Hứa Gia Ninh muốn gia nhập trò bút tiên với Lâm Sơ Tuệ, mà Lục Điềm Bạch lại sủng bái cậu ta muốn chết, cho nên tự nhiên cũng tham gia.
Lục Trì sợ em gái bị tiểu tử "giả quỷ Tây Dương" bắt cóc nên tất nhiên cũng phải theo bồi.
Lục Điềm Bạch là ủy viên lao động [ 1] nên có chìa khóa lớp.
[1] nguyên văn là 生活委员 thì nó dịch ra là ủy viên cuộc sống, nhưng mình cảm thấy không có lí lắm nên mình để là ủy viên lao động. Bạn nào hiểu thì bình luận giải đáp giúp mình nhé QAQ. Cảm ơn ạ.
Chín giờ tối, bọn họ thành công tránh được sự giám sát cửa trường học, thuận lợi lẻn vào lớp học.
Ban đầu phòng học rất tối, lại yên tĩnh, nhìn rất rùng rợn, nhưng vì có đám tiểu tử bọn họ mà bầu không khí ngược lại cũng không kinh khủng lắm.
Lâm Trì lấy ra mấy cái khăn quàng đỏ từ trong túi đưa cho mọi người: "Thần linh phù hộ, đeo lên cho an toàn."
Lâm Sơ Tuệ nhận lấy khăn quàng đỏ [2], buộc trên cổ ngay ngắn, thuận miệng bình luận: "Mê tín."
[2] Nguyên văn là thế này "红领巾" thì được dịch là hồng lĩnh cân. Ở đây mình hiểu theo hai nghĩa, một là khăn quàng đỏ, hai là lĩnh cân màu đỏ. Lĩnh cân (còn có một tên gọi mỹ miều là Long hoa lĩnh cân - 龙华领巾) là một dải khăn dài được làm bằng lụa, hầu hết có màu trắng, dùng riêng cho nữ và được sử dụng khi mặc Tiện phục mùa hè. Các bạn có thể tham khảo lĩnh câu trong Như Ý Truyện. Thì qua hai nghĩa, mình thấy cái đầu có lí hơn. Mong bác nào biết phổ cập cho em ạ. QAQ
"Cậu còn dám nói, rốt cuộc là ai mê tín?"
Hứa Gia Ninh lớn lên ở nước ngoài, cho tới bây giờ cũng chưa từng đeo khăn quàng đỏ, nên học theo bọn họ cách thắt khăn, nhưng nút thắt vẫn không đúng lắm.
Lục Điềm Bạch đi tới, thuần phục giúp cậu ta buộc bùa bình an: "Cần phải vòng cái này ra sau."
Hứa Gia Ninh cười nói: "Cảm ơn, Lục Bạch Điềm."
"Không cần cảm ơn." Lục Điềm Bạch đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Tiện thể, tớ là Lục Điềm Bạch, không phải Lục Bạch Điềm."
"Xin lỗi."
Lục Trì liếc mắt qua, đem em gái kéo trở về bên cạnh mình: "Không được nói chuyện với cậu ta!"
"Tại sao?"
"Cậu ta rất hư hỏng."
"Không có đâu."
Hứa Gia Ninh không để ý đến Lục Trì có địch ý với cậu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay xem thời gian. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu ta dứt khoát về chỗ mình ngồi, mở đèn pin làm bài tập. "
Lục Trì cùng Chương Thừa Vũ nhìn nhau một cái, nhanh chóng lấy vở bài tập ra, hai người kẹp Hứa Gia Ninh ở giữa.
Hứa Gia Ninh dùng thân mình che đi sách bài tập, không để cho hai người họ chép.
" Oa, cậu cũng thiệt là.. quỷ hẹp hòi. "
" Mọi người đều là bạn học, lát nữa còn chơi trò chơi cùng nhau, bây giờ chúng ta thành lập tình bạn hữu nghị trước. "
" Tôi không cần dùng bài tập để thành lập tình bạn hữa nghị. "Hứa Gia Ninh bình tĩnh nói:" Đây là bài tập về nhà của tôi, là sản phẩm của suy nghĩ tinh thần của tôi. Muốn có quyền sở hữu trí tuệ thì các cậu phải trả tiền. "
Lục Trì:" Ba cậu cũng kết hôn với mẹ Lâm Sơ Tuệ rồi, cậu thiếu tiền? "
Hứa Gia Ninh:" Không thiếu, nhưng cái này là vấn đề nguyên tắc. Bất cứ thứ gì thuộc sản phẩn trí tuệ, tinh thần thì đều có giá trị. Nếu các cậu muốn, thì phải dùng thứ có giá trị tương đương để trao đổi. "
Lục Trì cùng Chương Thừa Vũ trố mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Lâm Sơ Tuệ:" Sơ ca, cậu có mang tiền không? "
" Bài tập có thể chép, nhưng tuyệt đối không bỏ tiền mua, đây là điểm mấu chốt của chúng ta khi chép bài tập về nhà. "
" Chúng ta chép bài tập mà còn có điểm mấu chốt? "
" Đương nhiên là có. "
Lâm Sơ Tuệ múa bút như thần, làm xong bài tập tiếng Anh trong vài phút, sau đó lấy sách bài tập Ngữ văn ra, bắt đầu viết.
" Sơ ca trâu bò thật, có thể làm nhanh như vậy. "
" Sơ ca dĩ nhiên phải trâu bò. "
Lục Trì cuối đầu xuống nhìn bài tập ngữ văn đầy chỗ trống của cậu ta, rồi quay qua hỏi cô:" Ờm.. "Lão phu liễu phát thiếu niên cuồng" [3], câu kế tiếp là gì? "
Lâm Sơ Tuệ thuận miệng đáp:" Nhất thụ lê hoa áp hải đường. "[4]
[3] Nguyên văn: 老夫聊发少年狂: Phía trên của mình là phiên âm Hán-Việt. Câu thơ trên có nghĩa là" Già này giở thói ngông cuồng của tuổi trẻ ". Câu thơ thuộc khúc" Giang thành tử - Mật châu xuất liệp "của tác giả Tô Đông Pha.
[4]" Nhất thụ lê hoa áp hải đường "là một câu thơ trong bài" Nhất thụ lê hoa "của Tô Đông Pha, nguyên văn như sau:
" Thập bát tân nương, bát thập lang,
Thương thương bạch phát đối hồng trang.
Uyên ương bị lí thành song dạ,
Nhất thụ lê hoa áp hải đường. "
Nghĩa là:
" Tân nương mười tám, chồng tám mươi
Tóc bạc sương pha kề má hồng
Chăn gấm uyên ương một đêm ấy
Một nhánh hoa lê áp hải đường. "
Bài thơ trên là của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã 80 tuổi, lấy một người thiếp 18 tuổi." Lê hoa "là chỉ Trương Tiên," hải đường "là chỉ thiếu phụ 18 tuổi, mà chữ" áp "ở đây rất hay, rất đắt! Áp là đè lên, áp cũng là áp đảo, vượt trội hơn hẳn.
Lục Trì cũng không phân biệt được nên cảm thấy không có gì không đúng, vì vậy liền viết vào tập.
Hứa Gia Ninh cau mày, ngẩng đầu hỏi Lâm Sơ Tuệ:" Cậu chắc chắn? "
" Chắc, nếu không thì là gì? "
Hứa Gia Ninh bị lệch môn nghiêm trọng, điểm môn ngữ văn chỉ vừa đạt tiêu chuẩn, nhất là phần học thuộc thơ cổ, trong đầu không có một mống. Nên cậu ta dứt khoát viết câu" Nhất thụ lê hoa áp hải đường "vào trong tập.
Lục Trì lại hỏi:" 'Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ.'câu tiếp theo là gì? "[5]
Lâm Sơ Tuệ:" Có nhành hồng hạnh vượt tường kìa. "[6]
[5] 小楼一夜听春雨 là" Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ ", một câu thơ trong bài" Lâm An xuân vũ sơ tễ "của Lục Du, nguyên văn như sau:
Thế vị niên lai bạc tự sa,
Thuỳ linh kỵ mã khách kinh hoa.
Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ,
Thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa.
Nuỵ chỉ tà hành nhàn tác thảo,
Tình song tế nhũ hí phân trà.
Tố y mạc khởi phong trần thán,
Do cập thanh minh khả đáo gia.
Dịch nghĩa:
Vị đời khi năm mới đến bạc như tơ,
Ai khiến ta lên chốn phồn hoa này.
Lầu nhỏ một đêm nghe mưa xuân,
Ngõ sâu sáng ra nghe tiếng người mua hoa hạnh.
Giấy ngắn, viết xiên nên viết chữ thảo,
Ngoài trời tạnh, búp non nên xem trà (xem tốt xấu).
Áo đẹp đừng than gió bụi nữa,
Vì tới thanh minh đã có thể về nhà rồi.
Bài thơ này Lục Du làm khi" được "bổ dụng làm tri phủ Nghiêm Châu. Trước khi nhậm chức, ông đến Lâm An (nay thuộc Hàng Châu, Chiết Giang) hầu kiến hoàng thượng, trú tại nhà trọ bên Tây Hồ. Ông là người có lòng thiết tha với vận mệnh của đất nước, nhưng buồn vì quanh quẩn chỉ được làm những chức quan nhỏ. Trong khi chờ yết kiến vua, ông buồn bã mà làm bài này. Bài thơ này mang rất nhiều hàm ý, nhưng ý chủ đạo của bài thơ là buồn rầu vì không được trọng dụng.
[6] 一枝红杏出墙来 tức là" có nhành hồng hạnh vượt tường kìa ". Cái này vốn không phải thơ, mà là lời bài hát" Chúc tất cả các cặp đôi đang yêu nhau đều là huynh muội thất lạc lâu năm "

Tôi cũng không ngờ các bác ạ
Hứa Gia Ninh vẫn thấy lạ chỗ nào nhưng không nghĩ ra được, vì vậy liền thuận miệng hỏi một câu mà cậu ta đã học khi còn nhỏ ___
" Sau câu "Cử bôi yêu minh nguyệt" là gì? "[7]
Lâm Sơ Tuệ không chút nghĩ ngợi đáp:" Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ. "[8]
" Trường đình ngoại, cổ đạo biên? "[9]
" Nhất hành bạch lộ thướng thanh thiên. "[10]
[7] 举杯邀明月:" Cử bôi yêu minh nguyệt "có nghĩa là" Dưới trăng uống rượu mình ta. "Đây là một câu thơ trong bài thơ" Nguyệt hạ độc chước "của Lý Bạch. Tục truyền có một đêm, khi Lý Bạch đang say sưa trên bờ sông Thái Thạch, ông nhìn thấy trăng ở dưới đáy nước, đẹp quá, liền nhảy xuống, với ý định vớt trăng lên, nhưng bị chết đuối.
[8] Nguyên văn là:
" Ngã bản tương tâm hướng minh nguyệt,
Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ. "
Nói chung câu này cũng có nguồn gốc từ xưa. Dịch ra là ta vốn đem tâm hướng trăng sáng, nào ngờ trăng sáng chiếu rãnh mương. Ý tứ là ta đem lòng tốt ra đối đãi mà người lòng không xúc động, không có phản ứng biểu thị coi trọng.
[9] Đây là lời bài hát" Tống biệt "của Hoằng Nhất Đại Sư.
[10] 一行白鷺上青天:" Nhất hành bạch lộ thướng thanh thiên "có nghĩa là 'một hàng cò trắng vút trời xanh'. Trong bài" Tuyệt cú tứ thủ kỳ 3 "của Đỗ Phủ, nguyên văn như sau:
Lưỡng cá hoàng ly minh thuý liễu,
Nhất hàng bạch lộ thướng thanh thiên.
Song hàm Tây Lĩnh thiên thu tuyết,
Môn bạc Đông Ngô vạn lý thuyền.
Dịch nghĩa:
Hai con hoàng anh hót trong hàng liễu biếc,
Một hàng cò trắng bay vút lên trời xanh.
Song cửa ngậm tuyết núi Tây Lĩnh đã từ nghìn năm,
Ngoài cửa đậu những con thuyền của Đông Ngô xa tới muôn dặm.
Hứa Gia Ninh: .
Cậu ta nhanh chóng gạch bỏ câu thơ cậu ta vừa viết vào tập.
Cậu ta lại tin đám học tra này!
Cậu quay đầu nhìn Lục Trì và Chương Thừa Vũ, bọn họ không chút nghĩ ngờ điền mấy câu thơ cổ vào ô trống trong tập.
Cái đám học tra này, thực sự một người dám nói, một người dám làm.
Hứa Gia Ninh quyết định giữ khoảng cách với bọn họ.
Lâm Sơ Tuệ đem bí quyết học thơ cổ cho Hứa Gia Ninh, như một cô giáo tốt chỉ dạy cậu ta:" Không có gì đâu, học thơ cổ cần quá trình lâu dài, cậu lớn lên ở nước ngoài, sau này tích lũy nhiều là được. "
Hứa Gia Ninh kiềm chế, cười lễ phép với cô:" Tôi có một từ bắt đầu bằng chữ F. Không biết có nên nói hay không. "
" Không cần nói, im miệng đi."