Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 106 :(b) Bấm để xem Chu Tử Mặc hack vào máy tính của Bruce, tìm kiếm tư liệu ca bệnh, phát hiện chỗ của hắn thực sự chỉ có tư liệu về nguyên chủ trước khi mười tuổi, vả lại bởi vì niên đại quá lâu, tư liệu bảo tồn không nhiều, cho nên Chu Tử Mặc cũng không đem những tư liệu kia tiêu hủy, dù sao rất có thể còn lưu văn kiện bằng giấy, dù hủy điện tử nhưng sẽ mang tới cảm giác ngu xuẩn "giấu đầu lòi đuôi", vì ứng phó bác sĩ có khả năng sẽ xuất hiện này, Chu Tử Mặc đã chuẩn bị một bộ lý do phi thường chặt chẽ cẩn thận. Nhưng không nghĩ tới, khách quý thần bí hôm nay lại chỉ là vài nhi đồng từng bị bệnh tự bế. Cũng là vào lúc này hắn mới sực nhớ một sự kiện. - Thuốc đã nghiên chế ra rồi sao? Chu Tử Mặc ngạc nhiên hỏi. - Trời ạ, cậu thậm chí còn chưa biết sao? Vera càng kinh ngạc hơn cả hắn: - Cậu có biết nghiên cứu của cậu xảy ra điều gì không? Đây là đối với toàn bộ người bệnh tự bế, bệnh cô độc toàn thế giới mà nói chính là thiên đại phúc âm! Đối với người nhà đáng thương của bọn họ mà nói, càng là một loại cứu thục tuyệt diệu! - Ách, cô cũng biết tôi không hiểu y thuật, lúc trước cũng chỉ là ra tiền ra ý tưởng, toàn quyền ủy thác cho một sở nghiên cứu khoa học chuyên nghiệp, tôi thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã lấy được hiệu quả! Chu Tử Mặc sờ mũi, bên kia mấy đứa trẻ mới đi lên sân khấu từ bốn năm tuổi đến mười tuổi đã sớm vây quanh hắn, đứa bé nhỏ nhất thậm chí trực tiếp ôm lấy bắp đùi của hắn, hiển nhiên hắn có lực hấp dẫn thật lớn với những đứa trẻ từng bị bệnh tự bế này. Không gian nước suối làm cho thể chất của Chu Tử Mặc biến thành trong veo còn hơn cả trẻ con, hơn nữa hắn vốn là tiểu trạch nam tâm tư đơn giản khoái hoạt, lúc ở quốc nội hắn đã phát hiện mình có nhân duyên với trẻ em vượt xa người bình thường, hiện giờ xem ra đối mặt với nhi đồng bệnh tự bế càng thêm mẫn cảm, cho dù bọn họ đã khỏi bệnh nhưng mị lực của hắn cũng hiển nhiên càng được gia thành trên phạm vi lớn. - Bọn họ thích cậu. Vera khẽ cười nói. - Ân, bởi vì chúng tôi đều là đồng loại? Chu Tử Mặc có chút mới lạ sờ đứa bé này lại sờ đứa bé kia, sau đó trực tiếp bế bổng đứa bé nhỏ nhất lên: - Kỳ thật tôi thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thành quả, hẳn nên cảm tạ nhất chính là những nhân viên nghiên cứu khoa học không có tiếng tăm gì, bọn họ mới là công thần lớn nhất, tôi chẳng qua chỉ cung cấp một loại thiết tưởng có khả năng mà thôi. - Cậu có nói qua chính mình cũng không biết y thuật. Vera hỏi: - Cho nên loại thiết tưởng có xác suất thành công thật cao này rốt cục làm sao nghĩ ra đây? - Nhất định là một vị thế ngoại cao nhân – hoặc là người ngoài hành tinh? Chu Tử Mặc bật cười: - Nhưng lúc tôi thanh tỉnh lại, trong túi áo còn có một phần giấy tờ đóng dấu như vậy, tôi đối với chuyện này có ấn tượng vụn vặt, sau lại có quỹ từ thiện, liền dứt khoát bỏ ra một khoản tiền dùng đẩy mạnh nghiên cứu trong phương diện này, có lẽ liền nghiên cứu ra thì sao? Trên thực tế là do Chu Tử Mặc đột nhiên nhớ được trong quang não có một tư liệu, đó là một bộ điện ảnh kinh điển truyền kỳ, lấy tài liệu đến từ ba trăm năm sau có một vị là tiến sĩ Khang Sinh, tiến sĩ Khang Sinh có một em trai từ bé bị bệnh cô độc, cả đời hắn đều tận sức nghiên cứu làm sao chữa khỏi loại bệnh tinh thần có tính di truyền này, về sau khi hắn 45 tuổi, rốt cục lấy được thành quả có tính đột phá, đưa ra một kế hoạch trị liệu có tính tổng hợp, chính là dùng thuốc, lý lẽ, tinh thần hợp một.. bộ điện ảnh kia do đạo diễn AI nổi danh quay chụp, danh tiếng bạo bằng, góc độ của hắn phi thường độc đáo, trên màn ảnh của hắn nguyên là những biểu hiện nghiên cứu hoa học vô cùng buồn tẻ vô vị lại tràn ngập sự dịu dàng cùng cảm động, đương nhiên còn có cơ trí cùng kiên trì, mang theo thú vị cùng tình cảm mãnh liệt. Hắn quay chụp ra tới lý luận, toàn bộ đều chân thật đáng tin. Vì thế khi Chu Tử Mặc thành lập cơ kim hội, dứt khoát ngụy tạo ra một phần tư liệu chỉ đạo có tính phương hướng như vậy, hắn nghĩ chính mình không có khả năng làm ra, nhưng nhân viên khoa học niên đại này có lẽ có thể làm ra được kết quả thì sao? Mà hiện giờ xem ra, tựa hồ hắn vẫn đánh giá thấp trình độ khoa học kỹ thuật của niên đại này, còn chưa dùng được nửa năm thời gian đã có được án lệ thành công! Mấy nhi đồng giao lưu với Chu Tử Mặc một chút, sau đó rời đi, dù sao thời gian tiết mục có hạn, không có khả năng toàn bộ đều tập trung trong vấn đề này. Chen vào một truyền bá quảng cáo. Quảng cáo xong trở lại, đề tài chuyển qua phim điện ảnh. - Rất nhiều người đều cho rằng, cậu là Bá Nhạc của Trầm Bình Chương tiên sinh.. Vera cười có chút bỡn cợt.
Đại Đạo Diễn Tác giả: Vô Y YoYo Thể loại: Đam mỹ - xuyên không Editor: GiangNgan Số chương: Đã hoàn thành Chương 107 :(a) Bấm để xem Chu Tử Mặc nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trầm Bình Chương: - Nhưng hiện tại thiên lý mã lấy được đề danh ảnh đế, mà Bá Nhạc đáng thương lại hai tay trống trơn.. Khán giả đều phát ra tiếng cười hiểu ý. Trầm Bình Chương lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, dùng Anh ngữ lưu loát nói: - Nhưng hết thảy vinh dự đều thuộc về anh, sir.. Lại thêm một trận tiếng cười. - Xem ra hai người là bạn bè rất tốt. - Đúng vậy, so với rất tốt càng tốt hơn, tôi thật cao hứng có thể trước tiên.. gặp được hắn. Chu Tử Mặc nói thật đứng đắn, nhưng không biết vì cái gì, khán giả lại nhất trí cảm thấy được loại cách nói này, giống như thật sự.. rất cơ! - Kỳ thật nghiêm khắc mà nói hai anh cũng mới nhận thức nhau được một năm đi? Vì sao quan hệ lại tốt như vậy? Hai soái ca ở trước màn hình "tú ân ái" luôn phi thường cảnh đẹp ý vui, Vera cười trêu chọc nói. - Bởi vì chúng tôi là vừa gặp đã yêu. Lần này là Trầm Bình Chương nghiêm trang mở miệng nói. - Ách.. Vera chần chờ một chút: - Là tôi vừa nghe lầm sao? Hai anh đây là muốn biểu lộ tính hướng hay là đang nói đùa? Làm ơn đi, là nói đùa phải không, bởi vì nói không chừng sẽ có rất nhiều cô gái đều muốn khóc lên.. Tuy rằng nàng từng phỏng vấn công khai không ít đồng tính luyến ái, nhưng một màn hôm nay nàng không có chút chuẩn bị tâm lý, kinh nghiệm chủ trì phong phú cũng làm cho Vera cảm giác trước mắt tối sầm. - Làm ơn đi! Trình độ Anh văn không được cũng đừng loạn dùng từ có được không? Chu Tử Mặc cười run bả vai, hắn liếc mắt nhìn Trầm Bình Chương, nhìn như là oán hận, nhưng có lẽ chỉ có Trầm Bình Chương có thể hiểu ngầm, kỳ thật lúc này tâm tình của Chu Tử Mặc thật tốt: - Tôi nghĩ, ý tứ của hắn đại khái là.. có người chỉ thấy một mặt, có thể xác định là tri kỷ cả đời, tôi nghĩ hai chúng tôi hẳn chính là như vậy. Trầm là một người phi thường có tài hoa, hắn cũng có mị lực nhân cách thật lớn, đúng rồi, hắn nấu ăn thật ngon, khẩu vị của tôi đều bị hắn nuôi điêu, hơn nữa hắn phi thường biết cách chiếu cố người, có thể nói không một chút khoa trương, tôi đều muốn yêu chết hắn! Lần này đổi thành tâm tình Trầm Bình Chương tốt lắm, hắn dùng cố gắng thật lớn mới không cười như đứa ngốc trước màn ảnh, mà mang theo vẻ cười thỏa mãn lại anh tuấn như ngày thường. Kỳ thật lúc nãy khi nhắc tới bệnh tự bế, tâm tình Trầm Bình Chương thật sự uể oải. Trước khi đến cũng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với vấn đề này, hắn vẫn thiếu chút nữa không khống chế được tâm tình của mình. Vừa nghĩ tới đoạn thời gian mình còn chưa xuất hiện, Chu Tử Mặc chỉ là một nhi đồng nho nhỏ, một mình ngai trong phòng luôn lặp lại một ít động tác máy móc vô nghĩa, không cùng người khác giao lưu, tựa như trang bị máy móc hư mất, chỉ có thể lặp đi lặp lại một động tác, loại cảnh tượng này làm trong lòng hắn cảm thấy chua xót khó chịu.. có lẽ sau khi hắn thi đậu vào Bắc Đại, tuyển song học vị có tâm lý học cũng có nhân tố trong phương diện này, hắn hi vọng có thể cách Chu Tử Mặc gần hơn, mà không phải một khi xảy ra vấn đề chính mình chỉ có thể vô năng vi lực bị bài xích bên ngoài trái tim của hắn. Có lẽ người đắm chìm trong tình yêu, đều có chung một tiếc nuối giống nhau – vô luận trả giá bao nhiêu cố gắng, vĩnh viễn không có khả năng tham dự vào trong quá khứ của người yêu mình. Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn cảm xúc nóng nảy như vậy, kỳ vọng vào toàn bộ tương lai của bọn họ. Bọn họ lại hàn huyên rất nhiều, chính là phương diện điện ảnh, nhìn về tương lai, Oscar, mộng Trung Quốc cùng quy hoạch tương lai, thường thường lại xuất hiện lời hay ý đẹp, đem Vera cùng khán giả làm bật cười ngặt nghẽo, tiếng thét chói tai cùng tiếng vỗ tay liên tục vang lên, không khí cực kỳ nhiệt liệt! Ở trong lòng nhiều người Mỹ, ấn tượng với Hoa kiều chính là – ngại ngùng, bảo thủ, toán học rất tuyệt, có chút giống quái thai, có chút lại đùa phi thường điên, biết võ lại đánh giỏi.. nhưng vào hôm nay, trong buổi tối này ấn tượng như vậy đã bị đánh vỡ. Nguyên lai ngoại trừ những Hoa kiều bảo thủ như vậy, còn có một loại khác – tự tin, biết hài hước nhưng không phù khoa, đa tài mà cảm tình mãnh liệt, quan trọng nhất là bộ dạng phi thường anh tuấn, hơn nữa còn là loại anh tuấn phù hợp với thẩm mỹ của người phương Tây. - Ánh mắt của bọn họ quả thực như là động sâu đen nhánh! Đây là ý nghĩ của rất nhiều người sau tiết mục này. - Tôi thật là lần đầu tiên cảm thấy được đồng tử màu đen còn đẹp hơn màu lam cùng màu xanh biếc! Khi bạn đối diện với bọn họ, nơi đó phảng phất như có một loại hấp lực, có thể đem người kéo đi vào không bao giờ còn muốn rời đi.. Đây là ý tưởng của một khán giả có mặt tại hiện trường khi đó viết ra, bị rất nhiều người trích dẫn, hiển nhiên khán giả đang ngồi trước ti vi cũng có không ít người tràn đầy sự đồng cảm giống như vậy. Khi tiết mục tiến vào cuối cùng, Chu Tử Mặc cùng Trầm Bình Chương hợp tác biểu diễn một đoạn tài nghệ.