Bài viết: 0 

Chương 10: Thất thường
Thả Like để nhanh chóng biết đầu bảng trả lời như thế nào nhaaaa
Phong Mục Đình nhanh tay lẹ mắt, vội vã ôm lấy eo thon của Tô Phù Liễu, kéo y trở lại an toàn.
Vì quán tính, Tô Phù Liễu lao về phía trước, không lệch một chút nào mà mặt đối mặt với Phong Mục Đình, mũi chạm mũi, và môi..
Tô Phù Liễu chỉ cảm thấy trên đầu có một đàn quạ bay qua, hôm nay trúng phải cái gì mà sao liên tiếp chạm mặt với đàn ông thế này!
Y bối rối lùi ra khỏi vòng tay của Phong Mục Đình.
Phong Mục Đình cũng khẽ ho một tiếng, thu tay lại, chỉ là cảm giác khi nãy bóp vào eo thon của Tô Phù Liễu khiến hắn bối rối trong giây lát.
Không ngờ rằng, eo của một nam nhân cũng có thể có đường cong và cảm giác tuyệt như vậy.
Hắn quay lại bàn làm việc và ngồi xuống, quát Tô Phù Liễu: "Còn đứng đó làm gì, mau qua đây!"
Tô Phù Liễu bĩu môi, phồng má bước đến, đứng sau lưng Phong Mục Đình và bắt đầu xoa bóp vai cho hắn.
"Chưa ăn cơm à?"
Tô Phù Liễu chỉ dám lườm Phong Mục Đình từ phía sau.
Y cảm thấy Phong Mục Đình đang cố tình làm khó y.
Tối hôm đó, khi y đang xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình và về chỗ ở, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "vút", một phi tiêu mang theo thư được cắm vào đầu giường, suýt nữa thì làm y khiếp vía.
Khi đó y vừa nằm xuống, nếu phi tiêu lệch thêm một chút thì đã cắm thẳng vào đầu y rồi!
Y rút phi tiêu khỏi đầu giường, lấy ra tờ giấy cuốn quanh nó, mở ra xem: "Chúng ta bỏ ra số tiền lớn để ngươi đến quyến rũ Phong Mục Đình, nếu không thấy kết quả, ngươi sẽ mất đầu."
Điều này..
Tô Phù Liễu hoảng sợ và bất an, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Y đến Đình Vương phủ này là để dùng "mỹ sắc" quyến rũ Phong Mục Đình!
Trời ơi, lúc đó y nghĩ gì mà lại tham lam đồng ý một việc hoang đường như vậy!
Tô Phù Liễu vò nát tờ giấy, tự lẩm bẩm: "Mình có thể hối hận không.."
Hiện tại Tô Phù Liễu đang vô cùng mâu thuẫn, một mặt y khao khát số vàng sáng lấp lánh kia, mặt khác lại lo lắng về sự trong sạch của mình, nếu Phong Mục Đình thực sự có sở thích đồng tính..
Y nuốt nước bọt, không biết phải làm gì!
Suốt ngày hôm sau, Tô Phù Liễu hồn bay phách lạc, nếu không phải Phong Mục Đình biết y thường phản ứng chậm và làm việc lề mề, thì với tình trạng này, y đã sớm bị nghi ngờ.
Dĩ nhiên, với trạng thái này, y cũng không tránh khỏi việc bị Phong Mục Đình mắng hết lần này đến lần khác.
Đến khi màn đêm buông xuống, Phong Mục Đình chuẩn bị đi tắm, lần này hắn không dám để Tô Phù Liễu hầu hạ nữa, tránh lại gây ra tình huống xấu hổ như lần trước.
Vì vậy, Tô Phù Liễu bị đuổi đứng ngoài cửa.
Đứng bên ngoài, Tô Phù Liễu vẫn đang đấu tranh nội tâm.
Giữa sống và trong sạch, cái nào quan trọng hơn?
Là thà chết chứ không khuất phục, hay là chịu ấm ức để giữ mạng?
Cuối cùng, Tô Phù Liễu nghĩ, nếu mất mạng rồi thì vàng cũng chẳng có ích gì!
Vậy nên, mạng sống quan trọng hơn.
Với quyết định đó, Tô Phù Liễu hít một hơi sâu, quay lại đẩy cửa phòng tắm..
Lúc này, Phong Mục Đình đang ngâm mình trong nước, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt, "Không phải bảo ngươi ở ngoài sao?"
Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, rồi bước tới, "Tiểu nhân ở ngoài nghĩ mãi, tiểu nhân đến đây là để hầu hạ Vương gia, tự nhiên phải hầu hạ Vương gia chu đáo."
Nói xong, y đã đến sau lưng Phong Mục Đình, quỳ xuống, rồi cầm xà phòng bắt đầu kỳ lưng cho Phong Mục Đình.
Phong Mục Đình hiếm khi không giận mà chỉ bình thản hơn so với trước đây, "Ngươi đã là đầu bảng của Vong Ưu Lâu, tại sao lại trà trộn vào Vương phủ làm hầu?"
Đây là câu hỏi mà Phong Mục Đình luôn chưa hỏi Tô Phù Liễu, hôm nay hiếm khi hắn có tâm trạng bình tĩnh nên hỏi.
Động tác kỳ lưng của Tô Phù Liễu chợt dừng lại..
Phải rồi, đây là câu hỏi mâu thuẫn, sao y lại quên mất nhỉ, Phong Mục Đình chưa hỏi, nhưng chính y cũng chưa nghĩ tới.
Giờ Phong Mục Đình hỏi, y phải trả lời thế nào đây?
Vì quán tính, Tô Phù Liễu lao về phía trước, không lệch một chút nào mà mặt đối mặt với Phong Mục Đình, mũi chạm mũi, và môi..
Tô Phù Liễu chỉ cảm thấy trên đầu có một đàn quạ bay qua, hôm nay trúng phải cái gì mà sao liên tiếp chạm mặt với đàn ông thế này!
Y bối rối lùi ra khỏi vòng tay của Phong Mục Đình.
Phong Mục Đình cũng khẽ ho một tiếng, thu tay lại, chỉ là cảm giác khi nãy bóp vào eo thon của Tô Phù Liễu khiến hắn bối rối trong giây lát.
Không ngờ rằng, eo của một nam nhân cũng có thể có đường cong và cảm giác tuyệt như vậy.
Hắn quay lại bàn làm việc và ngồi xuống, quát Tô Phù Liễu: "Còn đứng đó làm gì, mau qua đây!"
Tô Phù Liễu bĩu môi, phồng má bước đến, đứng sau lưng Phong Mục Đình và bắt đầu xoa bóp vai cho hắn.
"Chưa ăn cơm à?"
Tô Phù Liễu chỉ dám lườm Phong Mục Đình từ phía sau.
Y cảm thấy Phong Mục Đình đang cố tình làm khó y.
Tối hôm đó, khi y đang xoa bóp cánh tay mỏi nhừ của mình và về chỗ ở, thì đột nhiên nghe thấy tiếng "vút", một phi tiêu mang theo thư được cắm vào đầu giường, suýt nữa thì làm y khiếp vía.
Khi đó y vừa nằm xuống, nếu phi tiêu lệch thêm một chút thì đã cắm thẳng vào đầu y rồi!
Y rút phi tiêu khỏi đầu giường, lấy ra tờ giấy cuốn quanh nó, mở ra xem: "Chúng ta bỏ ra số tiền lớn để ngươi đến quyến rũ Phong Mục Đình, nếu không thấy kết quả, ngươi sẽ mất đầu."
Điều này..
Tô Phù Liễu hoảng sợ và bất an, nhưng cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Y đến Đình Vương phủ này là để dùng "mỹ sắc" quyến rũ Phong Mục Đình!
Trời ơi, lúc đó y nghĩ gì mà lại tham lam đồng ý một việc hoang đường như vậy!
Tô Phù Liễu vò nát tờ giấy, tự lẩm bẩm: "Mình có thể hối hận không.."
Hiện tại Tô Phù Liễu đang vô cùng mâu thuẫn, một mặt y khao khát số vàng sáng lấp lánh kia, mặt khác lại lo lắng về sự trong sạch của mình, nếu Phong Mục Đình thực sự có sở thích đồng tính..
Y nuốt nước bọt, không biết phải làm gì!
Suốt ngày hôm sau, Tô Phù Liễu hồn bay phách lạc, nếu không phải Phong Mục Đình biết y thường phản ứng chậm và làm việc lề mề, thì với tình trạng này, y đã sớm bị nghi ngờ.
Dĩ nhiên, với trạng thái này, y cũng không tránh khỏi việc bị Phong Mục Đình mắng hết lần này đến lần khác.
Đến khi màn đêm buông xuống, Phong Mục Đình chuẩn bị đi tắm, lần này hắn không dám để Tô Phù Liễu hầu hạ nữa, tránh lại gây ra tình huống xấu hổ như lần trước.
Vì vậy, Tô Phù Liễu bị đuổi đứng ngoài cửa.
Đứng bên ngoài, Tô Phù Liễu vẫn đang đấu tranh nội tâm.
Giữa sống và trong sạch, cái nào quan trọng hơn?
Là thà chết chứ không khuất phục, hay là chịu ấm ức để giữ mạng?
Cuối cùng, Tô Phù Liễu nghĩ, nếu mất mạng rồi thì vàng cũng chẳng có ích gì!
Vậy nên, mạng sống quan trọng hơn.
Với quyết định đó, Tô Phù Liễu hít một hơi sâu, quay lại đẩy cửa phòng tắm..
Lúc này, Phong Mục Đình đang ngâm mình trong nước, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt, "Không phải bảo ngươi ở ngoài sao?"
Tô Phù Liễu nuốt nước bọt, rồi bước tới, "Tiểu nhân ở ngoài nghĩ mãi, tiểu nhân đến đây là để hầu hạ Vương gia, tự nhiên phải hầu hạ Vương gia chu đáo."
Nói xong, y đã đến sau lưng Phong Mục Đình, quỳ xuống, rồi cầm xà phòng bắt đầu kỳ lưng cho Phong Mục Đình.
Phong Mục Đình hiếm khi không giận mà chỉ bình thản hơn so với trước đây, "Ngươi đã là đầu bảng của Vong Ưu Lâu, tại sao lại trà trộn vào Vương phủ làm hầu?"
Đây là câu hỏi mà Phong Mục Đình luôn chưa hỏi Tô Phù Liễu, hôm nay hiếm khi hắn có tâm trạng bình tĩnh nên hỏi.
Động tác kỳ lưng của Tô Phù Liễu chợt dừng lại..
Phải rồi, đây là câu hỏi mâu thuẫn, sao y lại quên mất nhỉ, Phong Mục Đình chưa hỏi, nhưng chính y cũng chưa nghĩ tới.
Giờ Phong Mục Đình hỏi, y phải trả lời thế nào đây?
Thả Like để nhanh chóng biết đầu bảng trả lời như thế nào nhaaaa