Chương 10: Phản công của nhân viên chuyển phát nhanh (9)
Trình Chí Trác đem cà phê bỏ thêm đường và sữa tới trước mặt Trầm Hàm, sau đó cũng không nói gì.
Trầm Hàm nhìn cà phê trước mặt, lại nhìn bánh sừng bò bên cạnh, y nhớ đến y thật sự đã rất lâu không có ăn sáng qua.
Lần trước ăn sáng vẫn là ở nhà Trình Chí Trác, vậy lần trước nữa thì sao?
Trước khi xuyên qua, trước lúc mẹ mất cũng sẽ đúng giờ ăn sáng, nhưng mà sau khi mẹ mất, liền không có ai vì y làm bữa sáng, vì vậy y liền không ăn, sau đó rất lâu, vậy mà hình thành thói quen.
Cầm lấy bánh sừng bò, Trầm Hàm ăn một miếng, hương vị mỡ bò vô cùng nồng đậm, rất thơm.
Uống một ngụm cà phê sữa, không như vị cà phê thuần túy, lại có cảm giác tinh tế hơn.
Ở trong mắt Trình Chí Trác, Trầm Hàm thế nhưng đem bữa sáng đều ăn, ăn xong, Trầm hàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Chí Trác đang chăm chú nhìn mình.
"Còn có việc?"
"Cậu muốn chuyển đi cùng Tần Thanh ở chung?" Trình Chí Trác nói.
"Anh làm sao mà biết được?"
Trình Chí Trác sửng sốt, bởi vì khoảng thời gian này, hắn quả thật không có lộ diện, nhưng mà hắn một ngày đều không bỏ xuống Trầm Hàm, cái loại cảm giác đau khổ muốn nhìn thấy Trầm Hàm làm cho hắn rất khó chịu, nhưng sau khi khó chịu, hắn vẫn muốn gặp y.
Vì thế, kết quả chính là, trong khoảng thời gian này Trình Chí Trác quả thật giống kẻ cuồng theo dõi.
Hắn không nhìn thấy cảnh cướp bóc kia, nhưng mà Trầm Hàm vừa đến cục cảnh sát, Trình Chí Trác tất cả đều biết, bởi vì hắn có một người bạn làm việc này, hơn nữa lần trước khi Trình Chí Trác để cậu ta điều tra Hạ Lan Trân, cậu ta cũng đã đoán được Trình Chí Trác rất để ý Trầm Hàm.
Lúc Trình Chí Trác nhận được điện thoại đang ngủ, đợi sau khi hắn tỉnh táo, lại hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn phát giác với hắn mà nói, tình cảm anh em giữa hắn và Ôn Tự Kỳ, cũng gần như chấm dứt. Bởi vì dù Trầm Hàm thật sự không phải người tốt, hắn cũng như trước không bỏ xuống được y.
Trong số bạn bè của Trình Chí Trác quả thật có gay, hắn tuy rằng không ủng hộ, nhưng cũng hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng mà giờ phút này hắn rốt cục hiểu được, có đôi khi, tình yêu thật sự không liên quan gì đến giới tính, mà chỉ là đối phương là ai.
Trình Chí Trác rốt cuộc thừa nhận chuyện từ trước tới nay không muốn thừa nhận, kể từ khi bắt đầu gặp Trầm Hàm, hắn không còn là hắn nữa, tất cả thay đổi này đều là bởi vì hắn thích Trầm Hàm.
Nghĩ thông suốt, thế giới liền tươi sáng, hơi mù mấy ngày nay cũng dần dần tan biến, trong đầu hiện lên một suy nghĩ rõ ràng, chính là hắn phải theo đuổi Trầm Hàm, sẽ đối tốt với y, muốn cho y yêu mình, không rời khỏi mình..
Nhưng mà tất cả những ý niệm này đều phải dựa trên một điểm, đó là sự ủng hộ của cha mẹ, bởi vì thân phận hắn và người thường không giống, người thường có thể nháo, có thể trốn, nhưng mà hắn không được, cha hắn là người đã muốn tiến đến đỉnh quyền lực quân sự.
Trình Chí Trác nửa đêm lại đi chỗ ở của cha, mẹ nhìn thấy hắn cái gì cũng chưa nói, đưa cho hai người mỗi người một ly sữa nóng, quay về phòng tiếp tục ngủ.
Trình Chí Trác cảm kích khoan dung của bà, cũng cảm kích trả giá của bà, sau khi mẹ ruột Trình Chí Trác mất, vị mẹ kế này đối với hắn thật sự không tồi, hơn nữa qua mười năm, cho tới giờ cũng chưa từng nói qua sẽ sinh một đứa nhỏ.
Cha vẫn như trước là bộ dáng vững vàng như núi, tựa hồ đều không có một chút vì nửa đêm bị đánh thức mà mất hứng.
Trước mặt hai người đặt hai ly sữa nóng, cha Trầm Hàm thậm chí còn mặc áo ngủ, ông bưng ly uống một ngụm, hỏi: "Trác nhi, có việc gấp gì sao?"
Sau khi cha hỏi xong, liền im lặng mà chờ, cho dù Trình Chí Trác mất rất lâu để nghĩ phải mở miệng nói như thế nào cho tốt, ông cũng không thúc giục.
"Cha, con.. có thể thích một người nam nhân." Chung quy, Trình Chí Trác không muốn viện cớ, cũng không muốn quanh co lòng vòng, đối với cha, hắn kính trọng, tôn sùng, hơn nữa hắn nửa đêm đến, chính là vì để cho bọn họ biết tình hình, như vậy Trình Chí Trác mới có lập trường theo đuổi Trầm hàm.
Trình Chí Trác không hi vọng lúc hắn theo đuổi Trầm Hàm, y tùy tiện hỏi một câu "cha mẹ anh nghĩ như thế nào", chính mình không có lời nào mà chống đỡ.
Cha Trình Chí Trác dù có trầm ổn như thế nào, vẫn là sửng sốt, nhưng mà, trên thực tế, từ lần trước Trình Chí Trác mang Trầm Hàm quay về nhà cũ, ông kỳ thật cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe được con trai nói thích một người nam nhân, vẫn quá chấn động.
Cũng may bởi vì có chuẩn bị tâm lý, cho nên vài phút sau cha hắn liền khôi phục bình tĩnh.
"Đứa nhỏ lần trước gọi là Trầm Hàm đúng không?"
"Vâng."
"Quyết đinh? Chính là cậu ta?" Cha hắn không có chỉ trích, càng không chửi rủa, chỉ là lúc hỏi xong, thở dài một hơi, bởi vì ông dường như đã đoán trước được câu trả lời của Trình Chí Trác.
Trình Chí Trác trong lòng cũng không thoải mái, chỉ là hắn không có cách nào làm trái tâm tư của mình, cũng không có cách nào vì cha mẹ đi cưới nữ nhân khác, cho nên hắn kiên định mà gật đầu.
"Cha, con đã quyết định, chính là cậu ấy, đời này cũng không đổi."
Cha hắn cũng là trầm mặc một hồi mới nói: "Được, con trở về nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm."
"Cha, người ủng hộ con?"
"Không ủng hộ cũng không có cách nào khác, có phải hay không, Trác nhi?"
Trình Chí Trác lúc rời khỏi, kỳ thật chính mình còn có điểm mê mang, bởi vì hắn vẫn nghĩ cha bởi vì là người trong quân đội, cho nên khá cúng nhắc, sẽ không đồng ý, nhưng mà, cha lại đồng ý như vậy, thậm chí không có nửa câu trách phạt.
Sau khi có được sự ủng hộ của cha, Trình Chí Trác rốt cục như trút được gánh nặng, lần này hắn không tính toán đợi, cũng không tính toán do dự nữa, thời gian dài nhớ nhung như vậy, đã đủ để chứng minh tình cảm của hắn, chính hắn rối rắm cũng vô dụng, trái lại hắn phải nghĩ biện pháp để theo đuổi Trầm Hàm mới được.
Nghĩ đến đây, Trình Chí Trác liền đi cục cảnh sát, chính là đến rồi mới biết Trầm Hàm đã rời khỏi rồi, vì thế hắn lại đến chỗ ở của Trầm Hàm, phát hiện hắn cũng không ở nhà.
Sáng sớm cửa hàng mở không nhiều lắm, Trình Chí Trác dọc theo chỗ ở Trầm Hàm đi phía trước, quả nhiên, không xa lắm hắn liền thấy được Trầm Hàm sau cửa sổ.
Trầm Hàm ngồi một mình trên ghế, một tay tùy ý nâng má, tóc dài ra một chút, ngũ quan tinh xảo, đường nét nhu hòa, màu da trắng nõn trong ánh sáng của đèn đường và quán có vẻ dị thường động lòng người.
Đẩy cửa ra, một phục vụ chào hỏi: "Hoan nghênh đến", Trình Chí Trác lại giống như không có nghe đến, trong mắt hắn, giờ phút này chỉ có Trầm Hòa ngồi yên tĩnh bên kia cửa sổ.
Trầm Hàm bưng cà phê lên, y thế nhưng cái gì cũng không thêm đưa đến bên môi, cà phê đen nóng vào trong dạ dày rỗng, sẽ có hại cho cơ thể, Trầm Hàm có thể không quan tâm, nhưng mà Trình Chí Trác để ý.
Vì thế nâng tay, liền che miệng cốc, Trình Chí Trác nói: "Sáng sớm bụng rỗng uống cà phê, đối với dạ dày không tốt."
Trình Chí Trác nghĩ đến Trầm Hàm sẽ lại giống lần trước, cùng hắn ầm ĩ, nhưng mà hôm nay Trầm Hàm tựa hồ đặc biệt im lặng, thậm chí đem bánh sừng bò ăn hết.
Trầm Hàm không biết trong khoảng thời gian này Trình Chí Trác rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng mà rất lâu không xuất hiện, giờ đột nhiên xuất hiện, Trầm Hàm đoán hắn khẳng định cũng có thay đổi nào đó, ít nhất Trình Chí Trác trước kia, tình cảm trong mắt sẽ không lộ ra ngoài rõ ràng như vậy.
"Tôi đã theo dõi cậu." Trình Chí Trác trả lời đúng sự thật, bởi vì nếu muốn có được thật tình, cách đơn giản trực tiếp nhất chính là trả giá thật tình, không dấu diếm, không lừa gạt, không mang theo nửa phần giả dối, lừa gạt.
Quy tắc này dùng trên phương diện nào cũng như nhau, tình bạn, tình thân, tình yêu, đều là như vậy.
Trầm Hàm nghe xong cũng không có tức giận, trái lại y thích cách trao đổi này, hơn nữa đối với cái gọi là theo dõi của Trình Chí Trác, y thế nhưng không tức giận.
"Vì sao không cho tôi ở cùng Tần Thanh." Trầm Hàm nhẹ nhàng dựa người ra sau, biểu tình trên mặt là bộ dáng cười như không cười, mỗi lần như vậy đều làm cho Trình Chí Trác bất đắc dĩ, bởi vì hắn không có thói quen bị người nhìn thấu, nhưng mà giờ phút này, Trình Chí trác không cảm thấy không được tự nhiên, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho Trầm Hàm thấy tất cả của mình.
"Bởi vì, anh thích em, hơn nữa, bất luận em có thích anh hay không, anh đều sẽ theo đuổi em."
Trình Chí Trác một câu này lại khôi phục bộ dáng bình thường, mang theo điểm vô lại, nhưng rất tự tin, hấp dẫn bay bổng.
Trầm Hàm cười, đôi lông mày hẹp chứng minh một câu: Xinh đẹp không có hình dáng, đôi môi đỏ sẫm kia, lại lộ ra một loại hấp dẫn, cộng thêm một chút nước trên môi, lại càng làm sự hấp dẫn tăng lên một điểm.
"Nếu tôi không thích nam nhân?" Trầm Hàm hỏi.
"Anh trước kia cũng không thích nam nhân, nhưng mà anh thích em." Trình Chí Trác trả lời.
"Vậy anh đuổi đi," Trầm Hàm lại cười cười, tiếp tục nói, "Đuổi không kịp, đừng khóc."
"Vậy nếu anh đuổi kịp?" Trình Chí Trác hứng thú mà nói.
"Anh nói xem? Nếu đuổi kịp, tôi chính là của anh, anh nghĩ muốn cái gì, tôi sẽ không đáp ứng?" Trầm Hàm không có ý nghĩa mà trả lời, nụ cười càng thêm quyến dũ.
Trình Chí Trác lần này thực sự cười, bộ dáng không đứng đắn khi mới gặp kỳ thật rất tuấn tú, dù là trong mắt Trầm Hàm cũng là đẹp trai.
Sau khi hai người nói ra, Trình Chí Trác cả người tựa hồ cũng thả lỏng, "Đừng ở cùng Tần Thanh, muốn ở cùng anh ở, anh bao ăn bao ở bao chơi, thế nào?"
"Không được, tôi đã đáp ứng Tần Thanh rồi, bảy giờ chuyển nhà, bất quá nếu anh nguyện ý có thể đợi lát nữa đi giúp tôi chuyển nhà."
"Anh bạn, em làm sao biết Tần Thanh không có mưu đồ xấu đối với em?"
"Cho dù anh ta có mưu đồ xấu, thì cũng là giống như anh vậy." Trầm Hàm trả lời xong, nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà đóng gói đồ đạc này nọ.
Trình Chí Trác thấy Trầm Hàm đứng lên, vì thế cũng đứng lên theo, nắm vai Trầm Hàm, một bộ dáng hai anh em tốt, "Kia đương nhiên không giống anh ta lừa em, anh cũng không lừa em."
Trầm Hàm dừng lại, hỏi: "Anh ta gạt tôi?"
Trình Chí Trác vẫn nắm vai Trầm Hàm, tựa hồ không cho phép bị buông ra, "Đúng rồi, anh ta căn bản không có bạn gái, ngược lại anh ta mấy tháng trước, vừa mới cùng bạn trai chia tay, việc này em không biết đi?"
"Anh lại làm sao mà biết được?"
"Anh chung quy phải biết có hay không có đối thủ, đúng chứ? Cho nên," Trình Chí Trác buông tay nắm vai Trầm Hàm, đột nhiên nghiêm túc nói, "Đừng ở cùng Tần Thanh, ở cùng với anh đi, anh bảo đảm an toàn của em."
Trầm Hàm nhìn cà phê trước mặt, lại nhìn bánh sừng bò bên cạnh, y nhớ đến y thật sự đã rất lâu không có ăn sáng qua.
Lần trước ăn sáng vẫn là ở nhà Trình Chí Trác, vậy lần trước nữa thì sao?
Trước khi xuyên qua, trước lúc mẹ mất cũng sẽ đúng giờ ăn sáng, nhưng mà sau khi mẹ mất, liền không có ai vì y làm bữa sáng, vì vậy y liền không ăn, sau đó rất lâu, vậy mà hình thành thói quen.
Cầm lấy bánh sừng bò, Trầm Hàm ăn một miếng, hương vị mỡ bò vô cùng nồng đậm, rất thơm.
Uống một ngụm cà phê sữa, không như vị cà phê thuần túy, lại có cảm giác tinh tế hơn.
Ở trong mắt Trình Chí Trác, Trầm Hàm thế nhưng đem bữa sáng đều ăn, ăn xong, Trầm hàm ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Chí Trác đang chăm chú nhìn mình.
"Còn có việc?"
"Cậu muốn chuyển đi cùng Tần Thanh ở chung?" Trình Chí Trác nói.
"Anh làm sao mà biết được?"
Trình Chí Trác sửng sốt, bởi vì khoảng thời gian này, hắn quả thật không có lộ diện, nhưng mà hắn một ngày đều không bỏ xuống Trầm Hàm, cái loại cảm giác đau khổ muốn nhìn thấy Trầm Hàm làm cho hắn rất khó chịu, nhưng sau khi khó chịu, hắn vẫn muốn gặp y.
Vì thế, kết quả chính là, trong khoảng thời gian này Trình Chí Trác quả thật giống kẻ cuồng theo dõi.
Hắn không nhìn thấy cảnh cướp bóc kia, nhưng mà Trầm Hàm vừa đến cục cảnh sát, Trình Chí Trác tất cả đều biết, bởi vì hắn có một người bạn làm việc này, hơn nữa lần trước khi Trình Chí Trác để cậu ta điều tra Hạ Lan Trân, cậu ta cũng đã đoán được Trình Chí Trác rất để ý Trầm Hàm.
Lúc Trình Chí Trác nhận được điện thoại đang ngủ, đợi sau khi hắn tỉnh táo, lại hiểu rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn phát giác với hắn mà nói, tình cảm anh em giữa hắn và Ôn Tự Kỳ, cũng gần như chấm dứt. Bởi vì dù Trầm Hàm thật sự không phải người tốt, hắn cũng như trước không bỏ xuống được y.
Trong số bạn bè của Trình Chí Trác quả thật có gay, hắn tuy rằng không ủng hộ, nhưng cũng hoàn toàn hiểu điều đó. Nhưng mà giờ phút này hắn rốt cục hiểu được, có đôi khi, tình yêu thật sự không liên quan gì đến giới tính, mà chỉ là đối phương là ai.
Trình Chí Trác rốt cuộc thừa nhận chuyện từ trước tới nay không muốn thừa nhận, kể từ khi bắt đầu gặp Trầm Hàm, hắn không còn là hắn nữa, tất cả thay đổi này đều là bởi vì hắn thích Trầm Hàm.
Nghĩ thông suốt, thế giới liền tươi sáng, hơi mù mấy ngày nay cũng dần dần tan biến, trong đầu hiện lên một suy nghĩ rõ ràng, chính là hắn phải theo đuổi Trầm Hàm, sẽ đối tốt với y, muốn cho y yêu mình, không rời khỏi mình..
Nhưng mà tất cả những ý niệm này đều phải dựa trên một điểm, đó là sự ủng hộ của cha mẹ, bởi vì thân phận hắn và người thường không giống, người thường có thể nháo, có thể trốn, nhưng mà hắn không được, cha hắn là người đã muốn tiến đến đỉnh quyền lực quân sự.
Trình Chí Trác nửa đêm lại đi chỗ ở của cha, mẹ nhìn thấy hắn cái gì cũng chưa nói, đưa cho hai người mỗi người một ly sữa nóng, quay về phòng tiếp tục ngủ.
Trình Chí Trác cảm kích khoan dung của bà, cũng cảm kích trả giá của bà, sau khi mẹ ruột Trình Chí Trác mất, vị mẹ kế này đối với hắn thật sự không tồi, hơn nữa qua mười năm, cho tới giờ cũng chưa từng nói qua sẽ sinh một đứa nhỏ.
Cha vẫn như trước là bộ dáng vững vàng như núi, tựa hồ đều không có một chút vì nửa đêm bị đánh thức mà mất hứng.
Trước mặt hai người đặt hai ly sữa nóng, cha Trầm Hàm thậm chí còn mặc áo ngủ, ông bưng ly uống một ngụm, hỏi: "Trác nhi, có việc gấp gì sao?"
Sau khi cha hỏi xong, liền im lặng mà chờ, cho dù Trình Chí Trác mất rất lâu để nghĩ phải mở miệng nói như thế nào cho tốt, ông cũng không thúc giục.
"Cha, con.. có thể thích một người nam nhân." Chung quy, Trình Chí Trác không muốn viện cớ, cũng không muốn quanh co lòng vòng, đối với cha, hắn kính trọng, tôn sùng, hơn nữa hắn nửa đêm đến, chính là vì để cho bọn họ biết tình hình, như vậy Trình Chí Trác mới có lập trường theo đuổi Trầm hàm.
Trình Chí Trác không hi vọng lúc hắn theo đuổi Trầm Hàm, y tùy tiện hỏi một câu "cha mẹ anh nghĩ như thế nào", chính mình không có lời nào mà chống đỡ.
Cha Trình Chí Trác dù có trầm ổn như thế nào, vẫn là sửng sốt, nhưng mà, trên thực tế, từ lần trước Trình Chí Trác mang Trầm Hàm quay về nhà cũ, ông kỳ thật cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà chính tai nghe được con trai nói thích một người nam nhân, vẫn quá chấn động.
Cũng may bởi vì có chuẩn bị tâm lý, cho nên vài phút sau cha hắn liền khôi phục bình tĩnh.
"Đứa nhỏ lần trước gọi là Trầm Hàm đúng không?"
"Vâng."
"Quyết đinh? Chính là cậu ta?" Cha hắn không có chỉ trích, càng không chửi rủa, chỉ là lúc hỏi xong, thở dài một hơi, bởi vì ông dường như đã đoán trước được câu trả lời của Trình Chí Trác.
Trình Chí Trác trong lòng cũng không thoải mái, chỉ là hắn không có cách nào làm trái tâm tư của mình, cũng không có cách nào vì cha mẹ đi cưới nữ nhân khác, cho nên hắn kiên định mà gật đầu.
"Cha, con đã quyết định, chính là cậu ấy, đời này cũng không đổi."
Cha hắn cũng là trầm mặc một hồi mới nói: "Được, con trở về nghỉ ngơi đi, đừng thức đêm."
"Cha, người ủng hộ con?"
"Không ủng hộ cũng không có cách nào khác, có phải hay không, Trác nhi?"
Trình Chí Trác lúc rời khỏi, kỳ thật chính mình còn có điểm mê mang, bởi vì hắn vẫn nghĩ cha bởi vì là người trong quân đội, cho nên khá cúng nhắc, sẽ không đồng ý, nhưng mà, cha lại đồng ý như vậy, thậm chí không có nửa câu trách phạt.
Sau khi có được sự ủng hộ của cha, Trình Chí Trác rốt cục như trút được gánh nặng, lần này hắn không tính toán đợi, cũng không tính toán do dự nữa, thời gian dài nhớ nhung như vậy, đã đủ để chứng minh tình cảm của hắn, chính hắn rối rắm cũng vô dụng, trái lại hắn phải nghĩ biện pháp để theo đuổi Trầm Hàm mới được.
Nghĩ đến đây, Trình Chí Trác liền đi cục cảnh sát, chính là đến rồi mới biết Trầm Hàm đã rời khỏi rồi, vì thế hắn lại đến chỗ ở của Trầm Hàm, phát hiện hắn cũng không ở nhà.
Sáng sớm cửa hàng mở không nhiều lắm, Trình Chí Trác dọc theo chỗ ở Trầm Hàm đi phía trước, quả nhiên, không xa lắm hắn liền thấy được Trầm Hàm sau cửa sổ.
Trầm Hàm ngồi một mình trên ghế, một tay tùy ý nâng má, tóc dài ra một chút, ngũ quan tinh xảo, đường nét nhu hòa, màu da trắng nõn trong ánh sáng của đèn đường và quán có vẻ dị thường động lòng người.
Đẩy cửa ra, một phục vụ chào hỏi: "Hoan nghênh đến", Trình Chí Trác lại giống như không có nghe đến, trong mắt hắn, giờ phút này chỉ có Trầm Hòa ngồi yên tĩnh bên kia cửa sổ.
Trầm Hàm bưng cà phê lên, y thế nhưng cái gì cũng không thêm đưa đến bên môi, cà phê đen nóng vào trong dạ dày rỗng, sẽ có hại cho cơ thể, Trầm Hàm có thể không quan tâm, nhưng mà Trình Chí Trác để ý.
Vì thế nâng tay, liền che miệng cốc, Trình Chí Trác nói: "Sáng sớm bụng rỗng uống cà phê, đối với dạ dày không tốt."
Trình Chí Trác nghĩ đến Trầm Hàm sẽ lại giống lần trước, cùng hắn ầm ĩ, nhưng mà hôm nay Trầm Hàm tựa hồ đặc biệt im lặng, thậm chí đem bánh sừng bò ăn hết.
Trầm Hàm không biết trong khoảng thời gian này Trình Chí Trác rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng mà rất lâu không xuất hiện, giờ đột nhiên xuất hiện, Trầm Hàm đoán hắn khẳng định cũng có thay đổi nào đó, ít nhất Trình Chí Trác trước kia, tình cảm trong mắt sẽ không lộ ra ngoài rõ ràng như vậy.
"Tôi đã theo dõi cậu." Trình Chí Trác trả lời đúng sự thật, bởi vì nếu muốn có được thật tình, cách đơn giản trực tiếp nhất chính là trả giá thật tình, không dấu diếm, không lừa gạt, không mang theo nửa phần giả dối, lừa gạt.
Quy tắc này dùng trên phương diện nào cũng như nhau, tình bạn, tình thân, tình yêu, đều là như vậy.
Trầm Hàm nghe xong cũng không có tức giận, trái lại y thích cách trao đổi này, hơn nữa đối với cái gọi là theo dõi của Trình Chí Trác, y thế nhưng không tức giận.
"Vì sao không cho tôi ở cùng Tần Thanh." Trầm Hàm nhẹ nhàng dựa người ra sau, biểu tình trên mặt là bộ dáng cười như không cười, mỗi lần như vậy đều làm cho Trình Chí Trác bất đắc dĩ, bởi vì hắn không có thói quen bị người nhìn thấu, nhưng mà giờ phút này, Trình Chí trác không cảm thấy không được tự nhiên, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho Trầm Hàm thấy tất cả của mình.
"Bởi vì, anh thích em, hơn nữa, bất luận em có thích anh hay không, anh đều sẽ theo đuổi em."
Trình Chí Trác một câu này lại khôi phục bộ dáng bình thường, mang theo điểm vô lại, nhưng rất tự tin, hấp dẫn bay bổng.
Trầm Hàm cười, đôi lông mày hẹp chứng minh một câu: Xinh đẹp không có hình dáng, đôi môi đỏ sẫm kia, lại lộ ra một loại hấp dẫn, cộng thêm một chút nước trên môi, lại càng làm sự hấp dẫn tăng lên một điểm.
"Nếu tôi không thích nam nhân?" Trầm Hàm hỏi.
"Anh trước kia cũng không thích nam nhân, nhưng mà anh thích em." Trình Chí Trác trả lời.
"Vậy anh đuổi đi," Trầm Hàm lại cười cười, tiếp tục nói, "Đuổi không kịp, đừng khóc."
"Vậy nếu anh đuổi kịp?" Trình Chí Trác hứng thú mà nói.
"Anh nói xem? Nếu đuổi kịp, tôi chính là của anh, anh nghĩ muốn cái gì, tôi sẽ không đáp ứng?" Trầm Hàm không có ý nghĩa mà trả lời, nụ cười càng thêm quyến dũ.
Trình Chí Trác lần này thực sự cười, bộ dáng không đứng đắn khi mới gặp kỳ thật rất tuấn tú, dù là trong mắt Trầm Hàm cũng là đẹp trai.
Sau khi hai người nói ra, Trình Chí Trác cả người tựa hồ cũng thả lỏng, "Đừng ở cùng Tần Thanh, muốn ở cùng anh ở, anh bao ăn bao ở bao chơi, thế nào?"
"Không được, tôi đã đáp ứng Tần Thanh rồi, bảy giờ chuyển nhà, bất quá nếu anh nguyện ý có thể đợi lát nữa đi giúp tôi chuyển nhà."
"Anh bạn, em làm sao biết Tần Thanh không có mưu đồ xấu đối với em?"
"Cho dù anh ta có mưu đồ xấu, thì cũng là giống như anh vậy." Trầm Hàm trả lời xong, nhìn thời gian, chuẩn bị về nhà đóng gói đồ đạc này nọ.
Trình Chí Trác thấy Trầm Hàm đứng lên, vì thế cũng đứng lên theo, nắm vai Trầm Hàm, một bộ dáng hai anh em tốt, "Kia đương nhiên không giống anh ta lừa em, anh cũng không lừa em."
Trầm Hàm dừng lại, hỏi: "Anh ta gạt tôi?"
Trình Chí Trác vẫn nắm vai Trầm Hàm, tựa hồ không cho phép bị buông ra, "Đúng rồi, anh ta căn bản không có bạn gái, ngược lại anh ta mấy tháng trước, vừa mới cùng bạn trai chia tay, việc này em không biết đi?"
"Anh lại làm sao mà biết được?"
"Anh chung quy phải biết có hay không có đối thủ, đúng chứ? Cho nên," Trình Chí Trác buông tay nắm vai Trầm Hàm, đột nhiên nghiêm túc nói, "Đừng ở cùng Tần Thanh, ở cùng với anh đi, anh bảo đảm an toàn của em."