Đắm chìm vào xuân sắc Tác giả: Mộc Điềm Editor: Soir Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Song khiết, Hào môn thế gia, Thanh mai trúc mã, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Thị giác nữ chủ Lịch đăng chương: Không ổn định, nhưng ít nhất sẽ có một chương trong tháng Văn án: Link thảo luận - Góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Soir
Chương 1: Bấm để xem Editor: Soir -------------------- Đêm khuya, Lâm Lục Viễn lái xe vào nhà lớn của Lâm gia. Hắn đều về nhà lớn vào mỗi cuối tuần, nhưng tuần này có việc bận nên trở về muộn hơn một chút. Ông Lâm chưa ngủ, vẫn chờ đứa con trai út trở về. Rất nhanh, dưới tầng đã truyền đến tiếng nói chuyện của hai cha con, rất nhỏ, không quá rõ ràng. Chỉ có thể cảm nhận được giọng nói của hai người rất nghiêm túc, nhưng dù sao bầu không khí cũng khá yên bình. Chúc An đứng dưới chỗ ngã rẽ của cầu thang, không xuống tầng chào hỏi, chỉ đứng yên lặng. Ngón tay cô không tự chủ được cuộn tròn lại, dường như có chút khẩn trưởng. Đứng mấy phút, cô xoay người, trở về phòng của mình. Cô nhẹ nhàng trèo lên giường, dùng chăn bọc kín người mình lại thành một đoàn. Đêm nay, Chúc Ăn mơ thấy ác mộng. Trong mộng đều là hình bóng của Lâm Lục Viễn. "Đừng đi theo tôi!" "Cháu phiền phức quá!" "Chúc An, cháu cách xa tôi một chút. Đừng cản trở đến việc đọc sách của tôi." * * * "An An, sao cháu lại cảm thấy tôi sẽ thích cháu chứ? Cháu thông minh như thế không nên có suy nghĩ vậy. Ngoan, tôi sẽ xem như chưa nghe thấy gì cả, đi học đi." "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không thích cháu." "Tôi chỉ xem cháu như là em gái, à, vẫn là loại không có quan hệ huyết thống. Cháu có hiểu ý của tôi không?" "An An, đừng làm loạn." * * * Trời đã sáng. Chúc An mở mắt ra, mặt đầy mồ hôi lạnh, tay chân cô run rẩy chạy đi mở cửa sổ để cho trong phòng có không khí trong lành lưu thông. Gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt, lúc này cô mới từng chút tỉnh táo lại từ trong ác mộng. Thời gian còn sớm, chỉ mới hơn bảy giờ, trong vườn hoa dưới tầng đã có người làm vườn đang làm việc, loáng thoáng có thể nghe thấy được tiếng nói chuyện. Chúc An mím môi. Đôi mắt của cô có màu hổ phách nhàn nhạt, dưới ánh sáng lại càng thêm xinh đẹp, trong suốt giống như lưu ly vậy. Lông mi cong dài, ngũ quan tinh xảo, kết hợp với nhau lại có chút phong tình kỳ lạ. Trong cái nhà này, chỉ có Chúc An có dáng vẻ như vậy. Bởi vì, cô hoàn toàn không phải là người của Lâm gia, chỉ là một người ở nhờ... Một đứa trẻ bị bỏ rơi mà thôi. Giấc mơ hôm qua cũng không phải là ác mộng. Mỗi một câu nói đều xuất phát từ trong miệng của Lâm Lục Viễn. Từ lúc Chúc An ba tuổi đến Lâm gia cho đến ngày hôm nay, trong mười bốn năm qua, nhưng chuyện này đều xảy ra từng cái một. Nghĩ đến cũng có chút buồn cười, Lâm Lục Viễn từ chối không chút lưu tình, không cho cô chút hi vọng nào, cô lại vẫn có thể u mê không tỉnh lâu như vậy. Chúc An cười tự giễu, đóng cửa sổ, thay quần áo rồi xuống tầng. Với cô mà nói chỉ cần có Lâm Lục Viễn ở đây một ngày thì cô sẽ có một trận đánh ác liệt. Không phải chiến đấu vớingười khác, mà chỉ chiến đấu với nội tâm của chính cô. ----- Lâm gia có một quy định, đó là chỉ cần ở trong nhà lớn, mỗi ngày cả nhà nhất định phải ăn sáng cùng nhau, ai cũng không thể đến trễ hoặc vắng mặt. Các món ăn sáng cũng vô cùng phong phú, dì nấu ăn sẽ chuẩn bị các món kiểu Trung Hoa lẫn các món kiểu Tây để phù hợp với khẩu vị của mọi người. Bàn gỗ lim dài, chen chúc có thể ngồi vừa mười người. Ông Lâm và Lục Lâm Viễn đã ngồi vào vị trí, ông Lâm ngồi ở vị trí chủ trì, Lâm Lục Viễn ở Lâm gia vẫn luôn được cưng chiều, vượt qua các anh chị ở phía trước, ngồi bên cạnh ông Lâm. Chúc An là người nhỏ nhất, đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí ngoài cùng. Thấy Chúc An, ông Lâm liền nở một nụ cười, vẫy tay với cô: "An An." Chúc An khẽ cười: "Chào buổi sáng, ông nội Lâm. " * * * Năm ba tuổi, Chúc An bị cha mẹ ruột bỏ rơi trước cổng nhà họ Lâm. Lâm gia nổi tiếng là thế gia thiên tài, đại gia tộc mấy trăm năm tuổi, đếm từ trên xuống đã xuất hiện một số nhà khoa học và toán học. Ông Lâm và vợ đều là chuyên gia y học, đã lên nhiều trang báo, rất nổi tiếng ở thành phố Hải. Chúc An nhớ tất cả những chuyện xảy ra trước khi cô ba tuổi. Cha mẹ ruột của cô kết hôn cận huyết, hai người đã xa quê hương từ sớm, giấu giếm mọi người sinh ra cô và em trai. Em trai vừa sinh ra đã được phát hiện có trí thông minh thấp, bị bệnh bạch tạng, không có khả năng sống sót. Chẳng bao lâu sau, Chúc An cũng bị phát hiện có chút khác người bình thường. Trước lúc ba tuổi, cô đã cho thấy trí nhớ và khả năng tính toán tuyệt vời của mình, cũng chính là "Thần đồng" trong truyền thuyết. Trong nhà có hai đứa trẻ, một đứa là thiên tài, một đứa còn lại bị coi là thiểu năng, giống như một trò đùa. Điều kiện của cha mẹ ruột Chúc An cũng bình thường, lại không có gia đình giúp đỡ nên khó mà chịu được tiền thuốc cao. Họ cắn răng mang em trai cô đi khắp nơi xin chữa bệnh, kiên trì suốt ba năm, cuối cùng cũng kiệt sức. Bọn họ ném Chúc An ở trước cửa Lâm gia, hy vọng Lâm gia có thể thu nuôi bé gái thiên tài này. Người giúp việc của Lâm gia thấy có đứa trẻ bị bỏ rơi ngoài cửa liền báo cảnh sát ngay. Trong lời kể ngắt quãng của Chúc An hồi bé, cảnh sát đã tra được hồ sơ rồi mang cô trở lại chỗ của cha mẹ ruột của mình. Nhưng cha mẹ cô đã bật khí gas trong phòng rồi tự sát cùng với em trai. Cuối cùng họ đã có thể không phải chịu tra tấn từ thế gian này nữa. Để lại đứa con gái nhỏ lẻ lơi đáng thương, tự sinh tự diệt ở cõi đời này. Chúc An đã biết ý nghĩa của cái chết từ sớm. Ba mẹ và em trai đều đã chết. Cô đỏ mắt nhưng không khóc, chỉ nắm chặt ngón tay của người giúp việc Lâm gia. Lâm gia là một gia tộc lớn, tài lực mạnh mẽ, trong nhà nuôi không ít người giúp việc, đúng là không thiếu khẩu phân ăn cho một đứa bé như vậy. Ông Lâm thấy cô bé này mồm miệng lanh lợi lại thông minh xinh xắn, trong lòng mềm nhũn nên đã giữ cô lại. Nhưng chính ông đã có cả con trai và con gái, không đủ điều kiện để nhận nuôi cô. Thế hệ tiếp theo cũng còn quá nhỏ, cũng không có ai trong số những người đã kết hôn đủ điều kiện. Vì để cho cô bé một thân phận hợp pháp, ông Lẫm đã cho người liên hệ với một người bạn cũ của mình, đăng ký cho cô dưới tên con trai cả của người bạn cũ. Con trai cả của người bạn cũ đã hơn bốn mươi tuổi, hai vợ chồng đều là nghiên cứu sinh, thuộc nhà họ Đinh, không có con cái, vừa vặn thích hợp, cũng coi như là dữ thể diện cho ông Lâm. Chúc An cứ như vậy ở lại Lâm gia. Ở một lần chính là hơn mười năm. Trong gia tộc lớn như thế này, cô giống như người một nhà, lại cũng giống như người ngoài cuộc. * * * Ông Lâm vẫn luôn thích Chúc An, trong giọng nói chứa đựng đầy tình yêu thương. Thấy sắc mặt của Chúc An không tốt, ông trệu ghẹo: " Sao An An lại không ngồi bên cạnh chú nhỏ của con vậy? Không phải con rất dính chú nhỏ sao? " Chú nhỏ chính là Lâm Lục Viễn. Trước đây Chúc An không hiểu những quy định của Lâm gia nên đã ầm ĩ muốn ngồi gần Lâm Lục Viễn, đến nỗi khi ăn cơm cũng muốn dính sát lấy hắn, muốn ngồi lên người hắn. Tuổi của Lâm Lục Viễn không lớn lắm, nhưng vai vế lại không nhỏ. Hắn là đứa con có được khi ông Lâm đã lớn tuổi, được xem như là cùng thế hệ với cha mẹ trên hộ khẩu của Chúc An và vợ chồng Chúc gia nên cô phải gọi hắn một tiếng" Chú ". Chúc An cong môi. Quả thật như vậy, cô vẫn luôn u mê không tỉnh, đến cả bối phận cũng vượt qua. Chúc An: " Chào buổi sáng, chú nhỏ. " Xem như đã trả lời câu hỏi của ông Lâm, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Mặt Lâm Lục Viễn không chút thay đổi, trầm mặc gật đầu đáp lại. Chúc An cúi đầu. ----- Sau khi ăn sáng xong, mọi người trong bàn đều giản tán. Mùa xuân đang đến. Nhân lúc trời còn nắng, Chúc An trở về phòng, lấy một quyển sách, ngồi bên cửa sổ tắm nắng. "Cốc cốc... " Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Chúc An khép sách lại hỏi: " Ai đó. " " Là tôi. " Tim Chúc An Đập loạn vài nhịp, vội vàng bỏ chân xuống, ưỡn lưng lên, ngồi ngay ngắn. " Mời vào. " Lâm Lục Viễn vẫn mặc bộ quần áo giản dị lúc sáng đi vào. Thấy tư thế ngồi của cô đàng hoàng, quần áo cũng chỉnh tề, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái. Chúc An không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không phải chỉ là gặp người trong lòng mà sinh ra tâm trạng khẩn trương, từ nhỏ đến lớn, Lâm Lục Viễn là người nghiêm khắc nhất với cô trong Lâm gia , ăn uống, các loại lễ nghi, thói quen học tập, làm việc cũng đều do hắn một tay chăm sóc dạy bảo. Lục Lâm Viễn không thích nhất chính là dáng vẻ của cô lúc ngồi buông thả, tỏ ra không ngay ngắn, khi nhìn thấy sẽ nói cô. Cho nên Chúc An cũng đã quen với nó, cô luôn luôn sẽ là người con gái thùy mị trước mặt hắn. Chỉ khi không có ai cô mới có thể thả lỏng một chút. Lâm Lục Viễn cầm một cái ghế bên cửa và ngồi xuống. Ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối hai cái, hắn chậm rãi lên tiếng hỏi cô: " Gần đây có một cuộc thi tính toán nhanh, cháu có muốn đi không? " Chúc An mím môi, có chút bối rối và kinh ngạc về điều này. " Nhưng mà cháu đã nhiều năm không tham gia thi đấu rồi. " Từ nhỏ Chúc An đã thể hiện năng lực tính toán phi phàm của mình, ông Lâm khi đó bận rộn với công việc, con cái trong nhà đều lớn lên bằng cách nuôi thả, đương nhiên Chúc An, một đứa trẻ được nhận nuôi cũng không ngoại lệ. Từ lúc cô bước chân vào Lâm gia đã được quản gia và bảo mẫu chăm sóc. Vẫn là Lâm Lục Viễn, mỗi ngày bị cô quấn lấy chạy tới chạy lui ngoài ý muốn phát hiện ra cô có thiên phú về phương diện này nên mới tìm giáo viên đến bồi dưỡng cho cô. Nhưng sau cuộc thi đầu tiên, Lâm Lục Viễn không biết chạm phải vào tật xấu gì, đột nhiên không đồng ý cho cô đi tham gia thi đấu nữa. Tiểu Chúc An đối với anh trai nhỏ mà mình yêu thích này luôn nói gì nghe nấy, hoàn toàn không có phản đối gì. Đã tám năm trôi qua. Không ngờ Lâm Lục Viễn lại nhắc tới truyện này. Chúc An không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn. Nhíu mày, môi cô giật giật: " Lâm Lục Viễn... " Lúc ông Lâm đi vắng, Chúc An chưa bao giờ gọi Lâm Lục Viễn là "Chú nhỏ" mà ngoan ngoãn gọi bằng họ tên đầy đủ. Đã từng, khi cô còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cô cũng gọi" Anh "rất lâu, chẳng qua là bị một câu nói của Lâm Lục Viễn cản lại. " Tôi họ Lâm, cháu họ Chúc, tôi không phải là anh trai của cháu. " Khi đó Lâm Lục Viễn cũng mới mười mấy tuổi, nhẹ nhàng nói một câu, vạch ra một giới hạn giữa hai người. Theo tuổi tác ngày càng lớn, thời kỳ phản nghịch của Lâm Lục Viễn cũng kết thúc, tính tình càng trở nên ôn hòa hơn. Nhưng giới hạn vô hình kia lại càng ngày càng sâu. Cho đến bây giờ đã giống như một bầu trời to lớn. Đã đến lúc quay lại. Chúc An nghĩ trong đầu. * * * Lâm Lục Viễn" Ừ "một tiếng, thản nhiên mở miệng, hoàn toàn không có ý định giải thích với cô: " Có thể đi thử một chút. " Chúc An: " Được. " Lâm Lục Viễn nhận được câu trả lời hài lòng liền đứng lên. " Nếu trường học không có việc bận gì thì mấy ngày rảnh rỗi như thế này, tôi sẽ mời giáo viên đến huấn luyện trước trận đấu cho cháu. Nếu tham gia, thì phải đạt được thành tích tốt, đừng làm nhà chúng ta mất mặt. " Chúc An nắm chặt tay, móng tay gần như bấm vào da thịt. Nhưng giọng nói vẫn vững vàng: " Được, cháu biết rồi... Cháu không có việc bận. " Năm mười sáu tuổi Chúc An đã tham gia vào kỳ tuyển sinh đại học, bây giờ đang học năm thứ hai ở đại học P. Đại học P vốn đã gửi thư mời, mời cô vào lớp cơ sở của họ khi cô thi vượt cấp lên cấp ba năm cô mười bốn tuổi. Việc đó cũng bị Lâm Lục Viễn kiên quyết đè xuống, buộc cô phải học hết cấp ba rồi mới được tham gia tuyển sinh đại học một cách đàng hoàng. Việc học ở năm thứ hai hoàn toàn không hề khó chút nào đối với Chúc An, thậm chí không cần nghe giảng, chỉ dựa vào trí nhớ đọc sách tự học cũng có thể thuận lợi vượt qua kỳ thi. Đương nhiên như thế sẽ không có việc bận. Lâm Lục Viễn gật đầu, ngón tay đã rơi xuống tay nắm cửa. Động tác đó lại dừng lại, hắn bỗng dưng mở miệng: " Gần đây cháu đang tránh mặt tôi. Tại sao vậy? " "... " Câu hỏi đến quá đột ngột khiến cả người Chúc Ăn sửng sốt, ngón tay càng siết chặt hơn. Nhịp tim cũng dần mất cân bằng. Cô im lặng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn. Giọng nói của Lâm Lục Viễn nhàn nhạt, giống như được truyền đến từ trong hư không: " Chẳng lẽ cháu vẫn còn thích tôi sao?"
Chương 2: Bấm để xem Editor: Soir -------------------- Lâm Lục Viễn hỏi thẳng. Trong phút chốc, bầu không khí trong phòng rơi thẳng xuống đáy vực. Chúc An hít một hơi thật sâu, dùng hết toàn lực, mở miệng nói: "Chú nhỏ, chú suy nghĩ nhiều rồi." Vẻ mặt này của cô khiến Lâm Lục Viễn phải nhíu mày. Dường như Chúc An đã chiến thắng con quái vật trong lòng mình. Nó không còn la hét nữa. Ngay cả giọng nói của cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. "Trước đây cháu ngây thơ, bây giờ cháu cũng đã mười bảy tuổi rồi, nên hiểu chuyện. Chú yên tâm, cháu sẽ không vượt qua giới hạn. Vì chú không quá thích thân mật nên cháu sẽ lui lại một khoảng cách đủ để chúng ta cảm thấy thoại mái, càng không tránh mặt chú nữa. Chú nhỏ, chú cũng giống như ông Lâm vậy, chú mãi mãi sẽ là người nhà của cháu." Hai chữ "Người nhà", cắn rất nặng. Ánh mắt Lâm Lục Viễn xem xét, nhìn từ trên cao xuống, rơi vào trên mặt Chúc An. Chiều cao của hai người hơn kém nhau gần ba mươi cm, lúc Chúc An đứng đều phải ngẩng mặt lên nhìn hắn, hơn nữa cô đang đứng ngồi nên bị ngược ánh sáng, dường như không nhìn rõ biểu hiện trên mặt hắn. Nhưng mà khi nhìn kỹ, lại giống như có sự thật nặng ngàn cân đè lên gò má của cô. Chúc An không kiềm chế được trái tim đang đau đớn của mình, những cô vẫn cố giả vờ tự nhiên. Giọng nói cũng ổn định: "Chú sao thế?" Lâm Lục Viễn mím môi, có chút không vui. Không thể giải thích khó chịu ở chỗ nào, rõ ràng đây là đáp án mà hắn muốn, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại cảm thấy tức giận. Hắn lắc đầu, thu hồi ánh mắt. "Tốt nhất là như vậy." Chúc An cũng không nhường nhịn: "Đương nhiên là như vậy. Nếu không thì sao?" "..." Bỗng dưng Lâm Lục Viễn cười lạnh một tiếng: "Chúc An, cháu nhớ kỹ lời mình đã nói. Tôi nhớ từ nhỏ tôi đã dạy cháu, nói được thì phải làm được." Hắn xoay người, nặng nề đóng cửa phòng lại. Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa trong chớp mắt, rồi dần dần đi xa. Thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng từ lúc mới bắt đầu cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người Chúc An lập tức ngã xuống ghế sofa. Đây không phải là lần đầu tiên cô và Lâm Lục Viễn nói về vấn đề này nhưng đây lại là lần cô căng thẳng nhất. Một bên là quyết tâm buông bỏ, một bên là bản năng tình yêu. Cho dù Lâm Lục Viễn không chịu được cô nữa nhưng hai người đã làm bạn hơn mười năm, tìm cảm không phải nói bỏ là bỏ được. Không còn suy nghĩ để đọc sách, Chúc An cởi dày, co chân ngồi trên ghế sofa, hai tay vòng qua bắp chân, vùi đầu vào đầu gối. Cửa sổ mở một nửa, phía dưới chính là ban công của phòng khách. Cô có thể nghe thấy được tiếng Lâm Lục Viễn đi xuống dưới tầng, đi vào vườn hoa, nhẹ giọng trêu trọc Eddie. Eddie là con chó được nuôi trong nhà cũ, được Lâm Lục Viễn tự mình ôm về, đương nhiên là thiên kiều vạn quý. Chúc An thở dài. Khoảng cách giữa cô và Lâm Lục Viễn chỉ bằng vài mét đường thẳng lên xuống cầu thang nhưng lại như cách nhau cả một dải ngân hà. * * * Sáng sớm hôm sau, Chúc An phải về trường học. Ông Lâm có buổi họp, tối hôm qua đã bay tới thành phố Lâm. Người quan trọng nhất không có ở đây, bữa sáng cùng với gia đình dĩ nhiên cũng được xóa bỏ. Chúc An sách vali hành lí, ngoan ngoãn khéo léo chào hỏi bác quản gia. Cầm bữa sáng, thay giày và đi ra ngoài. Lâm gia có chuẩn bị xe, nhưng cô biết thân phận của mình, cũng lo lắng dùng xe sang đưa đón đến trường quá kiêu ngạo, hầu như ngày thường không dùng đến, đều là đi bằng tàu điện ngầm trước sau đó mới bắt xe buýt đến trường học. Xe của Lâm Lục Viễn dừng ở bên ngoài vườn hoa. Chúc An cúi đâu, không chú ý đến. "Bíp!" Người đàn ông bên trong bấm còi. Khoảng cách quá gần, âm thanh nổ tung bên tai, Chúc An giật mình, dừng lại. Lâm Lục Viễn ngồi ở chỗ ghế lái, chậm rãi hạ cửa xe xuống, cánh tay đặt ở mép cửa sổ. Dưới ánh mặt trời, hắn nhìn giống như một bức tranh vẽ, vô cùng chói mắt. Giọng nói lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào: "Lên xe." Chúc An không nhúc nhích. Lâm Lục Viễn nhíu mày, hiếm thấy lặp lại một lần nữa: "Lên xe, tôi đưa cháu đến trường." Chúc An: "Không cần, cháu tự đi được, cảm ơn chú nhiều." Dáng vẻ phân rõ giới hạn này khiến Lâm Lục Viễn có chút tức giận. Hắn đã dành mười bốn năm với cái đuôi nhỏ này, từ ghét, không chịu được, bị động chấp nhận đến hoàn toàn quen thuộc, có thể viết thành cuốn tiểu thuyết hành trình của trái tim. Chúc An thích hắn như vậy, từ nhỏ đã quấn hắn, lớn lên lại bắt đầu thổ lộ nhiều lần. Tất cả các loại, tất cả các chiêu đều ra trận, mười tám loại võ thuật, cốt truyện cũng sắp đuổi kịp một ngàn lẻ một đêm. Lâm Lục Viễn chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bị cô ghét bỏ. Hắn giễu cợt, không nói gì nữa, đóng cửa xe lại. Chiếc xe thể thao bay đi trước mặt Chúc An. * * * Giờ cao điểm buổi sáng ở thành phố Hải bị tắc nghẽn nghiêm trọng, xe buýt của trường học bị chặn trên cao hơn nửa giờ, đến khi đến đại hoc P đã muộn hơn thời gian dự kiến một giờ. Chúc An bước nhanh đến ký túc xá, bỏ vali, lại cầm sách chạy đến tòa nhà giảng dạy. Đây là một tiết học tập thể, ở chỗ bậc thang của phòng học. Bùi Văn Tình ngồi ở hàng thứ ba, bên cạnh còn chỗ trống, đang vẫy tay với cô. Chúc An nhanh chóng đi qua rồi ngồi xuống. Chuông vào lớp vang lên. Phòng học rộng lớn dần trở nên yên lặng. Chúc An bình tĩnh lại, tiện tay mở sách ra, bắt đầu ngẩn người. Bùi Văn Tình thấy dáng vẻ của cô không đúng, liền mở vở ghi chép ra giở đến trang cuối cùng: "Xoẹt xoẹt xoẹt." Viết mấy câu rồi đưa đến trước mặt cô. [Em sao thế? Hôm qua ngủ không ngon à? Hiếm thấy em đến muộn như thế.] Chúc An lấy lại tinh thần, mỉm cười rồi cầm bút lên viết vài câu. [Không có chuyện gì. Buổi sáng xe của trường bị tắc đường, vì đi quá lâu nên em cảm thấy có chút say xe, sớm biết thế em đã ngồi tàu điện ngầm rôig.] Bùi Văn Tình không tin. Nhưng ở trong trường học, Chúc An giống như người khác loài vậy, rất ít khi giao tiếp với người khác. Chúc An nhỏ hơn bạn bè cùng lứa hai tuổi, lại là một cô gái thiên tài - còn thêm cả vẻ ngoài xinh đẹp nên vừa nhập học đã được nhiều người chú ý. Có người tìm tên cô trên phần mềm tìm kiếm liền phát hiện cô đã tham gia cuộc thi tính toán nhanh của Trung Quốc năm chín tuổi, nhỏ tuổi nhất cuộc thi, lấy khí thế bá đạo giành được chức vô địch. Tuy rằng sau đó không xuất hiện trước mặt công chúng nữa, nhưng xét về tuổi tác mà nói đương nhiên là vượt cấp giữa chừng. Cho dù là ở trường có danh tiếng đỉnh cao như đại học P thì lý lịch này của cô cũng đủ hoa lệ. Rất nhanh, chuyện này đã lan truyền ra khắp trường. Có video làm bằng chứng, khuôn mặt đẹp tự nhiên, đầu óc cũng thực sự phi thường. Chúc An đã trở thành người nổi tiếng ở đại học P. Thậm chí đang đi trên đường cô cũng bất ngờ nhận được lời tỏ tình. Chỉ tiếc cô là một người khiêm tốn, ngày thường lại có chút khí chất thần bí, không ai có thể bắt được, ngay cả hai ba người bạn cô cũng không có. Bởi vì Bùi Văn Tình ngủ chung với Chúc An nên bây giờ mới thân thiết với cô hơn một chút. Theo quan điểm của Bùi Văn Tình, Chúc An chính là nữ chính tiêu chuẩn trong ngôn tình, nhan sắc xinh đẹp lại có tài năng tuyệt diễm đến khinh ngạc, tất nhiên sẽ có một đoạn chuyện thương tâm khiến cô bị tự bế. Suy đoán lung tung như vậy, Bùi Văn Tình tình nguyện trở thành chị cả, chăm sóc cho đứa em gái đáng yêu này ở khắp mọi nơi. Dù sao cô cũng là nhan khống (*), những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta yêu thích. (*) Nhan khống: Chỉ những người yêu thích sắc đẹp, si mê cái đẹp. * * * Cuối cùng cũng hoàn thành xong tiết học này. Chúc An đeo túi sách, sóng vai với Bùi Văn Tình, cùng nhau đi tới nhà ăn. Trên con đường này đều là học sinh, tụm năm tụm ba vội vã đến nhà ăn, ríu rít, sôi nổi giống như ngày xuân. Ngày xuân? Chúc An chợt lấy lại tinh thần, lấy điện thoại ra để xem lịch. Quả nhiên, tuần sau chính là sinh nhật của ông Lâm. Từ lúc vào xuân, cô luôn suy nghĩ giới hạn thích hợp nhất cho mối quan hệ của mình và Lâm Lục Viễn, lại quên mất chuyện này. Chúc An cất điện thoại đi rồi hỏi Bùi Văn Tình: "Văn Tình, chiều mai chị có rảnh không?" Trên đường đi, Bùi Văn Tình đang thực hiện kế hoạch quan sát mỹ nữ xủa mình. Thiếu nữ xinh đẹp đột nhiên mở miệng khiến cô sửng sốt một chút mới lên tiếng đáp lại: "Ngày mai à? Chúng ta không có tiết học, có thời gian rảnh rỗi, sao vậy?" Chúc An thở dài: "Giúp em đi chọn quà với.. Năm nào cũng tổ chức nhiều kiểu khác nhau, thật sự em đã không nghĩ ra nên tặng quà gì nữa rồi." Lâm gia không thiếu tiền, Chúc An là tiểu bối, đối với cô, ông Lâm giống như cha mẹ của cô vậy. Món quà sinh nhật này không cần phải quá đắt tiền, nhưng ít ra phải có đầy đủ tấm lòng mới được. Bùi Văn Tình không biết tình huống nhà Chúc An nên khi nghe cô nói chư vậy, nghĩ đến đầu tiên chính là ở phương diện tình cảm, Cô nháy mắt: "Là bạn trai à?" Chúc An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Là ông nội em." Bùi Văn Tình lúng túng "À" một tiếng, lập tức chuyển giọng: "Không thành vấn đề, chọn quà cho trưởng bối, chị là người rõ nhất." "Cám ơn chị." Bùi Văn Tình đưa tay ôm lấy bả vai của cô. "Em yêu, tôi yêu dáng vẻ ngoan ngoãn này của em chết đi được.." Chúc An không nói một lúc lâu, khẽ cười nhẹ. * * * Buổi chiều ngày hôm sau. Sau khi kết thúc buổi học thứ nhất, hai cô gái liền bắt xe buýt của trường học rồi đi thẳng tới khu buôn bán ở trung tâm thành phố. Trên đường đi, Bùi Văn Tình mới nghe Chúc An thuận miệng nói tới việc cô muốn đi dự thi. Bùi Văn Tình mở to hai mắt: "Tính toán nhanh? Chúc An gật đầu. Bùi Văn Tình: " Trời ơi, chị chưa thấy tính toán nhanh bao giờ cả! Khi chị còn bé xem loại chương trình đó, chị đã nghĩ rằng đó là giả bộ.. An An bảo bối, em có thể biểu diễn cho chị xem một chút được không? Chị chỉ muốn xem một chút thôi.. " Chúc An bật cười, thoải mái đồng ý. " Nhưng em đã không luyện tập trong nhiều năm rồi, có thể sẽ không quá nhanh. " " Không có việc gì! " Bùi Văn Tình suy nghĩ một chút, ngón tay chỉ vào biển báo bên ngoài: " Vậy.. 346 nhân với 796? " " 275416. " Chúc An gần như không chút do dự đã báo ra ngay một chuỗi con số: "... Bình thường đều nhân chia các số lớn, ba chữ số xem như tương đối đơn giản. " Bùi Văn Tình đã không nói nên lời. Nghĩ rằng cô cũng là một sinh viên tài năng của đại học P, đừng nói nhân chia ba chữ số, ngay cả tính nhẩm bằng miệng hai chữ số nhân chia, cũng phải nghĩ một lúc lâu. Giữa con người với con người, thực sự là chênh lệch lớn. Sau khi nhận ra hiện thực này, Bùi Văn Tình thở dài: : " Cưng à, tôi lại càng yêu em nhiều hơn thì làm sao bây giờ... Quả nhiên, mỗi người đều là Mộ Cường. " Chúc An mím môi, mỉm cười, không nói gì nữa. Muốn nói Mộ Cường, đó là Bùi Văn Tình chưa từng thấy Lâm Lục Viễn mạnh đến mức nào. Mỗi cô gái bình thường, không thể không rơi vào tình yêu với dáng vẻ ngạo nghễ nhìn thế giới của hắn. Nếu không, sao Tiểu Chúc An lại đắm chìm như vậy. Đã nhiều năm rồi mà vẫn không thể tự kiềm chế được. Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh nhanh chóng lướt qua. Chúc An tựa đầu vào cửa kính, khẽ cười như tự giễu. Sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng đã hiểu, cuối cùng cô đã quyết tâm thoát khỏi cơn ác mộng này. Lâm Lục Viễn dù tốt và mạnh mẽ đến đâu, đó cũng là ánh trăng sáng cao không thể chạm tới. Cô vốn không nên đưa tay ra để hái lấy mặt trăng, chắc chắn là vô ích. Bây giờ rút ra, vẫn chưa quá muộn. * * * Tối thứ năm là tiệc sinh nhật của ông Lâm. Chúc An nhờ Bùi Văn Tình xin nghỉ giúp, từ trường về nhà trước một ngày. Về đến nhà mới hơn bốn giờ, bữa tối vẫn chưa bắt đầu, trong phòng khách đã bận rộn. Chúc An trở về phòng, cất túi xách, vội vàng thay quần áo. Cô đi đến gương. Người trong gương mặc một chiếc váy ngắn có dây đeo nhỏ, chiều dài có thể đến dưới đùi, đi một đôi giày cao gót vuông có dây buộc, tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, duyên dáng yêu kiều. Toàn bộ tóc được xõa xuống, phần đuôi tóc được uốn xoăn nhẹ bằng máy uốn và buông xõa trên vai. Chỉ có một đôi khuyên nhỏ được đeo bên tai, không phô trương, nhưng trông rất nữ tính. Cả người không còn là đứa bé bị bỏ rơi trên đường nữa. Chúc An quay người nhìn lại mình trong gương. Sau khi chắc chắn rằng mình không có vấn đề gì, cô mới đi xuống cầu thang. Ngay cả những đứa trẻ được nuôi dưỡng ở Lâm gia, cũng là người của Lâm gia, là tiểu bối, việc ra vườn hoa đón khách trước là phép lịch sự cơ bản. Trên đường đi đến cửa, toàn bộ đèn trên cao đã được bật lên, chiếu sáng rực rỡ toàn bộ nhà lớn Lâm gia. Chúc An chậm rãi đi đến bên cạnh quản gia. " Chú. " Quản gia nhìn thấy cô, mỉm cười: " An Tiểu thư, bên ngoài rất lạnh, cháu mặc thêm áo vào đi. " Chúc An: "Không lạnh đâu ạ. " Sau khi nói xong hai câu này, xe của Lâm Lục Viễn cũng đã đến. Sau khi dừng xe, anh bước chân dài, xuống xe, vòng qua bên kia, mở cửa xe của ghế phụ. Trên ghế phụ có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ, bộ váy được cắt may kỹ lưỡng, một cái túi xách nạm kim cương màu bạc, giẫm lên đôi giày cao gót nhọn, chiều cao dường như gần bằng Lâm Lục Viễn. Cô ta đặt tay vào trong khuỷu tay Lâm Lục Viễn. Lâm Lục Viễn không từ chối. Hai người cùng nhau đi về phía cửa. Chúc An đã sớm rũ mắt xuống, ngón tay nắm chặt thành quyền. Quản gia cúi đầu: " Tam thiếu... " Lâm Lục Viễn trầm giọng Ừ "một tiếng, dùng ánh mắt chỉ xuống người phụ nữ bên cạnh: " Người này là Khương tiểu thư.. " " Khương tiểu thư, hoan nghênh. " Khương tiểu thư kia cười khẽ một tiếng, giọng điệu vừa ngọt vừa mềm, lại vô cùng lễ phép: " Ngài khách sáo rồi..." "... " Ánh mắt Lâm Lục Viễn cuối cùng cũng rơi xuống trên người Chúc An bên cạnh. Chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhíu mày. Chúc An bị hắn nhìn chằm chằm khiến cánh tay tê dại, lui về phía sau nửa bước, tránh đi ánh mắt đáng sợ này. Có lẽ là chê cô không lễ phép, không chủ động chào hỏi, vi phạm lời dạy ngày xưa của hắn. Tuy nhiên, Chúc An không muốn gọi hắn là" Chú út ". Càng thêm không muốn gọi ở trước mặt người phụ này. Chỉ có thể im lặng. Cũng may, Lâm Lục Viễn cũng không nói gì với mọi người, dắt Khương tiểu thư đi vào sảnh. Cánh cửa kia mở rộng, gió lùa truyền vào tai Chu An giọng nói ngọt ngào của Khương tiểu thư. " A Viễn, sao anh vẫn nhìn người ta chằm chằm vậy? Anh thích cô bé kia thế à? Em còn chưa đủ đẹp sao..." Bởi vì Lâm Lục Viễn không giới thiệu, cô ta dường như đã cho rằng Chúc An là người giúp việc của Lâm gia. Chúc An không nghe thấy câu trả lời của Lâm Lục Viễn. Chỉ cảm thấy trái tim giống như gió đêm mùa xuân, hiện lên cảm giác mát mẻ. Tác giả có lời muốn nói: Quên nói với mọi người, nam nữ chính cách nhau bảy tuổi.
Chương 3: Bấm để xem Editor: Soir ---------- Sắc trời dần dần tối đen, khách khứa đã có mặt đầy đủ. Người đến đều là những người có quan hệ thân thiết với Lâm gia, đều là những gương mặt quen thuộc. Chúc An lặng lẽ đứng bên cạnh quản gia, không mở miệng nhiều, nhưng vẫn luôn duy trì một nụ cười khéo léo. Không lâu sau, bên trong có người đến, thì thầm gọi cô: "An tiểu thư, Lâm lão bảo cô đến chỗ của ông ấy." Chúc An gật đầu đồng ý. Lâm lão không có nhiều con cháu, con trai cả có hai đứa con, con gái thứ hai cũng có một đứa, tiếp theo là Lâm Lục Viễn chưa lập gia đình. Ba đứa trẻ vẫn còn nhỏ, trong đó có hai đứa trẻ mới hơn mười tuổi, và một đứa trẻ chỉ mới biết đi bộ. Tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa hết tình trẻ con. Người cháu có thể nghiêm túc gặp mặt người khác chỉ có Chúc An, mỗi lần trong nhà mở tiệc, cô chắc chắn sẽ phải đi cùng. Cho dù trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết, cô chỉ là người ngoài, cũng không ngăn nổi sự cưng chiều của Lâm lão, vô hình trung làm thân phận của cô được nâng cao lên, dường như có thể sánh bằng hậu bối chân chính của Lâm gia. Mấy đời Lâm gia đều là những người được ăn học tử tế, là một gia đình tri thức, tài sản được tích lũy từ đời này sang đời khác, đồng thời cũng là một gia tộc nghiêm túc và giàu có. Ngay cả khi không thích, cũng không thể tránh khỏi cái bẫy trong vòng tròn này. Giờ phút này, bên cạnh Lâm lão đang có vài người vây quanh, dáng vẻ ba bốn mươi tuổi, có nam có nữ, toàn thân toát lên sự cao quý. Chúc An đến gần hơn thì nghe tất cả họ đều đang thảo luận về một dự án nghiên cứu được công bố vài ngày trước đó. Dự án đó được bắt đầu nghiên cứu bởi một người chú thuộc dòng thứ của Lâm gia, được cấp trên thông qua, đã phê duyệt kinh phí nghiên cứu khoa học. Dường như một số người cũng muốn tham gia. Lâm lão cười tủm tỉm, không trả lời, cũng không đáp lời. Chúc An đi đến bên cạnh ông, thì thầm nói: "Ông Lâm, ông gọi cháu ạ." Lâm lão sửng sốt. Nhưng rất nhanh ông đã phản ứng lại: "Đúng vậy. An An, đến đây, ông giới thiệu cho cháu vài cô chú này." Chúc An theo ý ông, chào hỏi từng người một. Mấy cô chú kia cũng tinh ý, thấy Lâm lão không tiếp lời, liền thuận thế khen ngợi Chúc An. "An An đã lớn như vậy rồi sao, lần gặp mặt đợt trước cháu còn vẫn là một cô bé." "Thật xinh đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất thông minh, không hổ là đứa nhỏ được ông Lâm dạy dỗ." "Tôi nghe con tôi nói, An An thi vượt cấp rồi học ở đại học P, năm nay đã là năm thứ hai, là người rất nổi tiếng ở đại học P đó." "Nói nhỏ cho dì biết, cháu đã có có bạn trai chưa?" "..." Lâm lão thích nhất là nghe người khác khen ngợi Chúc An. Ông vốn rất thích con gái, con gái thứ hai lớn lên, ông vẫn còn trẻ, vẫn say mê nghiên cứu khoa học, có rất ít thời gian đê về nhà, đương nhiên cũng sẽ ít người bầu bạn đi. Ông là người nhìn Chúc An lớn lên từng chút một, không khác gì con mình. Chỉ là, trong lòng người khác, rốt cuộc vẫn là người ngoài. Nói vài câu, các cô chú lại không chú ý chuyển đề tài sang Lâm Lục Viễn. "Ông Lâm, sao Lục Viễn vẫn chưa có động tĩnh gì? Thằng bé cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, nên quyết định sớm một chút, nhanh chóng sinh cho ngài một đứa cháu, chắc chắn sẽ thông minh như An An, khiến cho rất nhiều người yêu thích. Đúng lúc, tôi có một đứa cháu gái, tốt nghiệp đại học năm nay 22 tuổi.." "Phải không đấy? Tôi vừa thấy Lục Viễn dắt theo một cô gái rất xinh đẹp. Ông Lâm, có phải trong nhà sắp có chuyện tốt đúng không?" "..." Dáng vẻ của Lâm lão vẫn vui tươi hớn hở: "Chuyện của tiểu bối thì để cho bọn nó tự mình quyết định đi." Lại vỗ vỗ cánh tay Chúc An. Chúc An tán thành rồi tiến lại gần. Ông thì thầm: "An An, cháu đi tìm Lâm Lục Viễn, còn có cô gái kia nữa, gọi hết đến luôn đi." Cô gật đầu, quay lại và đi tim người. * * * Nhà cũ của Lâm gia là biệt thự vườn, ngoài tòa nhà chính, hồ bơi ngoài trời và sân trong, còn có một tòa nhà phụ bên cạnh, chiếm diện tích rất lớn. Lần này sinh nhật ông Lâm, toàn bộ đại sảnh và sân lớn bên ngoài đều cùng nhau mở ra, trông thật nguy nga tráng lệ. Chúc An chịu đựng gió đêm, vòng vo mấy vòng từ trong ra ngoài. Cuối cùng cũng tìm thấy Lâm Lục Viễn ở tầng hai. Tầng hai là chỗ ở ngày thường của nhà họ Lâm, khách sẽ không đi lên. Giọng nói của Lâm Lục Viễn truyền ra từ phòng khách, mơ hồ và không nghe thấy rõ. Chúc An gõ cửa. "Cốc cốc." Lâm Lục Viễn: "Cửa không khóa." Chúc An hít một hơi thật sâu, đẩy cửa, bước vào. Đập vào mắt là Lâm Lục Viễn và Khương tiểu thư đang ngồi đối diện với nhau, vẻ mặt tự nhiên. Nghe thấy tiếng động, hai người đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô. Chúc An mím môi, rũ mắt xuống: "Ông nội Lâm gọi hai người." Lâm Lục Viễn không lên tiếng, Thay vào đó, Khương tiểu thư lại cười duyên một cái: "Nếu nhìn kỹ, em gái này thật xinh đẹp. A Viễn, sau này em cũng mặc như thế này, anh có thích không?" Lâm Lục Viễn xua tay. Khương tiểu thư mỉm cười, không dám nói gì, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Chúc An không hiểu ý của hắn nên đành phải nói lại lần nữa. "Ông nội Lâm bảo chú và Khương tiểu thư cùng đi xuống chỗ của ông ấy." Lâm Lục Viễn nắn vuốt đầu ngón tay, lạnh mặt, dạy dỗ cô: "Chúc An, ai cho cháu ăn mặc như thế này đứng ở bên ngoài?" Chúc An: "..." Ánh mắt hắn rơi xuống đôi vai trần của cô, đôi mắt hắn tỏ vẻ khó chịu. "Đi thay bộ quần áo khác đi, cái này trông không ra thể thống nào cả." Đột nhiên. Trong lòng Chúc An tràn ngập lửa giận, suýt chút nữa đã phá vỡ lớp vỏ bọc tự nhiên của mình. Cô giống như một con thú nhỏ bị thương, không thể kiềm chế giọng nói và giọng điệu của mình. Tất cả oán hận đều hướng về phía Lâm Lục Viễn. "Lâm Lục Viễn, chú là cái thá gì? Dựa vào đâu mà chú lại quản cháu? Không phải chú đã nói chú họ Lâm và cháu họ Chúc, chúng ta không liên quan gì đến nhau hay sao! Bây giờ cháu đã quyết định không quấn lấy chú nữa, chú có thể tránh xa cháu và ngừng trêu chọn cháu được không?" Cô gầm nhẹ. Đủ rồi. Tất cả mọi thứ này giống như tra tấn, như con dao đâm vào cơ thể và tâm trí cô. Kiên nhẫn không bỏ, cầu mà không được. Đó là nhận thức của Chúc An năm mười bảy tuổi về sự đau khổ của con người. Lâm Lục Viễn sửng sốt một chút. Chúc An lau nước mắt, hít một hơi thật sâu, thấp giọng bổ sung: "Lâm Lục Viễn, cháu sẽ không thích chú nữa, là nghiêm túc. Trong lòng chú cũng đừng nghĩ cháu là gánh nặng, hay đang chơi trò gì đó để tiến lên và rút lui, cháu không giỏi như vậy. Trước kia là cháu không hiểu chuyện, là cháu tự làm tự chịu, còn làm cho chú không thoải mái. Vẫn luôn chưa có cơ hội xin lỗi chú, thật xin lỗi." Không cần câu trả lời của Lâm Lục Viễn, cô đã xoay người rời đi, nặng nề đóng cửa lại. Ánh mắt Lâm Lục Viễn nặng trĩu, hồi lâu không nhúc nhích. - Bảy giờ tối. Bữa tiệc chính thức được tổ chức ở tầng dưới. Lâm Lục Viễn dẫn Khương Đình trở lại đại sảnh. Lâm lão là người chủ trì nên ngồi ở giữa bàn chính, anh cả và chị hai của nhà họ Lâm ngồi bên cạnh ông, bên cạnh là gia đình của họ. Họ đều là người trong một gia đình, chính xác là tám người, và có hai ghế trống còn dư lại ở bàn. Chúc An không có ở đây. Lâm Lục Viễn dừng lại, nheo mắt một lúc. Chị hai Lâm quay đầu lại, chú ý tới dáng vẻ của hắn, lên tiếng: "Tiểu Viễn? Sao không qua đây, đứng ngẩn người ra đấy làm gì." Lâm Lục Viễn gật đầu, xem như đã trả lời. Hắn thì thầm với Khương Đình: "Em ngồi ở bàn bên cạnh." Khương Đình muốn nói gì đó, nhưng không dám không nghe lời, ngoan ngoãn đi sang bàn khác. Lâm Lục Viễn ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đầu ngón tay vô thức cọ xát vào nhau. Cuối cùng hẵn vẫn không nhịn được hỏi ".. An An đâu?" Lâm Nhị lắc đầu: "Không biết." Lâm Lục Viễn lại đứng lên. "Em đi tìm cô ấy đâu." Hắn nói. * * * Đêm khuya, khắp nơi trong nhà họ Lâm đều có tiếng người đang nói chuyện. Lâm Lục Viễn đi vòng quanh đại sảnh, không tìm thấy ai, lại đi ra sân. Vẫn không có dấu vết của cô gái nhỏ. Hắn cau mày, nhấc chân lên sải bước về phía sân sau. Sân sau yên tĩnh hơn một chút so với phía trước. Cho nên âm thanh nói chuyện phát ra từ ngôi đình nhỏ rất rõ ràng. Lâm Lục Viễn muốn xoay người bỏ đi, nhưng lại vô tình nghe thấy tên của Chúc An. Đột nhiên, dừng lại. Hai giọng nữ nói chuyện nghe có vẻ trẻ trung, nhưng rất xa lạ, chắc là khách. "Cậu có vừa nhìn thấy cô gái tên Chúc An kia không? Được Lâm lão đích giới thiệu, số phận thật sự rất tốt." "Cô ta là ai?" "Cậu không biết sao? Cô ta được Lâm lão nhặt được! Tớ nghe nói cha mẹ cô ta qua đời, để đứa trẻ ở cửa nhà họ Lâm, nhà họ Lâm có tiền nên không gửi người đến trại trẻ mồ côi. Bây giờ thật sự giống như muốn nuôi thành đại tiểu thư vậy. Chậc chậc." "Li kỳ như vậy? Trời ơi, đây là loại may mắn gì.." "Đúng vậy! Cậu không biết đâu, từ nhỏ tớ đã được đến Lâm gia làm khách cô, cô gái đó và Tam thiếu như hình với bóng không thể tách rời, giống như là con dâu nuôi từ bé vậy. Nghĩ lại, lúc đó tớ đoán mọi người đang thực sự làm việc chăm chỉ theo hướng đó nhưng lại nghe mẹ tớ nói rằng cô gái đó là một thiên tài, vì vậy Lâm lão mới thích cô ấy. Kiểu con gái này, có chỉ số thông mình cao, chắc chắn phải có rất nhiểu tâm tư. Không ngờ hôm nay Tam thiếu lại dẫn một cô gái khác đến, người được mang đến loại tiệc gia đình này cơ bản là được thừa nhận rồi đúng không? Bùm, ước mơ con dâu nuôi từ bé đã không thành công!" Hai người cùng cười ha hả. Trong bóng tối, Lâm Lục Viễn siết chặt nắm đấm. Chờ hai người cười xong, hắn mới không nhanh không chậm bước ra ngoài. Giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn lại có sát ý. "Hai người đang nói về tôi sao?" Hai người phụ nữ không ngờ bên cạnh có người nghe lén, bọn họ bị kinh sợ, kêu thét lên một tiếng. Lâm Lục Viễn cười nhạt: "Sợ cái gì?" " Ánh sáng chiếu sáng các đường nét trên khuôn mặt của hắn hết sức rõ ràng. Diện mạo đẹp như vây, chắc chắn sẽ không nhận sai người được. Vẻ mặt người phụ nữ tái nhợt, giọng nói bắt đầu run rẩy: " A, Tam thiếu.. " Lâm Lục Viễn mở miệng nói từng chữ một: " Người của nhà họ Lâm tôi, không đến lượt mấy người phán xét. Lâm gia không chào đón mấy người, xin vui lòng đi ra ngoài.. " "... " " Tôi gọi bảo vệ. " Nếu bị đuổi đi trong một bữa tiệc rượu như vậy, thực sự rất xấu hổ. Chỉ là thái độ của Lâm Lục Viễn rất kiên quyết, không thể tranh cãi. Người phụ nữ đó xuất thân từ một nhà giàu mới nổi, gia tài bạc triêu, từ tận đáy lòng của cô ta rất xem thường gia tộc tri thức giống như Lâm gia này. Gia đình họ đã sớm giàu có, từ nhỏ cô ta đã được lớn lên trong sự nuông chiều, đương nhiên sẽ không thể chịu nổi uất ức này. Cô ta đứng phắt dạy: " Tôi nói sai sao? " " "..." "Chúc An đó, vốn không phải người nhà họ Lâm. Tam thiếu, trước kia anh ghét cô ấy đến mức nào, có cần tôi phải nhắc lại không? Tôi cũng đã đến sinh nhật lần thứ mười sáu của anh, lúc đó anh còn không thèm giả vờ, vì vậy anh trực tiếp không cho cô ta vẻ mặt tốt, buộc cô ta phải ngồi vào chỗ dành cho khách. Tại sao bây giờ anh không dám nói ra? Hay là vẻ mặt ra vẻ đạo mạo của anh đã bị vạch trần, quá xấu xí?" "Tây Tây, đừng nói thế.." "Đừng kéo tớ! Là một người đàn ông sao anh dám làm mà không dám nói ra!" Vẻ mặt Lâm Lục Viễn không thay đổi, hắn nhếch mép một cái. Hắn ên tiếng, ngắt lời cô: "Tôi có thể làm, còn cô thì không thể nói. Đó là quy tắc của tôi. Nhân viên bảo vệ, tiễn hai vị tiểu thư này đi.." * * * Chẳng mấy chốc, sân sau yên tĩnh trở lại. Lâm Lục Viễn chuẩn bị rời đi, thì tầm nhìn của hắn lại rơi vào một mảnh quần áo. Sau khi đi một vòng, hắn bước nhanh đến ngôi đình nhỏ ở phía sau. Chúc An ngồi một mình trên băng ghế dài, cầm điện thoại, không biết mình đang loay hoay cái gì. Đây là điểm mù của sân sau, cộng thêm xung quanh không có ánh sáng, rất khó để có thể tìm thấy người. Lâm Lục Viễn đứng yên bên cạnh cô. "Sao lại ngồi ở đây? Không đi vào sao?" Chúc An tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt Lâm Lục Viễn sắc bén, trước đó hắn đã từng nhìn thấy cô gái nhỏ đang chơi Sudoku. Hắn không khỏi cong môi. Giọng điệu của Chúc An đã không còn sự tức giận cách đây không lâu nữa, cô cũng đã bình tĩnh như Lâm Lục Viễn. "Không có gì, lúc cháu muốn đi ra ngoài thì lại cảm thấy không quá thuận lợi nên cứ chờ thế thôi." Cái gì bất tiện không cần nói cũng biết. Đương nhiên là không tiện ngắt lời khi người khác đang bàn tán về chuyện của mình. Lâm Lục Viễn lập tức hiểu ra. Mím môi, thấp giọng nói: "Tôi đã đuổi ngươi đi rồi." Chúc An cười khẽ. "Không cần." Dáng vẻ đó của cô khiến Lâm Lục Viễn phải cau mày. "Các cô ấy nói cũng không sai, đều là nói thât, không thể lúc nào cũng có thể bịt miệng người ta." "..." Chúc An cầm điện thoại đứng dậy. Cô vẫn mặc chiếc váy trơn đó, ban đêm hơi mát mẻ, khiến người cô co rúm lại một chút. Giọng nói cũng tràn gập sự buốt giá. "Lâm Lục Viễn, suốt thời gian qua, chú thật sự rất ghét cháu. Không cần phải giả vờ, cháu thật sự không để ý đâu."