edited by a moderator: