Bài viết: 52 

Chương 30: Vụ Lăng
[HIDE-THANKS]
Phát hiện ra Trương Sấm, Tạ Tiêu Vũ vội đem ánh mắt ném về hướng Công Tôn Tích. Vừa vặn, Công Tôn Tích cũng đang nhìn nàng.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Tiêu Vũ liền biết, Tề Vương cũng phát hiện ra Trương Sấm. Nhưng hiện tại, bọn họ không có khả năng trực tiếp tiến lên bắt chuyện với Trương Sấm. Rốt cuộc, ở đây cũng chỉ có nàng cùng Tề Vương đã từng tiếp xúc qua với hắn. Hơn nữa, giờ khắc này, đối với mọi người còn có một việc quan trọng hơn đó là vào núi tìm mẫu thân.
Xem ra, nếu muốn tìm Trương Sấm để hỏi chuyện, chỉ có thể chờ hành trình ngày hôm nay kết thúc. Hơn nữa, lần trước nàng nói dối, có điểm chột dạ, còn phải giao ước trước với Công Tôn Tích.
Cho nên, hiện tại, nàng chỉ có thể hy vọng Trương Sấm không phải chỉ ở khách điếm Vận may để ăn cơm, mà là ở trọ. Bất quá, Trương Sấm hình như vừa mới đem hành lý cho tiểu nhị, kia hơn phân nửa chính là dừng chân?
Vừa suy nghĩ Tạ Tiêu Vũ vừa dưới sự thúc giục của tỷ tỷ, đi lên xe. Tiếp đó, xe ngựa liền hướng thôn Vụ Lăng ở hướng Tây Nam mà đi, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó, một khắc đều không dừng, cứ theo phía trước mà chạy) mà chạy.
Dọc theo đường đi, Tạ Tiêu Tễ tràn đầy kích động cùng khẩn trương. Tạ Tiêu Vũ chỉ có thể dừng suy nghĩ trong lòng mà trấn an tỷ tỷ.
Nhưng mà, khi bọn hắn đi vào nơi mà ngày hôm qua đã gặp được lão nhân, lại phát hiện vị lão nhân gia kia đã không còn ở đấy nữa. Giống như một tầng quỷ dị bóng ma vậy. Chẳng lẽ, lão nhân kia là có người có ý an bài? Hoặc có người nghĩ dẫn đường cho bọn họ đến Vụ Lăng? Nhưng mục đích đối phương là gì?
Đối với việc này, Tạ Vân trực tiếp đưa ra suy nghĩ lùi lại, nhưng Tạ Khoáng lại quyết đoán cự tuyệt. Chỉ cần có thể tìm được mẫu thân, liền tính đây là tin tức giả, hắn cũng muốn thử một lần. Lại nói, nếu thật sự có người muốn nhắm vào đoàn người bọn họ, bọn họ làm sao có thể muốn tránh là tránh được?
Nếu phỏng đoán như vậy, khách điếm nơi bọn họ trọ lại kia, hơn phân nửa là có vấn đề. Làm hài tử của đương triều thái phó, Tạ Khoáng cũng không phải là một người sợ phiền phức. Hơn nữa, nếu khách điếm Vận may thực sự có vấn đề, hắn liền tìm chứng cứ! Giết tận gốc!
Loại suy nghĩ này, không thể nói lỗ mãng được. Tạ Tiêu Vũ vốn tưởng rằng lúc này Công Tôn Tích lại sẽ đưa ra một cái nhìn không giống nhau, nhưng không nghĩ tới, hắn cái gì cũng không nói.
Tạ Vân thấy ý kiến của mình bị đại ca phủ nhận, cũng chỉ có thể bĩu môi. Suy nghĩ của hắn, vốn cũng không chắc chắm. Thấy mọi người cũng không tán thành, liền từ bỏ. Đoàn người ngay sau đó không nhanh không chậm hướng trên núi đi đến.
Ước chừng mất một canh giờ, mọi người thấy được một thôn xóm. Nhìn lại, còn thấy sương trắng lượn lờ.
Thấy thế, Tạ Tiêu Tễ có chút kích động mà ôm ngực. Nàng có cảm giác, thật nhanh nàng có thể nhìn thấy mẫu thân.
Tạ Tiêu Vũ cũng thực vui vẻ, chẳng qua nàng lại cúi người mà thở hổn hển. Nàng thật sự không thích hợp leo núi, sau này lại không cần phải đi đường núi nữa.
Mọi người đều lộ ra vui mừng. Chỉ có Công Tôn Tích vẫn luôn đi theo sát Tạ Tiêu Vũ, hơi nhíu mày.
Việc hôm nay, không khỏi quá mức thuận lợi rồi.
Ngay sau đó, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng tăng tốc độ.
Đến nơi, Tạ Tiêu Vũ phát hiện thôn này cũng không có hoang vắng như trong tưởng tượng. Cửa thôn có một bạch y nam tử, phụ trách nấu nước. Hơi nước bay lên, chính là thấy sương trắng lượn lờ lúc trước bọn họ nhìn thấy. Trừ bỏ nam tử này, còn có vài người ăn mặc giống hắn, đi qua đi lại, tựa hồ rất bận rộn,
Có lẽ là quá bận, nên đối phương không phát hiện được bọn họ xuất hiện.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tạ Tiêu Tễ bỗng nhiên cầm lòng không đậu, không nói hai lời liền xông ra: "Biểu ca!"
Nghe thấy xưng hô này, Tạ Tiêu Vũ liền biết, các nàng đã đi đúng nơi rồi.
Thấy thế, lông mày Công Tôn Tích càng khóa chặt hơn, chẳng lẽ là hắn lo lắng quá rồi?
Nhưng mà, Tạ gia huynh muội cũng đâu thèm quan tâm không khí quỷ dị hay không quỷ dị, sôi nổi chạy lên.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh ở cửa thôn, chốc lát sau, một nữ nhân toàn thân mặc bạch y, từ trong phòng đi ra.
Nhìn đến nữ tử này trong nháy mắt, Tạ Tiêu Tễ trực tiếp vọt lên, ôm lấy nàng: "Nương, ta rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi không có việc gì liền tốt."
Không sai, người đi ra từ trong phòng, chính là mẫu thân Tiêu Liễu Linh mà họ vẫn luôn tìm. Nhưng Tiêu Liễu Linh còn không nhìn rõ tình huống trước mắt, liền bị đại nữ nhi ôm chặt lấy,
Tiêu Liễu Linh sửng sốt. Mà khi nàng nhìn thấy rõ người trong lòng ngực là ai, nàng vội vàng đẩy ra: "Buông ra, buông ra, trên người ta có đồ vật không sạch sẽ, nếu bị bệnh thì phải làm sao bây giờ!"
Ngữ khí của Tiêu Liễu Linh cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vào trong tai Tạ Tiêu Tễ, lại không có nửa điểm trách cứ. Nàng vui mừng lau nước mắt, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Tiêu Liễu Linh tức giận trừng Tạ Tiêu Tễ một cái, sau đó xoay người nhìn mọi người ở cửa thôn đang đi tới: "Ngươi.. Các ngươi như thế nào đều tới đây?"
Tạ Tiêu Vũ hướng mẫu thân cười cười, trong lòng lại nhịn không được mà nói, còn không phải bởi vì ngài rời nhà đi ra ngoài sao. Bất quá hiện tại, hai vị ca ca, một vị tỷ tỷ đang ở đây, nếu muốn trách cứ mẫu thân, cũng không tới phiên nàng. Làm muội muội nhỏ nhất, nàng liền phụ trách ngoan ngoãn đứng ở một bên xem diễn là tốt rồi.
Quả nhiên, nghe được câu hỏi của Tiêu Liễu Linh, Tạ Khoáng lập tức đứng dậy: "Việc này liền muốn hỏi mẫu thân, rốt cuộc tâm người có bao nhiêu cứng rắn, mới có thể vứt bỏ cả gia đình chúng ta, tới địa phương quỷ quái này."
Nghe vậy, sắc mặc Tiêu Liễu Linh có chút khó coi. Nhưng nàng biết, muốn nghe một lời hay từ miệng của đại nhi tử cơ bản là không có khả năng. Thậm chí nhị nhi tử vốn là một hài tử yêu lảm nhảm, nhưng dưới ảnh hưởng của đại ca, cũng không nói một câu nào.
"Ta.. Ta không phải là vì nghĩ cứu người dân bị dịch bệnh hay sao!" Tuy rằng yếu thế, nhưng Tiêu Liễu Linh vẫn quật cường phản bác lại.
Ngay sau đó, Tạ Khoáng lập tức nói: "Vâng vâng vâng, là cứu người dân bị bệnh, vứt gia đình bỏ con."
Nghe vậy, Tiêu Liễu Linh chỉ có thể tức giận mà không muốn cùng đứa con trai này nói chuyện. Hài tử chết tiệt này, có thể không nói chuyện được hay không!
Tạ Tiêu Vũ đứng xem một bên, nhưng trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Vị đại ca này của nàng, thật dám nói. Xem ra nàng lúc trước cảm thấy nhị ca độc miệng, là bởi vì chưa kiến thức qua công lực của đại ca. Không, hai người này, căn bản không thể so sánh!
Nhìn thấy mẫu thân bị ăn mệt, Tạ Tiêu Tễ cùng Tạ Vân nhịn không được mà che miệng cười. Công Tôn Tích cũng đứng dậy nói: "Tạ phu nhân, ngài hảo. Ta có vấn đề này, muốn phu nhân giải đáp một chút. Buổi chiều ngày hôm qua, chúng ta gặp một lão nhân ở sườn núi, nhưng hiện tại nàng cũng không còn ở nơi đó. Người này, ngài có biết không?"
Công Tôn Tích cũng không hứng thú xem người Tạ gia cãi nhau. Hắn chỉ để ý an toàn của Tạ Tiêu Vũ. Nếu bọn họ thật sự đi vào bẫy rập, hắn là người ngoài cuộc, cũng khổng thể thả lỏng cảnh giác được.
Nghe vậy, Tiêu Liễu Linh mới chú ý đến Tề Vương. Tề Vương như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng thật vất vả mới có cơ hội thoát khỏi liên hoàn chất vấn của đại nhi tử, Tiêu Liễu Linh đương nhiên phi thường vui vẻ giải đáp vấn đề của Công Tôn Tích: "Người mà ngươi nói, ta biết. Nàng cũng từng là người dân thôn này. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền rời khỏi thôn. Có lẽ đối với thôn này có điều lưu luyến, nàng liền ở sườn núi dựng một gian phòng nhỏ để ở. Hiện tại nàng không có ở đó, ta cũng không biết nguyên nhân. Bởi vì theo như người trong thôn nói, lão nhân kia hẳn sẽ không rời khỏi nơi nàng đang trụ ở đó." Tiêu Liễu Linh đem những gì mình biết để nói ra.
Thực rõ ràng, từ đầu đến cuối, sự việc đều lộ ra quỷ dị. Nhưng rốt cuộc tại sao lại như vậy, nhưng Công Tôn Tích lại hoàn toàn không sờ được đầu đuôi.
Hắn rũ đầu, suy nghĩ, liền tự nhiên mà bị mọi người để sang một bên.
Tiếp đó, Tạ Tiêu Tễ cũng muốn giúp mẫu thân làm chút việc. Tiêu Liễu Linh tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng Tạ Tiêu Tễ ương bướng bám theo nàng. Suy xét đến đại nữ nhi từ nhỏ đã đi theo mình học y thuật, nàng cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Dạy một ít biện pháp phòng hộ đơn giản, chúng tùy tùng liền gia nhập đội ngũ.
Cũng may, Tạ Vân, Tạ Khoáng, Tạ Tiêu Vũ cùng Công Tôn Tích cũng không cậy mạnh mà nói muốn hỗ trợ.
Tạ Khoáng cùng Tạ Vân, không phải là không đau lòng mẫu thân, chẳng qua nghề y bọn họ thật sự không am hiểu. Lấy trình độ chân tay vụng về của bọn họ, tuyệt đối chỉ cần mười lăm phút, họ liền có thể khiến mẫu thân cao giọng quát lớn.
Không giống với hai người kia, Tề Vương Công Tôn Tích cũng không nghĩ động thủ. Hắn hiện tại ở chỗ này cũng chỉ bởi vì người nào đó cũng ở chỗ này.
Tạ Tiêu Vũ đương nhiên không hiểu y thuật, đối với việc xử lý dịch bệnh, cũng không có hứng thú. Hiện tại, nàng thậm chí còn có chút may mắn, may mắn nguyên bản Tạ Tiêu Vũ đối với y thuật cũng không có hứng thú, nếu không nàng không phải là giữa đường lộ ra sao?
Vì thế, bốn người chỉ có thể ở thôn Vụ Lăng nơi nơi đi dạo.
Cảnh tượng trong thôn cùng cửa thôn hoàn toàn không giống nhau, đi vào trong thôn, liền có thể cảm nhận được lực sát thương cực lớn của ôn dịch đối với thôn xóm này. Bốn phía, là một mảnh tĩnh mịch yên tĩnh. Ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng khóc nỉ non, có lẽ nhà ai có người bất hạnh, không kịp thời cứu trị.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn chung quanh, đáy lòng Tạ Tiêu Vũ dấy lên chút đồng cảm, nhưng có chút bất đắc dĩ. Đời trước, nàng không phải học y, gặp được sự tình này chỉ có thể bó tay không có biện pháp. Hơn nữa đây là cổ đại, chọc phải loại bệnh này, trử bỏ chờ chết, còn có thể làm gì?
Suy nghĩ như vậy, Tạ Tiêu Vũ bỗng nhiên lý giải được, mẫu thân vì cái gì sẽ không quan tâm mà từ trong nhà chạy ra.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm quở trách sắc bén, khiến mọi người chú ý: "Nhạc Nông! Ngươi xem! Đều là nữ nhi ngươi dưỡng thật tốt! Hiện giờ nàng ở bên ngoài phát đạt, liền mặc kề sống chết của người trong nhà! Đệ đệ nàng bị cái bệnh này tra tấn đã chết! Nàng còn luôn miệng nói không quan hệ với nàng? Nàng có phải hay không không có một chút lương tâm!" Thanh âm nữ tử bén nhọn, cùng hoàn cảnh an tĩnh chung quanh không hợp nhau.
Bốn người nghe được thanh âm đều không khỏi sửng sốt. Mà khi bọn họ muốn đến gần, để nghe được cẩn thận hơn, lại bị một người gọi lại.
"Nhóm tiểu tử, đừng đến gần. Sự việc của Nhạc gia bọn họ, không quản được!"
Tạ Tiêu Vũ xoay người, chỉ thấy một nữ tử trung niên, đứng ở cửa một gian nhà, trong tay cầm một bao dược liệu. Xem ra là vội vã từ trong phòng chạy ra.
Tạ Tiêu Vũ nhíu mày, có chút không rõ. Lời này là có ý gì?
Nữ tử trung niên thấy người trước mặt không hiểu lời nàng nói, vội vàng bỏ sung: "Các ngươi là người của vị Bồ tát nương nương ở ngoài cửa thôn đi? Ta nói với các ngươi, bà nương của Nhạc gia chính là một người đàn bà đanh đá không hiểu chuyện. Các ngươi không cần phải vào khuyên can!"
Nghe vậy, Tạ Tiêu Vũ cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của phụ nhân kia. Nhưng là "Bồ tát nương nương"? Xưng hô này là đang nói mẫu thân của các nàng sao? Còn.. thực sự chuẩn xác như vậy.
Mà, hộ nhân gia họ "Nhạc"?
Trong đầu Tạ Tiêu Vũ mơ hồ xuất hiện một thân ảnh.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tạ Tiêu Vũ liền biết, Tề Vương cũng phát hiện ra Trương Sấm. Nhưng hiện tại, bọn họ không có khả năng trực tiếp tiến lên bắt chuyện với Trương Sấm. Rốt cuộc, ở đây cũng chỉ có nàng cùng Tề Vương đã từng tiếp xúc qua với hắn. Hơn nữa, giờ khắc này, đối với mọi người còn có một việc quan trọng hơn đó là vào núi tìm mẫu thân.
Xem ra, nếu muốn tìm Trương Sấm để hỏi chuyện, chỉ có thể chờ hành trình ngày hôm nay kết thúc. Hơn nữa, lần trước nàng nói dối, có điểm chột dạ, còn phải giao ước trước với Công Tôn Tích.
Cho nên, hiện tại, nàng chỉ có thể hy vọng Trương Sấm không phải chỉ ở khách điếm Vận may để ăn cơm, mà là ở trọ. Bất quá, Trương Sấm hình như vừa mới đem hành lý cho tiểu nhị, kia hơn phân nửa chính là dừng chân?
Vừa suy nghĩ Tạ Tiêu Vũ vừa dưới sự thúc giục của tỷ tỷ, đi lên xe. Tiếp đó, xe ngựa liền hướng thôn Vụ Lăng ở hướng Tây Nam mà đi, mã bất đình đề (ngựa không dừng vó, một khắc đều không dừng, cứ theo phía trước mà chạy) mà chạy.
Dọc theo đường đi, Tạ Tiêu Tễ tràn đầy kích động cùng khẩn trương. Tạ Tiêu Vũ chỉ có thể dừng suy nghĩ trong lòng mà trấn an tỷ tỷ.
Nhưng mà, khi bọn hắn đi vào nơi mà ngày hôm qua đã gặp được lão nhân, lại phát hiện vị lão nhân gia kia đã không còn ở đấy nữa. Giống như một tầng quỷ dị bóng ma vậy. Chẳng lẽ, lão nhân kia là có người có ý an bài? Hoặc có người nghĩ dẫn đường cho bọn họ đến Vụ Lăng? Nhưng mục đích đối phương là gì?
Đối với việc này, Tạ Vân trực tiếp đưa ra suy nghĩ lùi lại, nhưng Tạ Khoáng lại quyết đoán cự tuyệt. Chỉ cần có thể tìm được mẫu thân, liền tính đây là tin tức giả, hắn cũng muốn thử một lần. Lại nói, nếu thật sự có người muốn nhắm vào đoàn người bọn họ, bọn họ làm sao có thể muốn tránh là tránh được?
Nếu phỏng đoán như vậy, khách điếm nơi bọn họ trọ lại kia, hơn phân nửa là có vấn đề. Làm hài tử của đương triều thái phó, Tạ Khoáng cũng không phải là một người sợ phiền phức. Hơn nữa, nếu khách điếm Vận may thực sự có vấn đề, hắn liền tìm chứng cứ! Giết tận gốc!
Loại suy nghĩ này, không thể nói lỗ mãng được. Tạ Tiêu Vũ vốn tưởng rằng lúc này Công Tôn Tích lại sẽ đưa ra một cái nhìn không giống nhau, nhưng không nghĩ tới, hắn cái gì cũng không nói.
Tạ Vân thấy ý kiến của mình bị đại ca phủ nhận, cũng chỉ có thể bĩu môi. Suy nghĩ của hắn, vốn cũng không chắc chắm. Thấy mọi người cũng không tán thành, liền từ bỏ. Đoàn người ngay sau đó không nhanh không chậm hướng trên núi đi đến.
Ước chừng mất một canh giờ, mọi người thấy được một thôn xóm. Nhìn lại, còn thấy sương trắng lượn lờ.
Thấy thế, Tạ Tiêu Tễ có chút kích động mà ôm ngực. Nàng có cảm giác, thật nhanh nàng có thể nhìn thấy mẫu thân.
Tạ Tiêu Vũ cũng thực vui vẻ, chẳng qua nàng lại cúi người mà thở hổn hển. Nàng thật sự không thích hợp leo núi, sau này lại không cần phải đi đường núi nữa.
Mọi người đều lộ ra vui mừng. Chỉ có Công Tôn Tích vẫn luôn đi theo sát Tạ Tiêu Vũ, hơi nhíu mày.
Việc hôm nay, không khỏi quá mức thuận lợi rồi.
Ngay sau đó, toàn bộ đội ngũ nhanh chóng tăng tốc độ.
Đến nơi, Tạ Tiêu Vũ phát hiện thôn này cũng không có hoang vắng như trong tưởng tượng. Cửa thôn có một bạch y nam tử, phụ trách nấu nước. Hơi nước bay lên, chính là thấy sương trắng lượn lờ lúc trước bọn họ nhìn thấy. Trừ bỏ nam tử này, còn có vài người ăn mặc giống hắn, đi qua đi lại, tựa hồ rất bận rộn,
Có lẽ là quá bận, nên đối phương không phát hiện được bọn họ xuất hiện.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tạ Tiêu Tễ bỗng nhiên cầm lòng không đậu, không nói hai lời liền xông ra: "Biểu ca!"
Nghe thấy xưng hô này, Tạ Tiêu Vũ liền biết, các nàng đã đi đúng nơi rồi.
Thấy thế, lông mày Công Tôn Tích càng khóa chặt hơn, chẳng lẽ là hắn lo lắng quá rồi?
Nhưng mà, Tạ gia huynh muội cũng đâu thèm quan tâm không khí quỷ dị hay không quỷ dị, sôi nổi chạy lên.
Có lẽ nghe thấy động tĩnh ở cửa thôn, chốc lát sau, một nữ nhân toàn thân mặc bạch y, từ trong phòng đi ra.
Nhìn đến nữ tử này trong nháy mắt, Tạ Tiêu Tễ trực tiếp vọt lên, ôm lấy nàng: "Nương, ta rốt cuộc tìm được ngươi, ngươi không có việc gì liền tốt."
Không sai, người đi ra từ trong phòng, chính là mẫu thân Tiêu Liễu Linh mà họ vẫn luôn tìm. Nhưng Tiêu Liễu Linh còn không nhìn rõ tình huống trước mắt, liền bị đại nữ nhi ôm chặt lấy,
Tiêu Liễu Linh sửng sốt. Mà khi nàng nhìn thấy rõ người trong lòng ngực là ai, nàng vội vàng đẩy ra: "Buông ra, buông ra, trên người ta có đồ vật không sạch sẽ, nếu bị bệnh thì phải làm sao bây giờ!"
Ngữ khí của Tiêu Liễu Linh cực kỳ nghiêm khắc, nhưng vào trong tai Tạ Tiêu Tễ, lại không có nửa điểm trách cứ. Nàng vui mừng lau nước mắt, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Tiêu Liễu Linh tức giận trừng Tạ Tiêu Tễ một cái, sau đó xoay người nhìn mọi người ở cửa thôn đang đi tới: "Ngươi.. Các ngươi như thế nào đều tới đây?"
Tạ Tiêu Vũ hướng mẫu thân cười cười, trong lòng lại nhịn không được mà nói, còn không phải bởi vì ngài rời nhà đi ra ngoài sao. Bất quá hiện tại, hai vị ca ca, một vị tỷ tỷ đang ở đây, nếu muốn trách cứ mẫu thân, cũng không tới phiên nàng. Làm muội muội nhỏ nhất, nàng liền phụ trách ngoan ngoãn đứng ở một bên xem diễn là tốt rồi.
Quả nhiên, nghe được câu hỏi của Tiêu Liễu Linh, Tạ Khoáng lập tức đứng dậy: "Việc này liền muốn hỏi mẫu thân, rốt cuộc tâm người có bao nhiêu cứng rắn, mới có thể vứt bỏ cả gia đình chúng ta, tới địa phương quỷ quái này."
Nghe vậy, sắc mặc Tiêu Liễu Linh có chút khó coi. Nhưng nàng biết, muốn nghe một lời hay từ miệng của đại nhi tử cơ bản là không có khả năng. Thậm chí nhị nhi tử vốn là một hài tử yêu lảm nhảm, nhưng dưới ảnh hưởng của đại ca, cũng không nói một câu nào.
"Ta.. Ta không phải là vì nghĩ cứu người dân bị dịch bệnh hay sao!" Tuy rằng yếu thế, nhưng Tiêu Liễu Linh vẫn quật cường phản bác lại.
Ngay sau đó, Tạ Khoáng lập tức nói: "Vâng vâng vâng, là cứu người dân bị bệnh, vứt gia đình bỏ con."
Nghe vậy, Tiêu Liễu Linh chỉ có thể tức giận mà không muốn cùng đứa con trai này nói chuyện. Hài tử chết tiệt này, có thể không nói chuyện được hay không!
Tạ Tiêu Vũ đứng xem một bên, nhưng trên mặt tràn đầy khiếp sợ. Vị đại ca này của nàng, thật dám nói. Xem ra nàng lúc trước cảm thấy nhị ca độc miệng, là bởi vì chưa kiến thức qua công lực của đại ca. Không, hai người này, căn bản không thể so sánh!
Nhìn thấy mẫu thân bị ăn mệt, Tạ Tiêu Tễ cùng Tạ Vân nhịn không được mà che miệng cười. Công Tôn Tích cũng đứng dậy nói: "Tạ phu nhân, ngài hảo. Ta có vấn đề này, muốn phu nhân giải đáp một chút. Buổi chiều ngày hôm qua, chúng ta gặp một lão nhân ở sườn núi, nhưng hiện tại nàng cũng không còn ở nơi đó. Người này, ngài có biết không?"
Công Tôn Tích cũng không hứng thú xem người Tạ gia cãi nhau. Hắn chỉ để ý an toàn của Tạ Tiêu Vũ. Nếu bọn họ thật sự đi vào bẫy rập, hắn là người ngoài cuộc, cũng khổng thể thả lỏng cảnh giác được.
Nghe vậy, Tiêu Liễu Linh mới chú ý đến Tề Vương. Tề Vương như thế nào sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Tuy trong lòng có nghi hoặc nhưng thật vất vả mới có cơ hội thoát khỏi liên hoàn chất vấn của đại nhi tử, Tiêu Liễu Linh đương nhiên phi thường vui vẻ giải đáp vấn đề của Công Tôn Tích: "Người mà ngươi nói, ta biết. Nàng cũng từng là người dân thôn này. Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, liền rời khỏi thôn. Có lẽ đối với thôn này có điều lưu luyến, nàng liền ở sườn núi dựng một gian phòng nhỏ để ở. Hiện tại nàng không có ở đó, ta cũng không biết nguyên nhân. Bởi vì theo như người trong thôn nói, lão nhân kia hẳn sẽ không rời khỏi nơi nàng đang trụ ở đó." Tiêu Liễu Linh đem những gì mình biết để nói ra.
Thực rõ ràng, từ đầu đến cuối, sự việc đều lộ ra quỷ dị. Nhưng rốt cuộc tại sao lại như vậy, nhưng Công Tôn Tích lại hoàn toàn không sờ được đầu đuôi.
Hắn rũ đầu, suy nghĩ, liền tự nhiên mà bị mọi người để sang một bên.
Tiếp đó, Tạ Tiêu Tễ cũng muốn giúp mẫu thân làm chút việc. Tiêu Liễu Linh tuy rằng muốn cự tuyệt, nhưng Tạ Tiêu Tễ ương bướng bám theo nàng. Suy xét đến đại nữ nhi từ nhỏ đã đi theo mình học y thuật, nàng cuối cùng vẫn là đáp ứng.
Dạy một ít biện pháp phòng hộ đơn giản, chúng tùy tùng liền gia nhập đội ngũ.
Cũng may, Tạ Vân, Tạ Khoáng, Tạ Tiêu Vũ cùng Công Tôn Tích cũng không cậy mạnh mà nói muốn hỗ trợ.
Tạ Khoáng cùng Tạ Vân, không phải là không đau lòng mẫu thân, chẳng qua nghề y bọn họ thật sự không am hiểu. Lấy trình độ chân tay vụng về của bọn họ, tuyệt đối chỉ cần mười lăm phút, họ liền có thể khiến mẫu thân cao giọng quát lớn.
Không giống với hai người kia, Tề Vương Công Tôn Tích cũng không nghĩ động thủ. Hắn hiện tại ở chỗ này cũng chỉ bởi vì người nào đó cũng ở chỗ này.
Tạ Tiêu Vũ đương nhiên không hiểu y thuật, đối với việc xử lý dịch bệnh, cũng không có hứng thú. Hiện tại, nàng thậm chí còn có chút may mắn, may mắn nguyên bản Tạ Tiêu Vũ đối với y thuật cũng không có hứng thú, nếu không nàng không phải là giữa đường lộ ra sao?
Vì thế, bốn người chỉ có thể ở thôn Vụ Lăng nơi nơi đi dạo.
Cảnh tượng trong thôn cùng cửa thôn hoàn toàn không giống nhau, đi vào trong thôn, liền có thể cảm nhận được lực sát thương cực lớn của ôn dịch đối với thôn xóm này. Bốn phía, là một mảnh tĩnh mịch yên tĩnh. Ngẫu nhiên còn truyền ra tiếng khóc nỉ non, có lẽ nhà ai có người bất hạnh, không kịp thời cứu trị.
Nhìn cảnh tượng hoang tàn chung quanh, đáy lòng Tạ Tiêu Vũ dấy lên chút đồng cảm, nhưng có chút bất đắc dĩ. Đời trước, nàng không phải học y, gặp được sự tình này chỉ có thể bó tay không có biện pháp. Hơn nữa đây là cổ đại, chọc phải loại bệnh này, trử bỏ chờ chết, còn có thể làm gì?
Suy nghĩ như vậy, Tạ Tiêu Vũ bỗng nhiên lý giải được, mẫu thân vì cái gì sẽ không quan tâm mà từ trong nhà chạy ra.
Bỗng nhiên, một đạo thanh âm quở trách sắc bén, khiến mọi người chú ý: "Nhạc Nông! Ngươi xem! Đều là nữ nhi ngươi dưỡng thật tốt! Hiện giờ nàng ở bên ngoài phát đạt, liền mặc kề sống chết của người trong nhà! Đệ đệ nàng bị cái bệnh này tra tấn đã chết! Nàng còn luôn miệng nói không quan hệ với nàng? Nàng có phải hay không không có một chút lương tâm!" Thanh âm nữ tử bén nhọn, cùng hoàn cảnh an tĩnh chung quanh không hợp nhau.
Bốn người nghe được thanh âm đều không khỏi sửng sốt. Mà khi bọn họ muốn đến gần, để nghe được cẩn thận hơn, lại bị một người gọi lại.
"Nhóm tiểu tử, đừng đến gần. Sự việc của Nhạc gia bọn họ, không quản được!"
Tạ Tiêu Vũ xoay người, chỉ thấy một nữ tử trung niên, đứng ở cửa một gian nhà, trong tay cầm một bao dược liệu. Xem ra là vội vã từ trong phòng chạy ra.
Tạ Tiêu Vũ nhíu mày, có chút không rõ. Lời này là có ý gì?
Nữ tử trung niên thấy người trước mặt không hiểu lời nàng nói, vội vàng bỏ sung: "Các ngươi là người của vị Bồ tát nương nương ở ngoài cửa thôn đi? Ta nói với các ngươi, bà nương của Nhạc gia chính là một người đàn bà đanh đá không hiểu chuyện. Các ngươi không cần phải vào khuyên can!"
Nghe vậy, Tạ Tiêu Vũ cuối cùng cũng minh bạch ý tứ của phụ nhân kia. Nhưng là "Bồ tát nương nương"? Xưng hô này là đang nói mẫu thân của các nàng sao? Còn.. thực sự chuẩn xác như vậy.
Mà, hộ nhân gia họ "Nhạc"?
Trong đầu Tạ Tiêu Vũ mơ hồ xuất hiện một thân ảnh.