Ngôn Tình [Edit] Bá Đạo Tổng Giám Đốc Sủng Vợ - Lê Hoa Tuyết Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lâm Nhật Hạ, 23 Tháng ba 2020.

  1. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Phải Trở Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lăng nhi, thật ra tao không muốn mua gì hết".

    Lộ Diêu đang đi thì bỗng nhiên dừng lại làm Mai Lăng đang đi phía sau xém chút nữa đụng trúng.

    Nghe Lộ Diêu nói, Mai Lăng kích động đến nỗi muốn đập chết cô, nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn không thay đổi: "Thế thì xin hỏi Lộ đại tiểu thư kêu tiểu nhân ra để làm gì, chẳng lẽ mấy ngày nay không hành hạ được tiểu nhân nên muốn lợi dụng cuối tuần đến hành hạ tiểu nhân, nếu vậy thì xin chúc mừng, Lộ đại tiểu thư đã thành công, tiểu nhân đã mệt lắm rồi, mông cũng xém chút nữa chạm đất".

    "Haha, Lăng nhi, mày đúng là càng ngày càng thú vị".

    "Nói mau đi, rốt cuộc hôm nay có chuyện gì?".

    Khuôn mặt Lộ Diêu ngừng cười, đưa tay vào túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Mai Lăng.

    "Đây là gì?".

    Mai Lăng nhíu mày, mở ra xem, nhìn sắc mặt của Lộ Diêu cô thừa biết không phải chuyện tốt, đúng như dự đoán, đây là thư từ chức.

    "Tao phải về Canada".

    "Tao nghĩ có lẽ mày nên trở về sớm".

    "Mẹ tao bị bệnh, nghe ba nói mẹ bệnh rất nặng, trong miệng cứ lẩm nhẩm tên tao, từ nhỏ mẹ luôn là người hiểu tao nhất, mỗi lần bị ba đánh mẹ luôn ở bên cạnh che chở tao, Lăng nhi, lần này tao nhất định phải trở về".

    Lộ Diêu thản nhiên nói, trong giọng nói không hề có một chút đau buồn, nhưng Mai Lăng biết rõ khi nghe tin Lộ Diêu rất khó chịu.

    Theo ấn tượng của Mai Lăng, Lộ Diêu luôn cười, dù có khóc cũng phải cười, mỗi lần nói chuyện luôn mang theo tâm trạng vui vẻ, có thể bình tĩnh như vậy, đủ để thấy Lộ Diêu đau khổ đến mức nào.

    "Dì Lộ sẽ không sao, mày trở về nhớ bồi dưỡng tốt dì, sau khi nhìn thấy mày, dì nhất định sẽ tốt lên".

    Mai Lăng không biết an ủi người khác, bình thường chỉ có người khác an ủi cô.

    Bị nhiều người an ủi, cô cũng hiểu rằng, lúc một người thương tâm, đau khổ sẽ không muốn người khác đồng cảm với mình.

    "Được rồi, Lăng nhi, tao gọi mày ra chỉ để nói cho mày một tiếng..".

    "Ừm, đến lúc đó tao sẽ tới tiễn mày".

    "Không cần, ba tao nói sẽ đưa máy bay đến tầng cao nhất của khách sạn để đón. Ông hy vọng tao nhanh chóng trở về để mẹ sớm nhìn thấy tao".

    "Như vậy cũng tốt, tao sẽ không tiễn".

    Mai Lăng cũng không có ngạc nhiên, công việc làm ăn ở Canada của nhà họ Lộ ngày càng phát triển, có thể mua máy bay tư nhân là điều dĩ nhiên.

    Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi theo con đường quen thuộc đến một căn phòng trong nhà hàng.

    "Lăng nhi, mày biết Tuấn ở đâu sao, một tuần rồi ta không gặp hắn, gọi điện thoại cũng không ai bắt máy".

    Nhà hàng này nằm ở nội thành, không quá nổi tiếng, khách cũng không nhiều, thậm chỉ chủ nhà hàng này còn có một thói quen kì lạ, chỉ cần số khách đạt đúng số lượng quy định thì sẽ không tiếp thêm.

    Ba người bọn họ đặc biệt yêu thích nhà hàng này, không chỉ vì món ăn ngon mà khung cảnh xung quanh còn rất tao nhã, trong mỗi căn phòng nhỏ đều có hòn non bộ chảy róc rách.

    Nhà hàng này do Lâm Tuấn phát hiện, sau khi ăn thử cảm thấy ngon nên đưa bọn họ tới đây, về sau nơi đây biến thành nơi tụ họp của ba người.

    "Lăng nhi, ta sắp phải rời đi, cho dù Lâm Tuấn có bận cỡ nào mày cũng đem tới đây, ba người chúng ta họp mặt lần cuối".

    Lời nói của Lộ Diêu đã cắt đứt suy nghĩ của Mai Lăng, cô buộc miệng nói ra: "Nếu tìm được Lâm Tuấn, tao cũng không buồn như vậy".

    "Cái gì? Lâm Tuấn biến mất?" Lộ Diêu thét lớn làm Mai Lăng nhíu mày.

    Được rồi, đã đến nước này, cô không thể không nói, may mắn cô không đem việc xảy ra tối hôm qua giữa cô và nam nhân kia kể ra, nếu không cô cũng không biết Lộ Diêu sẽ nhìn cô với ánh mắt như thế nào.

    Lộ Diêu cứ liên tục hỏi, Mai Lăng chỉ đơn giản nói Lâm Tuấn trốn nhà đi, chứ không nói lí do là vì cô đã nói muốn gã cho Lâm Tuấn làm hắn đi nói với bác Lâm muốn kết hôn với cô, chắc hẳn bác Lâm không đồng ý nên Lâm Tuấn mới bỏ nhà đi.

    "Cái gì? Mày nói Lâm Tuấn cãi nhau với bác Lâm một trận sau đó bỏ đi, hơn nữa lúc này mày đi công tác nên không biết, sang ngày hôm sau mới nghe nói?".

    Khuôn mặt Lộ Diêu giống như em bé.. bộ dáng như muốn ăn thịt người.

    "Ừ, là như thế, không sai".

    Cô suy nghĩ cả một đêm mới quyết định sáng hôm sau lấy hết dũng khí nói tất cả điều trong lòng mình mấy năm qua cho Lâm Tuấn.

    Lúc biết Mai Lăng muốn gả cho mình, Lâm Tuấn rất vui, ôm cô quay vòng trong phòng khách, đến nỗi tới khi cô ngượng ngùng, mới thả ra.
     
  2. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Kẻ Cầm Đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vốn tưởng được nghĩ ngơi, nhưng giữa trưa đã bị cấp trên điện thoại nói cô tạm thời đi công tác, bởi vì là thư ký của người ta nên cũng phải phụ trách việc hằng ngày, cô bắt buộc phải đi theo.

    Trước khi đi Lâm Tuấn còn lén hôn má cô, nói sẽ chờ cô trở về.

    Có lẽ mọi chuyện không như mọng đợi, chiều hôm sau trở về nhà lại chỉ nghe được một tin từ miệng dì, Lâm Tuấn đã bỏ nhà đi, hỏi kỹ càng mới biết được tối hôm qua cãi nhau với bác Lâm một trận, sáng hôm sau bỏ đi.

    Sinh hoạt ở Lâm gia từ nhỏ, so với người khác Mai Lăng hiểu rất rõ tình cảm giữa Lâm Tuấn và bác Lâm, người ngoài nhìn vào thấy hai cha con họ không hề nói chuyện với nhau, nhưng trong lòng Lâm Tuấn rất sợ cha mình, bác Lâm cũng rất dễ gần, ngày bình thường sẽ không dễ giận, rất tốt với cô.

    Có thể bởi vì cô nên hai người mới thành như vậy, Lâm Tuấn rời nhà trốn đi còn bác Lâm lại trở về quân đội sống, không quan tâm đến đứa con của mình.

    "Mai Lăng" Lộ Diêu đang ngồi bỗng nhiên đứng lên, cao hơn cô nữa cái đầu, trợn mắt nói: "Lâm Tuấn trốn đi có phải vì mày không?".

    Lộ Diêu hét lên làm Mai Lăng ngây người, cô cảm nhận được khí lạnh từ trên người Lộ Diêu toát ra, chưa bao giờ cảm thấy lạnh như lúc này. Vấn đề của Lộ Diêu, cô biết trả lời như thế nào, Lâm Tuấn trốn đi, tuy nói không trực tiếp liên quan tới cô, nhưng cô chính là kẻ cầm đầu!

    Thấy Mai Lăng không lên tiếng, Lộ Diêu cười khẩy.

    "Haha, tao biết ngay là do mày, Mai Lăng, chẳng lẽ mày hại Sở Mộc Thân chưa đủ còn muốn hại luôn Lâm Tuấn sao?".

    Sở Mộc Thân, nghe tên của hắn, tim của cô đột nhiên đau dữ dội, trước mắt là một người đầy máu, bên tai hắn ôn nhu gọi tên cô, và nói lên những lời yêu thương.

    Sở Mộc Thân là bạn cùng lớp của Lâm Tuấn năm cấp 3, cũng là anh em tốt nhất của Lâm Tuấn.

    Lần đầu tiên Mai Lăng gặp Sở Mộc Thân là lúc cô học toán quá kém nên Lâm Tuấn nhờ hắn giúp cô, Sở Mộc Thân là người học toán giỏi nhất lớp nhất trường.

    Thời gian ba tháng nghỉ hè ngắn ngủi, mỗi ngày đều học bài với Sở Mộc Thân.

    Ba tháng này, bọn họ cùng đọc sách, cùng làm bài tập, cùng nhau chơi đùa, thời gian trôi qua vô cùng vui vẻ.

    Sau khi kết thúc ba tháng hè, Mai Lăng nghe được một tin từ Lộ Diêu.

    Lăng nhi mày có biết Sở Mộc Thân yêu mày rồi không.

    Khi đó Mai Lăng vẫn rất ngây thơ về tình yêu, tuy nhiên trong nội tâm vẫn luôn biết mình muốn gả cho Lâm Tuấn, nhưng cô cũng vui mừng vì được anh đẹp trai yêu thích.

    Cô lại không biết rằng vì thế mà Sở Mộc Thân sắp mất mạng, xay chuyển vận mệnh cả đời hắn.

    "Sở Mộc Thân, em nghe Diêu Diêu nói, anh thích em, là thật hay giả?" Sau giờ học, Mai Lăng chạy thật nhanh chặn trước người Sở Mộc Thân, hỏi.

    Sở Mộc Thân một người anh tuấn, tỏa nắng ôn nhu cười: "Lăng nhi, em cảm thấy thật hay không?".

    "Quá giả, đây không giống như Diêu Diêu nói" Giờ phút này Mai Lăng lại biến thành tiểu cô nương, mím môi, ngẩng đầu lên, trông rất dễ thương, hận không thể ôm cô vào lòng.

    "Haha, nói như vậy Lăng nhi không có một chút tự tin về mình sao".

    "Hừ, ai nói em không có" Mai Lăng bị kích thích càng không phục.

    Khi cô đang ôm mặt, đôi môi mỏng chạm vào đôi môi hồng cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô.

    Cô gái ngay lập tức ngượng ngùng, đôi má nổi lên đỏ ửng: "Ngươi, ngươi, khi dễ người!".

    Còn không quên nhìn xung quanh, may mắn các lớp trên tan học khá trễ, việc học muộn vào buổi tối các lớp dưới đã được thực hiện, nhưng Sở Mộc Thân có giấy phép đặc biệt không cần phải học buổi tối nên việc bọn họ làm từ nãy giờ không có người thấy.

    Sở Mộc Thân cười nhẹ, nhìn thân hình vội vàng rời đi cũng không có chạy theo.

    Không có tường nào gió không lọt qua được, dù một màn tối hôm qua không ai nhìn thấy, nhưng việc Sở Mộc Thân thích cô đã truyền khắp trường, dĩ nhiên cũng truyền đến tai Lâm Tuấn.

    Đây cũng là lý do Sở Mộc Thân bị đánh, nhưng Mai Lăng vẫn không biết, năm đó tại sao Sở Mộc Thân lại bị người khác đánh thành như vậy, ngay cả sức lực để thi đại học cũng không có, Sở gia lập tức rời khỏi thành phố A, từ nay về sau không ai biết được tung tích của Sở Mộc Thân.

    Thời gian có lẽ là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương, nếu không phải Lộ Diêu lại nhắc tới, cô đã đem nó lãng quên.

    Trong trường, Sở Mộc Thân luôn thích nàng hơn so với những nữ sinh bình thường, hơn nữa còn có một người khác trong trường chính là Lâm Tuấn, luôn che chở cho Mai Lăng, người có ý dĩ nhiên không thích cô, người muốn hại cô ngày càng nhiều, nhưng Mai Lăng vẫn không biết, cho đến một buổi tôi kia, Lâm Tuấn có việc nên về sớm, cô lại không kêu tài xế tới đón, lại để cho.. những người kia có cơ hội hại cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  3. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Giấu Thật Kỹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng may, Sở Mộc Thân âm thầm đi theo cô nên mới làm cho Mai Lăng thoát khỏi một kiếp.

    Lần đầu tiên có nam sinh khác ngoài Lâm Tuấn bảo vệ cô, tâm của Mai Lăng có chút chuyển biến, đã có sự ỷ lại.

    Hơn nữa Sở Mộc Thân cũng không phải người dễ từ bỏ, từ trước đến nay thứ mà hắn muốn hắn sẽ không dễ dàng buông tha, sau nhiều lần theo đuổi, cuối cùng Mai Lăng cũng đồng ý hẹn hò trong ba tháng.

    Thật ra lúc đó Mai Lăng chỉ muốn xác nhận một chuyện, muốn xem Lâm Tuấn có thật sự quan tâm mình hay không, nhưng cô lại không biết Lâm Tuấn đã biết được ý nghĩ này của cô nên mới không thèm để ý.

    Sau khi Lâm Tuấn biết, cũng không có nói gì, bốn người vẫn giống như trước, dù thế vẫn có gì đó hơi khác, nhưng Mai Lăng lại không nhìn ra điều gì bất thường.

    Lộ Diêu, người ngoài cuộc mới là người hiểu rõ nhất, cho nên mới hận nhất.

    Ba tháng qua rất nhanh, Mai Lăng cũng không muốn nói chia tay, mỗi quan hệ với Sở Mộc Thân vẫn như trước.

    Bởi vì sắp đến thời gian quan trọng nhất, thi tốt nghiệp cấp ba, thời gian Mộc Thân và Lâm Tuấn gặp cô ngày càng ít.

    Mai Lăng đã quen bên cạnh có người, nên thời gian này không thích nghi được, thường nhao nhao oán trách Sở Mộc Thân.

    Ngày đó, sau khi Mai Lăng đi tìm Sở Mộc Thân, biết bọn hắn còn học thêm một tiết vào buổi tối, đó là lớp của chủ nhiệm nên không thể rời đi, Mai Lăng tức giận không chịu về nhà trước, muốn chờ hắn với Lâm Tuấn cùng nhau trở về.

    "Aizz, Lăng nhi.. sao em lại tùy hứng như thế!" Lâm Tuấn cau mày, thở dài.

    "Hừ.." Mai Lăng tức giận, cũng không biết Lâm Tuấn bị gì, đã rất lâu rồi không nói chuyện với mình, hôm nay mở miệng nói một câu, lại nói như thế với mình "Ai cần anh lo, em cùng bạn trai đùa giỡn một chút, cũng không phải cùng anh, ai cần anh quản?".

    Thật ra lúc đó Mai Lăng không nghĩ đến Lâm Tuấn không phải không có phản ứng, chỉ là thấy bọn họ đã kết thúc thời gian ba tháng vẫn chưa chia tay, cảm thấy tiểu nha đầu này thật lòng nên rất lo lắng.

    Lời nói của Mai Lăng, làm cho Sở Mộc Thân đắc ý nhìn Lâm Tuấn, miệng hắn sắp cười lệch ra.

    "Được rồi, Lăng nhi, em đi trước đọc sách đi, sau khi kết thúc lớp học của chủ nhiệm anh sẽ dẫn em đi chơi" Sở Mộc Thân cẩn thận lấy bánh quy từ trong cặp ra lấy lòng "Đây là món ăn em thích nhất, khi nào đói bụng thì lấy ăn".

    "Wow, thật tốt, Mộc Thân anh chuẩn bị khi nào thế?" Mai Lăng cố ý ân ái với Mộc Thân ở trước mặt Lâm Tuấn.

    "Anh đã mua nó sáng nay, sắp vào giờ học, em mau về đi, tan học anh sẽ đến tìm em sau đó dẫn đi chơi" Sở Mộc Thân vỗ nhẹ đầu Mai Lăng, ôn hòa nói, nhưng lại không biết rằng hắn đã chọc giận Lâm Tuấn.

    "Ừ ừ, em sẽ chờ anh".

    Có đồ ăn nên thời gian trôi qua rất nhanh, Mai Lăng vừa làm xong bài tập đã thấy Sở Mộc Thân đứng trước mặt cô, chỉ thấy có một mình hắn, cũng không biết tại sao đang vui mừng thì tâm trạng lại có chút thất lạc.

    "Mộc Thân, anh tới rồi, Lâm Tuấn đâu?".

    "Ah, hắn vẫn còn học, chủ nhiệm chết tiệt lại dạy thêm một tiết nữa".

    "A.. vậy anh?".

    "Anh không sao, đi, chúng ta mau đi, nếu không thì muộn sẽ rất đông".

    "Ừ".

    Lên xe taxi hai người đi tới công viên giải trí, vì từ lâu Sở Mộc Thân đã rất muốn đưa Mai Lăng tới đây chơi, nên sáng sớm đã thăm dò tình hình bên trong.

    Hắn đã lớn rồi, hắn không thích nơi này, nhưng bởi bì Mai Lăng thích nên hắn phải cố gắng.

    "Đi, chúng ta mau qua bên kia chơi".

    "Ừ, Mộc Thân, em muốn chơi cái này" Mai Lăng chỉ vào đu quay nói.

    Hai người cùng lên đu quay.

    Vui chơi một ngày, bây giờ cũng đã hơn chín giờ tối.

    Không biết tại sao tâm Mai Lăng vô cùng trống rỗng.

    "Lăng nhi, em đang nghĩ tới cái gì?" Sở Mộc Thân đã sớm nhận ra bất thường.

    "A.. không có, không có gì".

    Ánh sáng màu cam chiếu vào người cô, làm con ngươi cô càng lộ ra sự trống rỗng.

    "Lâm Tuấn, không phải mày đang học ư, sao lại tới đây?".

    "A.. Tuấn đã đến, ở đằng kia, ở đằng kia".

    Nghe Mộc Thân gọi tên Lâm Tuấn, con ngươi cô bắt đầu có hào quang, tia sáng chói mắt, đâm vào trái tim Sở Mộc Thân, đau quá.

    "Lăng nhi, hắn chưa tới, anh nhìn nhầm".

    Giọng nói lúc này của Sở Mộc Thân đã không còn ôn nhu, chỉ còn lại vô tận đau khổ, Mai Lăng dĩ nhiên không nhận ra.

    "Ồ" Mai Lăng giống như một quả bóng bị xì hơi.

    "Mai Lăng.. Mai Lăng.."

    "A.. Mộc Thân, có chuyện gì?".

    "Chúng ta chia tay đi".

    "A" Cô sững sờ một lúc mới bình phục "Tại sao vậy, Mộc Thân, không phải chúng ta đang rất tốt sao?".

    "Tốt" Khóe miệng Sở Mộc Thân co quắp "Mai Lăng, trong lòng em không hề có anh, người em thích thật sự là Lâm Tuấn, em tưởng rằng anh không nhận ra sao? Chúng ta chia tay đi!".
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2020
  4. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Tạm Biệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mai lăng, chỉ khi có Lâm Tuấn ở đó, em mới như một người bình thường, mới có thể làm nũng với anh, mới có thể cùng anh thân mật, tất cả là bởi vì em muốn biết phản ứng của Lâm Tuấn. Thật sự buồn cười, hắn đã sớm nhìn ra nhưng còn dốc sức liều mạng tự nói với mình, chỉ cần đối tốt với em, một ngày nào đó em sẽ nhìn thấy anh.

    Bây giờ đã đủ rồi, chịu đủ rồi, cũng mệt mỏi đủ rồi, tra tấn đến đó đã đủ rồi.

    "Được"

    Thì ra Mộc Thân biết, thực xin lỗi, em không thể lại tổn thương anh, nếu như anh muốn chia tay, vậy thì chia tay!

    Mai lăng quay người ngồi lên xe taxi, biến mất trong biển người.

    "Ha ha, vẫn là rời đi, một câu giữ lại cũng không có, Lăng nhi, anh có chỗ nào không xứng đáng để em yêu sao?"

    Hắn đứng ở dưới ánh đèn màu da cam, cau mày.

    Lăng nhi, chỉ cần em nói một câu giữ lại, cho dù là trái lương tâm, phía trước là núi đao biển lửa, anh đều nguyện ý đi qua, ôm em vào lòng.

    Lăng nhi, anh không thể để em lại tiếp tục ở bên cạnh anh, anh sợ thời gian lại dài thêm, không thể chịu đựng nỗi đau khi mất em, sợ sẽ yêu em cả đời, sợ rằng chúng ta cùng một chỗ thịt nát xương tan.

    Hắn thở dài, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác, nhìn Lâm Tuấn trong bóng tôi.

    "Bây giờ em ấy đã rời đi, mày có thể đi ra được chưa?"

    Sở Mộc Thân vẫn luôn biết Lâm Tuấn đi theo sau bọn hắn, đứng cách đó không xa.

    Hắn chính là cố ý nói với Mai Lăng chủ nhiệm tăng thêm một tiết học, để lòng em ấy quan tâm hắn hơn một chút, dù là một phần vạn cũng tốt.

    "Chia tay?" Lâm tuấn cười lạnh với Sở Mộc Thân, nhưng không hề nhìn hắn.

    Đau đớn của chính mình bị người khác bới ra, sắc mặt Sở Mộc Thân dĩ nhiên không tốt, "Không phải mày cũng nghe được sao, còn hỏi cái gì."

    "Sở Mộc Thân, mày không phải là con người."

    Lâm Tuấn đi tới trực tiếp đấm lên mặt hắn, nghĩ tới vừa rồi sắc mặt Mai Lăng lúc lên xe vô cùng đau khổ, lửa giận trong lòng hắn càng lớn, đấm lên người Sở Mộc Thân, lực lần này so với lúc nãy mạnh hơn nhiều.

    Mai Lăng trở về Lâm gia lại không biết Lâm Tuấn và Sở Mộc Sân đang đánh nhau, bởi vì bị người khác nhìn thấu tâm sự, tâm trạng không tốt nhanh chóng rửa mặt, sau đó lên giường đi ngủ.

    Khi cô gặp lại Sở Mộc Thân một lần nữa, chính là ở trong bệnh viện, người hắn đầy máu, mặt trắng bệch, nằm ở trên giường bệnh.

    "Lăng nhi, em tới rồi, sau này anh có thể sẽ rời đi, không thể gặp lại em rồi, em phải nhớ kỹ anh, phải nhớ kỹ anh." Mộc thân nằm trên giường bệnh nắm tay cô thật chặc, y tá đẩy hắn ra khỏi phòng bệnh, giọng nói khàn khàn của hắn lần nữa vang lên, "Lăng nhi, I love you, vẫn luôn yêu em.."

    Đây là câu nói cuối cùng Mai Lăng nghe Sở Mộc Thân nói.

    Lúc đó cô còn chưa rõ Mộc Thân nói có thể sẽ rời đi là có ý gì, sau này cô mới hiểu, thật sự đã hiểu.

    Vì cô nên Sở Mộc Thân mới chuyển trường, hoàn toàn biến mất khỏi thành phố A, mà một thân máu kia, cô không biết tại sao lại bị như thế.

    "Lộ Diêu, có phải mày biết rõ thương trên người Mộc Thân năm đó là do đâu không?"

    Mai lăng cảm giác được có lẽ Lộ Diêu biết rõ về việc Sở Mộc Thân bị thương năm đó nên vội vàng hỏi.

    Thật ra buổi tối hôm đó Lộ Diêu cũng theo dõi bọn hắn đến công viên giải trí, nhưng cô không phải theo dõi Mai Lăng, cũng không phải lâm tuấn, cho nên mới thấy được Lâm Tuấn đánh Sở Mộc Thân, chẳng qua cô không ngờ Lâm Tuấn sẽ ra tay ác như vậy, thật không hổ là con trong gia đình quân nhân.

    "Không biết, dù sao là do mày làm hại, Mai Lăng, nếu không phải lời của mày, Sở Mộc Thân sẽ đến công viên giải trí, để xảy ra việc như vậy sao?" Lộ Diêu bị hỏi nên tim cô rất hoảng sợ, âm lượng nói chuyện cũng không to như lúc trước.

    Mai Lăng hơi rối, tự phiền muộn, làm sao cô có thể tìm nó trong đám rắc rối của mình.

    "Thật xin lỗi, Diêu Diêu.."

    "Dừng lại, Mai Lăng, tao cho mày biết, người mày cần xin lỗi không phải là tao, muốn xin lỗi thì đi nói với Sở Mộc Thân, không cần nói với tao nói, mày hiểu không?"

    Đúng rồi, có lẽ cô nên nói với Sở Mộc Sân, thế nhưng mà, đã qua nhiều năm rồi, cô không có gặp được Sở Mộc Thân, làm sao nói với hắn.

    "Lộ Diêu.."

    "Còn có, Mai Lăng, tao cho mày biết, nếu Lâm Tuấn bị gì, tao tuyệt đối sẽ không coi mày là bạn tốt của tao nữa."

    "Lộ Diêu.. Diêu Diêu.."

    "Nếu không có tin tức của Tuấn thì đừng liên hệ với tao."

    Sau khi Lộ Diêu nói xong câu này, liền lấy túi, rời đi.

    Toàn bộ phòng chỉ còn lại một mình Mai Lăng.
     
  5. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Bỏi vì còn 3 tuần nữa mình sẽ thi tốt nghiệp nên tạm thời ngưng lại, sau khi thi xong lại tiếp tục edit
     
  6. Lâm Nhật Hạ

    Bài viết:
    0
    Chương 14: Đụng Phải Đồng Nghiệp Trong Công Ty

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù đồ ăn có ngon Mai Lăng cũng không có tâm trạng để ăn hết, trước khi đồ ăn mang lên đủ, cô đã trả tiền và rời khỏi nhà hàng.

    Đi lang thang trên đường không đích đến, chân Mai Lăng đã sớm mỏi rã rời, nhưng cô vẫn không muốn trở về, không muốn trở lại Lâm gia.

    Nơi đó có vô số kí ức của bọn họ, kí ức về ba người đùa giỡn cùng nhau, còn có cả những mảnh trí nhớ về Sở Mộc Thân.

    Trước kia đủ loại hạnh phúc, bây giờ càng nhớ lại càng cảm thấy cay đắng

    Không phải cô không muốn, không phải cô không vội tìm Lâm Tuấn, chẳng qua là bây giờ cô chỉ muốn ở một mình.

    Vì phải gánh nhịu quá nhiều thứ nên có lẽ cô nên suy nghĩ thật kỹ cách sống của mình sau này, ngay cả người bạn tốt nhất Lộ Diêu cũng muốn bỏ cô đi, giống như năm đó ba vì cứu bác Lâm, dù muốn hay không cũng vẫn rời khỏi cô.

    Mỗi khi đêm đến yên tĩnh, cô cũng đã oán, cũng đã hận.

    Có thể Lâm gia rất tốt với cô, huống chi bác Lâm còn coi cô như miếng ngọc quý trên tay, hơn nữa, nếu như năm đó ba không cứu chắc chắn lương tâm sẽ bất an cả đời, mỗi khi cô nghĩ đến điều này, tất cả hận, tất cả oán đều nhanh chóng tiêu tan.

    "A.. Thật xin lỗi."

    Mai lăng mù mịt ngẩng đầu lên, khó trách trước mắt lại bỗng chốc tối đen, thì ra cô đã đụng vào ai đó.

    Cô đi vòng qua không nhìn mặt người đã đụng trúng, chẳng qua là theo bản năng nói một tiếng, sau đó tiếp tục ngây người tiến về phía trước.

    "Lăng nhi, Lăng nhi.. Mai lăng.."

    Có người lại gọi cô ư, không phải đâu, nhất định là ảo giác của mình, phải không.

    Người cô yêu nhất Lâm Tuấn đã rời đi, đã đi khỏi cô; Bác Lâm hiểu rõ cô nhất đã rời khỏi cô; mà ngay cả người bạn thân nhất Lộ Diêu cũng rời khỏi cô. Trên đời này còn có ai quan tâm mình, người quan tâm đều đã rời đi, đều rời đi, rời đi cũng tốt, sẽ không còn liên quan đến cô nữa.

    Khóe miệng Mai Lăng nở một nụ cười lạnh, bên tai vang lên lời nói năm đó, lần thứ nhất đi theo bác Lâm tham gia yến hội, rất nhiều người chỉ vào cô, xì xào bàn tán, các ngươi xem tiểu cô nương bên người Lâm Khiếu, đó chính là người đã khắc ngược lại Mai gia.

    "Mai Lăng, là cậu thật sao?" Cô còn đang say bên trong hồi ức, một đôi tay ấm áp đã cầm hai vai của cô.

    "Thật là, mình kêu câu nhiều lần như vậy, cậu cũng không để ý tới mình" Tưởng Văn Văn đứng ở một bên nói không ngừng nghỉ, oán trách Mai Lăng.

    "Văn Văn, là cậu!".

    Nhìn thấy Tưởng Văn Văn Mai Lăng giật mình, không phải mình đã xin phép nghỉ rồi ư, tại sao trùng hợp như vậy đụng phải đồng nghiệp trong công ty.

    "Hôm nay là cuối tuần, nhà của mình ở gần đây, nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên đi ra ngoài dạo chơi."

    Tưởng Văn Văn hiểu được sự ngạc nhiên trong mắt Mai Lăng nên giải thích.

    "Ah, đúng rồi, mình quên mất"

    Tưởng Văn Văn là đồng nghiệp của mai lăng, sau khi tốt nghiệp đại học Mai Lăng cũng không có học nữa mà đã đi làm, làm việc đã hơn một năm. Đảm nhiệm chức thư ký phó tổng giám đốc của công ty CT tiếng tăm lừng lấy ở thành phố A, thư ký quản lý bán hàng lên thư ký phó tổng giám đốc, đó cũng coi như là thành tựu của một năm này. Tưởng Văn Văn là người bạn nói chuyện rất hợp với cô trong công ty.

    "Lăng nhi, mình thấy sắc mặt cậu không tốt có phải cậu không khỏe hay không, việc nghỉ phép không phải giả sao? Trong nhà xảy ra chuyện gì, hay là.."

    "Không có gì, mình rất khỏe, chẳng qua là do thời tiết quá nóng, đi dạo một vòng nên có chút mệt mỏi."

    "Ah, thì ra là vậy. Nhưng mà, Lăng nhi, nếu như trong nhà cậu thật sự có chuyện gì, cậu có thể nói với mình, nếu như mình có thể giúp đỡ, nhất định sẽ dốc toàn lực giúp cậu".

    Lúc này, Tưởng Văn Văn đã lôi kéo Mai Lăng vào trong một quán cà phê.

    "Văn Văn, cám ơn, cậu yên tâm mình thật sự không có việc gì, trong nhà cũng không có chuyện gì lớn!" Mai Lăng không có cách nào khác ngoài việc che dấu, Lâm Tuấn trốn đi, hôm nay những người khác của Lâm gia vẫn chưa có người nào biết rõ, ngay cả ông nội Lâm đang ở khu nhà cũ của Lâm gia (tổ tiên để lại) phía xa vùng ngoại thành cũng không biết tin tức này, Mai Lăng không thể nói bất cứ điều gì.

    Tuy nhiên hôm nay Lộ Diêu đã biết chuyện này, nhưng dù sao hai người đã chơi từ nhỏ đến lớn, hơn nữa còn cả câu nói trước khi Lộ Diêu đi, cô chắc chắn Lộ Diêu sẽ không nói ra, cũng sẽ không hành động một mình.

    "Ồ, vậy là tốt rồi, hai chúng ta đã là quan hệ gì rồi, còn khách khí gì nữa."

    "Đến, ngồi đi"

    Tưởng Văn Văn chỉ vào một bàn gần cửa sổ, hai người ngồi xuống.

    Thấy cô quen thuộc với nơi này, mai lăng liếc nhìn đã nhìn ra, cô hay đến quán này.

    "Văn Văn, cậu thường hay đến nơi này"

    "Ừ, đúng rồi, trước kia không có chuyện gì, ở nhà một mình cũng rất nhàm chán, cứ tới đây ngồi một chút" Lời nhắc nhở của Mai Lăng dường như đã gợi lên cho Tưởng Văn Văn một số kí ức, hai tay cô đặt lên quai hàm, "Hắc hắc, bởi vì đổi chổ nên ngẩn người chút thôi"

    Đúng nha, ở một nơi quá dài khó tránh khỏi sẽ có chút ít chuyện đau lòng xảy ra, rất dễ tức cảnh sinh tình.

    Đổi lại nơi ở, đổi loại tâm trạng, làm sao có thể không tốt.

    "Đúng rồi, Lăng nhi."

    "Ừ".

    Học bộ dạng của Tưởng Văn Văn, Mai Lăng lâm vào trầm tư.

    "Mình có một tin tức tốt, một tin tức xấu muốn nói cho cậu, cậu muốn nghe cái nào trước?".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...