Bài viết: 66 

Chương 6.2
Mới chín giờ rưỡi, mẹ của Chương Thừa Vũ đã gọi điện thoại tới, hỏi cậu ta vì sao chưa về nhà.
Mà đồng hồ sinh học của Hứa Gia Ninh đã điểm giờ đi ngủ, cậu ta bắt đầu ngáp liên miên.
Lâm Sơ Tuệ ngẫm nghĩ một chút, nếu đợi đến không giờ, quả thật có chút khó.
Trò chơi bút tiên, chỉ cần đến tối là có thể chơi được, không cần kéo dài chờ đến nửa đêm.
"Được rồi được rồi, chúng ta bắt đầu đi, kết thúc sớm một chút, sau đó ai về nhà nấy."
Lục Trì hỏi: "Không đợi đến không giờ, sẽ linh nghiệm sao?"
"Ba tớ ông ấy ngủ sớm, đoán chừng giờ này ông ấy đang đánh cờ với Chu công, bây giờ vừa vặn rất thích hợp."
Lâm Sơ Tuệ lấy ra một tờ giấy A3 từ trong túi, đặt nó ở trên bàn. Sau đó dựa theo hướng dẫn trên Baidu, dùng bút chì viết "Yes" và "No" trên trang giấy. "
" Ai trước? "Cô nhìn về phía mọi người.
Hứa Gia Ninh nói:" Tôi không rành lắm, nhìn mọi người chơi trước vậy. "
Lục Trì cùng Chương Thừa Vũ trố mắt nhìn nhau, hợp lực đem đẩy Lục Điềm Bạch ra ngoài:" Em gái trước. Con bé thích nhất là chơi mấy trò kinh dị, kích thích. "
Lục Điềm Bạch nhìn Lục Trì khinh bỉ, cùng Lâm Sơ Tuệ cầm bút quay lưng vào nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Lâm Sơ Tuệ cảm thấy cô ấy có chút căng thẳng, cố gắng hít sâu.
" Đừng sợ, ba tớ rất hiền "
" Ừ, chú Lâm đối với tớ rất tốt.. tớ không sợ. "
Hai người đồng thanh nói:" Bút tiên bút tiên, tôi muốn nói chuyện cùng cậu, nếu cậu muốn nói chuyện, thì hãy vẽ một vòng trên giấy. "
Không có gì xảy ra.
Lâm Sơ Tuệ hỏi tiếp rất nhiều lần, đầu bút chì vẫn ở trên giấy, không nhúc nhích.
Lục Trì nói:" Có phải ba cậu không thích Tiểu Bạch của chúng ta, nếu không đổi người đi. "
" Nói bậy, chú Lâm rất thích em. "Lục Điềm Bạch buông lỏng bút, phản bác:" Khi còn nhỏ, chú ấy còn cho em kẹo đấy. "
" Vậy tại sao em gọi chú ấy lại không trả lời? "
" Nếu không thì anh làm đi! Để xem rốt cuộc chú Lâm thích a. "
Lục Trì và Lâm Sơ Tuệ cũng thử lần nữa, nhưng đầu bút vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
Chương Thừa Vũ rất sợ người kế tiếp sẽ là mình, vì vậy chấp hai tay trước ngực _____
" Thế giới được cấu tạo từ vật chất, vật chất quyết định ý thức, ý thức là sự phản ánh của vật chất, A di đà phật.. "
Lâm Sơ Tuệ:" Im miệng. "
" Tôi đến thử một chút. "
Hứa Gia Ninh nhặt bút chì lên, cầm bút chì cùng Lâm Sơ Tuệ____
" Bút tiên bút tiên, tôi muốn nói chuyện cùng cậu, nếu cậu muốn nói chuyện, thì hãy vẽ một vòng trên giấy. "
Mấy giây sau, Lâm Sơ Tuệ cảm giác được bút tiên đang chuyển động!
Hai mắt cô mở to, khó tin nhìn về phía Hứa Gia Ninh.
Hứa Gia Ninh mặt không biến sắc nhìn đầu bút chì trên giấy vẽ một vòng tròn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Tất cả mọi người đang vây xem, đều khiếp sợ nhìn tờ giấy trắng,
Lục Điềm Bạch kinh ngạc đưa tay che miệng.
Thật sự xuất hiện a!
Vẽ xong một vòng, Lâm Sơ Tuệ không không chế được, giọng run rẩy hỏi:" Người đến là ai? "
Đầu bút không động đậy.
Cô liền nhớ đến chuyện cấm kỵ trong bút tiên, cô dường như không được hỏi thẳng.
" Người là Lâm Tu Trạch sao? "
Rất nhanh, đầu bút lại động, kéo Lâm Sơ Tuệ dừng lại trên chữ" Yes "
" ahihi.. "
Lục Trì khẽ nói với Chương Thừa Vũ:" Đây có phải là Hứa Gia Ninh đang đùa không? "
Chương Thừa Vũ" hừ "một tiếng, trịnh trọng nói:" Chớ có đùa với bút tiên! "
Lục Trì khinh bỉ nói:" Cậu vừa rồi không phải nhất quyết nói vật chất quyết định ý thức.. "
Hai tay Lâm Sơ Tuệ đổ mồ hôi, run run tiếp tục hỏi:" Ba, ngài còn.. sống không? "
Đầu bút tiên chậm rãi di chuyển đến ô" No ".
Hai mắt Lâm Sơ Tuệ đỏ lên.
" Ba, người.. người có lời gì muốn nói với con sao? "
Đầu bút di chuyển, viết hai chữ ngoằn ngoèo trên giấy_____
" Buông xuống "
Lâm Sơ Tuệ thiếu chút nữa hét lên, cô cố nén chua xót trong lòng, nói:" Không, con không cho phép ngài rời đi! Ngài là ba của con, con không cho phép ngài đi! Ngài nhất định phải ở bên cạnh con vĩnh viễn! Người đã nói, người còn phải chờ con lên đại học! "
Đầu bút tiếp tục viết trên giấy:" Nhưng con thi không đậu "
Lâm Sơ Tuệ: .
Nước mắt tron nhất thời lập tức thu về.
Lục Trì không nhịn được cười ra tiếng:" Đây đúng thật là ba cậu. "
Lâm Sơ Tuệ trấn định lại tinh thần, hỏi tiếp:" Vậy nếu con thi lên đại học, ba có thể trở lại sao? "
Lúc này, đầu bút tiếp tục chậm rãi di chuyển đến ô" No ".
Lâm Sơ Tuệ nghi ngờ nhìn Hứa Gia Ngôn một cái, dò xét xem có phải cậu ta giở trò.
Sau bao nhiêu năm cậu ta luôn tin chủ nghĩa duy vật, thì thật sự sẽ rất khó để tin vào chuyện quỷ quái thế này.
Cô tiếp tục hỏi:" Muốn con buông xuống cũng được, vậy người xuất hiện cho con nhìn một chút. "
Đầu bút vẫn như cũ dừng ở ô" NO "
Rõ ràng, ba Lâm cự tuyệt yêu cầu của Lâm Sơ Tuệ.
" Không thể hiện thân, cũng không thể sống lại, vậy hôm nay người muốn cùng con nói gì? "
Hứa Gia Ninh nhìn Lâm Sơ Tuệ một cái, đang muốn di chuyển đầu bút, cố gắng thuyết phục cô gỡ mấy tấm ảnh treo trong nhà xuống.
Mấy ngày nay, cậu ta ở nhà Lâm Sơ Tuệ, thật sự sắp bị gương mặt tươi cười của" ba Lâm "làm cho phát điên rồi."
Cậu khống chế bút, chuẩn bị viết chữ "ảnh".
Tuy nhiên, vào lúc này, Hứa Gia Ninh cảm thấy được, đầu bút dường như đang chuyển động.
Cậu trợn mắt nhìn cây bút viết vài chữ trên giấy ______
"Ba ở đây."
Hứa Gia Ninh lúc này toát mồ hôi lạnh.
Mọi chuyện vừa nãy đều là cậu ta thao túng, nhưng hai chữ lúc nãy không phải là cậu ta viết!
Lâm Sơ Tuệ vội vàng hỏi: "Ba đang ở đâu?"
Một trận gió thổi qua, nhánh cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió xào xạc. Cây bút lại biết ba chữ _____
"Gần chỗ con."
"What the f*ck!"
Hứa Gia Ninh dùng tiếng anh chửi thề một câu, chợt ném bút, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, trò chơi bị gián đoạn.
Gió ngoài cửa sổ, dường như dừng lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Trong phòng học, không khí ngưng trệ, thời gian tựa như dừng lại.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng không dám nói lời nào.
"Cậu làm sao thế." Lâm Sơ Tuệ hỏi Hứa Gia Ninh: "Tự nhiên sao lại ném bút."
Hứa Gia Ninh thoạt nhìn như bị hù dọa: "Mấy chữ vừa rồi, không phải do tôi viết!"
"Cậu có ý gì?"
Cậu ta kích động nói: "Trước đó, đều do tôi viết! Nhưng mới vừa nãy.. vừa nãy tôi.."
Lâm Sơ Tuệ cắt ngang cậu ta: "Lúc nãy là cậu diễn?"
"Trước đó là tôi diễn nhưng mấy chữ cuối cùng thật sự không phải do tôi viết!"
Lâm Sơ Tuệ cảm giác bị đùa bỡn, đem bút chì ném vào người cậu ta, xoay người bỏ đi: "Cậu thật nhàm chán!"
Cô còn cảm thấy ba Lâm thật sự trở lại!
Ba người quây xem cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự tưởng có ma, không ngờ chỉ là trò đùa.
"Đi thôi."
"Ai về nhà nấy."
Tới cửa lớp, Hứa Gia Ninh đuổi kịp Lâm Sơ Tuệ, kéo cô lại, kích động nói: "Cậu phải tin tôi, ca cậu thật sự trở về. Mấy chữ" Ở gần chỗ con "không phải do tôi viết, tôi khẳng định linh hồn ba cậu đang ở đó!"
Xảy ra sự kiện linh dị này, chỉ có một mình Hứa Gia Ninh biết chân tướng, cậu ta rất sợ, cần có người tin tưởng cậu ta, cùng cậu ta thừa nhận, nếu không cậu ta nhất định bị hù chết,
Lâm Sơ Tuệ liếc mắt nhìn: "Có phải cậu muốn nói, linh hồn lão Lâm bám vào người cậu, bảo tôi gọi cậu bằng Ba?"
"Tôi làm sao biết! Nếu không cậu giải thích vì sao lại xuất hiện mấy chữ vừa nãy!"
Cô nhấc chân đạp cậu ta một cước.
Hứa Gia Ninh bị đầu gối "Vô ảnh cước" đạp trúng, khóe miệng co giật vì đau.
Lâm Sơ Tuệ trừng mắt nhìn cậu ta: "Đừng bao giờ, lấy chuyện ba tôi ra làm trò đùa."
Hứa Gia Ninh là một người cứng đầu, kiên trì nói: "Tôi không có đùa, ba cậu thực sự đã xuất hiện! Cậu phải tin tôi!"
"Tin cậu cũng được. Cậu để cho ông ấy xuất hiện ngay lập tức trong vòng mười giây."
Hứa Gia Ninh kích động hét về phía hành lang đối diện: "Này! Ông ở đâu! Mau ra đi! Đừng giả thần giả quỷ! Đi ra nói rõ ràng đi!"
Lục Trì nói nhỏ với Lục Điềm Bạch: "Con hàng này mọi ngày nhìn bình thường, không ngờ lại là kẻ ngốc thứ hai."
Hứa Gia Ninh hoảng loạng: "Ông mau ra đi! Trốn ở phía sau giả thần giả quỷ làm gì!"
Thời gian trôi qua, Lâm Sơ Tuệ nản lòng, xoay người rời đi.
Trong một giây kế tiếp, ở cuối hành lang, xuất hiện một bóng người.
"Ôi mẹ ơi!"
Lục Điềm Bạch vội trốn sau lưng anh trai, Chương Thừa Vũ kinh ngạc đến nhảy dựng lên, núp phía sau lưng Lục Điềm Bạch.
Lâm Sơ Tuệ có chút giật mình, run rẩy hỏi: "Là ai đang ở đó?"
Trong bóng tối, người nọ chậm rãi đi tới.
Ánh đèn mờ ảo trên cao, một thiếu niên mặc chiếc áo xám, hai tay đút túi quần, đôi mắt so với đêm tối còn sâu hơn.
Tiếu Diễn!
Mà đồng hồ sinh học của Hứa Gia Ninh đã điểm giờ đi ngủ, cậu ta bắt đầu ngáp liên miên.
Lâm Sơ Tuệ ngẫm nghĩ một chút, nếu đợi đến không giờ, quả thật có chút khó.
Trò chơi bút tiên, chỉ cần đến tối là có thể chơi được, không cần kéo dài chờ đến nửa đêm.
"Được rồi được rồi, chúng ta bắt đầu đi, kết thúc sớm một chút, sau đó ai về nhà nấy."
Lục Trì hỏi: "Không đợi đến không giờ, sẽ linh nghiệm sao?"
"Ba tớ ông ấy ngủ sớm, đoán chừng giờ này ông ấy đang đánh cờ với Chu công, bây giờ vừa vặn rất thích hợp."
Lâm Sơ Tuệ lấy ra một tờ giấy A3 từ trong túi, đặt nó ở trên bàn. Sau đó dựa theo hướng dẫn trên Baidu, dùng bút chì viết "Yes" và "No" trên trang giấy. "
" Ai trước? "Cô nhìn về phía mọi người.
Hứa Gia Ninh nói:" Tôi không rành lắm, nhìn mọi người chơi trước vậy. "
Lục Trì cùng Chương Thừa Vũ trố mắt nhìn nhau, hợp lực đem đẩy Lục Điềm Bạch ra ngoài:" Em gái trước. Con bé thích nhất là chơi mấy trò kinh dị, kích thích. "
Lục Điềm Bạch nhìn Lục Trì khinh bỉ, cùng Lâm Sơ Tuệ cầm bút quay lưng vào nhau, lòng bàn tay hướng ra ngoài.
Lâm Sơ Tuệ cảm thấy cô ấy có chút căng thẳng, cố gắng hít sâu.
" Đừng sợ, ba tớ rất hiền "
" Ừ, chú Lâm đối với tớ rất tốt.. tớ không sợ. "
Hai người đồng thanh nói:" Bút tiên bút tiên, tôi muốn nói chuyện cùng cậu, nếu cậu muốn nói chuyện, thì hãy vẽ một vòng trên giấy. "
Không có gì xảy ra.
Lâm Sơ Tuệ hỏi tiếp rất nhiều lần, đầu bút chì vẫn ở trên giấy, không nhúc nhích.
Lục Trì nói:" Có phải ba cậu không thích Tiểu Bạch của chúng ta, nếu không đổi người đi. "
" Nói bậy, chú Lâm rất thích em. "Lục Điềm Bạch buông lỏng bút, phản bác:" Khi còn nhỏ, chú ấy còn cho em kẹo đấy. "
" Vậy tại sao em gọi chú ấy lại không trả lời? "
" Nếu không thì anh làm đi! Để xem rốt cuộc chú Lâm thích a. "
Lục Trì và Lâm Sơ Tuệ cũng thử lần nữa, nhưng đầu bút vẫn không nhúc nhích, một chút phản ứng cũng không có.
Chương Thừa Vũ rất sợ người kế tiếp sẽ là mình, vì vậy chấp hai tay trước ngực _____
" Thế giới được cấu tạo từ vật chất, vật chất quyết định ý thức, ý thức là sự phản ánh của vật chất, A di đà phật.. "
Lâm Sơ Tuệ:" Im miệng. "
" Tôi đến thử một chút. "
Hứa Gia Ninh nhặt bút chì lên, cầm bút chì cùng Lâm Sơ Tuệ____
" Bút tiên bút tiên, tôi muốn nói chuyện cùng cậu, nếu cậu muốn nói chuyện, thì hãy vẽ một vòng trên giấy. "
Mấy giây sau, Lâm Sơ Tuệ cảm giác được bút tiên đang chuyển động!
Hai mắt cô mở to, khó tin nhìn về phía Hứa Gia Ninh.
Hứa Gia Ninh mặt không biến sắc nhìn đầu bút chì trên giấy vẽ một vòng tròn.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh lá xào xạc ngoài cửa sổ.
Tất cả mọi người đang vây xem, đều khiếp sợ nhìn tờ giấy trắng,
Lục Điềm Bạch kinh ngạc đưa tay che miệng.
Thật sự xuất hiện a!
Vẽ xong một vòng, Lâm Sơ Tuệ không không chế được, giọng run rẩy hỏi:" Người đến là ai? "
Đầu bút không động đậy.
Cô liền nhớ đến chuyện cấm kỵ trong bút tiên, cô dường như không được hỏi thẳng.
" Người là Lâm Tu Trạch sao? "
Rất nhanh, đầu bút lại động, kéo Lâm Sơ Tuệ dừng lại trên chữ" Yes "
" ahihi.. "
Lục Trì khẽ nói với Chương Thừa Vũ:" Đây có phải là Hứa Gia Ninh đang đùa không? "
Chương Thừa Vũ" hừ "một tiếng, trịnh trọng nói:" Chớ có đùa với bút tiên! "
Lục Trì khinh bỉ nói:" Cậu vừa rồi không phải nhất quyết nói vật chất quyết định ý thức.. "
Hai tay Lâm Sơ Tuệ đổ mồ hôi, run run tiếp tục hỏi:" Ba, ngài còn.. sống không? "
Đầu bút tiên chậm rãi di chuyển đến ô" No ".
Hai mắt Lâm Sơ Tuệ đỏ lên.
" Ba, người.. người có lời gì muốn nói với con sao? "
Đầu bút di chuyển, viết hai chữ ngoằn ngoèo trên giấy_____
" Buông xuống "
Lâm Sơ Tuệ thiếu chút nữa hét lên, cô cố nén chua xót trong lòng, nói:" Không, con không cho phép ngài rời đi! Ngài là ba của con, con không cho phép ngài đi! Ngài nhất định phải ở bên cạnh con vĩnh viễn! Người đã nói, người còn phải chờ con lên đại học! "
Đầu bút tiếp tục viết trên giấy:" Nhưng con thi không đậu "
Lâm Sơ Tuệ: .
Nước mắt tron nhất thời lập tức thu về.
Lục Trì không nhịn được cười ra tiếng:" Đây đúng thật là ba cậu. "
Lâm Sơ Tuệ trấn định lại tinh thần, hỏi tiếp:" Vậy nếu con thi lên đại học, ba có thể trở lại sao? "
Lúc này, đầu bút tiếp tục chậm rãi di chuyển đến ô" No ".
Lâm Sơ Tuệ nghi ngờ nhìn Hứa Gia Ngôn một cái, dò xét xem có phải cậu ta giở trò.
Sau bao nhiêu năm cậu ta luôn tin chủ nghĩa duy vật, thì thật sự sẽ rất khó để tin vào chuyện quỷ quái thế này.
Cô tiếp tục hỏi:" Muốn con buông xuống cũng được, vậy người xuất hiện cho con nhìn một chút. "
Đầu bút vẫn như cũ dừng ở ô" NO "
Rõ ràng, ba Lâm cự tuyệt yêu cầu của Lâm Sơ Tuệ.
" Không thể hiện thân, cũng không thể sống lại, vậy hôm nay người muốn cùng con nói gì? "
Hứa Gia Ninh nhìn Lâm Sơ Tuệ một cái, đang muốn di chuyển đầu bút, cố gắng thuyết phục cô gỡ mấy tấm ảnh treo trong nhà xuống.
Mấy ngày nay, cậu ta ở nhà Lâm Sơ Tuệ, thật sự sắp bị gương mặt tươi cười của" ba Lâm "làm cho phát điên rồi."
Cậu khống chế bút, chuẩn bị viết chữ "ảnh".
Tuy nhiên, vào lúc này, Hứa Gia Ninh cảm thấy được, đầu bút dường như đang chuyển động.
Cậu trợn mắt nhìn cây bút viết vài chữ trên giấy ______
"Ba ở đây."
Hứa Gia Ninh lúc này toát mồ hôi lạnh.
Mọi chuyện vừa nãy đều là cậu ta thao túng, nhưng hai chữ lúc nãy không phải là cậu ta viết!
Lâm Sơ Tuệ vội vàng hỏi: "Ba đang ở đâu?"
Một trận gió thổi qua, nhánh cây ngoài cửa sổ đung đưa theo gió xào xạc. Cây bút lại biết ba chữ _____
"Gần chỗ con."
"What the f*ck!"
Hứa Gia Ninh dùng tiếng anh chửi thề một câu, chợt ném bút, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, trò chơi bị gián đoạn.
Gió ngoài cửa sổ, dường như dừng lại, xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Trong phòng học, không khí ngưng trệ, thời gian tựa như dừng lại.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng không dám nói lời nào.
"Cậu làm sao thế." Lâm Sơ Tuệ hỏi Hứa Gia Ninh: "Tự nhiên sao lại ném bút."
Hứa Gia Ninh thoạt nhìn như bị hù dọa: "Mấy chữ vừa rồi, không phải do tôi viết!"
"Cậu có ý gì?"
Cậu ta kích động nói: "Trước đó, đều do tôi viết! Nhưng mới vừa nãy.. vừa nãy tôi.."
Lâm Sơ Tuệ cắt ngang cậu ta: "Lúc nãy là cậu diễn?"
"Trước đó là tôi diễn nhưng mấy chữ cuối cùng thật sự không phải do tôi viết!"
Lâm Sơ Tuệ cảm giác bị đùa bỡn, đem bút chì ném vào người cậu ta, xoay người bỏ đi: "Cậu thật nhàm chán!"
Cô còn cảm thấy ba Lâm thật sự trở lại!
Ba người quây xem cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự tưởng có ma, không ngờ chỉ là trò đùa.
"Đi thôi."
"Ai về nhà nấy."
Tới cửa lớp, Hứa Gia Ninh đuổi kịp Lâm Sơ Tuệ, kéo cô lại, kích động nói: "Cậu phải tin tôi, ca cậu thật sự trở về. Mấy chữ" Ở gần chỗ con "không phải do tôi viết, tôi khẳng định linh hồn ba cậu đang ở đó!"
Xảy ra sự kiện linh dị này, chỉ có một mình Hứa Gia Ninh biết chân tướng, cậu ta rất sợ, cần có người tin tưởng cậu ta, cùng cậu ta thừa nhận, nếu không cậu ta nhất định bị hù chết,
Lâm Sơ Tuệ liếc mắt nhìn: "Có phải cậu muốn nói, linh hồn lão Lâm bám vào người cậu, bảo tôi gọi cậu bằng Ba?"
"Tôi làm sao biết! Nếu không cậu giải thích vì sao lại xuất hiện mấy chữ vừa nãy!"
Cô nhấc chân đạp cậu ta một cước.
Hứa Gia Ninh bị đầu gối "Vô ảnh cước" đạp trúng, khóe miệng co giật vì đau.
Lâm Sơ Tuệ trừng mắt nhìn cậu ta: "Đừng bao giờ, lấy chuyện ba tôi ra làm trò đùa."
Hứa Gia Ninh là một người cứng đầu, kiên trì nói: "Tôi không có đùa, ba cậu thực sự đã xuất hiện! Cậu phải tin tôi!"
"Tin cậu cũng được. Cậu để cho ông ấy xuất hiện ngay lập tức trong vòng mười giây."
Hứa Gia Ninh kích động hét về phía hành lang đối diện: "Này! Ông ở đâu! Mau ra đi! Đừng giả thần giả quỷ! Đi ra nói rõ ràng đi!"
Lục Trì nói nhỏ với Lục Điềm Bạch: "Con hàng này mọi ngày nhìn bình thường, không ngờ lại là kẻ ngốc thứ hai."
Hứa Gia Ninh hoảng loạng: "Ông mau ra đi! Trốn ở phía sau giả thần giả quỷ làm gì!"
Thời gian trôi qua, Lâm Sơ Tuệ nản lòng, xoay người rời đi.
Trong một giây kế tiếp, ở cuối hành lang, xuất hiện một bóng người.
"Ôi mẹ ơi!"
Lục Điềm Bạch vội trốn sau lưng anh trai, Chương Thừa Vũ kinh ngạc đến nhảy dựng lên, núp phía sau lưng Lục Điềm Bạch.
Lâm Sơ Tuệ có chút giật mình, run rẩy hỏi: "Là ai đang ở đó?"
Trong bóng tối, người nọ chậm rãi đi tới.
Ánh đèn mờ ảo trên cao, một thiếu niên mặc chiếc áo xám, hai tay đút túi quần, đôi mắt so với đêm tối còn sâu hơn.
Tiếu Diễn!
Chỉnh sửa cuối: