Bài viết: 0 

Chương 120: Khó khăn cho ngươi
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Phong Mục Đình nghe xong, đứng phắt dậy, không nói một lời liền chạy thẳng đến phòng Tô Phù Liễu.
Khi đến cửa phòng, hắn tức giận đá tung cửa, bước mạnh vào trong.
Quả nhiên không thấy bóng dáng Tô Phù Liễu, chỉ thấy quần áo của y vứt trên đất.
Rõ ràng là Tô Phù Liễu đã đánh ngất người hầu, thay quần áo của họ rồi bỏ trốn.
Hắn đã nói rồi, chỉ cần y không bỏ nhà đi, hắn sẽ đồng ý mọi yêu cầu của y, vậy mà y vẫn bỏ trốn?
Chẳng lẽ y thật sự không chút lưu luyến gì với hắn sao?
Tô Diễn chạy đến, liếc nhìn cánh cửa lại bị đá tung, không khỏi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ông nghĩ, có lẽ mình nên đề nghị với vương gia rằng, từ nay về sau phòng của Tô Phù Liễu không cần cửa nữa.
Hoặc là, mời một thợ sửa cửa về ở luôn trong phủ.
Ông bước vào, thấy Phong Mục Đình đang giận dữ, chuẩn bị ra lệnh cho người đi bắt Tô Phù Liễu về.
Thế là ông vội vàng đi tới, áp sát bên cạnh, khẽ nói vài câu.
Phong Mục Đình nghe xong, ngọn lửa giận dữ vừa rồi còn đang bùng cháy bỗng chốc tắt ngấm.
Sau đó, hắn ôn hòa nói với Tô Diễn: "Gọi người đến sửa cửa đi."
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.
Để lại Tô Diễn đứng nhìn cánh cửa than thở: "Sửa chữa ba ngày, rồi lại sửa ba ngày nữa, cửa ơi, khổ cho mày quá!"
Trong Hiên Viên Các.
Tô Phù Liễu vẫn đứng chống nạnh đợi Tần Thời.
Đúng lúc y định hỏi xem Tần Thời bao giờ đến, thì thấy hắn ta hớt hải chạy tới.
Chưa kịp đứng vững, Tô Phù Liễu đã nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến, Tần các chủ, ngươi bận rộn quá nhỉ, vừa lừa ta xong lại đi lừa nhà ai nữa vậy?"
"Ta lừa ngươi khi nào?" Tần Thời ánh mắt lấp lánh đáp.
"Ngươi nói xem, ngươi lấy vàng của ta mà không giúp ta làm việc, lần trước ta đến tìm ngươi cũng vì chuyện này, kết quả là ta ngốc quá, lại bị ngươi lừa nữa, ngươi lừa ta trở về vương phủ, ngươi chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn bỏ túi được vàng."
Tô Phù Liễu lập tức trút giận lên Tần Thời một tràng.
Điều này khiến y càng không hiểu, y dám mắng cả lãnh đạo tổ chức sát thủ, sao lại sợ Phong Mục Đình?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do mối quan hệ thuê mướn khác nhau.
Tần Thời cũng không phản bác gì, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ tình hình của ngươi là gì, lại bỏ trốn khỏi vương phủ nữa à?"
Tô Phù Liễu gật đầu: "Đúng vậy."
"Ở vương phủ không tốt sao, sao ngươi cứ bỏ trốn mãi thế, ta gặp ngươi ba lần thì ngươi trốn ba lần." Tần Thời nói.
Tô Phù Liễu bĩu môi: "Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu đâu. Tóm lại, bây giờ ta muốn đi, tìm ngươi là để đưa ra hai lựa chọn, một là đi với ta, bảo vệ ta trên đường, cho đến khi ta tìm được nơi an toàn, hai là trả lại vàng cho ta, ngươi cũng đừng nói ta quá đáng, ngươi chỉ cần trả một nửa thôi, công bằng chưa?"
"Thứ đã vào túi ta thì không thể trả lại được, vì vậy ta chỉ có thể chọn phương án đầu tiên."
"Được thôi, vậy ngươi mau đi với ta, không thì vương gia lại bắt ta về, lần này ngươi đừng hòng lừa ta trở về nữa!"
Tần Thời nhìn chằm chằm Tô Phù Liễu hỏi: "Vậy ngươi định đi đâu?"
"Ừm.. chưa nghĩ ra." Tô Phù Liễu nào có nghĩ nhiều như vậy, đại khái là rời khỏi hoàng thành trước đã.
Tần Thời đảo mắt, đáp: "Vậy đi, để bù đắp lỗi lừa ngươi trở về, ta dẫn ngươi đến một nơi an toàn tá túc nhé?"
Khi đến cửa phòng, hắn tức giận đá tung cửa, bước mạnh vào trong.
Quả nhiên không thấy bóng dáng Tô Phù Liễu, chỉ thấy quần áo của y vứt trên đất.
Rõ ràng là Tô Phù Liễu đã đánh ngất người hầu, thay quần áo của họ rồi bỏ trốn.
Hắn đã nói rồi, chỉ cần y không bỏ nhà đi, hắn sẽ đồng ý mọi yêu cầu của y, vậy mà y vẫn bỏ trốn?
Chẳng lẽ y thật sự không chút lưu luyến gì với hắn sao?
Tô Diễn chạy đến, liếc nhìn cánh cửa lại bị đá tung, không khỏi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ông nghĩ, có lẽ mình nên đề nghị với vương gia rằng, từ nay về sau phòng của Tô Phù Liễu không cần cửa nữa.
Hoặc là, mời một thợ sửa cửa về ở luôn trong phủ.
Ông bước vào, thấy Phong Mục Đình đang giận dữ, chuẩn bị ra lệnh cho người đi bắt Tô Phù Liễu về.
Thế là ông vội vàng đi tới, áp sát bên cạnh, khẽ nói vài câu.
Phong Mục Đình nghe xong, ngọn lửa giận dữ vừa rồi còn đang bùng cháy bỗng chốc tắt ngấm.
Sau đó, hắn ôn hòa nói với Tô Diễn: "Gọi người đến sửa cửa đi."
Nói xong, hắn bước nhanh rời đi.
Để lại Tô Diễn đứng nhìn cánh cửa than thở: "Sửa chữa ba ngày, rồi lại sửa ba ngày nữa, cửa ơi, khổ cho mày quá!"
Trong Hiên Viên Các.
Tô Phù Liễu vẫn đứng chống nạnh đợi Tần Thời.
Đúng lúc y định hỏi xem Tần Thời bao giờ đến, thì thấy hắn ta hớt hải chạy tới.
Chưa kịp đứng vững, Tô Phù Liễu đã nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến, Tần các chủ, ngươi bận rộn quá nhỉ, vừa lừa ta xong lại đi lừa nhà ai nữa vậy?"
"Ta lừa ngươi khi nào?" Tần Thời ánh mắt lấp lánh đáp.
"Ngươi nói xem, ngươi lấy vàng của ta mà không giúp ta làm việc, lần trước ta đến tìm ngươi cũng vì chuyện này, kết quả là ta ngốc quá, lại bị ngươi lừa nữa, ngươi lừa ta trở về vương phủ, ngươi chẳng tốn chút công sức nào mà vẫn bỏ túi được vàng."
Tô Phù Liễu lập tức trút giận lên Tần Thời một tràng.
Điều này khiến y càng không hiểu, y dám mắng cả lãnh đạo tổ chức sát thủ, sao lại sợ Phong Mục Đình?
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là do mối quan hệ thuê mướn khác nhau.
Tần Thời cũng không phản bác gì, chỉ hỏi: "Vậy bây giờ tình hình của ngươi là gì, lại bỏ trốn khỏi vương phủ nữa à?"
Tô Phù Liễu gật đầu: "Đúng vậy."
"Ở vương phủ không tốt sao, sao ngươi cứ bỏ trốn mãi thế, ta gặp ngươi ba lần thì ngươi trốn ba lần." Tần Thời nói.
Tô Phù Liễu bĩu môi: "Nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu đâu. Tóm lại, bây giờ ta muốn đi, tìm ngươi là để đưa ra hai lựa chọn, một là đi với ta, bảo vệ ta trên đường, cho đến khi ta tìm được nơi an toàn, hai là trả lại vàng cho ta, ngươi cũng đừng nói ta quá đáng, ngươi chỉ cần trả một nửa thôi, công bằng chưa?"
"Thứ đã vào túi ta thì không thể trả lại được, vì vậy ta chỉ có thể chọn phương án đầu tiên."
"Được thôi, vậy ngươi mau đi với ta, không thì vương gia lại bắt ta về, lần này ngươi đừng hòng lừa ta trở về nữa!"
Tần Thời nhìn chằm chằm Tô Phù Liễu hỏi: "Vậy ngươi định đi đâu?"
"Ừm.. chưa nghĩ ra." Tô Phù Liễu nào có nghĩ nhiều như vậy, đại khái là rời khỏi hoàng thành trước đã.
Tần Thời đảo mắt, đáp: "Vậy đi, để bù đắp lỗi lừa ngươi trở về, ta dẫn ngươi đến một nơi an toàn tá túc nhé?"