Ngôn Tình [Edit] Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi - Trương Tiểu Tố

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhóm Dịch Bananas, 25 Tháng bảy 2020.

  1. Nhóm Dịch Bananas

    Bài viết:
    3
    Chương 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Link & Beta-er: Hy

    Trước khi ở chung với Ôn Hàn, cô không hề kén ăn, trong nhà hoặc căn tin trong trường học nấu cái gì, cô sẽ ăn cái đó. Từ khi nếm qua tài nấu nướng của Ôn Hàn, những đồ ăn khác đều trở thành "tạm chấp nhận", nhưng cô cũng không thể không chấp nhận.

    Ăn cơm tối xong, Hạng Noãn bắt đầu làm việc.

    Nhờ sự kiện họa sĩ minh họa bị nuốt tiền nhuận bút đang hot trên mạng đã giúp cho nhiều người biết đến cô, biết tranh của cô, đủ loại cơ hội công việc ùn ùn kéo tới.

    Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, số fan hâm mộ ban đầu trên weibo của cô là hơn một vạn, nay đã tăng tới năm vạn. Từ một họa sĩ nhỏ tuyến mười tám, cô đã thành công bước lên tuyến mười sáu.

    Trước đó, vì để kiếm sống nên bất kể phong cách và loại hình công việc nào, Hạng Noãn cũng đều nhận, bởi vậy sẽ rất khó nhìn ra được phong cách cá nhân của cô. Nhưng thật ra những bức tranh ngày thường thỉnh thoảng vẽ chơi của cô càng nhìn sẽ càng xuất chúng, nhất là một vài bức cổ phong truyền thần mang vẻ lịch sự tao nhã, ý cảnh xa xưa, nhìn vô cùng dễ chịu.

    Hoàn thành công việc trên tay, Hạng Noãn buông bản vẽ xuống, đóng phần mềm vẽ tranh lại, dựa lưng vào ghế duỗi người một cái.

    Nếu phải ngồi giữ nguyên một tư thế nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trong thời gian dài, mắt và xương cổ sẽ rất mệt mỏi.

    Cô gói sườn xào chua ngọt chưa ăn xong lại rồi xách thêm một bao thức ăn cho mèo và chó lên, rót một ấm nước khoáng lớn, đi ra chỗ nuôi mèo hoang và chó hoang ở phía sau tiểu khu.

    Có người dùng thùng giấy lớn làm hai cái ổ ở ngay góc rẽ của vách tường, bên trong có một cái chiếu nhỏ mà lần trước Hạng Noãn mang tới. Đến khi thời tiết trở lạnh, cô lại đổi thành thảm lông.

    Mèo hoang không có ở nhà. Một chú chó chui ra từ thùng giấy, nó ngửi ngửi sườn xào chua ngọt nhưng không ăn, đi sang bên cạnh ăn thức ăn cho chó.

    Hạng Noãn ngồi xổm trên mặt đất nhìn chú chó màu đen này, trong mắt tràn đầy yêu thương.

    Lúc chia tay với Ôn Hàn, chó của bọn họ chỉ lớn bằng bàn tay. Nếu nó vẫn còn, có lẽ dáng dấp của nó sẽ không chênh lệch nhiều so với chú chó này, đứng lên có thể sẽ tới eo cô.

    Hạng Noãn ngồi trên bồn hoa bên cạnh, lấy điện thoại di động ra, do dự hồi lâu rồi dùng tài khoản weibo chính của mình pm cho Ôn Hàn.

    【 Họa sĩ Phi Vãn: Anh có ở đó không? 】

    Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay cô dùng tài khoản chính của mình liên lạc với anh, tay đang cầm di động của cô cũng khẽ run lên vì căng thẳng.

    Mười phút sau, đối phương vẫn chưa đáp lại, pm vẫn hiển thị chưa xem.

    Năm phút sau nữa, khi nhìn thấy hai chữ đã xem, trái tim của Hạng Noãn vô thức đập nhanh hơn mấy nhịp, hô hấp cũng gấp gáp hơn.

    Thật sự là không có tiền đồ mà! Tiện Tiện luôn nói cô hèn, xem ra cũng không phải nói sai.

    【 Tác giả Ôn Hàn: Có. 】

    Một chữ thật đơn giản không thể nào phỏng đoán được tâm tình của đối phương.

    Hạng Noãn thở một hơi thật dài, cúi đầu gõ chữ.

    【 Họa sĩ Phi Vãn: Cẩu Tử có khỏe không? 】

    【 Tác giả Ôn Hàn: Khỏe. 】

    Lại là một chữ, trong đêm tối, thoạt nhìn một chữ này có vẻ khiến người ta khó chịu.

    【 Họa sĩ Phi Vãn: Tôi muốn gặp nó, khi nào thì anh có thời gian? 】

    【 Tác giả Ôn Hàn: Ngày mai. 】

    Lần này là hai chữ nhưng vẫn không hề có chút độ ấm nào. Hạng Noãn cảm thấy mũi chua xót như một phi tần bị thất sủng.

    Có vẻ anh cũng không muốn gặp cô.

    Ôn Hàn mở tủ quần áo, chọn mấy bộ quần áo đặt lên giường, phối đồ xong lại cầm tới trước gương soi đi soi lại. Cuối cùng, anh chọn một cái áo sơ mi màu xanh nhạt và quần tây đen.

    Triệu Văn Đình đứng ở cửa nhìn người trước gương như gặp quỷ.

    Người kia nhìn gương soi qua soi lại, đổi một bộ rồi lại một bộ, còn phối hợp với các biểu cảm khác nhau trên gương mặt.

    Mặt không thay đổi, lãnh khốc, mỉm cười, trong lãnh đạm có chút ôn nhu, trong ôn nhu lại có chút xa cách.

    Có thể xem như là bệnh nhân tâm thần đang chiến đấu với bệnh tật.

    Hạng Noãn lấy mấy cái váy trong tủ quần áo ra, lần lượt chụp hình rồi gửi đi.

    【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Tiện Tiện, mấy cái này cái nào đẹp nhất? 】

    Ôn Hàn xem tin nhắn trong điện thoại di động, kéo lên, lại kéo lên.

    【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cái thứ ba. 】

    Hạng Noãn lướt lên một chút. Đây là một cái váy hai dây màu đỏ, đẹp thì đẹp, chỉ có điều có phải hơi lộ quá không, phối với áo cardigan thì lại sợ quá nóng.

    【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Có phải đàn ông các cậu đều thích nhìn phụ nữ ăn mặc hở hang như thế không? 】

    【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cậu cũng không bảo là mặc đi ra ngoài mà. 】

    【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Vậy chọn một bộ mặc ra ngoài đi. 】

    【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cái thứ năm. Long trọng thế à? Ngày mai có hoạt động gì hả, đi hẹn hò hay gặp nam thần? 】

    【 Ngũ Hành Khuyết Ái: Gặp chó. 】
     
    Ngân TuyếtMirulilala thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...