Đam Mỹ [Edit] Cắt Tơ Hồng Chuyên Nghiệp - Hồ Dương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tiêu Thanh YK, 11 Tháng mười hai 2022.

  1. Tiêu Thanh YK

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    [​IMG]

    Cắt Tơ Hồng Chuyên Nghiệp


    Tác giả: Hồ Dương

    Edit + Beta: La Richesse Team

    Số chương: 301

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Song khiết, Xuyên nhanh, Chủ công, Nhẹ nhàng, 1v1

    Tình trạng: Đang cập nhật

    Văn án:​

    Ngược luyến tình thâm, không phải tôi giết cả nhà anh thì chính là anh giết cả nhà tôi, nhẹ thì đau lòng, nặng thì hủy thiên diệt địa, mà tất cả nguyên nhân đều bắt nguồn từ chuyện dắt sai dây tơ hồng.

    Thẩm Thuần là người chuyên làm nhiệm vụ cắt dây tơ hồng, nói đơn giản chính là phá hủy những mối nhân duyên không thích hợp, đồng thời nói chuyện yêu đương của mình 【trọng điểm】.

    Thực sắc tính dã.

    * Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.

    Thẩm Thuần: Không được trông mặt mà bắt hình dong, bạn không thể vì một người có dáng vẻ phong lưu mà nhận định anh ta là một người không chung thủy được.

    Chung Ly Bạch: Nói.. Cũng có lý.

    Hệ thống: Vậy ngài thích anh ta ở điểm gì?

    Thẩm Thuần: Đẹp.

    Hệ thống: .

    Tác giả có chuyện nói:

    1, Ngày 4 tháng 5 mở hố, cập nhật vào 10 giờ sáng hàng ngày, sau khi nhập V, mỗi ngày 10000 chữ.

    2, Sau khi tuyến tình cảm của hai nhân vật chính bắt đầu sẽ không có quan hệ huyết thống trên pháp luật.

    3, 1V1, thụ từ đầu đến cuối là cùng một người, song khiết, viết thể xác và tinh thần đều thuộc về đối phương là sở thích cá nhân.

    PS: Không có ý kiến đối với các tác giả phi song khiết.

    4, Tác giả thích ngọt văn, nhiệt tình yêu thương mỹ thụ, cẩu huyết, muốn viết ngọt văn, đọc kỹ văn án trước khi nhảy hố.

    5, Thanh thủy văn, ốc vít của xe đạp cũng không có.

    Tóm tắt: Vui vẻ phá CP.

    Lập ý: Nói chuyện yêu đương phải tìm người thích hợp.
     
    LieuDuongTiêu Thanh YK thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2023
  2. Tiêu Thanh YK

    Bài viết:
    1
    Chương 1: Nam thần vườn trường cao lãnh (1) Có chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【06 Hệ thống nhắc nhở, đang tải xuống thế giới.. Tư tư.. Tải xuống thất bại, thế giới từ chối tiến vào.. 】

    【01 Hệ thống nhắc nhở, tải xuống thế giới.. Từ chối tải xuống.. 】

    【07 Hệ thống nhắc nhở, thế giới.. Hệ thống đã bị tấn công, cảnh báo.. 】

    【521 Hệ thống nhắc nhở, đang tải xuống thế giới, tải xuống thành công, chuyển bộ nhớ.. 】

    Tháng chín thu vàng, lẽ ra nên là một ngày mùa thu mát mẻ, nhưng ánh mặt trời gay gắt trên đầu vẫn thiêu đốt mặt đất, cảm giác giống như nếu bây giờ có đập một quả trứng ra mặt đất cũng có thể chiên chín quả trứng ấy luôn. Người nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, thỉnh thoảng tiếp xúc với ánh nắng một chút thôi là chỉ muốn quay trở vào tránh dưới bóng râm ngay lập tức.

    Rất ít người muốn ra ngoài trong thời tiết thế này, nhưng mà khuôn viên trải đầy bóng râm lại rộn ràng náo nhiệt. Người đến đây có già có trẻ, người đi vào từ cổng trường đa số đều xách theo hành lý, tiếng bánh xe lăn lông lốc càng tăng thêm sự sốt ruột dưới thời tiết nóng bức này.

    "Xin chào, cho tôi hỏi học viện Công Thương ở đâu vậy?"

    "Đây là bản đồ, ở chỗ này này, cầm lấy đi."

    "Cảm ơn."

    "Đồ đạc của cậu nhiều như vậy, để tôi cầm giúp cho.."

    "Khoa Tiếng Trung ở bên này, bạn học à, cậu đi sai hướng rồi.."

    Tân sinh viên của Đại học A bắt đầu nhập học, có thể nói là biển người tấp nập. Trải qua kì thi đại học vào tháng 6, lại trải qua quá trình chờ đợi kết quả, nhận được giấy báo trúng tuyển, sau đó bước vào ngôi trường đại học hàng đầu cả nước này, tất cả đều giống như đã được định trước.

    "Hôm nay nóng quá đi mất." Một nam sinh đang đứng tiếp đón tân sinh nói.

    "Chú ý hình tượng đi, học trưởng, đừng để lại ấn tượng không tốt cho các học muội mới đến." Một nữ sinh mặc đồng phục ngắn tay đứng bên cạnh đang dùng bản đồ để quạt mát nói: "Đến lúc đó thì hết bốn năm đại học cũng không có hy vọng thoát ế đâu đó."

    Tay áo đồng phục ngắn cùng một cỡ, có in tên của đại học A ở phía trên, tân sinh viên nhìn thoáng qua một cái cũng có thể nhận ra ngay.

    Nam sinh ho nhẹ một tiếng, cố nhịn không lấy bản đồ trên tay làm quạt gió, nhìn thấy một sinh viên năm nhất đang đi tới, anh ngăn cô gái lại và nói: "Chú ý hình tượng đi, học muội, nếu không bốn năm đại học của em cũng không có hy vọng thoát ế đâu."

    Động tác của cô gái vẫn không hề dừng lại: "Em không sao đâu, chỉ cần không giống như Tạ Bách Viễn là được, những chuyện còn lại em đều không để ý đâu."

    "Được rồi, có thể xác định em muốn sống một mình suốt quãng đời còn lại luôn rồi, cần bao nhiêu người mới có được một người như hội trưởng chứ, lần này có vẻ rất khó đây.." Nam sinh đưa bản đồ cho học đệ tân sinh, chỉ vị trí, nhỏ giọng trêu ghẹo hai câu để giảm bớt cơn bức bối do nóng bức mang đến. Đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt lập tức dừng trên người vừa kéo theo hành lý bước vào sân trường.

    Dưới ánh mặt trời chói chang, trên người khó tránh khỏi việc bị đổ mồ hôi, người mặc quần áo sáng màu thì không sao, người mặc màu tối một chút, bị mồ hôi dính lên trên người, áo ướt mất một mảng giống như mang theo mùi mồ hôi vậy, khiến người khác hoàn toàn không muốn đến gần.

    Người có thể thi đậu Đại học A, hầu hết đều trong trạng thái học tập, không để ý đến chuyện bên ngoài, không để tâm đến chuyện trang điểm, cộng thêm biểu cảm ngây ngô, nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được họ với các học trưởng học tỷ đã học ở đây hơn một năm.

    Nhưng mà mồ hôi ướt đẫm hình như không dính chút nào lên người cậu thanh niên vừa mới bước vào trường, khiến cho rất nhiều người âm thầm đánh giá cậu.

    Giày thể thao trắng tinh, quần dài màu nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng màu trắng, để lộ ra chiếc áo thun màu nhạt bên trong, nhìn cậu rất cao, khoảng trên 1m80, nhưng mà đây lại chưa phải là thứ thu hút sự chú ý của mọi người.

    Thứ thật sự hấp dẫn sự chú ý của mọi người chính là gương mặt như tranh vẽ của cậu, tuy rằng lông mày rất đen, nhưng lại không có cảm giác nặng nề, mà giống như được vẽ cẩn thận bằng bút mực, mỗi một điểm trên gương mặt đều vô cùng vừa ý người nhìn, môi hồng răng trắng, mang vẻ đẹp rực rỡ. Thời tiết oi bức như thế nhưng cậu ấy dường như không hề dính một chút mồ hôi nào, nhìn qua có cảm giác vô cùng thoải mái, làm cho những người đang trộm đánh giá cũng nhiệt tình hơn một chút.

    "Đừng trách anh không nhắc nhở em, chú ý hình tượng." Nam sinh đang đứng đón tân sinh viên kia kinh ngạc trong nháy mắt, bỗng dưng lại nhớ đến câu "hạc giữa bầy gà", anh thu hồi suy nghĩ, cúi đầu, có chút xấu xa nói với nữ sinh đang đứng quạt gió ở bên cạnh.

    "Nóng muốn chết, chú ý cái gì chứ, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả lớp trang điểm cũng sẽ trôi mất luôn.." Lời phàn nàn của nữ sinh đột nhiên im bặt bởi một câu hỏi trầm thấp.

    "Xin chào học trưởng, có thể cho em một tấm bản đồ không?" Thẩm Thuần nhìn nam sinh mặc quần áo chiêu tân hỏi.

    "Em ở khoa nào?" Ánh mắt nam sinh nhìn lướt qua nữ sinh giống như bị tua chậm chuyển động bên cạnh mình, cố nhịn cười rồi nhìn về phía nam sinh đang kéo vali hành lý đứng trước mặt, trong lòng thầm cảm thán rằng người này thật dễ nhìn.

    Nhìn xa thì cảm thấy đẹp trai lạnh lùng, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ, nhìn gần mới phát hiện không hề nhìn lầm. Chưa nói đến những cái khác, mỗi đôi mắt đào hoa kia thôi cũng đã mang theo ý cười trời sinh, liền biết ngay các học muội lần này chắc chắn sẽ không nhìn tới học trưởng, mà nói không chừng ngay cả các học tỷ cũng không thèm để ý tới học trưởng nữa.

    Đúng là tạo nghiệt mà, có một tên Tạ Bách Viễn rồi còn chưa đủ, bây giờ lại còn có thêm một học đệ "hạc giữa bầy gà" như vậy nữa, đúng là muốn tuyệt đường sống của các học trưởng bọn họ mà.

    Xung quanh có vô số ánh mắt như có như không đánh giá mình, Thẩm Thuần lại coi như không nhìn thấy, mở miệng nói: "Khoa quản lý kinh doanh."

    "Em cũng học khoa quản lý kinh doanh sao?" Cuối cùng nữ sinh bên cạnh cũng dừng động tác tua chậm lại, ngạc nhiên hỏi.

    Thẩm Thuần nhìn về phía cô, cười nói: "Học tỷ cũng vậy sao?"

    "A, không phải, chị học khoa tiếng Anh.." Nữ sinh vò nát bản đồ quạt gió, cẩn thận giấu ở phía dưới xấp giấy, giọng điệu rất nhiệt tình, nói: "Nhưng mà chị biết chỗ, có thể dẫn em qua đó."

    Trong hàng ngàn người mới có được một mầm non tốt, ngây ngô, non nớt và đang ở giai đoạn phát triển như vậy, vậy đừng trách học tỷ cô đây duỗi móng vuốt.

    "Có làm phiền học tỷ không?" Thẩm Thuần nói.

    Tân sinh nhập học, có người hướng dẫn sẽ tiện hơn nhiều so với tự mình xử lý, đây là chuyện mà ai cũng biết.

    "Không phiền, không phiền." Nữ sinh đưa hết bản đồ trong tay cho nam sinh bên cạnh, cười nói: "Đi cùng chị này."

    "Cảm ơn học tỷ." Thẩm Thuần khách khí trả lời một tiếng, sau đó đi theo cô.

    "Có cần chị xách hành lý giúp cậu không?" Nữ sinh hỏi.

    "Không cần, em tự xách được rồi." Thẩm Thuần cười nói.

    Mặc dù cậu là đồ cơ hội, nhưng mà có một số việc, tự mình làm vẫn tốt hơn.

    Hai người một trước một sau nở nụ cười rời đi, nam sinh chiêu tân nhìn xấp bản đồ trên tay mình, khóe miệng giật giật: "Có người khác phái đến liền mất hết nhân tính."

    Học đệ đẹp trai đã đến, học muội xinh đẹp chắc là cũng sắp xuất hiện rồi.

    Sân trường vẫn là biển người tấp nập, cãi cọ ồn ào, nhưng mà những nơi Thẩm Thuần đi qua luôn yên tĩnh lại trong nháy mắt, sau đó xuất hiện rất nhiều ánh mắt xem xét đánh giá.

    "Nam sinh đó cũng là tân sinh viên của Đại học A sao? Đẹp trai quá đi mất!"

    "Người đẹp trai như vậy, thông thường đều có bạn gái rồi."

    "Ngắm thôi cũng được. Cảm ơn nỗ lực trước đây, giúp mình có thể thi đậu vào trường đại học này."

    "Theo cậu, nếu mình đi lên xin cách thức liên lạc, cậu ấy có cho không?"

    "Tỉ lệ từ chối rất cao."

    "Cũng không biết là người thuộc khoa nào nhỉ?"

    "Đẹp trai như vậy, chắc chắn sau này trên Tieba sẽ có tin tức."

    * Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: Bǎidù Tieba), là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin. 【 Ký chủ, ngài rất được hoan nghênh đó. 】521 lắng nghe những lời này, nói.

    【 Những loại chuyện thế này đều là nhìn gương mặt mà. 】 Thẩm Thuần cười nói.

    Con người yêu thích những đồ vật đẹp là bản tính trời sinh, cậu chỉ trùng hợp có được ưu thế này mà thôi.

    Khoa quản lý kinh doanh cách cổng lớn cũng không xa, nhưng mà phải đi hơn 10 phút mới thấy được chỗ đón tân sinh viên.

    Bóng cây che chắn, khu chào đón tân sinh có một khoảng sân râm mát, nhưng mà khi bóng cây lay động, vẫn sẽ có những tia nắng chiếu xuống mặt đất, mang đi mấy phần cảm giác trong sáng trên người cậu thanh niên đang ngồi viết gì đó ở chỗ kia.

    Cùng là áo thun màu trắng, chỉ là trên ngực áo có thêm mấy chữ "Quản lý kinh doanh", nhưng mà mặc trên người của người đang ngồi thẳng lưng ngay ngắn ở đằng kia lại giống như ngày hè sau cơn mưa, khiến người ta cảm thấy mát mẻ.

    Ngón tay thon dài đang cầm bút, lông mày khẽ hạ xuống, trên mặt không có chút ý cười nào, nhưng người trước mặt anh ta vẫn xếp thành một hàng dài.

    "Bên cạnh cũng có thể xử lý." Nam sinh buông bút, khi nhìn thấy đội ngũ xếp hàng dài trước mặt, mở miệng nói: "Không bắt buộc phải xếp hàng ở bên này."

    Có một nhóm đi về phía anh ta, cũng có những người chỉ ở đó xếp hàng theo số đông, khi nghe anh ta nói có thể chia ra, thật sự giúp đội ngũ đó ngắn lại được một đoạn.

    "Học trưởng, em có thể xin phương thức liên lạc của anh không ạ?" Một nữ sinh vừa lấy xong thẻ ra vào, ngượng ngùng hỏi.

    "Ở đây." Nam sinh dùng bút chỉ chỉ thẻ sinh viên đặt bên cạnh, bên trên có số điện thoại.

    "Cảm ơn học trưởng." Nữ sinh dùng di động chụp lại, sau đó đỏ mặt đứng dậy rời đi, lúc xoay người đi, trong mắt còn có chút cao hứng.

    "Lá gan của tân sinh viên bây giờ lớn thật." Nữ sinh đưa Thẩm Thuần đến cảm thán nói.

    Thẩm Thuần khẽ cười một tiếng, nữ sinh đó ngẩng đầu hỏi cậu: "Cậu cười gì vậy?"

    "Không có gì, đến nơi rồi, cảm ơn học tỷ." Thẩm Thuần cười nói.

    Người đẹp bị xin cách liên lạc là chuyện rất bình thường, nhưng số điện thoại được cho chưa chắc đã là số hay sử dụng, không cần nói lời từ chối mà sau này cũng sẽ không bị làm phiền, đẹp cả đôi đường.

    Vai chính công Tạ Bách Viễn, bước vào Đại học A, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một đối tượng nhiệm vụ khác.

    "Không cần khách sáo, cái đó, học đệ, có muốn thêm cách thức liên lạc không, sau này có chuyện gì có thể hỏi chị." Học tỷ cười nói.

    "Được, cảm ơn học tỷ." Thẩm Thuần lấy điện thoại ra thêm số điện thoại.

    Nữ sinh cầm số phương thức liên lạc rời đi, Thẩm Thuần ở lại chọn một hàng ngắn một chút, một số ánh mắt nhìn về phía người xếp hàng ở phía sau, ánh mắt như có như không dừng trên người Tạ Bách Viễn.

    Tạ Bách Viễn, sinh viên năm ba học viện quản lý kinh doanh, kiêm hội trưởng hội học sinh, thành tích học tập tốt, thành tích hoạt động tốt, đẹp trai, gọi là giáo thảo* của Đại học A cũng không quá.

    * Giáo thảo: Nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi.

    Anh và vai chính thụ Hứa Trạch cũng là quen biết trong lần đón tân sinh này. Khi mới gặp, Tạ Bách Viễn không có ấn tượng gì về Hứa Trạch, nhưng Hứa Trạch lại nhất kiến chung tình với Tạ Bách Viễn.

    * Nhất kiến chung tình: Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Học đệ bình thường lại đi thích nhân vật làm mưa làm gió trong trường, yêu thầm, nhìn trộm, sau đó theo đuổi, cho dù bị từ chối cũng không nản lòng, cuối cùng Tạ Bách Viễn cũng đồng ý ở bên cậu ta.

    Nếu câu chuyện kết thúc ở chỗ này, thì nó đúng là một mối nhân duyên không tồi.

    Nhưng mà mọi chuyện lại không phát triển theo suy nghĩ của tất cả mọi người, Tạ Bách Viễn quá ưu tú, anh luôn là tâm điểm chú ý của rất nhiều người theo đuổi. Cho dù Tạ Bách Viễn đã từ chối tất cả những mối quan hệ mập mờ, nhưng Hứa Trạch vẫn cảm thấy lo lắng bất an.

    Người có thể bước chân vào Đại học A, ít nhiều đều được người xung quanh khen một câu thông minh, khen một câu thiên chi kiêu tử, nhưng khi những người nổi bật nhất đều hội tụ ở một chỗ, thì những người đã từng nổi bật cũng trở nên bình thường.

    Kiểm tra điện thoại di động, kiểm tra hành tung trở thành chuyện thường ngày, thậm chí Hứa Trạch còn cảnh giác với tất cả những người muốn đến gần Tạ Bách Viễn, hương vị tình yêu dường như đã thay đổi, giọt nước tràn ly ép Hứa Trạch trở nên suy sụp chính là Tạ Bách Viễn đề nghị chia tay, nhất thời xúc động, máu tươi đầm đìa, cuối cùng hại chết cả hai.

    Duyên phận như vậy trở về tổ Đoạn Duyên của thế giới ban đầu, còn mục đích đi vào thế giới này của Thẩm Thuần chính là để cắt đứt dây tơ hồng này.

    【Lần đầu tiên làm nhiệm vụ kiểu này, có thể cung cấp kinh nghiệm của các tiền bối không? 】Thẩm Thuần ngồi xuống đối diện với Tạ Bách Viễn, hỏi.

    【Đang tìm kiếm cho ngài đây. 】521 làm tròn trách nhiệm nói: 【Kiểm tra thấy một vị ký chủ được cho điểm rất cao, trong đó có dùng tiền để trở thành ân nhân, dùng tiền đưa người ra nước ngoài, dùng tiền.. 】

    【Cảm ơn, không có giá trị tham khảo gì cả. 】Thẩm Thuần cười nói.
     
    LieuDuongTiêu Thanh YK thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng một 2023
  3. Tiêu Thanh YK

    Bài viết:
    1
    Chương 2: Nam thần vườn trường cao lãnh (2)
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Thuần đi vào thế giới này đã một năm, mượn cơ thể của người khác, nguyên chủ đã qua đời vì tai nạn giao thông, giao dịch với thế giới nguyên bản, bù lại Thẩm Thuần có thể sử dụng cơ thể này một cách hợp pháp. Mặc dù đã được sử dụng thuốc hồi phục, nhưng mà vết thương nặng như vậy, Thẩm Thuần vẫn phải ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh hai tháng.

    Hắn không thiếu tiền, gia thế của nguyên chủ cũng xem như giàu có, ở thành phố A tấc đất tấc vàng này, mặc dù ba của nguyên chủ chỉ để tâm chăm lo cho sự nghiệp, nhưng trên mặt tiền tài vật chất thì chưa bao giờ để hắn thiếu thốn bất cứ thứ gì.

    Không có tiền, muốn làm một việc nhỏ cũng khó, là một người làm nhiệm vụ, kiếm tiền được coi là khả năng sinh tồn cơ bản, tất nhiên Thẩm Thuần cũng như vậy, ngoài tiền trong nhà cung cấp cho hắn, hắn cũng có các khoản thu nhập khác từ việc đầu tư, nhưng mà tiền cũng không phải vạn năng, nhất là khi hắn còn chưa tích lũy được một số tiền lớn. Có một số việc dù cho có nhiều tiền cũng không thể giải quyết được.

    Dù sao thì không phải ai cũng có khả năng biến thái đến mức có thể kiếm được nhiều tiền ngay từ thế giới đầu tiên.

    Mà thi đại học ở thế giới này là một chuyện khá công bằng, chỉ nhìn điểm, cũng không thể dùng tiền để thay đổi số điểm được. Hứa Trạch được định trước là sẽ đến nơi này, dù cho bánh răng số phận có thể đã đi lệch nhau một lần, cũng có khả năng sẽ lại khớp với nhau thêm một lần nữa. Cắt đứt dây tơ hồng chính là yêu cầu mà người làm nhiệm vụ phải thực hiện.

    "Chào học trưởng." Thẩm Thuần rất tự nhiên chào hỏi với thanh niên đang ngồi trước mặt, đưa giấy chứng nhận của mình cho đối phương.

    "Thẩm Thuần." Nam sinh đối diện nhận giấy chứng nhận, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Thuần nói: "Cậu chính là Thẩm Thuần à?"

    Vốn dĩ xung quanh đã có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía này, một người thôi đã tỏa ra hào quang làm chói mắt người khác rồi, bây giờ lại còn là hai người nổi bật ngồi đối diện nhau, đây cũng không phải vấn đề đơn giản như 1 cộng 1 bằng 2 nữa.

    "Người kia chính là Thẩm Thuần đó."

    "Nghe nói là thủ khoa khoa quản lý kinh doanh của chúng ta."

    "Cảm giác cũng không khác học trưởng Tạ của chúng ta bao nhiêu."

    "Thành tích tốt lại còn đẹp trai, sau này nhất định cậu ta sẽ trở thành học trưởng Tạ thứ hai cho xem."

    "Học trưởng Tạ của chúng ta là được đề cử vào, chắc là vẫn có chỗ khác nhau."

    Đám người ồn ào nhanh chóng khiến cho Tạ Bách Viễn ngẩng đầu lên, anh liếc mắt một cái là có thể xác định được nguyên nhân dẫn đến ồn ào chính là người thanh niên đang ngồi đối diện.

    Không có hắn, ngoại hình rất nổi bật, trong số những người ở đây, chỉ nhìn qua một lượt, người hấp dẫn ánh mắt người khác nhất chính là hắn.

    Ngoại hình của Tạ Bách Viễn cũng rất đẹp, nhưng mà thanh niên trước mặt lại không giống anh, từ rực rỡ nghe có vẻ quá lòe loẹt, nhưng nếu dùng trên người thanh niên này thì lại không có chút cảm giác dung tục nào, chỉ khiến người ta cảm thấy sao trên đời này lại tồn tại một con người như vậy mà thôi.

    "Hội trưởng, đây là Thẩm Thuần." Nam sinh đứng bên cạnh thấy Tạ Bách Viễn ngẩng đầu, nghiêng người nói.

    Tạ Bách Viễn cúi đầu nhìn qua người vừa lên tiếng, lúc ngẩng đầu thì đúng lúc đối diện với đôi mắt của Thẩm Thuần.

    Đôi mắt đào hoa đa tình nhất, Tạ Bách Viễn cho rằng để đánh giá một con người thì không thể chỉ nhìn vào khuôn mặt, nhưng khi đối diện với đôi mắt giống như đang chứa đầy nước mùa xuân đó, trong lòng anh vẫn hơi dao động một chút.

    "Chào hội trưởng." Thẩm Thuần cười nói.

    "Ừm." Tạ Bách Viễn lên tiếng, một làn sóng nhỏ trong lòng liền tan đi, anh mở miệng nói: "Lần này các tân sinh viên được sắp xếp ở cùng với chúng tôi, hai người một phòng, bên cậu đúng lúc thừa ra một người, có thể ở cùng phòng với tôi, nếu sau này có gì khiến cậu cảm thấy bất tiện, có thể xin chuyển ký túc xá."

    "Không cần, ở cùng phòng với hội trưởng cũng rất tốt." Thẩm Thuần nói.

    Vốn dĩ người ở cùng một phòng với Tạ Bách Viễn chính là Hứa Trạch, cậu bị những người bạn trong ký túc xá ban đầu xa lánh nên dọn đến ở cùng một phòng với Tạ Bách Viễn. Ban đầu ký túc xá tân sinh là vừa đủ, nhưng mà bây giờ lại có thêm một người tên Thẩm Thuần này.

    Số người trúng tuyển Đại học A đã được tính toán, ở thế giới ban đầu, Hứa Trạch thi đỗ vào Đại học A, vốn dĩ Thẩm Thuần cho rằng mình tham gia sẽ đẩy Hứa Trạch xuống, không ngờ điểm trúng tuyển vào Đại học A lại thấp hơn một điểm so với ban đầu, Hứa Trạch vẫn nhận được thông báo trúng tuyển.

    Tơ hồng vẫn còn, số phận đã định, chắc chắn Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch sẽ gặp nhau.

    Loại chuyện liên quan đến tình cảm này, so với luôn lo lắng đề phòng, trốn tránh gặp mặt thì tốt nhất nên giải quyết từ gốc rễ.

    "Được." Tạ Bách Viễn nhìn về phía nam sinh bên cạnh nói: "Đỗ Tân, cậu đi sắp xếp trước rồi dẫn cậu ấy qua đi."

    Người tiếp đón tân sinh rất nhiều, thường xuyên có người sắp xếp và hướng dẫn, ký túc xá ở tầng 3, một phòng hai giường một nhà vệ sinh, điều kiện kém hơn nhà thuê một chút, nhưng mà trong các trường học trong nước cũng được đánh giá là khá tốt rồi.

    Thẩm Thuần cảm ơn học trưởng dẫn hắn tới, tự mình sắp xếp lại giường đệm, sắp xếp lại tất cả đồ đạc, cất vào tủ quần áo và bàn sách, sau đó mới ngồi trên ghế đánh giá chỗ ở của Tạ Bách Viễn.

    Giường đệm sạch sẽ gọn gàng, ga trải giường bằng phẳng, trên giá sách cũng không có đồ đạc linh tinh gì cả, chỉ có mấy quyển sách được xếp ngăn nắp, ngay cả bút cũng được đặt trong hộp cẩn thận, không có quần áo bẩn vứt lung tung, trong không khí cũng không có mùi gì khác thường, cả sàn nhà cũng rất sạch sẽ, có một chút dấu vết cũng là do va li Thẩm Thuần vừa mang đến để lại.

    Bệnh sạch sẽ.

    Trong thế giới ban đầu, lúc đầu khi ở chung một phòng, Hứa Trạch và Tạ Bách Viễn xảy ra tranh cãi chính là do bệnh sạch sẽ của Tạ Bách Viễn.

    Thật ra trong mắt người bình thường cũng không có vấn đề gì quá đáng, Hứa Trạch chỉ mang đồ ăn về ký túc xá mà thôi, cũng không phải mấy món nặng mùi như bún ốc, nhưng mà vẫn khiến cho Tạ Bách Viễn không hài lòng.

    Thói sạch sẽ này đối với người khác có lẽ sẽ bất tiện, nhưng mà đối với Thẩm Thuần thì không có gì không tốt cả, bởi vì Thẩm Thuần cũng không thích trong phòng ở có mùi đồ ăn, nếu không ở cùng phòng với Tạ Bách Viễn thì có lẽ hắn sẽ chọn thuê nhà ở ngoài trường.

    Như bây giờ, một mặt không cần phải tự làm khó bản thân, mặt khác lại có thể đề phòng khả năng Hứa Trạch dọn đến ở cùng Tạ Bách Viễn.

    Gần quan được ban lộc, chiếm trước một chỗ tốt, sau này có muốn làm gì cũng có thể tiết kiệm công sức hơn một chút rồi.

    Thẩm Thuần đánh giá toàn bộ căn phòng, lấy cây lau nhà lau đi những dấu vết trên sàn nhà rồi đi tắm, sau đó ngồi trong ký túc xá.. hưởng điều hòa.

    【 Ký chủ, ngài không đề phòng hai người bọn họ sẽ chạm mặt nhau sao? 】521 hỏi.

    Hệ thống vừa mới nhậm chức, ký chủ này cũng mới được điều đến tổ Đoạn Duyên, sao bây giờ lại có cảm giác ký chủ quá mức nhàn nhã vậy.

    【 Vừa gặp đã yêu đều là thấy sắc nảy lòng tham, Hứa Trạch thích loại hình này, ta cũng không có khả năng ngăn cản tất cả mọi trường hợp được. 】 Thẩm Thuần mở laptop, vừa tìm đọc số liệu vừa nói.

    Loại thời tiết nóng như thế này mà còn đi ra ngoài, hoàn toàn là tự làm khổ bản thân.

    521 phát hai nhiệm vụ, một là giúp nguyên chủ sống sót, hai là cắt đứt duyên phận giữa Tạ Bách Viễn và Hứa Trạch.

    Nhiệm vụ của Tổ Đoạn Duyên có thể nắm bắt và thông báo, chỉ cần một trong hai người hối hận khi gặp nhau là được.

    Nhiệm vụ này đối với Thẩm Thuần cũng không khó lắm, đơn giản chính là khiến hai người kia không thể ở bên nhau nữa mà thôi.

    Muốn khiến cho một người nảy sinh tình cảm với một người khác thì rất khó, nhưng tách họ ra thì lại vô cùng dễ dàng.

    Hắn quan tâm nhất chính là nhiệm vụ đầu tiên này, nhiệm vụ này hoàn toàn khác với các nhiệm vụ trước đây hắn từng làm. Trước đây, mỗi khi làm nhiệm vụ đều sử dụng phân thân của mình, khi nhiệm vụ hoàn thành thì sẽ chết ngay lập tức để quay trở lại, bây giờ thì lại cần phải sống sót dưới thân phận của một người khác, và phải sống cho đến khi già đi và chết tại nhà.

    Cơ thể và sinh mạng của người khác thật sự rất đáng quý, cái này cũng có nghĩa là cơ thể này sẽ già sẽ chết. Bây giờ nhìn qua chính là thanh niên trẻ tuổi, cực kỳ đẹp trai, nhưng mà một khi qua 50 tuổi, cho dù đẹp trai đến mấy thì cũng chỉ có thể xưng là ông lão mà thôi.

    【 Thật sự không thể giữ mãi tuổi trẻ được sao? 】 Ngón tay Thẩm Thuần gõ gõ trên mặt bàn, hỏi.

    【 Không thể, ký chủ, quy tắc của thế giới này không cho phép. 】521 nhìn các loại Trú Nhan Đan trong cửa hàng, nói.

    【 Thế giới tiếp theo có thể đổi một quy tắc cho phép không? 】 Thẩm Thuần lấy một chiếc gương, nhìn gương mặt có ba phần giống mình trong gương, nói: 【 Gương mặt đẹp trai như vậy, sao các ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nó già đi chứ? 】

    521: 【 Không nỡ, nhưng mà quyền hạn của hệ thống không đủ, chỉ có thể tuân theo quy tắc của thế giới, rất xin lỗi ký chủ. 】

    Ký chủ rất đẹp, nếu như sau này già đi rồi, mặt đầy nếp nhăn, vậy thì giống như từ số 1 khom lưng thành số 7 vậy, hệ thống không thể nào chấp nhận được, ký chủ thật đáng thương.

    Âm thanh máy móc của hệ thống bình thường đều là nghìn bài một giọng điệu, nhưng mà Thẩm Thuần lại không thể xem nhẹ sự áy náy trong đó, hoàn toàn khác với ông bạn già da mặt dày như hắn.

    Quả nhiên vẫn là hệ thống mới đáng yêu, khóe môi Thẩm Thuần cong xuống, trong giọng nói có xen lẫn chút đáng thương: 【 Ta vừa tưởng tượng bản thân già đi thì liền cảm thấy vô cùng khó chịu, không thể nào vui vẻ nổi. 】

    【 Vậy phải làm như thế nào thì ký chủ mới có thể vui vẻ? 】521 bày tỏ lúc nào nó cũng muốn ký chủ khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần.

    【 Ta bảo ngươi làm gì ngươi cũng làm sao? 】 Giọng điệu Thẩm Thuần vẫn mê hoặc như cũ.

    【 Đúng vậy, chỉ cần có thể khiến ngài vui vẻ. 】521 nghiêm túc nói.

    Tuy rằng hệ thống cao cấp huấn luyện chúng nó đã từng nói rằng không nên quá tin tưởng vào lời của nhóm ký chủ, nhất là loại ký chủ chuyên làm mấy loại nhiệm vụ này, bọn họ gần như đã thành tinh hết cả rồi, thích nhất là đùa giỡn hệ thống, nhưng mà không phải ký chủ nào cũng thích trêu đùa hệ thống, ví dụ như..

    【 Biến số liệu mã nguồn của ngươi thành hình mông của chó Corgi cho ta xem đi, phải là hình trái tim đấy nhé. 】 Thẩm Thuần nói: 【 Nếu ngươi làm vậy, có thể ta sẽ vui hơn đấy. 】

    Trong nháy mắt đó, 521 đột nhiên hiểu ra vì sao khi giảng bài đến chỗ này thì hệ thống cao cấp lại im lặng.

    【 Làm ơn đi. 】 Thẩm Thuần hạ giọng.

    【 Được, được. 】521 ngay lập tức hiển thị số liệu của mình, cũng biến thành dáng vẻ Corgi sinh động đáng yêu, hình trái tim ở trên rất sống động.

    Thật dễ lừa, trong lòng Thẩm Thuần cố nhịn cười.

    Mặc dù thường xuyên phải chạy trốn, thời gian làm nhiệm vụ lúc ngắn lúc dài, hắn cũng từng phải ở lại một thế giới tận mấy nghìn năm để hoàn thành một nhiệm vụ, chứng kiến tám cái khổ trong cuộc đời, sinh lão bệnh tử, cầu mà không được, yêu mà chia cắt, oán hận, ngũ âm thịnh.

    Có hệ thống và thế giới ban đầu, nỗi khổ ký chủ phải chịu chỉ có hai thứ, chính là già và chết.

    Tuy hắn không thích nhìn dáng vẻ về già của mình, nhưng mà cũng không phải không thể chấp nhận.

    Tiếng mở cửa truyền đến, Thẩm Thuần nhìn qua, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tạ Bách Viễn.

    "Học trưởng, anh về rồi." Thẩm Thuần cười nói.

    Ký túc xá học sinh có hai giai đoạn lộn xộn nhất, một là lúc mới khai giảng có tân sinh dọn đến, hai là lúc học sinh muốn dọn đi.

    Tạ Bách Viễn vốn tưởng rằng khi bước vào ký túc xá sẽ nhìn thấy một đống lộn xộn, không ngờ lại sạch sẽ sáng sủa như vậy, sạch sẽ như mới.

    Tạ Bách Viễn thả lỏng, đứng ở cửa đổi dép lê rồi mới bước vào phòng, hắn nói: "Ừm, bên kia thay ca trực rồi."

    Thật ra là vì có người tiến vào lãnh địa của mình, sợ đồ đạc bị đảo lộn, cho nên anh mới quay về sớm.

    Điều khiến anh cảm thấy hài lòng chính là nhìn vị bạn học mới này có vẻ cũng là một người thích sạch sẽ, có thể chấp nhận được.

    Hai người cũng không nói thêm gì với nhau nữa, Tạ Bách Viễn tự xử lý chuyện của mình, còn Thẩm Thuần đang bận ghi nhớ các loại quy tắc và thời khóa biểu của tân sinh, hiểu thêm về ngôi trường này.

    Âm thanh bàn phím khẽ vang lên, trong phòng không hề có chút cảm giác gượng gạo nào cả, chỉ có một bầu không khí tập trung bao phủ lên mà thôi.

    Ở đây vừa thoải mái vừa yên tĩnh, sau 12 giờ trưa, ánh nắng mặt trời càng thêm gay gắt, lúc này, một thiếu niên thanh tú đang kéo theo một chiếc vali cũ bước vào cổng trường Đại học A.

    "Hứa Trạch, ký túc xá của cậu là 303, cầm giấy chứng nhận đi, anh bảo người đưa cậu đi." Học trưởng đón tân sinh cười nói.

    "Cảm ơn." Hứa Trạch nhỏ giọng nói, trong nụ cười còn mang theo chút cẩn thận và ngại ngùng.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...