Chương 20: Tẩy trắng
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Trong Đại đường sắp xếp bàn tiệc, Chu Thứ sử, Chu Bách Dược và các lang quân Chu gia đầu quấn khăn chít, quần áo dài cổ tròn, đứng trước bậc thềm, mỉm cười làm lễ chào Tuệ Phạn thiền sư.
Các tăng nhân mặc áo cà sa lần lượt ngồi vào chỗ, đồng loạt tụng kinh văn, phối hợp với tiếng trống nhạc ngân nga kéo dài truyền tới từ hành lang dài, bầu không khí nghiêm túc.
Sau nghi lễ, mọi người đàm luận một chút về phật lý, sau đó bắt đầu nhập tiệc.
Chu Gia Huyên đợi Cửu Ninh ở cuối hành lang, dắt tay nàng tới sườn phòng của các nữ quyến, nhìn thấy Chu Gia Hành đi bên cạnh, khẽ cau mày một cái.
Cửu Ninh kéo kéo tay áo Chu Gia Huyên, nhỏ giọng gọi hắn: "A Huynh?"
Chu Gia Huyên ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn Chu Gia Hành, đưa nàng tới cửa sườn phòng, "ở cùng các nương tử, đừng chạy loạn khắp nơi, đợi lát nữa tiệc tan, huynh đưa muội đi gặp Tuệ Phạn thiền sư."
Cửu Ninh chớp chớp mắt, "Gặp thiền sư làm gì?"
Nàng không có hứng thú đối với phật lý.
Chu Gia Huyên nói: "Giang Châu không biết có bao nhiêu người muốn nói chuyện với thiền sư, ngoại trừ Bá Tổ phụ, bình thường thiền sư rất ít khi gặp người ngoài. Thiền sư biết mẫu thân muội cũng là người Trường An, muốn nói với muội mấy câu."
Cửu Ninh con mắt xoay tròn một vòng, lập tức sửa lời: "Vậy thì gặp mặt xem sao."
Cho dù là loạn thế, dáng điệu của nữ lang thế gia cũng không thể vứt bỏ, bất kể làm cái gì cũng phải so bì: Gia thế môn đệ, trang sức châu bảo, cường nô mỹ tỳ, những thứ này Cửu Ninh rõ ràng áp chế hơn hẳn người khác một cái đầu. Mặc dù nàng tuổi nhỏ, tạm thời chưa có ai so sánh nàng với những tiểu nương tử khác, nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức vừa nhìn liền biết nàng ngày sau nhất định sẽ trổ mã duyên dáng yêu kiều, hơn nữa nàng thiên sinh lệ chất, dung mạo bất phàm, không phải loại đáng yêu của tiểu oa nhi, sau khi trưởng thành nhất định có thể diễm áp quần phương.
Chỉ duy nhất trên phương diện tài học, Cửu Ninh thiên tư có hạn, không thích nghiền ngẫm từng chữ một nghiên cứu học vấn, sau khi đi theo Chu Đô đốc càng là ba ngày đánh cá hai ngày tung lưới. Tiên sinh cơ bản là không dám quản nàng, chỉ cầu nàng đừng như Chu Đô đốc tùy lúc tùy thời rút đao chém người là được.
Các tiểu nương tử khác của Chu gia cười nhạo sau lưng Cửu Ninh là chỉ được mỗi bề ngoài, chỉ là đầu gỗ bao cỏ, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong bụng lại rỗng tuếch.
Cửu Ninh khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra thần sắc đắc ý.
Tuệ Phạn thiền sư mặc dù chỉ là một hòa thượng, nhưng cũng đọc thuộc điển tịch nho gia, đạo gia, biết năm sáu loại ngôn ngữ, viết rất nhiều văn chương, là một trong những đại nho học vấn cao nhất Giang Châu, thậm chí là trong toàn thiên hạ, sỹ lâm văn nhân vô cùng tôn sùng ông, bất kể mục đích của việc chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp nàng là gì, tất cả các tiểu nương tử khác chắc là đều đố kỵ nàng?
Đố kỵ đi, bọn họ càng đỏ mắt, nàng càng đắc ý!
Chu Gia Huyên cười khẽ, nhịn không được véo véo mặt Cửu Ninh, "Cao hứng như vậy sao?"
Cửu Ninh cười hắc hắc.
A Huynh, huynh vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là tiểu nhân đắc chí đâu.
Các nữ quyến tụ hội, loại trường hợp này ai cũng không muốn kém cạnh người khác, ai ai cũng búi tóc cao ngất, trang phục trang điểm lộng lẫy, đầu đội mũ hoa, kim bộ dao, người người đều mặc áo sa tay áo rộng, váy dài chạm đất, vai khoác dải lụa kẹp hoa, ánh sáng châu bảo lấp lánh đầy phòng, bảo khố di động.
Cửu Ninh nhấc váy bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh một vòng, tất cả mỹ phu nhân đều dán hoa trên trán, vẽ má lúm đồng tiền, đánh viền mắt đỏ xếch lên, từng khuôn mặt bôi trát giống như hoa, son phấn ít nhất cũng dày năm tầng, căn bản không thể nhận ra ai là kế mẫu Ngô thị.
Ngược lại có mấy người nhìn thấy nàng tiến vào, không hẹn mà cùng nhau hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý tới nàng.
Cửu Ninh cố tình lại đi về phía bọn họ, "Ngũ tỷ, Bát tỷ!"
Ngũ nương và Bát nương khuôn mặt cứng ngắc, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục nói cười với tiểu nương tử khác.
Cửu Ninh xen vào giữa bọn họ, giả bộ vô ý nhấc tay sửa lại tóc, làm cho những người khác có thể thưởng thức vòng vàng trên cổ tay của nàng ở khoảng cách gần, vòng tay vàng khảm bảo thạch, nhẫn lưu ly và trâm cài đầu rung rinh rung rinh.
Nhìn đi, nhìn nhiều một chút, đều là trân bảo giá trị ngàn vàng đó!
Các tiểu nương tử bình thường có tranh phong ghen ghét tới mức nào, hiếu thắng tới mức nào, ngoài mặt nhất định vẫn cười khanh khách, vĩnh viễn vân đạm phong khinh, duy trì phong độ nữ lang thế gia.
Có thể lục đục đấm đá nhau, nhưng tuyệt đối không thể khóc lóc òm sòm lăn lộn như phụ nhân phố phường.
Bọn họ chưa từng đụng phải ai hào hào phóng phóng chạy tới khoe khoang như Cửu Ninh, nhất thời đồng loạt ngu ngơ, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Cửu Ninh đem sự tức giận trong mắt họ thu vào đáy mắt, cười tỏa sáng, quay người đi tìm Ngô thị.
Giống như một trận gió mát đột nhiên thổi qua, thổi gợn sóng lăn tăn cả một hồ nước xuân.
Các tiểu nương tử mất bình tĩnh rồi.
"Trâm thoa trên đầu nàng ta là kiểu dáng gì vậy? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua?"
Tiểu nương tử Ôn gia nhỏ giọng hỏi.
Tiểu nương tử Dương gia hừ một tiếng, "khẳng định là đồ mẹ đẻ nàng ta lưu lại, kiểu dáng từ bao nhiêu năm trước rồi, đã sớm lỗi thời, ngươi tất nhiên là chưa từng thấy!"
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng, đến nay đã sớm lỗi thời rồi, cũng chỉ có nàng ta mới đeo cái loại trâm thoa tục khí như vậy."
"Hiện nay thịnh hành trang nhã, cả người từ trên xuống dưới vàng óng ánh, khó tránh khỏi quá mức dung tục, cũng đâu phải là thôn phụ nhà giàu mới nổi."
Một trận lao xao đàm luận.
Giống như thường ngày, tình hữu nghị giữa các tiểu nương tử được thiết lập dựa trên vô số lần nghị luận nói xấu sau lưng một tiểu nương tử khác.
Nhưng lần này sau khi công kích Cửu Ninh, các tiểu nương tử tâm tình không thoải mái giống như trước đây, ngược lại trầm mặc hiếm thấy.
Bởi vì trước đây Kiều Nam Thiều đề thân với Cửu Ninh, trong lòng Bát nương có chút khó chịu, cho nên lúc những người khác cười nhạo Cửu Ninh, nàng ta không mở miệng nói giúp đường muội của mình.
Cười nhạo Cửu Ninh đi, cười nhạo càng nhiều càng tốt!
Nhưng đến khi thực sự nghe thấy những lời chua lòe nôn ra từ miệng người khác, Bát nương có chút cười không nổi.
Nàng ta hướng lên trời trợn trắng mắt.
Kiểu trang điểm vừa rồi của Cửu Ninh.. rõ ràng rất xinh đẹp có được không! Căn bản là không hề lỗi thời có được không!
Cửu Ninh đi một vòng, tìm thấy kế mẫu Ngô thị.
Ngô thị nhét một cái khay nhỏ đen tuyền cho nàng, để nàng đi theo bên cạnh bà, trong tay bà ta cũng bưng một khay đen, đưa tới Đại đường.
Trai Tăng là công đức, Cửu Ninh tuổi nhỏ, không cần kiêng kỵ như các tiểu nương tử đợi gả khác, có thể cùng tiến vào Đại đường với các phụ nhân.
Trong Đại đường rất náo nhiệt, bên trên là là sạp dài, hai bên là bồ đoàn, bên dưới lót chiếu tịch, ở giữa là chiếc bàn to dài bằng gỗ mun, bày biện hoa quả hoa tươi.
Chu Thứ sử đang trò chuyện vui vẻ với các tăng nhân, Chu Bách Dược, Chu Gia Ngôn, Chu Gia Huyên và các lang quân khác ngồi ở đầu dưới, lang quân trong tộc gần như đều tới đầy đủ.
Tăng nhân mặc dù là người xuất gia, nhưng người người đều là nhân tinh, bọn họ thường xuyên giao tế với thế gia quyền quý, ứng đối với loại trường hợp này thành thạo có thừa.
Tuệ Phạn thiền sư kể một câu chuyện hài hước, chọc cho mọi người đều cười ha ha.
Cửu Ninh có chút giật mình, thì ra cao tăng thực chất là như thế này.
Chẳng trách tục giảng của Vĩnh An Tự được nhiều người tâng bốc như vậy.
Nhận ra có một đạo ánh mắt vẫn luôn đuổi theo mình, nàng nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Gia Huyên đang ngồi trên chiếu tịch nhìn về phía nàng.
Tam ca có phải là lo lắng nàng không thoải mái?
Cửu Ninh cau mũi nhìn Chu Gia Huyên, cười ra một đôi xoáy quả lê.
Chu Gia Huyên hơi cong khóe miệng.
Ngô thị ra hiệu bằng ánh mắt với Cửu Ninh, chỉ chỉ bên trái.
Cửu Ninh dựa theo sự chỉ dẫn của bà, nâng khay đen đi tới trước mặt một tiểu sa di đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Tiểu sa di dung mạo tuấn tú, phong độ xuất chúng, mặc dù từ đầu tới cuối không phát ra tiếng nào, cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bởi vì hắn thực sự quá mức xinh đẹp, khí chất xuất trần.
Vừa rồi khi ở trong sườn phòng, rất nhiều phụ nhân đàm luận về hắn, nói hắn sinh ra đã có tuệ căn, ngộ tính cực cao, là cao nhân chuyển thế.
Cửu Ninh đưa lên cơm chay, tỳ nữ quỳ bên cạnh tiếp nhận khay, đặt trên bàn ăn trước mặt tiểu sa di.
Tiểu sa di hai tay chắp lại, khẽ nói tiếng tạ ơn.
Giọng nói trong trẻo lại ôn hòa, giống như con người hắn vậy, sáng trong như vầng trăng, không nhiễm bụi trần.
Cửu Ninh nâng mi mắt, lén lút đánh giá Tuyết Đình.
Dung mạo tinh tế như họa, thực sự là đẹp tới mức thoát tục, hơn nữa còn là loại đẹp vượt giới tính.
Đương nhiên, nàng vẫn là cảm thấy bản thân mình xinh đẹp hơn.
Sau khi đưa cơm chay lên, các phụ nhân lui ra khỏi Đại đường, Cửu Ninh cùng rời khỏi với Ngô thị.
Các tăng nhân hành lễ về phương hướng mà các phụ nhân rời đi, đợi Tuệ Phạn thiền sư mở lời, liền ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Tiểu sa di Tuyết Đình niệm một câu a di đà phật, cầm thìa bạc lên, nhưng chậm chạp không có động tác gì khác, nhàn nhạt lướt qua phương hướng cửa chính một cái.
Tiệc xong, Chu Gia Huyên phái tiểu đồng đi tìm Cửu Ninh, nói với nàng Tuệ Phạn thiền sư vừa rồi dùng xong cơm chay đã bị Chu Thứ sử mời tới thư phòng nghị sự, lần sau mới gặp nàng.
Cửu Ninh có chút thất vọng, ngay cả việc sau khi gặp Tuệ Phạn thiền sư nên khoe khoang như thế nào đều đã nghĩ xong cả rồi, còn luyện tập diễn mấy lần ở trong đầu nữa đấy.
Thôi bỏ đi, lần sau gặp đi, trước mắt vẫn còn chính sự cần giải quyết.
Cửu Ninh quay đầu nhìn Chu Gia Hành vẫn luôn yên lặng đi theo bên cạnh, "Tô gia ca ca, các người đã ăn cơm chưa?"
Chu Gia Hành không lên tiếng.
Các hộ vệ khác tranh nhau trả lời: "Ăn rồi, ăn rồi, còn được ăn thịt nữa!"
Cửu Ninh đặc biệt dặn dò nhà bếp buổi trưa chuẩn bị thức ăn cho họ, có cá có thịt, còn có một bát rượu đục, đi ra khỏi bữa tiệc việc đầu tiên là quan tâm bọn họ đã ăn chưa, thực sự là tấm lòng bồ tát.
Cửu Ninh cười cười.
Trở về chính viện Chu Đô đốc, vừa đúng lúc hộ vệ bên này nhấc bàn ăn vào trong hầu hạ.
"A Ông một mình lén lút ăn đồ ăn ngon gì? Thơm như vậy?"
Cửu Ninh cười tiến vào.
Chu Đô đốc vừa mới cầm đũa lên, nghe thấy tiếng nàng, thoải mái cười lớn, "có phải trên bàn tiệc chưa ăn no, nhanh như vậy đã thèm ăn rồi?"
Cửu Ninh ngồi bên cạnh Chu Đô đốc, nhìn thức ăn trên bàn một cái, chỉ chỉ chén canh, "cháu bồi A Ông uống bát canh vậy."
Tỳ nữ chuyển một bàn ăn nhỏ khác tới, lấy thêm một đôi bát đũa.
Cửu Ninh nhìn cửa sổ đã vén rèm, xác nhận Chu Gia Hành đang đứng ở bên ngoài hành lang, nhấp một ngụm canh nóng.
"A Ông, vừa rồi cháu nghĩ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Cửu Ninh lau lau miệng, nhìn ra hướng cửa sổ, từng chữ từng chữ nói: "Lần trước khi A Gia, A Huynh bọn họ đi tới Vĩnh An Tự nghe kịch, Nhị ca có trở về một lần."
Chu Đô đốc dường như rất kinh ngạc, đặt bát xuống hỏi: "Nhị ca? Nhị ca nào?"
Cửu Ninh đáp: "Chính là nhị ca Ma Nô đó!"
Tam ca Chu Gia Huyên nhũ danh là Thanh Nô, Chu Gia Hành là Ma Nô.
Chu Đô đốc cau mày, trên mặt là một bầu trời u ám.
Cửu Ninh có chút thấp thỏm, Chu Đô đốc hình như không nguyện ý nghe nàng nhắc tới Chu Gia Hành?
Trầm mặc một lúc lâu, Chu Đô đốc hỏi Cửu Ninh: "Hắn trở về làm gì?"
"Cháu cũng không biết, ngày hôm đó cháu bị bệnh, phải uống thuốc đấy, chỉ có thể để Phùng cô bọn họ thay cháu tiếp đón Nhị ca. Phùng cô trở về nói lúc bà ra ngoài thì Nhị ca đã rời đi rồi. Sau đó A Gia trở về, cháu nói với A Gia, A Gia rất tức giận, không cho phép cháu nhắc tới Nhị ca.
Nói xong, Cửu Ninh thở dài.
Cái nồi này, chỉ có thể để Phùng cô và Chu Bách Dược tới cõng.
Dù sao nàng phải khiến Chu Gia Hành cho rằng nàng vô tội.
" Cháu còn chưa từng gặp qua Nhị ca đâu! "Cửu Ninh lắc lắc cánh tay Chu Đô đốc," A Ông, Nhị ca có quay lại nữa hay không? Chúng ta có cần phái người đi đón huynh ấy về nhà hay không? Lần trước huynh ấy trở về, nói không chừng là có chuyện gấp muốn tìm A Ông giúp đỡ, cháu rất lo lắng. "
Không biết Chu Đô đốc đang nghĩ gì, xuất thần một hồi, vuốt vuốt tóc Cửu Ninh," chuyện này A Ông sẽ xử lý tốt. "
Cửu Ninh ân một tiếng, hay tay bưng bát đưa tới trước mặt Chu Đô đốc," A Ông vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Chu Đô đốc không nhịn được cười, vì câu nói này của Quan Âm Nô, ông có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm!
Hành lang bên ngoài cửa sổ, Chu Gia Hành nắm chặt chuôi đao, chậm rãi nâng mi mắt, con ngươi nhạt màu dưới sự chiếu rọi của chùm sáng trong hành lang, sáng tới mức kinh người, giống như nước gợn mênh mông.
Lời tác giả: Các tiểu nương tử tụ tập cùng nhau phun tào Cửu Ninh: Hừ hừ, cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu a!
Nhan khống Bát nương phẫn nộ phản pháo: Ta tâm nhãn nhỏ, ta kiêu ngạo tùy hứng, nhưng thẩm mỹ của ta bình thường! Các ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng không được vũ nhục thẩm mỹ của ta! Không thổi gió bôi đen, tiểu Cửu xinh đẹp nhất!
Các tăng nhân mặc áo cà sa lần lượt ngồi vào chỗ, đồng loạt tụng kinh văn, phối hợp với tiếng trống nhạc ngân nga kéo dài truyền tới từ hành lang dài, bầu không khí nghiêm túc.
Sau nghi lễ, mọi người đàm luận một chút về phật lý, sau đó bắt đầu nhập tiệc.
Chu Gia Huyên đợi Cửu Ninh ở cuối hành lang, dắt tay nàng tới sườn phòng của các nữ quyến, nhìn thấy Chu Gia Hành đi bên cạnh, khẽ cau mày một cái.
Cửu Ninh kéo kéo tay áo Chu Gia Huyên, nhỏ giọng gọi hắn: "A Huynh?"
Chu Gia Huyên ừ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn Chu Gia Hành, đưa nàng tới cửa sườn phòng, "ở cùng các nương tử, đừng chạy loạn khắp nơi, đợi lát nữa tiệc tan, huynh đưa muội đi gặp Tuệ Phạn thiền sư."
Cửu Ninh chớp chớp mắt, "Gặp thiền sư làm gì?"
Nàng không có hứng thú đối với phật lý.
Chu Gia Huyên nói: "Giang Châu không biết có bao nhiêu người muốn nói chuyện với thiền sư, ngoại trừ Bá Tổ phụ, bình thường thiền sư rất ít khi gặp người ngoài. Thiền sư biết mẫu thân muội cũng là người Trường An, muốn nói với muội mấy câu."
Cửu Ninh con mắt xoay tròn một vòng, lập tức sửa lời: "Vậy thì gặp mặt xem sao."
Cho dù là loạn thế, dáng điệu của nữ lang thế gia cũng không thể vứt bỏ, bất kể làm cái gì cũng phải so bì: Gia thế môn đệ, trang sức châu bảo, cường nô mỹ tỳ, những thứ này Cửu Ninh rõ ràng áp chế hơn hẳn người khác một cái đầu. Mặc dù nàng tuổi nhỏ, tạm thời chưa có ai so sánh nàng với những tiểu nương tử khác, nhưng chỉ cần là người có chút kiến thức vừa nhìn liền biết nàng ngày sau nhất định sẽ trổ mã duyên dáng yêu kiều, hơn nữa nàng thiên sinh lệ chất, dung mạo bất phàm, không phải loại đáng yêu của tiểu oa nhi, sau khi trưởng thành nhất định có thể diễm áp quần phương.
Chỉ duy nhất trên phương diện tài học, Cửu Ninh thiên tư có hạn, không thích nghiền ngẫm từng chữ một nghiên cứu học vấn, sau khi đi theo Chu Đô đốc càng là ba ngày đánh cá hai ngày tung lưới. Tiên sinh cơ bản là không dám quản nàng, chỉ cầu nàng đừng như Chu Đô đốc tùy lúc tùy thời rút đao chém người là được.
Các tiểu nương tử khác của Chu gia cười nhạo sau lưng Cửu Ninh là chỉ được mỗi bề ngoài, chỉ là đầu gỗ bao cỏ, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong bụng lại rỗng tuếch.
Cửu Ninh khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt lộ ra thần sắc đắc ý.
Tuệ Phạn thiền sư mặc dù chỉ là một hòa thượng, nhưng cũng đọc thuộc điển tịch nho gia, đạo gia, biết năm sáu loại ngôn ngữ, viết rất nhiều văn chương, là một trong những đại nho học vấn cao nhất Giang Châu, thậm chí là trong toàn thiên hạ, sỹ lâm văn nhân vô cùng tôn sùng ông, bất kể mục đích của việc chủ động đưa ra yêu cầu muốn gặp nàng là gì, tất cả các tiểu nương tử khác chắc là đều đố kỵ nàng?
Đố kỵ đi, bọn họ càng đỏ mắt, nàng càng đắc ý!
Chu Gia Huyên cười khẽ, nhịn không được véo véo mặt Cửu Ninh, "Cao hứng như vậy sao?"
Cửu Ninh cười hắc hắc.
A Huynh, huynh vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là tiểu nhân đắc chí đâu.
Các nữ quyến tụ hội, loại trường hợp này ai cũng không muốn kém cạnh người khác, ai ai cũng búi tóc cao ngất, trang phục trang điểm lộng lẫy, đầu đội mũ hoa, kim bộ dao, người người đều mặc áo sa tay áo rộng, váy dài chạm đất, vai khoác dải lụa kẹp hoa, ánh sáng châu bảo lấp lánh đầy phòng, bảo khố di động.
Cửu Ninh nhấc váy bước qua ngưỡng cửa, nhìn quanh một vòng, tất cả mỹ phu nhân đều dán hoa trên trán, vẽ má lúm đồng tiền, đánh viền mắt đỏ xếch lên, từng khuôn mặt bôi trát giống như hoa, son phấn ít nhất cũng dày năm tầng, căn bản không thể nhận ra ai là kế mẫu Ngô thị.
Ngược lại có mấy người nhìn thấy nàng tiến vào, không hẹn mà cùng nhau hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý tới nàng.
Cửu Ninh cố tình lại đi về phía bọn họ, "Ngũ tỷ, Bát tỷ!"
Ngũ nương và Bát nương khuôn mặt cứng ngắc, giả bộ không nghe thấy, tiếp tục nói cười với tiểu nương tử khác.
Cửu Ninh xen vào giữa bọn họ, giả bộ vô ý nhấc tay sửa lại tóc, làm cho những người khác có thể thưởng thức vòng vàng trên cổ tay của nàng ở khoảng cách gần, vòng tay vàng khảm bảo thạch, nhẫn lưu ly và trâm cài đầu rung rinh rung rinh.
Nhìn đi, nhìn nhiều một chút, đều là trân bảo giá trị ngàn vàng đó!
Các tiểu nương tử bình thường có tranh phong ghen ghét tới mức nào, hiếu thắng tới mức nào, ngoài mặt nhất định vẫn cười khanh khách, vĩnh viễn vân đạm phong khinh, duy trì phong độ nữ lang thế gia.
Có thể lục đục đấm đá nhau, nhưng tuyệt đối không thể khóc lóc òm sòm lăn lộn như phụ nhân phố phường.
Bọn họ chưa từng đụng phải ai hào hào phóng phóng chạy tới khoe khoang như Cửu Ninh, nhất thời đồng loạt ngu ngơ, sắc mặt thoắt xanh thoắt trắng.
Cửu Ninh đem sự tức giận trong mắt họ thu vào đáy mắt, cười tỏa sáng, quay người đi tìm Ngô thị.
Giống như một trận gió mát đột nhiên thổi qua, thổi gợn sóng lăn tăn cả một hồ nước xuân.
Các tiểu nương tử mất bình tĩnh rồi.
"Trâm thoa trên đầu nàng ta là kiểu dáng gì vậy? Từ trước tới nay ta chưa từng thấy qua?"
Tiểu nương tử Ôn gia nhỏ giọng hỏi.
Tiểu nương tử Dương gia hừ một tiếng, "khẳng định là đồ mẹ đẻ nàng ta lưu lại, kiểu dáng từ bao nhiêu năm trước rồi, đã sớm lỗi thời, ngươi tất nhiên là chưa từng thấy!"
Những người khác cũng phụ họa theo.
"Đúng, đến nay đã sớm lỗi thời rồi, cũng chỉ có nàng ta mới đeo cái loại trâm thoa tục khí như vậy."
"Hiện nay thịnh hành trang nhã, cả người từ trên xuống dưới vàng óng ánh, khó tránh khỏi quá mức dung tục, cũng đâu phải là thôn phụ nhà giàu mới nổi."
Một trận lao xao đàm luận.
Giống như thường ngày, tình hữu nghị giữa các tiểu nương tử được thiết lập dựa trên vô số lần nghị luận nói xấu sau lưng một tiểu nương tử khác.
Nhưng lần này sau khi công kích Cửu Ninh, các tiểu nương tử tâm tình không thoải mái giống như trước đây, ngược lại trầm mặc hiếm thấy.
Bởi vì trước đây Kiều Nam Thiều đề thân với Cửu Ninh, trong lòng Bát nương có chút khó chịu, cho nên lúc những người khác cười nhạo Cửu Ninh, nàng ta không mở miệng nói giúp đường muội của mình.
Cười nhạo Cửu Ninh đi, cười nhạo càng nhiều càng tốt!
Nhưng đến khi thực sự nghe thấy những lời chua lòe nôn ra từ miệng người khác, Bát nương có chút cười không nổi.
Nàng ta hướng lên trời trợn trắng mắt.
Kiểu trang điểm vừa rồi của Cửu Ninh.. rõ ràng rất xinh đẹp có được không! Căn bản là không hề lỗi thời có được không!
Cửu Ninh đi một vòng, tìm thấy kế mẫu Ngô thị.
Ngô thị nhét một cái khay nhỏ đen tuyền cho nàng, để nàng đi theo bên cạnh bà, trong tay bà ta cũng bưng một khay đen, đưa tới Đại đường.
Trai Tăng là công đức, Cửu Ninh tuổi nhỏ, không cần kiêng kỵ như các tiểu nương tử đợi gả khác, có thể cùng tiến vào Đại đường với các phụ nhân.
Trong Đại đường rất náo nhiệt, bên trên là là sạp dài, hai bên là bồ đoàn, bên dưới lót chiếu tịch, ở giữa là chiếc bàn to dài bằng gỗ mun, bày biện hoa quả hoa tươi.
Chu Thứ sử đang trò chuyện vui vẻ với các tăng nhân, Chu Bách Dược, Chu Gia Ngôn, Chu Gia Huyên và các lang quân khác ngồi ở đầu dưới, lang quân trong tộc gần như đều tới đầy đủ.
Tăng nhân mặc dù là người xuất gia, nhưng người người đều là nhân tinh, bọn họ thường xuyên giao tế với thế gia quyền quý, ứng đối với loại trường hợp này thành thạo có thừa.
Tuệ Phạn thiền sư kể một câu chuyện hài hước, chọc cho mọi người đều cười ha ha.
Cửu Ninh có chút giật mình, thì ra cao tăng thực chất là như thế này.
Chẳng trách tục giảng của Vĩnh An Tự được nhiều người tâng bốc như vậy.
Nhận ra có một đạo ánh mắt vẫn luôn đuổi theo mình, nàng nhìn qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Gia Huyên đang ngồi trên chiếu tịch nhìn về phía nàng.
Tam ca có phải là lo lắng nàng không thoải mái?
Cửu Ninh cau mũi nhìn Chu Gia Huyên, cười ra một đôi xoáy quả lê.
Chu Gia Huyên hơi cong khóe miệng.
Ngô thị ra hiệu bằng ánh mắt với Cửu Ninh, chỉ chỉ bên trái.
Cửu Ninh dựa theo sự chỉ dẫn của bà, nâng khay đen đi tới trước mặt một tiểu sa di đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.
Tiểu sa di dung mạo tuấn tú, phong độ xuất chúng, mặc dù từ đầu tới cuối không phát ra tiếng nào, cũng vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bởi vì hắn thực sự quá mức xinh đẹp, khí chất xuất trần.
Vừa rồi khi ở trong sườn phòng, rất nhiều phụ nhân đàm luận về hắn, nói hắn sinh ra đã có tuệ căn, ngộ tính cực cao, là cao nhân chuyển thế.
Cửu Ninh đưa lên cơm chay, tỳ nữ quỳ bên cạnh tiếp nhận khay, đặt trên bàn ăn trước mặt tiểu sa di.
Tiểu sa di hai tay chắp lại, khẽ nói tiếng tạ ơn.
Giọng nói trong trẻo lại ôn hòa, giống như con người hắn vậy, sáng trong như vầng trăng, không nhiễm bụi trần.
Cửu Ninh nâng mi mắt, lén lút đánh giá Tuyết Đình.
Dung mạo tinh tế như họa, thực sự là đẹp tới mức thoát tục, hơn nữa còn là loại đẹp vượt giới tính.
Đương nhiên, nàng vẫn là cảm thấy bản thân mình xinh đẹp hơn.
Sau khi đưa cơm chay lên, các phụ nhân lui ra khỏi Đại đường, Cửu Ninh cùng rời khỏi với Ngô thị.
Các tăng nhân hành lễ về phương hướng mà các phụ nhân rời đi, đợi Tuệ Phạn thiền sư mở lời, liền ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Tiểu sa di Tuyết Đình niệm một câu a di đà phật, cầm thìa bạc lên, nhưng chậm chạp không có động tác gì khác, nhàn nhạt lướt qua phương hướng cửa chính một cái.
Tiệc xong, Chu Gia Huyên phái tiểu đồng đi tìm Cửu Ninh, nói với nàng Tuệ Phạn thiền sư vừa rồi dùng xong cơm chay đã bị Chu Thứ sử mời tới thư phòng nghị sự, lần sau mới gặp nàng.
Cửu Ninh có chút thất vọng, ngay cả việc sau khi gặp Tuệ Phạn thiền sư nên khoe khoang như thế nào đều đã nghĩ xong cả rồi, còn luyện tập diễn mấy lần ở trong đầu nữa đấy.
Thôi bỏ đi, lần sau gặp đi, trước mắt vẫn còn chính sự cần giải quyết.
Cửu Ninh quay đầu nhìn Chu Gia Hành vẫn luôn yên lặng đi theo bên cạnh, "Tô gia ca ca, các người đã ăn cơm chưa?"
Chu Gia Hành không lên tiếng.
Các hộ vệ khác tranh nhau trả lời: "Ăn rồi, ăn rồi, còn được ăn thịt nữa!"
Cửu Ninh đặc biệt dặn dò nhà bếp buổi trưa chuẩn bị thức ăn cho họ, có cá có thịt, còn có một bát rượu đục, đi ra khỏi bữa tiệc việc đầu tiên là quan tâm bọn họ đã ăn chưa, thực sự là tấm lòng bồ tát.
Cửu Ninh cười cười.
Trở về chính viện Chu Đô đốc, vừa đúng lúc hộ vệ bên này nhấc bàn ăn vào trong hầu hạ.
"A Ông một mình lén lút ăn đồ ăn ngon gì? Thơm như vậy?"
Cửu Ninh cười tiến vào.
Chu Đô đốc vừa mới cầm đũa lên, nghe thấy tiếng nàng, thoải mái cười lớn, "có phải trên bàn tiệc chưa ăn no, nhanh như vậy đã thèm ăn rồi?"
Cửu Ninh ngồi bên cạnh Chu Đô đốc, nhìn thức ăn trên bàn một cái, chỉ chỉ chén canh, "cháu bồi A Ông uống bát canh vậy."
Tỳ nữ chuyển một bàn ăn nhỏ khác tới, lấy thêm một đôi bát đũa.
Cửu Ninh nhìn cửa sổ đã vén rèm, xác nhận Chu Gia Hành đang đứng ở bên ngoài hành lang, nhấp một ngụm canh nóng.
"A Ông, vừa rồi cháu nghĩ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Cửu Ninh lau lau miệng, nhìn ra hướng cửa sổ, từng chữ từng chữ nói: "Lần trước khi A Gia, A Huynh bọn họ đi tới Vĩnh An Tự nghe kịch, Nhị ca có trở về một lần."
Chu Đô đốc dường như rất kinh ngạc, đặt bát xuống hỏi: "Nhị ca? Nhị ca nào?"
Cửu Ninh đáp: "Chính là nhị ca Ma Nô đó!"
Tam ca Chu Gia Huyên nhũ danh là Thanh Nô, Chu Gia Hành là Ma Nô.
Chu Đô đốc cau mày, trên mặt là một bầu trời u ám.
Cửu Ninh có chút thấp thỏm, Chu Đô đốc hình như không nguyện ý nghe nàng nhắc tới Chu Gia Hành?
Trầm mặc một lúc lâu, Chu Đô đốc hỏi Cửu Ninh: "Hắn trở về làm gì?"
"Cháu cũng không biết, ngày hôm đó cháu bị bệnh, phải uống thuốc đấy, chỉ có thể để Phùng cô bọn họ thay cháu tiếp đón Nhị ca. Phùng cô trở về nói lúc bà ra ngoài thì Nhị ca đã rời đi rồi. Sau đó A Gia trở về, cháu nói với A Gia, A Gia rất tức giận, không cho phép cháu nhắc tới Nhị ca.
Nói xong, Cửu Ninh thở dài.
Cái nồi này, chỉ có thể để Phùng cô và Chu Bách Dược tới cõng.
Dù sao nàng phải khiến Chu Gia Hành cho rằng nàng vô tội.
" Cháu còn chưa từng gặp qua Nhị ca đâu! "Cửu Ninh lắc lắc cánh tay Chu Đô đốc," A Ông, Nhị ca có quay lại nữa hay không? Chúng ta có cần phái người đi đón huynh ấy về nhà hay không? Lần trước huynh ấy trở về, nói không chừng là có chuyện gấp muốn tìm A Ông giúp đỡ, cháu rất lo lắng. "
Không biết Chu Đô đốc đang nghĩ gì, xuất thần một hồi, vuốt vuốt tóc Cửu Ninh," chuyện này A Ông sẽ xử lý tốt. "
Cửu Ninh ân một tiếng, hay tay bưng bát đưa tới trước mặt Chu Đô đốc," A Ông vất vả rồi, ăn nhiều một chút."
Chu Đô đốc không nhịn được cười, vì câu nói này của Quan Âm Nô, ông có thể ăn nhiều thêm hai bát cơm!
Hành lang bên ngoài cửa sổ, Chu Gia Hành nắm chặt chuôi đao, chậm rãi nâng mi mắt, con ngươi nhạt màu dưới sự chiếu rọi của chùm sáng trong hành lang, sáng tới mức kinh người, giống như nước gợn mênh mông.
Lời tác giả: Các tiểu nương tử tụ tập cùng nhau phun tào Cửu Ninh: Hừ hừ, cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu a!
Nhan khống Bát nương phẫn nộ phản pháo: Ta tâm nhãn nhỏ, ta kiêu ngạo tùy hứng, nhưng thẩm mỹ của ta bình thường! Các ngươi có thể vũ nhục nhân cách của ta, nhưng không được vũ nhục thẩm mỹ của ta! Không thổi gió bôi đen, tiểu Cửu xinh đẹp nhất!