Bài viết: 52 

Chương 20: Tâm loạn.
[HIDE-THANKS]
Công Tôn Hàn cùng Cao Phàm Sương đính ước vào ngày 7 tháng 7, nơi đính ước còn là một góc hẻo lãnh nào đó ở bờ sông phía Đông thành.
Căn cứ theo miêu tả của nguyên tác giả, đó là một nơi mà mọi người không dễ dàng phát hiện. Bên cạnh có một cây liễu cổ thủ, dưới chân cây liễu có một con thuyền nhỏ không người neo ở đó.
Ngày 7 tháng 7, tuy không phải là lễ Thất tịch ở Ninh Quốc, nhưng ngày này, bá tính Ninh Quốc sẽ thả hoa đặng dọc theo bờ sông. Cầu mong mưa thuận gió hòa, mua thù có thể có một mùa thu hoạch tốt.
Đây còn là ngày để mọi người có thể thả hoa đăng cầu vận may. Bá tính cũng mượn cơ hội này, đem tâm nguyện trong lòng mình để báo cho thần linh.
Bởi vì nguyên nhân này, nên thứ nữ không được sủng như Cao Phàm Sương mới có cơ hội ra khỏi cửa buổi tối. Cũng vì thế, Thái tử Công Tôn Hàn mới có thể có cơ hội chế tạo hoàn cảnh "Ngẫu nhiên gặp được".
Cho nên, nếu nàng muốn trở thành người đứng xem trong truyền thuyết kia, nàng không chỉ phải đi dọc bờ sông mà còn phải tìm được cây dương liễu cùng con thuyền nhỏ không người kia.
Dùng xong bữa tối, Tạ Tiêu Vũ liền đi tìm mẫu thân, nói muốn mang Thanh Liên cùng Hồng Diệp ra cửa cầu phúc. Hy vọng thông qua cầu phúc có thể làm cho thần linh phù hộ cho Tạ gia cả đời bình an.
Lời này của Tạ Tiêu Vũ tất nhiên là chạm đến đáy lòng của Tiêu Liễu Linh. Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
Lần này, tỷ tỷ như cũ đứng ở một bên, nói cũng muốn đi cùng. Nhưng lần nay Tạ Tiêu Vũ không có ngăn cản tỷ tỷ.
Từ mức độ nào đó mà nói, Tạ Tiêu Vũ kỳ thật đã tiếp nhận tỷ tỷ Tạ Tiêu Tễ này rồi. Nàng cảm thấy mình không cần thiết phải đề phòng tỷ tỷ, hơn nữa nàng thực sự muốn cùng tỷ tỷ đi du ngoạn. Lại nói, nếu nàng thực sự cự tuyệt. Chẳng lẽ tỷ tỷ lại không thể tự mình ra cửa?
Nếu tỷ tỷ tự mình ra cửa, còn trùng hợp thấy được Cao Phàm Sương cùng Thái tử hẹn hò, không chừng tỷ tỷ lại muốn tránh ở góc nào mà nàng không nhìn thấy để khóc.
Phân tích các mặt lợi hại, Tạ Tiêu Vũ cảm thấy, còn không bằng hai người cùng đi. Cùng lắm gặp phải Thái tử cùng Cao Phàm Sương, nàng liền nhanh chóng mang tỷ tỷ cách đi thật xa.
Vì thế, một hàng năm người, một lần nữa đi ra cửa hướng con sông ở Đông thành mà đi.
Khi các nàng đến Đông thành đã là giờ Tuất canh ba. Nếu là ngày bình thường, giờ này, ở trên đường chỉ có người báo canh giờ gõ mõ mà thôi. Nhưng hiện tại, trên đường náo nhiệt, tấp nấp toàn người với người.
Chuyến đi này, Tạ Tiêu Vũ là có mục đích, nhưng chợ đêm ở Tuy Thành xác thực là cho nàng hứng thú cùng tò mò.
Ngày này có không ít người lớn mang theo tiểu hài tử ra cửa, bởi vậy chợ đem tất nhiên là không thể thiếu những món đồ chơi thức ăn dành cho tiểu hài từ: Tượng đất, đồ chơi làm bằng đường, bánh gạo kê, bánh bông tuyết.. Ngoài ra, son phấn lược túi thơm dành cho nữ tử cũng rực rỡ muôn màu.
Đồ bày ở quầy hàng chợ đêm tự nhiên là không đáng giá bao nhiêu tiền. Nhưng mấy thứ này tuy rẻ nhưng lại rất thú vị.
Tạ Tiêu Vũ khi thì chạy đến quầy hàng này, khi thì chạy đến quầy hàng kia, làm không biết mệt.
Nhưng mà liền đi đến một con đường, nàng cùng tỷ tỷ lại không đi cùng với nhau.
Tạ Tiêu Vũ muốn đi phía tả (trái), bởi vì hướng này thông ra con sông mọi người thả hoa đăng, thuận tiện nàng có thể tìm mục tiêu của nàng. Tạ Tiêu Tễ muốn đi hướng hữu (phải), nguyên nhân cụ thể không nói rõ.
Đũng lúc này, Hồng Diệp bỗng nhiên chỉ về phía trước nói: "Tiểu thư, ngươi xem. Bên phải kia không phải là cửa hàng điểm tâm Vương gia mà người thích ăn nhất sao!" Nói, Hồng Diệp liền cực kỳ hưng phấn mà trực tiếp lôi kéo tay Thanh Liên chạy qua.
Cửa hàng điểm tâm Vương gia, là ăn rất ngon. Nhưng là Tạ Tiêu Vũ trước kia thích, còn nàng chủ yếu chỉ là cảm giác qua loa đại khái, có cũng được không có cũng không sao.
Bất quá, nếu Hồng Diệp lựa chọn giúp nàng bên phải, nàng tổng không thể cứ khăng khăng hướng bên trái đi.
Lại tính canh giờ, Cao Phàm Sương hiện tại hẳn là vừa mới thoát khỏi vị tỷ tỷ phiền toái kia. Như thế, nàng cũng còn nhiều thời gian.
Tạ Tiêu Vũ quay hướng bên trái nhìn nhìn một chút, sau đó liền kéo tay tỷ tỷ, đi theo Hồng Diệp cùng Thanh Liên.
Cũng không biết các nàng là vận tốt, vừa lúc không có ai xếp hàng hay là hôm nay cửa hàng Vương gia chuẩn bị nhiều điểm tâm hơn mọi ngày. Không bao lâu sau, Hồng Diệp cùng Thanh Liên liền đã trở lại. Mà lúc này, Tạ Tiêu Vũ cùng tỷ tỷ lại đang vui vẻ nghiên cứu phấn son ven đường.
Trước khi xuyên qua, Tạ Tiêu Vũ kỳ thật không bao giờ trang điểm. Không phải bởi vì phiền toái, mà là lo lắng cho làn da đáng thương của nàng. Nhưng hiện tại, son phấn nơi này đều thuần thiên nhiên, chỉ cần không phải gặp phải dị ứng, liền không có vấn đề gì. Hơn nữa bên người có một tỷ tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc, hai nha hoàn chuyên môn vì nàng mà trang điểm, làm cho Tạ Tiêu Vũ đối với chuyện này cảm thấy hứng thú hơn.
Cầm trong tay một hộp phấn thơm mùi hoa hồng, Tạ tiêu Vũ đưa cho tỷ tỷ xem, nhưng tỷ tỷ lại không có tiếp. Nàng nghi hoắc ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ che miệng cười trộm, mắt nâng lên nhìn phía sau nàng.
Chẳng lẽ, phía sau nàng có đồ vật gì kỳ quái?
Nghi hoặc, Tạ Tiêu Vũ quay đầu lại xem. Vừa lúc, một tuyệt thế dung nhan cứ thế xuất hiện ở tầm mắt nàng. Chỉ thấy Công Tôn Tích đang đứng ngay phía sau nàng, mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Trái tim Tạ Tiêu Vũ bỗng nhảy dựng lên, theo bản năng mà dịch về phía sau nửa bước. Công Tôn Tích đứng gần như vậy, lại rất tuấn tú, nàng có chút không chịu nổi! Quá dọa người!
Người này đúng là cố ý mà! Không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng, là ma quỷ sao! Còn có, lúc trước tỷ tỷ khăng khăng phải đi hướng này, Hồng Diệp cũng đột nhiên phản ứng khẩn cấp đi hướng này, đều là cố ý chăng! Có lẽ những người này đã sớm thương lượng, chính là để tác hợp cho nàng cùng Tề Vương.
Nàng đưa mắt nhìn Hồng Diệp đang đứng bên cạnh, quả nhiên phát hiện ánh mắt Hồng Diệp có chút muốn chạy trốn. Tiểu nha đầu này, lá gan cũng thật lớn. Liền hai lần rồi, lúc này nàng thật sự muốn đem nha đầu này bán đi quá. Lại nói, lần trước, nàng còn chưa có tính sổ với tiểu nha đầu này đâu.
Hồng Diệp tự nhiên là biết mình bị tiểu thư nhà mình nhớ thương. Nhưng trải qua nàng phân tích cùng quan sát, chỉ cần ở thời điểm tiểu thư tức giận, nàng chỉ cần nỗ lực làm giảm sự tồn tại. Chờ một thời gian, tiểu thư liền sẽ đem sự tình quên sạch sẽ. Bất quá, nàng vẫn thật cẩn thận hướng phía sau Thanh Liên mà rụt rụt.
Công Tôn Tích nhìn đến Tạ Tiêu Vũ bị hắn làm cho hoảng sợ, liền theo bản năng lùi lại phía sau một bước, tránh cho khí thế của mình làm Tiêu Vũ không thở nổi.
Cùng lúc đó, Công Tôn Tích không biết từ nơi nào lấy ra một hộp gấm.
"Hôm nay là một ngày tốt, đều nói việc trong nghĩ trong lòng sự sẽ thành. Đây là lễ vật ta muốn tặng cho ngươi, hy vọng Tiêu Vũ có thể nhận lấy." Nói, Công Tôn Tích đưa chiếc hộp gấm trong tay đưa về phía trước.
Không cần đoán, Tạ Tiêu Vũ cũng biết đồ trong hộp gấm chính là bộ vòng cổ ngày hôm qua hắn đấu giá được. Chẳng qua, phần lễ vật này, nàng nhận không nổi.
Nàng nâng tay lên, chuẩn bị đem phần lễ vật này đẩy trở về. Còn không đợi tay nàng nâng lên, lời chưa kịp nói ra thì một bàn tay trắng nõn đưa ra tiếp nhận cái hộp này.
"Cảm ơn Vương gia, phần lễ vật này, trong lòng tiểu thư nhất định vui mừng. Chỉ là tiểu thư ngượng ngùng." Người tiếp nhận hộp gấm cùng đường hoàng nói ra những lời đó, không phải ai khác, chính là Hồng Diệp đang đứng ở phía sau Thanh Liên.
Tiểu nha đầu này, Tạ Tiêu Vũ nàng còn không có lên tiếng, dám tự ý chủ trương tiếp nhận lễ vật! Trong lòng Tạ Tiêu Vũ hạ quyết tâm nhất định phải hảo hảo thu thập Hồng Diệp.
Tạ Tiêu Vũ muốn cướp hộp gấm trên tay Hồng Diệp để trả lại Tề Vương. Còn không chờ nàng động thủ, Công Tôn Tích lại nói chuyện.
Nghe tỷ tỷ nói, Tiêu Vũ gần đây thích thêu thùa. Ta liền phái người đi Giang Nam, mua sắm sợi tơ cùng vải dệt tốt nhất. Hiện tại, vừa lúc tặng cho ngươi. "Nói xong, Tả Hòa đứng phía sau hắn liền bưng một hộp gỗ lớn, tiến lên.
Không cần nghĩ cũng biết, phần lễ vật này khẳng định còn đáng giá hơn bộ vòng cổ kia nhiều lần, cho nên nàng càng không thể thu.
Cự tuyệt lễ vật của người khác phải có lễ phép. Tạ Tiêu Vũ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười hiền lành. Nhưng mà, liền ở thời điểm nàng cố điều chỉnh biểu tình trên mặt, tỷ tỷ nàng lại hướng Xuân Tuyết sử ánh mắt. Lập tức, Xuân Tuyết trực tiếp tiến lên nhận hộp gỗ từ tay Tả Hòa.
" Tề Vương có tâm, nhìn dáng vẻ này, Tiêu Vũ có thể gả cho ngươi, chính là phúc phận của nàng."Tạ Tiêu tễ bước lên trước một bước, thập phần khách khí nói.
Tạ Tieu Vũ kinh ngạc nhìn thao tác của mọi người, rõ ràng nàng mới là chính chủ nhưng như thế nào một lời cũng chưa kịp nói, động tác gì cũng chưa kịp làm. Giờ khác này, Tạ Tiêu Vũ có cảm giác mình bị một đám người liên hợp bán đi.
Việc đã đến nước này, Tạ Tiêu Vũ còn có thể nói gì được nữa? Trả lại lễ vật sao? Phải biết rằng xung quanh còn rất nhiều người qua lại. Nếu như nàng thật sự làm như vậy, chỉ sợ ngày mai, nàng cùng Tề Vương thành đối tượng thảo luận của toàn bộ dân chúng Tuy Thánh.
Cứ như vậy, Tề Vương Công Tôn Tích gia nhập vào đi cùng các nàng.
Nguyên bản còn đang tung tăng nhảy nhót, chỗ nọ ngó một cái, chỗ kia ngó một cái, có Tề Vương gia nhập, Tạ Tiêu Vũ nháy mắt trở nên an tĩnh. Tề Vương cũng không nói nhiều, chỉ đi dạo cùng các nàng. Ngược lại, Hồng Diệp cùng Tạ Tiêu Tễ lại hỗ động (tương tác qua lại) nhiều nhất.
Tạ Tiêu Vũ bĩu bĩu môi, có chút không vui trong lòng. Chỉ sợ bởi vì chuyện tác hợp cho nàng cùng Tề Vương, mới khiến cho tỷ tỷ cùng Hồng Diệp thân cận như thế.
Bất quá, Tạ Tiêu Vũ cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thoáng qua Công Tôn Tích đang đi ở phía trước các nàng.
Kỳ thật nàng cũng không chán ghét Công Tôn Tích như vậy. Lúc đầu nàng bài xích cũng bởi miêu tả trong nguyên tác quá ác liệt. Nếu như ở thế giới này, nàng một hai phải tìm một người để thành thân, Tề Vương có lẽ.. có lẽ là một lựa chọn không tồi?
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ lắc lắc đầu. Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, như thế nào bỗng nhiên lại có thể tiếp thu được việc cùng người này thành thân! Nàng một hoàng hoa khuê nữ, suy nghĩ rối loạn lung tung cái gì! Không đúng, không nói đến vấn đề hoàng hoa khuê nữ! Mục tiêu của nàng từ đầu đến cuối là ôm chặt đùi nữ chủ, tìm cơ hội tồn tại, sau đó rời xa nghịch vương này!
Như thế nào hiện tại nàng lại bị những người xung quanh tẩy não rồi?
* * *
Cứ như vậy, sự xuất hiện của Tề Vương Công Tôn Tích là Tạ Tiêu Vũ rối loạn. Đến nỗi mục đích ban đầu của nàng cũng bị quên không còn một mảnh.
Đúng vậy, Cao Phàm Sương cùng Thái Tử hẹn hò, có quan hệ gì với nàng đâu.
Còn việc thanh toán nợ cũ với Hồng Diệp, cũng không biết đến bao giờ Tạ Tiêu Vũ mới thực hiện được.
Căn cứ theo miêu tả của nguyên tác giả, đó là một nơi mà mọi người không dễ dàng phát hiện. Bên cạnh có một cây liễu cổ thủ, dưới chân cây liễu có một con thuyền nhỏ không người neo ở đó.
Ngày 7 tháng 7, tuy không phải là lễ Thất tịch ở Ninh Quốc, nhưng ngày này, bá tính Ninh Quốc sẽ thả hoa đặng dọc theo bờ sông. Cầu mong mưa thuận gió hòa, mua thù có thể có một mùa thu hoạch tốt.
Đây còn là ngày để mọi người có thể thả hoa đăng cầu vận may. Bá tính cũng mượn cơ hội này, đem tâm nguyện trong lòng mình để báo cho thần linh.
Bởi vì nguyên nhân này, nên thứ nữ không được sủng như Cao Phàm Sương mới có cơ hội ra khỏi cửa buổi tối. Cũng vì thế, Thái tử Công Tôn Hàn mới có thể có cơ hội chế tạo hoàn cảnh "Ngẫu nhiên gặp được".
Cho nên, nếu nàng muốn trở thành người đứng xem trong truyền thuyết kia, nàng không chỉ phải đi dọc bờ sông mà còn phải tìm được cây dương liễu cùng con thuyền nhỏ không người kia.
Dùng xong bữa tối, Tạ Tiêu Vũ liền đi tìm mẫu thân, nói muốn mang Thanh Liên cùng Hồng Diệp ra cửa cầu phúc. Hy vọng thông qua cầu phúc có thể làm cho thần linh phù hộ cho Tạ gia cả đời bình an.
Lời này của Tạ Tiêu Vũ tất nhiên là chạm đến đáy lòng của Tiêu Liễu Linh. Nàng không suy nghĩ nhiều, lập tức đáp ứng.
Lần này, tỷ tỷ như cũ đứng ở một bên, nói cũng muốn đi cùng. Nhưng lần nay Tạ Tiêu Vũ không có ngăn cản tỷ tỷ.
Từ mức độ nào đó mà nói, Tạ Tiêu Vũ kỳ thật đã tiếp nhận tỷ tỷ Tạ Tiêu Tễ này rồi. Nàng cảm thấy mình không cần thiết phải đề phòng tỷ tỷ, hơn nữa nàng thực sự muốn cùng tỷ tỷ đi du ngoạn. Lại nói, nếu nàng thực sự cự tuyệt. Chẳng lẽ tỷ tỷ lại không thể tự mình ra cửa?
Nếu tỷ tỷ tự mình ra cửa, còn trùng hợp thấy được Cao Phàm Sương cùng Thái tử hẹn hò, không chừng tỷ tỷ lại muốn tránh ở góc nào mà nàng không nhìn thấy để khóc.
Phân tích các mặt lợi hại, Tạ Tiêu Vũ cảm thấy, còn không bằng hai người cùng đi. Cùng lắm gặp phải Thái tử cùng Cao Phàm Sương, nàng liền nhanh chóng mang tỷ tỷ cách đi thật xa.
Vì thế, một hàng năm người, một lần nữa đi ra cửa hướng con sông ở Đông thành mà đi.
Khi các nàng đến Đông thành đã là giờ Tuất canh ba. Nếu là ngày bình thường, giờ này, ở trên đường chỉ có người báo canh giờ gõ mõ mà thôi. Nhưng hiện tại, trên đường náo nhiệt, tấp nấp toàn người với người.
Chuyến đi này, Tạ Tiêu Vũ là có mục đích, nhưng chợ đêm ở Tuy Thành xác thực là cho nàng hứng thú cùng tò mò.
Ngày này có không ít người lớn mang theo tiểu hài tử ra cửa, bởi vậy chợ đem tất nhiên là không thể thiếu những món đồ chơi thức ăn dành cho tiểu hài từ: Tượng đất, đồ chơi làm bằng đường, bánh gạo kê, bánh bông tuyết.. Ngoài ra, son phấn lược túi thơm dành cho nữ tử cũng rực rỡ muôn màu.
Đồ bày ở quầy hàng chợ đêm tự nhiên là không đáng giá bao nhiêu tiền. Nhưng mấy thứ này tuy rẻ nhưng lại rất thú vị.
Tạ Tiêu Vũ khi thì chạy đến quầy hàng này, khi thì chạy đến quầy hàng kia, làm không biết mệt.
Nhưng mà liền đi đến một con đường, nàng cùng tỷ tỷ lại không đi cùng với nhau.
Tạ Tiêu Vũ muốn đi phía tả (trái), bởi vì hướng này thông ra con sông mọi người thả hoa đăng, thuận tiện nàng có thể tìm mục tiêu của nàng. Tạ Tiêu Tễ muốn đi hướng hữu (phải), nguyên nhân cụ thể không nói rõ.
Đũng lúc này, Hồng Diệp bỗng nhiên chỉ về phía trước nói: "Tiểu thư, ngươi xem. Bên phải kia không phải là cửa hàng điểm tâm Vương gia mà người thích ăn nhất sao!" Nói, Hồng Diệp liền cực kỳ hưng phấn mà trực tiếp lôi kéo tay Thanh Liên chạy qua.
Cửa hàng điểm tâm Vương gia, là ăn rất ngon. Nhưng là Tạ Tiêu Vũ trước kia thích, còn nàng chủ yếu chỉ là cảm giác qua loa đại khái, có cũng được không có cũng không sao.
Bất quá, nếu Hồng Diệp lựa chọn giúp nàng bên phải, nàng tổng không thể cứ khăng khăng hướng bên trái đi.
Lại tính canh giờ, Cao Phàm Sương hiện tại hẳn là vừa mới thoát khỏi vị tỷ tỷ phiền toái kia. Như thế, nàng cũng còn nhiều thời gian.
Tạ Tiêu Vũ quay hướng bên trái nhìn nhìn một chút, sau đó liền kéo tay tỷ tỷ, đi theo Hồng Diệp cùng Thanh Liên.
Cũng không biết các nàng là vận tốt, vừa lúc không có ai xếp hàng hay là hôm nay cửa hàng Vương gia chuẩn bị nhiều điểm tâm hơn mọi ngày. Không bao lâu sau, Hồng Diệp cùng Thanh Liên liền đã trở lại. Mà lúc này, Tạ Tiêu Vũ cùng tỷ tỷ lại đang vui vẻ nghiên cứu phấn son ven đường.
Trước khi xuyên qua, Tạ Tiêu Vũ kỳ thật không bao giờ trang điểm. Không phải bởi vì phiền toái, mà là lo lắng cho làn da đáng thương của nàng. Nhưng hiện tại, son phấn nơi này đều thuần thiên nhiên, chỉ cần không phải gặp phải dị ứng, liền không có vấn đề gì. Hơn nữa bên người có một tỷ tỷ xinh đẹp như hoa như ngọc, hai nha hoàn chuyên môn vì nàng mà trang điểm, làm cho Tạ Tiêu Vũ đối với chuyện này cảm thấy hứng thú hơn.
Cầm trong tay một hộp phấn thơm mùi hoa hồng, Tạ tiêu Vũ đưa cho tỷ tỷ xem, nhưng tỷ tỷ lại không có tiếp. Nàng nghi hoắc ngẩng đầu lên nhìn tỷ tỷ, lại thấy tỷ tỷ che miệng cười trộm, mắt nâng lên nhìn phía sau nàng.
Chẳng lẽ, phía sau nàng có đồ vật gì kỳ quái?
Nghi hoặc, Tạ Tiêu Vũ quay đầu lại xem. Vừa lúc, một tuyệt thế dung nhan cứ thế xuất hiện ở tầm mắt nàng. Chỉ thấy Công Tôn Tích đang đứng ngay phía sau nàng, mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Trái tim Tạ Tiêu Vũ bỗng nhảy dựng lên, theo bản năng mà dịch về phía sau nửa bước. Công Tôn Tích đứng gần như vậy, lại rất tuấn tú, nàng có chút không chịu nổi! Quá dọa người!
Người này đúng là cố ý mà! Không một tiếng động xuất hiện phía sau nàng, là ma quỷ sao! Còn có, lúc trước tỷ tỷ khăng khăng phải đi hướng này, Hồng Diệp cũng đột nhiên phản ứng khẩn cấp đi hướng này, đều là cố ý chăng! Có lẽ những người này đã sớm thương lượng, chính là để tác hợp cho nàng cùng Tề Vương.
Nàng đưa mắt nhìn Hồng Diệp đang đứng bên cạnh, quả nhiên phát hiện ánh mắt Hồng Diệp có chút muốn chạy trốn. Tiểu nha đầu này, lá gan cũng thật lớn. Liền hai lần rồi, lúc này nàng thật sự muốn đem nha đầu này bán đi quá. Lại nói, lần trước, nàng còn chưa có tính sổ với tiểu nha đầu này đâu.
Hồng Diệp tự nhiên là biết mình bị tiểu thư nhà mình nhớ thương. Nhưng trải qua nàng phân tích cùng quan sát, chỉ cần ở thời điểm tiểu thư tức giận, nàng chỉ cần nỗ lực làm giảm sự tồn tại. Chờ một thời gian, tiểu thư liền sẽ đem sự tình quên sạch sẽ. Bất quá, nàng vẫn thật cẩn thận hướng phía sau Thanh Liên mà rụt rụt.
Công Tôn Tích nhìn đến Tạ Tiêu Vũ bị hắn làm cho hoảng sợ, liền theo bản năng lùi lại phía sau một bước, tránh cho khí thế của mình làm Tiêu Vũ không thở nổi.
Cùng lúc đó, Công Tôn Tích không biết từ nơi nào lấy ra một hộp gấm.
"Hôm nay là một ngày tốt, đều nói việc trong nghĩ trong lòng sự sẽ thành. Đây là lễ vật ta muốn tặng cho ngươi, hy vọng Tiêu Vũ có thể nhận lấy." Nói, Công Tôn Tích đưa chiếc hộp gấm trong tay đưa về phía trước.
Không cần đoán, Tạ Tiêu Vũ cũng biết đồ trong hộp gấm chính là bộ vòng cổ ngày hôm qua hắn đấu giá được. Chẳng qua, phần lễ vật này, nàng nhận không nổi.
Nàng nâng tay lên, chuẩn bị đem phần lễ vật này đẩy trở về. Còn không đợi tay nàng nâng lên, lời chưa kịp nói ra thì một bàn tay trắng nõn đưa ra tiếp nhận cái hộp này.
"Cảm ơn Vương gia, phần lễ vật này, trong lòng tiểu thư nhất định vui mừng. Chỉ là tiểu thư ngượng ngùng." Người tiếp nhận hộp gấm cùng đường hoàng nói ra những lời đó, không phải ai khác, chính là Hồng Diệp đang đứng ở phía sau Thanh Liên.
Tiểu nha đầu này, Tạ Tiêu Vũ nàng còn không có lên tiếng, dám tự ý chủ trương tiếp nhận lễ vật! Trong lòng Tạ Tiêu Vũ hạ quyết tâm nhất định phải hảo hảo thu thập Hồng Diệp.
Tạ Tiêu Vũ muốn cướp hộp gấm trên tay Hồng Diệp để trả lại Tề Vương. Còn không chờ nàng động thủ, Công Tôn Tích lại nói chuyện.
Nghe tỷ tỷ nói, Tiêu Vũ gần đây thích thêu thùa. Ta liền phái người đi Giang Nam, mua sắm sợi tơ cùng vải dệt tốt nhất. Hiện tại, vừa lúc tặng cho ngươi. "Nói xong, Tả Hòa đứng phía sau hắn liền bưng một hộp gỗ lớn, tiến lên.
Không cần nghĩ cũng biết, phần lễ vật này khẳng định còn đáng giá hơn bộ vòng cổ kia nhiều lần, cho nên nàng càng không thể thu.
Cự tuyệt lễ vật của người khác phải có lễ phép. Tạ Tiêu Vũ kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười hiền lành. Nhưng mà, liền ở thời điểm nàng cố điều chỉnh biểu tình trên mặt, tỷ tỷ nàng lại hướng Xuân Tuyết sử ánh mắt. Lập tức, Xuân Tuyết trực tiếp tiến lên nhận hộp gỗ từ tay Tả Hòa.
" Tề Vương có tâm, nhìn dáng vẻ này, Tiêu Vũ có thể gả cho ngươi, chính là phúc phận của nàng."Tạ Tiêu tễ bước lên trước một bước, thập phần khách khí nói.
Tạ Tieu Vũ kinh ngạc nhìn thao tác của mọi người, rõ ràng nàng mới là chính chủ nhưng như thế nào một lời cũng chưa kịp nói, động tác gì cũng chưa kịp làm. Giờ khác này, Tạ Tiêu Vũ có cảm giác mình bị một đám người liên hợp bán đi.
Việc đã đến nước này, Tạ Tiêu Vũ còn có thể nói gì được nữa? Trả lại lễ vật sao? Phải biết rằng xung quanh còn rất nhiều người qua lại. Nếu như nàng thật sự làm như vậy, chỉ sợ ngày mai, nàng cùng Tề Vương thành đối tượng thảo luận của toàn bộ dân chúng Tuy Thánh.
Cứ như vậy, Tề Vương Công Tôn Tích gia nhập vào đi cùng các nàng.
Nguyên bản còn đang tung tăng nhảy nhót, chỗ nọ ngó một cái, chỗ kia ngó một cái, có Tề Vương gia nhập, Tạ Tiêu Vũ nháy mắt trở nên an tĩnh. Tề Vương cũng không nói nhiều, chỉ đi dạo cùng các nàng. Ngược lại, Hồng Diệp cùng Tạ Tiêu Tễ lại hỗ động (tương tác qua lại) nhiều nhất.
Tạ Tiêu Vũ bĩu bĩu môi, có chút không vui trong lòng. Chỉ sợ bởi vì chuyện tác hợp cho nàng cùng Tề Vương, mới khiến cho tỷ tỷ cùng Hồng Diệp thân cận như thế.
Bất quá, Tạ Tiêu Vũ cũng thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thoáng qua Công Tôn Tích đang đi ở phía trước các nàng.
Kỳ thật nàng cũng không chán ghét Công Tôn Tích như vậy. Lúc đầu nàng bài xích cũng bởi miêu tả trong nguyên tác quá ác liệt. Nếu như ở thế giới này, nàng một hai phải tìm một người để thành thân, Tề Vương có lẽ.. có lẽ là một lựa chọn không tồi?
Nghĩ vậy, Tạ Tiêu Vũ lắc lắc đầu. Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy, như thế nào bỗng nhiên lại có thể tiếp thu được việc cùng người này thành thân! Nàng một hoàng hoa khuê nữ, suy nghĩ rối loạn lung tung cái gì! Không đúng, không nói đến vấn đề hoàng hoa khuê nữ! Mục tiêu của nàng từ đầu đến cuối là ôm chặt đùi nữ chủ, tìm cơ hội tồn tại, sau đó rời xa nghịch vương này!
Như thế nào hiện tại nàng lại bị những người xung quanh tẩy não rồi?
* * *
Cứ như vậy, sự xuất hiện của Tề Vương Công Tôn Tích là Tạ Tiêu Vũ rối loạn. Đến nỗi mục đích ban đầu của nàng cũng bị quên không còn một mảnh.
Đúng vậy, Cao Phàm Sương cùng Thái Tử hẹn hò, có quan hệ gì với nàng đâu.
Còn việc thanh toán nợ cũ với Hồng Diệp, cũng không biết đến bao giờ Tạ Tiêu Vũ mới thực hiện được.