Chương 30: Thay đổi
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió
Chu Thứ sử biết rõ đệ muội tướng mạo thường thường kia có phân lượng nặng tới mức nào trong lòng đường đệ.
Ông nhớ ngày đầu tiên Chu Đô đốc dẫn nương tử và nhi tử tới Chu gia, có người cười nhạo đệ muội, Chu Đô đốc không nói lời nào nhấc chân liền đi.
"Trò hề gì thế này! Lão tử không nhịn cục tức này!"
Các trưởng lão trong tộc không ngờ cô nhi ở chi xa này tính khí lại lớn như vậy, vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay, nhưng nói đi liền đi.
Nói mãi khuyên mãi mới ở lại.
Lúc đệ muội qua đời, Chu Đô đốc năm đó vẫn còn tráng niên, lại là Đại Đô đốc tay nắm binh quyền, không ít người tới làm mối, không chỉ có nữ lang độ tuổi đôi mươi, ngay cả nhân vật như tiên nữ cũng trông mong gả cho Chu Đô đốc.
Trong đó có không ít nữ nhi thế gia.
Chu Đô đốc nói ra đạo làm người của ông: "Ta đã từng cưới nương tử, chuyện này từ nay về sau không cần nhắc lại."
Mọi người cảm thán hai câu, không để chuyện này trong lòng, cảm thấy Chu Đô đốc nhất định sẽ cưới thê tử lần nữa.
Ngay cả Chu Bách Dược cũng cảm thấy như vậy, không ít lần lo lắng Chu Đô đốc lấy kế thê sẽ ảnh hưởng tới địa vị trưởng tử của hắn ta.
Nhoáng cái đã nhiều năm qua đi, Chu Đô đốc vẫn là lẻ loi một mình.
Những bá chủ phiên trấn khác, có ai mà không kiều thê mỹ thiếp, trái ôm phải ấp?
Phong cách của Chu Thứ sử đơn giản mộc mạc, không ham mỹ sắc, hậu viện còn có mấy phòng thiếp thất mỹ mạo.
Chu Đô đốc lại không hề có dự định cưới kế thê.
Chu Đô đốc làm người thô lỗ, rất ít khi tưởng niệm thê tử kết tóc trước mặt người khác, ai có thể nghĩ tới ông lại vì một nữ tử bình thường mà không muốn cưới thêm thê tử khác?
Chu Thứ sử hiểu rõ đường đệ được nhận làm con thừa tự này, tất nhiên cũng rõ ràng sở thích của đường đệ, biết hắn xem trọng cái gì, ghét cái gì.
Tiểu Cửu nương rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, vừa nhìn đã biết là mỹ nhân từ trong trứng, điểm này không giống tổ mẫu của nàng.
Nói giống là giống ở chỗ thần thái đắc ý dương dương.
Đường đệ thích tiểu Cửu nương, nguyện ý dung túng nàng, sủng nàng.
Vậy thì Chu Thứ sử tuyệt đối sẽ không làm khó tiểu Cửu nương.
Ông thích hậu bối thành thật.
Bất kể bọn họ ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách như thế nào, tùy hứng ngang nhạnh ra sao, đối diện với trưởng bối có thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng, bình thường đều không phải người quá xấu.
Tiểu Cửu nương là nữ nhi Thôi thị, là minh châu trên tay Chu Đô đốc, nàng có quyền kiêu căng ngạo nghễ.
Chu Thứ sử cảm thấy Cửu Ninh không muốn giúp đỡ về tình có thể tha thứ, mặc dù ông không tán thành cách làm của nàng.
"Cửu nương, nếu con đáp ứng giúp đỡ, Thập lang và Thập nhất lang sẽ rất cảm kích, sau này không giám ức hiếp con nữa, Bá tổ phụ cũng sẽ thưởng cho con, con muốn cái gì?"
Chu Thứ sử dẫn dắt từng bước.
Cửu Ninh cúi đầu suy nghĩ.
Trải qua những chuyện trong mấy ngày này, Chu Bách Dược trong mắt mọi người tính khí nóng nảy, khiến người khác cảm thấy hắn không nhân từ, sau này không dám dùng thân phận phụ thân đến trói buộc nàng nữa.
Tộc nhân cũng được chứng kiến bản lĩnh của nàng, sau này chắc sẽ không dám làm ra loại chuyện dùng rắn dọa nàng nữa.
Chu Đô đốc ngay cả cưỡi ngựa bắn tên cũng cổ vũ nàng học, trên phương diện quy củ không có bất kỳ yêu cầu nào đối với nàng.
Nếu như lại nắm được Chu Thứ sử nữa, sau này lỗ tai nàng cũng được thanh tịnh, an an tâm tâm làm chuyện nàng muốn làm.
Ít nhất là trước khi Chu Đô đốc xảy ra chuyện, nàng có thể tạm thời thoát khỏi ràng buộc của tiểu nương tử chốn khuê phòng.
Đối phương có việc cầu mình, nếu không nhanh chớp lấy cơ hội sử tử ngoặm một miếng thật to, vậy không phải là lãng phí sao?
"Bá tổ phụ, tôn nữ không muốn phần thưởng gì cả." Cửu Ninh ngồi thẳng thân mình, "nơi Thập lang, Thập nhất lang có thể đến, tôn nữ cũng muốn đến."
Chu Thứ sử có chút ngoài ý muốn.
Tranh chấp giữa mấy tiểu hài tử, bắt đầu từ khi tranh đoạt trường luyện.
Chỉ nhìn bề ngoài thì giống như tiểu hài tử tranh đoạt địa bàn, kỳ thực là tất cả các lang quân đang vô thức bài xích Cửu Ninh, liên hợp lại với nhau để đuổi nàng đi.
Trường luyện bắn tên, tộc học, từ đường, những nơi này đều không hoan nghênh tiểu nương tử.
Chẳng trách Chu Bách Dược không quản được tiểu Cửu nương, nàng không phải là tiểu nương tử trinh tĩnh hiền dịu.
Chu Thứ sử trầm mặc rất lâu.
Binh hoang mã loạn, khói lửa chiến tranh nổi lên tứ phía, trong thời loạn, những tri thức mà ông cảm thấy tự hào kiêu ngạo, vĩnh viễn không hữu dụng bằng nắm đấm.
Là nam hay nữ, có quan trọng hay không?
Dù sao chỉ cần tiểu Cửu nương mang họ Chu một ngày, thì bắt buộc phải phục tùng tông tộc.
Chu Thứ sử nhanh chóng ra quyết định, gật gật đầu, mỉm cười nói, "được, Bá tổ phụ đáp ứng con."
Lời hứa của Sứ quân, nói năng khí phách.
Quả nhiên là người thường giao tế với Chu Đô đốc, sảng khoái.
Cửu Ninh lập tức nói: "Chất tôn nữ liền trở về viết bái thiếp."
Đứng dậy cáo từ, đang muốn đi, lại nghĩ ra một chuyện, thăm dò hỏi: "Bá tổ phụ, người có biết Tô Yến không?"
Chu Thứ sử ừ một tiếng, "hắn không tệ."
Thần sắc ông bình tĩnh, hình như không có gì khác thường.
Cửu Ninh đi ra khỏi phòng khách trở về viện của mình.
Rừng trúc hai bên phủ bóng xuống hiện lên những đốm nắng li ti thưa thớt, nàng đi qua rừng trúc, từ xa nhìn thấy mấy tùy tùng áp tải một tiểu tỳ nữ đầu tóc bù rù đi qua, ngừng chân đứng lại.
Tùy tùng ở bên cạnh giải thích: "Sứ quân phái người điều tra người trong viện của Thập lang và Thập nhất lang, muốn tìm ra kẻ hạ độc trùng, đã tra rõ ràng rồi."
Tay chân của Chu Thứ sử thực mau lẹ, nhanh như vậy đã bắt được người rồi.
Cách quá xa, Cửu Ninh không nhìn rõ diện mạo của tiểu tỳ nữ đó, cũng không biết mình có quen hay không.
Nàng trở về phòng viết bái thiếp, giao cho tùy tùng của Chu Thứ sử.
Tùy tùng lập tức rời phủ, cưỡi ngựa chạy như bay, chạy thẳng tới Vĩnh An Tự.
Viết xong bái thiếp, Cửu Ninh đặt bút lông xuống, đi tìm Chu Gia Huyên.
Vừa ra khỏi hành lang dài, nghênh diện một thiếu niên mặc áo bào tiên hạc cổ tròn đi tới, đúng là tam ca Chu Gia Huyên.
"A Huynh, muội đang muốn đi tìm huynh." Cửu Ninh cưỡi khẽ, nhanh chân chạy bước nhỏ tới, hỏi, "Tuyết Đình sư phụ thích cái gì?"
Chu Gia Huyên dường như có lời muốn nói với nàng, đầu tiên trầm mặc một lát, mới hỏi lại: "Hỏi cái này làm gì?"
"Muội mời huynh ấy xuống núi, vất vả huynh ấy đi một chuyến, nên muốn chuẩn bị quà tạ lễ." Cửu Ninh ưỡn thẳng ngực nhỏ, "huynh ấy do muội mời, chính là khách nhân của muội, muội muốn gặp mặt cảm tạ huynh ấy."
"Hắn là người xuất gia, đồ mà hắn thích muội không hiểu."
Chu Gia Huyên nắm tay Cửu Ninh, đưa nàng về phòng.
Cửu Ninh cười đáp: "Lời này của A Huynh không đúng rồi, mặc dù muội không hiểu, nhưng không trở ngại việc muội muốn tặng lễ. Tặng đúng sở thích, muội chỉ muốn biết huynh ấy thích cái gì là được, không cần hiểu."
Chu Gia Huyên vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.
Thị nữ mang trà đã pha tới, Chu Gia Huyên vừa nhìn nước trà liền biết là trà Mông Đỉnh do Kiến Nam tặng, đây là loại trà hàng đầu để tiến cống, có người gọi là thiên hạ đệ nhất trà.
Hắn bưng chén trà lưu ly lên, khẽ nhấp một ngụm: "Hắn thích trà ngon, muội tặng hắn một ít bánh trà là được."
Cửu Ninh nhớ kỹ, phân phó Hàm Thiền: "Tìm mấy bình trà ngon dự phòng, đi khố phòng lấy hai bộ dụng cụ pha trà bằng vàng bạc, lấy loại lịch sự tao nhã."
Chu Gia Huyên yên tĩnh uống trà.
Cửu Ninh nhìn ra hắn có lời muốn nói, sau khi phân phó xong, liền đuổi khéo đám thị nữ ra ngoài, ngồi thẳng người, vài chào hắn một cái, "A Huynh, có phải huynh muốn mắng muội hay không?"
Hôm nay nàng ngang nhiên bất kính với Chu Bách Dược và đám nữ quyến trong tộc, Chu Gia Huyên khẳng định là nghe được việc này từ người khác.
Chu Gia Huyên tới tìm Cửu Ninh, xác thực là vì việc này.
Hắn cảm thấy Cửu Ninh đã làm sai. Các hài tử đánh đánh náo náo với nhau, nổi lên tranh chấp là chuyện thường tình. Thập lang và Thập nhất lang nguy hiểm tính mạng, nàng không nên dở tính tình vào thời điểm này. Hơn nữa nàng còn công khai chống đối trưởng bối, quá lỗ mãng.
Thân làm huynh trưởng, hắn có trách nhiệm giáo dục Cửu Ninh, đốc thúc nàng sửa sai lỗi lầm.
Nhưng đối diện với đôi mắt chứa ý cười của nàng, con ngươi còn mang theo chút giảo hoạt, Chu Gia Huyên phát hiện bản thân hắn không nói nổi một câu phê bình nào.
Hắn thở dài một hơi.
Hai người ngồi quỳ trên chiếu trúc, ở giữa là bàn kỷ màu đen, nghe thấy hắn thở dài, Cửu Ninh lập tức dùng hai tay hai chân bò sang bên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn khẽ lắc.
"A Huynh, muội sai rồi, đừng mắng muội, có được không?"
Thanh âm kéo dài xin tha thứ, trong lòng lại thầm nói: Nhưng muội sẽ không thay đổi~
Đám người thân thích Chu gia đó là người như thế nào? Bọn họ bức ép tiểu Cửu nương hi sinh vì gia tộc, khi nàng trở về Chu gia lại cười nhạo nàng thủy tính dương hoa (lăng loàn), một nữ gả cho mấy phu quân, vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ!
Cửu Ninh biết làm thế nào để lấy lòng Chu Đô đốc, làm thế nào để nói điều kiện với Chu Thứ sử, tất nhiên cũng biết làm thế nào để đả động Chu Bách Dược, làm thế nào để chung sống hòa bình với đám nữ quyến trong tộc.
Nàng chỉ là không muốn phí tâm sức ấy mà thôi.
Chu Gia Huyên cúi đầu nhìn Cửu Ninh đang làm nũng, biết rõ nàng không hề thành tâm hối cải, cười khổ một tiếng.
Nhấc tay chỉ chỉ mũi nàng, "lần sau không được như vậy nữa."
"Ừm!"
Cửu Ninh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lần sau không như vậy.. lần sau khiến người ta càng tức hơn.
Sau khi bái thiếp gửi đi, người nhà của Thập lang và Thập nhất lang đều kiễng chân mong ngóng, đợi Tuyết Đình sư phụ xuống núi.
Người hai nhà cứ cách một lúc lại phái người cưỡi ngựa đi đón, tránh cho Tuyết Đình sư phụ bị chậm chễ giữa đường.
Sự tình náo lớn như vậy, Bát nương sợ Ngũ nương thương tâm, vội tới bồi nàng ta, "Tuyết Đình sư phụ nhất định sẽ tới, tỷ đừng khóc."
Ngũ nương cầm khăn tay khẽ ấn lên khóe mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói: "A Bà bọn họ tất cả đều quỳ xuống cầu Cửu nương, nàng ta vẫn không chịu giúp đỡ, không ai nhìn thấy nàng ta viết bái thiếp, Tuyết Đình sư phụ thực sự sẽ tới sao?"
Bát nương cau mày, nhỏ giọng khuyên: "Đừng nghĩ nhiều nữa, Cửu nương chỉ giở tính trẻ con, không đến mức thực sự thấy chết không cứu."
Ngũ nương rơi lệ như mưa: "Chúng ta không qua lại nhiều với Cửu nương, ai biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào?"
Bát nương ho mấy tiếng, chột dạ quay đầu đi.
Nàng mới không thừa nhận việc mỗi lần gặp Cửu nương ở trong phủ, nàng đều không nhịn được mà nhìn đường muội, trong lòng thầm nghĩ muội muội này thực xinh đẹp, nếu như mỗi ngày nàng đều chơi cùng mình thì tốt rồi.
Chỉ cần đường muội nghe lời nàng, ngoan ngoãn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ bảo hộ muội muội thật tốt!
Bởi vì trong lòng có ý nghĩ này, cho nên nàng thường không nhịn được mà chú ý tới Cửu Ninh, nàng phát hiện Cửu Ninh tâm địa đặc biệt tốt, thường xuyên bênh vực lẽ phải giúp người khác giải vây, còn tặng vải vóc tiền bạc cho những người đáng thương kia.
Cửu Ninh thiên chân thiện lương như vậy, sao có thể không để ý tới sống chết của Thập lang và Thập nhất lang cơ chứ?
Bát nương khẳng định Cửu Ninh sẽ giúp đỡ, nhưng lời này nàng tuyệt đối không nói ra miệng.
Nàng không thân thiết với Cửu Ninh, một chút cũng không!
Ánh hoàng hôn buông xuống, chuồn chuồn bay thấp, ráng mây dưới chân trời cuồn cuộn, đốt tới mức nửa bầu trời sáng rực lóng lánh.
Bên Vĩnh An Tự vẫn chưa truyền ra tin tức gì.
Sắc trời ngày càng tối, mọi nơi trong phủ lần lượt đốt đèn, người Chu gia ngóng trông đầu ngõ trống vắng, khuôn mặt không giấu nổi sự thất vọng.
Tùy tùng trong phòng Chu Thứ sử đi ra, nói với mọi người: "Sắc trời đã tối, ban đêm không tiện xuống núi, Sứ quân nói sáng mai Tuyết Đình tiểu sư phụ sẽ tới, trước tiên sắp xếp người chăm sóc Thập lang và Thập nhất lang, ngày mai lại tính sau."
Nam nhân hai nhà nhìn nhau câm lặng, thở dài một hơi, quay người đi vào.
Đám nữ quyến không chịu về phòng, vẫn khổ sở đứng đợi trước cổng.
Đám hạ nhân không dám khuyên bảo, chỉ có thể trở về phòng lấy y phục dày dặn phủ thêm cho các chủ tử, cùng chủ tử chờ đợi.
Cửu Ninh viết xong bái thiếp liền bỏ mặc không quản, ăn cơm xong, rửa mặt, bôi kem dưỡng da, cả người từ trên xuống dưới đều bôi tới mức trơn bóng mềm mại thơm phức, nằm xuống, ngủ một giấc.
Trong mộng u u mê mê, hình như trở về ngày đánh mã cầu hôm đó, trên sân bóng không có các thiếu niên lang tham gia trận đấu, cũng không có tuấn mã xúc cúc.
Chỉ có ba người.
Nằm trên đất là một nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, trên đầu đội kim quan, nhưng trâm ngọc đã rơi trên đất, tóc dài rối tung, thần sắc đau thương, trong mắt dường như có lệ quang.
Một nam nhân khác trong tay cầm kiếm, quân phục bó sát, một đầu tóc xoăn dày dặn, ngũ quan anh tuấn, con ngươi nhạt màu.
Nàng ngã ngồi cách đó không xa, mắt nhìn hai nam nhân trước mặt, tầm nhìn mơ hồ, hình như đã khóc rất lâu.
Nam nhân giơ kiếm trong tay lên, chém xuống nam tử nằm dưới đất.
Nam tử trẻ tuối không né không tránh, trong khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm hạ xuống, khóe miệng cư nhiên vểnh lên một nụ cười.
Nàng nhìn thấy hai môi hắn khép mở, khẽ khàng gọi tên nàng: "Quan Âm Nô, ngoan, đừng nhìn."
Trường kiếm hạ xuống.
Nam nhân cầm kiếm quay người, từng bước từng bước đi tới chỗ nàng.
"A Huynh!"
Cửu Ninh kinh sợ ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Thị nữ canh đêm ở bên ngoài màn trướng bị dọa nhảy dựng, vội mặc áo dậy, lấy nước phục thị.
"Cửu nương có phải bị mộng yểm hay không? Đừng sợ, mơ đều là ngược lại."
Hàm Thiền bón cho nàng uống vài ngụm nước trà ấm, ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ tiếp.
Cửu Ninh ôm chặt Hàm Thiền, sắc mặt trắng bệch.
Nàng mơ thấy Nhị ca Chu Gia Hành giết Tam ca Chu Gia Huyên ngay trước mặt nàng.
Cái này không giống với trí nhớ của tiểu Cửu nương..
Trong trí nhớ người Chu Gia Hành hận là Chu Bách Dược, không hề liên quan tới nàng ấy, thậm chí chưa từng nói chuyện với nàng ấy, cũng không phát sinh tranh chấp với Tam ca, Tam ca vì cứu nàng ấy mới chết, sau đó nàng ấy nhảy xuống dưới tường thành hương tiêu ngọc vẫn, sao có thể xuất hiện sự việc đã chết rồi lại tiếp tục chết trong tay Chu Gia Hành được?
Lẽ nào bởi vì nàng xuất hiện, thay đổi hướng đi của câu chuyện, nàng mơ thấy không phải là kiếp trước, mà là tương lai?
Chu Gia Hành giết cha giết huynh, ngay cả Tam ca chưa từng hại hắn cũng không bỏ qua?
Hắn cầm kiếm đi về phía nàng, đối tượng bị giết tiếp theo, chính là muội muội nàng hay sao?
Cửu Ninh nhắm mắt lại.
Đáng sợ quá.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh nói chuyện, tiếp đó cửa ở bên ngoài bị mở ra, vú già nhỏ giọng nói: "Cửu nương, Tuyết Đình tiểu sư phụ tới rồi, Tam lang bảo Cửu nương thức dậy tiếp đón."
Cửu nương ngẩng đầu, mắt thấy sắc trời đen kịt ở bên ngoài, có chút kinh ngạc.
Nàng cho rằng Tuyết Đình ngày mai mới tới.
Muộn như vậy rồi, người ít khi xuống núi như hắn cư nhiên vì một tấm bái thiếp của nàng mà vội vàng đi ngay trong đêm, nàng rõ ràng viết trong bái thiếp là không cần gấp, ngày kia hắn tới cũng được..
Quả nhiên là người xuất gia, thật là đại từ đại bi.
"Lấy năm bình lá trà!" Cửu Ninh phất tay, "lấy cái đắt nhất tốt nhất!"
Đám thị nữ đốt cháy mười mấy ngọn nến đỏ, giúp nàng trang điểm, đưa nàng ra cửa.
Đi ra khỏi hành lang dài, đám hộ vệ đợi ở bên ngoài lặng lẽ đi theo.
Thiếu niên đi đầu mặc áo bào tay áo hẹp, dây gấm buộc tóc, trong bóng đêm ngũ quan càng thâm thúy tuấn tú hơn bình thường, quý khí thiên thành.
Cửu Ninh vẫn còn nhớ trong mộng hắn cầm kiếm từng bước từng bước đi về phía nàng mang theo cảm giác áp bức gần như không thở nổi, nhịn không được run rẩy một cái.
Ông nhớ ngày đầu tiên Chu Đô đốc dẫn nương tử và nhi tử tới Chu gia, có người cười nhạo đệ muội, Chu Đô đốc không nói lời nào nhấc chân liền đi.
"Trò hề gì thế này! Lão tử không nhịn cục tức này!"
Các trưởng lão trong tộc không ngờ cô nhi ở chi xa này tính khí lại lớn như vậy, vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay, nhưng nói đi liền đi.
Nói mãi khuyên mãi mới ở lại.
Lúc đệ muội qua đời, Chu Đô đốc năm đó vẫn còn tráng niên, lại là Đại Đô đốc tay nắm binh quyền, không ít người tới làm mối, không chỉ có nữ lang độ tuổi đôi mươi, ngay cả nhân vật như tiên nữ cũng trông mong gả cho Chu Đô đốc.
Trong đó có không ít nữ nhi thế gia.
Chu Đô đốc nói ra đạo làm người của ông: "Ta đã từng cưới nương tử, chuyện này từ nay về sau không cần nhắc lại."
Mọi người cảm thán hai câu, không để chuyện này trong lòng, cảm thấy Chu Đô đốc nhất định sẽ cưới thê tử lần nữa.
Ngay cả Chu Bách Dược cũng cảm thấy như vậy, không ít lần lo lắng Chu Đô đốc lấy kế thê sẽ ảnh hưởng tới địa vị trưởng tử của hắn ta.
Nhoáng cái đã nhiều năm qua đi, Chu Đô đốc vẫn là lẻ loi một mình.
Những bá chủ phiên trấn khác, có ai mà không kiều thê mỹ thiếp, trái ôm phải ấp?
Phong cách của Chu Thứ sử đơn giản mộc mạc, không ham mỹ sắc, hậu viện còn có mấy phòng thiếp thất mỹ mạo.
Chu Đô đốc lại không hề có dự định cưới kế thê.
Chu Đô đốc làm người thô lỗ, rất ít khi tưởng niệm thê tử kết tóc trước mặt người khác, ai có thể nghĩ tới ông lại vì một nữ tử bình thường mà không muốn cưới thêm thê tử khác?
Chu Thứ sử hiểu rõ đường đệ được nhận làm con thừa tự này, tất nhiên cũng rõ ràng sở thích của đường đệ, biết hắn xem trọng cái gì, ghét cái gì.
Tiểu Cửu nương rất xinh đẹp, ngũ quan tinh tế, vừa nhìn đã biết là mỹ nhân từ trong trứng, điểm này không giống tổ mẫu của nàng.
Nói giống là giống ở chỗ thần thái đắc ý dương dương.
Đường đệ thích tiểu Cửu nương, nguyện ý dung túng nàng, sủng nàng.
Vậy thì Chu Thứ sử tuyệt đối sẽ không làm khó tiểu Cửu nương.
Ông thích hậu bối thành thật.
Bất kể bọn họ ở bên ngoài nghịch ngợm phá phách như thế nào, tùy hứng ngang nhạnh ra sao, đối diện với trưởng bối có thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng, bình thường đều không phải người quá xấu.
Tiểu Cửu nương là nữ nhi Thôi thị, là minh châu trên tay Chu Đô đốc, nàng có quyền kiêu căng ngạo nghễ.
Chu Thứ sử cảm thấy Cửu Ninh không muốn giúp đỡ về tình có thể tha thứ, mặc dù ông không tán thành cách làm của nàng.
"Cửu nương, nếu con đáp ứng giúp đỡ, Thập lang và Thập nhất lang sẽ rất cảm kích, sau này không giám ức hiếp con nữa, Bá tổ phụ cũng sẽ thưởng cho con, con muốn cái gì?"
Chu Thứ sử dẫn dắt từng bước.
Cửu Ninh cúi đầu suy nghĩ.
Trải qua những chuyện trong mấy ngày này, Chu Bách Dược trong mắt mọi người tính khí nóng nảy, khiến người khác cảm thấy hắn không nhân từ, sau này không dám dùng thân phận phụ thân đến trói buộc nàng nữa.
Tộc nhân cũng được chứng kiến bản lĩnh của nàng, sau này chắc sẽ không dám làm ra loại chuyện dùng rắn dọa nàng nữa.
Chu Đô đốc ngay cả cưỡi ngựa bắn tên cũng cổ vũ nàng học, trên phương diện quy củ không có bất kỳ yêu cầu nào đối với nàng.
Nếu như lại nắm được Chu Thứ sử nữa, sau này lỗ tai nàng cũng được thanh tịnh, an an tâm tâm làm chuyện nàng muốn làm.
Ít nhất là trước khi Chu Đô đốc xảy ra chuyện, nàng có thể tạm thời thoát khỏi ràng buộc của tiểu nương tử chốn khuê phòng.
Đối phương có việc cầu mình, nếu không nhanh chớp lấy cơ hội sử tử ngoặm một miếng thật to, vậy không phải là lãng phí sao?
"Bá tổ phụ, tôn nữ không muốn phần thưởng gì cả." Cửu Ninh ngồi thẳng thân mình, "nơi Thập lang, Thập nhất lang có thể đến, tôn nữ cũng muốn đến."
Chu Thứ sử có chút ngoài ý muốn.
Tranh chấp giữa mấy tiểu hài tử, bắt đầu từ khi tranh đoạt trường luyện.
Chỉ nhìn bề ngoài thì giống như tiểu hài tử tranh đoạt địa bàn, kỳ thực là tất cả các lang quân đang vô thức bài xích Cửu Ninh, liên hợp lại với nhau để đuổi nàng đi.
Trường luyện bắn tên, tộc học, từ đường, những nơi này đều không hoan nghênh tiểu nương tử.
Chẳng trách Chu Bách Dược không quản được tiểu Cửu nương, nàng không phải là tiểu nương tử trinh tĩnh hiền dịu.
Chu Thứ sử trầm mặc rất lâu.
Binh hoang mã loạn, khói lửa chiến tranh nổi lên tứ phía, trong thời loạn, những tri thức mà ông cảm thấy tự hào kiêu ngạo, vĩnh viễn không hữu dụng bằng nắm đấm.
Là nam hay nữ, có quan trọng hay không?
Dù sao chỉ cần tiểu Cửu nương mang họ Chu một ngày, thì bắt buộc phải phục tùng tông tộc.
Chu Thứ sử nhanh chóng ra quyết định, gật gật đầu, mỉm cười nói, "được, Bá tổ phụ đáp ứng con."
Lời hứa của Sứ quân, nói năng khí phách.
Quả nhiên là người thường giao tế với Chu Đô đốc, sảng khoái.
Cửu Ninh lập tức nói: "Chất tôn nữ liền trở về viết bái thiếp."
Đứng dậy cáo từ, đang muốn đi, lại nghĩ ra một chuyện, thăm dò hỏi: "Bá tổ phụ, người có biết Tô Yến không?"
Chu Thứ sử ừ một tiếng, "hắn không tệ."
Thần sắc ông bình tĩnh, hình như không có gì khác thường.
Cửu Ninh đi ra khỏi phòng khách trở về viện của mình.
Rừng trúc hai bên phủ bóng xuống hiện lên những đốm nắng li ti thưa thớt, nàng đi qua rừng trúc, từ xa nhìn thấy mấy tùy tùng áp tải một tiểu tỳ nữ đầu tóc bù rù đi qua, ngừng chân đứng lại.
Tùy tùng ở bên cạnh giải thích: "Sứ quân phái người điều tra người trong viện của Thập lang và Thập nhất lang, muốn tìm ra kẻ hạ độc trùng, đã tra rõ ràng rồi."
Tay chân của Chu Thứ sử thực mau lẹ, nhanh như vậy đã bắt được người rồi.
Cách quá xa, Cửu Ninh không nhìn rõ diện mạo của tiểu tỳ nữ đó, cũng không biết mình có quen hay không.
Nàng trở về phòng viết bái thiếp, giao cho tùy tùng của Chu Thứ sử.
Tùy tùng lập tức rời phủ, cưỡi ngựa chạy như bay, chạy thẳng tới Vĩnh An Tự.
Viết xong bái thiếp, Cửu Ninh đặt bút lông xuống, đi tìm Chu Gia Huyên.
Vừa ra khỏi hành lang dài, nghênh diện một thiếu niên mặc áo bào tiên hạc cổ tròn đi tới, đúng là tam ca Chu Gia Huyên.
"A Huynh, muội đang muốn đi tìm huynh." Cửu Ninh cưỡi khẽ, nhanh chân chạy bước nhỏ tới, hỏi, "Tuyết Đình sư phụ thích cái gì?"
Chu Gia Huyên dường như có lời muốn nói với nàng, đầu tiên trầm mặc một lát, mới hỏi lại: "Hỏi cái này làm gì?"
"Muội mời huynh ấy xuống núi, vất vả huynh ấy đi một chuyến, nên muốn chuẩn bị quà tạ lễ." Cửu Ninh ưỡn thẳng ngực nhỏ, "huynh ấy do muội mời, chính là khách nhân của muội, muội muốn gặp mặt cảm tạ huynh ấy."
"Hắn là người xuất gia, đồ mà hắn thích muội không hiểu."
Chu Gia Huyên nắm tay Cửu Ninh, đưa nàng về phòng.
Cửu Ninh cười đáp: "Lời này của A Huynh không đúng rồi, mặc dù muội không hiểu, nhưng không trở ngại việc muội muốn tặng lễ. Tặng đúng sở thích, muội chỉ muốn biết huynh ấy thích cái gì là được, không cần hiểu."
Chu Gia Huyên vỗ vỗ đỉnh đầu nàng.
Thị nữ mang trà đã pha tới, Chu Gia Huyên vừa nhìn nước trà liền biết là trà Mông Đỉnh do Kiến Nam tặng, đây là loại trà hàng đầu để tiến cống, có người gọi là thiên hạ đệ nhất trà.
Hắn bưng chén trà lưu ly lên, khẽ nhấp một ngụm: "Hắn thích trà ngon, muội tặng hắn một ít bánh trà là được."
Cửu Ninh nhớ kỹ, phân phó Hàm Thiền: "Tìm mấy bình trà ngon dự phòng, đi khố phòng lấy hai bộ dụng cụ pha trà bằng vàng bạc, lấy loại lịch sự tao nhã."
Chu Gia Huyên yên tĩnh uống trà.
Cửu Ninh nhìn ra hắn có lời muốn nói, sau khi phân phó xong, liền đuổi khéo đám thị nữ ra ngoài, ngồi thẳng người, vài chào hắn một cái, "A Huynh, có phải huynh muốn mắng muội hay không?"
Hôm nay nàng ngang nhiên bất kính với Chu Bách Dược và đám nữ quyến trong tộc, Chu Gia Huyên khẳng định là nghe được việc này từ người khác.
Chu Gia Huyên tới tìm Cửu Ninh, xác thực là vì việc này.
Hắn cảm thấy Cửu Ninh đã làm sai. Các hài tử đánh đánh náo náo với nhau, nổi lên tranh chấp là chuyện thường tình. Thập lang và Thập nhất lang nguy hiểm tính mạng, nàng không nên dở tính tình vào thời điểm này. Hơn nữa nàng còn công khai chống đối trưởng bối, quá lỗ mãng.
Thân làm huynh trưởng, hắn có trách nhiệm giáo dục Cửu Ninh, đốc thúc nàng sửa sai lỗi lầm.
Nhưng đối diện với đôi mắt chứa ý cười của nàng, con ngươi còn mang theo chút giảo hoạt, Chu Gia Huyên phát hiện bản thân hắn không nói nổi một câu phê bình nào.
Hắn thở dài một hơi.
Hai người ngồi quỳ trên chiếu trúc, ở giữa là bàn kỷ màu đen, nghe thấy hắn thở dài, Cửu Ninh lập tức dùng hai tay hai chân bò sang bên người hắn, ôm lấy cánh tay hắn khẽ lắc.
"A Huynh, muội sai rồi, đừng mắng muội, có được không?"
Thanh âm kéo dài xin tha thứ, trong lòng lại thầm nói: Nhưng muội sẽ không thay đổi~
Đám người thân thích Chu gia đó là người như thế nào? Bọn họ bức ép tiểu Cửu nương hi sinh vì gia tộc, khi nàng trở về Chu gia lại cười nhạo nàng thủy tính dương hoa (lăng loàn), một nữ gả cho mấy phu quân, vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ!
Cửu Ninh biết làm thế nào để lấy lòng Chu Đô đốc, làm thế nào để nói điều kiện với Chu Thứ sử, tất nhiên cũng biết làm thế nào để đả động Chu Bách Dược, làm thế nào để chung sống hòa bình với đám nữ quyến trong tộc.
Nàng chỉ là không muốn phí tâm sức ấy mà thôi.
Chu Gia Huyên cúi đầu nhìn Cửu Ninh đang làm nũng, biết rõ nàng không hề thành tâm hối cải, cười khổ một tiếng.
Nhấc tay chỉ chỉ mũi nàng, "lần sau không được như vậy nữa."
"Ừm!"
Cửu Ninh chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lần sau không như vậy.. lần sau khiến người ta càng tức hơn.
Sau khi bái thiếp gửi đi, người nhà của Thập lang và Thập nhất lang đều kiễng chân mong ngóng, đợi Tuyết Đình sư phụ xuống núi.
Người hai nhà cứ cách một lúc lại phái người cưỡi ngựa đi đón, tránh cho Tuyết Đình sư phụ bị chậm chễ giữa đường.
Sự tình náo lớn như vậy, Bát nương sợ Ngũ nương thương tâm, vội tới bồi nàng ta, "Tuyết Đình sư phụ nhất định sẽ tới, tỷ đừng khóc."
Ngũ nương cầm khăn tay khẽ ấn lên khóe mắt đỏ ửng, nghẹn ngào nói: "A Bà bọn họ tất cả đều quỳ xuống cầu Cửu nương, nàng ta vẫn không chịu giúp đỡ, không ai nhìn thấy nàng ta viết bái thiếp, Tuyết Đình sư phụ thực sự sẽ tới sao?"
Bát nương cau mày, nhỏ giọng khuyên: "Đừng nghĩ nhiều nữa, Cửu nương chỉ giở tính trẻ con, không đến mức thực sự thấy chết không cứu."
Ngũ nương rơi lệ như mưa: "Chúng ta không qua lại nhiều với Cửu nương, ai biết trong lòng nàng ta nghĩ thế nào?"
Bát nương ho mấy tiếng, chột dạ quay đầu đi.
Nàng mới không thừa nhận việc mỗi lần gặp Cửu nương ở trong phủ, nàng đều không nhịn được mà nhìn đường muội, trong lòng thầm nghĩ muội muội này thực xinh đẹp, nếu như mỗi ngày nàng đều chơi cùng mình thì tốt rồi.
Chỉ cần đường muội nghe lời nàng, ngoan ngoãn gọi nàng là tỷ tỷ, nàng nhất định sẽ bảo hộ muội muội thật tốt!
Bởi vì trong lòng có ý nghĩ này, cho nên nàng thường không nhịn được mà chú ý tới Cửu Ninh, nàng phát hiện Cửu Ninh tâm địa đặc biệt tốt, thường xuyên bênh vực lẽ phải giúp người khác giải vây, còn tặng vải vóc tiền bạc cho những người đáng thương kia.
Cửu Ninh thiên chân thiện lương như vậy, sao có thể không để ý tới sống chết của Thập lang và Thập nhất lang cơ chứ?
Bát nương khẳng định Cửu Ninh sẽ giúp đỡ, nhưng lời này nàng tuyệt đối không nói ra miệng.
Nàng không thân thiết với Cửu Ninh, một chút cũng không!
Ánh hoàng hôn buông xuống, chuồn chuồn bay thấp, ráng mây dưới chân trời cuồn cuộn, đốt tới mức nửa bầu trời sáng rực lóng lánh.
Bên Vĩnh An Tự vẫn chưa truyền ra tin tức gì.
Sắc trời ngày càng tối, mọi nơi trong phủ lần lượt đốt đèn, người Chu gia ngóng trông đầu ngõ trống vắng, khuôn mặt không giấu nổi sự thất vọng.
Tùy tùng trong phòng Chu Thứ sử đi ra, nói với mọi người: "Sắc trời đã tối, ban đêm không tiện xuống núi, Sứ quân nói sáng mai Tuyết Đình tiểu sư phụ sẽ tới, trước tiên sắp xếp người chăm sóc Thập lang và Thập nhất lang, ngày mai lại tính sau."
Nam nhân hai nhà nhìn nhau câm lặng, thở dài một hơi, quay người đi vào.
Đám nữ quyến không chịu về phòng, vẫn khổ sở đứng đợi trước cổng.
Đám hạ nhân không dám khuyên bảo, chỉ có thể trở về phòng lấy y phục dày dặn phủ thêm cho các chủ tử, cùng chủ tử chờ đợi.
Cửu Ninh viết xong bái thiếp liền bỏ mặc không quản, ăn cơm xong, rửa mặt, bôi kem dưỡng da, cả người từ trên xuống dưới đều bôi tới mức trơn bóng mềm mại thơm phức, nằm xuống, ngủ một giấc.
Trong mộng u u mê mê, hình như trở về ngày đánh mã cầu hôm đó, trên sân bóng không có các thiếu niên lang tham gia trận đấu, cũng không có tuấn mã xúc cúc.
Chỉ có ba người.
Nằm trên đất là một nam tử trẻ tuổi mặt mày tuấn tú, trên đầu đội kim quan, nhưng trâm ngọc đã rơi trên đất, tóc dài rối tung, thần sắc đau thương, trong mắt dường như có lệ quang.
Một nam nhân khác trong tay cầm kiếm, quân phục bó sát, một đầu tóc xoăn dày dặn, ngũ quan anh tuấn, con ngươi nhạt màu.
Nàng ngã ngồi cách đó không xa, mắt nhìn hai nam nhân trước mặt, tầm nhìn mơ hồ, hình như đã khóc rất lâu.
Nam nhân giơ kiếm trong tay lên, chém xuống nam tử nằm dưới đất.
Nam tử trẻ tuối không né không tránh, trong khoảnh khắc nhìn thấy trường kiếm hạ xuống, khóe miệng cư nhiên vểnh lên một nụ cười.
Nàng nhìn thấy hai môi hắn khép mở, khẽ khàng gọi tên nàng: "Quan Âm Nô, ngoan, đừng nhìn."
Trường kiếm hạ xuống.
Nam nhân cầm kiếm quay người, từng bước từng bước đi tới chỗ nàng.
"A Huynh!"
Cửu Ninh kinh sợ ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Thị nữ canh đêm ở bên ngoài màn trướng bị dọa nhảy dựng, vội mặc áo dậy, lấy nước phục thị.
"Cửu nương có phải bị mộng yểm hay không? Đừng sợ, mơ đều là ngược lại."
Hàm Thiền bón cho nàng uống vài ngụm nước trà ấm, ôm nàng vào lòng, khẽ vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ tiếp.
Cửu Ninh ôm chặt Hàm Thiền, sắc mặt trắng bệch.
Nàng mơ thấy Nhị ca Chu Gia Hành giết Tam ca Chu Gia Huyên ngay trước mặt nàng.
Cái này không giống với trí nhớ của tiểu Cửu nương..
Trong trí nhớ người Chu Gia Hành hận là Chu Bách Dược, không hề liên quan tới nàng ấy, thậm chí chưa từng nói chuyện với nàng ấy, cũng không phát sinh tranh chấp với Tam ca, Tam ca vì cứu nàng ấy mới chết, sau đó nàng ấy nhảy xuống dưới tường thành hương tiêu ngọc vẫn, sao có thể xuất hiện sự việc đã chết rồi lại tiếp tục chết trong tay Chu Gia Hành được?
Lẽ nào bởi vì nàng xuất hiện, thay đổi hướng đi của câu chuyện, nàng mơ thấy không phải là kiếp trước, mà là tương lai?
Chu Gia Hành giết cha giết huynh, ngay cả Tam ca chưa từng hại hắn cũng không bỏ qua?
Hắn cầm kiếm đi về phía nàng, đối tượng bị giết tiếp theo, chính là muội muội nàng hay sao?
Cửu Ninh nhắm mắt lại.
Đáng sợ quá.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh nói chuyện, tiếp đó cửa ở bên ngoài bị mở ra, vú già nhỏ giọng nói: "Cửu nương, Tuyết Đình tiểu sư phụ tới rồi, Tam lang bảo Cửu nương thức dậy tiếp đón."
Cửu nương ngẩng đầu, mắt thấy sắc trời đen kịt ở bên ngoài, có chút kinh ngạc.
Nàng cho rằng Tuyết Đình ngày mai mới tới.
Muộn như vậy rồi, người ít khi xuống núi như hắn cư nhiên vì một tấm bái thiếp của nàng mà vội vàng đi ngay trong đêm, nàng rõ ràng viết trong bái thiếp là không cần gấp, ngày kia hắn tới cũng được..
Quả nhiên là người xuất gia, thật là đại từ đại bi.
"Lấy năm bình lá trà!" Cửu Ninh phất tay, "lấy cái đắt nhất tốt nhất!"
Đám thị nữ đốt cháy mười mấy ngọn nến đỏ, giúp nàng trang điểm, đưa nàng ra cửa.
Đi ra khỏi hành lang dài, đám hộ vệ đợi ở bên ngoài lặng lẽ đi theo.
Thiếu niên đi đầu mặc áo bào tay áo hẹp, dây gấm buộc tóc, trong bóng đêm ngũ quan càng thâm thúy tuấn tú hơn bình thường, quý khí thiên thành.
Cửu Ninh vẫn còn nhớ trong mộng hắn cầm kiếm từng bước từng bước đi về phía nàng mang theo cảm giác áp bức gần như không thở nổi, nhịn không được run rẩy một cái.