Welcome! You have been invited by YyOcw2j to join our community. Please click here to register.
Chương 50: Anh hỗn đản, mau buông tôi ra!

Không biết từ khi nào mấy chiếc xe màu đen đã lái vào biệt thự lưng chừng núi, dừng lại trước mặt cô, chặn đường đi của cô.

Thấy thế Thời Duy Hạ hơi sửng sốt.

Cửa chiếc xe hơi cầm đầu bị đẩy ra, đôi chân dài của người đàn ông từ trên xe vọt xuống.

Khuôn mặt tuấn mỹ vốn đã lạnh lẽo khi nhìn thấy hành lý trên tay cô thì càng trở nên lãnh lệ!

"Tiên sinh, cậu đã trở lại, thái thái cô ấy.." Thấy Long Đình Dạ trở về, quản gia lúc này như nhìn thấy cứu tinh vậy.

Nhìn gương mặt âm trầm lãnh lệ của người đàn ông, trong lòng Thời Duy Hạ càng bất mãn, theo bản năng tránh đi ánh mắt không thèm nhìn anh.

"Đi đâu?" Sắc mặt anh trầm xuống, ánh mắt tràn đầy hàn ý nhìn chằm chằm cô, sau đó bỗng mở miệng hỏi.

"Không liên quan đến anh!" Thời Duy Hạ cắn răng, khinh thường nói một câu.

Nói rồi liền lôi kéo valy xoay người, vòng qua chiếc xe trước mặt tiếp tục đi tới phía trước.

Chỉ là, còn chưa đi được hai bước đã bị Mạc Tùy duỗi tay ngăn cản đường đi.

"Đừng ngăn cản tôi, để tôi đi!" Cô cắn răng, bất mãn nhìn thoáng qua những bảo tiêu khác đang lục tục xuống xe.

Anh mang nhiều người trở về như vậy, là vì phòng ngừa cô chạy trốn sao?

Anh có phải có tật xấu không, hoài nghi cô gây rối hãm hại anh, rồi lại muốn đem cô cường ngạnh lưu lại bên người!

Đây không phải là tự tìm khổ sao?

Nghĩ như thế trong lòng cô càng thêm tức giận, dứt khoát không màng đến Mạc Tùy, kéo theo hành lý xông thẳng ra phía trước.

Thấy cô tới gần Mạc Tùy hơi kinh ngạc, theo bản năng thu lại tay sắp đụng tới tay cô.

Thấy thế Thời Duy Hạ lộ ra biểu tình vừa lòng, đang muốn xoay người rời đi.. Một bàn tay bỗng bắt lấy cổ tay cô.

Cô cả kinh muốn thoát khỏi tay anh, người đàn ông đã xoay người không nói hai lời trực tiếp chặn ngang cô ôm lên.

"Anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!" Thời Duy Hạ kinh hãi vội đưa tay đẩy anh nhưng sức lực anh quá lớn, cô căn bản đẩy không được nửa phần, chỉ có thể tùy ý Long Đình Dạ không nói một lời ôm cô không an phận đi nhanh vào biệt thự, hướng phòng ngủ ở lầu hai đi đến!

"Long Đình Dạ, anh hỗn đản, mau buông tôi ra!" Thời Duy Hạ cắn môi, không ngừng giãy giụa.

Nhưng Long Đình Dạ căn bản không chịu chút ảnh hưởng, một đường ôm cô tới phòng ngủ.

"Anh có phải có tật xấu không, nếu đã hoài nghi tôi hạ độc tại sao không cho tôi đi!" Thời Duy Hạ ở trong lòng ngực anh giãy giụa, một bên phẫn nộ nói.

Trước kia cô thật ngốc, bị Hứa Mặc Trần lừa xoay quanh, nghe lời hắn hạ độc hại anh.

Nhưng một đời này, cô căn bản không muốn thương tổn anh!

* * *

- -Rầm!

Cửa phòng ngủ bị người dùng sức đóng lại.

Long Đình Dạ bỗng nhiên cong lưng, đem người trong lòng ngực thả xuống.

Thời Duy Hạ hai chân vừa mới chạm đất, còn chưa kịp đứng vững đã tức giận muốn mở miệng mắng anh.

Bên hông.. đột nhiên không kịp phòng bị bị vòng lấy, theo sau đó cô bị ôm vào một lồng ngực ấm áp. Thân thể người đàn ông mạnh mẽ đè ép xuống, đem hàm dưới đặt ở trên vai cô, hô hấp thô nặng..

"Thời Duy Hạ, không được đi!" Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

Thanh âm lúc này của anh, không có cổ lạnh lẽo cuồng vọng như ngày thường, mà là một loại ngữ khí cô vô cùng xa lạ.

Cho dù trước sau như môt vẫn bá đạo như vậy.

Thời Duy Hạ sửng sốt, còn có kinh ngạc..

Cô còn tưởng rằng, anh bắt cô trở về là muốn như trước kia, cho người trói cô lại.

Lại không nghĩ đến..
 
Chương 51: Lại không buông ra, tôi liền cắn anh!

[HIDE-THANKS]Nhất định là cô xuất hiện ảo giác, cho nên vừa rồi cô mới có thể từ trong thanh âm của anh nghe thấy một tia khẩn cầu.

Nhất định là đầu óc cô tức giận đến hồ đồ, cho nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Người như Long Đình Dạ, sao có thể khẩn cầu cô được chứ.

Cho dù là đời trước, một khắc trước khi cô chết, anh chết tâm cầm lấy súng cũng vẫn cuồng ngạo như cũ mà ra lệnh cho cô, nói cái gì mà không cho phép cô chết, sẽ không bỏ qua cho cô..

Người đàn ông cao ngạo cuồng vọng như vậy, làm sao có thể cầu xin người khác!

Ít nhất.. từ khi cô quen biết anh tới nay, còn chưa bao giờ thấy anh xuống nước trước mặt ai quá mức như vậy.

Đúng, nhất định là cô nghe lầm.

Thời Duy Hạ cắn răng, duỗi tay đẩy đẩy ngực anh. Chỉ là hai tay người đàn ông này lại ôm cô càng chặt hơn, chặt đến nỗi, như muốn đem cô khảm nhập vào thân thể anh.

Còn tiếp tục như vậy, cô sắp hô hấp khó khăn đến nơi rồi.

"Anh lại không buông ra, tôi liền cắn anh!" Cô cắn môi, lớn tiếng uy hiếp anh!

Vốn tưởng rằng anh sẽ sợ, nhưng ai ngờ.. Cô nói hết lời, người đàn ông cũng không có ý tứ muốn buông cô ra, lại còn như khiêu khích cô mà cố ý đem cô ôm càng chặt hơn mấy phần.

Cô cạn lời, đành há hàm răng hướng tới làn da để lộ ra trên cổ, cắn xuống..

Một khắc khi hàm răng cô chạm phải cổ anh, thân mình người đàn ông.. hung hăng run lên.

"Ân.." Tiếng gầm có chút thô nặng từ trong cổ họng anh phát ra.

Thanh âm của anh, làm Thời Duy Hạ sửng sốt.

Làm sao trong thanh âm của anh, cô lại nghe ra vài phần hưởng thụ?

Không phải anh nên cảm thấy đau mới đúng sao, vừa rồi cô hạ lực độ cũng không nhẹ.

Anh quả nhiên là đồ biến thái!

Đời trước cô vẫn luôn hoài nghi anh là cái đồ biến thái, mà hiện tại, cô thật sự xác xác thật thật khẳng định, anh thật là cái đồ biến thái!

Nghĩ vậy, trong lòng cô nổ tung một tiếng, miệng càng tăng thêm lực độ.

Cô ngược lại muốn nhìn xem, tên biến thái này rốt cuộc có sợ đau không!

* * *

Ý đau trên cổ càng ngày càng sâu, Long Đình Dạ lại liền mày cũng không nhăn một chút.

Cho đến giờ khắc này, anh mới rốt cuộc lần nữa cảm nhận cô chân thật, không mang theo bất luận lớp ngụy trang nào. Con ngươi màu đen, lại hiện lên một mạt hưng phấn..

Năm ấy cô 18 tuổi, anh lại lần nữa xuất hiện trong sinh mệnh của cô, cũng là lúc cô vô cùng nghèo túng.

Mà anh còn là chủ nợ lớn nhất của Thời gia, vì trả nợ, cô bị bắt trở thành vị hôn thê của anh.

Lần đầu tiên anh đem cô 18 tuổi mang về biệt thự lưng chừng núi, cô giống như một con mèo đanh đá, cầm gạt tàn thuốc đập vào trán anh, làm bị thương hai lỗ.

Sau lại, cơ hồ mỗi nửa năm, đồ đạt trong biệt thự lưng chừng núi phải đổi mới một lần, anh lại chưa bao giờ tức giận.

Bởi vì anh so với bất kỳ ai khác đều hiểu rõ, cô không giống anh.

Cô được nuông chiều từ bé, được Thời gia nâng niu ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, to gan tùy hứng, từ trước đến nay đều đem sự chán ghét với anh viết ở trên mặt.

Cho nên, bỗng nhiên có một ngày.. Cô bỗng nhiên ôn nhu vô cùng, ngoan ngoãn phục tùng, anh lại cảm thấy, hết thảy đều không đúng rồi!

Một khắc khi cô duỗi tay vòng lên cổ anh, ngẩng đầu hôn anh, trong lòng anh vừa vui mừng lại vừa tức giận!

Vui sướng phát ra từ phản xạ có điều kiện của thân thể, mà tức giận, lại từ trong tâm anh!

Thứ anh muốn, trước nay đều không phải là ôn nhu cùng dối trá thuận theo của cô.

Mà là.. Từ tâm đến thân thể, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chân chân thật thật là chính bản thân cô!

Cho nên, anh thừa nhận, từ lúc vừa vào cửa, anh liền cố ý chọc giận cô.

Bởi vì chỉ có như vậy, cô mới có thể lộ ra dáng vẻ chân thật trước mặt anh.[/HIDE-THANKS]

Đăng ký thành viên để like đọc truyện và ủng hộ mình ra thêm chương mới nhé mọi người! ^^
 
Chương 52: Ông chủ, cổ anh..

[HIDE-THANKS]Nghĩ vậy, anh cong cong môi, chậm rãi ngẩng đầu lên, môi mỏng.. dán ở bên tai cô, nhẹ nhàng hôn xuống.

Thời Duy Hạ cả kinh..

"Tiếp tục, không được buông miệng.." Tiếng nói trầm thấp lại bá đạo vang lên.

Anh nói xong, cả người Thời Duy Hạ đều không khỏe!

Anh không chỉ có biến thái, còn có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ!

Trong miệng truyền đến cỗ mùi vị mằn mặn của máu tươi, Thời Duy Hạ hoảng sợ vội vàng buông lỏng hàm răng ra.

"Long Đình Dạ, đồ biến thái này, buông tôi ra, tôi không đi nữa không phải được rồi sao!"

Cô không xong hô lớn, cô thật là sợ anh.

Giọng nói cô rơi xuống, trên mặt người đàn ông lộ ra một mạt ý cười không rõ ràng, sau đó.. buông lỏng cô ra.

Thời Duy Hạ lui về phía sau một bước, ánh mắt dừng ở trên cổ anh, nơi đó, đã để lại dấu răng hai rướm máu.

Trong lòng cô căng thẳng, rồi lại có chút tức giận, thân thể anh là cục đá sao, không biết đau sao?

"Anh.." Cô cắn cắn môi biểu tình có chút lo lắng nhìn anh, đang muốn hỏi anh có đau hay không, mà khi cô ngẩng đầu nhìn về khuôn mặt vô cùng tuần mỹ của người đàn ông, cô lại đình chỉ.

Anh đang rũ mắt nhìn cô, mà đôi con ngươi màu đen kia lóe ánh sáng nhạt, rõ ràng là đang vui sướng!

Yết hầu Thời Duy Hạ nghẹn lại, trong lòng lại càng thêm tức giận vô ngữ.

"Đáng lắm, đau chết anh đi!" Cô cắn răng nói thầm một tiếng, rồi quay người thở phì phì ngồi ở trên sô pha, không hề nhìn anh.

Người đàn ông đứng ở tại chỗ, thấy bộ dạng cô tức giận lại có chút buồn cười.

Môi mỏng hơi hơi gợi lên, phác họa ra một độ cung không rõ ràng.

Anh xoay người, đi nhanh tới bên sô pha.

Chỉ là còn chưa chờ anh tới gần cô, Thời Duy Hạ lại từ trên sô pha đứng dậy.

"Đi đâu?" Thấy thế anh nhăn lại mày, theo bản năng cảnh giác.

"Để đề phòng tôi độc chết anh, tôi phải cách anh xa ra một chút mới tốt!" Thời Duy Hạ biểu biểu môi, bất mãn nói một câu, nói rồi liền ôm chiếc gối đầu màu hồng nhạt quen thuộc của cô ở trên giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn cô thở phì phì rời đi, ánh mắt người đàn ông không khỏi ôn nhu mấy phần.

Mà khi Thời Duy Hạ mở cửa muốn đi ra ngoài, lại vừa vặn gặp phải Mạc Tùy đang muốn gõ cửa.

Thấy cô ra tới anh ta liền thấp cúi đầu, lễ phép nói một câu.

"Thái thái."

Nói rồi không khỏi nhìn thoáng qua trong phòng ngủ, thấy hết thảy trong phòng đều chỉnh tề, anh ta ngược lại có chút kinh ngạc.

Anh ta còn cho rằng, hôm nay đồ dùng trong nhà lại phải thay mới, lại không ngờ hôm nay liền một bình hoa cũng không vỡ cái nào.

Chẳng lẽ, thái thái thật sự như quản gia nói, thu liễm tính tình?

Thời Duy Hạ nhìn Mạc Tùy liếc mắt một cái, không phản ứng anh ta. Mạc Tùy cũng không cảm thấy xấu hổ mà đi vào trong phòng ngủ.

Lúc anh ta đi ngang qua, Thời Duy Hạ mới phát hiện trên tay anh ta cầm theo mấy hộp đồ kia, vô cùng quen mắt..

Mạc Tùy đi tới trước sô pha, đem đồ trong tay bỏ xuống, sau đó mở ra hết mấy hộp đồ ăn kia.

Khi thấy rõ mấy hộp đồ ăn trên bàn trà kia, Thời Duy Hạ lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Cô không phải đem nó cho Hứa Phi Vũ rồi sao, làm sao..

"Ông chủ, cổ anh.." Khi lơ đãng thấy dấu răng cùng vết máu trên cổ Long Đình Dạ, Mạc Tùy liền lộ ra vẻ lo lắng.

"Tôi đi lấy hòm thuốc." Nói rồi Mạc Tùy liền xoay người đi.

"Không cần." Long Đình Dạ mặt vô biểu tình nhìn thoáng qua mấy hộp đồ ăn trên bàn, sau đó nhàn nhạt nói.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 53: Cô muốn cho ai ăn?

[HIDE-THANKS]Anh nâng lên tay tiếp nhận đôi đũa Mạc Tùy đưa qua.

Mà khi anh bắt đầu chuẩn bị động đũa vào đồ ăn trước mặt, Thời Duy Hạ vừa ôm gối đầu muốn bỏ đi bỗng lại chạy trở về. Cô buông xuống gối đầu, đoạt lại đôi đũa trên tay anh.

"Đây là tôi mua, không cho anh ăn!" Cô cắn môi, bất mãn nói một câu.

Anh không phải còn đang hoài nghi cô sẽ hại anh sao, sao lại muốn ăn đồ cô mua, huống chi.. những đồ ăn này đều đã nguội lạnh.

Giọng nói cô rơi xuống, sắc mặt Long Đình Dạ bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ lạnh đi nhanh thế nào.

Không cho anh ăn, cô muốn cho ai ăn?

Hứa Phi Vũ?

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh càng thêm khó coi.

Đang lúc anh nặng nề hít một hơi chuẩn bị phát tác, thanh âm lẩm bẩm của cô truyền vào lỗ tai anh.

"Tôi đi hâm nóng cho anh!"

Một tiếng mềm mại này của cô trực tiếp lọt vào trái tim anh, làm ngực anh bỗng run lên..

* * *

Thời Duy Hạ cong lưng đem mấy hộp đồ ăn trên bàn thu hồi.

Tuy rằng sự tức giận trong lòng cô còn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhưng lại nhịn không được mà quan tâm anh.

Cô nhớ rõ, mấy năm sau này dạ dày anh không ổn lắm, cho nên hẳn là từ giờ trở đi cần phải đề phòng.

"Xin lỗi, thái thái, là chúng tôi sai rồi.." Mạc Tùy thấy thế vội xin lỗi.

Cấp dưới bên người ông chủ đều là đàn ông, người đàn ông cao lớn như anh ngày thường căn bản sẽ không chú ý tới những chi tiết đó, cho nên bị Thời Duy Hạ vừa nhắc nhở như vậy, Mạc Tùy mới phát hiện ra chính mình sơ ý.

"Vẫn là đem nó giao cho tôi đi, tôi lấy xuống để giúp việc hâm nóng lại." Mạc Tùy nói rồi liền duỗi tay cầm lấy mấy cái hộp trên tay Thời Duy Hạ.

"Cảm ơn.." Thấy thế Thời Duy Hạ cũng lễ phép lộ ra một cái mỉm cười.

Mạc Tùy lại vì vậy mà giật mình, có chút tò mò nhìn Thời Duy Hạ.

Anh ta nhớ lại gần đây, gần đây thái thái.. Hình như đã thật sự trở nên ôn nhu cẩn thận không ít. Không chỉ có lễ phép, hơn nữa, tươi cười trên mặt cũng nhiều hơn trước.

Anh ta cũng là gần đây mới phát hiện ra, thì ra dáng vẻ thái thái cười rộ lên, đặc biệt xinh đẹp.

Không kèm theo bất luận tình yêu nam nữ gì cả, chỉ là nhìn thấy vui vẻ tươi cười trên mặt cô, liền có một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Trước kia anh ta vẫn luôn cảm thấy, thiên kim Thời Duy Hạ lâm vào hoạn nạn căn bản là không xứng với ông chủ đầu óc thương nghiệp hơn người, nhưng hiện tại, anh ta lại bỗng thay đổi suy nghĩ.

Dưới cái nhìn tò mò của Mạc Tùy đối với Thời Duy Hạ, một đạo thanh âm khó chịu đột nhiên vang lên.

"Thu dọn xong?"

Mạc Tùy lúc này mới hồi thần, gật gật đầu.

"Đi ra ngoài." Một đạo hàn quang quét về phía Mạc Tùy, Long Đình Dạ không vui nhíu mày.

"Vâng!" Mạc Tùy hoàn hồn, lúc này mới bằng tốc độ nhanh nhất cầm đồ vật xoay người rời khỏi phòng ngủ, hơn nữa đem cửa phòng đóng lại.

Trong phòng ngủ tức khắc lại khôi phục an tĩnh.

Mạc Tùy vừa đi, Thời Duy Hạ theo bản năng nhìn thoáng qua Long Đình Dạ, sau đó trên mặt lại đổi về biểu tình tức giận.

"..."

Người đàn ông nhíu mày, nhớ tới vừa rồi cô tươi cười với Mạc Tùy, trong lòng nhịn không được cơn tức giận.

Thời Duy Hạ lười đến xem anh, một lần nữa ôm lên gối ôm hồng nhạt bị cô ném ở trên sô pha, liền xoay người tính toán rời đi, trở lại phòng của mình.

Mà khi cô xoay người đi, một bàn tay to bỗng dưng nắm chặt cổ tay cô. Cô sửng sốt một chút, theo bản năng muốn vung bàn tay anh ra, còn chưa kịp mở miệng.. bàn tay người đàn ông liền dùng sức một cái đem cô kéo vào trong lòng ngực..[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 54: Chẳng lẽ anh.. đang dỗ dành cô?

[HIDE-THANKS]Mà một bàn tay khác, vào lúc cô rơi vào trong lồng ngực anh, vững vàng ôm cô cùng gối đầu hồng nhạt vào trong lồng ngực mình.

Thời Duy Hạ ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh một một cái.

"Anh còn muốn làm sao nữa!"

Cô gái trong lòng ngực không an phận, cũng không làm trên mặt anh có chút tức giận.

Anh thấp con ngươi nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái bởi vì tức giận mà mặt đỏ cả lên, sau đó mới giật giật môi mỏng gợi cảm mở miệng nói.

"Còn giận?"

Tiếng nói trầm thấp mang theo vài phần sủng nịch.

Thanh âm anh rơi xuống, Thời Duy Hạ lại ngây ngẩn cả người, không khỏi lần nữa quay đầu nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông.

Kỳ thật cho đến lúc này, cô mới đột nhiên phát hiện, đời trước cô vẫn luôn không phát hiện ra một vấn đề.

Tuy Long Đình Dạ bị người ngoài đồn đãi là nhẫn tâm lãnh lệ, nhưng mà.. Ngoại trừ cô chọc cho anh tức giận ra, ngày thường khi anh nói chuyện với cô lại luôn thấp giọng. Tuy biểu tình anh luôn nghiêm túc theo thói quen, nhưng giọng nói so với khi nói chuyện với người khác thì lại nhu hòa hơn nhiều.

Tuy rằng không tính là ôn nhu, nhưng lại mạc danh làm cô cảm thấy, dáng vẻ anh lúc này làm cô thực động tâm.

"Bằng không thì sao.." Cô cúi đầu, ý đồ che giấu tâm tư của mình.

Nghe vậy, mày Long Đình Dạ càng nhăn chặt hơn.

Không được, trước đó cô từng nói qua.. Cô nói, tức giận không tốt cho thân thể.

Vì thế chỉ có thể nhẫn nại tính tình, dỗ dành cô.

"Muốn cái gì?"

Vốn định dịu giọng nói, nhưng lại phát hiện anh vốn dĩ không dỗ dành phụ nữ.

Anh ngày thường lãnh ngạnh, hơn nữa bất luận là trong công việc hay giao tiếp với cấp dưới đều là trực lai trực vãng, trước nay cũng không hiểu làm sao đi dỗ dành phụ nữ.

Cho nên vốn dĩ muốn ôn nhu nói chuyện, từ trong miệng anh nói ra, lại mạc danh nhiều hơn vài phần lạnh lẽo.

Câu nói không thể hiểu được của anh làm Thời Duy Hạ sửng sốt, thế nhưng lại thần kỳ nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.

Anh là đang hỏi cô, cô muốn cái gì mới có thể không tức giận nữa sao?

Tuy rằng lời này nghe có chút quái quái, nhưng cô lại ngạc nhiên phát hiện, chẳng lẽ anh.. đang dỗ dành cô?

Cô còn cho rằng, trong đầu người đàn ông này chỉ biết chuyện làm ăn.

Trong cuộc sống hôn nhân 6 năm ở đời trước, cho tới bây giờ anh chưa từng dành một chút lãng mạn nào cho cô. Ngay cả lần đầu tiên hôn cô, đều là không nói hai lời đem cô ấn ở trên tường trực tiếp hôn. Sau khi hôn xong còn cái gì cũng không nói, xoay người liền đi rồi.

Thế nên mãi cho đến một khắc trước khi cô chết, mới rốt cuộc phát hiện người đàn ông này không biết bắt đầu từ khi nào lại yêu cô yêu tới cái trình độ này!

Giờ khắc này, Thời Duy Hạ mới rốt cuộc hiểu ra, đời trước không phải mắt cô mù nên mới không biết anh yêu cô.

Mà chính anh mới là căn nguyên của vấn đề, bởi vì trước nay anh đều không biểu hiện ra tình yêu dành cho cô. Dù là có, vậy cũng phải bắt kính hiển vi mới có thể phát hiện manh mối. Trước kia cô chán ghét anh như vậy, sao có thể đi khai quật những điểm nhỏ thế này.

Hơn nữa mỗi lần cô hiểu lầm anh là kẻ thù của cô, anh cũng chưa từng giải thích gì.

Bây giờ nghĩ đến, người đàn ông kiêu ngạo như anh, hẳn là khinh thường đi giải thích với người khác đi.

* * *

"Em muốn trừng phạt anh thế nào đều được?" Thời Duy Hạ ngẩng đầu, không khỏi tò mò hỏi một câu.

Anh hạ mi, Thời Duy Hạ vốn dĩ cho rằng anh sẽ cự tuyệt, lại không ngờ sau khi anh giật giật hầu kết liền đáp ứng rồi.

"Có thể."

Nhìn thái độ sảng khoái của anh, Thời Duy Hạ lại có chút không biết nói gì. Anh đáp ứng sảng khoái như thế, không sợ cô sẽ làm gì thương tổn đến anh sao.

Rõ ràng không bao lâu trước đó, anh còn đang hoài nghi cô..[/HIDE-THANKS]
 
Chương 55: Cơ hội xoay người làm lão đại!

[HIDE-THANKS]Chính là, anh sảng khoái đáp ứng như thế ngược lại làm cô nhất thời không biết nên đưa ra yêu cầu gì.

Nhìn dáng vẻ người đàn ông này căn bản là không sợ đau, cho nên nếu cô đánh anh, vậy cũng là uổng công, không hề có ý nghĩa.

Nhưng nếu nặng tay, trong lòng cô lại không đành lòng.. Rốt cuộc thì, đời trước người đàn ông này đã từng bị cô hại thảm như thế rồi!

Nhưng nghĩ đến thái độ của anh đối với cô vừa nãy, thiệt tình giả ý với cô, trong lòng cô liền nghẹn một cổ tử khí. Nếu không mượn cơ hội phát tiết một chút, hôm nay chỉ sợ là cô ngủ không được.

Lại nói, thật vất vả cô mới có cơ hội một lần xoay người làm lão đại, cũng không thể từ bỏ dễ dàng như thế!

Nghĩ như vậy Thời Duy Hạ nhịn không được bắt đầu rối rắm.

* * *

Nhìn cô gái trong ngực vẻ mặt rối rắm, Long Đình Dạ rũ mắt nhìn bộ dạng rối rắm của cô đến xuất thần, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra tia sủng nịch.

Trong con ngươi màu đen là ôn nhu mà chính anh cũng chưa bao giờ phát hiện ra.

"Có rồi!" Đúng lúc này, cô gái trong ngực bỗng nghĩ tới cái gì, lộ ra biểu tình vui vẻ.

"Ân?" Anh nhướng mày, không khỏi có chút tò mò nhìn về phía cô.

Nhưng Thời Duy Hạ cái gì cũng không nói cho anh, mà trước hết vứt bỏ gối đầu trong tay, từ trong lòng ngực anh đứng dậy một đường chạy ra phòng ngủ, để lại một mình Long Đình Dạ ngồi trên sô pha. Anh hơi nhướng mày, lộ ra ý cười.

Chẳng bao lâu sau, Thời Duy Hạ liền ôm một bó dây thừng thật dài cùng một cây kéo chạy về phòng ngủ. Cô ném hết đồ vật trên bàn trà, rồi lại chạy tới trước bàn trang điểm, bắt đầu tìm kiếm.

Long Đình Dạ bình tĩnh ngồi dựa trên sô pha, mang theo vài phần lười biếng thưởng thức nhìn thân ảnh bận rộn của cô, cũng không vì chính mình sau đó có thể gặp phải chuyện gì mà lo lắng.

Lần đầu tiên anh lấy thân phận chủ nợ đến Thời gia gặp cô, cô liền tặng anh một trò đùa dai làm lễ gặp mặt.

Cô dùng sợi dây cột vào trên thân con sâu, vốn định dọa anh sợ nhưng cô không ngờ tới, anh căn bản Không hề sợ loại côn trùng này.

Vì thế.. thiếu nữ cuối cùng dọa anh không thành, ngược lại làm chính mình sợ tới mức hoa dung thất sắc, thiếu chút nữa té ngã, vẫn là anh kịp thời đưa tay ôm lấy eo cô, lại bị cô mắng một tiếng lưu manh.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ong Đình Dạ lại dịu dàng như nước.

* * *

Thực mau, Thời Duy Hạ từ bàn trang bên kia trở về, trong tay nhiều hơn mấy cây bút trang điểm.

Cô tới trước sô pha, khi thấy vẻ mặt lười biếng của người đàn ông dựa vào nơi đó, cô sửng sốt một chút sau đó lấy bó dây thừng lớn qua. Đang chuẩn bị động thủ trói anh lại, người đàn ông nhướng mày vẻ mặt hài hước nhìn về phía cô, hỏi.

"Muốn trói thế nào?"

Thời Duy Hạ trừng mắt nhìn anh một cái, vẫn không trả lời anh mà bỗng cúi xuống cầm dây thừng trói hai tay anh lại với nhau.

Mà trong toàn bộ quá trình này, Long Đình Dạ không chỉ không chút nào giãy giụa cùng phản kháng, ngược lại hơi hơi híp con ngươi, vẻ mặt bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

Anh không biết có nên nhắc nhở cô, thắt dây thừng như thế, đối với anh mà nói là không có bao nhiêu tác dụng.

"Nút thắt không phải thắt như vậy." Anh nhìn thoáng qua cô thắt nút thắt kia vô cùng không chuyên nghiệp, không khỏi nhướng nhướng mày, sau đó hảo tâm hỏi cô.

"Anh dạy cho em?"

Lời anh nói chọc Thời Duy Hạ nổi lên một trận bất mãn, cạn lời trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó bày ra bộ dạng hung dữ, hung hăng cảnh cáo anh.

"Anh im miệng, bây giờ là em đang trừng phạt anh!"[/HIDE-THANKS]
 
Chương 56: Không cần, lăn!

[HIDE-THANKS]Sự bình tĩnh của người đàn ông này, làm cô lại tức lại vô ngữ. Cô nói rồi lại tục dùng dây thừng đem đôi chân vừa dài vừa có lực của người đàn ông trói lại.

Long Đình Dạ cũng không nói thêm gì, chỉ là dựa vào trên sô pha để cô tùy ý đùa nghịch.

Trên thế giới này người dám làm như vậy với anh mà có thể làm anh không chút tức giận, chỉ có duy nhất một mình cô.

Phí một phen sức lực Thời Duy Hạ mới trói được hai chân Long Đình Dạ. Thời Duy Hạ lộ ra vẻ vừa lòng, sau đó lấy cây kéo đã sớm chuẩn bị tính toán cắt đoạn dây thừng còn thừa ra.

Mà đúng lúc này, thanh âm của người giúp việc bỗng vang lên ở cửa.

"Tiên sinh, đồ ăn hâm nóng.." Cửa phòng không khép lại, người giúp việc bưng thức ăn mới vừa hâm nóng đứng ở nơi đó, lại bị cảnh tượng trước mắt dọa cho im bặt.

Chỉ thấy tay chân Long Đình Dạ bị trói dựa vào trên sô pha, Thời Duy Hạ đang cầm một cây kéo, hướng tới phần anh mà cắt..

"..."

Tiếng nói của người giúp việc bỗng Sg vang lên làm Thời Duy Hạ sửng sốt, theo bản năng quay đầu nhìn qua cửa, thấy người giúp việc kia một bộ bị dọa ngốc, cô có chút không thể hiểu được..

Người giúp việc bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, buông lỏng khay đồ ăn đang bưng trên tay, khay đồ ăn liền rơi xuống đất.

"Người đâu mau tới, thái thái muốn giết người!"

Người giúp việc hoảng sợ chạy đi, tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ biệt thự.

"Ngạch.." Tay cầm kéo của Thời Duy Hạ cứng đờ, biểu cảm trên mặt rất là cạn lời.

Qua vài giây, cô mới bất đắc dĩ thở dài một hơi, phun tào nói.

"Có phải cô ấy xem phim trinh thám quá nhiều rồi không.." Cô lắc lắc đầu, sau đó cầm kéo tiếp tục cúi đầu bắt đầu cắt phần dây thừng thừa trên chân Long Đình Dạ.

Một tiếng động nhỏ vang lên, dây thừng bị cắt rời, Thời Duy Hạ đang muốn buông kéo..

Hành lang ngoài phòng ngủ lại bỗng truyền đến một trận.. tiếng bước chân dồn dập.

Một hàng bảo tiêu bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng, vẻ mặt cảnh giác nhìn Thời Duy Hạ vẫn đang cầm kéo.

"Thái thái cô đừng.." Chỉ là bọn họ nói còn chưa hết lời đã bị một tiếng nói tràn đầy không cắt ngang.

"Cút đi!"

Người đàn ông bị trói nhíu mày lại, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn đám người đang kinh hãi đứng ở cửa.

"..."

Lúc này, đến phiên bọn bảo tiêu trợn tròn mắt, đoàn người nhất trí động tác kinh ngạc nhìn Long Đình Dạ bị trói còn bình yên nằm trên sô pha không hề có giấu hiệu giãy giụa, ngược lại tư thế còn thích ý mà thả lỏng.

Ông chủ như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí có chút hoài nghi mắt chính mình.

Đây là, cái tình huống gì..

Tuy rằng nhìn dáng vẻ ông chủ cũng không giống như rơi vào nguy hiểm, nhưng xuất phát là bảo tiêu có tu dưỡng chuyên nghiệp, bọn họ vẫn cần thiết làm rõ ràng tình huống, bảo đảm an toàn tuyệt đối cho ông chủ!

"Ông chủ.. có cần chúng ta giúp anh giải.."

"Không cần, lăn!" Bảo tiêu chưa nói xong, Long Đình Dạ đã lạnh lùng quét mắt qua!

Người con gái của anh trói anh, liên quan gì tới bọn họ?

"Chính là.." Bảo tiêu hơi do dự, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?

"Tôi kêu các người cút đi, điếc?" Thanh âm phẫn nộ của người đàn ông từ trong cổ họng đè ép ra tới.

Tiếng Long Đình Dạ tức giận vang lên, một hàng bảo tiêu lại sửng sốt. Hai giây sau mọi người mới hồi thần, bằng tốc độ nhanh nhất triệt để đi ra ngoài, chấn động y như khi bọn họ kéo nhau tới.

Trong phòng ngủ lớn như vậy, tức khắc lại trở nên an tĩnh vô cùng.

"..."

Thời Duy Hạ kinh ngạc, bảo tiêu rời đi tốc độ cực nhanh, làm cô có chút phản ứng không kịp..[/HIDE-THANKS]
 
Chương 57: Thời Duy Hạ, dừng lại!

[HIDE-THANKS]Qua một hồi lâu cô mới hồi thần, xoay người thả kéo xuống, sau đó lại lấy điện thoại mở camera ra.

Hết thảy đều chuẩn bị xong hết, trên mặt Thời Duy Hạ lộ ra nụ cười nghịch ngợm, một bên cầm di động một bên tới gần Long Đình Dạ.

Cô cong lưng đưa tay cởi nút áo sơmi trên người anh để lộ ra cơ ngực cùng bụng nhỏ săn chắc bên trong.

Long Đình Dạ dựa vào trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, trong con ngươi màu đen còn mang theo vài phần hứng thú.

Thời Duy Hạ duỗi tay chọn một cây cọ trang điểm nhỏ mềm mại nhất, sau đó quơ quơ trước mặt Long Đình Dạ, trên mặt mang theo nụ cười nghịch ngợm tốt bụng nhắc nhở anh.

"Long Đình Dạ, đợi lát nữa nếu anh chịu không nổi chỉ cần cầu xin em, em liền buông tha cho anh!"

Đây đã là phương pháp tra tấn tốt nhất không làm thương tổn đến anh mà cô có thể nghĩ ra rồi!

Theo cô thấy, không ai có thể chịu được tra tấn như thế này.

Vì vậy lúc này cô vô cùng tò mò, bộ dạng Long Đình Dạ xin cô tha cho sẽ là cái dạng gì đây.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, Long Đình Dạ lại nhướng mày không để tâm nói.

"Em có thể thử xem."

Nghe anh nói như vậy, Thời Duy Hạ biểu biểu môi, liền cầm di động và cọ trang điểm xích lại gần.

Cô một bên chuẩn bị ghi hình anh chật vật xin tha, một bên cầm cọ trang điểm quét nhẹ nhàng trên ngực anh.

Theo cô thấy cái loại ngứa vô cùng nhưng lại không cách nào đưa tay ngăn lại được, là loại cảm giác thống khổ nhất.

Chỉ là khi cây cọ nhỏ trên tay cô nhẹ nhàng quét qua lại mấy lần trên ngực Long Đình Dạ, cô ngẩng đầu xem dáng vẻ người đàn ông, lại có chút kinh ngạc.

Khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của người đàn ông giống như mặt hồ mùa đông, bình tĩnh không có bất luận gợn sóng nào đáng nói.

Thấy thế cô dừng một chút, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ anh không sợ ngứa?

Cô không cách nào tưởng tượng được trên thế giới này vậy mà còn có người không sợ ngứa.

Ngày thường chỉ cần lòng bàn tay cô bị người cào hai cái đều sẽ cười đến chịu không nổi.

Ngẫm nghĩ cô có chút không cam lòng cắn cắn môi, cầm chặt cọ trang điểm chậm rãi, nhẹ nhàng quét tới.

Mềm mại quét đảo qua vị trí bụng nhỏ của người đàn ông, lúc này rốt cuộc anh cũng căng thẳng, thân thể căng cứng lại.

Trên khuôn mặt điển trai rốt cuộc cũng có phản ứng, mày kiếm bỗng nhiên nhăn chặt.

Thấy thế trong lòng Thời Duy Hạ mừng thầm một phen, cô đã nói rồi mà, sao có thể không sợ ngứa chứ!

Đang lúc cô chuẩn bị tiếp tục đi xuống, thanh âm người đàn ông rốt cuộc vang lên.

Hầu kết anh khẽ run, trong thanh âm mang theo vài phần không xong.

"Thời Duy Hạ, dừng lại!"

Cô lại tiếp tục đi xuống, anh không dám bảo đảm kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì!

Vừa nghe anh nói Thời Duy Hạ vẫn chưa nhận ra điều gì khác lạ, chỉ nghĩ anh rốt cuộc cũng chịu không nổi, vì thế lộ ra vẻ mặt đắc ý.

"Muốn em dừng lại có thể, chỉ cần anh mở miệng cầu xin em!"

Nhìn bộ dạng đắc ý của cô, Long Đình Dạ nhấp chặt môi mỏng muốn nói lại thôi, biểu tình phức tạp vô cùng.

"Anh không nói, em liền tiếp tục" thấy anh không nói lời nào trong lòng Thời Duy Hạ hơi thất vọng, vì thế liền tiếp tục quét nhè nhẹ trên bụng nhỏ rắn chắc của anh.

Thân mình người đàn ông lại là vì vậy mà căng thẳng, nhưng anh vẫn gắt gao nhấp môi mỏng, đại khái là bởi vì quá ngứa, ngực anh phập phồng lên xuống có chút không xong.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 58: Quá mất mặt!

[HIDE-THANKS]Thấy anh vẫn chưa mở miệng, Thời Duy Hạ bất đắc dĩ cắn răng.. Nắm chặt co trang điểm chuẩn bị tiếp tục tra tấn anh.

Nhưng mà.. Một khắc khi cọ trang điểm vừa mới đụng vào bụng nhỏ của Long Đình Dạ.. thân mình người đàn ông lại lần nữa chấn động. Ánh mắt cô sau khi lướt qua nơi nào đó, liền ngây ngẩn cả người.

Giây tiếp theo cô lộ ra biểu tình kinh ngạc, lúc này mới cảm giác được chỗ không thích hợp trên người anh.

Thì ra anh phản ứng mất tự nhiên, không phải bởi vì bị cô cào ngứa, mà là bởi vì..

Mặt cô nóng lên, theo bản năng muốn rụt tay về.

Nhưng vào lúc này một âm thanh nhỏ vang lên, là tiếng dây thừng bị bục ra.

Thời Duy Hạ bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, theo bản năng rụt người về sau một chút, cả người ngã ngồi trên thảm cạnh sô pha.

Khi cô muốn quay đầu nhìn anh, người đàn ông bỗng từ trên sô pha ngồi dậy.

Bàn tay to chế trụ tay cô đang cầm co trang điểm, mà một bàn tay khác vòng ra sau đầu cô, chế trụ đầu cô. Anh lấy tư thế nửa quỳ bên cạnh người cô, cúi đầu hôn xuống thật mạnh.

Thời Duy Hạ kinh ngạc mở to mắt, không thể tưởng tượng nhìn khuôn mặt kề lại gần của người đàn ông.

Cô làm sao cũng không thể tưởng tượng được, sức lực của người đàn ông này lại lớn đến nỗi ngay cả dây thừng cũng có thể làm đứt đoạn.

Mà vào lúc cô khiếp sợ không thôi, người đàn ông lại không cho cô quá nhiều thời gian để suy nghĩ, bàn tay đặt ở sau đầu tay cô siết chặt, càng thêm dùng sức mà hôn cô.

Nụ hôn cực nóng bỏng, tràn đầy hơi thở chiếm hữu, nháy mắt chiếm cứ ưa toàn bộ đại não cô. Cô trở tay không kịp, chỉ có thể chậm rãi nhắm mắt lại.

Cái tay đặt ở trên ngực anh cũng chậm rãi buông lỏng ra, ngược lại.. vòng tay ôm lấy cổ anh.

Thân mình người đàn ông cứng đờ, bỗng buông lỏng môi cô ra, rũ mắt chăm chú nhìn dáng vẻ cô lúc này.

Bởi vì cái hôn vừa rồi, môi Thời Duy dị thường hồng nhuận mọng nước, tản ra lực hấp dẫn trí mạng đối với anh.

Hai giây sau, anh vươn hai tay đem cô từ dưới thảm ôm lên, đi nhanh tới giường lớn.

* * *

Long Đình Dạ ôm Thời Duy Hạ, bước chân dừng ở mép giường, cúi người đặt cô xuống giường lớn mềm mại, sau đó lại lần nữa cúi đầu hôn lên cánh môi cô..

Bàn tay to không an phận đi tới bên hông cô.

"Ọtttt.."

Một tiếng nói nhỏ đột nhiên vang lên.

Thanh âm không tính lớn, nhưng rõ ràng đã lọt vào tai Long Đình Dạ.

Anh dừng động tác, ngay sau đó buông cô ra, rũ mắt nhìn về phía bụng cô.

"..."

Trên khuôn mặt nhỏ của Thời Duy Hạ xấu hổ hồng hồng một mảng.

Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận, âm thanh mất mặt vừa rồi là từ trong bụng cô truyền ra.

Buổi sáng sau khi ăn một chút điểm tâm, đến bây giờ cô vẫn chưa ăn thêm gì, bụng đã sớm đói không chịu nổi.

Hơn nữa trước đó bị anh làm cho tức giận đến khó chịu, cho nên xem nhẹ chuyện này, không nghĩ tới.. Lại ở thời điểm mấu chốt như thế này, bụng vậy mà không phối hợp phát ra âm thanh kháng - nghị thế này.

Quá mất mặt!

Nghĩ đến đây, Thời Duy Hạ bỗng có loại xúc động muốn kéo chăn qua trùm kín mình lại.

"Đói bụng?" Long Đình Dạ nhíu nhíu mày, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, quan tâm hỏi.

"Không có, anh xuất hiện ảo giác rồi." Thời Duy Hạ cắn cắn môi, vẻ mặt đánh chết cũng không thừa nhận.

Nhìn bộ dạng quật cường của cô, trên mặt Long Đình Dạ lại hiện lên một tia nhàn nhạt ý cười.

"Thật sự?" Anh nhướng mày, không tin mà hỏi cô.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 59: Đã đợi rất nhiều năm

"Xác định?" Anh nhướng mày, hài hước hỏi cô.

Anh nói làm cô mạc danh cảm thấy chột dạ, theo bản năng lảng tránh không đối diện với anh.

"Đã nói là không có, anh đi ra ngoài đi, em muốn ngủ!" Cô cắn môi nói.

Cô cũng không biết chính mình đây là xảy ra chuyện gì.

Trước kia cô ở trước mặt anh có cái trò cười cho thiên hạ nào mà chưa làm ra, thân mình đầu bù tóc rối quần áo không chỉnh tề, anh đều thấy qua rất nhiều lần.

Càng đừng nói lần đầu tiên gặp anh, muốn ác liệt dọa anh chạy, lại làm chính mình sợ tới mức chết khiếp.

Nhưng hiện tại, nghĩ đến tình cảnh xấu hổ vừa rồi kia cô liền theo bản năng muốn tìm cái góc mà chui vào.

Đây cũng là lần đầu tiên cô ở trước mặt anh bắt đầu lo lắng về hình tượng của bản thân.

Thấy cô mạnh miệng không muốn thừa nhận, Long Đình Dạ cũng không tiếp tục ép hỏi gì nữa, mà chọn chọn con ngươi thấp giọng nói với cô.

"Anh đói bụng."

Tiếng nói anh rơi xuống, Thời Duy Hạ kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh.

"Cùng anh đi ra ngoài ăn cơm!" Người đàn ông rũ mắt nhìn cô trầm thấp nói, ngữ khí bá đạo không thể cự tuyệt.

Từ trước đến nay cô chán ghét anh bá đạo chuyên chế, nhưng giờ phút này sau khi nghe rõ ràng, cô lại không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng.

"Được."

Ánh mắt người đàn ông đảo qua áo váy hỗn độn vì một phen lăn lộn trên người cô, sau đó mới nói một câu.

"Cho em ba phút sửa sang lại một chút, anh xuống dưới lầu chờ em."

Nói rồi anh liền xoay người rời giường, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Thời Duy Hạ giật mình sau đó mới vội bò dậy, ngồi trước bàn trang điểm bằng tốc độ nhanh nhất bắt đầu sửa sang lại trên mặt.

* * *

Nửa giờ sau.

Dưới lầu, Long Đình Dạ đứng thẳng tắp ở cầu thang, giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, nhíu nhíu mày.

Cô không tuân thủ thời gian, đúng là một chút cũng không thay đổi!

Còn nhớ rõ ngày anh đưa cô đi đăng ký kết hôn kia, cô muộn đến năm tiếng đồng hồ, mới không tình nguyện xuất hiện ở trước mặt anh.

Đó cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị người ta to gan trắng trợn để anh chờ đợi như vậy. Cuối cùng, anh vậy mà cũng không có phát hỏa.

Bởi vì anh biết rõ, anh chờ một ngày kia, đã chờ rất nhiều năm.

Cho nên anh cũng không để ý năm tiếng đồng hồ kia.

Mà giờ phút này.. Anh kinh ngạc phát hiện, trong lòng anh cũng không có chút nào khó chịu, thậm chí.. một tia không kiên nhẫn cũng không có.

Long Đình Dạ nhìn đồng hồ, trên mặt tuấn mỹ là thần sắc mà ngay chính anh đều xem không hiểu.

* * *

Trên bậc thang truyền đến một trận tiếng giày cao gót. Thời Duy Hạ trang điểm tính xảo, mặc sườn xám cách tân kiểu Trung Quốc, đỡ tay vịn dẫm lên giày cao gót chậm rãi đi xuống.

Long Đình Dạ ngước mắt, nháy mắt khi ánh mắt anh dừng ở trên mặt cô, lại nhíu nhíu mày.

Trên khuôn mặt nhỏ thanh thuần xinh đẹp đến trêu chọc người của cô, qua lớp trang điểm trở nên càng thêm mỹ diễm động lòng người.

"Xảy ra chuyện gì.." Thời Duy Hạ đi xuống lầu, thấy anh nhăn mày không khỏi nghi hoặc.

"Trang điểm quá xấu, lần sau không được trang điểm." Long Đình Dạ nhìn chằm chằm cô hai giây, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mà mở miệng, trong thanh âm tràn đầy ghét bỏ!

Anh không thích thấy khuôn mặt sạch sẽ thấu triệt của cô bị những đồ trang điểm tục khí kia che giấu.

"..."

Biểu tình trên mặt Thời Duy Hạ cứng đờ, nội tâm bỗng có một loại xúc động đến muốn hộc máu.

Khó coi?

Đây chính là cô tốn nửa giờ đồng hồ trang điểm tinh xảo, anh vậy mà nói khó coi?
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back