Ký sự 12: Quan hệ giữa Đức Hữu đế và Phụ Chính vương điện hạ
[HIDE-THANKS]
Từ khi Thương Thương trở về, phát hiện vấn đề trọng đại: Không phải là Liên cùng Yến đánh nhau đoạt điểm tâm, cũng không phải Tiểu Tà càng ngày càng quấn quýt cha, mà là Tiêu Thiên Thanh nhất quán châm chọc khiêu khích Tiêu Hoán đột nhiên bắt đầu gọi Hoán hoàng huynh..
Không biết lần thứ bao nhiêu lại nhìn thấy Tiêu Thiên Thanh bưng một chồng tấu chương đi đến trước bàn Tiêu Hoán, gọi một tiếng "Hoán hoàng huynh" rồi chủ động ngồi cùng Tiêu Hoán phê duyệt những tấu chương kia, thi thoảng chụm đầu thảo luận.
Mặc dù hai thân ảnh một xanh một trắng sóng vai ngồi dưới đèn, huynh hữu đệ cung, tình cảnh nhìn phảng phất vô cùng mỹ hảo..
Nhưng.. Xoa xoa trên thân nổi da gà, Thương Thương vẫn quyết định tìm cơ hội hỏi một chút.
Thừa dịp Tiêu Thiên Thanh phê xong tấu chương trên tay, đi ra ngoài một chút, nàng theo đuôi: "Tiêu Thiên Thanh.. Ngươi.."
Mở miệng lại do dự.. Hỏi cái gì đây? Hỏi vì sao hắn cùng hoàng huynh hắn quan hệ bỗng tốt như thế? Nhưng nếu như đặt ở nhà khác, cùng ca ca của mình có quan hệ tốt không phải chuyện đương nhiên sao? Có điều..
Nhìn Thương Thương ấp a ấp úng, Tiêu Thiên Thanh ngược lại là hào sảng, cười nhẹ một tiếng, "Thương Thương, có phải muốn hỏi ta vì sao lại giúp đỡ hắn?"
Đều không phải "vị hoàng huynh kia của ta", đã đổi thành "hắn", xem ra hai người thật sự là đã giải khai tâm kết.
Tiêu Thiên Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hai chúng ta, còn có cái gì hòa hảo chứ?"
Nói rồi ánh mắt nhất chuyển, bắn ra tia sáng lạnh lùng đã từng xuất hiện lúc nhắc tới Tiêu Hoán lúc trước, "Hừ! Thế mà uy hiếp ta, nói nếu như ta không giúp xử lý chính vụ, liền cưỡng ép truyền hoàng vị cho ta! Dùng đến loại thủ đoạn này, cho là ta sẽ ngoan ngoãn hạ vũ khí à?"
Đây mới là Tiêu Thiên Thanh bình thường!
Trong ánh mắt hận không thể ăn thịt đối phương kia của hắn, Thương Thương tranh thủ hỏi: "Ngươi chuẩn bị làm sao phản kích?"
Híp mắt cười một tiếng, thần sắc Tiêu Thiên Thanh lại quay lại xảo trá như hồ ly. Thương Thương vội vểnh lỗ tai lên, chuẩn bị nghe âm mưu hắc ám của hắn.
Kết quả, Tiêu Thiên Thanh cười khẽ: "Ta đương nhiên là.. Làm đệ đệ tốt. Hắn muốn ta làm gì, ta liền làm cái đó chứ sao!"
Nói xong quay người thản nhiên dạo bước đi vào trong Noãn Các..
Phía sau hắn, Thương Thương không hiểu ra sao: Đây coi là phản kích? Phản kích ở đâu?
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
Giao thừa năm Đức Hữu thứ mười chín, hành cung giăng đèn kết hoa. Trong Noãn Các, lớn lớn nhỏ nhỏ một đám người tề tựu quanh bàn, cùng đón giao thừa.
Rượu nóng tai, Thương Thương giơ chén rượu đứng lên: "Năm mới cát tường, vạn sự như ý!"
Tiêu Thiên Thanh đang rót rượu cho Liên, ngẩng đầu cười nhẹ một tiếng: "Thương Thương hôm nay hào hứng không ít nha!"
Bên kia, Yến sớm đã bị rót đến chóng mặt, ghé vào một bên bàn, mắt say lờ đờ mông lung.
Thương Thương cũng có chút say, vung cánh tay lên một cái: "Đó là đương nhiên! Ta hôm nay cao hứng!"
Tiêu Thiên Thanh xem xét có thể thừa dịp, chớp chớp đôi mắt: "Đã cao hứng, vậy liền uống thêm mấy chén nha?"
Thương Thương ưỡn ngực một cái, việc nhân đức không nhường ai: "Ai sợ ai, đến!"
Xem bọn họ nói đến náo nhiệt, đang chui trong ngực Tiêu Hoán, Tiểu Tà cũng không biết sống chết bò qua: "Thanh thúc thúc, con cũng muốn uống rượu, cho con!"
* * *
Kết quả, khi gần nửa đêm, lúc sắp đốt pháo mừng năm mới trong hành cung, trên đầu gối Tiêu Hoán liền nằm trái nằm phải một đôi mẹ và con gái say rượu.
Trong ngực cũng ôm lấy Liên và Yến say mèm, trong mắt Tiêu Thiên Thanh có nhàn nhạt thủy quang, nhìn về phía Tiêu Hoán: "Hoàng huynh, năm nay chúng ta rất náo nhiệt."
Tựa hồ là mặc dù trước đó mấy năm cũng đều cùng tụ tập, chẳng qua không biết có phải bởi vì năm ngoái Thương Thương vắng mặt, cho nên năm nay thật sự cảm thấy hết sức náo nhiệt.
Cười cười, Tiêu Hoán cũng không trả lời, cúi đầu nhìn người nằm trong lòng.
Tĩnh mịch một lát, vang dội tiếng pháo mừng từ nơi không xa truyền đến.
Vốn đã say đến rối tinh rối mù, Thương Thương đột nhiên giơ tay lên hô to: "Tiêu đại ca, sinh nhật vui vẻ!"
Còn tưởng rằng nàng tỉnh, ai ngờ nàng hô xong, tay "Bịch" một tiếng buông xuống, lại gục đầu ngủ như chết.
Đối diện, Tiêu Thiên Thanh miễn cưỡng nâng chén: "Hoán hoàng huynh, Tết nguyên đán và sinh nhật vui vẻ!"
Đúng vậy, đã là năm Đức Hữu thứ hai mươi, tân xuân nguyên đán.
Mà một năm này, cũng sẽ là niềm vui viên mãn.
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
Luôn luôn tự cho là khỏe mạnh, có thể so với tê giác, Lăng Thương Thương vào thời điểm đầu thu không may nhiễm phong hàn.
Sinh bệnh, kỳ thực cũng không có gì. Nhưng sáng sớm liền đỏ mũi, trốn ở trong chăn không ngừng ho khan, Thương Thương vẫn cảm thấy có chút buồn bực.
Chẳng qua chỉ là, nam sủng vốn nên được nàng ôm lấy, cẩn thận che chở, giờ khắc này đang ngồi ở đầu giường, kéo chăn cho nàng, bàn tay hơi lạnh còn áp lên trán của nàng xem nhiệt độ.
Thương Thương lôi kéo cái tay kia của hắn, ủy ủy khuất khuất gọi: "Tiêu đại ca.."
Cười khẽ, Tiêu Hoán hết sức ôn hòa: "Vẫn còn hơi sốt, liền lại ngủ một chút đi, ta kêu bọn hắn nấu cháo cho nàng."
Người bình thường rất ít sinh bệnh, một khi không khỏe sẽ càng dễ nghĩ đông nghĩ tây. Thương Thương lúc này chỉ cảm thấy đầu cũng choáng, trên thân cũng không còn khí lực, liền trong dạ dày đều là từng đợt buồn nôn, trong cổ họng cũng sưng nhói nhói, ho khan một cái đều cảm thấy phổi đều đau, không thể bi thảm hơn.
Nghĩ đến, vành mắt liền đỏ lên, cọ xát bàn tay thon dài kia, vô hạn không muốn xa rời: "Tiêu đại ca.. Ta nếu không qua khỏi được thì làm sao bây giờ?"
Tiêu Hoán vẫn ôn nhu trấn an, nhìn nàng sốt đến đầu đầy suy nghĩ linh tinh, liền ôm thân thể của nàng vào trong ngực mình: "Có ta ở đây, sẽ không sao.. Thương Thương, ngủ một giấc đi."
Nắm chặt tay hắn, ôm trước ngực mình, trong mắt Thương Thương tụ lên một điểm thủy quang: "Tiêu đại ca, ta muốn một mực bồi tiếp chàng, ta không muốn đi trước."
Vỗ nhẹ bờ vai của nàng, vô cùng kiên nhẫn, Tiêu Hoán cười cười: "Không có chuyện gì đâu, Thương Thương, tin tưởng ta."
Còn muốn nói gì đó, chẳng qua cuối cùng cản không nổi thành phần an thần trong thuốc vừa uống, nàng dần dần nhắm mắt lại, thiếp đi. Chỉ là tay vẫn một mực nắm lấy tay Tiêu Hoán, lông mày cũng cau lại, mang theo vài phần thống khổ.
Nhìn nàng ngủ, Tiêu Hoán dùng tay kia vén tóc trên trán nàng, nhẹ nhàng hôn một cái trên hai gò má nàng bởi vì phát sốt mà đỏ ửng.
Ngủ mấy canh giờ, ra mồ hôi hai, ba lần, cơn sốt cũng lui, Thương Thương rốt cục tỉnh lại vào thời điểm sắc trời chạng vạng, liên thanh la hét đói, một hơi ăn mấy bát canh thịt bò Phù Dung, cuối cùng bưng lấy một chén Long Tỉnh ngồi ở trên giường liên tục xuýt xoa, mười phần thỏa mãn.
Mỉm cười nhìn nàng, Tiêu Hoán mười phần quan tâm, đưa tới cho nàng một đĩa điểm tâm: "Thương Thương, còn muốn ăn không?"
Lấy một cái bánh nướng xốp giòn bỏ vào miệng, Thương Thương liền uống thêm một ngụm Long Tỉnh, dùng móng vuốt dính dầu mỡ vuốt mặt Tiêu Hoán: "Tiêu đại ca, chàng còn không ăn đi? Đều mệt mỏi một ngày."
Bất ly thân, ở bên cạnh chiếu cố nàng một ngày, lại bận bịu rất nhiều chính vụ, trên mặt Tiêu Hoán cũng hiện ra nhàn nhạt rã rời, lại chỉ cười cười: "Không sao."
Nói thì nói như thế, ngay vào đêm đó, Tiêu Hoán liền sắc mặt tái nhợt, ho thật lâu.
Dọa đến Thương Thương cũng không dám tiếp tục nằm ở trên giường hưởng thụ phúc lợi của bệnh nhân, vội vàng đỡ hắn lên giường, lại ôm lấy hắn, vuốt ngực cho hắn thuận khí, "Tiêu đại ca, nơi nào không thoải mái? Có cần ta đi lấy thuốc không?"
Ho đến sắc môi đều có chút trắng bệch, Tiêu Hoán liên tục khoát tay ra hiệu không sao, nhưng vẫn ngăn không được ho, "Vừa rồi hơi gấp, qua một trận liền tốt."
Tiêu Hoán không cần phải nói, Thương Thương đương nhiên cũng minh bạch hắn gấp cái gì, lập tức liền ẩm ướt hốc mắt, "Tiêu đại ca, có phải là ta sốt lên nói lung tung, làm chàng sốt ruột rồi?"
Khẽ lắc đầu, Tiêu Hoán đưa tay vuốt mặt nàng, "Không phải cái gì quan trọng, không cần lo lắng."
Nói chuyện kiểu này, Thương Thương càng thêm muốn khóc. Rõ ràng Tiêu Hoán gần như mỗi ngày đều sinh bệnh, cũng chưa từng nghe hắn nói qua hắn khó chịu cỡ nào. Nàng chỉ là sinh bệnh một ngày này, liền lung tung oán trách muốn chết muốn sống, kết quả làm hại hắn sốt ruột phát bệnh, nàng thật sự là quá vô dụng!
Ôm lấy Tiêu Hoán, Thương Thương tựa đầu vào trước ngực hắn, nghẹn ngào: "Tiêu đại ca, ta sẽ không tiếp tục sinh bệnh, ta không muốn chàng lo.."
Tiêu Hoán nằm ở trên giường, vỗ bờ vai của nàng, thấp giọng an ủi: "Không cần sợ, Thương Thương, ta không sao.."
Thế là một ngày Thương Thương sinh bệnh, kết thúc bằng việc Tiêu Hoán chìm vào giấc ngủ mệt nhọc vì chăm sóc nàng.
Cho nên nói, trong một nhà, có một người thân thể suy yếu liền đủ rồi..
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
"Hoán hoàng huynh!" Thời điểm Thiên Thanh kêu lên một tiếng này, cái gì cũng đã muộn.
Tiêu Hoán một tay đè trên ngực, không có dấu hiệu nào bỗng nhiên phun ra một ngụm lớn máu tươi, dưới giường và thảm đã là một mảnh huyết hồng.
"Hoán hoàng huynh!" Vội vã đỡ lấy thân thể của hắn, Thiên Thanh từng tiếng gọi, "Hoán hoàng huynh!"
Lại là một ngụm lớn máu tươi từ trong cổ xông ra, làm hơn phân nửa ống tay áo Thiên Thanh đều nhiễm huyết hồng. Sắc mặt Tiêu Hoán tái nhợt lạ thường, máu cũng đã giống như là không ngăn được, từng ngụm từ đôi môi nhạt bạch phun ra, đầm đìa vẩy vào chăn tuyết trắng đang đắp trên thân.
Cánh tay đang đỡ bả vai Tiêu Hoán bỗng nhiên bị nắm chắc. Tay kia nắm chặt ngực, ngăn máu tươi không từ trong miệng trào ra, Tiêu Hoán lại ngẩng đầu, mắt sâu màu mực nhìn chằm chằm Thiên Thanh, lúc lại mở miệng, ở giữa môi mỏng, máu tươi càng tuôn ra nhiều: "Thiên Thanh.. Giúp ta.. Chiếu cố.. Liên.."
Một câu nói chưa nói hết, liền lại là một ngụm máu lớn phun ra.
"Hoán hoàng huynh, Hoán hoàng huynh!" Đã không lo được cái gì, vội vã ôm thân thể lảo đảo muốn ngã kia vào trong ngực, Thiên Thanh cảm thấy thân thể của mình cũng bắt đầu run rẩy, mở miệng chính là thanh âm rung động, "Hoán hoàng huynh, ổn định lại! Đừng nóng vội, đừng nóng vội!"
Vừa nói vừa ôm lấy hắn, đặt xuống giường, muốn để hắn nằm xuống. Lại vừa kề đến gối đầu, Tiêu Hoán liền một trận run rẩy, nghiêng đầu đi. Trong miệng, máu tươi tuôn ra gấp hơn, thoáng chốc nhuộm đỏ vạt áo.
"Hoán hoàng huynh!"
Vội vã dùng tay chắn miệng Tiêu Hoán, lại luống cuống tay chân đỡ hắn dậy, từng ngụm từng ngụm máu từ giữa các ngón tay Thiên Thanh trượt xuống, máu đỏ tươi chảy vào ống tay áo của hắn, thế mà là lạnh.
Mắt thấy một hơi tiếp lấy một hơi máu tươi phun ra, trong nội tâm Thiên Thanh một mảnh lạnh thấu xương: Dạng này nôn ra máu, đã không phải là thổ huyết bình thường, quả thực giống như là muốn một lần đem tất cả máu tươi trong cơ thể ọe ra, một giọt cũng không sót.
"Hoán hoàng huynh! Hoàng huynh!" Tay chân một mảnh lạnh buốt, cái gì cũng không lo được, nắm tay Tiêu Hoán, muốn truyền nội lực qua, Thiên Thanh khi vừa chạm đến mạch của hắn, một nháy mắt liền sửng sốt.
Mạch tượng đã không thấy. Liền xem như người sắp chết cũng sẽ có một chút mạch tượng. Đây đã một chút cũng tìm không thấy, đây là tử mạch.
Người kia từng ngụm nôn ra máu lạnh buốt. Theo máu tươi cùng một chỗ tuôn ra, còn có những mẩu nhỏ vụn khó phân biệt.
Thiên Thanh bỗng nhiên minh bạch, tâm mạch của Tiêu Hoán đã đoạn mất, trong nháy mắt nghe tin dữ đó liền đã đoạn mất. Cực độ thống khổ khiến hai đạo chân khí chôn trong cơ thể xông ra trong nháy mắt, chẳng những trong phút chốc liền đoạn mất một tia tâm mạch yếu ớt kia, ngay cả tất cả nội tạng cũng đều bị phá hủy.
Bàn tay tái nhợt trong tay Thiên Thanh chậm rãi trượt xuống, cùng kịch liệt chua xót dâng lên trong lòng, còn có sợ hãi không ngăn cản được.. Hắn đã sắp chết rồi.. Hoán hoàng huynh.. Đã sắp chết rồi.
"Thiên Thanh.." Máu đỏ tươi chảy theo cái cằm tái nhợt, Tiêu Hoán khép lại hai con ngươi, phát ra thanh âm đã không thể lớn hơn tiếng thở dài nặng nề, "Cái kia.."
Một nháy mắt liền minh bạch ý hắn, Thiên Thanh hít một hơi thật sâu, hô ngự tiền thị vệ đang chết sững dưới giường: "Đem vật kia tới.."
Lại hít vào một hơi, mới hô tiếp: "Đào từ trong đống lửa ra!"
Đột nhiên bị đánh thức, ngự tiền thị vệ liền một tiếng hô tuân lệnh đều không nhớ nổi, lúc này vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài.
Từ trong điện chạy ra đến bên ngoài cửa cung, khoảng cách cũng không ngắn. Chờ đợi từng khoảnh khắc đều biến thành giày vò.
Thiên Thanh ôm thật chặt thân thể đã bắt đầu dần dần trở nên băng lãnh kia, mỗi một trận run rẩy nhỏ liền có một ngụm máu tươi cùng những mẩu nhỏ vụn từ trong cổ tuôn ra, lúc ban đầu còn có sức lực nhổ máu trong miệng ra, dần dần đến ngay cả khí lực như vậy cũng đã không còn, chỉ là để máu thuận theo môi mỏng tái nhợt mà tuôn chảy.
"Hoàng huynh.." Thì thào miệng niệm không biết cảm giác, Thiên Thanh nhấc tay áo, tay run rẩy kịch liệt, lau máu chảy xuống bên môi Tiêu Hoán.
Không bao lâu sau, nguyên một ống tay áo tuyết trắng liền nhuộm đỏ bừng. Đỏ tươi đến kinh người. Hắn lại tuyệt không muốn ngừng. Máu càng không ngừng chảy, hắn càng không ngừng lau.
Máu đã sớm thẩm thấu vạt áo Tiêu Hoán. Hiện tại vạt áo Thiên Thanh cũng đã thấm máu. Phiến chăn mỏng đắp trên đùi kia cũng là vết máu đỏ tươi, trên giường gấm vàng sáng cũng nhiễm máu, phảng phất như phủ lên một bức họa đã không đủ, lại hắt ra hồng mai liệt diễm như đâm vào con mắt.
Thiên Thanh đột nhiên cảm thấy khí lực mất hết. Tất cả đều là máu của Tiêu Hoán, tất cả đều là máu của hắn.
"Hoán hoàng huynh." Cánh tay phí công lau máu chậm rãi buông xuống, hắn ôm lấy thân thể băng lãnh trong ngực, khàn giọng mang theo mơ hồ nghẹn ngào, "Hoán hoàng huynh.."
Giống như là cảm ứng được cái gì, lông mi dài đang khép chặt chậm rãi mở ra.
Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân kinh hoảng vội vàng liền vang lên ngoài cửa, Lý Hoành Thanh lao vào, run rẩy kịch liệt hai tay, bưng lấy một vật cháy đen đến nhìn không ra diện mạo thật sự, nhìn lên trên giường một chút, Phò mã Đô úy luôn luôn kiên gan này liền khóc lên, nước mắt nhào tốc rơi xuống. Hắn bổ nhào vào trước giường: "Vạn Tuế.."
Một tiếng gọi chưa xong, liền không nhịn được, quay đầu chỗ khác, nghẹn ngào khóc rống.
Tay run rẩy dữ dội cầm đồ vật Hoành Thanh nâng ở lòng bàn tay, Thiên Thanh đưa mảnh vỡ nho nhỏ cháy đen kia tới trong tay Tiêu Hoán, nhẹ giọng mở miệng: "Nàng ấy.."
Nói còn chưa dứt lời, trước mắt chính là một mảnh ẩm ướt.
Đây là một mảnh xương, một mảnh xương ngón tay đã bị đốt đến cháy đen. Nhiều xương cốt đã bị đại hỏa mấy ngày mấy đêm không thôi đốt thành tro bụi, cùng vô số thứ khác, khói bụi xen lẫn trong cùng một chỗ, cũng không còn cách nào tìm ra.
Không biết khí lực từ nơi nào tới, chăm chú nắm lấy đồ vật ở lòng bàn tay, khóe môi tái nhợt đến không có chút sắc nào nhẹ nhàng nhếch lên, trong con ngươi sâu đen bắn ra một vòng hào quang sáng tỏ.
Giờ khắc này, dung mạo trước mắt thế mà khiến Thiên Thanh không thể coi thường.
"Thương Thương.." Thở dài, cùng một ngụm máu tươi cuối cùng phun ra.
Thiên Thanh cảm thấy trong vòng tay của mình bỗng nhiên một mảnh yên lặng.
"Hoàng huynh, Hoán hoàng huynh?" Không thể tin mà cúi đầu nhìn, người kia an tường tựa ở đầu vai hắn, không còn bất kỳ khí tức gì, dung nhan tái nhợt nhiễm lấy đỏ tươi vết máu, thanh tịch như ngọc.
Tóc dài màu mực nhiễm máu tươi, phủ kín đầu vai của hắn, thân thể băng lãnh còn lẳng lặng tựa ở ngực hắn, Thiên Thanh cực chậm vươn tay, lau đi một vòng vết máu tại khóe môi tái nhợt kia, khẽ gọi: "Hoán hoàng huynh.."
Không trả lời, hoàn toàn tĩnh mịch trống rỗng.
"Hoán hoàng huynh!" Hắn gọi tiếp, bỗng nhiên xòe bàn tay ra, một chưởng đánh vào lồng ngực băng lãnh kia, "Đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại!"
Không có trả lời, hắn lại một chưởng đánh ra, "Mau tỉnh! Mau tỉnh lại! Mau tỉnh!"
"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, đoán chừng là xương sườn đoạn mất, thân thể kia khuynh đảo xuống, máu tươi từ trong miệng tuôn ra.
Từng mảng máu từ hai mảnh môi mỏng mãnh liệt chảy ra, đầu người kia vô lực tựa trong ngực hắn, yên tĩnh như cũ.
"Hoán hoàng huynh?" Hắn hô, nhấc lên bàn tay, lại muốn đánh xuống.
Tay lại bỗng nhiên bị ôm chặt lấy.
Hoành Thanh ôm lấy cánh tay của hắn, nằm ở bên giường, đã khóc không thành tiếng: "Điện hạ.. Vạn Tuế gia.. Đã đi.."
"Nói bậy!" Hắn trợn mắt đến sắp nứt, "Ai nói hoàng huynh chết rồi? Ai nói?"
Đá Hoành Thanh bay ra ngoài, hắn như chứng minh mà ôm lấy người kia, nâng mặt của hắn ta lên: "Hoàng huynh rõ ràng còn đang hộc máu, làm sao liền chết! Ai nói hoàng huynh chết?"
Máu lạnh buốt thuận ngón tay của hắn chảy xuống, hắn run run lau ngón tay: "Hoàng huynh làm sao còn hộc máu! Nhanh đi mời Lịch Minh Thương đến! Còn không mau đi?"
Cuộn tròn thân thể nằm rạp trên mặt đất, tiếng khóc ức chế của Hoành Thanh trận trận truyền ra, "Điện hạ.. Đừng lại giày vò Vạn Tuế gia.. Người.. Đã đi.."
Trong lòng bỗng nhiên thanh minh, hàn ý thấu xương từ trong lồng ngực trồi lên.. Hắn ta.. Đã đi.. Rốt cục cùng nàng ấy đi rồi.
Theo nụ cười sáng tỏ của nữ tử kia biến mất trong hỏa hoạn, hắn ta cũng đi.
Từ một khắc kia tâm mạch đứt trở đi, chịu đựng không ngừng nôn ra máu, thảm liệt như vậy, chẳng qua là phải chờ tới tự tay nắm chặt tàn phiến di thể của nàng. Hiện tại hắn ta đợi được rồi, thế là liền cũng đi, không lo lắng gì nữa.
Bọn họ đều đi, chỉ để lại một thế gian thanh hàn. Từ đây giang sơn vạn dặm, tịch mịch trăm năm, chỉ để lại một mình hắn.
Một loại đau buồn vọt lên trong cổ, hắn ho một tiếng, một hơi máu đỏ tươi phun ra, rơi vào trên ngực áo xanh kia, cùng máu của hắn ta hỗn thành một mảnh.
Năm Đức Hữu thứ hai mươi mốt, hoàng hậu mất trong hỏa hoạn. Không đầy ba ngày sau, Đức Hữu đế cũng băng hà, để lại Thái tử Tiêu Liên gần mười một tuổi cùng các tiểu hoàng tử và tiểu công chúa.
Ngày đó, Thiên Thanh ôm di thể Hoàng đế từ trong cung đi ra. Người trong ngực hắn mặc áo Cẩm Thanh yêu thích nhất khi còn sống, tóc dài nhẹ buông, dung mạo an tường.
Mỗi một việc đều là Thiên Thanh tự mình làm. Hắn biết Tiêu Hoán xưa nay không thích để người khác thay quần áo rửa mặt cho, mỗi lần đều tự mình làm. Dù cho bệnh hung ác không có khí lực, cũng đều là Thương Thương làm thay. Hiện tại Thương Thương cũng không ở đây, thế là chỉ có hắn tới làm.
Thiên Thanh ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt, lau vết máu trên mặt cùng trên người Tiêu Hoán, dùng nước ấm lau chùi thân thể hắn, thay quần áo sạch sẽ, chải vuốt một đầu tóc dài đen như mực. Có lẽ là máu đã phun ra quá nhiều, thân thể của hắn từ đầu đến cuối không cứng, dựa vào trên người Thiên Thanh, trừ thấu xương băng lãnh thì giống như lúc sinh thời.
Từng bước một đi xuống bậc thang bạch ngọc trước Dưỡng Tâm điện, đi đến Tử cung, Thiên Thanh cúi người, đặt di thể đang ôm trong ngực vào quan tài.
Người nằm trong quan tài một thân áo xanh, nhẹ nhắm hai mắt, khóe môi còn giữ lại một ý cười bình yên.
"Hoàng huynh, yên tâm." Ở bên miệng quan tài, Thiên Thanh nhẹ nói, "Ta sẽ chiếu cố tốt Liên nhi và mấy đứa bé."
Hắn thật lâu không đứng dậy.
Một mực quỳ gối một bên, Liên rốt cục nhịn không được, khóc nhào tới ôm lấy quan tài: "Cha, mẹ.. Cha.. Mẹ.."
Mấy đệ đệ, muội muội của hắn bởi vì quá nhỏ, nên không lộ diện. Cho dù là lớn tuổi nhất, tính cách trầm ổn nhất, Liên lúc này cũng khóc thành cả người nước mắt.
Ôm lấy Liên, kéo ra, cuối cùng nhìn thoáng qua dung nhan an tường trong quan tài, Thiên Thanh cắn răng: "Đóng nắp hòm!"
Nắp quan tài mạ vàng khắc hoa to lớn ầm vang khép lại. Liên khóc đến đau hơn, liều mạng từ trong ngực Thiên Thanh vươn tay ra: "Cha.. Cha.."
Tâm lực sớm đã lao lực quá độ, muốn ôm Liên không ngừng kịch liệt giãy giụa, trong dư âm nắp quan tài khép lại sau lưng, trước mắt một trận đen kịt, hắn lảo đảo một bước.
Mới vừa rồi còn đang giãy giụa, Liên lúc này mới phát giác hắn không ổn, kinh hoàng gọi hắn: "Thanh thúc thúc.."
Hắn muốn ngẩng đầu an ủi Liên, trước mắt lại càng thêm đen, thân thể nặng như chì, từ từ ngã về phía sau.
* * *
"Thanh thúc thúc, Thanh thúc thúc.." Thanh âm non nớt gọi hắn, tựa hồ là vì thấy hắn không phản ứng chút nào, thanh âm kia có chút gấp, tay nhỏ đưa qua nhẹ lay thân thể của hắn, "Thanh thúc thúc, Thanh thúc thúc, tỉnh lại, tỉnh lại.."
* * *
Khó khăn mở ra hai mắt chua xót, trước mặt là một gương mặt phấn nộn ngây thơ. Tiểu Tà chớp chớp đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, đầy mặt lo lắng: "Thanh thúc thúc có phải sinh bệnh rồi hay không? Nét mặt của thúc thúc thật đau đớn.."
Sinh bệnh? Hắn tựa hồ là té xỉu.. Chỉ là.. Vì sao trong thân thể ngoài việc còn lưu lại loại đau thương vô lực kia, cũng không có khó chịu gì khác?
Ánh mắt đảo qua Tiểu Tà nghiêng đầu đứng trước mặt, cùng ngoài cửa sổ là liễu lục cỏ cây. Ánh nắng sau giờ Ngọ lẳng lặng hắt vào cửa cách đó không xa. Sóng nước lấp loáng trên mặt hồ, khoan thai an bình.
Đây là tại Đại Úc hành cung, không phải tại Cấm Thành trang nghiêm.
Như vậy, vừa rồi đau xót, hết thảy..
"Thanh thúc thúc có sinh bệnh hay không?" Trước giường, Tiểu Tà còn đang lo lắng, giật nhẹ góc áo của hắn, "Thanh thúc thúc, nếu Thanh thúc thúc sinh bệnh, cha là đại phu, để cha tới xem giúp thúc thúc đi!"
Trong đầu y nguyên u ám, Thiên Thanh híp lại con mắt, "Cha con.."
"Cha cùng mẹ ở bên hồ ăn anh đào, mẹ kêu con tới gọi Thanh thúc thúc." Nói rồi, Tiểu Tà sốt ruột kéo ống tay áo của hắn, muốn đi ra, "Chúng ta mau đi đi, đến trễ lại bị Liên ca ca cùng Yến ca ca cướp sạch, hai người bọn họ thật đáng ghét!"
Hắn bị Tiểu Tà nóng lòng vì quả anh đào lôi đến bờ hồ cách đó không xa. Dưới liễu rủ thấp thoáng, thân ảnh màu xanh cùng thân ảnh hỏa hồng rúc vào với nhau. Bọn họ ở bên bàn nhỏ, bên cạnh là Liên và Yến - một trước một sau vòng quanh bàn gỗ vừa náo vừa giành ăn anh đào tươi ngon trên bàn. Đôi song sinh còn quá nhỏ, được đặt trên nệm êm ở trên đồng cỏ, tiện tay cào loạn đồ chơi bên người.
Nhìn thấy hắn tới, Thương Thương cười: "Tiêu Thiên Thanh, hôm nay anh đào rất ngọt, mau tới ăn!"
Tiêu Hoán cũng cười nhẹ một tiếng: "Thiên Thanh, đến rồi à.."
Truyền đến bên tai, tiếng nói ôn hòa giống như quá khứ, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên đau đớn nhắc nhở Thiên Thanh trước mắt mới là hiện thực, vừa rồi kia chỉ là một.. Ác mộng u ám..
Một trận giật mình, Thiên Thanh mới đột nhiên nghĩ đến.. trong giấc mộng vừa rồi, Thương Thương cũng chết, nhưng khiến hắn bi thống nhất, thế mà lại là..
Mắt phượng hung hăng quét đến Đức Hữu đế một thân thanh thản, tựa hồ là cũng không thể nhẫn thụ ở đây tiếp, Sở Vương điện hạ hừ một tiếng: "Nhìn thấy ngươi liền ăn không vô, ta đi!"
Nói xong, phất tay áo liền đi.
Để lại Tiêu Hoán không hiểu thấu, bị sặc.
Hắn nhíu lông mày trầm tư hỏi Thương Thương: "Ta gần đây có làm cái gì để Thiên Thanh không thích ư?"
Nhét một quả anh đào vào miệng, Thương Thương giương mắt nghĩ nghĩ, "Không có.. Ta còn cảm thấy khoảng thời gian này hai người dính cùng một chỗ.. Mặc kệ đi, Tiêu Thiên Thanh chính là như thế, vài ngày nữa tự nhiên sẽ ổn."
Nói rồi, cầm một quả anh đào đưa vào trong miệng Tiêu Hoán: "Tiêu đại ca, Tiêu đại ca, há miệng.."
Nhét xong anh đào vẫn không quên thuận tay sờ một cái trên môi mỏng của hắn, nói lẩm bẩm: "Sắc môi làm sao vẫn nhạt như thế, không thể cho chàng ăn đến mập ư.."
Thực sự không tưởng tượng ra được sắc môi cùng cho ăn đến mập có liên hệ gì, Tiêu Hoán đầy mặt bất đắc dĩ, cười: "Thương Thương.."
Theo lý đương nhiên đi qua ôm eo hắn, Thương Thương cười tủm tỉm: "Mỹ nhân gọi gì ta?"
Bên kia, tức giận từ bên hồ chạy đi, Sở Vương điện hạ một đường đi nhanh, nghiến răng nghiến lợi: "Không thể tưởng tượng nổi! Không thể tưởng tượng nổi! Ai sẽ vì hắn mà thương tâm chứ.. Tức chết ta.."
[/HIDE-THANKS]
Đăng ký tài khoản tại LINK để đọc truyện miễn phí nha!
Thương Thương (đột nhiên quay người ôm Hoán Hoán) : "Tiêu đại ca rất tốt, trừ tự phụ một chút, có đôi khi không hiểu thấu một chút, lòng dạ sâu một chút, cái khác đều rất phù hợp tiêu chuẩn nam sủng.."
Có nói dối đối phương không? Kỹ thuật nói dối có tốt không?
Thương Thương: "Ta cảm thấy kỹ thuật của ta tốt hơn Tiêu đại ca một chút đi!"
Hoán Hoán (bảo trì mỉm cười) : "Cũng tốt."
Xem như có kiếp sau, cũng muốn làm người yêu chứ?
Thương Thương: "Qua tốt kiếp này trước rồi lại nói. Nếu quả thật có kiếp sau, mặc kệ tuổi tác, giới tính, chủng tộc, đều nhất định muốn!"
Hoán Hoán: "Giống Thương Thương."
Lúc nào cảm thấy mình được yêu?
Thương Thương: "Trên cơ bản là bất cứ lúc nào."
Hoán Hoán (mỉm cười) : "Giống Thương Thương."
Lúc nào sẽ cảm thấy đối phương có phải là không yêu mình nữa rồi?
Thương Thương (hết sức chăm chú) : "Nếu như ngày nào đó Tiêu đại ca đột nhiên rất nhiệt tình chủ động.."
Hoán Hoán (cười) : "Ngẫu nhiên có đôi khi."
Ngươi sẽ dùng phương thức gì để diễn tả tình yêu?
Thương Thương: "Hết thảy phương thức có thể biểu đạt."
Hoán Hoán mỉm cười.
Loài hoa thích hợp với đối phương là?
Thương Thương: "Hoa sen, màu trắng."
Vị nào đó họ Tạ (hiếu kì) : "Có ý nghĩa gì không?"
Thương Thương: "Ngươi không phát hiện hoa sen trắng ở giữa nhan sắc rõ ràng hơn bên ngoài nhiều ư? Hơn nữa còn có đài sen? Trong đài sen còn có hạt sen?"
Hoán Hoán (cười) : "Hoa hải đường."
Giữa hai người có giấu giếm chuyện gì không?
Thương Thương (liếc xéo) : "Có ư?"
Hoán Hoán (mặt không đổi sắc) : "Hiện tại không có."
Quan hệ của các ngươi là công khai hay là cơ mật?
Thương Thương: "Có ai không biết Hoàng đế là của Hoàng hậu?"
Hoán Hoán mỉm cười..
Phải chăng cảm thấy tình yêu giữa hai người là vĩnh hằng?
Thương Thương: "Nếu như vĩnh hằng có ý tứ là đến khi sinh mệnh kết thúc, đúng thế!"