Tên khác: Củ cải tinh thiên kim thật hằng ngày. Tác giả: DA Thanh Oa. Số chương: 90c +PN (đang viết). Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, ngọt văn, sảng văn, góc nhìn của nữ chính, thiên kim thật giả. Edit: Màn Thầu (@Mantou ) Lịch đăng: Mỗi tuần 3-5c - Văn án - Khi củ cải tinh độ kiếp được La Mạt bung dù cứu giúp. Vì thế, sau khi cô hóa thành người thì đi báo ân. La Mạt chỉ có một nguyện vọng, chính là hy vọng có người có thể thay thế cô ấy trở thành người của La gia ở Diệu thành. Củ cải trắng thân phụ trọng ân, dứt khoát đi trước. La gia quả nhiên đều là một đám đám ô Ông La: "Nghe nói cô đứa con gái lưu lạc ở bên ngoài của tôi? Nhìn cũng chẳng ra gì cả!" La Mạt: "Đó là vì con giống cha." Ông La: "..." * * * Bà La: "Tại sao cô lại phải ức hiếp La Ninh? Tôi không phải cũng đã đón cô về hay sao?" La Mạt cũng thật khiếp sợ: "Mẹ đón con về không phải để ức hiếp cô ta sao? Vậy sao còn chưa đưa cô ta đi?" Bà La: "..." * * * Anh trai La: "Ninh Ninh đẹp hơn cô nhiều." La Mạt: "Anh trông có vẻ nâng cao tinh thần hơn em nhiều đấy." Anh trai La: "..." Rất nhanh, toàn Diệu Thành đều đã biết La gia có một cô thiên kim thật, có miệng lưỡi ba tấc không lại, rút sơn khiêng đỉnh chi lực. Vở kịch nhỏ thứ hai: Thiên kim của La gia có một vị hôn phu tên là Kỷ Thần. Một ngày nọ, anh đi trên đường vô tình nhặt được một củ cải. Từ đây, thiên kim thật lưu lạc ở bên ngoài mỗi ngày đều chạy đến nhà anh. Mỗi một ngày đều uất ức mà nhìn củ cải kia.. Kỷ Thần: "Rốt cuộc là em muốn làm gì nó đây? Nấu món Quan Đông à?" La Mạt: "! Anh mới đem đi nấu món Quan Đông đấy, cả nhà anh đều đem đi nấu món Quan Đông." Kỷ Thần: "?" Nấu món Quan Đông cũng là câu chửi người sao? Tag: Hào môn thế gia, Ngọt văn, Xuyên thư, Sảng văn. Một câu tóm tắt: Thiên kim "Thật" dựa vũ lực nghịch tập. Lập ý: Kiên cường nỗ lực. Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Link góp ý các tác phẩm của Mantou
Chương 1: Bấm để xem Edit: Màn Thầu. "Ba thật sự muốn đón nó về sao?" Một người đàn đẩy cửa lớn của nhà họ La. kéo kéo cà vạt, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào phòng khách. Người đàn ônh diện mạo tuấn mỹ, nhìn cha mẹ và em gái trong phòng khách, có chút đau đầu hỏi: "Hà tất gì? Nếu đã sai rồi, vậy thì cứ đâm lao theo lao đi có phải tốt hơn không. Cùng lắm thì, chúng ta cho tiền nó." Cha La thở dài, bất đắc dĩ mà nói: "Dù sao cũng là dòng máu La gia ta." Mẹ La cũng thở dài nói: "Ông nội của con đã dốc hết sức ra chủ trương, ta cũng không còn cách nào khác." Người nam ngồi vào trên sô pha, anh ta là con trai trưởng của La gia, tên La Mặc Hàm. Nghe xong câu này thì cười nhạo một tiếng: "Dòng máu thì thế nào? Lưu lạc bên ngoài cũng 20 năm rồi. Nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp ba đã đi làm công rồi. Con cho người đi thăm dò thử, nghe nói là rửa chén ở tiệm cơm. Hỏi cô ta cái gì cô ta cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, nói chuyện chẳng rõ ràng. Toàn bộ quá trình, cũng không hề ngẩng mặt lên. Đón cô về, sống ở đây có thích hợp không?" Anh ta cũng không cảm thấy lời mình nói là máu lạnh. La gia ở Diệu Thành có thể nói là trên danh gia hào tộc. Em gái ngồi đối diện anh ta hiện tại tên là La Ninh Hạm. Tuy là 20 năm trước ôm nhầm em gái, nhưng sai lầm đã tạo thành. Những năm gần đây, cô ta tiếp thu giáo dục tốt nhất, ăn những món ăn đắt quý, ngủ trên chiếc giường mềm mại nhất. Cho dù là đi ra ngoài trò chuyện với bạn thân. Cũng là nói chuyện về những mẫu thời trang thời thượng hay những cửa hàng xa xỉ nổi tiếng nhất dạo này. Mà cuộc sống như thế nào, cũng không phải là cô em gái thất lạc hai mươi năm kia quay về muốn hoà nhập là hoà nhập ngay được. Giống như đem cá biển bắt bỏ vào sông, như vậy có thể sống được sao? Những lời đồn vớ vẩn trong cuộc sống hào môn đã có thể vùi lấp dế nhũi nhỏ này càng không cần nói đến việc sống trong lời ra tiếng vào ào ạt sẽ như thế nào. La Ninh Hạm cúi đầu, tay nắm lấy đầu gối thật chặt, sau đó lên tiếng mang theo chút sự bi thương: "Thật xin lỗi, đều là bởi vì con." La Mặc Hàm ngưng lại, dáng vẻ thanh tú của La Ninh Hạm ở đối diện an ủi nói: "Việc này không có liên quan đến Ninh Ninh." 20 năm trước, là do bệnh việc ôm sao người, vô tội nhất vẫn là hai bé gái. Hai cô một người là gia đình giàu khó, một người là gia đình khó khăn. Một hành động sai lầm như vậy tự nhiên sẽ tạo ra một sự ảnh hưởng cả đời. Nếu vào 15 hay 16 năm trước phát hiện ra sai lầm này, sửa lại sẽ rất đơn giản. Nhưng giờ đã là 20 năm rồi, mỗi người các cô sống trong gia đình sai lầm lâu như vậy rồi, không nói đến chuyện tùnh cảm đã bén rể ăn sâu. Những năm gần đây, hai gia đình đối với các nàng bồi dưỡng, đều ở hai cái nữ hài chi gian giống như lạch trời. Lúc này, nếu như đem con ruột đón về, không chắc sẽ đối xử tốt với con ruột. Đương nhiên, họ không muốn đón con ruột trở về không phải là vì suy nghĩ cho cô con gái ruột. Mà chỉ đơn giản là yêu thương cô con gái La Ninh Hạm đã nuôi dưỡng ở bên cạnh 20 năm. Mẹ La đau lòng mà vỗ vỗ tay La Ninh Hạm nói: "Người không thể lựa chọn thân phận cho mình, nhưng con có thể đi vào La gia ta, nghĩa là chúng ta có duyên mẹ con. 20 năm nay, tình thương mẹ dành cho con không phải giả, con cùng người trong nhà nói thật xin lỗi cái gì chứ?" La Ninh Hạm cau mày, trong mắt chứa lệ: "Tất cả con có hiện tại vốn dĩ đều là của cô ấy, chỉ là bị con chiếm lấy. Cô ấy là con gái của mẹ. Còn con chỉ là...chỉ là......" Cha La bất đắc dĩ mà quát lớn: "Đây thì là gì chứ? Bây giờ con tìm được cha mẹ ruột rồi thì không nhận cha mẹ này nữa sao?" La Ninh Hạm lắc đầu, nước mắt cuối cùng là theo gương mặt chảy xuống: "Lúc con nghe được việc này, giống như là trời sắp sụp đổ. Con muốn là con gái của cha mẹ, con không muốn rời khỏi La gia." Nói, cô ta liền ô ô mà khóc lên. La Mặc Hàm thấy em gái như vậy có chút đau lòng. Anh ta còn nhớ rõ lúc còn đi học, khi em gái đến trường tìm mình, dáng vẻ đáng yêu, dùng giọng nói non nớt nũng nịu của trẻ thơ mà gọi anh trai. Lại đang nghĩ đến những năm nay, đứa em gái này luôn ở bên cạnh mình bầu bạn. Những cái này có thể dùng hai chữ "Huyết thống" xoá đi hết sao? Bởi vậy, La Mặc Hàm lời thề son sắt mà an ủi em gái: "Không ai có thể đuổi em đi được." Cha La cũng gật đầu nói: "Đúng vậy! Con bé trở về không có xung đột gì đến con cả." Mẹ La ôm chặt lấy cô ta vào lòng: "Con nghe đây, con là con của mẹ. Mẹ yêu con, nhà này chính là gia đình của con." La Ninh Hạm ngẩng đầu nhìn nét mặt chân thành tha thiết của ba người bên cạnh như thế. Tim của La Ninh Hạm mới chậm rãi bình ổn trở lại. Thật tốt, cô ta sẽ không rời khỏi nơi này...... Đúng lúc này, cửa truyền đến âm thanh "Leng keng". Bốn người ở phòng khách lập tức yên lặng đi. Dựa theo thời gian thì chắc hẳn là người con ruột kia đã về đến rồi. La Mặc Hàm cuối cùng hỏi một câu: "Nó tên là gì?" La mẫu: "La Tiểu Muột." La Mặc Hàm: "......" Thật quê mùa. Dì Trương ở trong phòng bếp xoa xoa tay đi ra, nhìn thời gian nói: "Chắc là...... Vị tiểu thư kia đã về đến." Mấy vị chủ nhà càng thêm yên ắng, mẹ La nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt. Trong lòng ít nhiều cũng có một chút chờ mong. Dù sao cũng là con ruột của mình, đương nhiên, là không có cách nào so bì với đứa con gái nuôi dưỡng ở bên cạnh 20 năm nay. Chỉ là, nhà họ cũng không thiếu tiền, cũng không phải nuôi không nổi con cái. Chỉ là, đem con ruột về nơi này, đứa con gái đã nuôi dưỡng 20 năm ở bên cjanh soa có thể chịu nổi đây? Dì Trương thấy mấy vị chủ nhà đều chỉ nhìn chằm chằm vào cửa, cũng không ai lên tiếng. Mà bà cũng không dám đi lên mở cửa có vẻ có điểm co quắp. La gia ở Diệu thành vào 3 tháng trước đã xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa. Tiểu thư La gia té ngã bị thương, chảy máu không ít. Lúc chuẩn bị truyền máu lại phát hiện ra, La tiểu thư không cùng nhóm máu với cha mẹ La. Bởi vậy, mới biết được sự việc bệnh viện làm nhầm lẫn hai đứa trẻ vào 20 năm trước. Trải qua một tháng tra tìm, tìm được đã tìm thấy được đứa con gái ruột lưu lạc ở bên ngoài 20 năm-- La Tiểu Muội.Lúc La gia đang đắn đo không biết có nên đón về hay không, ông cụ La quyết định bắt buộc phải đón về. Huyết mạch của La gia không lý nào lại lưu lạc ở bên ngoài. Vì thế phái người đi đến một địa phương ất ơ xa xôi tìm, rồi tìm được một gia đình nọ. Giải thích rõ tình hình, cũng đưa ra yêu cầu muốn đón con gái về nhà. Lúc này mới có một cảnh tượng trước mắt như thế...... Nghe xong dì Trương nói, mẹ La gật gật đầu nói: "Đi mở cửa đi!" Dì Trương gật đầu đáp lại, lúc này mới tiến lên kéo cửa ra. Còn chưa nói chuyện, đã bị dáng vẻ của cô gái trược mắt làm cho kinh ngạc. Lại nói tiếp, ông La và bà La đều có dáng dấp đẹp đẽ. Sinh ra đại thiếu gia La Mặc Hàm tự nhiên cũng phong thần tuấn lãng. Anh ta có sự nghiệp thành, khí chất trác tuyệt, ở Diệu Thành tất nhiên ai cũng khen. Chỉ ở trong giới hào môn, đã có không ít trong tiểu thư các nhà khác thích anh ta. Mà người có dáng dấp không giống sự tinh xảo của ba người kia, lại là La Ninh Hạm dáng dấp bích ngọc thanh tú. Không có nêt giống với ba người còn lại của La gia. Bởi vì có thể nói diện mạo đoán huyết thống có sự xác thật khá cao. Nhưng đối diện vị tiểu thư trong truyền thuyết nào lại không giống như thế. Diện mạo của cô vô cùng tinh tế mỹ lệ, ở cô có thể nhìn thấy được bóng dáng của cha mẹ La. Một mái tóc đen tự nhiên như thác nước rũ ở sau người, tóc mái mỏng nhạt, ẩn ẩn có thể thấy được cái trán no đủ của cô. Thanh tao thoát tục, mắt ngọc mày ngài. Đây mới là tư sắc nên có của tiểu thư La gia. Chỉ đứng ở nơi đó, đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Dì Trương xem nhìn là nhìn quen với nhan sắc của mẹ La cũng cảm thấy vị tiểu thư này so phu nhân còn muốn nhỉnh hơn một chút. Cô gái đúng thật là con gái lưu lạc ở bên ngoài của La gia-- La tiểu muội. Bây giờ đã tên là La Mạt. Cô đứng ở đó, tư thế lười nhác, ánh mắt tùy ý, khác biệt rất lớn so với dáng vẻ vâng vâng dạ dạ trong lời đồn. Trên người mặc một bộ đồ lao động liền quần màu xanh lục, sau lưng vác một cái túi bạt vải màu xanh quân đội. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô liếc mắt nhìn, ánh mắt không giận mà uy tương phản với ngũ quan nhu nhược tự nhiên của cô. Trương dì lúc ấy đã bị kinh hãi. Trời ơi! Khí thế này thật khủng khiếp, thậm chí còn có chút không thua gì đại thiếu gia! La Mạt vứt hành lý vứt trên đất, cau mày, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Sao mở cửa lâu thế?" Dì Trương sững sốt, trong lúc nhất thời không đáp lại được gì. "Bà tên gì?" La Mạt tự nhiên mà đi vào, tự nhiên mà đặt câu hỏi. Dì Trương : "Cô gọi tôi là dì Trương là được." La Mạt quan sát dì Trương ở trước mặt một chút nói: "bà chính là dì Trương à?" Dì Trương càng ngốc: "Cô...... Biết tôi?" La Mạt: "Không thể nói quen biết hay không, chúng ta cũng không thân, người đâu?" Nói rồi, cô kéo hành lý dưới đất đi vào. Dì Trương đi phía sau cô lúc này lại có chút luống cuống Ở hai bên trước cửa treo tranh sơn dầu mà La Mạt không biết. Ánh đèn là màu vàng ấm, giày cũng được sắp xếp ngay ngắn trật tự trên kệ giày. La Mạt cởi giày, tiện tay cầm một đôi dép lê ném xuống đất, mặc vào xong, sau đó thì đi xoạch xoạch tiến vào phòng khách. Nhìn bốn người ngồi ở trong phòng khách, La Mạt lộ ra nét mặt quả nhiên là như thế, cô ném hành lí trong tay xuống đất. "Bịch" một tiếng, giống như nện vào trong lòng họ. Mọi người đều khiếp sợ mà nhìn cô gái ở trước mặt, chút chờ mong này đã tan biến thành mây khói. Lớn lên tuy rằng đẹp, nhưng không chỗ nào không lộ ra sự thô lỗ cùng với trang phục của cô đủ để thấy được thẩm mỹ của cô. Quả thật........khác biệt với La gia. Khoé miệng La Mạt hơi cong lên, nhàn nhạt mà nói: "Chào mọi người, con chính là La Mạt." Mẹ La: "......" Cha La: "......" Anh trai em gái họ La: "......" La Mạt cũng không có đợi họ mở miệng, lập tức qua đi ngồi vào ghế sô pha trống bên kia. Cô quay đầu nói với dì Trương ở phía sau: "Dì Trương tôi đói bụng, khi nào thì ăn cơm?" Dì Trương nhanh chóng nói: "Sắp rồi sắp rồi. Đây cũng gần 7h rồi, tôi sẽ mang đồ ăn qua đây ngay." Mẹ La nhíu mày: "Dì Trương là người lớn là người ở lâu trong nhà chúng ta, sao con có thể sai sử bà ấy như thế?" "Vậy thật trùng hợp nha......" La Mạt lộ ra một nụ cười tươi nói: "Con là người mới của nhà này." Nghe xong lời này, mẹ La bị nghẹn ngay lập tức, là người mới tất nhiên là chủ nhà. Từ người mới này, không chỉ có nhắc nhở bà cô là chủ nhân nhà này, cũng nhắc nhở mọi người, đây là thua thiệt. Mọi người nghe được lời này đều nhíu mày. Sự ác ý của La Mạt biểu hiện ra ngoài rất rõ ràng. Nhìn thấy dáng vẻ của họ như thế, La Mạt cười càng thêm vui sướng...... "Về sau, còn xin chiếu cố nhiều hơn." Những lời này, mở ra khoảng thời gian tung hoành ngang dọc của La Mạt ở Diệu Thành......
Chương 2: Bấm để xem Edit: Màn Thầu. Trái với sự thỏa mãn trong lòng của La Mạt lúc này. Nét mặt của bốn người La gia lúc này có thể nói là vô cùng khó coi. Đối với họ mà nói, giống như từ lúc La Mạt bước chân vào La gia, nên mang cảm giác đội ơn vậy. Đối với La Mạt không chỉ có không cảm kích, cảm động, thậm chí còn mang theo một chút ác ý như thế. La gia rất có một cảm giác như bị phế đi sức lực của chín trâu mười bò, lại đổi lấy một con sói mắt trắng (Còn gọi là bạch nhãn lang dùng để chỉ loại người vong ơn phụ nghĩa, tâm địa hung tàng) . Không nói đến những cái này, họ không phải chưa từng điều tra về La Mạt. Ở trong tư liệu đưa đến miêu tả chính là một cô gái hướng nội yếu đuối. Nghe nói khi còn nhỏ lúc chơi với người ta bị đụng trước để lại sẹo ở đuôi mắt. Cho nên cô ấy luôn để tóc mái. Mà kết quả này tạo thành là khiến cho cô ấy bị cận nặng, luôn phải đeo cặp mắt kính dày cộm. Kết quả cô ấy trở nên không muốn tiếp xúc với mọi người, là một người trốn tránh không muốn tiếp xúc với nhiều người. Kiểu người này trong trường học sẽ rất dễ dàng khiến cho các bạn học khác sinh ra ác ý với cô ấy. Mà những ác ý này đối với La Tiểu Muội mà nói cũng đã đủ huỷ thiên diệt địa. Mỗi một ngày cô ấy càng trở nên ít nói hơn, trên người cũng bắt đầu lặng lẽ xuất hiện những vết thương không rõ ràng. Vẫn luôn chịu đựng đến cao trung, lúc còn chưa đến một tháng là tốt nghiệp cô ấy quyết định bỏ học. Bằng tốt nghiệp là trường học "Khoan hồng độ lượng" ban phát cho cô ấy.. Nửa đời trước của La Tiểu Muội hoàn toàn không thể xem là bi kịch, cha mẹ rất thương yêu cô ấy. Đây là nguyên nhất đơn thuần nhất để cho La Tiểu Muội chịu đựng bị bạo lực học đường lên đến tận cao trung. Sau khi đã biết được tình hình của cô ấy, cha mẹ cô ấy cũng không vì cảm thấy tiếc vì chỉ còn một tháng nữa là tốt nghiệp, sau đó ép buộc cô ấy tiếp tục học, mà là châm chước đem cô ấy rời khỏi nơi đó. Đây là may mắn của La Tiểu Muội. Những ngày tháng sau đó, ba La và mẹ La đều đối với cô ấy vô cùng cẩn thận. Những điều này cha mẹ La đều có khả năng tra ra được, La Tiểu Muội cũng không định sống kiếp học sinh vui vẻ. Đối với những gì La Tiểu Muội trải qua, họ thật đau lòng. Nhưng những đau lòng này không đủ để triệt tiêu thương tiếc đối với La Ninh Hạm. Bởi vậy, cho dù biết được những gì con gái đã trải qua, họ vẫn nghĩ như cũ ở ngày đầu tiên đến muốn để cho cô con gái ruột biết, La Ninh Hạm so với cô ấy càng nên là chủ nhân nơi này. Mà thân là thiên kim thật lại bị họ ngy từ đầu gieo vào trong đầu một điều đó là hết thảy mọi thứ đều phải nhường nhịn vị thiên kim giả kia. Ra oai phủ đầu, giết gà dọa khỉ, răn trước ngừa sau. Những điều này lúc đầu nhìn qua không hề có việc gì nhưng lại là hành động làm ảnh hưởng đến tâm lí của người khác. Đối với La Tiểu Muội mà nói, hành vi như vậy có thể thấy được là làm ảnh hưởng đến một chút. Nhưng mà, phản ứng La Mạt thật sự vượt ra ngoài dự kiến của họ. Một đứa con gái lưu lạc ở nông thôn lạc hậu suốt 20 năm trời, bị coi là người nhát gan nhu nhước. Giờ phút này ngồi ở chỗ đó, phảng phất toàn thân đều nở rộ lên ánh hào quang. Tự tin, dũng cảm, cao cao tại thượng, bất cần mọi thứ. Đổi thành một từ, chính là -- Chói mắt! Con gái ruột mang theo hào quang chói mắt đến thế. Ninh Ninh ở La gia còn có sức hút sao? Lúc này, trong giọng nói của mẹ La tăng lên thêm hai phần nghiêm khác: "Tuy rằng con vừa mới trở về, nhưng La gia không giống với La gia kia của con, không được làm càn quá mức." Đối với La Tiểu Muội chèn ép thế ở phải làm. La Mạt a một tiếng cười lên: "Mẹ xem con như ngựa sao?" Mẹ La: "?" La Mạt: "Nếu không giống mà nói, việc ra oai phủ đầu như vậy là không cần thiết đâu." Mẹ La: "..." Cha La: "..." La Mạt đứng dậy đi một vòng phòng khách, ánh mắt đánh giá hoàn cảnh xa hoa, trong miệng cũng mang theo âm điệu đạm mạc: "Trừ ngựa ra, có lẽ không ai thích bị ra oai phủ đầu như thế nào. Con nghĩ.. Ngựa có thể cũng không thích. Hơn nữa, hôm nay ngày đầu tiên con trở về, không phải đặc biệt đến chịu trận việc này." Nói tới đây, cô mới dừng bước chân lạ, ánh mắt lại lần nữa đặt trên người mẹ La, môi đỏ khẽ mở: "Dù sao, đón con gái không phải là gặp kẻ thù đâu." Lời này nói năng có khí phách, dường như khiến mọi người trong phòng khách này bừng tỉnh lại. Đúng vậy! Không phải hôm nay họ nhận người thân sao? Mẹ La có chút thanh tỉnh, trên mặt mang theo nét lúng túng. La Ninh Hạm nhanh chóng mở miệng: "Mẹ không phải ý này, mẹ cũng là quan tâm em." La Mạt khẽ cười: "Cô chính là La Ninh Hạm? Cô cảm thấy bây giờ mình có tư cách gì nói câu này?" Nhất thời, trong phòng khách trầm xuống. La Mạt lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục quay đầu nhìn các món trang trí quý báu ở trong phòng. Trong đầu là hình ảnh của La Tiểu Muội chân chính lần đầu bước vào nơi này.. Kiếp trước ngày đầu tiên La Tiểu Muội đi vào thành phố, chính là hứng phải đoàn ra oai phủ đầu này, từ đây mở ra bi kịch cả đời cô ấy. Lúc La Tiểu Muội đi vào phòng khách, vì không ai để cô ấy ngồi, cô ấy phải đứng nghe răn dạy nửa giờ. Lý do răng dạy là gì? Là lo lắng cho cô thiên kim giả kia nhìn thấy thiên kim thật sẽ cảm thấy buồn. Lo lắng bị chèn ép. Đúng vậy! Người ở La gia chính là không nói đạo lý. Họ vì đề phòng một việc chưa xảy ra, mà sẽ không đi để ý đến La Tiểu Muội có đau lòng hay không, có mệt mỏi hay không. Uy lực ra oai phủ đầu của họ không nhỏ. La Tiểu Muội nơm nớp lo sợ, thân làm thiên kim thật của La gia lại vô cùng sợ cô thiên kim giả. Cùng một cái nha đầu giống nhau, còn phải bị La gia mọi người phòng bị. Một La Tiểu Muội nhát gan nhu nhược từ nông thôn lên cái gì cũng không biết, cứ như vậy đột nhiên xâm nhập vào cái đại gia đình xa hoa này. Đâm đầy người đều là máu, đâm đến vết thương chồng chất. Kiếp trước, khi La Mạt tìm được La Tiểu Muội, cô bị vướng đầy chuyện thị phi, bị bạo lực internet.. Cọng rơm cuối cùng níu lấy cô ấy là ba mẹ La ở quê cũng qua đời khiến cô ấy suy sụp. Người đứng ở mái nhà, dưới lầu là đều tiếng la: "Nhảy!" "Nhảy!" "Nhảy!" Lúc La Mạt kịp đến hiện trường, La Tiểu Muội ngay cả hồn cũng không còn rồi. Trên không là tiếng kêu khóc tuyệt vọng của nhân viên cứu hộ, dưới lầu là ống kính và sự kinh ngạc của người dân đứng xem. Ngay cả hồn cũng đã tiêu tan, này chẳng phải là vô lực xoay chuyển trời đất? Nhưng La Mạt không phải là người tuân theo số mệnh, nếu không cũng sẽ không lấy một củ cải trắng ở trên người, tu luyện 1500 năm cũng không buông tay. Cô dùng tu vi của mình nghịch thiên cải mệnh. Nhưng một yêu tinh chỉ có 1500 năm tu hành nghịch thiên cái gì? Cải mệnh thế nào? Nhưng sự việc chính là kỳ lạ như thế, La Mạt cô và La Tiểu Muội lại một lần nữa tỉnh lại. Trở về một năm trước khi La Tiểu Muội 20 tuổi. Tất cả mọi thứ hết thảy đều bắt đầu lại.. Lúc này La Mạt bởi vì thiên kiếp mà trọng thương, vốn nên ở trong núi tu dưỡng. Nhưng nghĩ đến kiếp trước chịu La Tiểu Muội, cô vẫn mang thương tích xuống núi, thế thân cho La Tiểu Muội đi đến cái nhà này. Đời này, cô thay La Tiểu Muội, phải cho những người này hiểu rõ. Người đến từ nông thôn không nhất định là mèo con, cũng có thể là hổ lớn hoang dại Đông Bắc. La Mạt không hề cố kỵ lời nói, cuối cùng chọc giận mẹ La, bà lớn tiếng quát lên: "Tuổi tác còn nhỏ mà nói chuyện như thế sao? Ba mẹ cô khônh dạy dỗ cô à?" La Mạt vô cùnh bình tĩnh, cô ngồi lại sô pha, hơi hơi mỉm cười: "Nguyên văn trả lại mẹ." Mẹ La nghe xong câu này, một hơi thế nhưng chính là suyễn không lên, thiếu chút nữa liền cấp xỉu đi qua. La Ninh Hạm nhanh chóng chạy đến vuốt lưng cho mẹ La, trong miệng sốt ruột hô lên: "Mẹ, mẹ, không có việc gì không có việc gì, mẹ bình tĩnh một chút." Cha La thấy vợ bị như thế đối đãi, giận tím mặt, ông vỗ một cái thật mạnh vào bàn pha trà bằng thuỷ tinh, đứng dậy chỉ vào La Mạt chất vấn: "Ai cho coi lá gan! Dám làm càn ở La gia tôi." La Mạt: "Các người đấy!" Cha La sửng sốt, lộ ra nét mờ mịt: "?" Sau đó, ông rất nhanh đã lĩnh ngộ được, nhất thời thế nhưng hết chỗ nói rồi: "..." La Mạt lại nhàn nhạt lướt nhìn tay cha La, hỏi: "Tay cha.. Có đau không vậy? Tiếng đập bàn nghe rất lớn." Cha La kìm nén thật lâu, chỉ vào cửa giận dữ hét lên: "Mày cút đi cho tao!" Khi La Ninh Hạm nghe thấy câu này, hai mắt sáng lên. Nếu như cô ương ngạnh thì bây giờ đã không để lại mặt mũi mà đi. La Mặc Hàm cũng ngạc nhiên mà nhìn về phía La Mạt, trong mắt mang theo trào phúng nhàn nhạt. Rời khỏi La gia, cô không là gì cả. La Mạt đứng dậy, phủi phủi người, rất là lãnh đạm hỏi: "Ra oai xong rồi?" Cha La: "..." Đây là cái quái quỷ gì thế? La Mạt cười: "Chắc là ông quên mất rồi. Tôi là do ông cụ La gọi về đấy. Tôi còn nhớ người đến đón tôi hôm qua có nói. Nếu ông dám đuổi tôi đi, ông cụ La sẽ lấy lại cổ phần đã cho cha đấy." La Mặc Hàm sửng sốt, khiếp sợ mà nhìn về phía cha La. Sắc mặt của cha La cũng đã bắt đầu khó coi, có vẻ đã quên mất chuyện này. Vẻ mặt của mẹ La cũng là khó coi, sắc mặt La Ninh Hạm bắt đầu trắng bệt. Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên cô ta nghe đến chuyện này La Mạt vỗ vỗ tay: "Nói đơn giản thì ông cụ La rất ghét loại người vô tình vô nghĩa, cho dù con của ông ấy. Ông La ông xác định là muốn đuổi tôi đi à?" Cha La: "..." Mẹ La cười cười, từ thời điểm La Mạt bước vào đến nay, lần đầu tiên mới có nét mặt hiền lành như thế: "Nếu đã đón con về nhà rồi, thì làm sao lại đuổi con đi chứ? Lời cha con nói lúc tức giận không thể coi là thật được. Phòng mẹ đã nhờ dì Trương thu xếp xong rồi, mẹ dẫn con lên xem?" La Mạt thấy mẹ La nhận thua rồi, xoay người đi về phía bàn ăn: "Nhìn cái gì? Sắp đói chết mất rồi, ăn cơm trước đã!" Một người vừa mới đến vậy mà lại giống như chủ nhân đã sống ở nơi này mấy chục năm vậy à. Mọi người: "..." Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.