Đam Mỹ [Edit] Cấp Trên Luôn Trêu Trọc Tôi - Tương Tử Bối

Discussion in 'Truyện Drop' started by xxxphoenixxx, Jun 30, 2021.

  1. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 20

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin chào." Một người đàn ông đi đến bên cạnh hai người, lúc nói chuyện còn thở hổn hển.

    Người đàn ông là hàng xóm của Túc Duy An, Túc Duy An liếc nhìn anh ta, trận đấu vẫn còn đang tiếp túc, hình như người khác thay vị trí của anh ta.

    "Tôi là hàng xóm của cậu ấy," Người hàng xóm cười cười, "Các cậu là bạn bè?"

    "Tôi là chú của An An." Đặng Văn Thuỵ nói đầy khách khí.

    "Ah? Thì ra cậu tên An An à?" Người hàng xóm nở nụ cười lớn, nhìn Túc Duy An hỏi.

    Đặng Văn Thuỵ: "Hai người là hàng xóm, lẽ nào đôi bên lại không biết nhau?"

    "Cậu ấy không thường xuyên ra ngoài, vì vậy chúng tôi không tiếp xúc qua." Anh ta tiến đến Túc Duy An muốn ngồi xuống: "Nhưng cậu bây ra ra ngoài nhiều rồi, có thời gian có thể đến nhà tôi ăn cơm, tôi nấu cơm rất ngon."

    Túc Duy An vô thức dịch sang bên Đặng Văn Thuỵ: ".. như vậy thì làm phiền anh quá."

    Đặng Văn Thuy nhìn ra sự không tự nhiên của Túc Duy An, cũng ngồi dịch sang bên cạnh một chút, để cậu có thể dựa vào mình: "Đúng vậy. Không lên làm phiền anh."

    "Có gì đầu mà phiền chứ!" Người hàng xóm cười cười, đột nhiên đưa tay cởi áo, "Cái sân vận động này thật nóng."

    Anh ta để áo sang một bên, không biết là cố tình hay vô tình, phần nửa chiếc áo đều phủ lên đùi của Túc Duy An.

    "Thật xin lỗi." Người đàn ông vươn tay định lấy.

    Một quả bóng bay đến, đập đập vào chân người hàng xóm.

    Túc Duy An quay người, trực tiếp đứng lên, chiếc áo theo đà rơi xuống dưới đất.

    "Ai vậy?" Người hàng xóm cau mày, quay người qua hỏi.

    Đàm Tự nhặt bóng, ném trở lại sân, vẫy vẫy tay ý chỉ không đánh nữa.

    Sau đó quay người qua, không thèm nhìn người đàn ông, nói với hai người ở đó: "Đánh xong rồi, đi thôi."

    "Sao nhanh vậy? Bình thường đều phải đợi người chơi 1 tiếng." Đặng Văn Thuỵ đứng bên cạnh anh thốt lên.

    "Vậy thì cậu cứ tiếp tục ngồi đi." Đàm Tự nói xong liền đi.

    Sau khi Túc Duy An đứng dậy, thì đứng ngay ngoài cùng bên trái, nhìn Đàm Tự nhấc chân, trong tiềm thức cũng nhanh chóng đi bước đi, cúi đầu đi theo phía sau Đàm Tự, một đường ra khỏi sân vận động.

    "An An, cậu vẫn còn phải về công ty giải quyết chút chuyện, cháu về nhà nhớ ăn cơm." Đặng Văn Thuỵ đứng ở cửa sân vận động nói.

    Túc Duy An: "Dạ"

    "Nghiên cứu nhiều tài liệu." Đặng Văn Thuỵ nhàn nhạt nói.

    Túc Duy An nhìn cũng không nhìn: "Ân"

    Đàm Tự nhìn cậu một lúc, đột nhiên đi lên phía trước cậu.

    ".. ân". Túc Duy An trực tiếp lùi lại mấy bước.

    "Quét đi." Đàm Tự lấy điện thoại ra, mở mã QR WeChat của mình.

    "Ân.." Bởi vì cách quá xa, Túc Duy An mãi mới ngắm chuẩn để quét.

    "Cậu trừ" Ân "ra, không còn lời nào để nói à?" Đàm Tự cười. "Hôm nay ngay cả tiếng" Tự ca "cũng không gọi?"

    "Tự ca tạm biệt"

    Túc Duy An cảm thấy bản thân không thể ở lại lâu, cậu hiện tai ngay cả đối diện với Đàm Tự đều làm không được, Đàm Tự chiếu cố cậu như vậy, cậu lại..

    Càng nghĩ càng xấu hổ, cậu để lại một câu, quay người liền đi, so với lúc Đàm Tự xuất hiện vẫn còn nhanh nhẹn và gọn gàng hơn.

    Nhìn theo bóng lưng của Túc Duy An, Đàm Tự nhíu mày: "Anh có cảm thấy cháu anh đang trốn tránh tôi?"

    Hình như hôm này không dám nhìn trực tiếp vào anh?

    "Không đâu, cậu ấy không phải đối với ai cũng thế sao?" Hai người cùng đi với nhau, Đặng Văn Thuỵ lên xe của Đàm Tự, tự hào nói: "Ngoại trừ tôi"

    "Cậu ấy mấy ngày trước còn gọi tôi là Tự ca." Gọi con mẹ nó thật ngọt, làm anh ma xui quỷ khiến thế nào đem điện thoại đưa ra, thua hết 30 tệ Đậu của mình.

    Càng nghĩ càng thấy lỗ, anh đưa tay về phía Đặng Văn Thuỵ.

    Đặng Văn Thuỵ: "Làm cái gì?"

    Đàm Tự: "Cháu trai của anh hôm qua thua mất 30 tệ Đậu Hạnh Phúc của tôi, trả tiền."

    "Cậu thật keo kiệt." Đặng Văn Thuỵ nói: "Lúc tôi không ở đây, cậu phải chăm sóc cháu tôi và đừng để nó bị bắt nạt."

    Môi trường làm việc Đặng Văn Thuỵ đã hiểu cặn kẽ.

    Làm sao để đứa cháu mình sống cho tốt? Trước hết là sống hài hòa, không động chạm đến lợi ích của người khác.

    "Ân, không để người khác bắt nạt." Đàm Tự hiếm khi đáp ứng.

    Như là tự nói với bản thân mình.
     
    Lymlymlym likes this.
  2. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 21

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà, Túc Duy An lập tức ngồi vào bàn sách, bắt đầu đọc tài liệu.

    Ban đầu cho rằng là liên quan đến game "Hoạt Động Tuyệt Mật", không nghĩ đến bên trong toàn là tranh.

    Hơn nữa toàn bộ đều là bản thảo bị bỏ trước kia.

    Bất ngờ là, trong số những bức tranh này không chỉ là tranh chân dung của thần tượng, còn có MC, sao nam nổi tiếng, thậm chí còn có một vài minh tinh của các quốc gia khác.

    Túc Duy An có chút kinh ngạc.. nhẽ nào cái game này, không chỉ có 7 nhân vật?

    Lật đến mục cuối cùng, phía trên là một dãy danh sách.

    Số lượng danh sách không nhiều, nhưng họ đều là những người mà cậu có thể kể tên, "Qs-7" cũng có kèm trong danh sách.

    * * *Túc Duy An lúc đó mới nhận ra, bản thân tham gia một dự án lớn như thế.

    Chỉ nói về hợp đồng này đã tốn không ít tiền.

    Trong lòng cậu liền muốn dán lên trán của Đàm Tự một tờ giấy ghi đại phú hào.

    Cậu bình tâm lại, đem tất cả tên ghi ra, sau đó mở máy tính bắt đầu tra tài liệu của từng người từng người một.

    Thông báo tin nhắn từ QQ, viết xong một từ cuối cùng cậu mới mở hộp thoại ra.

    Đội bảo vệ Sakura: Đại đại [Đưa thuốc là cho ông chủ. Jpg] nghe Hà Khoan nói cậu lại bỏ phiếu cho Sakura, năm nay vẫn hợp tác chứ?

    "Đội bảo vệ Sakura" là một đội thu mua hộ, bởi vì cũng thích Miyamoto Sakura, vì vậy mỗi lần fan Miyamoto Sakura bỏ phiếu, đối phương sẽ hỗ trợ mua đĩa CD với giá gốc, đủ loại vật phẩm của Qs-7 mà trong nước không mua được.

    Anan: Hợp tác, cậu đợi một chút.

    Túc Duy An suýt nữa thì quên mất, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tăng thêm một nửa số tiền ăn trong tháng của mình vào số tiền ban đầu.

    Anan: Năm nay tôi mua 50 000 tệ phiếu bầu, làm phiền rồi.

    Đội bảo vệ Sakura: Không phiền, không phiền. Ở đấy có tổng cộng 1100 phiếu. Địa chỉ vẫn như cũ chứ.

    Anan: Như cũ.

    Đội bảo vệ Sakura: Cái đó.. Đại Đại. Mặc dù tôi biết mọi người trong thực tế đều bận rộn, nhưng cậu ngàn vạn lần đừng thoát fan.

    Đối phương vừa nhìn thì liền cảm thấy năm nay số phiếu ít hơn, có chút lo lắng.

    Anan: Sẽ không thoát fan.. chỉ là gần đây kinh tế có chút eo hẹp.

    Đội bảo vệ Sakura: Được, hàng đã về nước, ngày mai tôi sẽ nhờ hộ gửi cho cậu.

    Túc Duy An đóng hộp trò chuyện, vừa định tiếp tục tra tài liệu, một khung chat khác hiện lên.

    Biên tập Hi Nhiên: An An Đại Đại, đợi cậu trả lời, gấp!

    An An: Tôi đây

    Biên tập Hi Nhiên: Cậu có nghĩ lại về chuyện trước đây tôi nói không? Nội bộ cấp cao vừa tiết lộ với tôi, cậu vừa được liệt vào trong danh sách trọng điểm.

    An An: . Danh sách trọng điểm?

    Biên tập Hi Nhiên: Chỉ cần cậu tiếp tục vẽ truyện tranh, sẽ đặc biệt chú ý đến cậu, và tăng cường nỗ lực marketing.

    Biên tập Hi Nhiên: Nền tảng (app) của chúng tôi cậu cũng biết, hiện tại hơn một nửa số tác phẩm truyện tranh trong nước đều là do chúng tôi cung cấp, An An đại đại, cậu sẽ trở lên hot!

    Hot?

    Túc Duy An bị dọa làm cho tốc độ gõ máy càng nhanh

    Anan: Không không không không không.. Tôi không muốn nổi tiếng, cảm ơn sự quan tâm của quý công ty.

    Biên tập Hi Nhiên: An An đại đại, Nếu như cậu hiện tai không muốn từ bỏ công việc, làm nghề tay trái cũng được, không cần phải lo lắng ah.

    Lo lắng?

    Cậu lo lắng rất nhiều được không?

    Không nói đến nguyên nhân do hợp đồng công ty.

    Cậu cũng không muốn để mọi người biết cậu đang vẽ.. loại truyện tranh cậu đang vẽ aaaa!

    Anan: Tôi thật sự sẽ không vẽ nữa, thật lòng xin lỗi, phí bản thảo lần trước cô làm ơn thanh toán đúng hạn cho tôi, cảm ơn..

    Bên kia một lúc sau mới trả lời: "Được rồi.", biết được việc này đã thật sự kết thúc, cậu thở nhẹ một hơi.

    Cậu do dự một lúc, đi về phía tủ sách ngồi xổm xuống, từ tầng cuối lấy ra một chồng truyện tranh.

    Bìa của những quyển truyện tranh được thiết kế đầy tinh tế.

    Trên trang bìa của mỗi quyển đều là hai người nam nhân với tư thế đầy mờ ám.

    Túc Duy An nhìn xung quanh một lúc lâu, cuối cùng xác định được vị trí, cậu lấy một chiếc hộp nhỏ đặt chúng vào, rồi hì hục hì hục nhét xuống gầm giường.

    Như là.. sau này nếu có cơ hội..

    Có thể mời khách vào nhà ngồi chơi.

    **

    Thứ hai, Túc Duy An vừa vào công ty liền cảm thấy không khí có gì đó không đúng.

    Bởi vì phải chuyển lên lầu trên làm việc, cậu đến để thu dọn đồ dùng văn phòng.

    Hôm nay bộ phận thiết kế đến rất sớm, bình thường cậu là người đến đầu tiên, hiện tại trong phòng đã gần như là đầy đủ.

    Cậu vừa đẩy cửa ra, tất cả mọi người trong phòng đều dừng bút, ngẩng đầu lên hướng mắt lặng lẽ nhìn cậu.

    "Duy An hôm nay sao đến muộn vậy ah." Một người đàn ông xoay xoay bút, cười ha ha, tuyệt đối không nhìn ra sự thiện ý.

    Túc Duy An ánh mắt nghi ngờ nhìn đồng hồ, mặc dù so với bình thường muộn mấy phút, nhưng vẫn chưa đến thời gian đi làm.

    Người phụ nữ bên cạnh cậu tiếp lời: "Hôm nay không giống mọi khi ah."

    "Làm sao vậy?"

    "Cậu không biết? Cậu phải lên tầng trên để tham gia dự án 《Tuyệt Hoạt 》". Người phụ nữ chống cằm, "Thật tốt a, chúng tôi làm mệt đến chết bao lâu nay, vẫn là không địch nổi giám đốc Đặng."

    Có thể nhìn thấy rõ nụ cười chế giễu và châm biếm.

    Túc Duy An trước giờ không cùng người khác tranh luận, nghe thấy tên Đặng Văn Thuỵ, cậu chỉ cắn cắn môi, không nói chuyện, tiếp tục thu dọn đồ đạc trên tay.

    Đồ đạc của cậu không nhiều, chỉ mấy phút là thu dọn xong, cậu ôm thùng đồ, đẩy nhanh cước bộ.

    "Ya, Túc Duy An, đợi đã." Người đồng nghiệp ngồi ở cửa gọi cậu, "Có thể làm phiền cậu mua giúp tôi một ly cafe không?"

    Người phụ nữ thích nhiều chuyện lại chen vào: "Người ta còn bận làm dự án lớn, có thời gian đâu mà mua cho cậu cafe?"

    "Dự án lớn thì làm sao? Không phải vẫn là nhà thiết kế trẻ sao?"

    "Làm xong chuyến này, thì không còn là nhà thiết kế trẻ nữa rồi!"

    Túc Duy An nhanh chóng trốn chạy, không còn nghe thấy nữa.
     
    Lymlymlym likes this.
  3. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến địa điểm công ty thông báo, phòng 1807.

    Cậu đứng cạnh cửa, quay người qua lại, cẩn thận nhìn vào bên trong.

    Tường trắng, bàn làm việc, máy tính, văn phòng mới được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng không giống với trang trí ở phòng thiết kế, rõ ràng là vừa mới dọn vào.

    Bên trong hiện tại không có người.

    Tô Duy An thở phào nhẹ nhõm, đang định đi vào thì đột nhiên bị người vỗ vai, vội vàng quay đầu lại.

    "Xin chào, vẫn nhớ tôi chứ?" Cô gái cười nhẹ, chính là người đã nói chuyện với cậu bữa tôi hôm đó "Tôi đến từ phòng kế hoạch. Cứ gọi tôi là Linda. Chỗ làm của tôi ở ngay bên cạnh cậu. Sau này rảnh đến tìm tôi nói chuyện?"

    "Yên tâm, hai người sẽ không rảnh rỗi đâu."

    Lời vừa nói ra, xung quanh bọn họ dường như có một trân gió thổi qua.

    Đàm Tự cước bộ nhanh đi qua, nữ thư ký phía sau đang cầm một cuốn sổ ghi chú nhỏ.

    "Cuộc họp sẽ được tổ chức sau 20 phút. Các cuộc họp nhỏ riêng lẻ sẽ tùy thuộc vào kết quả hoạt động của từng bộ phận. Hôm nay, tất cả các lịch đi chơi sẽ đều phải hủy bỏ. Nếu ai đó đến muộn cuộc họp ngày hôm nay, các bạn không cần tính số lần mà sẽ trực tiếp trừ vào tiền lương. Để mắt tới- đúng vậy, ý tôi là phòng thiết kế hiện đang trống."

    "..."

    Tô Duy An bước từng bước nhỏ vào văn phòng, sau đó xoay người nói với Linda, "Xin lỗi, tôi vào trước chuẩn bị."

    Những người cuối cùng được chọn của bộ phận thiết kế đều đã có mặt tại văn phòng.

    Không nhiều, Túc Duy An chỉ quen hai người, Trầm Thần và Lưu Dân Nhiễm, hai người khác cậu đều không biết tên.

    Chỗ ngồi đã được công ty sắp xếp từ trước, Trầm Thần vẫn ngồi bên cạnh cậu.

    "An An, vừa rồi chị nghe nói có người làm khó cậu?" Trầm Thần vừa đi tới liền hỏi: "Cậu không sao chứ?"

    Tô Duy An vội vàng lắc đầu: "Không sao.."

    Nói xong cậu đứng dậy, lại bị Trầm Thần ngăn lại: "Cậu đi đâu vậy? Sắp tới có một cuộc họp."

    "Em đi.. mua cafe." Túc Duy An suy nghĩ một lúc, không nói thêm "giúp người khác".

    Trầm Thần nhắm mắt cũng nhìn ra: "Không phải chứ, cậu còn mua cafe cho bọn họ? Đến muộn sẽ bị trừ điểm, mặc kệ bọn họ đi!"

    Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của Trầm Thần, cậu vẫn là không đi đến tiệm cafe.

    Ngay sau đó cuộc họp cũng bắt đầu, đây là lần đầu tiên Túc Duy An tham dự, trước đây đã có cuộc họp ở bộ phận thiết kế, nhưng cậu không có trong dự án nên không có tham gia.

    Phòng hội nghị trên lầu rất rộng, chính giữa kê một cái bàn gỗ nguyên khối, không có thiết kế thừa.

    Túc Duy An căng thẳng ngồi ở vị trí cuối cùng của bộ phận thiết kế, đeo kính vào, hai tay đặt trên đùi, mắt không dám nhìn loạn, dáng vẻ ngoan ngoãn.

    Tất cả nhân viên đều ở đây, mặc dù cấp trên vẫn chưa tới, nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện, bên trong phòng hội nghĩ một mảng tĩnh lặng.

    Đàm Tự cũng với một người đàn ông bước vào.

    Lập tức mọi người đứng lên chào hỏi: "Phó chủ tịch, Tổng giám đốc."

    Túc Duy An tò mò nghiêng nhẹ đầu qua, cậu đây là lần đầu tiên gặp vị Tổng giám đốc này, Tổng giám đốc một thân tây trang, xem ra thì cũng đã hơn 50 tuổi rồi, ông ta và Đàm Tự không hề đáp lại, hai người tiếp về phía trước, sau khi nghe nhân viên chào hỏi cũng chỉ nhè nhẹ gật đầu.

    Sau khi hai người ngồi vào vị trí, lập tức có người đem tài liệu đặt phía trước.

    Đàm Tự hôm nay mặc một bộ tây trang màu xám khói, toàn bộ tóc đều được dùng keo vuốt ra đằng sau.

    Cái kiểu tóc này thực sự là một phép thử ngoại hình, nếu không cẩn thận sẽ trở thành một kiểu quê mùa, trừ những người nổi tiếng ra thì là lần đầy tiên Túc Duy An thấy có người để kiểu đầu như này.

    * * *rất đẹp trai, so với những người nổi tiếng cậu nhìn qua còn đẹp trai hơn.

    Giống như một nhân vật trong truyện tranh vậy.

    Túc Duy An không khống chế được đỏ mặt, ngại ngùng thu hồi lại ánh nhìn.

    Đàm Tự vừa hay bắt được cảnh Túc Duy An cúi đầu, anh quay mặt, hướng Thích Như Dịch bên cạnh gật đầu nhẹ.

    Thích Như Dịch lập tức tuyên bố cuộc họp bắt đầu, tài liệu được phát đến tay của tất cả mọi người.

    Đây là lần đầu tiên Túc Duy An chính thức được tiếp xúc với dự án 《Hoạt Động Tuyệt Mật》.

    Quả nhiên, không đơn thuần là game nhập vai thông thường, có rất nhiều nhân vật trong đó, một nửa là hư cấu, một nửa là mô phỏng lại ngôi sao thần tượng, nhân vật hư cấu được lồng tiếng chuyên nghiệp, người nổi tiếng thì được chính người thật đảm nhận lồng tiếng.

    Trò chơi chủ yếu là nhiệm vụ và pK, các nhiệm vụ và hoạt động có thể ra các trang bị khác nhau, các nhiệm cụ đặc biệt còn phải dựa vào may mắn mới nhận được. Trong trò chơi một số màn có thể được pK, hoặc cũng có thể cưỡng chế pK.

    Trong đó còn có các thiết lập khác nhau như: Nhà tù, tổ chức ngầm, hệ thống gia đình, hệ thống hôn nhân, v. V.

    Bộ phận thiết kế chịu trách nhiệm vẽ phục trang, khung cảnh và vũ khí.

    May mắn thay, đối với các nhân vật cùng giới tính, quần áo và vũ khí được dùng chung, nếu không khối lượng công việc sẽ lớn hơn nhiều..

    Đợi mọi người xem xong, Đàm Tự mới từ từ mở miệng.

    "Bộ phận thiết kế bắt đầu trước."

    Lời vừa nói ra, rất nhiều hình vẽ xuất hiện trên màn hình khổng lồ phía sau anh.

    Tất cả đều là tác phẩm sơ bộ.
     
    Lymlymlym likes this.
  4. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An nhìn thấy tác phẩm của mình xếp cuối cùng, tranh cậu vẽ là trang phục ca hát. Trên màn hình thu nhỏ có thể nhìn thấy bức tranh mang tông chủ yếu là hồng tím, đó là gam màu cậu đặc biệt tạo ra cho nhân vật.

    Bắt đầu chiếu lên từ bức vẽ số 1, đa số các các bức phía trước đều là những quần áo và váy kiểu dáng rộng rãi, vì là bản vẽ đầu tiên nên họa tiết cũng không quá phức tạp.

    Đàm Tự hơi nghiêng nghiêng người, lắc lắc cây bút trong tay: "Vỗn dĩ những bức tranh kiểu như này sẽ không được thông qua, đối phó, đơn điệu, rập theo một khuôn."

    Góc dưới bên phải của mỗi bức tranh đều có ký tên, các họa sĩ ở đây có cũng không nghĩ đến cấp trên lại từng bài từng bài phê duyệt như vậy, sắc mặt không khỏi tái đi.

    "Kết quả tôi phát hiện tất cả các bức tranh về tranh phục ở đây đều có chung một vấn đề, váy có thể vẽ to bao nhiêu thì vẽ to bấy nhiêu, chúng ta là game mobie chứ không phải là game pc, một chiếc màn hình di động nhỏ như vậy có thể chứa được bao nhiêu chiếc váy lớn?" Đàm Tự sắc mặt bình tĩnh, "Nhớ đấy, sửa."

    Vỗn dĩ là phê bình, nhưng câu nói của Đàm Tự tất cả đều kèm theo chiếc váy lớn phía sau, mọi người đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

    Đến tác phẩm của Lưu Dân Nhiễm, Đàm Tự trong "cuộc họp phê bình bộ phận thiết kế" cuối cùng cũng đưa ra lời khen đầu tiên, anh gõ nhẹ ngón trỏ vào bên kia đầu bút: "Bản vẽ này không tồi."

    Lưu Dân Nhiễm đã vẽ một chiếc sườn xám xẻ cao, nhân vật bối tóc thành hai quả bóng nhỏ, trên tay cầm một chiếc quạt lông, quyến rũ và xinh đẹp

    Túc Duy An vô thức gật gật đầu hai cái, từng chi tiết trên bức tranh đều được xử lý tốt, phối màu cũng rất bắt mắt.

    Cậu cặm cụi viết ra tất cả những lời chỉ trích và khen ngợi mà Đàm Tự đã nói, và một số lời nói gay gắt hơn còn được đánh dấu bằng những ngôi sao nhỏ bên cạnh.

    Bất giác đã đến bức tranh cuối cùng.

    Đàm Tự liếc mắt nhìn Túc Duy An, cậu vẫn còn đang cắm đầu vào viết ghi chú, lắng nghe một cách chi tiết.

    Bức họa vừa được mở ra, toàn bộ người trong phòng họp đều bị bất ngờ.

    Những bức tranh phía trước đều là vẽ mô phỏng nhân vật, trong đó chỉ có thêm vài động tác, nhân vật hầu như là đều đứng thẳng.

    Bức tranh này không giống vậy, bức tranh không chỉ có hành động mà còn có bối cảnh.

    Cô gái đáng yêu với hai bên tóc đuôi ngựa, đuôi tóc xoăn, bày ra một động tác vũ đạo, phía trước đặt một chiếc micro đứng, bức tranh lấy màu tím là chủ đạo, có sân khấu, có ánh đèn, còn có vô số gậy phát sáng, trang phục biểu diễn được thiết kế ngắn, váy xếp thành nhiều tầng, đồ trang sức, phụ kiện tóc mọi thứ đều đầy đủ.

    "Có thể trực tiếp lấy làm tranh minh họa." Một nhân viên phòng kế hoạch ngồi đối diện không nhịn được thốt lên.

    "Đáng tiếc, đại diện của phong cách Nhật Bản vẫn chưa quyết định." Đàm Tự đan tay đặt lên lên bàn, hỏi những người khác trong bộ phận thiết kế, "Mọi người nghĩ thế nào?"

    Lúc lâu, mới có người nói.

    "Không tồi, nhưng mà.." Người phụ nữ nói đến đây liền dừng lại một lúc, "mang đậm phong cách truyện tranh."

    Túc Duy An hai tay nắm chặt, đang do dự điều gì đó.

    Đàm Tự: "Phong cách truyện tranh là phong cách gì?"

    "Nếu thêm một hộp thoại bên cạnh nó sẽ trở thành một trang truyện tranh, truyện tranh bởi vì cần được soạn thảo kịp thời, vì vậy phong cách vẽ sẽ tương đối đơn giản.."

    "Đơn giản? Tôi sao lại cảm thấy bất cứ thứ gì được chọn trong bức tranh này đều là một chi tiết tinh tế?" Đàm Tự hỏi lại.

    Túc Duy An giọng nói rất nhỏ: "Xin lỗi.. tôi sẽ sửa lại."

    Đàm Tự nhíu mày: "Sửa cái gì? Nếu cậu vẽ những chiếc váy to giống như kia, cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cậu ngồi trong phòng họp này?"

    Tất cả bộ phận thiết kế: "..."

    Túc Duy An không hiểu, rõ ràng hình như là khen ngợi, nghe ra lại như là tức giận..

    Bởi vì nhân nhân vật cụ thể vẫn chưa vẽ ra, vì vậy bộ phận thiết kế không tốn nhiều thời gian, sau một tiếng đồng hồ sau liền nói đến các bộ phận khác, đương nhiên người trong bộ phận thiết kế không thể bỏ dở giữa chừng.

    Bản thân Túc Duy An rất thích chơi game di động, mặc dù thời gian chơi không nhiều, nhưng cậu cũng đã bỏ ra không ít tiền cho game di động của Thiên Húc, bây giờ cậu đột nhiên ngồi tại công ty Thiên Húc để tham dự cuộc họp của dự án mới. Nói không phấn khích là nói dối.

    Cậu cao hứng đem những lời nói của Đàm Tự gần như đều ghi lại.

    Sau khi cuộc họp kết thúc, mở laptop ra, bên trên là như thế này____

    "Một hệ thống hôn lễ là đủ rồi, lại còn hệ thống hẹn hò, hàng ngày không cần lướt web? Nhiệm vụ không cần làm? Có bao nhiêu tâm tư như thế thì đi nghiên cứu hệ thống cướp hôn, con người hiện nay đều thích sự kích thích."

    "Tôi hôm qua ngẫu nhiên lướt qua cốt truyện, đánh bại nhân viên bán hàng mới có thể lấy phiếu__Đây rốt cuộc là ai nghĩ ra? Vì muốn tăng độ bền cho vũ khí mà làm ra cái cốt truyện như thế này sao? Sửa!"

    "Rút thẻ một lần có 5 tệ? Tôi là đang từ thiện à? Có 2 lựa chọn rút, 5 tệ với xác suất thẻ thấp, 10 tệ xác suất cao."

    "..."

    Túc Duy An đóng laptop với suy nghĩ phức tạp, lẳng lặng nhét vào trong ngăn kéo.

    "An An" Trầm Thần đột nhiên xuất hiện.

    Túc Duy An: "Ân?"

    "Em ngày trước có phải vẽ qua truyện tranh." Trầm Thần hai mắt phát quang.
     
    Lymlymlym likes this.
  5. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An vừa muốn phủ nhận: "Không.."

    "Đã vẽ qua, nhưng hiện tại đã không vẽ nữa." Lưu Dân Nhiễm từ phòng Phó chủ tịch đi ra, nghe cuộc đối thoại của hai người liền xen ngang, "Không phải sao?"

    Túc Duy An ngại ngùng thu lại tiếng "không" vừa định thốt ra, đổi thành tiếng "Ân" be bé.

    "Nhanh đem tên nói cho tôi!" Trầm Thần thích xem truyện tranh, phong cách vẽ tranh của Túc Duy An vừa hay đã đốn ngã trái tim bé bỏng của cô.

    "Chỉ là bình thường rảnh rỗi vẽ chơi thôi.. sớm đã không tìm thấy rồi." Túc Duy An trong tâm cắn rứt nói.

    ".. Được rồi." Trầm Thần đem theo vẻ tiếc nuối, nhìn thời gian: "Giờ ăn trưa đến rồi, cùng nhau đi căngtin ăn cơm đi?"

    Dứt lời, cũng không đợi Túc Duy An đáp lại, liền cầm lấy chiếc ví tiền nhỏ đi đến bên cậu.

    Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể lấy chiếc ví tiền xẹp lép của mình ra cùng Trầm Thần đến nhà ăn.

    Đồ ăn của Thiên Húc không có gì để chê, so với nhiều cửa hàng mua mang về còn ngon hơn, vì vậy trừ khi quá bận nếu không viên bọn họ đều sẽ lựa chọn ăn ở căngtin.

    Nhưng công bằng mà nói, giá cả cũng đắt hơn so với những nhà ăn của các công ty khác một chút, trong mắt của nhân viên Thiên Húc vẫn có thể chấp nhận được.

    Trầm Thần ngay lập tức lấy ba món thịt thêm phần canh xương, đi đến đối diện chỗ Túc Duy An đã ngồi, đặt đĩa cơm xuống: "Hôm nay thực sự là cơm gà, Em lấy được.. chưa.."

    Sau khi nhìn thấy tô mỳ hành lá nhỏ trước mặt Túc Duy An, cô sửng sốt hỏi: "An An, sao em lại ăn cái này?"

    Túc Duy An cười ngượng ngùng: "Sinh hoạt phí tháng này không nhiều."

    Trầm Thần: ".. Bây giờ hình như những người thật thà như em cũng không nhiều."

    Bước vào xã hội, ai sẽ ở trước mặt đồng nghiệp nói bản thân nghèo đến nỗi phải ăn mì hành.

    Cô đứng dậy, đi lấy đôi đũa mới, chuẩn bị chia một phần thịt cho Túc Duy An, quay lại phát hiện, chỗ của mình đã bị người khác chiếm, đĩa cơm bị đẩy sang một bên một cách đáng thương.

    Người đang ngồi chỗ cô là Đàm Tự vừa mới kết thúc đại hội phê bình.

    Trầm Thần lặng lẽ ngồi bên cạnh Đàm Tự, sau khi chào hỏi, trong đầu đang suy nghĩ nên rời đi hay ở lại, liền quyết định sẽ cúi đầu lặng lẽ ngồi ăn và không nói lời nào.

    "Cậu chỉ ăn một chút mỳ này?" Đàm Tự giọng điệu ghét bỏ.

    Trầm Thần tiếp tục nghe, quả nhiên, Túc Duy An vẫn thành thật: ".. không có tiền."

    "Đặng Văn Thuỵ tương đối kẹt sỉ." Trên mặt Đàm Tự viết ra chữ "Tôi hiểu."

    Túc Duy An nhanh chóng đáp: "Không phải, chú có cho tôi tiền."

    "Tiền đâu." Đàm Tự hỏi.

    Túc Duy An lắc đầu: "Tôi không lấy."

    Đàm Tự nhướn lông mày, đột nhiên hỏi: "Cậu ta bằng cách nào chuyển cho cậu?"

    Túc Duy An: "Wechat."

    Không còn ai nói nữa, ăn được một lúc, Đàm Tự đột nhiên đem điện thoại từ trong túi lấy ra, đặt trên bàn.

    Anh nhấn hai lần nút Home, không phản ứng, xoè tay ra trước mặt Túc Duy An: "Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút, mở Wechat cậu ra, tôi gửi cho cậu của cậu một đoạn thoại."

    Túc Duy An liền đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đưa điện thoại.

    Trầm Thần lén lút nhìn, điện thoại Túc Duy An và điện thoại Phó chủ tịch đặt trên bàn giống hệt nhau, hơn nữa đều không có ốp điện thoại.

    Đàm Tự thành thạo mở wechat, sau một loạt thao tác liền đem điện thoại trả lại, căn bản không có đoạn tin nhắn thoại nào.

    Lúc Túc Duy An nhận lại, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: "Anh không phải nói.. gửi tin nhắn thoại sao?"

    Đàm Tự sắc mặt không đổi: "Người quá đông, không tiện, trực tiếp đánh chữ."

    Túc Duy An: "A.."

    Giờ ăn trưa kết thúc, Đàm Tự cùng bọn họ vào thang máy.

    Đi đến trước cửa bộ phận thiết kế, anh đột nhiên vỗ vỗ đầu Túc Duy An: "Sau khi tan làm đến phòng làm việc của tôi, tôi hôm nay tăng ca, không có thời gian đi ăn cơm, cậu giúp tôi mang đến."

    Nhìn Túc Duy An nhẹ giọng đồng ý, Trầm Thần bên cạnh trong lòng tức giận nghĩ.

    Lạm dụng quyền lực, bắt nạt người mới!

    Hôm nay đã nhận được hồ sơ nhân vật, công ty yêu cầu mỗi người đều vẽ bản mẫu, từ đó chọn ra bản vẽ phù hợp nhất, Túc Duy An vừa ngồi vào vị trí chuẩn bị vẽ, wechat đột nhiên báo tin nhắn.

    Cậu mở điện thoại, trên màn hình vẫn hiện cuộc trò chuyện với Đặng Văn Thuỵ.

    Đặng Văn Thuỵ: Không đủ thì nói với cậu, cái chúng ta có là tiền.

    Túc Duy An khó hiểu lật lại lịch sử trò chuyện.

    【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】

    Đây là lần chuyển khoản trước Túc Duy An không nhận, Đặng Văn Thuy lại chuyển lại qua tin nhắn, cậu vẫn không nhận.

    Và bây giờ--

    【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】

    Túc Duy An: Chú ơi, tiêu không đủ [Hình ảnh]

    Hình ảnh tô mì hành lá khổ sở.

    【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】

    【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】

    Túc Duy An: Ah, cảm ơn chú.

    Túc Duy An: "..."
     
    Lymlymlym likes this.
  6. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An: [Chuyển cho bạn- ¥ 40000]

    Cậu suy nghĩ một lúc, lặng lẽ gửi đi một câu.

    Túc Duy An: Chú à, vừa rồi tài khoản của cháu bị hack.. cháu có tiền, chú lấy lại đi.

    Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng trả lời: Cái gì? Thông tin bị rò rỉ chứ? Bọn hacker chết tiết.

    Túc Duy An: . Không có [gượng ngượng cười. Jpg]

    Đặng Văn Thuỵ tất nhiên không nhận lại số tiền đã chuyển qua, nhưng Tô Duy An không vội, suy nghĩ một chút, bấm vào số điện thoại di động của Đặng Văn Thuỵ, chuyển thẳng vào Alipay của anh.

    Vội vàng nói mấy câu, Đặng Văn Thuỵ nhanh chóng có công chuyện phải đi, Túc Duy An không có thói quen ngủ trưa, chuẩn bị động bút.

    Nhân vật không ít, cậu suy nghĩ một lúc, liền quyết định vẽ cô gái xếp top 1 của Qs-7 năm ngoái trước, fan của cô gái đó số lượng rất ổn định, tuyệt đối sẽ không để rơi khỏi top 7.

    Là giờ nghỉ trưa, nhưng lúc này trong phòng không một ai nghỉ ngơi, mội người đầu cắm đầu vào vẽ tranh, so với bộ phận thiết kế trước đây còn an tĩnh hơn.

    Vừa vẽ được một ít, Trầm Thần bên cạnh đột nhiên ngó đầu qua, nhỏ giọng hỏi: "An An, giúp chị xem chỗ này, dùng màu gì thì được?"

    Túc Duy An nghiêng người qua, đối phương vẽ một nam diễn viên trong nước hợp tác với "Hoạt Động Tuyệt Mật", anh ta đẹp trai tuấn tú, áo len rộng và quần rách, trên tay cầm một con dao găm, cằm nhếch lên một cách tự hào, Trầm Thần hỏi về màu sắc của chiếc áo len. Bức tranh đã được hoành thành hơn nửa, vừa nhìn thì đã biết là trước đó đã sớm bắt tay vào chuẩn bị trước.

    Thực ra ngoại trừ Túc Duy An đang gấp rút với bản phác họa sơ bộ, những người khác đều đã chuẩn bị riêng từ trước, sau này nếu được công ty thông qua sẽ được lĩnh thêm tiền thưởng.

    "Em cảm thấy.. màu xanh lá hoặc màu đen đi." Túc Duy An cũng đè thấp âm lượng.

    "Giống với suy nghĩ của chị! Vậy rốt cuộc là màu xanh lá hay màu đen ah?"

    "Đều thử một lần xem xem."

    "Hừ"

    Trong văn phòng một người đàn ông không nhịn được phát ra âm thanh, như thể không hài lòng với cuộc đối thoại.

    Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, mấy người trong bộ phận thiết kế đi vào, Túc Duy An lặng lẽ liếc nhìn, thật sự trùng hợp, trong số đó có hai người trong cuộc nói chuyện sáng nay.

    Túc Duy An cúi đầu xuống, ngây ngốc nghĩ, không phải vì cậu không mua café, bọn họ lên đây để tra hỏi cậu chứ?

    Người phụ nữ phía trước cười hỏi: "Nghiêm túc vậy à? Giờ nghỉ trưa cũng làm việc?"

    "Các cậu sao lại đến đây?" Người đàn ông vừa nãy phát ra âm thanh quay người lại, ha ha cười.

    "Chúng tôi nhàn rỗi a." Trong phòng đều là người của bộ phận thiết kế trước đó, hai bên quen biết nhau, đều chào hỏi qua lại, trừ Túc Duy An và Trầm Thần vẫn ngồi một chỗ.

    Một người phụ nữ trong số đó đến bên cạnh người đàn ông: "Thế nào rồi, cuộc họp nói những gì?"

    "Có thế nói cái gì? Bảo chúng tôi vẽ tốt." Nam nhân nhẹ giọng nói, vẻ mặt dương dương tự đắc.

    "Cậu trong cuộc họp có ghi chú không?" Một giọng nam châm chọc vang lên từ ngoài cửa, mọi người sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

    Đàm Tự đút tay vào trong túi quần, mái tóc được chải bằng sáp một số sợi tóc đang rủ xuống phía trước: "Váy người khác vẽ thì quá dài, còn cậu thì vẽ ngắn đến nói người khác có thể trực tiếp khiếu nại rằng chúng ta là game di động khiêu dâm, câu này cậu quên rồi?"

    ".. không quên, Phó chủ tịch."

    Đàm Tự không quan tâm anh ta, anh mắt quét qua xung quanh văn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Túc Duy An.

    Túc Duy An đang ngồi đối mặt với Trầm Thần, anh chỉ có có thể nhìn thấy bóng lưng của cậu, gầy gò, vai không rộng, mái tóc đen lộn xộn, có thể phủ qua cổ, có phần hơi dài, không có sức sống.

    Túc Duy An bình thường không dám cử động, cậu mặc dù không nhìn, nhưng không biết tại sao, cậu cảm thấy người ở cửa nhất định là đang nhìn mình.

    Trong lòng thầm nói: Đừng gọi tôi.. đừng..

    "Túc Duy An"

    ".. có."

    "Giữ eo thẳng, không gù lưng."

    Mọi người trong văn phòng: "..."

    Vì vậy Phó chủ tích đến.. để kiểm tra tư thế ngồi?

    Đàm Tự đương nhiên không phải vì thế mà đến, anh quen vận động, ngồi không an phận, hơn nữa ngồi lâu dễ bị mọi loại thoái hóa, vừa nãy thời gian cuộc họp quá dài, anh không tự chủ đứng dậy đi đi lại lại.

    Vách ngăn của bộ phận thiết kế trong suốt, vừa đi tới liền thấy Túc Duy An đang nghiêng nửa người đến bên cạnh Thẩm Trần, hai người đang xì xào không biết đang nói chuyện gì.

    Bây giờ là giai đoạn quan trọng, tình yêu văn phòng? Không tồn tại.

    Đúng, anh là đến chia cắt đôi uyên ương.

    Túc Duy An thẳng người, nhưng vẫn quay lưng về Đàm Tự: ".. Dạ"

    Đàm Tự híp mắt: "Ra ngoài."

    Khẩu khí như một giáo viên chủ nhiệm bị học sinh yếu kém bức đến phát tức.

    Học sinh yếu kém Túc Duy An cự tuyệt đứng trước bàn làm việc của Đàm Tự.

    Đàm Tự lấy tờ ghi chú, trên đó viết nhanh vài chữ.

    Anh nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Cậu xem đủ chưa?"

    Túc Duy An cho rằng mình nhìn trộm bị phát hiện liền vội vàng rụt đầu lại: ".. xin lỗi."
     
    Lymlymlym likes this.
  7. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 26

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Tự dừng bút, ngẩng đầu cười nhìn cậu: "Lâu như vậy, vẫn chưa đủ?"

    Túc Duy An: "Cũng, cũng không lâu lắm.."

    "Đã nửa tháng rồi, đừng lãng phí vốn liếng tuổi trẻ, ham muốn một cách thoải mái." Đàm Tự nói đầy ẩn ý, "Anh giới thiệu cho cậu một người?"

    Túc Duy An ngơ ngác: "Cái gì?"

    "Bạn gái," Đàm Tự khẽ cười

    "..."

    Túc Duy An cuối cùng phản ứng lại đối phương là đang nói cái gì, là cái đĩa "Sự cám dỗ của quán trà" được cất dưới gầm giường cùng với bộ truyện tranh.

    Mặt cậu ngay lập tức đỏ bừng: ".. Ngày mai tôi lấy cho anh!"

    "Cậu muốn thì giữ lại." Đàm Tự trêu chọc.

    "Tôi không cần." Túc Duy An nhỏ giọng phản bác, "Tôi chưa xem dù chỉ một lần."

    Đàm Tự: "Ân"

    Đứa trẻ bây giờ da mặt thật mỏng.

    Anh là trưởng bối, không nên vạch trần cậu.

    Anh xé tờ giấy ghi chú, đưa đến phía trước bàn làm việc: "Tối nay đem lên cho tôi nhưng đồ ăn này."

    "Được."

    Túc Duy An đi lên phía trước nhìn.

    Cơm ba bát, thịt heo kho dưa chua, sườn xào chua ngọt, trứng bác tôm lột..

    Cả một trang ghi chú bị viết đầy.

    Bữa trưa cũng không thấy Tự ca ăn nhiều như vậy ah..

    Túc Duy An không hỏi, kỳ thật cậu vẫn không muốn cùng Đàm Tự giao tiếp quá nhiều, cầm lấy tờ giấy nhớ, cúi đầu vội vàng đi ra ngoài.

    **

    Đến giờ tan ca, những người khác đều đang vẽ tranh, chỉ có Túc Duy An nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, cậu cầm tờ giấy nhỏ, xuống căng tin dưới lầu.

    Đồ ăn căn tin mặc dù ngon, nhưng những người có gia đình đương nhiên sẽ không ăn tối ở công ty, vì vậy trong căn tin không có nhiều người, cậu rất nhanh thì gọi xong phần ăn, xách hai cái túi lớn lên lầu.

    Lúc gõ cửa văn phòng, Đàm Tự đang nghe điện thoại.

    Nhìn thấy cậu, Đàm Tự thản nhiên chỉ vào chiếc bàn thủy tinh bên cạnh ra hiệu cho anh để đồ ăn ở đó.

    Túc Duy An để xuống chuẩn bị ra ngoài, bị người đằng sau gọi lại.

    "Cậu đi đâu? Ngồi xuống."

    Túc Duy An quay đầu qua, sau khi xác định Đàm Tự là đang nói chuyện với mình, do dự một lúc, ra ngoài cùng bên trái của chiếc ghế sofa ngồi xuống.

    Đàm Tự thỏa mãn thu lại ánh nhìn, tiếp túc gọi điện thoại.

    "Không có tiền."

    "Không gặp."

    "Nửa tháng đổi một lần, có gì hay để xem?"

    "Khốn khiếp"

    "Đem về nhà? Được, ba của cậu lại phải tới nhà tôi mượn roi tổ tiên đó."

    "Được rồi, tôi sẽ đi gặp cậu lần cuối cùng."

    Cúp điện thoại, Đàm Tự đóng văn kiện lại: "Đi thu dọn balo của cậu."

    Túc Duy An: ".. Ah?"

    Đàm Tự: "Ah cái gì? Tan làm rồi."

    Túc Duy An: "Tôi.. tôi hôm nay chuẩn bị tăng ca."

    "Bỏ đi" Đàm Tự đứng dậy, trực tiếp tháo cà vạt treo sang một bên, "Đi thu dọn ba lô, sau đó quay lại đây."

    "..."

    Năm phút sau, Túc Duy An ôm ba lô trở lại văn phòng: "Vậy tôi đi làm trước, tạm biệt phó chủ tịch.."

    "Vào đây," Tân Xu chỉ vào hai túi đồ ăn, "Xách đi."

    Túc Duy An cứ ngây ngốc như vậy xách túi đồ ăn theo Đàm Tự xuống thang máy.

    Ra khỏi thang máy, Đàm Tự nhận được cuộc gọi, anh nhấc máy nói vài câu, sau đó quay đầu hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

    Túc Duy An có chút phản ứng: "Tôi về nhà ăn.."

    "Cậu tự xem rồi gọi đi, cái gì cũng ăn." Đàm Tự tiếp túc trả lời điện thoại.

    Đi ngang qua phòng bảo vệ, Đàm Tự đột nhiên dừng lại, quay người cầm lấy hai túi đồ đi vào phòng an ninh.

    "Làm tốt nhiệm vụ."

    Nhân viên bảo vệ mới đến xúc động đến mức nói lăng lộn xộn: "Cảm ơn phó chủ tịch, tôi sẽ làm tốt!"

    Đàm Tự khẽ gật đầu, mới vừa đi mấy bước liền nhận ra người phía sau không có đi theo, quay đầu lại cau mày hỏi: "Còn đứng làm gì vậy?"

    Túc Duy An: "Phó chủ tịch, tôi không cùng anh đi.."

    Ba phút sau, một người đàn ông to lớn không dùng bao nhiêu lực vác trên vai một chàng trai, dưới sự uy hiếp đem lên xe.

    Lên xe, khóa trái cửa lại, Đàm Tự không vội không chậm điều khiển vô lăng: "Cậu sao lại là người vô ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói như vậy?"

    Túc Duy An bị buộc tội với nhiều tội danh khác nhau: "Tôi không có.."

    "Thua của tôi nhiều Đậu như vậy tôi đều không tính toán, ngược lại cậu còn liên tục trốn tránh tôi, làm sao, không phải là lúc gọi Tự ca sao?"

    Túc Duy An cảm thấy 30 tệ Đậu thật là qua không nổi!

    Cậu nhìn khung khác lạ bên ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hỏi: ".. Tự ca, chúng ta đi đâu?"

    Lại nghe thấy hai từ này, Đàm Tự lông mày giãn ra, ngữ khí nhàn nhã: "Đem cậu đi bán."

    "..."

    Xe dừng ở phía trước nhà hàng.

    Đem xe đưa cho người phụ trách gửi xe, Túc Duy An đi theo Đàm Tự vào nhà hàng, dưới sự dẫn đường của người phục vụ, rẽ trái ngoạch phải đi vào một phòng riêng.

    Ngồi bên trong là hai người đàn ông, bên trái là cái đầu nhỏ tóc húi cua, ngoài cùng bên phải là cái đầu mullet nhuộm bạc.

    Người đàn ông tóc mullet nhìn thấy Đàm Tự thì đứng dậy: "Anh đến rồi à." Ngay sau đó lại nhìn đến Túc Duy An ở phía sau, anh ta ồ lên một tiếng, "Dẫn theo một.. tiểu soái ca?"

    "Cháu của Đặng Văn Thuỵ," Đàm Tự giới thiệu đơn giản, sau đó kéo Túc Duy An vào ngồi đối diện hai người bọn họ.

    Túc Duy An vừa đặt balo xuống, tóc mullet vô cùng tự nhiên bắt đầu trò chuyện: "Cậu là cháu của ông già họ Đặng? So với anh ta càng đẹp trai nha, tôi là Lăng Nguyên, là biểu đệ của Tự ca."

    Nói xong anh ta đột nhiên duỗi tay khoác lên vái người đàn ông tóc húi cua bên cạnh: "Đây là bạn trai của tôi,"

    Túc Duy An chuẩn bị chào hỏi, yết hầu nghẹn lại, lấy tay che miệng và bắt đầu ho.

    Lăng Nguyên mở to mắt: "Ở cái thời đại này, gay chắc không dọa người như thế chứ?"

    "Lăng," Đàm Tự nhắc biểu đệ, đưa cốc nước trước mặt lên miệng Túc Duy An, "Uống nước đi."

    Túc Duy An nhấp vài ngụm, vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng khi bị sặc nước miếng, đột nhiên đứng lên: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.."

    Sau khi Túc Duy An, Lăng Nguyên chống cằm hỏi: "Biểu ca, anh đưa cháu trai của Đặng Văn Thuỵ đến đây làm gì?"

    Đàm Tự: "Không liên quan đến cậu."

    Đầu húi cua là một tiểu thịt tươi trong làng giải trí, khá hiểu rõ lai lịch của Lăng Nguyên, đương nhiên biết anh họ của anh ta là Thái tử Thiên Húc, vị thái tử này không dễ kết thân nên cậu cùng không muốn tự tìm phiền phúc, chào hỏi vài câu thì lặng lẽ ngồi một chỗ.

    "Ca, ngày kia nhất định phải về nhà một chuyến, em sợ sẽ bị lão già đánh chết." Lăng Nguyên đáng thương nhìn anh.

    Túc Duy An liếc nhìn đầu húi cua, câu ta lập tức biết ý đứng dậy: "Tôi ra ngoài hút một điếu thuốc."

    Sau khi người nọ rời đi, Đàm Tự nhàn nhạt nói: "Cậu chắc chắn người này xứng để đưa về nhà?"

    Cách nói chuyện của Đàm Tự tương đối khó nghe, nhưng Lăng Nguyên hiểu tính cách của anh họ, miệng cứng tim mềm, dù sao vẫn là quan tâm đến mình.

    Lăng Nguyên: "Đáng ah, cậu ấy ngoan và nghe lời, anh không cảm thấy cậu ấy đáng yêu như vậy sao?"

    "Không cảm thấy," Đàm Tự tựa lưng vào ghế chế nhạo. "Cậu ấy có đáng yêu?"

    Anh chỉ chỉ vào chiếc ba lô bên cạnh.
     
    Lymlymlym likes this.
  8. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 27

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đều đáng yêu ah," Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Lăng Nguyên nghĩ một lúc: "Không có sự phân cấp?"

    "Khả năng nói dóc ngày càng tiến bộ rồi."

    Lăng Nguyên đột nhiên nhướn mày: "Không phải, biểu ca, anh là thẳng nam, tại sao lại cùng em thảo luận xem nam nhân nào dễ thương hơn?"

    Đàm Tự trầm lặng hai giây: "Đồng tính nam có nhiều câu hỏi như vậy sao?"

    Lăng Nguyên ngả người ra sau, "Lão Đặng làm sao đột nhiên có cháu trai?"

    "Luôn luôn có."

    Nghĩ lại cái lớp học địa ngục của Đặng Văn Thuỵ một tháng trước đó, một tia sáng xấu xẹt qua mắt Lăng Nguyên.

    "Cậu lại đang suy nghĩ cái gì tầm bậy?" Đàm Tự lấy khăn nóng lau tay.

    "Làm sao anh biết? Anh xứng làm anh của em, có tâm tư sắc bén," Lăng Nguyên cười, "Anh nói xem, bẻ cong đứa nhỏ này, lão Đặng sẽ tức giận chết đi?"

    Đàm Tự nhìn anh ta như nhìn một đứa thiểu năng.

    "Thật đấy, em vừa mới quan sát kỹ. Câu nhóc này vừa gầy vừa yếu ớt, rất dễ dàng bị bẻ cong." Lăng Nguyên chỉ mười ngón tay. "Em có một người anh em rất lợi hại, nắm chắc 10 phần thành công."

    Đàm Tự lấy điện thoại di động ra.

    Lăng Nguyên: "Anh làm gì vậy?"

    "Gọi cho chú của cậu ấy."

    "Em sai rồi anh họ, em con mẹ nó sai rồi."

    Đàm Tự lạnh lùng hừ một tiếng, thản nhiên đặt điện thoại lên bàn.

    Đàm Tự không quan tâm đến lời nói của Lăng Nguyên, Túc Duy An tuy rằng hơi gầy một chút, nhưng người ta là một người đàn ông thực sự có thể dùng đĩa CD kia nửa tháng, anh một chút cũng không lo lắng tiểu đệ đệ mới này sẽ bị bẻ cong.

    Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Lăng Nguyên nâng nâng cằm: "Biểu ca, điện thoại."

    Đàm Tự đem khăn nóng đặt xuống, cầm lấy điện thoại cầm lên: "Ân."

    Một giọng nam ấm áp truyền đến: "Là tiểu khả ái à? Bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà cậu."

    Đàm Tự: "..."

    Anh cau mày và đưa điện thoại ra trước mắt, một dãy số xa lạ

    Bên trong điện thoại vậy cứ tiếp tục: "Alo, alo."

    Anh đem điện thoại đặt lại bên tai, giễu cợt nói: "Cậu đang ổ trước của nhà tôi?"

    "Đúng đúng đúng."

    "Vậy thì cứ đợi đi."

    Nói xong anh dứt khoát cúp máy.

    Lăng Nguyên: "Ai vậy?"

    "Cuộc gọi lừa đảo." Đàm Tự thản nhiên trả lời, điện thoại lại gọi đến, anh tiếp tục cúp máy, tắt liền ba cuộc, bên kia rốt cục dừng lại.

    Anh ấn ngón tay cái vào nút home, chuẩn bị báo cáo lên tổng đàivề cuộc gọi lừa đảo.

    Lỗi vân tay.

    Lỗi vân tay, số lần lỗi quá nhiều, vui lòng nhập mật khẩu.

    Sai mật khẩu.

    IPhone của bạn đã bị vô hiệu hóa trong năm phút.

    Túc Duy An đi đến cửa, nhìn thấy đầu húi cua đứng ở cửa.

    Đối phương cũng nhìn thấy cậu, hai người thận trọng gật đầu rồi cùng nhau bước vào phòng.

    Vừa vào hộp liền thấy Đàm Tự bực bội ném điện thoại xuống bàn.

    Khi các món ăn đã chuẩn bị xong, Lăng Nguyên ăn một miếng bào ngư, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Nhân tiện, cậu tên gì?"

    "Túc Duy An."

    "Bao nhiêu tuổi rồi, học đại học?"

    Đàm Tự: "Cậu kiểm tra sổ hộ khẩu?"

    Túc Duy An đặt đũa xuống, trả lời: "Tôi làm việc ở công ty của Từ ca.."

    "Ah? Cậu đi làm rồi sao? Nhìn trẻ như vậy, thật đáng ghen tị," Lăng Nguyên lấy điện thoại, "Chúng ta trao đổi Wechat đi, sau này cùng nhau đi chơi. Chú của cậu và tôi quan hệ rất tốt."

    Túc Duy An: ".. được."

    Cậu lau tay vào giấy ăn và cầm chiếc điện thoại bên cạnh.

    Sau khi mày mò hồi lâu, lông mày anh khẽ cau lại.

    "Có chuyện gì vậy?" Lăng Nguyên nghiêng đầu ra.

    Túc Duy An thường xuyên sử dụng điện thoại, không thể nào nhớ sai mật khẩu, kết quả mãi vẫn không mở khóa được điện thoại: "Xin lỗi, điện thoại của tôi có thể có vấn đề gì đó, không được mở khóa.."

    ".. Chờ đã," Lăng Nguyên đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, "Điện thoại di động của hai người giống nhau sao?"

    Không có gì lạ khi những chiếc iPhone được phát hành trong vài tháng qua lại phổ biến trên đường phố. Hình nền của cả hai đều là mặc định, ".. Các người có cầm nhầm điện thoại của đối phương?"

    Cả hai người đều sửng sốt.

    Đổi lại điện thoại, quả nhiên, dễ dàng mở khóa.

    Túc Duy An thở phào nhẹ nhõm: "Là cầm nhầm."

    Cậu đang định nhấp vào WeChat, đột nhiên quét xuống góc màn hình, tự lẩm bẩm: "Sao lại bỏ lỡ.."

    Đàm Tự: "..."

    Điện thoại cầm nhầm, vì vậy số điện thoại lạ đó, là tìm Túc Duy An?

    Đang nghĩ thì số điện thoại đó lại gọi đến.

    Túc Duy An nhanh chóng bắt máy: "Xin chào."

    Đàm Tự nhạy bén bắt được cụm từ "Tiểu khả ái" phát ra từ loa điện thoại.

    "Hả?" Túc Duy An cũng cau mày nghi ngờ.

    Đàm Tự cười nhẹ, quả nhiên, là cuộc gọi lừa đảo.

    Ngay sau đó.

    ".. Ah, cậu đã đến rồi à?" Túc Duy An sửng sốt một lúc, che loa ngượng ngùng gật đầu với mọi người, sau đó vừa đi ra khỏi phòng vừa nói.

    Đàm Tự: "..."

    ?

    Gì?

    Thằng nhỏ cũng là cong?

    Nhìn cặp tình nhân nam nam trước mắt, Đàm Tự khó có thể không nghĩ tới.

    Không sai, chính là tính cách, cậu ấy rất khó để kiểm soát nữ nhân, cùng với nam nhân là điều dễ hiểu? Sẽ không bị bắt nạt đến chết?

    Đàm Tự biểu cảm thay đổi phong phú, Lăng Nguyên không nhịn được hỏi: "Biểu ca, anh đang nháy mắt, là đang ra hiệu cho em sao?"

    Túc Duy An vừa hay cúp máy quay lại.

    Đàm Tự đột nhiên cảm thấy em họ Muggle của mình có chút ngốc nghếch: "Ăn no chưa?"

    Lăng Nguyên: "Còn chưa.." mới chỉ mới ăn được mấy miếng a.

    "Không hỏi cậu." Anh cho Lăng Nguyên một cái nhìn sắc bén, quay mặt hỏi Túc Duy An vừa đi vào: "Ăn no chưa?"

    Lăng Nguyên nhịn không được nói: "Cậu ấy hình như một miếng cũng chưa đụng."

    "Có chút chuyện, tôi.. tôi phải về nhà gấp." Túc Duy An không ngồi xuống, cầm balo lên: "Cảm ơn đã chiêu đãi, Từ ca.. tôi về trước."

    "Không ăn nữa?" Lăng Nguyên ngạc nhiên: "Hay cậu gói đem về một ít.."

    Hừ một tiếng, Đàm Tự cũng nhanh chóng đứng lên.

    "Đi." Anh dùng đầu ngón tay móc quai đeo ba lô của Túc Duy An, kéo người rồi bước ra ngoài.

    "Ya! Biểu ca! Chờ đã! Anh vẫn chưa cho em vay tiền.."

    Âm thanh của Lăng Nguyên bị cắt đứt vô tình sau cánh cửa.
     
    Lymlymlym likes this.
  9. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 28

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An bị anh kéo đi vài bước: "Từ ca, em có thể tự mình về được.."

    "Tôi cũng no rồi, tôi đưa cậu về." Đàm Tự không cho cậu cơ hội phản bác.

    Lái xe đưa cậu về nhà trên con đường quen thuộc, Túc Duy An tháo dây an toàn: ".. Làm phiền anh rồi."

    "Xuống xe chờ, tôi đỗ xe."

    "Hả?" Tô Duy An sửng sốt.

    "Tôi đi lấy đĩa CD", Đàm Tự nhấn mạnh, "Việc gấp. Tôi sẽ dùng ngay trong đêm nay."

    Túc Duy An suy nghĩ một lúc lâu trước khi nhận ra là cái đĩa là gì.

    Thuận theo lời, anh tự nhiên nghĩ đến sự hữu dụng của chiếc đĩa CD.

    Cậu vội vàng chạy xuống xe, mang Đàm Tự, bí mật theo dõi từng hơi thở.

    Cho đến khi lên thang máy, Túc Duy An vẫn không giảm tốc độ, đầu cúi thấp hơn bình thường.

    Cậu ấy là đang sợ hãi? Đàm Tự hừ lạnh một tiếng, là nên sợ hãi, cháu trai Đặng Văn Thuỵ, chú ngươi sẽ tính toán đem vị nam nhân đó trói lại rồi xé xác.

    Cửa thang máy mở ra, Đàm Tự nhìn thấy người đàn ông ngồi trước cửa nhà Túc Duy An.

    Bên cạnh người đàn ông là một chiếc thùng lớn, nghe thấy tiếng thang máy, anh ta kinh hỉ quay đầu.

    "Là tiểu khả ai à?"

    Đàm Tự dừng cước bộ, lành lạnh nhìn Túc Duy An.

    Túc Duy An nghe thấy, ngược lại ngước đầu lên: ".. Đúng."

    Nhìn thấy tia vui mừng vụt qua trong mắt Túc Duy An, Đàm Tự không thể giải thích được.

    Bình thường thì ngốc nga ngốc nghếch, sao nói chuyện yêu đương lại sến súa thế? Đối tượng lại là một người đàn ông, không kỳ cục sao?

    Anh thu lại ánh mắt, định đâm chọc vài câu thì người đang ngồi đột nhiên đứng dậy.

    Chỉ thấy ba chữ được viết trên quần áo của người đàn ông__ "Chuyển phát nhanh"

    "Đây là đồ của cậu." Người chuyển phát nhanh ôm chiếc hộp trên mặt đất lên, đưa cho Túc Duy An. "Cảm phiền bạn ký nhận, cám ơn."

    "Xin lỗi.. đã đợi lâu rồi." Túc Duy An cẩn thận ký tên, ĐÀm Tự tiến lên xem xét.

    Người nhận: Tiểu khả ái

    Người gửi: XX Phóng Tâm Nhật Đại

    "..."

    Anh lặng lẽ rút lại ánh mắt.

    Người chuyển phát nhanh lập tức rời đi, Túc Duy An ôm thùng hàng: "Từ ca, anh đợi chút, tôi đi lấy đồ ra."

    Đàm Tự đầu tiên là sửng sốt, đồ gì?

    Sau đó mới nghĩ ra cái lý do vớ vẩn mình vừa thuận miệng nói ra.

    Vừa định nói không cần, đã thấy Tô Duy An mở cửa, nhẹ nhàng dừng lại.

    Sau đó Đàm Tự nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ: "Tự ca, anh có muốn vào nhà uống một cốc nước không?"

    Túc Duy An vừa mở miệng liền hối hận, nhưng mà Đàm Tự động tác rất nhanh, tiến lên một bước, nắm lấy khóa cửa, cúi đầu thúc giục: "Mau vào đi."

    Thật khó để bật đèn trong khi ôm chiếc hộp, Túc Duy An đặt chiếc hộp sang một bên, sờ tìm công tắc trong bóng tối.

    "Tạch!"

    Ánh sáng trắng chiếu sáng cả căn phòng.

    Thời gian quá nhanh, Đàm Tự chưa kịp hình dung ra căn phòng của Tô Duy An sẽ trông như thế nào-nhưng dù có nghĩ đến mấy cũng không ngờ lại trông như thế này.

    Trên tường treo vô số poster, bàn đầy đồ chơi, thậm chí có cả tấm trải giường là các nhân vật hoạt hình.

    Trên poster đều là một cô gái.

    Anh cuối cùng cũng biết tại sao ngày hôm đó một thành viên của Qs-7 nhìn có chút quen mắt.

    Lần đầu tiên nhìn thấy Túc Duy An, những thứ đồ rơi khắp dưới đất đều liên quan đến cô gái này.

    "Từ ca, anh ngồi đây." Túc Duy An đẩy đến một cái gối.

    Tân Xu: "Ngồi trên gối?"

    Túc Duy An gật đầu.

    "Không ngồi." Đàm Tự từ chối, nhìn xung quanh phát hiện trong nhà này còn không có lấy một cái ghế.

    Anh hừ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà.

    Sàn nhà của Túc Duy An được phủ bởi một tấm thảm mềm mại và không có cảm giác lạnh.

    Túc Duy An đưa cho anh một cốc nước: "Tự ca, tôi đi tìm CD cho anh."

    Đàm Tự co một bên chân lên, tư thế ngồi rất giống đại ca xã hội đen: "Ân."

    Anh vừa định uống nước, thì thấy Túc Duy An đột nhiên quay lưng về phía anh quỳ gối ngồi xuống.

    Túc Duy An cúi đầu xuống, dùng ánh mắt tìm kiếm dưới gầm giường.

    Sau khi tìm thấy vị trí của chiếc hộp, cậu đưa tay ra, dùng lực lắc mạnh, ngày trước đẩy vào khá sâu và bây giờ lấy ra có chút khó khăn.

    Túc Duy An hôm nay mặc một chiếc quần short, do tư thế, những gì hiện ra trước mắt của Đàm Tự là cặp mông tròn trịa, và đôi chân trắng nõn, trên chân còn đi một đôi tất trắng.

    Vểnh lên quá cao, một mảnh da lưng nhỏ lộ ra, tiếp theo là mép của chiếc quần lót màu xanh.

    Tay cầm cốc nước của Đàm Tự lắc lư một cách khó hiểu.

    Túc Duy An vẫn không nhận ra tư thế của bản thân, cuối cùng cậu sờ được chiếc hộp trong một góc, lôi nó ra ngoài.

    Đàm Tự thu hồi ánh nhìn, uống một hớp nước trong cốc.

    "Giấu sâu như vậy, sợ ai nhìn thấy?"

    Túc Duy An xấu hổ cười cười.

    Cậu quỳ xuống trước chiếc hộp, chặn tầm mắt của Đàm Tự, cặm cụi tìm kiếm trong chiếc hộp, thật lâu mới tìm được đĩa CD trong chồng sách, lại hì hục một lúc đem chiếc hộp ấn lại vào chỗ cũ, Túc Duy An mới trao đĩa CD cho Đàm Tự.

    Túc Duy An dáng vẻ rất ngoan, tóc tai rối tung ngồi bên mép giường, y phục vì tư thế trước đó mà nghiêng sang trái, lộ ra xương quai xanh nổi rõ.

    Hai người nhìn nhau chưa đến hai giây, Túc Duy An liền cúi đầu tránh đi ánh mắt của anh.

    Một lúc sau, đĩa CD được đưa qua, cốc nước trong tay cũng đã rỗng.

    Đàm Tự nhìn người đang cầm đĩa, hỏi một câu đầy nghi vấn.

    "Sao cậu lại trắng như vậy?"
     
    Lymlymlym likes this.
  10. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 29

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Túc Duy An do dự một lúc: ".. di truyền?"

    Vừa nói xong, âm thanh "ọc ọc" yếu ớt vang lên.

    Túc Duy An ôm bụng: "..."

    Đàm Tự nhướn mày: "Đói rồi?"

    "Ân" Túc Duy An thành thật đáp, dùng tay xoa xoa bụng, sau đó đứng lên: ".. Tôi đi pha mỳ gói."

    "Pha cho tôi một bát." Đàm Tự tuỳ ý đặt địa CD bên cạnh, dựa người vào tường nói.

    "Anh không phải là vừa ăn cơm.."

    "Hệ tiêu hóa của tôi tốt."

    * * *Đây là quá tốt rồi.

    Túc Duy An thầm nghĩ như vậy những vẫn ngoan ngoãn đi đến phòng bếp.

    Thực ra căn phòng cậu mua không nhỏ, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm đều đầy đủ tiện nghi, chỉ là cậu trực tiếp kê giường ở phòng khách, phòng ngủ chính được sử dụng để sách, banner và đủ mọi đồ tiếp ứng cho thần tượng.

    Trong nhà cậu không có bất kỳ cái bàn ghế cao nào, ngay cả bàn máy tính cạnh giường cũng được thiết kế chân ngắn.

    Đàm Tự đánh giá sơ qua căn phòng, cầm điền khiển, mở TV nghĩ muốn mở kênh tin tức, chọn nửa ngày đều là nhưng chương trình không đáng xem.

    Anh nhấc điện thoại và định xem một bộ phim theo yêu cầu thì một vài tùy chọn WIFI hiện lên trên màn hình điện thoại.

    Trong đó hai WIFI có cột sóng mạnh.

    [Anan-aaaaa][Nếu bạn muốn mật khẩu, hãy đến hỏi tôi bên cạnh nhé ^^]

    Đàm Tự cảm thấy hai cái tên này anh nhìn đều có chút kỳ quái, một cái nhìn quen mắt, một cái thì nhìn đầy ẩn ý.

    "Tự ca."

    Đàm Tự ngẩng đầu, nhìn thấy Túc Duy An từ phòng bếp đi ra, trên tay ôm một hộp giấy.

    Người này có phải là có đam mê với hộp không? Tại sao lại thích ôm hộp như vây?

    Túc Duy An đi về phía anh, đem hộp giấy để dưới đất, giọng ồm ồm: "Anh muốn ăn mỳ gói loại nào?"

    Đàm Tự liếc nhìn.

    ".. Cậu có phải là người bán mì gói không?"

    Một thùng đầy ắp đều là mỳ gói, xem ra không dưới 20 nhãn hiệu, một vài nhãn hiệu có bao bì lặp đi lặp lại, có thể nhìn ra khẩu vị của người chủ.

    "Không." Túc Duy An phủ nhận.

    Đàm Tự thở dài: "Ăn giống như cậu."

    Túc Duy An gật đầu, nhìn thấy các tùy chọn trên điện thoại của Đàm Tự, anh cậu buột miệng: "WIFI là cái đầu tiên, mật khẩu là 12345678."

    Đàm Tự kết nối với WIFI: "Cậu có biết mật khẩu của cậu có ý nghĩa gì không?"

    "Ân?"

    "Tôi rất đơn giản, nhanh đến với tôi."

    "..."

    Túc Duy An không nói, xoay người chạy vào phòng bếp, âm thầm quyết định đợi Đàm Tự dời đi sẽ đổi mật khẩu.

    Sau một hồi tìm kiếm một bộ phim để xem, Đàm Tự rảnh rỗi đến nhàm chán, liền bớt chút thời gian để trả cuộc trò chuyện nhóm mà Lăng Nguyên đang điên cuồng @Anh.

    Cậu ta là biểu đệ không ít hơn anh mấy tuổi, hai người từ nhỏ đã chơi nhau, gần như là anh em ruột. Một thời gian trước Lăng Nguyên không có gì làm liền lập một nhóm Wechat, bên trong có 4 người, Đàm Tự, Lăng Nguyên, bạn trai Lăng Nguyên, còn có Đặng Văn Thuỵ.

    Lăng Nguyên: @Đàm Tự, Ca, tiền aaaaaa, tiền! Em cần tiền!

    Đàm Từ: Không có, cút.

    Lăng Nguyên: Nếu không cho em, em sẽ tới cửa công ty của anh làm phiền.

    Đàm Tự: Đến đi, công ty chúng tôi mới thay đổi nhân viên bảo vệ, vừa hay thử hiệu quả.

    Lăng Nguyên: [Sống với nụ cười. Jpg]

    Lăng Nguyên: @Đặng Văn Thuỵ lão già cho tôi mượn ít tiền.

    Đặng Văn Thuỵ: Không có tiền.

    Đàm Tự: Cậu ta vừa đưa cho cháu trai của mình 40.000 tệ trong vòng một giây mà không chớp mắt

    Lăng Nguyên: Lão già Đặng cho tôi mượn 500.000 tệ, ngày sau nhật định trả.

    Đặng Văn Thuỵ: 40.000 và 500.000 trên cùng một đường thẳng à?

    Đặng Văn Thuỵ: Ê không phải chứ, cậu sao lại biết tôi cho cháu tôi tiền a?

    Đàm Tự cười và bắt đầu chia sẻ vị trí trong nhóm.

    Hệ thống lập tức biểu thị:

    Lăng Nguyên đã tham gia chia sẻ vị trí

    Đặng Văn Thuỵ đã tham gia chia sẻ vị trí

    Đặng Văn Thuỵ: Bây giờ đã là 9 giờ tối rồi, cậu ở nhà cháu trai tôi làm gì?

    Đàm Tự không trả lời bọn họ vì anh ngửi thấy mùi thơm của mỳ ăn liền.

    Quả nhiên, hai phút sau Túc Duy An dọn một bàn ăn nhỏ ra ngoài.

    Thật sự là một cái bàn ăn nhỏ.

    Nó làm bằng gỗ, chân ngắn, mặt bàn đủ lớn để mấy món ăn, cậu đặt bàn ăn trước mặt Đàm Tự, trải một tấm khăn trải bàn nhỏ.

    Sau đó cậu quay trở lại bếp và mang ra hai tô mì gói.

    Sau khi nhìn thấy tô mỳ, Đàm Tự mới biết tại sao lại thơm như vậy, giăm bông, lá hẹ, dầu mè một vị cũng không thiếu.

    * * *Nếu không có tương ớt xung quanh bát mỳ thì càng tuyệt.

    Đang định nói gì đó, một đôi đũa đưa đến trước mặt anh, chiếc đũa là một con mèo trong bộ phim hoạt hình nào đó, và có một biểu tượng cái túi lớn trên đầu đũa.

    Anh nhìn cái bát và cái thìa.. chắc chắn, đó là một bộ.

    Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Đàm Từ, Túc Duy An nhẹ giọng nói: "Không có bát đũa khác, bộ này mới, rất sạch sẽ."

    Đàm Tự nhìn bát mỳ đỏ au trước mặt, do dự hồi lâu mới mở miệng ăn.

    Túc Duy An nhìn thấy hắn động đũa, cũng cúi đầu ăn.
     
    Lymlymlym likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...