Ngôn Tình [Edit] Cát Quẻ - Bạch Tiểu Trinh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Jadeace, 16 Tháng tư 2020.

  1. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 160: Không cầu báo đáp

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Cố Hạ đợi trong chốc lát, lúc này mới chờ được Quân Tử Niệm vén rèm lên xuống xe ngựa.

    Quân Tam thiếu giương mắt nhìn tấm biển Quý phủ nói: "Ngươi liền đi gõ cửa hai cái đi, chỉ cần nói cho người gác cổng, tứ nương tử Quý phủ ở trong xe ngựa." Rồi sau đó, bản thân hắn đi đến một chỗ bóng tối khuất trong ngõ nhỏ chờ Cố Hạ.

    Cố Hạ nháy mắt nghe hiểu ý tứ của Quân Tử Niệm, cầm theo vạt áo, rất nhanh tiến lên gõ cửa hông Quý phủ.

    "Ai đó?" Bên trong cánh cửa truyền ra giọng nói nghi hoặc của người gác cổng.

    Cố Hạ cố tình ép giọng nói trong khi nhanh chóng nện bước đi: "Tứ nương tử Quý phủ ở trong xe ngựa ngoài cửa, nhanh chạy ra cứu người!" Nói xong, hắn trực tiếp bước nhanh nhảy tới chỗ của Quân Tử Niệm.

    Người gác cổng sợ tới mức bước chân như bay, nhào qua mở cửa. Bên ngoài, bầu trời đêm đen nhánh, chỉ có đèn lồng đỏ thẫm dưới mái hiên chiếu rọi ra một chiếc xe ngựa ngừng dưới bậc thang.

    Đêm tối đen như vậy, cảnh tượng chỉ một chiếc xe ngựa dừng lại làm người nổi lên một tia cảm giác khủng bố.

    "Tứ nương tử?" Người gác cổng nơi nào còn quản là người hay quỷ, xách theo đèn lồng thẳng đến xe ngựa, vén rèm lên, quả nhiên thấy một cô nương nằm ở trong xe. Hắn vừa mừng vừa sợ: "Ôi trời! Người mau tới, người mau tới!"

    Bước chân người gác cổng chạy như bay, thẳng đến trong Quý phủ liền kêu người: "Hai bà tử nhanh tới!"

    Quân Tử Niệm vẫn luôn canh giữ ở ngõ nhỏ, tận mắt nhìn thấy bà tử Quý phủ ra ngoài ôm Quý Vân Vi vào, lúc này mới từ trong bóng tối đi ra. Cuối cùng, hắn liếc nhìn tấm biến Quý phủ một cái, nghe bên trong cánh cửa truyền ra lời như là "Tứ nương tử cát nhân thiên tướng, Thiên Đạo phù hộ", thấp giọng nói với Cố Hạ: "Chúng ta trở về thôi!"

    "Thiếu, thiếu gia..." Dưới ánh đèn, Cố Hạ thấy sắc mặt thiếu gia nhà mình khó coi, thấp giọng hỏi: "Trời tối rồi, chúng ta, chúng ta phải đi bộ về sao?"

    "Đi một chút thôi." Quân Tử Niệm chỉ đáp một câu, chậm rãi bước về phía trước. Dưới ánh lửa, bóng hắn kéo cực kỳ nhỏ dài, vô cùng cô đơn.

    Cố Hạ nhìn bầu trời, thấp giọng nói: "Ngày mai sẽ là một ngày mưa..." Thiên Đạo, ngài cũng đang vì thiếu gia nhà ta mà khổ sở sao? Trong lòng hắn nặng nề thở dài, đi theo. Thôi, thiếu gia nhà mình đêm nay dù trở về, khẳng định cũng là một đêm không ngủ.

    Mà trong ngõ nhỏ bên kia, Ninh Thạch thấy người tới lui trước cửa lớn Quý phủ toàn bộ đã đi hết, quay đầu nhẹ giọng bẩm báo với Thất hoàng tử: "Thất gia, người đưa tứ nương tử trở về đúng là sĩ tử Giang Nam đi thi mà ngài sai tiểu nhân theo dõi vài ngày trước, Quân Tử Niệm."

    "Quân Tử Niệm?" Đôi mày Ngọc Hành nhướng lên, nhìn bóng dáng cô đơn đi xa: "Người này... Hành vi giúp người không báo tên, không lấy ân nghĩa cầu chuyện báo đáp, buông người liền đi, thật ra là một quân tử chân chính." Hắn buông mành xe ngựa: "Tiếp tục đi đi, đến đầu tường phía Tây của Quý phủ."

    Lúc trước, hắn mang theo Quý Vân Lưu trở về Quý phủ, trực tiếp ôm người vào Yêu Nguyệt Viện. Sau khi Trương ngự y chẩn trị, xác nhận người không quá đáng ngại, Ngọc Thất lúc này mới yên tâm rời khỏi Yêu Nguyệt Viện. Vì bận tâm thanh danh Quý Lục, hắn bất đắc dĩ phải rời khỏi Quý phủ trước. Nhưng chưa tận mắt thấy người tỉnh lại, hắn luôn không yên tâm. Vì thế, chờ sau khi sắc trời tối hẳn, liền để Ninh Thạch đánh xe, tính toán lại từ tường Tây trèo vào. Dù sao, hắn trèo tường Tây của Quý phủ đều đã thuần thục!

    Nhưng vừa lúc lưới trời tuy thưa, thế mà để hắn tự mình gặp được chuyện Quân Tử Niệm đưa Quý Vân Vi trở về.

    Ninh Thạch quẹo vào trong ngõ nhỏ, Ngọc Hành vén ống tay áo thêu hoa văn của chính mình, khoé môi tạo thành độ cong: "Quân Tử Niệm, con thứ đại phòng Quân gia nhà giàu số một Giang Nam..." Người này, thật ra là người có thể dùng.

    Thất hoàng tử quen tay hay việc từ tường Tây trèo vào Yêu Nguyệt Viện, trong tường Cửu Nương bị thương ra nghênh đón. Sau khi vào nhà, Quý Vân Lưu quả nhiên còn chưa tỉnh lại. Ngọc Hành cởi áo choàng, giao cho Hồng Xảo, chỉ nói: "Đi xuống đi."

    Khi cô nương nhà mình cùng y còn chưa đính hôn, Thất hoàng tử trèo tường đều thành cơm bữa. Hiện giờ, hai người được Hoàng Thượng tứ hôn, lại là tâm ý tương thông, Hồng Xảo còn có lời gì có thể ngăn trở. Nàng trực tiếp xem Thất hoàng tử như cô gia nhà mình, thu áo choàng liền rời khỏi phòng đóng cửa lại.

    Quý Vân Lưu nằm trên giường, nặng nề choáng váng. Nàng chỉ cảm thấy thích khách bôi trên kiếm không phải độc dược, mà là thứ trăm nghe không bằng một thấy kia, xuân dược!

    Nàng chìm trong mộng, thân thể giống như bị đặt trên lửa mà nướng, không cách nào tự kiềm chế, tất cả việc trong mộng đều là nàng đang trêu chọc chà đạp Ngọc Thất! Khuôn mặt tuấn tú như vậy dù cho ở trong mộng, cũng thấy được vô cùng rõ ràng!

    Mỹ nam trên giường, ôm ấp hôn hít sờ soạng làm người khó thể tự kiềm chế, lưu luyến quên trở về, mất hồn mất vía. Quý Lục mộng đến nước miếng chảy ròng ròng, hồn phách bay vào trên chín tầng mây...

    Nàng vừa mở mắt, chỉ thấy màn giường giăng đầy, ánh nến lửa đỏ.

    Đây là phòng chính mình, thì ra nàng đã trở lại.

    Quay đầu, Quý Lục liền thấy mỹ thiếu niên nhẹ nhàng trong mộng ngồi trên ghế thêu, dựa vào đầu giường, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

    Mới vừa rồi trong mộng, hai người như yêu tinh đánh nhau, cũng không biết đổi qua mấy loại tư thế. Nhưng thấy Ngọc Hành an tĩnh không tiếng động dựa vào đầu giường, xuân tình nhộn nhạo này lại toàn bộ đều bị Quý Lục ném mất. Trong lòng nàng dâng lên một dòng ấm áp, từ đầu ấm đến chân. Loại mùi vị đem toàn bộ trái tim ra ngâm trong suối nước nóng, nàng chưa bao giờ hưởng qua.

    Giờ phút này, nàng vậy mà cảm thấy có hắn phảng phất như có toàn bộ thế giới. Yêu nhau thật lâu, từng chút vào tim, vốn tưởng rằng rất ngốc, theo hắn một đường là một cuộc mua bán lỗ vốn. Thì ra, chính mình cũng là người kiếm lời kia.

    Lòng dạ Quý Vân Lưu ấm áp, vươn tay, phủ lên bàn tay đang rũ trên giường của Ngọc Thất.

    Ngọc Hành cảm giác được tay chính mình bị người cầm, mở mắt ra, nhìn thấy cặp mắt đào hoa kia đang ý cười yêu kiều mà nhìn chính mình, không tự giác cũng theo đó chậm rãi cười rộ lên, cầm ngược lại tay nàng nói: "Còn có nơi nào không thoải mái không? Muốn uống chút nước chứ?"

    "Ừ, ta muốn uống nước."

    Uống nước xong, Quý Vân Lưu lại nằm xuống lần nữa, rụt rụt đầu vào trong giường. Nàng thấy Ngọc Thất buông chén đã trở lại, vỗ vỗ bên cạnh chính mình: "Thất gia, ôm ta một cái."

    Ngọc Hành vốn lo lắng thương thế của nàng mới không nằm trên giường mà ngồi sang bên cạnh. Hiện giờ, hắn thấy người này chính miệng mời chào, lại thấy tinh thần nàng không kém, cũng không cự tuyệt. Hắn cởi áo ngoài, cởi giày vớ, nằm tiến vào, ôm chặt nàng: "Còn chưa tới canh ba, nàng ngủ tiếp một lát, nếu đã đói bụng, hình như trên lò nhỏ còn có cháo tổ yến ấm."

    Quý Vân Lưu hiện tại không đói bụng, cũng không ngủ được, nàng chỉ muốn ôm mỹ nam, cùng hắn ấm áp đưa tình. Nghiêng đầu để mặt đối mặt với hắn, lục nương tử vươn tay đặt lên ngực đối phương: "Thất gia, tìm được tứ tỷ tỷ rồi sao?"

    "Ừ," Ngọc Hành nói: "Người được đưa vào trong phủ. Khi ta vừa mới tới đây, vừa lúc nhìn thấy có người đưa Quý tứ nương tử về phủ."

    "Vừa lúc gặp được? Là ai đưa tứ tỷ tỷ trở về?" Quý Vân Lưu lay tay một chút, kéo ra vạt áo trước ngực Ngọc Thất: "Tứ tỷ tỷ lăn xuống triền núi, có bị thương hay không?"

    "Lúc ta thấy, miệng vết thương của tứ nương tử đã được băng bó tốt. Là một sĩ tử Giang Nam đi thi đưa Quý tứ nương tử trở về." Ngọc Hành ôm người: "Người này thật ra thú vị, tâm niệm không nỡ lại chính mắt đưa người vào phủ, lại không mong Quý phủ báo đáp cái gì, yên lặng không tiếng động đặt người ở cửa, bản thân một mình đi bộ trở về."
     
    Bluesky12, Hoaithu93, Vilinhmc8 người khác thích bài này.
  2. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 161: Trêu và bị trêu

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 162: Để sót ngọc bội

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Bên ngoài, Cố Hạ đứng dưới hành lang, thấp giọng kể lại mọi việc phát sinh hôm nay với lão quản gia. Lão quản gia nhìn Quân Tử Niệm lớn lên, nghe được y hiện giờ rốt cuộc tương tư động tình, thấp giọng thở dài: "Thật ra, tam thiếu gia và cô nương kia có lẽ là duyên phận trời định." Bằng không, vì sao trời đất bao la, cô nương kia lại gặp được tam thiếu gia cứu.

    "Nhưng cho dù là duyên phận, tam thiếu gia chúng ta làm anh hùng vô danh, cứ như vậy mà đưa người trở về, có duyên cũng biến thành vô duyên rồi!" Trong miệng Cố Hạ ảo não, cả hắn đều muốn lại vọt tới Quý phủ lần nữa, nói ra chuyện người cứu giúp là ai này. Qua nửa ngày, trong đầu hắn chợt hiện sáng ý, thấp giọng nói: "Vương quản gia, không bằng ngài đi mời một bà mối, thay tam thiếu gia đến Quý phủ hạ sính lễ cầu cưới Quý tứ nương tử?"

    "Không cho thiếu gia biết?" Vương quản gia rũ mắt trầm tư.

    Cố Hạ vỗ ông ta một cái nói: "Hiện giờ tính toán xấu nhất chính là tam thiếu gia và tứ nương tử kia không duyên không phận. Nếu tới cửa cầu hôn bị từ chối, đó chính là... Ai! Nếu thành thì sao! Nếu chuyện cầu hôn thành thì sao? Thành còn không phải là chuyện cực kỳ đáng mừng!"

    Vương quản gia khó xử: "Nhưng mà việc này cũng nên chờ sau khi thiếu gia đỗ cao trung..."

    Vẻ mặt Cố Hạ đau lòng: "Vương quản gia, hiện giờ sắp tới khoa cử, thiếu gia lại xảy ra chuyện này, còn có tâm tư đặt trên khoa cử hay không? Chuyện này... Ai! Sớm biết vậy, hôm nay ta liền không đề nghị thiếu gia ra cửa đạp thanh! Nhà chúng ta như vậy, ở kinh thành tuy nói không quyền không thế, nhưng ở Tô Châu Giang Nam, người nào không biết Quân gia chúng ta! Trước khi tam thiếu gia tới kinh thành, năm ấy bà mai đến làm mối thật đúng là đều đâm hỏng cửa lớn nhà chúng ta!"

    Vương quản gia nói: "Chúng ta nhìn lại đã, nhìn lại đã! Ngàn chọn vạn chọn, tóm lại người thiếu gia thích mới tốt. Ngươi đi tìm hai gã chân cẳng nhanh nhẹn, ánh mắt tốt, người đáng tin, đi thăm dò xem lời phong phanh bên Quý phủ kia, xem bọn họ đối với ân cứu mạng của tam thiếu tính toán ra sao?"

    "Vâng, vâng, vâng." Cố Hạ suốt đêm đi tìm người làm việc.

    Nhưng mà, cuộc trò chuyện của hai người lại bị người của Thất hoàng tử bên ngoài nghe qua góc tường.

    ........

    Mưa xuân kéo dài, từ canh bốn bắt đầu rớt hạt, tới giờ Thìn sáng sớm, thế mưa dần dần chuyển lớn, tí tách rơi xuống.

    Quý Vân Lưu một đêm ngủ đến hừng đông. Buổi sáng thức dậy, nàng cọ chăn hai cái, khi rời giường liền nghe Hồng Xảo và Hạ Tịch khóc sướt mướt vài câu linh tinh "Cô nương, người rốt cuộc tỉnh rồi", sau đó nàng rửa mặt chải đầu dùng đồ ăn sáng.

    Khi dùng cơm sáng, nàng nhìn thời tiết bên ngoài, liền hỏi Hạ Tịch: "Tứ tỷ tỷ tỉnh rồi sao?"

    Ngày hôm qua, Hạ Tịch cũng bị chuyện Thất hoàng tử đưa người đến tận nơi, cùng với thánh chỉ doạ ngốc. Nàng cảm thấy bản thân được tổ tiên phù hộ, quả thực may mắn ba đời, mới có thể đến nơi này của Quý lục nương tử làm nha hoàn. Chuyện sai vặt này, nàng thật sự một chút cũng không dám chậm trễ: "Bẩm cô nương, tứ nương tử hiện giờ ước chừng còn chưa tỉnh. Đêm qua khi Thất điện hạ đưa người lại đây, Trương ngự y bị yêu cầu lưu lại trong phủ, bởi vậy, khi tứ nương tử được đưa về, Trương ngự y vừa lúc cũng ở đây. Sau khi ngài ấy chẩn trị giúp tứ nương tử, nói người không quá đáng ngại, sáng nay người sẽ tỉnh, cô nương đừng lo lắng."

    "Ừm," Quý Lục nói: "Chờ lát nữa, ta đi đến chỗ tứ tỷ tỷ thăm tỷ ấy."

    Sau khi uống thuốc, Hồng Xảo khoác thêm cho nàng một chiếc áo choàng, từ Yêu Nguyệt Viện một đường đi ra ngoài, trực tiếp đến Hoa Hoàn Viện mà tứ nương tử ở. Sáng nay, phía chính viện liền phái người tới nói, tứ nương tử và lục nương tử những ngày gần đây đều không cần đến chính viện thỉnh an lão phu nhân, chỉ cần tĩnh dưỡng thân thể cho tốt.

    Việc thích khách hôm qua, ngại ở thanh danh nữ tử, đã bị che giấu đi. Mọi người bên ngoài không biết lục nương tử và tứ nương tử Quý phủ gặp nạn bị thương, chỉ biết Hoàng Thượng sai Nhị hoàng tử ở phủ Trưởng công chúa trước mặt mọi người tuyên đọc thánh chỉ, cho Quý phủ mặt mũi lớn. Hôm nay, bà mối tới cửa làm mai thay ca nhi, cầu hôn thay tỷ nhi trong phủ, thật sự là giáp mặt đều có thể đụng phải!

    Sáng sớm, tiền viện liền vô cùng náo nhiệt, nhưng hậu viện các cô nương ở vì mưa to, lại thật ra yên tĩnh không tiếng động.

    Quý Vân Lưu xuyên qua cửa tròn, liền đến Hoa Hoàn Viện. Trong Hoa Hoàn Viện hoa cỏ các màu đa dạng, nơi này trồng cây sơn chi. Hiện giờ đúng là mùa hoa nở, hương hoa sơn chi thơm khắp toàn sân.

    "Nơi này của tứ tỷ tỷ thật là chỗ tốt, hợp với tính tình thanh nhã thoát tục của tỷ ấy lại càng tăng thêm sức mạnh." Quý Lục lần đầu tiên tới Hoa Hoàn Viện, chỉ cảm thấy nơi này hoa thơm chim hót, khoảng sân trống trước hành lang, còn có ghế mây ngồi ngắm hoa, vô cùng lịch sự tao nhã.

    "Lục nương tử tới, bên ngoài mưa lớn, mời người mau vào phòng ngồi." Sau khi hành lễ, Bồng Bồng vội vàng cười vén rèm cho Quý Vân Lưu.

    Nha hoàn trong viện sớm đã biết được sáng nay lục nương tử sẽ qua. Hôm qua, các nàng biết được tứ nương tử gặp nạn, khóc đến đôi mắt đều sưng lên, lại thấy đêm khuya có người cứu giúp đưa Quý Tứ trở về, lại là một trận khóc một trận cười. Hiện giờ, tuy trên mặt tươi cười nghênh đón, chung quy không che giấu được vẻ mặt tiều tụy của bọn họ.

    Quý Vân Lưu cười cười, lên tiếng. Xem ra Quý tứ nương tử đối với người là thật tình thân thiện, cả nha hoàn trong viện quy củ đều rất tốt.

    "Tứ tỷ tỷ sáng sớm có tỉnh lại không?" Quý Lục đến sương phòng bên cạnh thay đổi áo ngoài, đổi giày, liền vào chính phòng, đứng ở gian nhỏ bên ngoài nhỏ giọng hỏi Bồng Bồng.

    "Cô nương còn chưa tỉnh lại. Sáng nay, Trương ngự y đến xem qua, nói có lẽ chờ lát nữa cô nương có thể tỉnh lại." Bồng Bồng sai tiểu nha đầu dâng trà, chính mình vươn tay tiếp nhận, bưng lấy đặt lên trên bàn, đứng ở trước mặt Quý Vân Lưu nói tỉ mỉ chi tiết: "Trương ngự y nói, may mắn miệng vết thương của cô nương được cầm máu sớm, thuốc cứu mạng cũng uống sớm, bằng không đợi ngài ấy băng bó cho cô nương, chỉ sợ cũng mất máu quá nhiều."

    Quý Lục ngồi nháy mắt: "Hôm qua tứ tỷ tỷ trở về ngay cả thuốc đều được người đút rồi?"

    "Đúng vậy ạ, may mắn đút sớm." Bồng Bồng lại may mắn nói.

    Hai người đang nói chuyện, tiểu nha hoàn buồng trong bưng một cái khay đi tới, hỏi Bồng Bồng: "Bồng Bồng tỷ, những đồ trang sức này của tứ nương tử, có vài thứ bị đè hỏng rồi, dính chút bùn, có cần đưa đến Ngọc Thúy Lâu tu sửa một chút?"

    "Được, liền cho người đưa đến Ngọc Thúy Lâu đi." Vì đi đến yến ngắm hoa của phủ Trưởng công chúa, những thứ trang sức này đều rất quý trọng. Hiện giờ gặp nạn bị đè hỏng, Bồng Bồng tự nhiên đau lòng. Mắt nàng bỗng nhiên ngừng lại, duỗi tay nhặt một khối ngọc bội thấu suốt trong khay lên, khó hiểu hỏi: "Ngọc này cũng là lấy ra từ trong tay nải bên cạnh tứ nương tử sao?"

    Hôm qua không biết người cứu giúp là người phương nào, vô cùng thiện tâm, không chỉ cứu người, ngay cả quần áo trang sức đều trả lại đủ số.

    Tiểu nha hoàn gật đầu: "Đúng là cùng lấy ra từ trong bao quần áo đêm qua."

    Bồng Bồng cầm ngọc bội nhìn nhìn, lại xem xét. Hôm qua nàng và tứ nương tử cùng nhau đến phủ Trưởng công chúa, khối ngọc này, rõ ràng không phải trên người tứ nương tử.

    "Cũng đưa ta xem một chút." Quý Vân Lưu vươn tay, cười cười. Mới vừa rồi nàng thoáng nhìn, liền thấy khối ngọc trong khay này. Chữ "Niệm" thể triện trên ngọc kia nét bút đều đầy đủ, rất rõ ràng.

    Bồng Bồng cho rằng đây là ngọc bội mà Trưởng công chúa thưởng, lập tức không do dự cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đặt ngọc vào tay Quý Lục.

    Quý Lục lật ngọc bội cẩn thận nhìn xem.

    Đây là một khối dương chi bạch ngọc, trong suốt trắng tinh. Tính chất ngọc này cực kỳ thượng thừa, rất quý báu, gần như không có tỳ vết, ánh sáng giống như dầu trơn ngưng luyện.
     
  4. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 163: Đeo ngọc bội lên

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Dây đeo trên ngọc bội bị dơ rồi, lấy dây thừng mới lại dây, đổi một cái." Quý Vân Lưu cười cười: "Ngọc này cũng đừng đưa đến Ngọc Thúy Lâu, chờ tứ tỷ tỷ tỉnh, giao cho tỷ ấy xử lý đi."

    Ngọc này nếu là của Quân Tử Niệm, Quân gia kia là nhà giàu đệ nhất Giang Nam xác thật danh bất hư truyền.

    "Vâng!" Bồng Bồng lên tiếng, vội vàng liền đi đến trong rương tìm tơ hồng. Nàng còn chưa thắt dây đeo, chỉ thắt sợi buộc, buồng trong liền truyền ra tiếng "Tứ nương tử, người tỉnh rồi"!

    Quý Lục cầm ngọc lên, cùng Bồng Bồng trực tiếp vén rèm đi vào nội thất.

    Quý Vân Vi nằm trên giường, nhìn màn giường rũ xuống, trong nháy mắt, nàng vậy mà cảm thấy chính mình không biết người ở nơi nào. Nàng chớp chớp mắt, nhớ lại bóng dáng một thiếu niên thư sinh. Người nọ ôm nàng, quỳ xuống trước mặt người khác, nói nàng là nương tử của hắn... Người kia là ai?

    "Tứ tỷ tỷ?" Quý Lục chậm rãi đến gần, nhẹ giọng hỏi. Nàng đến gần mép giường, dò đầu, lại nhẹ hỏi: "Tứ tỷ tỷ, tỷ cảm giác như thế nào?"

    Quý Tứ chậm rãi quay đầu qua, thấy Quý Vân Lưu đầy mắt quan tâm, nhớ tới thích khách lúc trước: "Lục muội muội... Muội không có việc gì chứ?"

    "Ta không có việc gì, ta không có việc gì... Tỷ nằm trước đi, tỷ nằm..." Quý Vân Lưu thấy nàng ấy muốn ngồi dậy, vội vàng đỡ lấy, để nàng ấy nằm xuống: "Tỷ vừa mới tỉnh, đầu lại bị thương, lúc này không thể làm bậy..."

    "Ta, ta..."

    Thấy Quý Vân Vi vẫn muốn ngồi dậy, Quý Lục cùng Hồng Xảo đành đỡ nàng ấy lên, cho nàng ấy dựa vào gối mềm.

    Bồng Bồng bưng một chén nước lên, sau khi Quý Vân Vi uống hai ngụm, yết hầu thông thuận chút, chuyện đầu tiên nàng muốn biết đó là: "Lục muội muội, là ai đưa ta trở về?"

    Quý Vân Lưu cầm ngọc bội trong tay áo, liếc nhìn Hồng Xảo một cái. Hồng Xảo lập tức hiểu ý, gật đầu với Bồng Bồng, hai người đều lui ra ngoài.

    Quý Tứ xem tư thế của Quý Vân Lưu như vậy, trong lòng càng thêm ngờ vực. Đợi bọn họ ra khỏi phòng, ngay cả lễ tiết tự nhiên hào phóng ngày thường đều bất chấp, duỗi tay bắt lấy tay Quý Lục: "Lục muội muội?"

    Chờ lát nữa, không đến một khắc, nhị phu nhân hẳn là thu được tin tức chạy đến, nàng cần nhân lúc nhị phu nhân chưa đến, chứng thực hình tượng vô tư phụng hiến của Quân Tử Niệm, khiến trong lòng Quý Tứ có cảm kích, lại từ cảm kích chuyển hoá thành cảm tình, liền tốt rồi!

    Quý Lục nghĩ thông suốt một tầng này, than thở nói: "Nói đến, muội muội cũng không biết ân nhân cứu mạng này là ai, hiện tại trong phủ đều truyền khắp, nói người này thật sự là một người tốt, người quá tốt! Giúp người không lưu tên. Ngày hôm qua thời điểm tỷ tỷ lăn xuống thật sự hung hiểm! Ta đều sắp bị hù chết... Ngay cả Trương ngự y đều nói, nếu không phải tỷ tỷ được kịp thời cứu trị cầm máu, đút thuốc, chỉ sợ lần này chính là lành ít dữ nhiều!"

    Nghe được mấy chữ "Đút thuốc" kia, Quý Tứ giật mình, nàng nhớ rõ khi đó... Có người ở bên tai mình vui sướng nói nhỏ: "Cô tỉnh rồi, thật tốt quá, tới, uống hai ngụm thuốc..."

    Giọng nói người nọ trong trẻo, mang theo chút từ tính, như nước suối chảy qua nham thạch, làm người vừa nghe liền có thể nhớ kỹ. Khi đó, chính mình xác thật là uống thuốc. Chỉ là, trước khi uống thuốc thì sao, là làm sao tỉnh lại?

    Đúng rồi, chính mình ho khan mới tỉnh lại... Nhưng mà vì sao lại ho khan?

    Quý Vân Vi ngồi trên giường, nghiêng đầu, mày đẹp nhàn nhạt, kéo tơ lột kén mà suy nghĩ lại tình hình chính mình được cứu.

    Gương mặt nàng trắng bóng, sáng mượt như ngọc, tóc dài như mây trải ở sau người, ngay cả Quý Vân Lưu là nữ tử cũng cảm thấy giờ phút này người này trở nên nhỏ yếu, có thể khiến chính mình vì nàng ấy mà đào tim đào phổi. Bộ dáng nàng ấy như thế làm Quân Tử Niệm động lòng luân hãm cũng không kỳ quái.

    Chỉ là người này lại vẫn cầm giữ được chính mình, không làm ra chuyện gây hại đến danh tiết Quý Tứ, mới thật là chính nhân quân tử!

    Tốt lắm, thiếu niên thư sinh! Chỉ bằng ngươi người có nhân phẩm như vậy, tỷ tỷ giúp ngươi dắt tơ hồng này!

    Quý Vân Vi ngồi suy nghĩ nửa ngày, không nghĩ ra chính mình vì sao ho khan, chỉ hồi tưởng đến khi nàng ho khan, trong miệng đã có vị thuốc.

    Nàng mở to mắt, nhẹ giọng hỏi: "Người nọ... Hắn, hắn không lưu lại họ và tên?"

    "Không có, hắn đặt tỷ tỷ trong xe ngựa, gõ cửa phủ chúng ta liền đi rồi. Người gác cổng cũng không nhìn thấy người." Quý Lục không bỏ sót một ít biểu tình trên mặt nàng ấy: "Hiện tại, người trong phủ đều đang đoán, có phải người này lớn lên vô cùng xấu xí, không cách nào gặp người, mới làm người tốt vô danh hay không."

    Quý Vân Vi nghe ý trào phúng trong lời nói của nàng ấy, theo bản năng ra lời nhẹ giọng cãi lại: "Hắn không xấu..." Nàng gặp qua, nàng nhỡ rõ bộ dáng của hắn ra sao... Nói xong, mặt nàng lại đỏ lên, không hề mở miệng.

    Ây cha! Quý Lục chớp hai mắt, đây là... có mờ ám!

    Nàng tận hết sức lực, chỉ xem như không nghe được lời phản bác theo bản năng kia của Quý Tứ: "Người tốt vô danh này thật là hạng người tâm địa thiện lương, không lấy ân cầu báo đáp, không tham lam tiền bạc, không xem nhẹ danh tiết của người... Thật là có phong phạm! Hiện giờ ta ngẫm lại, chỉ cảm thấy người này nếu là công tử đàng hoàng, còn không phải chính là lương duyên trời cho tứ tỷ tỷ như trong thoại bản sao!"

    "Lục muội muội, lời này... Lời này..." Trong lòng Quý Vân Vi nhảy dựng, nắm lấy chăn, cắn chặt môi, mặt đỏ hồng, lại nói không ra lời phía sau.

    Nàng luôn nghĩ nhiều và chu toàn một ít so với người khác. Nàng không phải Quý Thất cái loại người sẽ suy nghĩ bậy bạ, tự mình say mê này, chỉ là xuân tâm thiếu nữ, nàng cũng có.

    Nàng cũng từng trộm nghĩ tới phu quân tương lai của chính mình sẽ là người phương nào, mẫu thân nàng vẫn luôn chưa đính hôn cho nàng. Nàng chờ đợi phu quân tương lai của chính mình là công tử nhẹ nhàng, đồng thời cũng hy vọng người nọ có thể cùng chính mình tâm ý tương thông... Liền giống như, giống như Thất hoàng tử và lục muội muội nàng.

    "Xin lỗi, tứ tỷ tỷ, là muội muội không lựa lời, muội muội thật không phải!" Quý Vân Lưu đưa tay nắm lấy tay Quý Vân Vi, vẻ mặt ảo não: "Tỷ tỷ chớ so đo với ta, miệng này của ta luôn luôn vụng về."

    Quý Tứ bình phục nỗi lòng, cười nói: "Muội đó, muội mới không phải ăn nói vụng về... Muội và ta chính là tỷ muội, ta tự nhiên sẽ không so đo với muội."

    "Ta đối với tỷ cũng giống như tỷ tỷ ruột, không đúng, so với tỷ tỷ ruột còn thân hơn!" Quý Vân Lưu ỷ vào tính tình Quý Tứ tốt bụng, đối với người nhà rất tốt, không biết xấu hổ mà thấp giọng thăm dò hỏi: "Nói thật, tứ tỷ tỷ, người cứu giúp này, nếu thật là công tử đàng hoàng, hiện giờ chưa đón dâu, tứ tỷ tỷ sẽ giống như trong thoại bản... Lấy thân báo đáp tạ ân cứu mạng sao?"

    "Lục muội muội!" Trên mặt Quý Vân Vi nóng rực như lửa, đều có thể tích ra nước. Nàng vừa muốn mở miệng, liền thấy Quý Vân Lưu ấn tay nàng, trong tay chợt lạnh, bị ấn vào một khối bạch ngọc mượt mà lành lạnh.

    Nàng nâng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc: "Lục muội muội, đây là..."

    Quý Lục nói: "Đây là ngọc bội của tỷ tỷ, ta mới vừa rồi cầm đánh giá xem, tự nhiên muốn trả cho tỷ tỷ."

    Tim dần đập nhanh một chút, Quý Tứ vội vàng đẩy trở về: "Đây, đây không phải ngọc bội của ta, lục muội muội."

    Ngọc bội này quý báu như thế, giá trị ngàn vàng, sao có thể là của nàng.

    "Tứ tỷ tỷ," Quý Vân Lưu cầm lấy tơ hồng tròng ngọc bội lên: "Hôm qua, muội muội và tỷ tỷ giống nhau tránh được một kiếp sinh tử. Hôm nay, thật nhiều chuyện đều cảm giác rộng mở thông suốt. Người sống trên đời, thay đổi thất thường, không biết khi nào chúng ta vừa nhắm mắt, cuối cùng không còn tỉnh lại..."

    Nàng thò người ra phía trước, từ từ đứng lên, thở dài một tiếng, cực kỳ chậm rãi nói: "Làm thế nào không phải qua cả đời, tứ tỷ tỷ, chúng ta không bằng tùy tâm đi đi, đừng để hắn và tỷ quên nhau ở nơi gặp gỡ..."

    Một lời này vừa xong, ngọc bội mát lạnh liền lọt vào trong vạt áo, dừng ở chỗ ngực Quý Vân Vi, đeo vào trong cổ.
     
  5. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 164: Thành vua bại giặc


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 165: Hoàng Hậu diễn kịch

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Đây..." Quý Thượng Thư cũng rất khó xử: "A nương, thật ra Thất hoàng tử còn trẻ, nếu thực sự có ý... Vị trí kia, sau này cũng không phải ngay cả một phần thắng cũng không có. Hoàng Hậu nương nương là chính cung nương nương, phủ Trang Quốc công hiện giờ ở trong triều cũng chạm tay là bỏng, Tam thiếu Tạ phủ gần gũi Thất hoàng tử, Tạ Thượng Thư cũng là trụ cột trong triều..."

    Lão phu nhân người già nhưng lòng không già, trong đầu một mảnh rõ ràng, nói tiếp: "Dù cho thêm vào Quý phủ chúng ta, Thất hoàng tử cũng vẫn thế đơn lực mỏng thôi!"

    Quý Thượng Thư bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện: "Cữu cữu ruột thịt của lục tỷ nhi, Thẩm đại nhân sắp được triệu về từ Tứ Xuyên Tây Thục! Hắn ở Tứ Xuyên nhậm chức Tri phủ, là quan viên từ ngũ phẩm. Hắn lưu tại Tứ Xuyên sáu năm, vừa về kinh lần này, Hoàng Thượng chỉ sợ sẽ cho chức Án sát tam phẩm! Người này về sau cũng có thể làm trợ lực cho Thất hoàng tử!"

    "Thật sự?"

    "Tám chín phần mười. Chỗ trống trong kinh này, cũng chỉ có mấy chức vụ như vậy, Hoàng Thượng thật ra đang lưu trữ lại!"

    Lão phu nhân ở tại nội trạch lâu rồi, chút chuyện nội trạch bà suy xét càng nhiều: "Việc quá kế của lục tỷ nhi, nếu bị Thẩm đại nhân biết được..."

    Trong lòng Quý Thượng Thư cũng "Băn khoăn" một chút!

    Tam đệ tốt của ông không rõ hung hiểm của việc đoạt đích, chỉ biết vinh hoa phú quý trước mắt. Hiện giờ vừa gặp mặt liền ầm ĩ chuyện quá kế Quý Lục với ông, từng tiếng khóc lóc kể lể, chính ông đoạt nữ nhi của hắn, đoạt phú quý của hắn... Mà Thẩm Tri Phủ này chỉ có một muội muội, muội muội gả tới Quý phủ, không nói không bao lâu liền bệnh chết, ngay cả nữ nhi cũng quá kế cho người ta, chuyện này nếu làm ầm ĩ lên... Đừng nói là cùng nhau trợ giúp Thất hoàng tử đoạt đích, không có ngày ngày gặp mặt đánh đến ngươi chết ta sống cũng đã không tồi!

    "Chuyện để lục tỷ nhi quá kế này, chúng ta cũng là bất đắc dĩ..." Quý Thượng Thư miệng đầy bất đắc dĩ: "Thẩm Tri Phủ làm người sáng suốt, hẳn sẽ lý giải nỗi khổ bất đắc dĩ của chúng ta."

    Trong miệng ông tuy nói vậy, trong lòng lại tự mình lật đổ lời nói của chính mình. Muội muội đều phải không con nối dõi, làm huynh trưởng, nơi nào còn có thể sáng suốt được!

    Sáng sớm ngày kế tiếp, trước mắt Hoàng Đế Đại Chiêu liền bày vài phần sổ con.

    Người trong lòng chính mình, kiều thê chưa bái đường đã bị ám sát, Ngọc Hành nơi nào sẽ nuốt xuống ngụm ác khí này. Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, về công về tư hắn đều phải bẩm báo việc hành thích này lên Hoàng Đế! Dù cho không thể bắt lấy nhược điểm của Ngọc Lâm, khiến hắn ta lưu lại một cây kim trong lòng Hoàng Đế cũng tốt.

    Trên sổ con Thất hoàng tử trình lên thật là từng câu ấm ức, từng chữ hoảng sợ, Hoàng Đế xem đến đều cảm thấy kẻ xấu này thật là quá mức ác độc, vậy mà muốn đôi tình nhân vừa được ban hôn này cách biệt âm dương! Đây cũng là coi rẻ hoàng quyền của Hoàng Đế Đại Chiêu! Hoàng Đế cũng không thể nhẫn nhịn!

    Một phần sổ con khác tự nhiên là do Thuận Thiên Phủ viết. Trên sổ con, Thuận Thiên Phủ Doãn thỉnh tội, than thở khóc lóc viết đây là chính mình sơ sẩy cương vị công tác, khiến trong kinh thành thế mà xảy ra chuyện lớn như vậy, lại rành mạch giải thích những thích khách đó tổ chức kỷ luật nghiêm minh, nói người dù đã trói chặt, nhưng đều nuốt độc tự sát, không được đến nửa phần tin tức xác thực!

    Còn có một phần sổ con chính là của Tần vũ nhân. Làm một thần côn qua đường bị cuốn vào, ông ta rõ ràng minh bạch viết chính mình gặp được lục nương tử Quý phủ ra sao, trợ giúp tiểu nương tử kia thoát hiểm thế nào, lại gặp được Thất hoàng tử cứu người làm sao, lại khen một lần hai người trai tài gái sắc duyên trời tác hợp.

    Hoàng Đế xem xong tất cả sổ con, ném trên ngự án: "Điều tra cho trẫm! Điều tra rõ cho trẫm chuyện thích khách ở dưới chân thiên tử hành thích!" Dừng lại chút, Hoàng Đế lại phân phó Ngự tiền thị vệ: "Việc này toàn bộ giao cho Thái Tử, để Thái Tử điều tra kỹ lưỡng án này!"

    Nghĩ đến mẹ đẻ Hoàng Hậu của Ngọc Hành, Hoàng Đế lại bãi giá đến Khôn Hoà Cung. Quả nhiên, ông ở cung Khôn Hoà nhìn thấy Trang Hoàng Hậu rõ ràng đã rơi lệ qua.

    "Hoàn Hoàn..." Hoàng Đế thở dài trong lòng, phu thê lâu năm, ngay cả khuê danh của Trang Hoàng Hậu cũng gọi ra.

    Trang Hoàng Hậu cùng đủ loại phi tần lục đục với nhau nhiều năm trong cung như vậy, tâm cơ phụ nhân nho nhỏ so với Hoàng Đế Đại Chiêu chỉ nhiều hơn chứ không ít.

    Khi Hoàng Đế từ Ngự thư phòng lại đây, nàng tự nhiên sớm đã nhận được tin tức. Trang Hoàng Hậu ngồi trên vị trí Hoàng Hậu nhiều năm như vậy, còn được Hoàng Đế sủng ái, Hậu vị ân sủng củng cố, tự nhiên không phải dựa vào ngày ngày niệm "Đạo Đức Kinh" là có thể có được!

    Hốc mắt đỏ bừng này là thật tình lo lắng thay Thất hoàng tử cũng được, hoặc cố ý làm cho Hoàng Đế xem, khiến trong lòng y thương tiếc Thất hoàng tử nhiều hơn cũng được. Dù sao, chỉ cần đạt được mục đích, thủ đoạn nào tại hậu cung mà nói, đều là một loại thủ đoạn tốt!

    Lập tức, Hoàng Hậu nắm khăn, khẽ nghẹn một tiếng, khi nhún người hành lễ, liền nhịn không được rơi lệ: "Hoàng Thượng..."

    Trang Hoàng Hậu qua tuổi ba mươi, chỉ là bảo dưỡng thoả đáng, nhìn vẫn là một đoá hoa thành thục, tuy không có ý ngây ngô, thật sự cũng không phải những hoa cúc tàn hôm qua kia. Hoàng Đế bị bộ dáng hoa lê dính hạt mưa, uất ức lo lắng của nàng làm khuấy đảo một lòng, vươn tay tự mình đỡ nàng lên, đôi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, thâm tình đau khổ nói: "Ta liền biết nàng nhất định một mình trộm khóc ở chỗ này... Ai, nàng đừng lo lắng, Quý lục nương tử kia không quá đáng ngại. Hôm nay Tần vũ nhân dâng sổ con nói, Thất ca nhi và nương tử Quý phủ kia là duyên trời tác hợp!"

    Trang Hoàng Hậu ngẩng đầu, vành mắt ngậm nước: "Cảnh Vương hôm qua mới ở phủ Trưởng công chúa tuyên đọc thánh chỉ, hôm qua liền có thích khách hành thích trên đường lớn. Không đặt vương pháp trong mắt như vậy, nếu sau này không thuận theo xông vào Quý phủ hành thích thì sao... Quý lục nương tử nếu có bất trắc gì, Thất ca nhi ở trong mắt người đời, không phải muốn gánh trên lưng cái danh khắc thê? Thánh chỉ của Hoàng Thượng ngài trong mắt người đời không phải muốn trở thành một đạo bùa đòi mạng?"

    Gừng càng già càng cay, đường cong cứu quốc*, vẫn là thổi gió bên gối hữu hiệu nhất.

    *Đường cong cứu quốc (thành ngữ): chỉ áp dụng thủ đoạn trực tiếp không đủ để giải quyết vấn đề, đành phải áp dụng hình thức gián tiếp.
    (Nguồn: Baike.baidu)


    Trái tim Hoàng Đế vốn là kiên định, bị hai câu cùng một cái rớt lệ không tiếng động như vậy của Trang Hoàng Hậu, tiếng nghẹn ngào khóc, nói cho càng thêm kiên định! Kẻ làm chủ phía sau màn đám thích khách này, nhất định phải tìm ra!

    Nhị hoàng tử không biết mưu kế tốt "Không hề có nhân chứng vật chứng", "Đánh chết không thừa nhận" của chính mình, vì mấy giọt nước mắt của Trang Hoàng Hậu mà bị phá hư. Khi hắn nhận được tin tức "Hoàng Đế phái Thái Tử đi làm chủ điều tra việc thích khách", hồn phách trong nháy mắt liền bay đi!

    Thái Tử đại ca tốt của hắn, bản lĩnh lớn nhất chính là tra tới tra đi, buông tay mặc kệ, hoàn toàn giao cho Thuận Thiên Phủ!

    Thuận Thiên Phủ Doãn vô cùng cổ hủ, chỉ trung thành với Hoàng Đế Đại Chiêu. Án này nếu do Thuận Thiên Phủ toàn quyền xử lý, còn không phải nửa vời mà tiếp tục điều tra...

    Không được, hắn như thế nào đều phải tự tay tiếp nhận án này đến xử lý!

    .........

    Ngày từng ngày trôi qua.

    Quý Vân Lưu dưỡng vết thương ở tay, cửa lớn không ra cửa nhỏ không đến, danh chính ngôn thuận không thỉnh an không nghe ma ma dạy quy củ, mỗi ngày ôm sách ở trong phòng đốt lò nhỏ ăn điểm tâm bánh ngọt của Tô Anh. Một ngày mười hai canh giờ, nàng có hơn nửa thời gian đều đang nhai nuốt thức ăn, Cửu Nương chưa từng thấy người này dừng miệng bao giờ! Thời gian mấy ngày, người đều béo một chút.

    Cùng ở trong Quý phủ, tứ nương tử lại bệnh đến lợi hại. Trà không nhớ cơm không nghĩ, tuy thương thế trên đầu chuyển biến tốt đẹp từng ngày, người mỗi ngày lại trở nên mảnh khảnh.

    Đã nhiều ngày bệnh nặng lợi hại không chỉ có Quý tứ nương tử Quý phủ, ngay cả Quân tam thiếu gia ở ngõ nhỏ Đại Hỉ cũng bệnh không tầm thường.

    Tam thiếu Quân gia không giống nữ tử chỉ ngồi hao tổn tinh thần, hắn dùng việc đọc sách tê mỏi chính mình. Chỉ cần vừa đọc sách, hắn mới sẽ không nghĩ đến bất luận chuyện gì... Vì thế, hắn đọc mỗi ngày, đọc hàng đêm, ăn cơm đọc, uống nước đọc... Cả người đều tẩu hoả nhập ma.

    Thất hoàng tử sau khi biết được thương thế của Quý Lục không quá đáng ngại, mỗi đêm đều sẽ trèo tường đi gặp một lần, nhưng đến cùng chỉ là gặp mặt. Từ lần trước hai người ôm nhau trên giường súyt nữa ra lửa, Ngọc Thất và Quý Lục thật ra đều trở nên quy củ, chỉ nói vài câu, hoặc sau khi ăn xong cùng nhau dạo vườn, đi một chút mà thôi.

    Tạ tam thiếu Tạ Phi Ngang đã nhiều ngày hàng đêm nghỉ lại trong phủ Quỳnh Vương, lấy chút đề thi Thất hoàng tử đưa cho mà hắn không biết, ngày đêm tìm kiếm kinh nghiệm từ lời giải của người đi trước, rồi sau đó kết hợp từ kinh nghiệm cổ nhân, đưa ra sách lược giải thích của chính mình. Sau bữa tối đêm đó do phủ Quỳnh Vương tự đưa qua, Tạ Phi Ngang trực tiếp mang theo nữ đầu bếp trong phủ chính mình qua phủ, mỗi ngày tự mình bỏ tiền mua đồ ăn cho phủ Quỳnh Vương! Cuộc sống này qua đến... Thật là không biết giận!
     
  7. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 166: Cho mời hẹn gặp


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quỳnh Vương đã quen cần kiệm chi phí ăn uống, tam thiếu Tạ gia vào ở đối với hắn mà nói thật giống như đưa than ngày tuyết, khiến hắn cảm động! Không chỉ có thức ăn ngon, ngay cả chăn nệm đều được người Tạ phủ dẫn tới thay đổi thành gấm vóc. Gấm vóc kia, sờ lên trơn mềm tay đều không dừng được. Tấm lót dưới thân, tấm đắp trên người, tựa như ngủ trong nước, làm hắn đêm tối ngay cả mộng cũng không gặp!

    Cuộc sống này đối với Lục hoàng tử mà nói, ngày xưa cả nghĩ cũng không dám nghĩ! Quả thực là trong một đêm, như diều gặp gió lên chín vạn dặm!

    Ngày mốt chính là thi hội. Tạ Phi Ngang ở trong thư phòng, nghe tiếng mưa rơi tí tách, sửa xong một chữ cuối cùng trong sách lược Thất hoàng tử yêu cầu, duỗi người: "Thật là... Chong đèn khổ đọc, cuối cùng đã viết xong!"

    Thật không dễ dàng, ngoại trừ yến ngắm hoa phủ Trưởng công chúa, hắn thật đúng là mười ngày chưa từng ra khỏi phủ Quỳnh Vương cỏ mọc thành cụm này! Viết nhiều sách lược như vậy, đến cuối cùng, hắn thật là nhìn đến chữ cũng muốn phun ra.

    Ngọc Hành đưa tay cầm lấy giấy Tuyên Thành, nhìn kỹ văn chương bên trên: "Văn chương này của ngươi, nếu muốn được tam giáp trong thi đình còn phải nhìn xem ý cha ta."

    Đời trước, Trạng Nguyên lần này tất nhiên là Trương nhị lang. Văn chương của hắn ta từng làm Hoàng Đế kinh ngạc vì tài hoa tuyệt diễm, hạ lệnh dán ở nơi yết bảng khoa cử, để chúng sĩ tử thiên hạ viết lại bình luận tưởng thưởng.

    Đời trước, Ngọc Hành tất nhiên giống với những học sinh đó, một chữ không sót học thuộc văn chương này. Hiện giờ một câu một chữ, toàn bộ để Tạ Phi Ngang viết ra, làm thay hắn ta!

    Dù sao, Trương nhị lang vì chuyện từ hôn, trong vòng mười năm đã không thể lại tham gia khoa cử, quản văn chương của hắn ta là ai viết ra trước.

    Nếu khẩu vị của Hoàng Đế một đời này chưa thay đổi, Trạng Nguyên văn đời này, có lẽ vẫn là một trang này!

    "Thất gia, nếu văn này vẫn không thể lọt vào mắt Hoàng Thượng, vậy ta cũng không có biện pháp, không phải sao? Đề mục này, tuy ta có thể viết, nhưng xác thật viết không ra được văn cụ thể lại hoa lệ như thế. Sau này nếu vào Hàn Lâm Viện, ta cũng sợ hãi lộ ra dấu vết gì trước mặt đồng liêu." Tạ Tam tâm tư thông thấu kín đáo, làm việc không lọt giọt nước. Hắn không biết Thất hoàng tử rốt cuộc là từ đâu có được đề thi khoa cửa, thế mà cả đề thi đình đều đưa cho hắn viết! Nhưng Thất hoàng tử không nói, những thứ này chính mình đều không nên hỏi, nuốt trong bụng là được!

    Ngọc Hành cầm giấy Tuyên Thành, gấp gấp, duỗi tay lại tùy ý bỏ vào trong lư hương bên cạnh. Giấy Tuyên Thành tràn ngập chữ viết rất nhanh liền bị thiêu cháy bên trong lư hương, một ngọn lửa phừng lên, toàn bộ trang giấy hoá thành một đám tro tàn. Sau một lát, chữ viết bên trên cùng với giấy Tuyên Thành không thấy bóng dáng, giống như chưa bao giờ xuất hiện trên đời này, biến mất sạch sẽ.

    Ngọc Hành nói: "Ngươi là học sinh Quốc Tử Giám, có học vấn thật. Ngày sau vào Hàn Lâm Viện có gì đáng sợ. Nếu gặp người ngoan cố tìm tòi nghiên cứu, đẩy hết cho ta là được."

    Bộ dáng vẻ "Đứng đầu thiên hạ" này của Thất hoàng tử, khiến lòng Tạ Phi Ngang bình phục. Nguyên nhân chính là vì Ngọc Hành vẫn luôn lấy thái độ chắc chắn khiến hắn viết những văn chương này, hắn mới không ngủ không nghỉ, hàng đêm chong đèn liều mạng.

    Tuổi trẻ đắc chí, ai không có tình cảm mãnh liệt cùng khát vọng đầy cõi lòng!

    Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu.*

    *Trích từ bài "Vọng nhạc" của Đỗ Phủ.

    Những thứ này, đều là Thất hoàng tử Ngọc Hành cho hắn. Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết!

    Tạ Phi Ngang ngẩng nhìn giấy Tuyên Thành bị thiêu đốt thành tro, cảm giác lòng bàn tay hơi ướt, há mồm thì thầm: "Lòng thần như chiếc nam châm, xoay đâu rồi cũng phương Nam hướng về.*"

    *Trích từ "Dương Tử giang" của Văn Thiên Tường.

    Đây là thề sống chết tỏ lòng trung thành của chính mình.

    Thất hoàng tử liếc hắn ta một cái, đứng lên, không để bụng mà sửa lại ống tay áo của chính mình, đi ra ngoài: "Ngươi cũng thật biết làm ra vẻ chút tính tình của nữ tử."

    A ha?

    "..." Tạ Tam nhất thời cứng họng. Đây, đây, đây, lúc trước vì một Quý lục nương tử, rốt cuộc là ai làm ra vẻ tính tình chứ!

    Thôi, mặt mũi Thất hoàng tử quan trọng, mặt mũi quan trọng...

    ............

    Đã nhiều ngày đều là mưa xuân tí tách, mưa lâu rồi, cả trong không khí đều toát lên một mùi ướt át, khiến người vừa phiền lại nóng nảy, nơi nào cũng không muốn đi.

    Nhưng cho dù trời mưa thời tiết như vậy, cũng không ngăn được những bà mối trong kinh thành đến Quý phủ cầu hôn.

    Đã nhiều ngày bà mối đến cầu hôn cho các nương tử trong phủ thật sự đông đảo. Không chỉ Quý Vân Diệu, ngay cả Tống Chi Hoạ vị biểu cô nương ở nhờ này cũng có người tới cửa cầu hôn, càng đừng nói đích nữ chân chính Quý Vân Vi.

    Trần thị đã nhiều ngày gặp khách, gặp đến mắt đều chua xót. Nhà có chuyện mừng tốt thì tốt, nhưng luân phiên lại đây như vậy, cũng thật là ăn không tiêu!

    Thất nương tử từ sau khi thấy Thất hoàng tử ôm ấp thân cận Quý Lục, lại bị một trận cực kỳ vô tình của Hà thị nói toạc ra, thật ra thu liễm mấy ngày. Nàng ta đợi trong Khuynh Vân Viện, nơi nào cũng không đi, cả ngày xé vải làm thành hình nộm, trên người hình nộm treo bát tự, đúng là bát tự của lục nương tử Quý phủ đã cưỡi hạc về Tây!

    Biểu cô nương nghe những nhà tới cửa cầu thân đó, mày nhíu lại thật sâu, cả ngày nắm khăn trong lòng lo lắng. Trong những nhà cầu thân này, lớn nhất cũng chỉ là quan nhỏ thất phẩm... Người như vậy, lão phu nhân có thể nào cảm thấy đó đã là nhà cực tốt, liền dễ dàng đính hôn cho nàng hay không?

    Ngày này, sau giờ Ngọ, Quý Vân Lưu đứng trước cửa tròn Hoa Hoàn Viện, xem tứ nương tử một mình ngồi nghe mưa rơi ở đầu kia, thấp giọng hỏi Bồng Bồng bên cạnh: "Tứ tỷ tỷ mỗi ngày đều ngồi như thế?"

    "Từ sau khi tứ nương tử tỉnh lại liền như thế..." Bồng Bồng miệng đầy thương tâm khổ sở: "Sau giờ Ngọ, tứ nương tử luôn ngồi trên ghế mây trong viện, nhìn mưa rơi tí tách kia phát ngốc. Nếu không gọi cô nương, cô nương có thể một mình ngồi cả ngày."

    "Lục nương tử, người mau giúp đỡ ngẫm lại biện pháp, tứ nương tử hiện giờ trà không nhớ, cơm không nghĩ, lúc này mới bao lâu, cả người đều gầy một vòng. Mắt thấy quần áo ngày xưa treo vào trên người, thùng thình, làm người nhìn cũng thật đau lòng!" Bồng Bồng thở dài một hơi, mày đều sắp nhíu lại cùng nhau.

    Bước vào cửa tương tư, mới biết tương tư khổ.*

    *Trích từ "Trường tương tư" của Lương Ý Nương.

    Tứ nương tử từ nhỏ đến lớn, nào biết ý tương tư. Hiện giờ chỉ là vừa nếm, liền không ngăn được, không quên được.

    Quý Vân Lưu thở dài một tiếng, không hề đi vào. Nàng trực tiếp ra khỏi Hoa Hoàn Viện, ngửa đầu nhìn chân trời phía Tây.

    Nước mưa, tựa như nước mắt, dường như trời cao đang nói cho mọi người, nó đã nhiều ngày cũng là nỗi lòng ưu thương.

    Quý Lục phân phó Cửu Nương: "Ngươi đi tìm Thất gia một chuyến, nói ngài ấy ngày mai sắp xếp thời gian, nghĩ biện pháp mang theo tam thiếu Quân gia và tứ tỷ tỷ gặp mặt một lần. Chỉ cần nói khoa cử sắp tới, một người đứt ruột tan nát cõi lòng, một người mất hồn hao tổn tinh thần, cuối cùng là việc không tốt đẹp."

    Ngày mai thuộc Mộc, Thủy sinh Mộc, lại thêm không trung mang mưa, lúc này Thủy Mộc tương sinh. Trong Thủy có Mộc, trong Mộc có Thủy, Thủy Mộc tương sinh, sinh sôi không ngừng, là ngày lành gả cưới.

    Cửu Nương lên tiếng lãnh mệnh mà đi.

    Thất hoàng tử ở phủ Quỳnh Vương nhẫn nhịn dùng qua cơm tối, liền nghe Ninh Thạch bẩm báo ý của Quý Vân Lưu do Cửu Nương truyền đạt lại.

    Mặt mày vừa chuyển, hắn "Ừm" một tiếng.

    Khoa cử sắp tới, nếu Quý Lục nói hai người tình ý hợp nhau, lại tương tư khắc cốt, đem việc này làm sớm chút cũng tốt. Lược bớt ngày sau Quân Tử Niệm rớt bảng về núi, hắn thiếu đi một người trợ giúp.

    Ngọc Hành nói: "Trở về nói cho Cửu Nương, này mai để Vân Lưu mang theo Quý tứ nương tử, giờ Mùi một khắc gặp nhau tại phòng Hoa Quế Ngọc Lan Lâu ở ngoại ô phía Tây."

    ------------

    Vọng nhạc (Đại Tông phù như hà) - Đỗ Phủ

    Ðại Tông phù như hà?

    Tề Lỗ thanh vị liễu.

    Tạo hoá chung thần tú,

    Âm dương cát hôn hiểu.

    Ðãng hung sinh tằng vân,

    Quyết tý nhập quy điểu.

    Hội đương lăng tuyệt đính,

    Nhất lãm chúng sơn tiểu.

    Dịch nghĩa

    Núi Ðại Tông như thế nào?

    Ðất Tề, đất Lỗ màu xanh không ngớt.

    Tạo hoá hun đúc nét đẹp khí thiêng ở đó,

    Sườn núi bắc (âm), nam (dương) phân chia chiều sớm.

    Lòng (ngực) núi dao động phát sinh lớp lớp khói mây

    Giương mắt đắm vào bầy chim về tổ.

    Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,

    Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé

    Dịch thơ

    Thái Sơn trông thế nào?

    Tề, Lỗ xanh liền giải.

    Trời đất dồn xinh tươi,

    Âm dương chia sớm tối.

    Lòng ùn với lớp mây,

    Mắt hút theo chim núi.

    Lên chóp đỉnh mà trông,

    Lè tè muôn núi dưới.

    (Nguồn: thivien.net)
     
  8. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 167: Trong Ngọc Lan Lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại

    "Thất hoàng tử đưa thiệp mời tới?"

    Trong toà nhà ngõ nhỏ Đại Hỉ, Vương quản gia trợn to mắt, nhìn thiệp đỏ, vẻ mặt không thể tin tưởng!

    Đã nhiều ngày, rất nhiều sĩ tử ngoại lai đi thi bởi vì hy vọng sau khi cao trung, ngày sau trong triều có người dìu dắt con đường làm quan, đều sẽ đi bái phỏng một ít triều thần trong kinh.

    Trước khi Vương quản gia theo Quân Tử Niệm vào kinh, Quân lão gia liền dặn dò rõ ràng, thành tín là gốc, không thể đi lối tắt này. Bởi vậy, không chỉ bà mối các nhà bị đẩy ngoài cửa, ngay cả bọn họ cũng không đi nịnh bợ một ít quan viên trong triều.

    Quân gia quá mức giàu có, nếu không hiểu thu liễm tại chốn kinh thành quyền quý như lông này, kết cục có lẽ chính là xét nhà tịch thu tài sản, thậm chí, liên lụy cửu tộc!

    Chỉ là tam thiếu tới kinh thành đều cẩn thận như thế, hiện giờ làm sao liền thu được thiệp mời của đương kim Thất hoàng tử! Chuyện này thật sự quá kỳ quái, khó thể tin được!

    "Vương quản gia... Thiệp này của Thất hoàng tử, chúng ta, chúng ta cũng phải từ chối sao?" Cố Hạ cầm thiệp run rẩy, hai tờ giấy nhẹ như vậy phảng phất nặng như ngàn vàng ở trong tay hắn! "Đây..." Vẻ mặt của Vương quản gia cũng khó xử.

    "Tam thiếu gia đã nhiều ngày ngay cả ban đêm đều chong đèn đọc sách, tiếp tục như thế, thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi. Tiên sinh nói rất đúng, đọc sách phải có mức độ. Chúng ta không bằng đưa thiệp cho tam thiếu gia, để tam thiếu gia đi gặp mặt Thất hoàng tử thôi." Cố Hạ nói: "Nghe nói Ngọc Lan Lâu ngoại ô phía Tây kinh thành này, hiện giờ đúng là xuân sắc nhân gian. Vị trí phòng trong lâu, nếu không phải nhà huân quý, không thể đặt được, không bằng để tam thiếu đi giải sầu?"

    Chuyện này, có đi hay không, đến nơi hẹn hay không, đều không phải do Vương quản gia làm chủ, vẫn là phải giao thiệp này cho Quân tam thiếu, để y định đoạt.

    Vào thư phòng, đối mặt Quân Tử Niệm, lời Cố Hạ khuyên bảo liền không phải cái gì mà "Ngọc Lan Lâu là nơi xuân sắc nhân gian". Hắn đưa thiệp chưa mở ra, truyền đạt lại lời mà người hầu Thất hoàng tử mang đến.

    Thấy thiếu gia nhà mình buồn bã ỉu xìu xé mở sáp dán phong thư, Cố Hạ đứng sau bàn, ý đồ khuyên nhủ: "Thiếu gia, Thất hoàng tử chính là người có hôn ước cùng với lục nương tử Quý phủ. Hiện giờ, Thất hoàng tử mời thiếu gia đến Ngọc Lan Lâu, không chừng chúng ta có thể tìm hiểu được tình huống những ngày gần đây của tứ nương tử Quý phủ từ Thất hoàng tử..."

    Cố Hạ nhìn thần sắc của Quân Tử Niệm, ánh mắt xoay chuyển, lại thấp giọng nói: "Thiếu gia, nghe hạ nhân nói những ngày gần đây... Quý tứ nương tử bệnh rất nặng..."

    Quân Tử Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngươi từ đâu biết được?"

    Hoài nghi trong mắt lộ ra vài phần lạnh thấu xương, Cố Hạ biết được đây là dấu hiệu thiếu gia nhà mình tức giận, quỳ xuống đất nhận phạt nói: "Thiếu gia, tiểu nhân tự chủ trương đi tìm hai người, canh giữ tìm hiểu ở cửa Quý phủ mấy ngày gần đây... Rồi sau đó, hôm qua hai người kia liền nghe được hai nha hoàn Quý phủ ra cửa nói, tứ nương tử đã bệnh nặng nhiều ngày. Mà ngự y trong cung mỗi ngày đều phải tiến vào Quý phủ thăm khám..."

    "Ngươi đứng lên đi."

    Nàng vì sao bệnh nặng như thế, đại phu rõ ràng nói qua, sau khi nàng uống thuốc, tỉnh lại liền không có việc gì. Mặc dù Quân Tử Niệm lo lắng trong lòng, nhưng cũng không có tư cách gì mà đi thám thính việc này. Hắn lòng đầy chua xót mở thiệp đỏ trong tay, nhẫn nhịn đảo quả, chợt ngẩng đầu: "Thất hoàng tử nói, ước hẹn ngày mai ở Ngọc Lan Lâu?"

    "Thiếu gia..." Cố Hạ bị thần sắc của Quân tam thiếu doạ sợ, thấy y tựa như chờ không kịp, liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, Thất hoàng tử hẹn ngài ngày mai giờ Mùi nhị khắc đến phòng Hoa Bách Ngọc Lan Lâu."

    Thần sắc Quân Tử Niệm không rõ, vừa mừng vừa lo vừa sầu: "Chuẩn bị xe ngựa cùng quần áo ngày mai cho ta, ngày mai ta muốn đến Ngọc Lan Lâu ngoại ô phía Tây..."

    Trên thiệp đỏ Thất hoàng tử đưa tới chỉ có ít ỏi mấy chữ: Hẹn này không đến, bạch ngọc tự về.

    Ngọc bội tùy thân mang theo kia, hắn vẫn luôn nghĩ là đặt ở thôn trang nhà nông. Thì ra, thì ra ở trong tay Thất hoàng tử. Ngọc này vì sao sẽ ở trong tay Thất hoàng tử? Chuyện chính mình và Quý tứ nương tử, Thất hoàng tử rốt cuộc biết được nhiều ít? Thất hoàng tử muốn lấy chuyện này làm gì chính mình?

    Đủ loại vấn đề nổi lên trong lòng Quân Tử Niệm. Hắn cầm thiệp đỏ hồi lâu, lại không nói gì.

    Hôm sau, thế mưa như cũ không ngừng nghỉ. Quý Vân Lưu được ngự y tháo xuống vải băng bó trên tay, tứ nương tử trong Hoa Hoàn Viện cũng được cởi xuống băng vải trên đầu.

    Khi A Tam đánh xe ngựa mang theo hai người ra khỏi Quý phủ, thần sắc Quý Vân Vi thanh đạm như cũ. Nàng ngồi trong xe ngựa, rũ mắt nhìn hoa thêu trên khăn, một bộ vô dục vô cầu.

    Quý Lục nhìn tay Quý Tứ "Ồ" một tiếng, lấy đề tài nói: "Khăn trong tay tỷ tỷ thật độc đáo, là tỷ tỷ tự tay thêu?"

    Quý Tứ ngẩng đầu, lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt, đưa khăn trên tay chính mình qua: "Đây là ta tùy ý thêu. Nếu muội muội thích, sau này ta thêu cho muội muội một chiếc."

    "Được được, tỷ tỷ muốn tặng, muội muội liền không từ chối." Quý Lục nhận khăn tỉ mỉ nhìn xem: "Tỷ tỷ cũng biết khả năng thêu thùa của muội muội thật sự chỉ tạm được."

    Quý Vân Vi cong môi cười: "Hiện giờ, muội và Thất hoàng tử cả hôn kỳ đều đã định ra, đại bá mẫu qua một khoảng thời gian chắc chắn bắt muội thêu đồ cưới, muội xác thực phải luyện tập nữ hồng cho tốt."

    Quý Lục lấy đề tài ngược lại bị giáo huấn, cười khổ một tiếng: "Tỷ tỷ tuyệt đối đừng chê cười ta. Nếu muốn ta thêu đồ cưới, áo cưới không thể mặc ra cửa là không cần phải nói, chỉ sợ gối thêu đều sẽ chọc phải kim chưa nhổ ra, ta vẫn là thành thật để phủ Nội Vụ trong cung chuẩn bị thôi."

    "Muội đó!" Quý Vân Vi cuối cùng bị lời đúng lý hợp tình không biết xấu hổ này của nàng chọc cười: "Dù cho Thất hoàng tử cưng chiều muội, đồ cưới đều để phủ Nội Vụ thêu thay, nhưng mấy bộ xiêm y kia của Thất hoàng tử, muội vẫn nên thêu cho người ta chứ. Đại bá mẫu rất nghiêm khắc, xiêm y này, muội hẳn làm thế nào đều không tránh được."

    Nghĩ đến từ ngày mai, Trần thị thực sự có khả năng kêu nàng ngồi trong phòng thêu nữ hồng, toàn bộ da đầu của Quý Vân Lưu cũng bắt đầu tê dại.

    Nữ tử cổ đại đừng nói là từ ngày đính hôn bắt đầu thêu... Rất nhiều nhà vì để cô nương nhà mình giành được thanh danh tâm tư linh hoạt bàn tay khéo léo ở nhà chồng, sẽ để nữ tử từ ngày biết nữ hồng, liền phải bắt đầu thêu đồ cưới của chính mình. Đồ vật phải thêu, lớn có bình phong, màn giường, áo cưới, nhỏ có yếm, giày, khăn tay...

    Mà nữ tử Đại Chiêu xuất giá, không biết như thế nào, lại còn có quy định bất thành văn giúp tân lang may y phục!

    Kịch bản xã hội phong kiến thật thâm sâu... Quý Vân Lưu đỡ trán, thật muốn trở về thế kỷ hai mươi mốt tiếp tục làm thần côn!

    A Tam đánh xe ngựa vừa ổn lại nhanh, chạy trên đường lớn trong mưa, cũng không kém. Gần nửa canh giờ liền ra khỏi kinh thành tới Ngọc Lan Lâu tại ngoại ô phía Tây.

    Trong Ngọc Lan Lâu tràn đầy rực rỡ, oanh yến bay múa. Nhìn trước mắt, hoa mộc lan xinh đẹp thanh nhã, tinh xảo đặc sắc, toàn bộ nổi lên trên nền lá mới nhú ra, đa dạng tuyệt mỹ mười phần.

    Vị trí phòng, hôm qua Ngọc Hành đã đặt tốt. Quản sự trong lâu nghe được thẻ bài của Cửu Nương nói, cười khanh khách dẫn hai vị tiểu nương tử Quý phủ lên phòng Hoa Quế lầu hai.

    Không gian phòng ốc nơi này đều là chuẩn bị cho khách xem hoa mộc lan. Cửa sổ phía Bắc mở lớn, mái hiên kéo dài, nâng lên rộng rãi. Mặc dù hiện giờ thế mưa không nhỏ, ngồi sát cửa sổ, cũng sẽ không bị dính nước mưa.

    Dưới sát cửa sổ đều là giường nệm. Ngồi trên giường nệm, tựa cửa sổ mà trông, ngắm cảnh trong mưa, giống như đặt mình trong chốn tiên cảnh Bồng Lai.
     
  9. Jadeace

    Bài viết:
    380

    Chương 168: Thản nhiên gặp nhau


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Jadeace

    Bài viết:
    380
    Chương 169: Cho thấy tâm ý

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...