Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20: Chúng Ta Bị Hất Ra Ngoài

"Sao Mộc biến mất? Làm sao có thể!"

Nhạc Uyên, sau khi nhận được tin trong căn cứ, phản ứng đầu tiên của anh là không tin. Vụ nổ Mặt Trời dù mạnh, nhưng Sao Mộc to lớn, lại đủ xa, sao có thể bị đẩy đi.

"Xin lỗi, tôi diễn đạt không chính xác. Không phải Sao Mộc biến mất, mà khóa hấp dẫn từ Sao Mộc đến Mộc Vệ IV bị phá vỡ," giáo sư Cam, người báo tin, tỏ vẻ xin lỗi, giải thích: "Phán đoán thêm cần nhiều dữ liệu."

(Giải thích: Khóa hấp dẫn là thuật ngữ của tác giả nói về việc Sao Mộc sử dụng lực hấp dẫn để khóa chặt lấy Mộc Vệ IV, lực hấp dẫn này mạnh đến mức khiến cho Mộc Vệ IV không thể tự quay. Ở đây nói khóa hấp dẫn bị phá vỡ có nghĩa là mỗi liên kết bằng lực hấp dẫn giữa Sao Mộc và Mộc Vệ IV không đủ để níu giữ Mộc Vệ IV không thể tự quay)

"Vẫn đang thu thập dữ liệu?" Nhạc Uyên sốt ruột đứng dậy.

"Đang thu thập. Kính thiên văn lớn hơn đang được chuyển lên. Tiểu Trương ở bộ thiên văn phát hiện vấn đề, lập tức theo dõi. Tính thời gian, chắc có dữ liệu đầu tiên rồi. Chúng ta sẽ sớm biết tình hình cụ thể," giáo sư Cam vuốt mái tóc bạc thưa vừa cắt, bình tĩnh nói.

Nhạc Uyên hài lòng với hiệu quả này, gật đầu: "Đi, đến trung tâm dữ liệu."

Nói rồi, anh bước ra khỏi văn phòng, nhưng đến cửa, dừng lại, quay sang Chu Bì Đặc: "Bì Đặc, công việc trở lại mặt đất không được dừng. Cậu theo dõi, phối hợp các bộ phận, cố gắng sớm xây các cơ sở trên mặt đất."

"Vâng!"

Giao phó xong, Nhạc Uyên nhảy nhanh đến trung tâm dữ liệu tạm thời ở tầng dưới.

Giáo sư Cam theo sau.

Chẳng mấy chốc, hai người đến trung tâm dữ liệu tầng dưới. Vừa vào, thấy đám nhân viên bận rộn xử lý dữ liệu, di chuyển, truyền tệp, trao đổi dữ liệu, nhìn trông rất rối lắm nhưng mà lại rất trật tự.

Nhạc Uyên vẫy tay, ra hiệu họ cứ làm việc, không cần khách sáo, rồi cùng giáo sư Cam băng qua đám đông, đến bàn tiếp nhận dữ liệu thiên văn.

Đến bàn, giáo sư Cam hỏi ngay người phụ nữ tại bàn: "Tiểu Ngư, dữ liệu truyền xuống chưa?"

"Giáo sư Cam, ngài đến rồi!" Người gọi Tiểu Ngư quay lại chào, thấy Nhạc Uyên, nghiêm mặt: "Trưởng căn cứ, ngài cũng đến!"

"Ừ," Nhạc Uyên gật đầu, chỉ bàn dữ liệu: "Nói việc chính."

Tiểu Ngư khoảng hơn 30, tóc ngắn ngang vai, da đẹp, trông như cô gái ngoài 20. Cô quay lại thao tác bàn dữ liệu, nói: "Dữ liệu đầu tiên đã truyền về, giáo sư xem."

Sau một loạt thao tác, dữ liệu hiện trên màn hình lớn.

Giáo sư Cam nhìn chằm chằm, nhưng càng nhìn, mày càng nhíu.

Nhạc Uyên thấy biểu cảm, cảm giác không ổn. Quả nhiên, giáo sư Cam ngẩng đầu, nhắm mắt, hít sâu, mở mắt, thở dài: "Tình hình tệ hơn dự đoán!"

Không đợi Nhạc Uyên hỏi, giáo sư Cam tiếp: "Quan sát sơ bộ, chúng ta chỉ nghĩ khóa hấp dẫn của Sao Mộc với Mộc Vệ IV bị phá, mặt căn cứ chỉ xoay hướng, đối diện vũ trụ tối tăm. Nhưng dữ liệu mới cho thấy không chỉ vậy."

Không chỉ vậy?

Nhạc Uyên giật mình, vội nói: "Nói cụ thể."

Không phải Nhạc Uyên không biết xem, mà màn hình hiện một loạt dữ liệu thô và đường cong chuyên môn cao, không qua xử lý, người ngoài ngành khó hiểu.

Giáo sư Cam nhận ra, bảo Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, nhập dữ liệu vào hệ thống mô phỏng thiên thể, thời gian tăng 30 lần."

"Vâng."

Tiểu Ngư nhanh nhẹn mở phần mềm mô phỏng thiên thể, nhập dữ liệu thành thạo.

Nhạc Uyên thấy màn hình lớn chuyển thành video mô phỏng 3D Hệ Mặt Trời. Theo thao tác của Tiểu Ngư, hệ thống mô phỏng Hệ Mặt Trời bình thường bắt đầu thay đổi.

Đầu tiên, độ sáng Mặt Trời tăng vọt, vượt 20 đơn vị độ sáng biểu kiến, ánh sáng chói chiếm cả màn hình. Sau vụ nổ, đám mây đỏ, trắng, vàng từ vị trí Mặt Trời giãn nở, lan nhanh.

Theo vụ nổ, Sao Thủy, Sao Kim, Trái Đất bị nuốt vào biển nóng, biến mất trên màn hình. Quỹ đạo Sao Hỏa thành đám mây bụi, tên bị xóa khỏi hệ thống. Vành đai tiểu hành tinh bị thổi sạch.

Gió Mặt Trời siêu mạnh từ vụ nổ chuyển từ trắng sang xanh, quét qua không gian, như ác quỷ, nuốt sạch các con của Mặt Trời.

Sau đợt quét, chỉ vài hành tinh khí khổng lồ còn tên, lẻ loi trong đám mây nóng.

Lần nữa quay lại cái chết của Mặt Trời!

Nhạc Uyên xem mà lòng nặng trĩu. Đây không phải chiêm ngưỡng kỳ quan vũ trụ, mà là tra tấn tinh thần.

Anh kìm nỗi buồn, nhìn ra xa, tìm quỹ đạo Sao Mộc, Sao Thổ.

Sao Mộc còn, nhưng sáng hơn nhiều.

Dữ liệu cho thấy nhiệt độ bề mặt Sao Mộc từ -164°C tăng vọt, trong hai ngày vượt 10.000°C, tiếp tục tăng, đến ngày 18 đạt đỉnh 17.900°C, rồi dao động quanh mức này.

Sao Mộc bị đốt cháy.

Đồng thời, khối lượng giảm dần, cho thấy khí quyển bị gió Mặt Trời siêu mạnh thổi bay. Sau đó, nhiệt độ bề mặt giảm dần.

Hơn hai tháng sau, nhiệt độ bề mặt giảm xuống dưới 10.000°C, và tiếp tục giảm chậm. Sau bốn năm rưỡi, nhiệt độ sẽ về dưới 0°C do nhiệt lượng bị bay hơi vào không gian.

Khối lượng Sao Mộc cũng giảm dần, nhưng khi nhiệt độ hạ, lượng khối lượng bị thổi bay sẽ giảm, cuối cùng ổn định ở khoảng 30% khối lượng ban đầu.

Đây là vì Sao Mộc là hành tinh khí khổng lồ, nên mất đi phần lớn khí quyển, nó sẽ mất rất nhiều khối lượng.

Nhạc Uyên nhìn kỹ chi tiết, thấy quỹ đạo Sao Mộc được biểu thị bằng một vòng tròn nét liền và một vòng cung nét đứt.

Gật đầu thầm, anh hiểu ý nghĩa: Nét liền là quỹ đạo cũ, nét đứt là quỹ đạo mới. Không chỉ quỹ đạo, trục tự chuyển cũng được đánh dấu bằng nét liền và nét đứt.

Điều này cho thấy quỹ đạo Sao Mộc thay đổi, trục tự chuyển cũng nghiêng một góc.

Không chỉ Sao Mộc, Sao Thổ cũng vậy.

Nhạc Uyên tìm trên màn hình, nhưng không thấy Mộc Vệ IV trên quỹ đạo cũ của Sao Mộc, liền hỏi: "Mộc Vệ IV đâu?"

"Đây," giáo sư Cam chỉ vào vùng tối trên màn hình, bảo Tiểu Ngư đánh dấu nổi bật thành một điểm sáng.

Khi một chuỗi số thay đổi liên tục xuất hiện, Nhạc Uyên thấy điểm sáng nhỏ bé.

"Cái này.." Nhạc Uyên nhíu mày.

Mời các bạn đọc tiếp tại link: Viễn Tưởng - [Edit]Tinh Không Đại Viễn Hàng - Thiết Cát Từ Cảm Tuyến

Hoặc truy cập google tìm kiếm Vietnam Overnight.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21: Thời Đại Bóng Tối



[HIDE-THANKS]
Hệ thống mô phỏng thiên thể lấy Mặt Trời làm gốc tọa độ, nên số liệu thay đổi nhanh cho thấy thiên thể này đang di chuyển nhanh so với vị trí cũ của Mặt Trời. Đây là hiện tượng bình thường, nhưng Mộc Vệ IV thì không.

Để rõ hơn, giáo sư Cam ra hiệu cho Tiểu Ngư thu nhỏ toàn cảnh, cho cả nửa Hệ Mặt Trời hiện trên màn hình.

"Chúng ta bị hất ra ngoài!" Nhạc Uyên nhìn rõ hoàn toàn.

"Theo dữ liệu quan sát, đúng là vậy," giáo sư Cam im lặng một lúc, cố nói bằng giọng bình tĩnh: "Như chúng ta thấy, sóng xung kích cực mạnh từ vụ nổ Mặt Trời và việc Mặt Trời mất phần lớn khối lượng làm giảm lực hấp dẫn, trực tiếp thay đổi quỹ đạo Sao Mộc.

Đồng thời, Mộc Vệ IV và các vệ tinh khác của Sao Mộc chưa bị sóng xung kích hủy diệt, dưới tác động phức tạp này, cũng bị thổi bay. Cuối cùng, Sao Mộc mất lực hấp dẫn Mặt Trời, trở thành hành tinh lưu lạc."

"Mộc Vệ IV của chúng ta ban đầu được Sao Mộc bảo vệ, nhưng nhiệt độ bề mặt cũng từng vượt 2.500°C. Trong tình trạng nhiệt độ không gian Hệ Mặt Trời tăng vọt, không hành tinh nào thoát được."

Giáo sư Cam tiếp tục giải thích dựa trên dữ liệu: "May mắn là căn cứ Mộc Vệ IV đủ chắc và chôn đủ sâu, nếu không, chúng ta không có cơ hội trở lại mặt đất."

Nhạc Uyên biết điều này, chen vào: "Nghe nói đội đầu tiên lên mặt đất bảo, khi họ bước ra, xung quanh cửa hầm vẫn đầy dung nham chưa nguội. Nếu kỹ sư không tính toán chính xác, chúng ta đã bị dung nham đổ ngược vào."

"Đúng, chỉ cần một khâu sai, chúng ta đã tiêu tùng," giáo sư Cam thở dài.

Nói rồi, ông thẳng lưng, xoa vùng thắt lưng đau nhức, than già rồi sức khỏe kém, rồi tiếp: "Giờ Mộc Vệ IV đã thoát khỏi vùng hấp dẫn Sao Mộc, với góc 17, 3 độ so với mặt phẳng hoàng đạo Mặt Trời, lao vào vũ trụ tối tăm.

Không chỉ Mộc Vệ IV, các vệ tinh như Thổ Vệ VIII, Thổ Vệ XVII, Thổ Vệ XXXI.. chưa bị thảm họa hủy diệt cũng bị hất ra khỏi Hệ Mặt Trời."

Nói đến đây, giáo sư Cam không giấu nổi vẻ sợ hãi: "Thực ra chúng ta rất may mắn. Nhiều vệ tinh trong quá trình này rơi về phía Sao Mộc, khi vượt giới hạn Roche của Sao Mộc thì bị xé tan. May mắn là chúng ta không chung số phận."

Ai ngờ, trong vô thức, nhân loại sống sót lại tránh được một kiếp.

Theo lý, thay đổi quỹ đạo lớn như vậy, người trên Mộc Vệ IV phải phát hiện qua thiết bị. Nhưng lúc đó, để tiết kiệm năng lượng, hầu hết thiết bị khoa học đều dừng.

Dựa vào suy đoán, khi thảm họa ập đến, sóng xung kích mạnh khiến Hệ Mặt Trời rối loạn. Trong trường hấp dẫn hỗn loạn, quỹ đạo các thiên thể thay đổi phức tạp, dẫn đến tình cảnh hiện tại.

"Vậy là Mộc Vệ IV sẽ thành hành tinh lưu lạc, và chúng ta cùng nó lao vào vũ trụ tối tăm?" Nhạc Uyên lẩm bẩm, câu hỏi chứa đầy kinh ngạc.

"Đúng, với tốc độ và vị trí hiện tại của Mộc Vệ IV, ba năm nữa nó sẽ vượt quỹ đạo cũ của Sao Thiên Vương, 30 năm nữa sẽ rời Hệ Mặt Trời hoàn toàn," giáo sư Cam chỉ trên màn hình.

"Tức là chúng ta sẽ càng xa tàn tích ngôi sao, đến khi không còn nhận được chút ánh sáng nào. Không, đúng ra giờ chúng ta đã ở trong bóng tối. Vì Mặt Trời không thành lùn trắng, mà bị nổ thành tinh vân. Rõ ràng, chúng ta, cùng các hành tinh chưa biến mất trong Hệ Mặt Trời, vẫn đang ở trong đám tinh vân tàn tích đang nguội dần."

Tin xấu tệ hại!

Mặt Trời bị nổ thành tinh vân, Hệ Mặt Trời không còn như xưa, không đủ lực hấp dẫn giữ các hành tinh còn lại, nên chúng sẽ dần rời xa nhau.

Điều này nghĩa là nhân loại sống sót sẽ bước vào thời đại bóng tối. Trong tương lai dài, nhân loại không thể lấy năng lượng từ ngôi sao, và sẽ sớm đối mặt khủng hoảng năng lượng thực sự.

Thậm chí, cùng Mộc Vệ IV, nhân loại có thể dần tàn lụi, tuyệt diệt ở góc vũ trụ vô danh.

Đây mới là điều trí mạng nhất, và là kết cục Nhạc Uyên có thể thấy trước.

Vì nhân loại không có khả năng du hành liên sao.

Đừng thấy trước đây nhân loại xây được căn cứ lớn trên Mộc Vệ IV mà lầm. Khoảng cách từ Trái Đất đến Sao Mộc, so với không gian liên sao, lại chẳng đáng là gì, không thể nào so sánh.

Đúng là nhà dột gặp mưa, thuyền chậm gặp gió ngược, họa không đến một mình.

"Hướng Mộc Vệ IV đang tiến tới?" Nhạc Uyên im lặng hồi lâu mới hỏi, giọng đầy kỳ vọng.

Giáo sư Cam cười khổ. Ông cũng mong hướng Mộc Vệ IV có hệ sao, nhưng Hệ Mặt Trời vốn là vùng hoang dã Ngân Hà, và hệ ba sao Nam Môn Nhị gần nhất cũng bị nổ. Xác suất Mộc Vệ IV, bị hất ngẫu nhiên, lao vào hệ sao gần như bằng không.

"Không có hệ sao. Theo hướng hiện tại của Mộc Vệ IV, chúng ta sẽ lướt qua vùng không gian trống giữa các hệ sao Van Maanen, Epsilon Indi A, GJ9066, nhưng đây chỉ là phân tích sơ bộ. Dữ liệu chính xác phải đợi vật chất phóng ra từ hệ ba sao Nam Môn Nhị quét qua mới xác định được."

Vì đây là lĩnh vực quen thuộc, giáo sư Cam nói hầu hết.

Có lẽ đứng lâu, chân mỏi, giáo sư Cam kéo ghế ngồi, tiếp: "Đám mây khí tàn tích từ vật chất phóng ra của hệ ba sao Nam Môn Nhị sẽ gặp chúng ta sau khoảng 33 năm, nhưng ảnh hưởng chắc không lớn, vì khoảng cách đã xa.

Với sức mạnh công nghệ của chúng ta, cùng lắm lại trốn dưới lòng đất Mộc Vệ IV một thời gian. Ừ, thiết bị điện tử có thể bị ảnh hưởng, cần các chuyên gia liên quan nghĩ cách."

Nhạc Uyên hiểu, giáo sư Cam đang dùng thông tin của mình để nhắc nhở: Thảm họa chưa kết thúc.

"Ừ, tôi sẽ cho các chuyên gia thảo luận, chuẩn bị trước không bao giờ sai," Nhạc Uyên đón ý giáo sư Cam.

Vì anh biết giáo sư Cam không nói dối. Mặt Trời bị nổ đến mức không đủ tư cách thành lùn trắng, hệ ba sao Nam Môn Nhị chắc cũng vậy.

"Tin tốt là Mộc Vệ IV được nung nóng, vài thập kỷ tới chúng ta không lo thiếu năng lượng," giáo sư Cam nói.

Nhưng chưa kịp để Nhạc Uyên vui, ông nói tiếp tin xấu: "Nhưng cũng vì vậy, chúng ta phải lo về các tài nguyên khác."

"Cái này.. chắc không vấn đề lớn," Nhạc Uyên nghe xong, thở phào.

"Ồ?" Giáo sư Cam không ngờ vấn đề ông lo, Nhạc Uyên lại bảo không lớn.

"Chúng ta có Mộc Vệ IV," Nhạc Uyên cười.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22: Hy Vọng



[HIDE-THANKS]
Là nhà thiên văn, không biết phân bố tài nguyên Mộc Vệ IV là bình thường. Nhưng là lãnh đạo cao nhất căn cứ Mộc Vệ IV, Nhạc Uyên rất rõ. Trước thảm họa, căn cứ đã có tài liệu về phân bố tài nguyên tổng quát của Mộc Vệ IV.

Khí quyển Mộc Vệ IV có CO2, hydro, oxy rất loãng. Dĩ nhiên, giờ chúng bị gió Mặt Trời thổi sạch, đồng thời biến Mộc Vệ IV từ một hành tinh băng giá không hoạt động địa chất thành một hành tinh đầy dung nham.

Việc nung nóng này không thấm đến lõi. Vài năm nữa, khi bề mặt nguội, có thể khai thác tài nguyên quy mô lớn. Dù sao, đây là vệ tinh đá, nhiều chất silicat không bị gió Mặt Trời thổi đi.

Mộc Vệ IV ở trạng thái nửa dung nham vẫn khai thác được. Với công nghệ nhân loại, khai thác dung nham hơn 2.000°C không quá khó, chỉ cần chế tạo móc xúc chịu nhiệt cao là được.

Vấn đề là nếu tách trực tiếp từ dung nham, sản phẩm thu được chứa rất ít kim loại nặng, vì chúng chìm xuống dưới.

May mắn, nhiều khu vực đã nguội. Chỉ cần đào sâu, sẽ tìm được mỏ kim loại nặng. Nhược điểm duy nhất là Mộc Vệ IV không có trữ lượng lớn sắt, niken.. ở lõi, nên không có từ trường toàn cầu.

Nhưng sắt, nguyên tố phong phú nhất Hệ Mặt Trời, hầu như hành tinh đá nào cũng có. Chỉ cần đào sâu, đào mạnh, sẽ tìm được mỏ sắt. Nhiều nhất là trữ lượng không lớn, độ tinh khiết không cao, nhưng nếu không tính chi phí kinh tế, đây không phải vấn đề.

Về oxy, chỉ cần mở rộng vườn trồng, lấy hạt giống từ phòng thí nghiệm của căn cứ để trồng trọt, trồng tất cả những gì có thể, kết hợp chế tạo hóa học, hoàn toàn ổn.

CO2 và các khí khác cũng tương tự. Tiếp theo chắc chắn là xây dựng quy mô lớn, cứ để khí thải công nghiệp xả thoải mái.

Có thể nói, Mộc Vệ IV đảm bảo nhân loại trong ngắn hạn không lo tuyệt diệt vì thiếu tài nguyên và năng lượng. Chỉ cần nhiên liệu phân hạch hạt nhân trên Mộc Vệ IV chưa cạn, năng lượng không thành vấn đề.

Với trữ lượng nhiên liệu hạt nhân hiện tại của căn cứ, dùng 20-30 năm không lo.

Nên điều Nhạc Uyên đau đầu nhất là chuyện sau này.

Nhân loại sẽ đi đâu? Làm sao đi, làm sao đến?

Ừ.. đi đâu không phải mấu chốt, làm sao rời đi mới là vấn đề then chốt.

"Haiz, đúng là đau đầu," Nhạc Uyên vò đầu. Sau khi rời trung tâm dữ liệu, anh liên tục họp với các bộ phận để sắp xếp việc xây dựng quy mô lớn, nhưng lòng vẫn nghĩ chuyện tương lai.

Tạm xong việc hôm nay, Nhạc Uyên về phòng. Anh nhìn đồng hồ, đã 23: 30.

Mộc Vệ IV không còn ngày đêm. Ồ, trước đây cũng không có, chỉ là trước đây luôn là ban ngày của Sao Mộc, giờ là đêm đen của vũ trụ.

Nên Mộc Vệ IV vẫn dùng giờ Trái Đất làm chuẩn. Mọi người quen rồi.

"12: 30, coi như sớm," Nhạc Uyên ngồi phịch xuống sofa, ngửa đầu nhìn trần, lâu rồi anh không có lúc yên tĩnh một mình thế này.

Trong hoàn cảnh này, hình ảnh cha mẹ hiền từ hiện lên trong đầu anh, những ngày sống trên Trái Đất ùa về.

Lời cha mẹ dặn dò, bạn bè trêu đùa, đồng đội hô hào.

Chợt, mắt Nhạc Uyên ươn ướt. Nỗi nhớ này đến đột ngột, cũng muộn màng, nhưng chỉ trong lúc rảnh rỗi hiếm hoi này, anh mới có thời gian nhớ về những gì đã mất.

Hít sâu, Nhạc Uyên nhắm chặt mắt, khóa chặt cảm xúc vào lòng.

Bình tĩnh lại, anh đẩy cửa, bước ra khỏi phòng tạm, liếc xa về phía chốt bảo vệ. Dù ánh sáng mờ, nhưng mắt tốt, Nhạc Uyên vẫn thấy Chu Bì Đặc đang ở phòng trực, vừa trò chuyện vừa khoe khoang với bảo vệ.

Thỉnh thoảng vang lên vài tiếng cười, có vẻ vui. Dù không nghe rõ, Nhạc Uyên đoán được Chu Bì Đặc nói gì: Chắc lại khoe phát hiện của mình để mua vui, tiện thể chia sẻ bí quyết giữ tóc dày.

Theo anh bao năm, Nhạc Uyên hiểu rõ Chu Bì Đặc.

Ban đầu, Nhạc Uyên định nhắc Chu Bì Đặc về hội nghị quan trọng ngày mai, nhưng thấy anh ta vui vẻ, không gọi, quay về phòng ngủ.

Hội nghị mai rất quan trọng.

Vì Nhạc Uyên sẽ đưa ra quyết định về lãnh đạo căn cứ Mộc Vệ IV, các bộ phận, chức vụ, rồi thảo luận về xây dựng quy mô lớn và hướng đi tương lai của nhân loại sống sót.

Mỗi việc đều là đại sự.

Đặc biệt là việc đầu tiên.

Thực ra, khi còn dưới lòng đất, Nhạc Uyên đã nghĩ đến. Nhưng lúc đó, mọi người còn chìm trong đau buồn, vẫn ôm ảo tưởng về thảm họa, nên nói chuyện này còn quá sớm.

Nhạc Uyên hiểu rõ, lúc đó, ngay cả anh cũng ôm chút ảo tưởng kỳ lạ, không tận mắt thấy không tin. Nên sau khi đào lên mặt đất, anh cho phát nhiều tín hiệu điện từ mạnh vào quỹ đạo trong Mặt Trời, hy vọng có kỳ tích.

Hành động này, lý trí mà nói, không cần thiết. Kết quả như dự đoán: Ngoài người trên Mộc Vệ IV, các căn cứ khác, kể cả Trái Đất, đều hy sinh.

Mọi người xác nhận điều này, và với môi trường sống cải thiện, ít nhất biết mình tạm sống sót, việc xác định lãnh đạo trở nên cần thiết.

Căn cứ vốn có mô hình quản lý, mọi người mặc nhiên công nhận cơ quan lãnh đạo cũ. Nhưng sau biến cố lớn, đem ra bànlại hay cứ mập mờ không nói, khác biệt rất lớn.

Dù chỉ là khẳng định lại, cũng có ý nghĩa lớn.

Dĩ nhiên, Nhạc Uyên không chỉ muốn khẳng định. Anh cần áp dụng cách quản lý phù hợp tình hình, đảm bảo người sống sót đoàn kết, cùng sống sót trong vũ trụ đầy chông gai.

Thời nay khác xưa, như Thương Quân nói: Trị quốc không chỉ có một đường, chỉ cần lợi cho quốc gia, không cần câu nệ cổ pháp.

Tùy cơ ứng biến vậy.

Ngoài ra, Nhạc Uyên thấy Mạn Nguyệt My, người phụ nữ đầy tham vọng, không thể để cô độc quyền chỉ huy bộ bảo vệ.

Với việc nắm giữ cỗ máy bạo lực, Nhạc Uyên cho rằng cẩn thận bao nhiêu cũng không thừa.

Dù anh luôn nắm quyền bộ bảo vệ, nhưng vài việc cần làm. Để ổn định tương lai, phòng trước là hơn, anh quyết định bổ nhiệm thêm một phó bộ trưởng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23: Dự Luật Lười Biếng

[HIDE-THANKS]
Sáng hôm sau, Nhạc Uyên đến sớm phòng họp lớn tạm thời, vốn là đại sảnh tầng ba dưới lòng đất.

Sau khi mở lại đường lên mặt đất, nhiều máy móc được chuyển lên, để lại không gian trống, vừa dùng làm hội trường mở rộng.

Hội nghị lần này, ngoài các chuyên gia, lãnh đạo các bộ phận, còn có đại diện ưu tú các ngành nghề, nên số người đông gấp mấy lần bình thường.

Nhạc Uyên liếc danh sách, thấy tổng cộng 832 người tham gia, khoảng 1% dân số căn cứ.

Khi mọi người vào chỗ, Nhạc Uyên, như thường lệ, nhấn micro phát biểu đầu tiên.

"Hôm nay là ngày thứ 181 kể từ khi quê nhà bị hủy diệt. Trong thời gian này, chúng ta trải qua sinh ly tử biệt, tuyệt vọng và hy vọng, cùng vô vàn khó khăn. Chúng ta kiên cường đến thế, tôi tin nhân loại chắc chắn sẽ vượt qua," Nhạc Uyên mở đầu ngắn gọn, rồi vào chủ đề.

"Chắc mọi người biết nội dung hôm nay sẽ thảo luận và quyết định. Tôi không nói dài, vào thẳng vấn đề thứ nhất: Cơ cấu lãnh đạo của nhân loại sống sót.

Thảm họa trước đây cho thấy, trước vũ trụ bao la, nhân loại nhỏ bé hơn cả phù du. Muốn sống sót, phải xác định rõ vấn đề này. Chỉ có vậy, chúng ta mới không tan rã, mới đoàn kết sống sót.."

Sau phần tuyên truyền, hội nghị vào giai đoạn thực chất.

Trước tiên, hội nghị phải xác định cơ quan lãnh đạo toàn nhân loại, không nghi ngờ gì, là chính quyền cũ của Mộc Vệ IV.

Đây là đồng thuận, và được thông qua toàn phiếu tại hội nghị. Làm vậy không thừa, mà để khẳng định tính hợp pháp và chính nghĩa của quyền lực lãnh đạo.

Sau khi xác nhận tính hợp pháp của chính quyền mới, bước tiếp theo là chọn lãnh đạo tối cao.

Cũng không có gì bất ngờ, Nhạc Uyên được bầu làm lãnh đạo tối cao với toàn bộ số phiếu. Không ai phù hợp hơn, không ai uy tín hơn anh.

Với Nhạc Uyên, anh sẵn sàng gánh vác trọng trách, và cần vị trí này.

Anh chưa bao giờ che giấu điều đó.

Đến đây, Nhạc Uyên lên bục phát biểu: "Cảm ơn sự tin tưởng và ủng hộ của mọi người. Tôi sẽ tận tụy, không phụ lòng, đặt tương lai nhân loại lên hàng đầu. Với sứ mệnh đoàn kết tiến lên, tôi sẽ nỗ lực vì sự sống, phát triển, lớn mạnh, và đưa nhân loại ra vũ trụ bằng chút sức mọn của mình.

Tôi biết, trong số các vị, nhiều người tin tưởng tôi không hẳn vì lý trí, mà vì xem tôi là cứu tinh của người sống sót, của nhân loại. Nhưng tôi muốn nói, không có cứu tinh, tôi cũng không phải. Vì tổ tiên chúng ta đã dùng hành động chứng minh: Cứu tinh của nhân loại chính là nhân loại, là mỗi chúng ta."

Sau bài phát biểu kiểu tuyên thệ nhậm chức, hội nghị xác định lãnh đạo và chức năng các bộ phận.

Về cơ bản, không thay đổi lớn, vẫn dùng cơ cấu hành chính cũ của Mộc Vệ IV, chỉ điều chỉnh tên gọi.

Cơ bản gồm: Bộ Công nghiệp, Bộ Nông nghiệp, Bộ Nhân sự, Bộ Giáo dục, Bộ Khoa học, Bộ Tư pháp, Bộ Dân sự, Bộ Tài chính..

Dĩ nhiên, không thể thiếu Bộ Bảo vệ, nhưng giờ nó tách thành hai. Một phần thành Bộ Đảm bảo Vũ trang Nhân loại, gọi tắt là Bộ Vũ bị, là bộ phận quân sự đặc biệt, trực thuộc Bộ Thống soái Quân sự Nhân loại, do Nhạc Uyên đứng đầu.

Phần còn lại vẫn gọi là Bộ Bảo vệ.

Ngoài ra, nhân sự các bộ có mở rộng và thay đổi, kênh thăng tiến cũng được điều chỉnh.

Sau khi hoàn tất xác nhận chính quyền mới, đáng lẽ chuyển sang nghị đề tiếp theo – xây dựng quy mô lớn, nhưng Nhạc Uyên bất ngờ đưa ra một đề xuất mang tính quyết nghị.

Anh lên bục, nhìn khắp hội trường, nói: "Hội nghị sắp thảo luận về xây dựng quy mô lớn trên mặt đất, nhưng trước đó, tôi có đề xuất cần các vị bàn bạc. Nội dung đã được tải lên thư mục 0876 trên nền tảng chia sẻ tài liệu hội nghị. Mọi người xem trước, đánh giá tính khả thi."

Nói xong, Nhạc Uyên đứng yên trên bục, nhìn 832 người tham gia thao tác điện thoại hoặc thiết bị mạng, chờ họ xem xong.

Nội dung đề xuất không dài, chẳng mấy chốc, đa số biết nội dung nghị quyết.

Lúc này, đám đông bắt đầu xì xào.

"Sao được, lười biếng, nằm ngửa cũng bị pháp luật trừng phạt? Đề xuất gì thế này?"

"Đúng đấy, quản rộng quá. Đây chẳng phải ép buộc lao động? Lười biếng, nằm ngửa, làm biếng sao đánh giá? Chẳng lẽ thấy ai nghỉ tí là tố cáo?"

"Tôi biết giờ là thời kỳ đặc biệt, nhưng đưa trừng phạt kiểu này vào luật thì chưa nghe bao giờ, sợ khó làm."

"Đúng thế, lười biếng trong giờ làm còn dễ đánh giá, trước đây cũng có chế tài từ lương. Nhưng nằm ngửa tính sao? Chẳng lẽ ai muốn làm cá mặn cũng bị phạt?"

"Hê, nhìn các người, không động não đã phản đối. Tôi thấy nên đưa nằm ngửa vào luật. Giờ chỉ có hơn 80.000 người, dựa gì mà anh nằm ngửa vẫn sống tốt, hưởng thụ quê hương tôi cực khổ xây? Không có lý!"

"Lý thì đúng, tôi cũng biết tình cảnh nhân loại. Nhưng vấn đề là khó làm. Tôi không sao, vì tôi không thể nằm ngửa, cống hiến cho nhân loại là vinh dự và trách nhiệm. Nhưng hơn 80.000 người, kiểu gì cũng có kẻ chỉ muốn hưởng thụ, không chịu làm. Họ sẽ phản đối kịch liệt."

Đúng như thảo luận, Nhạc Uyên đề xuất thêm một điều luật phù hợp tình hình: Thiết lập cơ chế trừng phạt hành vi lười biếng, nằm ngửa, và định tính đạo đức cho hành vi này.

Nhưng điều luật cụ thể chưa rõ ràng.

Trong tiếng xì xào, Nhạc Uyên giả vờ ho, đợi hội trường yên, mới nói: "Thưa các vị, soạn luật về các hành vi tiêu cực như 'nằm ngửa' là vì nhân loại đang ở thời khắc sinh tử. Với dân số quá ít, sức mạnh mỗi cá nhân đều quý giá vô cùng.

Để đoàn kết mọi lực lượng, chúng ta phải đưa ra đề xuất nhìn qua thì không hợp lý này. Tôi tin mọi người hiểu lý do. Trong một xã hội, một hai kẻ lười biếng chỉ là bệnh nhỏ, nhưng như các vị biết, con người không chỉ lười lao động, mà còn không sợ thiếu, chỉ sợ không công bằng."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24: Thụt Lùi Công Nghệ



[HIDE-THANKS]
Nhạc Uyên trầm ngâm, tiếp: "Khi một người lao động chăm chỉ và một kẻ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn được xã hội đối xử như nhau, xã hội đó không xa cách việc rơi vào hỗn loạn là bao nhiêu. Nếu xã hội đó là toàn nhân loại, mầm họa diệt vong đã gieo.

Chúng ta không thể để mầm họa này. Nên ngay khi nhân loại lúc này vẫn còn ở giai đoạn cố gắng sống sót sau thảm họa, cần lập loạt biện pháp phòng ngừa."

Lười biếng, nằm ngửa, làm biếng, thoạt nhìn không nghiêm trọng, nhưng nếu đổi thành một từ khác, sẽ thành vấn đề ai cũng biết: Không hợp tác phi bạo lực.

Hành vi này có thể làm lung lay nền tảng chính quyền nhân loại. Trong bối cảnh hiện tại, nhân loại có thể tự diệt vì hành vi này.

Nhạc Uyên biết mức độ nghiêm trọng, nên đưa ra đề xuất thoạt nhìn kỳ cục.

Cái gọi là không hợp tác phi bạo lực, chính là không bạo lực, không hợp tác.

Lười biếng, nằm ngửa, làm biếng là phiên bản sơ cấp của nó.

Trước đây, khi dân số đông, có một nhóm, thậm chí đám người rảnh rỗi, không thành vấn đề. Nhưng giờ không được. Nhạc Uyên luôn nhớ nhân loại mong manh, phải tìm mọi cách khiến người sống sót đoàn kết thành một khối.

Qua lời Nhạc Uyên, vài người phản đối vô lý dần im lặng. Họ bắt đầu cân nhắc lợi hại, đặt mình vào tình cảnh nhân loại để nghĩ.

Dần dần, số người ủng hộ chiếm đa số. Số ít còn lại không phản đối, chỉ bỏ phiếu trắng.

Sau khi thông qua, dự luật không triển khai ngay, vì chỉ là đề xuất. Nội dung cụ thể cần Bộ Tư pháp và chuyên gia luật soạn thảo, phần liên quan tài chính có sự tham gia của Bộ Tài chính.

Dĩ nhiên có Bộ Tài chính.

Dù chỉ có ngần này người, nhưng khi tư tưởng chưa đạt cảnh giới thánh nhân, vẫn cần tiền tệ.

Hệ thống tiền tệ của chính quyền mới Mộc Vệ IV vẫn dùng hệ thống cũ, chỉ đổi cơ quan phát hành tiền ảo thành Ngân hàng Nhân loại mới thành lập.

Dĩ nhiên, nếu sau này vật tư dồi dào, có thể áp dụng chủ nghĩa cộng sản cho vật tư sinh tồn. Nhưng giờ chưa phải lúc.

Hội nghị tiếp tục.

Về xây dựng quy mô lớn, mọi người không ý kiến, đều cho rằng nhân loại cần dốc toàn lực.

Thiết bị xây dựng quy mô lớn cần mở rộng sản xuất; chế biến thực phẩm, chế tạo máy móc, xử lý vật liệu, nhà máy điện, khai khoáng, nhà máy thép.. cần được xây dựng.

Không thể thiếu công nghiệp hàng không và cơ sở giáo dục.

Nhân loại không quên bầu trời, không bỏ truyền thống.

"Chúng tôi dự định xây một máy gia tốc khối lượng quỹ đạo trên vùng đất bằng phẳng của Mộc Vệ IV," Bộ trưởng Công nghiệp hùng hồn nói tại hội nghị. "Sau khi xây nhà máy thép, máy móc, điện.. cần ưu tiên sản xuất vật liệu cho máy gia tốc. Vì vậy, cần mở rộng đội kỹ thuật viên, thêm thiết bị tự động/điều khiển từ xa, thêm xe công trình.. Tóm lại, cần người."

"Khai thác, thăm dò khoáng sản cũng cần người. Có những việc máy móc không thay thế được." người phụ trách khai khoáng Mộc Vệ IV cũng lên tiếng.

"Cụ thể về nhân lực, vật lực, khai thác, thăm dò.. các bộ tự họp riêng giải quyết," Nhạc Uyên ngắt cuộc đối thoại qua lại, nói: "Hội nghị này xác định phương hướng chiến lược. Về việc này, mọi người có ý kiến gì cứ nói."

Nhạc Uyên vừa dứt, giáo sư Cam, đã chuẩn bị sẵn, lên tiếng đầu tiên. Là nhà thiên văn, ông cần giới thiệu môi trường vũ trụ hiện tại của nhân loại: "Dựa trên dữ liệu mới nhất và hướng lưu lạc của Mộc Vệ IV, hệ sao gần nhất trong tương lai là Van Maanen, Epsilon Indi A, GJ9066, nhưng đáng tiếc, Mộc Vệ IV không đi qua hệ nào.

Dù có đi qua hệ sao, chúng ta cũng không đợi được, vì với tốc độ hiện tại, Mộc Vệ IV mất 30 năm để rời Hệ Mặt Trời.

Tức là Mộc Vệ IV chỉ là nơi trú ngắn hạn. Muốn sống, nhân loại phải rời Mộc Vệ IV, tìm hệ sao mới trước khi năng lượng và tài nguyên cạn."

Ai đó vội hỏi: "Hệ sao gần nhất cách bao xa?"

"Hiện là sao Barnard, 6 năm ánh sáng. Tiếp theo là Wolf 359, 7, 7 năm ánh sáng. Nhưng tương lai, chúng sẽ càng xa chúng ta," giáo sư Cam đáp ngay, không cần tài liệu.

"Tương lai?" Một đại biểu ngập ngừng, rồi nói: "Chúng ta không cần đợi lâu. Khi công nghiệp khôi phục, ta có thể xây một hoặc vài tàu liên sao rời Mộc Vệ IV. Với công nghệ của ta, vượt 6-7 năm ánh sáng chắc không khó.."

Tiến sĩ cơ học Úc Nam Phong tiếp lời: "Với động cơ phân hạch hạt nhân hiện tại, nếu đủ nhiên liệu tăng tốc liên tục, tốc độ tối đa đạt 1% tốc độ ánh sáng."

"Đủ rồi! Đừng quên ta có khoang ngủ đông. Tính toán nếu là 8 năm ánh sáng, chỉ cần 800 năm là tới," có một đại biểu nhẩm nhanh.

Úc Nam Phong lắc đầu: "Nhưng ta đang ở trong đám mây khí sao. Không thể đẩy tàu lên 1% tốc độ ánh sáng. Trong môi trường này, tàu sẽ bị cản, giảm tốc dần, có thể cạn nhiên liệu giữa đường."

Mang thêm nhiên liệu thì sao?

Thêm nhiên liệu, tổng khối lượng tàu tăng, đẩy lên 1% tốc độ ánh sáng cũng tốn nhiều nhiên liệu hơn.

Nếu không ở trong tinh vân do siêu tân tinh tạo ra, tốc độ 1% ánh sáng cộng khoang ngủ đông có thể đưa ta đến đích. Nhưng giờ thì không.

"Thế hợp hạch hạt nhân thì sao? Trước khi đến Mộc Vệ IV, tôi nghe hợp hạch sắp thành công, chỉ thiếu mảnh ghép gì đó?" Ai đó hỏi.

"Siêu dẫn nhiệt độ thường," tiến sĩ vật liệu Hứa Chân Nghĩa đáp.

"Đúng đúng, không phải bảo vài năm nữa sẽ làm được sao?" Người kia mừng rỡ, như thấy hy vọng.

"Haiz," Hứa Chân Nghĩa cười khổ: "Đó là trên Trái Đất, không phải Mộc Vệ IV."

"Ý gì?"

Không ai đáp, ngoài vài người, mọi người im lặng.

Hứa Chân Nghĩa nói rõ rồi: Đó là Trái Đất, không phải Mộc Vệ IV. Nghĩa là gần đạt hợp hạch hạt nhân là Trái Đất trước đây, Mộc Vệ IV chưa bao giờ có dự án này.

Khi Trái Đất bị hủy, mọi tài liệu cốt lõi, thiết bị cốt lõi về hợp hạch hạt nhân tan biến.

Dù Mộc Vệ IV được xem là căn cứ không gian đầy đủ thiết bị nhất, cũng không có phòng thí nghiệm hợp hạch, thậm chí không có tài liệu công nghệ cốt lõi.

Có thể nói, thoái hóa công nghệ, vốn tưởng còn xa, đã thực sự xảy ra với nhân loại sống sót.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25: Xây dựng quy mô lớn



[HIDE-THANKS]
"Chẳng lẽ chúng ta không thoát được số phận diệt vong? Nếu vậy, giờ cố gắng có ý nghĩa gì?" Nghe tin này, người bi quan lập tức chịu không nổi.

"Điều đó phụ thuộc trữ lượng mỏ phân hạch trên Mộc Vệ IV. Nếu uranium, plutonium, thorium.. đủ, ta có thể cầm cự đến khi đám mây bụi vũ trụ loãng đi," Hứa Chân Nghĩa nghiêm túc đáp.

Chẳng lẽ ở lại Mộc Vệ IV hàng thế kỷ? Nếu trữ lượng không đủ thì sao? Cùng chết trên Mộc Vệ IV?

Không khí bi quan lan tỏa.

"Nếu.. tôi nói nếu, nếu ta làm được hợp hạch hạt nhân trong 30 năm thì sao? Trái Đất trước đây làm được, không lý do gì ta không thể!" Lời một nhà nghiên cứu trẻ xua tan bi quan.

Hứa Chân Nghĩa nhích mông, ngồi 43 năm trên ghế, nhìn nhà nghiên cứu, nghiêm túc nói: "Tôi từng tham gia dự án siêu dẫn nhiệt độ thường, góp phần vào nhiều công nghệ cốt lõi. Dù sau này đến Mộc Vệ IV, cũng chỉ là 10 năm sau đó."

"Vậy là ta chỉ chậm hơn Trái Đất trước đây 10 năm ở lĩnh vực này?"

"Có thể nói vậy," Hứa Chân Nghĩa tự tin đáp.

Nhưng vấn đề là công nghệ cốt lõi về kiềm chế từ trường của hợp hạch hạt nhân gần như mất hết. Mộc Vệ IV không có nhà vật lý hay kỹ sư dẫn đầu lĩnh vực này.

Quá khó.

Mọi người mới nhận ra, họ không hoàn toàn thừa hưởng thành quả công nghệ của nhân loại Trái Đất.

Đúng vậy, vì Mộc Vệ IV không được xây để duy trì văn minh nhân loại, không thể có mọi thứ.

"Xe đến chân núi ắt có đường," Nhạc Uyên lên tiếng. "Nếu siêu dẫn nhiệt độ thường có hy vọng lấy lại, thì nghiên cứu nó. Công nghệ có liên quan lẫn nhau. Ta chỉ mất một phần, không phải tất cả.

Ta không có nhà khoa học tham gia dự án hợp hạch từ trường, nhưng lý thuyết thì có. Ngoài tài liệu cốt lõi, các tài liệu khác ta đều có.

Như bạn trẻ vừa nói, Trái Đất trước đây làm được, không lý do gì ta không thể! Tôi tin ta sẽ vượt qua!"

Dù không đưa ra cách cụ thể, lời Nhạc Uyên trấn an mọi người.

"Đúng, ta sẽ vượt qua."

Mọi người tự cổ vũ.

Sự thật là vậy, cùng một câu, người khác nhau nói, hiệu quả khác nhau.

Trong hội nghị mở rộng này, dù không tìm ra cách giải quyết hợp hạch hạt nhân, vẫn xác định nhiều việc.

Như xác định chính quyền nhân loại mới, thông qua dự luật "lười biếng", định hướng xây dựng quy mô lớn, quyết định nhân loại phải rời Mộc Vệ IV tìm hệ sao mới.

Còn các việc nhỏ nhưng liên quan cả văn minh, cũng được xác định từng cái.

Như tên gọi: Văn minh Nhân loại.

Không phải Văn minh Nhân loại Mới, vì họ tự thấy mình mang hy vọng của nhân loại Trái Đất, luôn tự hào về tổ tiên, nên không cần chữ "mới" để phân biệt.

Vì thế, Văn minh Nhân loại không dùng niên đại mới, mà tiếp tục niên đại Công nguyên.

Thực ra, có người đề xuất dùng niên đại mới, lý do hùng hồn: Nhân loại đào lên từ Mộc Vệ IV giống động vật có vú tái sinh sau thảm họa diệt khủng long, nên tính từ ngày đó là năm đầu niên đại mới.

Cũng có người đề xuất dùng niên đại Hoàng Đế, được nhiều người ủng hộ, vì đa số là người Hoa Hạ. Nhưng cuối cùng, hội nghị chọn tiếp tục niên đại Công nguyên.

Lý do: Gần như chỉ còn người Hoa Hạ, không thể rộng lượng sao? Nhân loại là một, không cần đổi mọi thứ.

Trong thời gian tới, Nhạc Uyên ngoài tổ chức hội nghị, thì ở trên đường xử lý văn kiện quyết sách.

Những việc quyết định tương lai văn minh nhân loại được xác định. Các dự án xây dựng mới trên Mộc Vệ IV từ giấy tờ đến khởi công. Những giả thuyết về bối cảnh vũ trụ cũng bắt đầu manh nha trong môi trường này.

Dưới lãnh đạo tuyệt đối, nhân loại đối mặt nguy cơ tuyệt diệt bùng nổ sức mạnh lớn, biến Mộc Vệ IV thành công trường sôi động.

Robot thăm dò bay ra từ căn cứ, ngọn lửa xanh phun ra trong bóng tối Mộc Vệ IV như đom đóm, truyền thông tin sau thảm họa về cho nhân loại.

Hình ảnh bề mặt, ảnh nhiệt, phân bố khoáng sản, trữ lượng..

Ngoài ra, các robot nhỏ còn làm những điểm liên kết mạng tạm thời, cung cấp định vị chính xác cho đội khai khoáng.

Sau đó là robot khai thác hoạt động.

Môi trường Mộc Vệ IV sau thảm họa khác xa trước đây. Từ vệ tinh băng giá, nó thành hành tinh nóng tạm thời. Để thích nghi, kỹ sư phải cải tạo máy khai khoáng.

Bánh cao su đổi thành bánh xích chịu nhiệt. Cảm biến, lưỡi cắt, thiết kế mạch cũng được xử lý tương ứng.

Dần dần, trên Mộc Vệ IV hoang vu xuất hiện phôi thai kiến trúc công nghiệp.

Nhà máy điện đầu tiên, nhà máy luyện thép đầu tiên, xưởng sản xuất nguyên liệu hóa học đầu tiên, nhà máy sản xuất linh kiện đầu tiên..

Trong sự bận rộn của máy móc công trình, công nghiệp trở lại bề mặt Mộc Vệ IV, ánh sáng văn minh nhân loại lại bùng lên từ bóng tối.

Từ khai khoáng đến chế biến nguyên liệu, từ nguyên liệu đến lắp ráp linh kiện, từ linh kiện đến sản phẩm. Chế biến nguyên liệu chính, chiết xuất phụ phẩm, các dây chuyền công nghiệp khởi động lại.

Thép từ nhà máy luyện thép được đưa vào các nhà máy gia công thứ cấp, thành các hợp kim khác nhau, rồi vào nhà máy tinh chế thành thép đặc biệt, hợp kim thép, vật liệu composite, và linh kiện.

Phụ phẩm khoáng và sản phẩm phụ từ luyện kim cũng được đưa vào nhà máy hóa học, sản xuất vật liệu hữu cơ, vô cơ, và khí thải.

Trong quá trình này, nhựa và cao su tổng hợp cũng được sản xuất.

Khi robot mới ra từ nhà máy cơ khí tự động, sức mạnh công nghiệp nhân loại bắt đầu lớn như quả cầu tuyết. Máy sản xuất máy, máy sản xuất ra khai thác thêm khoáng sản để sản xuất máy.

Sau ba năm xây dựng cơ bản sôi nổi, nhân loại lại ngẩng đầu bước tới bầu trời – dự án máy gia tốc khối lượng quỹ đạo chính thức khởi công.

Do tốc độ thoát ly của Mộc Vệ IV chỉ 2, 4 km/s, gia tốc trọng trường bề mặt chỉ 1, 24 m/s², lại không có cản trở không khí, máy gia tốc trên Mộc Vệ IV nhỏ hơn nhiều so với Trái Đất.

Hơn nữa, máy gia tốc hiện tại chủ yếu dùng vận tải hàng, nên không cần quỹ đạo dài để giảm gia tốc cho con người chịu được.

Điều này giảm đáng kể độ khó xây dựng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26: Thiết Kế Tàu Vũ Trụ



[HIDE-THANKS]
Trong quá trình xây dựng máy gia tốc khối lượng quỹ đạo, vệ tinh quỹ đạo đầu tiên cũng được phóng lên bằng phương pháp đẩy truyền thống.

Thời gian trôi qua từng ngày, thoáng chốc đã hai năm.

Trong hai năm này, nhân loại bùng nổ tiềm năng mạnh mẽ. Nhà máy luyện kim từ một tăng thành mười, các nhà máy phụ trợ mọc lên như nấm trên Mộc Vệ IV. Máy gia tốc khối lượng quỹ đạo cũng hoàn thành và chạy thử thành công.

Mộc Vệ IV tối tăm rực sáng ánh đèn. Các cơ sở mọc lên dày đặc, lan từ căn cứ cũ ra ngoài, hình thành một thành phố thép rực rỡ.

Máy móc tự động và bán tự động qua lại trên các con đường nối các tòa nhà. Tiếng cơ khí, bánh răng, dầu bôi trơn hòa quyện, tạo nên không khí bận rộn cho thành phố thép.

Số lượng robot khổng lồ được đưa vào giảm gánh nặng cho con người, cũng chiếm phần lớn sức tính toán khiến siêu máy tính trung tâm Mộc Vệ IV gần như quá tải.

Vì thế, thế hệ máy tính mới được đưa vào kế hoạch tương lai. Dĩ nhiên, hiện tại chỉ là lập kế hoạch, không thể làm ngay.

Đây là một trong nhiều kế hoạch tương lai.

Có nhiều kế hoạch như vậy, nhưng không phải ưu tiên hiện tại.

Vì ưu tiên lúc này là chế tạo tàu vũ trụ.

Vì việc này, sáng nay Nhạc Uyên tức giận chạy đến viện thiết kế.

Anh đến Bộ Công trình trước, nhưng họ nói chưa có phương án thiết kế, nên anh quay đầu đến thẳng viện thiết kế.

Đến viện thiết kế, Nhạc Uyên vào văn phòng viện trưởng trước, nhưng không có ai. Hỏi Chu Bì Đặc mới biết viện trưởng sáng sớm đã đến bộ phận thiết kế.

Nghe vậy, Nhạc Uyên bớt giận.

Bộ phận thiết kế là nơi vẽ bản vẽ thực sự. Viện trưởng đến đó chắc chắn tham gia thiết kế.

Vốn định sai Chu Bì Đặc gọi viện trưởng, Nhạc Uyên đổi ý, đi thẳng sang bộ phận thiết kế đối diện văn phòng.

Chưa vào, anh đã nghe tiếng tranh luận gay gắt bên trong.

"Không được, tàu vũ trụ phải tính đến môi trường trọng lực. Thuốc hiện tại không giải quyết triệt để mất canxi trong cơ thể. Nếu con người sống lâu trong môi trường không trọng lực, hậu quả sẽ thảm khốc. Tương lai chúng ta có thể sống lâu trên tàu, thậm chí thế hệ sau sinh ra trên đó. Trẻ sơ sinh lớn lên trong không trọng lực sẽ gặp nhiều vấn đề."

"Đúng, chúng ta biết. Trẻ sinh ra trong không trọng lực sẽ cao hơn người Trái Đất, nhưng cơ bắp teo, tim teo, mặt sưng phù, tim yếu, khó phân biệt hướng.. Tôi biết, nhưng chúng ta không có công nghệ phản trọng lực, làm sao được? Chỉ có thể chấp nhận, chấp nhận nhân loại thành nhân loại mới.

Với công nghệ hiện tại, cách tốt nhất là xây nhiều tàu vũ trụ dân cư, mới đáp ứng nhu cầu sống của hơn 80.000 người."

"Công nghệ phản trọng lực gì chứ, không cần. Chúng ta có thể dùng lực quán tính mô phỏng. Chỉ cần xây tàu thành đĩa tròn xoay là được."

"Đĩa tròn? Nói dễ lắm. Người trong trạng thái xoay sẽ chịu hiệu ứng Coriolis, khiến cơ thể nhầm lẫn hướng, buồn nôn.. trừ khi đĩa tròn cực lớn."

"Ý tôi là vậy, chúng ta có thể xây một tàu khổng lồ, lớn đến mức hiệu ứng Coriolis không đáng kể."

Vẫn còn tranh luận vấn đề này? Lẽ ra giờ phải có phương án rồi chứ?

Nghe đến đây, Nhạc Uyên không nhịn được, đẩy cửa vào, nhíu mày: "Đến lúc này rồi, sao vẫn chưa có phương án?"

Nói rồi, anh đi thẳng đến hai người đang tranh luận.

Một người là Cao Khôn, viện trưởng viện thiết kế mới. Người kia là nhà thiết kế chính dự án tàu vũ trụ, tiến sĩ kỹ thuật xuất sắc nhất Mộc Vệ IV, Úc Nam Phong.

Nhạc Uyên nghe rõ cuộc tranh luận. Cao Khôn muốn xây nhiều tàu, còn Úc Nam Phong muốn xây một tàu lớn.

Nhạc Uyên tức vì đến giờ, hai người vẫn tranh luận thay vì đưa ra vài phương án để anh xem xét.

"Tổng trưởng Nhạc? Sao ngài đến đây!" Cao Khôn, mũm mĩm, giật mình quay lại, không nhận ra Nhạc Uyên xuất hiện sau lưng.

Nhạc Uyên giờ là lãnh đạo tối cao, tổng chỉ huy mọi bộ phận, nên nhiều người gọi anh là Tổng trưởng Nhạc. Quân đội gọi là Nguyên soái Nhạc.

"Đến xem các anh thảo luận phương án. Sao? Lâu thế mà chưa xong? Máy gia tốc khối lượng quỹ đạo đã sẵn sàng, thời gian gấp rút," Nhạc Uyên nhắc lại ý mình.

"Đã xong, chiều nay định nộp," Úc Nam Phong đáp.

Ồ? Hóa ra tôi hiểu lầm.

Nhạc Uyên ngẩn ra, kéo ghế ngồi, nhìn Cao Khôn và Úc Nam Phong: "Sau này việc quan trọng thế phải báo tôi ngay."

"Hiểu rồi," cả hai đồng thanh.

"Nói xem, chuyện gì? Vừa nãy các anh tranh luận gì?" Nhạc Uyên ngả người ra ghế, giọng nhẹ nhàng hơn.

Ồ, hóa ra vừa nghe lén, tưởng chúng tôi chưa xong phương án.

Nghe Nhạc Uyên hỏi, Cao Khôn và Úc Nam Phong nhìn nhau, hiểu lý do Nhạc Uyên vào với vẻ mặt căng thẳng.

"Tổng trưởng Nhạc, là thế này.."

Cao Khôn trả lời trước. Dù biết Nhạc Uyên nghe cuộc tranh luận, anh vẫn giả vờ kể từ đầu, nhấn mạnh ưu điểm của phương án nhiều tàu.

Khi Cao Khôn nói gần xong, Úc Nam Phong lập tức thao thao bất tuyệt về lợi ích của tàu lớn, như sợ Nhạc Uyên chọn ngay phương án nhiều tàu.

Nghe cả hai trình bày chi tiết, Nhạc Uyên hiểu.

Có hai phương án tàu: Một là xây nhiều tàu vũ trụ dân cư kiểu tàu chiến, hai là xây một tàu xoay khổng lồ.

Nhạc Uyên xoa cằm, im lặng hồi lâu, ngẩng lên nhìn Cao Khôn: "Tàu dân cư lâu dài mà không có trọng lực thì không được."

"Ta có thể dùng giày từ tính. Chỉ cần điều chỉnh lực từ, đi lại trên tàu sẽ giống mặt đất," Cao Khôn chưa để Nhạc Uyên nói xong đã chen vào.

"Không giống."

Nhạc Uyên lắc đầu, nhưng không hoàn toàn bác bỏ giày từ tính, tiếp: "Giày từ tính không phù hợp cho tàu dân cư, nhưng dùng cho tàu chiến tương lai thì tốt."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27: Hiệu Ứng Coriolis



[HIDE-THANKS]
"Tàu chiến?" Cao Khôn ngẩn ra. Chưa chuyển tư duy từ định vị căn cứ Mộc Vệ IV, anh không nghĩ đến tàu chiến, vì chưa nhận ra người sống sót trên Mộc Vệ IV đã là một nhóm độc lập.

Nhạc Uyên không biết ý Cao Khôn, gật đầu: "Đúng. Sự tồn tại của văn minh ngoài hành tinh là sự thật. Là một văn minh độc lập, ta cần tàu chiến bảo vệ. Nhưng việc này để sau. Nói về tàu dân cư trước. Với công nghệ hiện tại, xây một tàu đáp ứng chỗ ở cho mọi người có khả thi không?"

"Không khả thi!"

"Khả thi!"

Cao Khôn và Úc Nam Phong gần như trả lời cùng lúc, nhưng đáp án khác nhau.

Viện trưởng Cao Khôn giải thích trước: "Tổng trưởng Nhạc, ngài biết, nếu làm tàu kiểu đĩa tròn xoay, bán kính càng nhỏ, lực Coriolis ta chịu càng lớn. Muốn con người hầu như không cảm nhận lực Coriolis, phải xây đĩa tròn cực lớn, nhưng ta không thể làm tàu lớn như vậy."

Cao Khôn từng thiết kế tàu trên Trái Đất, từ du thuyền lớn, tàu vận tải, đến tàu tuần dương cỡ vừa, nên rất quen với chế tạo tàu.

"Thứ nhất, tàu càng lớn, khối lượng càng lớn. Ta không có hệ thống đẩy đủ mạnh. Dù dùng nhiều lò phân hạch ghép, vấn đề mang nhiên liệu cũng khó đáp ứng hành trình dài," Cao Khôn kéo ghế ngồi, tiếp tục nói với Nhạc Uyên.

"Thứ hai, tàu càng lớn, cấu trúc và bố cục bên trong càng phức tạp, khung chính càng dễ tổn thương. Tàu lớn không thể xây trên bề mặt hành tinh. Đúng, ta có thể xây xưởng tàu trên quỹ đạo đồng bộ Mộc Vệ IV, nhưng chi phí và thời gian sẽ gấp ba đến năm lần so với xây trên mặt đất.

Hơn nữa, do vấn đề cường độ vật liệu, tàu đĩa tròn chỉ lắp động cơ đẩy chính ở trục trung tâm. Với động cơ phân hạch hiện tại, khó đẩy được tàu khổng lồ như vậy."

"Không, không," Úc Nam Phong, tựa bàn làm việc, ngắt lời: "Viện trưởng Cao, đừng bóp méo ý. Ai bảo làm đĩa tròn? Ta làm trụ tròn đồng trục. Tôi đã kiểm tra với tiến sĩ Hứa Chân Nghĩa, vật liệu làm trụ tròn không vấn đề. Ngoài động cơ đẩy chính ở trục trung tâm, ta có thể lắp một vòng động cơ phụ ở thành ngoài trụ, đủ lực đẩy."

Nhạc Uyên xen vào: "Các anh tính tàu lớn thế nặng bao nhiêu?"

"Khi làm phương án, đã tính. Tàu trụ tròn tổng khối lượng khoảng 50 triệu tấn," Úc Nam Phong đáp.

"Bằng một tiểu hành tinh nhỏ rồi, đẩy nổi không?" Nhạc Uyên nhướng mày nhìn Úc Nam Phong.

Anh này là tiến sĩ cơ học kỹ thuật, chuyên gia động lực học tên lửa, Nhạc Uyên tin anh ta đã tính toán.

Úc Nam Phong nghĩ một lúc, nói: "Đẩy nổi, miễn là đủ động cơ đẩy. Sức dài vai rộng sẽ làm được điều không thể. Chúng tôi tính, nếu mỗi trục phụ đều lắp động cơ đẩy, lý thuyết ta có thể đẩy tàu đến 1% tốc độ ánh sáng, chỉ là thời gian tăng tốc hơi dài."

"Độ dài bao lâu?"

"30 năm."

Trời ạ, đây mà là hơi dài?

Nhạc Uyên đau đầu xoa thái dương. Tăng tốc 30 năm, giảm tốc 30 năm, 60 năm trôi qua. Đời người có mấy lần 60 năm?

Với tuổi thọ trung bình 90 năm hiện nay, chỉ riêng giai đoạn tăng giảm tốc đã ngốn hết đời người.

"Ta có khoang ngủ đông. Thời gian bay, đa số ngủ đông, không vấn đề," Úc Nam Phong bổ sung.

"Được rồi, khối lượng của hàng loạt khoang ngủ đông tính chưa?" Nhạc Uyên buông tay.

"Dĩ nhiên," Úc Nam Phong vỗ ngực, đầy tự tin.

Nhạc Uyên đứng dậy, đi hai vòng trong văn phòng viện thiết kế, trở lại trước hai người, hỏi: "Tàu chứa hơn 80.000 người lớn cỡ nào? Ừ, tính cả không gian dư. Nói cụ thể về phương án này."

Thấy Nhạc Uyên nghiêng về tàu lớn, Cao Khôn dù không cam tâm, cũng không chen vào nói về phương án nhiều tàu. Anh hiểu, tàu chiến không giải quyết được vấn đề trọng lực, mà vấn đề này liên quan đến sự phát triển của thế hệ sau, quá nghiêm trọng.

Giày từ tính chỉ giải quyết đi lại, không tạo cảm giác trọng lực toàn cơ thể.

"294!" Úc Nam Phong giơ ba ngón tay, nói một con số, rồi giải thích: "Ta biết, người trên vật thể xoay chịu lực Coriolis, gây chóng mặt, buồn nôn. Nhưng nếu tốc độ góc vật thể đủ chậm, ảnh hưởng lực Coriolis có thể bỏ qua. Tốc độ này là 2 vòng/phút."

"Nên tàu trụ tròn ta làm, chỉ cần giữ tốc độ xoay dưới 2 vòng/phút. Để tàu xoay chậm vậy mà vẫn tạo trọng lực tương đương Trái Đất, bán kính tàu phải ít nhất 294 mét."

"Tức là, nếu khoang dân cư đặt cách trục trung tâm hơn 300 mét, sẽ không cảm thấy chóng mặt, buồn nôn.

Tàu kiểu này còn một lợi ích: Khoang dân cư đều ở vị trí cách trục đều và có tốc độ tuyến tính giống nhau, như sống ở xích đạo Trái Đất. Trên cùng một đường, vật thể không chịu lực lệch hướng do xoay."

"Độ lệch trọng lực nhẹ con người không cảm nhận được, nên khoang dân cư không chỉ đặt ở 294 mét, mà có thể mở rộng ra thêm 50 mét. Ra xa hơn, gia tốc trọng lực vượt 11, 5 m/s².

Ta có thể điều chỉnh, giảm tốc độ xoay một chút, giữ gia tốc trọng lực ở khoang trong cùng là 9, 3 m/s², ngoài cùng 11, 3 m/s², để con người không cảm thấy khác biệt lớn. Vậy ta có 60 mét chiều cao xây dựng."

Qua mô tả của Úc Nam Phong, hình ảnh tàu vũ trụ trụ tròn dần hiện lên trong đầu Nhạc Uyên.

Trục xoay trung tâm làm từ hợp kim đặc biệt siêu bền. Từ trục trung tâm, các cánh tay xoay rộng lớn vươn ra. Do tính đến vấn đề đẩy tàu, cánh tay được làm phẳng, như nan hoa bánh xe dày.

Dọc trụ dài, đĩa xoay của tàu chia thành nhiều đoạn đồng bộ, như một trục đồng tâm đeo nhiều lốp xe. Thành lốp chính là khoang dân cư.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28: Khó Khăn Chồng Chất

[HIDE-THANKS]
Xét đến bảo trì sau này, khoang dân cư dùng kiểu treo mô-đun. Mỗi mô-đun treo tương đương tòa nhà cao 60 mét.

Tính mỗi tầng 2, 8 mét, một mô-đun khoang dân cư có 21 tầng. Mỗi tầng hai hộ, một mô-đun chứa 42 căn hộ.

Nếu mỗi căn ba người, một mô-đun chứa 126 người. Hơn 88.000 người cần khoảng 705 mô-đun treo.

Dĩ nhiên, không thể tính đơn giản mỗi căn ba người, vì có người độc thân hoặc phòng làm việc, nhưng cũng không chênh lắm. Tối đa 900 mô-đun là đủ.

Trong phương án, mỗi mô-đun treo có diện tích đáy khoảng 180 m². Mỗi tầng chia thành hai phòng 90 m², hoặc làm phòng lớn cho văn phòng hoặc mục đích khác.

Nếu vậy, chiều cao trụ phải trên 70 mét.

Nhưng trong phương án, Nhạc Uyên thấy chiều dài tàu, tức chiều cao trụ, đạt 980 mét.

Sao chênh nhiều vậy!

Nghe giới thiệu kỹ, Nhạc Uyên mới biết họ tính cả không gian dư, lò phản ứng hạt nhân, và các cơ sở chức năng khác.

Như hệ thống tuần hoàn sinh thái, vườn trồng, phòng thí nghiệm, kho chứa vật tư..

Đúng vậy, tàu dân cư không chỉ tính không gian ở, mà còn các cơ sở phụ trợ và kho chứa máy móc nhân loại có thể mang theo.

Úc Nam Phong tiếp tục giới thiệu.

Có lẽ chỉ nói không đủ rõ, anh nhập dữ liệu phương án vào máy tính, trình diễn mô hình 3D tàu cho Nhạc Uyên.

Có hình ảnh rõ hơn chỉ nghe.

Nhạc Uyên nhìn màn hình, thấy một trụ tròn lớn hiện lên, đánh dấu các thông số. Từ số liệu, dễ thấy đây là tàu hình thùng, bán kính 550 mét, dài 980 mét.

Nhìn từ đáy, năm cánh tay lực lớn từ trục trung tâm vươn ra thành ngoài. Mỗi cánh kéo một nền móng kiến trúc, trên đó gắn các mô-đun treo cao 60 mét, như tổ ong gắn trong ổ.

Năm cánh tay tạo một đĩa tròn. Trụ cao 100 mét gồm mười đĩa như vậy xếp chồng. Mỗi đĩa có hệ thống động lực riêng, quay độc lập.

Hệ thống động lực là động cơ điện siêu lớn, qua hệ thống điều khiển, mười động cơ lớn có thể khiến mười đĩa quay đồng bộ, hoặc hợp thành động cơ liên kết, cung cấp lực cho mười đĩa kết nối.

Lò phản ứng hạt nhân cung cấp năng lượng đặt ở trung tâm trục.

Lò phản ứng cốt lõi rất lớn, nên trục chứa nó được thiết kế thành cột khổng lồ đường kính hơn 200 mét.

Động cơ đẩy chính gắn trên thành ngoài trục. Động cơ đẩy phụ phân bố trên mỗi cánh tay. Động cơ điều hướng vector lắp ở viền ngoài hai đáy trụ.

Xem phương án chi tiết, Nhạc Uyên gật đầu, hài lòng: "Dùng phương án này. Phương án nhiều tàu cũng không bỏ. Cao Khôn, anh phụ trách biến nó thành thiết kế tàu chiến. Tôi sẽ cho Bì Đặc sắp xếp các bộ phận phối hợp. Dự án tàu cố gắng khởi công trong năm nay."

"Không vấn đề, nhưng thiết kế tàu chiến, tôi cần Bộ Thống soái phối hợp!" Cao Khôn đáp.

"Dĩ nhiên," Nhạc Uyên dứt khoát.

Tàu chiến là cho Bộ Thống soái, dĩ nhiên cần họ tham gia. Dù không biết thiết kế, họ có thể góp ý về thói quen sử dụng, vị trí pháo..

"Tổng trưởng Nhạc, có vấn đề," thấy Nhạc Uyên đứng dậy rời đi, Úc Nam Phong vội nói.

"Nói," Nhạc Uyên dừng lại.

Úc Nam Phong ngập ngừng, nhắc: "Dù ta làm được tàu, cũng không thể rời Mộc Vệ IV ngay."

"Tôi biết, nhưng không thể không làm gì, đúng không?" Nhạc Uyên quay lại, thở dài.

Giáo sư Cam từng nói về tình hình không gian. Tàn tích siêu tân tinh đầy bụi vũ trụ, tàu ở giai đoạn quán tính sẽ bị bụi làm giảm tốc. Nhạc Uyên biết rõ.

Nhưng không làm gì, nhân loại có thể rơi vào trạng thái tiêu cực, mất hy vọng. Dù biết đẩy bằng phân hạch khó đạt hành trình liên sao, vẫn phải làm.

Chỉ vậy, người kẹt trên Mộc Vệ IV mới thấy hy vọng, có mục tiêu.

Hơn nữa, không phải vô vọng. Nếu trong lúc chế tạo tàu, hợp hạch hạt nhân đạt đột phá, mọi chuyện sẽ ổn. Điều này khả thi. Dù Mộc Vệ IV thụt lùi công nghệ so với Trái Đất, nhưng không quá xa, khoảng hơn chục năm ở lĩnh vực hợp hạch, hoàn toàn có thể đuổi kịp.

May mắn, dự án tàu cần thời gian dài.

Theo Bộ Công trình ước tính, tàu lớn thế này cần ít nhất 20 năm xây. Trừ phi công nghệ bứt phá, không thì chỉ lâu hơn.

Vì tàu lớn thế này làm từ đầu, cần đủ loại cơ sở và gần 100.000 khoang ngủ đông.

Vốn trên quỹ đạo Mộc Vệ IV có vài tàu chiến, nhưng đều bị hủy trong thảm họa.

Dù sao cứ khởi động dự án. Nếu hợp hạch hạt nhân đạt đột phá, thay lò phản ứng phân hạch cốt lõi bằng lò hợp hạch, động cơ đẩy cũng vậy.

Nếu không được, chỉ có thể đợi đến khi đám mây bụi tàn tích siêu tân tinh loãng đủ để hành trình liên sao.

"Tôi hiểu. Vậy phương án này cần điều chỉnh, để lại không gian lắp hệ thống động lực, đợi đến giai đoạn cuối xây tàu mới lắp," Úc Nam Phong nhìn mô hình trên màn hình, nói. Anh hỏi Nhạc Uyên là ý này.

"Đúng rồi, thiết kế tàu chiến, anh có ý tưởng gì?" Bị Úc Nam Phong ngắt lời, Nhạc Uyên sắp ra cửa bỗng đổi ý, quay lại nhìn Cao Khôn.

"Mộc Vệ IV có kinh nghiệm làm tàu vận tải. Dù xưởng tàu vũ trụ trước đây bị hủy, công nghệ vẫn còn. Tôi nghĩ không vấn đề, mấu chốt là làm lớn cỡ nào," Cao Khôn đáp.

Nhạc Uyên không nghĩ ngợi: "Chắc chắn lớn hơn tàu vận tải, nhưng không quá lớn. Nếu làm to như tàu dân cư, tài nguyên ta không đủ."

Thực ra, thời điểm này nhân loại không nên làm tàu chiến, nhưng không có tàu chiến, Nhạc Uyên thấy bất an. Dù biết gặp người ngoài hành tinh, tàu chiến có lẽ vô dụng.

"Tôi thấy có vấn đề!" Úc Nam Phong bất ngờ đứng lên phản đối: "Làm tàu chiến thì được, nhưng làm sao đưa đi?"

Làm sao đưa đi?

Đưa theo tàu dân cư là được! Còn phải hỏi?

Nhạc Uyên định nói, nhưng chợt nhận ra điểm mấu chốt Úc Nam Phong phản đối.

Đúng, làm sao đưa đi?

Không thể để một nhóm người ở mãi trên tàu chiến. Hành trình liên sao dài hàng chục, hàng trăm năm, cần ngủ đông.

Để một nhóm ngủ đông trong môi trường không trọng lực hàng chục năm? Chắc chắn có vấn đề.

Khó khăn chồng chất!

Nhưng hành trình không vũ khí quá nguy hiểm. Dù không tính người ngoài hành tinh, gặp tình huống đột xuất, ít nhất cần phương án đối phó.

Không có vài quả bom nguyên tử, bom hydro, bom heli-3, bom neutron, lòng thật không yên.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29: Kiểu Treo

[HIDE-THANKS]
Nghe Úc Nam Phong, Nhạc Uyên đi vòng quanh văn phòng, nghĩ cách để nhân loại có chút sức mạnh quân sự.

Cuối cùng, anh dừng bước, nhìn Úc Nam Phong: "Phương án này có thể thêm hệ thống vũ khí không?"

"CÓ thể, nhưng tàu phải làm lớn hơn, vì cần tính cả hệ thống vũ khí. Hơn nữa, cấu trúc trụ tròn lớn thiết kế cho dân cư không phù hợp lắp vũ khí," Úc Nam Phong phản đối trong giọng nói, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc, vì anh cũng đồng ý ý tưởng trang bị vũ khí cho nhân loại.

Vũ khí mạnh nhất của nhân loại hiện nay là bom hydro cỡ lớn. Có vũ khí laser, nhưng laser dùng cho đánh chính xác, uy lực không bằng bom hydro.

Về chế tạo, nhân loại làm được. Căn cứ Mộc Vệ IV có nhân tài về năng lượng nguyên tử, nếu không sao xây cơ sở hạt nhân? Chỉ là trước đây, với tư cách căn cứ, Mộc Vệ IV không được phép chế tạo.

"Ừ, việc này để từ từ, không gấp. Hiện tại ưu tiên nhu cầu sống của mọi người, tập trung vào tàu dân cư trước," Nhạc Uyên bất lực, không có cách tốt ngay.

Nói rồi, anh định rời đi, nhưng nghe Cao Khôn lẩm bẩm, hình như nói gì đó về cách giải quyết.

"Anh nói gì?" Nhạc Uyên quay lại nhìn gã mũm mĩm.

"À, tôi nói hình như không phải không có cách," Cao Khôn hóp bụng to, nâng giọng.

Có gì nói thẳng, lẩm bẩm làm gì, Nhạc Uyên thầm phàn nàn, nhìn bụng Cao Khôn: "Nói!"

"Vì tàu dân cư treo được khoang dân cư, ta có thể treo tàu chiến ở thành ngoài tàu dân cư, hoặc treo ở ngoài khoang dân cư," Cao Khôn nghĩ, nói tiếp: "Khi thiết kế mô-đun treo khoang dân cư, ta có thể để sẵn vị trí treo đặc biệt, hoặc làm một hệ thống treo độc lập từ nền cánh tay, rồi làm cấu trúc treo tương ứng ở lưng tàu chiến. Nhưng nếu vậy, một số mô-đun khoang dân cư ở vị trí tương ứng phải điều chỉnh vị trí."

Lời Cao Khôn khiến Nhạc Uyên và Úc Nam Phong im lặng.

Nhưng cách im lặng khác nhau.

Nhạc Uyên thực sự suy nghĩ, còn Úc Nam Phong im lặng vì đã bắt đầu gõ phím rào rào, chỉnh sửa dữ liệu mô hình.

Nhận ra Úc Nam Phong làm gì, Nhạc Uyên bỏ suy nghĩ, bước nhanh đến.

"Đây mới là người hành động!" Thấy Úc Nam Phong mắt sáng, tay như bóng mờ, Nhạc Uyên thầm khen.

Lúc này, Cao Khôn cũng đến sau ghế Úc Nam Phong, cùng Nhạc Uyên nhìn chằm chằm mô hình thiết kế thay đổi trên màn hình.

Thấy ngay được kết quả – Úc Nam Phong bật chức năng này, nên mỗi khi anh chỉnh dữ liệu, phần tương ứng trên mô hình 3D thay đổi ngay.

Trong mắt Nhạc Uyên, mô hình tàu trụ tròn được điều chỉnh dần theo khung hình. Một khe dọc mở ra ở thành ngoài, một nền móng vươn từ giữa ra thành ngoài, rồi các cấu trúc treo xuất hiện trên nền móng.

Nửa tiếng sau, Úc Nam Phong vươn vai, cười: "Ha, xong."

Quay lại thấy Nhạc Uyên và Cao Khôn sau lưng, Úc Nam Phong tự hào: "Chỉ điều chỉnh sơ bộ hình dạng mô hình, chưa phải bản cuối. Chi tiết cần bộ thiết kế hoàn thiện."

"Tiến sĩ Úc vất vả rồi, tiếp theo giao cho đám nhóc đó," Cao Khôn cười, rõ ràng đã hết bực vì phương án bị bác trước đó.

Nhạc Uyên vỗ vai Úc Nam Phong: "Ừ, tốt, cứ làm thế."

"Đúng rồi, tiến sĩ Úc, anh còn phải theo dõi việc vũ khí tàu chiến," Nhạc Uyên đi hai bước đến cửa, quay lại bổ sung.

Úc Nam Phong không chỉ là tiến sĩ cơ học kỹ thuật, mà còn là chuyên gia động lực học tên lửa.

Vũ khí tàu chiến chắc chắn có bom nguyên tử, bom hydro, và không thể ném ra ngoài là xong. Phải dùng bộ đẩy phóng đầu đạn, nên cần chuyên gia động lực học như Úc Nam Phong giám sát mới yên tâm.

"Chuyện nhỏ, đảm bảo tên lửa hạt nhân cái nào cũng mạnh mẽ," Úc Nam Phong cười rạng rỡ, hỏi tiếp: "Ồ, Tổng trưởng Nhạc, tàu chiến ngài định làm mấy chiếc?"

"Dĩ nhiên một chiếc."

Úc Nam Phong vừa dứt, Nhạc Uyên đáp ngay.

Mấy chiếc gì nổi, có một chiếc là tốt lắm rồi.

Úc Nam Phong không rõ tình hình Bộ Vũ bị, nhưng Nhạc Uyên, thống soái, chẳng lẽ không biết?

Với số người hiện tại của Bộ Vũ bị, điều khiển một tàu chiến đã là tối đa. Lấy đâu người điều khiển chiếc thứ hai?

Sau khi tách từ Bộ Bảo vệ thành Bộ Vũ bị, dù tuyển thêm 200 người, tổng cộng chỉ 2.900 người. Theo kinh nghiệm quân sự, một tàu chiến cần ít nhất 2.000 thủy thủ để có sức chiến đấu, đó còn là tàu tự động hóa cao.

Làm hai tàu, thật sự không ai lái.

Hiện tại, Bộ Vũ bị không thể tuyển thêm, vì tổng dân số ít, mọi ngành đều cần người. Nếu quân đội tuyển thêm, các ngành khác thiếu hụt nhân tài nghiêm trọng.

2.900 người, tỉ lệ quân-dân ở Mộc Vệ IV là 1: 30, tương đương tỉ lệ quân-dân của các nước thế kỷ trước khi huy động quân sự.

Nếu không vì tình trạng di cư khẩn cấp trước đây, không thể tuyển thêm 200 người.

Rời viện thiết kế, Nhạc Uyên đến thẳng Bộ Vũ bị.

Ở đó còn lưu dữ liệu thông số của tàu vận tải và tàu hộ vệ cũ. Anh muốn gửi dữ liệu này cho Cao Khôn, để viện thiết kế tham khảo.

Dữ liệu này trước đây là bí mật, giờ vẫn vậy, nhưng viện thiết kế duy nhất còn lại của nhân loại sau thảm họa đã bị đặt vào hệ thống bảo mật của tân chính phủ.

Chỉ là trước đây họ chưa làm thiết kế liên quan, nên không có dữ liệu này.

Để gửi dữ liệu vũ khí, phải được Bộ Thống soái phê duyệt, nên việc này cần Nhạc Uyên, bộ trưởng bộ thống soái, tự làm.

Có người bảo, chỉ còn ngần này người, cần gì rắc rối, Nhạc Uyên là lãnh đạo tối cao, nói một câu là xong.

Đúng là được, nhưng để dẫn dắt một văn minh tiến lên, cần tuân theo quy chế. Đó là cần thiết.

Vì đó là quyền lực trong trật tự.

Nếu anh phá rối, sẽ tạo tiền lệ xấu, cuối cùng làm mất uy tín cơ quan, tự đào mồ chôn mình.

Hiểu rõ điều này, Nhạc Uyên không thể làm bừa.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back