Ông Xã Tôi Cũng Rất Đáng Yêu Tác giả: Phạm Hoa Nhập Mộng Thể loại: Ngôn tình hiện đại, nam cường, nữ siêu cường, hào môn thế gia, sủng ngọt, cưng chiều. Editor + Des bìa: Tiểu Nữ Yil Văn án: "Viêm Đại Đại, anh đang nghĩ gì thế?" "Anh đang nghĩ tối nay nên dùng tư thế nào để ngủ với em!" "Anh.. thật đúng là hạ lưu không thể nói lý lẽ mà." "Sao anh lại trở thành tên hạ lưu rồi? Tối qua em vừa xé chăn còn bấu véo anh, lại còn lý sự nữa!" Ngọt ngào, vui vẻ, sủng. Nam chính phúc hắc ngang ngược lại có nét đáng yêu, nữ chính gian xảo tham tiền hơi hoang dại. [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Edit Của Tiểu Nữ Yil
Chương 1: Đại mạo hiểm hoàn mỹ Bấm để xem Quán bar Hoàn Mỹ, mười giờ tối. "Ha ha, cuối cùng cũng đến lượt mình, Mễ Tiểu Bạch nghe đề: Người đàn ông cậu muốn bổ nhào nhất là ai?" Mễ Tiểu Bạch híp mắt uống một cốc bia lớn, nghe vậy ợ lên: "Thật nhàm chán a, mình chọn mạo hiểm." "Cắt!" Liêu Xuân Xuân đối diện reo lên: "Tất cả mọi người đều trưởng thành cả rồi, sao cả chuyện này cậu cũng không dám thừa nhận?" "Bớt nói nhảm đi." Mễ Tiểu Bạch đặt cốc rượu xuống bàn: "Hôm nay chị đây chọn mạo hiểm!" "Haizz! Được thôi được thôi, đã như vậy, chúng ta làm gì kích thích đi." Con ngươi Liêu Xuân Xuân đảo một vòng, chỉ người đàn ông ngồi cách đó không xa, lén hỏi: "Nghe người ta nói, anh chàng dáng dấp đẹp trai đều là gay, cậu qua hỏi xem người đó có phải không?" Mễ Tiểu Bạch quay đầu, nhìn thấy trong vị trí trung tâm của quán bar ầm ĩ, một người đàn ông đang ngồi. Vai rộng eo hẹp, dáng người hoàn mỹ. Tay trái của anh chống thái dương, tay phải cầm chén rượu đựng chất lỏng màu nâu, trên ngón út có viên bảo thạch chất lượng cực tốt đang phát ra ánh sáng chói mắt. Xem ra là quý công tử nhà có tiền.. Được thôi, mặc dù hỏi thẳng đàn ông vấn đề này rất có thể sẽ bị cho ăn chửi.. Mễ Tiểu Bạch nhìn qua mục tiêu, thầm suy nghĩ ------ Nhìn người này tư thế ngồi đoan chính, cử chỉ ưu nhã, cho dù ở trong quán bar ồn ào này cũng lộ ra cao quý xuất trần. Hẳn là một người có hàm dưỡng không tệ. Như vậy dù anh ta có giận thật cũng không phải vấn đề lớn gì. Trong lòng đánh nhịp, Mễ Tiểu Bạch đứng dậy, đầy tự tin nói: "Cái này có gì khó." "Này! Đợi đã." Mễ Tiểu Bạch vừa đứng dậy, tụi bạn xấu liền reo lên: "Mặc kệ thế nào, cậu cũng phải xin được số điện thoại của anh ấy nhé, bọn mình sẽ dâng phiếu ăn mấy ngày cho cậu." "Thật sao?" Mễ Tiểu Bạch kinh hỉ nói: "Một tuần thì sao?" "Thành giao!" Đám bạn xấu reo lên, Mễ Tiểu Bạch ngoắc ngoắc cổ, hít sâu, cầm cốc bia đi về phía mục tiêu.. "Này, soái ca.." Mễ Tiểu Bạch ngồi xuống ghế bên cạnh người đàn ông, cười yêu kiều: "Uống rượu một mình à?" Người đàn ông buông tay chống trán xuống, để lộ ra cả khuôn mặt. Mễ Tiểu Bạch khiếp sợ suýt cắn đứt đầu lưỡi mình. Người đàn ông trước mắt thật sự rất anh tuấn a.. Mày rậm mắt sáng, ngũ quan thâm thúy mê người. Đôi mắt anh đen như mực, mang theo sự lạnh lùng kiêu ngạo, không giận tự uy. Còn thêm cả khí chất này nữa.. Thật sự là khiến người ta có cảm giác cao quý chỉ có thể nhìn từ xa không thể đùa bỡn a. Người đàn ông lạnh nhạt quan sát Mễ Tiểu Bạch: "Cô muốn làm gì?" Oa, thật là một giọng nói êm ái như lông thiên nga vậy. Mễ Tiểu Bạch lau nước bọt hoa si, khôi phục chút lý trí: "Soái ca, anh đừng bực mình, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu hỏi, một phút là được." "Một phút?" Người đàn ông cười lạnh, như thể nghe thấy chuyện cười gì: "Cô dựa vào đâu mà làm phiền tôi một phút?" Quả nhiên là soái ca dạng lạnh lùng a. Mễ Tiểu Bạch cười tủm tỉm lấy lòng: "Nếu như anh chịu giúp đỡ, tôi sẽ bảo các bạn tôi mời anh uống rượu được không?" Nếu như soái ca này có thể nhận lời mời, đám bạn kia khẳng định sẽ sướng đến nỗi hét rầm lên. Người đàn ông nghe vậy, rốt cuộc đưa mắt nhìn thẳng Mễ Tiểu Bạch. Con ngươi đen như mực không hề che giấu quét qua Mễ Tiểu Bạch, cuối cùng ưu nhã uống hớp rượu, mới nói: "Nếu như cô mời, tôi sẽ cân nhắc." Dù sao ai mời đêm nay cũng không cần cô tính tiền, Mễ Tiểu Bạch nhìn độ cong hầu kết gợi cảm của người đàn ông, nuốt nước bọt nói: "Vậy một lời đã định!" "Nói đi." "Anh.." Mễ Tiểu Bạch thấy thái độ đối phương chuyển biến tốt, gan lớn hơn, uyển chuyển nói: "Cái đó.. xin hỏi anh có khuynh hướng đồng tính không?" Có lẽ do âm nhạc quá lớn, người đàn ông nhíu mày, hình như không nghe rõ: "Cô nói cái gì?" "Nói là, anh có phải gay!" Chữ 'không' còn chưa nói ra khỏi miệng, trên sân khấu đột nhiên chuyển tiết mục. Cả hội trường yên tĩnh, tiếng hét của Mễ Tiểu Bạch còn văng vẳng trong quán bar.. Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đâm về phía họ. Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh.. "Cạch." Người đàn ông trước mắt bình tĩnh đặt chén rượu xuống, khi nhìn về phía Mễ Tiểu Bạch lần nữa, cong môi cười thú vị.. Sau đó, lấy Mễ Tiểu Bạch và người đàn ông đó làm trung tâm, ở những ghế dài xung quanh, lần lượt có người đứng dậy. Những người đó, mặc âu phục giày da màu đen. Trái có Thanh Long phải có Bạch Hổ, cánh tay còn to hơn cả eo Mễ Tiểu Bạch. Mễ Tiểu Bạch mờ mịt nhìn xung quanh, khi cô chắc chắn những ánh mắt hung thần ác sát này đều tập trung trên người cô xong, lập tức cảm thấy không ổn, đứng dậy: "Cái đó, soái ca, tôi có việc đi trước.." "A a a! Thả tôi ra! Cứu mạng a, bắt cóc!" Mười lăm phút sau, trên hành lang phòng tổng thống tầng 9 của quán bar Hoàn Mỹ, vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc của Mễ Tiểu Bạch. Một đại hán mở cửa phòng ra, đẩy cô vào trong, sau đó đóng cửa phòng lại. "Rầm rầm rầm!" "Các người là ai? Sao ban ngày ban mặt lại bắt cóc người ta? Còn có vương pháp hay không?" Mễ Tiểu Bạch bị đẩy ngã phịch xuống, lập tức bò dậy từ dưới đất, dùng sức đập cửa: "Các người muốn làm gì? Thả tôi ra ngoài!" "Muốn làm gì?" Bên ngoài vang lên tiếng cười chế nhạo: "Tiểu cô nương, cô hỏi thiếu gia chúng tôi vấn đề đó chẳng phải là muốn thu hút sự chú ý của ngài ấy sao, lát nữa ngài ấy sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cô biết đáp án a." "Chú ý cái em gái anh!" Mễ Tiểu Bạch nóng nảy đá cửa: "Tôi không có ý đó! Đó là hiểu lầm thôi!" "Nhưng chúng tôi đều thấy cô chủ động bắt chuyện với thiếu gia của chúng tôi trước, ha ha ha!" "Các anh!" Giải thích cũng không làm nên chuyện gì, có khả năng những người này không phải người tốt. Mễ Tiểu Bạch không la hét nữa, ổn định tâm tình, cô nhất định phải nghĩ cách khác, mau chóng trốn ra ngoài! Dùng ga giường làm dây thừng? Mẹ nó, đây là tầng chín! Ngã chết bất lợi, ngã không chết mà còn bị bắt thì càng bất lợi! Trong tủ rượu có chai rượu, lát nữa dùng đập vào đầu hắn? Cũng không được! Nhỡ đâu không đánh bất tỉnh được, ngược lại chọc giận đối phương bóp chết mình thì sao? Đêm nay thật đúng là chơi lớn rồi.. Người đàn ông này rốt cuộc là ai, tại sao dáng dấp cũng đẹp trai mà lại mang theo một đám lưu manh vậy? Lại nói, hình như đây là phòng tổng thống cao cấp.. Đúng rồi! Cái đó! Mười lăm phút sau, cửa được mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước cửa. Mễ Tiểu Bạch mặc áo choàng tắm ngồi trên giường, vẻ mặt ngượng ngùng xoa đầu gối, dịu dàng nói: "Cuối cùng anh cũng đã đến, soái ca~" Dáng người người đàn ông cao gầy thẳng tắp, nhìn ít nhất 1m85, cả người mặc âu phục màu đen vừa khít. Áo sơ mi trắng cởi hai nút đầu, hơi cuồng dã. Hai chân thon dài thẳng tắp, tỉ lệ dáng người hoàn mĩ, lại thêm tuấn nhan mê hoặc lòng người.. Chỉ từ ngoại hình đã nói lên, đây thật sự là người đàn ông vô cùng có phong độ và mị lực. Đáng tiếc anh ta vừa mở miệng, tất cả hình tượng hoàn mỹ sụp đổ trong nháy mắt. Bởi vì anh nói thẳng: "Cô thích chủ động một chút, hay bị động một chút?"
Chương 2: Buổi tiệc Đế Hoàng Bấm để xem Mễ Tiểu Bạch giật mình, làn mi dài run lên, nũng nịu nói: "Người ta thích chủ động cơ~~" "À.." Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đi đến bên giường, không cho giải thích đã giữ lấy gáy Mễ Tiểu Bạch, tiếp theo một nụ hôn mang tính xâm lược rơi xuống: "Dáng vẻ của cô không tệ, cứ thẳng thắn là được, không cần cố khiêu khích tôi." "Ưm!" Sự tấn công quá bất ngờ, Mễ Tiểu Bạch nắm chặt ga giường, cố nén xúc động muốn vung nắm đấm, vội vàng đẩy người đàn ông ra, sóng mắt vũ mị nói: "Thật là, không phải đã nói để người ta tới sao?" "Có kinh nghiệm?" Trong mắt người đàn ông hiện lên tia lạnh lẽo, nâng cằm Mễ Tiểu Bạch lên: "Quả nhiên tôi không nhìn lầm, cô đúng là không phải đèn cạn dầu." "Anh mới là đèn, cả nhà anh đều là đèn!" Mễ Tiểu Bạch thầm chửi trong lòng, vẻ mặt mang ý cười kéo người đàn ông ngồi ở bên giường, nũng nịu nói: "Nào có! Tôi vô cùng cạn dầu ấy chứ!" Người đàn ông nhếch môi cười: "Vậy đừng làm tôi thất vọng." "Đương nhiên rồi." Mễ Tiểu Bạch vươn tay, cười tủm tỉm vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, thấy anh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, khuôn mặt vốn ngoan ngoãn chợt hiện lên nụ cười giương nanh múa vuốt. "Nhưng xưa nay bà đây không thích làm chuyện đó với loại gay như anh!" "Xì!" Nước hồ tiêu siêu cay bị phun lên mặt, người đàn ông phản xạ có điều kiện che mắt lại, Mễ Tiểu Bạch lôi chai rượu vang giấu dưới gối ra đánh vào bụng người đàn ông: "Thử nước hồ tiêu siêu cay của phòng tổng thống đi! Tên biến thái này!" "..." Người đàn ông đau đớn gầm nhẹ. "Cứu mạng! Cứu mạng!" Mễ Tiểu Bạch thấy đắc thủ, vội vàng nhảy xuống giường mở cửa ra, vừa giả vờ chỉnh lại áo choàng tắm, vừa hoảng sợ nói với vệ sĩ bên ngoài: "Các anh mau vào xem thiếu gia nhà anh hình như phát bệnh hay sao đó! Các anh mau vào xem đi! Mau lên!" "Cái gì? Thiếu gia xảy ra chuyện rồi?" Nghe thấy tiếng rên đau đớn của người đàn ông, mấy đại hán bên ngoài lập tức xông vào phòng, Mễ Tiểu Bạch đắc chí cười, nhanh chóng chạy đi.. Trong phòng, người đàn ông đẩy vệ sĩ của mình ra: "Người phụ nữ kia đâu?" "Người phụ nữ kia? A! Nguy rồi! Người phụ nữ đó chạy rồi!" "Một đám rác rưởi!" Người đàn ông nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại đau khổ ôm bụng, sắc mặt xanh mét khó coi: "Lập tức điều tra cho tôi! Dù phải lật tung trái đất này lên cũng phải bắt được người phụ nữ đó cho tôi, dám chọc vào Viêm Cẩn Du tôi, tôi nhất định phải cho cô ta đẹp mặt!" Nhìn những vệ sĩ lũ lượt chạy xuống tầng bắt mình, Mễ Tiểu Bạch trốn trong góc hẻo lánh ở cầu thang cười đắc ý, đi ngược lên tầng. Sau đó ung dung thay quần áo, mới tiêu sái rời khỏi quán bar Hoàn Mỹ. "Két két!" Đẩy cửa sắt ở sân ra, Mễ Tiểu Bạch rón rén đi vào. "Dật Hiên.." Vừa bước được hai bước, đằng sau cây sồi xanh chợt vang lên giọng nói, Mễ Tiểu Bạch quay sang nhìn, kinh ngạc sững người. Hai bóng người quấn lấy nhau, đang hôn ngươi chết ta sống. Người đàn ông ngọc thụ lâm phong, anh tuấn đẹp trai, là Hàn Dật Hiên đang nổi trong giới điện ảnh trong nước. Mà người phụ nữ quyến rũ trong ngực là chị gái cô, Mễ Lộ Lộ. "Hóa ra là Tiểu Bạch về." Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Dật Hiên buông Mễ Lộ Lộ ra, ưu nhã ung dung sửa lịa vạt áo. Mễ Lộ Lộ thì hoàn toàn không quan tâm đến quần áo mình lộn xộn, mắt hạnh nhướng lên: "Đẹp không, Mễ Tiểu Bạch?" "Thật xin lỗi, em không cố ý." Mễ Tiểu Bạch đã tỉnh lại từ khiếp sợ, lúng túng lui về sau hai bước: "Hai người cứ tiếp tục, em đi đây." "Khoan đã." Giọng nói dễ nghe của Hàn Dật Hiên vang lên, anh đi tới, vuốt tóc Mễ Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, sao tóc em lại ướt?" "À.. hôm nay nhóm kịch bản có liên hoan, chơi đùa hơi quá, bị dính chút nước." Khóe mắt Mễ Tiểu Bạch nhìn ngón tay thon dài của Hàn Dật Hiên, thuận miệng nói dối. "Vậy mau quay về lau khô đi, đừng để bị lạnh." Hàn Dật Hiên vỗ vai Mễ Tiểu Bạch, nở nụ cười rạng rỡ: "Hình như bác trai có chuyện tìm em đấy." "Dạ." "Khoan đã, Mễ Tiểu Bạch!" Mễ Lộ Lộ kêu lên. "Hả?" Mễ Tiểu Bạch nghi hoặc quay người: "Chị còn chuyện gì sao?" "Tháng sau chị và Dật Hiên làm lễ đính hôn." Mễ Lộ Lộ dựa vào ngực Hàn Dật Hiên, trong mắt hiện lên tia cảnh cáo và đắc ý: "Cho nên gần đây em phải kiềm chế chút, đừng gây phiền toái gì cho nhà." "Ừm, em biết rồi." Mễ Tiểu Bạch nhìn Hàn Dật Hiên cưng chiều ôm sát Mễ Lộ Lộ, rủ mắt xuống, che đi sự mất mát trong mắt, chạy nhanh vào nhà. Mễ Nghiệp An và Hứa Ứng Như đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, Mễ Tiểu Bạch mở cửa, bước chân nhẹ nhàng, cẩn thận chào hỏi: "Cha mẹ vẫn chưa ngủ ạ?" "Muộn như vậy, con đi đâu thế?" Mễ Nghiệp An ngồi trên ghế sô pha, mắt nhìn tivi, lạnh lùng nói. Hứa Ứng Như thấp thỏm nhìn Mễ Tiểu Bạch. "Nhóm kịch bản của trường tổ chức đi ăn, nên chơi hơi muộn ạ." Mễ Tiểu Bạch nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cha, lần sau.." "Trước tiên lại đây ngồi đi, có chuyện muốn nói với con." Mễ Tiểu Bạch giật mình, lập tức dè dặt ngồi bên cạnh Hứa Ứng Như. "8 giờ tối ngày mai, phòng 608 hộp đêm Đế Hoàng, có một bữa tiệc." Mễ Nghiệp An cầm cái hộp bên cạnh đưa cho Mễ Tiểu Bạch: "Mặc cái này đi, nắm chắc cơ hội." Mở hộp ra, bên trong là váy ren màu đen, cơ thể Mễ Tiểu Bạch cứng đờ: "Cha, buổi tiệc gì mà lại mặc loại quần áo này.." "Dù sao cũng là người trẻ tuổi bọn con cuồng hoan." Mễ Nghiệp An liếc mắt nhìn: "Sao, cha mua quần áo đẹp cho con, con không thích à?" "Không, không phải." Mễ Tiểu Bạch nắm nắm tay: "Cảm ơn cha, ngày mai con sẽ đến đúng giờ." "Ừ, vậy thì.." "Không, không được!" Hứa Ứng Như im lặng ở bên cạnh đột nhiên quỳ xuống đất, túm lấy ống quần Mễ Nghiệp An: "Nghiệp An, van xin anh, đừng để Tiểu Bạch tham dự loại tiệc đó, anh đang đẩy nó vào hố lửa đó!" "Con đàn bà điên này đột nhiên nói gì đấy?" Mễ Nghiệp An ban nãy còn ôn tồn lịch sự nháy mắt nổi giận, túm tóc Hứa Ứng Như, mặt mũi đầy vẻ dữ tợn: "Cô nói ai đẩy nó vào hố lửa?" "Cha!" Mễ Tiểu Bạch thấy tình hình không ổn, cũng vội quỳ xuống túm cổ tay Mễ Nghiệp An: "Con không nói không đi mà! Cha đừng đánh mẹ!" "Không được!" Hứa Ứng Như bị bạo lực gia đình, bình thường ở trước mặt Mễ Nghiệp An luôn như chuột gặp mèo. Nhưng giờ phút này bà cô cùng kiên quyết dũng cảm, lớn tiếng phản kháng: "Buổi tiệc cuồng hoan đó, Tiểu Bạch tuyệt đối không thể đi, đó là buổi tiệc của đám công tử có tiền!" "Chát!" "Con đàn bà này đột nhiên nói hươu nói vượn gì đấy!" Mễ Nghiệp An cho Hứa Ứng Như một cái bạt tai: "Đồ ăn cây táo rào cây sung, để xem hôm nay tao đánh chết mày!" "Cha! Đừng mà!" Mễ Tiểu Bạch vội vàng bảo vệ Hứa Ứng Như, dù sợ hãi đến run cả người, nhưng vẫn nói: "Nếu cha tức giận thì đánh con đi, đừng đánh mẹ con!"
Chương 3: Khó coi Bấm để xem "Khuôn mặt này của mày ngày mai còn phải tham gia tiệc tùng! Mày cút ngay cho tao!" "Không! Cha! Nếu cha đánh mẹ, con sẽ rạch khuôn mặt này!" "Mày.." "Trời ơi, ồn ào quá!" Cửa phòng khách bị đá, Mễ Lộ Lộ đi tới, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Hai mẹ con nhà này suốt này khóc sướt mướt, có phiền hay không vậy?" Mễ Nghiệp An nhìn thấy Mễ Lộ Lộ vào cửa, lập tức biến thành người khác, dịu dàng nói: "Lộ Lộ à, Dật Hiên đi rồi à? Chuyện đính hôn tháng sau đã quyết định rồi?" "Đương nhiên rồi." Mễ Lộ Lộ ghét bỏ nhìn thoáng qua mẹ con Mễ Tiểu Bạch, chu môi nói: "Cha, nếu cha muốn chỉnh đốn gia phòng thì xuống tầng hầm đi, ầm ĩ ở đây làm gì, con muốn ngủ." "Được, cha biết rồi." Mễ Nghiệp An cười tủm tỉm: "Công chúa ngoan của cha còn phải gả cho đại minh tinh, mau đi ngủ đi, cam đoan không ầm ĩ nữa đâu." "Không không không! Không đến tầng hầm!" Mễ Tiểu Bạch nghe vậy, hoảng sợ hét lên: "Cha, van xin, cha, đừng để mẹ con con đi tầng hầm đáng sợ kia!" "Không muốn đến thì lập tức về phòng, ngày mai ăn mặc đẹp đi đến giải trí Đế Hoàng cho tao!" "Vâng vâng vâng! Con biết rồi! Con biết rồi!" Mễ Nghiệp An hừ lạnh một tiếng, kéo Hứa Ứng Như về phòng. Mễ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng hai người, ẩn nhẫn cắn môi.. * * * Ngày hôm sau, trung tâm giải trí Đế Hoàng, 7 giờ 40 phút tối. Một chiếc xe thương vụ Audi màu đen dừng trước cửa nơi xa hoa trụy lạc. Trong xe, Mễ Nghiệp An lạnh lùng nói: "Tiểu Bạch, mày ở nhà không có quy củ thì cho qua, nhưng đêm nay từng người tham gia bữa tiệc chúng ta đều không thể trêu vào, nếu mày làm hỏng chuyện của tao.." Không cần nhìn cũng biết, hiện tại trong mắt Mễ Nghiệp An tràn ngập bạo lực và uy hiếp. Mễ Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu: "Con hiểu ý cha, con sẽ ngoan." "Vậy là tốt rồi." Mễ Nghiệp An cười cười: "Mày giống mẹ mày, mặc dù tính tình bướng bỉnh, nhưng ngoại hình đủ xinh đẹp, thật ra cha cũng muốn tạo cho mày cơ hội tiếp xúc với người có tiền, đàn ông tới hôm nay đều có tiền có thế, nếu mày có thể nắm chắc cơ hội, nói không chừng có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, tựa như mẹ mày năm đó, năm đó nếu không phải theo tao, chỉ sợ bây giờ còn phải nuôi mày sống khổ cực." Ha ha, nếu không phải năm đó Hứa Ứng Như nằm trong tình thế bắt buộc buộc phải tái giá cho Mễ Nghiệp An thì giờ đâu phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cả người đầy vết thương như bây giờ? Rốt cuộc là mắc nợ khổ hơn, hay là bị đánh bị mắng khổ hơn? "Con hiểu rồi cha, con sẽ tranh thủ cơ hội." Bất kể trong lòng Mễ Tiểu Bạch nghĩ thế nào, ngoài mặt không có bất kỳ lựa chọn nào khác, chỉ có thể đồng ý. "Ừ, vậy thì thể hiện cho tốt, đêm nay không cần về nhà cũng được." ".. Dạ." Xe Audi đi xa dần, để lại Mễ Tiểu Bạch mặc váy hai dây gợi cảm mát mẻ. Cô nhìn trung tâm giải trí Đế Hoàng, nở nụ cười tự giễu. Cuộc sống đã không thể phản kháng, vậy thì hưởng thụ đi! Dù sao nhị tiểu thư Mễ gia cô lớn như vậy rồi còn chưa từng tới nơi xa hoa như này, đi vào ăn no cũng không lỗ! Phòng 608. Sau khi đưa thư mời, bước vào cửa, bầu không khí xa hoa trụy lạc cùng tiếng cười đùa của nam nữ trẻ tuổi đập vào mặt. Mễ Tiểu Bạch nhìn những cô gái ăn mặc xinh đẹp xung quanh, trong lòng có một vạn con thảo nê mã chạy qua -------- Thật đúng là đủ cuồng hoan. "Ôi? Có mỹ nữ độc thân vào cửa kìa!" "Ôi, dáng người thật nóng bỏng!" Hai người đàn ông mặc âu phục đen trắng bưng ly rượu đi tới, âu phục trắng đặt tay lên vai Mễ Tiểu Bạch: "Mỹ nữ, xin hỏi tên là?" "Mễ Tiểu Bạch, con gái của Mễ Nghiệp An thiết kế Đại Mễ." Mễ Tiểu Bạch tự giới thiệu, đây là chuyện Mễ Nghiệp An yêu cầu cô phải làm, sau đó hơi chán ghét lấy cánh tay đang đặt trên vai mình ra, trên mặt cười nói: "Ai da, nóng quá, soái ca, tôi vừa đi tới còn chưa khô mồ hôi đâu." "Mặc ít như thế còn nóng nỗi gì." Đôi mắt âu phục đen không ngừng quan sát dáng người của Mễ Tiểu Bạch: "Phòng bên cạnh bật điều hòa rất mát, hay chúng ta qua đấy hưởng thụ mát mẻ?" "Mới không muốn đâu." Mễ Tiểu Bạch nũng nịu: "Người ta còn chưa chơi đâu, bây giờ không muốn đi." "Được được được, chơi trước đã. Đi nào, tiểu mỹ nữ, qua mời em uống một chén." "Vậy thì không khách khí nữa nha." Dù sao cũng đã vào cánh cửa này, không hoàn thành nhiệm vụ thì về nhà sẽ bị đánh, Mễ Tiểu Bạch dứt khoát nghĩ hùa theo trước rồi nghĩ cách sau. Vừa cất bước, liền nghe thấy 'bịch' một tiếng, một người đàn ông mặc tây trang ôm một người phụ nữ va vào quầy bar trước mặt bọn họ, hai người vong tình ôm hôn. Mễ Tiểu Bạch nhíu mày, nghe thấy xung quanh có người vỗ tay reo hò với đôi nam nữ, mà người phụ nữ nở nụ cười, bả vai hơi lộ ra, không để ý đến mọi người ồn ào. Mễ Tiểu Bạch bị dọa lui về sau một bước, cái này quá.. Âu phục trắng ở bên cạnh nắm eo cô, cười đùa nói: "Em thấy cái này chơi vui hơn, hay một mình chơi với hai bọn anh vui hơn?" Biết nơi này chắc chắn không sạch sẽ, nhưng sao có thể chưa gì đã khó coi như vậy? Hai người này ở ngay trước mặt nhiều người như vậy hôn nhau, còn mặc kệ người ta ồn ào.. Cô chợt nhớ tới câu của Hứa Ứng Như vì bị đánh mà chưa nói xong ------ Căn bản là tụ họp.. Tụ họp gì? Chẳng phải là tụ họp dâm loạn.. Mễ Tiểu Bạch giật mình, cuối cùng cũng ý thức được tình hình nơi này có khả năng nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng, thế là quay người muốn chạy trốn: "Tôi đi vệ sinh cái đã, hai người chơi trước đi." "Ấy ấy!" Âu phục đen lập tức chặn đường của Mễ Tiểu Bạch, không vui nói: "Mỹ nữ, sao em có thể còn chưa ngồi xuống đã đi vệ sinh a, không phải là không muốn chơi với bọn anh đấy chứ?" Trong lòng Mễ Tiểu Bạch run lên, cố gắng giả vờ bình tĩnh, ngẩng mặt lên, cười nói: "Ai nha, soái ca anh thật là, gấp gáp quá đi, em vừa ăn cơm tối lại uống đồ lạnh nên hơi đau bụng, hai anh cứ chơi trước đi." "Nhưng giờ chỉ có một mình em, em đi rồi bọn anh biết chơi với ai?" Âu phục trắng nắm cổ tay Mễ Tiểu Bạch: "Muốn đi cũng được, nhưng trước hết phải giải quyết cô đơn giúp bọn anh đã." "Giải quyết cô đơn?" Mễ Tiểu Bạch nhìn nụ cười dâm đê của âu phục trắng, hai chân mềm nhũn: "Giải quyết như thế nào?" "Em giúp anh hỏi người ở góc hẻo lánh kia đi." Trên mặt âu phục trắng hiện lên màu đỏ và ngượng ngùng: "Hỏi hắn có thể cùng chúng ta chơi một hồi trước không." Mễ Tiểu Bạch sững sờ, nhìn theo phía âu phục trắng chỉ. Trong góc hẻo lánh có một người đàn ông đang uống rượu. Một tay anh ta chống đầu, mặc dù khuôn mặt giấu trong bóng tối, không thấy rõ, nhưng ngũ quan mơ hồ có thể thấy được sự điển trai, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm sự cuồng hoan trong căn phòng. Nhưng từ đầu đến cuối chỉ uống rượu, như thể không hứng thú với màn cuồng hoan này. Lạnh lùng cao ngạo. Ngay cả có mỹ nữ xung quanh nâng chén với anh ta, anh ta cũng không có phản ứng gì. Tựa như một người ngoài cuộc hoàn toàn không quan tâm, chỉ quan sát người khác. "Anh chỉ.." Mễ Tiểu Bạch không chắc chắn nói: "Người đàn ông.. bên kia?" Âu phục đen nhíu mày, ngăn âu phục trắng: "Bỏ đi, người đàn ông đó là bạn của hội trưởng, hình như thân phận không đơn giản, đừng gây chuyện."