Chương 010: Nấu ăn (ĐC)
"Ô, xin lỗi anh!" Tô Thanh Chanh vội vàng đưa tay ra định lau, nhưng khi vừa chạm vào người Nhạc Cảnh Thành, anh đã nắm lấy tay cô. Đôi mắt phượng dài và hẹp lộ ra vẻ lạnh lùng. Tô Thanh Chanh mặt đỏ lên.
"Tôi, tôi, tôi.." Tô Thanh Chanh sắp khóc. Nhạc Cảnh Thành nhìn xuống cô gái mặt đang ửng hồng trước mặt, có đôi mắt tròn xoe như nai con, ướt át, phủ một tầng hơi nước, vô cùng ngây thơ. Mặc một chiếc váy ngủ có dây treo, làn da trắng như tuyết, từ góc độ này anh vừa nhìn thấy một khe núi sâu.. và đồi núi chập chùng?
Nhạc Cảnh Thành nghiêng đầu buông tay Tô Thanh Chanh. "..."
Tô Thanh Chanh mới nhận ra mình đang làm gì, cô ngồi xổm xuống che ngực, kéo áo ngủ quấn lấy đùi, đầu gần như vùi vào trong ngực. Cô nghĩ rằng người thuê là một cô gái, nên cô chỉ mặc áo lót cùng đầm ngắn mà không mặc quần áo lót bước ra
Anh ấy sẽ không nhìn thấy gì cả.
A- để tôi chết! Nhạc Cảnh Thành quay người lại và đóng cánh cửa một tiếng rầm. Tô Thanh Chanh nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng như mông dính lửa, vùi đầu vào gối, đập giường.
Ôi, chết mất thôi! Nhân viên bất động sản nói với cô rằng cô có người thuê nhà mới trong năm nay, anh ta không nói là nam hay nữ, cô nghĩ đó phải là một phụ nữ.
Đáng lẽ cô nên xem xét giới tính, ai mà biết được.. Điều khiến cô không ngờ tới hơn nữa là người đàn ông đó thực sự là nam thần Nhạc Cảnh Thành, mặc dù cô muốn ở gần nam thần, nhưng có vẻ hơi quá gần rồi đó mà cô cũng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết.
Kết thúc rồi, anh ấy sẽ không nghĩ mình hơi biến thái đúng không? Hình ảnh của cô hoàn toàn bị hủy hoại. Tô Thanh Chanh muốn khóc không ra nước mắt.
Nhạc Cảnh Thành lau người, nhớ tới khuôn mặt cô gái kia có chút yêu nghiệt. Nhấc điện thoại lên và thực hiện một cuộc gọi. "Là ai? Mới có mấy giờ mà. Ngươi đang tán tỉnh cái chết sao?" Toàn Thành nhíu chặt mày.
"Toàn Thành, sao cậu không nói người sống cùng trong nhà này là con gái?"
Anh ta dùng câu khẳng định, không phải. Câu nghi vấn. "Cảnh Thành à?" Giọng điệu của Toàn Thành thay đổi ngay lập tức. Quần, ngay lập tức anh ta phải mặc một chiếc quần thể thao vào để tên này có kêu đi thì đi lẹ
"À? Là phụ nữ à, không biết nữa" giọng Toàn Thành cười cười "Còn không phải nữa?"
"Cô gái đó thế nào, cô ấy có xinh không?" Lông mày của Nhạc Cảnh Thành lộ ra vẻ thờ ơ "Tôi muốn hoàn lại tiền, không thuê chỗ này nữa!"
"Không phải là không hoàn lại được, nhưng khi người ta cho cậu thuê nhà, trong hợp đồng đã quy định nếu vi phạm hợp đồng, không những không hoàn lại tiền đặt cọc mà còn phải bồi thường gấp đôi."
"Cậu thuê phòng cho 6 vạn một tháng, một năm 72 vạn, gấp đôi 144 vạn, cộng với tiền đặt cọc hai tháng, tổng là 156 vạn. Đối với cậu chắc không thành vấn đề."
Nhạc Cảnh Thành trầm mặc chốc lát, "Tôi không có tiền!" Toàn Thành bật cười, "Tôi có thể cho cậu mượn. Ai đã yêu cầu cậu quyên góp tất cả tiền cổ phiếu trong vài tháng qua cho trại trẻ mồ côi và không giữ bất kỳ khoản nào trong số đó? Tôi chưa bao giờ thấy một người tốt như vậy!" Toàn Thành đúng lúc rẽ vào một góc.
Vẻ mặt Nhạc Cảnh Thành tối sầm lại, "Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô ấy?"
"Gì? Cậu cũng nhận thức được gì sao, tôi.." Toàn Thành đột nhiên nói không ngừng
"Crack!" Bên kia đánh rơi điện thoại. Toàn Thành câm nín, có chuyện gì vậy? Nhưng tưởng Nhạc Cảnh Thành vốn là một nam nhân cấm dục lại đi chung sống với một cô gái, vẫn biết điều đó không nên, vì thế tâm hồn tán gẫu lập tức sôi nổi.
Anh ta muốn cầm điện thoại muốn đưa tin tức, đăng trong vòng bằng hữu, sờ sờ khóe miệng bị đánh xanh ngày hôm qua, thà rằng không chết, bằng không ngày mai chỗ hẹn sẽ có được đổi thành phòng tập đấm bốc.
Ah, phấn khích gì chứ?
Tuy nhiên, vì sẽ ở chung nhà với một cô gái, vì vậy Nhạc Cảnh Thành cúp điện thoại và mặc quần áo thể thao của mình. Hắn có thói quen buổi sáng tập thể dục, vừa mới ngủ dậy, nghe thấy động tĩnh liền đoán người thuê đến, liền muốn chào hỏi. Không ngờ đó là một cô gái, lại là cô ấy?
Nhạc Cảnh Thành tâm tình có chút phức tạp. Bước ra khỏi phòng khách, Tô Thanh Chanh đã thay bộ quần áo ở nhà bình thường đang ngồi trên ghế sô pha, dùng hai tay không yên đào bới ghế sô pha, cô chuẩn bị đào ra một cái lỗ trên ghế sô pha. Nhìn thấy Nhạc Cảnh Thành đi ra, cô trầm ngâm một lát rồi đứng lên. Khuôn mặt ửng hồng, rụt rè nhìn anh, "Tiền bối.."
"Cô biết tôi sao?" Đôi mắt phượng hẹp của anh liếc nhìn cô.
"Biết chứ!"
Tô Thanh Chanh cắn môi, hắn kiếp trước chính là giáo sư của cô, cho nên vừa rồi buột miệng gọi hắn là giáo sư, hắn mở cửa phòng một cái lại trở thành thầy giáo. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Tô Thanh Chanh ngón chân co rút lại, xấu hổ nhanh chóng rút ra hồ sơ của mình. "Năm nay tôi trúng tuyển đại học Trường Luật Đại học Bắc Kinh. Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của anh trong trường, và anh là người có tên trong bảng danh dự."
Nhạc Cảnh Thành cau mày nhìn cô. "Ảnh, ảnh của anh được dán trên đó nên.." Tô Thanh Chanh nhanh chóng thay đổi lời nói, mím môi, tại sao lại nói bậy, a, ta sắp chết rồi. Nhạc Cảnh Thành không nói gì, "Tôi ra ngoài tập thể dục!"
"Này, đi từ từ thôi!" Tô Thanh Chanh vội vàng nở nụ cười. Khi Nhạc Cảnh Thành bước ra khỏi cửa, Tô Thanh Chanh liền ngã quỵ trên ghế sô pha, trời ơi, còn chặt hơn cả cuộc phỏng vấn thi tuyển sinh sau đại học.
A, a.. Nhưng là, nam thần đang ở cùng ta, ta thật muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bắt đầu đi ngủ, nhưng Tô Thanh Chanh rốt cuộc không ngủ được. Chắc anh ấy vẫn chưa ăn sáng. Cô có nên mua đồ ăn sáng cho anh ấy? Hay tự nấu sẽ có thành ý hơn?
Tô Thanh Chanh trái tim tăng vọt, nghĩ đến sau này nam thần có thể cùng mình ăn sáng, bức ảnh đó, a, quá đẹp không thể tưởng tượng nổi. Kiếp trước cô luôn phải lòng Nhạc Cảnh Thành, nhưng vì là thầy trò, lại chỉ là một cô gái bình thường không mấy nổi bật trong một trường đại học nên cô không dám tiết lộ suy nghĩ của mình. Cô chôn chặt tình yêu của mình dành cho Nhạc Cảnh Thành trong lòng. Từ năm hai đại học đến khi du hành xuyên thời gian, cô đã phải lòng anh ấy trong 5 năm.
Đây chính là lợi ích khi xuyên qua. Không ngờ bọn họ sẽ ở chung kiếp này, Tô Thanh Chanh nhanh chóng đi siêu thị nhỏ dưới lầu mua những món đồ thường dùng trong nhà bếp. Tô Thanh Chanh vo gạo trước rồi đun cháo. Sau đó, cô lấy một quả dưa chuột và cà rốt, rửa sạch, cắt thành sợi và để riêng để sử dụng sau.
Đập ba quả trứng, thêm chút muối, chút bột năng rồi cho nước vào khuấy đều thành bột mịn, sau khi chín thì cho thêm chút hành lá thái nhỏ vào, sẽ thơm hơn. Đun nóng chảo, tráng đều một lớp dầu mỏng, vặn lửa nhỏ rồi dùng thìa đổ bột trứng vào đảo đều. Khi chảo nóng lên, bột sẽ thành hình, dùng thìa lật mặt bột lại và chiên mặt còn lại cho đến khi có màu vàng nâu. Bánh Onion quiche (*) một chảo là xong. Sau đó, tiếp tục làm món khác.
(*) Bánh Onion Quiche: Bánh tart hành tây phô mai
Tô Thanh Chanh mở một lon thịt khác, cắt hai miếng, thái thành sợi nhỏ, cho vào chảo rán chín một chút. Đợi đến khi có mùi thơm, hơi ngả màu nâu là được. Cho dưa chuột bào sợi, cà rốt bào sợi và thịt trưa thái sợi vào món trứng tráng hành lá rồi cuộn lại, bày lần lượt ra đĩa. Chuẩn bị một đĩa nhỏ đựng nước chấm. Cháo trong nồi cơm cũng thơm phức, Tô Thanh Chanh dùng thìa dài khuấy cho đặc hơn.
Khoảng nửa giờ sau, Nhạc Cảnh Thành tập thể dục trở lại. Vừa bước vào nhà, anh đã ngửi thấy mùi thơm ngon khó cưỡng lan khắp căn hộ. Trên bàn có hai đĩa bánh trứng vàng, hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy anh, Tô Thanh Chanh vội vàng đứng dậy xoa hai tay vào nhau, "Tiền bối, cái kia, em làm bữa sáng, anh có muốn cùng nhau ăn một chút không?"
Nhạc Cảnh Thành vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Chanh đang nhìn mình, cùng bữa sáng thơm phức trên bàn, lời nói của anh biến thành, "Tôi đi tắm trước!"
"Em đợi anh!" Tô Thanh Chanh vui mừng đáp lại, và lặng lẽ làm động tác chiến thắng với hai tay đặt dưới bàn.
"Tôi, tôi, tôi.." Tô Thanh Chanh sắp khóc. Nhạc Cảnh Thành nhìn xuống cô gái mặt đang ửng hồng trước mặt, có đôi mắt tròn xoe như nai con, ướt át, phủ một tầng hơi nước, vô cùng ngây thơ. Mặc một chiếc váy ngủ có dây treo, làn da trắng như tuyết, từ góc độ này anh vừa nhìn thấy một khe núi sâu.. và đồi núi chập chùng?
Nhạc Cảnh Thành nghiêng đầu buông tay Tô Thanh Chanh. "..."
Tô Thanh Chanh mới nhận ra mình đang làm gì, cô ngồi xổm xuống che ngực, kéo áo ngủ quấn lấy đùi, đầu gần như vùi vào trong ngực. Cô nghĩ rằng người thuê là một cô gái, nên cô chỉ mặc áo lót cùng đầm ngắn mà không mặc quần áo lót bước ra
Anh ấy sẽ không nhìn thấy gì cả.
A- để tôi chết! Nhạc Cảnh Thành quay người lại và đóng cánh cửa một tiếng rầm. Tô Thanh Chanh nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng như mông dính lửa, vùi đầu vào gối, đập giường.
Ôi, chết mất thôi! Nhân viên bất động sản nói với cô rằng cô có người thuê nhà mới trong năm nay, anh ta không nói là nam hay nữ, cô nghĩ đó phải là một phụ nữ.
Đáng lẽ cô nên xem xét giới tính, ai mà biết được.. Điều khiến cô không ngờ tới hơn nữa là người đàn ông đó thực sự là nam thần Nhạc Cảnh Thành, mặc dù cô muốn ở gần nam thần, nhưng có vẻ hơi quá gần rồi đó mà cô cũng hoàn toàn chưa chuẩn bị gì hết.
Kết thúc rồi, anh ấy sẽ không nghĩ mình hơi biến thái đúng không? Hình ảnh của cô hoàn toàn bị hủy hoại. Tô Thanh Chanh muốn khóc không ra nước mắt.
Nhạc Cảnh Thành lau người, nhớ tới khuôn mặt cô gái kia có chút yêu nghiệt. Nhấc điện thoại lên và thực hiện một cuộc gọi. "Là ai? Mới có mấy giờ mà. Ngươi đang tán tỉnh cái chết sao?" Toàn Thành nhíu chặt mày.
"Toàn Thành, sao cậu không nói người sống cùng trong nhà này là con gái?"
Anh ta dùng câu khẳng định, không phải. Câu nghi vấn. "Cảnh Thành à?" Giọng điệu của Toàn Thành thay đổi ngay lập tức. Quần, ngay lập tức anh ta phải mặc một chiếc quần thể thao vào để tên này có kêu đi thì đi lẹ
"À? Là phụ nữ à, không biết nữa" giọng Toàn Thành cười cười "Còn không phải nữa?"
"Cô gái đó thế nào, cô ấy có xinh không?" Lông mày của Nhạc Cảnh Thành lộ ra vẻ thờ ơ "Tôi muốn hoàn lại tiền, không thuê chỗ này nữa!"
"Không phải là không hoàn lại được, nhưng khi người ta cho cậu thuê nhà, trong hợp đồng đã quy định nếu vi phạm hợp đồng, không những không hoàn lại tiền đặt cọc mà còn phải bồi thường gấp đôi."
"Cậu thuê phòng cho 6 vạn một tháng, một năm 72 vạn, gấp đôi 144 vạn, cộng với tiền đặt cọc hai tháng, tổng là 156 vạn. Đối với cậu chắc không thành vấn đề."
Nhạc Cảnh Thành trầm mặc chốc lát, "Tôi không có tiền!" Toàn Thành bật cười, "Tôi có thể cho cậu mượn. Ai đã yêu cầu cậu quyên góp tất cả tiền cổ phiếu trong vài tháng qua cho trại trẻ mồ côi và không giữ bất kỳ khoản nào trong số đó? Tôi chưa bao giờ thấy một người tốt như vậy!" Toàn Thành đúng lúc rẽ vào một góc.
Vẻ mặt Nhạc Cảnh Thành tối sầm lại, "Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác lại là cô ấy?"
"Gì? Cậu cũng nhận thức được gì sao, tôi.." Toàn Thành đột nhiên nói không ngừng
"Crack!" Bên kia đánh rơi điện thoại. Toàn Thành câm nín, có chuyện gì vậy? Nhưng tưởng Nhạc Cảnh Thành vốn là một nam nhân cấm dục lại đi chung sống với một cô gái, vẫn biết điều đó không nên, vì thế tâm hồn tán gẫu lập tức sôi nổi.
Anh ta muốn cầm điện thoại muốn đưa tin tức, đăng trong vòng bằng hữu, sờ sờ khóe miệng bị đánh xanh ngày hôm qua, thà rằng không chết, bằng không ngày mai chỗ hẹn sẽ có được đổi thành phòng tập đấm bốc.
Ah, phấn khích gì chứ?
Tuy nhiên, vì sẽ ở chung nhà với một cô gái, vì vậy Nhạc Cảnh Thành cúp điện thoại và mặc quần áo thể thao của mình. Hắn có thói quen buổi sáng tập thể dục, vừa mới ngủ dậy, nghe thấy động tĩnh liền đoán người thuê đến, liền muốn chào hỏi. Không ngờ đó là một cô gái, lại là cô ấy?
Nhạc Cảnh Thành tâm tình có chút phức tạp. Bước ra khỏi phòng khách, Tô Thanh Chanh đã thay bộ quần áo ở nhà bình thường đang ngồi trên ghế sô pha, dùng hai tay không yên đào bới ghế sô pha, cô chuẩn bị đào ra một cái lỗ trên ghế sô pha. Nhìn thấy Nhạc Cảnh Thành đi ra, cô trầm ngâm một lát rồi đứng lên. Khuôn mặt ửng hồng, rụt rè nhìn anh, "Tiền bối.."
"Cô biết tôi sao?" Đôi mắt phượng hẹp của anh liếc nhìn cô.
"Biết chứ!"
Tô Thanh Chanh cắn môi, hắn kiếp trước chính là giáo sư của cô, cho nên vừa rồi buột miệng gọi hắn là giáo sư, hắn mở cửa phòng một cái lại trở thành thầy giáo. Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, Tô Thanh Chanh ngón chân co rút lại, xấu hổ nhanh chóng rút ra hồ sơ của mình. "Năm nay tôi trúng tuyển đại học Trường Luật Đại học Bắc Kinh. Tôi đã đọc sơ yếu lý lịch của anh trong trường, và anh là người có tên trong bảng danh dự."
Nhạc Cảnh Thành cau mày nhìn cô. "Ảnh, ảnh của anh được dán trên đó nên.." Tô Thanh Chanh nhanh chóng thay đổi lời nói, mím môi, tại sao lại nói bậy, a, ta sắp chết rồi. Nhạc Cảnh Thành không nói gì, "Tôi ra ngoài tập thể dục!"
"Này, đi từ từ thôi!" Tô Thanh Chanh vội vàng nở nụ cười. Khi Nhạc Cảnh Thành bước ra khỏi cửa, Tô Thanh Chanh liền ngã quỵ trên ghế sô pha, trời ơi, còn chặt hơn cả cuộc phỏng vấn thi tuyển sinh sau đại học.
A, a.. Nhưng là, nam thần đang ở cùng ta, ta thật muốn hét lên. Vốn dĩ muốn bắt đầu đi ngủ, nhưng Tô Thanh Chanh rốt cuộc không ngủ được. Chắc anh ấy vẫn chưa ăn sáng. Cô có nên mua đồ ăn sáng cho anh ấy? Hay tự nấu sẽ có thành ý hơn?
Tô Thanh Chanh trái tim tăng vọt, nghĩ đến sau này nam thần có thể cùng mình ăn sáng, bức ảnh đó, a, quá đẹp không thể tưởng tượng nổi. Kiếp trước cô luôn phải lòng Nhạc Cảnh Thành, nhưng vì là thầy trò, lại chỉ là một cô gái bình thường không mấy nổi bật trong một trường đại học nên cô không dám tiết lộ suy nghĩ của mình. Cô chôn chặt tình yêu của mình dành cho Nhạc Cảnh Thành trong lòng. Từ năm hai đại học đến khi du hành xuyên thời gian, cô đã phải lòng anh ấy trong 5 năm.
Đây chính là lợi ích khi xuyên qua. Không ngờ bọn họ sẽ ở chung kiếp này, Tô Thanh Chanh nhanh chóng đi siêu thị nhỏ dưới lầu mua những món đồ thường dùng trong nhà bếp. Tô Thanh Chanh vo gạo trước rồi đun cháo. Sau đó, cô lấy một quả dưa chuột và cà rốt, rửa sạch, cắt thành sợi và để riêng để sử dụng sau.
Đập ba quả trứng, thêm chút muối, chút bột năng rồi cho nước vào khuấy đều thành bột mịn, sau khi chín thì cho thêm chút hành lá thái nhỏ vào, sẽ thơm hơn. Đun nóng chảo, tráng đều một lớp dầu mỏng, vặn lửa nhỏ rồi dùng thìa đổ bột trứng vào đảo đều. Khi chảo nóng lên, bột sẽ thành hình, dùng thìa lật mặt bột lại và chiên mặt còn lại cho đến khi có màu vàng nâu. Bánh Onion quiche (*) một chảo là xong. Sau đó, tiếp tục làm món khác.
(*) Bánh Onion Quiche: Bánh tart hành tây phô mai

Tô Thanh Chanh mở một lon thịt khác, cắt hai miếng, thái thành sợi nhỏ, cho vào chảo rán chín một chút. Đợi đến khi có mùi thơm, hơi ngả màu nâu là được. Cho dưa chuột bào sợi, cà rốt bào sợi và thịt trưa thái sợi vào món trứng tráng hành lá rồi cuộn lại, bày lần lượt ra đĩa. Chuẩn bị một đĩa nhỏ đựng nước chấm. Cháo trong nồi cơm cũng thơm phức, Tô Thanh Chanh dùng thìa dài khuấy cho đặc hơn.
Khoảng nửa giờ sau, Nhạc Cảnh Thành tập thể dục trở lại. Vừa bước vào nhà, anh đã ngửi thấy mùi thơm ngon khó cưỡng lan khắp căn hộ. Trên bàn có hai đĩa bánh trứng vàng, hai bát cháo trắng bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy anh, Tô Thanh Chanh vội vàng đứng dậy xoa hai tay vào nhau, "Tiền bối, cái kia, em làm bữa sáng, anh có muốn cùng nhau ăn một chút không?"
Nhạc Cảnh Thành vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Chanh đang nhìn mình, cùng bữa sáng thơm phức trên bàn, lời nói của anh biến thành, "Tôi đi tắm trước!"
"Em đợi anh!" Tô Thanh Chanh vui mừng đáp lại, và lặng lẽ làm động tác chiến thắng với hai tay đặt dưới bàn.
Chỉnh sửa cuối: