Mạnh Bạch đi không bao lâu, cánh cửa bỗng chốc bị đá văng, một cái thân áo Armani, quần Chanel, tay cầm Gucci bao, trên mặt và toàn thân đều toát ra ta là đại lão phu nhân có tiền mà đi tới.
"Cô chính là tiểu yêu tinh Vương Mỹ Lam kia? Dáng dấp xấu như vậy còn không biết xấu hổ mà câu dẫn con trai ta?" Phu nhân trên dưới dò xét Tô Thanh Chanh, trong mắt ba phần giễu cợt, ba phần khinh thường và bốn phần hững hờ.
Đừng hỏi làm thế nào mà Tô Thanh Chanh nhìn ra điều đó, chính là trên mặt bà ta viết rõ ý kinh bỉ đó.
Bà ta đang nói khuôn mặt này quá xấu sao? Tô Thanh Chanh vô ý thức sờ lên mặt mình, kiếp trước mình dáng dấp rất phổ thông, thế này chẳng lẽ so kiếp trước còn không bằng?
"Ngài là.." Tô Thanh Chanh nhìn về phía người kia.
"Nói đi, muốn bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng ly hôn với con trai ta?"
!
Kiếp trước cô một mực ảo tưởng sẽ có một phụ nhân hào môn đem chi phiếu vung lên mặt mình nói - cho ngươi năm trăm vạn rời khỏi con trai ta - tiết mục này rốt cục lúc xuyên qua được diễn?
Có chút hưng phấn nha!
"Chuyện gì đã xảy ra? Ta cũng nghĩ không thông, cô cái dạng này con trai ta làm sao lại coi trọng được? Nói đi, muốn bao nhiêu tiền cô mới bằng lòng rời khỏi con trai ta? Hai trăm vạn có đủ hay không?"
"A di, ngài cái này quá vũ nhục người!" Tô Thanh Chanh ra vẻ thương tâm, dùng sức nháy nháy mắt, nghĩ gạt ra một giọt nước mắt, đáng tiếc không thành công,
"Tôi cùng con trai của ngài thế nhưng là chân ái nha.. Năm trăm vạn ngài thấy được không?"
"Ngươi.." Phu nhân tức giận đến chỉ vào Tô Thanh Chanh "Ta biết ngay cô là vì tiền mới tiếp cận con trai ta, nhìn xem, nhìn xem, lộ ra bản chất thật rồi kìa, lần này nhất định phải để tiểu Sâm nhìn rõ cô chính là cái loại đàn bà hám tiền!" Phu nhân phi một ngụm, từ trong túi xuất ra hai tấm thẻ ngân hàng vung ra đưa cho Tô Thanh Chanh trước mặt
"Cho cô năm trăm vạn, từ nay về sau đừng có lại xuất hiện trước mặt con trai ta!" Phu nhân nổi giận đùng đùng bước đi.
Tô Thanh Chanh ở phía sau hô "ai, a di, mật mã ngài còn chưa có nói cho tôi biết!"
Được rồi, Tô Thanh Chanh cầm lấy thẻ ngân hàng, xem ra là có chuẩn bị mà đến, có lẽ không có để mật mã đâu?
Đem thẻ ngân hàng lật qua lật lại xem xét, phía sau vậy mà viết mật mã là 6 số 0.
Tô Thanh Chanh mau〜 hôn cái thẻ ngân hàng đi, a di ngài thật đúng là tri kỷ a. Ha ha, lại có năm trăm vạn, phát tài!
Tô Thanh Chanh trong lòng như mở pháo hoa, phóng pháo hoa "biu〜biu〜"
Thế là ta cũng là kẻ có tiền rồi! Một ngàn năm trăm vạn a, kiếp trước nghĩ cũng không dám nghĩ. Tô Thanh Chanh lấy được thẻ ngân hàng, nhìn thoáng qua đối diện đồng hồ điện tử, ngày 1 tháng 5, là ngày Quốc Tế Lao Động, kiếp trước là sinh nhật mình, quả nhiên là ngày tháng tốt!
Bất quá vừa nghĩ đến phu nhân kia một mặt ghét bỏ bộ dáng này, Tô Thanh Chanh không khỏi sờ sờ mặt mình, đến cùng dáng dấp có bao nhiêu xấu, như thế nào lại để cho người ta không chào đón?
Hướng bên cạnh nhìn một chút, căn này phòng bệnh giường đơn, chỉ có 1 bệnh nhân, có toilet độc lập.
Cô đi đến toilet rửa tay, mở đèn, đi thẳng đến tấm gương. Xem xét một chút, má ơi, đây là cái quỷ gì?
Đầu tóc vàng rối bời, lông mày đen thô to, mắt trang điểm hung khói, trên mặt đủ mọi màu sắc giống mở xưởng nhuộm, đây là khuôn mặt nguyên chủ?
Cái thẩm mỹ này là gì a? Trách không được cái phụ nữ trung niên ghét bỏ, người ta đã có tuổi, cả người trang dung đều như vậy tinh xảo, tiểu cô nương này cũng quá.. Không biết nên dùng cái từ gì để hình dung.
Tô Thanh Chanh thấy chính mình cũng ghét bỏ, cái này còn có mặt mũi ra ngoài sao?
Cô đi ra bên ngoài nhìn một chút, cái gì cũng không có, điện thoại cũng không có, cũng không biết ai đem mình đưa đến bệnh viện.
Tự nhiên là không có cách nào tẩy trang, tùy tiện dùng nước rửa là tẩy không sạch sẽ, xin đừng làm giống quỷ hơn nữa.
Mặc dù bây giờ cũng cùng quỷ không khác là mấy. Tô Thanh Chanh tạm thời cũng không có nơi để đi, dù sao trợ lý chồng trước nói tiền thuốc men bọn hắn sẽ trả, ngày mai sẽ đem tiền cùng đồ vật đưa tới, vậy liền ở chỗ này một đêm nữa.
Tô Thanh Chanh đi đến hướng y tá mượn bông và nước tẩy trang cùng sữa rửa mặt, đem những thứ trên mặt bôi sạch, sau đó mới phát hiện trong gương là một gương mặt rất sạch sẽ và thanh tú.
Có chút non nớt, nhưng khuôn mặt bóng loáng trắng nõn, chiếc mũi cao tinh xảo, cái miệng nho nhỏ giống như hoa anh đào, còn có hai cái nhỏ lúm đồng tiền, cười lên rất đẹp lại đáng yêu, cùng vừa rồi quả thực khác biệt.
Rõ ràng là tiểu khả ái, làm sao lại hóa trang dọa người như vậy? Thật không hiểu nổi.
Tô Thanh Chanh đem hai tay ướt nhẹp gãi gãi giống như tóc rối bời của Kim Mao Sư Vương, sửa sang một chút tóc được cắt ngang trán, thật đáng yêu mà, Tô Thanh Chanh có chút thích bộ dạng này.
Kiếp trước tướng mạo mình thường thường thật là có chút tự ti, nghĩ không ra xuyên qua một cái lại có giá trị nhan
Sắc cao, cái này là xuyên không đáng giá!
Lại từ cổ áo nhìn xuống, vòng 1 vô cùng sống động, cái này tối thiểu là cup C trở lên đi?
Tô Thanh Chanh quả thực muốn lệ rơi, lão thần tiên rốt cục nghe được cầu nguyện của mình sao? Kiếp trước bất mãn Cup A khô quắt, bây giờ dáng người rốt cục thăng cấp, thật sự là cám ơn trời đất, ta cũng rốt cục có ngực!
Tô Thanh Chanh lấy năm ngón tay bóp bóp, hắc hắc, hàng thật giá thật, xúc cảm không tệ.
Lập tức có thể ăn diện, đem quần áo mặc lên, vóc người này không thể nói là tệ, nhìn xem thịt thịt, thế nhưng là bởi vì khung xương nhỏ nên nhìn không béo, chỗ nên béo thì béo, chỗ nên gầy thì gầy.
Nhìn vòng eo con kiến này đi, nhiều lắm là 60 centimet, bụng dưới bằng phẳng, làn da trắng mịn không tì vết.
Đây quả thực là khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ, duy nhất có điểm tiếc nuối chính là hơi thấp một chút, nhìn dáng vẻ này có vẻ là 1m58, so với mình kiếp trước thấp hơn mười centimet. Bất quá với cái khuôn mặt này.. Cái dáng vẻ thì này đáng giá!
Ban đêm Tô Thanh Chanh nhờ y tá đem thức ăn vào, vừa ăn vừa nghĩ đến sự tình này. Cũng không biết Vương Mỹ Lam đến cùng là chết thế nào, mình làm sao lại sẽ xuyên qua trên người nàng?
Còn có mình tại sao lại gặp tai nạn xe cộ, còn xuyên về bảy năm trước. Cô nhớ tới kiếp trước lúc này mình vừa bị tai nạn xe, nằm bệnh viện ba năm mới tỉnh. Cũng là lần tai nạn xe cộ dẫn đến bố mẹ đều mất, chỉ còn lại một mình.
Lúc này cô hẳn là còn đang hôn mê trong bệnh viện. Thế nhưng là hồn của mình lại trong cơ thể Vương Mỹ Lam, vậy thân thể kia của cô ở bệnh viện sẽ không chết đi?
Nếu như không chết, linh hồn nằm trong cơ thể cô ở bệnh viện kia là ai? Tô Thanh Chanh trằn trọc, cô rất muốn đi nhìn xem mình rốt cuộc thế nào, thế nhưng lại không biết đi đâu mà nhìn, bởi vì căn bản không biết thân thể mình lúc đó ở nơi nào.
Kiếp trước lúc cô tỉnh lại là tại một bệnh viện tư nhân, nghe nói là chuyển viện một lần mới qua bệnh viện tư nhân đó, lúc này hẳn là còn đang ở bệnh viện ban đầu.
Cô sau khi tỉnh lại cũng hỏi y tá qua bệnh viện đầu, nhưng các nàng y tá đó một mực im lặng, nói là người trả tiền viện phí không cho nói, đến khi cô xuất viện cô cũng không biết mình trước kia ở đâu, ba năm đó là ai ra tiền chữa trị cho cô.
Về sau cô thi lên đại học cũng vay tiền và đi làm công để trả tiền học.
Mãi cho đến chết đều là người nghèo rớt mồng tơi. Không nghĩ tới xuyên qua đã thành phú bà, nghĩ đi nghĩ lại Tô Thanh Chanh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong mộng nàng nhìn thấy mình đang nằm lòng nam thần, thế nhưng là thân ảnh của hắn cứ như gần như xa, nàng đưa tay muốn bắt làm sao cũng bắt không được. Từ trong mộng bừng tỉnh, trời đã sáng.
(*) Kim Mao Sư Vương: Tạ Tốn (謝遜), hiệu Kim Mao Sư Vương (金毛狮王), là một nhân vật trong tiểu thuyết "Ỷ Thiên Đồ Long ký" của nhà văn Kim Dung.