Bài viết: 162 

Chương 50
Khi Tống Viên đến trung tâm, rất nhiều phụ huynh cũng đang đứng đợi ở bên ngoài.
Dung Đình là người cuối cùng bước ra. Cậu bé không vội vàng, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn thấy Tống Viên, lập tức nở nụ cười.
"Hôm nay có mệt không?" Tống Viên vừa hỏi vừa định giúp cậu cầm cặp sách.
Dung Đình tránh né: "Cặp của con để tự con mang."
"Được thôi, nhưng con có thấy mệt không? Học liền hai tiết, tổng cộng gần ba tiếng đấy."
Trẻ con bây giờ lịch học dày đặc, Tống Viên nhớ lại hồi mình năm, sáu tuổi, lúc đó chỉ biết chơi đùa thỏa thích, vô ưu vô lo, tự do biết bao. Cũng chính vì thế, đến giờ cô vẫn chẳng có tài nghệ gì đặc biệt để khoe ra cả..
"Không mệt." Dung Đình lắc đầu: "Lúc ở trong cung phải học nhiều hơn thế này."
Nghe cậu bé nhắc đến chuyện xưa, Tống Viên có chút không thoải mái, vì điều đó khiến cô nghĩ đến Dung Hành.
"Ừm, hôm nay chắc buổi tiệc sinh nhật vui lắm nhỉ? Hay là đến sinh nhật con, mẹ cũng tổ chức ở đây, mời các bạn đến chung vui nhé?"
Dung Đình nhớ lại cảnh mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật hôm nay, lập tức lắc đầu dứt khoát: "Đừng, đừng làm vậy."
"Tại sao chứ? Đông người thì mới vui mà?"
"Không phải đứa trẻ nào cũng thích ồn ào." Dung Đình dạo gần đây có da có thịt hơn, khuôn mặt bầu bĩnh, trông như chiếc bánh bao nhỏ. Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu, thế mà lúc nào cũng nghiêm túc nói chuyện, tạo ra sự đối lập rất thú vị.
"Thôi được rồi." Tống Viên tiếc nuối nói.
"À, mẹ ơi." Dung Đình chợt nhớ ra: "Có kết quả xét nghiệm ADN chưa?"
Tống Viên giật mình, nhưng cô nhanh chóng che giấu: "Sao con nôn nóng thế?"
"Lần trước mẹ con mình làm xét nghiệm, chỉ mất hai, ba ngày là có kết quả. Lần này đã ba ngày rồi, chắc là có rồi nhỉ?"
".. Đúng là không thể qua mặt đứa trẻ này!
Tống Viên bất đắc dĩ:" Vẫn chưa có. Mẹ gọi điện hỏi rồi, họ nói gần Tết nhiều người làm xét nghiệm nên tiến độ chậm lại, có lẽ phải đợi thêm vài ngày nữa. Hơn nữa, mỗi nơi mỗi khác, lần trước mẹ chọn chỗ đắt tiền hơn nên mới có kết quả nhanh. "
Dung Đình khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thấy cậu bé không hỏi thêm, Tống Viên lén thở phào nhẹ nhõm.
Khi chờ đèn đỏ qua đường, Dung Đình mở cặp sách, lấy ra một cây kẹo mút và một bịch thạch đưa cho cô:" Cho mẹ này. "
Tống Viên ngạc nhiên:" Ai mua cho con vậy? "
Cô nhớ rõ mấy ngày nay không mua những món này.
Dung Đình hơi ngượng ngùng nhưng vẫn thành thật trả lời:" Cha mẹ của bạn nữ tổ chức sinh nhật hôm nay mua rất nhiều bánh kẹo để trên bàn, ai cũng lấy một ít, con cũng lấy. "
" Cô Cô đúng là tốt bụng, thấy đồ ngon còn nhớ đến mẹ. "Tống Viên nhận lấy:" Nhưng con phải ăn ít đường lại. Mẹ đã đặt lịch rồi, hai ngày nữa sẽ đưa con đi khám sức khỏe tổng quát, bao gồm cả khám răng. Răng rất quan trọng đấy, nếu sau này mọc không đều, có khi còn phải niềng răng nữa. "
Dung Đình vẫn chưa thay răng sữa.
Tống Viên từng hỏi bác sĩ nha khoa, phần lớn trẻ con sẽ bắt đầu thay răng vào khoảng năm, sáu tuổi.
" À đúng rồi, mẹ quên mất chưa nói, ông ngoại và bà ngoại của con đến chơi rồi, hiện đang ở nhà. "
Dung Đình thực sự rất bất ngờ:" Ông bà ngoại đến ạ? Không phải họ đang đi công tác sao? "
Tống Viên thầm nghĩ, ai bảo trời sắp sập xuống rồi chứ..
" Họ đi công tác, tiện đường qua Bắc Kinh nên ghé thăm con. "Cô mặt không đổi sắc, nói dối rất trơn tru.
Dung Đình rất vui vẻ:" Mẹ ơi, vậy mình nhanh về đi, đừng để ông bà đợi lâu. "
" Được! Chúng ta thi chạy nào! "Tống Viên chỉ về phía giao lộ trước mặt:" Ai đến đó trước sẽ thắng! "
Dung Đình:".. Mẹ à.. "
Việc này có vẻ hơi trẻ con nhỉ? Nhưng nhìn vẻ háo hức của mẹ, cậu bé đành gật đầu.
Tống Viên không vì Dung Đình là trẻ con hay là con trai mình mà nhường nhịn. Cô chạy như bay, thấy Dung Đình cố gắng đuổi theo nhưng không tài nào vượt qua được, cô bật cười ha ha.
Niềm vui của cô rất đơn giản.
Chỉ cần có thể vui đùa ngốc nghếch cùng Cô Cô thế này, cô đã rất mãn nguyện rồi.
* * *
Về đến nhà, Trần Lâm Cảnh ngồi trước bàn ăn, đang ăn cơm hộp, còn Tống Hải Bình thì ngồi trên sofa, ăn bánh bao nước kiểu Đông Bắc – cũng là gọi từ quán bên ngoài.
Hai người thấy Dung Đình về thì rất vui, đặc biệt là Tống Hải Bình, ông bế cậu bé lên, xoay một vòng, rồi nghiêm túc đặt xuống, giả vờ nghiêm khắc nói:" Lại nặng hơn rồi, có vẻ dạo này con ăn uống rất tốt nhỉ? "
" Dạ tất nhiên rồi. "Ban đầu Dung Đình không quen với kiểu cưng chiều này, nhưng lâu dần, cậu lại thích cảm giác được bế bổng lên cao," Vài ngày trước con còn ăn lẩu nữa. "
" Con ngày nào cũng ăn ngon, ngủ ngon, đúng là trẻ con sung sướng. Đâu có khổ sở như ông ngoại, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều bận tối mặt tối mũi. "
Ba người đều rất ăn ý che giấu sự lo lắng trong lòng. Ít nhất, trước mặt đứa trẻ, họ vẫn là những người vui vẻ, thoải mái.
Dung Đình rõ ràng đã ăn no, nhưng vẫn bị Tống Hải Bình dụ dỗ ăn thêm bánh bao.
Hôm nay cậu bé học Taekwondo, tiêu hao khá nhiều năng lượng. Bình thường khoảng chín rưỡi mới ngủ, nhưng hôm nay, vừa qua chín giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Tống Hải Bình nhận nhiệm vụ kể chuyện trước khi đi ngủ, dùng giọng đàn ông trung niên trầm ấm kể về truyện Thủy Hử.
Chẳng mấy chốc, Dung Đình đã ngủ say.
Cậu bé luôn ngủ rất sâu.
Sau khi xác nhận cậu đã ngủ, Tống Hải Bình nhẹ nhàng khép cửa, quay sang nhìn vợ cũ và con gái đang ngồi trên sofa, nghiêm túc hỏi:
" Chúng ta họp gia đình ở phòng khách hay vào phòng ngủ? "
Trần Lâm Tĩnh đứng dậy:" Ra ngoài đi, nếu Dung Đình tỉnh dậy nghe thấy chúng ta nói chuyện thì không hay lắm. "
Mặc dù Tống Viên cho rằng Dung Đình chắc chắn sẽ không tỉnh, nhưng cô vẫn muốn giữ kín chuyện này một chút.
" Được rồi, hôm nay tôi ngủ ở đây, còn bà đặt khách sạn rồi phải không? "Tống Hải Bình hỏi.
Từ sau khi ly hôn, hai người chưa từng ngủ chung một mái nhà vào ban đêm nữa.
Trần Lâm Tĩnh không thích mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với chồng cũ. Nếu không phải vì con gái, bà thậm chí còn không muốn hít thở chung một bầu không khí với ông.
" Ừm, ở gần đây thôi. "
Tống Hải Bình cầm chìa khóa xe:" Vậy được, tôi và Viên Viên đưa bà đến đó. Ra ngoài bàn chuyện cũng được, nhưng không thể để thằng bé ở nhà một mình quá lâu. "
" Được. "
Ba người ra ngoài một cách cẩn thận, sợ đánh thức Dung Đình.
Khách sạn mà Trần Lâm Tĩnh đặt cách khu chung cư không xa, đi bộ mất khoảng mười phút, đi xe lại càng nhanh hơn.
Bên trong xe bật điều hòa, chỉ một lát sau không khí đã trở nên ấm áp. Tống Hải Bình ngồi ghế lái, quay đầu nhìn hai mẹ con ngồi ghế sau hỏi:" Vậy mấy hôm nữa có phải sẽ quay về không? "
Trần Lâm Tĩnh liếc nhìn con gái, thở dài:
" Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Muốn về thì tất nhiên lúc nào cũng có thể, nhưng anh thử nghĩ xem, cha của Dung Đình.. trông có giống người dễ đối phó không? "
Tống Viên:"... "
Lần này, Tống Hải Bình – người vốn ít khi đồng tình với Trần Lâm Tĩnh – lại hoàn toàn tán thành:" Yên tâm đi, tôi dám khẳng định cậu ta không phải người đơn giản. Tôi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay! Chắc chắn cậu ta muốn lợi dụng danh nghĩa cha ruột của Dung Đình để tiếp cận Viên Viên. "
" Dù cậu ta nghĩ gì đi nữa, tôi cũng không tin là cậu ta thật lòng muốn gánh vác trách nhiệm làm cha. "Trần Lâm Tĩnh thở dài:" Còn về chuyện vì Viên Viên mà làm thế, tôi cũng không thấy hợp lý. Tôi nghi ngờ cậu ta muốn có mối liên hệ với gia đình chúng ta. Ở đây cậu ta chẳng quen ai cả, lúc nào cũng có nguy cơ bị bại lộ. Nhưng nếu có người giúp đỡ, tình thế sẽ khác hẳn. Cậu ta muốn chúng ta giúp mình. "
Tống Hải Bình nghe vậy bỗng như bừng tỉnh:
" Bà nói rất có lý! Vậy thì hợp lý rồi! Ha ha, đúng là làm hoàng đế, tâm cơ phải sâu hơn người thường nhiều! "
Tống Viên hơi nghi hoặc:" Nhưng chẳng phải những chuyện thế này càng ít người biết càng tốt sao? Con nghĩ.. chắc không phải vậy đâu. "
" Viên Viên, con quá dễ tin người rồi. Những chuyện này đúng là càng ít người biết càng tốt, nhưng đó là với người ngoài. Còn chúng ta thì khác, Dung Đình là con trai con, là cháu ngoại của chúng ta. Vì thằng bé, chúng ta phải kín miệng. "Sắc mặt Tống Hải Bình đen như đáy nồ.
" Có mối quan hệ này, miệng chúng ta còn kín hơn cả người chết! "
Trần Lâm Tĩnh cũng rất bất đắc dĩ:" Chuyện này cần bàn bạc thêm. Tống Hải Bình, ông có nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh, ông đi tìm hiểu xem rốt cuộc nhà họ Tạ là gia tộc thế nào. "
" Ừ, còn Viên Viên, con định nói gì với Dung Đình? "
Tống Viên cũng đau đầu với vấn đề này, cô trầm mặc một lúc rồi nói:" Con vẫn chưa nghĩ ra.. để con suy nghĩ thêm. "
Trần Lâm Tĩnh và Tống Hải Bình nhìn nhau. Chuyện này, họ không thể quyết định thay cô, thậm chí không thể tùy tiện đưa ra ý kiến. Dù sao, họ cũng chỉ là ông bà ngoại của Dung Đình.
Trong lòng Tống Viên tràn đầy mâu thuẫn.
Một mặt, cô không muốn nói dối con trai về một chuyện lớn như thế này. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô chưa bao giờ lừa dối cô.
Mặt khác, cô cũng muốn bảo vệ Dung Đình. Không biết gì có lẽ lại là an toàn nhất.
* * *
Tại một căn hộ cao cấp ở Kinh thị, Dung Hành đứng trước cửa sổ sát đất, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, khóe môi bất giác cong lên.
Những năm qua, anh đã luyện được bản lĩnh không dễ để lộ cảm xúc. Khi mới thành thân với cô, thỉnh thoảng họ cũng tranh cãi vì Mạnh Thanh Nhung. Cô cho rằng anh giống như phụ hoàng mình, không thể dung nạp một vị tướng quân công cao át chủ. Nhưng cô đã quá xem thường anh rồi. Anh luôn tin vào nguyên tắc" dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng". Ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh và Mạnh Thanh Nhung đã rất hợp ý. Anh trân trọng tài năng và nhân cách của Mạnh Thanh Nhung, còn Mạnh Thanh Nhung thì ngưỡng mộ tầm nhìn của anh. Bọn họ có thể coi là tri kỷ.
Anh vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Khi ấy, mặc dù che giấu thân phận nhưng anh và cô đã thầm hiểu lòng nhau. Ngày hôm đó, anh tình cờ có được một chiếc chén dạ quang, liền muốn ra khỏi cung để tặng cô. Nhưng khi đến phủ tướng quân, anh mới biết cô đã cùng phu nhân tướng quân đến chùa, vẫn chưa về. Không còn cách nào khác, anh đành đi tìm Mạnh Thanh Nhung.
Mạnh Thanh Nhung đã say.
Đây là chuyện vô cùng hiếm hoi, bởi y vốn không thích rượu, số lần uống cũng rất ít.
Mạnh Thanh Nhung say đến mức không còn tỉnh táo. Anh bảo gia nhân đi nấu canh giải rượu, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.
Anh nhìn thấy Mạnh Thanh Nhung lẩm bẩm, không ngừng nói mơ, trong lòng sinh ra chút tò mò. Anh ghé sát lại, nhưng lại nghe thấy y đang gọi một cái tên.. Viên Viên.
Sau này, có rất nhiều lời đồn đại, nói rằng anh kiêng kỵ Mạnh Thanh Nhung, cũng có người nói rằng phủ tướng quân sẽ rơi vào kết cục bi thảm, cho dù có Hoàng Hậu xuất thân từ nơi đó.
Làm sao có thể như vậy được?
Anh chưa bao giờ e ngại Mạnh Thanh Nhung trên triều đình. Ngược lại, anh rất tin tưởng tấm lòng son sắt của y.
Anh trân trọng tài năng của Mạnh Thanh Nhung, chỉ cần anh còn tại vị, anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Nhưng đồng thời, anh cũng có sự ghen tị của một người đàn ông bình thường dành cho tình địch.
Những năm trước, mỗi khi nghe cô nhắc đến Mạnh Thanh Nhung, anh lại cảm thấy khó chịu. Trong mắt cô, anh là kẻ không thể dung nạp phủ tướng quân, là một quân vương ngu muội, đáng cười, không khác gì phụ hoàng mình.
Xem ra, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Dung Đình là người cuối cùng bước ra. Cậu bé không vội vàng, khuôn mặt vốn dĩ không có biểu cảm gì, nhưng khi nhìn thấy Tống Viên, lập tức nở nụ cười.
"Hôm nay có mệt không?" Tống Viên vừa hỏi vừa định giúp cậu cầm cặp sách.
Dung Đình tránh né: "Cặp của con để tự con mang."
"Được thôi, nhưng con có thấy mệt không? Học liền hai tiết, tổng cộng gần ba tiếng đấy."
Trẻ con bây giờ lịch học dày đặc, Tống Viên nhớ lại hồi mình năm, sáu tuổi, lúc đó chỉ biết chơi đùa thỏa thích, vô ưu vô lo, tự do biết bao. Cũng chính vì thế, đến giờ cô vẫn chẳng có tài nghệ gì đặc biệt để khoe ra cả..
"Không mệt." Dung Đình lắc đầu: "Lúc ở trong cung phải học nhiều hơn thế này."
Nghe cậu bé nhắc đến chuyện xưa, Tống Viên có chút không thoải mái, vì điều đó khiến cô nghĩ đến Dung Hành.
"Ừm, hôm nay chắc buổi tiệc sinh nhật vui lắm nhỉ? Hay là đến sinh nhật con, mẹ cũng tổ chức ở đây, mời các bạn đến chung vui nhé?"
Dung Đình nhớ lại cảnh mọi người cùng hát chúc mừng sinh nhật hôm nay, lập tức lắc đầu dứt khoát: "Đừng, đừng làm vậy."
"Tại sao chứ? Đông người thì mới vui mà?"
"Không phải đứa trẻ nào cũng thích ồn ào." Dung Đình dạo gần đây có da có thịt hơn, khuôn mặt bầu bĩnh, trông như chiếc bánh bao nhỏ. Rõ ràng là một đứa trẻ đáng yêu, thế mà lúc nào cũng nghiêm túc nói chuyện, tạo ra sự đối lập rất thú vị.
"Thôi được rồi." Tống Viên tiếc nuối nói.
"À, mẹ ơi." Dung Đình chợt nhớ ra: "Có kết quả xét nghiệm ADN chưa?"
Tống Viên giật mình, nhưng cô nhanh chóng che giấu: "Sao con nôn nóng thế?"
"Lần trước mẹ con mình làm xét nghiệm, chỉ mất hai, ba ngày là có kết quả. Lần này đã ba ngày rồi, chắc là có rồi nhỉ?"
".. Đúng là không thể qua mặt đứa trẻ này!
Tống Viên bất đắc dĩ:" Vẫn chưa có. Mẹ gọi điện hỏi rồi, họ nói gần Tết nhiều người làm xét nghiệm nên tiến độ chậm lại, có lẽ phải đợi thêm vài ngày nữa. Hơn nữa, mỗi nơi mỗi khác, lần trước mẹ chọn chỗ đắt tiền hơn nên mới có kết quả nhanh. "
Dung Đình khẽ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Thấy cậu bé không hỏi thêm, Tống Viên lén thở phào nhẹ nhõm.
Khi chờ đèn đỏ qua đường, Dung Đình mở cặp sách, lấy ra một cây kẹo mút và một bịch thạch đưa cho cô:" Cho mẹ này. "
Tống Viên ngạc nhiên:" Ai mua cho con vậy? "
Cô nhớ rõ mấy ngày nay không mua những món này.
Dung Đình hơi ngượng ngùng nhưng vẫn thành thật trả lời:" Cha mẹ của bạn nữ tổ chức sinh nhật hôm nay mua rất nhiều bánh kẹo để trên bàn, ai cũng lấy một ít, con cũng lấy. "
" Cô Cô đúng là tốt bụng, thấy đồ ngon còn nhớ đến mẹ. "Tống Viên nhận lấy:" Nhưng con phải ăn ít đường lại. Mẹ đã đặt lịch rồi, hai ngày nữa sẽ đưa con đi khám sức khỏe tổng quát, bao gồm cả khám răng. Răng rất quan trọng đấy, nếu sau này mọc không đều, có khi còn phải niềng răng nữa. "
Dung Đình vẫn chưa thay răng sữa.
Tống Viên từng hỏi bác sĩ nha khoa, phần lớn trẻ con sẽ bắt đầu thay răng vào khoảng năm, sáu tuổi.
" À đúng rồi, mẹ quên mất chưa nói, ông ngoại và bà ngoại của con đến chơi rồi, hiện đang ở nhà. "
Dung Đình thực sự rất bất ngờ:" Ông bà ngoại đến ạ? Không phải họ đang đi công tác sao? "
Tống Viên thầm nghĩ, ai bảo trời sắp sập xuống rồi chứ..
" Họ đi công tác, tiện đường qua Bắc Kinh nên ghé thăm con. "Cô mặt không đổi sắc, nói dối rất trơn tru.
Dung Đình rất vui vẻ:" Mẹ ơi, vậy mình nhanh về đi, đừng để ông bà đợi lâu. "
" Được! Chúng ta thi chạy nào! "Tống Viên chỉ về phía giao lộ trước mặt:" Ai đến đó trước sẽ thắng! "
Dung Đình:".. Mẹ à.. "
Việc này có vẻ hơi trẻ con nhỉ? Nhưng nhìn vẻ háo hức của mẹ, cậu bé đành gật đầu.
Tống Viên không vì Dung Đình là trẻ con hay là con trai mình mà nhường nhịn. Cô chạy như bay, thấy Dung Đình cố gắng đuổi theo nhưng không tài nào vượt qua được, cô bật cười ha ha.
Niềm vui của cô rất đơn giản.
Chỉ cần có thể vui đùa ngốc nghếch cùng Cô Cô thế này, cô đã rất mãn nguyện rồi.
* * *
Về đến nhà, Trần Lâm Cảnh ngồi trước bàn ăn, đang ăn cơm hộp, còn Tống Hải Bình thì ngồi trên sofa, ăn bánh bao nước kiểu Đông Bắc – cũng là gọi từ quán bên ngoài.
Hai người thấy Dung Đình về thì rất vui, đặc biệt là Tống Hải Bình, ông bế cậu bé lên, xoay một vòng, rồi nghiêm túc đặt xuống, giả vờ nghiêm khắc nói:" Lại nặng hơn rồi, có vẻ dạo này con ăn uống rất tốt nhỉ? "
" Dạ tất nhiên rồi. "Ban đầu Dung Đình không quen với kiểu cưng chiều này, nhưng lâu dần, cậu lại thích cảm giác được bế bổng lên cao," Vài ngày trước con còn ăn lẩu nữa. "
" Con ngày nào cũng ăn ngon, ngủ ngon, đúng là trẻ con sung sướng. Đâu có khổ sở như ông ngoại, ba trăm sáu mươi lăm ngày đều bận tối mặt tối mũi. "
Ba người đều rất ăn ý che giấu sự lo lắng trong lòng. Ít nhất, trước mặt đứa trẻ, họ vẫn là những người vui vẻ, thoải mái.
Dung Đình rõ ràng đã ăn no, nhưng vẫn bị Tống Hải Bình dụ dỗ ăn thêm bánh bao.
Hôm nay cậu bé học Taekwondo, tiêu hao khá nhiều năng lượng. Bình thường khoảng chín rưỡi mới ngủ, nhưng hôm nay, vừa qua chín giờ đã bắt đầu buồn ngủ.
Tống Hải Bình nhận nhiệm vụ kể chuyện trước khi đi ngủ, dùng giọng đàn ông trung niên trầm ấm kể về truyện Thủy Hử.
Chẳng mấy chốc, Dung Đình đã ngủ say.
Cậu bé luôn ngủ rất sâu.
Sau khi xác nhận cậu đã ngủ, Tống Hải Bình nhẹ nhàng khép cửa, quay sang nhìn vợ cũ và con gái đang ngồi trên sofa, nghiêm túc hỏi:
" Chúng ta họp gia đình ở phòng khách hay vào phòng ngủ? "
Trần Lâm Tĩnh đứng dậy:" Ra ngoài đi, nếu Dung Đình tỉnh dậy nghe thấy chúng ta nói chuyện thì không hay lắm. "
Mặc dù Tống Viên cho rằng Dung Đình chắc chắn sẽ không tỉnh, nhưng cô vẫn muốn giữ kín chuyện này một chút.
" Được rồi, hôm nay tôi ngủ ở đây, còn bà đặt khách sạn rồi phải không? "Tống Hải Bình hỏi.
Từ sau khi ly hôn, hai người chưa từng ngủ chung một mái nhà vào ban đêm nữa.
Trần Lâm Tĩnh không thích mối quan hệ dây dưa không rõ ràng với chồng cũ. Nếu không phải vì con gái, bà thậm chí còn không muốn hít thở chung một bầu không khí với ông.
" Ừm, ở gần đây thôi. "
Tống Hải Bình cầm chìa khóa xe:" Vậy được, tôi và Viên Viên đưa bà đến đó. Ra ngoài bàn chuyện cũng được, nhưng không thể để thằng bé ở nhà một mình quá lâu. "
" Được. "
Ba người ra ngoài một cách cẩn thận, sợ đánh thức Dung Đình.
Khách sạn mà Trần Lâm Tĩnh đặt cách khu chung cư không xa, đi bộ mất khoảng mười phút, đi xe lại càng nhanh hơn.
Bên trong xe bật điều hòa, chỉ một lát sau không khí đã trở nên ấm áp. Tống Hải Bình ngồi ghế lái, quay đầu nhìn hai mẹ con ngồi ghế sau hỏi:" Vậy mấy hôm nữa có phải sẽ quay về không? "
Trần Lâm Tĩnh liếc nhìn con gái, thở dài:
" Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Muốn về thì tất nhiên lúc nào cũng có thể, nhưng anh thử nghĩ xem, cha của Dung Đình.. trông có giống người dễ đối phó không? "
Tống Viên:"... "
Lần này, Tống Hải Bình – người vốn ít khi đồng tình với Trần Lâm Tĩnh – lại hoàn toàn tán thành:" Yên tâm đi, tôi dám khẳng định cậu ta không phải người đơn giản. Tôi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay! Chắc chắn cậu ta muốn lợi dụng danh nghĩa cha ruột của Dung Đình để tiếp cận Viên Viên. "
" Dù cậu ta nghĩ gì đi nữa, tôi cũng không tin là cậu ta thật lòng muốn gánh vác trách nhiệm làm cha. "Trần Lâm Tĩnh thở dài:" Còn về chuyện vì Viên Viên mà làm thế, tôi cũng không thấy hợp lý. Tôi nghi ngờ cậu ta muốn có mối liên hệ với gia đình chúng ta. Ở đây cậu ta chẳng quen ai cả, lúc nào cũng có nguy cơ bị bại lộ. Nhưng nếu có người giúp đỡ, tình thế sẽ khác hẳn. Cậu ta muốn chúng ta giúp mình. "
Tống Hải Bình nghe vậy bỗng như bừng tỉnh:
" Bà nói rất có lý! Vậy thì hợp lý rồi! Ha ha, đúng là làm hoàng đế, tâm cơ phải sâu hơn người thường nhiều! "
Tống Viên hơi nghi hoặc:" Nhưng chẳng phải những chuyện thế này càng ít người biết càng tốt sao? Con nghĩ.. chắc không phải vậy đâu. "
" Viên Viên, con quá dễ tin người rồi. Những chuyện này đúng là càng ít người biết càng tốt, nhưng đó là với người ngoài. Còn chúng ta thì khác, Dung Đình là con trai con, là cháu ngoại của chúng ta. Vì thằng bé, chúng ta phải kín miệng. "Sắc mặt Tống Hải Bình đen như đáy nồ.
" Có mối quan hệ này, miệng chúng ta còn kín hơn cả người chết! "
Trần Lâm Tĩnh cũng rất bất đắc dĩ:" Chuyện này cần bàn bạc thêm. Tống Hải Bình, ông có nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh, ông đi tìm hiểu xem rốt cuộc nhà họ Tạ là gia tộc thế nào. "
" Ừ, còn Viên Viên, con định nói gì với Dung Đình? "
Tống Viên cũng đau đầu với vấn đề này, cô trầm mặc một lúc rồi nói:" Con vẫn chưa nghĩ ra.. để con suy nghĩ thêm. "
Trần Lâm Tĩnh và Tống Hải Bình nhìn nhau. Chuyện này, họ không thể quyết định thay cô, thậm chí không thể tùy tiện đưa ra ý kiến. Dù sao, họ cũng chỉ là ông bà ngoại của Dung Đình.
Trong lòng Tống Viên tràn đầy mâu thuẫn.
Một mặt, cô không muốn nói dối con trai về một chuyện lớn như thế này. Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ cô chưa bao giờ lừa dối cô.
Mặt khác, cô cũng muốn bảo vệ Dung Đình. Không biết gì có lẽ lại là an toàn nhất.
* * *
Tại một căn hộ cao cấp ở Kinh thị, Dung Hành đứng trước cửa sổ sát đất, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, khóe môi bất giác cong lên.
Những năm qua, anh đã luyện được bản lĩnh không dễ để lộ cảm xúc. Khi mới thành thân với cô, thỉnh thoảng họ cũng tranh cãi vì Mạnh Thanh Nhung. Cô cho rằng anh giống như phụ hoàng mình, không thể dung nạp một vị tướng quân công cao át chủ. Nhưng cô đã quá xem thường anh rồi. Anh luôn tin vào nguyên tắc" dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng". Ngay từ lần đầu gặp gỡ, anh và Mạnh Thanh Nhung đã rất hợp ý. Anh trân trọng tài năng và nhân cách của Mạnh Thanh Nhung, còn Mạnh Thanh Nhung thì ngưỡng mộ tầm nhìn của anh. Bọn họ có thể coi là tri kỷ.
Anh vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Khi ấy, mặc dù che giấu thân phận nhưng anh và cô đã thầm hiểu lòng nhau. Ngày hôm đó, anh tình cờ có được một chiếc chén dạ quang, liền muốn ra khỏi cung để tặng cô. Nhưng khi đến phủ tướng quân, anh mới biết cô đã cùng phu nhân tướng quân đến chùa, vẫn chưa về. Không còn cách nào khác, anh đành đi tìm Mạnh Thanh Nhung.
Mạnh Thanh Nhung đã say.
Đây là chuyện vô cùng hiếm hoi, bởi y vốn không thích rượu, số lần uống cũng rất ít.
Mạnh Thanh Nhung say đến mức không còn tỉnh táo. Anh bảo gia nhân đi nấu canh giải rượu, lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người.
Anh nhìn thấy Mạnh Thanh Nhung lẩm bẩm, không ngừng nói mơ, trong lòng sinh ra chút tò mò. Anh ghé sát lại, nhưng lại nghe thấy y đang gọi một cái tên.. Viên Viên.
Sau này, có rất nhiều lời đồn đại, nói rằng anh kiêng kỵ Mạnh Thanh Nhung, cũng có người nói rằng phủ tướng quân sẽ rơi vào kết cục bi thảm, cho dù có Hoàng Hậu xuất thân từ nơi đó.
Làm sao có thể như vậy được?
Anh chưa bao giờ e ngại Mạnh Thanh Nhung trên triều đình. Ngược lại, anh rất tin tưởng tấm lòng son sắt của y.
Anh trân trọng tài năng của Mạnh Thanh Nhung, chỉ cần anh còn tại vị, anh sẽ không làm chuyện ngu ngốc. Nhưng đồng thời, anh cũng có sự ghen tị của một người đàn ông bình thường dành cho tình địch.
Những năm trước, mỗi khi nghe cô nhắc đến Mạnh Thanh Nhung, anh lại cảm thấy khó chịu. Trong mắt cô, anh là kẻ không thể dung nạp phủ tướng quân, là một quân vương ngu muội, đáng cười, không khác gì phụ hoàng mình.
Xem ra, cô chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Chỉnh sửa cuối: