Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 20: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (19)

[HIDE-THANKS]Nghe tên Bạch Tô, Tạ Qua tức giận vặn chai nước uống một hớp lớn, trên mặt biểu tình có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên sau chuyện trên diễn đàn tâm tình cậu ta không được tốt.

Bởi vì bị Bạch Tô vạch trần những chuyện đó, cậu ta] bị tiểu cữu cữu giáo huấn một trận, không chỉ có học kỳ này cuối tuần không thể đi ra ngoài chơi, ngay cả tiền tiêu vặt ngày thường cũng giảm phân nửa.

Tiểu cữu cữu đã hạ lệnh, nếu cậu ta lại đi ra ngoài làm xằng làm bậy nữa không chỉ có mất tự do, ngay cả tiền tiêu vặt cũng không có, máy chơi game, quần áo hàng hiệu tất cả đều không có.

Đều do Bạch Tô kia, làm hại cậu ta lần này bị tiểu cữu cữu giáo huấn thảm như vậy.

Mễ Tuyết Nhi nhìn ra Tạ Qua tâm tình buồn bực, cô ta giả vờ an ủi nói, "Yên tâm đi, về sau không ai cùng cậu chơi, tôi sẽ cùng cậu chơi, không ai cùng cậu nói chuyện thì tôi sẽ nói chuyện cùng cậu."

Tạ Qua liếc mắt sang, trong lòng không khỏi chửi thầm, tất cả việc này còn không phải chủ ý của ngươi sao, bằng không cậu ta sao có thể nói Bạch Tô trên diễn đàn độc ác như vậy?

Nhưng Tạ Qua cuối cùng cái gì cũng chưa nói, một phương diện việc này cậu ta cũng đồng lõa, hai người thông đồng tính kế Bạch Tô là thật, một phương diện khác là hiện tại cũng chỉ có Mễ Tuyết Nhi có thể cùng cậu ta trò chuyện, cô ta tạm thời còn có giá trị lợi dụng, không vội vứt bỏ.

"Nếu cậu tâm tình không tốt, tôi mang cậu đi đến một nơi, bảo đảm tâm tình của cậu có thể tốt lên ngay." Nói đoạn Mễ Tuyết Nhi hưng phấn kéo tay Tạ Qua, đem cậu ta kéo đến một rừng cây nhỏ hẻo lánh sau trường trường học.

"Cái cây này rất tâm linh, mặc kệ trong lòng cậu buồn phiền việc gì, đều có thể cùng nó nói hết, có người nào muốn mắng có thể mắng nó, chỉ cần đem tâm sự của cậu nói ra, tâm tình cũng sẽ tốt thôi."

"Cái này có được không?" Tạ Qua bán tín bán nghi nói.

Mễ Tuyết Nhi gật đầu, "Đương nhiên có thể, trước kia tôi có tâm sự gì đều nói cho nó biết, tâm tình của tôi liền tốt, cậu thử xem, tôi qua bên kia chờ cậu."

Mễ Tuyết Nhi cổ vũ nhìn cậu ta sau đó cười rời đi, kỳ thật cô ta thật đúng là phải cảm ơn Bạch Tô, nếu không có cô đăng cái tin kia, cô ta thật đúng là không có cơ hội cùng Tạ Qua gần gũi tiếp xúc như vậy đâu, tin tưởng không bao lâu cô ta cùng Tạ Qua sẽ ở bên nhau, Mễ Tuyết Nhi trong lòng tự tin nghĩ.

Bạch Tô mỗi ngày bắt đầu đi theo Cố Nam Thành đến công ty, cô phát hiện có người rất kỳ quái, chính là đại thúc lần trước cô nhìn thấy ở cửa vệ sinh, mỗi lần đi WC, cô luôn gặp phải ông ta, hơn nữa mỗi lần ông ta đều có thể cầm một đồ vật nữ tính hỏi có phải Bạch Tô làm rơi không, ông ta còn cố tình sát gần cô.

Nếu không phải Bạch Tô sớm có cảnh giác, hơn nữa thân thủ nhanh nhẹn, nói không chừng cô đã sớm bị tên đại thúc này chiếm tiện nghi.

Người đàn ông này vì cái gì nhiều lần đều có thể xuất hiện khi cô từ WC trở về, vì cái gì mỗi lần trong tay đều có đồ vật của phụ nữ, mấy thứ này từ nơi nào tới? Càng nghĩ càng thấy ớn, Bạch Tô quyết định lần sau cô sẽ đổi WC ở chỗ khác để phòng tránh ông ta, nếu đối phương vẫn không buông tha cô, cô không ngại cho ông ta nhìn một chút nhan sắc.

Ngày hôm sau, Bạch Tô thay đổi địa điểm khác, lần này không đụng người đàn ông kia nữa, cô nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới trên đường về văn phòng, cô nghe mấy người là trong phòng thông tin đang nói chuyện bát quái.

"Nghe nói, hôm nay lão dương bị sa thải, nghe nói là đích thân Cố tổng ra lệnh sa thải."

"Nên sớm sa thải ông ta mới đúng, tay chân không sạch sẽ, thường xuyên nhìn phụ nữ bằng loại ánh mắt dâm tà, loại này sắc lang còn lưu tại công ty làm gì, chờ ăn tết a."

"Chính là trước kia công ty cũng chưa bao giờ quản quá những việc này a, rốt cuộc lão dương cũng không có làm ra cái gì hành động quấy rối gì, cũng không có chứng cứ.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 21: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (20)

[HIDE-THANKS]Bạch Tô nghe xong, không khỏi nhướng mày, xem ra Cố Nam Thành đã biết lão Dương nhiều lần muốn quấy rầy cô, lập tức đem hắn khai trừ.

Xem ra bệnh kiều chiếm hữu của hắn cũng quá cường đại rồi, bất quá cũng không sao, vừa hay cô không phải lo về chuyện này nữa..

Bạch Tô trở lại tổng tài văn phòng, phát hiện trợ lý mới tốt nghiệp kia đang thu dọn đồ đạc, Bạch Tô khó hiểu hỏi tổng tài bí thư, "Lâm Đạt tỷ, cậu ấy làm sao vậy, vì cái gì phải đi?"

"Không chỉ có cậu ta mà ngay cả con trai ở tầng 33 đều bị tổng tài đuổi xuống tầng 32, một tháng sau mới có thể dọn về." Lâm Đạt ảo não trả lời, cô cũng thật bó tay với tổng tài nhà mình, làm việc ở đây cô không chết vì mệt thì cũng chết vì ế thôi, ngay cả cơ hội ngắm mấy em trai xinh tươi cũng không có!

Bạch Tô khóe miệng nhịn không được co giật một chút, Cố tổng thật là siêu cường chiếm hữu dục a, thật mong nhìn thấy dáng vẻ khác của hắn khi cô có nam nhân khác, chắc là Cố Nam Thành sẽ đố kỵ phát cuồng, phía sau trực tiếp muốn giải quyết tên nam nhân đó.

Nhìn Bạch Tô biểu tình kỳ quái, Lâm Đạt nhịn không được bát quái nói, "Bạch tiểu thư, em cùng Cố tổng là quan hệ gì a, em không phải là bạn gái nhỏ của Cố tổng đấy chứ?"

Hai ngày này Cố Nam Thành đối với Bạch Tô có đặc thù, Lâm Đạt đều xem ở trong mắt, không cho Bạch Tô uống cà phê do trợ lý nam pha, không cho Bạch Tô cùng nam nhân khác làm việc ở cùng tầng.

Thậm chí là từ trước đến nay Cố tổng đều không đi ăn vào buổi trưa, cũng phá lệ cùng Bạch Tô cùng nhau ăn cơm, trước nay Cố tổng không muốn có người khác ở trong phòng làm việc của mình, vậy mà Bạch Tô có thể thoải mái đi ra đi vào văn phòng, này không thể không làm Lâm Đạt hoài nghi Bạch Tô là bạn gái nhỏ của Cố Nam Thành a.

Tuổi tác không phải là vấn đề, nếu là hai người thiệt tình yêu nhau ở bên nhau, việc này nhất định sẽ trở thành bát quái lịch sử đứng đầu ở Ngạn Xuyên!

Nhìn đến Lâm Đạt biểu tình chờ mong, Bạch Tô lắc lắc đầu, "Em chỉ là bảo tiêu của Cố tổng."

"Bảo tiêu?" Lâm Đạt từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Tô, không tin nói, "Em tay nhỏ chân nhoe như vậy, chị mới không tin em là bảo tiêu gì đó đâu!"

"Linh linh linh.." Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Lâm Đạt đột nhiên vang lên, Lâm Đạt cười Bạch Tô, tùy tay tiếp điện thoại, "Uy, ngươi hảo, tôi là tổng tài bí thư."

Điện thoại bên kia, có người dồn dập mở miệng nói, "Nơi này là phòng an ninh, vừa mới có mấy người tới công ty gây sự, bắt cóc con tin mang lên ban công tầng cao nhất công ty."

"Con tin là.. Con tin là.."

Lâm Đạt cảm thấy đối phương ngữ khí không đúng, không khỏi khẩn trương hỏi, "Con tin là ai?"

"Con tin là chị gái Cố tổng, Cố Nam Hân!"

Lâm Đạt chỉ cảm thấy đầu ' Oanh ' một tiếng sắp nổ tung, bắt cóc ai không tốt, cư nhiên bắt cóc chị gái Cố tổng, Cố tổng lần này khẳng định muốn tức giận rồi!

Thời gian cấp bách, Lâm Đạt cái gì cũng chưa nói, cắt đứt điện thoại vội vàng chạy vào tổng tài văn phòng, "Cố tổng, không tốt rồi, chị gái ngài bị kẻ bắt cóc bắt trên sân thượng công ty."

Cố Nam Thành nghe được này, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, đóng máy tính vội vàng đi ra văn phòng.

"Ai, Bạch tiểu thư đâu?" Lâm Đạt vừa ra khỏi cửa, đã không thấy Bạch Tô đâu, hai người đành phải vội vàng lên tầng cao nhất sân thượng.

Giờ phút này Bạch Tô cũng không có vội vã lên sân thượng, mà đi lên tầng cao nhất của tòa nhà coffee 40 tầng đối diện.

Cô mang theo dây thừng và ròng rọc đã chuẩn bị tốt, đây là công cụ cô tìm kho của Cố thị, cải tạo mà thành.

Trên sân thượng tập đoàn Cố thị, có một chỗ gần lan can, ba kẻ bắt cóc đó là lợi dụng vị trí này một người cầm dao để gần cổ Cố Nam Hân, hai người đứng ở hai bên múa may chủy thủ, không cho người tới gần.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 22: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (21)

[HIDE-THANKS]Đúng vào ngày đời trước, đúng là Cố Nam Hân tự nấu canh mang đến công ty cho Cố Nam Thành, vừa lúc gặp cái kẻ thù truyền kiếp muốn đến trả thù Cố thị.

Ba người nhận ra Cố Nam Hân là chị gái Cố Nam Thành, liền thuận tay bắt cóc bà, muốn bà ta cùng bọn họ chôn cùng.

Bởi vì ba kẻ bắt cóc cũng có cùng mục đích là muốn trả thù Cố thị không cần lợi ích tiền bạc gì, cho nên bọn họ không đợi cục cảnh sát cùng bộ đội đặc chủng đến, chờ đến lúc Cố Nam Thành đi lên, bọn chúng nói vài câu tàn nhẫn đã đẩy Cố Nam Hân cùng nhau nhảy xuống.

Tầng lầu quá cao, ba người nhảy xuống chắc chắn không giữ được mạng.

Tạ Qua bởi vì mất đi mẹ, không gắng gượng được, tính cách lúc trước cao ngạo vô lễ đã biến thành trầm mặc ít nói, Mễ Tuyết Nhi vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu ta, mang cậu ta ra khỏi bóng tối, khiến Tạ Qua động lòng với cô ta nên hai người mới ở bên nhau.

Bạch Tô biết chuyện này từ cốt truyện của thế giới này nên cô mới đưa ra yêu cầu trở thành bảo tiêu của Cố Nam Thành, trước tiên chuẩn bị tốt công cụ, hôm nay cô muốn cứu Cố Nam Hân lấy điều này cùng Cố Nam Thành đàm phán.

Cố Nam Thành cùng Lâm Đạt vội vàng đi lên sân thượng, giờ phút này đã có vài tên bảo an vây quanh, chỗ gần lan can, ba kẻ bắt cóc đang vây quanh hù dọa Cố Nam Hân, Cố Nam Hân vẻ mặt thống khổ cùng sợ hãi, lưỡi dao sắc bén đã lướt qua da thịt trắng nõn ở cổ, máu đỏ tươi từ miệng vết thương không ngừng chảy ra, thấm ướt cổ áo bà.

"Nam Thành, mau cứu chị, chị rất sợ hãi!"

Cố Nam Hân nhìn thấy Cố Nam Thành, nước mắt tuôn rơi, giãy giụa làm mấy kẻ bắt cóc dí dao vào cổ bà sâu hơn, lưỡi dao hoạt tiến sâu vào miệng vết thương của bà.

Mọi người đều hít hà một hơi, Cố Nam Thành mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi, khuôn mặt lạnh đến đáng sợ, trấn định phân phó Lâm Đạt:

"Lập tức gọi xe cứu thương đến đây, thúc giục cảnh sát đến nhanh một chút."

"Vâng."

Lâm Đạt sắc mặt nghiêm túc gật đầu, sau đó rời đi.

"Cố Nam Thành, mày hẳn là không nghĩ tới đi, chúng tao cũng không có bị cảnh sát bắt được, hiện giờ chị gái mày đang ở trong tay bọn tao, hôm nay chúng tao sẽ mang theo chị gái mày cùng xuống địa ngục!"

Bắt lấy tay Cố Nam Hân, kẻ bắt cóc trừng mắt đôi mắt đỏ tươi, sắc mặt dữ tợn nói.

"Cố Nam Thành, đều là bởi vì mày, nếu không phải vì mày công ty của bọn tao sẽ không đóng cửa, bọn tao cũng sẽ không rơi vào đường cùng như ngày hôm nay, tất cả đều là do mày."

Một gã bắt cóc thân hình tương đối cao, cảm xúc phi thường kích động không ngừng ở không trung khoa tay múa chân khiến người xem kinh hồn táng đảm.

"Chúng tao muốn mang chị gái mày đồng quy vu tận, làm mày phải sống trong tư vị đau khổ cả đời."

Cố Nam Thành vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, chờ ba gã kia dừng lại, hắn mới cất giọng khàn khàn nói:

"Chỉ cần mấy người có thể thả chị gái tôi ra, tôi sẽ rút đơn kiện, hơn nữa sự việc hôm nay tôi cũng sẽ không truy cứu, các ngươi cũng có thể trở lại sinh hoạt bình thường trước kia."

"Nói TMD cái gì!"

Kẻ bắt cóc Cố Nam Hân giống như càng bi kích thích hơn

"Một khi thả chị gái mày, chúng tao chắc chắn sẽ bị bắt vào ngục, người một nhà chúng mày sẽ tốt tốt đẹp đẹp, bọn tao sẽ bị tăng hình phạt, mày cho rằng bọn tao là lũ ngốc sao!"

"Các ngươi ngăn cản bọn họ, tao mang người đàn bà này đi trước."

Nói xong, gã ta ôm eo Cố Nam Hân, thân thể muốn nhảy xuống dưới lầu.

"Không cần a!"

Cố Nam Hân khóc đến mắt đều hoa, nước mắt đầy mặt, tuyệt vọng nhìn Cố Nam Thành.

Trong lòng mọi người căng thẳng, đặc biệt là Cố Nam Thành cấp bách muốn xông lên phía trước, lại bị hai người khác gắt gao giữ chặt.

Mắt thấy Cố Nam Hân sắp bị đẩy xuống, ngay tại lúc khẩn cấp, Bạch Tô đôi tay nắm chắc ròng rọc, từ tòa nhà coffee đối diện phá không mà đến[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 23: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (22)

[HIDE-THANKS]May mắn Bạch Tô không lớn tuổi, vóc dáng không cao, thể trọng cũng không nặng, bằng không dây điện này không chịu được trọng lượng của cô, chỉ sợ đến lúc đó cô cũng không thể thuận lợi trượt sang Cố thị đối diện nhanh chóng như vậy.

Vì sợ cánh tay không đủ lực, Bạch Tô cố ý đem dây thừng cột vào bên hông, hai chân cô đạp gã bắt cóc đang chuẩn bị đem Cố Nam Hân nhảy xuống sang bên cạnh, mọi người nhìn một màn này biểu tình choáng váng.

Bọn họ chưa từng nghĩ tới một thiếu nữ mới mười mấy tuổi, lại giống như siêu nhân từ trên trời giáng xuống, chế phục kẻ bắt cóc.

Cô vừa đáp xuống mặt đất, gió to thổi bay mái tóc dài của cô, cả người mỹ lệ, diễm quang bắn ra tứ phía tựa như nữ thần tái thế.

Cố Nam Thành nhìn chằm chằm Bạch Tô lúc cô vừa xuất hiện, sắc mặt đen thui, cô lại dám làm chuyện nguy hiểm như vậy!

"Cẩn thận!" Cố Nam Thành nhận thấy động tác của hai gã bắt cóc kia, khẩn trương mở miệng, thân mình phản ứng nhanh hơn đầu óc dẫn đầu vọt tới chỗ cô đang đứng.

Bạch Tô đỡ hảo Cố Nam Hân, ba năm huấn luyện cô lập tức cảm nhận hai thanh thủy chủ sắc bén hướng về phía cô nhanh chóng.

Tâm Cố Nam Thành vì lo lắng mà nhảy đến cổ họng, rốt cuộc vẫn chậm một bước, không ngăn cản được hai thanh vũ khí đang đâm đến, mọi người ở đây đều cho rằng Bạch Tô - tiểu cô nương hăng hái làm việc tốt sắp bị thương thì cô cử động thân mình linh hoạt né tránh!

Bạch Tô tránh được một bên công kích, xoay người một phen cầm tay gã kia, lưu loát uyển chuyển cướp thủy chủ từ tay gã ta.

Tiếp theo một bên dùng chủy thủ ngăn cản một lần tiến công khác, một bên nâng chân phải lên hung hăng đá vào bụng tên còn lại.

Bạch Tô thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, sau khi xuyên đến đây, cô cũng chưa có một ngày huấn luyện lại, hôm nay cuối cùng cũng được đánh một trận sảng khoái, tuy rằng cùng thân thể trước khi bị hệ thống trói định còn kém xa, nhưng cũng có thể dư dả đấu với ba gã mượn cáo oai hùm này.

Bạch Tô trong biểu tình ngỡ ngàng của mọi người chế phục hai tên bắt cóc, Cố Nam Thành cũng tiến lên ngăn chặn tên còn lại, khuôn mặt hắn trầm tĩnh, con ngươi hơi đỏ ngẩng lên nhìn Bạch Tô, đối phương bày ra biểu cảm tươi cười nhìn hắn, "Cố tổng, tôi nói rồi, để tôi trở thành bảo tiêu của anh cũng không phải tổn thất nghiêm trọng gì."

Cố Nam Thành một câu cũng không nói, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cúi xuống không ai đoán được anh đang nghĩ gì, hiển nhiên là hắn đang rất không cao hứng, nhìn về phía nhóm bảo an vẫn còn đang sững sờ, thanh âm cực kỳ không vui, "Còn không qua hỗ trợ!"

Thấy mấy kẻ làm loạn đều bị bắt, Cố Nam Thành vội vàng cởi áo hoác tây trang ra phủ lên người Bạch Tô.

Toàn thân Bạch Tô cứng đờ như khúc gỗ, cô vừa mới ở giữa ranh giới sống chết, vừa mới cùng ba kẻ bắt cóc kia vật lộn, cánh tay khó tránh khỏi sẽ cùng kẻ bắt cóc có chút cọ xát, hắn ngay cả cái này cũng để ý?

Vừa vặn Lâm Đạt mang theo đội cảnh sát còn có đội ngũ bác sĩ hộ sĩ đi lên, Cố Nam Hân vừa mới hoảng sợ quá độ, đã hôn mê bất tỉnh, trực tiếp mang lên xe cấp cứu tới bệnh viện.

Mấy gã tội phạm cúng bị mang lên xe cảnh sát, chờ đợi bọn chúng chính là trọng tội cố ý giết người!

Cố Nam Thành không nói một lời dẫn Bạch Tô trở về văn phòng. Nhân viên trong công ty ai lại không nhìn thấy một mà anh dũng thần thái kia dùng võ công cái thế chế phục kẻ xấu, bọn họ ngăn chặn Lâm Đạt chuẩn bị rời đi, biểu tình khoa trương nói:

"Lâm Đạt, vị Bạch tiểu thư là nữ siêu nhân sao?"

"Tôi cảm thấy là nữ đặc công a, xoát xoát hai cái giải quyết mấy kẻ xấu xa kia, thật là soái đến mê người!"

"Mấy ngày nay mỗi ngày tôi đều thấy Bạch tiểu thư đi cùng Cố tổng ra vào văn phòng, Lâm Đạt, Bạch tiểu thư là bảo tiêu Cố tổng cố ý mời đến sao?"

* * *

Mấy người vây quanh mỗi người một câu làm Lâm Đạt đầu có chút đau, nữ siêu nhân gì chứ, nữ đặc công lại là cái gì, bảo tiêu là sao, Bạch Tô chính là bạn gái nhỏ của Cố tổng có được không! Chỉ là lời này cô chỉ dám nói trong lòng không chức bí thư này phải đổi người a.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 24: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (23)

[HIDE-THANKS]"Có ý tứ gì, không lẽ là Bạch tiểu thư cứu Cố tiểu thư sao? Sao có thể a.." Lâm Đạt vẻ mặt có chút không thể tin được.

Nhân viên công ty vây lại chỗ Lâm Đạt tái hiện lại hiện trường lúc đó, sắm vai cực kỳ sinh động, cuối cùng còn có người tỏ vẻ rất nghiêm túc nói:

"Tất cả chúng tôi nói là sự thật, một chút đều không có nói dối!"

"Cố tiểu thư thật sự được Bạch tiểu thư cứu?"

Lâm Đạt kinh ngạc há to miệng, cô ta vừa mới ở trước mặt Bạch Tô cười nhạo cô không có khả năng là bảo tiêu của Cố tổng, thật là cô ta vẫn còn trẻ để thấy những điều mới lạ a.

Cố Nam Thành ôm Bạch Tô vào văn phòng tổng tài, một đường đều trầm mặc, Bạch Tô có thể cảm nhận được toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh băng, thật là lãnh đến khiếp người.

Hắn ngồi ở sô pha khí thế mười phần nhìn người đang ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn, giống như cô là tiểu bạch thỏ chứ không phải người uy vũ cứu người lúc nãy.

"Biết em làm sai điều gì chưa?"

Bạch Tô nhíu mày:

"Tôi lại làm sai gì sao?"

"Tình huống lúc ấy nguy cấp, nếu không phải tôi bỏ lại công việc, lên sân thượng cứu Cố tiểu thư, anh có biết hiện tại hậu quả là cái gì không?"

Bạch Tô nghiêm túc mà nhìn Cố Nam Thành:

"Hậu quả có lẽ bây giờ ở dưới tầng Cố thị đã xuất hiện ba thi thể rồi!"

"Thế thì sao?"

Cố Nam Thành lạnh nhạt mở miệng nói, con ngươi sâu thẳm tràn ngập lệ khí, tay phải của hắn bỗng nhiên đánh lên mặt bàn "Bộp!" một cái:

"Ai cho em đi cứu, nếu em ngã xuống, tôi cũng sẽ nhảy xuống theo em, em có biết hay không!"

Cũng không biết là bởi vì Cố Nam Thành đánh trên bàn ha vì lời hắn nói, Bạch Tô sững sờ cứng người đứng tại chỗ.

Cố Nam Thành tiếp tục nói, sắc mặt đầy sương mù cùng thị huyết:

"Nếu em bị thương, tôi sẽ không chắc tôi có thể hay không làm ba kẻ kia sống không bằng chết!"

Bạch Tô nhịn không được giương mắt nhìn hắn:

"Cố tổng, tôi hôm nay cứu chị gái anh, lấy ưu bù khuyết, tôi có thể rời đi chứ?"

Cô không nghĩ tiếp tục nói chuyện với cái người có tâm lý đáng sợ này, tuy rằng lý trí nhắc nhở cô phải nhanh rời đi, nhưng bởi vì gương mặt kia, cô cảm tính không muốn thật sự rời đi mà không nói gì cho hắn biết.

Nghe đến đó, Cố Nam Thành hai mắt tức giận đến tột cùng, lộ ra quang mang sắc bén nguy hiểm, hắn duỗi tay nắm chặt cằm Bạch Tô:

"Hóa ra em liều chết cứu chị gái tôi chính là vì muốn thoát khỏi bên người tôi sao?"

Bạch Tô ăn đau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, ngoảnh đầu sang một bên nói:

"Cố tổng, tôi vốn dĩ vì tin tức kia mới trở thành bảo tiêu của anh, chúng ta cũng không có quan hệ gì, hiện tại tôi cứu mạng chị gái anh chẳng lẽ còn không có tư cách đàm phán sao?"

Cố Nam Thành để sát mặt vào cô, thời điểm chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau, hắn ngừng lại, thanh âm sâu kín nói:

"Tôi không đồng ý, em có thể rời khỏi tôi thử xem, em nhất định sẽ hối hận!"

Hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Bạch Tô, khiến toàn bộ cơ thể cô nhịn không được nổi da gà, đồng thời cô còn cảm thấy sống lưng hơi lạnh, cô chắc chắn Cố Nam Thành lời này tuyệt đối không phải nói đùa.

"Vì cái gì, vì cái gì lại là tôi?"

Bạch Tô ngước mắt, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Cố Nam Thành:

"Tôi chẳng qua là nữ sinh học cùng trường Tạ Qua mà thôi, Cố tổng vì cái gì muốn dây dưa với tôi không buông?"

Cố Nam Thành nghiêm túc nhìn Bạch Tô một hồi lâu, mới mở miệng nói:

"Bởi vì em đặc biệt, em luôn có thể làm ra những việc tôi không tưởng tượng được."

Hắn hơi câu môi cười khẽ:

"Mỗi lần em nhìn lén tôi đều mang theo nồng đậm tình yêu, lần trước ở hẻm nhỏ em nói không thích tôi, là gạt tôi, đúng hay không?"

Bạch Tô ngây người, cho nên đây là lý do hắn luôn quấn lấy cô?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 25: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (24)

[HIDE-THANKS]"Cố tổng, tôi nghĩ anh nhầm.."

Bạch Tô muốn giải thích, lại bị Cố Nam Thành đánh gãy:

"Mặc kệ em giải thích cái gì, ánh mắt của em càng không thể gạt tôi, Bạch Tô, em đừng hòng gạt được tôi."

Bạch tô: Tôi.. Hắn mẹ nó tự luyến như vậy, chính hắn có biết không?

Thu thập một chút, Bạch Tô đi theo Cố Nam Thành đi bệnh viện, chưa vào đến nhà, đã nghe thấy tiếng Cố Nam Hân cùng Tạ Qua cười nói truyền ra.

Tạ Qua sau khi nghe được tin tức, cấp tốc từ trường học vội vàng chạy tới, hắn tận lục khuyên bảo, làm Cố Nam Hân thoát khỏi chấn kinh, tinh thần trạng thái cũng tốt lên.

"Nha, này không phải ân nhân cứu mạng của tôi sao? Mau tới đây ngồi, mau tới đây ngồi xuống."

Vừa vào phòng, Cố Nam Hân nhận ngay ra Bạch Tô, hưng phấn mà vỗ mép giường, hiển nhiên thực cảm kích Bạch Tô đa cứu bà.

"Bạch Tô, sao cô lại ở đây?"

Tạ Qua nhìn thấy Bạch Tô khó chịu nhíu mày, thần sắc không kiên nhẫn nhìn cô.

"Con nói cái gì vậy? Con bé chính là ân nhân cứu mạng của mẹ con đấy."

Cố Nam Hân gõ đầu Tạ Qua nói.

Tạ Qua kinh ngạc mở to hai mắt nhìn:

"Cô mẹ nó chính là nữ siêu nhân cứu mẹ tôi!"

Cậu ta vừa mới tới liền nghe Cố Nam Hân nói Bạch Tô như thế nào giống như nữ thần từ không trung bay xuống cứu bà, lại như thế nào giống nữ anh hùng đánh gục kẻ xấu đã bắt cóc bà.

Cậu ta lúc ấy cực kỳ bội phục người này, nghĩ đợi lát nữa tiểu cữu cữu mang người đó tới, nhất định phải bái hắn làm thầy.

Nhưng Tạ Qua trăm triệu không ngờ tới 'nữ anh hùng' trong miệng mẹ cậu ta lại là Bạch Tô!

Nha đầu không biết lễ độ đêm hộp cơm đổ lên đầu cậu ta luôn cùng cậu ta đối nghịch khắp nơi, thậm chí ở diễn đàn tuôn ra tin tức xấu về cậu ta, cư nhiên 'nữ siêu nhân' cậu ta sùng bái nãy giờ!

Lần đầu tiên Tạ Qua ý thức được Bạch Tô là nhân vật không đơn giản, lần này cô dùng thực lực của chính mình cứu mẹ cậu ta cũng làm Tạ Qua nhớ lại những sự việc kì quái ở diễn đàn, những kỹ thuật hacker đó, nói không chừng thật là Bạch Tô làm.

Càng nghĩ trong lòng Tạ Qua nhìn Bạch Tô càng bội phục! Ánh mắt nhìn cô cùng lần trước đã thay đỗi triệt để.

Bạch Tô không để ý Tạ Qua, mà là đối với Cố Nam Hân gật gật đầu xem như chào hỏi qua, sau đó không nói một lời.

Tạ Qua muốn mượn cơ hội cùng Bạch Tô trò chuyện, Cố Nam Thành lại mở miệng, cậu ta vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Anh rể đâu?"

"Công ty mới vừa họp xong, đang trên đường chạy tới đây."

Cố Nam Hân trả lời xong liền gấp không chờ nổi nhìn về phía Bạch Tô nói:

"Cháu kêu Bạch Tô đúng không, tên thật là dễ nghe, nghe nói cháu cùng Tạ Qua nhà chúng tôi đều học ở Ngạn Xuyên."

Bạch Tô hơi kéo khóe miệng:

"Đúng vậy, a di."

"Kêu Cố tiểu thư."

Cố Nam Thành đột nhiên mở miệng ngắt lời cô.

Ba người đều kỳ quái nhìn hắn một cái, Bạch Tô đột nhiên phản ứng lại liền biết ý đồ của hắn, trên mặt quẫn bách.

Cố Nam Hân tự nhiên quen thuộc lôi kéo Bạch Tô nói một tràng, ba Tạ Qua - Tạ Văn Hiển tiến vào, Cố Nam Thành chủ động mang Bạch Tô rời đi.

"Như thế nào tôi vừa mới đến, Nam Thành hắn đã đi rồi?"

Tạ Văn Hiển nhìn bóng dáng hai người nghi hoặc nói.

"Con trai, tiểu cô nương Bạch Tô này không tồi, cũng chỉ có nhân tài như nàng mới có thể trị được ngươi, về sau mẹ cũng có thể nghỉ ngơi rồi."

Cố Nam Hân tiến đến trước mặt Tạ Qu thần thần bí bí mở miệng nói.

Tạ Qua mặt ửng hồng nhưng ngoài miệng nói:

"Mẹ, người nói bậy gì vậy?"

Kỳ thật trong lòng đã không ngừng phương diện kia suy nghĩ.

Cố Nam Thành mang Bạch Tô đi cũng không có trực tiếp trở về biệt thự, mà là mang cô đi siêu thị:

"Đêm nay muốn ăn gì, cứ việc nói, coi như tôi hậu tạ em vì cứu chị gái tôi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 26: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (25)

[HIDE-THANKS]Bạch Tô nhướng mày, hôm nay hắn muốn làm một bữa tiệc lớn, còn cô chỉ cần ngồi chờ là được rồi, nếu Cố Nam Thành nhất quyết phải lưu cô bên người hắn, vậy cô sẽ không khách khí nữa.

"Em có ăn hết được chỗ này không thế?" Bạch Tô nhặt rất nhiều đồ ăn, Cố Nam Thành thừa dịp lúc cô đang nuốt nước miếng nhướng mày nói.

"Ăn không hết thì để vào tủ lạnh, không phải anh nói tôi muốn mua gì cũng được sao? Bây giờ Cố tổng nói chuyện lại không giữ lời?" Bạch Tô vẻ mặt vô tội nhìn Cố Nam Thành chớp chớp mắt.

Cố Nam Thành há miệng thở dốc, cuối cùng một câu cũng chưa nói, lôi kéo Bạch Tô vào siêu thị.

Hai người tách nhau ra mua đồ, có hai nữ sinh đại học thẹn thùng đứng trước mặt Cố Nam Thành xin số điện thoại.

Bạch Tô tay ôm ngực, đứng ở một bên xem náo nhiệt, cô muốn nhìn xem Cố đại tổng tài được tất cả nữ nhân ở Ngạn Xuyên muốn gả gặp phải đào hoa sẽ xử lí ra sao.

Đáng tiếc, tâm tư cô vừa mới nảy, Cố Nam Thành đã vươn tay nắm lay eo cô, tay kia cầm tay cô, động tác cực kỳ thân mật, sau đó nhàn nhạt nhìn hia nữ sinh kia miệng vàng 'nhả' ra câu trí mạng, "Thực xin lỗi, tôi không thích phụ nữ lớn tuổi."

"Tôi.. Anh.." Hai nữ sinh choáng váng, thật là một nhát xuyên tim a! Quay lại nhìn Bạch Tô rồi lại nhìn chính mình, các cô dù sao cũng là nữ sinh thành thục hai mươi mấy tuổi không đến nỗi lớn tuổi như vậy lại nhìn Bạch Tô một thân thiếu nữ nũng nịu xanh mơn mởn.

Tất cả phụ nữ trên thế giới đều có thể so sánh tôi hơn cô cô hơn tôi ở cái này cái kia, duy nhất về tuổi tác, các cô so với vị thiếu nữ này quả thật cách biệt rõ ràng, hai người dùng ánh mắt oán hận nhìn Bạch Tô, xấu hổ và giận dữ rời đi.

Bạch Tô chỉ chỉ chính mình lại chỉ chỉ bóng dáng hai nữ sinh kia, bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Nam Thành, "Cố tổng, tôi còn là nữ sinh đang học cao trung, anh cảm thấy làm như vậy thật sự tốt sao?"

Cố Nam Thành cảm thấy giờ phút này Bạch Tô bộ dáng đáng yêu chết đi được! Nhìn tới nhìn lui, như vậy mới giống độ tuổi của cô, tâm hắn thật sự hỏng rồi, nhịn không được giơ tay sủng nịch xoa xoa tóc mềm mại của Bạch Tô, vẻ mặt nghiêm túc từ trước đến nay giờ cũng lộ ra một mạt ôn nhu sâu lắng.

"Ở trong thế giới của tôi, em có thể cùng người khác khác nhau." Cố Nam Thành vén mấy sợi tóc tinh nghịch nhảy mua trên trán cô ra sau tai, thanh âm dịu dàng êm tai, "Chỉ riêng thời điểm có tôi, em mới khác những người khác."

Khớp tay hắn rõ ràng, đẹp đẽ xẹt qua lông tơ mẫn cảm của Bạch Tô, điện lưu nháy mắt truyền khắp người làm Bạch Tô nhịn không được cả người run lên.

Hắn nói lời âu yếm quá mức động lòng người, Bạch Tô đã không biệt đươc hắn nói như vậy vì lòng chiếm hữu quá mạnh hay là vì thích cô nên mới có thể nói ra loại lời này.

Trở về biệt thự, Cố Nam Thành đeo tạp dề đưa cho cô máy trò chơi bản limited, hắn tình nguyện cô chơi trò chơi cũng không muốn tay đẹp của cô dính nước.

Bạch Tô mới chơi một lúc, Cố Nam Thành đã làm xong một bàn đồ ăn rồi.

Mùi thơm nức mũi tỏa ra, hai người đương nhiên ăn không hết nên gói đồ ăn thừa cho vào tủ lạnh, Cố Nam Thành dẫn Bạch Tô đến phòng xem phim trên lầu, muốn hưởng thụ thời gian đơn độc tốt đẹp với Bạch Tô.

Cố Nam Thành rõ ràng lựa chọn chính một bộ phim tình yêu, vậy mà toàn bộ phim đều xoay quanh các loại khủng bố chém giết, cảnh tượng có chút kinh khủng.

Mỗi lúc này, Cố Nam Thành đều sẽ giơ tay ngăn chặn mắt Bạch Tô.

Bạch Tô cảm thấy cô chìm trong sự ngọt ngào của anh đến ngốc rồi, kỳ thật cô đã trải qua rất nhiều chuyện so với phim trên TV còn đáng sợ hơn nhiều, nhưng không biết sao, có một người vì cô mà lo lắng, quan tâm cô sợ hãi làm cô cảm thấy rất ấm lòng a.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 27: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (26)

[HIDE-THANKS]Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, từ nhỏ đã quen với cảm giác không có ai quan tâm, mỗi ngày cô đều cùng những thứ hắc ám thị huyết đối mặt sống qua ngày, hơi ấm là cái gì như thế nào cô hòa toàn chưa từng được cảm nhận, không biết được người quan tâm là như nào.

Bạch Tô chậm rãi quay đầu đi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Nam Thành phản quang trên TV, cô đột nhiên hiểu ra cảm giác có người ôn nhu quan tâm, cảm giác thấy hạnh phúc ra sao.

"Sao lại khóc rồi?"

Không biết khi nào, Cố Nam Thành quay đầu lại đã thấy mặt Bạch Tô đầy nước mắt, con ngươi u ám hiện lên sự đau lòng, đôi tay nâng mặt cô lên cẩn thận lâu nước mắt trên mặt cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.

Hắn cảm thấy giống như đang dỗ trẻ con, vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:

"Tốt rồi, đừng sợ, có anh ở đây, ai dám khi dễ em?"

Bạch Tô hít hít cái mũi, yên tâm đem nước mắt nước mũi cọ trên quần áo Cố Nam Thành.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tô cùng Cố Nam Thành ở chung không hề có cảm giác bài xích, cô thậm chí đã hình thành thói quen với sự chiếm hữu bá đạo và những lời nói âu yếm làm cô không kịp đề phòng của Cố Nam Thành.

Tỷ như sáng sớm mỗi ngày Cố Nam Thành đều sẽ nói:

"A Tô, mỗi ngày được nhìn thấy em, anh như thấy được hôm nay ánh sáng vậy, tinh thần cả ngày phấn chấn thoải mái."

Lại tỷ như, mỗi trưa cô cùng Cố Nam Thành ở văn phòng ăn cơm trưa, hắn sẽ nhìn hộp cơm của mình trước sau đó gắp những món nhiều dinh dưỡng nhất để vào khay cơm của cô.

Bạch Tô cho rằng hắn sẽ lấy lý do như cô tưởng tượng, chính là béo một chút, vuốt có xúc cảm.

Không nghĩ tới Cố Nam Thành lại nói:

"Mập lên hai trăm cân cũng không sao, trừ anh ra ai dám cưới em chứ?"

Bạch Tô: .

Hai người cứ như vậy ở chung một tuần, Bạch Tô thật ra đã có chút hiểu biết về Cố Nam Thành, lại thêm một tuần nữa, Cố Nam Hân xuất viện, Tạ Văn Hiển chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn chào mừng, không chỉ chúc mừng lão bà xuất viện, còn mời Bạch Tô tới ăn cơm chiều.

"Nhất định tiểu Tô Tô khả ái tới, tôi đi mở cửa."

Nghe thấy chuông cửa reo, Cố Nam Hân cao hứng vui mừng nói.

Quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy Cố Nam Thành và Bạch Tô, bà hưng phấn kéo cánh tay cô, ôm cô đi vào trong nhà:

"Bạch Tô, đến đây cứ coi như nhà của mình, không cần khách sáo a."

"Hôm nay bác làm rất nhiều đồ ăn, đều chuẩn bị cho cháu đó."

Từ trước đến nay Cố Nam Hân chỉ nhiệt tình với một mình Cố Nam Thành, hiện giờ đã có Bạch Tô ' tân hoan ', tức khắc mang đệ đệ tống vào lãnh cung.

Tạ Văn Hiển vui sướng khi người gặp họa nhìn Cố Nam thành, Cố Nam Thành đối với Bạch Tô mười phần sủng nịch, nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng lần này là Bạch Tô, hắn cảm thấy chị gái có chút phạm quy, uy, tay Cố Nam Hân nắm lấy bả vai Bạch Tô, đó là vị trí của tay hắn mà..

Ba người chưa đi đến phòng khách, chuông cửa lại reo lần nữa, Cố Nam Hân sửng sốt sau đó bừng tỉnh nói:

"Khẳng định là tiểu Qua tan học đã trở lại."

Cố Nam Hân xoay người thuận tay mở cửa ra:

"Bảo bối, đã về rồi."

Lại nhìn thấy ngoài Tạ Qua có một nữ sinh nữa, tươi cười trên mặt cứng đờ.

"Vị tiểu cô nương này là ai a?"

Lúc này Bạch Tô nghe thấy giọng nữ nũng nịu quen thuộc truyền từ cửa tới:

"A di hảo, cháu là Mễ Tuyết Nhi, là bạn học của Tạ Qua."

Tả Qua không nói chuyện, nhàm chán ngoáy lỗ mũi, ở trong mắt Mễ Tuyết Nhi không có chút lôi thôi nào, thậm chí còn cảm thấy hắn soái đến ngây người.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 28: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (27)

[HIDE-THANKS]Mễ Tuyết Nhi cảm thấy, trên đời này đại khái cũng chỉ có tiểu cữu cữu Cố Nam Thành của Tạ Qua mới có thể soái hơn cậu ta đi, Cố Nam Thành cô ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới, vậy cô ta phải nắm chặt Tạ Qua, như vậy cũng sẽ thu được vô số ánh mắt ghen tị của các nữ sinh.

Cố Nam Hân sắc mặt không tốt chút nào, bà một lòng muốn tác hợp Tạ Qua cùng Bạch Tô, để Bạch Tô thành con dâu mình, Tạ Qua sao có thể làm trò mang một nữ sinh không rõ lại lịch đến gặp mặt bà trong khi nhà có cả Bạch Tô?

Cái này làm cho tiểu Tô Tô hiểu làm thì làm sao bây giờ?

Bà có chút sốt ruột nói:

"Tại sao con lại mang một nữ sinh xa lạ về nhà hả?"

"Cháu.."

"Là em bảo Tạ Qua mang cô ta tới."

Cố Nam Thành đôi tay đút vào túi quần tây, tâm tư của chị gái hắn đã sớm thấy rõ ràng:

"Ngày hôm qua em nhìn thấy Tạ Qua cùng nữ sinh này dạo phố, nên bảo hắn mang người cùng về nhà."

Tạ Qua nghe Cố Nam Thành tới cũng là không tình nguyện, nhưng ai bảo tiểu cữu cữu là trên hết chứ, cậu ta đành ngậm ngùi mang Mễ Tuyết Nhi đến.

"Đi dạo phố?"

Cố Nam Hân tức giận nhìn Tạ Qua rồi lại nhìn Bạch Tô, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần không cần hiểu lầm a:

"Các ngươi chỉ là bạn học cao trung, không có quan hệ khác đi."

"A di, hiện tại chúng cháu là quan hệ tìm hiểu nhau."

Thiếu nữ ngọt ngào thanh thuần nháy mắt đánh vỡ mộng đẹp của Cố Nam Hân, bà phảng phất nghe thấy âm thanh vỡ vụn của trái tim, xong rồi, con dâu bà nhìn trúng không thể mang tới tay được rồi.

Cố Nam Hân tức giận mà trừng mắt nhìn hai người ngoài cửa kia một cái, giọng nói lạnh lùng hiển nhiên không có cao hứng:

"Vào đi."

Mễ Tuyết Nhi trong lòng bồn chồn, nhìn Tạ mẹ bộ dáng giống như có chút không thích cô ta, là cô ta làm sai chỗ nào sao?

Không thể nào, cô ta vừa nãy biểu hiện ngoãn ngoan như vậy, gọi người thanh âm ngọt như vậy, Tạ mẹ sao có thể không thích cô ta, nhất định là cô ta nghĩ nhiều, ân, chính là như vậy.

Thời điểm vừa vào phòng, nhìn thấy Bạch Tô đứng bên cạnh Cố Nam Thành, Mễ Tuyết Nhi lập tức liền ngây ngẩn cả người, Bạch Tô sao lại ở đây được?

Tạ Qua nhìn thấy Bạch Tô cũng sửng sốt một lúc, trong lòng cậu ta đột nhiên khẩn trương lên, Mễ Tuyết Nhi vừa nói hai người là quan hệ tìm hiểu nhau Bạch Tô sẽ không nghe thấy chứ? Trong lòng quýnh lên, làm sao bây giờ?

Mễ Tuyết Nhi lúc đầu là khẩn trương, trong ánh mắt trở nên nổi giận đùng đùng, cô ta tiến lên chất vấn:

"Cô sao lại vào được chỗ này?"

Nói xong cô ta lại nhìn về phía Cố Nam Hân nói:

"A di, Bạch Tô chính là nữ sinh đã đem hộp cơm đổ lên đầu Tạ Qua, cô ta vậy mà không nói đạo lý, không những cô ta suýt chút nữa đánh Tạ Qua, còn ở trên mạng bôi nhọ Tạ Qua làm chuyện xấu!"

Tạ Qua chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, đồ ngu Mễ Tuyết Nhi đột nhiên nói chuyện này làm cái gì, cậu ta kéo kéo tay cô ta, ánh mắt nhìn cô ta ý nói:

"Đừng nói nữa."

"Cái gì không nói đạo lý? Bạch Tô chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không cho phép cô nói như vậy với tiểu Tô Tô nhà tôi!"

Cố Nam Hân giận dữ mở miệng nói.

"Bôi nhọ? Tạ Qua ở trước mặt tôi thừa nhận những việc đó là do nó làm, còn dám nói là bôi nhọ sao?"

Cố Nam Thành híp mắt, nguy hiểm mà nhìn Mễ Tuyết Nhi nói.

Đối mặt với hàng động sủng Bạch Tô lên tận trời này của hai chị em họ Cố, Mễ Tuyết Nhi sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch, cô ta thấy xấu hổ cực kỳ, vội vàng mở miệng nói:

"Cháu, cháu.. Khả năng cùng Bạch Tô có chút hiểu lầm, đúng vậy, đều là hiểu lầm."

Nói xong cô ta xấu hổ nhìn Bạch Tô, Bạch Tô lạnh lùng mà nhìn cô ta biểu diễn, không chuẩn bị mở miệng.

Cô ta lại nhìn về phía Tạ Qua, Tạ Qua hiện tại không nói nên lời, giờ phút này cậu ta chỉ muốn giết quách cô ta cho xong làm sao còn tâm trạng để ý đến phản ứng của cô ta.

Cuối cùng vẫn là Tạ Văn Hiển thấy không khí khẩn trương, tiến lên giải hòa nói:

"Được rồi được rồi, nếu đã đến rồi mau ngồi vào ăn cơm đi."

Mọi người lúc này mới từ trên người Mễ Tuyết Nhi dời đi lực chú ý, ngồi vào bàn ăn, Mễ Tuyết Nhi cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, mọi người thích Bạch Tô như vậy chứ? Vậy cô ta nhất định phải làm đại gia đình này không thích Bạch Tô!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Chương 29: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (28)

[HIDE-THANKS]Thời điểm ăn cơm Mễ Tuyết Nhi đã khôi phục hoạt bát như thường ngày, một lúc nói cái này ăn rất ngon, một chút lại nói trong nhà trang trí thật đẹp, một chút lại nói Cố Nam Hân nhìn không giống mẹ đã có con trẻ như vậy, nỗ lực lấy lòng mỗi người trong Cố gia.

Đáng tiếc cả quá trình Cố Nam Thành chỉ hứng thú với Bạch Tô, Cố Nam Hân ngay từ cái nhìn đầu tiên đã không có ấn tượng tốt với Mễ Tuyết Nhi, bà tự nhiên cũng không muốn phản ứng, Tạ Qua cũng bởi vì Mễ Tuyết Nhi vừa mới lỗ mãng, cũng không để ý tới cô ta.

Bạch Tô từ trước đến nay không nói nhiều, hơn nữa cô và cô ta có thù đương nhiên không muốn đáp lời cô ta, cho nên cả bàn ăn to như vậy chỉ có mình Tạ Văn Hiển hiền lành đôi lúc đáp lại cô ta vài câu, nhưng không khí muốn có bao nhiêu xấu hổ liền có bấy nhiêu.

Sau khi ăn xong, người giúp việc thu thập chén đũa, Mễ Tuyết Nhi cần mẫn giúp bọn họ, hết rửa chén rồi lau bàn vì muốn để lại ấn tượng tốt với người nhà Tạ Qua.

Vốn là việc làm của người giúp việc, Mễ Tuyết Nhi đòi phải làm, Cố Nam Hân cũng cũng không muốn ngăn cản.

Chờ Mễ Tuyết Nhi vội đến mức người đầy mồ hôi từ trong phòng bếp đi ra, đã thấy năm người một bên ngồi xem TV một bên ăn trái cây, cô ta ngồi gần chỗ Tạ Qua đang ngồi, mọi người thậm chí lười để ý cô ta, trong lòng Mễ Tuyết Nhi cảm thấy nghẹn khuất đến cực điểm, đôi tay hung hăng nắm chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt nhưng giờ phút này cô ta lại không thấy đâu chút nào.

Thời điểm Bạch Tô đứng lên đi vệ sinh, Mễ Tuyết Nhi cũng đi theo, chỉ chốc lát, cô ta trở lại trước Bạch Tô một bước, cô ta muốn gây sự chú ý của mọi người

Trời đã tối đen, thời tiết hôm nay hơi se lạnh, Cố Nam Thành muốn trở Bạch Tô về nhà trước, Mễ Tuyết Nhi cũng đứng lên, tỏ vẻ cô ta cũng nên rời đi.

Lúc đi ra cửa, cố ý đâm Bạch Tô một cái, một vòng cổ thủy tinh màu trắng tím từ bên hông Bạch Tô rơi xuống.

Mễ Tuyết Nhi khom lưng nhặt lên, tán thưởng nói:

"Vòng cổ thủy tinh tím này thật xinh đẹp a, Bạch Tô, sao hồi trước không thấy cô đeo nó?"

Mễ Tuyết Nhi còn cố ý đem vòng cổ dơ lên, ở ánh đèn trên trần quan sát.

Bạch Tô nheo mắt, nhìn Mễ Tuyết Nhi diễn trò, cười như không cười.

"Đây là vòng cổ của mẹ tôi, ở Hoa Quốc cũng chỉ có một cái, sao lại là của Bạch Tô."

Mọi người nhìn vòng cổ kia đều là sửng sốt, Tạ Qua dẫn đầu xông lên phía trước, từ tay Mễ Tuyết Nhi đoạt lấy vòng cổ.

Sau đó vẻ mặt cậu ta giận dữ nhìn Bạch Tô, chất vấn nói:

"Đây là vòng cổ của mẹ tôi, sao nó lại ở trên người cô?"

Mễ Tuyết Nhi kinh ngạc há to miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Đúng vậy, cái vòng này sao lại ở trên người Bạch Tô được?"

Sau đó cô ta thật cẩn thận nhìn về phía Cố Nam Hân:

"A di, có phải cái này dì đặt ở phòng khách không, Bạch Tô không cẩn thận nhặt được?"

"Không có a, vòng cổ của tôi đều được đặt ở phòng trang sức."

Cố Nam Hân vẻ mặt ngốc nói, hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Vòng cổ đặt ở phòng trang sức như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ.."

Mễ Tuyết Nhi muốn nói lại thôi, nhìn về phía Bạch Tô ánh mắt mang theo khinh thường.

"Bạch Tô, không nghĩ tới cô là loại người này!"

Tạ Qua đặc biệt không khí, mệt cậu ta còn thấy Bạch Tô khác biệt, muốn tìm một cơ hội cùng Bạch Tô bắt tay giảng hòa, không nghĩ tới Bạch Tô lại dám làm ra loại chuyện trộm cắp này.

"Đừng tưởng rằng cô cứu mẹ tôi thì chuyện này có thể kết thúc, vòng cổ này trị giá 300 vạn, phải báo cho cảnh sát ngay!"

Nghe Tạ Qua nói vòng cổ này trị giá 300 vạn, ánh mắt Mễ Tuyết Nhi trực tiếp tỏa ra lòng tham lam vô hạn.

Mắt thấy Tạ Qua muốn cầm di động báo nguy, Cố Nam Thành một mặt âm trầm muốn tiến lên, lại bị Bạch Tô một phen ngăn lại, trên mặt cô không có kinh hoảng, ngược lại hơi hơi mỉm cười nói:

"Mễ Tuyết Nhi, vòng cổ này là cô đụng tôi mới rơi ra, là cô lấy vòng cổ này đặt ở trên người tôi đi?"
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back