Chương 20: Phản công của người béo (4)
[BOOK]Trầm hàm không nói lời nào, mà dùng một loại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Trực Tu, y có thể thấy tai Lục Trực Tu có chút đỏ lên, cũng có thể cảm giác được hắn xấu hổ, cuối cùng Lục Trực Tu vươn tay, bịt kín ánh mắt Trầm Hàm, giữ nguyên động tác này đem y đẩy ra sau một chút.
Trầm Hàm bị che mắt nhất thời giật mình, bởi vì một đời trước, người yêu của y cũng là như vậy, luôn không chịu nổi ánh mắt này của Trầm Hàm, vì thế lúc này, hắn sẽ che mắt Trầm Hàm, trốn tránh y tìm tòi.
Trong lòng có gì đó như hòa tan, Trầm Hàm nghĩ y sẽ không yêu một người đến mức bao nhiêu khắc sâu, mặc dù là cuối thế giới trước, ngay cả khi thế giới trước kết thúc, ngay cả khi y và người yêu cuối cùng cũng già, y vẫn cảm thấy mình yêu không sâu đậm như người yêu.
Nhưng mà khoảnh khắc này, Trầm Hàm lại có điểm nghi hoặc, kết thúc thế giới trước, y nghĩ y sẽ quên, không nghĩ tới có một số việc, đã khắc sâu vào trong lòng.
Lục Trực Tu buông tay ra, xoay người đi phòng rửa mặt, lưu lại một mình Trầm Hàm, mà Trầm Hàm một lúc lâu mới làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Phải rồi, nhớ lại cũng chỉ là nhớ lại, y hiện tại ở thế giới có Lục Trực Tu, không có Trình Chí Trác, y thừa nhận thế giới trước y thật sự yêu Trình Chí Trác, nhưng mà y và Trình Chí Trác cũng nắm tay đi qua cả đời.
Trầm Hàm không thẹn với người yêu đời trước, cũng không thẹn với chính mình. Cho dù ở thế giới này lại động tâm, lại cùng người khác yêu nhau, y cũng vẫn không thẹn với bất kỳ ai.
Lục Trực Tu thực hiển nhiên ở phòng rửa mặt, lúc đi ra, Trầm Hàm nhìn thẳng hắn, hỏi: "Trực Tu, cậu thích con trai?"
Lục Trực Tu trầm mặc một chút, trả lời: "Phải"
Trầm Hàm cười, nói: "Tôi cũng vậy, bất quá tình cảm của tôi còn chưa thể bắt đầu, bởi vì tôi muốn làm cho Giang Tự Văn nếm được tư vi tuyệt vọng trước."
Không gian ngừng trệ bằng cách nào đó, hồi lâu, Lục Trực Tu đột nhiên nói: "Trầm Hàm, cậu dường như đã thay đổi một chút, nhưng mà rất tốt."
"Ân, linh hồn của tôi đổi người."
Trầm Hàm nói được thoải mái, bởi vì y cũng muốn để cho Lục Trực Tu biết, y thật sự không phải Trầm Hàm lúc đầu kia.
"Tôi thưởng thức linh hồn hiện tại của cậu." Lục Trực Tu thản nhiên nói, tựa hồ lời này thật bình thường, một chuyện chân thật mà thôi, giống như hắn vừa nói là đồ ăn tối nay ăn rất ngon vậy, không cần giấu diếm, càng không có gì mất tự nhiên, nhưng mà lời này nghe vào tai Trầm Hàm lại làm cho y rất chấn động.
Đúng vậy, một tên béo, ở thời điểm xấu xí nhất, có người quý trọng ôn nhu đối đãi, phần ôn nhu này chính là tài phú lớn nhất trên đời đi.
Trầm Hàm nghĩ muốn có được phần tài phú này, nhưng mà y hiện tại còn chưa có tư cách, bởi vì y còn chưa có giải quyết Giang Tự Văn, bất quá y phải nhanh hơn.
Lục Trực Tu tốt như vậy, nếu như bị người đoạt đi rồi, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Sau thứ bảy là chủ nhật, Lục Trực Tu đến thư viện, Trầm Hàm cầm bút vẽ, bởi vì chuyện tranh cử hội sinh viên khoa, y có kế hoạch, bất quá quá trình thực hiện cũng phải thuận lợi mới được.
Đang luyện tập, di động Trầm Hàm kêu, nhìn màn hình điện thoại, là Giang Tự Văn, Trầm Hàm trong lòng cười lạnh, đánh cuộc của bọn họ là Giang Tự Văn mỗi ngày đều phải liên hệ Trầm Hàm, nói cách khác, mỗi ngày thời điểm hắn liên hệ Trầm Hàm, đều sẽ lựa chọn thời điểm có bạn hắn bên cạnh, như vậy cái này có ý tứ.
Tiếp được, Trầm Hàm thoáng sửa lại ngữ điệu của mình một chút, đổi thành loại giọng nói hơi yếu đuối, hèn mọn của nguyên chủ.
"Uy."
"Ngày hôm qua cậu mệt, hôm nay khá hơn chút nào không?" Giang Tự Văn giọng nói tràn ngập lo lắng, kỳ thật loại tính tình này nguyên chủ động tâm thật sự thực bình thường, hơn nữa là sau khi Giang Tự Văn biểu hiện thân sĩ cùng ôn nhu.
Nhưng mà bất kể nguyên chủ yếu đuối như thế nào, cũng không phải cớ để Giang Tự Văn lừa gạt cảm tình của y, chẳng lẽ tất cả người yếu đuối đều đáng bị lừa gạt cảm tình sao?
Không phải, sai không phải người tính cách yếu đuối, sai chính là người bắt nạt kẻ yếu.
Cái này giống như khi xảy ra một vụ hiếp dâm, những ung thư trai thẳng (*) sẽ trả lời "Mặc ít như vậy, không cưỡng ép bạn cưỡng ép ai", ý tứ câu trả lời này chính là người cưỡng ép vô tội, có tội chính là ăn mặc ít.
(*) ung thư trai thẳng - Straight Man Cancer: Một cách nói châm biếm của dân mạng trung quốc về những người con trai mắc cá thói như: Tự cho mình là đúng, cách ăn mặc tệ, gu thẩm mĩ thấp, bản thân hoàn toàn không nhận thức được, đánh giá thấp phái nữ, không tôn trọng phái nữ, thường nói rằng: "Mẹ tôi nói.." việc gì cũng nghe theo lời mẹ..
Nhưng nghĩ lại, ăn mặc như thế nào là tự do của người khác, nhưng cưỡng bức là phạm tội!
"Ân, tốt hơn rồi."
"Vậy hiện tại có việc không, không có việc tôi mời cậu xem phim, buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
"Cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu trước, sau đó nói sau được không?" Trầm Hàm trả lời.
"Tôi ở cầu Kiêu Dương phía đông thư viện."
"Tốt, tôi lập tức xuống dưới."
Trầm Hàm biết bạn Giang Tự Văn nhất định vẫn còn ở đó, hơn nữa Trầm Hàm biểu hiện tha thiết như vậy, hắn khẳng định sẽ giữ bạn hắn ở lại, để cho cậu ta xem hắn có mị lực như thế nào, tiểu mập mạp một lòng một dạ như thế nào.
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, Trầm Hàm nhìn chính mình trong gương, quả thật béo, nhưng dường như có tinh thần hơn trước kia, điểm này có thể cho y hơn mấy phần.
Chạy đến cầu Kiêu Dương, quả nhiên, đứng bên cạnh Giang Tự Văn còn có bạn hắn Chu Địch.
"Không cần chạy, tôi đã nói sẽ chờ cậu." Giang Tự Văn đưa cho Trầm Hàm khăn tay, ôn hòa nói.
"Nga, tôi sở dĩ chạy như vậy, là vội vã nói cho cậu: Tôi không rảnh."
Giang Tự Văn sửng sốt, Chu Địch cũng sửng sốt.
Trầm Hàm lúc này mới đứng thẳng người, loại bộ dáng cấp bách cố ý vừa rồi, bỗng dưng biến mất hầu như không còn, Trầm Hàm chỉ còn lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn không có nửa điểm xin lỗi nói một câu "Thật có lỗi a, tôi đi đây."
Bóng dáng Trầm Hàm rất nhanh biến mất ở một bên thư viện, hai người Giang Tự Văn cùng Chu Địch xấu hổ nhìn lẫn nhau, lúc này ôn nhu của Giang Tự Văn đã trở thành một trò cười lớn, Chu Địch người nhìn thấy trò cười này, cũng không biết an ủi như thế nào, bởi vì ở trong mắt bất kỳ ai đều là cái tên béo Trầm Hàm không xứng với hotboy Giang Tự Văn.
Trầm Hàm sau đó thực ra đi thư viện, ở khu vực báo, tạp chí cũ phía nam tầng hai, y tìm được Lục Trực Tu ngồi một mình trước máy tính.
Khu vực này là nơi yên tĩnh nhất thư viện, cho dù là kỳ thi đều rất ít có người tới chiếm vị trí này, bởi vì nơi này khuất bóng, lại tối hơn, làm cho người ta cảm giác vô cùng áp lực, hơn nữa lúc đầu người càng ít đi, cho đến cuối cùng, nơi này trở thành tử khu của thư viện.
Huống hồ tạp chí và báo chí cũ chỉ có thể đọc, không thể mượn ra ngoài, vì thế khu vực này liền trở nên vắng hơn.
Mà như vậy, vừa lúc cho Lục Trực Tu một môi trường yên tĩnh gõ chữ, Trầm Hàm đoán một chút liền đoán ra hắn ở nơi nào.
Ánh sáng hơi tối, ánh sáng màn hình chiếu trên mặt Lục Trực Tu, làm cho mặt hắn nhìn qua hơi trong suốt, vào lúc này mày kiếm đặc biệt rất đẹp, hắn còn chăm chú nhìn chằm chằm máy tính, nhìn không chớp mắt, mười ngón trên bàn phím gõ thật sự nhanh, cả người mang một loại hào quang, trầm tĩnh, nội liễm, rồi lại có loại khí tràng người lạ chớ lại gần.
Đi đến trước mặt Lục Trực Tu, Trầm Hàm nói: "Cho tôi xem 《 tướng quân đích tiểu kiều phu 》của cậu, tôi miễn phí cho cậu tranh tiểu kịch trường, thế nào?"
Lục Trực Tu ngẩng đầu, sau khi giật mình rối trí trong nháy mắt, hắn trả lời: "Không cho đọc."
Trầm Hàm nhẹ giọng cười lên, Lục Trực Tu nhìn y, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên.
"Buổi chiều rèn luyện xong rồi, tôi mang cậu đi nơi này." giọng nói của Lục Trực Tu tựa hồ vĩnh viễn trầm thấp mà hữu lực như vậy, gợn sóng không sợ hãi, có loại ma lực kỳ diệu khiến cho người ta bình tĩnh.
"Được, cậu gõ chữ đi, tôi tùy tiện tìm chút gì đó đọc."
"Ân, còn có một nghìn chữ là viết xong chương này."
Gật gật đầu, Trầm Hàm đứng dậy tùy tiện cầm quyển tạp chí cũ đọc.
Chỉ là đọc vài phút, Trầm Hàm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng chăm chú của Lục Trực Tu, nhịn không được có chút ngứa tay, vì thế cầm một cái bút và trang giấy trắng của Lục Trực Tu vẽ lên.
Lúc Lục Trực Tu gõ chữ, tinh thần tập trung, ngoại trừ mười ngón tay hoạt động, mặt khác vẫn không nhúc nhích, vừa lúc có thể làm người mẫu đủ tư cách nhất cho Trầm Hàm.
Giữa trưa ánh nắng rời rạc tiến vào, rốt cục làm cho khu vực này sáng sủa một ít.
Lục Trực Tu đánh xong chữ cuối cùng, vừa ngẩng đầu đúng lúc chống lại ánh mắt Trầm Hàm, Trầm Hàm một tay nâng má, nghiêng ngả ngồi trên ghế, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, vẽ cho cậu một bức, cho cậu xem kỹ thuật vẽ tranh của tôi, sau khi xem xong, cậu có thể suy nghĩ một chút xem muốn cho tôi đọc 《 tướng quân đích tiểu kiều phu 》 của cậu hay không." Trầm Hàm cười nói, vừa nói vừa đưa cho Lục Trực Tu một tờ giấy.
Cúi đầu, nội dung trên giấy rơi vào trong mắt, một thiếu niên khí khái, ngồi ngay ngắn trước máy tính, ánh mắt sắc bén rồi lại mâu thuẫn mà chứa đựng một chút ôn nhu.
Lại ngẩng đầu, Lục Trực Tu nhìn người trước mặt cười như không cười, sau ánh mắt một đôi mày hẹp dài, có chút.. xinh đẹp.
Bộ dáng y mỉm cười, bộ dáng y tự tin, giống như một cú đấm nặng nề, chuẩn xác rơi vào lòng Lục Trực Tu, khiến cho ngực từng đợt run rẩy.
"Đẹp không?" Trầm Hàm hỏi, chính là hỏi tranh của y.
"Đẹp." Lục Trực Tu trả lời, chính là trả lời con người Trầm Hàm.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lại trao đổi không có chướng ngại.
Kỳ thật phần lớn thời điểm, mị lực của cá tính thật sự so với mị lực bề ngoài quan trọng hơn nhiều, cho nên người ta mới nói một từ đẹp trai xấu xí, bất quá nhìn ngũ quan Trầm Hàm, gầy xuống cũng không phải là loại đẹp trai xấu xí, mà là chân chính đẹp trai.
Lục Trực Tu đem bức họa thu lại, kẹp trong một quyển vở, mà quyển vở kia đối với hắn thật ra rất quan trọng, tất cả dàn ý, linh cảm vân vân đều ghi lại bên trong, đương nhiên Trầm Hàm cũng không biết.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước, ăn cơm mới có sức giảm béo." Trầm hàm đứng lên, duỗi thắt lưng nói.
"Ân, trưa hôm nay đồ ăn phải khống chế tốt lượng calo, không thể cao cũng không thể quá thấp, dù sao buổi chiều còn phải vận động."
"Đã biết."
Trầm hàm cười, hai người đi nhà ăn của trường học, nhưng mà rất đúng lúc, Giang Tự Văn thế nhưng đã ở trong nhà ăn, hơn nữa hai người cách cũng không xa, tùy tiện hơi nghiêng đầu có thể nhìn thấy đối phương.
Trầm hàm là thật không chú ý tới Giang Tự Văn, nhưng chỉ có như vậy, mới làm cho Giang Tự Văn càng thêm buồn bực, hắn không hiểu, người mập mạp từng ở trước mặt hắn hôn mê kia, rốt cuộc làm sao vậy?
Lại liếc nhìn người đối diện Trầm Hàm, Giang Tự Văn nhất thời tức giận ngập tràn, tên mập này là di tình biệt luyến, trách không được đối với hắn lạnh nhạt như vậy, thật sự là buồn cười.
Lúc Trầm Hàm và Lục Trực Tu ăn cơm, đều im lặng, hai người đang ăn, đột nhiên bên cạnh Trầm Hàm ngồi một người.
Trầm Hàm và Lục Trực Tu đều nhìn qua, chỉ nghe Giang Tự Văn cười nói: "Thân ái, có thời gian cùng người khác ăn cơm, không có thời gian cùng tôi?"[/BOOK]
[BOOK]Trầm hàm không nói lời nào, mà dùng một loại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Trực Tu, y có thể thấy tai Lục Trực Tu có chút đỏ lên, cũng có thể cảm giác được hắn xấu hổ, cuối cùng Lục Trực Tu vươn tay, bịt kín ánh mắt Trầm Hàm, giữ nguyên động tác này đem y đẩy ra sau một chút.
Trầm Hàm bị che mắt nhất thời giật mình, bởi vì một đời trước, người yêu của y cũng là như vậy, luôn không chịu nổi ánh mắt này của Trầm Hàm, vì thế lúc này, hắn sẽ che mắt Trầm Hàm, trốn tránh y tìm tòi.
Trong lòng có gì đó như hòa tan, Trầm Hàm nghĩ y sẽ không yêu một người đến mức bao nhiêu khắc sâu, mặc dù là cuối thế giới trước, ngay cả khi thế giới trước kết thúc, ngay cả khi y và người yêu cuối cùng cũng già, y vẫn cảm thấy mình yêu không sâu đậm như người yêu.
Nhưng mà khoảnh khắc này, Trầm Hàm lại có điểm nghi hoặc, kết thúc thế giới trước, y nghĩ y sẽ quên, không nghĩ tới có một số việc, đã khắc sâu vào trong lòng.
Lục Trực Tu buông tay ra, xoay người đi phòng rửa mặt, lưu lại một mình Trầm Hàm, mà Trầm Hàm một lúc lâu mới làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Phải rồi, nhớ lại cũng chỉ là nhớ lại, y hiện tại ở thế giới có Lục Trực Tu, không có Trình Chí Trác, y thừa nhận thế giới trước y thật sự yêu Trình Chí Trác, nhưng mà y và Trình Chí Trác cũng nắm tay đi qua cả đời.
Trầm Hàm không thẹn với người yêu đời trước, cũng không thẹn với chính mình. Cho dù ở thế giới này lại động tâm, lại cùng người khác yêu nhau, y cũng vẫn không thẹn với bất kỳ ai.
Lục Trực Tu thực hiển nhiên ở phòng rửa mặt, lúc đi ra, Trầm Hàm nhìn thẳng hắn, hỏi: "Trực Tu, cậu thích con trai?"
Lục Trực Tu trầm mặc một chút, trả lời: "Phải"
Trầm Hàm cười, nói: "Tôi cũng vậy, bất quá tình cảm của tôi còn chưa thể bắt đầu, bởi vì tôi muốn làm cho Giang Tự Văn nếm được tư vi tuyệt vọng trước."
Không gian ngừng trệ bằng cách nào đó, hồi lâu, Lục Trực Tu đột nhiên nói: "Trầm Hàm, cậu dường như đã thay đổi một chút, nhưng mà rất tốt."
"Ân, linh hồn của tôi đổi người."
Trầm Hàm nói được thoải mái, bởi vì y cũng muốn để cho Lục Trực Tu biết, y thật sự không phải Trầm Hàm lúc đầu kia.
"Tôi thưởng thức linh hồn hiện tại của cậu." Lục Trực Tu thản nhiên nói, tựa hồ lời này thật bình thường, một chuyện chân thật mà thôi, giống như hắn vừa nói là đồ ăn tối nay ăn rất ngon vậy, không cần giấu diếm, càng không có gì mất tự nhiên, nhưng mà lời này nghe vào tai Trầm Hàm lại làm cho y rất chấn động.
Đúng vậy, một tên béo, ở thời điểm xấu xí nhất, có người quý trọng ôn nhu đối đãi, phần ôn nhu này chính là tài phú lớn nhất trên đời đi.
Trầm Hàm nghĩ muốn có được phần tài phú này, nhưng mà y hiện tại còn chưa có tư cách, bởi vì y còn chưa có giải quyết Giang Tự Văn, bất quá y phải nhanh hơn.
Lục Trực Tu tốt như vậy, nếu như bị người đoạt đi rồi, vậy chẳng phải là mất nhiều hơn được.
Sau thứ bảy là chủ nhật, Lục Trực Tu đến thư viện, Trầm Hàm cầm bút vẽ, bởi vì chuyện tranh cử hội sinh viên khoa, y có kế hoạch, bất quá quá trình thực hiện cũng phải thuận lợi mới được.
Đang luyện tập, di động Trầm Hàm kêu, nhìn màn hình điện thoại, là Giang Tự Văn, Trầm Hàm trong lòng cười lạnh, đánh cuộc của bọn họ là Giang Tự Văn mỗi ngày đều phải liên hệ Trầm Hàm, nói cách khác, mỗi ngày thời điểm hắn liên hệ Trầm Hàm, đều sẽ lựa chọn thời điểm có bạn hắn bên cạnh, như vậy cái này có ý tứ.
Tiếp được, Trầm Hàm thoáng sửa lại ngữ điệu của mình một chút, đổi thành loại giọng nói hơi yếu đuối, hèn mọn của nguyên chủ.
"Uy."
"Ngày hôm qua cậu mệt, hôm nay khá hơn chút nào không?" Giang Tự Văn giọng nói tràn ngập lo lắng, kỳ thật loại tính tình này nguyên chủ động tâm thật sự thực bình thường, hơn nữa là sau khi Giang Tự Văn biểu hiện thân sĩ cùng ôn nhu.
Nhưng mà bất kể nguyên chủ yếu đuối như thế nào, cũng không phải cớ để Giang Tự Văn lừa gạt cảm tình của y, chẳng lẽ tất cả người yếu đuối đều đáng bị lừa gạt cảm tình sao?
Không phải, sai không phải người tính cách yếu đuối, sai chính là người bắt nạt kẻ yếu.
Cái này giống như khi xảy ra một vụ hiếp dâm, những ung thư trai thẳng (*) sẽ trả lời "Mặc ít như vậy, không cưỡng ép bạn cưỡng ép ai", ý tứ câu trả lời này chính là người cưỡng ép vô tội, có tội chính là ăn mặc ít.
(*) ung thư trai thẳng - Straight Man Cancer: Một cách nói châm biếm của dân mạng trung quốc về những người con trai mắc cá thói như: Tự cho mình là đúng, cách ăn mặc tệ, gu thẩm mĩ thấp, bản thân hoàn toàn không nhận thức được, đánh giá thấp phái nữ, không tôn trọng phái nữ, thường nói rằng: "Mẹ tôi nói.." việc gì cũng nghe theo lời mẹ..
Nhưng nghĩ lại, ăn mặc như thế nào là tự do của người khác, nhưng cưỡng bức là phạm tội!
"Ân, tốt hơn rồi."
"Vậy hiện tại có việc không, không có việc tôi mời cậu xem phim, buổi trưa cùng nhau ăn cơm."
"Cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu trước, sau đó nói sau được không?" Trầm Hàm trả lời.
"Tôi ở cầu Kiêu Dương phía đông thư viện."
"Tốt, tôi lập tức xuống dưới."
Trầm Hàm biết bạn Giang Tự Văn nhất định vẫn còn ở đó, hơn nữa Trầm Hàm biểu hiện tha thiết như vậy, hắn khẳng định sẽ giữ bạn hắn ở lại, để cho cậu ta xem hắn có mị lực như thế nào, tiểu mập mạp một lòng một dạ như thế nào.
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, Trầm Hàm nhìn chính mình trong gương, quả thật béo, nhưng dường như có tinh thần hơn trước kia, điểm này có thể cho y hơn mấy phần.
Chạy đến cầu Kiêu Dương, quả nhiên, đứng bên cạnh Giang Tự Văn còn có bạn hắn Chu Địch.
"Không cần chạy, tôi đã nói sẽ chờ cậu." Giang Tự Văn đưa cho Trầm Hàm khăn tay, ôn hòa nói.
"Nga, tôi sở dĩ chạy như vậy, là vội vã nói cho cậu: Tôi không rảnh."
Giang Tự Văn sửng sốt, Chu Địch cũng sửng sốt.
Trầm Hàm lúc này mới đứng thẳng người, loại bộ dáng cấp bách cố ý vừa rồi, bỗng dưng biến mất hầu như không còn, Trầm Hàm chỉ còn lộ ra ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, còn không có nửa điểm xin lỗi nói một câu "Thật có lỗi a, tôi đi đây."
Bóng dáng Trầm Hàm rất nhanh biến mất ở một bên thư viện, hai người Giang Tự Văn cùng Chu Địch xấu hổ nhìn lẫn nhau, lúc này ôn nhu của Giang Tự Văn đã trở thành một trò cười lớn, Chu Địch người nhìn thấy trò cười này, cũng không biết an ủi như thế nào, bởi vì ở trong mắt bất kỳ ai đều là cái tên béo Trầm Hàm không xứng với hotboy Giang Tự Văn.
Trầm Hàm sau đó thực ra đi thư viện, ở khu vực báo, tạp chí cũ phía nam tầng hai, y tìm được Lục Trực Tu ngồi một mình trước máy tính.
Khu vực này là nơi yên tĩnh nhất thư viện, cho dù là kỳ thi đều rất ít có người tới chiếm vị trí này, bởi vì nơi này khuất bóng, lại tối hơn, làm cho người ta cảm giác vô cùng áp lực, hơn nữa lúc đầu người càng ít đi, cho đến cuối cùng, nơi này trở thành tử khu của thư viện.
Huống hồ tạp chí và báo chí cũ chỉ có thể đọc, không thể mượn ra ngoài, vì thế khu vực này liền trở nên vắng hơn.
Mà như vậy, vừa lúc cho Lục Trực Tu một môi trường yên tĩnh gõ chữ, Trầm Hàm đoán một chút liền đoán ra hắn ở nơi nào.
Ánh sáng hơi tối, ánh sáng màn hình chiếu trên mặt Lục Trực Tu, làm cho mặt hắn nhìn qua hơi trong suốt, vào lúc này mày kiếm đặc biệt rất đẹp, hắn còn chăm chú nhìn chằm chằm máy tính, nhìn không chớp mắt, mười ngón trên bàn phím gõ thật sự nhanh, cả người mang một loại hào quang, trầm tĩnh, nội liễm, rồi lại có loại khí tràng người lạ chớ lại gần.
Đi đến trước mặt Lục Trực Tu, Trầm Hàm nói: "Cho tôi xem 《 tướng quân đích tiểu kiều phu 》của cậu, tôi miễn phí cho cậu tranh tiểu kịch trường, thế nào?"
Lục Trực Tu ngẩng đầu, sau khi giật mình rối trí trong nháy mắt, hắn trả lời: "Không cho đọc."
Trầm Hàm nhẹ giọng cười lên, Lục Trực Tu nhìn y, khóe miệng cũng hơi hơi giơ lên.
"Buổi chiều rèn luyện xong rồi, tôi mang cậu đi nơi này." giọng nói của Lục Trực Tu tựa hồ vĩnh viễn trầm thấp mà hữu lực như vậy, gợn sóng không sợ hãi, có loại ma lực kỳ diệu khiến cho người ta bình tĩnh.
"Được, cậu gõ chữ đi, tôi tùy tiện tìm chút gì đó đọc."
"Ân, còn có một nghìn chữ là viết xong chương này."
Gật gật đầu, Trầm Hàm đứng dậy tùy tiện cầm quyển tạp chí cũ đọc.
Chỉ là đọc vài phút, Trầm Hàm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ dạng chăm chú của Lục Trực Tu, nhịn không được có chút ngứa tay, vì thế cầm một cái bút và trang giấy trắng của Lục Trực Tu vẽ lên.
Lúc Lục Trực Tu gõ chữ, tinh thần tập trung, ngoại trừ mười ngón tay hoạt động, mặt khác vẫn không nhúc nhích, vừa lúc có thể làm người mẫu đủ tư cách nhất cho Trầm Hàm.
Giữa trưa ánh nắng rời rạc tiến vào, rốt cục làm cho khu vực này sáng sủa một ít.
Lục Trực Tu đánh xong chữ cuối cùng, vừa ngẩng đầu đúng lúc chống lại ánh mắt Trầm Hàm, Trầm Hàm một tay nâng má, nghiêng ngả ngồi trên ghế, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, vẽ cho cậu một bức, cho cậu xem kỹ thuật vẽ tranh của tôi, sau khi xem xong, cậu có thể suy nghĩ một chút xem muốn cho tôi đọc 《 tướng quân đích tiểu kiều phu 》 của cậu hay không." Trầm Hàm cười nói, vừa nói vừa đưa cho Lục Trực Tu một tờ giấy.
Cúi đầu, nội dung trên giấy rơi vào trong mắt, một thiếu niên khí khái, ngồi ngay ngắn trước máy tính, ánh mắt sắc bén rồi lại mâu thuẫn mà chứa đựng một chút ôn nhu.
Lại ngẩng đầu, Lục Trực Tu nhìn người trước mặt cười như không cười, sau ánh mắt một đôi mày hẹp dài, có chút.. xinh đẹp.
Bộ dáng y mỉm cười, bộ dáng y tự tin, giống như một cú đấm nặng nề, chuẩn xác rơi vào lòng Lục Trực Tu, khiến cho ngực từng đợt run rẩy.
"Đẹp không?" Trầm Hàm hỏi, chính là hỏi tranh của y.
"Đẹp." Lục Trực Tu trả lời, chính là trả lời con người Trầm Hàm.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lại trao đổi không có chướng ngại.
Kỳ thật phần lớn thời điểm, mị lực của cá tính thật sự so với mị lực bề ngoài quan trọng hơn nhiều, cho nên người ta mới nói một từ đẹp trai xấu xí, bất quá nhìn ngũ quan Trầm Hàm, gầy xuống cũng không phải là loại đẹp trai xấu xí, mà là chân chính đẹp trai.
Lục Trực Tu đem bức họa thu lại, kẹp trong một quyển vở, mà quyển vở kia đối với hắn thật ra rất quan trọng, tất cả dàn ý, linh cảm vân vân đều ghi lại bên trong, đương nhiên Trầm Hàm cũng không biết.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước, ăn cơm mới có sức giảm béo." Trầm hàm đứng lên, duỗi thắt lưng nói.
"Ân, trưa hôm nay đồ ăn phải khống chế tốt lượng calo, không thể cao cũng không thể quá thấp, dù sao buổi chiều còn phải vận động."
"Đã biết."
Trầm hàm cười, hai người đi nhà ăn của trường học, nhưng mà rất đúng lúc, Giang Tự Văn thế nhưng đã ở trong nhà ăn, hơn nữa hai người cách cũng không xa, tùy tiện hơi nghiêng đầu có thể nhìn thấy đối phương.
Trầm hàm là thật không chú ý tới Giang Tự Văn, nhưng chỉ có như vậy, mới làm cho Giang Tự Văn càng thêm buồn bực, hắn không hiểu, người mập mạp từng ở trước mặt hắn hôn mê kia, rốt cuộc làm sao vậy?
Lại liếc nhìn người đối diện Trầm Hàm, Giang Tự Văn nhất thời tức giận ngập tràn, tên mập này là di tình biệt luyến, trách không được đối với hắn lạnh nhạt như vậy, thật sự là buồn cười.
Lúc Trầm Hàm và Lục Trực Tu ăn cơm, đều im lặng, hai người đang ăn, đột nhiên bên cạnh Trầm Hàm ngồi một người.
Trầm Hàm và Lục Trực Tu đều nhìn qua, chỉ nghe Giang Tự Văn cười nói: "Thân ái, có thời gian cùng người khác ăn cơm, không có thời gian cùng tôi?"[/BOOK]